1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô vợ nhỏ xinh của thượng tá - Nhược Ái Vô Ngân (Chương 6/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      VỢ NHỎ XINH CỦA THƯỢNG TÁ

      Tác giả:Nhược Ái Vô Ngân

      Nguồn Convert:Tàng Thư Viện

      Editor: Hoasenxanh162 (hay còn gọi là Sen)

      Thể loại:CBCC, ngược, Quân nhân, HE

      Số chương:150 chương



      Truyện được làm do ta đọc nổi bản convert, edit chỉ có thể chính xác từ 70%-80% bản gốc.[​IMG]
      Hoan nghênh m.n đọc truyện của ta [​IMG]
      Giới thiệu:

      Lần đầu tiên gặp nhau, vừa gặp nhưng lại là vị hôn thê của người khác.

      Lần thứ hai gặp nhau, nghĩ cách cứu ra khỏi nơi ấy lúc ấy gầy trơ xương , tưởng chừng sắp hấp hối.

      Thời điểm ôm theo tầng 3 nhảy xuống, ở bên tai hứa hẹn:

      “Nhược Thủy, cả đời này, cũng buông tay!”

      , gặp quỷ giết quỷ, gặp phật giết phật!
      ...

      Hắc Diện Diêm La? Lãnh khốc nhất huấn luyện viên? Như vậy ai tới cho nàng, trước mắt này nam nhân là ai?

      Đoạn ngắn :

      ôm chăn, cảnh giác trừng mắt nhìn .

      “Em mệt chết , được quấy rối!”

      “Được quấy rối!”

      sảng khoái đáp ứng,nhưng mà động tác chút cũng ngừng .

      cần... cần, chết người,!”

      , em cần động.”

      ...

      Đoạn ngắn hai:

      Ưng phu nhân đột nhiên vui vẻ. Ưng Trường chuẩn bị ôm lấy nhưng bị ngăn lại.

      về sau cần tốt với em , em ngủ cùng con !”

      Người nào đó mơ hồ hiểu được cái gì, hổn hển xoay người xuống giường.

      Đẩy cửa phòng ra , tiểu gia hỏa Ưng Phi Dương rửa mặt xong định leo lên giường.

      “Ưng Phi Dương!”

      Tiểu gia hỏa phản xạ có điều kiện từ giường nhảy xuống dưới, đứng đúng tiêu chuẩn quân tư.

      “Có mặt!”

      “Ngay lập tức, ba ra lệnh cho con ra khỏi phòng, có mệnh lệnh của ba được phép đến!”

      “Tuân lệnh!”

      Nhìn cửa bị đóng lại, tiểu gia hỏa leo lên giường, miệng còn lẩm bẩm :

      “Ba mỗi lần đấu lại mình xài chiêu này, thực sáng tạo...”

      Quăng tạm cái văn án. Ai đọc thấy hợp gu kb, cmt ủng hộ mình nha
      Dion, levananhChris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 1: Huyết Đại Giới



      Trời tối,xung quanh ngôi biệt thự im ắng lạ thường. chỉ có đèn treo ở đại sảnh tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

      Hạnh Nhược Thủy ngồi ở sô pha, trước mặt là bàn ăn , mình dùng bữa cơm tối. TV phát sóng bộ phim cổ trang , vừa tới đoạn nữ chính mình chạy trốn tới ngôi miếu đổ nát, trong bóng đêm sợ tới mức run rẩy cũng dám phát ra tiếng. Làm sợ tới mức ở trong chăn run cầm cập. trước kia thậm chí còn dám ngủ mình qua đêm, tại đầu bị hù cho đến ngây dại . Ăn vào đều cảm thấy nhạt nhẽo , thậm chí cảm thấy buồn nôn, song vẫn tiếp tục ăn tiếp. Mẹ từng , dù có chuyện gì xảy ra,nhưng nhất định phải quý bản thân mình. Nếu mình quý bản thân, còn có thể hy vọng người khác tới bạn sao?

      Đột nhiên, thanh từ xa truyền đến rồi lại trở về yên tĩnh .Cả người Hạnh Nhược Thủy run rẩy, làm rơi cả thìa canh trứng gà bàn cơm. Cúi đầu yên lặng nhìn chút. dùng sức nắm chặt tay trái, nhắm mắt lại hít thở hơi sâu.

      lúc sau, dường như có việc gì xảy ra mới tiếp tục ăn. Chợt cửa bị mở ra, chưa thấy người nhưng nghe thấy tiếng cười của nữ nhân từ xa truyền lại, cùng với đôi giày cao gót vào. Sau đó là, nam nhân mặc tây trang màu đen cao lớn xuất ở cửa, tay ôm eo nữ nhân kia . Nữ nhân kia thân hình như rắn , xương dán vào người nam nhân , liên tục cười lả lơi quyến rũ.

      Hạnh Nhược Thủy chợt cảm thấy căng thẳng, cúi đầu càng thấp, quấy bát canh trứng gà giả bộ như phát ra bọn họ, nghĩ bọn họ nhanh chóng trở về phòng . Nhưng bọn họ, tựa hồ nghĩ buông tha .Máy móc uống nốt bát canh trứng gà, giây tiếp theo khí chung quanh tràn ngập mùi nước hoa.

      chỉ cảm thấy buồn nôn cùng với ghê tởm , vội vàng lấy khăn tay, gắt gao che miệng. Mũi nước hoa ghê tởm kia liền dịu bớt, nhưng lại nghe được tiếng nam nữ thở dốc. Nhược Thủychậm rãi ngẩng đầu, nhìn sô pha, nam nữ gắt gao ôm nhau, môi lưỡi giây dưa . Nam nhân theo dưới váy nữ nhân sờ soạng vào, mà nữ nhân vội vàng cởi thắt lưng của nam nhân ra……“

      Ọe ……” Hạnh Nhược Thủy phen ôm bàn ăn, nắm chặt miệng hướng trong phòng vệ sinh mà . Ghé vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo, Nhược Thủy cả người vô lực tựa vào bồn rửa thở dốc. Hai mắt nhắm nghiền, khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt trong suốt.

      lần nữa trở lại phòng khách, nam nhân còn ở đấy , chỉ còn lại mình nữ nhân Miễn cưỡng ngồi ghế sô pha, cố gắng làm tư thế tao nhã. biết này nữ nhân tên Liên Y, là nữ nhân Thương Duy Ngã mang về nhiều nhất. Có dáng người cao gầy , gợi cảm diễm lệ, có sức quyến rũ làm nam nhân huyết mạch phun trào .

      Hạnh Nhược Thủy dùng khăn tay lau vết bẩn bàn cơm , thu thập bát đũa tính trở lại phòng.“Tôi đói bụng,làm cho tôi chén canh trứng gà .”

      Nữ nhân vênh váo tự đắc hạ lệnh, giống nữ vương cao ngạo nhìn , Nhược Thủy dừng lại, để ý đến toàn bộ người làm trong nhà đều bị Thương Duy Ngã cho nghỉ việc, toàn bộ mọi việc trong nhà đều tự mình làm lấy , nhưng có nghĩa là phải sợ hãi chiếu cố nữ nhân mang về .

      “Tôi muốn ăn canh trứng gà, nghe thấy sao?” Liên Y thấy thèm quan tâm, trong lòng dâng lên cỗ tức giận.”Muốn dáng người có dáng người, muốn khuôn mặt cũng có , lại biết cách hầu hạ đàn ông, lại còn vừa điếc lại vừa câm ,tôi mà là , bằng tự tử lâu rồi! cư nhiên còn có mặt mũi ở lại đây sao, đúng biết xấu hổ!”

      Nhược Thủy nhìn ta cái, Há miệng thở dốc, cuối cùng cũng , lại nhanh hơn . có thể cái gì? lại có ý nghĩa gì ?Chỉ làm mình càng thêm giống ta mà thôi , bất quá trong lòng cũng có chút tức .Nhưng thái độ của trong mắt Liên Y, lại trở thành khiêu khích cùng miệt thị.

      Nghĩ đến dù sao vị trí phu nhân của ta trong lòng Thương Duy Ngã đáng xu nhưng vẫn còn có danh tiếng còn dù được lòng sao cũng chỉ là người tình danh phận, liền hận. hận mất lý trí, nhất thời đá cái bàn ăn.Nhược Thủy bị hoảng sợ, cầm lấy cái bát kinh hoảng ngẩng đầu, lại bị ta bắt được cổ tay. Chưa gì, ba tiếng, mặt trúng cái tát.

      Tức giận , Nhược Thủy giơ lên cái bát trong tay , hung hăng nện vào thái dương Liên Y.“A –” Liên Y kêu thảm tiếng, phen đánh vào thái dương, chất lỏng dính vào tay.

      ”A, máu……”Hạnh Nhược Thủy nhìn máu theo thái dương ta chảy xuống, cũng bị dọa đến nhất thời choáng váng. Theo bản năng lui về sau hai bước, tim đập nhanh .

      ” Là ai……”

      “Ầm ỹ cái gì!” thanh nhạt mặn vang lên, tầng hai xuất nam nhân quấn khăn tắm đầu tóc ướt sũng chắc hẳn vừa tắm xong .Liên Y khóc tiếng.”Duy Ngã, ta đánh em, ta dùng bát đánh em!
      xem này, chảy rất chi là nhiều máu”

      “Câm miệng!” Thương Duy Ngã rống lên , chậm rãi xuống dưới. qua người Nhược Thủy, đăm chiêu liếc mắt nhìn qua mặt ,năm dấu tay in hằn khuôn mặt trắng nõn của . Vừa rồi xảy ra chuyện gì, cũng hiểu.Nhược Thủy sợ hãi, giấu mười ngón tay sau lưng, đôi mắt trong suốt cảnh giác nhìn .

      Sau đó nhanh chân xoay người chạy lên lầu, chạy vào trong phòng của mình, mới thở phù nhõm, hai chân cơ hồ chống đỡ được thân thể của chính mình ngã phịch xuống. lúc lâu sau, mới hoạt động được hai chân mới kéo được thân mình vào ổ chăn ấm áp. Nằm ngửa giường, yên lặng nhìn đèn thủy tinh treo trần nhà . Trong lòng cồn cào ,đau đớn.Nước mắt, biết khi nào , chậm rãi rơi xuống khóe mắt. bất lực nhắm mắt lại,hai tay gắt gao nắm lấy vạt áo.Nàng muốn rời ,, duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng nhưng được nữa rồi.……Trong phòng khách.Liên Y ôm thái dương, hung hăng trừng mắt nhìn Hạnh Nhược Thủy trở về phòng. Thu hồi tầm mắt, nhát gan đứng ở trước mặt nam nhân. Vẻ mặt của phải đau lòng như tưởng, mà là vẻ mặt đáng sợ hung ác . Miệng nhíu lại, nước mắt từng giọt rơi xuống.


      ”Duy Ngã……” đáng thương kêu tiếng. Máu theo thái dương chảy ra, thoạt nhìn có chút chật vật. Trong lòng thực phẫn nộ cùng ủy khuất , cũng dám giống vừa rồi như vậy cãi lộn. biết vì sao, ý thức được nam nhân cho phép làm càn. Chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương khẩn cầu, nhìn nam nhân.giây Tiếp theo ,Liên Y bị đánh cho lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa té ngã đất. Bất chấp choáng váng, che mặt, dám tin nhìn người hướng cầu thang đến .”Duy Ngã……”


      “Tôi có thể tra tấn ấy, còn có tư cách.” thanh lạnh lùng truyền đến , cùng với tiếng bước chân cầu thang làm hoảng sợ.Nam nhân kia cho mình cái tát mặt nháy mắt liền sưng lên.Nam nhân biến mất ở cửa phòng , mười ngón tay Liên Y vô thức cắm sâu vào lòng bàn tay. Nàng quay đầu, gắt gao trừng mắt nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, cắn môi. Máu theo hai má chảy xuống, bên trong con mắt tràn ngập thù hận, giống hệt cảnh tượng trong phim kinh dị .Hạnh Nhược Thủy, Tôi bỏ qua cho !……
      levananhChris thích bài này.

    3. levananh

      levananh New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0
      Hình như truyện này có nhà làm rồi phải k bạn ?

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Nếu Nhân Sinh Chỉ Như Lúc Ban Đầu Gặp Gỡ


      Hạnh Nhược Thủy trằn trọc nằm giường. Ngàn vạn lần với chính mình, cần suy nghĩ nhiều , ăn được ngủ được, vậy mới có thể khỏe mạnh sống lâu được.Nhưng giờ phút này lại sao ngủ được.

      Theo bản năng , sờ lấy vòng cổ, nhiệt độ ấm áp truyền đến lòng bàn tay. Dây đeo được làm bằng vàng , còn mặt dây được làm từ vỏ đạn điêu khắc mà thành tượng Quan nho .

      Nhớ lại thời gian lúc trước, đem vòng cổ bỏ vào lòng bàn tay :“Nếu ta đối xử với em tốt, hãy nhớ tới tìm đến .”

      Thời điểm những lời này,khuôn mặt ngăm đen kia của vẫn như cũ có chút biểu cảm. Song chỉ có đôi mắt kia là thay đổi tràn ngập nhu tình nhìn .……

      Liên Y kéo cánh tay Thương Duy ra khỏi phòng, liếc mắt đối diện cửa phòng, bàn tay nắm chặt . đến đại sảnh, mơ hồ nghe tiếng xe trong gara. dừng lại chút, nam nhân quay đầu liếc liếc cái. lập tức trưng ra khuôn mặt xinh đẹp tươi cười,ôm lấy cánh tay nam nhân.Chiếc xe Tân Lợi màu đen chậm rãi chạy ra khỏi gara, chạy ra khỏi cửa.“Chờ chút!”

      Liên Y đột nhiên kêu lên .Thương Duy Ngã lạnh lùng liếc mắt nhìn cái.Liên Y tươi cười.”Duy Ngã,em quên đồ . ở lại đây chờ em chút, em trở về lấy!”Cũng dám chờ lên tiếng, đẩy cửa xe chạy . có chìa khóa ngôi biệt thự này,nhưng lại vào được bởi bên ngoài canh gác rất nghiêm, ngay cả là người tình của Thương Duy Ngã cũng khó vào được .

      Cho nên cái cái chìa khóa này chỉ có thời điểm Thương Duy Ngã mang trở về, mới phát huy tác dụng.Sợ Thương Duy Ngã kiên nhẫn trực tiếp lái xe , Liên Y bất chấp chân giày cao gót, bằng tốc độ nhanh nhất mà chạy .

      đường chạy chân vài lần ỉ đau, nhưng vì thế mà bỏ cuộc.……


      Hạnh Nhược Thủy đem cháo mới nấu mang lên tầng. Vừa mới bước lên cầu thang , đột nhiên lại nghe được thanh mở cửa. Còn kịp nghĩ, nữ nhân kêu Liên Y kia đẩy cửa tiến vào. Nhược Thủy trong lòng cả kinh, quay đầu nhanh lên lầu .“Đứng lại!”

      Nhược Thủy làm bộ nghe thấy, thầm nghĩ chạy nhanh về phòng đóng cửa lại.“Tiện nhân, đứng lại cho tôi , có nghe !” Liên Y tối hôm qua bị ủy khuất, giờ phút này bị Nhược Thủy hờ hững xem như người vô hình chính là diễu võ dương oai, trong lòng nổi giận lôi đình.

      Nhược Thủy nhanh lên cầu thang, sau lưng vang lên thanh giày cao gót , biết là ta đuổi theo . Thở dốc tiếng, hướng cửa phòng mà chạy.Nhưng thân thể thường xuyên tập thể dục ,cho nên chạy rất chậm , mà nữ nhân đuổi phía sau lại điên cuồng dùng hết sức lực đuổi theo.

      Cho nên cuối cùng cách cầu thang hai bước chân bị ta chặn lại.“Chạy, còn tiếp tục chạy a , tôi xem còn tiếp tục chạy như thế nào!” Liên Y hai tay chống nạnh, cười lạnh. Vết sẹo thái dương cùng khuôn mặt bị bạt tai ủng đỏ, đôi mắt lạnh lẽo, làm cảm thấy có chút sởn gai ốc .“ muốn làm gì?”

      Hạnh Nhược Thủy lui lại phía sau, hai tay nắm chặt, tim đập thình thịch , trong lòng thấp thỏm lo sợ .Liên Y gắt gao trừng mắt nhìn , ý nghĩ hung hiểm (hung ác+ nham hiểm) trong đầu lên.”Tôi nghĩ thế nào? Tôi nghĩ thế nào? Ta bất quá muốn……”

      Hạnh Nhược Thủy toàn thân lạnh như băng, càng bị ép vào cửa phòng. Cho đến khi bị ép còn chỗ hở , nhanh chân bỏ chạy.Liên Y kịp chuẩn bị hơi sửng sốt chút, sau đó phen kéo lấy mà đấm đá.

      “Aaaaaaaaaaaa”

      Hạnh Nhược Thủy trừng lớn hai mắt, kinh hoàng kêu to. Bối rối muốn nắm lấy lan can, nhưng . chỉ kịp ôm lấy đầu mình, thấy người quay cuồng trong trung , choáng váng cùng đau đớn.Rốt cục, cũng ngã nhào xuống đại sảnh cầu thang . Chỉ cảm thấy trời đất di chuyển, toàn thân đều đau đớn. Cái trán chảy ra chảy đầy máu.

      Cứu mạng! ở trong lòng hô to, lại thể mở mắt. Đau, vô cùng đau đớn! Mà sức lực, tựa hồ cũng theo đau đớn biến mất.Bối rối cùng sợ hãi, lập tức xâm nhập trái tim cùng đầu óc ...

      Mở hai mắt ra.Nhìn nữ nhân kia qua thân thể , cửa khép lại, nhất thời yên tĩnh.Hạnh Nhược Thủy đầu óc hỗn loạn, cố đứng lên. Tuyệt vọng cùng đau đớn lướt qua.Nhưng thể ngồi chờ chết.Vì thế, động đậy thân thể, cố hết sức , chút chút lê bước đến chỗ có điện thoại . ngừng với chính mình được buông lỏng, phải kiên trì bám trụ, nhưng cảm giác được sức lực tiêu tan.

      Tựa hồ trôi qua hàng thế kỷ, chỉ được đoạn ngắn.Liều mạng , rốt cục, cũng đến được bàn trà.Hạnh Nhược Thủy hơi nhếch môi, đó là hy vọng cuối cùng của . Run run nắm lấy ống nghe, thời gian chờ lâu, thời điểm kiệt sức , điện thoại rốt cục cũng có người nghe .“Cứu…… Mạng……”

      biết đối phương có nghe được hay , nhưng Điện thoại rất nhanh tất máy, thanh Đing... trong đại sảnh yên tĩnh, lộ ra hơi thở tuyệt vọng .Hạnh Nhược Thủy lấy hết chút sức lực cuối cùng, cảm giác cơ thể máu chảy hết.

      Ngửa đầu, nhìn từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống, nhìn rất ghê người.Chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt càng chảy xuống. Tuyệt vọng , chờ đợi tử thần đến.Chuyện cũ, như đoạn phim,chậm rãi chiếu . Nếu như đời người Có thể biết trước, là tốt biết bao. sớm nên biết, người từng như sinh mạng lại thể vì mà tới .……

      Thương Duy Ngã xem xong hai bản báo cáo,nữ nhân kia còn có xuất , kiên nhẫn nhíu mày , khởi động xe chuẩn bị . Đúng lúc này, Liên Y nhào vào cửa kính xe , rối ren mở cửa xe ngồi vào, thở hổn hển. chờ ta ngồi yên, xe liền tên bắn chạy như bay.Liên Y kêu sợ hãi tiếng, gắt gao dán vào người Thương Duy Ngã . Nhìn Thương Duy Ngã liếc mắt cái, lập tức chuyển hướng ngoài cửa sổ xe, mười ngón tay nhịn được run rẩy .

      Trong đầu, mảnh hỗn loạn.“Két ”, xe đột nhiên ngừng lại. Thương Duy Ngã phen nắm cằm , đem cằm bóp nát .”Sợ hãi sao? làm cái gì?”Liên Y sợ tới mức thiếu chút ngồi vững .

      , có, ta cái gì cũng chưa làm! Cái gì em cũng chưa làm! A –”Cằm lại bị bóp chặt, cơ hồ bóp nát mặt .”Tôi hỏi lại lần, làm cái gì?”thanh lạnh lẽo ,như ma quỷ địa ngục đến.…
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: mang lại cho em hạnh phúc



      Khi tỉnh lại, toàn thân chỗ nào đau. Giống như bị nghiền nát.Làm ý thức dần dần thanh tỉnh, bác sĩ đẩy cửa bước vào, NhượcThủy nhắm mắt lại. giọt lệ, chảy xuống nơi khóe mắt.Vì sao, còn muốn tôi sống ? Nếu như chết vậy phải tốt sao?Nhưng, mẹ qua: Dù nhiều khó khăn gian khổ nhưng nhất định phải kiên cường mà sống ! Buông thả sinh mệnh của mình , bị trời phạt !Nhưng, thực quá mệt mỏi ,……Ai đến, hoàn toàn quan tâm . Chỉ buông lỏng người mơ hồ chìm vào giấc ngủ

      cần phải làm bộ giả chết. cho phép của tôi, ngay cả tử thần, cũng thể giải thoát được cho đâu.! Nếu dám tuyệt thực, như vậy tôi khiến cho đều từ nay về sau sống bằng chết!” Nam nhân , ném ra lời lạnh như băng , đá cửa ra . ai biết rằng , nam nhân đứng ngoài cửa hồi lâu sau mới .Nhắm mắt lại, liền nhớ đến cảnh ngày đó nằm trong vũng máu.

      nghĩ đây là cảnh tượng mong chờ từ lâu , nhưng khắc kia, trong lòng lại tràn đầy sợ hãi, điên cuồng ôm chạy tới bệnh viện. Suốt bảy giờ giải phẫu, đều quên, cứ như vậy dựa vào tường, mãi cho đến khi cửa phòng giải phẫu mở ra, mới suy sụp ngã khuỵu xuống .

      Hạnh Nhược Thủy chậm rãi mở mắt, tròng mắt trống rỗng. nghĩ mình còn , nhưng vì sao, trái tim vẫn đau đớn như thế ?Hạnh Nhược Thủy, vì sao vẫn cứ bị coi thường! Ngay cả chết cũng thể! có kết cục như vậy cũng là xứng đáng,xứng đáng mà thôi!

      Suy yếu nâng đầu lên ,hướng mặt mình tát cái tát . Tuy đau, vậy mà nước mắt vẫn cứ rơi xuống.……

      sân huấn luyện quân khu.Mây đen bầu trời, cùng với ánh trăng tròn tạo thành cảnh sẳc đẹp , ánh sáng mong manh kia đủ để bị xua tan bóng tối của sân huấn luyện, làm cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi.

      Giờ phút này, sân huấn luyện
      là hai bóng đen cao lớn,tản ra khí thế bức người. giây im lặng, giây tiếp theo.

      “Cứu người? Cứu người nào? Đây cũng phải là nhiệm vụ, lại còn phải chạy đến thành phố A để cứu người. Chả lẽ cảnh sát thành phố A đều chết sạch rồi sao? Ưng Trường dùng sức hút điếu thuốc lá, phả ra khói, hơi hơi cau mày nhìn Phó Bồi Cương.

      Thành phố A sao? nhớ cũng sống tại thành phố A, tại hẳn là cuộc sống hạnh phúc, có lẽ còn có tiểu bảo bối rồi . Trong đầu, lập tức liền ảo tưởng ra hình ảnh hạnh phúc kia. Ngực nhói đau cái, liền hung hăng hút thuốc.

      “Là cứu người phụ nữ đáng thương bị chồng trước giam cầm. Người chồng của phụ nữ kia ở thành phố A thế lực rất lớn, cảnh sát căn bản dám động tới .”

      Gầy giơ xương, hấp hối? Phó Bồi Cương hình dung tình trạng tại của Nhược Thủy, khỏi thở dài. vẫn còn nhớ lần thành phố A năm đó gặp được , ràng là ôn nhu nhưng kém phần hoạt bát đáng .

      "Bồi Cương tôi biết cậu có gia nhập hay ? Nhưng đó là Thành phố A phải là địa bàn của chúng ta. Hơn nữa cảnh sát thành phố A cũng dám làm, cậu là người thông minh, cũng nên biết điểm dừng. Quân quy cậu đều ném hết vào trong toilet rồi có phải hay ?”

      Ưng Trường gào lên, làm Phó Bồi Cương bị dọa sợ .“ ấy là bạn tốt của Thi Thi, tôi thể quản. Nhược Thủy cũng thực đáng thương, hazzz..”

      “Cậu tên ấy là gì?” Ưng Trường nắm lấy áo Phó Bồi Cương , thiếuchút nữa đem cả người nhấc lên. Đôi mắt lạnh lẽo trông dọa người.

      ấy tên Nhược Thủy, Hạnh Nhược Thủy.”Ưng Trường run rẩy hồi lâu, chậm rãi thả lỏng tay, dám tin.

      “Đội trưởng, biết ấy?”Ưng Trường trả lời, chính là hút mấy điếu thuốc, mi mắt nhắm lại.

      “Khi nào xuất phát?"

      “A?”

      “Tôi hỏi cậu là khi nào xuất phát cứu người, lại báo cáo là lỗ tai bị điếc ? Giả bộ bị điếc tai, lập tức ra ngoài chạy hai mươi vòng quanh sân cho tôi!” quyền đấm, hung hăng đánh vào ngực Phó Bồi Cương, làm lảo đảo lui về phía sau, nhưng vẫn nhanh chóng đứng đúng tiêu chuẩn quân tư.

      “Báo cáo! Sáng mai xuất phát đến thành phố A, buổi tối ngày mai hành động cứu người! Nhưng kế hoạch hành đọng cụ thể như thế nào, còn phải khảo sát thực địa quá mới có thể định ra.”

      Phó Bồi Cương ủy khuất kêu: Tôi này Trường cậu phải lúc nãy còn nhất quyết muốn , còn biện cớ này nọ . tại lại hận thể có đôi cánh bay cứu người, sao vậy?

      Ưng Trường trả lời, khoát tay.“Tôi biết, cậu trở về trước .”

      “Đội trưởng! Đội trưởng cậu đây là đáp ứng rồi sao? Nhưng vì sao vậy?"

      nên hỏi cái gì nên hỏi, biến!”

      quả bom thối, ném dưới chân Phó Bồi Cương. Sợ tới mức co giò chạy, vỗ vỗ ngực, nghĩ : Đêm nay đội trường kì lạ!"

      Đêm càng khuya, cũng càng thêm yên tĩnh. Ưng Trường cởi quần áo, đem cả người thả phịch xuống giường,gối đầu nằm xuống.

      Sắc trời u ám, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng. gian tĩnh lặng, làm nhớ đến lần hai người gặp nhâu. Khi ấy trong trận động đất lớn bọn được phái đến khắc phục hậu quả tìm kiếm những người còn sống sót khi dỡ ngôi nhà, tìm được vài đứa còn sống sót, tất cả mọi người đều kích động.Khi người cuối cùng được cứu lên , lại là trẻ, hấp hối. Mặc dù vậy, nhưng vẫn dùng sức lực yếu ớt của mình bắt lấy cánh tay , thào hỏi: Bọn có sao ?

      cho biết bọn có việc gì, mới cười rồi hôn mê bất tỉnh. Sắc mặt tiều tụy trắng nhợt, nụ cười kiên cường xinh đẹp kia khắc liền rơi vào trong lòng .

      Sau này mới biết được, khi nghỉ hè thường tới nơi này dạy học. Những
      đứa đó, đều là học trò của . Bị kẹt trong đám đổ nát, bảo bọn được chuyện để bảo tồn thể lực, còn mình kể chuyện cổ tích cho bọn nghe, mãi cho đến khi được cứu.

      Ở trong bệnh viện, họng của vì sử dụng quá nhiều mà thể chuyện trong thời gian dài, cho nên luôn dùng nụ cười để thay thế. Ngày qua ngày
      ,toàn bộ bệnh nhân trong bệnh viện đều biết đến thuần khiết luôn nở nụ cười. Như đóa hoa nở rộ , làm cho người ta hy vọng vào tương lai.

      “Thực xin lỗi, tôi có hôn phu , chúng tôi rất hạnh phúc.”

      nhớ , ngay cả cự tuyệt cũng mềm như vậy, tựa hồ sợ cự tuyệt cứng rắn làm tổn thương đến . Trong đôi mắt xinh đẹp kia , nồng đậm đều là xin lỗi.

      Ưng Trường hung hăng quyền nện quyền, khom người , rất nhanh biến mất trong bóng đêm.Nhược Thủy, Nếu thể mang lại hạnh phúc cho em, vậy mang lại cho em hạnh phúc !









      Chương 4: Cả đời này cũng buông tay

      Màn đêm dần dần buông xuống .Bao phủ bệnh viện, thời gian ban ngày huyên náo nhộn nhịp , dần nhường chỗ cho tĩnh lặng của ban đêm.Trong bóng đêm, có vài bóng đen từ các phương hướng tỏa ra khắp bệnh viện, vài giây nhanh chóng leo lên các bức tường.

      Trong số đó bóng đen leo lên phía dưới cửa sổ tầng ba, nhanh chóng trèo qua cửa sổ vào phòng.Hạnh Nhược Thủy phút chốc trợn mắt, nhìn trước mắt đầy bóng người, tim nhảy dựng lên, nhưng cảm thấy sợ hãi. Thương Duy Ngã từng qua, ở thành phố A có có rất nhiều địch thủ, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt cóc để uy hiếp .Đây chắc hẳn là những người đó . Đáng tiếc, tin tức những người này nhận được linh thông cho lắm, biết tại đối với Thương Duy Ngã mà căn bản phải là đối tượng có thể uy hiếp .Như vậy cũng tốt, như vậy tính đến nước tự sát, như vậy Thương Duy Ngã cũng làm hại người thân cử .

      Nhược Thủy cười khổ .

      “Nhược Thủy, tới cứu em”

      Tiếng trầm thấp vang lên, mang theo tia dịu dàng ,ôn nhu. xong, nam nhân kia tay ôm lấy .Hạnh Nhược Thủy theo bản năng ôm cổ .

      Trong bóng đêm, hai người thấy mặt đối phương. đem tay vòng qua người mình. Sau đó đến bên cửa sổ theo dây nhảy xuống dưới.Nhược Thủy cảm thấy sợ hãi. Cúi đầu, kêu tiếng:“Ưng Trường .”

      đây.” chỉ hai chữ, đem gắt gao bảo vệ, nắm lấy dây đu xuống dưới đồng thời, ở bên tai lời hứa hẹn:“Nhược Thủy, cả đời này, buông tay!”

      Nhược Thủy trả lời, bởi vì động tác qúa mạnh làm đầu óc cảm thấy choáng váng mơ hồ. theo bản năng , nắm chặt vạt áo , mặt dán ngực . Mơ mơ màng màng, nghe được tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, cộng thêm nhiệt đô ấm nóng từ ngực truyền đến mặt mình, làm cho cảm thấy an tâm cùng đỏ mặt .Rất nhanh, mọi người cũng leo xuống, đứng tập trung trước xe.

      phút sau, xe rất nhanh biến mất trong bóng tối , giống như căn bản chưa từng xuất .

      Xe ở nhanh về phía trước, đèn cũng có bật lên.Dựa vào đôi mắt tinh tường qua rèn luyện, tất cả mọi người đều nhìn thấy, đội trưởng của bọn họ ôm giống như ôm trân bảo. Trong lòng mọi người đều đặt dấu chấm hỏi, nhưng ai cũng dám hỏi.Ưng Trường đem dây an toàn, cái ở người Nhược Thủy cởi ra, sau đó đem cả người ôm vào trong ngực.Ngay cả khi là rất nhàng, nhưng Nhược Thủy vẫn từ từ tỉnh lại.“Ưng Trường , là , có phải hay ?” thanh Suy yếu , gần như thể nghe thấy.

      Ưng Trường bắt lấy đôi tay lạnh như băng của , bao trong đôi bàn tay ấm áp của mình . càng muốn sưởi ấm cho tâm lại càng lạnh lẽo. Vừa rồi ở trong phòng bệnh, biết có người đến, hơn nữa ràng tưởng họ tới giết mình, nhưng lại chút ý niệm phản kháng cũng có, thậm chí cũng có lấy chút sợ hãi.Những điều này hết thảy đều cho biết: chắc hẳn muốn sống nữa!

      “Ukm. Là

      “Vậy tốt rồi.”Trong bóng tối, lộ ra chút tươi cười, sau đó hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.Trong xe lại trở về tạng thái yên lặng, ai nấy đều chuyện. Bởi vì kia hôn mê bất tỉnh, lại cộng thêm khuôn mặt trầm của đội trưởng, làm tâm tình của bọn họ vô cùng phức tạp.

      Ưng Trường nhàng gạt sợi tóc trán , nhìn khuôn mạ gầy gò của , trong lòng cảm thấy đau nhói.Em yên tâm, có ở đây, có ai có thể thương tổn em!Rất nhanh, xe ra quân dụng sânbay, vài bóng người lao ra.“Nhược Thủy, Nhược Thủy!”

      Đàm Bội Thi lên, nhìn đến Nhược Thủy mặt, nước mắt chảy ra . Ôm Nhược Thủy, chịu buông tay.“Nhược Thủy, cậu sao lại trở thành như thế này! Đều do tớ tốt, tớ hẳn là nên ngăn cản cậu! Thương Duy Ngã , căn bản phải ngươi tốt ! Đều là tớ tốt, tớ có ngăn cản cậu!”

      “Thi thi, em đừng như vậy.”Phó Bồi Cương cũng muốn nhìn vợ mình thương tâm, muốn khuyên nhủ.

      Ưng Trường vỗ vai .“ Nên đưa ấy thôi, như vậy trong lòng ấy cũng đỡ ăn năn chút.” xong, đến bên cửa sổ, thấy biểu tình mặt .

      Phó Bồi Cương qua theo, nhìn .“Đội trưởng, tính bước tiếp theo chưa?” phải là đồ ngốc, trải qua loạt quan sát, còn biết phát sinh tình gì, vậy xứng làm quân nhân . Tuy rằng biết chuyện tình, nhưng khẳng định đội trưởng trước đây có biết Nhược Thủy , hơn nữa còn thích Nhược Thủy!

      “Tôi ấy.”Ngắn ngủn ba chữ, tuy ít nhưng hữu lực.Phó Bồi Cương im lặng, bọn họ là quân nhân, có thói quen đem chuyện hay ra. Nhưng, câu “Tôi ấy”, kia đó là hứa hẹn cả đời . Nhất là,người giống như đội trưởng.

      ấy là kiên cường, ấy rất nhanh khỏe lên.” Trừ bỏ câu này, Phó Bồi Cương biết nên cái gì.

      “Tôi biết.” thiếu tin tưởng, lại càng thiếu kiên nhẫn, chính là đau lòng thay !

      “Vậy cậu vẫn nên nghĩ xem nên đói xử với mọi người như thế nào , tôi thấy bọn họ sớm nghĩ đến việc khai tất cả những việc cậu là với ấy. Cậu cũng biết bọn họ dám nghĩ dám làm mà, đến lúc đó ấy chỉ sợ nhìn thấy cậu là bỏ chạy a, đừng trách tôi nhắc nhở cậu trước!”

      “Được !” cước hung hăng đạp ra, Phó Bồi Cương nhanh chân bỏ chạy.……

      “Ngươi cái gì?”Thương Duy Ngã hét lớn tiếng, phen bóp cổ người kia, thiếu chút nữa bóp chết người.

      !”

      “Khụ khụ khụ……”Thương Duy Ngã, đá cước người .

      Người kia ôm ngực, vội vàng quỳ xuống.“Người của chúng ta toàn bộ bị đánh ngất, phu nhân bị người mang . Toàn bệnh viện đều điều tra qua, nhưng cũng có kết quả. Thuộc hạ đáng chết, nguyện ý chịu phạt!”

      Thương Duy Ngã xoay người, đứng bên cạnh người quỳ dưới đất, ba ba hai tiếng .Người quỳ dưới đất vẫn quỳ như cũ, nhưng hai cánh tay chảy máu ròng ròng, mặt nhưng có biểu tình gì.“Lập tức phái người tìm! Đào ba thước đất, cũng phải đem người tìm ra! Nếu , các ngươi đem đầu tới gặp ta!”

      “Vâng!”Người phía sau lĩnh mệnh rời .

      Thương Duy Ngã đánh quyền tường, chậm rãi nheo mắt.Hạnh Nhược Thủy, tôi để cho dễ dàng rời như vậy! Tuyệt đối !
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :