1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu nương tử nhà Tướng quân- Yên Ba Giang Nam-58

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: L

      Chương 15:


      Ngày hôm sau tướng quân phủ quy củ tiếp thánh chỉ, có điều Sở Tu Minh sắc mặt tái nhợt toàn thân mùi thuốc và mùi máu tươi như bị thương rất nặng đến nay còn chưa khỏi hẳn, Sở Tu Viễn căn bản có ra ngoài, theo lời Trầm Cẩm Sở Tu Viễn bị thương quá nặng, thể di chuyển được, đại phu tại lộn xộn nguy hiểm tới tính mạng.

      Hai sứ giả bất mãn trong lòng lại thể buộc Sở Tu Viễn quan tâm tính mạng đứng dậy được.

      Trầm Cẩm giúp Sở Tu Minh ‘trọng thương’ tiếp thánh chỉ xong, Sở Tu Minh được người khác đỡ vào phòng nghỉ ngơi, còn Trầm Cẩm nhìn đồ được ban thưởng từng thứ từng thứ khiêng vào tướng quân phủ.

      Đều là vàng bạc châu báu, còn thưởng ruộng tốt biệt viện, ngay cả Trầm Cẩm cũng có mấy bộ trang sức ngự ban và ít vải dệt, thứ hữu dụng cũng có, ruộng tốt biệt viện đều ở kinh thành, trang sức vải dệt Trầm Cẩm thiếu, vàng bạc châu báu chỉ có thể nhìn thể ăn, bọn họ cần lương thực, dược liệu thứ cũng có.

      Trầm Cẩm nhìn mấy thứ kia nhập khố, đột nhiên hỏi, “Lương thảo đâu?”

      Sứ giả biết thân phận Trầm Cẩm, hôm qua lại lãnh hội lợi hại của Trầm Cẩm, hôm nay kính cẩn nghe lời ít, “Lương thảo vật tư Thánh Thượng hạ lệnh cho hộ bộ chuẩn bị, sắp tới vận chuyển đến biên thành.”

      Cho dù Trầm Cẩm làm tri huyện cũng biết sắp tới đúng là khó mà cho nên nhìn sứ giả hỏi, “Sau đó sao?”

      Sứ giả vẻ mặt nghi hoặc, sau đó cái gì?

      “Sắp tới là khi nào?” Trầm Cẩm hỏi.

      Sứ giả liền đáp, “Hạ quan biết.”

      Trầm Cẩm gật đầu, sứ giả vừa thở dài nhõm chợt nghe gặp Trầm Cẩm vô cùng ngây thơ , “Vậy ngươi viết thư về hỏi .”

      Hỏi cái gì? Hỏi hoàng đế hay hỏi hộ bộ thượng thư? Mặc kệ ý Trầm Cẩm bảo hỏi ai bọn cũng thể chọc!

      Trầm Cẩm như biết sứ giả khó xử, “Nhân tiện giúp ta gửi cho Phụ vương, Mẫu phi và hai tỷ tỷ xuất giá mấy phong thư, dù sao tấu chương của các ngươi cũng phải đưa về kinh thành.”

      Lúc này sứ giả liền hiểu, ý Trầm Cẩm bảo bọn họ hỏi Hoàng thượng.

      “Hơn nữa ta nhớ tấu chương tới nhanh hơn so với thư từ bình thường.” Trầm Cẩm nhìn hai sứ giả sắc mặt khó coi, nhíu mày hỏi, “Sao vậy? Các ngươi muốn gửi giúp ta à?”

      ra Trầm Cẩm nhíu mày đáng sợ chút nào. ngược lại còn có vẻ đáng , dù sao hai mắt nàng tròn xoe bộ dáng chưa thoát tính trẻ con, nhưng trong mắt hai vị sứ giả lại như thể biết, sứ giả cúi đầu , “Thánh Thượng có mệnh, bảo ta làm xong liền hoả tốc hồi kinh.”

      “Viết thư lại chậm trễ thời gian.” Trầm Cẩm mở miệng , “Người đâu, chuẩn bị giấy bút hầu hạ hai vị đại nhân.”

      xong liền thấy hạ nhân trong phủ đóng cửa lớn tướng quân phủ lại, sau đó chuẩn bị bàn với giấy và bút mực, còn thực tri kỷ trải giấy ra sẵn sàng, “Mời hai vị đại nhân.”

      Trầm Cẩm , “Vậy hai vị đại nhân viết , ta cũng phải vào viết thư cho Phụ vương.” xong liền xoay người ly khai, vì phải tiếp chỉ nên hôm nay nàng mặc chính trang Bá phu nhân, đứng tiện nhưng hai vị sứ giả cũng dám bước tới ngăn cản.

      “Bá phu nhân dừng bước, bằng chờ ta về trạm dịch rồi viết?” Sứ giả cất cao giọng .

      Trầm Cẩm trả lời chỉ nhìn Triệu ma ma, Triệu ma ma đầu cũng nâng tí, , “Phu nhân từ sáng sớm chưa ăn gì, lão nô sai người chuẩn bị cháo táo đỏ rồi.”

      Gần gây có vài thương nhân tin tức linh thông bắt đầu vận chuyển hàng hóa sang bên này, lại có Sở Tu Minh an bài người mua đồ ở phụ cận, thức ăn ở tướng quân phủ tốt hơn thời gian trước rất nhiều, ít nhất Trầm Cẩm cần nhìn bọn họ mỗi ngày ăn thịt ngựa .

      “Ừ.” Trầm Cẩm quyết đoán nhét hai vị sứ giả ra đằng sau ót.

      An Bình theo Trầm Cẩm mà lưu lại nhìn hai vị sứ giả, cười khanh khách, thái độ cung kính hỏi, “ biết hai vị sứ giả cần nô tỳ thông tri phòng bếp chuẩn bị cơm trưa ?”

      Ngụ ý viết xong đừng mong có thể ? Sao có thể chứ.

      Lúc Trầm Cẩm về phát Sở Tu Minh ngồi trong viện của nàng, hai mắt trợn tròn nhìn Sở Tu Minh hỏi, “Sao chàng lại ở đây.”

      Sở Tu Minh nhướng mắt, trả lời, Triệu ma ma cười , “Lão nô giục phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.” xong bước , vì biên thành cần trùng kiến nên rất nhiều chỗ cần người, cho nên cho dù là viện của Trầm Cẩm cũng chỉ có vài người, chờ Triệu ma ma tiểu viện chỉ còn lại Sở Tu Minh và Trầm Cẩm.

      Đây là lần đầu tiên Trầm Cẩm ở mình với Sở Tu Minh, trong lòng có chút khẩn trương, thấy Sở Tu Minh chỉ nhìn mình mở miệng Trầm Cẩm vẫn nhìn ra ý Sở Tu Minh.

      Trầm Cẩm ở Thụy vương phủ có thể ở bên cạnh Thụy vương phi, chọc Thụy vương phi thích bởi vì nàng có mắt nhìn người, Thụy vương phi còn chưa mở miệng nàng có thể đem thứ Thụy vương phi muốn hoặc cần đến, Thụy vương phi thích uống nước trà ấm, thích đồ ăn nào nàng đều biết.

      Bắt đầu có lúc sai, sau liền thuần thục hơn, cho nên Sở Tu Minh thế này Trầm Cẩm liền hiểu đứng đó chướng ngại.

      Sở Tu Minh sớm có cảm giác nhưng vì đệ đệ ở đây nên biểu ra ngoài, hôm nay xác định, đối với tình cảnh của Trầm Cẩm ở Thụy vương phủ cũng có sở đoán, mắt nhìn người và cẩn thận này phải trời sinh có thể có mà là quanh năm suốt tháng mới rèn luyện ra.

      Trầm Cẩm thân là thứ nữ của Thụy vương có thể luyện ra bản lĩnh này có thể thấy ở Thụy vương phủ nàng sống vui vẻ gì, hơn nữa Sở Tu Minh nghe Vương quản gia biểu của Trầm Cẩm sau khi đến biên thành trong lòng liền hiểu, có điều chuyện này thể hỏi trực tiếp, chờ sau này từ từ quan sát là được.

      “Ngồi xuống .” Sở Tu Minh khó ở chung, lại càng giống lời đồn đãi giết người như ngóe, biết có phải Trầm Cẩm nhìn nhầm chứ nàng luôn có cảm giác ánh mắt của Sở Tu Minh chỉ trong trẻo, lạnh lùng mà còn u buồn thản nhiên, khí chất như thế khiến hấp dẫn người khác.

      “Vâng.” Trầm Cẩm lên tiếng, mới ngồi bên cạnh Sở Tu Minh.

      Sở Tu Minh như thấy Trầm Cẩm cẩn thận, cười hỏi, “Vừa rồi hai sứ giả kia có làm khó dễ nàng ?”

      Trầm Cẩm bị nụ cười của Sở Tu Minh làm hoa mắt, mở miệng đáp, “ có, có điều ta bảo bọn họ viết thư về hỏi lương thảo khi nào có thể đưa tới, thuận tiện giúp ta đưa mấy phong thư cho Phụ vương.” Như hỏi ý kiến Sở Tu Minh, “Chàng thấy ta làm đúng ?”

      có người kể lại chuyện Trầm Cẩm ở trước viện cho Sở Tu Minh, nghe vậy , “Nàng làm cả rồi, nếu ta đúng sao?”

      Trầm Cẩm sắc mặt trắng nhợt, chớp chớp mắt, “Vậy làm sao bây giờ…”

      “Ta đùa thôi.” Sở Tu Minh thấy bộ dáng Trầm Cẩm liền hạ giọng dịu dàng , “Yên tâm , nàng làm tốt lắm.”

      Trầm Cẩm há miệng, muốn trừng Sở Tu Minh vài lần lại dám, cuối cùng vẫn cúi đầu hé răng.

      Sở Tu Minh cười khẽ, đè hai tay Trầm Cẩm, năm ngón tay thon dài, lớn hơn tay Trầm Cẩm nhiều, lập tức bao trọn tay Trầm Cẩm, Trầm Cẩm hoảng hốt muốn rụt tay lại phát rút ra, Sở Tu Minh nhàng nhéo cái , “Đừng giận.”

      có.” Trầm Cẩm mặt đỏ hây hây, tuy ngẩng đầu nhưng ánh mắt vẫn dám dừng mặt Sở Tu Minh.

      “Vậy nàng chuẩn bị viết cái gì cho nhạc phụ?” Sở Tu Minh hỏi.

      Trầm Cẩm thế này mới , “Xin đồ, Mẫu phi nếu ta thiếu cái gì có thể viết thư về nhà, bọn họ đưa tới cho ta.” còn mang theo đắc ý nho , “Ta muốn ít thuốc bổ, hương liệu, còn muốn ta ăn quen thức ăn ở đây để bọn họ đưa ít rau quả khô, mứt hoa quả, thịt hun khói… Ta rất thích món chân giò hun khói năm trước Đại tỷ phu đưa cho Mẫu phi, vừa ngọt vừa thơm, nướng hay hầm ăn hương vị cũng ngon, biết lần này viết thư cho Đại tỷ nàng có thể đưa tới cho ta ít hy .”

      Sở Tu Minh nghe Trầm Cẩm giọng ngừng, có chút bình tĩnh nào, ngược lại có vài phần hứng thú.

      “Ta thấy đệ đệ thích loại chân giò hun khói này cho coi.” Trầm Cẩm sợ Sở Tu Minh thấy bản thân tham ăn nên kéo Sở Tu Viễn ra đỡ, “Còn có tôm khô to bằng bàn tay, mặc dù hơi mặn nhưng nếu nấu thêm với rau ngon lắm, phu quân chàng nhất định thích…”*

      *Cảm ơn ss Trang Ngố vì câu :-< gặp người cật hóa làm mình gặp khó khăn trong việc tìm đồ ăn *khóc ròng*

      Ánh mắt Sở Tu Minh nhìn Trầm Cẩm thực nhu hòa, chờ nàng ngừng lại liền nhéo mặt Trầm Cẩm, quả nhiên xúc cảm rất tốt, nếu béo lên chút khẳng định càng tốt, “Mau lớn lên nhanh .”

      “A?” Tay Trầm Cẩm rốt cục cũng được giải phóng, bụm mặt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Sở Tu Minh.

      Sở Tu Minh trả lời mà nhìn Triệu ma ma cầm thực hộp với nha hoàn đứng bên ngoài, “Đỡ phu nhân vào thay quần áo .” Chính trang Bá phu nhân tuy hoa lệ nhưng ăn cơm tiện.

      Triệu ma ma giao thực hộp trong tay cho nha hoàn bên cạnh rồi mới tiến vào , “Dạ.” Sau đó giúp Trầm Cẩm vào phòng trong.

      Nha hoàn được Sở Tu Minh gật đầu mới bước vào bắt đầu dọn đồ ăn.

      Trầm Cẩm trải qua trao đổi vừa rồi cảm thấy Sở Tu Minh thực dịu dàng, đối xử với nàng rất tốt, nhớ tới lúc Sở Tu Minh nắm tay nàng khuôn mặt nhắn lại đỏ lên, cắn môi dưới, ánh mắt lộ ra mấy phần ngượng ngùng, Triệu ma ma nhìn thấy, mặt càng thêm mấy phần ý cười, , “Hôm nay tướng quân đặc biệt dặn riêng phòng bếp chưng bánh xốp, lão nô xem, bên trong chỉ bỏ táo còn có ít nhân hạch đào nữa.”

      hả?” Hai mắt Trầm Cẩm sáng rực, quên ngượng ngùng, ngược lại vẻ mặt chờ mong nhìn Triệu ma ma.

      Khóe mắt Triệu ma ma co giật, chẳng lẽ trọng điểm phải là tướng quân ́ ý dặn dò sao?

      “Đúng vậy.” Triệu ma ma động tác lưu loát giúp Trầm Cẩm gỡ đồ trang sức đầu, , “Tướng quân cử người mua nhân hạch đào, phải hôm qua phu nhân muốn ăn nhân hạch đào sao?”

      mặt có nho khô ?” Trầm Cẩm hỏi tiếp.

      Tay cầm quần áo của Triệu ma ma hơi dừng, , “Có, tướng quân biết phu nhân thích ăn cho nên đặc biệt dặn phòng bếp, bên trong có nho khô.”

      “Tốt quá.” Trầm Cẩm tươi cười, lấy quần áo tự mình mặc, giọng thúc giục, “Vậy ma ma nhanh lên, bánh xốp ăn nóng mới ngon, lúc trước ta ở kinh thành có ăn vài lần, đáng tiếc Mẫu phi thích ăn món này, ta phải ăn sáng với Mẫu phi nên chỉ được nếm vài lần thôi.”

      Lần này chỉ khóe mắt Triệu ma ma co giật mà ngay cả khóe miệng cũng rút gân, bà thấy con đường tướng quân đại nhân chờ phu nhân lớn lên thực xa xôi, lặng lẽ thở dài, lại nhìn bóng dáng Trầm Cẩm, rầu người mà, khi nào bà mới có thể ẩm tiểu chủ tử? Cảm giác hẹn ‘ngày xa’ càng xa càng xa ~
      botihell, KisaragiYue, Chris2 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: L

      Chương 16:


      Ngay khi Trầm Cẩm mặc quần áo xong Triệu ma ma , “Phu nhân, lão nô có câu này biết có nên hay .”

      “Ma ma cứ .” Trầm Cẩm nhìn Triệu ma ma đáp.

      Triệu ma ma suy tư chốc mới , “Vừa nãy lão nô ở ngoài có nghe thấy vài lời của phu nhân, lão nô biết phu nhân lòng vì tướng quân mới muốn viết thư về kinh, xin mấy thứ để giảm căng thẳng cho biên thành.”

      Trầm Cẩm cắn môi dưới, giọng hỏi, “Ta làm sai rồi à?”

      “Phu nhân có lòng tốt.” Triệu ma ma hầu hạ Trầm Cẩm thời gian cũng hiểu tâm tư đơn thuần của nàng, quả là có ý tứ khác, “Nhưng người khác nghe vạn nhất nghĩ phu nhân sống khổ sở hoặc e ngại tướng quân phủ…” dứt câu ý tứ cũng rất ràng.

      Sắc mặt Trầm Cẩm trắng nhợt, ngay cả mắt cũng đỏ lên, “Ta có ý này.”

      “Lão nô biết.” Triệu ma ma an ủi, “Sau này phu nhân chú ý hơn là được.” Bà là lòng nghĩ cho Trầm Cẩm mới có thể nhắc nhở như thế.

      Trầm Cẩm hiểu, gật đầu, “Ta hiểu rồi.”

      “Phu nhân nên giải thích cho tướng quân biết.” Triệu ma ma giọng , “Kệ người ta thấy thế nào, tướng quân hiểu tấm lòng của phu nhân mới là điều quan trọng nhất.”

      “Được.” Trầm Cẩm phải người biết tốt xấu, trong lòng nàng hiểu ý tốt của Triệu ma ma, nàng tiếp nhưng trong lòng ghi nhớ chăm sóc của Triệu ma ma, chờ sau này có cơ hội báo đáp sau.

      Triệu ma ma lại chuẩn bị nước hầu hạ Trầm Cẩm tẩy rửa, thấy gì dị thường mới đỡ Trầm Cẩm ra ngoài.

      Vì Sở Tu Minh ngồi trong sân di chuyển nên đồ ăn dọn bàn đá, do Trầm Cẩm chưa ra nên vẫn chưa mở.

      Thấy Trầm Cẩm với Triệu ma ma tới, nha hoàn mới xốc màn che, dọn món ăn đầy đủ, Sở Tu Minh để người ở lại hầu hạ, chờ dọn xong mới cho người lui ra.

      Trầm Cẩm ăn bánh xốp bản thân tâm tâm niệm niệm, quả như lời Triệu ma ma, bên trong có táo đỏ, nhân hạch đào và nho khô, còn có mùi sữa thơm, cháo kê táo đỏ chúc nấu nhuyễn mềm, ăn sáng ngon miệng hơn mọi ngày, mặc dù Trầm Cẩm có tâm nhưng vẫn ăn uống vui vẻ, mặt mày giãn ra, đũa nàng dừng lại phút.

      Sở Tu Minh thích ăn đồ ngọt, hôm nay biết do nhìn Trầm Cẩm ăn ngon hay đầu bếp làm ngon mà ăn nhiều hơn mọi ngày chén cháo, chờ ăn xong nha hoàn canh giữ ở ngoài nhanh chóng dọn dẹp, Trầm Cẩm nhớ tới lời nhắc nhở của Triệu ma ma, cắn môi, nhìn trộm Sở Tu Minh vài lần, thấy vẻ mặt tồi, hình như tâm trạng rất tốt mới mở miệng , “Phu quân, ta viết thư cho Mẫu phi xin nhiều thứ là vì ta tham ăn, có ý gì khác, chàng đừng nghĩ nhiều… Nếu, nếu chàng thích, ta xin nữa, còn thuốc bổ…biên thành thể có sớm, chỗ Thánh Thượng biết khi nào mới đưa tới…”

      Trầm Cẩm lời lẽ lộn xộn giải thích, vẻ mặt lo lắng, đầu tiên Sở Tu Minh hơi sửng sốt sau đó bất đắc dĩ cười cười, chờ Trầm Cẩm biết nên thêm gì mới búng ngón tay lên trán nàng , “Yên tâm , phu quân nàng mọn vậy đâu, muốn cái gì cứ việc xin, có tức phụ bàn tay hướng ra ngoài, ta vui vẻ còn kịp sao lại giận được chứ.”

      ?” Trầm Cẩm hai mắt sáng lên, trông mong nhìn Sở Tu Minh.

      Sở Tu Minh lại búng trán nàng, “ được nghi ngờ lời của phu quân nàng.”

      Lúc này Trầm Cẩm mới giật mình ôm trán, cau mũi , “Đau mà… Đừng có búng.”

      “Ai bảo nàng nghĩ đông nghĩ tây.” Tuy Sở Tu Minh thế, cũng biết vừa rồi bản thân dùng lực nhưng vẫn cầm tay Trầm Cẩm, xoa xoa cho nàng, “Được rồi, viết thư , nhớ chân giò hun khói của nàng, tôm khô cũng đừng quên.”

      “Vâng.” Trầm Cẩm cười hai mắt cong cong vô cùng đáng , đứng dậy , “Ma ma, chúng ta về.”

      “Ta tìm Triệu ma ma có việc.” Sở Tu Minh .

      Trầm Cẩm nhíu mày nhìn Triệu ma ma, Triệu ma ma cười , “Phu nhân về trước, lát nữa lão nô qua hầu hạ phu nhân.”

      ra phải Trầm Cẩm lo có ai hầu hạ, nàng hơi lo lắng, nghe thế mới gật đầu về.

      Sở Tu Minh thấy bộ dạng Trầm Cẩm gì thêm, chờ Trầm Cẩm rồi mới nhìn Triệu ma ma , “Ma ma, ta cho bà ở bên cạnh phu nhân là hảo hảo chăm sóc phu nhân.”

      Triệu ma ma lập tức hiểu ý Sở Tu Minh, hẳn đoán được vừa rồi lúc về mình chuyện viết thư với phu nhân.

      “Ta thấy tại phu nhân rất tốt, sau này ma ma trông nom đừng để phu nhân bị người ta ăn hiếp thôi là được rồi.” Sở Tu Minh dặn dò.

      “Lão nô hiểu.” tới đây Triệu ma ma sao còn , tướng quân thích tính cách phu nhân tại cho nên cần chỉ dạy phu nhân, chỉ cần đừng để ai ăn hiếp phu nhân, phu nhân ăn hiếp người khác? sao, có tướng quân đại nhân làm chỗ dựa cho phu nhân rồi, tùy tiện ăn hiếp người khác để phu nhân vui vẻ là được.

      Triệu ma ma biết gì cho phải, tướng quân nuôi thê tử hay nuôi nữ nhi vậy.

      “Phu nhân còn quá nên khiến người ta nhìn mà thương.” Triệu ma ma nghiền ngẫm tâm tư tướng quân .

      Sở Tu Minh gật đầu đồng ý, “Hiểu lý lẽ là được rồi, bà thấy bình thường phu nhân thích cái gì?”

      Triệu ma ma cúi đầu, quả nhiên lời này hợp lòng tướng quân, được rồi, cứ cho là nuôi nữ nhi , dù sao tướng quân thích giọng điệu này, “Lão nô thấy phu nhân thích động vật, nghe nha đầu An Bình , lúc trước phu nhân có nuôi mấy con thỏ, sau vì chiến đưa cho người bị thương bồi bổ.”

      Sở Tu Minh đứng dậy lên tiếng, “Ta biết rồi.” Dừng lát lại như lầm bầm lầu bầu với Triệu ma ma, “Xem như Sở gia nợ nàng, tương lai biết ra sao, thắng tốt nếu thua… Tóm lại tại cứ để nàng sống vui vẻ thoải mái.”

      Nhìn bóng lưng Sở Tu Minh, Triệu ma ma thở dài, trong lòng hiểu ý tướng quân, tới phòng bếp bưng chén nước táo đỏ rồi mới về phòng, ai ngờ Trầm Cẩm ở thư phòng viết thư mà ngồi trong phòng, thấy bà mới nũng nịu , “Ma ma, bà mau tìm giúp ta giấy hoa mai đặt ở đâu,. Ta tìm hoài thấy.”

      Phu nhân ngốc này, Triệu ma ma biết Trầm Cẩm lo cho mình mới chờ ở đây, cố tình tìm bừa cớ, bà nhẫn tâm vạch trần chỉ , “Chờ lão nô tìm cho phu nhân, phu nhân ăn mấy miếng táo đỏ trước .”

      “Ừ.” Trầm Cẩm đồng ý liền về phía thư phòng, “Mẫu phi làm người phong nhã cho nên cần dùng giấy hoa mai viết, thư thiêm* mấy hôm trước ta làm đâu? Tìm để vào hộp gấm làm lễ vật đưa Mẫu phi.”

      *thư thiêm: kẹp sách làm bằng thẻ tre

      Triệu ma ma thấy lễ quá mỏng liền , “ bằng lấy thêm ít trang sức? Tuy tinh xảo như kinh thành nhưng cũng có chút thú vị.”

      Trầm Cẩm nghĩ hồi , “Cũng tốt, lát nữa ta chọn mấy thứ tặng cho Mẫu phi, Mẫu phi thích thanh lịch, Đại tỷ thích san hô, nên lễ đưa Mẫu phi cho thêm mấy thứ san hô, tỷ muội khác tặng.”

      “Tướng quân chinh chiến nhiều năm, kỳ trân dị bảo thiếu.” Triệu ma ma nghe lời Trầm Cẩm uyển chuyển khuyên nhủ, bà nghe ý tứ Trầm Cẩm lễ đưa cho Đại tỷ đặt chung với lễ cho Mẫu phi.

      Trầm Cẩm cười , “Ma ma tự ta biết làm thế nào.”

      Triệu ma ma nhớ lời Sở Tu Minh dặn khuyên nữa, “Vậy Thụy vương gia sao?”

      “Ta nhớ phu quân giết mấy thủ lĩnh Man tộc đúng ? Bọn họ có bội đao dắt hông phải ? Chọn cái gắn nhiều bảo thạch đưa .” Trầm Cẩm cười khanh khách , “Phụ vương nhất định thích.”

      Triệu ma ma nghĩ nam nhân đều sùng võ, đây là chiến lợi phẩm lấy của địch nhân, đưa cho Thụy vương gia coi như thích hợp, có điều bà vẫn hoài nghi, chớ phải vì đao này chiếm được tốn tiền mua phu nhân mới chọn chứ?

      “Lại chọn cái đưa cho Thánh Thượng.” Trầm Cẩm tiếp.

      Triệu ma ma trải giấy hoa mai ra bàn, , “Phu nhân nghĩ chu toàn.”

      Trầm Cẩm cười rộ lên có chút đắc ý , “Mấy thứ kia cất ở khố phòng chỉ chiếm diện tích còn phí công bảo dưỡng, bằng đưa đến kinh thành đổi mấy thứ thực dụng.”

      Triệu ma ma đoán được tâm tư Trầm Cẩm lại đắc ý, Trầm Cẩm tiếp, “Mấy hôm trước đệ đệ oán giận phu quân lại đem mấy thứ này về, ném tiếc tặng người lại ai muốn, ta thấy thể trách ai được, ai bảo phu quân đánh giặc quá lợi hại làm chi, ta nhé ngày lễ ngày tết còn có chúc thọ, đều đưa mấy thứ này là được.”

      Cũng phải thứ gì to tát, chẳng lẽ phu nhân nghĩ Thánh Thượng hiếm lạ à?

      “Trừ bội đao, ta nghe còn có rìu1, phủ2 các loại, hàng năm đưa mấy thứ này cộng thêm mấy thứ khác nữa là đủ.” Trầm Cẩm với loại chuyện này tính toán rất tỉ mỉ, người ta thường hay lui tới Thụy vương phủ, có điều Trần trắc phi với Trầm Cẩm lại giống chỗ Hứa trắc phi lúc nào cũng được Vương gia ban thưởng, hơn nữa Trần trắc phi gia thế lại bình thường.

      (1)
      [​IMG]

      (2)
      [​IMG]

      Xuất môn gặp khách hay ở trong phủ đãi khách, quần áo thể lặp lại nếu truyền ra bị người ta chê cười, khi đó Trầm Cẩm còn chưa được Thụy vương phi chăm lo, những chuyện này đều theo phân lệ của vương phủ, phân lệ so với gia đình bình thường xem như xa xỉ nhưng hoàn cảnh như Thụy vương phủ làm sao đủ dùng.

      Chờ Trầm Cẩm lớn hơn chút, Trần trắc phi liền tiết kiệm phần của mình cho Trầm Cẩm mới vừa đủ cho Trầm Cẩm, thể như bọn Trầm Tử, Trần trắc phi thường xuyên lấy trang sức cũ ra đánh lại hoặc cải biến để xài, quần áo cũng thế.

      Trầm Cẩm đều ghi nhớ, luôn đau lòng Trần trắc phi, nhưng hai mẹ con nàng đều có biện pháp, nhận lễ hay đáp lễ cho người ta đều tính toán tỉ mỉ, có thứ qua tay rồi sau đó đưa ra ngoài, có điều chuyện này cũng cần kỹ xảo, cho người nào có quan hệ với người tặng lễ nếu bị người ta nhìn ra hay.

      Triệu ma ma nghe Trầm Cẩm vừa liên miên cằn nhằn vừa viết thư vừa kể chuyện cũ, giọng Trầm Cẩm oán trách hay khó chịu nào, ngược lại còn mang theo đắc ý nho , “Lần đó ta lấy bảo thạch vòng tay trộn với vàng đánh cây trâm, các nàng nhìn ra còn khen trâm của ta xinh nữa, cho nên mấy thứ phủ chúng ta dùng đổi phương thức tống xuất …”

      Giọng Trầm Cẩm mang theo cảm giác mềm , cố ý nhưng lại như làm nũng, nghe giọng nàng Triệu ma ma luôn cảm giác như có con sóc lựa chọn đồ trong nhà, phía sau con sóc đó có con sư tử ngồi vẫy vẫy đuôi ném khối bảo thạch ra ngoài, sau đó chờ sóc lấy về lại ném ra, rồi lại lấy về…
      botihell, KisaragiYue, Dion3 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: Công Túa

      Chương 17:


      Quà Trầm Cẩm chuẩn bị đưa đến kinh thành thể đưa chung với thư theo trạm dịch nên sau khi chuẩn bị xong viết danh mục quà tặng đặt chung với thư, dán thư cẩn thận rồi Trầm Cẩm mới rửa tay ăn táo đỏ.

      Táo đỏ này bỏ hạt, là Trầm Cẩm đặc biệt cầu, nàng thích chậm rãi ăn hết thịt táo rồi sau đó mút hạt trong miệng, ăn sạch thịt táo còn sót lại hạt, biết có phải ảo giác chứ Trầm Cẩm thấy tầng thịt quả kia còn ngon hơn thịt dày ở ngoài.

      Từ sau khi Triệu ma ma đến, Trầm Cẩm còn được ăn táo đỏ còn hạt nữa, giống như khi còn ở Thụy vương phủ trong kinh thành, ăn hoa quả gì phòng bếp đều cắt thành miếng chỉ có thể dùng kim bạc cắm lên ăn, chỉ có cam và vải là có thể ăn cả quả, còn phải vô cùng chú ý, cầm tay áo che để phun hạt vào khăn tay, vô cùng phiền toái, hơn nữa hành vi mút hạt quả tuyệt đối được phép.

      Táo đỏ hôm nay lại bỏ hạt, ban đầu Trầm Cẩm tưởng Triệu ma ma quên, len lén nhìn Triệu ma ma vài lần, thấy Triệu ma ma chú ý dọn dẹp đồ đạc, mắt híp lại mút hạt trong miệng, lại lấy quả táo đỏ khác tiếp tục cắn, sau đó tay trái giấu mấy hạt táo, tay phải cũng giấu mấy hạt, quả hổ là bàn tay mũm mĩm, giấu đồ mà vẫn nhìn tự nhiên đẹp mắt.

      Triệu ma ma thấy cả, lúc dọn ống đựng bút tay hơi ngừng, nếu phải hôm nay tướng quân dặn dò, chỉ sợ Trầm Cẩm vẫn được ăn táo đỏ còn hạt.

      Có điều nhìn Trầm Cẩm ăn quả liền len lén liếc bà cái, bà vừa động miệng Trầm Cẩm lập tức động, ngay cả hạt châu thêu giày cũng lung lay đồng dạng lo lắng như chủ, Triệu ma ma tuyệt thừa nhận bà cố ý qua lại trước mặt Trầm Cẩm.

      “Phu nhân, ngậm lâu lắm rồi nhả ra .” Triệu ma ma rời thư phòng gọi cho An ở tiền viện Bình bỗng nhiên , sau đó nhìn thoáng qua bát hụt nửa, “Mấy hạt kia hết ngọt rồi đó.”

      Hai mắt Trầm Cẩm trợn tròn, cái miệng nhắn khẽ nhếch lên lại lập tức ngậm chặt, liếm liếm hạt táo theo bản năng, ngơ ngác nhìn Triệu ma ma ra ngoài.

      Chờ Triệu ma ma dẫn An Bình vào hai má Trầm Cẩm đỏ rực, hạt táo giấu trong tay được bỏ vào bát, đặt song song bàn với bát đựng táo đỏ.

      “An Bình, bọn họ viết tấu chương xong chưa?” đợi Triệu ma ma Trầm Cẩm chủ động hỏi.

      An Bình biết chuyện vừa rồi ở thư phòng, , “Chưa viết xong, nô tỳ bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho hai vị đại nhân, bây giờ hai vị đại nhân ăn cơm.” Phòng bếp còn ít thịt ngựa muối mặn, ai chịu ăn, đúng lúc hâm lại cho hai vị sứ giả cùng hạ nhân bọn họ mang theo.

      Trầm Cẩm nhíu mày , “Sao lâu thế, ta viết sáu bảy phong thư, bọn họ chỉ viết cái tấu chương mà cũng chưa viết xong nữa.”

      An Bình cười , “Sợ rằng hai vị đại nhân biết như thế nào cho tốt, dù sao bọn họ vừa mới tới biên thành, biết tình hình chỗ chúng ta.”

      Trầm Cẩm nghĩ cũng đúng, “Phải rồi, khi quân là tội lớn, nếu viết sai bọn họ phải chịu trách nhiệm, vầy , ma ma hỏi phu quân, chàng có cấp dưới nào hay văn chữ tốt, viết mẫu cho bọn họ tờ, hai vị đại nhân chỉ cần sửa lại rồi sao chép thôi.”

      Triệu ma ma cung kính đáp lời, hóa ra bà xem thường phu nhân, tuy việc phu nhân còn mơ hồ nhưng việc lớn lại phân ràng, “Lão nô ngay.”

      Trầm Cẩm nhanh chóng gật đầu , “Ma ma thuận tiện cho người báo cho hai vị đại nhân, sau khi ngủ dậy ta thăm bọn .”

      “Dạ.” Triệu ma ma đồng ý, thấy Trầm Cẩm còn phân phó gì mới lui ra.

      Trầm Cẩm nghe thấy tiếng đóng cửa, thở dài nhõm, vẫy vẫy tay với An Bình, “Mau tới, táo hôm nay ngọt lắm.”

      An Bình cười , “Sao phu nhân lại chột dạ thế?”

      “Ta phun hạt táo bị ma ma phát , có điều An Bình ngươi tới đúng lúc, ta lại dặn ma ma ra ngoài, chờ tới tối ma ma quên chuyện này, nhắc tới ta nữa.” Trầm Cẩm có chút đắc ý .

      An Bình nghĩ Triệu ma ma quên, mà hạt táo phải Triệu ma ma cố ý để lại sao?

      Triệu ma ma yên lặng rút bàn tay chuẩn bị gõ cửa, bà mới vừa ra khỏi phòng sực nhớ quên cầm thư Trầm Cẩm viết gửi theo đường trạm dịch, ai biết lại nghe thấy những lời này, quả nhiên vẫn nên ôm nhiều hy vọng với phu nhân đúng ? Thở dài, Triệu ma ma nghĩ tí nữa kêu tiểu nha đầu tới lấy cho rồi.

      Vì Triệu ma ma có ở đây, Trầm Cẩm chia táo đỏ ăn với An Bình, An Bình hầu hạ Trầm Cẩm súc miệng, nhịn được hỏi, “Ta nghe mỗi lần khoa cử xong, Trạng Nguyên, Bảng Nhãn với Thám Hoa diễu phố đúng ?”

      “Đúng thế.” Trầm Cẩm thay giày ngủ mềm hơn, ôm chăn ngồi giường, chăn của nàng là của hồi môn mang từ kinh thành tới, Trần trắc phi tự tay thêu cho nàng, là hai con cá chép thêu gấm sống động như , Trần trắc phi tú công rất tốt, đáng tiếc Trầm Cẩm được di truyền.

      “Phu nhân kể nghe .” An Bình tuy ổn trọng nhưng thực tế tuổi cũng lớn, lại chưa từng tới kinh thành nên vô cùng tò mò với chuyện này là hẳn nhiên, có điều Trầm Cẩm hay xuất môn, đường xá kinh thành còn quen thuộc bằng biên thành, có gì hay để kể, chuyện hôm nay An Bình hỏi nàng lại biết.

      Trầm Cẩm đổi tư thế, An Bình đặt gối mềm sau lưng để nàng dựa thoải mái, Trầm Cẩm vẫn mở miệng, liếc mắt nhìn gối mềm sau lưng, An Bình bất đắc dĩ , “Mai ta làm cho phu nhân cái đệm dựa lớn hơn, làm theo lời phu nhân vừa mềm vừa vừa to để phu nhan dựa thích ý.”

      “Được.” Trầm Cẩm lúc này mới chịu , “Ta có xem lần, là Đại tỷ ta dẫn ta …”

      Sở Tu Minh ở cửa ngăn Triệu ma ma muốn thông báo, khoa tay múa chân đặt tay lên môi ý bảo im lặng, bản thân tới bàn đá trong sân ngồi nhìn phòng ngủ Trầm Cẩm, giọng Trầm Cẩm với An Bình lớn, Triệu ma ma đứng gần chỉ có thể nghe đại khái, Sở Tu Minh tai thính mắt tinh, lại luyện võ nên nghe sót từ nào.

      Khóe mắt Triệu ma ma rút gân, nhìn tướng quân mặt đỏ tim đập nhanh ngồi nghe lén, bà cảm thấy có lỗi với lão gia và phu nhân sớm thệ.

      “Trạng Nguyên là lão già à?” An Bình truy vấn.

      Trầm Cẩm gật đầu mạnh, “Lúc ấy ta cũng giật mình, già thế cho dù đậu Trạng Nguyên có khả năng làm quan bao lâu? Nhưng mà gia điếm kia làm thịt gà ngon lắm, hình như chiên trước sau đó sao lại, vừa lạt vừa ngọt, Đại tỷ cho ta ăn nhiều, còn đồ ăn bên ngoài sạch, mâm đồ ăn chỉ ăn mấy đũa, thực lãng phí…” Nhìn biểu tình của An Bình mới bất đắc dĩ , “À, được rồi tiếp tục về Trạng Nguyên, râu của lão trắng hết cả rồi.”

      An Bình tò mò, “Vậy Bảng Nhãn sao? thể cũng là lão già chứ?” Do dự lát mới hỏi, “Món gà kia ngon lắm à?”

      “Ừ.” Trầm Cẩm chút do dự đáp, “Ta nghĩ đồ ăn có bỏ mật, ngon vô cùng, đáng tiếc tỷ tỷ chịu ăn… Bảng nhãn à, ta có ấn tượng gì, có điều ta nhớ Thám Hoa, nghe Thám Hoa năm nào cũng tuấn nhất trong ba người.”

      tuấn?” An Bình lại truy vấn.

      ra Trầm Cẩm nhớ, với lại nàng ngồi ở lầu hai, lại thể úp sấp ở cửa sổ xem, còn phải thừa dịp Đại tỷ chú ý ăn thêm mấy miếng thịt gà, “Hình như thế.”

      “Vậy so với tướng quân sao?” An Bình nghe Trầm Cẩm đáp mới hỏi.

      Trầm Cẩm chút do dự , “Đương nhiên là tướng quân.”

      Ngoài cửa Sở Tu Minh quang minh chính đại nghe lén ánh mắt lộ mấy phần ý cười.

      “Ta thấy mặt Thám Hoa kia.” Trầm Cẩm cọ lên đệm dựa mềm mềm đằng sau, , “Có điều, ta thấy tướng quân giống với tưởng tượng của ta!”

      Sở Tu Minh tự giác ngồi thẳng người.

      “Ta còn nghĩ tướng quân lưng hùm vai gấu, mặt như chuông đồng lại đầy râu, làn da ngăm đen khuôn mặt dữ tợn…” Trầm Cẩm sàng lọc tuyển chọn những đồn đại nàng nghe tổng kết lần, “Tính tình táo bạo lấy việc giết người làm vui, mỗi ngày phải uống ba bát máu tươi dị tộc, ăn thịt tươi, ngẫu nhiên còn có thể ăn thịt người…”

      Triệu ma ma nghe câu được câu nhưng bà vẫn nhàng bước hai bước sang bên, cách Sở Tu Minh hơi xa chút, lần sau bà phải nhắc nhở phu nhân, nên xấu sau lưng ai, ngày hai lần đều bị đương nghe được, vận khí gì thế biết.

      Sở Tu Minh nghe xong lại trầm tư, thê tử xinh đẹp của mình hình dung phải miêu tả ma quỷ quái trong dã sử tạp ký hay sao?

      “Sao phu nhân lại nghĩ thế?” An Bình kinh ngạc, thể tin nhìn Trầm Cẩm.

      Trầm Cẩm vô tội đối diện với An Bình, , “Ta còn nghe nhiều hơn thế kia, cái gì ghế dựa trong phủ Vĩnh Ninh Bá đều là đầu người, Vĩnh Ninh Bá thích nhất ăn nhiều…”

      An Bình càng nghe càng bị hấp dẫn, Sở Tu Minh ở cửa phòng nghe Trầm Cẩm bắt đầu đến những chuyện dọa trẻ con ở kinh thành về Vĩnh Ninh Bá, thiếu chút nữa đem tranh vẽ dán lên cửa trừ quỷ trấn trạch, phải muốn dán mà do chưa thấy người nên có tranh dán.

      Trầm Cẩm kể chuyện Sở Tu Minh mình đêm xông vào ổ thổ phỉ, hét lớn tiếng khiến tất cả thổ phỉ bị dọa đến quỳ xuống đất cầu xin tha kêu khóc ngừng, tay cầm đại đao chém rơi bảy trăm tám mươi sáu cái đầu, ngay cả trẻ con mới sinh cũng tha, hôm đó dông tố cả đêm…

      Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên khiến Trầm Cẩm và An Bình giật nảy mình, chỉ thấy cửa phòng ngủ chầm chậm đẩy ra, Sở Tu Minh toàn thân cẩm bảo đứng ở cửa, còn có Triệu ma ma vẻ mặt rối rắm.

      Sở Tu Minh bước tới, đầu tiên liếc An Bình cái, An Bình lập tức đứng lên, hành lễ , “Tướng quân.”

      Trầm Cẩm chỉ mặc quần lót hồng nhạt dưới chăn, nàng nhìn Sở Tu Minh lại nhìn Triệu ma ma, chân mày giật giật hỏi, “Phu quân, chàng tới khi nào vậy?”

      Sở Tu Minh trả lời mà nhìn Triệu ma ma, Triệu ma ma , “Phu nhân nghỉ ngơi sớm , lão nô cáo lui trước, lão nô đưa thư của phu nhân cho hai vị đại nhân từ kinh thành tới, cam đoan khiến bọn họ đưa cùng tấu chương.”

      An Bình cũng phản ứng kịp thời, “Nô tỳ cáo lui.” xong liền cùng Triệu ma ma lui ra ngoài, còn rất tri kỷ đóng cửa phòng lại.
      botihell, KisaragiYue, Dion4 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: Công Túa

      Chương 18:

      Nấm: Hẹn gặp lại các bạn vào thứ Hai, tuần này ít hơn tuần trước, hẹn tuần sau trả 888~


      Trầm Cẩm sắp khóc tới nơi, Sở Tu Minh nhìn cả người Trầm Cẩm lùi hết vào trong chăn, lấy tay vuốt tóc nàng, , “Nếu nghe ta đáng sợ thế, sao nàng còn muốn gả qua đây?”

      thể gả mà…” Trầm Cẩm khụt khịt mũi, len lén nhìn Sở Tu Minh, phát giận, lại nhìn vài lần nữa để xác nhận mới vụng trộm dịch ra ngoài, lộ đầu, cổ và bả vai ra khỏi chăn, to gan hỏi, “Chàng đứng ở cửa khi nào vậy?”

      Sở Tu Minh nghiêng người ngồi ở mép giường, chỉ có tiểu ngốc tử này lúc này rồi còn ăn ngay , như nàng , gả cho chỉ do bất đắc dĩ, thể gả, tuy lời lòng nhưng nghe vẫn có chút thoải mái, lấy tay gõ trán Trầm Cẩm cái mới đáp, “Từ lúc Trạng Nguyên dạo phố.”

      phải ngay từ đầu rồi sao! Trầm Cẩm trợn tròn mắt, nhìn Sở Tu Minh có ý khiển trách, sao có thể nghe lén người ta lâu thế được, ràng nhìn bộ dạng quân tử sao lại có hành vi tiểu nhân thế cơ chứ!

      Trầm Cẩm tuy chưa ra lời nhưng mặt viết ràng mấy điều muốn , Sở Tu Minh nhịn được lại búng trán nàng, cường ngạnh ấn nàng về giường, khiến giữa hai chân mày có dấu tay đỏ, đau nhưng cảm giác hơi kỳ quái, Trầm Cẩm ngây ngốc nhìn Sở Tu Minh.

      “Nhắm mắt.” Sở Tu Minh .

      Trầm Cẩm theo bản năng nhắm hai mắt lại, giọng Sở Tu Minh thanh rất êm tai, “Chờ nàng tỉnh lại kể cho An Bình nghe ta ban đêm xông vào trại thổ phỉ giết bảy trăm tám mươi sáu người như thế nào.”

      Hai má Trầm Cẩm đỏ ửng, hai tay nắm chặt chăn, nhắm mắt lại rụt người vào chăn, sau lưng người ta còn bị đương nghe được, loại cảm giác này thẹn quá mất thôi…

      “Đúng rồi, người cho dù ngừng huy đao cũng thể đêm chặt bảy trăm tám mươi sáu đầu người được, tính người ta mệt mà lưỡi đao cùn trước.” Sở Tu Minh đứng cạnh giường, rốt cục khó xử Trầm Cẩm nữa, sợ hết Trầm Cẩm nghẹn chết trong chăn cũng mắc cỡ chết, “Hơn nữa tận bảy trăm tám mươi sáu người trong trại thổ phỉ, mình ta dám xông vào.” xong Sở Tu Minh nhàng nhéo nhéo mặt Trầm Cẩm, kéo mạn giường giúp nàng rồi mới .

      Trầm Cẩm nghe tiếng đóng cửa mới chui ra khỏi ổ chăn, trừng mắt nhìn vươn tay sờ trán, lại sờ lỗ tai nóng ran của mình, giọng tướng quân là dễ nghe… Có điều sao lại để ý con số bảy trăm tám mươi sáu thế nhỉ? Có phải bất mãn vì mình chỉ mới có bảy trăm tám mươi sáu người ?

      Đứng lên ném gối mềm sang bên cạnh mới chui vào chăn lần nữa, ngáp cái mơ mơ màng màng nghĩ, tướng quân đến đây tỏ vẻ hôm nay hài lòng nàng đúng , cho nên rốt cuộc hài lòng cái gì đâu? Ngẫm nghĩ lại chuyện hôm nay, tướng quân thấy nàng an bài sứ giả tốt đúng ?

      Trầm Cẩm thấy bản thân hiểu, nếu hài lòng nàng cần trở thành người thứ bảy trăm tám mươi bảy…

      Lần này Trầm Cẩm ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, Triệu ma ma canh giữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền phân phó An Bình tới phòng bếp bưng sữa dê tới, còn bỏ thêm hạnh nhân để khử mùi tanh, biên thành dạo này khôi phục như trước, thức ăn của tướng quân phủ cũng lên theo, Trầm Cẩm khôi phục việc gọi món ăn tùy thích mỗi ngày.

      Uống chén sữa dê xong Trầm Cẩm mới xuống giường, vì mặt trời sắp xuống núi nên mọi người choàng cho Trầm Cẩm vẫn còn mê muội cái áo khoát mới khoan thai dìu nàng tới tiền viện.

      Hai vị sứ giả còn chưa viết xong, biết hạ nhân sơ sẩy hay do nguyên nhân khác mà ai lấy ghế cho bọn ngồi, đứng từ sáng tới giờ, hai người kia sắp chống đỡ được rồi.

      Lúc thấy Trầm Cẩm sắc mặt rất khó coi, thậm chí còn có biểu tình khuất nhục, Trầm Cẩm trước tiên nhìn bốn món ăn món canh lạnh ngắt đặt bên lạnh, bốn món ăn đều là món mặn, món duy nhất xem như thức ăn chay là cải trắng xào thịt, nhưng căn bản bị động vào chút nào, nhíu mày , “Các ngươi viết tấu chương xong chưa?”

      “Cho dù Quận chúa làm nhục hạ quan thế nào nữa, hạ quan cũng khuất phục.” vị sứ giả , vị còn lại tuy rằng gì nhưng mặt viết hai chữ đồng ý.

      Trầm Cẩm lại nhíu mày , “ cần gọi ta là quận chúa, sau khi xuất giá các ngươi có thể gọi ta là Bá phu nhân.”

      “Bá phu nhân, ngươi cần đông tây.” Sứ giả trầm giọng , “Chờ chúng ta hồi kinh, nhất định bẩm báo Thánh Thượng.”

      Trầm Cẩm nghi hoặc nhìn hai người phẫn nộ phun ra cả hai mắt, tự hỏi bản thân làm gì gọi là làm nhục bọn họ, tận bốn món ăn canh với cơm, thời gian trước ba người bọn họ chỉ được ăn hai món, đĩa thịt ngựa đĩa dưa muối.

      Quan văn từ kinh thành đến thể ăn khổ, Trầm Cẩm thở dài trong lòng , “Biên thành lạnh khủng khiếp, bốn món mặn canh các ngươi còn chưa thỏa mãn à?”

      “Quên , nếu muốn ăn dọn .” đợi bọn họ mở miệng, Trầm Cẩm , “Đúng rồi, hai vị viết tấu chương xong chưa?”

      “Ngươi…” Sứ giả bị chọc giận điên rồi, ánh mắt Trầm Cẩm nhìn bọn họ như nhìn hài tử hiểu chuyện kiêng ăn dỗi vậy, “Thứ này mà cho người ăn à, vừa chua xót…”

      Nửa câu sau nuốt ngược vào trong sau khi nhìn thấy hạ nhân trong phủ tướng quân chăm chú nhìn bọn họ, hạ nhân của tướng quân phủ giống hạ nhân trong kinh thành, nam hay nữ đều từng ra chiến trường, là người từng thấy máu người.

      Mặt Trầm Cẩm trầm xuống , “Làm càn! Trong phủ từ phu quân đến thủ vệ đều ăn thứ này.”

      Vĩnh Ninh Bá ăn thứ này? Hai sứ giả liếc nhau, ràng tin, Trầm Cẩm tức giận, nhìn thoáng qua đồ ăn nguội lạnh bên cạnh, quay đầu nhìn Triệu ma ma hỏi, “ phải ta phu quân bảo cấp dưới viết bảng cho hai vị đại nhân sao chép sao?”

      Triệu ma ma sắc mặt bình tĩnh trả lời, “Lão nô tự tay đưa cho hai vị đại nhân, để ngay bàn, bên dưới còn kèm theo mấy lá thư phu nhân viết cho Thụy vương gia.”

      Trầm Cẩm nhìn hai khuôn mặt như màu gỉ sét, suy tư lát , “Ta hiểu rồi.”

      Ngươi hiểu cái gì? chỉ hai vị sứ giả hiểu ra sao, ngay cả bọn người Triệu ma ma cũng rốt cuộc Trầm Cẩm cái gì.

      “Cũng lạ các ngươi muốn viết, ta nghe Mẫu phi , văn nhân đều có cái gọi là khí khái, các ngươi muốn sao chép văn của người khác.” Lúc này Trầm Cẩm hiểu ra chỗ sai lầm của mình, thái độ vô cùng tốt , “Là ta suy nghĩ chu toàn, có điều các ngươi cũng nên lãng phí lương thực.”

      Hai vị sứ giả quả thực muốn phun ngụm máu, trọng điểm căn bản phải bọn họ muốn chép lại mà là bọn họ muốn viết, viết rồi về bị hoàng đế thu thập, nhưng nhìn vẻ mặt thành khẩn của Trầm Cẩm… Bực mình quá mất, bọn họ lãnh hội cảm giác ông gà bà vịt với võ tướng của quan lại triều rồi, nếu bị tức chết, có thể sống trở về, sau này bọn họ đối xử tốt với võ tướng.

      “Quên , An Bình bảo người ta đưa hai vị về khách sạn…” Trầm Cẩm nhớ hai vị đại nhân từ kinh tới này ghét điều kiện ở trạm dịch nên đòi ở khách sạn, nàng từng nghe Triệu ma ma đề cập nhưng nhớ tên khách sạn nên hàm hồ cho qua chuyện.

      Hai vị sứ giả còn tưởng Trầm Cẩm thiệt tình tỉnh ngộ, nhất thời hai mắt sáng lên, “Bá phu nhân, có câu biết sai mà sửa.”

      “Đúng thế.” Trầm Cẩm thực đồng ý gật đầu, “Các ngươi hiểu lãng phí lương thực là đúng, vậy An Bình bảo người đem bốn món mặn canh thu dọn cho hai vị đại nhân mang theo, hai vị đại nhân nên lãng phí.”

      An Bình nghe xong nhanh chóng dẫn tiểu nha hoàn bắt đầu thu thập, còn tri kỷ chọn vài vị đại hán lưng hùm vai gấu đến hộ tống hai vị sứ giả, tuy số lượng bằng người từ kinh thành tới nhưng binh lính ở biên thành trải qua vô số trận chiến, người có thể giải quyết ít nhất năm người ở kinh thành, lại biên thành toàn dân đều là binh, vung tay lên nháy mắt phát tiểu phiến* liền biến thành binh lính.

      *tiểu phiến: kẻ lừa đảo, lừa gạt

      Trầm Cẩm tiếp, “Phiền toái các vị, lát nữa các ngươi tới khách sạn ráng đợi, chờ hai vị đại nhân viết xong tấu chương đưa tới trạm dịch cùng với thư ta viết về nhà.”

      “Phu nhân yên tâm, chuyện này cứ giao cho chúng ta.” Thủ lĩnh thị vệ mặt mày nghiêm túc .

      Trầm Cẩm thở dài, “Cũng do ta vừa rồi suy nghĩ đủ chu toàn, khiến hai vị sứ giả chịu thiệt thòi, các ngươi nhớ giúp ta bồi tội.” xong liền nhìn An Bình, “Lấy mấy lượng cho mấy thị vệ, các ngươi cũng đừng đứng ngốc ở đấy chờ hai vị đại nhân, văn nhân phải làm ra vẻ hồi lâu mới có thể hạ bút, mấy lượng bạc này ta mời chư vị uống rượu.”

      An Bình nhanh nhảu đáp lời, “Phu nhân yên tâm.”

      Trầm Cẩm nghĩ lại thấy bản thân xử lý chu toàn, còn chuyện gì khác nên kết thúc, “Cứ thế mà làm.”

      Sở Tu Minh và Sở Tu Viễn ở thư phòng nghe hạ nhân bẩm báo xong đều dở khóc dở cười, sợ rằng Trầm Cẩm tự cho bản thân an bài săn sóc khiến hai sứ giả hận thấu xương, Sở Tu Viễn mở miệng, “Ca, trước khi huynh về tẩu tử có như thế…” Như thế là thế nào? thể tìm ra từ nào để hình dung cho đúng.

      Sở Tu Minh hơi híp mắt, viết xong chữ cuối cùng mới ngừng bút đặt sang bên, nếu có lớp chai dày trong lòng bàn tay căn bản giống tay võ tướng, giống quý công tử được nuông chiều hơn, “Đó là vì nàng lời nào thôi.”

      Sở Tu Viễn nghĩ cũng đúng, trước khi Sở Tu Minh về, Trầm Cẩm chuyện với quá năm câu, ấn tượng của với tẩu tử bây giờ mới chính thức bắt đầu, trước kia? chỉ nhớ tới người yên lặng đứng phía sau nha hoàn thôi, “Tẩu tử gầy ít.”

      Gầy ít? Sở Tu Minh nhớ lại cảm giác mềm mịn lúc trưa, nếu béo thêm chút càng mềm nhỉ, chờ chút nữa hỏi Triệu ma ma, làm thế nào để dưỡng béo tiểu kiều thê…khụ là dưỡng khỏe mạnh hơn.

      Sở Tu Viễn nhìn huynh trưởng lâm vào trầm tư, vừa rồi vấn đề gì khó suy nghĩ mà, “Ca, huynh nghĩ gì thế?”

      Tiểu nương tử của hình như rất sợ lạnh, trong phủ có mấy miếng da chồn bạc, hình như đủ làm bộ quần áo, chờ mùa đông năm nay bắt đầu lại săn mấy khối da hay đổi với người ta ít vậy, dùng da trăng trắng mềm mềm vây tiểu nương tử lại…

      Sở Tu Minh ánh mắt lóe lóe, thần sắc thay đổi, bình tĩnh , “Buổi tối bảo phòng bếp nướng con thỏ ăn, cho thêm ít mật.”

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: L

      Chương 19:

      Nấm: Xin đừng trách mình, các bạn hãy đòi beta ấy :-((


      Vì Sở Tu Minh dặn trễ nên phòng bếp chuẩn bị thỏ kịp, buổi tối Trầm Cẩm lại được ăn gà nướng, thịt vừa ngon lại còn ngọt, Trầm Cẩm ăn đến hai mắt nheo lại, tướng ăn của nàng thực thanh tú, cho dù trực tiếp cầm chân gà gặm cũng bôi dầu mỡ lên mặt, quan trọng nhất là nàng ăn rất nhanh.

      Sở Tu Minh thấy cái miệng của Trầm Cẩm cắn chân gà, hai má nâng lên rồi hạ xuống, sau đó nuốt xuống rồi lặp lại động tác này, ăn cái chân gà hai cái cánh xong, nàng hơi do dự nhìn cái chân gà còn lại, suy nghĩ rồi mới lấy khăn An Bình chuẩn bị sẵn lau miệng, lại ăn chén cháo .

      “No rồi?” Trước mặt Sở Tu Minh và Sở Tu Viễn cũng có con gà nướng, có điều lớn hơn của Trầm Cẩm nhiều, như là gà cha với gà con vậy.

      Trầm Cẩm thỏa mãn gật đầu, “Ăn vô nữa.”

      Sở Tu Minh cũng nhìn ra, nếu dựa theo bộ dạng của Trầm Cẩm ăn sạch con gà rồi, vì thế bưng con gà của Trầm Cẩm tới chỗ mình, chia chân gà cho Sở Tu Viễn rồi ăn phần còn lại bị Trầm Cẩm ghét bỏ ăn.

      Trầm Cẩm mặt đỏ hây hây, nhìn Sở Tu Minh bỗng nhiên , “ ra ta thấy mình còn có thể ăn miếng da gà nữa.”

      Da gà mới là chỗ ăn ngon nhất của gà nướng, Trầm Cẩm trông mong nhìn Sở Tu Minh, từ hôm bị Sở Tu Minh nghe lén nàng chuyện với An Bình lại bị trừng phạt, lá gan của Trầm Cẩm liền to hơn, giống như con mèo nuôi trong nhà, vươn móng vuốt cong ra thử, thấy chủ nhân giận lại cong ra thêm chút nữa, vẫn giận, tiếp tục cong đến khi chủ nhân sủng ái sờ sờ đầu… Ngày ra oai gây chuyện chuẩn bị tới rồi!

      Sở Tu Minh còn biết sao? nhận ra chút giảo hoạt nho của Trầm Cẩm từ sớm, dù sao lúc nàng mới tới biên thành thế rồi, có điều trong này có cố ý dung túng hoặc chế tạo cơ hội cho Trầm Cẩm của Sở Tu Minh hay khó mà được.

      Trầm Cẩm mất mấy tháng từ lúc gả lại đây mới đạt được mục đích, còn tại chỉ cần hơn mười ngày…

      Sở Tu Minh nhướng mày liếc Trầm Cẩm, ánh mắt mang theo trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc chăm chú nhìn người như trong cả trời đất này có thể vào mắt duy chỉ mình ngươi, ánh mắt quét qua bụng của Trầm Cẩm, Trầm Cẩm tự chủ thẳng lưng hóp bụng, sau đó nín thở nhìn Sở Tu Minh.

      “Ha ha ha!” Tiếng cười phát ra từ phía Sở Tu Viễn, “Tẩu tử…”

      Ngay cả nha hoàn trong phòng cũng lộ vẻ tươi cười, Trầm Cẩm hơi mê mang nhìn Sở Tu Viễn lại bỏ lỡ khóe miệng hơi nhếch trăm năm khó gặp của Sở Tu Minh, tươi sáng mà ngắn ngủi, như ánh mặt trời chiếu mặt băng.

      Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Viễn cười ngừng, lại nhìn kẻ khí chất cao thượng như tiên nhân nhiễm bụi trần, ra ăn hơn hai con gà nướng Sở Tu Minh, đôi môi hồng nộn mấp máy, ủy khuất nhìn Triệu ma ma nhưng Triệu ma ma còn kinh ngạc vì nụ cười của Sở Tu Minh nên chú ý tới Trầm Cẩm, điều này càng khiến Trầm Cẩm ủy khuất, chỉ có thể nhìn An Bình.

      An Bình vừa định nhắc nhở lại thấy Trầm Cẩm nín thở được nữa liền thở dốc hơi, bụng cũng phình ra, vì nghẹn khí buổi nên hai má nàng đỏ ửng, ngay cả ánh mắt cũng long lanh lóng lánh.

      Triệu ma ma nhanh chóng phản ứng kịp thời, thấy bộ dạng đáng thương của Trầm Cẩm bị người ta ăn hiếp, lương tâm trổi dậy , “Phu nhân, phải ngài dặn phòng bếp hầm canh cho hai vị thiếu gia à? Để lão nô bảo họ bưng lên ngay nhé?”

      “Ừ.” Trầm Cẩm nhanh chóng đồng ý, sau đó tiếp lời, “Ta có hỏi phòng bếp, vừa hay có…” Bắt đầu sang chuyện khác, hồi lại nhập tâm vào , Triệu ma ma bưng canh lên, Trầm Cẩm tự tay múc canh cho bọn , “Mẫu phi ta mấy thứ này đều rất dinh dưỡng, dùng để hầm canh dưỡng thân thể.”

      Sở Tu Viễn uống thử ngụm, khóe mắt rút gân, canh này cũng phải khó uống mà vị của nó kỳ lạ, thể dùng từ nào để hình dung được.
      Sở Tu Minh lại tao nhã từng muỗng từng muỗng uống hết, chờ uống xong Trầm Cẩm lại múc chén nữa, còn vô cùng nhiệt tình nhìn Sở Tu Viễn, rốt cuộc Sở Tu Viễn có định lực như Sở Tu Minh, càng uống càng chậm, khó uống nhưng thể cắn răng uống mấy thứ kỳ quái ràng được, cho nên Trầm Cẩm đáng tiếc vô cùng múc nửa chén còn lại dành cho Sở Tu Viễn.

      Trầm Cẩm lại để bọn họ uống, Trầm Cẩm cười đáng , “Tốt quá hoá dở, ngày khác ta lại hầm canh cho hai người.”

      Sở Tu Minh uống hết ngụm cuối cùng mới buông thìa, gì chỉ gật đầu đồng ý, Sở Tu Viễn có ý cự tuyệt nhưng nhìn ánh mắt Trầm Cẩm lại đành lòng, thôi dù uống vào chết nhưng còn có huynh trưởng chịu tội cùng, , “Vậy đành làm phiền tẩu tử.” Lúc câu này quả thực lòng rỉ máu.

      Buổi tối Trầm Cẩm ăn hơi nhiều nên lúc về Triệu ma ma đỡ nàng chậm rãi, , “Phu nhân, có vài loại thuốc tuy rất bổ dưỡng nhưng nếu nấu chung…”

      “Yên tâm ma ma.” Lúc ra ngoài Trầm Cẩm mới nhớ hôm nay nàng mặc váy thắt lưng cao, thể nhìn thấy bụng được, “Lúc trước khi hầm canh cho Phụ vương ta có hỏi Thái y rồi, Thái y mấy thứ này đều ôn tính khiến người khác hư thân vì bổ nhiều đâu, vì thế uống chúng có vấn đề gì.”

      Triệu ma ma cũng biết, nếu làm sao bà để Trầm Cẩm hầm loạn đủ thứ cho Sở Tu Minh với Sở Tu Viễn uống chứ, có điều cái món canh vừa đắng vừa chua lại trộn linh tinh đủ thứ này uống mà ngon được à?

      “Trừ vị hơi khó uống ra có chỗ xấu nào hết.” Trầm Cẩm thực tự nhiên.

      Triệu ma ma nhìn Trầm Cẩm, rất muốn cũng biết vị khó uống?

      Trầm Cẩm giấu diếm rất thẳng thắn , “Sau khi ta được dưỡng bên cạnh Mẫu phi, mỗi lần Hứa trắc phi với con bà ta khiến mẫu thân ta tức giận, ta thừa dịp Phụ vương đến chỗ Mẫu phi ăn cơm, tự thân xuống bếp hầm canh bổ cho Phụ vương.”

      “…” Triệu ma ma lại nhìn Trầm Cẩm, bà biết Trầm Cẩm Mẫu phi chỉ Thụy vương phi, mẫu thân mới là mẹ đẻ nàng Trần trắc phi.

      Trầm Cẩm cười trong sáng đáng , lại còn có chút đắc ý và kiêu ngạo nho , “Phụ vương và Mẫu phi rất cảm động, lần nào Mẫu phi cũng khuyên Phụ vương uống thêm vài bát.”

      Triệu ma ma vốn muốn hỏi Thụy vương phi uống canh kia bao giờ chưa nhưng chợt nhớ Trầm Cẩm lúc ăn, canh này do Thụy vương phi dạy nàng nấu, “Vậy Hứa trắc phi sao?”

      Trầm Cẩm nghi hoặc nhìn Triệu ma ma hỏi, “Ta có Phụ vương, có Mẫu phi còn có mẹ đẻ, vì sao phải quan tâm tới Hứa trắc phi? Bà ta lại còn đối xử tốt với ta.”

      Huống chi Trầm Cẩm tuy thích Hứa trắc phi nhưng cho tới giờ nàng chưa từng hận bà ấy, vì nàng thấy tất cả sai lầm đều do Thụy vương, cuối cùng cũng do Thụy vương nạp mẫu thân, lại cùng mẫu thân sinh nàng nhưng lại làm tròn trách nhiệm của người đàn ông và trách nhiệm của người cha.

      Triệu ma ma hỏi nữa, bà nghĩ mình phải chôn chuyện này tận đáy lòng, dù sao trừ việc khó uống ra loại canh này quả dưỡng thân, hơn nữa cho dù bà mà tướng quân cảm kích khổ nữa.

      biết vì sao, Triệu ma ma lại hình dung cảnh con báo ngủ bên cạnh con thỏ, thừa dịp báo ngủ say nó vươn móng vuốt cố sức chọc bạn báo vài cái rồi nhanh chóng nhắm mắt vẻ mặt vô tội giả bộ ngủ, khi giả bộ biến thành ngủ bạn báo vốn ngủ say lại mở mắt ra bất đắc dĩ lại sủng nịch liếm liếm lỗ tai bạn thỏ mộng đẹp, vươn móng vuốt đẩy bạn thỏ vào trong lòng, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, đối với bạn thỏ mà tốn rất nhiều sức mới hoàn thành việc chọc ghẹo nhưng ngược lại đối với bạn báo chỉ như gãi ngứa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :