1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Lại chuẩn bị có tiệc để xem rồi. Mà cái công chúa Mộ Dung Vân Tiện đúng là ko thể khiến người khác thích đc. Chẳng lẽ tên Tiện nên tính cũng tiện
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. Linh Nguyễn

      Linh Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      35
      cố lên bạn edit ơi. mình canh bộ này lâu lâu lắm rùi đó. ^^ thank bạn nhiều nhiều lắm
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 148: Xẻo con cá bự!

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mấy năm nay Trì Lệ Dập ở trong hoàng thành, tại ông được phong làm Phụ quốc công, tạm thời cư ngụ trong hoàng thành, mấy ông bạn già trước kia của ông liền hẹn ông ra ngoài tụ tập phen. Trì Lệ Dập từ chối, còn tiện thể dẫn theo Đường Tử An.

      Nơi mà bọn họ đều là vài địa phương hẻo lánh ở ngoại ô, Đường Tử An căn bản thể hưởng thụ đãi ngộ của đại thiếu gia. Trì Lệ Dập muốn để cho Đường Tử An rèn luyện nhiều hơn chút, nam nhân mà nếm qua đau khổ vĩnh viễn cũng lớn nổi.

      Mà vì Trì Lệ Dập ra ngoài, nên mọi chuyện trong Trì phủ đều đổ lên đầu Trì Hằng Liễu. Trước đó Đường Tứ Tứ phái người ngàn dặn vạn dò, muốn Trì Hằng Liễu tham gia đại hội thưởng cúc hôm nay, nhưng vì Trì Hằng Liễu bị chuyện vướng chân, nên kéo dài thời gian đến đó.

      May mà Phụ quốc công phủ rất gần Cửu Thiên Tuế phủ, chỉ cách có hai con đường, nếu đường tắt chỉ cần nửa chén trà là đến. Trì Hằng Liễu liền mang theo gã sai vặt theo đường tắt.

      "Các ngươi muốn làm cái gì... Cứu mạng… Đừng đến đây…” Khi ngang qua chỗ rẽ trong đường tắt, đột nhiên truyền đến giọng hoảng sợ của nữ nhân.

      Gã sai vặt của Trì Hằng Liễu tinh mắt, lập tức nhìn thấy trong ngõ có vài tên du côn vây quanh nương trẻ tuổi cùng với bà lão. Nàng kia liều mạng che chở bà lão, còn mấy tên du côn bắt đầu động chân động tay với nữ nhân trẻ tuổi kia.

      "Cứu mạng..." già trẻ khàn giọng gào lên.

      Với phẩm chất của Trì Hằng Liễu, thể nào thấy chết mà cứu. Nhưng kinh nghiệm chinh chiến nam bắc nhiều năm với Trì Lệ Dập cũng nhắc nhở , muốn cứu người điều kiện tiên quyết chính là phải bảo đảm mình bị người làm hại.

      rất bình tĩnh, có trực tiếp tiến lên, mà bảo gã sai vặt của nhanh đến đầu đường báo cho bộ khoái biết. Còn bản thân cũng rời , chỉ tránh trong góc tối của ngõ .

      tên du côn trong đó cực kỳ hung ác tiến lên xé quần áo của nương trẻ tuổi kia xuống, nương trẻ tuổi điên cuồng thét lên, tay đánh chân đá nam nhân xâm phạm nàng. Còn phụ nhân lớn tuổi thấy quần áo của nương trẻ tuổi bị xé xuống, liền đánh về đám du côn, cuối cùng lại bị tên du côn kia dùng sức đẩy, té lăn quay đất, đụng vỡ đầu, hôn mê bất tỉnh.

      Trì Hằng Liễu thấy tình hình phát triển thành cục diện tệ hại như thế, cũng thể nào ngoảnh mặt làm ngơ được nữa, vội vàng tiến lên.

      Với công phu của , đối phó với vài tên du côn thế này đáng kể. Sau khi đánh đám du côn đến thất điên bát đảo, liền xoay người sang kiểm tra vết thương của bà lão bị té đất kia.

      Bà lão vốn dĩ nhắm chặt mắt lại đột nhiên mở mắt vô cùng quỷ dị. Trì Hằng Liễu cảm giác thấy tình hình bất thường, định đẩy bà lão đó ra, nhưng lại hít phải thứ hương hoa gay mũi.

      Nữ nhân trẻ tuổi bên cạnh lấy tốc độ như tia chớp dùng sức đánh chưởng vào ngực Trì Hằng Liễu. Trì Hằng Liễu vô cớ bị trúng chưởng, định vận công nhưng lại ràng phát căn bản là chút sức lực nào.

      Khóe miệng trào ra tia máu đỏ tươi, xoa ngực, run rẩy đứng dậy từ mặt đất.

      Đúng vào lúc này, ngay góc ngõ hẻm, Tả Thương Minh mặc thân quần áo đen, quỷ mị xuất . Trì Hằng Liễu nhìn thấy , mặt nhanh chóng vẻ ngạc nhiên kinh hãi.

      vì sao Tả Thương Minh có thể xuất ở đây.

      Tả Thương Minh bình tĩnh đứng trước mặt Trì Hằng Liễu, ánh mắt cao ngạo, chậc chậc chép miệng, "Trì công tử, kết cục của việc xen vào chuyện của người khác dễ chịu đúng . Ngươi cũng là, dân đen đời này nhiều biết bao nhiêu, cần gì phải ra mặt thay cho bọn dân đen này chứ. Giờ tốt rồi, bị ta tính kế. Trì công tử, nhớ kỹ thiệt thòi hôm nay, làm người tốt hay đâu.”

      Lúc này Tả Thương Minh ôm tấm lòng biến thái vặn vẹo muốn đến xem người và việc mà ta gặp phải. Người giống như Trì Hằng Liễu, dung mạo ôn nhuận nhã nhặn, tính cách thuần lương, đương nhiên là nhìn vừa mắt. Thậm chí còn cảm thấy ghen tị với Trì Hằng Liễu, nếu trước đó phải bị Quân Cơ Lạc cắt thứ quan trọng nhất, bây giờ còn tuấn dật tiêu sái hơn cả Trì Hằng Liễu ấy chứ.

      Chỉ là… Đều do Quân Cơ Lạc! ta tự tay hủy mọi thứ của !

      đến trước mặt Trì Hằng Liễu, tư thế càng cao ngạo hơn, cười giễu cợt, , “Chẳng qua, cũng phải lại, cho dù hôm nay ngươi ra tay cứu bọn dân đen như các nàng, ta cũng chuẩn bị phương pháp khác để đối phó với ngươi. Chẳng hạn như là, tìm mấy chục tên có võ công thân thủ đều rất cao, liên hợp bao vây trừ khử ngươi. Lại chẳng hạn như để cho hai kẻ say xỉn hạ độc ngươi… Tóm lại, hôm nay ta giăng thiên la địa võng, mặc kệ ngươi vùng vẫy thế nào, cũng thoát nổi.

      Đương nhiên, ngươi cũng đừng trách ta ác độc, muốn trách chỉ có thể trách bản thân ngươi xui, gặp phải kẻ địch biết tính kế như ta, ngươi bại mới là lạ!”

      Trì Hằng Liễu chịu đựng thân mình đau nhức cùng với cảm giác vô lực, tung chưởng đánh về phía Tả Thương Minh. Tả Thương Minh cười nhạo, nhấc chân hung hăng đá vào bụng Trì Hằng Liễu.

      Trì Hằng Liễu lảo đảo lui về sau vài bước, định trốn thoát khỏi cảnh bị vây khốn, nhưng lại bị bà lão lớn tuổi cầm chủy thủ đâm đao từ sau lưng. Ánh mắt Trì Hằng Liễu căng thẳng, hét lớn tiếng, tập hợp đủ sức lực, đánh chưởng về phía bà lão. Bà lão bị đánh phát bay , đụng phải vách tường đằng sau, hộc máu chết ngay tại chỗ.

      Tả Thương Minh nhìn màn như vậy, lại cực kỳ biến thái mà há miệng cười ha hả. Đợi đến khi cười đủ, mới cao ngạo đến gần Trì Hằng Liễu, ngón tay gấp thành hình hoa lan chỉ xinh đẹp, giọng lạnh lùng độc, "Trì công tử, ngươi yên tâm . Chúng ta muốn mạng của ngươi! Chúng ta chỉ muốn để ngươi tạm thời rời vài ngày thôi.”

      Khóe mắt Trì Hằng Liễu như nứt ra, giãy giụa muốn xử lý Tả Thương Minh, nhưng tại bất lực rồi. Mạch đập hai bên thái dương nhảy thình thịch, đầu óc mờ mịt, toàn thân còn khí lực.

      Hơi gian nan thở hổn hển mấy hơi, sau đó lập tức ngã ngồi xuống đất.

      Tả Thương Minh cúi người, trước khi hôn mê, đưa tay vỗ vỗ lên hai má Trì Hằng Liễu, xót xa thành khẩn cười , "Trì công tử, ta chỉ mượn khuôn mặt này của ngươi dùng tí thôi. Ngươi đừng để ý, ha.”

      Trước khi Trì Hằng Liễu hôn mê, mơ hồ nhìn thấy thuộc hạ của Tả Thương Minh cầm cái hộp gấm, từ trong đó lấy ra thứ gì đó, sau đó… mơ hồ thấy được người có khuôn mặt giống mình.

      "Ngươi..." Trước đó, Mộ Dung Quân Thương từng đeo mặt nạ giả làm Trì Hằng Liễu bắt cóc Đường Tứ Tứ, Quân Cơ Lạc cũng chuyện này cho Trì Hằng Liễu biết. Mà lúc này, Trì Hằng Liễu nhìn thấy khuôn mặt gần như giống hệt mình, trong lòng hoảng hốt, đồng tử co lại mãnh liệt.

      Tả Thương Minh trầm cười, “Trì công tử, trong khoảng thời gian ngươi biến mất, ta mượn mặt ngươi trước.”

      Trì Hằng Liễu há mồm định gì đó, nhưng cuối cùng ý thức của liền rơi vào trong đêm tối.

      Sau khi Trì Hằng Liễu hôn mê, Tả Thương Minh lấy ra từ trong tay áo gương đồng nho , soi soi trong đó, nhếch khóe miệng, khuôn mặt liền lên nụ cười khác gì Trì Hằng Liễu.

      Vừa lòng buông gương đồng tay xuống, Tả Thương Minh theo bản năng làm cái lan hoa chỉ, cười ha hả nhìn thủ hạ của mang Trì Hằng Liễu hôn mê .

      Đợi đến khi mọi thứ trong ngõ đều được thu dọn sạch , Tả Thương Minh liền về hướng Cửu Thiên Tuế phủ. Khi đến Cửu Thiên Tuế phủ, thị vệ nhận ra Trì Hằng Liễu, nên nhanh chóng cho Tả Thương Minh qua.

      Chờ sau khi Tả Thương Minh vào tiền sảnh, khí trong đó đông cứng. Tả Thương Minh mang khuôn mặt của Trì Hằng Liễu, gia nhập vào trong đám người, cũng khiến cho bao nhiêu người chú ý đến.

      Trong sảnh, Đường Tứ Tứ cùng Quân Cơ Lạc chính là chủ nhà tổ chức tiệc thưởng cúc hôm nay, mặt hai người vẫn duy trì nụ cười khéo léo. Mà Mộ Dung Ôn Trạch ngồi phía dưới, biết hôm nay mình gặp phải chuyện gì, liền hào hứng uống rượu mình.

      Còn Mộ Dung Quân Thương, sau khi Trì Hằng Liễu xuất trong sảnh, ánh mắt trong vắt lạnh lùng của căng thẳng, hơi dừng lại người Trì Hằng Liễu, ngay sau đó lại sợ bị người khác nhìn ra manh mối gì, lập tức dời .

      Quân Cơ Lạc đểĐường Tứ Tứ ngồi nhuyễn tháp, còn chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đứng thẳng trong sảnh. cầm chén rượu lên, cung kính hướng về phía Mộ Dung Quân Thương, "Nhiếp chính vương, bản đốc là người rất hiền hậu. Mặc dù triều đình chúng ta có rất nhiều tranh chấp với nhau, nhưng trong thâm tâm bản đốc luôn cực kỳ quan tâm đến Nhiếp chính vương ngài. Nhân bữa tiệc thưởng cúc hôm nay, bản đốc cũng muốn câu với các vị trong sân, 'Nhiếp chính vương cùng Hiền vương đều là tài năng trụ cột của Tiêu quốc chúng ta, nhất là Nhiếp chính vương, nương nhà nào mà gả cho ngài ấy, nhất định trở thành nữ nhân mà cả Tiêu quốc này hâm mộ nhất.’”

      Đường Tứ Tứ phá bỏ cái đài của Quân Cơ Lạc, lại còn đắp cho đài của cao hơn, “Quả Cửu Thiên Tuế sai, bất kể là tướng mạo hay là tính nết, Nhiếp chính vương đều nổi tiếng cả. Nếu phải thần phụ có muội muội ruột nào, nhất định làm bà mối se tơ rồi.”

      Mộ Dung Quân Thương thản nhiên cười, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng lên nét ưu sầu nhàn nhạt, "Cửu Thiên Tuế quá đề cao rồi. Chẳng qua ừ bản vương được, đứng tiện, hơn nữa thân thể bản vương suy yếu, biết chống đỡ được bao lâu. Bản vương gieo tai họa cho người khác.”

      Mộ Dung Quân Thương nhàng ra những lời này, thu được ít nước mắt cùng cảm thán của những nữ nhân chưa lấy chồng trong sân. Mộ Dung Quân Thương có diện mạo tuấn dật, lại là Nhiếp chính vương, phẩm đức cũng hiền lương, có thể gả cho vị hôn phu như vậy, chính là nguyện vọng của bao nhiêu nương đó.

      Chẳng qua, hai chân của , bệnh của … Ai cũng muốn gả cho con ma ốm thể đứng lại còn sống được bao lâu, định làm góa phụ sao.

      Khóe miệng Đường Tứ Tứ khẽ nhếch, trong ánh mắt mang theo chút xin lỗi, từ nhuyễn tháp đứng dậy, đến đứng bên cạnh Quân Cơ Lạc.

      "Nhiếp chính vương, phải là vợ chồng chúng ta là hổ thẹn với ngài. Cao thần y mà Cửu Thiên Tuế tìm đến trước đó, vốn dĩ thề thốt bảo rằng nhất định có thể chữa lành hai chân cho Nhiếp chính vương ngài,nhưng ngờ mấy tháng rồi mà hai chân của Nhiếp chính vương ngài vẫn thể động." Đường Tứ Tứ xin lỗi xong, hành lễ với Mộ Dung Quân Thương cái.

      Trong đôi mắt của Mộ Dung Quân Thương ngầm xẹt qua tia sáng, quả nhiên như dự đoán, hai vợ chồng Quân Cơ Lạc định viết văn về hai chân của mà.

      Đôi mắt trong veo lạnh lùng của tuần tra vòng trong đám người, tầm mắt giao với Tả Thương Minh mang khuôn mặt Trì Hằng Liễu ngay giữa trung. Hai người thầm trao đổi cái ánh mắt, sau đó lại vội vàng dời .

      Khóe mắt đào hoa của Mộ Dung Quân Thương hơi nhướng lên, đôi mắt lấp lánh mà lạnh nhạt, mím môi cười , giọng đầy ôn hòa với Đường Tứ Tứ, "Đường nhị tiểu thư cần để ý, bản vương là kẻ bạc phúc, đôi chân này e là vĩnh viễn cũng tốt lên được.” Mộ Dung Quân Thương ở trước công chúng vẫn luôn kiên trì gọi Đường Tứ Tứ là "Đường nhị tiểu thư".

      Có vài chuyện nếu để Quân Cơ Lạc thích hợp, nhưng nếu từ trong miệng của Đường Tứ Tứ ra, người khác cảm thấy rất hợp lý. Đường Tứ Tứ hơi nâng cằm, giận dữ cười, với Quân Cơ Lạc, "Cửu Thiên Tuế, trước đó Cao thần y khoe khoang khoác lác là có thể chữa lành cho hai chân của Nhiếp chính vương, bây giờ lại làm được. Chàng nên truy cứu tội thất trách của .”

      Khi Đường Tứ Tứ ngẩng đầu chuyện với , đôi con ngươi trong suốt tràn đầy lưu luyến ôn nhu. Còn Quân Cơ Lạc cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn Đường Tứ Tứ cũng mang theo thâm tình sủng nịch. Hai người này hàon toàn phát ra ánh mắt của bọn họ làm cho người ta khó chịu đến mức nào.

      Mộ Dung Quân Thương cách bọn họ gần nhất, cảm thấy hơi vui trong lòng. Nhưng cật lực khắc chế biểu cảm mặt mình, hề để lộ ra ngoài tí nào.

      Quân Cơ Lạc tiếp lời của Đường Tứ Tứ, “Nhiếp chính vương, đến chuyện này, bản đốc là hổ thẹn với ngài. Hôm nay, vừa vặn trước mặt mọi người, bản đốc sai người áp giải Cao thần y đến, ngài muốn xử phạt thế nào cũng được.”

      Quân Cơ Lạc vừa mới xong, Mạc Lương liền tóm chặt áo của Cao thần y sải bước tiến vào. Theo sau bọn họ cùng vào là hai người, người chính là An công công phụ trách hầu hạ Mộ Dung Nhược Hồng, người còn lại là gã sai vặt Đông Nhị bên người Mộ Dung Ôn Trạch.

      Mạc Lương dùng sức ném Cao thần y ra đất, Quân Cơ Lạc cũng lạnh giọng châm chọc , "Cao thần y, lúc trước ngươi thề thốt với bản đốc, cam đoan nhất định trị liệu tốt cho hai chân của Nhiếp chính vương. Nhưng giờ, qua nhiều ngày như vậy rồi mà sao đôi chân của Nhiếp chính vương vẫn có lấy tí dấu hiệu gì là chuyển biến tốt thế. Cao thần y, người dám lừa bịp bản đốc, bản đốc để chết rất khó coi!”

      Cao thần y ngừng dập đầu với Quân Cơ Lạc, trong miệng ngừng biện giải cho mình, "Cửu Thiên Tuế, oan uổng quá, thảo dân trị hai chân cho Nhiếp chính vương mà. Chẳng qua, biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà Nhiếp chính vương vẫn chịu đứng lên... Cửu Thiên Tuế, xin ngài, đừng giết thảo dân… Thảo dân có nửa lời dối, nếu Cửu Thiên Tuế tin, có thể cho ngự y khác… à , ngự y có thể bị Nhiếp chính vương thu mua... Cửu Thiên Tuế ngài có thể để cho Tiết thần y tới xem cho Nhiếp chính vương … Nếu thảo dân có nửa câu nào , đến lúc đó Cửu Thiên Tuế muốn giết muốn chém gì, thảo dân cũng đều bằng lòng chấp nhận.”

      Cao thần y quỳ lết đến trước mặt Quân Cơ Lạc, níu lấy góc áo của Quân Cơ Lạc, vẻ mặt khẩn thiết cùng sốt ruột.

      Quân Cơ Lạc nhíu mày, liếc mắt quan sát Cao thần y, nhấc chân khẽ đá Cao thần y cước, lời lẽ chính đáng răn dạy Cao thần y, “Sao có thể mời lão Tiết đến chứ? Lão Tiết có quan hệ thân thiết với bản đốc, đây là chuyện mà mọi người đều biết. Đến lúc đó nếu lão Tiết chẩn ra kết quả chứng minh lời ngươi , người khác là lão Tiết thiên vị bản đốc. Đến lúc đó bản đốc bị gắn ác danh là bắt nạt Nhiếp chính vương. Ngươi cáitên vô liêm sỉ này! Dám đưa ra chủ ý này hại bản đốc.”

      Quân Cơ Lạc cực kỳ khinh thường trừng mắt nhìn Cao thần y, sau đó sâu kín cưới với Mộ Dung Quân Thương, "Nhiếp chính vương, bản đốc tin tưởng ngài. Hai chân này của ngài là vĩnh viễn chữa được. là rất đáng tiếc!” cố ý nhấn mạnh vài từ “vĩnh viễn chữa được”, ý trào phúng lộ .

      Quân Cơ Lạc vừa xong mấy lời này, Cao thần y lại đột nhiên từ đất đứng bật dậy, thẳng thắn , "Cửu Thiên Tuế, thảo dân trị liệu rất tốt cho hai chân của Nhiếp chính vương. Tuy thảo dân sợ chết, nhưng mong muốn có người nào nghi ngờ y thuật của mình.” Cao thần y lại quay đầu sang với Mộ Dung Quân Thương, "Nhiếp chính vương, thảo dân dám thề với trời, hai chân của ngài có thể chống đỡ cho ngài đường. Nếu lời này của thảo dân là giả, vậy cứ để thiên lôi đánh xuống thảo dân, kiếp sau làm nô lệ làm súc vật. Còn nếu , Nhiếp chính vương bị thiên lôi đánh…”

      Giống như là vì tuyên thệ cho quyết tâm của mình, Cao thần y xong lời này, lập tức đập đầu lên cột đá bên cạnh, máu tươi liền bắn tung tóe khắp sân. May mà nguy hiểm đến tính mạng.

      Mà cú đập đầu đầy hào hùng của ông ấy nháy mắt đẩy Mộ Dung Quân Thương ra đứng mũi chịu sào. Tiếp theo, có vẻ như Mộ Dung Quân Thương cần phải làm chút chuyện để chứng minh cho “trong sạch” của mình.
      nancy1986, Layla06, thanhbinh33 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 149: Cái gì gọi là muốn phế trong muốn chết muốn phế muốn mang thai!

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Cao thần y đụng đầu như thế, với hình tượng hiền đức mà Mộ Dung Quân Thương vẫn luôn biểu ra bên ngoài, có vẻ như cần phải chứng minh cho mọi người thấy rằng “trong sạch”. Vả lại, ánh mắt của mọi người trong sân đều rào rạt quét về phía Mộ Dung Quân Thương.

      Đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương hơi nghiêng, mặt mày ngẩng cao lộ ra khí thế thờ ơ mà bất khuất.

      "Bản vương thẳng ngồi ngay, sợ mấy lời mắng chửi của hạng người xấu.”

      cực kỳ kiên quyết mà quang minh lỗi lạc, lập tức thu được rất nhiều ánh mắt khâm phục của những người trong sân.

      Quân Cơ Lạc vỗ tay cười to, "Bản đốc thích chính là tính cách thẳng thắn vô tư này của Nhiếp chính vương. Trong chuyện của Cao thần y, bản đốc đứng về phía ngài.” Đối lập với Mộ Dung Quân Thương nghiêm trang, Quân Cơ Lạc biểu khá cợt nhả.

      "Chúng ta tạm thời đừng nhắc tới chuyện này, chờ Cao thần y tỉnh lại rồi bản đốc lại sai người hung hăng đánh chút, xả giận cho Nhiếp chính vương ngài.” Quân Cơ Lạc tỏ vẻ cực kỳ “hữu nghị”.

      Mộ Dung Quân Thương lắm vì sao Quân Cơ Lạc có thừa thắng xông lên, đuổi tận giết tuyệt , mà lại đột nhiên thả cho con đường sống. Ánh mắt hơi co lại, mặt vẫn bình tĩnh, cười , “Cửu Thiên Tuế thế, vậy bản vương câu cảm ơn trước.”

      Hai nam nhân quyền cao chức trọng, dối trá ân cần chào hỏi nhau.

      dám, dám!” mặt Quân Cơ Lạc mang ý cười, ra lệnh cho nhạc cơ trong đại sảnh tiếp tục đàn hát. Trong tiếng nhạc róc rách reo vang, khí như dịu lại, chuyện mà Cao thần y vừa mới làm hoàn toàn biến thành khúc nhạc đệm nho .

      Tả Thương Minh liếc mắt nhìn Mộ Dung Quân Thương, trong tay áo giấu con dao bén, chỉ cần nhận được mệnh lệnh của Mộ Dung Quân Thương, ra tay ngay lập tức.

      Mộ Dung Quân Thương hiểu trong hồ lô của Quân Cơ Lạc bán thuốc gì, liền lắc đầu với Tả Thương Minh, ý bảo tạm thời đừng nên động thủ. Tả Thương Minh liếc nhìn xung quanh, bấy giờ mới chậm rãi rút tay ra khỏi ống tay áo chứa chủy thủ.

      Đường Tứ Tứ cau mày, giọng , "Cao thần y sao chứ?”

      Quân Cơ Lạc hoàn toàn để ý xem đây là đâu, dán vào bên tai nàng ngay trước mặt mọi người, giọng thầm, "Bản đốc mới thèm cho nàng biết, Cao thần y còn hơn cả mấy hoàng tử phế vật của Mộ Dung Long Thịnh. Bản đốc lại càng cho nàng biết, lúc trước là Cao thần y tự mình đến phủ ta, cầu ta giúp báo thù. Cuối cùng, đương nhiên bản đốc cũng cho nàng biết, vừa rồi mới chỉ là món khai vị mà thôi.

      Bản đốc là người thích làm đại , hạ thấp gì đó phải là tính cách của ta. Khó có khi được chơi bữa, chơi là phải chơi vố to.”

      Khi Quân Cơ Lạc chuyện, cánh môi mềm mại gần như chạm vào tai Đường Tứ Tứ, mà người ở bên ngoài nhìn thấy hành động như vậy, có cảm giác lỗ mãng vô sỉ đến tột cùng.

      Tươi cười mặt Đường Tứ Tứ hơi cứng lại, nàng có thói quen biểu thân mật với Quân Cơ Lạc trước mặt mọi người. Nhưng Quân Cơ Lạc lại nghĩ thế, với , đặt Đường Tứ Tứ lên đầu quả tim mà chiều chuộng. Nếu cách đại nghịch bất đạo, chỉ cần nàng muốn, có thể khiến cho Mộ Dung Nhược Hồng làm nô tài hầu hạ cho nàng.

      Có thể , xem tiểu nương tử của như bảo bối vô giá mà thương . là bảo bối, đương nhiên chỉ có thể thuộc về . bá đạo chuyên tình, hy vọng tất cả những nỗ lực của mình được nàng chấp nhận, hơn nữa cũng đặt ở trong lòng.

      Đúng lúc này quản gia vội vã chạy vào, bẩm báo với Quân Cơ Lạc, "Cửu Thiên Tuế, xe thánh của Hoàng thượng đến ngoài phủ.”

      Vừa nghe thấy Mộ Dung Nhược Hồng cũng đến đây,mắt Mộ Dung Quân Thương lập tức rét lạnh, nhìn về hướng Tả Thương Minh đứng lẫn trong đám người, truyền cho ta cái ánh mắt, ý bảo Tả Thương Minh có thể nhân cơ hội này hành động.

      Tả Thương Minh nhận được ánh mắt của , bàn tay lại chậm rãi luồn vào trong tay áo, ánh mắt lộ vẻ tàn ác, vài bước về phía Mộ Dung Quân Thương.

      Nhưng Mạc Lương vác đại đao vai lại đột nhiên đến trước mặtMộ Dung Quân Thương, chen chúc đẩy Yến Mặc ra, giúp Mộ Dung Quân Thương đẩy xe lăn ra ngoài. Tả Thương Minh vội vàng dừng chân, chủy thủ lại được giấu kín trong tay áo.

      theo đám người ra ngoài Cửu Thiên Tuế phủ, nghênh đón Thịnh Nguyên hoàng đế Mộ Dung Nhược Hồng.

      Mộ Dung Nhược Hồng từ xe liễn bước xuống, thân quần áo màu vàng rạng rỡ tỏa sángdưới ánh mặt trời, biết làm thương tổn đến bao nhiêu đôi mắt trong sân.

      nhìn Quân Cơ Lạc, hết sức khách khí cười , "Trẫm biết hôm nay Cửu Thiên Tuế ngươi tổ chứ tiệc thưởng cúc, trẫm ở trong cung cũng nhàm chán, nên mới lại đây tham gia náo nhiệt, hy vọng Cửu Thiên Tuế ngươi đừng đuổi trẫm .”

      Sau khi Mộ Dung Nhược Hồng trải qua nhiều ngày vùng vẫy, giờ đây cũng chấp nhận số phận. Có lẽ Quân Cơ Lạc chính là tên đoạt quyền, nhưng nếu ta, vậy kẻ “ngu như chó” như chưa chắc được lên làm hoàng đế. Thôi thôi, với tư chất của mà có thể mò được ngôi vị hoàng đế tôn quý này, hưởng thụ vinh hoa phú quý, biết là tốt hơn mấy huynh đệ khác bao nhiêu rồi, có gì để tiếc nuối.

      Quân Cơ Lạc cũng vài câu hàn huyên, sau đó nghênh đón Mộ Dung Nhược Hồng vào trong. Trở lại đại sảnh, Mộ Dung Nhược Hồng ngồi ghế cao nhất. Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt đầu tiên của là hướng về Nhiếp chính vương Mộ Dung Quân Thương, trong đôi mắt lên ít vui sướng khi người gặp họakhó có thể che giấu.

      Tằng hắng vài tiếng, Mộ Dung Nhược Hồng cao giọng , “Hôm nay trẫm mời mà tới, nhất định là quấy rầy nhã hứng của các vị. Nhưng hôm nay trẫm cũng mang theo phần quà đến, trẫm muốn…”

      Lời của Mộ Dung Nhược Hồng còn chưa dứt, Cao thần y vừa rồi mới đụng cột hôn mê, bây giờ biết sao lại đột nhiên tỉnh táo, hơn nữa còn vật lộn với thị vệ canh giữ, chạy ra ngoài. quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Nhược Hồng kêu oan, “Xin Hoàng thượng làm chủ cho thảo dân!”

      Cao thần y kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện mình chữa trị chân của Mộ Dung Quân Thương lần, cuối cùng vẫn kiên trì nóinhư trước, "Trong mấy ngày khi thảo dân chữa chân cho Nhiếp chính vương, phát tật ở chân Nhiếp chính vương căn bản nghiêm trọng như người ta , chân Nhiếp chính vương hoàn toàn có thể chữa khỏi. Thảo dân dám khẳng định, tại hai chân của Nhiếp chính vương đủ khỏe để chống đỡ cho ngài ấy đường, nhưng biết xuất phát từ nguyên nhângì, Nhiếp chính vương vẫn chịu đứng dậy.”

      Quân Cơ Lạc sục sôi căm phẫn, mắng to, “ đúng là vô liêm sỉ, ngươi vẫn còn muốn vu hãm cho Nhiếp chính vương à.”

      quay đầu lại, vẻ mặt ôn hòa với Mộ Dung Quân Thương, “Chẳng qua, cũng phải lại, Cao thần y chết đến nơi mà vẫn biết hối cải. Nhiếp chính vương, chúng ta cùng chứng minh cho Cao thần y xem, chính là tên lang băm y thuật tinh, để cho chết cũng được nhắm mắt.”

      Mạc Lương từ đằng sau vác đại đao bước bước về phía trước, vẻ mặt Quân Cơ Lạc cực kỳ hứng thú, “Hồi trước vị huynh đệ này của bản đốc từng diễn xiếc phố, am hiểu nhất chính là đập vỡ đá lớn bằng ngực này nọ. Nhiếp chính vương, bảo người ta để tảng đá lớn lên hai chân của Nhiếp chính vương ngài, rồi cho huynh đệ này của bản đốc đến biểu diễn đập vỡ đá lớn bằng ngực. Bản đốc biết như thế có thể phải khiến ngài ủy khuất, nhưng dù sao hai chân này của ngài cũng có cảm giác gì, nên có vấn đề gì đâu nhỉ. Vì bảo vệ cho danh dự của ngài, bản đốc cảm thấy làm vậy là đáng giá! Nhiếp chính vương, bản đốc muốn câu cuối cùng, bản đốc hoàn toàn đứng về phía ngài! Ngài nhất thiết đừng để bản đốc phải thất vọng đó nha!”

      Cao thần y thừa dịp Mộ Dung Quân Thương còn chưa kịp trả lời, vội vàng , "Cửu Thiên Tuế, cần phiền phức như vậy, ngài để thảo dân châm cứu cho Nhiếp chính vương lần cuối cùng . Thảo dân cam đoan nhất định làm cho Nhiếp chính vương đứng lên.”

      “Vậy nếu tam ca của trẫm vẫn đứng dậy được sao? Ngươi phải tạ tội thế nào đây?” Mộ Dung Nhược Hồng tiếp lời, so với Quân Cơ Lạc, càng thích được nhìn thấy bộ dạng xúi quẩy của Mộ Dung Quân Thương hơn.

      Cao thần y thẳng lưng, giọng leng keng như sắt thép, "Thảo dân sẵn lòng tự kết liễu."

      Quân Cơ Lạc mím môi, sâu kín liếc Mộ Dung Nhược Hồng cái, ý bảo là kế tiếp đều phải dựa vào rồi.

      Mộ Dung Nhược Hồng vẫn luôn bị Quân Cơ Lạc áp bách, vậy mà bây giờ lại có thể tự tay đối phó Mộ Dung Quân Thương, trong lòng vui sướng đến mức nở hoa.

      thanh thanh cổ họng, cất cao giọng , “Cao thần y, ngươi chính là do Cửu Thiên Tuế tìm đến, lại tự tin với y thuật của mình như vậy. Thế trẫm cũng tạm thời tin ngươi lần. Tam ca, ủy khuất huynh rồi, nhưng mà chừng, có khi ngựa chết lại chữa thành ngựa sống ấy chứ.”

      bên là Quân Cơ Lạc tà ác trêu chọc, bên là Mộ Dung Nhược Hồng lấy quyền áp bách. Mộ Dung Quân Thương thân là Nhiếp chính vương, bên ngoài vẫn luôn xây dựng hình tượng hiền đức, có vẻ lúc này muốn cự tuyệt cũng mở miệng được.

      Hiền vương Mộ Dung Ôn Trạch nãy giờ vẫn luôn im lặng, lúc này như phát ra được gì đó, cũng liền cắm thêm đao vào Mộ Dung Quân Thương.

      "Tam đệ, trước đó đệ cũng , đệ là cây ngay sợ chết đứng, đệ chắc chắn hai chân của đệ vĩnh viễn cũng khỏi được, vậy bây giờ cứ để cho Cao thần y châm cứu lại cho đệ thử xem. Dù sao kết quả cuối cùng cũng đâu thể nào kém hơn được nữa.”

      Sắc mặt Mộ Dung Quân Thương trắng bệch, lòng bàn tay để xe lăn ướt đẫm mồ hôi lạnh, ánh mắt tuần tra vòng trong đám người, trừng mắt nhìn Tả Thương Minh, ý bảo nên hành động .

      Tả Thương Minh cũng phải là người có thể dựa vào. xảo quyệt như vậy, biết nếu mình lao ra lúc này, e là còn chưa kịp đến gần Mộ Dung Quân Thương bị Mạc Lương xách đại đao chém thành hai mảnh rồi. Cho nên, lắc lắc đầu với Mộ Dung Quân Thương.

      Mộ Dung Quân Thương cụp mi, hơi trầm mặc lát, từ chối , “Hoàng thượng, hai chân này của bản vương tốt lên nổi, muốn gây phiền hà cho Hoàng thượng nữa."

      “Ơ kìa, sao có thể như vậy chứ. Huynh chính là tam ca của trẫm, chúng ta là huynh đệ với nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, sao trẫm có thể ngoảnh mặt làm ngơ đây. Cao thần y, ngươi mau mau đến châm cứu cho Nhiếp chính vương lần ."

      Xưa có Tỷ Can bị hôn quân bức ép phải móc tim (1), nay có Mộ Dung Quân Thương bị hôn quân bức ép phải châm cứu. Đám người bên dưới tuy khinh thường Mộ Dung Quân Thương, nhưng có thể thay đổi được gì đâu? Mộ Dung Nhược Hồng là hoàng đế, Quân Cơ Lạc làCửu Thiên Tuếquyền khuynh thiên hạ, còn thêm cả Hiền vươngẩn núp phía sau, trò chơi lần này hầu như do mấy người này khống chế cả. Chỉ cần Mộ Dung Quân Thương vẫn còn muốn xây dựng hình tượng “hiền đức”, vậy thể kháng chỉ.

      (1) Đây là chi tiết trong Bảng Phong Thần. Tỷ Can là hoàng thúc của Trụ Vương, Đát Kỷ bày mưu hại trung thần, Trụ Vương vì nghe theo Đát Kỷ mà bắt Tỷ Can phải moi tim ông ra để xem nó như thế nào.

      Vào lúc này, khi kháng chỉ, chính là cho Mộ Dung Nhược Hồng cái cớ để giết . Cuối cùng Mộ Dung Quân Thương chỉ có thể cắn răng nếm mùi đau khổ.

      Nửa chén trà trôi qua, tay Cao thần y cầm ngân châm, lộ ra nụ cười quỷ quyệt với Mộ Dung Quân Thương ở nơi mà mọi người thể thấy. Ngay sau đó, ngân châm tay chút do dự đâm vào huyệt khoan cốt, huyệthạc đỉnh, huyệt lan vĩ, huyệt nội tất nhãn… Dây thần kinh xung quanh mấy huyệt vị này chi phối việc đứng của hai chân, cuộn mình chờ hành động…

      Trước kia Cao thần y còn nương tay với Mộ Dung Quân Thương, nhưng giờ đây, dùng mạng của mình để đổi lấy cặp giò của Mộ Dung Quân Thương. bôi độc lên ngân châm, độc theo ngân châm tiến vào mấy đại huyệt chân Mộ Dung Quân Thương, e là Mộ Dung Quân Thương bị Cao thần y chơi đến tàn phế.

      PS: Tên chương này ta đặt là để đại biểu cho kết cục của ba người. Hừ hừ, còn có Tả Thương Minh muốn phản công kìa.
      nancy1986, Layla06, thanhbinh34 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 150: Thằng hề diễn xiếc!

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Tuy khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương mang theo ý cườinhợt nhạt, nhưng nếu người nào có tâm quan sátcẩn thận, phát hiệnđôi mắt cực kỳ ác liệt. bình tĩnh nhìn Quân Cơ Lạc, Quân Cơ Lạc nhấc lên chén rượu, nâng chén với từ xa.

      Bàn tay núp dưới ống tay áo của Mộ Dung Quân Thương nắm chặt lại, giờ khắc này, phải tự hỏi.

      Vì sao luôn thất bại dưới tay Quân Cơ Lạc?

      Cuối cùng, nghĩ ra được.

      thua Quân Cơ Lạc phải là khả năng mưu lược hay thủ đoạn, mà là trái tim vô sỉ. Quân Cơ Lạc là tên gian hoạn bị người người trong thiên hạ phỉ báng, mà lại có ý định xây dựng hình tượnghiền đức đối lập với Quân Cơ Lạc, hy vọng có thể giành được ủng hộ của dân chúng. Nhưng kết quả luôn là thua cuộc.

      mệt mỏi vì thanh danh, mệt mỏi vì giang sơn Tiêu quốc, mệt mỏi vì thân thế của mình… luôn muốn làm tốt mọi chuyện, được người khác ca ngợi, nhưng lại từng bước từng bước tự đẩy mình đến đường cùng.

      Còn Quân Cơ Lạc ngược lại, vô sỉ, mặc kệ là phương diện thủ đoạn hay mưu trí, nhất định có thể thắng mình. Nhưng trái tim vô sỉ. quan tâm đến thanh danh, quan tâm đến vận mệnh Tiêu quốc, quan tâm đến tiền đồ… phúc hắc, giả dối, ti bỉ, cuồng vọng, hiểm... kẻ rất tồi tệ, nhưng chỉ có người như vậy mới có thể đè ép mình chặt chẽ.

      Sau khi Cao thần y châm kim ở khắp các huyệt vị của , khóe miệng nở nụ cười như trêu tức, hỏi, "Nhiếp chính vương, hai chân ngài có cảm giác được đau đớn ?”

      Trước đó, ở trước mặt biết bao người thề thốt, tỏ ý hai chân này vĩnh viễn đều dùng được. Bây giờ nếu có cảm giác, vậy chẳng phải là tự tát vào mặt mình à?

      trán Mộ Dung Quân Thương bắt đầu đổ mồ hôi, môi mỏng mím chặt, giọng lạnh lùng, “ – có!"

      “Nếu để thảo dân thử lại lần nữa.” Cao thần y câu, lại cúi đầu đưa tay đến cây châm dài ghim vào huyệt vị.

      Trong sân có rất nhiều người nín thở, mà An công công cùng Đông Nhị cũng đều quay lại bên cạnh chủ nhân của mình. Đông Nhị giọng thầm bên tai Mộ Dung Ôn Trạch, Mộ Dung Ôn Trạch nhìn về phía Mộ Dung Quân Thương, ánh mắt bắt đầu trở nên rét lạnh.

      Tự mình bưng chén rượu lên, rượu tràn vào trong khoang miệng, hương vị chua cay tràn ngập khắp nơi. Nhờ phụ hoàng ban tặng, mà mấy huynh đệ trong Mộ Dung gia bọn họ đều là giả heo ăn thịt hổ, chỉ có , giấu kém, bại lộ sớm.

      Ngẩng đầu nhìn lên Mộ Dung Nhược Hồngngồi ghế cao, trong lòng Mộ Dung Ôn Trạch vừa khinh bỉ lại vừa hâm mộ . Người ngu xuẩn như vậy nhưng lại có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, quả nhiên là vừa buồn cười vừa đáng hận.

      Cũng biết đời này của có thể có phúc khí được quân lâm thiên hạ như tên ngốcMộ Dung Nhược Hồng này hay .

      Im lặng uống xong chén rượu, trong lòng Mộ Dung Ôn Trạch sinh ra loại cảm giác buồn bã chán chường. Càng tiếp tục đấu, càng cảm thấy mình phải là đối thủ của Quân Cơ Lạc. cũng từng nghĩ đên chuyện buông tay, cũng muốn học theo tứ đệ của , sống những ngày vui vẻ nơi đất phong. Nhưng cũng hiểu , thể ích kỷ như vậy.

      Hoàng tỷ của mà hy sinh rất nhiều. Nguyện vọng lớn nhất đời này của nàng chính là có thể nhìn thấy ngồi lên ngôi vị hoàng đế, trở thành hoàng đế Tiêu quốc, tuyệt đối thể phụ kỳ vọng của nàng.

      Cho nên, cuối cùng vẫn lựa chọn đấu tiếp với Quân Cơ Lạc. Cho dù con đường này có gian nan hiểm ác hơn nữa, vẫn muốn đấu tiếp.

      Qua khoảng nén nhang, Cao thần y thu châm, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Quân Thương. Mộ Dung Quân Thương bất động ngồi đó, lúc lâu sau mới từ trong kẽ răng rít ra được vài chữ, “Vẫn – - cảm – thấy!”

      Mộ Dung Quân Thương làm vậy là quyết ý muốn cho Cao thần y chết. Vì thế khi Cao thần y còn định gì đó, ngồi xe lăn, đột nhiên rút ra trường kiếm từ bên hông Yến Mặc, lấy tốc độ sét đánh kịp bưng taiđâm thẳng vào ngực Cao thần y.

      Máu tươi phun ra tung toé, Cao thần y chưa kịp nửa câu đãngã quỵ ra đất. vài thiên kim thế gia nhát gan nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều kêu lên thất thanh.

      Mạc Lương phản ứng mau, vội vàng tiến lên kiểm tra hơi thở của Cao thần y, nhưng sau khi kiểm tra, ngẩng lên lắc lắc đầu với Quân Cơ Lạc.

      mặt Mộ Dung Quân Thương bị dính ít máu, lấy từ trong tay áo ra cái khăn tay, cau mày lau cẩn thận, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng căng cứng, vẻ mặt như sắp nổi bão.

      lạnh lùng quyết tuyệt , "Bệ hạ, Cửu Thiên Tuế... Trước đó Cao thần y từng , nếu trị khỏi cho hai chân của bản vương, sẵn lòng tự sát. tại bản vương chỉ giúp tay mà thôi. Vả lại, hai chân này của bản vương khôi phục được, mong bệ hạ cùng Cửu Thiên Tuế sau này đừng tìm đến mấy cái loại… thầy bà giống con mèo con chó này đến chẩn trị cho bản vương nữa.”

      Mộ Dung Quân Thương chỉ cảm thấy hai chân của mình ngứa ngáy khó nhịn, tựa như có mấy ngàn con kiến cắn đốt xương chân của mình. nghi ngờ biết Cao thần y kia có bôi thuốc độc bậy bạ gì lên ngân châm , bây giờ chỉ muốn mau chóng kết thúc mọi chuyện ở đây, sau đó rời khỏi. Mà muốn giải quyết chuyện này nhanh nhất, đương nhiên là trực tiếp giết chết kẻ khơi mào lần này, Cao thần y.

      Đây xem như là vì chính bản thân mình báo thù.

      Thi thể của Cao thần y bị Mạc Lương kéo xuống, Quân Cơ Lạc thèm liếc mắt đến Cao thần y cái nào, khóe miệng hơi trĩu xuống.

      "Bệ hạ, bản vương đột nhiên cảm thấy được khỏe. tiếp tục quấy rầy nhã hứng của các vị nữa, bản vương cáo từ!” Mộ Dung Quân Thương chắp tay, trong giọng mang theo chút nôn nóng khó dằn nổi.

      Quân Cơ Lạc ha ha cười , "Nhiếp chính vương, ngài khoan đừng vội về như thế. Hiếm khi Hoàng thượng có nhã hứng như hôm nay, chúng ta là bề tôi, đương nhiên phải bồi theo thánh thượng chút.”

      Mộ Dung Quân Thương sắp nén nổi tức giận trong lòng, sợ là nếu cứ tiếp tục ở cùng với mấy người Quân Cơ Lạc, có khả năng hôm nay đến được mà về được.

      Mộ Dung Nhược Hồng bày re vẻ mặt quan tâm, , “Nhiếp chính vương, trẫm thấy sắc mặt của ngươi tái nhợt. Thế nào? sao chứ? Có muốn trẫm truyền gọi ngự y đến đây xem cho ngươi chút !” Tuy thương lượng, nhưng sau khi Mộ Dung Nhược Hồng xong câu đó, liền quay đầu sai người truyền ngự y.

      Hai người này kẻ xướng người hoạ, ràng là kéo dài thời gian cho về. Mặt Mộ Dung Quân Thương trắng bệch cương cứng, hai chân truyền đến cảm giác sâu sắc, nhắc nhở thể để cho hai người này khống chế.

      Ánh mắt rét lạnh của lại quét về hướng Tả Thương Minh trong đám người. Lần này, Mạc Lương đãkéo thi thể của Cao thần y xuống, bên cạnh Mộ Dung Quân Thương chỉ có Yến Mặc.

      Có thể , bây giờ chính là cơ hội ngàn năm có .

      Đôi mắt nham hiểm hung ác của Tả Thương Minh dạo qua vòng nơi đây, phát tầm mắt của mọi người đều đặt người Mộ Dung Quân Thương, khóe miệng cong lên, nở nụ cười u lạnh lẽo.

      Chậm rãi rút ra chủy thủcất giấu trong tay áo, đột nhiên nhún người nhảy lên. “Mộ Dung Quân Thương, ta muốn giết ngươi!" Tả Thương Minh khoác khuôn mặt của Trì Hằng Liễu hét lớn tiếng, mũi chân điểm cái, tay nắm chủy thủ, đâm về hướng Mộ Dung Quân Thương ngồi.

      "A!" Vì hành vi bất chợt này của Tả Thương Minh mà đám người trong phút chốc loạn cào cào cả lên.

      Bời vì chuyện này xảy ra quá đột ngột, giữa đại sảnh chỉ có hai người Yến Mặc và Mộ Dung Quân Thương, Mộ Dung Quân Thương phản kháng, Yến Mặc cố ý phản ứng chậm.

      Chủy thủ tay Tả Thương Minh thẳng tắp vạch nhát cổ Mộ Dung Quân Thương, tiện đà đâm thêm đao vai . Yến Mặc lúc bấy giờ mới “phản ứng” lại kịp, vội vàng xông lên muốn cứu Mộ Dung Quân Thương.

      ‘Trì Hằng Liễu’ kề thanh chủy thủ dính máu vào cổ Mộ Dung Quân Thương, với Yến Mặc định xông lên, "Đừng lại gần, tiến lên nữa ta khiến cho Nhiếp chính vương chết!"

      "Biểu ca!" Đường Tứ Tứ nhìn thấy ‘Trì Hằng Liễu’ đột nhiên lao ra từ trong đám người, ngực nàng như bị tảng đá đè lên, thốt ra tiếng gọi. Nhưng sau đó hình như nàng nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng bịt miệng, ngẩng đầu nhìn Quân Cơ Lạc.

      Trong đôi mắt của Quân Cơ Lạc lóe ra ánh sáng kỳ lạ, thấp giọng với Đường Tứ Tứ, "Tứ Tứ, xem ra cậu nàng là lòng đối xử tốt với nàng nha.” sao có thể bức Mộ Dung Quân Thương đến nước này chứ.

      Đường Tứ Tứ cau mày, nắm chặt lấy tay , hàng lông mi dài chớp chớp, đôi mắt đen nhánh tràn đầy lo lắng. Quân Cơ Lạc ha ha cười, an ủi , “Sao lại cau mày chứ, dù sao người đổ máu rơi lệ cũng phải là chúng ta. Việc mà chúng ta có thể làm chính là kéo dài thời gian, để cho Vương gia chảy nhiều máu chút.”

      “Nhưng mà, biểu ca của thiếp giờ ở đâu?” Có người có thể giả trang biểu ca nàng xông ra lúc này, tức là tại biểu ca có thể nằm trong tay người khác.

      Quân Cơ Lạc bĩu môi, vẻ mặt như ngại xem diễn quá náo nhiệt, "Tứ Tứ à, khó trách bản đốc nghe người ta , lần mang bầu ngốc ba năm. Con chúng ta còn chưa sinh ra đâu, vậy mà cái đầu của nàng dùng được nữa rồi. May mà nàng có tướng công tốt vừa cơ trí vừa tuấn dật, có đốt đèn lồng cũng tìm ra như ta. Nàng cứ yên tâm , bản đốc rất thích nuôi heo , nàng có ngốc hơn nữa ta cũng ghét bỏ nàng.”

      lần bước nhỡ ghi hận ngàn năm mà, hình như sau khi nuôi nhốt tiểu nương tử nhà , lá gan của tiểu nương tử to hơn, chỉ có cái đầu nho vẫn theo kịp .

      Mà thôi quên , cũng đâu phải là muốn nàng làm nữ hoàng đâu. Nàng như bây giờ rất tốt. Nếu thông minh quá, sợ bị nam nhân khác thèm dãi, sau đó đào mất. Aiz, sao nam nhân thối đời càng ngày càng nhiều thế này, cưới nương tử hơn mình đống tuổi, đúng là nhọc lòng muốn chết.

      Trái tim căng thẳng buộc chặt của Đường Tứ Tứ bị đùa như thế, lực chú ý bị dời , tâm tình thoáng chốc trở nên tốt hơn chút. Bàn tay bé của nàng thầm luồn vào trong tay áo của Quân Cơ Lạc, dùng sức nhéo chút, bất mãn kháng nghị, “Chàng mới là heo ấy.”

      Quân Cơ Lạc hoàn toàn nhìn cục diện kêu đánh kêu giết đằng trước, cúi đầu nhìn Đường Tứ Tứ, khóe miệng mỉm cười chế nhạo nàng, “Được! Được! Bản đốc chính là heo. Vậy nàng gả cho bản đốc chính là nương tử heo, đứa trong bụng nàng chính là thằng nhóc heo!”

      Đường Tứ Tứ bị trêu đến dở khóc dở cười, “Chàng có thể đứng đắn chút hay ?” Nhiếp chính vương vất vả bày ra vở tuồng lớn như vậy, thế mà lại xao lãng, chút cũng phù hợp. May mà Mộ Dung Quân Thương biết hai vợ chồng bọn họ gì, chứ nếu mà biết, chắc phải tức đến hộc máu.

      Quân Cơ Lạc lại cực kỳ biết xấu hổ, đưa tay vào trong tay áo của Đường Tứ Tứ, bàn tay to lén lút vuốt ve bàn tay nhắn của nàng, sau đó vẻ mặt tà ác, nhếch khóe miệng , “Ta rất đứng đắn mà. Làm tướng công của nàng, trong khoảng thời gian nàng sinh con cho Quân gia chúng ta phải giúp nàng giữ vững tâm trạng vui vẻ, việc này quan trọng hơn nhiều so với sống chết của Nhiếp chính vương.”

      Có thể treo hai chữ “vô sỉ” lên mặt, lại còn lấy ra khoe mọi lúc mọi nơi, Đường Tứ Tứ cảm thấy, e là cũng chỉ có đóa kỳ hoa Quân Cơ Lạc này mà thôi.

      Nàng chớp mắt vài cái với , hạ giọng, giận dữ , “Chàng mau đứng đắn lại cho thiếp, giờ còn biết biểu ca của thiếp ở đâu đâu.”

      Quân Cơ Lạc hoàn toàn có ý gì là muốn thu liễm lại, hạ giọng cười , "Yên tâm , loại chuyện này có cậu nàng và ta lo rồi, đâu có cần nàng đến quan tâm đâu. Nàng cứ lo cho hôn của biểu ca nàng . , ta dã sớm vừa mắt biểu ca nàng rồi, còn ước thành thân nhanh chút kìa. Sau này con của chúng ta sinh ra trước, ta liền để cho con chúng ta bắt nạt con hàng ngày. Hừ hừ! Cái này kêu là cha làm con chịu, ai bảo cậu với biểu ca nàng chưa từng cho ta sắc mặt hòa nhã bao giờ. Sau này con cháu Trì gia bọn họ nhất định phải bị con cháu Quân gia chúng ta oánh cho răng rơi đầy đất."

      Quân Cơ Lạc đứng đắnlàm cho Đường Tứ Tứ hết chỗ rồi. Lại còn bị sờ mó lung tung phen như thế, tâm trạng của nàng còn suy sụp thế quái nào được nữa. Nàng lén đấm Quân Cơ Lạc quyền, thúc giục , “Mau làm đại của chàng !”

      Tuy cổ của Mộ Dung Quân Thương bị rạch đường, nhưng trong suốt quá trình, ánh mắt đều hướng về phía Quân Cơ Lạc cùng Đường Tứ Tứ. thấy hai người cúi đầu khe khẽ , ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lại đây, mà ánh mắt hai người cũng là đặc biệt nhất trí, đều xem như thằng hề diễn xiếc!

      Mộ Dung Quân Thương cảm thấy mình bị kẻ địch khinh thường, mà cái loại khinh thường này đối với chính là loại vũ nhục. giống như vua đầu bếp, vô cùng vất vả chuẩn bị bàn đầy đồ ăn, nhưng từ đầu tới cuối khách khứa chỉ ngồi uống nước lã.

      Mộ Dung Quân Thương nắm chặt tay thành quyền, đặt bên miệng ho tiếng, ‘Trì Hằng Liễu’ đột nhiên hô to với Đường Tứ Tứ, "Tứ Tứ, huynh biết hôm nay huynh hành động rất đột ngột, nhưng huynh có nỗi khổ bất đắc dĩ mà lại thể . Tóm lại, bất kể thế nào, huynh giết Nhiếp chính vương!"
      nancy1986, Layla06, thanhbinh35 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :