1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không nhớ, không quên - Trừu Phong Mạc Hề (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54.1

      Editor: Lost In Love


      Sau khi kết thúc hội nghị y tế, Lộ Hàn Phi bỏ ngay, ở lại đêm mua đồ đặc sản theo bản liệt kê của bà xã. Lúc giữa trưa ta chuẩn bị rời , chợt nghe đêm hôm qua Đường Diệc Thiên được đưa vào phòng phẫu thuật của bệnh viện để điều trị gấp.

      kịp trả khách sạn, Lộ Hàn Phi xách theo bọc lớn bọc vội vàng chạy đến bệnh viện. Mấy bọc lớn vang lên tiếng xào xạc, lúc đẩy cửa phòng bệnh ra bị mắc kẹt ở khung cửa. Nhưng từ trước đến nay cơ thể hoàng tử dao vàng luôn có sức khỏe cường tráng, cho nên ta dùng hết sức chen vào bên trong, tiếng bọc ni lông chen chúc chói tai giống như tạp phá yên tĩnh của phòng bệnh.

      Hàn Niệm vội vàng đến cửa ngăn ta lại, giọng ngăn cản, "Tiếng ồn quá!"

      Đầu của Lộ Hàn Phi đầy mồ hôi, người còn bị ngăn ở trước cửa vội vàng hỏi, "Sao lại như vậy? Có người đột nhập vào phòng hành hung sao? Em nghe cắm vào hơn phân nửa dao luôn! Thiếu chút nữa là đến tim! Ai làm vậy! Báo cảnh sát chưa? Bắt được hung thủ chưa?"

      ta hỏi liên tục, Hàn Niệm có chút lúng túng và bối rối, nhưng có bối rối, cũng thể trốn tránh. Tối hôm qua lựa chọn cách trốn tránh hèn nhát, để bây giờ hối hận thôi.

      dạy dũng cảm, thể kiên trì. Bởi vì tất cả kiên cường của , chỉ ỷ vào mà thôi, bởi vì có , bởi vì biết mình, mới có thể kiên cường, đối mặt với , đối mặt với Thẩm Du, đối mặt với Thẩm Diễm Thu, đối mặt với tất cả đều chút sợ hãi. Nếu còn , vẫn là con trốn trong hẻm khóc thút thít. Trong giây phút bị nghi ngờ bóp vỡ kiên cường của , để lại nấm hương chỉ biết trốn chạy.

      "Là tôi..." Tuy có đâm dao và ngực Đường Diệc Thiên, nhưng thực . tự mình ra tay, nhưng cũng giống như ra tay. điên cuồng bất chấp tất cả đâm dao vào lòng , khác gì nhau.

      Cả đêm ngủ, môi tái mét nứt nẻ, giọng cũng hơi khàn. Lộ Hàn Phi nghe , cũng thể tin vào lỗ tai mình, "Là chị bị đâm? Thương tích thế nào?"

      Hàn Niệm xách dùm ta hai cái bọc lớn trong tay, xoay người vào trong, "Là tôi cầm dao..."

      Trống được tay, Lộ Hàn Phi có thể vào nhưng thay cho sốt ruột lúc nãy, là ngẩn người chết đứng ở cửa. Hàn Niệm nghe ta có động tĩnh gì, xoay người thấy, ta ôm lấy ngực mình với vẻ mặt căng thẳng, "Trong phòng bệnh có dao ?" Lộ Hàn Phi có già, dưới có trẻ, còn có bà xã chờ ta mua đặc sản về nhà đó!

      Hàn Niệm nhìn ta, Lộ Hàn Phi tự khuyên giải, " sao, thực ra em cũng từng học kỹ thuật vật lộn rồi!"

      * * *

      Nghe Hàn Niệm thuật lại chuyện xong, Lộ Hàn Phi cảm thấy tiểu Nhã Nam rất dịu dàng, chỉ già mồm mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ giống như bắn tung tóe dầu nóng vào mặt , hoặc lấy kéo uy hiếp chút, so với tiết mục đâm dao, có gì đáng !

      Có bác sĩ Lộ Hàn Phi này ở bên cạnh, Hàn Niệm nhịn được hỏi, " ấy còn hôn mê bao lâu mới tỉnh lại?"



      "Tối qua phẫu thuật, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh à?" Nhìn Lộ Hàn Phi còn hết hồn hơn Hàn Niệm, "Bình thường hai tiếng là tỉnh rồi! Chị hỏi bác sĩ sao?"

      "Hỏi rồi." Hàn Niệm gật đầu, "Buổi sáng có hỏi lần, bác sĩ đến xem, cũng có vấn đề gì, có thể là thể chất mỗi người khác nhau, hôn mê lâu chút cũng có."

      Lộ Hàn Phi đứng từ ghế dậy, liếc nhìn Đường Diệc Thiên im lặng nằm giường bệnh ở phía xa, lấy kinh nghiệm phẫu thuật của mình ra xem...Đường Diệc Thiên giả bộ ngủ. Nhưng mà, nhớ hôm qua Tiểu Nhã Nam dặn dò trong điện thoại..."Lộ Hàn Phi, lúc ở bên ngoài có ai trông coi , tốt nhất là nếu có thể câm miệng câm miệng, có thể bớt bớt , với hiểu biết của em đối với , phải loại nhiều sai nhiều, mà là làm nhiều sai nhiều, nếu là có chức năng tự tìm đường chết."



      cúi đầu nhìn Hàn Niệm, hay là ra vậy! Tiểu Nhã Nam dịu dàng lắm rồi, cũng nên ngoan ngoãn nghe lời!

      "Ừ, có lẽ là miệng vết thương quá sâu, đúng là mất máu quá nhiều hôn mê lâu hơn chút." Lộ Hàn Phi chậc chậc miệng, kìm nén đến mức này, Đường Diệc Thiên có lòng nhẫn nại.

      "Vậy tối nay có thể tỉnh ?" Hàn Niệm lo lắng hỏi, sáng Diệu Linh nhà trẻ, nếu tối về nhìn thấy ba lại nhìn thấy mẹ sốt ruột.

      dao hôm qua của Đường Diệc Thiên, kéo Hàn Niệm từ trong điên cuồng và cố chấp ra ngoài, để tỉnh táo và hiểu trốn tránh hèn nhát của tạo ra cục diện hoang đường gay go đến cỡ nào. Ép đối mặt với thực, đối mặt với chính mình.

      Chờ đợi cả đêm khiến hoàn toàn hiểu ra, đến cục diện ngày hôm nay, đều là chịu đối mặt mà tạo thành. kiên trì trong suy nghĩ ảo tưởng của mình, thậm chí còn muốn người khác điên cuồng giống mình, nhưng đó chính là ích kỷ.

      Đối với Hàn Phục Chu là ba, nhưng với người khác, phải. Ông là ba của mình, cũng đại biểu ông là người tốt, Hàn Phục Chu có đối xử tốt với , cũng có chỗ thiếu nợ người khác, ông hiền từ hơn nữa, cũng có mặt ác, phải chấp nhận này.

      "Tối nay..." Lộ Hàn Phi bối rối, có thể , phải xem chịu đựng của Đường Diệc Thiên. sờ cằm, suy nghĩ, "Đoán chừng đói bụng tỉnh."
      Last edited by a moderator: 18/12/15
      Phong nguyet, hoadaoanh, thư hồ2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54.2

      Editor: Lost In Love



      Quả thực Đường Diệc Thiên tỉnh, đúng là giả bộ ngủ. mặt là đau đớn, mặt khác là thất vọng và khổ sở. Hàn Niệm dùng cái chết uy hiếp , với , quá mức đau lòng, thậm chí còn đau hơn dao đâm vào ngực .

      mở mắt nhìn, thấy gục bên cạnh mình, tay phải nắm lấy sợi dây truyền dịch, muốn kêu , nhưng ra miệng. Bởi vì biết sau khi mình tỉnh lại, phải đối mặt với mọi chuyện thế nào. phải trốn tránh, mà thực rất đau đớn, muốn nghỉ ngơi đôi phút. Mà trong đôi phút ngắn ngủi này, cũng trông coi rời khỏi phút nào.

      Sau hai giờ trưa, Đường Diệc Thiên vẫn nằm im lặng như trước, Hàn Niệm lại tìm bác sĩ hỏi lần nữa, tuy nhiên lần này bác sĩ lại chỉ là phản ứng bình thường sau khi mất máu, nhưng lòng vẫn lo lắng. Đúng lúc thư ký Lâm đến bệnh viện, Hàn Niệm nhờ ta có tin tức gì thông báo cho mình biết, về nhà xem Diệu Linh chút.



      Hàn Niệm được lát, Đường Diệc Thiên mới mở mắt ra. Lâm Thư Văn thấy lạ với việc giả bộ ngủ, nhưng ngày hôm qua Đường Diệc Thiên bị đưa vào bệnh viện ta cũng hơi lo sợ.

      Thấy ông chủ tỉnh dậy, ta làm tròn phận hỏi, " muốn uống nước ?"

      Nằm ngày đêm, hiệu lực của thuốc mê hết, ngực của Đường Diệc Thiên đau giống như dao khoét từng nhát, ngờ sau khi phẫu thuật xong còn đau hơn trước. Luôn chịu đựng trước mặt Hàn Niệm, cũng dễ.

      Cả việc ở trong mắt thư ký Lâm đều vô cùng ấu trĩ, nhất là hành vi giả bộ ngủ của ông chủ mình, ngoài mặt giống như muốn để Hàn Niệm lo lắng, thực ra là tự mình chịu tội! Chuyện tổn hại này, đúng là hết sức buồn chán. Thư ký Lâm lớn hơn tám tuổi, biết nên tuổi trẻ khỏe, hay bọn họ chơi chưa đủ?

      " tìm luật sư Trương rồi, kêu ông ta với Hàn Niệm người bệnh là Tô Hải Mai." Lâm Thư Văm , "Xem ra Tô Hải Mai thực rất hận Hàn Phục Chu."

      Đường Diệc Thiên hơi động đậy cơ thể cứng đờ ngày, nhưng vừa động nỗi đau càng tăng lên gấp đôi, , lúc chịu đựng dao cũng hơn thế này. cắn rănh hít vào hơi, "Hazz...Việc này cũng có gì lạ, ai hận chứ?"

      tới hận, của tuyệt đối ít hơn Tô Hải Mai, nhưng mà hận Hàn Phục Chu, từ đầu đến cuối cũng có cách nào ra tay.

      "Vậy phải làm gì luật sư Trương đó đây?" Lúc trước Tô Hải Mai biết tin, nhưng bà ta sợ bệnh tình ảnh hưởng đến việc toà án tăng thêm hình phạt cho Hàn Phục Chu, nên kêu luật sư Trương im lặng. Sau này tư liệu trong tay bà ta bị Đường Diệc Thiên lấy , bà ta còn lợi thế, đương nhiên muốn dùng cách khác để Hàn Phục Chu chết .

      "Ông ta dám với Hàn Niệm, hiển nhiên cũng với Hàn Phục Chu." Đường Diệc Thiên gian nan từng chữ, mỗi câu đều tác động đến vết thương ở ngực, "Biết bệnh tình, có trăm điều hại có điều nào lợi đối với Hàn Phục Chu, chỉ có điều là Tô Hải Mai muốn Hàn Phục Chu chết ."

      "Chúng ta từng kêu ông ta ngậm miệng, ông ta vẫn ." Lâm Thư Văn nhịn được tắc lưỡi, "Lá gan của ông ta lớn."

      "Ông ta chỉ khó xử mà thôi." biết vì sao, hiếm khi Đường Diệc Thiên mềm lòng với người lạ như vậy, có lẽ là hiểu cảm giác khó xử. khó xử, cũng khó xử, thế giới này có rất nhiều chuyện khó cả đôi đường, ai cũng thể đưa ra quyết định dứt khoát.

      Lâm Thư Văn nhún vai, "Vậy giữ , phần lớn thời gian ông ta đều xứng với chức vụ, nếu phải lúc trước ông ta nghe ngóng tin tức, Hàn tiểu thư cũng về nhanh như vậy."



      Đường Diệc Thiên nhếch miệng, giống như cười.

      * * *

      Gần tối, Hàn Niệm chạy tới bệnh viện, mang theo hộp canh gà giữ nhiệt. Bác sĩ chỉ cần Đường Diệc Thiên tỉnh lại sau khi phẫu thuật là có thể ăn uống, sợ hôn mê lâu có khẩu vị, Hàn Niệm hầm canh gà thích, đồ lỏng chắc khó nuốt, dù muốn ăn thứ gì, uống chút canh cũng tốt.

      Lúc quay lại Lâm Thư Văn còn canh ở cạnh giường, trời ngoài cửa sổ tối, Hàn Niệm lịch mở hộp giữ nhiệt ra, múc cho Lâm Thư Văn chén canh gà.

      Canh gà hầm rất quý, nở nắp ra, mùi thơm toả bốn phía. Lâm Thư Văn nhận lấy cái chén, tầm mắt liếc thoáng qua, nhìn thấy lông mi của Đường Diệc Thiên hơi giật giật. Đói bụng từ tối hôm qua đến giờ, dù sức chịu đựng của rất tốt, nhưng hộp canh nóng đặt ở đầu giường, muốn nhịn cũng khó.

      Thư ký Lâm húp miếng, khen ngợi, "Canh này nấu rất ngon."

      "Ngon uống nhiều chút." Hàn Niệm gắp cho ta cái chân gà, "Ăn chân gà ."

      Thư ký Lâm cũng từ chối, dù tướng ăn nho nhã, nhưng tiếng nhai nghe vô cùng ràng trong phòng bệnh yên tĩnh.

      Sáng Đường Diệc Thiên đói bụng, nhưng đau đớn cộng thêm mê man làm dạ dày tê dại, lúc này thư ký Lâm mở lớn miệng ngồi ăn bên cạnh , dù chịu đựng của rất tốt, dạ dày cũng cách nào kiềm chế được hấp dẫn.

      Ăn xong chân gà, uống cạn chén canh, Lâm Thư Văn đưa chén qua, Hàn Niệm hỏi, "Muốn chén nữa ?"

      Lâm Thư Văn chưa trả lời, người nằm giường trả lời trước, "Ùng ục..."

      Thư ký Lâm cười lắc đầu, "Hay là cho ta chén , tôi về trước đây."
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      hoadaoanh, thư hồxixon thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55

      Editor: Lost In Love



      Chỉnh giường bệnh cao lên, Hàn Niệm múc cho chén canh, thổi nguội, múc muỗng đưa đến bên miệng .

      Đường Diệc Thiên ngờ bị ép tỉnh bởi vì tiếng đói bụng ùng ục, lúc này có phần cam tâm, cũng có chút xấu hổ. Mặc dù canh gà thơm nứt mũi đến bên miệng, lại mím môi chịu hả ra.

      Hàn Niệm biết, có đủ lý do để giận dữ với , oán hận , thậm chí hất canh nóng vào cũng quá đáng. Nhưng im lặng thế này. Đôi mắt thản nhiên, giống như nước sông yên tĩnh có sóng gió, vì đau đớn mà khuôn mặt nhìn hơi hốc hác, cả ngày có cơm nước gì, da ở môi có chút nứt nẻ.

      đặt chén canh xuống, rót ly nước ấm cho , cắm ống hút vào đưa qua, môi của Đường Diệc Thiên giật giật, mở miệng , "Hàn Niệm, lúc này em chăm sóc , là vì bảo vệ ba em, hay chỉ vì ?"

      biết đằng sau dịu dàng của có cất giấu con dao bén nào nữa . Tình cần tin tưởng, giữa bọn họ còn tin tưởng hay , mờ mịt.

      Hàn Niệm thả lỏng tay, thiếu chút nữa rơi ly nước. ngước mặt nhìn , chưa bao giờ giống như lúc này, khiến cảm thấy sợ hãi. ý thức được, có lẽ đây mới thực là lúc rời . phải chết từ biệt, mà là sống xa cách.

      Cuối cùng cũng hao phí tất cả tình cảm của đối với . từng gạt , nhưng cũng có lòng tin với , tất cả đều là luật nhân quả, có đúng và sai.

      "Đường Diệc Thiên, có phải rất mệt mỏi ?" cắn răng cười chua chát, để mình rơi nước mắt. Mấy tháng ngắn ngủi, thay đổi rất nhiều, vui nhiều buồn nhiều, giày vò đến cũng mệt mỏi, huống chi là Đường Diệc Thiên.

      gật đầu, thể phủ nhận, rất mệt mỏi.

      Đeo thù hận và tình cảm thể quên lưng, cho dù nhau cũng giày vò rất nhiều. Tình vĩ đại, đủ để thắng được tất cả, là ảo tưởng thuộc về thiếu nữ, Hàn Niệm sớm dám ảo tưởng nữa. Ở thế giới này, người bạn bạn cũng thấy đủ quá xa xỉ, mà cầu người bạn bạn mãi mãi càng xa xỉ hơn, cầu người bạn bạn nhiều giống như bạn ta, thậm chí nhiều hơn bạn, quá giả tạo.

      Chẳng qua bọn họ là người thường, hận cũng chán nản và mệt mỏi. Suy bụng ta ra bụng người, nếu có người cầm dao đâm vào ngực , khoảng cách gần tim, tim cũng sợ hãi. Sợ được, sợ càng càng bị thương.

      Trong tình , nếu có sợ hãi, có bất an, có bất an mới mệt mỏi. Sợ trả giá mà nhận được hồi báo, trả giá quá mức chán nản. mệt mỏi, cũng là chuyện bình thường.

      "Thực ra cả hai chúng ta đều cố chấp. Em cố chấp về ba em, cố chấp về em..." Trong tay còn cầm ly nước ấm, hơi nguội, "Nếu chúng ta đều buông, có lẽ có nuối tiếc, có thiếu hụt, nhưng chưa chắc khó khăn thế này."

      Cuộc sống pháo hoa tươi đẹp cuối cùng cũng quay về hiu quạnh, cuộc tình oanh liệt và nẩy nở cuối cùng cũng tan biến. Từng có bao nhiêu điên cuồng, cuối cùng có bấy nhiêu hờ hững. Từng sâu sắc bao nhiêu, cuối cùng thoải mái bấy nhiêu. phải , chỉ là mệt mỏi, phải phiền chán, chỉ là tỉnh ngộ.

      Nếu là để đối phương trải qua cuộc sống tốt hơn, vậy hôm nay bọn họ sớm ngược lại. Vì chấp nhất, cuối cùng lại hao phí tình , trở thành kết cục mà cũng muốn nhìn thấy nhau.

      "Em có thể bỏ sao?" nhìn hỏi. Khuôn mặt bình tĩnh như mặt hồ của Hàn Niệm nổi lên gợn sóng, sóng lăn tăn trong nước.

      "Em thể bỏ ra, nhưng em có thể buông tình cảm xuống." thẳng thắn, muốn quên người này, quên quá khứ, làm được, chỉ có thể buông tương lai xuống, cố chấp nữa, "Chờ khỏe lại...Coi như em chưa từng quay về." cúi đầu, để nhìn thấy mình lúc này, mất kiên cường và tự tin, vô cùng khó coi.

      biết, với Đường Diệc Thiên, bọn họ có thể cãi nhau, có thể tranh chấp, thậm chí có mâu thuẫn lớn, nhưng thể rời khỏi , có hận hơn nữa cũng muốn buông tay, tình nguyện nhốt lại rồi hành hạ lẫn nhau, nhau giết nhau, cũng muốn buông.

      từng tự tin như vậy, nhưng hôm nay thể tự hiểu lấy mình nhiều hơn. tốt như thế, thể khiến người mình hạnh phúc, chỉ làm đau khổ. Mà ...Cuối cùng cũng nguội lạnh tâm ý với rồi, phải sao?

      Giọng của trầm thấp, dường như chữ nào cũng rất khó khăn, "Ở chung với rất đau khổ phải ? Cảm thấy mắc nợ ? Cảm thấy thể làm được gì cho ?"

      Hàn Niệm nặng nề gật đầu, vẫn dám nhìn . Tóc rơi lả tả che khuất khuôn mặt của , Đường Diệc Thiên nhìn thấy cặp mắt sáng ngời kia, cặp mắt dù trong bóng đêm cũng lóng lánh, bao năm qua, đều trú ngụ trong cặp mắt ấy, sớm thành thói quen.



      "Đúng. Ở chung với nhau thực rất đau khổ, nhớ lại những thứ tốt đẹp trước kia, sau đó so sánh với tại. Luôn nhớ tới quá khứ, nhớ rất nhiều, rồi cảm thấy quay về quá khứ được nữa." cười gượng, tuy rất đau, nhưng vẫn kiên trì hết, "Nhưng bất luận tại tốt đẹp hay đau khổ, đều khó quay lại quá khứ, qua chính là qua..."

      "Em còn vì miếng bánh ngọt mà mở lòng, điều chúng ta muốn quá nhiều." còn ngoan ngoãn chờ nữa, cũng thể khiến cho công chúa của hạnh phúc, điều bọn họ muốn, sớm biến chất. Từng có miếng bánh ngọt cũng làm động lòng, lúc có được có ý nghĩ ham muốn, lúc có được thù hận. Nhưng sớm quên, hai người bọn họ ở chung với nhau, có hẹn ước chỉ có trả giá và đền ơn.

      "Tiểu Niệm, mệt mỏi lắm."

      Nước mắt ướt đẫm, dám đưa tay lau, đoán được câu trả lời của từ sớm. Tình của bọn họ, vốn là ngược dòng với nước lũ, dắt đường, khi buông tay, thể nào đuổi theo được.

      "Em vẫn là người nhất thế giới này." , "Từ trước đến giờ đều hy vọng em hạnh phúc. Nhưng thực rất mệt mỏi..."

      cắn răng gật đầu, kết thúc mối tình, thậm chí lý do để giữ lại. Bởi vì cũng đúng, nhưng ràng cảm thấy tất cả đều định trước, ràng cảm thấy buông tay là đúng, tại sao lại đau lòng như vậy? Giống như...Đau giống như lúc trước, rời khỏi , thực rời khỏi , rất đau.

      nhàng nâng tay lên, gạt tóc qua, vén ra sau tai giúp , ngón út lướt qua viền tai của , lạnh ngắt có chút độ ấm. , "Cho nên em có thể giúp ..."

      Hàn Niệm hơi động đậy, ngước mặt nhìn , ra chưa bao giờ phát , bất luận trong cặp mắt này có bao nhiêu thù hận, có bao nhiêu tức giận, nhưng lúc nhìn , đều mang theo ấm áp có thể làm tan băng đá.

      vô cùng thản nhiên, giống như sớm dự đoán được tất cả, gợn sóng nhiều hơn nữa cũng chỉ thường thôi, "Ở lại bên cạnh đừng , rất mệt mỏi, đuổi theo em được nữa rồi. Ở lại tiếp tục đau khổ, coi như trả nợ cho ."



      Nước mắt chảy từ hốc mắt xuống, Hàn Niệm nghe tiếng nó rơi xuống đất, tiếng rất khẽ rất khẽ, đập vào lòng. vươn tay nâng mặt lên, kéo lại gần, sau đó nhàng hôn, nụ hôn , nhưng giống như dùng hết tất cả sinh mệnh của .

      "Đường Diệc Thiên, có từng hận em ?" từng hỏi câu này, trả lời, bây giờ lại ném cho câu hỏi này.

      Đường Diệc Thiên trốn tránh giống , câu trả lời của là, "Từng oán tránh." Từng oán trách em, nhưng từ đầu tới cuối đều chưa từng hận em.

      Giây phút nước mắt trào ra, trước tiên là Đường Diệc Thiên dịu dàng nhìn , cuối cùng vẻ mặt có chút khổ sở, kìm được đưa tay sờ đầu , "Sao nhiều năm vậy rồi, em vẫn khóc giống nhau vậy..."

      "Em khóc thế nào mới cảm thấy tốt?" lau nước mắt loạn xạ hỏi.

      Đường Diệc Thiên ho , "Cứ vậy được rồi, nhìn cũng quen, thay đổi chắc chắn quen."

      "Tiểu Niệm..." lại gọi , "Có thể cho uống chút canh, sau đó khóc nữa được ?"

      * * *

      Diệu Linh vô cùng tức giận với hành động ra ngoài chơi của ba mẹ, nếu phải chủ nhật Hạ Đông Ngôn đến thăm nó, cho nó Spider Man, nó thực rất mất hứng!

      Biết được Đường Diệc Thiên nằm viện từ miệng của bà Trần, Hạ Đông Ngôn rất thích tin nghe được, bởi vì mình bị Đường Diệc Thiên gạt! gì mà mình chịu trách nhiệm với việc hợp tác, đến Thịnh Thế làm việc dưới quyền của Đường Diệc Thiên, có ngày nào tốt lành! Bận đến mức mỗi sáng phải dậy sớm hơn gà, làm việc nhiều hơn trâu!

      Nhưng mà, vì tránh để Hàn Niệm bị tên khốn khiếp Đường Diệc Thiên bắt nạt, Hạ Đông Ngôn quyết định và gắng gượng xem thử.

      Khi Hạ Đông Ngôn đến bệnh viện, đúng lúc là ngày thứ tư sau khi Đường Diệc Thiên phẫu thuật, vừa rút ống dẫn tiểu. Đường Diệc Thiên muốn toilet, nhưng Hàn Niệm cho xuống giường, sợ động đến miệng vết thương, nhét cái bô để dễ .Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Đường đường là đàn ông, nằm ở giường dùng bô, Đường Diệc Thiên thực giải quyết được, chướng ngại tâm lý rất lớn. Hàn Niệm bĩu môi, " coi như có em là được!"

      Đường Diệc Thiên bối rối, "Em đứng bên cạnh , sao coi như vậy được chứ!"

      "Vậy nhắm mắt lại !" Hàn Niệm hối thúc, " người đàn ông, sao vệ sinh cứ lề mề như vậy..."

      Đúng lúc Hạ Đông Ngôn lịch ôm theo bó hoa tươi đến. Nhìn thấy Đường Diệc Thiên thường ngày vênh váo hống hách bây giờ chỉ có thể nằm đó, cả tiểu cũng được, Hạ Đông Ngôn vô cùng hả hê.

      "Rút ống tiểu là tự mình xuống giường được mà." Hạ Đông Ngôn có ý xấu , " phải Đường tổng với tôi, công việc ở Thịnh Thế rất nhiều sao, tôi địch nổi đủ mạnh mẽ sao? Nghe sức khỏe của Đường tổng rất tốt, xuống giường mà thôi, có gì khó?"

      Lúc này Hạ Đông Ngôn tìm đường chết nhưng bị Đường Diệc Thiên giết ngay lập tức, mà bị Hàn Niệm lấy gối đánh cái, "Hạ Đông Ngôn! tới lấy cái bô !"

      "Hả? Sao lại là lấy!" Hạ đại thiếu gia lập tức kháng nghị! làm trâu làm ngựa ở Thịnh Thế, hiếm khi có cơ hội trở mình, vậy mà còn phải lấy bô!

      "Bởi vì ấy quen toilet có phụ nữ bên cạnh." Hàn Niệm kéo đến cạnh giường, "Đúng lúc là đàn ông."

      " là đàn ông nhưng nhìn ta toilet cũng hay!" Hạ Đông Ngôn khóc lóc, "Hơn nữa tuyệt đối muốn nhìn!"

      Đừng Hạ Đông Ngôn, Đường Diệc Thiên nằm cũng phản đối, " cũng muốn bị cậu ta nhìn!"

      Hàn Niệm thả lỏng tay, "Vậy các người phải làm sao đây?"

      muốn lấy cái bô, Hạ Đông Ngôn vội vàng nhấc tay lên tiếng, "Tôi có thể cõng toilet. Đảm bảo đụng tới miệng vết thương!" xong cúi đầu hỏi Đường Diệc Thiên, " cảm thấy vậy được ?"

      Vừa nhìn, đúng là ý kiến hay, ngay sau đó Đường Diệc Thiên quyết định đồng ý, "Được."

      Thấy đồng ý, Hạ Đông Ngôn như lấy được đại xá, vội vàng hạ tay xuống, làm tròn bổn phận đỡ Đường Diệc Thiên lên, được hai bước, chợt tỉnh ngộ, " đúng! Dựa vào đâu phải giúp ta!"



      Hàn Niệm chậc miệng, "Trời ơi, Hạ Đông Ngôn, sức lực lớn. Trước khi , hãy đỡ ấy lần nữa, giải quyết hôm nay nha!"
      Last edited by a moderator: 21/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 56.1

      Editor: Lost In Love


      Hạ Đông Ngôn vô cùng khó chịu với công việc hộ lý của mình, nhưng tới hai ngày lại chạy tới bệnh viện. Lần này còn mang theo hai cân đông trùng hạ thảo đến thăm hỏi, với điệu bộ mang theo đồ tới em thể đuổi .

      Lúc Hàn Niệm lấy báo cáo kiểm tra, Đường Diệc Thiên nhịn được hỏi Hạ Đông Ngôn, "Này, Hạ Đông Khôn, có phải ngoại trừ quen với Hàn Niệm cậu có bạn bè gì ..."

      "..." Hạ Đông Ngôn vui cười hớn hở ăn chuối trong giỏ trái cây, bị nghẹn đứng, đến mức phải vỗ ngực liên tục mới thở nổi, "Hey, ai ?"

      Gần đây Đường Diệc Thiên bớt đau, có tinh thần, chuyện cũng có sức hơn, "Tôi thấy vậy. Cậu xem cậu ngoại trừ bình thường đến tìm Hàn Niệm, thành phố J lớn như vậy, tôi chưa từng nghe cậu có quan hệ tốt với ai hơn."

      "Quan hệ của tôi và Hàn Niệm tốt, đó là vì chúng ta là bạn học! có nghĩa là tôi có bạn bè." Hạ Đông Ngôn lập tức phản bác.

      Đường Diệc Thiên nhún vai, ý bảo ta đưa ra ví dụ nghe thử.

      "Ví dụ như Lâm Trăn, là học muội ở đại học của tôi." Lúc này Hạ Đông Ngôn đưa ra ví dụ. Lúc trước Hàn Niệm kết hôn. Lâm Trăn làm phụ dâu, Hạ Đông Ngôn chịu trách nhiệm cõng dâu, quan hệ tệ!

      "Ừ, tiếp tục..." Đường tiên sinh đau bệnh ở giường, dù có Hàn Niệm ở chung, nhưng thực ra cũng hơi buồn chán.

      "À...Tôi cũng quen Cam Nguyện!" Hạ Đông Ngôn lại báo cáo thêm tên người nữa, tới Cam Nguyện, đó là học muội thời trung học của , bọn họ học ở trường trung học J! học chung trường trung học với Đường Diệc Thiên và Hàn Niệm! Đường Diệc Thiên biết, lúc học trung học quan hệ của Hạ Đông Ngôn và Cam Nguyện cũng tệ lắm!

      "Còn ngoài con ra?" Đường Diệc Thiên lườm , "Cậu là bạn của con sao?"

      "!!!" Hạ Đông Ngôn cảm thấy Đường Diệc Thiên lại khinh thường nữa rồi.


      Khinh thường thành tích, năng lực của thôi , lần này khinh thường đến việc qua lại với ai nữa! Đúng là khinh người quá đáng! "Sao có nam chứ!" đưa ngón tay ra, chỉ về phía Đường Diệc Thiên, " phải có à!"

      "Tôi?" Đường tiên sinh vô cùng ngạc nhiên, "Cậu và tôi là bạn bè à, sao tôi biết vậy?"

      Cuối cùng lúc này Hạ Đông Ngôn cũng hợp tình hợp lý , "Tôi luôn đỡ toilet đó! Sao phải là bạn bè! Vào toilet với nhau, chính là bạn bè!"

      "Khụ khụ khụ..." Đường Diệc Thiên cười, động đến vết thương, đau nhói. Hạ Đông Ngôn tức tối nhét hết nửa trái chuối còn lại vào miệng. Dám nghi ngờ năng lực xã giao của , phải Hạ đại thiếu gia có bạn bè, mà là xem thường việc kết giao với người khác thôi! Có thể được coi trọng, là có vinh hạnh bội phần rồi!

      tranh luật với , Đường Diệc Thiên uống hớp nước, "Đúng rồi, tôi có nghe chuyện của Hạ Bồng Bồng..."

      câu khiến Hạ Đông Ngôn bị nghẹn trong tít tắc, chỉ muốn ăn trái chuối, sao lại khó khăn như vậy! "Hạ, Hạ Bồng Bồng...Chuyện gì?"

      "Chuyện ấy phải em ruột của cậu." Lúc lấy tư liệu Tô Hải Mai với Đường Diệc Thiên, lúc bà ta gả cho Hạ Quan Đào thay tên đổi họ, đứa bé được sinh ra cũng là con của chồng trước chết. Cả thành phố J đều cho rằng năm đó Hạ Quan Đào và vợ kế có con mới cưới , nên sau khi kết hôn lâu sinh ra thiên kim nhà họ Hạ Hạ Bồng Bồng.

      "Sao biết?" Hạ Đông Ngôn ném trái chuối .

      "Xem ra cậu cũng biết phải ?" Đường Diệc Thiên hỏi lại. Sau khi biết thân thế của Hạ Bồng Bồng với Hàn Niệm, nhưng Hàn Niệm biết từ sớm, người với Hàn Niệm chỉ có thể là Hạ Đông Ngôn.

      Hạ Đông Ngôn chà mặt đỏ lên, "Tôi biết có gì lạ, nhưng tôi cảnh cáo cho ra đó! Cho dù là , ra tôi cũng để yên!"

      "Sao cậu lại căng thẳng như vậy?" Đường Diệc Thiên cười khẽ, "Hay là, bản thân Hạ Bồng Bồng còn chưa biết?"

      "Đúng, đúng vậy." Hạ Đông Ngôn ngồi ghế, dường như có chút buồn bực vui. Xem ra, tuy rằng quan hệ của và Hàn Niệm rất tốt, nhưng chuyện kiểu này mà giấu, giống như Diệu Linh, "Ba tôi nghiêm cấm truyền chuyện này ra ngoài! Ông ấy nghiệp của nhà họ Hạ rất lớn...Chuyện này....Truyền ra ngoài hay..."

      Đường Diệc Thiên suy nghĩ lúc, gọi , "Hạ Đông Ngôn, Hạ Bồng Bồng hơn cậu tám tuổi phải ?"

      "Đúng..."

      " tại mới 20?"


      "Có phải cậu thích ấy ?"

      "Đường, Diệc, Thiên! Hôm nay đỡ toilet nữa!

      * * *

      Tuy hệ thống điều hoà trong phòng bệnh tồi, nhưng cả tuần tắm, cả bản thân Đường tiên sinh cũng thể chịu nổi. Lúc đưa ra cầu tắm rửa, Hàn Niệm dùng máy tính tra về các loại thuốc hữu hiệu và cách trị liệu về phình động mạch trong phòng bệnh. Dù hiểu gì về y học, nhưng vẫn hy vọng mình có thể biết nhiều thêm chút.

      "Vậy em tìm hộ lý giúp ?" Hàn Niệm khép máy tính lại hỏi , "Bây giờ phải ?"

      "Hộ lý?" Đường tiên sinh nhíu mày, "Kêu hộ lý lau người cho ?"

      "Nếu sao?" Hàn Niệm hỏi lại đưa tay chỉ vào mũi mình, "Em à?"

      "Đương nhiên rồi!" Đường Diệc Thiên ôm ngực, dáng vẻ liều chết bảo vệ trinh tiết, " trần truồng! Sao để người khác nhìn thấy được! Chẳng lẽ em muốn chồng mình ở trần cho những người phụ nữ khác thấy sao?"
      Last edited by a moderator: 28/12/15
      Phong nguyetheo điên thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 56.2

      Editor: Lost In Love

      "Tìm hộ lý nam." Hàn Niệm cau mày, trước đó toilet lầm bầm muốn hộ lý giúp đỡ, ra vẻ giữ mình, giống như người khác nhìn cái rớt miếng thịt.

      Đường Diệc Thiên kiên quyết lắc đầu, "Ai nhìn cũng được! toilet quên , trần truồng tuyệt đối !"

      "..." Lúc trước Hàn Niệm từng , theo ý những kiêu ngạo và cách đùa giỡn của Hạ Đông Ngôn chỉ là mây trôi, bởi vì Đường Diệc Thiên còn kiêu ngạo và xấu xa hơn nhiều.


      Giống như năm ấy, đói bụng chen chúc với xe buýt đến trường, đói bụng đến kêu ùng ục, Đường Diệc Thiên đứng bên cạnh ăn sạch bánh mì chia cho miếng. Sau đó bọn họ ở chung, Hàn Niệm hỏi , sao cho em ăn bánh mì?

      Đường Diệc Thiên cực kỳ vô tội, bản thân cũng có đồ ăn sáng.

      Nấm hương tức giận, vậy có thể chia cho em phân nửa mà!

      bĩu môi, vậy sao còn là ổ bánh mì hoàn chỉnh nữa. Ăn hoàn chỉnh, giống như thi được hạng nhất vậy, rất rối.

      Hàn Niệm từng định nghĩa hành vi này của là rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bây giờ nghĩ lại, còn phải thêm cái khác, Đường Diệc Thiên sinh ra vào tháng tám, là sao xử nữ!

      (Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng : Obsessive-Compulsive Disorder - OCD) là rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng có lý do chính đáng và phải thực các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.)

      Nhưng nghĩ kỹ lại, người bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế kiên trì hít đất trăm cái, kiên trì tắm cả tuần, đoán chừng thực ở ranh giới sụp đổ. Hàn Niệm nghĩ nếu lau người giúp , có thể nhảy xuống giường tự mình ra tay, dù thế nào cũng để người khác nhìn trần truồng.

      trần truồng...có gì tốt để nhìn?

      * * *

      Lấy thau nước ấm, Hàn Niệm đưa tay cởi cúc áo cho , Đường Diệc Thiên kéo vạt áo hỏi, "Khóa cửa chưa? Lỡ có ai vào đột ngột sao?"


      "Ai vào chứ?" Hàn Niệm tức giận hỏi .

      "Hạ Đông Ngôn!" Đường Diệc Thiên trả lời, "Gần đây cậu ta có việc là chạy đến bệnh viện, ai biết cậu ta có xuất đột ngột !"

      "Đường Diệc Thiên." Cuối cùng sức chịu đựng của Hàn Niệm cũng đến cực hạn, "Lúc em sinh Diệu Linh, bác sĩ y tá cả phòng phẫu thuật đều thấy em trần truồng, vợ cũng bị người khác nhìn thấy trần truồng, trần truồng có gì tốt mà sợ sệt hả!"

      "..." Đường Diệc Thiên ngớ người trong phút chốc, Hàn Niệm kéo tay nắm chặt vạt áo của ra, nhanh chóng lột sạch , vắt khô khăn lên lau.

      Hàn Niệm cũng xa lạ với cơ thể của Đường Diệc Thiên, nhưng bình thường nhìn thấy, hay lúc ôm nhau vuốt ve, đều khác với lau chùi. Từ vai và cổ đến ngực, lau từng chỗ cơ thể , sờ tới từng múi cơ bắp của , giống như phác hoạ cả người .

      Lưng chắc nịch, ngực cường tráng, cơ bụng đều đặn...Chỗ nào cũng đẹp đến khiến người ta tắc lưỡi, Hàn Niệm im lặng phủ nhận đánh giá trước đó của mình... trần truồng, đúng là rất đáng nhìn.

      Nhất là bụng bằng phẳng, đầu ngón tay sờ qua vô cùng cứng chắc. Đột nhiên nhớ tới lúc đè lên ...Cơ bắp chỗ này luôn căng ra, từng chút , vô cùng đẹp đẽ.

      Mặt đỏ ửng, giặt sạch khăn lông, sau đó trượt xuống tiếp, khăn lông ấm và ướt, lúc lau, Hàn Niệm cảm nhận được có phản ứng gì đó nảy sinh.

      gì, cũng ngẩng đầu nhìn , coi như nhìn thấy, bình tĩnh tiếp tục lau chân.

      thể thừa nhận, chân của Đường Diệc Thiên có đường cong thon dài, cơ bắp đầy đặn, phải Hàn Niệm tự khoe, nhưng cũng phải , con người đúng là sinh vật bậc nhất. Lúc có mang ra so sánh, phải đơn thuần hay ngây thơ, mà là chọn trúng, là tốt nhất. Sao phải so sánh làm gì chứ.

      Vắt khăn lông lần nữa, lại lau từ mắt cá lên đến đùi, chỗ có phản ứng ràng phản ứng dữ dội hơn. Hàn Niệm muốn làm bộ nhìn thấy, nhưng thấy quá giả tạo, ngừng lại động tác tay, ngước mặt nhìn .

      Đường tiên sinh ra vẻ thản nhiên nằm ngoan ngoãn ở đó, "Hết cách, em lau người cho , chắc chắn phải có phản ứng."

      Đột nhiên Hàn Niệm nghĩ đến chuyện, "Em hơn ba năm, nhìn thấy người khác có phản ứng ?"

      "." Đường Diệc Thiên trả lời chút nghĩ ngợi. Hàn Niệm hơi cau mày, tỏ ý nghi ngờ, tuy biết Đường Diệc Thiên thích sạch nên tìm người phụ nữ khác, nhưng dù sao cũng là người đàn ông bình thường, cho dù có ý chí kiên định, nhưng có ít thời điểm khó tránh có phản ứng.

      "Tại sao vậy?" Hàn Niệm cuối đầu giũ khăn rồi gấp lại, " đến mức chỉ có mình em chứ?"

      "Đúng là chỉ có mình em." Đường Diệc Thiên , " cầu của rất cao."

      "Luôn có người nhìn đẹp hơn em mà." Hàn Niệm bĩu môi, cũng thoải mái với lời ngon tiếng ngọt của lắm, "Ngôi sao, người mẫu..."

      "Nhưng gặp được." trả lời, " cũng có mở công ty giải trí."

      Khăn lông lạnh ngắt, Hàn Niệm bỏ nó vào thao rồi vắt lại, "Dù sao cũng thấy hình hay gì chứ..."

      "Hàn Niệm!" Lần này đổi lại là Đường tiên sinh tức giận , " hèn hạ đến mức đó! Có phản ứng với tấm hình!"

      Thấy vẻ mặt tức giận của , Hàn Niệm kiềm được bật cười, "Ha ha ha ha..."

      Đường Diệc Thiên tức đến đau phổi, nhưng hiếm khi thấy cười như vậy, cười sang sảng, mặt mày cong cong, lộ ra hàm răng hoàn chỉnh, lâu cười vui vẻ như vậy, nhìn khuôn mặt tươi cười của , hiểu sao tức nữa, cũng cong khóe miệng.

      cười xong tiếp tục hỏi, "Vậy xem hình em có phản ứng ?"

      "Ừ !" Đường Diệc Thiên lập tức đỏ mặt, tức giận, mà là xấu hổ, thẹn thùng chưa bao giờ có.


      "A..." Hàn Niệm sờ cằm, "Xem ra có ."
      Last edited: 28/12/15
      Phong nguyetheo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :