1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu nương tử nhà Tướng quân- Yên Ba Giang Nam-58

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: Công Túa

      Chương 25:


      Lúc Sở Tu Minh xong việc tìm thấy Sở Tu Viễn và Trầm Cẩm chỉ thấy Sở Tu Viễn cầm lồng sắt , “Đại ca nhất định cho tẩu nuôi đâu.”

      “Vì sao?” Trầm Cẩm nhìn chú cún con trong rổ, toàn thân lông trắng tinh bộ dạng khờ khạo vô cùng đáng , “Vì sao phu quân cho ta nuôi?” Nàng vẫn còn cúi đầu, ánh mắt vô tội nhìn Sở Tu Viễn.

      “Con cún này trưởng thành to lắm.” Sở Tu Viễn đáp, “Tẩu thấy móng vuốt nó dày thế kia à?”

      Trầm Cẩm phải người biết phân biệt đúng sai, “Đại cẩu ta cũng nuôi được mà.”

      “Vị tiểu nương tử này, chi bằng ngươi hỏi ý phu quân rồi hãy quyết định?” Người bán chó dò hỏi, “Đây là chó nhà ta sinh, tuy phải giống quý hiếm gì nhưng có thể nuôi thả.”

      “Sao thế?” Sở Tu Minh tới nơi hỏi.

      Trầm Cẩm thấy phu quân liền mong chờ , “Phu quân, ta có thể nuôi cún con được ?”

      “Đại ca.” Sở Tu Viễn cũng rất thích chú cún này nhưng sợ nuôi lớn rồi lại làm Trầm Cẩm bị thương.

      Sở Tu Minh trả lời ngay mà tới xem chú cún kia trước, nó còn vô hại như lúc nảy, lông toàn thân dựng đứng lên, giọng rên ư ử với Sở Tu Minh, nó cảm giác thấy uy hiếp, “Đại cẩu phối với sói à?”

      Trầm Cẩm phát nàng lại hiểu Sở Tu Viễn gì, hơn nữa khẩu lần này khác với lúc mua da, “Phu quân lợi hại .”

      “Đại ca biết tiếng địa phương nhiều nơi lắm.” Sở Tu Viễn giọng thầm, “Đệ còn chưa nghe hiểu tiếng dân vùng duyên hải.”

      Trầm Cẩm gật đầu, “Ta cũng hiểu.” ra nàng từng nghe người ta tiếng này rồi nhưng chỉ biết đó là tiếng quan thoại.

      “Đúng vậy.” Người bán chó nghe thế mặt chuyển ý chân thành, người có thể tiếng bọn họ bình thường đều là bằng hữu, hơn nữa đây là lần đầu tiên thấy cún con giống thế này, đa phần thời gian đều như nửa chết nửa sống, “Ta cũng lừa ngươi, chó mẹ sinh được ba con, đây là đứa yếu ớt nhất, màu lông cũng được tốt.” Màu trắng trông đẹp nhưng dễ bị phát , vào rừng tốt bằng chó lông thẫm màu.

      Sở Tu Minh gật đầu, nắm cổ cún kéo lên quan sát, cún kia và Sở Tu Minh đôi bên nhìn nhau hồi rồi kêu ư ử, ngoan ngoãn hơn lúc trước nhiều khiến Trầm Cẩm đứng bên cạnh thấy trợn mắt há hốc mồm, sau đó Sở Tu Minh để cún cho Trầm Cẩm ôm vào lòng, nó sủa hai tiếng rồi nhìn Trầm Cẩm, cúi đầu liếm tay Trầm Cẩm, Trầm Cẩm thấy cún con vừa mềm vừa béo, trừ hai mắt với mũi màu đen còn lại toàn thân trắng muốt, giống hệt cục bông.

      Sở Tu Viễn cũng thích lắm, bước tới sờ sờ, nó lại biến thành cún con ngoan ngoãn nằm trong lòng Trầm Cẩm, thèm để ý tới Sở Tu Viễn, khôi phục tình trạng lúc Sở Tu Minh chưa tới.

      “Con chó này thông minh lắm, ta mua.” Sở Tu Minh .

      Người bán nhiều lời, báo giá, Sở Tu Minh thanh toán bạc, sau đó nhận lấy rồ tre từ tay người bán chó.

      “Về thôi.” Sở Tu Minh nhìn trời bắt đầu tối thẳng.

      Trầm Cẩm mua thỏ lại mua cún vô cùng thỏa mãn, gật đầu , “Ừ.”

      Sở Tu Minh thấy hai tay Trầm Cẩm ôm cún con ánh mắt hơi tối , sau khi đưa rổ cho Sở Tu Viễn liền ôm vai Trầm Cẩm, nửa ôm nàng , còn Sở Tu Viễn ở phía sau tay xách lồng sắt tay cầm rổ, con thỏ vừa rồi còn ngoan ngoãn biết sao bây giờ bắt đầu nhảy lung tung, tiểu bậy bạ khiến quần áo Sở Tu Viễn vừa bẩn vừa thối.

      Trầm Cẩm ôm cún ngồi phía trước Sở Tu Minh, đáng tiếc hôm nay thể mang thỏ về chung, bọn họ mua khá nhiều đồ nên mướn vài cỗ xe ngựa ngày mai đưa đồ đến tướng quân phủ ở biên thành, đây là xe chuyên chở giúp người biên thành vận chuyển hàng hóa từ chợ về, đương nhiên cũng có người ngồi.

      Dùng tay vuốt lông mềm người cún con, Trầm Cẩm híp mắt hỏi có nghề như thế, vì sao Sở Tu Minh để mấy tiểu thương kia đưa đồ đến tướng quân phủ, chợ này rốt cuộc do ai quản lý, Trầm Cẩm phát lúc họp chợ phiên có thể phát ít tin tức, nàng nghe có người thảo luận có bộ lạc xảy ra chiến tranh nên lần này họp chợ ai đến, chỉ có nhiêu đó còn có rất nhiều lời người ta Trầm Cẩm nghe hiểu nhưng Sở Tu Minh sao?

      Trầm Cẩm chọc chọc bụng cún, phu quân quả thực thần bí, lần đầu tiên gặp mặt vẻ mặt như đại hổ với môn thần pha trộn, sau đó trước mặt người ngoài bộ dạng sang sảng tâm cơ, trong phủ trầm lặng ít … Còn có biểu kiệm lời như tiên nhân nhiễm khói bụi nhân gian, luôn cảm giác… nhéo nhéo đuôi cún, Trầm Cẩm nghĩ nữa, dù sao mặc kệ thế nào nàng đều gả cho nam nhân này, hơn nữa nam nhân này đặt nàng ngồi vai, che chở nàng thay nàng che gió chắn mưa, thế là đủ rồi, đúng rồi còn có thể mua cún cho nàng, nghe lén nàng chuyện lại nghiêm trang sửa sai cho nàng, còn bảo phòng bếp làm đồ ăn cho nàng…

      “Phu quân, Triệu ma ma để phần cơm cho chúng ta chứ?” Trầm Cẩm ôm cún tránh phía trong áo choàng của Sở Tu Minh hỏi.

      Sở Tu Minh ừ tiếng tiếp, vì ngựa chạy nhanh nên mở miệng ra hứng đầy bụi đất.

      Trầm Cẩm thỏa mãn tựa vào lòng Sở Tu Minh, nhéo nhéo đuôi cún, nó mất kiên nhẫn lắc lắc, Trầm Cẩm ngẫm nghĩ lại hỏi, “Phu quân chàng xem nên đặt tên gì cho cún đây?”

      Sở Tu Minh vốn chưa kịp trả lời phát , đôi khi tiểu kiều thê phải hỏi , “ bằng kêu Tiểu Bất Điểm .”

      Tuy chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe tên này khóe mắt Sở Tu Minh vẫn co giật vài cái, Trầm Cẩm còn biểu tâm nguyện của mình, “Tuy Tu Viễn trưởng thành to lớn nhưng ta vẫn hy vọng nó đừng lớn quá nếu ta ôm được.”

      “Tiểu Bất Điểm, ngươi thể lớn quá nhé, nhưng mà cho dù ngươi trưởng thành ta cũng thích ngươi.” Trầm Cẩm vừa sờ bụng gãi cằm cún con vừa thầm to .

      Trước khi mặt trời xuống núi mọi người chạy về tới biên thành tướng quân phủ, lần này Sở Tu Minh ăn hiếp Trầm Cẩm nữa, mở áo choàng trước rồi bản thân tự xuống sau đó mới bế Trầm Cẩm xuống, , “Để nó tự chạy theo.”

      “Vâng.” Trầm Cẩm bế cả đoạn đường nên tay cũng mỏi, liền ngồi xổm xuống thả Tiểu Bất Điểm ra, Tiểu Bất Điểm tới chỗ lạ nên trong lòng cảnh giác bám chặt bên chân Trầm Cẩm, chạy lung tung.

      Sở Tu Viễn nhìn chú cún con giống như quả cầu tuyết hỏi, “Ca, để người huấn luyện nuôi thời gian trước hả?”

      cần.” Sở Tu Minh đáp, “Để ta.”

      Sở Tu Viễn nhìn bộ dáng cún con cười , “Chó này mà dưỡng kĩ sau này trưởng thành thành chó ngoan.”

      “Ừ.” Sở Tu Minh cũng phát , quan trọng nhất là con chó này rất thông minh, thuần dưỡng tốt để cạnh Trầm Cẩm có thể che chở nàng, có điều trụ cột hơi kém, dưỡng khó khăn còn phí tiền.

      “Đúng rồi, nên đặt cho nó cái tên uy phong chút.” Sở Tu Viễn ánh mắt hy vọng, “Tẩu tử sau này ta săn thú, tẩu cho ta mượn dùng nhé.”

      “Được.” Trầm Cẩm nghe bảo cún bị mang liền cười , “Nó có tên rồi.”

      Sở Tu Viễn hỏi, “Tên gì thế?”

      “Tiểu Bất Điểm.” Trầm Cẩm vui vẻ , “Đệ bảo nó lớn lắm, ta lại hy vọng nó để ta có thể ôm.”

      Sở Tu Viễn nhìn Sở Tu Minh, ánh mắt lộ vẻ chỉ trích, “Ca, huynh thấy tên đó thế nào?”

      “Tốt lắm.” Sở Tu Minh thèm liếc Sở Tu Viễn cái, “Chó của phu nhân gọi gì cũng được.”

      “Tẩu tử, gọi Lai Phúc hay Chiêu Tài cũng được.” Sở Tu Minh ấm ức thay con cún, chó này còn lớn, nhìn chân nó biết, vừa thô vừa lớn, móng vuốt còn dày.

      Trầm Cẩm cười ngọt ngào, chút do dự cự tuyệt, “ cần, Lai Phúc, Chiêu Tài nghe hay.”

      Sở Tu Viễn nghĩ mình nên dẫn nó săn thú, nhất định bị người ta cười nhạo.

      Trong phủ chuẩn bị nước ấm sẵn sàng, Sở Tu Viễn thực u buồn liếc Tiểu Bất Điểm rồi tự về viện tẩy rửa, còn Sở Tu Minh đưa Trầm Cẩm về, đến cửa viện, “Ta dẫn Tiểu Bất Điểm trước.”

      thể ở trong viện ta sao?” Trầm Cẩm lưu luyến hỏi.

      Sở Tu Minh nhướng mày, “Nàng nuôi được ?”

      Trầm Cẩm nuôi được, ngồi xuống vuốt vuốt đầu nó, ôm tới cho Sở Tu Minh mới , “Vậy được rồi, chàng đừng kéo cổ nó nữa.”

      Sở Tu Minh đáp, Trầm Cẩm vài bước lại ngoảnh đầu nhìn, chờ Trầm Cẩm vào trong Sở Tu Minh liền nắm cổ cún về viện mình, mau mau bảo công tượng đẩy nhanh tốc độ thôi, vợ chồng mà ở xa nhau thế này ra thể thống gì.

      Tiểu Bất Điểm biết Sở Tu Minh dễ chọc, nhận mệnh giả cún chết nhúc nhích bị nhấc , cái đuôi ngẫu nhiên quẫy vài cái mới khiến người ta biết nó còn sống.

      Triệu ma ma cười , “Nếu phu nhân tiếc cứ tới viện tướng quân thăm.”

      “À.” Trầm Cẩm lên tiếng, “Đúng rồi chỗ phu quân có chỗ cho nó ngủ ?”

      Nào ai biết tướng quân với phu nhân ra ngoài ôm chó về nên trong phủ có ai chuẩn bị ổ chó, Triệu ma ma , “Phu nhân yên tâm, tí nữa lão nô phân phó người tìm đệm giường xếp chỗ cho nó ngủ.”

      Trầm Cẩm ngẫm nghĩ liền lấy gối dựa mềm giường An Bình vừa làm xong bao lâu giao cho An Bình dặn dò, “Mau đưa cho tướng quân, bảo để cún ngủ, mềm lắm.”

      An Bình đáp Trầm Cẩm mới tẩy rửa, cả ngày đường chỉ quần áo giầy bẩn, người nàng cũng nhiễm bụi.

      Triệu ma ma vừa gội đầu cho Trầm Cẩm vừa , “Hôm nay hai sứ giả đại nhân phái người đến truyền lời, chuẩn bị hai ngày nữa lên đường hồi kinh phục mệnh.”

      “Nhưng phu quân mua mấy mảnh da, ta chuẩn bị đưa đến kinh thành cho Mẫu phi ít, ngày mai bọn họ mới đưa tới, sợ kịp để bọn họ thuận tiện mang về luôn.” Trầm Cẩm , “ bằng chúng ta thương lượng với bọn họ chờ thêm mấy ngày nữa?”

      “Vậy lão nô cho người truyền lời.” Triệu ma ma đáp, hai người kia về càng trễ càng có lợi cho tướng quân phủ, hơn nữa tấu chương của tướng quân hẳn là tới kinh thành, nhưng hai vị đại nhân kia đầu tiên bị Trầm Cẩm quang minh chính đại nhốt tại tướng quân phủ, sau lại phái người trông giữ nên kịp viết mật tín gửi về kinh thành, huống chi bọn họ chưa tìm hiểu được chút tin tức gì của tướng quân phủ, đẹp nhất là Trầm Cẩm ý thức được nàng giúp tướng quân rất nhiều.
      botihell, KisaragiYue, Dion6 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: Công Túa

      Chương 26:


      Trầm Cẩm ngáp, “Có hơi mệt.”

      “Lão nô bảo phòng bếp nấu cháo, lát nữa phu nhân ăn ít rồi hãy nghỉ.” Triệu ma ma , “Tướng quân phân phó phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ, sau này phu nhân cần tới tiền viện ăn cơm với bọn họ nữa.”

      Trầm Cẩm đáp, “Đúng rồi, ta có mua con thỏ trắng, bảo hạ nhân dọn dẹp chỗ hồi xưa ta nuôi thỏ, chờ khi nào họ giao thỏ tới nuôi ở đó.”

      “Lão nô biết.” Triệu ma ma thấy Trầm Cẩm mệt mỏi liền nhanh chóng dọn dẹp, giúp Trầm Cẩm thay thường phục, An Bình đưa đệm xong về, “An Bình, ngươi lau tóc cho phu nhân, ta trải giường.”

      “Vâng.” An Bình đáp, cẩn thận lau khô tóc cho Trầm Cẩm, sau khi ăn chén cháo nóng tinh thần Trầm Cẩm đỡ hơn.

      Trầm Cẩm ăn xong, tóc cũng khô, về phòng rửa mặt sạch , An Bình cột sơ tóc của nàng, Trầm Cẩm có thể nằm lên giường nghỉ ngơi, sau khi nằm giường Trầm Cẩm lại mệt nhọc như nàng tưởng, lại hỏi, “An Bình, hôm nay ngươi về nhà mọi người có khỏe ?”

      “Tốt ạ.” An Bình cách chăn bóp chân cho Trầm Cẩm, , “Phòng ở tu sửa xong rồi.”

      “Nhà Hỉ Nhạc…có khỏe ?” Trầm Cẩm do dự hỏi.

      Từ sau khi Hỉ Nhạc chết, trừ lúc biên thành được giải vây Trầm Cẩm cho người đưa cho nhà Hỉ Nhạc ít bạc đề cập tới Hỉ Nhạc lần nào, An Bình tưởng Trầm Cẩm quên nàng ta hoặc vẫn còn giận, dù sao khi đó Hỉ Nhạc vì mọi người ở nhà, lúc Man tộc công thành lâu liền khóc xin Trầm Cẩm cho về, cuối cùng đường đưa cơm cho đại ca bị tên lạc bắn trúng bỏ mình, tại nghe Trầm Cẩm nhắc tới, cánh mũi ê ẩm , “Cũng được ạ, có dược liệu phu nhân thưởng nên đại ca Hỉ Nhạc được cứu…đệ đệ của Hỉ Nhạc cũng khỏe mạnh hơn nhiều.”

      “Ừ.” Trầm Cẩm nhắm hai mắt, “An Bình ta ngủ.”

      An Bình ngừng tay, , “Phu nhân mau ngủ , chờ phu nhân ngủ rồi ta .”

      “À.” Trầm Cẩm lên tiếng, nghiêng người mơ mơ màng màng ngủ.

      Lúc nửa tỉnh nửa mê dường như Trầm Cẩm nghe tiếng Sở Tu Minh nhưng vì quá mệt nhọc nàng tài nào mở mắt được, vẫn tiếp tục ngủ.

      Sở Tu Minh tới đưa thuốc, Triệu ma ma , “Tướng quân yên tâm, phu nhân ăn tối rồi mới nghỉ.”

      “Thuốc này để bà thoa cho nàng.” Sở Tu Minh giọng dặn dò, “Hôm nay là lần đầu tiên phu nhân cưỡi ngựa, sợ rằng ngày mai khoẻ.”

      Triệu ma ma hiểu nhận thuốc , “Lão nô biết.”

      Sở Tu Minh gật đầu nhìn An Bình bên cạnh, “Chuyện nhà ngươi ta biết, phải hầu hạ phu nhân cho tốt.”

      Hai mắt An Bình đỏ lên , “Dạ.”

      Sở Tu Minh gì thêm nhưng Triệu ma ma lấy bản vẽ hôm trước Trầm Cẩm phác thảo ra, Sở Tu Minh nhìn rồi ghi tạc trong lòng, Triệu ma ma mở miệng, “Phu nhân vốn định đào ao trong sân nhưng bị lão nô khuyên đừng, nước ao hàn nếu ở gần quá đối với thân thể phu nhân tốt.”

      “Ta biết rồi.” Sở Tu Minh trả bản nháp cho Triệu ma ma, gì nữa ra về.

      Trong lòng lại cân nhắc, trong viện trồng nhiều loại cây có thể kết quả, khác với Triệu ma ma, Sở Tu Minh vừa thấy danh mục đánh dấu của Trầm Cẩm hiểu ý nàng.

      Ao phải để nuôi cá tôm lâu lâu đổi món chứ?

      Có điều thể gần phòng ngủ, vậy mở rộng sân bên cạnh…Sở Tu Minh suy nghĩ đâu vào đấy rồi tính toán trong lòng, sau khi về liền tới thư phòng phác họa lại.

      Trầm Cẩm phát thời gian này Sở Tu Minh bỗng nhiên bận rộn vô cùng, ngay cả Sở Tu Viễn cũng thấy bóng dáng, Trầm Cẩm mừng rỡ, thỏ trắng chuyển tới, nuôi ở góc sân sáng sủa, hơn nữa đãi ngộ khác xa ngày xưa Trầm Cẩm nuôi, dù sao lúc đó địa vị của nàng ở trong phủ vẫn còn xấu hổ, thể cầu nhiều, còn tại cần nàng , tất cả mọi người đều chăm sóc thỏa đáng.

      Chú thỏ trắng này chỉ có ổ bằng gỗ xinh đẹp, ở trong còn được lót cỏ khô và đệm êm, ở ngoài có đồ ăn và rau xanh, hàng ngày được quét dọn sạch .

      Mỗi ngày sáng tỉnh dậy sau khi ăn sáng xong Trầm Cẩm bộ đến chỗ thỏ con, thỏ mẹ thỏ con chạy qua chạy lại trong ổ, Tiểu Bất Điểm thoải mái gác đầu vào trong, thân mình ở ngoài nhìn chúng nó.

      Mới đầu mỗi lần Tiểu Bất Điểm xuất đều khiến bọn nó sợ hãi, tại thành thói quen mỗi ngày trời sáng có thiên địch tới chiếm ổ.

      Hàng ngày đến giờ, thỏ con chạy theo thỏ mẹ dạo, chạy chỗ này chạy chỗ kia, hạ nhân trong phủ lấy cải trắng băm và vài thứ rau khác cho bọn nó ăn, chờ khi Tiểu Bất Điểm từ viện tướng quân chạy tới mở cửa chuồng để Tiểu Bất Điểm vào.

      Có Tiểu Bất Điểm ở đó cần khóa chuồng thỏ, lần trước thỏ mẹ muốn chạy ra ngoài Tiểu Bất Điểm vốn ngủ say phóng theo nó ra ngoài, vọt tới trước mặt rồi sủa vài tiếng, dọa thỏ mẹ sợ run nhanh chóng chạy về ổ.

      ra giờ Tiểu Bất Điểm còn hơn hai con thỏ lớn nhưng khí thế lớn mạnh, mỗi khi có Tiểu Bất Điểm nằm ở đó cho dù khóa chuồng bọn thỏ cũng dám chạy ra ngoài, dù sao chuồng thỏ rộng lớn đủ cho chúng nó chơi đùa.

      Tiểu Bất Điểm thừa dịp Trầm Cẩm chưa ra ngoài ngủ giấc, chờ Trầm Cẩm ra chơi với nàng, trước khi mặt trời xuống núi lại ngoan ngoãn về viện Sở Tu Minh, lần đầu tiên Trầm Cẩm còn sợ nó lạc, lén theo phía sau lại phát Tiểu Bất Điểm ký hiệu dọc đường, ngửi ngửi rồi về.

      Da được vận chuyển tới, Trầm Cẩm lấy mấy mảnh chọn cho mẫu thân ra đóng gói rồi đưa tới chỗ hai sứ giả ở, ngay khi biết có thể về kinh sứ giả thậm chí đợi tướng quân phủ tổ chức tiệc tiễn khách đóng gói đồ đạc cả đêm, ngày hôm sau trời chưa sáng .

      Thậm chí cả đường dám nghỉ ngơi, chỉ sợ Trầm Cẩm câu lại cho người bắt bọn họ về lại.

      Lúc này tấu chương của Sở Tu Minh được dâng đến tay Thành đế, tấu chương nhắc đến chuyện trọng thương, hơn nữa chữ viết tinh tế, Thành đế nhìn hồi lâu lại bảo người lấy tấu chương cũ của Sở Tu Minh ra xem, sau đó mỉm cười hài lòng, cho dù Sở Tu Minh cực lực che dấu nhưng có mấy chỗ hạ bút hơi .

      “Có người : Tranh chữ của thi văn đều có trung khí bên trong…” Thành đế dùng móng tay chỉ vào hai chỗ trong tấu chương của Sở Tu Minh, nhiều chữ thế kia mà có thể chuẩn xác tìm ra hai nơi, có thể thấy khá coi trọng tấu chương của Sở Tu Minh, cũng có thể kiêng kị Sở Tu Minh, nửa câu sau tiếp, “Chữ của Vĩnh Ninh Bá tốt .”

      Thái giám đứng cạnh Thành đế nghe thế dám mở miệng, có điều trong lòng yên lặng bổ sung câu Thành đế chưa hết, “Tranh chữ của thi văn đều có trung khí bên trong, tri thức thể con người.”

      Tấu chương ước chừng có hơn ngàn chữ, Thành đế lại có thể tìm ra hai nơi.

      “Có điều… thể do Vĩnh Ninh Bá ra vẻ.” Thành đế ném tấu chương sang bên cạnh, “Ngươi xem sao Sở gia lại làm thế nhỉ.”

      Lý Phúc hầu hạ Thành đế mười mấy năm tự biết lúc này Thành đế cầu câu trả lời, chỉ làm như mình nghe thấy gì.

      “Quên , đợi bọn kia về rồi biết.” Thành đế cười , ánh mắt lại lộ vẻ tàn khốc.

      Thành đế chưa đợi người về nhận được thư từ trạm dịch đưa tới, tấu chương cho Thành đế hay thư Trầm Cẩm viết cho nhà Thụy vương đều bị đưa đến chỗ Thành đế, Thành đế ra lệnh mở thư xem, sau khi xem xong bóp thái dương, “Lý Phúc kêu Thụy vương vào đây.”

      “Dạ.” Lý Phúc cũng rất tò mò Vĩnh Ninh Bá phu nhân viết cái gì, Thành đế xem xong cũng chịu nổi.

      Đúng lúc Thụy vương vào cung vấn an Hoàng thái hậu cho nên nhanh chóng vào ngự thư phòng, Thành đế đưa thư của Trầm Cẩm viết cho Thụy vương, có chút áy náy nào khi xem trước thư nhà đệ đệ, ngược lại , “Vĩnh Ninh Bá vì trẫm trấn thủ biên thành, uy hiếp dị tộc, trẫm vạn phần quan tâm tới thân thể Vĩnh Ninh Bá, tiên đế có bảy người con chỉ còn lại hai người chúng ta.”

      “Thần sợ hãi.” Thụy vương nhanh chân quỳ xuống cúi đầu .

      “Nhanh đứng lên, huynh đệ chúng ta sao lại khách khí thế.” Thành đế thấy bộ dáng Thụy vương thầm vừa lòng, ngoài miệng lại , “Nữ nhi của đệ cũng như nữ nhi của ta, Giang Nam vừa tiến cống gấm vóc, Lý Phúc phân ra nửa để Thụy vương mang về.”

      “Tạ hoàng huynh ban thưởng.” Thụy vương cung kính đáp lời sau đó mới đứng dậy.

      Thụy vương rời cung, ngồi xe ngựa đọc thư Trầm Cẩm, sau khi xem xong cũng bóp thái dương, cất thư Trầm Cẩm viết cho Thụy vương phi, Trần trắc phi, nhìn thư Trầm Cẩm viết cho , nội dung đơn giản dễ hiểu, ân cần thăm hỏi cả nhà, còn bản thân ở biên thành hết thảy đều tốt, bảo Thụy vương yên tâm, còn tìm thanh bảo đao tặng Thụy vương, còn nội dung gì khác.

      Về tới Thụy vương phủ, Thụy vương đem thư tới sân của Thụy vương phi, đúng lúc Trần trắc phi chuyện với Thụy vương phi, chờ hai người hành lễ xong Thụy vương đưa thư ra , “Tam nha đầu gởi thư, đưa chung với tấu chương cho hoàng huynh.”

      à?” Thụy vương phi vẻ mặt tươi cười, tiếp nhận thư.

      Hai mắt Trần trắc phi lộ niềm vui nhưng dám mở miệng, Thụy vương phi kéo tay Trần trắc phi, chủ động đưa thư Trầm Cẩm viết cho bà, hai người liền coi ai ra chăm chú đọc thư.

      Thụy vương đứng bên cạnh bất đắc dĩ bưng trà uống.

      “Cẩm nha đầu đúng là…” Thụy vương phi đọc thư liền cười, Trầm Cẩm viết thư cho hai bà ước chừng hơn mười trang, mất khoảng thời gian uống hai chén trà mới xem xong, Thụy vương phi thấy Trần trắc phi cũng đọc xong liền kéo bà , “Ngươi xem nàng còn oán giận hai sứ giả, câu nào cũng nhắc tới chuyện biên thành bị lỗ thịt, có điều…” Thụy vương phi hết câu, ở kinh thành có thứ gì tốt mà chưa ăn làm sao có thể vui vẻ vì được ăn thịt ngựa, nhớ tới lá thư cầu cứu Trầm Cẩm gửi về lần trước Thụy vương phi liền đau lòng, rốt cuộc vẫn là đứa thương mấy năm, lá thư kia Trần trắc phi biết, trong phủ chỉ có Thụy vương và Thụy vương phi biết.

      Trần trắc phi hơi lo, “May Vương phi chê nha đầu kia, sau khi đến biên thành tính tình nàng lại hoang dã thế, lại dám oán giận hai vị sứ giả.” Như sợ Thụy vương trách tội, chậm rãi giải thích, “Nó là đứa keo kiệt, bằng chờ quà về, đưa quà của ta…”

      “Được rồi.” Thụy vương phi xem xong danh mục quà tặng lại thấy Trầm Cẩm có cái gì đúng, ngắt lời Trần trắc phi, “Cẩm nha đầu mới tới biên thành, hạ nhân đều bị đưa về, sợ rằng mấy thứ này mất ít tâm tư, Vương gia ta còn chưa thấy bảo đao Cẩm nha đầu , chờ lúc nào đồ về tới nơi nhớ để ta xem trước đó.”
      botihell, KisaragiYue, Dion6 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: Công Túa

      Chương 27:


      Nấm: xin lỗi mọi người, vừa rồi bạn beta có việc nhà nên trì hoãn tới giờ :-<

      Thụy vương phi và Trần trắc phi tâm hồi lâu rồi Trần trắc phi cáo lui, chỉ còn lại hai người Thụy vương và Thụy vương phi, Thụy vương cho mọi người lui ra mới kể lại những lời Thành đế cho Thụy vương phi nghe, “Nàng nghĩ hoàng huynh có ý gì?”

      “Cho dù hoàng huynh có ý gì cũng kệ cứ nghe theo là được.” Thụy vương phi hòa nhã , “Lúc hồi ta hỏi Cẩm nha đầu thêm chuyện biên thành và Vĩnh Ninh Bá, việc này Vương gia cần ra mặt.”

      “Vương phi phải.” Thụy vương mở miệng, “Nhưng mà Cẩm nha đầu cũng là, sao có thể đòi đồ trực tiếp vậy chứ.”

      Thụy vương phi xem thư Trầm Cẩm viết cho Trầm Kỳ nên hiểu ý, Thụy vương liền kể sơ nội dung, đột nhiên Thụy vương phi đỏ mắt, yên lặng rơi lệ, Thụy vương kinh hãi hỏi, “Vương phi làm sao thế?”

      “Vương gia bất công quá, các nàng là chị em ruột, muốn cái gì cứ hỏi thẳng sao lại phải giả vờ giả vịt như người ngoài? Ta biết Nhị nha đầu nghĩ thế nào chứ Kỳ Nhi chắc chắn thích.” Thụy vương phi lấy khăn tay xoa nước mắt ở khóe mắt, “Hơn nữa Vương gia chú ý thử Cẩm nha đầu xin cái gì, toàn là nhu yếu phẩm, nếu phải biên thành quá nghèo khổ sao nó có thể mở miệng xin chứ?”

      Thụy vương nghe Thụy vương phi khóc kể trong lòng hơi áy náy , “Đúng là ta suy nghĩ chu đáo.”

      “Vương gia, lúc trước Man tộc vây thành, thư cầu cứu của Cẩm nha đầu chữ chữ đều nhiễm máu nhưng hôm nay…ngươi xem nó có oán giận hay khóc kể câu nào ?” Thụy vương phi tiếp tục, “ từ mà biệt, phu quân Nhị nha đầu chỉ nạp tiểu thiếp mà nó về nhà khóc nháo bảo Vương gia làm chủ, còn Cẩm nha đầu sao? Có gây phiền toái cho Vương gia ? Lúc Cẩm nha đầu ở trong phủ thích ăn thích uống, món nào tinh tế ăn, nay chỉ xin mấy món…” Như tiếp được nữa, tựa vào bàn khóc nức nở.

      Lòng Thụy vương chua xót, ngẫm lại Trầm Cẩm ở biên thành có thể là cửu tử nhất sinh, bị Man tộc vây khốn lâu thế lại ăn ít đau khổ nhưng câu, ngược lại chuẩn bị quà cáp cho bọn họ, nhất thời lòng tràn đầy thương, cũng hiểu Trầm Tử ầm ĩ quá mức, bản nhân Thụy vương do Hứa trắc phi cầu mãi nên mềm lòng muốn dạy dỗ con rễ thứ hai bây giờ lại quyết tâm, “Đừng khóc, chuẩn bị thêm nhiều thứ nữa gửi cho Cẩm nha đầu, trong cung vừa thưởng ít gấm vóc cũng đưa nhiều nhiều cho nó, Cẩm nha đầu mình ở biên thành sợ là có ai hiểu chuyện bên cạnh.”

      Thụy vương phi biết có khi tốt quá hoá cùi bắp, nghe khuyên xong khóc tiếp, gọi người bưng nước đến trang điểm lại, lần này đánh phấn chỉ rửa mặt rồi ra , “Vừa rồi ta…chỉ nghĩ tới chuyện Cẩm nha đầu ở bên kia ăn đủ no mặc đủ ấm lòng lại đau, hận thể thay nó chịu khổ.”

      “Ta hiểu mà.” Thụy vương an ủi.

      Thụy vương phi , “Sợ rằng ở đó gian nan, bằng chuẩn bị thêm nhiều dược liệu cho Cẩm nha đầu, còn có tiền bạc, bên người nó có ai thân cận khó tránh khỏi phải thưởng hạ nhân nhiều.”

      “Được.” Lúc này Thụy vương nghe cái gì cũng ừ.

      Thụy vương phi chậm rãi tiếp lời, “ phải xưa giờ Vương gia luôn càu nhàu chuyện thiếu thanh bảo đao à? ngờ chỉ đùa câu mà Cẩm nha đầu lại ghi tạc trong lòng, ta coi thư đây là bội đao của thủ lĩnh Man tộc, Cẩm nha đầu lại đưa thứ tốt nhất hiến cho Thánh Thượng, trộm giữ lại cho Vương gia… biết Thánh Thượng có trách tội nữa.”

      Thụy vương nghe Thụy vương phi thế nở nụ cười, “Yên tâm , hoàng huynh mọn thế đâu.”

      Thụy vương phi ánh mắt lóe lóe đáp lời, chỉ mỉm cười dịu dàng.

      Chờ Thụy vương Thúy Hỉ mới đổi chén trà táo đỏ nóng khác cho Thụy vương phi, Thụy vương phi bưng uống mấy ngụm buông chén, dẫn Thúy Hỉ vào nội thất, “Tìm thùng gỗ đàn của ta ra đây.”

      Thúy Hỉ vâng dạ, lấy thùng gỗ Thụy vương phi cầu, Thụy vương phi mở ra nhìn thoáng qua, bên trong đầy ngân phiếu, híp mắt , “Đến lúc đó giấu thùng này trong gạo tẻ đưa cho Cẩm nha đầu.”

      “Vương phi…” Thúy Hỉ kinh ngạc nhìn Thụy vương phi, đây là toàn bộ tích lũy của Thụy vương phi, chừng năm mươi vạn lượng.

      Thụy vương phi gì, chỉ sợ Thụy vương của cải trong phủ bằng Thụy vương phi, hơn nữa tiền này phải cho Trầm Cẩm, chỉ có kẻ ngốc như Thụy vương mới nghĩ Thành đế độ lượng, nhớ đến đứa con lớn, Thụy vương phi nhắm mắt, , “Cứ làm theo lời ta.”

      “Dạ.” Thúy Hỉ dám tiếp.

      Thúy Hỉ thu dọn danh mục quà tặng cho Thụy vương phi , “Sợ là Hứa trắc phi náo loạn.”

      Thụy vương phi cười khẽ, “Con bé Cẩm nha đầu này.” Tặng lễ chỉ tặng cho Thụy vương, Thụy vương phi với Trần trắc phi, nhưng trong lễ cho Thụy vương phi đại bộ phận cho ba đứa con bà, đúng là hận ràng, chút tiện nghi cũng chịu cho bọn Hứa trắc phi, nhưng mà Thụy vương phi lại thấy Trầm Cẩm keo kiệt, ngược lại trong lòng càng yên tâm, nếu cũng đưa chừng đó tiền cho Trầm Cẩm dưới danh nghĩa nàng, “Mà cũng khổ cho đứa này, bảo người chép bảng danh mục quà tặng đưa cho Kỳ Nhi, tự nhiên nó hiểu.”

      Trầm Cẩm người trong lòng Thụy vương phi nghĩ chịu khổ, chỉ thích ăn món rau lúc này ăn lẩu, thịt dê non trong nồi nước xoay vòng vòng, cho dù cần khuấy cũng thơm ngào ngạt, bên cạnh là hạt tiêu trong phủ chuẩn bị riêng cho nàng.

      Thời gian này Sở Tu Viễn bận chuyện ở ngoài nên đen hơn trước, đũa thịt lớn bỏ vào nồi, chờ chín liền cắm cúi ăn, đói muốn ngất tới nơi, Sở Tu Minh vẫn tư thái tao nhã nhưng chiếc đũa của như đao, vừa nhanh vừa chuẩn, thịt vừa chín bị gắp.

      Trầm Cẩm ăn đến hai má đỏ phừng phừng, mũi ra mồ hôi, nàng chỉ thích ăn thịt dê mà còn thích ăn đậu hủ, vừa mềm vừa ngọt hơi dính chút hạt tiêu, ăn ngon muốn chết.

      Ăn lẩu xong lại phải rửa mặt chải đầu, sau khi ăn no Trầm Cẩm ngồi ghế, hai tay bưng chén trà sơn tra , “Mấy món này ngon quá mất.”

      phải kinh thành nhiều món ngon hơn à?” Sở Tu Viễn ăn no tới nổi bụng tròn xoe hỏi.

      Trầm Cẩm cảm thán, “Đúng thế nhưng ăn được, mỗi bữa đều theo phân lệ, chỉ được ăn mấy món, muốn ăn món mới phải tự đưa tiền, giống ở đây muốn ăn cái gì chỉ cần câu.” Đây chính là cảm giác làm đương gia, quả thực thể tốt hơn!

      “Đáng thương quá.” Sở Tu Viễn cảm thán, “Tẩu tử còn muốn ăn gì cứ bảo phòng bếp làm, dù trong phủ có cũng cứ cho đại ca, cái gì cũng có thể tìm cho tẩu.”

      Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Minh, ánh mắt chờ mong, “Khi xưa ta có nghe Đại tỷ kể, bọn họ ở trong cung được ăn thịt hươu nướng, thịt hươu cắt thành miếng lớn nướng than chín, còn thoa mật hoa quế…”

      “Chờ mùa đông năm nay .” Sở Tu Minh .

      Trầm Cẩm thỏa mãn, cười , “Phu quân chàng tốt nhất!”

      “Thời gian này nàng ngoan ngoãn ở trong phủ.” Sở Tu Minh .

      Trầm Cẩm gật đầu, “Vâng.”

      Ngày mai Sở Tu Viễn theo huynh trưởng xuất môn thời gian, thấy trai và chị dâu chuyện liền đứng lên , “Đệ về trước đây.”

      Sở Tu Minh gật đầu, Sở Tu Viễn chào Trầm Cẩm rồi ra về, Sở Tu Minh đứng dậy , “ dạo lát .”

      “Dạ.” Trầm Cẩm đứng lên, nhìn tay Sở Tu Minh rồi đưa tay nàng qua bỏ vào tay , Sở Tu Minh dẫn Trầm Cẩm ra ngoài, Triệu ma ma và An Bình theo.

      “Ta để Tiểu Bất Điểm lại cho nàng.” Sở Tu Minh lên tiếng trước.

      Trầm Cẩm thực nhu thuận , “Ừ, mỗi ngày ta chơi với Tiểu Bất Điểm và bọn thỏ con là được rồi, phu quân yên tâm ta lung tung.”

      Sở Tu Minh gật đầu, “Công tượng được an bài hết rồi, thời gian tới bọn họ vào phủ, nàng đừng sang đây, ta dặn bọn họ được tới gần sân của nàng.”

      “Dạ.” Trầm Cẩm vâng dạ lại hỏi khi nào tu sửa sân của nàng, muốn thừa dịp huynh đệ Sở Tu Minh ở nhà dọn dẹp lại.

      Trời chưa sáng Sở Tu Minh , lúc Trầm Cẩm tỉnh lại bọn họ xa lắm rồi, Trầm Cẩm ăn sáng xong mới chơi với tụi Tiểu Bất Điểm, sau đó hỏi, “Ma ma, bà xem phu quân có thể gặp nguy hiểm gì ?”

      đâu.” Triệu ma ma cười an ủi, “Phu nhân yên tâm .”

      Trầm Cẩm gật đầu, tròng mắt đảo qua đảo lại, “Vậy phu quân có dặn dò gì ?”

      “Phu nhân hỏi cái gì?” Triệu ma ma nghi hoặc hỏi.

      Trầm Cẩm cười , “Ví dụ như cho ta ra ngoài chơi chẳng hạn?”

      Triệu ma ma cười đáp, “ có, tướng quân bảo tất cả mọi người trong phủ nghe lời phu nhân.”

      Trầm Cẩm thấy mỹ mãn, hỏi xong gì nữa, ngày đầu tiên Sở Tu Minh nàng ngoan ngoãn ở trong phủ chơi với thỏ rồi chơi với Tiểu Bất Điểm, ngủ trưa tỉnh lại hỏi Triệu ma ma số đo của Sở Tu Minh với Sở Tu Viễn, chọn vải chuẩn bị làm quần áo cho bọn họ.

      Hôm sau vẫn như cũ, sáng sớm ngày thứ ba Trầm Cẩm dậy sớm thay quần áo mang theo An Bình ra ngoài, rất nhiều người biên thành nhận ra Trầm Cẩm, thấy Trầm Cẩm dẫn An Bình ra đều chào hỏi, còn tặng cho Trầm Cẩm ít đồ ăn ở nhà.

      Sở Tu Minh và Sở Tu Viễn có nhà, Trầm Cẩm là lão đại, triệt để quên lời hứa với Sở Tu Minh, ngày ngày dẫn An Bình chơi khắp nơi.

      Gần đây chẳng biết Triệu ma ma làm gì, chỉ dặn dò An Bình mấy câu rồi xen vào nữa.

      ra Trầm Cẩm nhận thấy mọi người trong phủ từ sau khi Sở Tu Minh đều kỳ kỳ quái quái, ngày nào cũng bề bộn nhiều việc nhưng ai cho Trầm Cẩm, Trầm Cẩm cũng hỏi bởi mọi người ai cũng vui vẻ lo lắng.

      Điều khiến Trầm Cẩm vui vẻ nhất là sau khi tới biên thành nàng cao lớn thêm rất nhiều, mấy ngày trước Triệu ma ma giúp Trầm Cẩm thay quần áo phát nên tìm quần áo ở kinh thành của Trầm Cẩm, váy nào cũng ngắn .

      chỉ cơ thể cao lên, ngay cả áo cũ vốn vừa người tại mặc bó sát, quần áo thô đều là quần áo mới, Trầm Cẩm bảo người cất quần áo đem theo từ kinh thành lúc mới đến, mặc toàn quần áo mới làm theo kiểu ở biên thành, quần áo ở biên thành vốn rộng thùng thình nên phát ra, chuyện này khiến Trầm Cẩm vui sướng vô cùng.

      Huynh đệ Sở Tu Minh và Sở Tu Viễn ra ngoài có bao nhiêu người biết, chờ tới lúc Trầm Cẩm chơi đủ cảm thấy nhớ Sở Tu Minh bọn họ ra ngoài gần tháng, đâu làm gì ai biết, chỉ sợ chỉ có quản gia và Triệu ma ma biết.
      botihell, KisaragiYue, Dion4 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: Công Túa

      Chương 28:


      Khi hai huynh đệ Sở Tu Minh về công tượng hoàn thành công việc rời khỏi tướng quân phủ, sân Trầm Cẩm ở có công tượng đến sửa chữa.

      chỉ thế mỗi ngày đều có hạ nhân ra ra vào vào sân của Sở Tu Minh, cho dù về cũng ngừng lại, mặt An Bình và Triệu ma ma lúc nào cũng vui vẻ.

      Trầm Cẩm ngồi bên cửa sổ nhìn bên ngoài trong lòng đoán ra, lại thấy suy đoán của bản thân hơi… thực tế nhưng vẫn khó tránh chờ mong.

      Trầm Cẩm vẫn hiểu tâm tư Thành đế, sau khi thu được tấu chương của hai sứ giả bao lâu lương thảo, quân nhu được vận chuyển tới, mềm lòng với biên thành? Trầm Cẩm nghĩ có khả năng, có nhiều chuyện nàng tài nào hiểu được, như vì sao biên thành bị vây khốn lâu thế mà triều đình phái người tới ứng cứu bọn họ.

      Biên thành thất thủ chỉ có nghĩa toàn bộ người dân biên thành bị giết mà đồng nghĩa với việc Thiên Khải gặp nguy hiểm, biên thành là địa phương trọng yếu bảo vệ Thiên Khải, Thành đế thể nào biết, sợ công cao chấn chủ à?

      Trầm Cẩm dám nghĩ tiếp.

      “Phu nhân, Thụy vương phủ phái người mang đồ tới.” An Bình nghe tiểu nha hoàn truyền lời liền ra ngoài, nghe tiểu tư xong vội vàng chạy vào .

      Trầm Cẩm quay phắt đầu lại nhìn An Bình, công cao chấn chủ gì gì đó đều bị vứt ra sau đầu, cũng do Trầm Cẩm rãnh rỗi có việc gì làm mới bắt đầu cân nhắc chuyện này, “.”

      “Nghe bảo Thụy vương phi còn phái quản tới.” An Bình đỡ tay Trầm Cẩm ra ngoài, giọng , “Phu nhân có muốn gặp ?”

      “Có.” Trầm Cẩm đáp, “Chắc Mẫu phi nhận được đồ ta gửi, biết Đại tỷ sinh con trai hay con , trước khi ta xuất giá Đại tỷ mang thai.”

      An Bình thấy Trầm Cẩm tươi cười mới tiếp, “Lát nữa phu nhân hỏi biết.”

      Thụy vương phi phái nhị quản ở Thụy vương phủ tới, là quản hồi môn Thụy vương phi mang theo, đoán rằng Trầm Cẩm muốn gặp người cho nên hạ nhân tướng quân phủ để nhị quản chờ ở phòng khách.

      Lúc Trầm Cẩm tới nhị quản nhanh chóng buông chén trà hành lễ, “Thỉnh an Bá phu nhân.”

      “Mau đứng lên.” Trầm Cẩm cười , “Mẫu phi có nhận được thư của ta ? Đại tỷ sinh con trai hay con ?”

      Nhị quản vội đáp lời, chờ Trầm Cẩm ngồi xuống mới đứng dậy cung kính , “Bẩm Bá phu nhân, Vương phi với Trần trắc phi, Thế tử phi đều viết thư cho Bá phu nhân.” xong hai tay dâng hộp gỗ bàn.

      An Bình bước qua nhận hộp gỗ đưa cho Trầm Cẩm, Trầm Cẩm mở nhìn, bên trong có sấp thư, cười khép miệng, ngón tay sờ thư lát mới miễn cưỡng chịu đựng hỏi, “Thế Đại tỷ sao?”

      Nhị quản vẻ mặt bi thống, quỳ mặt đất khóc , “Bẩm Bá phu nhân, Thế tử phi đẻ non .”

      “Cái gì!” Trầm Cẩm sắc mặt trắng nhợt, nhìn nhị quản , “Sao lại thế.”

      Nhị quản dám mở miệng, Triệu ma ma lại nhìn ra, chỉ sợ có tâm lý đề phòng Vĩnh Nhạc hầu phủ, bưng trà táo đỏ cho Trầm Cẩm, dịu dàng khuyên nhủ, “Phu nhân cứ từ từ, sợ rằng quản Thụy vương phủ cũng cách nào biết chuyện ở Vĩnh Nhạc hầu phủ.” Cho dù biết cũng thể .

      Trầm Cẩm uống ngụm mới , “Nhị quản mau đứng lên, ta nóng vội quá rồi.”

      Nhị quản lau nước mắt đứng lên , “Thế tử phi cũng thường xuyên nhắc Bá phu nhân, ở vương phủ quan hệ với Bá phu nhân tốt nhất, nếu Thế tử phi biết Bá phu nhân quan tâm nàng thế này chắc chắn ấm lòng.”

      Trầm Cẩm nhớ lúc ấy Đại tỷ vô cùng chờ mong đứa sinh ra, trước khi xuất giá nàng làm đồ lót cho đứa , hỏi mẫu thân mới biết làn da tiểu hài tử mềm mại nên thêu thêm gì lên , còn giấu kỹ đầu sợi chỉ…nhưng sao đứa lại mất? Bên người Đại tỷ phải có người do Mẫu phi an bài sao?

      “Nghe Thúy Hỉ , Vương phi với Trắc phi cùng xem thư của Bá phu nhân, còn khóc lúc, còn lấy gạo bích ngạnh ngự cống được ban thưởng ra đưa cho Bá phu nhân.” Nhị quản .

      Trầm Cẩm sửng sốt mới , “An Bình với nhị quản cùng đem thùng gạo bích ngạnh kia đến phòng ta.” Thụy vương phi phải người lời vô nghĩa, mỗi câu đều có ý của bà, đặc biệt để nhị quản đem gạo này đến sợ rằng đơn giản.

      “Dạ.” An Bình hỏi gì vâng dạ đồng ý.

      Nhị quản lấy danh mục quà tặng đưa cho An Bình, An Bình đưa cho Trầm Cẩm, “Vương phi, Trần trắc phi, Thế tử phi, Hứa trắc phi với Tứ nương, Ngũ nương đều tặng lễ cho nương.”

      “Ừ.” Trầm Cẩm nghe vậy , “Trừ đồ ăn đưa đến phòng bếp, còn lại đều đưa đến trong viện ta.”

      Nhị quản gì nữa, An Bình dẫn nhị quản ra ngoài, theo nhìn chằm chằm thùng gạo bích ngạnh kia, Trầm Cẩm đứng lên về sân mà ngồi ngốc ra đấy hồi mới , “Ma ma, phu quân làm gì thế?”

      “Bẩm phu nhân, chắc tướng quân ở thư phòng, hôm nay có chuyện quan trọng.” Triệu ma ma hiểu ý Trầm Cẩm, .

      Trầm Cẩm lên tiếng, tự ôm hộp thư , “Bảo người truyền lời cho phu quân đến viện ta có việc.”

      “Vâng.” Triệu ma ma phân phó tiểu tư, bản thân theo Trầm Cẩm.

      Trầm Cẩm mang theo Triệu ma ma về, lúc về vui như lúc đến, “Đứa sao lại còn nhỉ?”

      Triệu ma ma hòa nhã , “ bằng chờ phu nhân về xem thư Thế tử phi viết, chắc Thế tử phi viết lý do trong đó.”

      “Đại tỷ thành thân nhiều năm mới có thai.” Trầm Cẩm hai tay ôm chặt hộp gỗ, “Vô cùng quý giá, Mẫu phi chỉ an bài người chăm sóc mà còn mời mấy ma ma biết y thuật trong cung ra…”

      Triệu ma ma biết thế nào cho phải, bà rời kinh thành nhiều năm nên biết tình hình giờ ở Vĩnh Nhạc hầu phủ, có điều theo biểu của nhị quản có thể thấy chuyện này đơn giản.

      Sở Tu Minh biết kinh thành đưa đồ đến nhưng ngờ Trầm Cẩm kêu qua xem, buông quyển sách tay, tới chỗ Trầm Cẩm.

      Nếu Trầm Cẩm vào sân viện của Sở Tu Minh tại chắc chắn ngạc nhiên bởi vì nơi này chỗ nào cũng dựa theo ý nàng mà xây dựng, thậm chí ở góc còn vây chỗ để nuôi thỏ, còn tinh xảo hơn suy nghĩ của Trầm Cẩm.

      Trầm Cẩm về tới phòng ngủ liền mở hòm ra ngay, lấy thư Trầm Kỳ trước, Trầm Kỳ rất quan tâm tình hình của Trầm Cẩm, còn thẳng nếu muốn cái gì cứ với nàng, cảm ơn quà của Trầm Cẩm mặc dù còn chưa thấy nhưng xem danh mục thấy món nào cũng tri kỷ, Trầm Kỳ đề cập chuyện nàng ở Vĩnh Nhạc hầu phủ, cuối cùng mới viết chuyện đứa .

      Chỉ lúc đứa ra là nam thành hình còn gì thêm, lá thư lại có nước mắt.

      Cho dù Trầm Kỳ Trầm Cẩm cũng đoán được đại khái, nàng chưa kịp rơi lệ Sở Tu Minh tới, còn dẫn Tiểu Bất Điểm theo, nhìn Tiểu Bất Điểm chạy tới chỗ mình, Trầm Cẩm ngẩng đầu nhìn Sở Tu Minh toàn thân cẩm bào màu ngà, khổ sở và bi thương mới trồi lên lập tức bị ép về.

      Trầm Cẩm nghĩ khóc mất mặt quá nên sụt sịt mũi nén khóc, Sở Tu Minh liếc Triệu ma ma phất tay, Triệu ma ma hành lễ rồi lui ra, Trầm Cẩm , “Ma ma, bảo người khiêng thùng gạo bích ngạnh vào đây, mang danh mục quà tặng theo, cái gì nên cất cất, nên dùng dùng, đồ ăn đưa hết tới phòng bếp, tối nay ăn hải sản.”

      “Vâng.” Triệu ma ma đồng ý cả, thấy Trầm Cẩm dặn dò gì nữa mới ra ngoài.

      Trầm Cẩm bỏ thư vào hòm rồi xoay người ôm Tiểu Bất Điểm vào lòng, mới nhìn Sở Tu Minh, tuy vừa khóc nhưng mắt Trầm Cẩm vẫn còn hồng, trông hơi tội nghiệp, Sở Tu Minh chớp mắt nhìn lá thư mở.

      “Tự chàng đọc .” Trầm Cẩm xong liền nhét thư vào tay Sở Tu Minh.

      Sở Tu Minh cự tuyệt, thấy việc đọc thư của tiểu nương tử nhà mình có gì đúng, Trầm Cẩm cũng thấy cho Sở Tu Minh xem có việc gì cả, ngược lại ôm Tiểu Bất Điểm lên khán, lấy tú cầu ném cho nó, để nó tự chơi, ai ngờ Tiểu Bất Điểm gặm tú cầu ra ngoài, Trầm Cẩm dựa cửa sổ nhìn ra mới phát nó tới chuồng thỏ, nàng xen vào nữa.

      Trầm Cẩm lại mở thư của Thụy vương phi, Thụy vương phi dặn nàng phải chăm sóc bản thân cho tốt, cũng phải chăm sóc Sở Tu Minh, ít chuyện nhà, đều là chuyện nhà chứ thêm chuyện gì khác, Trầm Cẩm hơi nghi hoặc , “Mẫu phi sao thế? Hồi trước Mẫu phi thế này…nhưng giờ thư toàn nhắc chuyện nhà ai cưới con dâu, nhà ai nạp tiểu thiếp, nhà ai cưới kế thất, còn có chuyện Thánh Thượng tuyển phi cho các hoàng tử…”

      Sở Tu Minh xem xong thư Trầm Kỳ viết, nghe Trầm Cẩm , ánh mắt lóe lóe nhìn nàng, Trầm Cẩm thức thời đưa thư cho Sở Tu Minh, đọc xong Sở Tu Minh thầm khẳng định, thư này quả nhiên phải viết cho Trầm Cẩm mà viết cho , thông qua chuyện nhà mà Thụy vương phi kể Sở Tu Minh phác họa đại khái sơ đồ quan hệ mới nhất trong kinh thành, có điều vì sao Thụy vương phi lại làm thế này, hay là nàng biết chuyện gì đó?

      Trầm Cẩm đưa thư cho Sở Tu Minh xong xen vào nữa mà mở thư Trần trắc phi đọc, Trần trắc phi chỉ bà ở Thụy vương phủ tốt cả, bảo Trầm Cẩm phải chăm sóc bản thân cho tốt, cho Trầm Cẩm lại tặng đồ cho bà, sau này cho dù có đưa cũng chỉ cần đưa cho Thụy vương và Thụy vương phi, còn lại toàn lời dặn dò Trầm Cẩm, còn làm mấy bộ quần áo cho Trầm Cẩm, vì biết giờ Trầm Cẩm bao lớn nên chỉ có thể đánh giá mà làm, đều làm lớn hơn tí, bảo Trầm Cẩm thấy vừa sửa lại…

      Lòng mẹ thương con, Trần trắc phi thậm chí dám hỏi Trầm Cẩm ở biên thành sống thế nào, sợ hỏi nhiều khiến Trầm Cẩm khổ sở.

      Đọc thư xong Trầm Cẩm nhịn được nữa rơi nước mắt.

      Lúc Trầm Cẩm khóc rất lặng yên tiếng động, yên lặng cúi đầu rơi lệ, còn thường xuyên cầm khăn tay lau nước mắt, trông yếu ớt lại đáng thương.

      Sở Tu Minh ngồi cạnh Trầm Cẩm, vuốt mặt Trầm Cẩm , “ phải nàng muốn tìm đứa dưỡng dưới danh nghĩa mẫu thân nàng sao?”

      cần nữ nhi.” Trầm Cẩm vừa khóc vừa cầu, nồng đậm giọng mũi, “Mẫu thân chỉ cần mình ta là nữ nhi là đủ rồi.”

      Sở Tu Minh lên tiếng, “Ta an bài.”

      “À.” Trầm Cẩm vẫn khóc ngừng, “Ta muốn mẫu thân.”

      Sở Tu Minh đau lòng nhưng phải người giỏi an ủi, Trầm Cẩm chủ động dựa vào lòng Sở Tu Minh, nước mắt chùi hết vào quần áo , “Mẫu thân chưa bao giờ buộc ta uống trà táo đỏ, chỉ làm kẹo táo đỏ cho ta ăn…”
      botihell, KisaragiYue, Dion5 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: Công Túa

      Chương 29:


      Sau khi đọc thư xong Trầm Cẩm gọi Triệu ma ma vào, khuân thùng gạo vài vài món đồ đặt bàn, chủ yếu là gạo bích ngạnh Thụy vương phi gửi và quần áo do Trần trắc phi làm.

      Hạ nhân đưa đồ vào rồi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Triệu ma ma, An Bình và hai nha hoàn hầu hạ.

      “Triệu ma ma, hộp nào của mẫu thân?” Trầm Cẩm nhìn hộp to hộp đầy bàn hỏi.

      Triệu ma ma lục hộp dán thẻ Trần trắc phi, Trầm Cẩm bước qua mở ra.

      Mẹ con tâm linh tương thông, Trần trắc phi làm quần áo vừa người Trầm Cẩm, trang phục hè vừa vặn còn quần áo thu đông rộng hơn đồ mùa hè, cho dù Trầm Cẩm có lớn hơn chỉ cần sửa chút là mặc được.

      Hơn nữa Trần trắc phi may theo kiểu lưu hành ở kinh thành mà là kiểu ở biên thành, có điều hình thức mới mẻ độc đáo hơn, biết Trần trắc phi làm sao biết được.

      Trầm Cẩm thử xong bảo An Bình thu dọn rồi mới đụng tới thùng gạo bích ngạnh, bên có dán nhãn, Trầm Cẩm xé nhãn mở thùng ra, gạo được bỏ vào bao, Trầm Cẩm tháo bao gạo, chuẩn bị sục tay vào tìm, “Tối nay ăn cái này.”

      Triệu ma ma cười , “Để lão nô dặn phòng bếp.”

      Trầm Cẩm gật đầu, vắn tay áo lên để lộ cánh tay trắng noãn, vốn Trầm Cẩm trông béo, mang cảm giác khỏe khoắn, có điều đây chỉ là bề ngoài, Sở Tu Minh từng ôm Trầm Cẩm nên biết, ra người Trầm Cẩm thịt nhiều mềm nhũn.

      Cánh tay nàng phải loại gầy da bọc xương mà là loại châu tròn ngọc sáng, Trầm Cẩm sục tay vào túi gạo, tìm hồi lâu rồi mê mang nhìn Sở Tu Minh, “Mẫu phi trêu ta hả?”

      Sở Tu Minh nhướng mày nhìn Trầm Cẩm, Trầm Cẩm ngoan ngoãn lui ra sau, Sở Tu Minh vén tay áo, vói tay vào nhanh chóng rút hộp gỗ ra, sau đó đưa hộp gỗ cho Trầm Cẩm, bản thân tới chỗ bồn đồng cạnh bàn rửa tay, “Ở dưới đáy.”

      Tuy chỉ ba chữ nhưng Trầm Cẩm vẫn hiểu ánh mắt và ám chỉ của Sở Tu Minh, do tay nàng ngắn quá nên tìm ra thôi!

      Thở phì phì hừ tiếng, Trầm Cẩm để hộp gỗ lên bàn trang điểm, bên có khóa , “Chìa khóa đâu?”

      Sở Tu Minh lau khô tay nghe thế nhìn Trầm Cẩm, “Hỏi ta?”

      “Ừ.” Trầm Cẩm đương nhiên .

      Sở Tu Minh ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Đem hộp trang sức Thụy vương phi đưa tới lên đây.” Lời này với Triệu ma ma đứng đối diện, bản thân tới chỗ Trầm Cẩm nhìn cái khóa tinh xảo kia, khóa có đóa hoa mai.

      Trầm Cẩm cũng nhìn theo, còn thử kéo nó nhưng cái khóa nhìn lại rắn chắc vô cùng.

      Triệu ma ma nhanh chóng tìm ra hộp trang sức, Sở Tu Minh thấy Trầm Cẩm còn nghiên cứu ổ khóa nên tự mở hộp trang sức tìm, hộp dạng ba tầng, phía dưới có ngăn kéo .

      Sở Tu Minh xem xét cẩn thận rồi tìm ra đôi vòng tai hình hoa mai, sau đó đưa cho Trầm Cẩm, Trầm Cẩm cầm thử liền mở khóa, trong hộp gỗ đầy ngân phiếu, có chỉnh có lẻ, Trầm Cẩm lấy ra đếm sơ chừng năm mươi vạn lượng, đồ cưới của nàng tính ra chưa đến mười vạn lượng nữa.

      Trầm Cẩm ngây dại rồi nhìn Sở Tu Minh lại nhìn ngân phiếu, “Cái này cho ta hả?”

      Sở Tu Minh cũng ngờ Thụy vương phi làm thế này, tuy lúc đọc thư đoán sơ sơ nhưng vẫn thể xác nhận thái độ của Thụy vương phi, sợ rằng bạc ở Thụy vương phủ cũng nhiều thế này, Thụy vương mặc dù có tiền nhưng rất nhiều thứ thể động, như đồ ngự ban hay thôn trang các loại, Thụy vương chỉ có thể thu thuế hàng năm nhưng được quyền buôn bán.

      Mà trong cung ban thưởng thường trực tiếp cho bạc, Sở Tu Minh thậm chí hoài nghi số tiền này Thụy vương biết đến.

      Nữ nhân như Thụy vương phi gả cho Thụy vương đúng là đáng tiếc.

      Trầm Cẩm sờ sờ ngân phiếu rồi bỏ vào lại hộp gỗ, sau đó khóa lại đưa cả hộp cả chìa khóa cho Sở Tu Minh , “Cất , chàng nhận bạc của Mẫu phi ta phải đối xử tốt với ta.”

      Sở Tu Minh cũng nhận ra số bạc này Thụy vương phi thông qua Trầm Cẩm đưa cho bản thân, ánh mắt hơi híp nhưng vẫn từ chối nhận lấy hộp gỗ.

      chỉ Thụy vương phi ngay cả Trần trắc phi cũng chuẩn bị quà cho Sở Tu Minh, nhưng khác với Thụy vương phi, Trần trắc phi hoàn toàn vì nữ nhi, chỉ mong Sở Tu Minh có thể đối xử tốt với nữ nhi như vậy đủ rồi.

      Buổi tối Trầm Cẩm được ăn hải sản nàng muốn vì những thứ này phải sơ chế lâu, toàn là đồ khô cả, phòng bếp làm món khác, dù sao những thứ này sớm hay muộn cũng được ăn nên Trầm Cẩm để ý mấy.

      Trời tối nhanh nên còn nhiều đồ thể dọn kịp, những thứ còn lại Trầm Cẩm chọn lựa phân phát cho mọi người, chờ hôm sau thỉnh an xong phân.

      Ngoài Sở Tu Minh và Sở Tu Viễn, Triệu ma ma, An Bình hay Vương tổng quản bị mất cánh tay phải đều có phần, tiểu tư hôm nay ôm đồ chạy tới chạy lui, ngừng bê đồ từ phòng Trầm Cẩm các viện.

      Trầm Cẩm phải người tiêu tiền như nước nhưng cũng phải người keo kiệt, ngay cả Vương quản gia cũng được khúc gấm ngự ban, càng phải An Bình hay Triệu ma ma, nàng còn chọn màu phù hợp với An Bình.

      Đưa đồ xong Trầm Cẩm vốn định kêu nhị quản gia tới hỏi chuyện nhưng nha hoàn về báo nhị quản gia bị Sở Tu Minh gọi rồi, An Bình bên cạnh cười , “Phu nhân muốn biết trong kinh sao hỏi nô tỳ?”

      “Ngươi biết à?” Trầm Cẩm kinh hỉ nhìn An Bình.

      An Bình cười , “Mấy hôm nay nô tỳ an bài tiểu nha đầu, tiểu tư chuyện với tiểu tư, bà tử từ kinh thành, hỏi thăm được ít chuyện.”

      Triệu ma ma cũng biết chuyện này, bà cũng bày mưu đặt kế ít, sợ có chuyện nhị quản gia tiện nên nha hoàn tiểu tư trong phủ mang đồ ăn và rượu tới hỏi thăm tin tức.

      An Bình đáp, “Nô tỳ nghe Nhị tỷ của phu nhân gả cho Trịnh gia đại công tử, Trịnh gia đại công tử đầy bụng kinh luân.”

      Trầm Cẩm cũng biết Trầm Tử gả vào Trịnh gia, nghe gia đình ấy thanh quý lắm, Trịnh gia đại công tử thi từ ca phú giỏi, ít tiểu thư cất giấu thi tập của .

      Nhưng mà học vấn của Trầm Tử…lúc trước các nàng cùng học, vì hai người tuổi tác gần nhau nên phu tử dạy chung giáo trình, tài nữ Trầm Tử tới nhưng cũng dốt đặc cán mai, cho dù gả đến nhà khác coi như sai nhưng Trịnh gia…

      Trầm Cẩm mong chờ cảnh hàng ngày Trầm Tử ngâm thi đối thơ với Trịnh gia đại thiếu gia.

      An Bình tiếp, “Nghe Trịnh gia đại thiếu gia thích nhất chuyện hồng tụ thêm hương*…” hết câu, “Nhị tỷ của phu nhân lấy thân phận quận chúa gả , khó tránh khỏi…nghe nàng khóc chạy về vương phủ tìm Vương gia làm chủ.”

      *Hồng tụ thêm hương: thành ngữ cổ, đại ý là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt lò hương. Ý chỉ những người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh.

      Trầm Cẩm hỏi, “Phụ vương có ra mặt ?”

      có.” An Bình , “Ở lại hai ba ngày rồi bị Vương gia phái người đưa về Trịnh gia.”

      Trầm Cẩm nghĩ với tính cách của Thụy vương, Hứa trắc phi và Trầm Tử cùng khóc kể sợ là Thụy vương ra mặt giúp Trầm Tử, thành chắc do Thụy vương phi ngăn trở? Vậy là hiểu, gật đầu , “Còn gì nữa ?”

      “Nô tỳ nghe bà tử sau khi uống rượu say mắng Vĩnh Nhạc hầu thế tử.” An Bình biết Trầm Cẩm lo cho Trầm Kỳ hơn nên đặc biệt chú ý chuyện này, “ trông Vĩnh Nhạc hầu thế tử tốt lại vô liêm sỉ nhất, ngay cả Vĩnh Nhạc hầu phu nhân cũng là kẻ lòng dạ độc ác.”

      Trầm Cẩm nhíu mày , “ đúng.” Nàng nhớ trước khi xuất giá Đại tỷ sống rất tốt, hơn nữa quan hệ với Đại tỷ phu hoàn hảo, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân với Thụy vương phi quen biết, hai người vốn là bạn tốt mà.

      An Bình , “Nghe sau khi phu nhân xuất giá lâu Vĩnh Nhạc hầu thế tử nạp thiếp, là biểu muội thanh mai trúc mã của .”

      Trầm Cẩm nhíu mày, “Đại tỷ bắt đầu khổ sở? Tỷ phu bạc đãi nàng à?”

      Triệu ma ma nhìn Trầm Cẩm , “Phu nhân nghĩ đơn giản quá, phải Vĩnh Nhạc hầu thế tử tốt mà có thể là quá tốt nên Đại tỷ của phu nhân mới sống khổ sở.”

      Trầm Cẩm nhìn Triệu ma ma, Triệu ma ma , “An Bình có hỏi thăm được thân thế của vị biểu muội kia ?”

      “Nô tỳ nghe nàng là nữ nhi của thứ muội Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, nhà bên kia có chuyện còn thân nhân khác nên tìm chỗ nương tựa là Vĩnh Nhạc hầu phu nhân.” An Bình bổ sung.

      Triệu ma ma mới , “Chắc thế tử đối xử ôn hòa với mọi người, mà tính ôn hòa này dành cho thế tử phu nhân, còn Vĩnh Nhạc hầu phu nhân mặc dù là bạn tốt của Vương phi nhưng thân thích vẫn hơn, khó tránh khỏi hơi bất công, chỉ thế, trong mắt người ngoài thiếp thất kia cơ khổ vô y còn thế tử phu nhân là Thụy vương đích nữ, gia thế hiển quý lại là thân phận quận chúa, lại là thế tử chính phi, so sánh hai người khó tránh khỏi thấy thiếp thất đáng thương hơn.”

      Trầm Cẩm nhếch môi, hồi lâu mới , “Ta biết rồi.”

      Tuy Triệu ma ma do Sở Tu Minh phái tới hầu hạ Trầm Cẩm nhưng ở chung lâu ngày có tình cảm, thiệt tình , “Cho nên phu nhân phải nhớ đôi khi vạn thể mềm lòng, nếu lúc biểu muội kia vừa đến xin Vĩnh Nhạc hầu phủ giúp đỡ, Thế tử phi có thể quyết tâm đưa bạc phái ra ngoài có nhiều chuyện thế này.”

      Trầm Cẩm hỏi, “Nhỡ Hầu phu nhân với thế tử giận ?”

      Triệu ma ma hỏi ngược lại, “Người khác tức giận với bản thân tức giận, cái nào tốt hơn?”

      Trầm Cẩm trừng mắt, nhìn Triệu ma ma vài lần mới gật đầu , “Ta biết rồi, đúng rồi phu quân có biểu muội ?”

      Triệu ma ma hiếm hoi vui mừng , “Tướng quân cũng có biểu muội bà con xa, trước đây còn muốn ngả vào lòng tướng quân, sau đó…”

      Trầm Cẩm hỏi, “ rồi à?”

      “Đúng thế.” Triệu ma ma .

      Trầm Cẩm gật đầu, “Vậy cần nhắc tới nàng, còn có ai khác ?”

      An Bình hỏi, “Phu nhân lo lắng à? Biểu nương rất đẹp đấy.”

      “Vì các ngươi đều hồi xưa mà.” Trầm Cẩm thấy Triệu ma ma và An Bình khó hiểu, “Nếu lúc trước có gì tới phiên ta gả tới đây, với tính của phu quân nếu muốn cưới ai còn có thể đợi chỉ hôn à? Hơn nữa trong phủ giờ có người này, chắc xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa đây là lần đầu tiên ta nghe người khác nhắc tới chỉ sợ đó phải chuyện tốt đẹp gì, nếu thế ta lại càng cần lo lắng.”

      Triệu ma ma nghĩ chừng phu nhân đại trí giả ngu.

      Trầm Cẩm nhìn Triệu ma ma và An Bình như bị điểm huyệt, hơi đắc ý và kiêu ngạo , “Ta rất thông minh đấy nhé.”
      botihell, KisaragiYue, Dion4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :