1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      chương15


      Đắc Lộc dâng trà lên cho Diệp Trì, nhìn thần sắc của gia, mới giọng : "Gia, sáng mai người có định theo nữa ! Cứ thế này cũng phải là cách, theo nô tài thấy, nha đầu kia, à, , tính tình vị nương kia cũng được dịu dàng cho lắm, dễ dụ đâu, bằng gia rat ay với người bên cạnh nàng, có lẽ còn có tác dụng, ngài thấy ta đúng ."


      Diệp Trì thưởng thức hớp trà, cảm thụ mùi vị chậc chậc chậc chậc : "ngươi quay lại hỏi quầy trà đối diện Thọ Nhân Đường dùng trà gì thế, gia uống thấy cũng được."


      Mắt Đắc Lộc cũng mở to hai vòng, trong lòng tự nhủ, đây đúng là, nhìn trúng nha đầu nghèo túng này rồi, ngay cả khẩu vị cũng thay đổi, tách trà của quầy trà này lớn như vậy, uống tách trà cũng đủ no bụng, thể nào so với lượng bạc lạng trà lá như trong phủ được, chuyện này mà ra phải bị chê cười sao.


      Nhưng nếu mình nếu dám như vậy, khẳng định bị đá cho cước, nhưng cũng thể lừa gạt gia, trở về phải cho gia hiểu, thể vì cước này mà dám .


      Tròng mắt Đắc Lộc đảo mấy vòng, hàm hồ : "Gia, mấy quán trà này gần với Khánh Lâm Xuân, cần phải , xác định dùng là trà cám vụn* của Khánh Lâm Xuân rồi."


      *Trà cám, Trà vụn, hay còn gọi là Trà bồm, loại trà này là các sản phẩm trà khi chế biến các lá trà bị vụn ra từ những búp trà, do vậy người ta lọc lấy các búp non thành trà búp, số vụn vặt còn lại gọi là trà cám, trà này cũng có thể dùng pha trà, hoặc làm các chất hút ẩm


      Chè Cám thích hợp cho các quán nước vỉa hè, Bến xe, Cổng trưởng,...


      Trà cám vụn? Diệp Trì suy nghĩ chút: "Chưa nghe qua có loại trà này nha!"


      Đắc Lộc suýt nữa bật cười, trong lòng thầm, tiểu gia người nếu nghe qua mới là lạ, thích thú : " trà cám vụn này, nô tài , gia đừng có đánh ta đó."


      Diệp Trì trợn mắt trắng dã: " có việc gì ta đánh ngươi làm cái gì, ai biểu ngươi vòng vo với ta như vậy, coi chừng gia ngứa chân đá ngươi đó."


      Đắc Lộc vội : " Trà cám vụn này sao mà gia uống được chứ, trà này là dành cho mấy người khuân vác giữa đường khát nước gọi bát to, sau đó lấy lương khô ra, uống hai bát giải khát rồi nghỉ chân chút, người nghèo giải khát nên có chú ý nhiều như vậy, chính là trà trong cửa hàng trà bán , còn dư trà vụn mới gom lại bán cho quầy trà , tính toán như vậy đúng là lợi đấy."


      Diệp Trì suy nghĩ chút, thảo nào khi ngồi bên trong quầy trà này thấy là lạ, ngồi chỗ nào cũng khiến người chung quanh như có như nhìn , chắc xem là cảnh đẹp để ngắm rồi.


      Nhưng lời Đắc Lộc vừa quả cũng có chút đạo lý, đừng nhìn nha đầu kia mềm mại yếu ớt nhưng tính tình chút cũng mềm mại, trắng ra hơi mạnh bạo, nhớ tới ánh mắt nàng nhìn Quách Đại Bảo kia mà xem, quả thực khác gì khi nhìn thấy con gián, nếu mình cũng làm ra hành động như tên Quách Đại Bảo kia, là, thanh danh Diệp tiểu gia mất hết, hai là, nha đầu kia nhìn như nhìn Quách Đại Bảo.


      thích nàng, muốn có nàng, muốn lấy nàng, muối đối tốt với nàng, cũng thể hỗn đản như Quách Đại Bảo, cũng thể tỏ ra thô tục, nhưng nếu mỗi ngày cứ theo như vậy lúc nào mới có thể lấy được nàng đây, trong lòng của bắt đầu vội vã, nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp của tên tiểu tử Đắc Lộc này vô cùng thích hợp, nhưng người bên cạnh. . .


      Diệp Trì : "Ngươi cái bà nương hung hãn lần trước?"


      Trong lòng Đắc Lộc thở dài, ràng người ta vẫn còn là nương, gia chào đón liền biến thành cái bà nương hung hãn, nhưng nha đầu kia lại chọc được, cái người hung hãn khoẻ mạnh này vừa thấy là liều mạng rồi, còn cầm cây gậy to mà đánh nữa chứ, nhớ tới lão Tiền ở Tụ Phúc Tường bị đánh như vậy, Đắc Lộc nhịn được sợ run cả người, vội : "Gia, tục ngữ là hay, nhặt quả hồng mềm mại mà bóp, người ngược lại, chọn lấy đá mà gặm, gãy răng mới lạ."


      "Con mẹ nó ngươi bớt nhảm , có cách gì mau." Diệp Trì giơ tay vỗ cái, Đắc Lộc vội : "Nô tài cảm thấy, vị lão gia trong nhà nương kia nhìn quen quen, nhất định là người tốt, lại là người đọc sách, mà người đọc sách khó tránh khỏi thích cái gì đấy, cho dù là sách cổ sách quý, bảng chữ mẫu mặt quạt, chỉ cần là tìm đúng đường, hợp ý cáimà làm được, dỗ dành lão nhạc phụ cho tốt, còn lo gì nàng dâu, còn có ổ tiểu tử ở phố Tỉnh Thủy nữa, nô tài nhìn thấy có mấy đứa lanh lợi, trở lại người đệm cho vài câu tốt, chỗ nào mà tìm được chuyện tốt, ngay cả làm tiểu tử sai vặt trong phủ chúng ta, cả đời vô cùng thoải mái, người giúp việc lớn như vậy, nương kia có thể nhớ đến ân huệ của người hay sao, mà nhớ rồi còn tốt sao, người có cơ hội hai ba câu trong lòng, nàng dâu còn có thể đến tay. . ."


      Đắc Lộc là càng càng đắc ý, càng càng thần kì, khoa tay múa chân, nước miếng tung bay, đời mới phát , ánh mắt tiểu gia nhà nhìn khơi quỷ dị, vội vàng dừng câu chuyện, nuốt nước miếng : "Gia, gGia, người nhìn ta như vậy làm cái gì, nô tài chỗ nào đúng hả?"


      Diệp Trì lắc đầu: "Gia chỉ cảm thấy, tiểu tử ngươi ở bên cạnh gia thực là nhân tài được trọng dụng, nếu sáng mai tiểu gia đưa ngươi đến chỗ mụ tú bà Xuân Phong lâu chút, dẫn ngươi đến chỗ bà ấy làm cái miệng rộng, mụ ấy vui chết mất."


      Đắc Lộc nghe xong, mặt mũi trắng bệch, bịch tiếng quỳ xuống đất : "Gia, Tiểu gia của ta ơi, sao người lại như thế, nô tài hầu hạ người, đời này nô tài chết là người của gia, nếu người đuổi nô tài , nô tài liền…”


      Diệp Trì lạnh lùng nhìn : "Ngươi liền thế nào?"


      Đắc Lộc cắn răng cái: "Nô tài liền thắt cổ, nếu gặp trở ngại, dù sao cũng sống được." Diệp Trì nhịn được xùy tiếng vui vẻ, tung chân đá cước: "Được rồi, đứng lên , tiểu tử ngươi bụng đầy ý xấu, hôm nay coi như xong, lần sau nếu như ngươi có can đảm tính toán nàng dâu của tiểu gia, tiểu gia cước đá ngươi nát bụng, còn nghe ngóng, tìm xem ai có tranh chữ quý hiến cho ta, mặt quạt nữa, sáng sớm mai cũng được, tiểu gia định Ý Cổ Trai tìm."


      Đắc Lộc nghe xong thầm nghĩ, trách mắng ta trận, phải vẫn phải dựa theo cách của ta sao, thiệt là, cũng dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy chạy tới thư quán Thành Tây.


      Sai Đắc Lộc rồi, Diệp Trì nhìn đằng trước, lão gia tử nhà và mặt trắng kia từ đình ra, dọc theo bờ hồ vào Chẩm Hà các ở phía tây, chắc là muốn bày tiệc rồi, chốc nữa thế nào lão gia tử nhà cũng sai người gọi qua.


      Ngồi cùng bàn với lão gia tử vô cùng chán, ngay cả kỹ nữ hát khúc cũng có, uống rượu vô vị có gì vui chứ, vậy lão gia tử nhà vừa lên bàn tiệc liền bắt đầu thơ luận từ, quả thực là chán ơi là chán, phải ăn thôi sao mà phải chịu tội như thế, hay là mình trốn trước nhỉ.


      Nghĩ vậy liền đứng lên ra khỏi Minh Nguyệt Lâu, ra phủ vừa lên ngựa, chỉ thấy Song Phúc bên cạnh lão gia tử kịp thở chạy ra, đến trước mặt ngăn đầu ngựa lại : "Tiểu gia người đây là muốn đâu thế ạ, Vương Gia bảo người tới Chẩm Hà các tiếp khách."


      Diệp Trì cần dây cương cười tiếng : "Ta cũng phải là thức ăn, tiếp khách gì chứ, ngươi trở về với lão gia tử nhà ta, nếu như lão gia tử quen biết cầm thiếp mời của tiểu gia, bất luận Xuân Phong lâu hay là Thúy Vân các, có thể gọi vào trong phủ, nếu dám nể mặt, sáng mai tiểu gia bán nó, ." Thúc vào bụng ngựa, hai móng trước của con ngựa kia nâng lên phát ra tiếng Hi..i...iiii, xông về phía trước, nếu phải Song Phúc trốn nhanh, có thể bị con ngựa kia đá chết rồi.


      Song Phúc thở dài, những lời này của tiểu gia nhà bọn họ, nếu mình về như thế, nhất định Vương Gia tức giận hôn mê mất, suy nghĩ chút, Song Phúc đành phải trở về lung tung, sáng sớm tiểu gia và bằng hữu hẹn nhau uống rượu, thể chối từ.


      Định Thân Vương sao lại hiểu, tên nghiệp chướng kia có khi nào chịu nghe lời ông đâu, làm ông tức chết là chịu mà, thở dài, lại nhìn trạng nguyên lang bên cạnh, vững vàng ổn trọng ngồi ở đó, chuyện làm việc mọi thứ đều chững chạc, chớ trách Cửu công chúa nhìn trúng, nếu ông có khuê nữ, cũng hận thể tuyển con rể như vậy, thế nhưng người này sớm đính hôn, liền : "Lần này trạng nguyên hồi hương tế tổ, chắc hẳn là vì hôn nhân đại rồi!"


      Định Thân Vương vạch trần trước mặt mọi người, khuôn mặt tuấn tú của Hứa Minh Chương khỏi có chút đỏ lên, sau nửa ngày mà mới : "Ân sư chê cười."


      Định Thân Vương nhìn như vậy nhịn được cười : " hiếm khi thấy Minh Chương như thế, chắc hẳn trong lòng vô cùng vừa ý cửa hôn này rồi, bổn vương ngược lại càng thêm hiếu kỳ là khuê tú nhà ai thế?"


      Tuy có chút xấu hổ, nhưng vừa nghĩ tới Tiêu Tiêu, Hứa Minh Chương vẫn : " dối gạt ân sư đại nhân, đệ tử cùng vị hôn thê này, là thanh mai trúc mã, có tình cảm từ , nhạc phụ mặc dù tính là danh môn, nhưng cũng là mấy đời thư hương môn đệ, vị hôn thê này của đệ tử lại là thiếu nữ hiền lương khó có được, có thể lấy nàng, là may mắn cả đời của đệ tử."


      Định Thân Vương nghe xong, liền hoàn toàn hiểu , Cửu công chúa chút đùa giỡn cũng có, người ta chỉ là đính hôn từ , thanh mai trúc mã, còn có tình cảm với nhau, người ngoài đâu thể chen vào, giữ người ta cho về quê tế tổ, ngược lại có chút hiền hậu, hay là những chuyện này cho nghe.


      Nghĩ đến chỗ này, Định Thân Vương : " Trạng Nguyên công thẳng thắn vô tư như thế, bổn vương cũng nên lừa gạt nữa, có lời muốn với ngươi, ngày ấy ngươi ở kim điện, vạn tuế gia bày tiệc ở Thượng Lâm Uyển, Cửu công chúa trong cung nhìn trúng trạng nguyên, Đoan thái phi lén lút nhờ bổn vương làm mối, tuyển ngươi làm phò mã của Cửu công chúa."


      Hứa Minh Chương nghe xong khuôn mặt cũng thay đổi, đứng lên, vén áo bào quỳ mặt đất : " trong nhà thần sớm định thân, nào có ý kén phò mã, vạn lần được."


      Định Thân Vương thấy như thế, chợt có lòng muốn thăm dò, ánh mắt lóe lên : "Ngươi nghĩ kĩ , vị hôn thê này của ngươi cho dù tốt, nhưng cũng phải dòng dõi thư hương, nếu như ngươi đáp ứng kén rể phò mã, từ nay về sau Hứa gia ngươi chính là hoàng thân quốc thích, vinh hoa phú quý, còn có tiền đồ như gấm."


      "Vi thần muốn." Hứa Minh Chương thẳng lưng ngẩng đầu : "Nếu lấy chung thân đại của Minh Chương để đổi lấy tiền đồ như gấm, Minh Chương tình nguyện làm trạng nguyên, công chúa có người hợp ý, nhưng Minh Chương sớm có đối tượng trong lòng, ngoại trừ thê tử, cuộc đời này muốn ai hết."


      Định Thân Vương sau nửa ngày sửng sốt, thở dài : "Bổn vương giỡn thôi, sáng mai bổn vương liền tấu thánh thượng, trong vòng ba ngày ngươi lên đường hồi hương, đáng tiếc phía nam đường xa, bằng ta cũng muốn uống ly rượu mừng của trạng nguyên."


      Hứa Minh Chương nhàng thở ra vội : "Đa tạ ân sư thành toàn, đợi đệ tử hồi kinh, nhất định mang theo thê từ đến dập đầu thỉnh an lão Vương phi và Vương Phi."


      Lúc này Định Thân Vương dù thế nào cũng nghĩ tới, người tới cửa, nhưng lại thành con dâu của mình, lại còn là người giành được từ trong tay trạng nguyên, nghiệp chướng nhà ông hăng say như thế, vì nàng dâu này mà loạn xị bát nháo, suýt tý nữa là chọc trời thủng lỗ, khóc hai nháo ba thắt cổ, ngay cả những thủ đoạn của mấy người phụ nữ đanh đá cũng sử dụng, làm sao có thể chấp thuận cho , chuyện như vậy làm thực có phúc hậu, mặt mũi của Định thân vương phủ ngày càng …






    2. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      chuẩn bị tới cảnh Trì ca cướp vợ người ta :yoyo60:
      Chris thích bài này.

    3. green59

      green59 Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      31
      :yoyo67:tiêu tiêu

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 16


      Thời điểm Diệp Trì đến Trấn Viễn Hầu phủ, Phong Cẩm Thành viết chữ lớn, thấy , đầu cũng ngẩng lên, khoát tay cái : "Ngươi ngồi , chờ ta viết xong chữ này ."


      Tuy trong mấy người bọn , Cẩm Thành được xem là nhân vật phong nhã hiếm thấy, nhưng cũng ít khi nào hào hứng như vậy, có đôi khi ngẫm lại, trong lòng Diệp Trì rất áy náy, những cửa hàng mua bán bên ngoài là của bốn em nhà bọn họ, và Hồ Quân Tả Hoành, cả tay đều đưa qua, đều là Cẩm Thành tay quản lý, mấy người bọn chỉ toàn chờ chia tiền.


      Nhưng lại tục ngữ là hay, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm, Cẩm Thành so với mấy người bọn người có thể làm đại , đây là lời trong miệng của lão gia tử nhà , nhưng còn có nửa câu sau, đáng tiếc lại dùng ở chính đạo.


      Ngược lại hôm nay Cẩm Thành lại rất có phong phạm đạo mạo, Diệp Trì có phần tò mò đến gần liếc mắt nhìn, ra là viết hai chữ, Thanh Thành, chữ đẹp.


      Chữ viết vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, rất có kết cấu, nếu ngày nào đó nghèo túng, chỉ bằng bút pháp này cũng lo ăn mặc, chỉ có điều yên lành viết hai chữ này là có ý gì, chẳng lẽ lại cân nhắc muốn mở ra mua bán, nhưng mua bán cái gì lại cần dùng đến bảng hiệu như vậy.


      Diệp Trì nhìn trái nhìn phải chút, nghiên cứu cả buổi vẫn nghiên cứu ra được, dứt khoát trực tiếp hỏi: "Đây là bảng hiệu mua bán cái gì, sao thấy quái dị như vậy."


      Phong Cẩm Thành để bút xuống: "Cái gì mà mua bán, là tấm biển của viện ta ở, ngươi thấy có đẹp ?"


      Diệp Trì gãi gãi đầu, từ cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài quan sát gật đầu : " viện này của ngươi ngoại trừ tùng bách có gì hết, lại liếc nhìn màu đen u, liền gật lia lịa mà sắc mặt đều đổi, gọi Thanh Thành cũng thực hợp với tình hình."


      Phong Cẩm Thành theo ra bên ngoài nhìn cái, chợt nhớ tới cái gì, trong lòng giật giật, cân nhắc chút nữa tìm người đến, ở cửa hông bên kia chuyển vài bụi trúc tới, tạm thời cứ như vậy, sau này sắp xếp thế nào, đợi nàng vào cửa rồi hãy .


      Cẩm Thành bảo Tiểu Lục cất chữ vào, thời điểm sửa sang lại viện cùng nhau thay đổi, vừa quay đầu lại nhìn thấy Diệp Trì ngồi, hình dáng như bộ ngũ tích lục thú*, khỏi cười : "Hôm kia phải nhìn trúng nha đầu sao, nóng hầm hập mà, thế nào, nhanh như vậy ngán rồi."


      *Ngũ tích lục thú: 五脊六兽


      [​IMG]


      nóc nhà thường có bốn đường dài kéo từ đỉnh xuống dưới mái. Ngay dưới chân của bốn cái đường đó thường có đầu rồng há mồm nuốt thú. Năm con thú ngồi xếp hàng theo thứ tự bốn cái đường đó. Đây là thần thú trấn tích có ba chức năng quan trọng là: mang lại may mắn, trang trí cho đẹp và bảo vệ toà nhà. Bởi vì kiến trúc cổ có kết câu bằng gỗ, thế nên dùng thần thú trấn tích để tránh hỏa hoạn thiên tai. Ngoài ra, hai bên sườn mái nhà có nhiều ngói đan xen vào nhau, cho nên con rồng nuốt thú là dùng để chắn gió, đề phòng nước mưa thấm làm dột. Vừa làm đồ để trang trí, vừa có hiệu quả bào vệ gia đình. Năm con thần thú đó là: Đường nghê (Sư tử), đẩu ngưu (con trâu), hải trãi (lân sư), phượng, áp ngư ( loại cá).


      Diệp Trì nghe xong trừng mắt đứng dậy: "Cái gì mà ngán, đây chính là ta nhìn trúng nàng dâu, gặp trở ngại." xong lại thở dài : "Ta đây phải lo sao, nha đầu kia khó nịnh nọt, cũng biết tại sao ta lại đắc tội nàng, nàng vừa thấy ta, hận thể trốn xa tám trượng, gì đến thân cận, hai mắt muốn nhìn nhiều chút cũng dễ dàng, ta chẳng phải muốn đối tốt với nàng sao, vậy mà cũng được, nàng phòng ta như phòng cướp, ngày đó ở Nhạn Lai Lâu ngươi cũng thấy rồi đó, ta đưa tặng đồ vật, những nhận, còn đánh Tiền chưởng quỹ nát như đầu dê, cứ như thế, lúc nào ta mới có thể ôm nàng dâu về."


      Phong Cẩm Thành vừa uống trà vào, nghe tới câu này liền phốc cái toàn bộ phun ra: "Ta này Diệp Trì, ngươi phải là chứ!"


      Diệp Trì : "Đương nhiên là , chuyện cưới vợ sao có thể đùa giỡn."


      Phong Cẩm Thành nhíu nhíu mày, thu lại vẻ bỡn cợt, nghiêm túc nhìn sau nửa ngày mới : " Lời Tả Hoành ngày đó ngươi còn nhớ , ngươi phải là đàn ông bình thường ở đường, nhìn trúng nương nhà ai, liền gọi bà mối đến cầu thân, đưa sính lễ đến là có thể lấy về nhà, Đại Yến ta từ lúc lập triều đến nay, toàn bộ chỉ có nhà Thiết Mạo Tử Vương* chính là nhà ngươi, thềm cửa của nhà ngươi cao như trời, đừng nàng là con nhà nghèo, ngay cả quý nữ thế gia vọng tộc ở kinh thành, muốn vào nhà ngươi cũng phải hảo hảo nghĩ kĩ xem mình có đủ tư cách hay , đầu nhà ngươi có có lão gia tử, Vương Phi, lão Vương phi, đỉnh đầu còn có Thái hậu, Hoàng Thượng, Định thân vương phủ đến đời ngươi chỉ có dòng độc đinh là người, ngươi nghĩ muốn lấy ai là lấy sao."


      *Thiết mạo tử vương (tiếng Trung: 铁帽子王) là tên gọi những vương tước thế tập võng thế dưới thời nhà Thanh, Trung Quốc. Thông thường các vương gia truyền tước lại cho con trai mình, nhưng bị giáng xuống cấp; chỉ có các Thiết mạo tử vương là được giữ nguyên tước vị khi truyền lại cho con. Tổng cộng có mười hai Thiết mạo tử vương.


      Diệp Trì ngược lại để bụng: "Ngươi và Tả Hoành chính là suy nghĩ quá nhiều, cả ngày lo lắng cái này lo lắng cái kia, sống cũng có tư vị gì, vẫn là câu kia, Diệp Trì ta cưới vợ người khác có thể xen vào à, dù là cha ruột ta, cũng thể xen vào, ta nhận định nàng, ta đây với ngươi, chỉ liếc mắt nhìn cái, liền chui vào trong lòng ta, rút ra cũng được, liền thích nàng, vừa nghĩ tới có thể lấy nàng về nhà, liền hết sức cao hứng, đừng ngày gặp, chỉ cần lúc gặp, trong lòng sa sút rồi."


      xong kéo Cẩm Thành Thần cằn nhằn : "Ca ca, ngươi ta đây phải bị bệnh rồi chứ!"


      Phong Cẩm Thành liếc cái: “Đúng là bị bệnh rồi, bệnh tương tư, thôi , ngươi như vậy, ta khuyên ngươi cũng vô dụng, bước tính bước! nhưng ta cũng cho ngươi biết, Cẩm Phong vừa mới hỏi thăm ngươi đó, bây giờ nghe thấy ngươi đến đây, chừng chạy tới đây liền cho coi."


      chợt nghe bên ngoài thanh lanh lảnh cất lên: "Ban ngày ban mặt đóng cửa làm cái gì, biết còn tưởng là trong phòng Nhị ca giấu tuyệt sắc giai nhân, người ta nhìn thấy sợ hãi đó."


      Phong Cẩm Thành và Diệp Trì buông tay, ý tứ kia, ta này, Diệp Trì có chút nhíu nhíu mày, Cẩm Phong là đường muội của Cẩm Thành, từ được nuôi dưỡng trong Hầu phủ bên cạnh lão thái quân, Diệp Trì thường xuyên qua lại, thời gian dài liền quen biết lẫn nhau, tuy nam nữ có khác, nhưng khi đó còn , Cẩm Phong lại thường tới tìm Cẩm Thành, thường đụng mặt nhau, có tránh cũng tránh được.


      Diệp Trì ngược lại có gì, ngược lại Cẩm Phong vừa thấy liền quấn quít hỏi đông hỏi tây, Diệp Trì đâu biết cách dỗ dành nàng, sau vì tránh nàng, dứt khoát tới Hầu phủ nữa, gặp mặt Cẩm Thành cũng hẹn ở bên ngoài, hôm nay là vì trong lòng có chuyện, mới quên mất cái vụ này.


      Dĩ nhiên muốn tránh chậm, rèm xốc lên, Phong Cẩm Phong đến, vừa vào nhìn thấy Diệp Trì mắt liền sáng lên, quy củ khẽ chào : "Trì ca ca mạnh khỏe."


      Diệp Trì cười giả tạo: "Ôi!!!, đây là Cẩm Phong muội muội sao, mới vài ngày gặp thành đại nương rồi, ta đây suýt nữa nhận ra đó."


      Lời này giả dối tới mức kẻ đần cũng lừa được, Phong Cẩm Thành nắm nắm đấm ho khan hai tiếng, bảo Tiểu Lục dâng trà, Diệp Trì vừa thấy Phong Cẩm Phong có ý muốn ngồi lâu, chần chừ chút liền đứng lên với Cẩm Thành: "Ta chợt nhớ tới, còn có chút việc gấp cần làm, trà này uống sau vậy, Cẩm Phong muội muội ngồi chơi nhé , ta trước." vứt lại câu xong liền chớp mắt với Phong Cẩm Thành, vén mành ra.


      Khó khăn lắm mới chờ được , sao có thể để như vậy, cũng chẳng quan tâm tới Cẩm Thành, Phong Cẩm Phong liền đuổi theo, Phong Cẩm Thành nhìn hai người trước sau ra khỏi viện, khỏi lắc đầu, duyên phận đúng là thể gì được.


      Tâm tư của Cẩm Phong, đừng bản thân , dưới Hầu phủ ai biết, trưởng bối thúc bá bên hận thể trèo lên Định thân vương phủ, làm gì có chuyện ngăn lại, trước kia bản thân cảm thấy, tính tình Cẩm Phong mặc dù có chút nhanh nhẹn, suy cho cùng từ theo bên người lão thái quân, dáng vẻ tài hoa, so với tất cả các phủ đệ trong kinh cũng coi như đứng đầu, gả cho Diệp Trì cũng làm bẽ mặt , nhưng ai có thể nghĩ đến Diệp Trì lại nhìn trúng, thấy nàng liền chạy trốn.


      Trước kia trốn lại trốn, nhưng tốt xấu gì trong lòng có ai, còn có chút trông chờ, hôm nay. . . Nhớ tới lời Diệp Trì vừa kia, Phong Cẩm Thành nghĩ đợi Cẩm Phong quay lại khuyên nhủ, chuyện thể được nên quay đầu lại càng sớm càng tốt, đừng để đến lúc đó làm trễ nải suốt đời, chợt nhớ tới hôn của mình, thể tin câu nhân duyên trời định.


      tới Diệp Trì, chỉ vài bước nữa nhanh chóng ra khỏi viện Cẩm Thành, nhưng chưa được bao xa, vẫn bị Phong Cẩm Phong ngăn lại, Cẩm Phong là theo con đường đá bên kia tới, đuổi theo có chút gấp, cản lại, tay vịn cột hành lang thở hổn hển lát cho bình thường lại mới tới đây: "Trì ca ca sao thấy ta liền chạy vậy?"


      Diệp Trì nháy mắt mấy cái: "Ta đâu có chạy, có chuyện gì sau này hãy nhé, hôm nay ta thực có việc gấp." xong vừa muốn nhấc chân, Cẩm Phong thế nhưngduỗi cánh tay cản lại : "Trì ca ca có thể có chuyện gì gấp, đừng là vội vã Xuân Phong lâu gặp hồng nhan tri kỷ của huynh nha!"


      thế có chút hơi quá, sắc mặt Diệp Trì trầm xuống, nếu phải nàng là đường muội của Cẩm Thành, làm gì có chuyện cho phép nàng láo xược như vậy, Diệp Trì nhìn hai mắt nàng, bỗng nhiên cười tiếng : "cả kinh thành người nào biết, hồng nhan tri kỷ của tiểu gia ngày người, dáng vẻ tháng lặp lại, Xuân Phong lâu sớm ngán rồi, nhưng chuyện này có liên quan gì đến muội, muội là thiên kim Hầu phủ lại nghe ngóng chuyện này, nếu ruyền ra ngoài tốt đâu."


      xong cũng để ý tới nàng, sải bước rời , sắc mặt Cẩm Phong khó coi vô cùng, chậm rãi ngồi ở ghế hành lang, cả buổi câu, Nha đầu Hổ Phách trước mặt nàng giọng : " nương đừng đau lòng, tiểu vương gia xa rồi."


      Cẩm Phong bực bội : "Ngươi nhiều năm như vậy, tâm tư của ta người nào lại biết, chỉ có biết rất lại giả bộ hồ đồ, suốt ngày theo những thứ phấn son kia, ở bên ngoài làm bậy, lúc nào mới dừng lại."


      Hổ phách : " nương lời này sai rồi, những kỹ nữ kia cho dù tốt, cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, nô tài tin, có thể vào cửa của Định thân vương phủ được, theo nô tài, nương bằng sớm cầu lão thái quân, chỉ bằng quan hệ giữa lão thái quân và Thái hậu, nương muốn vào Định thân vương phủ cũng khó."


      Cẩm Phong thở dài : "Ngươi cũng thấy rồi đó, chào đón ta mà."


      " nương phải hồ đồ rồi chứ, dù sao nữa hôn của tiểu vương gia cũng làm chủ được, ý chỉ của hoàng thượng thái hậu ở hạ xuống, tiểu vương gia chào đón nương, có thể làm thế nào, nương nô tì thường , nam nhân phải dỗ dành mới tốt, người gả , mềm mại dỗ dành, phu thê hoà thuận vui vẻ còn dễ dàng sao." Mấy câu làm Cẩm Phong có chủ ý, đứng lên về hướng nội viện của lão thái quân.


      Lại tới Diệp Trì, vừa bước ra cửa lớn Hầu phủ nhìn thấy Đắc Lộc, vội vàng túm tới hỏi: "Thế nào có nghe ngóng được gì chưa, lão nhạc phụ này của ta thích cái gì?"


      Đắc Lộc cũng thấy xấu hổ thay cho gia nhà mình, bát tự còn chưa có trao đổi, mở miệng gọi một tiếng lão nhạc phụ, ai biết còn tưởng tám đời gia lấy được nàng dâu.


      Biết gia sốt ruột nên cũng dám thừa nước đục thả câu, vội : "Nô tài tìm hiểu được rồi, từ chỗ tiên sinh bên cạnh hỏi được rồi, Thời lão gia thích chữ của cư sĩ Đông Pha, tranh của Vương Cảnh Khanh, gia chỉ cần dựa theo hai thứ này, sợ thành công đâu, nhưng tiểu nhân lại nghe , Thời lão gia có tiếng ngang ngược, sợ người cho dù có tìm đến tặng, ông ấy cũng nhận đâu."







      purplepeach, Nga Nhi, huyetsacthiensu13 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 17

      Chỉ liếc cái, Thời Tiêu liền sửng sốt, Thời gia trước khi bị cháy gia cảnh cũng coi như giàu có, cha nàng từ trước đến nay thích gì khác, chỉ thích sưu tầm quạt và tranh chữ thôi, đặc biệt tha thiết tranh của Vương Cảnh Khanh và chữ của Tô Đông Pha, tổ tiên cũng truyền thừa ít tranh chữ, nổi danh nhất chính là Vương Cảnh Khanh, sơn trần tích*, tuyết khê thừa hưng*, tứ minh cuồng khách*, tây tắc phong vũ*, tứ phúc*, cũng có thơ của Đông Pha cư sĩ, được cha nàng xem như chi bảo gia truyền mà cất giấu.

      1. sơn trần tích*
      [​IMG]


      2.tuyết khê thừa hưng
      [​IMG]

      3.Hạ Tri Chương tự Quý Chân, người quê Vĩnh Hưng thuộc Việt Châu (nay là Hợp Phố tỉnh Quảng Đông) . Ông đỗ Tiến Sĩ đời Vũ Hậu, làm quan đến chức Bí thư giám. Ông hơn Lý Bạch đến hơn bốn chục tuổi nhưng hai người kết bạn rất thân. Hạ Tri Chương giỏi về văn từ, có tài hùng biện, kiến thức uyên bác và trí nhớ đặc biệt , tính tình phóng khoáng , tự phong hiệu là “ Tứ Minh Cuồng Khách”
      [​IMG]

      4. tây tắc phong vũ*
      [​IMG]

      5. tứ phúc*
      [​IMG]

      Sau khi nhà bị cháy, nhà ba người may mắn chạy ra được, cha nàng còn muốn hung hăng vào cầm bốn bức họa này ra, là nàng và nương hai người dốc sức liều mạng mới ngăn lại được.

      mặt quạt này vẽ vách núi đá thẳng đứng, cây tùng cổ mạnh mẽ vươn cao trong mây mù mờ mịt, đúng là bút pháp của Vương Cảnh Khanh, mà mặt sau còn đề thơ của cư sĩ Đông Pha. thơ họa, phối với quạt ngọc, sợ ngàn vàng cũng khó mua, thảo nào cha nàng lại quý như vậy.

      Bảo bối quý giá như vậy, làm gì có chuyện tùy tiện nhặt được, Thời Tiêu biết tính tình cha nàng, trước kia khi ông ngoại nàng còn sống, thường than thở , cha nàng là tú tài đầu óc, từ trong ra ngoài toàn cơ bắp, gặp chuyện gì cũng biết cong cong quẹo quẹo chút, cho nên người ngoài muốn tính toán cũng cực kì dễ dàng.

      Nghĩ đến đây, Thời Tiêu vội hỏi: "Cha nhặt được cây quạt này ở đâu vậy?"

      Cha nàng thích buông tay nhìn chằm chằm vào cây quạt, dường như nghe thấy lời nữ nhi , Thời Tiêu có cách đành kêu tiếng: "Cha, nữ nhi hỏi người đó." Cha nàng mới ngẩng đầu lên: "là phía dưới cây hòe bên ngoài thư quán, hôm nay cha trễ, lúc ra, tiên sinh bên cạnh cũng rời , chưa được mấy bước liền nhìn thấy mặt đất có cây quạt."

      Thời Tiêu thở dài: "Cha, cây quạt này ai lại xem là bảo bối chứ, sao lại đơn giản mất , dù có sơ sót người nọ chắc sốt ruột lắm rồi, cha nên cầm về nhà."

      Cha nàng : "Cha cũng cho là như thế, cho nên đợi ở đó gần nửa canh giờ, cũng thấy có người tới tìm, mắt thấy trời tối, sợ con sốt ruột, nên mới cầm về nhà, cũng là may mắn của cha, tối hôm nay ngắm cả đêm, sáng mai thư quán đợi người bị mất của thêm lát là được."

      Thời Tiêu gật gật đầu, mặc dù cảm giác chuyện này có chút bình thường, nhưng cũng nghĩ ra biện pháp nào khác, đành phải theo lời cha nàng, ra ngoài dọn đồ ăn cho ông.

      Lão cha nghĩ đến cây quạt, nên chỉ ăn qua loa vài miếng lại vội vàng ngắm nữa, Thời Tiêu lắc đầu, dọn dẹp bàn, biết tối nay cha nàng nhất định ngủ được, liền kéo bấc đèn cẩn thận chuyển ngọn đèn tới gần, ở dưới ngọn đèn vừa đóng đế giày vừa nhìn cha nàng.

      vài năm thấy cha nàng vui như vậy, ra cha nàng là người cực kì đơn giản, cho dù người ngoài như thế nào, khi nương nàng còn sống cũng cha nàng nửa câu, chỉ biết nhìn cha nàng cười, khi Thời Tiêu còn bé rất hâm mộ tình cảm của cha mẹ, Thời gia tính là đại trạch, nhưng cũng là thư hương gia truyền, đến thế hệ cha nàng, cũng trôi qua kém, nhưng cha chỉ có mình nương nàng, cho dù chỉ sinh được đứa con cũng nạp thiếp.

      Năm ấy ít người khuyên cha nàng, vì cái gì khác, cho dù là vì con thừa tự kế thừa hương khói, cũng phải nạp người vào cửa, nhưng cha nàng vẫn nghe, về sau những người kia sau lưng đều cha nàng là cái đồ tuyện hậu, khuê nữ lại sớm hứa cho nhà người ta, gia nghiệp Thời Gia biết rơi vào tay ai, ngờ cuối cùng mồi lửa đốt rụi hết sạch, hôn của mình cũng bị huỷ.

      Có đôi khi ngẫm lại, Thời Tiêu cũng cảm thấy, có lẽ mình mang mệnh sát, bằng Thời gia tốt đẹp như vậy làm sao lại thất bại, nhớ tới những lời kia của mẫu thân Minh Chương, cái dùi trong tay bất ngờ đâm vào đầu ngón tay, đau như kim châm muối xát.

      Thời Tiêu thả tay ra, ngậm ngón tay vào miệng, nhìn đèn ngẩn người, yên ổn cũng nhiều năm rồi, Minh Chương cũng cần phải trở về, biết huỷ hôn, như thế nào, khổ sở hồi, tìm nàng mấy ngày, sau đó sao, nghe theo mẫu thân , lấy nữ tử môn đăng hộ đối khác, phu thê cùng nhau, tại có lẽ ngay cả hài tử cũng sinh ra rồi, cuộc sống gia đình hạnh phúc, đâu còn nhớ đến mình.

      Thề non hẹn biển, vĩnh viễn bằng thế đổi thay, đâychính là mệnh của nàng, cưỡng cầu được, chợt nghe ngoài cửa sổ truyền tới tiếng mưa rơi, giọt giọt tí tách, thực giống như tâm tình của nàng vào lúc này.

      Ngày hôm sau, Thời Tiêu lo lắng bèn thu thập theo cha nàng cùng thư quán thành Nam, cha nàng vào dạy học, nàng đứng chờ bên dưới cây hòe lớn nơi cha nàng .

      Nửa đêm trời đổ mưa, làm rụng xuống ít hoa hòe, hoa rơi đầy đất, nàng đứng mặt đất đầy hoa hòe, mặc bộ xiêm y hoạ tiết hoa rơi hơi cũ, tóc đen, khuôn mặt trắng noãn, dung mạo động lòng người, làm Diệp tiểu gia nhìn đến choáng váng.

      lớn như vậy cũng chưa từng thấy nha đầu nào đẹp mắt như vậy, điều này cũng ứng với câu người tình trong mắt tựa Tây Thi, tóm lại, Thời Tiêu ở trong mắt Diệp Trì, nhìn thế nào cũng thuận mắt, cho dù ngươi có nhiều giai nhân khuynh thành, nhưng trong mắt Diệp tiểu gia, so với da đầu Thời Tiêu cũng còn kém xa.

      Cho nên mới , mấy người Cẩm Thành đều mê muội rồi, cho dù mê muội dáng vẻ này của Thời Tiêu cũng làm Diệp tiểu gia chết mê chết mệt, miệng mở rộng, đôi mắt cũng mở to.

      Đắc Lộc nhìn thấy dáng vẻ có tiền đồ của gia nhà mình, chỉ ước gì có thể quay đầu trở về, xấu hổ muốn chết, làm như từ đến lớn chưa từng được thấy nữ nhân, theo ánh mắt của gia trái nhìn phải nhìn, bất quá cũng chỉ là nha đầu nghèo thôi mà, làm gì mà ghê dữ vậy.

      Vừa nghĩ tới muốn nhắc nhở gia câu, chỉ thấy nha đầu đứng dưới cây hòe liếc mắt tới, Thời Tiêu đợi khoảng canh giờ, đừng người, ngay cả bóng dáng của quỷ cũng thấy, chợt nghĩ đến chẳng lẽ đây là của trộm cướp, trộm cẩn thận bị mất ở chỗ này, nhưng lại lắc đầu, chỗ này trái phải trước sau đều là gia đình nghèo, nếu là kẻ trộm, làm sao tới nơi này trộm cắp được, có trộm chỗ khác trộm, cũng ra khỏi thành chứ đến thành Nam làm cái gì.

      Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, vừa liếc mắt liền nhìn thấy chủ tớ ở đầu hẻm bên kia thò đầu ra ngó dáo dác, vừa nhìn thấy Diệp Trì, trong lòng Thời Tiêu chuyền lòng vòng, chợt hiểu vài phần.

      Người này quấn nàng mấy ngày, từ ngày gặp ở cửa hàng của Phổ gia gia, liền đường theo nàng, mấy ngày hôm trước là quang gánh của người bán hàng rong, chưởng quầy Tụ Phúc Tường, phỏng đoán những chuyện này đều là dàn dựng.

      Theo lí mà Thời Tiêu đối với Diệp Trì cũng có ác cảm quá lớn, cho dù Quyên tỷ lần nữa cho nàng biết, người nọ là thiếu gia ăn chơi trác táng nổi danh kinh thành, Thời Tiêu còn cách nào khác đành phải xem như người xấu Thập Ác Bất Xá (10 tội ác thể tha).

      Trong tiềm thức của Thời Tiêu cảm thấy và tên Quách Đại Bảo hèn mọn bỉ ổi phải cùng loại, nhưng cũng thể tính là người tốt, nhất là tính tình bộp chộp buông thả khiến người ta phiền chán.

      Thời Tiêu chỉ , hoa danh bên ngoài của Diệp tiểu bá vương, hồng nhan tri kỷ trong kinh thành đếm hết, làm sao lại nhìn trúng mình, là nhất thời cao hứng, hay bởi vì trêu chọc làm niềm vui.

      Liền nhìn dáng vẻ lấm la lấm lét kia, cây quạt này nhất định cũng là bày ra, nghĩ đến đây, Thời Tiêu bực bội cũng đánh nhau, vài bước tới, đưa cây quạt vào trong ngực , tức giận: "Ngươi có chuyện làm sao, tìm chỗ nào khuất khuất tường mà đứng, cách xa nhà ta chút, ta có thời gian pha trò với ngươi."

      "Này, nha đầu kia, chuyện sao mà..." trong lòng Đắc Lộc tự nhủ, đây là xem lòng tốt của gia thành lòng lang dạ thú, ngờ gia phí hết tâm tư vừa tốn tiền vừa tốn sức, vậy mà trong mắt nha đầu kia lại thành ăn no rỗi việc.

      Còn muốn gì nữa, nhưng tiểu gia nhà liếc trừng tới đây, vội vàng ngậm miệng, hậm hực lui về sau hai bước.

      Tuy nha đầu kia chừa mặt mũi cho nhưng trong lòng Diệp tiểu gia vẫn rất cao hứng, cuối cùng hai người đối thoại với nhau rồi, hơn nữa, mặt đối mặt, nàng ở trước mặt, chỉ cần mình duỗi tay ra là có thể ôm vào trong ngực, cũng muốn làm như vậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt nàng, đành phải nhịn xuống, nhưng trong lòng bàn tay ngứa ngáy khó chịu quá!

      Hai mắt quét mặt nàng nhìn qua nhìn lại mấy lần thấy cũng nhìn đủ, suy nghĩ khi quay về vẽ bức họa treo trong phòng, vừa liếc mắt có thể nhìn thấy, thời điểm thấy người, ngó ngó bức họa cũng có thể giải khát.

      Thời Tiêu thấy hai mắt nhìn mặt mình chằm chằm, khỏi buồn bực lỗ mãng, cúi đầu xoay người rời . dễ dàng gì mới đợi được mặt đối mạt chuyện như thế này, Diệp Trì làm sao cam lòng thả nàng , hai bước chạy tới ngăn đường nàng lại, nhét cây quạt vào trong ngực nàng: "Đây cũng phải là đồ của ta, nàng tìm lộn người rồi."

      Thời Tiêu hoài nghi : " phải của ngươi?"

      Diệp Trì mở to mắt dóc: "ừ, phải, bất quá ta có thể cùng nàng đứng đây đợi, chừng là ai bị mất tìm ra hẳn là sốt ruột lắm rồi đó."

      Thời Tiêu nhìn hồi chợt thản nhiên : "Quạt của Vương Cảnh Khanh này khó tìm, theo giá thị trường hôm nay, có thể đáng giá ngàn vàng."

      Đắc Lộc Phía sau nghe xong vội vàng đồng ý : "Đúng rồi đó, tiểu gia chúng ta..." còn chưa dứt lời bị Diệp Trì đá cước: "Cút qua bên, gia chuyện, ngươi có chuyện gì."

      Nhưng quá chậm, Thời Tiêu hừ tiếng, : "Dù sao cha ta là ở chỗ này nhặt được, chừng là thổ địa gia mất cũng chưa biết chừng."

      xong vứt cây quạt xuống dưới chân Diệp Trì, xoay người rời .

      Diệp Trì gọi vài tiếng, đầu cũng quay lại mà luôn, Diệp Trì buồn bực, quay đầu lại trừng Đắc Lộc, Đắc Lộc sợ tới mức rụt cổ cái: "Gia, tiểu gia, nô tài lắm mồm, làm hỏng việc tốt của người, người ngàn vạn lần đừng nóng giận, nô tài đảm đương nổi, nếu gia đạp nô tài hai cái cho hả giận ."

      Mấy câu làm Diệp Trì nỡ đạp : "Tiểu tử ngươi ngược lại học được cái láu lỉnh, chuyện hôm nay này nhớ cho kĩ, lần tới mà làm hỏng chuyện của gia, gia đánh ngươi, mà cắt đầu lưỡi ngươi nhắm rượu, để xem ngươi còn nhiều lời nữa , cút , còn thất thần cái gì, đuổi theo."

      Còn theo hả! Đắc Lộc cẩn thận : "Gia, hôm nay coi như xong ! Chúng ta nghĩ cách khác , chuyện này gấp được..." đợi xong, Diệp Trì rồi, Đắc Lộc có cách, vội vàng vui vẻ chạy theo.

      đường theo Thời Tiêu trở về phố Tỉnh Thủy, nhìn Thời Tiêu vào viện đóng cửa, Đắc Lộc : "Gia, trở về thôi!" Ai biết tiểu gia nhà lên tiếng: "Ngươi qua dòm khe cửa xem nàng ở phòng nào, còn mau , chờ tiểu gia tự mình tới hả."

      Đắc Lộc cân nhắc, nếu để cho người khác biết tiểu vương Gia Định Thân Vương phủ giữa ban ngày ban mặt đào khe cửa nhà người ta, truyền tới tai Vương Gia, cái mạng của mình có thể gặp bất trắc mất.

      Nào dám chậm trễ, chạy nhanh như làn khói chạy qua, mới vừa ghé vào khe cửa, còn chưa nhìn thấy bên trong là cái dạng gì, bỗng nhiên cửa mở ra, Đắc Lộc trố mắt, chậu nước bẩn giội ra.
      Last edited: 20/2/20
      purplepeach, Nga Nhi, huyetsacthiensu13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :