1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TỪNG ĐÓA BỌT SÓNG - Tửu Tiểu Thất (Full -Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: Tên và thầm mến

      Trao đổi phương thức liên lạc với vận động viên là ưu đãi với phóng viên, cho nên Vân Đóa có lý do gì đáp ứng. lấy điện thoại di động ra, hạ thấp tư thái, “Tôi quét mã 2D của mọi người được chứ?” thể biết xấu hổ mà muốn số điện thoại di động được, nếu như bị từ chối rất xấu hổ.

      Bốn người đồng loạt lấy di động ra.

      Vân Đóa cầm di động quét lần lượt, đầu tiên là Kỳ Duệ Phong, sau đó là Đường Nhất Bạch. Đến lượt Đường Nhất Bạch nghe thấy nhàng “Ừ” tiếng, cuối hơi cao mang nghĩa nghi hoặc, lượng rất , biết có phải do nghe nhầm .

      ngẩng đầu nhìn , phát nhìn , khóe miệng khẽ cong, bộ dạng muốn cười cười.

      Vân Đóa mờ mịt, đành phải tiếp tục đến Trịnh Lăng Diệp. Sau đó, Trịnh Lăng Diệp cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn .

      nhịn được xoa mặt tròn, chẳng lẽ mặt có vết bẩn sao?

      Người cuối cùng là Minh Thiên, khi Minh Thiên nhìn thấy lời mời kết bạn rốt cục cởi bỏ nghi hoặc cho Vân Đóa: “Chị, tên WeChat của chị là “ đóa mây trắng” (Nhất đóa bạch vân) sao? Tên của chị có cả tên của Nhất Bạch sao? Hì hì, trong có em, trong em có , như keo như sơn, nước ưm ——” Cậu còn muốn tiếp, nhưng miệng lại bị bịt kín.

      Cánh tay Đường Nhất Bạch lướt qua Kỳ Duệ Phong, trực tiếp bịt lấy miệng Minh Thiên. nhìn chớp mắt, nhàn nhạt , “Học thành ngữ sai.”

      Kỳ Duệ Phong như có điều gì suy nghĩ nhìn Vân Đóa, đột nhiên , “ ra cũng thầm mến Đường Nhất Bạch sao?” Mặc dù ra câu nghi vấn nhưng vẻ mặt lại giật mình.

      đúng!” Vân Đóa vô cùng xấu hổ. Tên này dùng lâu, còn biết Đường Nhất Bạch cũng chỉ là chuyện mấy ngày gần đây thôi, hơn nữa có ai lấy tên người mình thầm mến ghi trong tên nick của mình , vậy còn tính là thầm mến sao?

      Nhưng vấn đề này phải giải thích thế nào đây... Vân Đóa cảm thấy hơi đau đầu.

      Kỳ Duệ Phong ràng tin câu phủ định của Vân Đóa. chỉ như vậy, từ vẻ mặt của ta giờ, Vân Đóa có thể hiểu, “Tôi đây đẹp trai vô cùng, lại thầm mến tôi, mà thầm mến Đường Nhất Bạch, quả nhiên có mắt tròng”.... Thông tin phong phú như vậy.

      chỉ có Kỳ Duệ Phong, Trịnh Lăng Diệp và Minh Thiên nhìn cũng có vẻ tin, ánh mắt bọn họ sáng ngời nhìn Vân Đóa, khuôn mặt tỏa ra ánh sáng bát quái.

      Vân Đóa kiên trì với Kỳ Duệ Phong, “ là rất khéo, tên này tôi dùng lâu rồi. cũng biết mà, tôi là người hâm mộ trung thành của , làm sao có thể thầm mến Đường Nhất Bạch được, đúng ?”

      Kỳ Duệ Phong gật gật đầu, “Cũng đúng.”

      Vân Đóa xong chữ cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Đường Nhất Bạch. Lúc này Đường Nhất Bạch thả tay bụm miệng Minh Thiên ra, thuận tay cọ cọ vào quần áo của Minh Thiên rồi mới rút tay về, lạnh lùng nhét vào trong túi quần, cười nhàng nhìn Vân Đóa.

      Vân Đóa đột nhiên có chút bực bội, bây giờ tuyệt đối muốn nhìn thấy nụ cười của Đường Nhất Bạch. cũng có cách giải thích nữa, nếu càng tô lại càng đen.

      Vân Đóa tạm biệt bốn người này, ngón tay lướt qua màn hình điện thoại di động, co tự hỏi có nên đổi tên WeChat . do dự mãi, cuối cùng quyết định thay đổi, đổi chính là giấu đầu lòi đuôi, bằng cứ thuận theo tự nhiên.

      kéo danh sách bạn bè ra xem những cái tên mà mình vừa thêm vào.

      Nick của Kỳ Duệ Phong là “Kỳ Duệ điên”.

      Nick của Đường Nhất Bạch là “Lãng lý Nhất Bạch điều”.

      Nick của Minh Thiên là “Đặc miêu ”.

      Nick của Trịnh Lăng Diệp là “Trịnh Lăng gia!”.

      Vân Đóa run run khóe miệng, so với đám người này tên của mới là bình thường nhất đấy!

      Sau khi kết thúc nghi lễ bế mạc, công việc của Vân Đóa cũng coi như xong. Đêm đó đáp máy bay bay về thành phố B, ngày hôm sau có nhiệm vụ phỏng vấn nào, phải đến đơn vị làm việc đúng giờ.

      Kết quả ngồi còn chưa nóng ghế bị chủ nhiệm Lưu gọi tới. Vân Đóa biết , bị vị chủ nhiệm này gọi tới tuyệt đối có chuyện gì tốt cả.

      Quả nhiên, thời gian qua vài ngày nhưng chủ nhiệm Lưu vẫn còn băn khoăn về chuyện mà phạm phải. Ông bỏ qua thành tích mà Vân Đóa đạt được trong những ngày này mà mắng mặt xám mày tro. Từ thái độ làm việc cho tới tiền đồ cá nhân, từ hành vi làm việc hàng ngày đến hình tượng của tòa soạn báo, lại nghiêm trọng cảnh báo phải biết cảm ơn, có nhiều thứ ngờ, có rất nhiều người xếp hàng tranh đoạt blabla....

      Vân Đóa rên tiếng, thầm ngạc nhiên chịu đựng nước miếng của chủ nhiệm Lưu. Mặc dù tính tình thối của chủ nhiệm Lưu có tiếng cả tòa soạn báo, nhưng ông ấy cũng phải rảnh rỗi tới mức có việc gì làm, mỗi ngày đều nhiều chuyện như vậy, lý nào nhớ chuyện nhặt này nhiều ngày tới như vậy, tới giờ mà vẫn muốn xử lý . Hơn nữa, ngoại trừ chuyện này mấy ngày nay biểu làm việc của tồi, ít nhất có thể làm mất chút tức giận này của chủ nhiệm Lưu chứ, vì sao lại phải như thế.... Vân Đóa lâm vào hoang mang vô cùng.

      Vất vả lắm mới ra được văn phòng của chủ nhiệm Lưu, lặng lẽ làm động tác lau mồ hôi, tìm thầy Tôn để báo cáo tình hình. Sau khi nghe xong những gì kể lại, thầy Tôn nhìn xung quanh rồi thần thần bí bí ngoắc ngoắc ngón tay với Vân Đóa.

      Vân Đóa hiểu ý, ghé sát tai vào chút, thầy Tôn với giọng chỉ hai người bọn họ nghe được , “Chuyện này, tám phần là có người thêm vào rồi.”

      “A?” Vân Đóa quá tin tưởng, “Tại sao vậy?”

      Thầy Tôn chỉ tiếc rèn sắt thành thép, “Còn phải hỏi sao, đắc tội với người nào rồi.”

      “Em đắc tội với ai đó? Em đắc tội với người nào...” Vân Đóa giải thích được, vuốt cái ót, “Em là người mới, giống như con kiến hôi vậy, em có thể đắc tội ai, em dám đắc tội ai chứ?”

      “Đừng hỏi tôi, tôi mà biết cho rồi. Tự nghĩ lại xem, câu động tác đúng, thậm chí chỉ ánh mắt thôi đắc tội với người ta rồi.”

      Bây giờ Vân Đóa lại càng hiểu ra sao, cảm ơn với thầy Tôn, sau đó yên lặng trở lại vị trí của mình, suy nghĩ kỹ lại

      Nghĩ cả ngày vẫn có được đáp án, sau khi tan việc tìm Trần Tư Kỳ, hiếm khi cả hai người đều rảnh nên hẹn nhau ăn cơm thuận tiện châm chọc nhau vài câu. Trần Tư Kỳ là bạn học đại học của Vân Đóa, sau khi tốt nghiệp ấy mang đầy lòng nhiệt huyết vào showbiz, đóng góp viên gạch vì nghiệp bát quái to lớn cho quần chúng nhân dân.

      Đúng vậy, bây giờ ấy là phóng viên giải trí.

      ít người cảm thấy làm phóng viên giải trí là việc đàng hoàng, nhưng trong mắt Vân Đóa, Trần Tư Kỳ là người có lý tưởng. Sau khi các tốt nghiệp gặp các bạn học tìm việc làm —— ngoại trừ những người có nhà ở đây, còn lại gần như tất cả mọi người đều lấy chỉ tiêu “hộ khẩu thành phố B”, “biên chế chính thức” làm hàng đầu để tìm việc. Nhất là, “hộ khẩu thành phố B”, trở thành tâm bệnh của nhóm sinh viên tốt nghiệp.

      Ngoại trừ Trần Tư Kỳ.

      Trần Tư Kỳ là người thành phố T. Từ năm nhất đại học mục tiêu của ấy là làm phóng viên giải trí, năm thứ tư tốt nghiệp mục tiêu vẫn như trước. Vì thế khi ấy làm lý lịch chưa bao giờ lo lắng cái gì hộ khẩu cái gì biên chế, đặc biệt lấy năng lực bát quái cường đại để làm phóng viên. Giờ đây mục tiêu đạt được, mỗi ngày ấy đều rất vui vẻ.

      Nếu như người có mục tiêu rệt, hơn nữa vì thế mà đổi, vui vẻ cho dù mục tiêu này là móc phân người đó cũng là lý tưởng, lý tưởng cao thượng.

      Ngược lại với Vân Đóa, vẫn luôn muốn làm công tác liên quan tới phim phóng , nhưng mà vừa bước chân vào xã hội bị nhiễm hoảng sợ của người xung quanh, hơn nữa mỗi ngày mẹ đều gọi điện thoại tạo áp lức, cuối cùng vẫn đầu đầu vào giữa dòng nước lũ “xin hộ khẩu”, thể tự thoát ra được.

      Kế quả, coi như là cầu người được người. Bây giờ có biên chế chính thức ở tòa soạn báo, lấy được hộ khẩu thành phố B, đãi ngộ như vậy trong đại quân xin chức tuyệt đối là thắng.

      Về phần nhiệt tình công tác của , ha ha, đề cập tới cũng đực.

      Trần Tư Kỳ nhìn thấy Vân Đóa, vô cùng vui vẻ, lôi kéo ngừng chuyện trong showbiz. 90% con đều thích bát quái, Vân Đóa đương nhiên cũng ngoại lệ, nghe Trần Tư Kỳ thao thao bất tuyệt, tâm tình đen tối ban ngày của Vân Đóa cũng sáng lên ít. Trong miêu tả của Trần Tư Kỳ, trong showbiz cũng là đám ma quỷ quái, người lại người nặng khẩu vị. minh tinh mới ra được bao nuôi hoàn toàn đủ trình độ, nam minh tinh uống thuốc x tập thể miễn cưỡng được coi như đề tài câu chuyện. Vân Đóa nghe nghe, sau đó nhịn được cảm thán, “Mẹ nó, so với showbiz của các cậu soái ca trong giới thể thao đều là thiên sứ thuần khiết!”

      Trần Tư Kỳ lấy điện thoại di động ra, cho Vân Đóa xem thành quả những ngày này của ấy. Ảnh chụp có , ấy ở bên cạnh Vân Đóa lời bình, ai hóa trang đậm như bà già, ai đẹp mắt hơn mình, ai eo thon chân dài ha ha ha....

      Vân Đóa cũng lấy thành quả lao động của mình chia sẻ với ấy. Hình của nhiều, chủ yếu là những tin tức thành nghiêm túc, hợp mặt người ta, lúc đưa tới cho Trần Tư Kỳ xem, thậm chí còn có cảm giác tự ti mặc cả...

      Trần Tư Kỳ đột nhiên sợ hãi kêu lên, “Mẹ nó!”

      Tiếng hét lớn của ấy hấp dẫn vô số người xung quanh, nhưng mà ấy cũng thèm để ý, chỉ di động hỏi, “Mình biết đây là Kỳ Duệ Phong, nhưng đây là ai? Rất đẹp trai a a a a!”

      Vân Đóa suýt nữa bị ấy dọa giật mình. Nhưng mà với phản ứng đó của Trần Tư Kỳ, Vân Đóa cảm thấy rất hài lòng, “Đây là Đường Nhất Bạch?”

      “Cũng là vân động viên sao?”

      nhảm.” Ảnh chụp này chính là bức ảnh Vân Đóa rất vừa ý, tấm ảnh Đường Nhất Bạch mặc bộ quần áo thể thao. Vân Đóa lại khoe bức ảnh chụp chung với mấy người Đường Nhất Bạch, “Gò má làm cậu cảm thấy kinh diễm, cậu thấy được chính diện có phải bị vẻ đẹp trai làm cho phát khóc .”

      Trần Tư Kỳ cầm di động, “Oa oa oa. Đẹp trai tới mức mình thể khép chân!”

      Vân Đóa đầu đầy vạch đen, “Tiết tháo đâu!”

      Trần Tư Kỳ nhìn ảnh chụp chung của Vân Đóa với bốn vận động viên, tự nhủ, “ chỉ Đường Nhất Bạch đẹp trai mà những người khác đều rất đẹp trai đấy. Nhưng mà Đường Nhất Bạch nhà mình vẫn đẹp mắt nhất!”

      “Nhà, cậu?”

      ấy lại tức giận , “Mẹ nó, mình làm sao gần đây đàn ông trong showbiz người so với người càng khí ngút trời, ra trai đẹp vào thể thao hết rồi sao?!”

      Vân Đóa có chút đắc ý, cảm giác Trần Tư Kỳ khen bọn họ còn vui vẻ hơn là ấy khen .

      Ánh mắt Trần Tư Kỳ lại chuyển tới người Đường Nhất Bạch, lộ vẻ dâm – đãng, “Hẳn nào mình thấy ấy có chút quen mắt, đây ràng là người chồng thất lạc nhiều năm của mình!”

      “... Này!”
      Last edited by a moderator: 2/1/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 10: Lại bị đùa giỡn

      Vân Đóa ngờ mình gặp lại Đường Nhất Bạch nhanh tới vậy.

      Bước vào tháng 11, gió thu đột nhiên lạnh hơn, Vân Đóa bị cảm lần, chảy máu mũi hai lần, tự mình chữa linh tinh, rốt cục cũng có chuyển biến tốt đẹp hơn. Hôm nay nhận được nhiệm vụ phỏng vấn, lần này cần phải công tác, ngay tại đại học thể dục thể thao của thành phố, ở đó cử hành hội nghị “Giao lưu kinh nghiệm công tác thể thao toàn quốc.”

      Tin tức trong hội nghị giá trị có hạn, cũng chỉ mang cảm giác tồn tại báo, diện tích báo chiếm hơn nửa miếng đậu phụ. Bởi vậy tòa soạn chỉ phái mình Vân Đóa tới phỏng vấn.

      Đối với nội dung hội nghị Vân Đóa càng cảm thấy hứng thú hơn với “Đại học thể dục thể thao”. Trường này có thể là trường thể dục thể thao “Cao soái phú” trong cả nước, mặc dù thuộc trường đại học Như Vân thành phố B nhưng cảm giác hữu của nó cũng , bởi vì là trong bốn nơi xuất trai đẹp ở thành phố B. Ba nơi khác theo thứ tự là học viện điện ảnh, học viện kịch và đại học truyền thông.

      ra, trong tất cả các trường đại học ở thành phố B, đại học Thanh Hoa mới là đại học có nhiều nam sinh nhất, nhưng mà nam sinh trong trường phần lớn đều chú trọng nội hàm, ngoài ra những cái khác đều là mây bay, cho nên bi kịch....

      Vân Đóa tốt nghiệp trường đại học truyền thông, học viện điện ảnh và học viện kịch cũng từng thăm quan. Trai đẹp trong ba trường, mỗi người vẻ, đồng thời đều có điểm giống nhau: có thừa nho nhã yếu ớt, đủ dũng cảm; có thừa tinh sảo nhưng đủ mạnh mẽ.

      Mà đại học thể dục, hoàn toàn chính là thế giới khác...

      Ở đây có ít nam sinh thân hình cao lớn, thân thể tráng kiện, được rồi, mặc dù những người khác đều vô cùng tráng kiện, nhưng thế nào bọn họ đều có khí chất mạnh mẽ, dường như hiển dưới ánh mặt trời, khỏe mạnh, no đủ, trong sáng, nhiệt liệt.

      Lúc Vân Đóa ngang qua sân thể dục nhìn những nam sinh chơi bóng rổ, bọn họ ở trần, mồ hôi chảy dọc cơ thể cao lớn, phản xạ ánh sáng dưới ánh mặt trời.

      nghe được hương vị hormone của đàn ông bùng nổ trong khí. Đây mới đúng là đàn ông!

      Thực là thế giới có thể uốn nắn thẩm mỹ quan của con người! Vân Đóa thầm cảm thán.

      rề rà đắm chìm bên trong hormone bùng nổ, đứng ngốc ở đó mà ngờ ở đối diện những người chơi bóng ném quá mạnh, cẩn thận ném quả bóng rổ ra ngoài. Quả bóng rổ nhanh chóng bay qua tường vây sắt, bay về phía Vân Đóa.

      Vân Đóa thấy thấy, đáng tiếc phản xạ thần kinh của trước biến lại có vẻ như vậy, vì vậy cứ đứng ngốc nhìn quả bóng màu đỏ bay thẳng vào mặt. Đợi tới lúc muốn tránh kịp rồi.

      Chẳng lẽ khuôn mặt bị quả bóng rổ hủy mất sao? sợ tới mức nhắm mắt lại, dám nhìn thẳng vào thảm trạng.

      Đợi lúc lâu cũng cảm nhận nỗi đau bị quả bóng rổ đập vào mặt, Vân Đóa cho là vừa rồi nằm mơ, cẩn thân hé mắt.

      Đập vào mắt chính là bàn tay.

      Bàn tay này rất lớn, ngón tay dài, lúc này ngăn giữa và quả bóng rổ, quả bóng dính sát vào lòng bàn tay và ngón tay. Vân Đóa nhìn bàn tay trắng nõn, dưới làn da mạch máu màu xanh nhạt. khẽ chuyển con mắt, ánh mắt nhìn dọc theo ngón tay trắng nõn như ngọc của ta, sau đó nhìn thấy móng tay gọn gàng sạch , móng tay nhàn nhạt sáng bóng, khỏe mạnh, giống như trân châu được rửa sạch.

      Người này giúp ngăn quả bóng lại. Khi ý thức được điều này, Vân Đóa mở to mắt, “Cảm ơn .” lùi về sau bước, lệch chút mới nhìn người bạn lấy giúp người làm niềm vui kia. Lúc nhìn thấy giật mình, “Đường Nhất Bạch?”

      “Là tôi đây, mới cách vài ngày mà nhận ra sao?” Đường Nhất Bạch cười cười, ước lượng quả bóng rổ trong tay chút, sau đó năm ngón tay nâng bóng lên rồi nhàng động, quả bóng liền chuyển động ngón trỏ của , vô cùng nghe lời. biết làm sao làm được.

      Lúc này, nam sinh ló đầu lên tường vây , “ xem, giúp chút!” ta xong, áy náy liếc nhìn Vân Đóa, “Vừa rồi xin lỗi, mỹ nữ.”

      có việc gì.” Vân Đóa lắc đầu.

      Đường Nhất Bạch lại nắm quả bóng rổ tay, lui bước, sau đó nhảy lấy đà, giơ tay lên, quả bóng rời tay bay về phía cả rổ. Vân Đóa biết định làm gì, nhưng tin rằng ở cách xa như vậy có thể ném trúng. Khoảng cách bây giờ còn xa hơn gấp ba, còn cách cả bức tường vậy, có thể nện vào bảng bóng rổ cũng tệ rồi.

      Ánh mắt của đuổi theo quả bóng rổ, sau đó nhìn nó tạo đường cong hoàn mỹ trong trung, vô cùng thoải mái lọt rổ.

      Vân Đóa kinh ngạc tới mức cái cằm suýt rơi xuống, “Tôi nhớ lầm là vận động viên bơi lội, đúng ?”

      “Đúng vậy, tôi là vận động viên bơi lội biết chơi bóng rổ.” dõng dạc.

      Vân Đóa chưa thấy những vận động viên bơi khác chơi bóng rổ, bởi vậy đối mặt với lời mèo khen mèo dài đuôi này cũng có căn cứ để nghi ngờ. có chút rối loạn, lại dò xét Đường Nhất Bạch phen. Hôm nay mặc bộ quần áo thể thao nữa mà mặc áo sơ mi màu đen, ống tay áo in hoa, quần jean màu lam nhạt, giày thể thao đế trắng mang hoa văn màu lam nhạt, vai khoác cái túi màu đen. Cả người đều rất an phận bình thường. Nhưng mà dáng người của quá tốt, khuôn mặt lại quá xuất chúng, cho nên dù mặc cái gì hiệu quả cũng rất tốt.

      Vân Đóa hiểu là, hôm nay Đường Nhất Bạch có đeo kính, có khung, mắt kính sạch . đeo kính càng tăng thêm vài phần lịch khí chất.

      Vân Đóa đeo kính bơi của Đường Nhất Bạch, có số, cho nên bây giờ có chút hoang mang, “ bị cận sao?”

      Đường Nhất Bạch giơ ngón ta chỉ vào mắt mình, “Kính 0 độ.”

      “Vậy sao lại muốn đeo? Giả bộ lịch sao?”

      cười ha ha, trả lời mà lấy mắt kiếng xuống, nhìn chằm chằm vào Vân Đóa. Đôi mắt của , là đôi mắt đẹp nhất Vân Đóa từng gặp. Mi mắt hơi mỏng, hai mí khắc sâu, hàng mi dày, khóe mắt khẽ xếch, con ngươi trong suốt sạch , trắng đen ràng. cười đôi mắt kia như hồ nước an tinh, nhìn chăm chú hồ nước xuất những cơn xoáy , cuốn cả tinh thần của bạn vào, lúc cười hồ nước thành hồ nước mùa xuân, sóng nước nhộn nhạo, xinh đẹp vô cùng; mà khi nhìn chằm chằm có cảm giác mình thành cánh hoa hồng nhạt, rơi vào trong sóng nước mùa xuân, tự chủ được, thể tự thoát ra được, chỉ có thể chìm nổi theo cuộn sóng.

      Bây giờ, Đường Nhất Bạch cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Vân Đóa. Ánh mắt của làm có chỗ trốn, bị nhìn chằm chằm tới mức tim gan nhảy loạn, cuối cùng đỏ mặt cúi đầu xuống, “Có ý gì.”

      “Đây chính là giải thích.” Đường Nhất Bạch thu lại nụ cười, đeo kính lại.

      Vân Đóa suy nghĩ chút rồi hiểu ra. Thằng nhóc này có ý là, cảm thấy mình quá quyến rũ người, sợ ánh mắt vô ý trở thành hoa đào bay loạn, vô số người tương tư, bởi vậy phải đeo kính nguy trang chút, dùng cái này để tránh có việc phát sinh?

      Cái này còn tự kỷ hơn đấy!

      Nhưng mà, nhưng mà... nghĩ lại phản ứng vừa rồi của mình, Vân Đóa lại cảm thấy tự kỷ như vậy cũng có vài phần đạo lý.

      gãi gãi đầu, muốn tiếp tục đề tài này nên hỏi , “Vì sao ở đây?”

      “Đây là tôi nên hỏi mới phải, vì sao lại tới trường chúng tôi?”

      “Hả!” Vân Đóa kinh ngạc nhìn , “ là học sinh ở đây sao?”

      gật đầu, “Nhìn giống sao?”

      “Cũng phải, chỉ có điều bình thường thể liên hệ giữa vận động viên và trường học, cho nên...”

      Đường Nhất Bạch dở khóc dở cười nhìn , “ ràng kỳ thị.”

      “Khụ khụ khụ.”

      Mặc dù như thế nhưng Đường Nhất Bạch lại hiểu Vân Đóa nghĩ gì, Bởi vì các vận động viên thường dùng phần lớn thời gian để tập luyện, thời gian học tập văn hóa và thể lực đều đủ. Càng là vân động viên cấp cao tình huống đó càng nghiêm trọng.

      Vân Đóa có chút xấu hổ nhìn Đường Nhất Bạch, “Cho nên hôm nay tới học sao?”

      “Đúng.”

      “Vận động viên đội tuyển quốc gia có thời gian học à...” vẫn cảm thấy khó có thể tin, hiểu biết này cũng với tin vỉa hè mà trải qua về đặc tính quần thể, sinh ra thành kiến ràng. Nghe cường độ tập luyện của vận động viên đội tuyển quốc gia mỗi ngày có thể mệt chết con trâu, hoàn toàn có thời gian học tập văn hóa, cho nên giờ học văn hóa của bọn họ cơ bản là thùng rỗng kêu to.

      “Mỗi tuần tôi có hai buổi lên lớp.” Đường Nhất Bạch kiên nhẫn giải thích cho , “Điều kiện tiên quyết là có tập huấn trước thi đấu. cũng biết mà, tôi có ba năm tham gia thi đấu, cho nên vẫn thường học đầy đủ.”

      Nghe thấy lời này, Vân Đóa có chút ảm đạm. Ba năm, ba mươi sáu tháng, 100915 ngày đêm, thân là vân động viên tuổi hoàng kim, tuyển thủ trình độ cao, lại chỉ có thể nhìn đồng đội tập huấn thi đấu, còn mình ngày qua ngày tập luyện và học. Thời gian nhạt nhẽo dày vò như thế nào?

      Chỉ tưởng tượng thôi Vân Đóa cũng cảm thấy trong lòng chua xót vô cùng, mà là người trong cuộc khổ sở như thế nào!

      Ngược lại vẻ mặt Đường Nhất Bạch lại nhàng, “Mỗi môn tôi học trong ba năm nay đều là loại tốt, còn được học bổng. Cho nên tôi cũng là học bá trong những vận động viên bơi lội.”

      Vân Đóa bị chọc cười. nhìn : “Tôi phát hoàn toàn giống với những vận động viên khác.”

      Đường Nhất Bạch cúi đầu cười cười: “ cũng giống với những phóng viên khác.”

      Vân Đóa nghĩ thầm, đương nhiên là giống rồi, vì tôi là người mới chứ sao. loay hoay máy ảnh trong tay hỏi : “Mấy giờ vào học?”

      Đường Nhất Bạch nhìn đồng hồ cổ tay, “Sắp rồi. Nhưng mà tôi tới muộn chút cũng sao, tôi có thể đến lớp thầy giáo cảm thấy rất vui rồi.”

      Vân Đóa có chút quẫn, như vậy từ trong chính miệng có được vậy...

      Hướng của hai người giống nhau, đường Đường Nhất Bạch thấy quán trà sữa còn dừng lại mời Vân Đóa uống cốc đồ nóng. Vân Đóa vốn muốn uống trà sữa nhưng Đường Nhất Bạch thản nhiên bốn chữ: “Đồ uống tốt cho sức khỏe.”

      Vì vậy Vân Đóa sửa thành uống trà Ô Long nóng. Đường Nhất Bạch uống ly nước lựu tươi. Nước lựu đỏ tươi giống như mã nạo diễm lệ mê người, thanh niên nhấm nháp từng ngụm có khuôn mặt tuấn mỹ, giống như Vampire ăn máu tươi, có loại xinh đẹp rung động lòng người.

      Đường Nhất Bạch uống ngụm nước trái cây, hưởng thụ híp híp mắt khiến Vân Đóa nghĩ tới muốn thử.

      Hai người sóng vai đường cây bạch quả, chuyện từng câu. Vân Đóa phát , giống với những người khác, vừa nhắc tới ba năm đen tối của Đường Nhất Bạch nhịn được mà cảm thấy đáng tiếc thay , thở dài thở ngắn. ngờ Đường Nhất Bạch lại rất ràng và tự mình qua những ngày như thế, những ngày đó với cũng chỉ là thủy triều lui bước cát trắng, mây đen tan hết rửa trời xanh. Những gì thu được từ quá khứ đắng cay, chưa hẳn ít hơn những gì mất , nhưng từ quá khứ như vậy mới tạo nên bây giờ, cứng cỏi mà lạc quan, thành thục mà mạnh mẽ.

      Vân Đóa và Đường Nhất Bạch là bạn cùng lứa tuổi, so sánh chuyện của mình với Đường Nhất Bạch, phát ít nhất phương diện này, Đường Nhất Bạch bỏ rơi n con phố.

      Thôi, chuyện tình bi thương như vậy nên suy nghĩ tới...

      tay Vân Đóa cầm cốc trà Ô Long, tay nhàng sờ cameras trước ngực: “Cái đó... Chuyện hôm nay tôi gặp được có thể viết thành tin tức viết báo ?”

      “Ừ.” Trong miệng Đường Nhất Bạch có cắm ống hút, mơ hồ đáp lại tiếng.

      “Nội dung chúng ta chuyện với nhau cũng có thể chú?”

      buông ống hút ra và trả lời: “Có thể.”

      Vân Đóa tiếp tục được tấc lại muốn tiến thêm thước: “Vậy... Tôi có thể chụp bức ảnh của ? có bức ảnh có cảm giác .”

      “Đương nhiên có thể.”

      Vì vậy Vân Đóa buông trà ra, loay hoay máy ảnh giúp chụp. Trước cây bạch quả thẳng tắp, bóng dáng thiếu niên cao lớn đứng thẳng, khuôn mặt của càng lộ vẻ tuấn mỹ dưới màu vàng của lá cây. Chỉ có điều....

      Vân Đóa đột nhiên dừng lại, có chút ngượng ngùng : “ có thể bỏ nước trái cây xuống được ...” Vai nam chính trong bức ảnh của bản tin cầm đồ uống hề trang nghiêm chút nào được !

      Đường Nhất Bạch như người ngoan ngoan phối hợp với . càng phối hợp như vậy, Vân Đóa càng cảm thấy mình quá phận. chụp bức ảnh rồi cười hì hì : “Cảm ơn !”

      khách khí.”

      Hai người lại cầm đồ uống lên. Vân Đóa có chút yên lòng: “Tôi nghe các có quy định, thể tùy tiện nhận phỏng vấn, tôi làm như vậy có thể mang tới phiền toái cho ?”

      Đường Nhất Bạch lắc đầu, “ sao cả, tôi với huấn luyện viên tiếng là được rồi, tính ông ấy rất tốt.”

      Vân Đóa biết huấn luyện viên của , là người đàn ông cao lớn tên là Ngũ Dũng, vẻ mặt rất có khí chất của tội phạm. rất khó để tưởng tượng người đàn ông như vậy lại tính khí tốt....

      có chút buồn bực hỏi: “Vì sao lại đồng ý mạo hiểm phối hợp với tôi vậy?”

      “Bởi vì thầm mến tôi mà.”

      Phụt ——

      Vân Đóa cẩn thận phun trà Ô Long trong miệng ra, cũng để ý mình luống cuống, trừng mắt hoảng sợ nhìn , “Wey wey wey, tôi có!”

      Đường Nhất Bạch cắn ống hút, cố gắng ép khóe miệng xuống, giống như hết sức nhẫn nại điều gì đó.

      Vân Đóa có chút gấp: “Tôi có mà....”

      Rốt cục nhịn được, khóe môi khẽ cong cười rộ lên, vừa cười vừa nhìn Vân Đóa, đáy mắt lưu động, vẻ mặt dí dỏm.

      Vân Đóa: “...” cần gì cả, lại bị đùa giỡn! QAQ
      Last edited: 2/1/16

    3. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      ôi hóng ...rồi lại hóng

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: Có lý tưởng có theo đuổi

      Vân Đóa viết những gì mình nghe thấy nhìn thấy ở đại học thể dục thể thao thành hai bản thảo, bản thứ nhất là đưa tin về hội nghị kinh nghiệm công tác thể dục thể thảo, phần thứ hai là giới thiệu về Đường Nhất Bạch. Độ dài của bản thảo thứ hai gấp... ba lần phần thứ nhất.

      dùng thái độ công chính khách quan ghi lại việc này, nhưng hiệu quả lại như người hâm mộ ngốc nghếch quá khen về thần tượng của mình. Vân Đóa cũng có chút bất đắc dĩ, dương nhiên Đường Nhất Bạch cũng phải là người hoàn mỹ có khuyết điểm, giống như “Đùa giỡn phóng viên” làm cho người nào làm gì được, nhưng cái này cũng thể viết vào được.

      xác định Đường Nhất Bạch là ‘Vận động viên học bá”. Mặc dù bỏ qua “Bơi lội” là từ ngữ giới hạn lĩnh vực nhưng mà nhìn khắp các vận động viên chuyên nghiệp, Đường Nhất Bạch cũng hoàn toàn xứng đáng là học bá, có gì phải bàn cãi.

      vận động viên, trốn tiết, nợ môn, môn nào cũng rất giỏi, đồng thời cam đoan chủ nghiệp của mình bị ảnh hưởng, bao nhiêu mới lạ, bao nhiêu chăm chỉ!

      Vân Đóa viết bản thảo xong tự kỷ nhìn lại hai lần. quyết định, đợi cho bài viết này được xuất ra, gửi tờ cho Đường Nhất Bạch.

      Thầy Tôn phỏng vấn, Vân Đóa đành phải ăn cơm trưa cùng đồng nghiệp là Trình Mỹ. Trình Mỹ tốt nghiệp khoa tiếng Trung, cũng tốt nghiệp cùng khóa với Vân Đóa, hai người là hai duy nhất trong những người mới trúng tuyển biên chế trong năm nay. Tòa soạn báo quy định thời gian đưa tin trễ nhất cho tất cả những người tốt nghiệp khóa này, trước tốt nghiệp Vân Đóa chơi đùa điên cuồng hồi, tới hạn chót mới làm cái kia, mà Trình Mỹ báo cáo sớm hai tháng.

      Tóm lại, ấy liều mạng hơn Vân Đóa nhiều.

      Bởi vậy, đều là người mới nhưng Trình Mỹ ở “Sport Weekly” hơn nửa năm, lý lịch lâu hơn so với Vân Đóa. Cương vị công tác của ấy là biên tập, các phóng viên viết bản thảo đều phải qua tay biên tập. Ví như hai bài viết của Vân Đóa, đầu tiên phải đưa đến ban biên tập, ghi lý do viết bài và đề cử cho biên tập, sau đó họp tuyển bản thảo. Sau khi bài viết được chọn, biên tập còn phải căn cứ chất lượng bản thảo và trang báo rồi tiến hành sửa chữa bản thảo.

      Trong thời buổi báo chí xuống dốc như nay, công tác biên tập tin tức lại hề giảm chút nào, nếu như nhất định phải có gì thay đổi là: Càng ngày càng ý người nguyện ý công tác tại tòa soạn báo....

      (báo chí: nguyên văn 纸媒 (giấy môi) là phương thức truyền thông, ý nghĩa là vật trung gian truyền thống để báo chí đưa tin, phát triển đến bây giờ còn có rất nhiều hình thức biểu )

      Vân Đóa và Trình Mỹ cũng định ăn tại căn tìn tòa soạn báo. Con khẩu vị thường cao. Hai người ra khỏi văn phòng tòa soạn báo, xuyên qua hai ngõ là có thể vào con phố, tới nhà hàng Lâm Lập ở bên đường. Vân Đóa vòng lấy tay Trình Mỹ, hai người vừa vừa chuyện. Trình Mỹ cho Vân Đóa biết, ấy khen ngợi đề cử bản thảo của Vân Đóa về Đường Nhất Bạch hôm đó, có lẽ tuần sau có thể được đăng báo. Vân Đóa rất vui, tỏ vẻ nhất định phải mời Trình Mỹ ăn cơm.

      cũng phải quá quan tâm tiền nhuận bút, chỉ vô cùng hi vọng bản thảo này có thể được lên báo, gửi tiền nhuận bút cũng được.

      Vân Đóa thương lượng với Trình Mỹ xem ăn cái gì, lúc ngang qua tiệm cơm Tây lơ đãng nghiêng đầu, xuyên qua ánh sáng rơi vào cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy người.

      Người này sắc mặt tái nhợt, mặt mày được chăm sóc, đường cong gò má rất tốt, lúc này ta ngồi trước cửa sổ, lật quyển menu, bên cạnh ta là người phục vụ. Ánh sáng ban trưa chiếu vào người ta khiến cả người ta có vẻ lười biếng mà thư thích.

      Hả hả hả, đây phải là Lâm Tử sao!

      Trí nhớ của Vân Đóa rất tốt, hơn nữa ấn tượng của với Lâm Tử rất sâu. vẫn nhớ vị soái ca khí chất lạnh lùng này ở bên quán cơm ăn thịt dê pha mô, hoàn toàn phải bức tranh so với ta bây giờ.

      Trình Mỹ thấy Vân Đóa dừng lại đẩy chút, cười : “Nhìn thấy soái ca muốn sao?”

      phải phải.” Vân Đóa xong, đưa tay gõ cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy Lâm Tử nghiêng đầu nhìn , cong miệng nở nụ cười.

      ràng Lâm Tử cũng nhận ra , ý bảo các tiến vào.

      Vân Đóa cứ như vậy đưa Trình Mỹ vào nhà hàng Tây.

      Hai ngồi đối diện với Lâm Tử, sau khi ngồi xuống và giới thiệu Vân Đóa hỏi Lâm Tử: “ cũng làm ở gần đây sao?”

      ta lắc đầu: “Tôi nghe gan ngỗng ở đây rất ngon cho nên tới nếm thử.

      Lại là nếm thử... Ký ức người này ăn thịt dê pha mô chấn động lòng người vẫn còn mới vẻ với Vân Đóa, che miệng ho tiếng, nhìn về phía Trình Mỹ, “Nếu chúng ta nếm thử .”

      Trình Mỹ hơi do dự, gan ngỗng rất đắc tiền, xa hoa. Tiền lương của hai người vẫn còn thấp, nếm thử bữa ăn này rất nhưng mà nửa tháng còn lại đều phải ăn bánh bao cải bẹ qua ngày sao?

      Lâm Tử nghe thấy lời này, vẫy bảo phục vụ mang tới hai quyển menu. Trình Mỹ nhìn giá thực đơn có chút quáng mắt, Vân Đóa cũng khá hơn bao nhiêu, vừa lật quyển menu vừa cảm thán, “Cái này quý quá, cái này cũng rất đắt... Gan ngỗng đắt như vậy sao, tôi ăn gan gà là được... Các có gan gà ?”

      Phục vụ giật giật khóe miệng, “ có.”

      Trình Mỹ yên lặng lật menu, rất muốn làm bộ biết ấy.

      Lâm Tử khẽ cười tiếng, nụ cười của ta rất , có cảm giác gió khẽ lướt qua mặt lưu cảm giác. ta : “Tôi mời khách, yên tâm ăn .”

      ... người đàn ông có sức quyến rũ! Vân Đóa cảm kích liếc ta cái, lại có chút ngượng ngùng: “ tốt lắm đâu.” Có cảm giác như ăn của người khác.

      có gì, giúp tôi lấy chữ ký của Kỳ Duệ Phong, tôi còn chưa cảm ơn .”

      ra chữ ký của Kỳ Duệ Phong đáng giá vậy sao? Nếu biết như vậy làm phóng viên nữa, làm người buôn lậu chữ ký rất có tiền đồ!

      Lâm Tử vừa lật menu, vừa gọi tên thức ăn và rất nhiều với phục vụ, lật tới trang cuối cùng, ta có chút vui vẻ: “Ở đây các cũng có tùng lộ (Truffle) sao?”

      “Vâng, tiên sinh.”

      “Nơi sản xuất gốc sao?”

      “Tùng lộ đen (Tuber melanosporum Vitt) chính tông của nước Pháp.”

      “Ừ.” Lâm Tử gật gật đầu, “Lúc nấu gan ngỗng thêm ít.”

      “Vâng.”

      Lâm Tử khép thực đơn trả lại cho phục vụ, nhìn về phía Vân Đóa và Trình Mỹ, “Các gọi gì ăn?”

      “Hả...” Trình Mỹ kinh ngạc nhìn ta, “Vừa rồi phải gọi cho ba người chúng ta sao?”

      “Ha...” Vân Đóa nhịn được cười.

      Lâm Tử lại bình tĩnh: “ mình tôi có thể ăn được.”

      Trình Mỹ hơi xấu hổ, khuôn mặt có chút nóng lên.

      Vân Đóa biết Lâm Tử là kẻ có tiền, vì vậy cũng kiêng kỵ, gọi phần bánh ngọt chocolate tóa, súp nấm bơ, phần gan ngỗng, phần ức vịt cam sành, phần salat tôm tươi với xoài, ly nước dâu. Sau đó nhìn Lâm Tử, “Tôi có thể ăn gan ngỗng thêm chút tùng lộ sao?”

      cho vào ít cũng được. Cho thêm ít vào súp nấm bơ cũng được.”

      Vân Đóa xuýt xoa: “Người giàu, chúng ta làm bạn !”

      “Được.”

      ta đáp nghiêm túc lại dứt khoát như vậy làm cho Vân Đóa có chút sửng sốt, sau đó cười ngây ngô. cười.

      Ba người gọi xong đồ ăn, Lâm Tử lấy bên cạnh chỗ ngồi tờ báo lật xem. Vân Đóa liếc nhìn trang đầu “Sport Weekly”.

      thích xem báo của chúng tôi sao?” rất vui.

      “Ừ.” Lâm Tử nhàn nhật gật đầu cái, sau đó nghi ngờ nhìn Vân Đóa: “Bản thảo của nhiều lắm, đều có ở những nơi thấy được, vài kỳ gần đây đều có.”

      “Khụ.” Vân Đóa bị vạch trần khuyết điểm, muốn lấy lại chút mặt mũi, “Kỳ tiếp theo có!”

      Nhưng ta cho là đúng, chỉ hời hợt , “ sao? rất tự tin.”

      Có ý gì, giống như đáng khoác lác vậy. Vân Đóa giải thích với ta: “Hôm qua tôi gặp được Đường Nhất Bạch ở đại học thể dục thể thao. còn nhớ Đường Nhất Bạch ?”

      “Đương nhiên tôi nhớ cậu ta.” Lâm Tử gấp báo lại. “Nhưng mà tôi có hứng thú với cậu ta.”

      Vân Đóa vẫn cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ cho Đường Nhất Bạch, “ có hứng thú với ấy, chừng em lại cảm thấy hứng thú sao? ta đẹp trai, dáng người cũng tốt. Lại , em cần Đường Nhất Bạch ký tên ?” Ký tên có thể đổi cơm ăn, điều này khắc sâu trong đầu Vân Đóa.

      ta lắc đầu: “Cảm ơn, nhưng mà em tôi cũng có hứng thú với cậu ta.”

      Vân Đóa có chút thất vọng.

      Trình Mỹ tới gần Vân Đóa : “Vân Đóa, nhìn cậu bây giờ giống như nhân viên bán hàng đa cấp.”

      “Ha ha, ha ha ha ...” Vân Đóa gãi đầu cười ngây ngô.

      “Nhưng tôi lại có hứng thú với việc.” Lâm Tử xong, lại mở báo, đưa đoạn cho các xem.

      Đây là thông báo tuyển dụng, nay Sport Weekly tuyển dụng số biên tập viết báo, biên tập web và số phóng viên.

      “Cho nên? Có quan hệ gì với ?” Vân Đóa có chút hiểu.

      Trình Mỹ hiểu lắm tình huống của Lâm Tử, cho nên thấy được chính xác điểm mấu chốt: “ muốn tới tòa soạn báo của chúng tôi?”

      “Đúng.” Vẻ mặt ta thoải mái, vừa còn vừa vỗ tay, tâm tình tệ.

      Vân Đóa ngạc nhiên , “... đùa à?” Nhất định là đùa, ta chính là thiên tài, có liên quan tới báo chí có lẽ cũng chỉ có quảng cáo mà thôi. Đột nhiên muốn làm việc ở tòa soạn báo, đây là bị gió độc nào thổi vào vậy? Yên lặng làm người giàu tốt sao?!

      Trình Mỹ bình tĩnh hơn so với Vân Đóa, chủ yếu ấy biết thân phận của Lâm Tử, nếu như biết chừng ấy ăn hết đĩa trước mặt. ấy hỏi Lâm Tử: “ muốn nhận chức vụ gì?”

      “Phóng viên.”

      Vân Đóa vẫn dùng ánh mắt như mộng du nhìn Lâm Tử: “Tại sao phải làm phóng viên.”

      “Thị trường chứng khoán kinh tế đình trệ.” Đây là đáp án của ta.

      Cái này là lý do quỷ gì? Thị trường chứng khoán đình trệ làm phóng viên sao? Hai cái hoàn toàn liên quan đến nhau được ! Dù mỗi ngày sống phóng túng cũng hơn phóng viên đó, dù sao tiền nhiều tới nỗi ăn hết! Phóng viên có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

      Vân Đóa cũng biết nên ta như thế nào, hít sâu mấy hơi, lời thấm thía, “Tin tưởng tôi, phóng viên phải dễ làm như vậy. tháng tiền lương cơ bản mà , đủ tiền ăn bữa cơm này.”

      Lâm Tử nhìn , “ cảm thấy tôi làm phóng viên vì kiếm tiền sao?”

      “Hả... Đúng, ai vì kiếm tiền mà làm phóng viên, bởi vì hoàn toàn kiếm được tiền...” Mẹ nó, vì sao lúc những lời này có cảm giác đau lòng....

      ta vòng tay, miễn cưỡng dựa vào ghế, nhíu mày nhìn các . Tư thế đơn giản mà tùy ý, lại làm cho ai có thể bỏ qua có mặt của ta, đại khái đây chính là do khí tràng. ta : “Cho nên, tôi làm phóng viên, nguyên nhân chính là vì tôi muốn làm phóng viên. Dù sao tôi cũng thiếu tiền, đương nhiên muốn làm cái gì làm cái đó.”

      Vân Đóa nắm dĩa đâm vào đĩa thức ăn, cả giận : “Soái ca à, như vậy rất dễ kéo cừu hận, có biết ?”

      Lâm Tử có kỹ năng, đó chính là có thể để ý bất kỳ tâm tình mà bất kỳ người nào phóng ra. Lúc này ta vẫn bất động như núi, coi thường hai : “Cho nên tôi cần trợ giúp của các , giúp tôi thông qua phỏng vấn trở thành phóng viên.”

      Mắt lại trắng dã, “Lý lịch của còn đẹp hơn cả của chủ biên chúng tôi? Còn cần hai người chúng tôi hỗ trợ sao?”

      “Lý lịch qua tốt khiến người khác chú ý, giảm xuống chút khiến người phỏng vấn có cảm giác tín nhiệm tôi.”

      Lý do hay....

      “Cho nên.” Lâm Tử nhìn , đôi mắt vô cùng chân thành, “Nhờ giúp tôi, Vân Đóa,:

      “Giúp thiên tài tài chính trở thành phóng viên làm việc vặt, chuyện này nghe thế nào cũng táng tận lương tâm... Cho nên tôi tuyệt đối làm!” Trong thời khắc này, Vân Đóa quyết định bảo vệ tiết tháo của mình, nổi điên chung với ta.

      Lâm Tử: “Chúng ta phải là bạn bè sao?”

      Vân Đóa: “Chúng ta tuyệt giao!”

      Lâm Tử: “....”

      ta sờ cằm, đổi chiến lược đạn bọc đường: “Sau khi chuyện thành công tôi mời các ăn tiệc lớn.”

      Vân Đóa cười lạnh: “Ha ha, chị đây là người dùng đồ ăn có thể thu mua sao?”

      ta nhíu mày, “Như vậy đúng là khó khăn.”

      Trình Mỹ ở bên lén lút giơ tay lên: “Quấy rầy chút, tôi là người dùng đồ ăn có thể mua được đấy!”

      Vân Đóa quẫn bách nhìn ấy, “Tiết tháo đâu?!”

      “Ăn.”

      “...”

      Sau đó, Lâm Tử lại bỏ thêm vài lần. Khi ta nâng số lượng bữa tiệc lớn lên tới “5” toàn bộ phòng tuyến của Vân Đóa bị sụp đổ, đồng ý giúp ta.

      Lúc Vân Đóa hỏi ta làm phóng viên có phải vì Kỳ Duệ Phong , Lâm Tử trầm mặc chút, lắc đầu : “ phải.”
      Last edited by a moderator: 2/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12 〔@^_^@〕

      Sau khi ban biên tập mở hội nghị thường kỳ, Vân Đóa được cho biết, hai bản thảo của được thông qua bản, bản thảo bị trả lại chính là bản thảo viết về Đường Nhất Bạch.

      “Vì sao?” Vân Đóa giật mình.

      “Bởi vì tin tức có giá trị.” Đối phương đáp.

      câu qua loa làm Vân Đóa càng cảm thấy nghi ngờ. Đường Nhất Bạch làm sao lại có giá trị? Chẳng lẽ ghi bản thảo đúng?

      cũng nghiêm chỉnh quấn lấy người ta hỏi này hỏi kia, hỏi Trình Mỹ Trình Mỹ được nguyên do. Vân Đóa đành ôm tâm tình vô cùng, vô cùng buồn bực đợi thầy Tôn trở về.

      Lúc gần tan làm, thầy Tôn trở lại tòa soạn lấy đồ, ông nhìn thấy Vân Đóa ngồi chỗ của mình mà khuôn mặt tròn như cái bánh bao. Thầy Tôn hiếu kỳ hỏi: “Vân Đóa, lại bị chủ nhiệm Lưu phê bình sao?”

      . Thầy Tôn, em có vấn đề muốn thỉnh giáo thầy.” Vân Đóa kể qua chuyện cho ông, còn đưa cả đề cử Trình Mỹ ghi cho ông nhìn, lấy cái này làm chứng cứ chứng minh bản thảo của mình cũng tệ lắm.

      Sau khi thầy Tôn nghe xong, để bụng an ủi : “Là phóng viên ai chẳng bị trả lại bản thảo, cần để trong lòng.”

      Vân Đóa có chút bướng bỉnh: “Em chỉ muốn biết vì sao.”

      Thầy Tôn kéo ghế ngồi xuống cạnh , giúp phân tích: “Vân Đóa, đầu tiên nguyên nhân căn bản của bản thảo này được thông qua bởi vì đánh giá cao địa vị của Đường Nhất Bạch. Tin tức có tính tác dụng trong thời gian hạn định, hiệu quả tin tức cũng có tác dụng trong thời gian hạn định. Vừa rồi Đường Nhất Bạch lấy được quán quân trong cuộc thi bơi lội toàn quốc Championship đúng là nhận được ít chú ý, nhưng chuyện này qua được tháng rồi. Trận thi đấu bơi lội cả nước năm có thể tổ chức bốn lần, Championship chỉ là trong số đó, cấp bậc này chính là trong trận đấu bất kể thế nào phải có thành tựu xuất sắc, cho nên chỉ nóng trong chốc lát. Cho là ngẫu nhiên đưa Đường Nhất Bạch trở thành tin tức điều này đúng. Thứ hai, lầm trọng điểm. Đường Nhất Bạch là vận động viên, trước khi trở thành siêu sao đồ vật giá trị nhất người cậu ta chỉ có thể là liên quan đến vận động. Ví như, nếu sâu vào nguyên nhân ba năm trước đây cậu ta bị cấm thi đấu, vậy tin tức này của có thể trở thành trọng điểm. Nhưng mà viết cái gì mà học bá, dốc lòng, đây chỉ có thể coi là thêm gấm thêm hoa cho vận động viên. Nếu như Kỳ Duệ Phong là học bá, tin tức này có thể làm đầu nhưng trước mắt Đường Nhất Bạch còn chưa có thành tích, chút hoa gấm đó đủ nhiên. hiểu chưa?”

      Ông phen, cho Vân Đóa hiểu ra. gãi gãi đầu: “Em biết rồi, cũng bởi vì tên tuổi của Đường Nhất Bạch chưa đủ lớn.”

      Thầy Tôn gật gật đầu rồi lại : “Còn có chút, Trình Mỹ ghi đề cử cho cugx có vấn đề. ấy viết ít từ ca ngợi , nhưng ấy túm được trọng điểm, chạy lệch rồi ấy đề cử đẩy càng lệch hơn, bản thảo này có thể qua mới là lạ.”

      Vân Đóa cúi đầu suy tư, “Thầy Tôn, em biết làm sao để sửa nó.”

      “Wey wey wey.” Thầy Tôn giật mình nhìn , “Tôi nhiều như vậy phải bảo sửa bản thảo, bản thảo này cần sửa, vô dụng thôi, để trong ổ cứng để lưu làm kỷ niệm.”

      Vân Đóa kiên định lắc đầu: “Em muốn thử xem.”

      “Đứa này, sao lại cố chấp như vậy chứ.” Thầy Tôn lắc đầu thở dài, ông đột nhiên lại gần nhìn chằm chằm vào , vẻ mặt bát quái, “Tôi , phải thầm mến Đường Nhất Bạch chứ?”

      Bây giờ Vân Đóa sợ nghe được hai từ “thầm mến” này, lắc đầu mạnh, “ có, thầy Tôn, thầy đừng đoán mò.”

      Thầy Tôn lại giật mình nhìn , “Tôi hiểu.”

      Vân Đóa nâng trán, ngài hiểu cái gì!

      Đêm đó, ý chí chiến đấu của Vân Đóa sục sôi, suốt đêm sửa chữa bản thảo. xác định lại chủ đề của bài báo: Tại trường đại học thể dục thể thao, phóng viên ngẫu nhiên gặp Đường Nhất Bạch thu được ba huy chương vàng huy chương bạc tại cuộc thi bơi lội cả nước Championship (quan trọng), ta chi biết chính mình rất có lòng tin với cuộc thi bơi lội mùa đông và chuẩn bị đầy đủ (quan trọng). Hỏi về trạng thái huấn luyện, Đường Nhất Bạch cho rằng trạng thái tập luyên của mình rất tốt (quan trọng), còn có thể rút chút thời gian tới trường học (sơ sài). Theo được biết, Đường Nhất Bạch là sinh viên năm ba trường đại học thể dục thể thao, các ngành văn hóa và ngành chuyên môn đều có thành tích thứ nhất, ba năm qua đều có thành tích xuất sắc (sơ sài).

      Được rồi, tên tuổi Đường Nhất Bạch chưa đủ lớn là mạnh nhất, cũng chỉ có thể cứu giúp tới đây.

      Ngày hôm sau, Vân Đóa đưa bản thảo cho thầy Tôn xem, thầy Tôn xem rồi cảm thán: “ này đúng là có ngộ tính.”

      Thầy Tôn cảm thấy việc này có ý nghĩa giáo dục, đối với Vân Đóa cũng thế, đối với Trình Mỹ cũng vậy. Cho nên ông đưa bản thảo cho biên tập lâu năm trong ban biên tập, sau khi biên tập đó viết xong bài để cử đưa cho Trình Mỹ cầm lấy để đối chiếu, chính mình cảm nhận chút.

      Đồng thời bài báo lần này sửa bản thảo rồi, bản thảo của Vân Đóa cũng chỉ có thể đưa qua kỳ tiếp theo.

      Cũng may Vân Đóa có vận khí tốt, khi đến tổng hợp cảm thấy trang báo còn khá rộng, lượng bài nhiều lắm cho nên bản thảo của vượt qua.

      A ha ha ha a... Vân Đóa ôm lấy tờ báo còn mùi mực in, đắc chí cười.

      gửi vào hòm thư Đường Nhất Bạch.

      Vân Đóa: Có ở đây ?

      Vân Đóa: Tin của được đăng báo, tôi muốn gửi phần làm kỷ niệm ~

      Tin của gửi treo ở đó, Đường Nhất Bạch vẫn hồi . Cho tới giữa trưa, Đường Nhất Bạch mới có tin tức.

      Lúc này Đường Nhất Bạch ăn cơm trưa. Ngồi cùng bàn chính là bốn người bạn tốt: Kỳ Duệ Phong, Đường Nhất Bạch, Minh Thiên, Trịnh Lăng Diệp. Minh Thiên nhìn thấy Đường Nhất Bạch cúi đầu nhìn điện thoại thoi: “ Nhất Bạch, lại được người đẹp nào thổ lộ à?”

      Hai người khác nghe thấy lời này có tiết tháo mà duỗi cổ nghiêng mắt nhìn điện thoại của Đường Nhất Bạch.

      “Ăn của mấy người .” Đường Nhất Bạch cúi đầu trả lời câu, khẽ nghiêng điện thoại cho bọn họ xem.

      nhìn thoáng qua thời gian Vân Đóa gửi tin, trả lời lại: Xin lỗi, vừa rồi huấn luyện.

      Vân Đóa: Ừ.

      Đường Nhất Bạch nhập vào khung hàng chữ: “ ra chỗ tôi cũng có thể mua được báo của các .” Lúc sắp sửa ấn gửi lại do dự, nghĩ nghĩ, xóa hết hàng chữ này , đổi thành “Chỗ làm của ở đâu, ngày mai tôi tới lớp, có thể tìm .”

      Vân Đóa: cần cần, bân rộn như vậy, tôi tìm được rồi.

      Đường Nhất Bạch: Có được ?”

      Vân Đóa: Được, phóng viên chính là khắp bốn nơi, đâu cũng được.

      Đường Nhất Bạch: Vậy làm phiền .

      Vân Đóa: khách khí quá, ăn cơm chưa? Nhanh ăn !

      Đường Nhất Bạch: Được...

      Hôm sau, Vân Đóa vào cửa nam của đại học thể dục thể thao, Đường Nhất Bạch từ giảng đường ra, hai người gặp nhau ở sân vân động.

      khu đất trống của sân vận động, có nhiều đoàn thể cử hành hoạt động, còn có người đá cầu. Vân Đóa và Đường Nhất Bạch sóng vai ngồi bậc thang sân vận động. Bậc thang có rất nhiều tầng, bọn họ ngồi khá cao. Đường Nhất Bạch mặc quần dài màu tím, hai chân tùy ý đặt dưới bậc thang, đùi phải gác lên chân trái, hai chân vừa dài vừa thẳng. Vân Đóa cũng học bộ dạng của sau đó bi kịch phát , so với gần giống, gần giống Corgi rồi...

      Dù sao chị đây cũng là người cao 1m67!

      “Chân của dài.” tán thưởng từ đáy lòng.

      “Haizz.” Đường Nhất Bạch thở dài.

      Vân Đóa cảm thấy giọng điệu này của quả thực muốn ăn đòn.

      lấy từ trong túi tờ báo ra, tìm được bài viết về , đưa cho xem. Sau đó cười áy náy: “Đáng tiếc, trang báo có hạn, bức ảnh ngọc thụ lâm phong của vô ích rồi.”

      “Ừ.” Đường Nhất Bạch đáp lời, nghiêm túc xem nội dung báo.

      Vân Đóa ngồi ở bên cạnh nhìn .

      Bây giờ khí tốt, bầu trời vạn dặm, ánh mặt trời chiếu xuống. Với cảnh nền rực rỡ như vậy, càng lộ vẻ tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, thần thái rực rỡ. Ánh mắt của rất chuyên chú, đôi mắt hơi rũ, phối hợp với đôi kính mắt, thoạt nhìn nghiêm tục giống như học giả tuấn tú.

      Đường Nhất Bạch nhìn xong cất kỹ tờ báo: “Viết rất hay, cảm ơn .”

      “Quá khen, quá khen.” Vân Đóa cười híp mắt nhìn . “Đường Nhất Bạch, có thể chụp chung cùng tôi tấm hình ?”

      Con người đều có chấp niệm với những cái đẹp, nhất định phải làm của riêng ít nhất phải giữ lại vẻ đẹp trước mắt.

      Đương nhiên Đường Nhất Bạch từ chối, hai người ngồi cùng nhau, Đường Nhất Bạch ngồi thẳng người, hai chân cong lên, hai tay giao nhau thả đầu hôi, đầu hơi hướng về phía Vân Đóa. Vân Đóa tay giơ di động chụp, chụp nhiều lần nhưng cảm thấy được tốt lắm. xoa xoa cánh tay của mình, có chút bất đắc dĩ: “Có thể do cánh tay của tôi quá ngắn.”

      “Để tôi.” Đường Nhất Bạch xong, lấy điện thoại di động của .

      Tay phải cầm di động, tay trái thấy thừa có chỗ đề, để chống tay vào bậc thang sau lưng lại cảm thấy tư thế hơi uốn éo. Vì vậy dứt khoát vươn tay ra phía sau , nhàng tự nhiên khoác lên vai .

      Tấm hinh didenj thoại, Vân Đóa bị Đường Nhất Bạch ôm lấy, có vẻ giống như chim dựa vào người.

      Khụ...

      Mặt hơi nóng lên.
      Last edited by a moderator: 2/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :