Yêu như vậy, hận như thế - Lục Xu (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Bạn thấy mình edit như thế nào?

    1. Tốt, mình thích. :*

      60.0%
    2. Bình thường thôi, cần cải thiện kĩ năng edit. ^^

      40.0%
    3. Dở quá, đừng edit nữa. ỌvỌ

      0 vote(s)
      0.0%
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      ❃ Chương 1
      Editor: Jupiter Galileo

      [​IMG]


      Lạc Minh Khải nhàng xách hành lí xuống khỏi máy bay rồi tới bãi đỗ xe ở sân bay. Mấy ngày nay, công tác xử lí vài chuyện, từ đến lớn đều có nhưng được ngủ nhiều, lần này lên máy bay chỉ ngủ được lát nên đầu vẫn còn hơi đau. Vì vậy, sắc mặt u cứ như nhắc nhở người khác đừng lại gần kẻo gặp hậu quả khôn lường.

      mở điện thoại di động lên, hơi ngạc nhiên vì có rất nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ, trong đó cái tên "Mộc Chính Nguyên" được xuất nhiều nhất. Nhìn lại cái tên này, sắc mặt u ám, trán nhăn lại.

      Bỏ hành lý vào cốp xe, ngồi vào ghế rồi lái xe . lấy tai nghe ra, kết nối với điện thoại và gọi lại cho Mộc Chính Nguyên.

      Môi mím lại thành đường mỏng. Khoảnh khắc người bên kia nhận điện thoại, từ “bố” có cố cũng thể bật ra khỏi miệng. là người bao giờ để cho người khác thấy mình vui hay giận. cầu của bố nuôi trước kia còn chưa kết thúc, vẫn phải làm thằng rể tốt của Mộc gia nhưng lại thể nào làm được.

      Quả nhiên, Mộc Chính Nguyên vừa nghe điện thoại của rống to: “Lạc Minh Khải! Có phải hơi quá đáng rồi ?” Phía bên kia điện thoại còn truyền đến tiếng đập mạnh mặt bàn cho thấy, tâm trạng của Mộc Chính Nguyên lúc này vô cùng tệ.

      Lạc Minh Khải chăm chú nhìn đèn giao thông phía trước. Đôi môi vốn mím chặt dần dần giãn ra, khóe môi hơi cong lên, cảm giác thoải mái trong lòng vừa rồi giống như mới được người ta cầm chổi quét sạch ra: “Bố, có chuyện gì nữa à?”

      Ngữ khí cùng biểu khuôn mặt chẳng có chút gì gọi là kính nể. biết, Mộc Chính Nguyên vẫn luôn thương, cưng chiều con mình như vàng như bạc. chỉ có chút ngờ việc lại nghiêm trọng như vậy, mọi hành động của dường như bị giám sát. Có lẽ Mộc Chính Nguyên nhầm rồi, phải thằng ngốc mà để Mộc Chính Nguyên thấy hết. Cái họ nhìn ra được chỉ là những hoạt động đáng kể mà để cho họ thấy thôi.

      đừng có giả vờ.” Mộc Chính Nguyên để cho Lạc Minh Khải giải thích liền lớn: “Nếu dám khiến Lương Tây đau lòng, đừng trách tôi khách khí. Mặc kệ là Tam thiếu của Hoàng Thành hay cái gì, tôi có liều cái mạng già này cũng tha cho đâu, để xem Cố Trường Dạ có thể làm gì tôi.”

      “Bố đừng nóng, con nghĩ chắc bố hiểu lầm gì đó. Ít nhất bố cũng nên cho con biết chuyện gì xảy ra chứ?”

      cố đè thấp giọng điệu nhưng trong lòng vẫn hết khinh thường. Mộc Chính Nguyên dám như vậy, chẳng qua là do ông ta từng giúp vị quan chức thuận buồm xuôi gió, vậy nên Mộc gia mới có chỗ dựa thôi. Chứ nếu , cũng chả thèm liếc ông ta lấy cái.

      Mộc Chính Nguyên hừ lạnh: “Tốt nhất là tôi hiểu lầm. Đừng để tôi biết giở trò sau lưng tôi, nếu , đừng trách tôi khách khí.”

      “Dường như bố hiểu lầm con quá nhiều rồi.”

      Mộc Chính Nguyên tức giận cuộc gọi. Lạc Minh Khải tháo tai nghe xuống, ném chiếc điện thoại sang ghế trống ở bên cạnh, gương mặt mang tí cảm xúc nào. Bên cạnh chắc chắn có người của Mộc Chính Nguyên, nếu Mộc Chính Nguyên biết mối quan hệ của và Mộc Lương Tây như thế nào. Lần này đương nhiên có nguyên nhân, đều là vì tức giận đối xử với Mộc Lương Tây tốt. Thậm chí có lần có người còn đồn và Mộc Lương Tây là vợ danh nghĩa.

      Khuôn mặt Lạc Minh Khải xuất khinh thường thấy . Chắc chắn Mộc Chính Nguyên biết, tên quan chức Hằng Thông vẫn thường giúp đỡ gia đình ông ta tháng sau xuống đài ngay thôi.

      Mà Mộc Chính Nguyên tức giận như vậy phần cũng vì tin tức trang nhất của báo ngày hôm nay: Lạc Minh Khải chụp ảnh chung với người mẫu mới trong ngành giải trí. Bản tin mối quan hệ của hai người vô cùng ái muội. kia lại như sợ lên được trang nhất của báo, ánh mắt khẽ nhìn Lạc Minh Khải, còn cố tình biểu diễn tiết mục bị ngã để được Lạc Minh Khải đỡ lên rồi cho người ta chụp được.

      Mấy ngày nay Lạc Minh Khải công tác, lại có người đồn là du lịch cùng mỹ nhân kia vì vừa đến nơi lại trùng vào lúc người mẫu kia chụp ảnh quảng cáo. thế khi có người hỏi người mẫu kia, ta lại chỉ thẹn thùng tránh né, thừa nhận cũng phủ nhận.

      Vì cú điện thoại vừa rồi với Mộc Chính Nguyên, Lạc Minh Khải chuyển hướng sang nơi khác.

      ~ o0o ~
      Căn biệt thự nằm ở vị trí rất vắng vẻ, ít người dân qua lại nhưng diện tích đất lại rất lớn! Dường như ai đến nhìn nơi này đều phải lắc đầu thở dài, mảnh đất lớn như vậy mà hơn phân nửa là rừng trúc, cỏ cây. Nếu khai phá mấy thứ này được cả khối tàn sản , vậy mà giữa khu rừng hoang sơ vắng lặng chỉ có duy nhất căn biệt thự xa hoa. Từ xa nhìn vào, ta thấy phòng đứng lặng giữa rừng trúc, phòng leo đầy dây bìm bìm và thường xuân. Khi đến mùa hoa nở, chắc ngôi nhà này đẹp giống như những ngôi nhà trong truyện cổ tích.

      Nơi đây là tấc đất tấc vàng ở thành phố An Xuyên này, lại còn xây thêm nên căn biệt thự cổ tích, quả là quá mức xa xỉ. Mà người thích loại cuộc sống xa xỉ này phải ai khác chính là vợ của - Mộc Lương Tây.

      Ngôi nhà cổ tích, cổ tích. Lạc Minh Khải nhịn được bèn bật cười, ý tứ châm chọc thấy trong điệu cười.

      đỗ xe xong mới vào nhà. Vừa bước vào phòng khách bóng người nhắn, hấp tấp chạy ra từ phòng bếp vẩy vẩy : “Em xào rau, sắp chín rồi, chờ chút nhé!”

      Mãi đến khi thấy bóng nữa, Lạc Minh Khải mới cụp mắt lại. Nhiều khi thực biết này là người như thế thế nào. Chẳng lẽ mắt bị mù nên thể nhìn tâm trạng tại người khác sao? Vẻ mặt u ám như vậy mà còn có thể cười tươi lấy lòng mặc dù chẳng lại lời nào. Có lẽ, bé này giỏi tự biên tự diễn quá thôi.

      Tuy nhiên, khi xoay chiếc điện thoại di động tay, mới nhận ra có điều bất thường. với hôm nay về làm sao biết mà chuẩn bị đồ ăn cho ? Xem ra Mộc Chính Nguyên bố trí ít người theo dõi . cách khác, nếu hôm nay về chỗ này, Mộc Chính Nguyên lại biết chuyện này qua Mộc Lương Tây, nhất định rồi lại ồn ào vài ngày.

      Lạc Minh Khải bỏ điện thoại vào lại túi, chán nản đứng dậy.

      Mộc Lương Tây bưng dĩa đồ ăn thơm phức nóng hổi ra, lau tay vào tạp dề rồi vô cùng cẩn thận nhìn về phía , “Em nấu xong rồi, giờ chúng ta ăn cơm .”

      Giọng của rất tựa như cánh lông vũ, nhưng lẫn đâu trong đó là cả sợ hãi, dè dặt. Mắt mắt của rất sáng, tựa như dòng suối trong với ánh Trăng sáng rọi xuống vào ban đêm, có thể nhìn xuyên thấu mọi việc khiến người ta lúng túng. Lạc Minh Khải dời tầm mắt, im lặng bước về hướng bàn ăn.

      Mộc Lương Tây đúng chất vợ đảm đan bước theo sau , vui vẻ : “Em nấu ăn hơi kém nhưng thím Hoàng trong thời gian vừa qua, em nấu cơm tiến bộ lên rồi đấy.”

      Lạc Minh Khải mất tự nhiên ngồi xuống, trong lòng dâng lên nỗi buồn bực khó tả. Giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ như vậy? Cứ như nhóc mới lớn, chả bao giờ quan tâm tới mọi thứ xung quanh, rất ưu tư và lo nghĩ. Cho dù sắc mặt tệ đến cỡ nào, vẫn chỉ mở to đôi mắt vô tội nhìn làm thể những lời định .

      “Vị thế nào?” Thấy động đũa, nhìn chút che đậy, dường như mong muốn có thể nghe thấy lời tán thưởng từ .

      Lạc Minh Khải cho vào miệng ăn miếng vừa phải, hương vị rất ngon. quá béo làm người ta dễ ngấy cũng nhạt, mặn hay quá cay cho thấy món này được làm rất kì công. nhìn qua đôi mắt chờ mong của , bàn tay cầm đũa liền nổi gân xanh. dứt khoát bỏ đũa xuống rồi đứng dậy, cho phép mình tiếp tục ăn nữa.

      Mộc Lương Tây giương đôi mắt ngơ ngác nhìn , hoàn toàn hiểu chuyện xảy ra: “Khó nuốt lắm sao?” bỏ thử vào miệng miếng rồi nhìn lại về phía , đôi mắt ngập nước, hốc mắt đỏ bừng.

      Lạc Minh Khải thầm nhắc nhở mình: "Đây là con của kẻ thù, mày được mềm lòng dù chỉ chút."

      Mộc Lương Tây buồn bã, “ thích ăn đúng ?”

      cố nuốt nước mắt vào trong, “ sao, em bảo đầu bếp dạy kĩ lại, lần sau nhất định nấu ngon hơn!” ngây thơ nghĩ rằng chắc là do hay ăn đồ ăn của khách sạn năm sao, người mới học nấu nướng như tất nhiên thể sánh bằng.

      Lạc Minh Khải nắm tay. muốn với , cho dù làm gì cũng hài lòng, làm gì cũng phù hợp với cầu của . Tuy nhiên, nghĩ đằng làm nẽo, lại : “Ăn ở ngoài no rồi nên ăn được nữa.”

      phải do em nấu ngon chứ?”

      “Ừ.” Vừa dứt lời, liền bước lên tầng .

      Vừa bước lên tầng , liền hối hận với lời của mình. Vì sao phải mềm lòng với ? nên! Cưới vào cửa cũng chỉ để báo thù. là con của Mộc Chính Nguyên, phải khiến đau đớn đến mức sống bằng chết mới đúng!


      chán ghét bản thân mình vì mềm lòng đáng có đó.

      ~ o0o ~
      Mộc Lương Tây chấp nhận lý do của Lạc Minh Khải. Sau khi rời , Mộc Lương Tây gọi thím Hoàng đến ăn cơm cùng mình. Nếu Lạc Minh Khải về, trong biệt thự này chỉ có Mộc Lương Tây và thím Hoàng.

      Thím Hoàng nhìn lên tầng , song lại nhìn Mộc Lương Tây cười cười mở lời: “Thiếu phu nhân, tôi thấy thiếu gia hình như rất mệt, để tôi rót cho cậu ấy cốc nước.”

      Mộc Lương Tây gật đầu.

      Thím Hoàng bưng cốc nước lên tầng, đặt xuống ngay bàn Lạc Minh Khải rồi báo cáo tình hình.

      “Sau khi lão gia gọi điện tới, thiếu phu nhân lập tức tự mua đồ ăn cho cậu, muốn tự mình xuống bếp nấu.” Thím Hoàng thấy trả lời, lại tiếp tục : “Trong khoảng thời gian này thiếu phu nhân suốt ngày nghiên cứu đủ các kiểu món ăn rồi học làm bếp núc, ngay cả Mộc lão gia gọi điện bảo ấy trở về ấy cũng chịu.”

      Lạc Minh Khải nghe đến đó mới gật gật đầu, ý bảo thím Hoàng có thể .

      nhìn qua biết Mộc Lương Tây là rất được nuông chiều từ , cần hao phí quá nhiều tâm tư để tìm hiểu về . Chỉ ngờ Mộc Chính Nguyên giả dối, hai mặt như vậy lại có thể sinh ra con tốt thế này, biết có phải do đột biến gen hay nữa.

      Ngay cả gọi điện cho , cũng sợ quấy rầy đến công việc của , sợ thấy phiền phức, sợ ghét . lo lắng đủ thứ như vậy, sao có thể chủ động thăm dò hành tung của ? Lạc Minh Khải lắc đầu, biết nên than vãn lão cáo già Mộc Chính Nguyên có con quá đơn thuần, lương thiện hay quá ngốc nghếch.

      ====================================

      @bội phương ra chương mới a. ^^ Tiếp tục ủng hộ mình nha. :-**
      @LạcLạc Bạn thử xem mình edit như vậy được chưa ạ? ^^

      Last edited: 20/12/15

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      ❃ Chương 2
      ( như vậy, hận như thế)
      Editor: Jupiter Galileo

      [​IMG]

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 17/12/15
      quỳnhpinky, bội phươngHaruka.Me0 thích bài này.

    3. bội phương

      bội phương Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      56
      chữ to thêm nữa nha , ngửi thấy mùi ngược lên xuống rồi đó , hongggggggg tiếp
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      @bội phương Hình như nàng là 1 người thích ngược nữ chính giống ta nhỉ? :yoyo60: Thx nàng x n. :yoyo63:
      bội phương thích bài này.

    5. bội phương

      bội phương Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      56
      nam nữ gì ngược nhau cũng thích , quan trọng là tác giả viết ngược hay và hợp lý là ta nhảy hố thôi à , hi hi hi
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :