Chương 27. Đọc sách để trả dược phí.
Edit : Mẹ Chíp
Beta : Ishtar
Lâm thẩm kinh ngạc nhìn thiếu niên bất ngờ xuất , chỉ hơi liếc mắt rồi lại nhanh chóng cúi đầu, tuy người nọ mỉm cười nhưng người lại tỏa ra khí chất lạnh lùng cao quý, phụ nhân sống ở nông thôn hoang dã như bà hiển nhiên khi đối diện với những người này tất nhiên trong lòng sản sinh ra loại sợ hãi khó hiểu!
Người hầu đẩy thiếu niên ngồi xe lăn tiến lại gần, "Ta là đại phu của nàng. Nàng mắc bệnh nặng cần có thời gian để điều dưỡng cơ thể, tại chưa thể được!"Ánh mắt của y xuyên qua khe cửa gỗ hoa lê dừng tấm bình phong trong phòng Cố Cửu.
Nghe lời y Lâm thẩm thể tin, bà thường nghe các bô lão trong thôn kể chuyện về 'Thiên tài', trong lòng bà thầm nghĩ hẳn đây chính là người tài a. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến cho người ta tin phục, Quả Nguyệt và y chính là loại người như vậy.
"Phu nhân cứ trở về , ba ngày sau Quả Nguyệt tham dự Kim Khoa, Cố... ừm, phu nhân ở đây với chúng ta là thỏa đáng nhất!"Thanh Y mở miệng khuyên nhủ.
Lâm thẩm khỏi gật đầu cái, nhìn bọn họ cũng giống người xấu, người chăm sóc Cố Cửu cũng là ma ma trung niên, dù sao bà cũng biết địa chỉ chỗ ở của bọn họ, cùng lắm là ngày khác khi gia nương tử khỏe hẳn tới lần nữa đưa nàng về.
đường về, Lâm thúc liên tục trách cứ Lâm thẩm cứ tay mà về, Lâm thẩm khinh bỉ nhìn ông nhà phun ra câu: Làm như ông giỏi lắm ấy...đến cửa còn bước vào được!
Lâm thúc tức giận: "Bà nó, tôi đường đường là đại trượng phu, người ta làm sao có thể cho tôi vào phòng của tiểu nương cơ chứ?"
Lâm thẩm xùy tiếng: "Ông còn biết ông là trượng phu đấy ? Nếu tối qua có thể vào thành cũng đến mức phải gặp loại chuyện như thế này! gia nương tử cũng đến nỗi rơi vào trong tay vị quan nhân kia!"
Lâm thẩm lại thở dài, tự nhủ với mình: "Cũng may xảy ra chuyện gì, chỉ mong người nọ với gia nương tử phát sinh ra loại chuyện gì khác!"
"Chuyện gì?"Lâm thúc nghi ngờ hỏi.
", , ông biết cái gì, mau trở về thôi!"Lâm thẩm vội thúc giục.
-------
Thiếu niên ngồi xe lăn khẽ khép lại hai vạt áo, tháng chín về trong những đợt nắng cuối mùa hanh hao, chỉ đến cuối ngày mới có thể cảm nhận được chút gió mùa thu mát mẻ luồn qua những kẽ tay.
Tháng 9, Lễ Bộ bắt đầu khảo thí, các Kim khoa tài tử bận rộn khẩn trương chuẩn bị phụ lục cho ba ngày thi Hội. Thu về, những chiếc lá chuyển màu rực rỡ, thiên nhiên như khoác màu áo mới quyến rũ và đắm say hơn bao giờ hết....chỉ tiếc , cuối cùng vẫn bị văn nhân phụ ....
Thiếu niên khẽ cúi người, ngón tay thon dài ngắt cành hoa hải đường sắp tàn bên ngoài lan can, chỉ mấy ngày nữa thôi là kết trái. Y có thể làm chậm thời kì nở rộ của hoa thêm nửa tháng, nhưng chung quy lại cũng thể chống đối qui luật vốn có của tự nhiên... gió thu se sắt đến khô héo môi hồng....
Lục khúc lan kiền tam dạ vũ,
Thiến thùy hộ thủ kiều thung.
Khả liên tịch mịch phấn tường đông.
[ Dĩ phân quần xái lục, do khỏa lệ tiêu hồng.tằng ký tấn biên tà lạc hạ, bán sàng lương nguyệt tinh chung.
Cựu hoan như tại mộng hồn trung.Tự nhiên tràng dục đoạn, hà tất canh thu phong.
Lâm Giang Tiên – Nạp Lan Tĩnh Đức ]
Gió lướt qua, y khẽ cong khóe môi. Thanh Y đứng phía sau sớm đến định đẩy xe thấy y giơ tay ngăn lại.
"Giờ này chắc cũng tỉnh, đưa ta xem chút." Y thả cành hoa xuống như vứt bỏ điều gì đó phiền muộn...
Đêm qua kê cho nàng liều thuốc an thần cho nên Cố Cửu mới ngủ đến giờ này chưa tỉnh, chắc có lẽ y cũng tính trước được việc vợ chồng nông gia này sáng nay tới tìm...
Xe lăn đẩy tới trước giường, thiếu niên khẽ giơ tay lên ngăn lại, với người phía sau: " gọi ma ma mang thuốc tới! Ngươi cũng làm việc !"
Thanh Y cúi đầu 'Vâng' tiếng, giọng như muỗi kêu, sau đó xoay người lui ra ngoài.
Thiếu niên thuần thục đẩy bánh xe di chuyển tới góc giường phía Đông tới gần cái sạp hình vuông, sạp có chiếc lư hương hình tròn có ba chân nổi, ngón tay thon dài vặn đầu rùa mở nắp bên trong, lấy chiếc kẹp từ trong ngực ra châm mồi lửa thả vào trong lư, sau đó đậy nắp lò lại.
Trong phòng mùi hương thơm ngát, chỉ trong khoảnh khắc nữ tử giường mơ màng tỉnh dậy.
Thiếu niên mỉm cười nhìn người giường mắt vẫn còn lim dim buồn ngủ, y với tay lấy khăn ướt đưa cho nàng, Cố Cửu theo bản năng tiếp lấy lau mặt qua loa.
Y lại đưa cho nàng chén nước đặt ở đầu giường, Cố Cửu vẫn mơ màng cầm lấy uống vài ngụm, hề để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người nọ.
Này.... đó là đưa cho nàng để súc miệng a...
Xong xuôi hết thảy, thiếu niên cũng đưa thêm đồ gì nữa.
Lúc này Cố Cửu mới tỉnh hẳn, ban ngày nàng mới có cơ hội nhìn kĩ chàng thiếu niên trước mắt, người này dưới ánh nến đêm qua giống như hai người khác hoàn toàn.
Cái gì mà ngũ quan thanh tú, mặt mày như họa, cũng bằng cái nhăn mày nụ cười như hàng nghìn bông hoa đua nở, vạn vật thất sắc. Đôi mắt phượng trong suốt tỏa ra ánh sáng trí tuệ phảng phất như cất giấu hàng vạn quyển kinh thư sử tập. Chàng thiếu niên tao nhã vô song, sâu dưới đáy mắt thâm trầm khéo léo che giấu mọi tính toán xen lẫn những xúc cảm u sầu khó hiểu! Thiếu niên này và Quả Nguyệt chính là cùng loại người nhỉ!
"Cố Cửu đa tạ công tử cứu giúp, mạo muội hỏi danh tính công tử là gì?"
Cố Cửu định xuống giường phát bản thân chỉ mặc mỗi bộ tiết y, nếu bây giờ nàng đột ngột bước xuống khiến cho cả hai cùng khó xử. Cố Cửu khẽ kéo góc chăn, đôi chân bé dưới chân gấm khẽ chà hai cái, cắn môi .
Con ngươi thiếu niên chợt lóe lên, trong phút chốc giống như suy tư điều gì đó, sau mới : "Khanh Hoằng."
Mãi đến tận sau này khi hồi tưởng lại chuyện cũ, Cố Cửu mới nghĩ ra, quả nhiên lúc đầu nàng bị dung mạo mỹ nhân mê hoặc, ngày sau mới hiểu ý nghĩa của cái tên này là gì...
"Đa tạ công tử cứu giúp."Nàng uyển chuyển mở miệng tạ ơn, nhưng y chỉ cong mắt mỉm cười.
Ma ma bưng bát thuốc vào làm cho Cố Cửu cảm thấy được tự nhiên cho lắm, bản thân ở nhờ nhà người ta, giờ lại có người hầu kẻ hạ, khiến nàng ngại chết được!
Khanh Hoằng đón lấy khay thuốc từ tay ma ma rồi ra hiệu cho bà lui ra.
"Công tử, trước hết để ta xuống giường mặc y phục cho tử tế có được ?"
Người nọ vẫn trả lời chỉ khẽ mỉm cười.Y cầm bát thuốc khẽ khuấy , đây là chào hầm củ từ và quả sơn tra rất tốt cho sức khỏe của nàng.
Cố Cửu nhìn y hoàn toàn có ý định rời , khuôn mặt nhắn giận đến đỏ bừng. Nàng bây giờ chính là nằm chảo tùy người nổi lửa xào lăn đây mà....
Người nọ khuấy cho đến khi cảm nhận được bát cháo đủ ấm mới mở miệng : " nương còn chưa khỏi hẳn, cứ nghỉ ngơi hai ngày xem thế nào !"
Sao cơ?
Cố Cửu tròn mắt kinh ngạc nhìn thiếu niên, nghỉ ngơi hai ngày? lẽ y định giữ nàng ở lại đây hai ngày sao?
Khanh Hoằng có lẽ đoán được suy nghĩ của nàng, lại cười : "Đương nhiên là phải trị bệnh cho nương, trước tiên hãy ăn hết bát cháo này !"
Cố Cửu im lặng tiếp lấy bát cháo trong tay y. Mới đầu tưởng là thuốc nàng hơi nhíu mày, về sau khi vừa ăn thử miếng lại cảm thấy có mùi thuốc, củ từ và sơn tra tươi tách hột hầm nhuyễn cho vào miệng liền tan như cháo, rất thơm và dễ ăn.
Cố Cửu như sói đói vèo cái húp hết chén , nàng thỏa mãn liếm môi thầm nghĩ đầu bếp của nhà giàu có đúng là khác ! Nàng ăn xong mới nhớ đến nửa câu đầu y mới , đặt chén thuốc xuống nghi ngờ hỏi: " chữa miễn phí, vậy công tử muốn ta làm gì?"
Khanh Hoằng nhìn dáng vẻ đề phòng của Cố Cửu trong lòng cảm thấy buồn cười. Vừa rồi y chỉ thuận miệng , chẳng ngờ nàng lại cho là , bây giờ hỏi ngược lại khiến cho y lúng túng, ánh mắt quét qua kệ sách, y chợt nảy ra kế: "Vậy mấy ngày này nàng hãy đọc sách cho ta nghe trả tiền dược phí!"
Cố Cửu “...”, đọc sách trả dược phí? chắc chắn cho là nàng biết chữ?
"Ta biết nàng sinh ra trong thế gia giàu có ở Giang Nam, nàng muốn ta cũng nhắc đến.Nhưng, hẳn là nàng phải biết chữ, phải ?" Y vừa hỏi, đôi tay lạnh buốt khẽ đặt lên cổ tayCố Cửu...