1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Nữ Vương Và Trung Khuyển - Nguyệt Cả Triều Ca (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HyoChul

      HyoChul Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      322
      (Cảm ơn @Hằng Lê tỷ hỗ trợ em dịch chương này)
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG][​IMG]
      Last edited by a moderator: 10/12/15

    2. HyoChul

      HyoChul Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      322
      Chương 44
      Hứa Mạt và Lục Tử Hoành ở lại nhà Tiếu lão gia hai ngày. Tiếu lão gia từ lâu tìm luật sư lập di chúc, đem tài sản phân chia ràng. Lục Tử Hoành chiếm bảy phần tài sản của Tiếu gia, còn dư lại ba phần, hai phần quyên góp cho viện y khoa và cơ quan từ thiện, còn lại phần, là cho Tiếu Hoành.

      Tiếu lão gia ngày thứ ba lại vào bệnh viện, Hứa Mạt tìm cơ hội, mình cùng Tiếu lão gia trò chuyện.

      “Ông nội, con cho rằng… Ông phân chia như vậy, tốt lắm, ba của Tử Hoành nhất định mất hứng.” Hứa Mạt thẳng. Phân chia như vậy, nhất định dẫn đến tranh đoạt.

      “Ôi… Nha đầu con nghĩ đến chuyện đó, lão già ta như thế nào nghĩ tới chứ.” Tiếu lão gia chậm rãi , “Nếu phải tại thằng con phá sản kia của ta, chỉ lo suốt ngày cá ngựa, đánh bạc, nếu nó biết sử dụng tài sản tốt, tại làm nên nghiệp…” Tiếu lão gia .

      Hứa Mạt giờ mới hiểu được, Tiếu lão gia cuối cùng cũng vứt bỏ “Đứa con nên thân” trong miệng ông. Cha con ruột thịt, máu mủ tình thâm, làm sao mà chia cắt được.

      Tiếu lão gia kéo tay Hứa Mạt, “Mạt nha đầu, Tử Hoành là đứa bé ngoan, thông minh, giỏi giang, chỉ là thiếu người thúc đẩy nó… Tài sản này, coi như… là ta thay Tiếu gia bồi thường cho nó… Gả cho nó sai…con sau này biết…”

      “Dạ, con biết, ông nội, Tử Hoành ấy rất tốt…”

      Tiếu lão gia vui mừng vỗ tay của Hứa Mạt, hàn huyên tâm hồi, ông cũng mệt mỏi.

      Hứa Mạt xin phép về, phải trở về thành phố N. Tuy rằng trong tập đoàn có ít tiền bối chống đỡ, thế nhưng rất nhiều chuyện cần phải ra mặt, dù sao cũng là người đại diện của công ty.

      tháng kế tiếp, hết thảy dường như gió yên sóng lặng. Chỉ có Lục Tử Hoành là gần đây bận bịu tới sắp phát điên. Tiếu lão gia nóng lòng để cho Lục Tử Hoành tham gia quản lý và vận hành mấy bệnh viện, điều Lý An qua cho , hướng dẫn quen với các điều khoản trong công việc. Trừ bỏ việc của Tiếu gia, còn có cửa hàng đồ gốm của , Lục Tử Hoành quản lý mọi mặt rất cực, trái lại Hứa Mạt thường ở trong cửa hàng.

      Hứa Mạt mang thai gần năm tháng, bụng càng ngày càng lớn, chuyện của công ty dần dần quan tâm tới, để cho tổng giám đốc Lý Bân thay mặt xử lý, thứ sáu hàng tuần giao cho những ghi chép quan trọng trong hội nghị và báo cáo hạng mục trọng yếu là được.

      Cùng bất động sản Giang gia Giang Lâm hợp tác hạng mục khu biệt thự coi như thuận lợi, từ hơn tháng trước, sau khi chuyện ngoài ý muốn kia xảy ra, gia đình người chết lại náo loạn trận, dù vậy cũng quá bận. Dù sao ban đầu là bọn họ bằng lòng đồng ý bồi thường giảng hòa, sau đó lại trở mặt đến ầm ĩ, về tình về lý cũng thông.

      Mặc dù như thế, Hứa Mạt vẫn đáp ứng cầu, nguyện ý cùng bất động sản Giang Lâm bên kia cùng nhau lấy thêm khoản tiền đưa ra. Sinh mạng chỉ có lần, cho cùng, vẫn là người chết bị thua thiệt nhiều. Có thể bồi thường chút, bồi thường . Kết quả bất động sản Giang Lâm lại muốn, được lần này, có thể còn có lần sau, nên dựa vào hiệp nghị song phương lúc trước thỏa thuận mà làm theo. Cuối cùng, đối phương vẫn lấy được tiền.

      Hứa Mạt an tâm dưỡng thai, ngờ, bên dưới sóng yên biển lặng, lại chôn dấu cổ mạch nước ngầm đen tối, rục rịch ngóc đầu dậy.

      Thành phố S. Mặt sông Trường Giang sương mù nặng nề, mùa thu mưa lất phất. Đối diện sông Trường Giang tầng 26 có tòa nhà, bên cửa sổ có mặt mày tái nhợt, dáng người thon gầy, tay của đem rèm cửa sổ kéo ra chút, nhìn ra xa hướng về phía bên kia sông cách về phía sân bay xa, lâu sau có tiếng máy bay cất cánh, trời phản chiếu đường nét mơ hồ.

      Từ Tiểu Cẩn lặng lẽ nhìn thoáng qua máy bay, ánh mắt ngoan lóe lên rồi biến mất.

      “Bá-----” Từ Tiểu Cẩn kéo rèm cửa sổ lại, ánh sáng trong phòng bỗng tối sầm.

      Đây là nhà trọ bình thường với gian phòng đơn, là nơi ta ở tạm ở thành phố S. Luật sư Đỗ Khang ở tại thành phố S, ta cần giúp đỡ. Cha của Đỗ Khang - Đỗ Văn Cường từng là thầy của Từ Thu Yến, năm đó Từ Thu Yến rất xinh đẹp, thành tích tốt, lại biết lấy lòng người khác, thầy trò tuổi tác chênh lệch nhau lắm, về sau lại vừa là thầy vừa là bạn, quan hệ thân thiết.

      Sau đó, Từ Thu Yến giao thiệp với các nhân vật trong thương giới, liên hệ dần dần phai nhạt. Đỗ Văn Cường là luật sư thâm niên. Lúc Từ Tiểu Cẩn đến nhà giam thăm Từ Thu Yến, Từ Thu Yến cố ý nhắc tới ông. Từ Tiểu Cẩn biết, ý của mẹ là bảo ta tìm người này. Chỉ tiếc, Đỗ Văn Cường năm ngoái di cư sang , liên lạc được, chỉ có con trai Đỗ Khang còn ở trong nước.

      Từ Tiểu Cẩn đả thông điện thoại---

      “Alo… Bảo chuẩn bị, làm xong chưa?”

      “…”

      Hai người vài câu, Từ Tiểu Cẩn cúp điện thoại, nhưng thấy màn hình hiển thị tin nhắn tới-----

      “Vừa gọi điện thoại cho nhưng máy cứ báo bận. Tôi vừa vặn ngang qua dưới lầu nhà , bằng buổi tối tôi mời ăn ‘món Thái’, mừng ngày gặp mặt?”

      Món ăn Thái, và Giang Dịch Thần từng cùng nhau ăn, Giang Dịch Thần thường uống chút rượu vang. Từ Tiểu Cẩn lục tìm dãy số quen thuộc trong danh bạ. Bao lâu rồi ta chuyện với Giang Dịch Thần.

      Từ Tiểu Cẩn nhìn số điện thoại của Giang Dịch Thần thất thần vài giây, mới trả lời tin nhắn cho Đỗ Khang---“Được, hẹn gặp dưới lầu.”

      Đỗ Khang có tình ý đối với ta, lần đầu tiên gặp ta nhận ra. Từ Tiểu Cẩn nhìn tài liệu đặt ở tủ đầu giường, trong tài liệu ghi chép, chính là cái chết trong vụ hợp tác biệt thự của Giang gia cùng Dịch gia…

      Trương Đức Cương, nam, 57 tuổi…

      ****


      “Người phụ nữ này đúng là người điên!” Đột nhiên Chu Tĩnh Nhã đùng tiếng đem văn kiện ném xuống đất.

      “Chu tổng, trước hết xin bớt giận, xin bớt giận…” Trợ lý của Chu Tĩnh Nhã - Triệu Thanh nâng nâng kính mắt, thấp thỏm trấn an.

      Chu Tĩnh Nhã tức giận hừ lạnh. Bớt giận? ta tức điên lên, làm sao bớt giận được.

      Hứa Mạt! đủ khí phách đó, tôi mới đến ngày đầu tiên, trong cuộc hợp ngay trước mặt nhiều người như vậy, trực tiếp làm hồi thuyết giáo, cái gì Julie&R hề có đẳng cấp, giá cả cao, cái gì là vốn có đủ tư cách… hại tôi bị bẽ mặt!

      ra ngoài !”

      Chu Tĩnh Nhã bảo Triệu Thanh ra ngoài, khóa trái cửa phòng làm việc, từ cửa chóp nhìn ra bên ngoài.

      Chu Tĩnh Nhã nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại truyền tới thanh trầm thấp.

      “Tiểu thư, Từ Tiểu Cẩn bên kia mắt câu, cùng công nhân gây chuyện bên kia cấu kết, dự định ngày mốt bắt đầu tiến hành!”

      Chu Tĩnh Nhã cười lạnh tiếng.

      “Được, rất tốt. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần chớ tự mình nhúng tay, tránh bức dây động rừng…” Để cho hai người đó đấu với nhau ! Ha ha ha.

      “Dạ, đại tiểu thư…”

      ****


      “Công tử, người trong hội đều biết thân phận của , ai cũng sợ hãi dám la lối muốn chặt tay của nữa, nhưng Báo Gấm kia đầu óc toàn đá, châm dầu vô lửa muốn nhanh chóng gia nhập, vừa vặn vì hội lập công, em… Em nếu gánh được…” A Hổ lo lắng với Lục Tử Hoành.

      Lục Tử Hoành xem tài liệu, nắm vận hành của bệnh viện cùng các bộ môn trí năng (trí tuệ và năng lực), nghiệp vụ, sóng mũi đeo mắt kính mỏng gọng, kết hợp với chiếc áo xanh nhạt với nút áo vàng, hình ảnh cao to lạnh lùng rất phù hợp với phong độ của người trí thức, nhu hòa ít, càng lộ vẻ tuấn tú.

      “Cậu cần lo lắng, dám làm gì tôi đâu.” Lục Tử Hoành tiếp tục cúi đầu xem văn kiện. Chữa bệnh, đây cũng là lĩnh vực hoàn toàn mới. cần phải học rất nhiều. Cuộc sống vốn là quá trình học tập. Đối với Lục Tử Hoành mà , học tập những thứ mới mẻ có gì là khó khăn.

      “Còn nữa, nên gọi tôi ‘công tử, lần trước Mạt hỏi tôi…”

      “Dạ…” A Hổ suy nghĩ chút, “Tử Hoành thiếu gia…”

      Lục Tử Hoành giương mắt nhìn chằm chằm A Hổ, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng. A Hổ lập tức đổi cách xưng hô, “Hoành, Hoành ca…”

      Lục Tử Hoành mới coi như có gì.

      “Hoành ca, dự định để cho đại tiểu thư biết chuyện của Trịnh Tiếu Tiếu và Báo Gấm sao?”

      “Ừm. Mạt bận rất nhiều chuyện rồi, tại lại mang thai, cần phải lo lắng nhiều chuyện.”

      “Nhưng nếu như đại tiểu thư biết được, rất tức giận. vì người phụ nữ khác liều mạng như vậy.”

      Ánh mắt Lục Tử Hoành vừa ngẩng lên, ánh mắt lạnh như băng. A Hổ vội vàng bổ sung, “Chỉ có điều… Hoành ca đối với Trịnh Tiếu Tiếu chỉ là em đồng hương, trượng nghĩa giúp đỡ, tuyệt đối có nửa điểm có lỗi với tiểu thư. Tiểu thư đại nhân đại nghĩa, nhất định để ý!”

      Lục Tử Hoành hài lòng lại cúi đầu xuống, nhìn lại bảng báo cáo.

      A Hổ thở phào nhõm. Hoành ca người hai mặt. Ở trước mặt đại tiểu thư ngoan ngoãn như con mèo, chuyển cái lại lạnh lùng như con hổ, ánh mắt phóng tới là có thể đem người ta đông chết!

      Lục Tử Hoành cuối cùng xem xong xấp tài liệu, Lý An vừa đưa tới toàn bộ tài liệu của bệnh viện khác, nhân viên, tài chính, nghiệp vụ, tuyên truyền, kế hoạch, tranh chấp… Đợi chút, A Hổ thấy mà nên lời, Lục Tử Hoành cứ bình tĩnh như thường mà xem.

      Chờ cho đến lúc Lục Tử Hoành xem xong đống tài liệu đó, A Hổ đói bụng đến nỗi ngực dán vào lưng. Buổi trưa. Chợt nhớ tới chuyện quan trọng mới đến.

      “Hoành ca, em có họ, cũng là người trong hội, gọi là Lý Trường An, ấy ấy cũng muốn làm việc cho , dù sao ở hội lăn lộn cũng phải là biện pháp. ấy lớn hơn em 6 tuổi.”

      họ của cậu?”

      “Đúng đúng đúng, là người thân, mẹ ấy và mẹ em là cùng mẹ sinh ra. Hoành ca yên tâm, ấy tuyệt đối đáng tin, quan hệ thân thiết lắm, từ rất thương em. À đúng rồi, gặp! Chính là lần Trịnh Tiếu Tiếu bị bắt trở về, hùng hổ xông đến, tên cầm đầu bị vung mấy đấm răng rơi đầy đất.”

      Lục Tử Hoành nhướng mi suy nghĩ chút. Lần đó dường như là có chàng lỗ mãng bị đánh. chàng lỗ mãng mặt mũi bị sưng đó muốn theo , lúc ấy vội vã mang Trịnh Tiếu Tiếu , cũng để ý. Nghĩ lại người đó ánh mắt thành , lại thêm A Hổ như vậy, cũng có thể gặp chút.

      “Được rồi, buổi chiều cậu dẫn đến gặp tôi.”

      “Được được được, em lập tức gọi điện thoại cho ấy biết.”

      A Hổ vui vẻ báo cho Lý Trường An. Buổi chiều, A Hổ dẫn chàng lỗ mãng Lý Trường An đến gặp Lục Tử Hoành. Lục Tử Hoành thấy, quyết định giữ lại.

      Vừa vặn có thể để bên cạnh Hứa Mạt. Hai người bảo vệ Hứa Mạt kia có thân thể cường tráng, suy nghĩ chung quy khéo đưa đẩy, vẫn là cần người có đầu óc lanh lợi, khỏe mạnh. Nhiều người bảo vệ cũng yên tâm hơn nhiều.

      Vậy là Lý Trường An và A Hổ cùng với Hướng Tả hợp thành tổ ba người ‘nhân viên tùy tùng’ của Hứa Mạt. Hứa Mạt cũng đúng lúc thấy hai kẻ cơ bắp của Hứa gia quá thuận mắt, cả ngày cứ im lặng theo mình, toàn là đống cơ bắp.

      Hứa Mạt lần đầu nhìn thấy Lý Trường An nhận ra được, người này chính là người bảo vệ ở kiếp trước trước khi Lục Tử Hoành mất phân phó bảo vệ “Tiểu Lý”. nghĩ tới trời xui đất khiến, Tiểu Lý và A Hổ lại vây quanh , bảo vệ .

      Chuyện này trùng hợp? Cảm thấy như là cố ý an bài. Nghĩ tới nghĩ lui, nếu như cố ý , cũng chỉ có chồng Lục Tử Hoành.

      Càng ngày càng cảm thấy, Lục Tử Hoành cùng Lục Tử Hoành đời trước rất giống nhau, nhưng Lục Tử Hoành đời trước làm nũng! Ôi…

      ****


      Ngày hôm đó, Hứa Mạt dựa thao thói quen thường ngày, tới cửa hàng của Lục Tử Hoành giết thời gian, nặn bình gốm. Lúc vào tiệm, Hứa Mạt thoáng cái từ cửa kiếng thấy ở đường đối diện có ảnh ngược, hình như có bóng người chợt lên phía sau biển quảng cáo, hình như nhìn .

      Hứa Mạt lập tức qua, nhìn biển quáng cáo ở đường phố đối diện vắng vẻ, có gì cả, nghi ngờ hai giây.

      “Đại tiểu thư, nhìn gì vậy?” Hướng Tả hỏi.

      Hứa Mạt lắc đầu, “ có gì…”

      Vừa rồi chắc là hoa mắt?

      “Tiểu Lý hôm nay có ở đây?”

      “Vừa rồi Hoành ca gọi ấy tới bệnh viện chuyến, tạm thời rồi.” A Hổ . ra cảm thấy khó hiểu, ràng vừa mới nhận được điện thoại, bảo bọn họ đưa Hứa Mạt đến cửa hàng. Sau đó, Lý Trường An nhận được điện thoại, để cho tới chỗ Lục Tử Hoành. Hoành ca thay đổi suy nghĩ quá nhanh!

      Lục Tử Hoành dạo này bận rộn, chẳng quan tâm đến cửa hàng gốm sứ, chỉ có buổi tối sang đây nhìn nhìn, sờ sờ. Trong tiệm mướn hai nhân viên, người tên là Tôn Bội Bôi, người khác tên là Lưu Lôi. Lưu Lôi xin nghỉ về chăm sóc cha mẹ, Tôn Bội Bội buổi sáng bỗng nhiên bị viêm dạ dày cấp tính, bệnh viện. Mùa thu ngay cả bệnh dạ dày cũng có thể bị.

      Buổi tối Hứa Mạt hẹn Lục Tử Hoành cùng dạo ở công viên. Nhìn thời gian, mới hơn ba giờ chiều, còn rất sớm. Tay chân có chút lạnh, mùa thu ngày càng nặng.

      “A Hổ, giúp tôi mua ly hồng trà về, tôi muốn uống.”

      “Tôi cho tiểu thư.” Hướng Tả nhận làm, .

      “Ừ… được rồi. Aiz chờ chút, mua chút đồ ăn vặt, kẹo chua, nho chua, còn có nho đỏ.” Hứa Mạt suy nghĩ rồi bổ sung.

      “Được! Tôi lập tức mua về.”

      Hướng Tả xong lập tức lao ra ngoài tiệm mua. Gần đây A Hổ biểu tốt , lại mới tới Lý Trường An, nhìn ánh mắt tên kia lớn, tinh quang bắn ra bốn phía, rất giảo hoạt! cũng thể bị rớt lại phía sau.

      Tên nhóc A Hổ kia được sủng ái nguyên nhân chủ yếu phải là do lanh lẹ sao! cũng có thể làm được như vậy.

      Hướng Tả biến mất trong phút.

      Hứa Mạt ở trong tiệm đợi lâu, vẫn chưa thấy Hướng Tả quay về. Chờ đến vô cùng buồn chán, đông suy nghĩ chút tây suy nghĩ chút, nhớ lạị lúc học ở đại học Mỹ có ít bạn học, bây giờ cũng mỗi người nơi, Đài Loan, Thượng Hải, Quảng Đông, tây bắc đông bắc Trung Quốc đều có. Cùng Hứa Mạt ở cùng thành phố, chỉ có nam sinh tên Trương Khả, tên nữ tính hóa, nhưng ra là người đàn ông thuần chất, mày rậm dài mắt phượng. Bất quá quan hệ thân thiết lắm, quay về năm nay cũng có liên lạc.

      Hứa Mạt suy nghĩ, bỗng nhiên nhận được cuộc điện thoại lạ.

      “Hứa tiểu thư, lâu gặp, có thể nể mặt uống cà phê ?” Là giọng của người đàn ông, có chút quen tai.

      là?”

      “Chu Thanh Dự…”

      “Chu Thanh Dự?” Hứa Mạt trong lúc phản ứng kịp.

      “À, là em trai Chu Tĩnh Nhã.”

      Chu Thanh Dự cùng lúc trả lời, Hứa Mạt nghĩ ra ----là em trai của tình địch!

      “À, nhớ rồi. gọi cho tôi có việc gì sao?”

      “Mấy tháng trước, tôi mượn bốn trăm đồng, tôi nghĩ muốn trả lại cho .”

      “Tôi cho mượn tiền?” Bốn trăm đồng? Hứa Mạt nghi ngờ. “ đùa hả.”

      Trong điện thoại Chu Thanh Dự nở nụ cười, tiếng cười xen lẫn tiếng còi xe. khởi động xe. Ngoài ra, Hứa Mạt còn nghe được thanh quyến rũ của phụ nữ, “Nhị thiếu gia là xấu… Ưm… Người ta nơi đó thể sờ mà…”

      Hứa Mạt trận buồn nôn. Vừa lái xe, vừa gọi điện thoại, còn có thể vừa sờ mỹ nữ?

      “Dĩ nhiên phải giỡn. Tôi thiếu lần nhân tình chưa trả. Buổi tối 8 giờ, gần quán bar Hồng Loan, gặp về…”

      “Buổi tối tôi có…” Hứa Mạt mới được phân nửa.

      “Cứ như vậy , gặp về, bye bye. Đô – đô – đô---”

      Hứa Mạt để điện thoại xuống.

      Làm gì mà như máy bay trực thăng vậy hả? Vậy mà trực tiếp cúp điện thoại, thực nổi. Nhớ tới giọng quyến rũ của ở đầu dây bên kia, Hứa Mạt liền khinh bỉ trận. Lại là người đàn ông tinh trùng lên nào. Người như vậy Hứa Mạt thấy nhiều, chẳng có gì lạ.

      Buổi tối càng tốt cùng Lục Tử Hoành Hồng Loan, đường vừa vặn có thể từ con đường tới quán bar liếc mắt nhìn cũng được.

      Hứa Mạt nghĩ tới khuôn mặt cười như cười của Chu Thanh Dự, tác phong đứng đắn, thỉnh thoảng mang theo chút du côn, có khi lại nhìn như rất đứng đắn. Bất quá, khuôn mặt tựa hồ có chút quen thuộc, lại nghĩ ra gặp ở nơi nào.

      “A Tả làm sao mà vẫn chưa trở về nữa...” Hứa Mạt nhịn được sốt ruột, chợt nghe A Hổ kêu đau tiếng, tiếp theo chính là thanh của vật nặng ngã xuống đất!

      Hứa Mạt bị dọa sợ, sợ hãi ngẩng đầu, bộng nhiên có chiếc khăn lông kèm theo mùi thuốc nồng nặc che miệng mũi của lại.

      “Ưm...”

      Tầm nhìn tối sầm... Có người trói tay chân của ...
      Last edited by a moderator: 14/5/17
      Pe Mick, tieunai691993, lionlemon16 others thích bài này.

    3. HyoChul

      HyoChul Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      322
      Chương 45
      Bắt cóc
      Bóng đêm dày đặc, trong núi chim hót líu lo, đêm thu gió mát, thổi vào những cây cỏ khô trong rừng.

      Ba người đàn ông lực lưỡng ôm cái bao bố to, người soi đèn pin, lên núi, phía sau hai người thầm chuyện với nhau.

      “Thiết ca, đây chính là phụ nữ có thai đó, nếu mà làm tốt chính là xác hai mạng, chúng ta có thể hay bị…”

      “Đúng đó, tao cũng cảm thấy có chút được…”

      “Đồ nhát gan.” Tên rọi đèn pin phía trước mắng, “Cũng phải bắt mày giết ta, sợ cái gì. Vả lại, sau khi chuyện thành công tao cho tụi mày khoản tiền! Cho tụi mày núi Quý Châu mua hai con vợ, hai đứa bây chưa vợ, có gì mà băn khoăn do dự!”

      Hai tên phía sau suy nghĩ chút, quả là như vậy.

      Tên phía trước rọi đèn pin chính là tên gây con của người chết kia, ở địa phương có chút tên tuổi lăn lộn trong xã hội, biệt hiệu “Trương Lục”. Hai tên phía sau là đàn em bình thường hay theo , đều là trong thôn ra, bình thường chuyên làm nghề buôn bán mê dược, nên làm việc này rất thuận lợi.

      Trương Lục lăn lộn trong giới cũng phải là có nguyên nhân, cha – Trương Đức Cương khi còn trẻ cũng cầm đầu băng nhóm, cũng vì vậy mà tính tình vô cùng ngang ngược, công trường gây rối muốn lừa tiền, nhưng tiền có lại bị mất luôn cái mạng.

      Trương Lục cầm tiền bồi thường, mua xe, ra vào các hội quán sa hoa, tìm đàn bà, đánh bài, chưa đến hai ngày xài hết, còn thiếu nợ cá cược. từng nhận được lợi lộc, nay tiền tiêu hết còn bị đòi nợ, đương nhiên là cam lòng, vì vậy lại muốn lừa chút tiền, nhưng người của công ty lại khôn khéo xảo quyệt, cách nào moi được tiền từ họ.

      Hắc có suy nghĩ tính bắt cóc tống tiền, nhưng lại có gan làm. Lúc do dự, có người tìm , muốn cùng hợp tác. Người đó cho hai mươi lăm vạn, làm cho người phụ nữ này nếm chút khổ sở, tốt nhất là làm hư thai, làm ảnh hưởng tới tính mạng là được.

      Trương Lục nghĩ việc này có thể nhận, mạo hiểm so với bắt cóc tống tiền thấp hơn ít. Người đó đại khái là kẻ thù hoặc là tình địch của người phụ nữ này. Người tìm phụ nữ, mang kính mắt lớn, mặc áo gió, đội mũ, cụ thể cao thấp , chỉ cảm thấy là phụ nữ thanh tú. Có điều, tối nay người phụ nữ đó đem tiền đưa cho , đến lúc đó có thể nhìn kỹ rồi.

      Khi Hứa Mạt mơ mơ màng màng khôi phục ý thức, ba người đem đặt mặt đất ở khu vực ngoại ô, trước ngôi mộ.

      Hứa Mạt bị che mắt bằng vải, miệng cũng bị bịt lại, được.

      Là ai? Là ai muốn bắt cóc .

      Bị bắt cóc thế này, Hứa Mạt cũng phải là bị lần đầu, hồi học cao trung bị lần.

      Trong đầu Hứa Mạt nhanh chóng vẽ ra rất nhiều khả năng. Bắt cóc ngoài khả năng vì tiền. Suy nghĩ chút, dường như kết thù với ai. Bỗng nhiên, trong đầu xẹt qua hình ảnh Từ Tiểu Cẩn. lẽ có liên quan tới ta?

      Hứa Mạt nhớ tới đứa con trong bụng, vốn dĩ sợ, nay tim lại thình thịch đập mạnh.

      Trương Lục đè Hứa Mạt xuống mộ dập đầu mấy cái.

      “Hừ! Đây là do thiếu nợ người khác!”

      Người đàn ông đè đầu Hứa Mạt giọng căm hận , ngôi mộ này chính là mộ Trương Đức Cương.

      Hứa Mạt bị bịt mắt, nhìn thấy, nhưng suy nghĩ lại có chút manh mối. Chẳng lẽ, là người đàn ông họ Trương trước đó vài ngày tới đòi bồi thường nhưng thành. Lúc ấy ra mặt là Lưu tổng bên bất động sản, Hứa Mạt cũng gặp qua Trương Lục, biết thanh này có phải là .

      Ba người Trường Lục ném Hứa Mạt tới cái hang động núi, bên cửa động để mấy bó củi khô, là nơi nông dân làm củi đốt rẫy để ở chỗ này. Hai người đàn ông vạm vỡ đến cửa hàng chuốc thuốc mê bản thân biết điện thoại là gì, cũng ngờ người Hứa Mạt có điện thoại. Hứa Mạt tay chân bị trói, muốn lấy điện thoại từ trong quần.

      “Lục ca, ném ta ở đây sao?”

      “Ừ. Để ở đây , cho ta nhịn đói vài ngày…” Trương Lục . Nếu muốn xử lý phụ nữ có thai, quả có chút dám, vả lại bối cảnh gia đình người phụ nữ này dường như rất cao, nếu làm ra chuyện nguy hiểm gì, là toi đời.

      Hứa Mạt giằng co rất lâu, cổ tay cũng bị chà xát đến đau đớn, rốt cục mới có thể duỗi tay đến trong túi quần, đầu ngón tay đựng tới điện thoại di động, chạm tới bàn phím. Nhưng làm thế nào để cho người khác biết tình cảnh tại cùng phương hướng của đây.

      Hứa Mạt tính toán, bộng nhiên cảm thấy máy tay có rung lên. để tiếng chuông. Nhưng bây giờ hang núi vắng vẻ, rung cũng có thể nghe thấy .

      “Trời ạ, là thanh gì thế?” tên đàn ông cao lớn trong đó hoảng sợ.

      Hứa Mạt thầm kêu ổn, sau đó cảm giác được điện thoại trong túi bị người đàn ông cao lớn lấy .

      "Đồ chơi này chính là điện thoại di động?"

      “A, cái này, cái này là điện thoại? Lục ca, là cái người gọi Chu Thanh gì đó!”

      “Lo lắng làm gì, mau mau cúp máy !”

      “Dạ dạ dạ.” Người đàn ông vạm vỡ luống cuống tay chân, vội vã cúp điện thoại, nhưng bởi vì chưa từng sử dụng điện thoại, án thành nút trả lời!

      Trong loa truyền tới giọng nam chuyện----- “Hứa tiểu thư, chính là người có phúc hậu, tôi chờ suốt 2 tiếng, đến đâu rồi?”

      Người đàn ông cao lớn hướng Trương Lục vội la lên, “Lục ca! Có người chuyện bên trong.”

      “Tao kêu mày mau chóng cúp máy mày bấm nút nghe làm gì hả! Bộ mày tính để cho người ta biết phải !” Trương Lục vội vã đoạt lấy điện thoại ấn nút cúp máy, tắt nguồn, đem động cất trong người.

      “Chuyện của chúng ta làm xong rồi, kết thúc công việc…” Trương Lục . Kế tiếp chính là tìm người phụ nữ kia lấy tiền.

      Hứa Mạt nghe thấy tiếng bước chân ba người đàn ông trong hang động vang vọng huyên náo rồi dần dần biến mất, liền thở phào nhõm.

      Tay chân bị trói, mắt bị che, miệng cũng bị dán băng keo, thực là nửa điểm cũng thể động đậy. Giãy giụa hồi, vù vù thở ra hơi, suy cho cùng bởi vì mang thai nên được lanh lẹ như trước. Bọn họ kết thúc công việc, chẳng lẽ cứ như vậy ném ở chỗ này.

      lúc sau, Hứa Mạt chợt nghe có tiếng bước chân truyền tới, cẩn thận nghe có thể nghe ra tiếng bước chân lần này cùng mấy người đàn ông hồi nãy có chút khác biệt, yếu… chút, giống như tiếng bước chân của phụ nữ.

      Là ai?

      Người nọ dừng ở trước mặt của Hứa Mạt, đèn pin lướt qua gò má ta, trong ánh mắt tràn đầy hận ý, lại nhịn xuống câu cũng .

      Hứa Mạt cảm giác được trong động có thêm người. Người này lời nào, nhất định là người phụ nữ quen biết, hơn nữa còn là người quen. ‘Từ Tiểu Cẩn’, trong lòng Hứa Mạt toát ra ba chữ này.

      Từ Tiểu Cẩn từ cao nhìn xuống Hứa Mạt. Thời gian trước, có người gửi tư liệu kiện tranh cãi ở công trường cho ta, ta nhận được điện thoại, là thanh kỳ quái, vừa nghe liền biết là thay đổi giọng . Người nọ có thể cho ta tiền, về phần làm như thế nào, cho ta tùy ý xử lí

      Tùy ý xử lý, Từ Tiểu Cẩn hừ lạnh trong lòng. Cho dù ta hận Hứa Mạt, nhưng vẫn còn lí trí. Thân phận, địa vị của Hứa Mạt, ta có lá gan lớn ‘tùy ý xử lí’ như vậy”. Trước kia bị thua thiệt từ Hứa Mạt, lần này, ta xúc động, ngây thơ như vậy… Trừ phi chuẩn bị chu đáo và nắm chắc thành công để bị phản kích lại ta mới ra tay.

      Từ Tiểu Cẩn lấy điện thoại di động ra, gọi chuỗi dãy số. Khóe miệng nâng lên ý cười. Muốn lợi dụng ta, có dễ như vậy. Ngoại trừ ta, vẫn còn có người muốn người phụ nữ Hứa Mạt này được tốt, muốn con của biến mất…

      Trực giác của phụ nữ cho Từ Tiểu Cẩn biết, người này chính là Chu Tĩnh Nhã.

      Mắt nhìn thấy, Hứa Mạt thính tai lắng nghe, nghe thấy thanh đô đô của điện thoại gọi. Từ Tiểu Cẩn bật loa ngoài, trong phút chốc trong sơn động đều là thanh gọi điện thoại.

      Sau đó, chính là giọng của người phụ nữ truyền đến----

      “Alo, alo… Ai đó?” Thanh trong điện thoại dừng lại hai giây, “À, ra là … Thế nào, hài lòng …”

      Hứa Mạt lập tức phân biệt ra được thanh truyền tới. Trong điện thoại truyền tới chính là giọng của Chu Tĩnh Nhã!

      Từ Tiểu Cẩn gì, ấn nút cúp điện thoại. ta là cố ý để cho Hứa Mạt nghe ra giọng của Chu Tĩnh Nhã.

      Chu Tĩnh Nhã chỉ lo cho bản thân mình, để cho Từ Tiểu Cẩn gánh tội thay, có phần quá coi thường ta rồi! Đừng tưởng rằng ta ngu như vậy. Từ Tiểu Cẩn tiếng động ngoan cười tiếng. Ai lợi dụng ai, còn chưa biết đâu. Oan uổng này, cứ để cho Chu Tĩnh Nhã gánh .

      Từ Tiểu Cẩn đứng hồi, đưa chân hung hăng đạp lên tay của Hứa Mạt.

      “Aaaa.” Tay của Hứa Mạt bị trói bị hung hăng đạp lên, toàn tâm đều đau đớn.

      Từ Tiểu Cẩn hài lòng nhìn khuôn mặt thống khổ của Hứa Mạt, tiếng động cười lớn. Được, rất khỏe mạnh. Cho dù thành công nhanh chóng như vậy, hả giận chút cũng tốt, dù sao, tội danh này cũng do Chu Tĩnh Nhã gánh. Thời điểm gặp Trương Lục, ta cũng dựa vào phong cách ăn mặc cùng kiểu tóc của Chu Tĩnh Nhã mà bắt chước, vả lại ta còn đeo kính đen…

      Từ Tiểu Cẩn tự nhận là muốn giá họa cho Chu Tĩnh Nhã, nhưng lại đánh giá thấp Hứa Mạt.

      Người phụ nữ này nhất định là Từ Tiểu Cẩn. Hứa Mạt trong đầu có thể xác định. người ta có nhàn nhạt mùi nước hoa…

      ****


      Chu Thanh Dự lý giải được sau khi điện thoai bị cúp, lại gọi lại vài lần, điện thoại di động của Hứa Mạt vẫn ở trạng thái tắt máy.

      Tình huống này rất khác thường! Hứa Mạt nhất định là xảy ra chuyện gì rồi!

      Chu Thanh Dự nghĩ đến việc gọi điện thoại cho Hứa gia, có số điện thoại của thư ký của Hứa Minh Sơn- thư ký Châu. Chu Thanh Dự tìm được số điện thoại trong danh bạ, nhưng lại gọi được.

      Chu Thanh Dự cau mày. nhớ lại có khả năng… lẽ, cùng chị có quan hệ…

      Chu Thanh Dự từ bỏ ý niệm báo cho Hứa gia cùng việc báo cảnh sát, lập tức gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Nhã.

      “Này con khỉ kia, khuya như vậy tại sao lại gọi điện thoại cho chị, lẽ mỹ nữ của thành phố N đủ đẹp?”

      “Chị, em hỏi chị vấn đề, chị thành trả lời cho em biết…” Chu Thanh Dự ngữ khí nghiêm túc, “Vợ của Lục Tử Hoành, có phải xảy ra chuyện ‘ngoài ý muốn’…”

      “…”

      Chạng vạng, Lục Tử Hoành mang theo đàn ghita, tới công viên Hồng Loan sớm, trang trí hoa và nến, định mang đến cho Hứa Mạt bất ngờ. Mấy ngày nay bận rộn, có nhiều thời gian ở bên .

      Bỗng nhiên Lý Trường An chạy tới, hỏi làm sao còn ở chỗ này.

      “Hoành ca, phải kêu em tới bệnh viện tìm sao? Tại sao lại ở đây?”

      “Tôi tìm cậu lúc nào?” Lục Tử Hoành khó hiểu.

      “Hồi trưa đó, gọi điện cho em biết, em còn chạy tới bệnh viện tìm . Ơ… bị cảm nhanh như vậy mà khỏe rồi à, cổ họng cũng bị khàn…”

      “Cái gì mà bị cảm…” Lục Tử Hoành nghe vậy, lập tức cảnh giác, “Đem điện thoại đưa cho tôi!”

      Lý Trường An đem điện thoại của mình đưa cho Lục Tử Hoành, “Dạ, chính là dãy số này.”

      điện thoại là dãy số xa lạ, căn bản phải số của , có hơi giống nhau, nhưng số đuôi khác nhau!

      “Chết tiệt…”

      Lục Tử Hoành nghiến răng khẽ nguyền rủa câu.

      Mạt! Em có phải hay

      Lục Tử Hoành vừa chạy trở về, vừa lấy điện thoại gọi cho Hứa Mạt, vẫn liên tục có người nghe máy. Lục Tử Hoành chạy như bay vào trong cửa hàng, đúng lúc gặp Hướng Tả từ bên trong vội vàng chạy ra, hai người vừa vặn đụng vào nhau---

      “Thiếu gia, thấy đại tiểu thư, A Hổ bị đánh ngất xỉu và bị trói ở bên trong!”

      Hướng Tả vừa xong, liền bị lãnh ý từ người Lục Tử Hoành bắn tới khiến cho sợ hãi, lời cũng bị thắt ở đầu lưỡi.

      Lục Tử Hoành chạy vào trong tiệm, nhìn A Hổ vẫn còn hôn mê, lấy ngón tay dính chút thuốc vẫn còn sót lại gò má, khẽ ngửi cái. Là thuốc mê.

      “Báo cảnh sát chưa?” Lục Tử Hoành lạnh lùng hỏi.

      “Vẫn chưa…” Hướng tả .

      Nếu như là bắt cóc vơ vét tài sản, tùy tiện báo cảnh sát cũng hẳn là chuyện tốt.

      Lục Tử Hoành đứng lên, vẻ mặt nặng nề. “Trước tiên đừng báo cảnh sát.”

      Lục Tử Hoành xong câu này, nhanh chóng rời khỏi. Hướng Tả vội vàng đuổi theo.

      Lục Tử Hoành để cho Lý Trường An dẫn tới cái hẻm , gặp vài người.

      “Lục công tử, phải Báo Gấm tôi muốn, , trước đây vì con nhóc tên Trịnh Tiếu Tiếu, đem em trong hội đánh cho đầu rơi máu chảy, chúng tôi cũng truy cứu, sau đó, nàng kia lại thiếu chúng tôi khoản nợ, lại chạy tới đại náo trận, tuy thay ta trả nợ, nhưng…”

      Báo Gấm thổi thổi bụi trong móng tay, tiếp, “Chúng tôi lăn lộn giang hồ, cũng phải mặc cho chém giết. Mệt cho lão đại của tụi tôi coi trọng cho nhập hội, lạị kéo dài thời gian dây dưa với người phụ nữ, dường như, còn muốn… Bây giờ lại muốn tìm chúng tôi tới giúp…”

      Báo Gấm tấm tắc lắc đầu, rất có hình tượng.

      Lục Tử Hoành lớn lên cao lớn, cánh tay dài duỗi cái nắm lấy cổ áo của Báo Gấm, nhấc lên, nghiêm giọng : “Tôi phải ‘cầu xin’ giúp, tôi là ‘để’ cho giúp tay, nếu như muốn vì lời của mình mà phải vào tù, tốt nhất làm theo lời của tôi ! Hay là , muốn tứ chi lành lặn sống qua ngày!”

      Lục Tử Hoành khí thế bức người, dù lăn lộn trong giang hồ nhiều năm nhưng Báo Gấm cũng bị dọa. Trách được lão đại muốn cho Lục Tử Hoành gia nhập vào hội, người đàn ông này, đến đầu óc thông minh hay , chỉ cần công phu đánh nhau cùng với khí thế dọa người của , sau này tuyệt phải là kẻ đầu đường xó chợ.

      Nhưng, thua người thua trận! Báo Gấm kiên cường , “Mày, mày dám!”

      xem tôi có dám hay .” Lục Tử Hoành bình tĩnh , nhưng tay đổi từ nắm cổ áo thành nắm cổ, Báo Gấm nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh đến lạnh lùng của Lục Tử Hoành, mắt đỏ lên, sợ tới mức tóc gáy sau lưng dựng cả lên. Ánh mắt này, là ánh mắt của kẻ liều mạng. Báo Gấm nghĩ tới Lục Tử Hoành bình thường thoạt nhìn ôn thuận cũng có lúc lạnh lùng như vậy.

      Hứa Mạt bị người ta trói , Lục Tử Hoành chạm tới ranh giới đến phát điên lên. Báo Gấm khiêu khích lại ngờ đụng vào họng súng.

      “Báo ca.”

      “Lục công tử bớt giận ạ…”

      Mấy người đứng ở hai bên sốt ruột dám xen vào, lão đạo đối với Lục Tử Hoành rất tán thưởng, rất có khả năng sau khi Lục Tử Hoành gia nhập bang là thủ lĩnh mới của bọn họ, nên bọn họ thể đắc tội được. Vả lại, Lục Tử Hoành rất giỏi đánh nhau, tới chừng còn bị ăn đòn.

      “Hoành ca…” Lý Trường An cũng sốt ruột, chỉ sợ Lục Tử Hoành cùng Báo Gấm ầm ĩ, thành kẻ địch trong hội, vậy dễ làm! Đám người này, dễ đối phó nha!

      “A! Tử Hoành em, cậu làm lớn chuyện như vậy là vì chuyện gì?”

      trong lúc giương cung bạc kiếm thể tách ra, thanh uy nghiêm vang lên----vài người tới, chuyện chính là người đàn ông trung niên đầu, vóc người cùng Lục Tử Hoành cũng cao to giống nhau, ánh mắt sắc bén như ưng. nhận được tin, rằng Lục Tử Hoành từng quay về náo loạn, lại tìm tới cửa.

      “Lão đại.” Những người còn lại nhìn thấy đều cung kính gọi lão đại.

      Lục Tử Hoành đem Báo Gấm thoi thóp ném qua bên, Báo Gấm mở miệng thở phì phò, cuối cùng cũng được cứu.

      ra là Long ca, tôi chỉ là muốn tìm giúp chuyện.” Lục Tử Hoành .

      “À? Gấp cái gì, khiến cậu nổi giận đến nỗi muốn bóp chết Báo Gấm?”

      “Vợ tôi bị người ta bỏ thuốc mê mang , thuốc mê đó là loại đặc biệt, nếu tôi nhớ lầm, trong thành phố sở hữu thuốc loại này đều là từ chỗ của ra. Thuốc này là thuốc mê có số hiệu D06, là loại mới, các người hẳn là bán được nhiều, hướng các dĩ nhiên là rất ràng.”

      Đỗ Long Trạch rất bất ngờ, lần trước bất quá chỉ cho Lục Tử Hoành nhìn thoáng qua, lại ghi nhớ như vậy, quá nhiên, tiểu tử này bình thường.

      “Đúng, thuốc trong thành phố này đều là từ chỗ của ra, về phần về hướng nào, chúng tôi đương nhiên là ràng. Để giúp cậu tìm người, trong vòng ngày tuyệt đối có thể tìm được. Chỉ có điều… Muốn giúp cậu, cũng có thể, nhưng cậu phải nhập hội!”

      Đỗ Long Trạch , mặt là khiêu khích cùng uy nghiêm. Nhưng, hết lần này tới lần khác Lục Tử Hoành cũng sợ vẻ mặt này.

      “Tôi sớm , dính dáng với hắc bang, trước đây suy nghĩ, tại tôi có gia đình, càng .”

      Đỗ Long Trạch nghe Lục Tử Hoành xong, hừ lạnh tiếng, “Cậu sợ tìm cậu gây phiền phức sao?”

      Lục Tử Hoành cũng cười lạnh tiếng, “Long ca, thường nhiều thêm người bạn ít kẻ thù, chẳng phải sớm ràng bối cảnh sau lưng của tôi sao, cùng tôi là kẻ thù, lưỡng bãi câu thương, có cái gì tốt?”

      Lục Tử Hoành sớm biết thân thế của mình, Đỗ Long Trạch cũng biết. Tiếu lão gia, gặp qua. Thế lực, địa vị của ông kia, quả dám làm bừa. Mà, Lục Tử Hoành lại là cháu trai ông quý mến…

      Đỗ Long Trạch cười rộ lên.

      “Được, giúp cậu lần này, chỉ có điều, cậu thiếu lần nhân tình, sau này tìm cậu đòi lại.”

      “Cảm ơn Long ca.” Lục Tử Hoành vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

      Cái hẻm vắng vẻ tầm thường này chính là hang ổ của Hắc Long hội, Đỗ Long Trạch phân phó người, suốt đêm tìm kiếm.

      Lục Tử Hoành gọi điện thoại cho cha mẹ Lục, mình cùng Hứa Mạt ra ngoài chơi, tối nay về nhà, để họ phải lo lắng. Lục Tử Hoành do dự hồi, vẫn là gọi điện cho Hứa Minh Sơn tình hình của Hứa Mạt, nếu như hừng đông vẫn tìm được Hứa Mạt, có manh mối, lập tức báo cảnh sát.

      Hơn giờ sáng có tin tức.

      Hai người đàn ông to con bị giải đến trước mặt Lục Tử Hoành, hai tay bị trói ở sau lưng, quỳ đất run lẩy bẩy. Hai người đàn ông này chính là người cùng Trương Lục bắt trói Hứa Mạt mang .

      “Người phụ nữ bị các người bắt mang ở đâu, !” Lục Tử Hoành lời điệu cao, nhưng lành lạnh dọa người.

      “Tha mạng tha mạng, chúng tôi chỉ là nghe lệnh mà làm thôi, là Trương Lục kêu chúng tôi đánh thuốc mê đó rồi trói , liên quan đến chúng tôi!”

      Hai người vội vàng hướng về phía Lục Tử Hoành dập đầu.

      Đỗ Long Trạch hỏi Báo Gấm ở bên cạnh: “ là Trương Lục trong hội của chúng ta?”

      phải, là tên lưu manh đầu đất tên Trương Bá Thôn, cho em bắt, lập tức dẫn tới.”

      Trương Lục vừa từ núi về tới nhà, xách theo túi tiền, dự định về nhà thu thập đồ đạc chạy trốn trong đêm, nhưng ngờ tới đột nhiên có người gõ cửa, cửa còn chưa kịp mở, bị đánh gậy, bị trói lại đem về đây.

      Trương Lục sợ tới mức tè ra quần, lúc nhìn thấy hai người đàn ông to con liền biết, nhất định là chuyện bắt người phụ nữ đó bị lộ. Người phụ nữ kia lại cùng xã hội đen có liên quan với nhau? Ngàn tính vạn tính, chết sống cũng nghĩ tới chuyện này. Phải biết rằng, thứ thuốc mê kia, chính là từ nơi này truyền ra.

      “Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Tôi làm gì người phụ nữ đó, chỉ đem ném ấy ở thôn Trương Gia Bá trong sơn động núi Miêu Nhi Đà!”

      Lục Tử Hoành kéo Trương Lục từ dưới đất đứng lên, khuôn mặt dữ tợn, “Dẫn tao tìm ấy! Nếu như ấy có chút sơ suất gì, tao cho mày cũng giống như ba của mày đều sống được!”

      Trương Lục bị dọa đến nỗi hai chân run cầm cập, chỉ có ý nghĩ, sắp toi đời rồi!

      Đúng rồi, hết thảy những việc này phải làm chủ, là người phụ nữ kêu làm. Chỉ tiếc, thấy bộ dáng đó, chỉ nhớ ta mặc quần áo rất mắc, trang phục đó rất có giá trị.

      Lục Tử Hoành cùng Hướng Tả, Lý Trường An và vài người của Hắc Long hội nhanh chóng chạy tới núi Miêu Nhi Đà ở Trương Gia Bá.

      Lục Tử Hoành hai mắt đỏ ngầu, máu toàn thân đều sôi lên. Chỉ cảm thấy, thế giới của , toàn bộ của , đều bị treo sợi tóc phía vực sâu vạn trượng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngã tan tành.

      người này, có toàn bộ tình cùng hạnh phúc của , sợ, lần đầu tiên trong đời, sợ hãi như vậy!

      Mạt, chờ ! Chờ

      Hai giờ sáng, Lục Tử Hoành đến núi Miêu Nhi Đà, thế nhưng, trong sơn động lại bóng người! Bụi đất mặt đất chỉ để lại dấu vết giãy dụa.

      “Mày lại dám gạt tao!!” Lục Tử Hoành nắm vạt áo của Trương Lục, sắc mặt xanh đỏ luân phiên.

      Trương Lục lúc này sợ tới mức mặt tái nhợt như tờ giấy, khó khăn , “ có…Vừa nãy, ràng ấy ở chỗ này…” ho khan cái…

      “Tử Hoành, có chuyện gì từ từ , cậu đừng vội.” Đỗ Long Trạch khuyên nhủ. Ánh mắt nhìn vẻ mặt thay đổi của Lục Tử Hoành. Người đàn ông này bình thường nhìn như ôn hòa khiêm nhường, có khí chất tà ác, lạnh lùng, nếu như kéo vào hội, đợi thời gian, tuyệt đối là nhân trung long phượng, có thể đem Hắc Long hội phát triển lớn mạnh.

      Lục Tử Hoành tìm về chút lý trí, tại thể gấp, thể loạn. Nhìn dấu vết đất, chắc là vừa mới có người ở đây, mặt đất có vết máu, ít nhất Mạt chắc là bị thương.

      Trương Lục từ từ thở lại bình thường, : “Tử Hoành đại ca, nhất định là… Người phụ nữ đó đem vợ của …”

      “Người phụ nữ nào?” Lục Tử Hoành kéo Trương Lục lại.

      “Tôi, tôi cũng nhìn thấy mặt, cảm thấy là người phụ nữ trẻ, xinh đẹp…”

      Lục Tử Hoành híp mắt lại như suy nghĩ cái gì, liền vội vào lao ra khỏi động. Lúc này là ban đêm, chắc họ còn chưa xa!

      Mấy người còn lại lập tức đuổi theo.

      Người phụ nữ xinh đẹp trong miệng Trương Lục, đến tột cùng là ai còn chưa kết luận.

      Từ Tiểu Cẩn, Chu Tĩnh Nhã, đến tột cùng ai bị bắt, đại khái chỉ xem vận khí của các .
      Last edited by a moderator: 14/5/17
      Pe Mick, tieunai691993, lionlemon11 others thích bài này.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Bạn ơi, đoạn "A Hổ ra khỏi phòng, vừa vặn gặp..." có vài chỗ nhầm tên Lục Tử Hoành thành Lưu Thi Ngữ. Bạn xem lại nhé

    5. HyoChul

      HyoChul Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      322
      @snowbell cảm ơn bạn mình chỉnh sửa lại rồi. Do mình chỉnh viết tắt trong word nên bị nhằm lẫn giữa Ltn và Lth. Mong bạn luôn ủng hộ truyện nhé!:-*
      hienphichsnowbell thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :