1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu nương tử nhà Tướng quân- Yên Ba Giang Nam-58

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: Công Túa


      Chương 5:


      Vì hôm nay xuất môn với Vương phi nên Trầm Cẩm mặc chiếc quần lụa mỏng mới tinh, cổ tay áo và váy thêu bươm bướm nhiều màu, lúc những chú bướm này như bay vậy, cổ đeo vòng vàng chế tác hình bướm, cánh còn được khảm bảo thạch nhiều loại nho , đầu chỉ cài trâm hồ điệp đánh từ bảo thạch Thụy vương cho, cánh bướm khá tinh xảo nên vừa thấy tựa như có chú bướm đậu tóc.

      Ban đầu Trầm Tử chú ý tới bộ dạng Trầm Cẩm, Trầm Tĩnh đứng bên cạnh đá nàng cái nàng mới nhìn, nhất thời nhướng mày muốn lại bị Trầm Tĩnh vụng trộm ngăn trở lại.

      Thụy vương phi cho người dọn điểm tâm, Trầm Tử cam lòng nhưng vì mẫu thân dặn dò cộng với vừa rồi Trầm Tĩnh nhắc nhở cho nên khó , tròng mắt chuyển loạn vài vòng rồi trong lòng có ý định.

      Trầm Cẩm cảm thấy hôm nay bọn Trầm Tử chuyên môn đến sợ là có chuyện kỳ quái, Hứa trắc phi có được tin tức gì chăng? có khả năng, hay là… Trầm Cẩm ngẩng đầu liếc Thụy vương phi, Thụy vương phi kéo tay Trầm Dung, hỏi nàng bình thường làm gì, nghe nàng luyện cầm bị cầm cắt tay dặn dò Trầm Dung chú ý thân thể, còn phân phó nha hoàn hầu hạ Trầm Dung, đúng là bộ dạng từ mẫu.

      Tới lúc ăn cơm Thụy vương phi ngồi bên cạnh Thụy vương, Trầm Kỳ tự nhiên ngồi phía bên kia của Thụy vương, Trầm Cẩm như thường ngày ngồi bên cạnh Thụy vương phi, Trầm Tử, Trầm Tĩnh cùng Trầm Dung theo thứ tự ngồi bên cạnh Trầm Kỳ.

      ra theo lý thuyết Trầm Cẩm phải ngồi bên cạnh Trầm Tử, có điều mọi khi bốn người bọn họ lúc ăn cơm đều sắp xếp như hôm nay, Thụy vương tập thành thói quen nên thấy kỳ quái, còn Thụy vương phi đặc biệt hài lòng, còn tự tay gắp cái tam tiên bao* cho Trầm Cẩm.

      *三鲜包: bánh bao hoy, mọi người có thể copy cụm này vào google hình ảnh để xem.

      Trầm Kỳ cũng có phong phạm của đại tỷ, luôn chiếu cố bọn Trầm Tử dùng cơm, Thụy vương nhìn thấy rất hài lòng.

      Mọi người dùng cơm xong, Thụy vương phi nhìn quần áo Trầm Cẩm , “Hôm nay sáng sớm trời trở lạnh ra ngoài bị gió thổi hay, Thúy Hỉ tìm Trần trắc phi lấy cái áo choàng cho Cẩm nha đầu.”

      Trầm Cẩm ngồi bên cạnh Thụy vương phi làm nũng , “Con quên mất, cám ơn Mẫu phi.” Chả trách hôm nay mẫu thân bảo nha hoàn cầm áo choàng, lúc ấy thấy lạ giờ hiểu, nếu Thụy vương phi muốn làm từ mẫu nàng phối hợp cho tốt, cho Thụy vương phi cơ hội biểu , nàng cái hiểu cái , nghĩ chờ về hỏi mẫu thân sau vậy.

      Trầm Tử nghe Thụy vương phi xong ánh mắt trợn tròn, sao nàng biết Trầm Cẩm được ra ngoài, lại Trầm Cẩm ra ngoài với ai, còn phải Thụy vương phi sao? Nhớ lại nàng từng nghe người ta Thụy vương phi chuẩn bị Vĩnh Nhạc hầu phủ, suy tính lại nếu chất vấn trực tiếp chọc Thụy vương vui, cúi đầu suy tư lát, lúc ngẩng đầu mặt lộ vẻ hâm mộ và khát vọng, “Tam muội muội quần áo hôm nay của muội xinh đẹp, còn có trang sức sao ta chưa thấy bao giờ? Mới làm sao?”

      Trầm Cẩm đỏ mặt, mím môi có chút ngượng ngùng cười cười, như thẹn thùng niết khăn tay, gì.

      Trầm Tử thấy thế thiếu chút nữa xông lên nhéo Trầm Cẩm vài cái, nàng nhìn trông mong về phía Thụy vương, lại nhìn về phía Thụy vương phi , “Mẫu phi chuẩn bị đưa muội muội ra ngoài sao? Nhưng sao tỷ muội chúng ta được ?” Tuy hỏi Thụy vương phi nhưng thực tế là cáo trạng với Thụy vương.

      Thụy vương sắc mặt đen thui, Trầm Tử thấy thế trong lòng đắc ý, tiếp tục , “Mẫu phi muốn dẫn Tam muội muội đâu? Ta với hai muội muội lâu lắm rồi chưa ra ngoài, có thể mang bọn ta cùng ?”

      “Nhị muội muội, mẫu thân cũng dẫn ta ra ngoài.” Trầm Kỳ cười dịu dàng, “ tại mẫu thân chỉ tâm tâm niệm niệm Tam muội muội thôi.”

      Trầm Cẩm ở bên cạnh giả đơn thuần, nàng phát Đại tỷ quả nhiên lợi hại hơn ngày xưa, sợ là Thụy vương phi trước và Thụy vương đồng ý, cho nên lời này vào tai Thụy vương giống như nàng giúp Trầm Tử giải vây, nhưng vào tai Trầm Tử lại giống như nàng giúp Thụy vương phi giải thích với Thụy vương, Trầm Tử sao có thể cam tâm.

      Hai mắt Trầm Tử đỏ lên, khóc như hoa lê rất đáng thương, “Mẫu phi, có phải Tử nhi chọc ngài giận , ngài tha thứ cho Tử nhi , cho dù ngài giận Tử nhi, Tĩnh nhi và Dung nhi vô tội mà.”

      Thụy vương phi thở dài , “Nhị nha đầu, con còn nữa, thân là vương phủ quý nữ chớ học người ta xuất thân nhà nghèo, hở cái là khóc sướt mướt, đánh mất thể diện của Phụ vương con, Thúy Nha thỉnh Nhị nương vào nội thất rửa mặt chải đầu.”

      “Khóc cái gì mà khóc.” Thụy vương kiên nhẫn quát, “Đó là ta cho Trầm Cẩm, Hứa thị dạy nữ nhi thế nào vậy…”

      “Vương gia.” Thụy vương phi kéo ống tay áo Thụy vương ngắt lời, “Đừng về mẫu thân mấy đứa trước mặt các nàng.”

      Trầm Cẩm ở bên cạnh lắng nghe, tại nàng xác định sợ rằng Thụy vương phi hiểu quá tính cách của Hứa trắc phi và ba đứa của nàng, trận hôm nay thiếu giật dây của Thụy vương phi, hơn nữa lời vừa rồi tưởng chừng như khuyên Thụy vương ra đẩy Hứa thị xuống hố chết.

      “Được rồi, về trước .” Thụy vương phi như có chút khó xử, sau đó thấp giọng khuyên Thụy vương, “Vài ngày nữa ma ma trong cung đến, dạy dỗ nhiều hơn được.”

      “Mời mấy người nghiêm khắc ấy, dạy dỗ cẩn thận, đừng có ăn như hôm nay.” Thụy vương nhíu mày , “Cũng như Kỳ Nhi.”

      Lời này vừa ra ngay cả Trầm Tĩnh và Trầm Dung cũng đỏ mắt, cùng lôi kéo Trầm Tử ra, Trầm Cẩm lúc này mới thấy mục đích của Thụy vương phi, chỉ sợ chờ nàng cùng Thụy vương phi trở về, mọi người trong phủ đều biết bọn Trầm Tử bị Thụy vương mắng khóc ra ngoài.

      Thụy vương phi? Cái đó và Thụy vương phi có quan hệ gì, Thụy vương phi đoan trang ôn hòa, sao có thể khi dễ thứ nữ.

      Chả trách mẫu thân bảo Thụy vương phi mới là nữ nhân thông minh nhất.

      Thụy vương cũng ở lâu, có chuyện phải làm, chuẩn bị thỉnh phong hào cho đại nữ nhi, sau đó còn phải đề chuyện thế tử phủ Vĩnh Nhạc hầu, miễn cho nữ nhi gả qua, bên kia mới thỉnh thế tử, nhân tình này đưa được.

      Thụy vương phi dẫn Trầm Cẩm Vĩnh Nhạc hầu phủ, đường dặn dò gì, ra bà cũng làm cuộc khảo sát tâm lý, nếu Trầm Cẩm làm tốt lần sau dẫn nàng xuất môn.

      Ai biết Trầm Cẩm tuy thích chuyện nhìn có vẻ ngượng ngùng nhưng làm người xử thế thoải mái, hơn nữa xong chuyện hôn nhân với Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, Thụy vương phi càng thêm thích Trầm Cẩm.

      Rất nhanh ma ma trong cung tới, nếu Thụy vương mở miệng, Thụy vương phi tự nhiên khiến thất vọng, cho Trầm Tử ma ma nghiêm khắc nhất, thủ đoạn trong cung cho dù bị phạt cũng nhìn ra, ma ma dạy Trầm Cẩm tuy nghiêm khắc nhưng thái độ ôn hòa, Trần trắc phi nhìn vài lần càng thêm cảm kích, suốt đêm làm bộ quần áo thêu hoa văn mây trắng đưa cho Thụy vương phi, vì cái gì chỉ cho Thụy vương phi rằng nàng cảm kích.

      ngày lại ngày trôi qua, xuân thu đến, thoáng cái đến lúc Trầm Kỳ xuất giá, bởi vì việc hôn nhân của Trầm Kỳ công khóa dừng hơn tháng, Trầm Cẩm cùng bọn Trầm Tử cách khá xa, lại bận học quy củ cho nên lâu rồi gặp.

      Trầm Cẩm đưa cho Trầm Kỳ bộ mười hai chiếc khăn tay do chính nàng thêu, tuy thêu cái gì vẫn mượt mà nhưng lại tinh xảo hơn rất nhiều so với dĩ vãng, “Tỷ tỷ, tỷ đừng quên muội.”

      Trầm Kỳ mặc dù có tâm tư lợi dụng Trầm Cẩm, rốt cuộc vẫn có chút cảm tình, lại nghĩ lập tức mình rời gia đình này, ánh mắt đỏ lên kéo tay Trầm Cẩm , “Tam muội muội, về sau có rảnh tìm tỷ tỷ chơi.”

      “Vâng.” Trầm Cẩm đồng ý, “Tỷ tỷ hôm nay là tân nương tử, đừng khóc đẹp.”

      Trầm Kỳ nhàng bẹo má Trầm Cẩm, còn muốn gì đó Trầm Tử, Trầm Tĩnh và Trầm Dung vào, các nàng cũng tặng vài vật dụng nho , biết do lâu rồi gặp hay ảo giác của bản thân, Trầm Cẩm thấy Trầm Tử dường như chất phác ít, nàng vốn xinh đẹp, dĩ vãng mặc dù có chút phân phải trái cho nên hơi có vẻ chói mắt, nay… Còn Trầm Tĩnh, luôn luôn loại cảm giác khó nắm bắt, Trầm Dung còn nhìn ra cái gì có điều hôm nay cũng có chút tiên diễm.

      Trầm Kỳ xuất giá, các nàng thể ra hậu viện, thân đệ đệ Trầm Hiên của Trầm Kỳ cõng nàng xuất môn, bốn người các nàng quan hệ tốt, có chuyện gì đều tự về.

      Làm Thụy vương nữ nhi, trước khi xuất giá Thụy vương đều thỉnh phong, Trầm Kỳ dùng thân phận quận chúa xuất giá, gả hầu phủ thế tử, hơn mười dặm hồng trang, có thể cực kỳ phong cảnh.

      Trầm Cẩm thấy, tuy hâm mộ nhưng ghen tị, bởi vì nàng hiểu bản thân cũng kém đâu, Thụy vương đến nổi, Thụy vương phi lại càng đắn đo ở việc này.

      Trần trắc phi ở tiền sảnh chiếu cố Thụy vương phi, Trầm Cẩm dùng cơm xong nàng mới về tới nơi, Trầm Cẩm bảo nha hoàn lấy nước ấm cho Trần trắc phi ngâm chân, Trần trắc phi nhìn nữ nhi ngày lớn, cảm thán, “Hôm nay ta thấy vị thế tử kia, quả nhiên tuấn tú lịch , biết nữ nhi của ta trưởng thành, Vương phi tìm cho con người như thế nào, cầu phú quý hiển hách, đối xử tốt với nữ nhi của ta, có thể làm cho nữ nhi của ta bình an hỉ nhạc là tốt rồi.”

      “Mẫu thân.” Trầm Cẩm mặt đỏ hây hây, nàng nay mới có mười ba, chuyện này có hơi sớm, “ con còn có Nhị tỷ tỷ mà.”

      Trần trắc phi chỉ cười, tiếp lời, trước kia ba người Trầm Tử luôn ăn hiếp nữ nhi ngoan nhà mình, dựa vào tác phong của Hứa thị, Thụy vương phi hảo hảo chọn nhà chồng cho Trầm Tử, để cho người ta có chuyện để , lại làm cho Trầm Tử khổ mà được.

      Có điều những lời này Trần trắc phi tính cho nữ nhi, nàng lau khô chân nằm nhuyễn tháp, nhìn nữ nhi cầm gậy mềm đấm chân cho mình, trong lòng mềm nhũn, chỉ cần có thể làm cho nữ nhi gả vui vẻ, mười mấy năm ủy khuất của nàng cũng phí.

      “Đại tỷ tỷ con mới gả, trong lòng Vương phi chắc rất khổ sở, con phải quan tâm Vương phi nhiều hơn biết ?” Trần trắc phi dịu dàng dặn dò, “ được bướng bỉnh khiến Vương phi phiền lòng.”

      “Con biết rồi.” Trầm Cẩm nhu thuận đồng ý, “Thời gian trước con làm mạt ngạch cho Mẫu phi sắp xong rồi, mấy ngày nữa con làm cho xong.”

      “Ngoan lắm.”
      cá cơm, botihell, KisaragiYue6 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: Công Túa

      Chương 6:


      biết do ma ma dạy dỗ quy củ tốt hay là Trầm Tử trưởng thành, hoặc do Trầm Kỳ xuất giá, Trầm Tử thành người sáng nhất trong phủ mà quan hệ của nàng ta và Trầm Cẩm dịu phần, Trầm Cẩm lại thấy khả năng do Thụy vương phi đối xử tốt với nàng cho nên Hứa trắc phi dặn dò Trầm Tử, cho nàng ăn hiếp bản thân nữa.

      Đặc biệt trong khoảng thời gian này kinh thành xảy ra chuyện lớn khiến tỷ muội các nàng có đề tài bàn tán.

      Trầm Tử cầm quạt tròn thấy lão sư chưa đến, hạ giọng , “Các ngươi có nghe chuyện gì ? Nghe Vĩnh Ninh Bá thắng trận, về kinh .”

      “Trời ạ.” Trầm Dung kinh hô tiếng vội vàng che miệng, sợ tới mức hoa dung thất sắc.

      Trầm Tĩnh lớn tuổi hơn cũng rùng mình, “Đáng sợ, nghe Vĩnh Ninh Bá chỉ thích ăn thịt tươi, mỗi ngày còn uống mấy bát máu địch nhân.”

      “Ghê quá .” Trầm Dung nhanh chóng ngắt lời, “Tứ tỷ tỷ đừng nữa, sợ quá, về làm gì biết.”

      Trầm Tử từ chỗ Hứa trắc phi biết tin, , “Là Thánh Thượng triệu về, chuẩn bị tứ hôn cho , để tưởng thưởng lần thắng trận này đấy.”

      “Tứ hôn?” Trầm Tĩnh trợn tròn hai mắt, “ nương nhà ai muốn sống nữa mới đồng ý gả cho , khắc chết biết bao nhiêu vị hôn thê rồi.”

      Ngay cả Trầm Cẩm cũng nuốt vài ngụm nước miếng, thanh danh của Vĩnh Ninh Bá rất vang dội, vừa định hỏi sư phụ đến, các nàng nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, dám gì.

      Trần trắc phi từng vô số lần nghĩ tới chuyện nữ nhi xuất giá nhưng chưa từng nghĩ rằng chuyện đến mau, mặt nàng tái nhợt nhìn Thụy vương, Thụy vương phi và Hứa trắc phi vui sướng khi người khác gặp họa ở bên cạnh, “Vương gia… Ngươi để Cẩm nương gả cho ai?”

      Trong lòng Thụy vương có chút xấu hổ, mấy năm nay tuy còn thích Hứa thị nhiều như trước nhưng so với Trần thị Hứa thị khiến vui vẻ hơn, cho nên lúc Hứa thị khóc lóc cộng với nhị nữ nhi bộ dạng điềm đạm đáng đồng ý.

      Thụy vương phi thầm hận, tuy đối xử tốt với Trầm Cẩm với mục đích đơn thuần nhưng rốt cuộc dẫn theo bên cạnh vài năm, sau khi Trầm Kỳ xuất giá Trầm Cẩm lại thường xuyên bồi nàng, khăn tay, túi hương, mạt ngạch, giầy đều làm cho nàng ít, bản thân khoẻ luôn hầu hạ bên giường, Thụy vương phi cũng có cảm tình, thậm chí ở chính viện còn chuyên môn dọn phòng cho Trầm Cẩm buổi chiều nghỉ ngơi, nhưng thừa dịp mùa đông này nàng bị cảm, cơ thể khoẻ khiến Hứa thị dỗ Thụy vương quyết định thế này…

      “Khụ khụ…” Thụy vương phi nhịn được dùng khăn tay che miệng ho, nhìn Thụy vương phi ốm yếu, trong lòng Thụy vương càng thêm áy náy và xấu hổ, hôm qua sau khi Hoàng huynh phân phó, lúc về hơi trễ nên tới chỗ Hứa thị nghỉ, lúc ấy ba nữ nhi với nhi tử đều ở, Thụy vương nhìn mấy đứa nhất thời kể lại chuyện Hoàng huynh chuẩn bị chỉ hôn, Hứa thị biết liền náo loạn, ba nữ nhi với nhi tử khóc ngừng, Thụy vương nhất thời mềm lòng đồng ý.

      “Trần muội muội, nếu Vương gia quyết định ngươi đừng khiến Vương gia khó xử nữa.” Hứa thị nhàn nhã , “Nên nhanh chóng chuẩn bị đồ cưới cho Tam nương mới tốt.”

      Trần trắc phi căm tức nhìn Hứa thị, sao có thể có người ác độc như thế, vừa định mở miệng bị Thụy vương phi ngăn, Thụy vương phi , “Trần thị, rót cho ta chén nước.”

      “Vương phi…” Trần trắc phi nhìn về phía Thụy vương phi, đáy mắt mang ý khẩn cầu.

      Thụy vương phi , “.” Nàng hiểu Thụy vương, lúc này Thụy vương áy náy trong lòng nhưng nếu Trần thị với Hứa thị cãi nhau ngược lại khiến Thụy vương mất kiên nhẫn.

      Trần trắc phi cúi đầu rót nước cho Thụy vương phi, sau đó hầu Thụy vương phi uống, Thụy vương phi lúc này mới , “Vương gia, Nhị nha đầu có đối tượng chưa? Sao đến phiên Tam nha đầu?”

      Thụy vương ho khan vài tiếng, biết trả lời thế nào, Hứa thị , “Vương gia đau lòng Tam nương, vị Sở tướng quân kia tuổi trẻ có chiến công, Sở gia lại toàn người có công…”

      Thụy vương phi nhìn Hứa thị, ngắt lời nàng, “Hứa thị, có phải ngươi cũng cần mời ma ma dạy cho biết thế nào là Trắc phi ?”

      Hứa thị biến sắc nhưng nghĩ việc hôn nhân rơi vào đầu nữ nhi nhà mình lại vui vẻ.

      tại Trần thị rất muốn bóp chết Hứa thị, Sở gia nhờ chiến công mà nhận tước vị, Sở Tu Minh lại kế thừa tước Vĩnh Ninh Bá khi còn trẻ, nhưng khắc thê, đính thân ba lần, ba nương đó bệnh chết chết ngoài ý muốn, người cuối cùng vừa trao đổi tín vật bao lâu, vị nương đó ra ngoài dâng hương xe ngựa xảy ra chuyện, ngay cả thi thể lưu lại cũng toàn vẹn.

      chỉ Sở Tu Minh, tức phụ của Sở gia nhiều người chết sớm, người ta do Sở gia giết quá nhiều người nên bị báo ứng.

      Lần này Sở Tu Minh đại phá Cao Li, đắc thắng trở về, sắp hồi kinh giao tù binh, Thánh Thượng quyết định chỉ hôn cho , dù sao còn trẻ Thánh Thượng vẫn cần dùng người, tăng tước vị thích hợp cho lắm.

      Nhưng đương kim Thánh Thượng có nữ nhi tuổi tác thích hợp cho nên chuyện này rớt vào đầu đồng bào đệ đệ Thụy vương, ai bảo Thụy vương nhiều nữ nhi, sau khi cho Thụy vương, bảo Thụy vương về nhà quyết định cho nữ nhi nào xuất giá, rồi để hạ chỉ .

      Mặc kệ tuổi tác hay vị thứ Nhị nương Trầm Tử do Hứa thị sinh thích hợp nhất, ban đầu Thụy vương cũng quyết định cho nàng nhưng lỡ miệng ra, lại bị bọn Hứa thị khóc đến mềm lòng, hơn nữa còn có tiểu nhi tử cho nên lòng dạ thay đổi…

      “Hứa thị, nếu ngươi thấy Sở gia tốt sao gả nữ nhi của ngươi .” Trần thị rốt cuộc nhịn được khóc, “Cẩm nương còn chưa đủ mười bốn.”

      Thụy vương nghe vậy nhíu mày, thấy Trần thị quả nhiên được câu nào hay, chớ phải nàng ta có oán niệm với ?

      Thụy vương phi cực kỳ chán ghét Hứa thị dám nhúng tay vào việc hôn nhân của nữ nhi trong phủ, mở miệng , “Trần thị, ta biết ngươi chỉ có nữ nhi nên đau lòng nàng.” Thụy vương dâng tấu chương, thể nào thay đổi được, tại việc cần phải làm là lợi dụng áy náy của Thụy vương lấy nhiều đồ cưới hơn cho Cẩm nha đầu, “Thôi , các ngươi lui ra trước, ta có chuyện muốn với Vương gia.”

      Hứa thị cảm thấy mỹ mãn ra ngoài, Trần thị mặt xám như tro tàn, ra đến sân Hứa thị còn cười , “Chúc mừng Trần muội muội, Sở tướng quân trẻ tuổi tài cao, Tam nương nhanh chóng thành Bá phu nhân.”

      Trần thị hung tợn nhìn Hứa thị , “Người làm trời nhìn, Hứa thị ngươi đừng đắc ý.” xong liền bỏ .

      Hứa thị tức giận chỉ hừ tiếng, “Đừng đắc ý, còn biết có thể bình an đến lúc xuất giá hay đâu.” May mà Thụy vương lộ ra, mỗi lần nghĩ nữ nhi thiếu chút nữa gả cho tên sát thần kia là Hứa thị đều cảm thấy kinh hồn táng đảm , về tới hậu viện thấy ba người Trầm Tử chờ nàng ở cửa, vừa nhìn thấy Hứa thị liền truy hỏi, “Mẫu thân, thế nào?”

      Nhìn nữ nhi như hoa như ngọc, Hứa thị cười đắc ý, “Yên tâm .”

      Trầm Tử thở ra hơi, bước tới kéo cánh tay Hứa thị, “Suýt chút nữa hù chết nữ nhi, nữ nhi nghe Vĩnh Ninh Bá kia bề ngoài dọa người, giết người chớp mắt còn hung thần ác sát .”

      Trầm Tĩnh cũng nhàng thở ra, “Đúng vậy, nữ nhi cũng nghe , vị hôn thê thứ ba của phải bỏ mình ngoài ý muốn mà là hài lòng với vẻ ngoài của vị hôn thê nên mới giết nàng ta.”

      “Đúng vậy đúng vậy.” Trầm Dung cũng phụ họa, “Nghe cả đời chỉ biết giết người.”

      “Dù sao phải ta gả là tốt rồi.” Trầm Tử cười , “ biết Tam muội muội có thể sống đến ngày xuất giá .”

      Ngược với tiếng cười tiếng hoan hô trong viện Hứa trắc phi, phía Trần trắc phi chỉ thấy trời sắp sụp xuống, nàng ôm nữ nhi khóc thương tâm, cố nín nhịn lâu nay chỉ vì nữ nhi nhưng nay ngay cả chút hy vọng nhoi cũng còn, Hứa thị khinh người quá đáng.

      “Mẫu thân.” Trầm Cẩm còn chưa biết chuyện gì, hôm nay sau khi thỉnh an Thụy vương phi học, ai ngờ về lại nghe Thúy Hỉ mời Trần trắc phi đến chính viện, chờ lâu lắm mẫu thân mới về lại khóc thành thế này, Trầm Cẩm chả biết làm sao.

      “Nữ nhi đáng thương của ta.” Trần trắc phi khóc đứt ruột đứt gan, Lý ma ma cũng còn ổn trọng ngày xưa, khóc ngừng.

      “Mẫu thân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trầm Cẩm lo lắng, liên tục truy hỏi.

      “Phụ vương nhẫn tâm của con muốn gả con cho Thiên sát tinh*, bọn họ muốn lấy mạng hai mẹ con chúng ta mà.” Trần trắc phi từng nghe về chuyện của Sở gia, ngoài kia họ đồn Sở Tu Minh như Chung Quỳ, hơn nữa vui buồn thất thường sở thích duy nhất là giết người, ngay cả địch nhân nhìn thấy cũng bị dọa sợ vỡ mật.

      *Thiên sát tinh: loại sao chiếu mạng, những người thân xung quanh người này đều gặp tai họa

      Quan trọng là Sở Tu Minh quanh năm trấn thủ biên cương, căn bản có người giáo dục, người đáng sợ như vậy… Ngẫm lại nữ nhi của mình, Trần trắc phi càng khổ sở chịu nổi.

      “Thiên sát tinh?” Trầm Cẩm vẫn chưa hiểu ý Trần trắc phi, “Mẫu thân, con phải gả cho người ta? Nhị tỷ còn chưa đính thân mà, sao có khả năng đến phiên con.”

      “Bọn lòng dạ độc ác đó, tim Phụ vương con cũng đủ ác, muốn giết mẹ con chúng ta, ta chỉ có bảo bối duy nhất là con thôi.” Trần trắc phi tuy thấy có khả năng nhưng vẫn hy vọng Thụy vương phi có thể ngăn cản Thụy vương.

      “Mẫu thân…” Trầm Cẩm hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Lý ma ma rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, thấy Trần trắc phi khóc đến nỗi ra lời nên rót cho bà cốc nước, sau đó chậm rãi kể lại mọi chuyện.

      “Vĩnh Ninh Bá?” Cho dù Trầm Cẩm là tiểu thư khuê các cũng từng nghe thanh danh của Vĩnh Ninh Bá, Vĩnh Ninh Bá Sở Tu Minh là đề tài nóng ở kinh thành, nghe từ ra chiến trường giết người vô số, lớn lên ở biên cương nên tính tình táo bạo, ai hợp ý giết người để xả giận, thậm chí có ai dám hầu hạ .

      Ban đầu Lý gia nương đính thân với Vĩnh Ninh Bá, vừa nhìn thấy bức họa Vĩnh Ninh Bá bao lâu liền hậm hực mà chết, nghe đồn nàng ta sợ quá mới chết.

      Lúc này sắc mặt Trầm Cẩm cũng mấy tốt đẹp, “Phụ vương quyết định rồi sao?”

      “Vương gia tấu chương đưa lên .” Lý ma ma cúi đầu đành lòng nhìn vẻ mặt Trầm Cẩm.

      Trầm Cẩm chỉ thấy cả người mềm nhũn, trước mắt màn đen tối, “Vì sao lại là con…” Khuôn mặt phấn nộn của nàng nay trắng bệch.

      Trần trắc phi thấy bộ dạng của nữ nhi liền ngừng khóc, “Cẩm nương đừng sợ, bọn họ dám bức con mẫu thân liền tự sát trước cửa vương phủ.”

      Trầm Cẩm nhìn mẫu thân, nước mắt ngừng rơi, “Mẫu thân, nữ nhi sợ.” Trầm Cẩm còn chưa đủ mười bốn tuổi, có cũng chỉ là đứa .

      Trần trắc phi ôm Trầm Cẩm, hai mẹ con khóc rống.

      “Vương gia, nếu ngươi định chuyện của Cẩm nha đầu, vậy thừa dịp Hoàng thượng còn chưa hạ chỉ, định việc hôn nhân của Nhị nha đầu .” Thụy vương phi dịu dàng , “Nếu người ngoài nhìn vương phủ của chúng ta ra sao?”

      Thụy vương bây giờ mới nghĩ tới chuyện này, thở dài , “Việc này cũng là ta làm sai.”

      “Hứa thị sinh Hạo ca nên Vương gia thiên vị nhiều chút là phải.” Thụy vương phi dịu giọng, “Nhưng Trần thị cũng đáng thương, chỉ có nữ nhi duy nhất, Vương gia gặp Vĩnh Ninh Bá kia chưa?”

      “Lúc còn có gặp, sau đó theo lão Vĩnh Ninh Bá biên cương, mười mấy năm hồi kinh.” Thụy vương nhớ đến những lời đồn về Vĩnh Ninh Bá, “Có vài tin đồn có lẽ là .”

      “Vương gia, chuyện này Cẩm nha đầu vốn chịu thiệt, đồ cưới của Cẩm nha đầu nên chuẩn bị thế nào đây?” Thụy vương phi , “Trước đây tính bốn người các nàng mỗi người ba vạn lượng nhưng nay… Mặc kệ Vĩnh Ninh Bá như thế nào, Hoàng thượng trọng dụng, nhà chúng ta gả thứ nữ qua vốn nên, đồ cưới chỉ có ba vạn có khinh bạc quá ?”
      cá cơm, botihell, KisaragiYue6 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: L

      Chương 7:

      Xin lỗi, chiều qua vội vàng rối ren nên mình post nhầm bản chưa beta :)) sửa lại :))


      “Ý của Vương phi là?” Thụy vương nhìn về phía Thụy vương phi hỏi.

      Thụy vương phi , “ quy củ đạo đức, tuy Hứa thị thương con nhưng làm mà .” Thụy vương phi dịu dàng tiếp tục, “Đồ cưới của ba người Trầm Tử mỗi người lấy ra vạn lượng, gộp thành năm vạn lượng sắm đồ cưới cho Cẩm nha đầu, vạn lượng để cho nàng làm tiền riêng.”

      Thụy vương nghe vậy gì.

      Thụy vương phi , “Trước khi xuất giá các nàng đều được phong quận chúa, trong cung an bài đồ cưới cho các nàng, có điều sợ các nàng về sau được tự tại như lúc còn ở nhà nên mới cho thêm tiền, Vương gia cũng biết thanh danh của vị Vĩnh Ninh Bá kia, Cẩm nha đầu…”

      “Cứ làm như lời Vương phi.” Thụy vương cũng nghĩ đến vấn đề này, lại nhớ tới mấy thứ Trầm Cẩm làm cho , Trầm Cẩm là nữ nhi duy nhất tặng đồ cho , ngẫm đến hà bao, đai lưng với tất lại mềm lòng .

      Thụy vương phi tiếp, “Hứa thị thể phạt nhưng do nàng sinh Hạo ca cho nên thể công khai phạt nàng.”

      “Chuyện hậu viện đều giao cho nàng.” Thụy vương để ý trả lời.

      Thụy vương phi lại dịu dàng , “Vậy phạt nàng bế môn ba tháng trong viện.”

      “Ừ.” Thụy vương đồng ý.

      Thụy vương phi , “Vương gia đừng có mềm lòng mà bỏ qua.”

      “Yên tâm.” Thụy vương thích Hứa thị phần lớn là do Hứa thị theo lâu nên có chút tình cảm, có điều giờ tuổi lớn, trong phủ lại có ít người mới, ba tháng tới chỗ Hứa thị thôi mà.

      “Còn việc hôn nhân của Nhị nha đầu.” Thụy vương phi , “Nếu thánh chỉ chỉ hôn cho Cẩm nha đầu ban xuống mà Nhị nha đầu còn chưa định việc hôn nhân sợ rằng hay, có người Vương gia, hơn nữa chuyện mai mối của Nhị nha đầu sau này chỉ sợ… Vương gia thương Nhị nha đầu nhưng người bên ngoài biết.”

      Thụy vương cau mày .

      Thụy vương phi đứng dậy lấy tờ danh sách, “Trong này đều là những người có ý với Nhị nha đầu, ta vốn nghĩ Nhị nha đầu còn nên chưa có hỏi thăm, nay chờ được rồi.”

      Thụy vương lấy danh sách, đó viết tên năm người, dưới đó là gia thế và thứ tự trong nhà, suy tư lát liền đứng dậy tới bàn sách gạch tên hai người, còn lại ba người, “Chọn người trong ba người này.”

      bằng kêu Hứa thị tới?” Thụy vương phi mở miệng .

      “Vương phi quyết định .” Thụy vương đáp.

      Thụy vương phi , “Dù sao cũng là chuyện chung thân đại của Nhị nha đầu, vốn Nhị nha đầu xuất sắc nay thiệt thòi cho nàng.”

      “Được.” Thụy vương thấy Thụy vương phi suy nghĩ thấu đáo mọi việc càng thấy việc Hứa thị chỉ biết khóc nháo chẳng ra làm sao.

      Lúc này Thụy vương phi mới bảo Thúy Hỉ gọi Hứa thị đến, Hứa thị vừa về bao lâu vội vàng sửa soạn liền chạy tới, nếu chỉ có mình Vương phi nàng thế, Vương gia cũng có mặt nên nàng dám chậm trễ.

      Lúc đến mới biết tới chuyện hôn nhân của nữ nhi, nhưng nhìn tên của ba người kia nàng liền bất mãn, nũng nịu kêu, “Vương gia…” Nàng cảm thấy nhị nữ nhi chỉ xinh đẹp lại còn là nữ nhi của Thụy vương, gả cho công hầu phủ đều được nhưng tại danh sách chỉ toàn người gì đâu.

      “Chỉ có ba người này.” Thụy vương nhìn Hứa thị , “Vương phi cho ngươi xem là cho ngươi mặt mũi, nếu ngươi muốn …”

      “Hứa thị.” Thụy vương phi mở miệng, “Ta thấy nhà thứ ba rất tốt.”

      Nhà kia dòng dõi cao hơn nữa làm mai là tiểu nhi tử trong nhà nhưng trong nhà phú quý, đương gia chủ mẫu lại là xuất thân hoàng thương.

      “Tử nương xuất giá được phong quận chúa, nhà này thân phận quá thấp xứng.” Hứa thị trực tiếp cự tuyệt, Thụy vương phi nữa.

      “Nhanh lên.” Thụy vương mất kiên nhẫn thúc giục.

      Hứa thị biết việc này cứu vãn được, chỉ có thể cúi đầu xem lại, lúc thấy Trịnh gia hai mắt sáng lên, “Ta cảm thấy Trịnh gia đại thiếu gia tồi.”

      “Trịnh gia dòng dõi thư hương, đến thế hệ này hơn trăm năm, nhà thanh quý…” Thụy vương phi , “Hơn nữa đại thiếu gia là trưởng tử, thê tử của phải làm tông phụ, quản gia.”

      Thụy vương hiểu ý tứ của Thụy vương phi hơi hài lòng, nhưng chưa kịp mở miệng Hứa thị nghe hai chữ tông phụ với quản gia liền động lòng, đời này nàng chịu thiệt bởi thân phận tiểu thiếp, nữ nhi là Vương gia chi nữ lại có xuất thân quận chúa, gả đến Trịnh gia coi như gả thấp, bọn họ tuyệt dám ăn hiếp, “Trịnh gia này .”

      “Vương gia?” Thụy vương phi hỏi ý Thụy vương.

      Thụy vương trầm tư, nếu tam nữ nhi gả cho Vĩnh Ninh Bá vậy nhị nữ nhi thể gả đến nhà quyền quý hay thế gia, Trịnh gia thế hệ này vẫn chưa có người xuất sĩ, cũng thích hợp, “Cứ như vậy .”

      “Tốt, ta cho người đưa tin cho Trịnh phu nhân, ngày mai gọi bọn họ tới để Nhị nha đầu vụng trộm gặp mặt, ưng ý trao đổi tín vật, chọn thời điểm tốt nhanh chóng định việc hôn nhân này.” Thụy vương phi cười , “Hứa thị, ngươi bị phạt cấm túc ba tháng, sau khi về trong vòng ba tháng được ra ngoài.”

      “Vương gia…” Hứa thị nhìn về phía Thụy vương.

      Thụy vương phất tay, Hứa thị còn muốn chỉ thấy sắc mặt Thụy vương trầm xuống mới hành lễ lui ra.

      Chờ Hứa thị Thụy vương phi liền cười , “Vương gia cũng mau công việc , bên này của ta còn việc gì nữa.”

      “Tối ta đến chỗ nàng.” Thụy vương hòa nhã .

      Thụy vương phi đồng ý, đứng lên tự mình tiễn Thụy vương, sau đó bảo Thúy Hỉ gặp mẫu thân Trầm Cẩm Trần trắc phi, nếu tình định, Trần trắc phi nên khóc nháo, bắt đầu yên lặng chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi.

      Thánh chỉ chỉ hôn nhanh chóng ban xuống, những nhà có nữ nhi vừa tuổi gả cho Vĩnh Ninh Bá thở phào nhõm, lại cảm thán Thụy vương quả nhiên trung tâm với Thánh Thượng, việc này cũng nhận.

      Sau trận khóc Trầm Cẩm chỉ có thể chấp nhận, điểm tốt đương nhiên có, trước tiên nàng được phong quận chúa, trong cung còn ban thưởng nhiều thứ, ngay cả chuyện của hồi môn mẫu thân cũng kể cho nàng.

      Trầm Cẩm phải người hay oán trời trách đất, chuyện chấp nhận nên nàng bắt đầu chậm rãi chuẩn bị đồ cưới, đa phần đều do hạ nhân trong vương phủ làm, nàng vẫn muốn chuẩn bị vài thứ.

      Trần trắc phi đồng ý, “Tuy việc hôn nhân này phải do con chọn nhưng sau này chính con sống, sống tốt hay tốt đều phải dựa vào cố gắng của con.”

      Sau khi thánh chỉ ban xuống, Trầm Kỳ xuất giá rồi cũng về nhà chuyến, tính khuyên Trầm Cẩm lại phát Trầm Cẩm nghĩ thông.

      Dưới an bài của Thụy vương phi Trầm Tử vụng trộm ngắm Trịnh gia đại công tử, Trịnh gia đại công tử bộ dạng hào hoa phong nhã, tài hoa xuất chúng, ngay cả Thụy vương chuyện với cũng vừa lòng, phải chuyện chức vị mà ở phương diện văn học.

      Chuyện Trầm Tử đính thân với Trịnh gia đại công tử nhanh chóng truyền ra ngoài, hai nhà vô cùng náo nhiệt trao đổi canh thiếp.

      Ngày Vĩnh Ninh Bá hồi kinh nộp tù binh, kinh thành vô cùng náo nhiệt, ngay cả những tiểu thư khuê các bình thường ít xuất môn cũng ngồi đầy tửu lâu, dù sao đây cũng là chuyện lớn, bọn họ đều nghe đồn về Vĩnh Ninh Bá nhưng chưa gặp người .

      Trong phủ Thụy vương lại im lặng phái người ra ngoài bởi nhận được tin nửa đường Vĩnh Ninh Bá trở về biên quan, thượng thư thỉnh tội.

      Thánh Thượng có ý trách tội, dù sao Vĩnh Ninh Bá vì an ổn của biên quan, cho dù muốn trách tội cũng phải trách mấy tên man di có giáo dục.

      Giá y của Trầm Cẩm hay Trầm Tử đều do tú nương chuyên môn làm, lúc này Trầm Tử mặc y phục bách điệp xuyên hoa ngồi trong phòng Trầm Cẩm, , “Tam muội muội, sau khi ngươi gả tới biên quan nhớ viết thư hồi kinh kể cho tỷ muội chúng ta cảnh sắc biên quan nhé.”

      Là nữ nhi Thụy vương cho nên các nàng sớm có được tin, chỉ sợ vài năm tới Vĩnh Ninh Bá thể hồi kinh, vì thế lúc thành thân sợ rằng Vĩnh Ninh Bá thể về, Thánh Thượng trực tiếp đưa Trầm Cẩm tới biên quan xuất giá.

      “Nghe Hoàng bá phụ dùng nghi thức công chúa để đưa thân, Tam muội muội may mắn.” Trầm Tử thấy Trầm Cẩm gì liền cười , “Trừ tôn thất nữ nhi hòa thân còn chưa có ai có vinh quang đó đâu.”

      Trầm Cẩm thêu túi hương, ngẩng đầu hỏi, “Mẫu phi bảo Nhị tỷ thêu bao gối làm chưa? Nhị tỷ sắp xuất giá, chuẩn bị ra sao rồi?”

      Trầm Tử biến sắc, nàng biết chuyện đồ cưới của mình bị giảm mới bất mãn trong lòng, vì thế nên ngày nào nàng cũng tìm Trầm Cẩm gây chuyện, “Tam muội muội nên quan tâm tới mình nhiều hơn mới tốt, biết khi nào Vĩnh Ninh Bá mới hồi kinh được, biên quan thiếu ăn thiếu mặc, Tam muội muội chuẩn bị nhiều hơn .”

      “Cám ơn Nhị tỷ quan tâm.” Trầm Cẩm cuối cùng cũng ngẩng đầu , “Nhị tỷ còn chuyện gì ?”

      Trầm Tử nhíu mày, “Ngươi chuẩn bị đuổi ta?”

      Trầm Cẩm cười cắm kim vào túi , “ phải, ta chuẩn bị vấn an Mẫu phi, biết Nhị tỷ có muốn chung ?”

      “Nếu Mẫu phi có việc thôi.” Trầm Tử đứng dậy, “Ta có việc trước, cơ hội gặp mặt của tỷ muội chúng ta còn nhiều, ngày mai ta lại đến tìm ngươi ôn chuyện.”

      Trầm Tử rồi ý cười mặt Trầm Cẩm liền biến mất, lời vừa rồi nàng lừa Trầm Tử, ra Trần trắc phi ở chỗ Thụy vương phi, kinh thành cũng có Vĩnh Ninh Bá phủ, theo lý thuyết thành thân ở phủ Vĩnh Ninh Bá nhưng gần đây Man tộc rung chuyển, biên quan thể thiếu Vĩnh Ninh Bá, gần tới hôn kỳ Thánh Thượng thương nghị với Thụy vương, trực tiếp đưa Trầm Cẩm đến biên quan, cần Vĩnh Ninh Bá về kinh.

      Cho nên chuyện đồ cưới gặp chút khó khăn, cần lựa chọn lại lần nữa, có thứ đưa đến Vĩnh Ninh Bá phủ, ví dụ như gia cụ lớn trong nhà, có thứ lại theo Trầm Cẩm ra .

      Vì tất cả mọi người bận lo cho đồ cưới của Trầm Cẩm nên đồ cưới của Trầm Tử bị bỏ qua, ai bảo các nàng thành thân gần nhau, Trầm Tử tự nhiên sinh bất mãn trong lòng, Trầm Tử vẫn cho rằng mình mạnh hơn Trầm Cẩm nhưng đồ cưới của mình bằng Trầm Cẩm, nay mọi người trong phủ ai cũng chỉ lo cho Trầm Cẩm.

      Đáng tiếc Thụy vương hạ mệnh lệnh, Trầm Tử dám tìm Thụy vương với Thụy vương phi nên chỉ có thể cả ngày tìm Trầm Cẩm gây phiền toái, từ chuyện Vĩnh Ninh Bá giết người đến chuyện biên quan hoàn cảnh sống ác liệt, lại, từ lúc đầu hoảng hốt đến giờ Trầm Cẩm chỉ cảm thấy chết lặng.
      cá cơm, botihell, KisaragiYue6 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: L

      Chương 8:


      Thân là nữ nhi của Thụy vương, Trầm Tử lấy thân phận quận chúa xuất giá đáng lý ra phải nhận được hâm mộ của mọi người nhưng hâm mộ ở đây chỉ tương đối bởi mọi người bận chú ý tới Trầm Cẩm lấy nghi thức công chúa đưa gả, tuy mọi người có nghe đồn về Vĩnh Ninh Bá nhưng vẫn rất thần bí, đồ cưới của Trầm Cẩm bộ phận được đưa đến phủ Vĩnh Ninh Bá, bộ phận theo Trầm Cẩm đưa đến biên quan.

      Trầm Cẩm ngồi kiệu hoa ra khỏi cửa thành liền đổi sang ngồi xe ngựa, sau đó đổi thành đường thủy, tiếp tục ngồi xe ngựa, ở đường dưới ba tháng mới đến biên quan.

      Trừ việc thể tùy tiện lại ra cuộc sống của Trầm Cẩm có gì khó khăn, nàng vốn im lặng nên lúc ở xe ngựa xem sách.

      Vì lo lắng chuyện đường nên gả y của Trầm Cẩm có hai bộ, bộ mặc lúc ở kinh thành, bộ dày hơn mặc ở biên quan, cái này dư thừa chút nào, bọn họ trực tiếp vào biên quan mà đợi người của Vĩnh Ninh Bá đến đón ở thành trấn gần nhất.

      Sáng sớm Trầm Cẩm được bà mối đánh thức, thay bộ gả y dày kia sau đó lẳng lặng ngồi bên trong trạm dịch chờ Vĩnh Ninh Bá tới đón dâu.

      Về Vĩnh Ninh Bá có rất nhiều lời đồn, đồn ăn thịt sống cũng còn mới mẻ như xưa, Trầm Cẩm bắt đầu suy nghĩ từ rất sớm, Vĩnh Ninh Bá là người như thế nào, sau khi thành thân nàng sống như thế nào, nếu tính tình Vĩnh Ninh Bá tốt nàng phải làm sao, Vĩnh Ninh Bá hình dáng dọa người nàng phải làm thế nào, Vĩnh Ninh Bá ăn thịt tươi sống nàng có phải ăn chung ? Có điều chỉ nghĩ tới việc ăn thịt sống Trầm Cẩm tiêu diệt ngay ý niệm trong đầu, nàng cảm thấy nhìn Vĩnh Ninh Bá ăn là được rồi.

      Tuy suy nghĩ nhiều nhưng Trầm Cẩm chưa bao giờ nghĩ tới nàng được gặp Vĩnh Ninh Bá!

      Vĩnh Ninh Bá chỉ chưa tới đón dâu, thậm chí còn có ở biên thành, vì mang binh đánh Man tộc cho nên tới đón Trầm Cẩm là đệ đệ còn chưa đủ mười tuổi của Vĩnh Ninh Bá – Sở Tu Viễn.

      Hơn nữa Sở Tu Viễn được huynh trưởng Sở Tu Minh dặn dò dẫn theo thân binh trong phủ đến nâng tân nương cùng đồ cưới vào thành, còn nha hoàn hồi môn dẫn theo ai.

      Trước khi Trầm Cẩm gả tới trong phủ chỉ có hai vị chủ nhân là Sở Tu Minh và Sở Tu Viễn, sau khi Trầm Cẩm gả tới trong phủ vẫn chỉ có hai chủ nhân như cũ, ngày nào Trầm Cẩm chưa được Sở Tu Minh thừa nhận hạ nhân trong phủ nhận nàng là chủ.

      phải bọn họ ăn hiếp Trầm Cẩm mà do cảm giác hợp, phủ đệ ở biên thành tự nhiên xa hoa như kinh thành, được cái diện tích rất lớn, Trầm Cẩm ở chủ viện trong phủ, đồ cưới sau khi hỏi ý kiến Trầm Cẩm được người an trí thỏa đáng.

      Trong phủ cũng an bài người hầu hạ Trầm Cẩm, người ở đây khác kinh thành nam nữ gì cũng đều cao, nhiều làm việc nhanh nhẹn lưu loát, chỉ khi Trầm Cẩm chủ động hỏi họ mới trả lời nàng.

      Ở Thụy vương phủ, cận thân nha hoàn của Trầm Cẩm mặc dù đầy người lăng la tơ lụa nhưng cũng kém bao nhiêu, Trầm Cẩm phát người bên này rất ít khi mặc váy dài, quần áo chủ yếu là vải bố, trang sức cũng rất ít.

      Hoàn cảnh lạ lẫm, có ai quen thuộc bên cạnh khiến Trầm Cẩm luống cuống, biểu ràng là Trầm Cẩm gầy hẳn .

      tại cận thân nha hoàn của Trầm Cẩm người tên Hỉ Nhạc người tên An Bình, nha hoàn hồi môn Trầm Cẩm mang đến sớm trở lại kinh thành.

      Trầm Cẩm phải người thích gây khó dễ hạ nhân, ngược lại vì ở Thụy vương phủ được sủng ái, khiến nàng càng thêm dè dặt, may gả tới đây là nàng, nếu đổi thành Trầm Tử chỉ sợ gây chuyện từ sớm.

      Mà Hỉ Nhạc với An Bình lại có cừu oán với Trầm Cẩm, nhìn Trầm Cẩm ngày ngày ủ rũ đành lòng, Hỉ Nhạc An Bình tìm Vương tổng quản hỏi, “Vương tiên sinh, đối xử với phu nhân như vậy có phải được hay?” Vương tổng quản chỉ là quản trong phủ mà còn là quân sư của Sở Tu Minh, vì trong phủ ai quản gia nên ông mới ở lại trong phủ giúp Vĩnh Ninh Bá để ý nội vụ.

      “Chúng ta thiếu ăn hay thiếu mặc?” Vương tổng quản hỏi ngược lại, ra đồng ý Sở Tu Minh cưới thê tử nhu nhưọc, vì ở nơi này khi gặp chiến nữ nhân cũng phải ra chiến trường, Vĩnh Ninh Bá phu nhân chỉ là danh xưng mà những lúc Vĩnh Ninh Bá có mặt là người thay thế, “Do phu nhân sợ lạnh đấy, ta cho người mua gấp đôi than cho phu nhân sưởi ấm.”

      Hỉ Nhạc chỉ là nha hoàn được Vương tổng quản, nghe vậy , “Cũng phải phu nhân muốn gả cho tướng quân.” Nàng là người biên thành được đặc biệt tuyển chọn để hầu hạ Trầm Cẩm, trong mắt bọn họ Sở Tu Minh là tướng quân dẫn dắt bọn họ thắng trận chứ phải Vĩnh Ninh Bá.

      Ngay cả ngoài phủ đề biển là Tướng quân phủ chứ phải phủ Vĩnh Ninh Bá.

      Tuy Hỉ Nhạc giúp Trầm Cẩm vài câu nhưng cũng làm quá, trong mắt nàng quan trọng nhất vẫn là huynh đệ hai người Sở Tu Minh.

      ra Trầm Cẩm gầy thuần túy chỉ vì thích ứng, cả thức ăn lẫn thời tiết đều khiến nàng cảm thấy thoải mái, tuy Trầm Cẩm nhớ mẫu thân trộm khóc đôi lần nhưng nàng phải người yếu đuối.

      Vừa tới đây Trầm Cẩm dám loạn do kinh thành đồn Vĩnh Ninh Bá quá mức đáng sợ, nhưng hơn tháng sau Trầm Cẩm bỗng nhiên cảm thấy đáng sợ như mình nghĩ, giống như động vật đến nơi hoàn toàn xa lạ, ban đầu cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, chỉ cần chút động tĩnh cũng có thể khiến nó sợ tới mức lùi về trong mai.

      Nhưng dần dần đến lúc nó ý thức được nơi này an toàn chậm rãi vươn móng vuốt, sau đó nhè thử xem xét.

      Trầm Cẩm đúng là như thế, sau hơn tháng ăn những thứ hợp khẩu vị, Trầm Cẩm đột nhiên hỏi, “Hỉ Nhạc, bình thường các ngươi ăn cái gì?”

      Hỉ Nhạc ngờ Trầm Cẩm chủ động chuyện với nàng, nghe vậy trả lời, “Chúng ta quen ăn gạo nhưng lại thích mì.”

      “A?” Sau khi Trầm Cẩm gầy mắt của nàng trở nên lớn hơn, hơn nữa long lanh lóng lánh, lúc nhìn người khác giống như sóc con ăn cỏ.

      Hỉ Nhạc và An Bình liền mềm lòng với Trầm Cẩm, thời gian trước Trầm Cẩm luôn có tinh thần, các nàng cũng nhiều lời, lại nam nữ biên thành ai cũng tính tình hào sảng, Hỉ Nhạc rót cho Trầm Cẩm chén nước cười , “Ta thích ăn mì sợi, An Bình thích ăn bánh nướng thịt.”

      “Có ngon ?” Trầm Cẩm chờ mong nhìn Hỉ Nhạc.

      Hỉ Nhạc , “Ta thấy ngon, mì sợi dùng xương dê hầm lấy nước cốt, bên đặt thịt thái lát mỏng cùng với ít tiêu cay bỏ bên , chỉ ngon mà còn dễ no.”

      “Ta thấy thịt bò ngon hơn.” An Bình cuốn chăn phơi nắng trở về , “Đặc biệt là thịt bò nướng, sau đó lại ăn bánh nước vàng bên ngoài, ngon lắm.”

      sao?” Trầm Cẩm càng thêm mong đợi, “Ngon à?”

      “Đúng vậy.” An Bình cười , “Đặc biệt là chỗ Kiều lão đầu ở phía tây thành, thơm ngon cực kỳ.”

      Trầm Cẩm gì, chỉ dùng ánh mắt long lanh lóng lánh nhìn các nàng, “Hình như ngon lắm.”

      Hỉ Nhạc và An Bình cho dù có trì độn hơn nữa cũng nhìn ra ý tứ của Trầm Cẩm, hai người liếc nhau, Hỉ Nhạc , “Có điều vị hơi nồng, phu nhân có lẽ ăn quen.”

      Mắt Trầm Cẩm nhất thời lộ vẻ thất vọng, “Ta thể ăn à?”

      “Được rồi, ta bảo đệ đệ ta ra ngoài mua vài cái về, nếu phu nhân thích chúng ta ăn.” An Bình nhìn bộ dạng của Trầm Cẩm nhất thời mềm lòng .

      Mặt Trầm Cẩm lộ vẻ kinh hỉ, sau đó ngừng dùng ánh mắt thúc giục An Bình, còn hỏi, “Bao nhiêu tiền cái? Nhiều thịt thế có đắt ?”

      đắt.” Hỉ Nhạc cười , “Ở đây thịt nhiều hơn hoa quả rau xanh.”

      Trầm Cẩm kiên trì lấy bạc đưa cho An Bình, , “Đừng để người ta biết nhé.”

      “Vì sao?” Hỉ Nhạc hỏi, “Phu nhân mua thứ gì có thể dặn dò người ta mà.”

      Trầm Cẩm đỏ mặt, ngón tay vẽ vòng tròn váy, “ được đâu, ngoại nhân biết ta tham ăn cười ta.”

      Hỉ Nhạc An Bình khỏi nở nụ cười, trong lòng thân thiết hơn với Trầm Cẩm vài phần, các nàng căn bản phát cạm bẫy trong câu của Trầm Cẩm, câu đầu tiên đem Hỉ Nhạc và An Bình thành người nhà, trong khoảng thời gian này Trầm Cẩm luôn vụng trộm quan sát tính cách hai cận thân nha hoàn này, phát các nàng giống người ở kinh thành trong lòng mưu ma chước quỷ, thu mua là có khả năng, mẫu thân ân uy phải dùng đúng hoàn cảnh.

      Cho nên Trầm Cẩm thay đổi phương pháp, nàng biết Vĩnh Ninh Bá khi nào về nhưng nàng hy vọng Vĩnh Ninh Bá về càng muộn càng tốt, để nàng có thời gian tìm hiểu cục diện trong phủ, cầu bọn họ thêm tôn trọng thêm nghe lời chỉ cần chiếm được hảo cảm của những người này là tốt rồi.

      Cái gì Quận chúa, cái gì Bá phu nhân trước mặt những người ở đây đều dùng được, sau khi họ lưu tình đuổi nha hoàn hồi môn Trầm Cẩm liền phát dân phong nơi này khác xa kinh thành, dùng thân phận đè người vô dụng, hơn nữa ở đây nàng tứ cố vô thân, nếu Trầm Cẩm dám gây khó dễ cho họ chừng bao lâu nàng bệnh chết vì hợp khí hậu ấy chứ…

      Thánh Thượng và Thụy vương vì nàng mà trở mặt với Vĩnh Ninh Bá? Ngẫm lại có khả năng, lại nàng bệnh chết vì hợp khí hậu có quan hệ gì tới Vĩnh Ninh Bá.

      Chỉ sợ đến lúc đó đau lòng chỉ có mẫu thân mình.

      Bất ngờ Trầm Cẩm phát bánh nướng thịt của An Bình rất ngon, bên ngoài mặt bánh nướng vàng bên trong nhồi thịt ướp gia vị, bánh lớn chừng hai bàn tay Trầm Cẩm, nàng ăn tận cái rưỡi, ra nàng tính ăn luôn nửa còn lại nhưng có lẽ nàng ăn nhều hơn mọi khi dọa An Bình và Hỉ Nhạc, hai người sống chết ngăn cho Trầm Cẩm ăn còn cam đoan ngày mai mua tiếp cho nàng, Trầm Cẩm mới lưu luyến buông tha ý định ăn nửa cái kia.

      Vì Trầm Cẩm nhất thời khống chế được, buổi tối lúc ăn cơm đồ ăn làm riêng cho nàng ăn được miếng nào, toàn bộ đều vào bụng An Bình với Hỉ Nhạc, còn nàng vuốt cái bụng ăn quá no lại trong phòng vài vòng để tiêu thực.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tiểu nương tử nhà Tướng quân

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Xếp chữ: Nấm

      Beta: L

      Chương 9:


      Vương tổng quản phải lo rất nhiều chuyện, chỉ việc nội vụ của tướng quân phủ còn có chuyện hậu cần trong quân, cho nên đến lúc chú ý thấy điều bất thường ở chỗ Trầm Cẩm là cuối tháng, thời điểm kiểm toán, phát chi tiêu của Trầm Cẩm khác so với trước, đặc biệt là phòng bếp.

      Đồ ăn của Trầm Cẩm do phòng bếp trong viện nấu, bọn họ tuy chào đón tướng quân phu nhân Trầm Cẩm nhưng lưu lại nhược điểm ràng, họ còn mời riêng đầu bếp biết làm món ăn kinh thành cho phòng bếp của Trầm Cẩm.

      Hơn nữa cho dù mùa đông nhưng rau xanh các loại cho Trầm Cẩm chưa có ngày nào thiếu, chi tiêu cho những thứ này tự nhiên rất lớn, có điều tướng quân phủ thiếu tiền.

      Nhưng Vương tổng quản phát chi phí cho Trầm Cẩm giảm ít nhất nửa nên gọi riêng An Bình tới mới biết Trầm Cẩm đổi đồ ăn hàng ngày.

      “Phu nhân rất thích ăn thịt bò.” An Bình mở miệng , “Còn có bánh nướng nhà Kiều lão đầu.”

      Vương tổng quản hỏi, “Khẩu vị của phu nhân thế nào?”

      “Tốt lắm.” An Bình kể chi tiết đồ ăn hàng ngày của Trầm Cẩm, thấy sắc mặt của Vương tổng quản có chút kỳ quái, hỏi, “Vương tổng quản, sao vậy?”

      Tin tức bị làm sao vậy, bảo thế gia tiểu thư ở kinh thành hàng ngày chỉ ăn có tí, chỉ thích món ăn thích ăn thịt, tướng quân phu nhân của bọn họ sao lại thịt vui thế này.

      có chuyện gì.” Vương tổng quản , “Phu nhân thích cái gì cứ thỏa mãn.”

      “Vâng.” An Bình tiếp, “Hôm nay phu nhân chuẩn bị ăn đồ nhúng, đúng rồi phu nhân có hỏi nàng có thể ra ngoài dạo .”

      Vương tổng quản nhíu mày, hay phu nhân muốn lén lút truyền tin cho kinh thành? Nghĩ như thế nhưng lại , “Dẫn theo người đảm bảo an toàn được.”

      An Bình cười , “Được, ta an bài.”

      Vương tổng quản hỏi, “Phu nhân là người như thế nào?”

      “Rất dễ hầu hạ.” An Bình suy nghĩ lát , “Giống như chú ý tới cái gì hết.” Lời này đủ uyển chuyển, “Đối với cái gì cũng ngạc nhiên.”

      “Ngươi chú ý tới phu nhân nhiều vào.” Vương tổng quản trầm giọng , “Phu nhân còn , ngươi nhớ chú ý, nhớ nhắc nhở.”

      “Ta biết.” An Bình đồng ý.

      Vương tổng quản lại dặn dò vài việc rồi cho An Bình về, An Bình tới cửa bỗng nhiên , “Vương tổng quản, ra ta thấy phu nhân rất đơn thuần.”

      “Chẳng lẽ ngươi quên vị biểu tiểu thư kia?” Vương tổng quản lạnh giọng , “Khi đó biểu tiểu thư cũng rất đơn thuần.”

      An Bình muốn Trầm Cẩm giống với biểu tiểu thư nhưng lại biết như thế nào nên chào rồi ra ngoài.

      Lúc này Trầm Cẩm ở trong viện chơi ném bao cát với Hỉ Nhạc, nàng như vốn chú ý An Bình ra ngoài, ngừng gọi tới gọi lui tránh né bao cát, tiếng cười của nàng lớn lại dễ nghe, mỗi lần thoát được lại đắc ý dào dạt hét lên, “Hỉ Nhạc đại ngốc, ném được ta.”

      Sau khi sống chung thời gian Hỉ Nhạc hiểu tính Trầm Cẩm, nghe thế chỉ cười, chỉ vì đành lòng nhìn ánh mắt thất vọng của Trầm Cẩm khi bị ném trúng chứ làm sao các nàng có thể ném trúng người chứ, chỉ chơi cùng Trầm Cẩm mới vậy thôi.

      An Bình tới phòng bếp bưng trà táo đỏ đến, , “Phu nhân, uống chút trà nóng rồi chơi tiếp.”

      “Ừ.” Trầm Cẩm đồng ý, nàng cũng hơi mệt nên chạy nhanh tới, có điều An Bình cho nàng uống, mà dẫn nàng vào phòng, tiểu nha hoàn pha nước ấm hầu hạ Trầm Cẩm rửa mặt chải đầu, chờ tẩy rửa xong, trà táo đỏ nguội vừa phải, Trầm Cẩm mới được bưng chén trà uống từng ngụm.

      An Bình chờ sau khi Trầm Cẩm ăn cơm tối xong mới cho Trầm Cẩm biết nàng có thể ra ngoài dạo, đôi mắt Trầm Cẩm sáng lên, vui vẻ ra mặt, nàng nhanh chóng kéo Hỉ Nhạc tìm quần áo chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, phải váy dài thêu hoa kinh thành hay mặc mà là kiểu phổ biến bên này, để dễ di chuyển cổ tay áo được buộc chặt, ở là áo ngắn, váy ở dưới vừa tới mắt cá chân, dễ hoạt động, giầy cũng là loại ngắn chứ phải giầy thêu.

      Chỗ xinh nhất của bộ đồ là đai lưng chừng bàn tay, đai lưng kia nhan sắc diễm lệ, bên còn thêu trang sức màu bạc.

      số việc chỉ cần có lần đầu có rất nhiều lần sau, giống như Trầm Cẩm, đường cái biên thành ở đâu cũng có thể thấy thiếu nữ ở hàng quán ven đường, nơi này chỉ cần có người cùng nào cũng có thể vui chơi tùy thích.

      Tuy Trầm Cẩm rất mong chờ việc xuất môn nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn có chút lo lắng, có điều sau khi nhìn thấy tình cảnh náo nhiệt ở ngoài, những lo lắng này liền biến mất, giống như chú thỏ được thả ra khỏi lồng sắt, vui vẻ chơi đùa khắp nơi.

      ra mà Trầm Cẩm thích cuộc sống ở biên thành hơn, ở kinh thành tuy cẩm y ngọc thực nhưng nàng sống rất dè dặt, trong vương phủ ai cũng dám đắc tội, Vương phi và Hứa trắc phi nàng dám đắc tội ai, trong số các tỷ muội nàng sống mệt mỏi nhất.

      Hơn nữa Trầm Cẩm luôn luôn phải nghiền ngẫm tâm tư của Vương phi, trở thành người có ích cho Vương phi.

      Nhưng ở biên thành, tuy mọi người trong phủ ai coi Trầm Cẩm nàng là Vĩnh Ninh Bá phu nhân, nhưng chỉ cần bản thân chạm vào điểm mấu chốt bọn họ xuống tay với nàng, hơn nữa ở trong phủ nàng sống thực tự tại, với đệ đệ của Vĩnh Ninh Bá ai cũng can thiệp ai.

      Trừ đệ đệ của Vĩnh Ninh Bá, trong phủ người có thân phận lớn nhất là Trầm Cẩm, ít nhất về vấn đề thể diện nàng vẫn có, cho nên nàng cần phải nghiền ngẫm tâm tư người khác, cần lấy lòng ai.

      Lấy lòng có ích à? Giống như Thụy vương gia, chẳng lẽ Trầm Cẩm bằng bọn Trầm Tử? Bọn Trầm Tử có ai thêu cái gì cho Thụy vương chưa, nhưng…lúc cần hy sinh, Thụy vương vẫn đẩy Trầm Cẩm ra, Thụy vương phi cũng giúp Trầm Cẩm câu.

      Trầm Cẩm chơi rất vui, hai má nàng đỏ bừng, mắt trong suốt long lanh, đến lúc về còn bàn với An Bình lúc nào ra ngoài chơi nữa.

      Sau hơn gần tháng Trầm Cẩm ra ngoài chơi nhiều lần, thị vệ do Vương tổng quản an bài thầm theo dõi thực thất vọng phát Vĩnh Ninh Bá phu nhân chỉ đơn thuần ra ngoài chơi, đừng chuyện trộm đưa tin về kinh, ngay cả câu dư thừa cũng có, viết thư đều từ chỗ An Bình đưa đến chỗ Vương tổng quản.

      Đến lễ mừng năm mới, Trầm Cẩm lần nữa thấy đệ đệ của Vĩnh Ninh Bá Sở Tu Viễn, từ miệng nha hoàn nàng biết qua năm nay mới tám tuổi, có điều nhìn rất cao, Sở Tu Viễn thích cười, nhìn thấy Trầm Cẩm cũng chỉ gật đầu kêu tiếng tẩu tử rồi gì nữa.

      Trầm Cẩm quen Sở Tu Viễn nên cho dù cùng ăn cơm cũng chuyện, lúc ăn xong bỗng nhiên Sở Tu Viễn , “Tẩu tử, đại ca sắp về rồi.”

      “A?” Trầm Cẩm nhất thời phản ứng, chuẩn bị hỏi Sở Tu Viễn vội vàng dẫn người ra ngoài.

      An Bình lại hiểu ý Sở Tu Viễn, cười , “Thiếu gia an ủi phu nhân đấy.”

      “À.” Trầm Cẩm hơi híp mắt, hàng mi dày chớp chớp, nhưng mấy câu như hy vọng Vĩnh Ninh Bá về, chỉ vô cùng thẹn thùng , “Ta hơi sợ.”

      “Phu nhân sợ cái gì?” Hỉ Nhạc đỡ tay Trầm Cẩm về viện, hỏi.

      Vì Vĩnh Ninh Bá ở nhà nên tuy lễ mừng năm mới, đèn lồng đỏ treo khắp nơi nhưng trong phủ khí vui mừng, ngoại trừ việc nhiều đồ trang trí màu sắc ra khác gì ngày thường.

      “Vĩnh Ninh Bá lợi hại lắm đúng , ở kinh thành ta nghe rất nhiều đồn đại về .” Trầm Cẩm như kể về hùng trong lòng vậy, cắn đôi môi hồng , “Ta chân tay vụng về sợ khiến Vĩnh Ninh Bá vui.”

      “Sao phu nhân vẫn xưng hô tướng quân như vậy?” An Bình nhìn bộ dạng Trầm Cẩm, khuyên nhủ.

      Trầm Cẩm cúi đầu, đôi giày thêu màu hồng nhạt đá đá mặt đất, “Ta ngại.”

      Hỉ Nhạc cười , “Phu nhân yên tâm , tướng quân là người tốt.”

      Trầm Cẩm mong chờ nhìn Hỉ Nhạc, Hỉ Nhạc nhịn được liền kể vài chuyện về Vĩnh Ninh Bá cho Trầm Cẩm, An Bình do dự lát vẫn ngăn cản, ngay cả nhị thiếu gia cũng kể tin tức của tướng quân cho phu nhân, người trong phủ bắt đầu tiếp nhận phu nhân rồi, đây là chuyện tốt, để phu nhân hiểu tướng quân hơn, tránh tới lúc gặp quá mức xa lạ.

      Nhờ tin Vĩnh Ninh Bá sắp về mà khí trong phủ tốt hơn, ngay cả Vương tổng quản cũng cười nhiều hơn, có điều ai ngờ Man tộc còn nhanh hơn Vĩnh Ninh Bá.

      Có thể biên thành toàn dân đều là binh lính, Vĩnh Ninh Bá ra ngoài vẫn để lại người trấn thủ, vốn có vấn đề gì nhưng lần này Man tộc dường như nắm chắc phần thắng, thế tới rào rạt, người biên thành quen với chiến tranh nên loạn.

      Vấn đề an toàn trong phủ có vấn đề, chỉ có Trầm Cẩm hề xuất môn, trong phủ cũng chứa lương thực, bọn hạ nhân cũng bối rối, Sở Tu Viễn có trong phủ mà theo Vương tổng quản ra ngoài.

      Trầm Cẩm chưa từng trải qua chiến tranh, càng chưa từng gần khu vực chiến đấu như hôm nay, nàng biết tình hình bên ngoài ra sao, nàng hiểu nhưng nàng có thể nhìn ra, sắc mặt của An Bình và Hỉ Nhạc càng ngày càng nghiêm túc, hình như tình hình được lạc quan cho lắm.

      “Chờ tướng quân về tốt thôi.” An Bình cắn răng , “Bọn phản đồ này.”

      Trầm Cẩm biết bản thân có nên hỏi , mà An Bình cũng phải với Trầm Cẩm, nhìn thoáng An Bình và Hỉ Nhạc giọng chuyện với hạ nhân ở bên ngoài, Trầm Cẩm do dự lát, rốt cuộc vẫn mở miệng.

      ra Trầm Cẩm chỉ lo lắng, thậm chí biết mình nên làm gì vì chưa từng có ai cho nàng biết trong tình huống này phải làm thế nào, sợ rằng ngay cả Thụy vương cũng chưa từng chân chính trải qua chiến tranh, hay gần chiến trường như nàng.

      Hơn nữa Trầm Cẩm lần đầu tiên nhận thức được địa vị của Vĩnh Ninh Bá trong lòng những người ở đây, bọn họ đều tin rằng Vĩnh Ninh Bá về, sau đó an toàn, thực tế hơn nửa tháng có tin tức của Vĩnh Ninh Bá rồi.

      “Phu nhân, nhị thiếu gia bị thương.” Hỉ Nhạc vội vã chạy vào.

      Trầm Cẩm nhìn Hỉ Nhạc, nàng thêu hoa, trong tay còn cầm kim, nghe vậy hỏi, “Sao lại thế?”

      Hỉ Nhạc , “ lắm, chỉ nghe bị trúng tên .”

      ra Trầm Cẩm rất muốn hỏi, cho nàng có ích gì? Nhưng nàng nhịn có hỏi, “Nhanh tìm, trong đồ cưới của ta có cây nhân sâm, cần biết có dùng được hay vẫn phải chuẩn bị trước.”

      “Vâng.” Hỉ Nhạc nghe xong, vội chạy .

      Mặt An Bình có vẻ do dự, , “Phu nhân…” Nhưng chỉ kêu tiếng rồi tiếp, Vương tổng quản bảo các nàng tới vì thế các nàng biết như thế nào cho tốt.

      Trầm Cẩm cười miễn cưỡng, từ xưa giờ nàng luôn hiểu người có thân có có lạ, nàng biết vì sao hôm nay lại cho nàng biết chuyện Sở Tu Viễn bị thương, nhưng…nàng cảm thấy bọn họ cần nàng làm chuyện gì đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :