1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại - Trọng sinh] Vẫn Là Em - Kiều Ninh (full+đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      CHÚC MỪNG HỐ MỚI CỦA @bear ^-^
      bear thích bài này.

    2. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      @Hằng Lê 10c có đầy đủ tình tiết chị. có nhìu tr 10c chạy vèo vèo:yoyo66::yoyo66::yoyo66:
      quỳnhpinkymyuyen thích bài này.

    3. tialia88

      tialia88 Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      185
      b ơi b đâu rồi?

    4. bear

      bear Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      1,962
      @tialia88 mình co viec rieng nen xin chị Hằng tam nghĩ vai ngay roi b tuan sau minh moi edit lai các bạn thông cảm nhé

      Đoạn đệm


      Lúc đêm khuya, chiếc MINICooper màu đỏ điều khiển ở khúc cua đường đèo, khúc cua hiểm trở khảo nghiệm chiếc xe, cùng với khả năng khống chế tay lái của người cầm lái.

      Kha Hựu Tâm chuyển động tay lái thuần thục lắm, vừa lái vừa phân tâm liếc nhìn chỉ thị đường GPS, thả chậm tốc độ cho xe quẹo qua cái cua lớn, lông mày xinh đẹp vẫn nhíu chặt vì khẩn trương.


      “Kỳ quái, vừa rồi Tử Linh ở trong điện thoại có địa chỉ cho , hẳn là nó phải ở ngay đây mới đúng...” buồn bực lầm bầm vài câu.

      Đêm càng khuya, sương mù trong núi dày đặc càng phủ xuống, kính chắn gió đều bị sương mù làm cho ướt nhẹp, tầm nhìn cũng mờ .

      Lại nhập vào vị trí nghe được trong điện thoại, GPS lần nữa truy cập tuyến đường, Kha Hựu Tâm chưa từ bỏ ý định, liên tục về phía trước, trong lòng lo lắng cho em bị leo cây, mình lạc đường ở vùng núi.

      lát sau nhạc êm ái vang lên, là đoạn nhạc tải xuống làm chuông điện thoại di động.

      Tốc độ xe lại thả chậm, Kha Hựu Tâm nhận điện thoại.


      “Em ở đâu?” muốn trả lời, đầu dây bên kia truyền đến giọng nam tính trầm thấp như tiếng đàn.

      ngọn núi nào đó.” Nhớ tới sáng nay hai bên bởi vì chuyện lúc nào nên mang thai có vẻ thỏa đáng mà tranh cãi ầm ĩ, Kha Hựu Tâm tức giận đáp lại.

      rồi, hôm nay đúng giờ về nhà, em muốn đối nghịch với đúng ?”

      “Em mỗi ngày đều đúng giờ ở nhà chờ về ăn cơm, còn có ngày nào về nhà đúng giờ chưa? Làm gì có đạo lí muốn làm gì làm, còn em cứ phải ngoan ngoãn vâng theo.”

      “Kha Hựu Tâm, em nhất định phải ầm ĩ với chứ gì.” Giọng của Lôi Quang Hằng chuyển trầm, lượng cũng trở nên cao hơn

      dám, đại tổng tài trị giá đến mấy trăm triệu, em có thể gả cho là phúc đức tám đời để lại rồi, em phải đem thỉnh lên bàn thờ ngồi, ba bữa giết heo tể gà cung phụng mới đúng ấy chứ.”

      “Đủ, muốn lại tiếp tục loại tranh cãi ý nghĩa này nữa, em lập tức trở về nhà ăn cơm với ngay.”

      “Em còn có việc, xin thứ cho em thể phụng bồi. Em chỉ là bà luống tuổi có chồng mà chưa cưới được hai năm cảm thấy chán ghét, bằng tìm nào rồi cùng nhau mở tiệm cơm , lúc ăn cơm chắc thấy ngon hơn đó.”

      cho ông xã có cơ hội oanh tạc lỗ tai mình, Kha Hựu Tâm giành trước cúp máy, lại đem di động vẫn bị gọi đến mà run run chấn động, khóe miệng nổi lên tia cười đắc ý ngọt ngào.

      Hừ hừ, em chính là muốn chọc tức chết đó!

      Kha Hựu Tâm chú ý cộng thêm đắc ý vênh váo, nên phát chiếc MINICooper lệch khỏi làn đường xe chạy, cổ quái là, đèn GPS ngừng lóe lên, nhắc nhở sắp tiếp cận vị trí mục tiêu.

      trận sương mù dày đặc bị gió thổi đến, che lại cả đường , thời gian phảng phất như bị màn đêm che dấu, thế giới như bị ngăn cách rất xa ở ngoài kia.

      “Aaa ──”

      Khoảng cách, cùng với tràn tiếng thét cắt qua vùng núi yên tĩnh, thanh va chạm bén nhọn, theo đó là tiếng bánh xe trượt qua khúc ngoặt cọ xát đường nhựa.

      MINICooper lao khỏi đường xe chạy, rơi xuống vực sâu, lát sau, mọi thứ lại trở yên tĩnh, giống như ngọn núi xa xôi xinh đẹp đó chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại như chú bướm bị cuồng phong mưa rào đánh rớt rồi ngoài ý muốn biến mất...

      Trong vực sâu hoang vắng, toàn bộ đầu xe MINICooper đều bị hủy, nhưng mà cực kỳ quái dị là, gian lại phảng phất như có gì xảy ra, tiếng gió vẫn như cũ cất lên làn điệu ưu thương của riêng mình ──

      Tưới nước cho đóa hồng héo
      Mùi hương hoa có thể tìm lại
      Hay là quá khứ chỉ còn lại dư vị
      Nếu như em bây giờ
      Chấp nhận mình phải là hoàn mỹ
      của em có thể nào
      Từ ký ức quay trở về bên em
      Tình qua nhưng quên được
      đừng làm cho em rơi nước mắt
      Em hiểu tình của giống như Tường Vi đỏ
      Nở rộ trong mùa hạnh phúc
      Nhưng lại vì em mà điêu tàn
      chỉ em có đúng ?
      Hay chỉ thích nhìn em rơi nước mắt
      dùng hối hận của em
      Coi như đó là ngày lễ phục sinh
      Làm tình tìm lại vẻ đẹp vốn có
      vẫn là người mà em nhất
      Hy vọng những bông hoa, lại đẹp thêm lần nữa!
      (Nguồn: Mylyric.net)

      Bài hát: Lễ Phục Sinh, ca sĩ: Trương Thiều Hàm​
      Last edited by a moderator: 2/12/16
      heomaz, Chôm chôm, mailinh8 others thích bài này.

    5. bear

      bear Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      1,962
      Chương 1:


      Nửa năm sau.


      Theo như đa số, sáng thứ hai và chiều thứ sáu là những buổi có số lượng sinh viên cúp học cao nhất. Nghĩ đến hai ngày đó, trong lòng của các sinh viên sớm buông thả, đơn giản là môt tuần học tự động kéo dài thành ba ngày nghỉ, chơi được càng ghiền càng nghiện.


      Nhưng hôm nay, khí trong trường đại học Thượng Đức lại khác hẳn ngày thường, bình thường vào thứ sáu trong trường học chỉ thấy thưa thớt sinh viên, thế nhưng hôm nay có thể thấy người người tấp nập.


      Mọi người đều chen chúc cùng về hướng chính là ── tòa nhà Tĩnh Hoằng, cũng chính là hội trường của trường đại học Thượng Đức.


      Người biết tình hình, còn tưởng rằng hội học sinh tổ chức hoạt động, có mời ca sĩ hoặc là dàn nhạc tới biểu diễn, nhưng đến gần trước tòa nhà Tĩnh Hoằng nhìn kỹ bảng thông báo mới biết đây phải là hoạt động thú vị gì, mà là buổi diễn thuyết mà trường học cùng Bộ giáo dục hợp tác.


      Chủ đề: Con đường của thế hệ trẻ ‧ dũng cảm xây dựng nghiệp trong mơ.


      Người diễn thuyết: Lôi Quang Hằng


      Lôi Quang Hằng là ai? ta rất nổi tiếng sao? ta dựa vào cái gì có thể khiến cho buổi diễn thuyết buồn chán, biến thành mọi người phải lên web trường đăng ký tham gia trước cả tháng, hội trường lớn có sức chứa hơn ba trăm người trong nháy mắt chỗ ngồi đều chật cứng.


      Nếu lấy vấn đề này hỏi đám đông xếp hàng kia, rất có khả năng bạn nhận được ánh mắt xem thường, hoặc là câu đầy vẻ nghi ngờ, “Bạn có là người sống ở Đài Loan vậy”.


      Lôi Quang Hằng, tuổi vừa ba mươi, là CEO nổi tiếng, giá trị con người ta được đánh giá ít nhất là con số 10 tỷ.


      Bởi vì mẹ ta mang dòng máu Trung – , nên ta cũng có được phần tư huyết thống lai Tây, ngũ quan ta tuấn duật sáng láng, hợp với dáng vóc cao to, hỏi xem mấy ai có thể được ông trời ưu ái có được thân hình hoàn mỹ như vậy chứ.


      ta là ngôi sao trong thương giới, có mặt các loại bìa tạp chí, nhiều nhất đương nhiên vẫn là các báo về showbiz, tên của ta thường xuyên cùng diễn viên này hoặc người mẫu kia dính cùng chỗ, ta phải là nhận hết mến cùng hoan nghênh của tất cả phụ nữ.


      Mắt Hạ Điềm Hinh có tiêu cự theo đám đông tiến vào giữa hội trường, trong tay còn nắm lấy tờ rơi quảng cáo của trường làm, tờ rơi in tường tận tiểu sử về nghiệp to lớn của người diễn thuyết.


      Bao gồm làm sao tiếp nhận gia nghiệp sắp sụp đổ trong tay cha, thiếu chút nữa phải phá sản, nhưng cuối cùng lại thành công trở thành bá chủ trong nghành thương mại, CEO trẻ kiệt xuất.


      Cùng với việc tự thân vận dụng tiền tài thế nào để đầu tư chuẩn xác và sắc bén, làm cho tiền sinh tiền, thoải mái phí sức kiếm tiến càng lúc càng nhiều củng cố thêm cho gia sản giàu có của mình.


      Nhưng về đời sống tình cảm của , lại được người biên soạn tự nhiên lướt qua. Vì vốn dĩ đây là buổi diễn thuyết nghiêm túc chứ phải là tiết mục tán chuyện trong báo lá cải.


      Hạ Điềm Hinh rất may mắn, lấy vé ngẫu nhiên được xếp vào hàng thứ nhất vị trí ngay chính giữa hội trường, ở vị trí đó có thể hề ngăn cách mà nhìn về người diễn thuyết, thấy ràng mỗi động tác của Lôi Quang Hằng, còn có vẻ mặt biến hóa của .


      tay ôm ngực nhảy lên kịch liệt, tay xiết chặt tờ rơi, đôi mắt thanh tú long lanh khẩn trương nhìn về phía trước.


      Khi thời gian diễn thuyết vừa đến, tám mươi phần trăm nữ sinh ngồi đầy hội trường hơn bắt đầu ồ lên, hoặc là xì xào bàn tán, thỉnh thoảng lại thầm cười xấu hổ.


      Ánh mắt mọi người đều phóng đến bục diễn thuyết, ai ai cũng chăm chú nhìn bóng dáng thong dong của người đàn ông tuấn mỹ mặc bộ âu phục được cắt may khéo léo vừa người kia.


      Ánh sáng lưu lại ở người , chiếu từ tấm lưng rắn chắc vững vàng chiếu sáng lên, cặp chân dài mà có lực liên tục di động, trước tiên nghênh đón nghi thức, khí phách ở trong cử chỉ dáng của cũng được bộc lộ thiếu sót.


      Tóc dày có màu sáng như cà phê mocha, có vài sợi tóc rủ xuống ở trước lộ ra vầng trán cao, sóng mũi cao tôn lên vài phần cao ngạo, đôi mắt dài thâm thúy giống như người phương Tây, đó cũng là điểm gien con lai ở người phát huy nét nhất, thoạt nhìn tuấn mỹ như pho tượng ──


      pho tượng lạnh như băng có nhiệt độ.


      Phần cằm đẹp đẽ cùng hai gò má thon gầy dưới sáng đầy đủ càng lộ vẻ khí (khí khái hào hùng), bàn tay to rộng đặt hai bên đài diễn thuyết, đôi mắt như bảo thạch ấm áp nhưng lại có vẻ lãnh khốc vô tình.


      Cả nội tâm của Hạ Điềm Hinh đều quấn quít, sương mù ở trong đáy mắt chuyển động, tờ rơi in ảnh Lôi Quang Hằng muốn bị hai tay vò nhăn nhúm.


      “Chào các bạn, tôi là Lôi Quang Hằng...”


      Khi thanh quen thuộc trầm thấp kia vang lên, giọng nam tính như tiếng đàn vi-ô-lông xuyên thấu qua micro truyền lại, vang vọng khắp hội trường, Hạ Điềm Hinh nhắm hai mắt lại ngăn cho nước mắt chảy xuống khuôn mặt, nhưng lại có thể cảm giác được nước mắt mãnh liệt chảy vào đáy lòng.


      Hôm nay thắt cái caravat, đó là quà kỷ niệm ngày kết hôn tặng , còn hai chiếc khuy tay áo ngọc lưu ly kia là quà Noel tặng...


      hiểu nổi, Lôi Quang Hằng kết hôn, tại sao mọi người cứ hứng thú với ta như vậy nhỉ.” Ban học nữ bên cạnh vừa thưởng thức tuấn nam vừa tán chuyện.


      Hạ Điềm Hinh thoáng buông xuống sương mù nhiễm ướt đôi mắt, yên lòng lắng nghe, cảm xúc rung chuyển bất an.


      phải kết hôn, mà là từng kết hôn.” bạn học nữ khác lập tức lên tiếng sửa cho đúng.


      “Hả, ta ly dị à?”


      , vợ ta... Nửa năm trước gặp tai nạn giao thông, chết rồi.”


      “Oa, trò hay kịch tính nha!”


      Về sau bạn học nữ lại thêm đống tin đồn tạp chí, tất nhiên đều là về Lôi Quang Hằng, tỷ như sau khi vợ bị tai nạn xe cộ chết bất ngờ, có thời gian xuất ở trường hợp công khai, thẳng đến này hai tháng nay mới dần khôi phục lại hành trình được xếp đặt trước đó.


      Mấy tin tức này, Hạ Điềm Hinh đều biết. Phàm là tin tức có liên quan đến Lôi Quang Hằng, chẳng màng là phóng viên vu vơ của tờ báo , cũng bỏ sót.


      Ngước ánh mắt ngập nước lên, nín thở ngưng thần, cẩn thận chu đáo lặng nhìn người đàn ông bục kia, hữu của làm người ta thể bỏ qua, tựa như ánh sáng rực rỡ.


      từng, là ánh sáng thay đổi của , là ấm áp sưởi ấm duy nhất trong cuộc đời ...


      Kết hôn hai năm, cuộc sống có vui có buồn, hai người có thể vì vị trí để bàn chải đánh răng mà cãi nhau, cũng có thể bởi vì vì cái mỉm cười khiến cho ánh mắt thể tách rời đối phương.


      Tuy rằng luôn tranh cãi ầm ĩ ngừng, nhưng hai người càng cãi nhau lại càng nhau hơn, cả hai còn có thể vừa cãi nhau vừa hôn môi, xuyên thấu qua cái ôm thân mật để phát tiết tức giận.


      biết, dù sao còn trẻ, mê hoặc bên ngoài rất nhiều, có lẽ ngày nào đó đối với đời sống hôn nhân cảm thấy chán ghét, cũng có thể ngày nào đó tỉnh lại, thấy phiền, chán ngấy .


      Cũng phải chưa từng tưởng tượng qua, cả hai nhìn như có cuộc hôn nhân ngọt ngào, nhưng cũng ngoại trừ có ngày hoàn mỹ ấy thay đổi, hoặc là xuất vết rách, thậm chí là... Có khả năng khác.


      Nhưng chưa từng nghĩ, cuộc hôn nhân này bởi vì chết mà chấm dứt.


      Nhịp tim của Hạ Điềm Hinh càng mạnh và loạn nhịp hơn trước, xem xét kĩ người đàn ông từng cùng cơ thể hòa hợp nhiệt độ, nội dung diễn giảng căn bản tiến vào lỗ tai .


      Quang Hằng, ánh sáng vĩnh viễn của ... Nhưng mà, nay “Biến thành” người khác, với bộ dáng này, lại chứ?


      giờ diễn thuyết cuối cùng chấm dứt, tất cả các bạn học nữ có mặt đều mang vẻ mặt si mê, phảng phất còn trong mộng, số ít bạn học nam ra nghe được những hy vọng trong tương lai, hy vọng ngày kia họ có thể học theo kinh nghiệm của để thành công, cũng trở thành người đàn ông toàn tài như được sở hữu mọi thứ tài sản danh lợi.


      Tan cuộc, nhưng có đám bạn học nữ còn đuổi theo Lôi Quang Hằng, so với đuổi theo sao băng còn nhanh hơn, có người muốn kí tên, có người muốn chụp ảnh chung, có thiên hình vạn trạng tất cả lý do để dây dưa với .


      Khuôn mặt Lôi Quang Hằng tuấn tú lạnh lùng, con ngươi màu hổ phách giống như được tôi luyện trong hàn băng, sắc môi khép chặt có chút tái nhợt, để mặc cho nam trợ lý cùng giám thị liều mình chắn người cho mình, nhưng đám đông rất mãnh liệt, lập tức từ bốn phương tám hướng bao vây, đem thân ảnh cao lớn của vây ở trong bức tường người.


      Nếu phải là bởi vì buổi diễn thuyết này từ nửa năm trước định, thể hủy bỏ, căn bản muốn xuất tại nơi này.


      cảm thấy bản thân giống như bị móc rỗng ruột, trong cơ thể chỉ còn lại lạnh lùng hư , tịch mịch chiếm cứ cả con người, linh hồn muốn bay tới nơi phương xa biết tên.


      Bởi vì còn ở bên cạnh nữa, còn tồn tại thế giới này...


      “Lôi Quang Hằng, dựa vào cái gì mà trước em!” Bỗng dưng, tiếng thanh thúy yếu ớt ngang ngược vang lên, khiến cho tịch mịch trong người chấn động, giống như có mủi tên sắt vô hình bắn vào tim của vậy.


      Dáng người tuấn của Lôi Quang Hằng phút chốc cứng đờ, sau đó dừng bước nhìn lại bốn phía, luôn tin thính giác của mình sai, cái giọng ra lệnh kia đúng là !


      Hai mắt từ trống rỗng chuyển thành vô cùng lo lắng, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm hình ảnh trong đầu mình.


      Hựu Tâm, tình vĩnh viễn chân thành của ...


      “Lôi tiên sinh, có thể nhờ giúp tôi kí tên được ?”


      “Có thể chụp ảnh chung được ? Chỉ tấm thôi!”


      phóng mắt nhìn , tất cả đều là những gương mặt nữ sinh ngây thơ, hề thấy gương mặt kiều mỵ lại bướng bỉnh kia.


      Lòng dần dần lạnh xuống, lúc trước bác sĩ tâm lí có đánh giá qua, xuất ảo giác cùng huyễn thính ( giống như nghe thấy những thanh ) sau tổn thương tâm lí, lúc ấy còn cười lạnh thèm để ý, kết quả mau như vậy nó xuất , có nên thấy may mắn vì mình có bác sĩ tâm lí giỏi ?


      Lôi Quang Hằng chuyển tầm mắt, tiếp tục về phía trước, con ngươi màu hổ phách lại biến trở về vẽ lạnh lùng như trước, tựa như con báo có cảm tình chỉ còn lại bản năng săn bắt.


      Ngay lúc chuẩn bị ra khỏi cửa hội trường, nhận thấy gầy, sắc mặt tái nhợt, tóc nâu ngồi dưới cầu thang, môi tựa hồ run run.


      Khi ánh mắt giao nhau, bỗng nhiên ngẩn ra, lồng ngực sớm trống rỗng trong nháy mắt nổi lên chấn động.


      Đôi mắt hổ phách lạnh lẽo, lặng lẽ tử tế suy nghĩ.


      Bộ đồ mặc có kiểu dáng đơn giản, cổ tay áo có điểm chút ren, đôi chân gầy được bao lấy trong chiếc quần đen trắng, đế giầy còn có dấu hiệu mòn do ma sát nhiều.


      Khung xương gầy, khuôn mặt hơi , cặp mắt lại đặc biệt lớn, khóe mắt hơi hơi xếch lên, giống như đá mắt mèo, tròng mắt như nước, đôi môi như hai cánh hoa, phối hợp với kiểu tóc đáng , nhìn qua cực kỳ giống như tinh linh trong rừng từ truyện cổ tích bước ra.


      Bình tĩnh mà xem xét, khí chất của tươi mát, thân hình đơn bạc gầy gò, cá tính riêng đặc biệt nổi trội, nhưng tuyệt đối đẹp bằng những từng gặp.


      Tuổi còn rất trẻ, chỉ là chưa hiểu thế , ngọt ngào nhưng lại ngây ngô, mà đàn ông ở tuổi này của , vô tâm suy nghĩ đến chuyện cùng nữ sinh dắt tay hôn môi.


      “Lôi... Quang hằng.” Môi của như cánh hoa mấp máy, giống như dùng hết sức lực toàn thân, vất vả mới thốt ra được cái tên này.


      Nhưng phản ứng, rất nhanh liền khôi phục bình thường, lạnh lùng nhìn , cho rằng là những sinh viên nữ háo sắc, căn bản muốn để ý .


      Bước chân Lôi Quang Hằng nhanh hơn, bỏ qua bên tầm mắt nhìn về phía xa, nam trợ lý theo sát ở sau, ánh mắt tràn ngập phòng bị liếc về phía Hạ Điềm Hinh.


      Hạ Điềm Hinh đứng ở dưới cầu thang gần cửa ra, nhúc nhích nhìn Lôi Quang Hằng bước , hốc mắt tự nhiên ẩm ướt.


      Người từng mỗi đên trao nhau hơi ấm, nay gặp lại nhưng quen biết, tại sao ông trời lại trêu như vậy chứ?


      Ngay lúc thân hình cao lớn của Lôi Quang Hằng chuẩn bị lướt qua vai của nhau Hạ Điềm Hinh đột nhiên nắm lấy tay áo .


      Nam trợ lý trước tiên muốn ngăn cản, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng của Lôi Quang Hằng liếc về phía .


      Vừa rồi ở hội trường bị nhiều trẻ háo sắc ngăn cản đường , kiên nhẫn tích lũy của lên tới đỉnh, tại lại chạy ra biết nặng tùy tiện đụng chạm mình, vốn là người có tính tình tốt nên lập tức bị chọc giận.


      đời này, người dám cùng mắt lớn trừng mắt , úy kỵ trước khí thế thậm chí dám khiêu chiến cực hạn của ... ra rồi.


      “Lôi Quang Hằng, có khỏe hay ?” Biết nên, biết có khả năng nhận ra , Hạ Điềm Hinh lại vẫn kiềm chế được khát vọng trong lòng ── muốn biết tình hình gần đây của .


      Nghe dùng giọng điệu vô cùng quen thuộc hỏi mình, ánh mắt Lôi Quang Hằng nhu mặt nhăn lại. ta nghĩ ta là ai chứ?


      “Bạn học, nhanh buông tay ra.” Nam trợ lý muốn động tay, nhưng ta cũng lo lắng bị ghép vào tội quấy nhiễu tình dục gặp phiền toái, nên chỉ đành phải nghiêm giọng tàn khốc ra lệnh với .


      Trước kia, có bao giờ bị trợ lý của nạt nộ qua đâu, người đứng bên cạnh nhìn thấy , đều phải thân thiết chào đón, ai dám chọc giận con mèo táo bạo là chứ.


      Trong khoảng thời gian ngắn, tính tình bướng bỉnh của Hạ Điềm Hinh cũng bị khơi mào, quên linh hồn mình ký túc ở thể xác khác, hất mặt mở to cặp mắt, trừng hướng nam trợ lý.


      “Lý Nguyên Tu, hôm nay uống nhầm thuốc, hay trước khi ra cửa quên thông tràng!” (thông ruột)


      Trợ lý nghe vậy liền thất thần. Này... Nữ sinh này sao lại biết tên của ta?


      Giữa chân mày Lôi Quang Hằng càng hằn sâu, rất tự nhiên liên tưởng và trợ lý thành có quen biết. “Lý trợ lý, cậu biết này à?”


      biết!” Lý trợ lý lập tức kêu oan.


      Lôi Quang Hằng cũng để tâm tình miệt mài tìm hiểu, khép đôi mắt hổ phách, liếc bàn tay níu lấy tay áo mình, khẩu khí rét lạnh tự mình hạ lệnh ︰ “Buông tay.”


      Cho dù là lúc hai người cãi nhau ầm ĩ nhất, cũng chưa thấy qua bộ dáng lãnh huyết như tu la này của , Hạ Điềm Hinh khỏi co rúm người, đại khái là do thân thể này bị bạo lực áp chế, linh hồn ký gửi trong đó càng lâu, ngay cả vốn là người cá tính cũng chịu ảnh hưởng.


      Sợ sợ, nhưng vẫn có buông tay. “Nửa năm qua... có khỏe hay ?”


      Nghe thấy thời gian nửa năm nhạy cảm, Lôi Quang Hằng giống như dã thú bị chọc giận, ánh mắt nheo lại, như là muốn xé rách người trước mắt.


      im lặng, hung hăng bỏ tay Hạ Điềm Hinh ra, vì dùng sức mạnh nên hại phải lùi lại hết mấy bước, thiếu chút nữa té nhào.


      Biết người nữ sinh này khiến đại Boss bùng nổ, Lý trợ lý nhanh chóng, hợp thời ngăn cách tầm mắt của hai người.


      “Tổng giám đốc, lái xe tới đây, vì chậm trễ thời gian, chúng ta hãy nhanh rời .” Chống lại ánh mắt tức giận như dã thú của Lôi Quang Hằng, lưng Lý trợ lý trong nháy mắt ướt đẫm.


      Hạ Điềm Hinh tức giận, gấp, hận!


      Tại sao lúc trước ông trời cho chết hẳn luôn ? Kết quả tại linh hồn phải ký túc ở thể xác người khác, đem biến thành kẻ như bị tâm thần phân liệt, biết mình rốt cuộc là ai, càng đừng nghĩ tới ai tin lời .


      Nếu thực vọt tới trước mặt Lôi Quang Hằng hô to ︰ “Em là Kha Hựu Tâm, là người kết hôn hơn hai năm với Kha Hựu Tâm, Kha Hựu Tâm mà vừa giận vừa !” nghĩ, kết cục tám chín phần phải là bị trở thành kẻ bệnh tâm thần, chính là bị coi như người bày mưu muốn tiếp cận , nàng háo sắc dối vớ vẩn nào đó.


      Nhìn bóng dáng cao lớn của Lôi Quang Hằng dần dần xa, nước mắt ngưng tụ của Hạ Điềm Hinh rốt cuộc chảy xuống, thấm ướt cả khuôn mặt trẻ trung.


      Mãi đến khi thân ảnh cao lớn trong lòng hoàn toàn biến mất, mới đến trước cửa thủy tinh, nhìn lại bản thân, cảm giác xa lạ, cùng với bất an về tương lai.


      Có đôi khi, ngay cả cũng biết mình đến rốt cuộc là ai, là người chết Kha Hựu Tâm, hay là u hồn thay thế Hạ Điềm Hinh sống tiếp cuộc sống này.


      Trong trung tâm thương mại, tại khu vực ăn uống.


      Ngày nghỉ là thời điểm mọi người đến dùng bữa đông nhất, khu ăn uống vô cùng đông đúc, nhân viên vệ sinh phải tiêu tốn sức lực và dùng tốc độ nhanh gấp ba lần so với ngày thường, các nhân viên ai cũng phải dùng đôi mắt tinh tường và đôi tay nhanh nhẹn, chỉ cần khách vừa rời chỗ ngồi trong vòng mười giây nhân viên phải có mặt để thu dọn chén dĩa ngay.


      “Hạ Điềm Hinh, gần đây cậu rất kỳ lạ.” Người chính là Minh Tinh cũng là nhân viên vệ sinh bán thời gian, vừa lau dọn xe đẩy của mình vừa liếc nhìn về phía thu dọn bàn ăn.


      trả lời lại, Hạ Điềm Hinh rủ mi mắt, mặt thay đổi đem thức ăn thừa bàn ăn còn dư lại đổ hết vào thùng rác trong xe đẩy thu dọn của mình, mà động tác cũng thuần thục như trước đây, làm thức ăn thừa bắn tung tóe dính tạp dề màu xanh, khẩn trương nhắm hai mắt, nhịn xuống ý nghĩ muốn nôn xuất trong đầu, rồi lại bắt buộc mình chết lặng tiếp tục công việc.


      Thấy tiếp lời, Minh Tinh cảm thấy như bị người ta bỏ qua bên ngượng ngùng, ngưng suy nghĩ rồi quay lại làm việc tiếp, chỉ là ánh mắt vẫn thỉnh thoảng bay tới người Hạ Điềm Hinh.


      ấy cùng Hạ Điềm Hinh là bạn biết nhau trong quá trình làm việc chung, hai người đều đến từ gia đình nghèo, ấy có gia đình nghèo đơn thân, Hạ Điềm Hinh cha kế thích đánh bạc lại lười biếng.


      Mà thân thể mẹ Hạ Điềm Hinh cũng tốt lắm, ngoa chính là cái ấm sắc thuốc, bình thường bà ấy chỉ có thể làm chút việc vặt trong nhà, từ trung học phải vừa học vừa làm, năm trước cũng may mắn thi được vào trường đại học bình thường.


      Nửa năm trước, Hạ Điềm Hinh đường làm bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng, hôn mê gần tháng mới khôi phục ý thức, khoảng ba tháng trước mới trở về khu ăn uống này làm việc lại.


      Có thể do trải qua giây phút sinh tử, Hạ Điềm Hinh tựa như biến thành người khác, vô luận là cá tính hay thói quen đều khác trước rất nhiều.


      “Cha kế cậu gần đây còn động tay động chân cậu ?” Dừng động tác chút, Minh Tinh dò xét đến gần bên người Hạ Điềm Hinh.


      Hạ Điềm Hinh nhìn xung quanh hai bên, quan sát xem có bàn cần thu dọn nữa, cũng để ý trả lời ︰ “ Tháng trước ông ta cùng đám bạn nhậu chạy tới Ma Cao đánh bạc, rảnh động tay động chân với tôi.”


      “Vậy mẹ cậu có khỏe ?” Minh Tinh lại hỏi.

      “Như cũ, uống thuốc thay cơm.”

      “Mẹ cậu đúng là cố chấp, lầm người còn chết cũng chịu thức tỉnh.” Minh Tinh thầm.

      , vấn đề này rất phức tạp, khi vào cho dù là tan xương nát thịt cũng thức tỉnh.” Hạ Điềm Hinh khổ sở kéo khóe miệng, đáy mắt che dấu nổi tang thương khiến Minh Tinh nhìn mà choáng váng.
      Kỳ quái ghê, Điềm Hinh mới mười tám tuổi, sau khi bị tai nạn xe cộ lại chuyện như già mười tuổi, ánh mắt cũng ngây thơ như trước nữa.
      phát Minh Tinh mang vẻ mặt kỳ quái đánh giá mình, tầm mắt Hạ Điềm Hinh vừa chuyển, thấy bàn trống bên kia người ta vừa dùng lẩu xong rời , lập tức qua bắt tay vào thu dọn lại.
      Ngay lúc đem nước lẩu đổ vào thùng rác xe thu dọn, lơ đãng ngước mắt bỗng nhiên bắt được thân ảnh tuấn.

      kinh ngạc sửng sốt, đôi mắt to như mèo con mở lớn hơn, cách đó xa, Lôi Quang Hằng từ thang mấy trong khu ăn uống sải bước ra.

      Hơn nữa cũng mình, bên người còn có cạnh, Kha Tử Linh.
      Kha Tử Linh là em cùng cha khác mẹ của “” ── mà “” ở đây tất nhiên là bản thân linh hồn trong thân thể này đây, Kha Hựu Tâm.

      Cha “” Kha Mân Hùng năm đó là dựa vào đầu tư đất trở mình thành nhà giàu mới nổi, về sau dựa vào đầu tư bất động sản cùng với công ty xây dựng nổi danh, chậm rãi thành lập nhân mạch tiền tài quyền thế tiến thân vào xã hội thượng lưu.

      Vợ đầu của Kha Mân Hùng cũng chính là mẹ đẻ của Kha Hựu Tâm, năm đó bà cùng chồng gây dựng việc buôn bán, bởi vì làm lụng vất vả quá độ, cuối cùng vất vả lâu ngày thành bệnh, kịp hưởng thụ vinh hoa phú quý liền ra .

      Mẹ chết được năm, cha liền đem vợ bé sớm nuôi ở bên ngoài cùng con riêng đón về nhà. Khi đó còn , có lập trường kháng nghị, hơn nữa mẹ kế trời sanh tính ôn nhu, mà em cùng cha khác mẹ kia cũng nhu thuận thông minh, lúc ấy cực độ khát vọng tình thương của mẹ, lại sợ tịch mịch nên cũng phản đối thành viên mới trong nhà.

      Mười năm qua , cùng mẹ kế và em kế tựa như người nhà, quan hệ thân mật cũng ngăn cách, mẹ kế thương như con ruột, mà với em kế cảm tình cũng rất hòa hợp.

      Nhưng mà, giờ này khắc này, hai tay như ngọc của em kế “ “ Kha Tử Linh bám dính lấy tay chồng , ả dùng khuôn mặt thanh lệ tựa tựa như “” khẽ tựa vào vai chồng , khóe miệng còn tươi cười, ánh mắt tràn đầy quyến luyến.

      Hạ Điềm Hinh như bị sét đánh, máu toàn thân như đông lại, tim nhảy lên bất ngờ như muốn bắn khỏi lồng ngực.

      rể, chị từng , chị thích nhất cố ý khi làm việc kéo tới khu ăn uống này dùng bữa, cảm thụ chút cuộc sống người thường... Em biết chị mất, rể trong lòng rất khổ sở, nhưng em thay thế chị ở bên .”

      Kha Tử Linh bị người nhà nuông chiều, chuyện vô cùng nũng nịu yếu ớt. Đại khái là di truyền từ cha nhiều hơn, nên ả cùng chị cùng cha khác mẹ bình thường có bảy phần giống nhau, nhưng cá tính và tính tình của hai người trời vực.

      Kha Hựu Tâm thẳng thắn có chút tùy hứng, mặc dù cũng rất hiểu lí lẽ, nhưng tính tình đại tiểu thư vẫn chiếm đa số. Nhưng Kha Tử Linh, cá tính của ả được di truyền từ mẹ của ả, ôn nhu tri kỷ, hiểu được quan sắc sắc mặt người ta, bao giờ lớn tiếng tranh luận cùng người khác, càng hiểu được làm sao để thuận theo thời thế đón ý hùa với đối phương.

      Ánh mắt Lôi Quang Hằng rất lạnh, rất trống rỗng, như là pho tượng tuấn mỹ có linh hồn, nhưng khi nhắm mắt, nhìn vào đôi môi cười tươi của Kha Tử Linh lại bắt gặp được bóng dáng của người khác, trái tim của lại khôi phục ấm áp mà nhảy lên.

      Chỉ cần cố ý xem nhìn tới những tính chất đặc biệt khác với Hựu Tâm, có thể làm bộ như Hựu Tâm còn ở bên mình.

      bướng bỉnh lại tùy hứng, luôn gây cho vô số phiền toái, hai người gặp mặt luôn tranh cãi ầm ĩ ngừng, nhưng đến cuối cùng luôn lấy cảm xúc mạnh mẽ hoan ái làm đoạn kết, giữa hai người là lửa tình hừng hực dựa vào tranh cãi mà hâm nóng tình giành cho đối phương.

      Mi phong gắt gao nhíu lại, Lôi Quang Hằng bắt buộc mình đem những hình ảnh trong đầu quét sạch, được lại nhớ đến chuyện cũ.

      phải đem tất cả những kí ức cùng Hựu Tâm khóa lại, nếu hoàn toàn mất lý trí, lâm vào điên cuồng, dẫn tới tự hủy hoại mình ── bác sĩ tâm lí nghiêm trọng cảnh cáo như vậy.

      rể, muốn ăn cái gì? Em nghe Lý trợ lý , hôm nay bận đến ngay cả cơm trưa cũng ăn, như vậy rất hại sức khỏe...”

      Nghe Kha Tử Linh đau lòng thân thiết, Hạ Điềm Hinh thoáng chốc thấy vô cùng ù tai, ngọn lửa tức giận trong ngực nổi lên, đốt ngón tay bấu lấy bàn ăn trở nên trắng bệch. mới chết có nửa năm, mà cùng chỗ với Tử Linh rồi sao?

      vốn là người ghét ràng! Rất quá đáng! Vậy nửa năm qua ta gầy ốm cùng đơn vui là làm bộ dáng cho ai xem chứ? Chẳng lẽ ta chỉ muốn tạo hình tượng si tình, để giành được đồng tình cùng tán thưởng của người khác?

      “Điềm Hinh, cậu phát ngốc gì đó? Cậu trừng mắt nhìn ai thế, nhanh chút thu dọn !” Minh Tinh bỗng nhiên đẩy cái.

      Cú đẩy này, đem phẩn nộ tưởng như ngủ sâu trong đẩy ra, trái tim của nặng nề mà chấn động chút, lý trí giống như chim sổ lồng bay xa, tay tốn sức, ý thức của đều bị ghen ghét cùng phẫn nộ bao phủ.

      cắn môi dưới đến trắng bệch, ném bàn ăn, vung thoát khỏi bàn tay của Minh Tinh vai mình, toàn thân tựa như lửa vọt tới trước mặt Lôi Quang Hằng.

      Lôi Quang Hằng vừa mới ngắm nhìn gương mặt nhìn quen mắt tới, đến hai giây, cái tát vang dội dừng ở phía bên phải khuôn mặt tuấn tú của .

      Tiếng người ồn ào trong khu ẩm thực, lập tức giống như ngã vào hầm băng.

      khí đông lại, những người đứng xem kinh ngạc há to mồm, những người nhận ra Lôi Quang Hằng chân muốn chân xụi lơ, nhân viên vệ sinh sợ tới mức đình chỉ động tác thu dọn.

      Kha Tử Linh trừng mắt nhìn biết trời cao đất rộng này, ả dùng giọng điệu nũng nịu lên án mạnh mẽ: “ làm gì vậy! có biết người đánh là ai ?!”

      Đôi mắt lạnh lùng của Lôi Quang Hằng cũng tóe ra phẫn nộ, giờ nhận ra chính là như tinh linh gặp ở buổi diển thuyết tại trường đại học hai tuần lễ trước. Lần trước lộ vẻ háo sắc còn chưa đủ, bây giờ lại chạy đến trước mặt giương oai, bây giờ thanh thiếu niên đại khái cũng biết hai chữ gia giáo viết thế nào nữa rồi!

      “Lôi Quang Hằng, dám cùng ta ở bên nhau!” Hạ Điềm Hinh bất kể nhiều như vậy, lòng của bị đố kị cùng tuyệt vọng hun đốt, trong mắt xuất màn nước.

      Phút chốc, ánh mắt quật cường ai oán kia giống như thanh chủy thủ bén nhọn đâm vào trái tim của , dòng máu nóng đỏ chảy ra, nhưng nó lại thần kỳ khiến cả khoang ngực thấy ấm áp.

      Giọng trách cứ pha lẫn chút nghẹn ngào rơi vào tai, khiến chỉ cảm thấy linh hồn của mình như lại bay về thể xác trống rỗng, vẻ ngoài hoàn toàn giống, nhưng lại có khả năng khiến cho buồng tim hung mãnh rung động vô cùng chân , để cho thể xem hoặc coi thường ──

      Rốt cuộc là ai?
      Last edited by a moderator: 5/6/18
      heomaz, Cobe, vanlactamviem37 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :