1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chí tôn nữ hoàng quật khởi ở mạt thế - Công Tử Khinh Cuồng (Q2_c61.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHÍ TÔN NỮ HOÀNG QUẬT KHỞI Ở MẠT THẾ

      Tác giả: Công Tử Khinh Cuồng

      Thể loại: đại, mạt thế, nữ cường, HE...

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Số chương: 99 chương

      ****

      Giới thiệu:

      vốn là Ma Tôn tung hoành tam giới, nhưng nghĩ được khi tỉnh lại lại trở thành loài người cực kỳ bình thường.

      Vốn cho là sống đời bình yên, ngờ mạt thế lại tới, tang thi đột kích.

      Chị ruột tính toán, muốn chết oan chết uổng, chỉ vì hoài nghi rể có mập mờ?

      Bạn thân phản bội, mưu đồ muốn đẩy vào đám tang thi, chỉ vì tiện tay cứu tiểu bạch thỏ?

      ngờ tới mấy con kiến hôi này xem quả hồng mềm, nếu còn nhảy nhót nữa, lập tức ném vào trong bầy tang thi!

      Mạt thế đến, tài nguyên thiếu thốn, đạo có, người người đều bất an.

      có thức ăn, có nguồn nước?

      sao, Tử Phủ bên trong tự thành thế giới, chim bay thú chạy, linh quả, suối thần, duy trì cuộc sống chơi!

      Tang thi khắp nơi, động thực vật dị biến?

      sao, tay có linh bảo, bất kể phòng thủ hay công kích, hết thảy cần !

      Cái gì? có dị năng?

      sao! Trong tay có thuật pháp Ma đạo, coi như có dị năng vẫn đứng đỉnh mạt thế, ngoạn (*) tam giới xoay vòng.

      (*)ngoạn: chơi, đùa

      Chẳng qua là....

      Ai có thể cho biết, phía sau đại quân dị năng oai hùng thân thuộc của xảy ra chuyện gì á?

      Nam phúc hắc đẩy đẩy gọng kiếng, nở nụ cười: "Thanh Thanh, em xem, tôi có gian, có vật tư, theo bên cạnh em có phải rất tiện lợi ?"

      Mặt Nam kiêu ngạo đầy khinh thường: "Tiểu Thanh Thanh, tiểu gia theo em là vinh hạnh của em, mặt em đầy ghét bỏ là thế nào!"

      Hốc mắt Nam bạch thỏ ửng đỏ: "Thanh Thanh, em cứu mạng tôi, dĩ nhiên tôi muốn theo em, em muốn bỏ tôi, tôi liền, tôi liền...ríu rít...ríu rít...

      Nam bá đạo hừ lạnh: "Sở Thanh, ban đầu là em trêu chọc tôi, tại muốn toàn thân trở ra sao? Nằm mơ!"

      Mặt Nam cố chấp điên cuồng: "Sở Thanh, tại em có hai con đường, hoặc là thu nhận tôi, hoặc là giết tôi!"

      Nam dịu dàng đem ngăn ở trong ngực, giọng ôn hòa: "Thanh Thanh, cần tức giận, bất kể lúc nào tôi cũng ở sau lưng em, xa gần, tay em giơ lên là có thể chạm vào."

      rể tương lai: ......

      Chúng nam: "Thân phận ngươi định, qua bên kia !"

      rể tương lai: "Tôi hối hận còn được sao?"

      Mà trong bóng tối, nam nhân mặt mỉm cười, tóc bạch kim, con ngươi màu đỏ tươi nhướng lên mang theo vẻ điên cuồng máu tanh cùng mị hoặc mê người, người tản ra sát khí như Cửu U Địa ngục, u lãnh mà bá liệt: "Muốn vào cửa nhà của Tiểu Thanh, cũng phải nên hỏi người đại ca ta có đồng ý hay chứ?"

      === ====== ===

      Chắc các bạn đọc văn án xong nghĩ là truyện NP phải ? Nuy cũng nghĩ như vậy, nhưng truyện này là 1vs1 đấy

      Cho nên cần nhiều, bảy trong tám ở trong Giới thiệu là nam phụ, còn lại chắc chắn là nam chính, vậy các bạn có thể đoán thử, nào trúng-số-độc-đắc đây?
      ly sắc, Nhiên Nhiên, Dion4 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Ma Tôn thức tỉnh

      Gian phòng màu trắng, giường màu trắng, nằm giường là người trẻ tuổi mặc đồ trắng, sắc mặt tái nhợt, vài sợi tóc ngắn che hai mắt nhắm chặt của , đôi môi vốn màu hồng nhạt, lúc này cũng mất huyết sắc, mảnh trắng bệch.

      tay ghim cây kim tiêm, chất lỏng màu đỏ sậm theo cái ống trong suốt chảy vào thân thể của .

      Nhưng sắc mặt của vì vậy mà khá hơn, ngược lại vai trái dần dần chảy ra vùng đỏ sậm, đem áo sơ mi nhuộm thành vùng máu ghê người.

      "Chú đừng lo lắng, A Thanh có việc gì đâu." Nhìn người trẻ tuổi nằm giường, người thiếu niên có gương mặt ấm áp hơi thở dài, giọng khuyên nhủ người đàn ông trung niên bên cạnh.

      Người đàn ông trung niên nhìn người nằm giường, khẽ lắc đầu, cũng gì, chẳng qua trong mắt lại có nỗi đau sâu sắc và áy náy.

      Là ông sai rồi!

      Ban đầu, nếu như phải vì Nghiên Nghiên, hôm nay A Thanh sao có thể như vậy!

      ràng đều là con của mình, lại bởi vì vợ trước chết mà áy náy với con lớn, vì muốn để con chịu khổ, nên ông tuyên bố với bên ngoài con là con trai, cho con thừa kế gia tộc, tất cả gánh nặng đều gánh hết lưng con .

      "Chú à, đây phải là lỗi của chú, chẳng qua A Thanh nhất thời thể nghĩ thông suốt, nếu như em ấy có thể minh bạch hết tất cả, cũng trách chú." Quanh năm suốt tháng sống chung với nhau, thiếu niên này hiểu người đàn ông trung niên kia, nhìn thần sắc của ông như vậy, cũng biết ông nghĩ gì, chẳng qua, bây giờ trừ an ủi, cậu còn có thể gì?

      Lúc thiếu niên giọng an ủi, hai người cũng chú ý người nằm giường từ từ mở mắt.

      Đây là...thế nào?

      Nhìn vùng màu trắng xung quanh, Sở Thanh Y hơi nhíu mày lại, màu trắng là màu chán ghét nhất, sao mà lại ở trong căn phòng màu trắng được, hơn nữa đây là chỗ nào?

      Trong khí tia linh khí, xung quanh hết thảy đều bẩn làm cho người ta khó chịu, cỗ khí tức vẩn đục từ cánh tay truyền vào cơ thể , làm cho bản năng sinh ra tia chán ghét.

      "A Thanh!" Nhìn thấy Sở Thanh Y chuẩn bị rút kim tiêm ra, cuối cùng thiếu niên cũng phát có cái gì đó đúng, vội vàng bước tới, ngăn cản động tác của . Edit by NuyHam

      Giương mắt nhìn ta cái, Sở Thanh Y cũng có ngừng động tác của mình, còn đem kim tiêm rút ra, trong mắt đầy vẻ vui.

      Loại khí tức vẩn đục kia sao có thể vào cơ thể chứ, đây là phá tu vi của đấy!

      Chẳng qua sau khắc, phát đối phương có cái gì đúng, thân thể này... quá yếu, đây phải là thân thể của !

      Sở Thanh Y là Chí Tôn Ma giới, ma thể Hỗn Nguyên chính là trải qua Cửu Cửu Thiên kiếp nên thể có chút tổn hại nào, làm sao có thể suy yếu như vậy?

      khắc sau, rất nhiều trí nhớ thuộc về nhanh chóng chạy vào đầu, làm cho nhăn mặt cau mày.

      Chị hai, giả nam, áp lực, trách nhiệm, cam lòng, phẫn hận, rể....

      Từng mảnh trí nhớ vụn vặt dần xâu chuỗi với nhau, cuối cùng Sở Thanh Y cũng biết chuyện gì xảy ra.

      ra lúc ngủ, biết tại sao Nguyên Thần rời thân thể, phiêu đãng đến thế giới có linh khí, vừa vặn gặp phải kẻ tự nguyện buông tha sinh mạng của mình, lại phù hợp với Nguyên Thần của , cho nên...Bây giờ là bị động đoạt 'nhà'?

      Có điều khi xem ràng trí nhớ người ta, lại hơi có chút khinh thường, bởi vì trách nhiệm, bởi vì áp lực, bởi vì tình chiếm được, cho nên muốn kết thúc sinh mạng của mình, quả nhiên là hèn nhát.

      Bất quá....

      Theo bản năng sờ bên bả vai trái, Sở Thanh Y khỏi thở dốc vì kinh ngạc, vết thương này đủ sâu, mơ hồ muốn đâm xuyên qua xương bả vai của nàng, hơn nữa trước khi Nguyên Thần nhập thể, chủ nhân thân xác này gặp người ái mộ, mà người nọ lại thấy chết cứu, khó trách ta tự nguyện cắt đứt cơ hội sống.

      "A Thanh, em....."

      "Ta sao." thanh có chút khàn khàn chậm rãi vang lên, mang theo cảm giác nghiền nát, nhưng nếu nghe kỹ, vẫn có thể nghe ra mấy phần trẻ tuổi trong sáng.

      Chẳng qua giọng hôm nay mang theo tia khác lạ khó phát , giống như thờ ơ lạnh nhạt.

      , có thể phải là hờ hững, thanh cũng có ý vị lạnh như băng, nhưng hơn thế lại làm cho người ta cảm giác được chủ nhân lạnh nhạt, giống như thế giới này có thứ gì làm để ý, coi thường người khác, cũng coi thường bản thân, ngay cả sinh mạng cũng bị coi thường.

      "A Thanh, đứa bé A Trạch kia...."

      "Ba ba, cần , con hiểu, lần này là con sai." Sở Thanh Y, , Sở Thanh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, rồi chậm rãi tiếp: " ràng chính là hôn phu của chị hai, con biết tự lượng sức mình, cho nên gặp kết quả như vậy là đáng đời, ba ba, ba nên cứu con, nên để cho con tự sinh tự diệt, coi như là chuộc tội với chị hai được sao?"

      có gì cam lòng, cũng có tức giận, mỗi câu đều rất hay, giống như đấy là chuyện đương nhiên, nhưng lại hung hăng đâm vào tim người đàn ông trung niên kia. Edit by NuyHam

      Nhiều năm như vậy, ông vẫn luôn đối xử với con chu toàn, ông biết chính mình để cho con hận đời, trở thành người cực đoan, nhưng cũng bởi vì áy náy với vợ trước, cho nên đem tất cả thương cho con lớn, nhưng lại quên mất, con cũng cần cha.

      "A Thanh, là ba ba phải, chỉ vì ba ba cảm thấy áy náy...." Cho nên mới muốn đền bù tốt cho Nghiên Nghiên, nhưng cũng phải ông thương con mà!

      Nhìn vẻ mặt áy náy của ba, Sở Thanh cười: "Ba ba, con hiểu, mẹ chị hai chết làm ba đau lòng, cho nên ba thương chị hai có thừa, con có thể hiểu được, mặc dù mẹ của con cũng chết, mặc dù mẹ là vì ba cố ý thờ ơ buồn bực đến chết, nhưng con trách ba."

      trách sao, nếu trách sao có thể ra lời như vậy!

      Người đàn ông trung niên càng đau lòng, ông biết là do ông xem làm vợ chết, cũng là vì lòng ích kỷ của ông làm cho con trở nên cực đoan như vậy.

      ra chỗ này, ông ngược lại hiểu lầm rồi, Sở Thanh ra những lời này cũng phải để ông hối hận, hay làm ông khổ sở, chỉ vì tại chiếm cứ thân thể này, muốn báo đáp nguyên chủ chết, mới nhất thời đem những lời nguyên chủ thân thể này muốn , truyền đạt lại cho ba ấy.

      Trong nháy mắt, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, bất kể là thiếu niên, hay người đàn ông trung niên cũng có cách nào hóa giải bầu khí này, bởi vì Sở Thanh câu nào cũng sai, chẳng qua nhiều năm như vậy, Sở Thanh chưa bao giờ ra lời oán hận nào, làm cho hai người quên mất chuyện này, kỳ cũng có thể Sở Thanh có oán hận .

      Dù sao, bất kể là ai chịu đãi ngộ công bình trong nhiều năm, mặc dù gì, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có oán hận.

      "Bây giờ mời hai người ra ngoài chút, con muốn mình an tĩnh."

      Sở Thanh bình tĩnh hạ lệnh trục khách, hôm nay phải biết hai người này muốn gì, nhưng lại có thời gian an ủi bọn họ, hơn nữa, đối với , hai người này so với người xa lạ cũng có gì khác nhau.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: giống nhau

      Chờ sau khi hai người rời , Sở Thanh sửa lại mái tóc ngắn của mình, mày nhăn lại, nhớ tới mái tóc dài trước kia, hôm nay có chút quen!

      Nhìn những vết thương mặt mũi tinh xảo người trẻ tuổi trong gương, Sở Thanh đưa tay trái lên, nhàng chạm vết chỗ bị thương, đồng thời đầu ngón tay lờ mờ xuất sương mù màu đen, sương mù kia giống như bị cái gì hút lấy, lâu sau, vết máu đọng mặt nhạt rất nhiều.

      Nhưng như vậy cũng làm Sở Thanh hài lòng, ngược lại chân mày càng nhíu chặt hơn.

      Sau khi bị động đoạt 'nhà', từng kiểm tra thân thể này, yếu hơn rất nhiều so với bản thể của , nhưng lại nghĩ tới lại yếu thành bộ dạng này, bất quá chỉ sử dụng chút ma khí, làm cho hai mắt choáng váng, cả người giống như bị sét đánh vậy.

      Cái cảm giác suy yếu này làm cho Sở Thanh thể nào thích ứng được.

      từng là Ma Tôn, tung hoành Tam giới, mặc dù phải độc ác hống hách, nhưng cũng phải bất kỳ ai có thể dễ dàng trêu chọc, nhưng hôm nay, đoán chừng người có chút thực lực có thể dễ dàng đưa vào chỗ chết. Edit by NuyHam

      Hơn nữa, làm cho càng buồn bực thêm, chính là thân thể này có bộ ngực bằng phẳng nha!

      Nữ nhân mà, lòng thích cái đẹp chỗ nào mà có, hôm nay lại để cho có vóc người màn hình phẳng, làm sao mà buồn bực hả, điều duy nhất làm thấy an ủi, là giới tính vẫn là nữ.

      Bất quá, với tình huống thân thể bây giờ, Sở Thanh ưu thương! Bởi vì phần lớn năng lực thể sử dụng, cho nên cảm giác của đối với vận mạng trở nên trì độn rất nhiều, nhưng giờ khắc này vẫn còn có cảm giác sợ hết hồn hết vía, giống như có chuyện gì vô cùng nguy hiểm sắp diễn ra, mà thể biết cụ thể chuyện gì, làm cho càng thêm lo lắng.

      biết nguy hiểm kia cũng thể gọi là nguy hiểm, mà nguy hiểm chân chính là sát cơ nấp trong bóng tối.

      Sở Thanh nhắm mắt lại, cả người cứ đứng thẳng trong phòng, thân thể bị tầng sương mù mơ hồ màu đen bao phủ, sương mù kia nhạt hết sức.

      Sau khắc, đột nhiên mở mắt ra, trong nháy mắt, con ngươi vốn màu nâu biến thành màu đen nhánh, màu đen đó là màu đen thuần túy, hoàn toàn mang theo tia tạp chất nào, giống như nếu có ánh sáng chiếu vào cũng bị nó cắn nuốt.

      lúc sau, ánh mắt lại phục hồi lại bình bình, nhưng cả người giống như quả bóng cao su bị xì hơi, co quắp ngồi xuống sàn, thở hổn hển, thậm chí vết thương ở bả vai trái lần nữa rách ra, máu màu đỏ nhuộm dần áo sơ mi, nửa người dính đầy máu.

      Nhưng Sở Thanh hoàn toàn để ý, mà tay phải run rẩy chậm rãi mở ra, dần dần lộ ra viên đan dược rất tròn bên trong.

      Đan dược này giống các đan dược khác màu nâu, mà là màu xanh biếc thanh thúy, phía nó lờ mờ có mấy tiểu tinh màu xanh chạy quanh, thoạt nhìn rất vui mắt, hơn nữa, trong lúc mơ hồ còn tản ra khí tức sinh mệnh rất lớn.

      Đan dược này được gọi là Phục Linh Đan, cũng phải làm cho người chết sống lại, mà là để cho thân thể con người khôi phục lại sinh cơ, giữ vững trạng thái cao nhất, hôm nay thân thể Sơ Thanh là cái suy nhược, cho nên có ý muốn dùng Tẩy Tủy Đan luyện thân, nhưng đoán chừng thân thể có chút tàn này thể chịu được dược lực, cho nên chỉ có thể phục dụng trước Phục Linh Đan, ân cần chăm sóc phen.

      Thở hổn hển xong, Sở Thanh nuốt viên đan dược xuống, sau đó trở lại giường nghỉ ngơi, muốn cho Phục Linh Đan tác huy hết dược lực, vậy cần phải buông lỏng ác ma bá đạo thành thiên sứ nhu nhược.

      Nằm giường, Sở Thanh cảm giác được cỗ khí nóng chậm rãi chạy trong kinh mạch, dưới thư thái này, từ từ ngủ thiếp ....

      *****

      lần nữa tỉnh lại, trời về Tây, ánh sáng chạng vạng chiếu tia vào phòng, xinh đẹp làm người ta hít thở thông.

      Sở Thanh cảm giác lực lượng trong kinh mạch ngừng di động, nhìn những vết thương hoàn toàn khỏi, hài lòng gật đầu, nghĩ đến sau khi dùng Phục Linh Đan, có thể bắt đầu bước tới bước tẩy tủy rồi!

      Cảm thấy hơi đói bụng, Sở Thanh thay cái áo sơ mi sạch, từ từ xuống lầu, vô ý thấy được người đàn ông trung niên và thanh niên gặp vào buổi sáng đứng ở bên ngoài, mà ngồi đối diện bên bàn cơm, là người thanh niên khác.

      Người thanh niên này có bảy, tám phần giống người thanh niên gặp lúc sáng, thực tế hai người lớn lên có thể là giống nhau như đúc, mà làm cho người ta thấy hai, ba phần giống nhau chính là khí tức người hai người.

      Thanh niên buổi sáng trong phòng Sở Thanh có khí chất dịu dàng dễ gần, giống như khối ngọc ấm, lúc cầm trong tay, tâm tình cảm thấy vô cùng ấm áp; Mà thanh niên kia hoàn toàn khác hẳn, người mang theo cỗ nóng lạnh, giống như ngọc trơn bóng, nhưng lại là khối ngọc lạnh, nhìn làm cho người ta muốn chạm vào, nhưng sau khi chạm vào, bị nhiệt độ lạnh lẽo của làm bị thương.

      Thứ người như thế, cho tới bây giờ đều là loại Sở Thanh ghét nhất!

      Mà thanh niên kia giống như cảm thấy được tầm mắt của Sở Thanh, khẽ cau mày, muốn trách cứ hai câu, nhưng lại phát tầm mắt kia chỉ dừng người trong nháy mắt, liền dời sang chỗ khác, thậm chí khắc dời kia, còn cảm thấy loại chán ghét nhàn nhạt. Edit by NuyHam

      Đây là lạt mềm buộc chặt?!

      Nghĩ tới đây, thanh niên Lục Trạch vui nhìn , chuẩn bị châm chọc mấy câu, lại thấy màn sợ ngây người.

      trai Lục Thần ngồi bên người Sở Thanh, gắp thức ăn cho , mà sau khi Sở Thanh nhàn nhạt nhìn trai mình cái, cũng có cự tuyệt, bỏ vào miệng, từ từ nhai.

      giống nhau...Tựa hồ có cái gì đó giống.

      còn nhớ ngày đó Sở Thanh bị người đánh, mà lại thấy chết cứu, Sở Thanh từng câu, sau này luận sống chết, dây dưa với .

      Lúc ấy, sau khi nghe mấy lời như vậy, trong lòng từng có mấy phần vui sướng, dù sao bị nữ nhân này quấy rầy thời gian dài như vậy, sớm cảm thấy phiền chán rồi, nhưng hôm nay biết tại sao, thấy quan hệ trai mình tốt như vậy, mơ hồ thấy vừa mắt.

      Chẳng lẽ vì vẫn luôn theo sau lưng , chợt có ngày có ở đây, cho nên cảm thấy mất mác?

      Lúc Lục Trạch suy nghĩ lung tung, Sở Thanh buông đũa chén xuống: "Tôi ăn no rồi."

      Trong nháy mắt mọi người đều tập trung người , thấy phản ứng mọi người như thế, Sở Thanh hài lòng gật đầu, tiếp: "Vết thương tốt lắm rồi, ngày mai tôi trở về trường học." Giống như nghĩ tới cái gì, nhìn Lục Trạch cái, sau đó nhàn nhạt thêm câu: "Ở ký túc xá (*)."

      (*)Ở đây là 'ngụ trường' [住校] có nghĩa là: trọ ở trường, nội trú ~> Cho nên Nuy đổi thành KTX cho dễ hiểu.

      Mặc dù lộ trong nháy mắt đó chợt lóe lên tia chán ghét, nhưng người ở đây có ai phải thành tinh, tự nhiên nhìn lầm, trong lúc nhất thời mọi người đều biết Sở Thanh lựa chọn ở lại trong trường là vì Lục Trạch, hơn nữa giống như là vì chán ghét.

      Mà Lục Trạch cũng là người lơ đãng, trong nháy mắt kia mặc dù thể hiểu , nhưng hậu tri hậu giác phát , Sở Thanh phải lạt mềm buộc chặt, mà là chán ghét .

      ...giống như thay đổi!
      Nhiên Nhiên, huyenlaw68honglak thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Tẩy tủy

      Dĩ nhiên, cuối cùng Sở Thanh cũng thành công ở ký túc xá, dù sao hai ngày trước mới vừa bị thương, bây giờ lại ở trong ký túc xá khẳng định làm cho người ta yên lòng, nhất là vết thương bả vai trái của , mặc dù đỡ hơn nhiều, nhưng dù sao vẫn chưa hoàn toàn kép lại, nếu như quá sức, vẫn có thể làm vết thương rách ra.

      Cho nên, lúc này dĩ nhiên Sở ba để cho con mình hồ nháo.

      Mà Sở Thanh cũng quá để ý, mặc dù muốn gặp mặt Sở Trạch, nhưng mỗi ngày chỉ gặp lần vào lúc ăn tối, như vậy có thể lựa chọn làm như thấy, cho nên cũng phải là chấp nhận được.

      Cứ như vậy, qua gần nửa tháng, mỗi ngày đều dùng viên Phục Linh Đan làm cho thân thể khá lên nhiều, sai biệt lắm đến lúc dùng Tẩy Tủy Đan.

      Giống như thường ngày, sau khi ăn tối xong, Sở Thanh liền trở lại phòng mình, ban ngày đem thân thể điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, bây giờ có thể cho thân thể tăng vọt về chất.

      Vào lúc chuẩn bị trở về phòng, ngờ ngoài ý muốn gặp được người.

      "Có chuyện?" Hơi giương mắt lên nhìn người trước cửa phòng, sau đó tầm mắt lại rơi vào chiếc điện thoại di dộng tay, mấy ngày nay cũng đọc ít lịch sử, địa lý và văn hóa, muốn khám phá tốt thế giới xa lạ này.

      Há miệng, Lục Trạch muốn cái gì, nhưng cuối cùng vẫn ngậm chặt miệng, lắc đầu.

      "Xin cứ tự nhiên." xong, phất tay để Lục Trạch tránh ra, chuẩn bị về phòng điều chỉnh thân thể cho tốt.

      Chẳng qua...Lục Trạch cũng có tránh ra, mà là bình tĩnh nhìn người trước mặt, trong mắt lóe lên tia rối rắm.

      "Ngày đó... xin lỗi!" Mặc dù muốn thừa nhận, nhưng bây giờ nhớ lại, Lục Trạch vẫn còn hối hận: "Tôi biết ngày đó tôi làm rất quá đáng, xin lỗi."

      là thành tâm thành ý xin lỗi, mặc dù bây giờ có chuyện gì, nhưng vẫn hi vọng hiểu được.

      "Tôi biết." Ánh mắt vẫn rơi vào chiếc điện thoại di động tay, Sở Thanh tùy ý : " có gì nữa xin tránh ra."

      xong, cũng thèm nhìn Lục Trạch cái về phòng, làm cho Lục Trạch cứng ngắc ở trước cửa.

      nghĩ tới Sở Thanh dễ dàng tha thứ cho , lại nghĩ tới thái độ của lại kiên quyết như vậy, kiên quyết nhìn .

      ra Lục Trạch suy nghĩ nhiều, Sở Thanh thèm để ý phải vì tha thứ, phản ứng của hoàn toàn là do thích tính tình Lục Trạch, cùng Lục Trạch làm gì hoàn toàn có quan hệ, coi như Lục Trạch chưa từng làm chuyện quá đáng, cũng tùy ý đến gần. Edit by NuyHam

      Người tu ma luôn luôn cố tình làm bậy, tuyệt đối vì thế thái nhân tình mà ủy khuất bản thân.

      Sau khi khóa cửa phòng lại, Sở Thanh nhắm mắt, vất vả điều động chút ma nguyên ngưng tụ, sau đó tức khắc biến mất khỏi phòng.

      Lần nữa mở mắt, xuất sân cỏ, gió nhàng thổi qua, mang theo vài tia lạnh lẽo.

      Nơi này chính là Tử Phủ của , vốn Tử Phủ ở hậu kỳ Xuất Khí mới có thể tự thành giới, mặc dù hôm nay thể tu luyện, nhưng Nguyên Thần từng là Ma Tôn, mặc dù Tử Phủ phải dễ dàng mà vào, nhưng nếu cố gắng tụ lại chút ma nguyên, vẫn có thể tới đây lần.

      nay, phải vào trong này để tẩy tủy.

      Bên ngoài linh khí quá mỏng, nếu ở bên ngoài tẩy tủy chỉ biết gia tăng khống khổ, thậm chí cuối cùng có thể mang thêm họa ngầm.

      Cởi bỏ quần áo người, từ từ thả người ngâm vào con suối bên cạnh lầu các ba tầng, uống thêm ngụm nước suối, Sở Thanh nuốt xuống viên linh đan màu tím nhạt, sau đó nhàng nhắm mắt lại.

      Tiết tấu hô hấp và nhịp tim ngày càng chậm, cuối cùng, ngực thậm chí yên lặng như còn thở.

      Nét mặt của bình tĩnh, giống như có gì đáng ngại, nhưng thân thể run rẩy và trán rịn ra lớp mồ hôi lên bây giờ phải nhìn qua nhỏm như vậy.

      Theo thời gian từng chút trôi qua, mồ hôi trán ngày càng nhiều, mà mức độ thân thể run rẩy ngày càng lớn, trong mơ hồ, cái cổ trắng noãn lộ lên nước suối trắng ngà nổi lên mấy cái mạch máu màu xanh.

      Hết thảy chứng minh thừa nhận thống khổ cực lớn.

      Thực tế, Sở Thanh cũng là nhẫn nại chịu thống khổ cũ lớn, bổn nguyên của chính là ma thể Hỗn Độn, đó là trong những bản thể trời sinh thích hợp tu luyện nhất, cho nên con đường tu luyện của vẫn luôn thuận bườm xuôi gió, cho tới bây giờ cũng chưa chịu qua đau khổ trong tẩy tủy.

      Đây chỉ là đâu, còn là loại cảm thụ có người nào có thể kiềm chế.

      Quá trình tẩy tủy chia làm ba giai đoạn: Luyện máu, Ngưng kinh, Đoán cốt. Đầu tiên là ngưng luyện máu thịt, đem tất cả tạp chất trong máu thịt bỏ , để thân thể đạt tới trạng thái Tiên Thiên. Sau đó là Ngưng kinh, ngưng luyện kinh mạch, làm kinh mạch mở rộng, cứng lại, để con đường tu luyện sau này càng thêm thông suốt. Cuối cùng, cũng là gia đoạn khó khăn nhất - Đoán cốt, đó là muốn đem tạp chất trong xương từ từ bức ra khỏi cơ thể.

      Mà Đoán cốt, người tu luyện trải qua ba lần, lần đầu tiên là ở Trúc Cơ, lần thứ hai là lúc Kết , lần cuối cùng là khi Độ Kiếp, được Thiên Kiếp rèn luyện.

      Bây giờ, Sở Thanh cũng là lợi dụng dược vật với thân thể cho trải qua tu luyện để tiến đến giai đoạn Đoán cốt, loại đau khổ này có thể nghĩ.

      Cuối cùng, sau khi thống khổ qua , Sở Thanh cảm giác bên tai mình truyền tới tiếng 'thình thịch' nhàng, sau đó thống khổ người hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại cảm giác ấm áp thoải mái cùng linh khí thiên địa mát mẻ tràn vào thân thể. Edit by NuyHam

      Để cho linh khí theo kinh mạch vận chuyển chín chín tám mươi mốt chu thiên, Sở Thanh từ từ mở mắt, phun ra ngụm trọc khí.

      Nhìn những vật chất màu đem lơ lửng suối, mặt vốn có biểu tình gì cuối cùng cũng xuất nụ cười mừng rỡ.

      tai, cuối cùng cùng từ Phàm Thai tiến vào Tiên Thiên, có thể bắt đầu tu luyện từ từ, ít nhất khi nguy cơ biết trước kia đến, cũng có năng lực tự vệ.

      Tùy ý ngoắc tay, áo tắm chuẩn bị trước rơi vào tay , sau đó lắc mình rời khỏi Tử Phủ.

      Từ Tử Phủ ra ngoài, Sở Thanh nghe được tiếng gõ cửa dồn dập, kèm theo là tiếng chìa khóa mở cửa, bất quá trước đó khóa thêm cái, cho nên người bên ngoài đến bây giờ vẫn chưa mở cửa được.

      Cầm lấy khăn lông xoa xoa mái tóc hơi nước khi ngâm linh tuyền, Sở Thanh tay mở cửa, nâng mày đảo qua ba người ngoài cửa, nhàn nhạt hỏi: "Làm sao vậy?"

      Mà trong nháy mắt ba người vì thấy cách ăn mặt của Sở Thanh mà sửng sốt đứng đó, nhất là Lục Trạch, trước giờ vẫn luôn thấy Sở Thanh mặc đồ nam, chưa từng nghĩ đến, ra ở trong lòng xem Sở Thanh khác gì đàn ông kia có thể...có thể xinh đẹp như vậy....
      Tôm Thỏ, huyenlaw68honglak thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Huấn luyện thân thể.

      "Ừ....Có chuyện?" Nhìn mấy người ngoài cửa, Sở Thanh nhàn nhạt hỏi, mặc dù thời gian ngắn, nhưng thời gian Tử Phủ và ngoại giới bất đồng, dĩ nhiên thời gian ngoại giới thể dài hơn.

      " có gì, chẳng qua là nghe A Trạch ở bên ngoài gọi con cả nửa ngày có trả lời, ba có chút lo lắng." Mấy ngày nay, tình huống con ngày càng kỳ quái, làm sao mà Sở ba lo lắng cho được.

      Nghe được ông , Sở Thanh nhìn vào người Lục Trạch, nhàn nhạt liếc cái, sau đó ánh mắt lần nữa rơi vào người Sở ba.

      "Con sao, chỉ tắm thôi."

      Nhìn con càng ngày càng lạnh nhạt, lòng Sở ba đau đớn, mình tạo nghiệt, mới phải chịu như vậy, nhưng chua xót cũng phải vì mình, mà là vì con .

      Đến tột cùng phải trải qua những việc tàn khốc như thế nào mới làm đứa bé hoạt bát trở nên lạnh lùng như vậy?

      " sao nghỉ ngơi cho tốt , chúng ta xuống lầu trước." Sở ba thấy con muốn chuyện, chỉ có thể thở dài trong lòng, cũng thêm gì.

      Nhìn ba người dần dần rời , Sở Thanh gì, chẳng qua là dựa vào cửa nhìn ba người từng bước xuống lầu, cho đến khi sắp xuống lầu, thanh Sở Thanh truyền đến từ phía sau: " Thần, ngày mai huấn luyện thân thể."

      đầu đuôi câu làm ba người cũng hiểu đây là ý gì, cuối cùng, Lục Thần vẫn hiểu được ý .

      "Ý của em là bắt đầu từ ngày mai muốn huấn luyện thân thể cho em?" Trước kia Lục Thần cũng từng cầu như thế, dù sao nhà họ Sở cũng phải là gia tộc , nhưng Sở Thanh lại chịu, tại đây là... Bất quá ngược lại Lục Thần cao hứng, thân thủ tốt hơn chút Sở Thanh tự nhiên an toàn hơn: "Em xác định?"

      Sở Thanh gật đầu, tất nhiên xác định nha, mặc dù thân thể trải qua tẩy tủy, tư cách tốt hơn rất nhiều, nhưng chỉ là thể chất lại dùng tốt, muốn có năng lực tự vệ, dĩ nhiên phải cần huấn luyện đặc biệt. Edit by NuyHam

      Trong trí nhớ của Sở Thanh, Lục Thần là bộ đội đặc chủng giải ngũ, tất nhiên là tin tưởng vào bản lĩnh của , cho nên bắt đầu từ ngày mai, muốn trợ giúp tiến hành huấn luyện thân thể.

      " rất nghiêm túc đấy, cũng thiên vị em, em hiểu chứ?" Mặc dù muốn Sở Thanh chịu khổ, nhưng vì để có được năng lực tự vệ, nghiêm khắc, kể có chịu được hay chịu được.

      Sở Thanh lại gật đầu lần nữa, từ lúc bắt đầu mới cần nương tay, nương tay sao có thể trở nên mạnh mẽ được chứ!

      "Cuối cùng, có thể hỏi em chút được ? Tại sao em muốn huấn luyện thân thể?"

      Nghe được câu hỏi, mắt Sở Thanh rủ xuống, lúc Lục Thần nghĩ muốn trả lời, thanh hờ hững của lần nữa vang lên: " muốn gặp phải chuyện giống vậy nữa."

      Dùng sức siếc chặt hai tay, thanh Sở Thanh rất đạm nhạc, nhưng ba người cũng nghe được trong lời đó có bao nhiêu khổ sở..

      muốn...Gặp phải chuyện giống vậy nữa....

      Chuyện lần này làm tổn thương? Đó là lý do mà bây giờ, trong lòng Sở Thanh ngay cả người nhà cũng nghĩ đến sao?

      biết tại sao, đột nhiên trong lòng Lục Trạch xuất tia chua xót, trong nháy mắt, người trước mắt giống như biến về đứa bé luôn theo phía sau mình gọi tiếng "Trạch ca ca".

      Từ lúc nào mà biến thành như bây giờ? biết, nhưng khó chịu trong lòng lại từng bước dâng cao.

      "Tốt, Thần biết, ngày mai Thần chờ em." xong câu này, Sở Thanh minh bạch, sau đó quay đầu, ánh mắt rơi vào người Lục Trạch, trong mắt lóe lên tia đồng ý, hiển nhiên đối với chuyện lần này, Lục Thần tức giận.

      tại Lục Trạch cũng hối hận thôi, có chút áy náy cúi đầu.

      Bất quá màn này cũng rơi vào mắt Sở Thanh, bởi vì sau khi xong lời muốn , xoay người về phòng của mình.

      ", hai...Em sai rồi...."

      "Câu này nên với , người em cần xin lỗi cũng phải là ."

      Đúng vậy, người Lục Trạch xin lỗi phải trai mình, mà là Sở Thanh, điểm này tất cả mọi người đều hiểu, nhưng vấn đề mấu chốt là, Lục Trạch xin lỗi, Sở Thanh muốn chấp nhận.

      ****

      Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Lục Thần và Lục Trạch rời giường, Sở Thanh dậy sớm và ở phòng huấn luyện làm nóng người.

      Tốc độ chạy bộ chậm, nhưng trán chỉ toát ra tầng mồ hôi mỏng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng rối loạn, căn bản giống như người tập luyện trong thời gian lâu, mà trong ấn tượng hai người, Sở Thanh ghét nhất chính là vận động. Edit by NuyHam

      Ánh mặt trời chiếu xuống, tốc độ chạy mang theo loại mỹ lệ tung bay, nếu người con trai, đoán chừng ít thiếu nữ mê luyến .

      "Tới?" Thấy hai người tới, Sở Thanh dừng chạy bộ lại, từ từ tới trước mặt Lục Thần: "Thân thể cực hạn, vật lộn."

      Lục Thần gật đầu, nhưng vẫn có chút lo lắng: "Trước đó vài ngày, vết thương lành sao? Nếu như hoàn toàn lành ...."

      Sở Thanh gì, kéo cổ áo xuống, lộ ra vai trái, vết thương vốn rất dữ tợn khép lại, tạo thành vết màu hồng nhạt, chứng minh nới đó từng bị thương nặng.

      "Nửa tháng sau ở ký túc xá." Ý chỉ còn nửa tháng, sau nửa tháng, vô luận như thế nào cũng phải .

      biết tại sao, luôn muốn rời khỏi cái nhà này, nếu vẫn ở lại đây, có thể gặp phải chuyện phiền phức.

      Lục Thần gật đầu, hôm nay cũng có huấn luyện gì hết, mà để cho làm quen cái, những ngày tiếp theo đối với mới chính là "Địa Ngục".

      Quả nhiên, sau nửa tháng, dưới huấn luyện của Lục Thần, Sở Thanh khác gì con chó chết, nhưng vẫn cắn răng cứng rắn chống đỡ, vốn thể lực con giống như con trai, mà lại dùng cường độ huấn luyện lính đặc chủng huấn luyện cho , nghĩ tới có thể chịu đựng được, trước kia đúng là xem thường Sở Thanh rồi.

      Nửa tháng vội vã trôi qua, ngày cuối cùng cũng là ngày Lục Thần kiểm tra thành quả.

      Hai người đứng sân huấn luyện, đều ngưng mắt nhìn đối phương, hi vọng có thể tìm được sơ hở của đối phương, nhưng hai người kia, người là lính đặc chủng trải qua sa trường, người khác tuy là mới ra đời, nhưng lại là Ma Tôn có mấy vạn năm kinh nghiệm chiến đấu, nhất thời lúc lâu sau, hai người cũng chỉ có thể giằng co như vậy.

      Chợt, Sở Thanh giống như chịu được khí ngột ngạt này, ánh mắt hơi nheo lại, làm như để ý bước về phía trước bước, nhưng chính bước này phá vỡ khí thế căn bằng giữa hai người, làm cho trong nháy mắt khí trở nên gáy gắt lên.

      Mà Lục Trạch đứng trong góc phòng thấy màn như vậy, trong mắt lóe lên tia sáng nhạt, lúc khí thế hai phát huy toàn bộ, lại vẫn có thể lựa chọn chủ động, quả nhiên Sở Thanh bất đồng mà.

      Bất quá biết tại sao, lúc nghĩ như vậy, tim của có chút thoải mái.....
      Tôm Thỏ, huyenlaw68honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :