1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25. Khóc

      Editor: Puck

      Khóc? Từ xưa tới nay chưa từng ai hỏi những lời này, ngoại trừ cho biết phải kiên cường, còn phải kiên cường…

      Nhưng mà… “Em… có thể khóc sao?” Giọng của Duy Nhất mơ hồ mà mê man.

      “Tại sao thể? Muốn khóc cứ khóc, khóc cho đến khi mệt thôi.” Giọng trầm thấp mà êm ái khẽ đập vào màng nhĩ của , khuấy chạm mềm mại đau đớn, vẫn kéo dài trong lòng.

      Giây phút kia, Duy Nhất cảm thấy lớp ngụy trang kiên cường của mình sao nặng nề, nặng đến mức gánh vác nổi, nặng đến mức chỉ muốn tháo xuống.

      Nước mắt bắt đầu tràn ra hốc mắt, đầu tiên là giọt hai giọt, sau từng hàng rơi xuống, cuối cùng từ nức nở nghẹn ngào biến thành gào khóc.

      vừa khóc vừa chuyện lung tung, “Em rất nhớ mẹ, từ chỉ có mẹ và em sống nương tựa lẫn nhau, có mẹ em biết nên làm gì, em cảm thấy rất sợ, rất đơn, giống như thế giới chỉ có mình em…”

      Bên kia gì nữa, chỉ yên lặng, yên lặng để cho khóc đến cùng.

      biết mình khóc bao lâu, khóc đến mệt mỏi, còn hơi sức để khóc nữa mới dừng lại, hơi khóc chịu với yên tĩnh của đầu bên kia, tiếng khóc kinh khủng như vậy nhất định dọa sợ người khác, sớm ở đó nghe hả?

      … vẫn ở đó chứ?” sợ hãi hỏi.

      ở đây, vẫn ở đây.” Vẫn là giọng trầm thấp cuốn hút.

      Duy Nhất hơi yên tâm, nhưng lại cảm thấy thẹn thùng, “Xin lỗi, em… cái đó… khóc khủng khiếp…”

      Bên kia lại truyền đến tiếng cười khẽ, lần đầu tiên nghe thấy cười, “, rất thẳng thắn! Cuộc sống nên như vậy! Mới mệt mỏi như vậy!”

      lông mi Duy Nhất còn vương nước mắt, chưa mệt mỏi như vậy…

      “Duy Nhất, muốn ngủ rồi sao?”

      “Ừ, có chút.”

      “Vậy em ngủ , ở nhà!”

      Ở nhà?! Duy Nhất nhảy lên, đột nhiên nhớ ra hôm nay là Chủ nhật.

      “A!” lập tức nhảy dựng lên, “Hôm nay… Có thể … việc kia, em có tâm tình.” chưa từng quên “Khế ước nghĩa vụ” của mình.

      lại nở nụ cười lần nữa ở đầu bên kia, “Xem ra khóc tốt hơn nhiều rồi, có thể nghĩ tới chuyện này chứng tỏ cảm xúc tệ lắm!”

      phải, em có ý này… em…” Duy Nhất đỏ hết mặt, vội vàng giải thích.

      “Được rồi, ngủ !” trêu chọc nữa, chỉ nhàng với , “ chỉ muốn cho em biết, ở nhà, cho nên… em phải đơn!”

      “Ừhm…” Duy Nhất xấu hổ túm tóc, giống như có thể nhìn thấy từ đầu bên kia điện thoại.

      “Ngủ ngon! Duy Nhất!”

      “Ngủ ngon!” Giọng dịu dàng của khiến Duy Nhất nỡ để điện thoại xuống, ít nhất phương thức này cũng khiến cho cảm thấy an toàn lần, nếu như đối mặt với người , nhất định khóc nổi.
      Last edited by a moderator: 21/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26. Điện thoại cực lâu

      Editor: Puck

      Khi Duy Nhất tỉnh lại trời sáng rồi, bên quai hàm có vật gì đó đập vào gây đau, cầm lên nhìn, ra là điện thoại di động.

      như vậy mà tối hôm qua lại gối lên điện thoại di động ngủ cả đêm, hơn nữa điện thoại vẫn ở trạng thái trò chuyện, thời gian trò chuyện lên là mười giờ hai mươi phút.

      Chẳng lẽ cũng ngủ thiếp quên tắt điện thoại?

      Duy Nhất thử: “Này!”

      Bên kia lập tức có đáp lại, “Chào buổi sáng! Duy Nhất, tỉnh rồi?”

      … Ở đâu?” tìm được từ gì Duy Nhất tùy tiện hỏi câu.

      đường đến công ty.”

      Cái gì? Vậy phải quên tắt điện thoại! “Cái đó… Hôm qua em ngủ thiếp , quên tắt điện thoại, sao cũng tắt?” kinh ngạc hỏi.

      Bên kia thoáng trầm mặc lúc, “ sợ khi em tỉnh dậy có thể còn muốn khóc…”

      thứ ấm áp gì đó chảy qua tim Duy Nhất, biết cái đó được gọi là cảm động . “À, ha ha, vậy vẫn luôn cầm điện thoại mệt sao?”

      đột nhiên phá ra cười to lên, “Chẳng lẽ Duy Nhất biết thế giới này có thứ gọi là tai nghe sao?”

      Duy Nhất nắm tóc, cười rất xấu hổ, “Ha ha, đúng đó! Kiểu điện thoại này tốt, pin dùng rất bền!” phát ở trước mặt mình luôn lời rất ngốc.

      cũng cười, “Ừ, đây là tiếng cười chân của Duy Nhất, phải làm bộ! Rất tốt!”

      “A, em sao, rất tốt, cám ơn , em cúp điện thoại nhé?”

      “Được! Bái bai!”

      “Bye bye!” Duy Nhất đặt điện thoại xuống, có chút muốn, bên môi vẫn duy trì nụ cười, nụ cười phát ra từ nội tâm.

      Mà trong xe, cũng cười nhàn nhạt. Lái xe bên cạnh kinh ngạc phát , thiếu gia bình thường cười tùy tiện sáng nay lại có thể cười suốt…



      Duy Nhất ăn xong bữa sáng mà má Tằng tỉ mỉ chuẩn bị, cảm thấy trạng thái tinh thần rất tốt, quyết định làm.

      Đợi khi đến công ty, lại phát vị trí của mình có người thay, chẳng lẽ từ chức thay mình? Trái tim hơi tức giận.

      chuẩn bị hỏi cho ra lẽ, trưởng bộ phận tới cho biết, công việc của bị đổi thành thư ký Tổng giám đốc, mời đến thẳng phòng Tổng giám đốc trình diện.

      Tổng giám đốc? Doãn Tử Nhiên? bắt đầu nhức đầu.

      Mà lúc này trong phòng tổng giám đốc xảy ra cuộc cãi vã kịch liệt…
      Last edited by a moderator: 21/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28.

      Editor: Puck

      Doãn Tiêu Trác khẽ mỉm cười, “Cậu em định gần quan được ban lộc? Xem bản lĩnh của em!” xong ra ngoài.

      Duy Nhất vào phòng làm việc lại cảm thấy khí khác thường, Doãn Tử Nhiên tức giận ngồi sau bàn làm việc, còn có soái ca hề thua kém Doãn Tử Nhiên ra ngoài, tạm thời biết nên gì.

      Ngược lại, vị soái ca này mở miệng trước, “Em chính là Duy Nhất sao? Hoan nghênh tới làm việc ở công ty của chúng ta.”

      Duy Nhất nghi ngờ, soái ca này rất nhiệt tình…

      Mà trong trường hợp đó, Doãn Tử Nhiên mặt thối giấu nổi vẻ giễu cợt giới thiệu, “Đây là tổng giám đốc công ty chúng ta – ngài Doãn Tiêu Trác, Duy Nhất nhớ kỹ!”

      “Xin chào tổng giám đốc!” Duy Nhất khiêm tốn cũng kiêu căng hơi gật đầu.

      Hai mắt Doãn Tiêu Trác tỏa sáng, bé này có nụ cười rất ngọt ngào, khó trách Doãn Tử Nhiên đơn phương nhiều năm như vậy! Khó trách Lãnh Ngạn lại… Ý tưởng phía sau biến mất trong tiếng cười của , “Nhìn thấy em vui mừng!” Nhìn thấy , rất vui mừng!

      Tiếng cười của Doãn Tiêu Trác biến mất ở ngoài cửa, Doãn Tử Nhiên lập tức từ ghế xông tới, giữ chặt hai vai Duy Nhất, “Duy Nhất, gả cho , được ?”

      Duy Nhất bị hù sợ, đẩy ra, “Tử Nhiên, phải cho biết sao? Em kết hôn!”

      Doãn Tử Nhiên hề tức giận, tiến lên cầm tay , “Duy Nhất, biết em vội kết hôn là vì gặp phải chuyện khó xử, là vì chuyện của bác sao? Nhưng bây giờ bác qua đời, em có thể ly hôn với ta! Duy Nhất, chỉ có kết hôn với người lòng mới có hạnh phúc! Em cần ngốc như vậy!”

      Vốn tâm tình vừa chuyển tốt, nhưng bởi vì Doãn Tử Nhiên lại nhắc tới mẹ mà đau lòng, hất tay ra, “Tử Nhiên, cần như vậy, nếu em từ chức, lập tức rời !”

      Doãn Tử Nhiên ý thức được mình chuyện nên , rất đau lòng, “ lòng xin lỗi, chỉ lòng thích em, hy vọng cho em cuộc sống hạnh phúc.”

      “Cám ơn! Bây giờ em rất hạnh phúc! có chuyện gì em ra ngoài làm việc!” Duy Nhất xoay người mở cửa.

      “Duy Nhất!” Doãn Tử Nhiên gọi lại, “Duy Nhất, chẳng lẽ người em phải sao?” tin, tình cảm nhiều năm như vậy chỉ có mình .

      Duy Nhất đứng ở cạnh cửa, cảm giác nên lời dao động trong lòng, hình như lại muốn khóc, trải qua tối hôm trước, khóc trở thành chuyện rất dễ dàng với .

      sao? Có lẽ thế, ít nhất ngày trước còn cho là như vậy, nhưng mà, bây giờ còn toàn vẹn, là của người khác, còn có tư cách chữ sao?

      trả lời , đóng cửa lại tới bàn làm việc của mình.

      Doãn Tử Nhiên nhìn theo bóng lưng của , ngổn ngang trong lòng chịu nổi, này quật cường mà giàu lòng tự ái, vì để kéo gần cự ly với , mình che giấu thân phận thiếu gia tập đoàn Doãn thị nhiều năm, cùng nhau chen xe buýt chen tàu điện ngầm với , cùng nhau đưa đồ ăn với , cuối cùng lại lựa chọn người có tiền…

      “Duy Nhất, nếu sớm cho em biết, nhà cũng là gia đình có tiền có thể, có phải em gả cho ?” tự lẩm bẩm.
      Last edited by a moderator: 26/12/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 29. Hộp cơm tình

      Editor: Puck

      Buổi trưa, Duy Nhất chuẩn bị nhà ăn nhân viên ăn cơm, Doãn Tử Nhiên xuất trước mặt , “Duy Nhất, cùng ăn cơm?”

      Duy Nhất làm bộ kéo dài thời gian thu dọn đồ đạc, biết nên cự tuyệt làm sao, dáng vẻ gây của Doãn Tử Nhiên khiến cho cảm thấy rất khẩn trương.

      Đúng lúc ấy, điện thoại di động của vang lên, nhạc rất quen thuộc, “Baby, em chính là duy nhất của …” thanh gọi tới này nhắc nhở tới người.

      Lần đầu tiên khi nghe thấy tiếng chuông reo, cảm thấy khủng hoảng, lần thứ hai, lần thứ ba… Hôm nay nghe thấy, cảm thấy đây là tiếng cứu mạng.

      vội vàng nghe điện thoại, trong chờ mong vẫn là thanh trầm thấp dịu dàng, vẫn là câu kia, “Duy Nhất, là .”

      “Em biết là .” Duy Nhất cố ý dùng giọng dịu dàng để , khóe mắt vẫn quan sát phản ứng của Doãn Tử Nhiên.

      “Ăn cơm chưa?” hỏi.

      “Vẫn chưa! định ăn!” Duy Nhất nhìn thấy Doãn Tử Nhiên giận đùng đùng rời , trong lòng thở phào nhõm. Rất xin lỗi Tử Nhiên, em có tư cách nữa…

      “À! Vậy đừng ! Má Tằng làm cơm cho em, chắc sắp tới!”

      Duy Nhất ngây ngẩn người, đây là lần đầu tiên nhận được hộp cơm tình , từ trước luôn tiết kiệm tiền thay mẹ, luôn để dành tiền cơm trưa mẹ cho…

      hít mũi cái, cảm giác mình càng ngày càng yếu đuối…

      “Duy Nhất kiên cường biến thành mít ướt rồi hả?” đột nhiên cười trầm thấp tiếng.

      “Em có… Em chẳng qua là…” ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là má Tằng xách mấy hộp cơm tới, “Má Tằng đến rồi!” vội .

      “Được! Em ăn cơm trước ! nữa!” Đầu bên kia lập tức chỉ còn lại tiếng tút tút.

      Má Tằng cười tủm tỉm từng bước từng bước bày hộp cơm bàn, Duy Nhất nhìn ngây người, chuyện cũng lưu loát, “Má Tằng… Con ăn được nhiều như vậy sao?”

      “Thiếu phu nhân, bây giờ phải ăn nhiều, quá gầy! Béo lên chút để sinh cậu con trai béo tốt cho thiếu gia!” Đôi mắt má Tằng cười đến thành đường thẳng rồi.

      “Má Tằng…” Duy Nhất mắc cỡ đỏ bừng mặt, vùi đầu cắn đùi gà, tóc dài phủ xuống.

      Má Tằng trìu mến vén tóc ra sau tai, “Ăn ngon ? Thiếu phu nhân?”

      Duy Nhất ra sức gật đầu, trong mắt lại dần ướt át, má Tằng để cho cảm thấy ấm áp của mẹ.

      “Ăn ngon là được rồi! Má Tằng trở về làm nhiều hơn chút!”

      Nước mắt của Duy Nhất liền nhịn được mà rơi xuống, rơi vào trong chén, ra ấm áp càng làm cho người ta rơi lệ hơn là đau khổ. Diee ndaanle equuydonn

      “Thiếu phu nhân, tại sao khóc? Má Tằng sai?” Dáng vẻ má Tằng rất kinh hoảng.

      có! có!” Duy Nhất nhào vào trong ngực má Tằng, “Con chỉ nhớ mẹ, má Tằng, má tốt! Giống như mẹ! Tại sao người đối xử tốt với con như vậy?”

      Má Tằng khẽ vuốt tóc , “Thiếu phu nhân, má Tằng ở nhà họ Lãnh nhiều năm như vậy, nhìn thiếu gia lớn lên, thiếu gia rất khổ, má Tằng hy vọng co có thể khiến thiếu gia vui vẻ.”

      “Con? Con có thể sao?” Duy Nhất ngước đôi mắt đẫm lệ, ông xã chưa từng gặp này, mang lại vui vẻ cho ấy như thế nào?
      Last edited: 26/12/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 30. ở đâu

      Editor: Puck

      có thể làm được, lần đầu tiên má Tằng nhìn thấy biết tốt, nhất định có thể!” Má Tằng khẳng định.

      Lần đầu tiên nhìn thấy là lúc nào nhỉ? Ở cửa văn phòng luật sư, kiên cường quỳ xuống van xin luật sư, bà liếc nhìn là thích, lúc đó, thiếu gia dễ gì để tìm đồng ý tiếp tục hương khói nhà họ Lãnh, hơn nữa đồng ý tất cả đều do bà làm chủ, bà liền chọn trúng

      Giờ tan việc, Doãn Tử Nhiên đậu xe trước mặt Duy Nhất, “Duy Nhất, lên xe , đưa em về!”

      Cùng lúc đó, lái xe nhà họ Lãnh cũng lái xe tới, mở cửa xe, “Thiếu phu nhân, mời lên xe.”

      Duy Nhất hơi do dự, cuối cùng về phía xe nhà họ Lãnh.

      Doãn Tử Nhiên gầm thét sau lưng , “Duy Nhất, phải em muốn chính là tiền sao? cũng có tiền, tiền của ít hơn tiền của ta!”

      Khoảnh khắc đó, Duy Nhất nghe thấy thanh cõi lòng tan nát, là người phụ nữ tiền sao? Đúng vậy… Chính cũng tự khinh bỉ mình…

      Xoay người, nụ cười nở rộ dưới trời chiều, “Đúng! Em chính là người phụ nữ ái mộ hư vinh, tham đồ phú quý, sao? Đáng giá để thích ? Gặp lại!”

      để lại cho Doãn Tử Nhiên vĩnh viễn là nụ cười, nụ cười giả dối, kiên cường giả dối…

      Mà khi xoay người lần nữa, ai thấy đơn trong mắt? Có câu gì nhỉ? Gặp mặt đúng người sai lúc, chỉ đau lòng trận mà thôi… và Doãn Tử Nhiên cứ bỏ lỡ như vậy…

      Lúc này là giờ cao điểm tan ca, ánh mắt nóng bỏng của công nhân viên công ty sau lưng thiêu đốt, khẽ mỉm cười, chui vào trong xe thuộc về mình, trong lòng hoàn toàn thản nhiên…

      Trở lại nhà họ Lãnh, mới phát mệt mỏi quá, ăn cơm xong liền vội vã ném mình lên giường, lại như thế nào cũng ngủ được. Đứng dậy mở cửa sổ ra, lá xanh đơn thuần của hoa tulip ngập tràn trong khí ban đêm, hít thở sâu, cảm giác thoải mái ít.

      Cúi đầu nhìn xuống phía dưới, lại phát gian phòng ở tầng hai sáng đèn. Tầng hai? phải phòng của sao? Hôm nay phải chủ nhật, sao lại trở về chứ?

      Bên tai quanh quẩn lời má Tằng , bà thiếu gia rất khổ, nhưng Duy Nhất hiểu, người có tiền như vậy khổ sao? chỉ cho rằng chỉ có người sinh hoạt vất vả như và mẹ mới khổ.

      Đột nhiên rất muốn chuyện với , thích nghe thanh mềm mỏng của , nhưng mà, cầm điện thoại di động lên cuối cùng lại dám gọi điện thoại tới, có bận ? Có thể quấy rầy ?

      Nhìn thú nhồi bông khắp giường, nghĩ đến biện pháp.

      Lấy giấy bút, viết câu: về nhà? Có ở đây ?

      Rồi sau đó cột tờ giấy vào thú nhồi bông, lại buộc cái chuông, dùng sợi dây cột lại chậm rãi thả xuống từ cửa sổ.

      Chờ đến khi thú nhồi bông đến cửa sổ tầng hai, Duy Nhất lắc chuông leng keng, tiếng chuông trong trẻo lại hết sức êm tai trong màn đêm yên tĩnh.

      nghe thấy sao? để ý đến sao? hiểu sao Duy Nhất rất căng thẳng.
      Last edited: 26/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :