1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 151+152

      Nhớ đến lúc nãy ta đánh bọn cận về lầu 9, Lãnh Tiểu Dã nhún vai cái.

      ngờ, chàng trẻ tuổi thế này lại là người rất tâm huyết với nghề.

      Chẳng qua, với Lãnh Tiểu Dã mà , đây cũng phải tượng tốt gì.

      trong mối nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục kéo Trần Tư Viễn cùng Annie vào cuộc, nhất định hại bọn họ.

      Trong lòng vô cùng cảm kích, nhưng lại , "Vì vậy, tôi phải biết ơn các người sao?"

      Annie vội vàng, "Tiểu thư, chúng tôi hề có ý đó, chúng tôi chỉ..."

      " cần nữa!" Lãnh Tiểu Dã dựng thẳng bàn tay lên, "Bây giờ... Các người mau cuốn gói được rồi."

      Cục diện thuyền vô cùng phức tạp, nếu bọn họ tìm cách đối phó , vô cùng yên tâm, nhưng, tên Trần Tư Viễn này lại có trách nhiệm quá rồi.

      Lần này là ta may mắn, nếu tiếp tục, ta còn co thể may mắn như vậy sao?

      có thể ngăn Hoàng Phủ Diệu Dương giết ta, nhưng còn 'K' sao?!

      Nếu muốn hai người bọn họ bị lôi vào cuộc, đây chính là cách tốt nhất.

      Sắc mặt Annie trắng bệch, "Tiểu thư, ngài... Ngài đừng làm như vậy, tôi..."

      "Được rồi, cần nữa, tôi quyết định rồi." Lãnh Tiểu Dã nhịn được đưa tay phải lên, giả vờ ra vẻ phách lối, "Cà người cứ yên tâm, tôi lấy lại tiền đâu, các người cũng nên có phần thưởng chứ nhỉ, tôi chỉ hy vọng, từ giờ về sau gặp lai hai người các ngươi nữa."

      Annie vội vàng cầm lấy tay , "Tiểu thư, thực xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ lỡ miệng thôi, ngài có thể bỏ qua..."

      " thể!" Lãnh Tiểu Dã trực tiếp đánh gãy lời cầu xin của Annie, "Được rồi, tôi rất mệt mỏi, các người mau ra ngoài !"
      Annie cầu xin , Trần Tư Viễn lập tức vươn tay ra, kéo ta ra khỏi phòng.

      Nghe thấy tiếng của đóng lại, Lãnh Tiểu Dã thở dài hơi.

      biết, làm như vậy, ảnh hưởng đến chén cơm của bọn họ.

      Nhưng mà, muốn liên lụy đến bọn họ, ở chiếc thuyền này, đây chính là kết quả tốt nhất.

      Annie, Trần Tư Viễn... Thực xin lỗi.

      Trong lòng thầm câu, Lãnh Tiểu Dã lấy điện thoại ra, sau đó mở đoạn ghi trong điện thoại, phát ra nghe.

      vừa nghe ghi vừa rửa mặt.

      đương nhiên chẳng muốn phạm sai lầm gì, cố ý để điện thoại lại trong phòng, chỉ là mục đích của .

      Lúc rời khỏi phòng, điện thoại bắt đầu ghi .

      Nếu có người lén lút vào phòng ..., tất cả mọi thanh lục lọi tìm kiếm đều bị ghi lại.

      Nghe hết cả đoạn băng, đến khi dọn dẹp, ra khỏi toilet, nhưng toàn bộ đều im lặng tiếng động.

      Xem ra, chẳng có người nào vào căn phòng này.

      kiểm soát lại phòng tắm và phòng khách lần, xác định ai táy máy tay chân, mới thở hơi.

      Lúc , ít lần từng nghe ba kể về vài cách bảo vệ phòng ngủ, khi ấy, Lãnh Tiểu Dã chỉ cảm thấy ông quá khoa trương rồi, nhưng bây giờ, lại tự nếm thử mùi vị của công việc này, mới nhận ra được bao nhiêu gian khổ.

      Khong chỉ là nguy hiểm, còn tâm lý lúc nào cũng như bị treo lơ lửng.

      cần phải , mọi chuyện đều là dối, thể thích ứng được.

      "Ai... Thực phải công việc gì tốt! Xong vụ án này, tốt nhất mình nên trở về làm nhà thiết kế thôi."

      Ngã người xuống ghế salon, Lãnh Tiểu Dã mở điện thoại ra, điều chỉnh thanh lớn nhất, rồi bắt đầu bấn số của Kiều.

      "Cha nuôi quý, con lên thuyền rồi, bây giờ ngồi ghế salon xem tivi, phong cảnh cũng tệ, nhưng vẫn còn nhiều chỗ con chưa thể chơi được..."

      "Con vẫn bình an là tốt rồi." Kiều cười , "Nghe , con gặp người quen sao?"

      Biết Dạ Phong Dương đem chuyện Hoàng Phủ Diệu Dương ra thông báo với Kiều, Lãnh Tiểu Dã cũng thèm giấu diếm làm gì. "Đúng vậy, y hệt viên kẹo mè xửng, phiền chết mất."

      " cần lo lắng, chú chuyện với Dương, cậu ta gắng sắp xếp kế hoạch hoàn chỉnh. Còn nữa, bọn chú điều tra được, trước khi Tống An Nhã chết, có người đến thăm ta, con có thể đoán được là ai ?"

      Lãnh Tiểu Dã ngồi thẳng dậy, "Chẳng lẽ... Là kẹo mè xửng sao?"

      "Đúng vậy." Giọng của Kiều có chút trầm thấp, "Hơn nữa... Chú có đầy đủ chứng cứ nghi ngờ ta."

      "Có chứng cớ?"

      " đâu, tay của đối phương rất sạch ."

      Lãnh Tiểu Dã khẽ thở hơi.

      "Có vẻ cháu rất căng thẳng." Kiều .

      Giọng Lãnh Tiểu Dã có chút bất đắc dĩ, "Chú cũng biết mà, tuy con dối như vậy, nhưng con chả thích tí nào."

      câu dối trá, được sử dụng, đó phải cuộc sống mà thích.

      Kiều rất quen thuộc với ý kiến của , đương nhiên cũng biết tính cách , tuy nha đầu kia kiềm chế được vẻ khinh cuồng, nhưng lại là đứa trẻ đơn thuần.

      "Nếu con muốn rời khỏi nơi đó..., chú sắp xếp cho con."

      Lãnh Tiểu Dã cười cười, "Chú Kiều, chú hiểu con đấy, nhưng bây giờ con có cơ hội từ bỏ rồi, phải sao?"

      Chuyện quan hệ với Hoàng Phủ Diệu Dương, khiến cùng vụ án này càng liên kết chặt chẽ với nhau, vị trí này, ai có thể thay thế được.

      Bởi, người có thể tiếp cận được Hoàng Phủ Diệu Dương, duy nhất, chỉ có .

      Kiều trầm mặc hồi, "Tiểu Dã, chú vẫn câu kia, bất kể chuyện gì xảy ra, con đều phải an toàn trở về."

      Giọng Lãnh Tiểu Dã trở nên nhàng, "Chú cứ yên tâm , lúc , con và trai từng cùng ba chơi trò canh gác, nhưng mỗi lần đều bị bắt lại... Con trốn là giỏi nhất!"
      Kiều cười rộ lên, "Thời gian còn sớm, con nên nghỉ ngơi ."

      "Chờ chút , con vẫn còn việc." Lãnh Tiểu Dã vội vàng gọi ông, "Ngài giúp con đuổi hai người trợ lý kia nhé, nhưng, vẫn phải trả tiền cho bọn họ đó! Đương nhiên, cần chú phải bỏ tiền ra đâu, hôm nay con thắng mấy ngàn vạn thuyền, đến lúc đó, con trả lại cho chú."

      Kiều cười khẽ, "Mấy ngàn vạn, sao con lại coi tiền như cỏ rác như vậy?"

      Coi tiền như cỏ rác?!

      Nghĩ đến Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã bĩu môi.

      Tên kia vì muốn mời bữa cơm, liền cố ý thua mấy ngàn vạn, cũng chỉ vì muốn tán .

      Đương nhiên, chuyện này cho Kiều biết.

      nhanh chóng đổi đề tài, "Đúng rồi, con đề cử cho chú nhân tài, bản lĩnh của người vệ sĩ kia tệ, có tinh thần, hơn nữa lại vô cùng trách nhiệm, nếu làm vệ sĩ như vậy đáng tiếc, con cảm thấy chú nên cho cậu ta công việc thích hợp."

      "Chú xem xét." Kiều nghiêm túc đồng ý.

      Có thể khiến Lãnh Tiểu Dã khen ngợi như vậy, ông cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với người vệ sĩ này.

      "Cứ vậy , có việc gì con gọi lại cho chú, tạm biệt."

      Cúp điện thoại, Lãnh Tiểu Dã dựa vào sofa, tiện tay kéo chiếc gối ôm vào lòng.

      Nhớ tới bộ dáng Hoàng Phủ Diệu Dương khi nãy, nở nụ cười, sau đó lại tức giận cắn chặt răng.

      Khốn kiếp, cẩn thận nhảy vào lưới mất rồi!
      Winter, Hằng LêChris thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 153+154

      Khi nãy, Hoàng Phủ Diệu Dương chủ động hôn lần, lại để hôn , như vậy xem ra lời to.

      Lãnh Tiểu Dã tức giận đánh vào chiếc gối, "Quá đáng, quá đáng, quá đáng..."

      Vừa rồi bị dáng vẻ ngây thơ kia mê hoặc, nhận thấy đó là cái bẫy.

      Cuối cùng, đấm mạnh vào gối cái, Lãnh Tiểu Dã thầm cắn răng.

      " đương sao? Được, tôi cùng đương ' tốt', cho mối tình khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn thể chạy thoát bóng ma của tôi! Nếu khiến mắc chứng sợ tình , tôi phải là Lãnh Tiểu Dã!"
      Vứt chiếc gối sang bên, đến bên giường, ném người lên giường lớn, bướng bỉnh cười rộ lên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương, ngày mai gặp lại!
      ...

      ...

      Ngày hôm sau.

      Lúc Lãnh Tiểu Dã tỉnh dậy mặt trời chiếu tới mông , đêm qua mãi nghĩ kế hoạch trêu đùa Hoàng Phủ Diệu Dương, 'nghiên cứu' tới hơn nửa đêm, mới ngủ được.

      Cầm lấy chiếc di động bên cạnh nhìn giờ, 10 giờ 30 phút.

      Đứng dậy, kéo màn cửa sổ ra, ngắm nhìn cảnh biển rực rỡ bên ngoài, Lãnh Tiểu Dã lập tức rửa mặt, lại nằm xuống, tiếp tục ngủ.

      Chờ đến khi tỉnh dậy, gần giờ.

      Nhìn đồng hồ, ong ong chấn động.

      Lãnh Tiểu Dã lấy di động qua, màn hình lên tin nhắn từ 'số điện thoại được lưu'.

      nghi ngờ ấn vào hộp tin nhắn, chỉ thấy dòng chữ, "Tối nay, cố gắng nghĩ cách khiến Hoàng Phủ Diệu Dương tham gia vào vũ hội, tôi nhân cơ hội đó điều tra phòng ta ---- -- -- Người có chiều cao 186.5."

      Nhìn đến phần cuối tin nhắn, Lãnh Tiểu Dã khẽ cười tiếng.

      viết tên, nhưng chỉ cần nhìn chiều cao thế kia, cũng đoán được tin nhắn này là do Dạ Phong Dương gửi tới.

      Dạ Phong Dương này, ngờ vẫn còn khó chịu như vậy.

      Vũ hội?!

      Vũ hội mặt nạ sao?!

      Tên Hoàng Phủ Diệu Dương kia, chắc chắn cảm thấy hứng thú gì, muốn tham gia vũ hội, đoán chừng phải dùng chút thủ đoạn rồi.

      Xóa tin nhắn di động, Lãnh Tiểu Dã vạch chăn, nhấc chân lên, hơi giật, vết thương phục hồi rất tốt, chỉ hơi đau chút, nhưng cũng quá nghiêm trọng.

      lê dép vào toilet, thuận tay tháo băng gạc tay ra.

      Vết thương tay đóng vẩy, ba bốn nốt đỏ sậm cứng rắn như ký hiệu kỳ lạ dính vào tay .

      nhún vai cái, thèm để ý tới.

      Từ đến giờ, chưa bao giờ là thục nữ, vừa vào nhà trẻ bắt đầu theo ba dã ngoại, những loại vết thương thế này chỉ là chuyện thường ngày.

      Nhanh chóng tắm sạch cái, Lãnh Tiểu Dã sấy khô tóc, đến cạnh tủ quần áo, lục lọi hồi, liền lấy ra chiếc áo form rộng, quần bò, cùng sợi dây nịch.

      Cuối cùng, lấy thêm chiếc áo sơ mi, khoác bên ngoài.

      Tên kia lúc nào cũng muốn ăn đậu hủ của , lần này nhất định phải cẩn thận mới được.

      Chuẩn bị tốt mọi thứ, nhìn thoáng qua đồng hồ.

      Thời gian, 12 giờ 30 phút.

      lãnh Tiểu Dã luôn là người đúng giờ, nhưng hôm nay lại trễ hẹn như vậy.

      Nực cười, lần đầu hẹn họ, để bọn họ chờ nửa tiếng sao được?

      Ngồi vào ghế sofa, tiện tay cầm lấy chiếc điều khiển, mở bộ phim.

      Chưa kịp xem phim, tiếng gõ cửa truyền đến.

      phải tên kia thể chờ được nữa nên mới tìm tới đây đó chứ?

      Lãnh Tiểu Dã lên tiếng, khẽ bước chân đến bên cánh cửa phòng khác, nhìn qua mắt mèo.

      Người xuất bên mắt mèo phải Hoàng Phủ Diệu Dương cũng chẳng phải là người của .

      Mà là Annie cầm theo cái khay, trừ bỏ ta ra, còn có cả Trần Tư Viễn đứng xa sau lưng.

      "Tiểu thư?"

      Annie nhàng kêu tiếng, rồi tiếp tục gõ cửa.

      Hai người này, sao lại tới đây nữa rồi?

      Lãnh Tiểu Dã thầm nghi hoặc, mở cửa ra, "Hai người lại muốn đên làm phiền tôi sao?"

      "Tiểu thư!" Annie nhìn thấy , liền nở ra nụ cười, "Nhất định ngài chưa dùng bữa sáng, Tư... Microphone biết thích món Trung Quốc, nên cố ý mua cho phần, nếm thử xem?"

      Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn chiếc khay tay ta, chỉ thấy chén cháo nóng vẫn còn bốc hơi, còn có cả chiếc bánh quẩy đúng chuẩn Trung Quốc.

      tự chủ được nuốt ngụm nước miếng, thực lâu rồi vẫn chưa được ăn món này.

      Nhưng...

      trừng mắt nhìn Trần Tư Viễn đứng cách đó xa Annie, dáng vẻ của cậu ta đâu giống lấy lòng .

      "Bữa sáng này thực sựu do Microphone mua sao?"

      "Chuyện này..." Annie mím môi, "Microphone, mau chuyện !"
      Trần Tư Viễn bất đắc dĩ tới, "Tiểu thư, hôm qua tôi hơi quá đáng, xin ngài bỏ qua."

      lãnh Tiểu Dã còn nghi ngờ, Annie giao bữa sáng cho Trần Tư Viễn, ta đỡ lấy Lãnh Tiểu Dã về phòng, đưa ngồi sofa.

      "Tiểu thư, Microphone chỉ vừa xuất ngũ được bao lâu, tính tình bướng bỉnh, ngài đừng để bụng chuyện vặt làm gì... Cậu ta..." Annie hơi trầm ngầm, nhìn thoáng Trần Tư Viễn bên cạnh, "Đặt bữa sáng xuống, cậu ra ngoài trước ."

      Trần Tư Viễn đặt bữa sáng xuống, ra khỏi cửa.

      Annie nhìn Lãnh Tiểu Dã, thành khẩn : "Đây là công việc đầu tiên của cậu ta, nếu bị sa thải như vậy, cậu ta lập tức bị đuổi về nước, vì chuyến xuất ngoại lần này, cậu ta cũng tốn ít tâm tư... Tôi biết, thực ra ngài là hiền lành, ngài có thể cho thêm cơ hội nữa, được ?"

      Lãnh Tiểu Dã nhếch môi , "Annie, phải tôi rồi sao, tiền lương của các người, cứ theo đó mà làm..."

      "Tiểu thư!" Annie cười rộ lên, "Tôi biết, thực ra là người tốt... Nhưng, tính cách của cậu ta, nếu bị ngài sa thải như vậy, cậu ta cũng chẳng muốn nhận tiền, cứ tha thứ cho cậu ta lần, tôi cam đoan, chắn chắn, cậu ta tái phạm nữa, được ?"

      Lãnh Tiểu Dã nhăm mày, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

      "Cậu ta..." Annie hơi do dự chút, "Cậu ta là em họ tôi, khi ở trong nước, cậu ta xảy ra xô xát cới người có quyền thế, lần này vì muốn tránh họa, mới trốn nước ngoài, nếu ngài thực muốn sa thải, khi cậu ta trở về nước, chắc chắn xảy ra chuyện."

      Trách được!
      Lãnh Tiểu Dã suy nghĩ lát, " sa thải các ngươi cũng được, nhưng, các ngươi phải tuân thủ theo quy định củ tôi.

      "Được, tuân thủ, chúng tôi tuyệt đối tuân thủ!" Annie vô cùng mừng rỡ, dẫn Trần Tư Viễn vào, kéo cánh tay ta, Trần Tư Viễn do dự chút, cuối cùng cũng tới, tiếng 'cảm ơn' với Lãnh Tiểu Dã.

      "Tôi cần cậu cảm ơn!" Lãnh Tiểu Dã lười biếng nhìn móng tay, " , mất lòng trước được lòng sau, từ giở , mọi việc đều phải nghe tôi, được ?"

      Annie lập tức : "Được, làm được!"

      Vừa , vừa nháy mắt với Trần Tư Viễn bên cạnh.

      Trần Tư Viễn gật đầu, "Vâng, thưa tiểu thư!"

      Lãnh Tiểu Dã cười nhạt, vẫy tay, cầm chiếc bánh tiêu bỏ vào miệng, cắn cái.
      Dunghyt97, Winter, Hằng Lê2 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 155+156

      Đúng là mùi vị quê hương!
      lại, , lâu rồi vẫn chưa quay về Bắc Kinh, chờ sau khi vụ án này kết thúc, nhất định trở lại Bắc Kinh thời gian, chăm sóc ba mẹ.

      Nghĩ đến đây, đột nhiên nhớ tới lời hẹn với Hoàng Phủ Diệu Dương, vội vàng nâng tay xem đồng hồ.

      giờ đúng.

      Vẫn còn sớm!
      Lãnh Tiểu Dã cười xấu xa, ăn hết hai chén cháo, tiếp tục thong thả ăn luôn cái bánh tiêu, rồi lau sạch ngón tay đứng dậy.

      "Bây giờ tôi phải cua soái ca rồi, hai người muốn làm gì cũng được, cần theo tôi."

      Trần Tư Viễn dường như muốn điều gì, nhưng lại bị Annie vội vàng giữ lại.

      Lãnh Tiểu Dã quay sang, "Có việc gì sao?"

      "Vâng, thưa tiểu thư!" Trần Tư Viễn ngẩng mặt lên, "Để bảo đảm an toàn của ngài, tôi hy vọng ngài mang theo di động, để chúng tôi có thể tiện liên lạc.:

      Lãnh Tiểu Dã nắm di động bàn, quơ quơ trước mặt ta, "Như vậy... Được chưa?"

      "Di động của tôi lúc nào cũng mở, nếu ngài gặp nguy hiểm, cứ việc gọi cho tôi." Trần Tư Viễn nghiêm túc .

      "Cậu hy vọng tôi gặp nguy hiểm sao?" Lãnh Tiểu Dã cố ý trêu đùa ta.

      Trần Tư Viễn ngẩn ra, "Tôi... Tôi có ý đó, tôi..."

      Nhìn bộ dạng áy náy của ta, Lãnh Tiểu Dã khẽ cười tiếng.

      "Được rồi, tôi biết." nhấc chân tới cạnh cử, mở của ra rồi nghiêm mặt nhắc nhở, "Hai người nhớ cẩn thận chút, đừng gây thêm rắc rối cho tôi, nhớ kỹ, nhất định được vào sòng bạc, uống rượu, tiếp xúc với người lạ! Đây là... Mệnh lệnh!'

      Hai chứ 'mệnh lệnh' cuối cùng, nhìn Trần Tư Viễn mà .

      Nếu ta từng là quân lính, chắc ta cũng hiểu được hai chứ này có ý nghĩa như thế nào.

      Bắt buộc phải chấp hành!

      "Tiểu thư, ngài cứ yên tâm !"
      "Tôi chỉ lo lắng cậu ta thôi!" Lãnh Tiểu Dã hất cằm về hướng Trần Tư Viễn.

      Annie liếc mắt nhìn Trần Tư Viễn, ta lập tức đứng thẳng, "Vâng, tiểu thư!"

      Tư thế kia chính là tác phong của quân nhân, chỉ còn thiếu mỗi nghi thức quân đội thôi.

      Lãnh Tiểu Dã cười, người như ta, phải nên ở loại doanh trại, sao lại muốn xuất ngũ như vậy?!

      "Tôi về trước bữa tối!" Vẫy tay với hai người, rời khỏi phòng, lười biếng vào nhà hàng.

      Vừa mở cửa, lập tức, vị trợ lý của Hoàng Phủ Diệu Dương chạy lên tiếp đón .

      "Tiểu thư, bá tước tiên sinh chờ !"
      "Dạ." Lãnh Tiểu Dã theo lên lầu, "Các người tới lâu rồi sao?"

      "À..." Trợ lý có chút do dự, "Cũng lâu lắm, mười hai giờ, bá tước đến đây rồi."

      Lãnh Tiểu Dã đảo mắt vòng, bây giờ cũng giờ rưỡi, hơn tiếng đồng hồ trôi qua, thế mà tên kia vẫn kiên nhẫn như vậy sao?

      Tưởng tượng bộ dạng Hoàng Phủ Diệu Dương liên tục nhìn đồng hồ, nở nụ cười tà ác.

      Rất nhanh, hai người tới nơi, người trợ lý nâng tay ra hiệu mời , Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu nhìn.

      Cả lầu hai đều trống rỗng, hề có vị khách nào, chỉ có người ngồi ở vị trí tốt nhất.

      Dưới ánh mặt trời, tia sáng bao phủ lên người đàn ông kia, chỉ ngồi ngắm biển, nhưng lại có khí chất tao nhã quý tộc, tự chủ được ra ngoài.

      Giữa buổi trưa oi bức thế này, mà người đàn ông kia vẫn mặc tây trang, thậm chí còn đeo thêm chiếc nơ.

      Lãnh Tiểu Dã cúi đầu, thấy mình chỉ mặc bộ quần áo đơn giản.

      chàng kia, nếu thấy thế này, biết có tức chết ?

      "Bá tước tiên sinh, tiểu thư đến rồi!"
      Nghe được giọng của lão quản gia, Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang.

      Lãnh Tiểu Dã nở nụ cười với , hề tìm thấy chút mất kiên nhẫn nào từ .

      Khi nhìn thấy , chỉ hơi giơ mày lên, trong ánh mắt liền toát lên niềm hạnh phúc.

      Cái dáng vẻ này, giống như bọn họ là cặp tình nhân thực , nhìn thấy người mình thích, lập tức muốn hẹn hò cùng.

      Trong lòng Lãnh Tiểu Dã có chút thất vọng.

      mặc tây trang long trọng, chỉ mặc chiếc áo thun đơn giả, còn đến muộn hơn tiếng... Thế nhưng lại hề tức giận, chẳng lẽ thay tính đổi nết rồi sao?

      "Xin lỗi, tôi ngủ quên, sau đó lại xem bộ phim mà tôi thích, suýt nữa quên luôn cuộc hẹn với ... Cũng may, cuối cùng tôi cảm thấy đói bụng, mới nhớ đến cuộc hẹn này." Lãnh Tiểu Dã ngối vào đối diện , cảm thấy chút áy náy nào, "... để bụng chứ?"

      Hừ, tin, chắc chắn lần này tức giận?

      Sắc mặt Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn bình tĩnh như trước, "Nếu em đói bụng rồi, chúng ta liền gọi món , em thích ăn gì?"

      Lãnh Tiểu Dã đặt tay lên bàn, ngắm nhìn cảnh biển, "A... biết nữa, bằng, giới thiệu cho tôi ."

      Dù sao cũng ăn cái bánh tiêu lót bụng, tuyệt đối đói, cứ để đói là được rồi.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhận lấy thực đơn từ tay quản gia, người phục vụ vội vàng tới, chuẩn bị ghi lại.

      Hoàng Phủ Diệu Dương mở thực đơn ra, "Thịt bò, được , em cảm thấy thế nào?"

      " thích."

      "Vậy... Sashimi?"

      "Tôi phải dã nhân, thích ăn đồ sống."

      "Thịt dê nướng?"

      "Rất béo."

      ...

      Lãnh Tiểu Dã đều đáp lại mỗi câu hỏi, khiến sắc mặt bọn cận vệ đều trơ nên căng thẳng.

      này, phải khó hầu hạ, mà chỉ là muốn gây khó dễ mà thôi.

      "Vậy..." Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn bình tĩnh như cũ, "Cá sạo thế nào?"

      "Cá sạo, tệ, tôi còn rất thích...." Lãnh Tiểu Dã nhàm chán đùa giỡn móng tay, "Được đấy... Có gai."

      "Hai phần, cá sạo sốt cà."

      Hoàng Phủ Diệu Dương quyết định chọn món này, sau đó chọn thêm vài món cùng món canh.

      Lãnh Tiểu Dã tiếp tục nghĩ hết biện pháp, lựa xương trong gà, ngay cả nhân viên phục vụ kia cũng mất hết cả kiên nhẫn, sắc mặt Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn như trước thay đổi, thèm quan tâm đến nhóc quậy phá này.

      Cuối cùng, Lãnh Tiểu Dã cũng cảm thấy trò chơi này quá phiền, đành chủ động chọn món tráng miệng ngọt.

      Chờ đồ ăn được mang lên, nhân lúc chú ý, Lãnh Tiểu Dã chống tay lên bàn, nâng cằm nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương đối diện.

      ép buộc thế nào, cũng tức giận.

      chàng hôm nay với người mấy hôm trước, đều là người cả sao?

      "Ăn cơm xong, em có muốn chơi cái gì ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương mở nụ cười.

      Từ lúc câu đầu tiên, nhìn thấu tất cả, biết trước nha đầu kia chuẩn bị trêu đùa .

      Nhưng, tuyệt đối nổi giận.

      Thậm chí, còn cảm thấy trò chơi này rất thú vị.

      Từ đến lớn, chưa từng ai dám làm trái lời , nhưng khác, lúc nào cũng gian xảo như vậy, lúc nào cũng muốn chống đối lại .

      Nhưng ánh mắt vô tội như đứa trẻ của lại khiến người khác thể tức giận được.

      "Chuyện này, phải do con trai sắp xếp sao?" Giọng Lãnh Tiểu Dã vẫn lười biếng như trước, " có ý kiến gì ?"

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 157+158

      "Phòng bắn, sòng bạc, bi-da, bắn cung... Tôi bao tất cả những phòng giải trí, em muốn chơi cái gì, cũng được."

      "Chỉ có vài trò này thôi sao?" Lãnh Tiểu Dã liếc cản, "Nhàm chán!"
      Câu trả lời của hoàn toàn nằm trong điều dự đoán.

      "Vậy em có ý kiến gì ?" Hoàng Phủ Diệu Dương cười hỏi.

      Lãnh Tiểu Dã hít mũi, xoay mặt nhìn món ăn bàn, "Ăn xong, tôi cho biết."

      Món đầu là ốc sên hấp.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn món ăn trước mắt, vẫn như trước chưa động đũa đến, chỉ tha thiết nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương đối diện.

      " có thể lấy thịt ra giúp tôi ?"

      "Để tôi giúp ngài được chứ?" Lão quản gia chủ động xin giết giặc.

      Lãnh Tiểu Dã liếc lão cái, "Ông là bạn trai tôi sao?"

      Lão quản gia thể lại được, Hoàng Phủ Diệu Dương cười cười, nâng tay, "Lấy cho ấy cái đĩa."

      Lão quản gia lập tức mang chiếc đĩa đến trước mặt , rửa sạch tay, Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận cầm lấy con ốc, lấy thịt ra, đặt trong chiếc đĩa , cho lão quản gia mang tới.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn đưa ốc tới, "Tôi thích ăn đầu!"
      Lão quản gia đành đem đĩa trở vệ, Hoàng Phủ Diệu Dương liền cắt đứt đầu từng con.

      "Còn cả bụng của nó nữa."

      Thế là lại cắt luôn cái bụng.

      Cắt vài lần, ốc sên cũng còn bao nhiêu thịt.

      Lão quản gia lại đem chiếc đĩa tới trước mặt , trong đĩa chỉ còn lại chút thịt tới thương.

      Lãnh Tiểu Dã vẫn chịu động thủ, chu cái miệng nhắn, "Tôi muốn đút cơ!"
      tin, ngược lại, còn muốn xem, có thể kiên nhẫn trong bao lâu đây?!

      Lão quản gia lo lắng nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, chỉ thấy chàng nào đó đứng dậy.

      Sau đó, cất bước tới chỗ Lãnh Tiểu Dã.

      Nhìn từng bước chân Hoàng Phủ Diệu Dương qua, Lãnh Tiểu Dã vẫn lười biếng dựa vào ghế, thấy dừng lại trước mặt, vươn tay qua, nhưng vẫn chịu chủ động.

      tin, dám đánh sao?

      Hoàng Phủ Diệu Dương cũng đưa tay qua, nhưng đánh , chỉ duỗi cái tới đầu gối .

      Lãnh Tiểu Dã vừa định phản kháng, bị dùng sức ôm chặt.

      "Này..."

      Lãnh Tiểu Dã hơi căng thẳng, phải muốn ném xuống biển đó chứ?

      muốn chửi thề tiếng, cả cơ thể bỗng nhiên ngồi xuống, nhưng phải là chiếc ghế dựa thô ráp, mà là cái ôm vô cùng thoái mái, ấm áp —— trong lòng .

      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay trái qua, "Đĩa!"

      Lão quản gia lập tức đưa đĩa thịt ốc qua.

      "Nĩa!"

      lại duỗi thêm tay phải, lão quản gia hiểu ý, mỉm cười đưa chiếc nĩa.

      Lãnh Tiểu Dã kinh ngạc, "..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn bình tĩnh như trước, ghim miếng thịt ốc đưa tới miệng , trong mắt che giấu chút ý cười, " phải em ... Muốn làm tôi đút em sao? Ngồi như vậy dễ đút hơn chút!"
      Lãnh Tiểu Dã ràng nhìn thấy ý cười từ trong mắt .

      Nghĩ dám ăn sao, về sau muốn phóng túng với sao?

      Hoàng Phủ Diệu Dương, quá xem thường Lãnh Tiểu Dã tôi rồi.

      Lãnh Tiểu Dã há miệng, khách sao ăn hết miếng thịt ốc kia.

      khiến mệt chết tôi còn là Lãnh Tiểu Dã nữa!
      "Mặn quá! ... Nước!"
      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa cho ly nước trái cậy.

      "Tôi muốn uống nước trái cây, tôi muốn nước tinh khiết."

      nhận lấy ly nước tinh khiết từ tay quản gia.

      "Đây là nước lạnh, tôi muốn uống nước lạnh."

      Lát sau, ly nước ấm lại được mang tới.

      Lãnh Tiểu Dã uống ngụm liền phun ra, "Cái này nóng quá, muốn tôi bỏng chết sao."

      Liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương cái, Lãnh Tiểu Dã quên đưa đầu lưỡi mình ra thổi, giả vờ như bị phỏng.

      Sắc mặt Hoàng Phủ Diệu Dương lạnh xuống.

      Ánh mắt vui nhìn lướt qua người phục vụ mang ly nước tới, chậm rãi nâng ly lên, đưa vào miệng uống ngụm.

      Ly nước này nóng tới bốn mươi lăm độ, chỉ có chút nóng thôi, nhưng đủ để bị phỏng cả miệng như vậy.

      Nha đầu kia... Lại giả vờ!

      "Ha..." Lãnh Tiểu Dã nhịn được bật cười, liên tục cười khúc khích trong lòng , "Hoàng . . . Hoàng Phủ Diệu . . . Diệu Dương, ... ... ngốc, thế mà cũng bị tôi lừa... Haaaa...!
      Lãnh Tiểu Dã cười ngừng, bọn cận vệ cùng quản gia đều sợ hãi,

      Dám trêu đùa Hoàng Phủ Diệu Dương như vậy, hoàn toàn khiêu chiến tính nhẫn nại của vị bá tước đại nhân này.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay, lão quản gia lập tức nhân lấy ly nước trong tay .

      Lúc này, Lãnh Tiểu Dã chơi chán rồi, chống tay vào ngực muốn đưng sdayaj.

      đợi ngồi thẳng, đưa tay qua, lần nữa ôm vào lòng.

      Lãnh Tiểu Dã ngồi lại trong lòng , ngước mắt nhìn , chỉ thấy u đọng lại trong mắt .

      Phục vụ vẫn biết chuyện gì xảy ra, chậm rãi tới, nhìn Lãnh Tiểu Dã ngồi trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương như vậy, biết nên để hai đĩa cá này ở đâu.

      "Tiên sinh, cá sạo sốt cà để đâu bây giờ?"

      "Để đây !" Lãnh Tiểu Dã phục hồi tinh thần, ý thức được bản thân mình cẩn thận chống lại , vội vàng dỗ dành, "Vừa rồi đút tôi rồi, bây giờ tôi đút !"
      Bây giờ thuyền, thể chạy trốn đâu được, còn cả vụ án nữa, thể khiến bực bội được.

      nâng khối thịt đến bên miệng , nhìn sợi lông ngắn dính miệng , vội vàng lấy xuống, sau đó lại đưa miếng cá lên miệng .

      nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của , giận dữ mở miệng trách mắng, " ngẩn người cái gì? Mau há miệng!"
      Vật trước mặt, nhất là đôi mắt giảo hoạt liên tục chớp động.

      Nhìn đưa miếng thịt đến bên miệng, Hoàng Phủ Diệu Dương ôm chặt tay , sau đó há miệng ăn hết miếng xa.

      Lãnh Tiểu Dã thở hơi, mọi người bốn phía đều bình tĩnh trở lại.

      "Vậy..." Lãnh Tiểu Dã đặt chiếc nĩa xuống đĩa, "Chúng ta ăn cơm xong, tôi dẫn tới chỗ vô cùng thú vị."

      Vịn chặt cánh tay , Lãnh Tiểu Dã lén lút đẩy ra, né khỏi lòng .

      Hoàng Phủ Diệu Dương cố ý thả lỏng cánh tay, chờ Lãnh Tiểu Dã cho rằng muốn buông ra, chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên giữ chặt kéo về lại trong lòng.

      Hài lòng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tiểu nha đầu, đưa mặt đến bên tai , nở nụ cười tà ác.

      "Mùi vị của cá tệ, tôi muốn ăn nữa!"

      Lúc chuyện, biết vô tình hay cố ý, môi xẹt qua tai , khiến ngẩn người hồi lâu.

      chàng này, chắc chắn cố ý trả thù co!
      Trong lòng Lãnh Tiểu Dã vô cùng chán nản, nhưng lại trở mặt, đưa tay qua, xe miếng thịt trong đĩa, đưa tới miệng , cười híp mắt : "Được... Vậy ăn nhiều chút!"

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 159+160

      muốn ăn sao, được, dùng tay lấy cho , xem xem có ói hết ra .

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn ngón tay đưa đến miệng mình, cắn ngụm, nuối hết cá vào miệng.

      Hơn nữa, chỉ miếng cá, mà cả ngón tay .

      Bị ngậm ngón tay vào miệng, nháy mắt, Lãnh Tiểu Dã nổi lên tầng da gà.

      vội vàng rút tay về, còn chưa lui ra hết, bị bắt cổ tay lại, Lãnh Tiểu Dã vô cùng kinh ngạc.

      Bên dưới Hoàng Phủ Diệu Dương hơi cong lên, đưa ngón trỏ của vào miệng ngậm, nhàng mút sạch nước sốt đó.

      Đầu lưỡi cùng môi của , mút lấy ngón tay , cảm giác khác lạ lập tức khiến cho mềm nhũn cả người.

      ràng chỉ là đầu ngón tay, nhưng lại cảm thấy mút cả trong lòng , cơ thể nổi lên trận sóng .

      Lãnh Tiểu Dã dùng sức rụt ngón tay lại, nhưng lực đạo của bằng , mút hết sốt ngón trỏ, tiếp tục đưa ngón cái vào miệng.

      dùng sức giằng co, để kéo ngón tay vào, Hoàng Phru Diệu Dương liếc nhìn cái, sau đó lại mút liếm đầu ngón tay .

      Trong lòng vô cùng hoảng loạn, dùng hết lực, rút ngón tay ra khỏi miệng .

      Con ngươi màu lâm nhìn khuôn mặt nhắn hồng hào của , mập mờ vươn đầu lưỡi, liếm sạch khóe miệng.

      "Tôi rất thích, tiếp tục nào!"
      Tiếp tục?

      Nằm mơ!
      Lãnh Tiểu Dã cho thêm cơ hội nào 'quấy rối' nữa.

      Đẩy tay ra, nhảy khỏi lòng , thuận tay rút miếng giấy ăn, dùng sức lau ngón tay bị liếm qua.

      "Tôi ăn no rồi, chúng ta chơi thôi!"
      Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, đến cạnh , hài lòng nhìn đôi tai đỏ hồng của .

      "Em muốn dâu?"

      Lãnh Tiểu Dã cất bước về phía cầu thang, " là biết ngay thôi."

      Hoàng Phủ Diệu Dương sau, quản gia cùng bọn cận vệ vội vàng đuổi theo.

      Ra khỏi nhà hàng, đến trước cửa thang máy, Lãnh Tiểu Dã nhìn cái đuôi to tướng sau lưng , rồi nhíu mày.

      "Xin hỏi, chỉ tôi và hẹn hò với nhau, hay có cả đám người phía sau nữa?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương theo vào thang máy, sau đó dựng tay lên, "Các ngươi ở lại,"

      "Các ngươi ở lại." Lão quản gia nhấc chân muốn vào theo.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay ngăn lão lại, "Ông cũng ở lại luôn."

      Lão quản gia giật mình, bất đắc dĩ lùi về.

      Cửa thang máy đóng lại, Lãnh Tiểu Dã nhấn nút vào lầu 6.

      "Lầu 6?" Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nghi ngờ, "Ở đó có gì chơi sao?"

      "Dĩ nhiên." Lãnh Tiểu Dã dựa vào vách thang máy, "Chơi rất vui đó nha!"
      Thang máy nhanh chóng dừng lại tại lầu 6, cửa thang máy tách ra, hai người bảo vệ áo đen đứng canh bên ngoài.

      "Xin mời hai vị xuất trình thẻ phòng."

      Lãnh Tiểu Dã quơ quơ thẻ phòng mình trước mặt hai người, bảo vệ lập tức cho bọn họ .

      Lầu 7 trở xuống đều được dành cho khách phổ thông, cả phòng nghỉ và nơi giải trí, những vị khách từ những tầng khác có thể xuống đây chơi đùa, nhưng vì muốn cam đoan lợi ích cho khách VIP, nên những người tầng dưới được phép lên lầu.

      Lãnh Tiểu Dã tới đây, đương nhiên phải muốn chơi đùa, mà chỉ muốn điều tra chút.

      Tầng sáu còn náo nhiệt hơn lầu , các vị khách tùy ý tới lui, bọn trẻ con la hét chói tai, những cặp tình nhân tình tứ ôm lấy nhau...

      Nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã và Hoàng Phủ Diệu Dương xuất , bọn họ lập tức liếc mắt đưa tình.

      Nam nhìn Lãnh Tiểu Dã, nữ ngắm Hoàng Phủ Diệu Dương, vài người còn dám cả gan huýt sáo với .

      lầu chỉ dành cho những du khách nổi tiếng, có tiền, nhưng ở đây hoàn toàn ngược lại, chỉ dành cho những vị khách đơn giản hơn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vui nhíu mày, thích những nơi ồn ào thế này, hơn hết, những người đàn ông kia liên tục liếc mắt nhìn Lãnh Tiểu dã.

      Ánh mắt khách khí lạnh lùng, bá đạo xẹt qua những tên kia, bọn đàn ông đều bị khí thế bức bách, lập tức quay mặt chỗ khác.

      Lãnh Tiểu Dã tìm được khu giải trí, vội sải bước tới.

      vài bước, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương phóng thích uy lực giống đực, bất đắc dĩ , " à?"

      chàng này, quả thực như vua sư tủ, tới đâu cũng vạch ra lãnh địa của mình.

      Hoàng Phủ Diệu Dương theo vào khu giải trí, Lãnh Tiểu Dã lấy tiền mặt ra mua tiền trò chơi.

      "Để tôi."

      có thói quen để con mời thế này.

      Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn cái, " có tiền sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương lấy ra tấm thẻ từ trong túi tiền, đưa đến tay thu ngân, "Cà cái này!"
      "Ây..." Vẻ mặt thu ngân áy này, "Tiên sinh, thực xin lỗi, ngài là khách VIP, ở lầu 7 có thể quét thẻ, nhưng ở đây phải dùng tiền mặt."

      Lãnh Tiểu Dã cười cười, đưa tiền mình ra, thu ngân vội vàng tiếp nhận, sau đó đưa cho hộp tiền lớn.

      "Này!" Lãnh Tiểu Dã vỗ vỗ tiền trò chơi trong tay, "Chúng ta AA (chia đôi) vậy, mời tôi ăn cơm rồi, bây giờ tôi mời chơi!"
      Sau đó, bước tới đại sảnh.

      thanh các loại hòa lại vào chỗ, giọng nam nữ, thanh trẻ em.

      ...

      Lãnh Tiểu Dã vừa vừa chơi, trò nào cũng chơi hai lần, mặc kệ thắng hay thua, cảm thấy quá hứng thú.

      đến máy gắp thú, nhìn lướt qua cái, sau đó bước lùi trở về, nhìn con mèo trắng bên tron.

      Đó chỉ là thú bông rẻ tiền, rất bình thường, nhưng lại y hệt con mèo Ba Tư bản , đôi mắt khác màu, vẻ mặt như giận dỗi.

      Lúc nhìn con mèo kia, Lãnh Tiểu Dã khỏi nghĩ đến Hoàng Phủ Diệu Dương.

      " xem, con mèo kia có đáng hay ?!"

      nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, rồi lại nhìn chằm chằm con mèo kia hỏi.

      Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang, nghiêm túc trả lời, "Xấu quá."

      "Tôi muốn nó!" Lãnh Tiểu Dã bỏ tập vào hộp lấy hai đồng xu ra, rồi bước tới cạnh chiếc máy, bỏ tiền vào, điều khiển móc con mèo kia.

      Lần đầu tiên, thất bại, cam lòng thử lại lần nữa.

      Lần thứ hai, vẫn thất bại.

      lại cam lòng thử lại vài lần nữa, lần nào cũng nhìn thấy con mèo kia sắp tới nơi, nhưng lại lập tức rơi xuống.

      ...

      "Đáng chết!" Chơi bảy tám lần vẫn thành công, Lãnh Tiểu Dã mất kiên nhẫn, tức giận đánh vào lòng chụp cái, rồi quăng tiền xu vào chơi tiếp, "Tôi tin tôi làm được!"
      Hoàng Phủ Diệu Dương có chút hứng thú gì với món đồ chơi ngây thơ này, chỉ đứng bên nhìn chơi, thấy liên tục thất bại, chủ động tới.

      "Tôi giúp em."

      "Sở trường của sao?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.

      "Tôi chưa từng chơi bao giờ."

      Lãnh Tiểu Dã khinh thường, chưa chơi bao giơ lại muốn giúp .

      Vừa chơi vừa chuyện với , kết quả, con mèo lại rơi giữa đống đồ chơi, càng dễ gì gắp được.

      Lãnh Tiểu Dã tức giận đá cái máy cước, rồi lui lại, "Đều tại , giờ tốt rồi... mau tới giúp tôi, tới giúp tôi!"
      neko08, Dunghyt97, Winter3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :