1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TỪNG ĐÓA BỌT SÓNG - Tửu Tiểu Thất (Full -Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4. Thuốc kích thích và hoa tươi

      Khi người đàn ông đến vấn đề này toàn bộ tiếng ồn quanh trường bị cắt đứt. Các phòng viên vây quanh Kỳ Duệ Phong cũng cảm nhận được bên này yên tĩnh có chút quỷ dị, đều nghi ngờ quay đầu lại nhìn.

      Vân Đóa cũng giống như những người khác, bị ba chữ “Thuốc kích thích” làm kinh sợ. Cái từ này có ý nghĩa như thế nào với vận động viên, cần cũng biết. Nó là từ lừa gạt, u, sỉ nhục, là những gì vận động viên tránh còn kịp.

      Nhưng mà, nó cũng là trong những từ mà nhóm báo chí thích nhất. Các phóng viên thích đào mắt tất cả những gì có thể bắt lấy trong nháy mắt, cho dù nó tốt đẹp hay tà ác, chân hay dối trá. Bởi vì, khi vấn đề này bị đưa ra sau bình tình ngắn ngủi, gần như mặt tất cả phóng viên đều tỏa ra ánh sáng kích động, bọn họ nhìn chằm chằm vào Đường Nhất Bạch, giống như sói đói lâu ngày nhìn chằm chằm vào con dê ngon.

      Trong nháy mắt đó, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Đường Nhất Bạch. Ánh mắt những người này như thực chất, ép khí vô cùng căng thẳng, lực lượng này vô hình áp bách lồng ngực mọi người, khiến hô hấp mọi người cũng chậm lại, đều nhìn chằm chằm vào .

      So sánh với những người thể chờ đợi được, vẻ mặt Đường Nhất Bạch lại nhàn nhạt, ngược lại có vẻ bình tĩnh. Ánh mắt của hơi liếc, liền tìm được người hỏi trong đám người kia. Đường Nhất Bạch nhìn ta, ánh mắt vẫn trong suốt, vừa định lại bị người khác cắt đứt.

      giọng nữ thanh thúy, trong giọng hàm chứa tức giận: “ làm sao lại như vậy, dựa vào cái gì người khác dùng thuốc kích thích?”

      Thoáng cái, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía . Mọi người nhìn chăm chú vào vừa chuyện: biết là phóng viên nhà ai, lớn lên rất đẹp. Khuôn mặt trứng vịt khéo léo, lông mi vừa mịn vừa cong, lúc này khẽ nhíu, đôi mắt hạnh tiêu chuẩn, bởi vì tức giận mà trợn tròn.

      Các phóng viên ở đó hai mặt nhìn nhau, cũng cảm thấy rất mới. Những vấn đề của phóng viên đôi khi có mức cuối, nhưng cho dù thế nào, đều là do đương tự đối mặt, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy phóng viên nhảy ra bác bỏ phóng viên khác. Đây là gì, người cùng ngành quay ra phá? này hình như được dạy phải?

      Vân Đáo nghĩ quá nhiều những chú ý hay chú ý. Bây giờ rất tức giận. vân động viên vừa chăm chỉ vừa cố gắng, tới miệng phóng viên lại cài lên mũ người ta ba chữ thuốc kích thích, thiếu đạo đức!

      Thầy Tôn lặng lẽ kéo ống tay áo Vân Đóa: “Thôi.” Ông hối hận vì giữ chặt , người tuổi trẻ, chính là rất xúc động!

      Nam phóng viên kia là người đàn ông trung niên đeo mắt kiếng, thấy phản bác, chút cũng kính già trẻ cũng có chút căm tức, “Tôi hỏi là muốn Đường Nhất Bạch trả lời, là ai?”

      “Tôi là ai? Tôi chỉ là phóng viên bình thường. Bởi vì tôi là phóng viên nên mới luôn nhớ kỹ khách quan và chân , tất cả đều phải dùng để chuyện. Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài Đường Nhất Bạch dùng thuốc kích thích là chuyện gì? Ngài có chứng cớ sao? có chứng cớ chính là vu oan, như vậy chỉ vi phạm đạo đức nghề nghiệp, thậm chí cũng vi phạm điểm mấu chốt làm người.

      tới đoan này, mọi người cũng biết chứng cứ là được, vì vậy đều nhìn chăm chú vào phóng viên trung niên, hi vọng có được chứng cớ quan trọng.

      Quả nhiên người đàn ông trung niên phụ mong đợi của mọi người, lạnh lùng đáp, “Theo tôi được biết, ba năm trước đây, Tổng cục thể dục tiến hành xử phạt cấm thi đấu ba năm với Đường Nhất Bạch, đây mới là nguyên nhân căn bản vì sao Đường Nhất Bạch thân cho dù là cuộc thi nào. Mà nguyên nhân xử phạt, cũng bởi vì kiểm tra nước tiểu dương tính với thuốc kích thích. Xin hỏi Đường Nhất Bạch, việc này có phải hay ?”

      ta xong, đắc ý nhìn Đường Nhất Bạch, dường như tính trước.

      Tinh thần các phóng viên chấn động, ánh mắt giống như đèn pha đồng loạt nhìn về phía Đường Nhất Bạch, đợi câu trả lời của .

      Vân Đóa cũng nhìn về phía Đường Nhất Bạch, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng nhìn thấy trong ánh mắt có nhàn nhạt đơn cách nào che giấu được.

      Người kia , Đường Nhất Bạch bị cấm thi đấu, mà lại là vì kiểm tra dương tính trong nước tiểu! Trong nháy mắt đó, Vân Đóa ý thức được điểm này, nhưng mà cho dù thế nào cũng tin rằng Đường Nhất Bạch ăn thuốc kích thích, biết vì sao, nhưng tin.

      Mắt thấy người vừa dùng hết khí lực giành chức quán quân cho tập thể, vốn là nên chúc mừng thời khắc thắng lợi, nhưng lại phải đối mặt với ép hỏi của báo chí, vạch trần vết sẹo của ... Vân Đóa cảm thấy vô cùng khổ sở. nhìn chằm chằm vào Đường Nhất Bạch, dường như nhận ra cái nhìn của , đột nhiên nhìn cái.

      Sau đó nhếch miệng, khẽ cười. Nụ cười lặng lẽ, thản nhiễn giữa khí khẩn trương căng thẳng, giống như hoa sen sinh trưởng trong bùn lầy, sạch mà thong dong.

      Vân Đóa biết an ủi , vào lúc này còn muốn an ủi . đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, máu xông lên đầu. quan tâm, gần như là quấy nhiễu, với phóng viên trung tuổi, “Kiểm nước tiểu dương tính nhất định là dùng thuốc kích thích sao? Vận động viên trong nước bởi vì ăn nhầm đồ mà khiến nước tiểu kiểm tra dương tính có rất nhiều, mỗi ngày dùng thịt nạc tinh ăn cơm mà ... kiểm tra nước tiểu cũng có thể dương tính.”

      (Thịt nạc tinh tên chính thức là axit clorhydric Clenbuterol, gọi tắt là Clenbuterol, là bột phấn màu trắng, vị hơi đắng. Chủ yếu là loại tuyến thận, thuốc kích thích β-agonist. Dùng trong thức ăn gia xúc óc thể khiến lợn lớn nhanh, giảm bớt hàm lượng mỡ, đề cao tỉ lệ thịt nạc, nhưng thịt lợn có chứa Clenbuterol có hại với cơ thể người, bị Trung Quốc cấm dùng trong chăn nuôi)

      đến đây có mấy phóng viên nhịn được bật cười, khí phẩn trương cũng buông lỏng chút.

      Phóng viên kia cả giận : “Ai mà mỗi ngày ăn thịt nạc tinh chứ!”

      “Tôi chỉ suy luận, làm phóng viên nhiều năm, ngay cả và suy luận thể phân biệt sao?”

      “Tôi...”

      “Tóm lại, cho dù kết quả xét nghiệm nước tiểu của Đường Nhất Bạch có dương tính, cũng thể kết luận Đường Nhất Bạch sử dụng thuốc kích thích. Muốn Đường Nhất Bạch sử dụng thuốc kích thích lấy nhiều chứng cớ hơn. Mọi người được xưng là giới truyền thông có thái độ, đây chính là thái độ của mọi người sao?”

      Khí thế bức người của Vân Đóa cũng trấn trụ thầy Tôn, vốn định giữ chặt tay lại thu về. Phóng viên trung niên kia cũng bị mặt mũi tràn đầy xấu hổ, cuối cùng ương ngạnh, cố ý đếm xỉa tới Vân Đóa: “Mời Đường Nhất Bạch trả lời vấn đề của tôi.”

      “Hừ!” Vân Đóa thở phì phì quay đầu , dùng điều này để biểu đạt khinh bỉ của mình.

      Thấy hờn dỗi nghiêng đầu, Đường Nhất Bạch mỉm cười. trả lời phóng viên trung niên, “Tôi muốn đều bị vị phóng viên kia ,” nhìn qua Vân Đóa, “Cảm ơn.”

      Vân Đóa giọng đáp, “ khách khí.”

      Có phóng viên cẩn thận hỏi, “Cho nên , kết quả xét nghiệm nước tiểu dương tính là ?”

      “Đúng.” Đường Nhất Bạch gật đầu, vẻ mặt vẫn thản nhiên, “Kết quả xét nghiệm dương tính là , cấm thi đấu cũng là . Nhưng tôi sử dụng thuốc kích thích, trước kia có, về sau cũng .”

      “Có thể câu là nguyên nhân gì làm cho kết quả dương tính ?” Phóng viên hỏi tới.

      mỉm cười, “ thể.”

      “...” Mẹ nó, đáp bớt uyển chuyển ít !

      Lúc này, phóng viên trung niên sách còn định buông tha, ta lại ép hỏi, “Như vậy việc này vì sao truyền thông đưa tin?”

      Đường Nhất Bạch nhịn được cười lên, giống như chuyện khó tin, “ hỏi tôi?”

      Đúng vậy, vì sao báo chí truyền thông đưa tin, đương nhiên là vấn đề của truyền thông, làm sao lại chạy tới hỏi người trong cuộc? Ba chữ ngắn ngủi, như cái tát vào mặt phóng viên, sắc mặt ta tốt chút nào. Nhưng mà rất nhanh, ta phát giác đây là bẫy logic của Đường Nhất Bạch, vì vậy nén tức giận , “Nếu phải bên đó cố gắng khống chế tin tức, truyền thông đương nhiên có thể đưa tin.”

      Dường như Đường Nhất Bạch hết kiên nhẫn, “ có thể hỏi tổng cục thể dục, hỏi tôi cũng vô dụng.”

      Phóng viên trung niên cắn răng. Nếu ta có thể hỏi được, còn cần chạy tới đây sao?!

      Lúc này, nhân viên công tác tới nhắc nhở mọi người, kết thúc phỏng vấn, bọn họ thể tiếp tục ở lại đây. Các phóng viên lưu luyến rời , lúc gần còn ôm tâm lý may mắn hỏi thêm vài câu, Đường Nhất Bạch mỉm cười, làm bộ nghe dược.

      Đến đó, các phóng viên thể thừa nhận, bọn họ gặp được đối thủ hết sức lợi hại.

      thôi,” Thầy Tôn với Vân Đóa, ra ông có chút tức giân, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy, ông trách Vân Đóa mà chỉ : “Em kích động quá.”

      Vân Đóa thè lưỡi. Bây giờ cũng biết lúc ấy mình rất kích động, nhưng mà quả thực nhịn được mà!

      Hai người chuẩn bị rời , Đường Nhất Bạch lại gọi tên : “Vân Đóa.”

      “Hả!” Vân Đóa có chút kinh ngạc quay đầu nhìn , vẫn nhớ tên .

      Đường Nhất Bạch tới trước mặt , gật gật đầu, ánh mắt ôn hòa, “Cảm ơn .”

      “Khách khí.” Vân Đóa xấu hổ gãi gãi ót, cũng làm gì.

      Đường Nhất Bạch cầm hoa tươi trong tay đưa cho , “Tặng cho .” Còn tặng kèm nụ cười tươi hơn hoa.

      Hoa tươi vốn là hoa được tặng thưởng, rất lớn, bên trong có vài đóa hoa nở vô cùng xinh đẹp, ôm vào trong ngực còn có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt. Con được nhận hoa tươi, ai lại mất hứng. Vân Đóa ôm đóa hoa lớn như vậy, khuôn mặt đỏ lên, “Cảm ơn!”

      Đường Nhất Bạch lại cười rộ lên, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy thần thái khiến người ta mất hồn. Vân Đóa có chút ngốc.

      Lúc này, giọng đột ngột vang lên, “ ngờ cũng là nữ hán tử, rất tốt, tôi tha thứ cho .”

      Thái dương Vân Đóa ba vạch đen, quýnh quýnh nhìn Kỳ Duệ Phong, “Có ai khen người khác thế ...”

      Vẻ mặt Kỳ Duệ Phong lạnh lùng, giơ tay lên cầm bó hoa tươi trong tay, đưa cho , “Thưởng cho .”

      Cùng thể nhận... Vân Đóa nhìn bó hoa khác trong ngực, nghĩ thầm.

      Nhưng mà chưa chấm dứt. Rất nhanh, đồng đội của Đường Nhất Bạch và đồng đội của Kỳ Duệ Phong, đám hoa tươi trong tay bọn họ đều đưa tới cho Vân Đóa. Những người tuổi trẻ này tâm tư rất đơn thuần, trẻ trung mà rành thế , khi Đường Nhất Bạch bị truyền thông vây công nhưng họ thể giúp đỡ, lúc này họ dùng phương thức như vậy để biểu đạt lòng biết ơn bênh vực lẽ phải của Vân Đóa. Vân Đóa thể từ chối cho nên cả người bao phủ bên trong hoa tươi.

      Sau việc này, thầy Tôn tặng cho Vân Đóa hai danh hiệu: Bạn của vận động viên, kẻ địch của truyền thông.
      Last edited by a moderator: 2/1/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: Ký tên và đùa giỡn.

      Thầy Tôn giúp Vân Đóa chia sẻ ít bó hoa.

      Hai người ôm đầy hoa tươi trong lòng, rời trong ánh mắt của mọi người. Thầy Tôn cũng có ý định tiếp tục phỏng vấn, ông vừa vừa với Vân Đóa, “Vân Đóa, vừa rồi những lời kia nên , chúng ta là phóng viên, phải người phát ngôn của vận động viên. Thân là phóng viên chỉ cần ghi lại vấn đề và câu trả lời của người trong cuộc.”

      Vân Đóa vẫn còn mạnh miệng, “Nhưng mà vấn đề kia rất ác.”

      Thầy Tôn nhíu nhíu lông mày, “Đây cũng phải ra, cần có áp lực tâm lý.”

      “Nhưng công bằng với người bị phóng vấn, vẫn chưa trả lời bị cài tiếng xấu, nhỡ đâu phải người giỏi chuyện, thể giải thích ràng, vậy vô tội bị nhận tội danh sao?” Trước kia phải chưa từng xảy ra chuyện này, còn có những người tố chất tâm lý tốt, bị hỏi còn khóc tại chỗ.

      “Vân Đóa!” Giọng thầy Tôn trở nên nghiêm khắc, “Làm sao vẫn , phải thẩm phán, vấn đề công bằng cần quan tâm. Chúng ta là phóng viên, nhìn vấn đề thể mang theo lập trường, ràng đứng bên cạnh Đường Nhất Bạch, điều này phù hợp với hành vi của phóng viên chuyên nghiệp.”

      Vân Đóa cho là đúng. Cái gì là lập trường, khách quan công bằng mới gọi là lập trường. Như những người vừa rồi, vẻ mặt đếm xỉa đến lỗ thủng trong vấn đề, chỉ đợi Đường Nhất Bạch thiệt thòi, đây gọi là lập trường, mà gọi là xem náo nhiệt chê chuyện lớn.

      còn muốn phản bác, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của thầy tôn, lời vừa tới miệng lập tức nuốt trở về, chỉ cúi đầu , “Vâng, em biết, rất xin lỗi.”

      Thầy Tôn vui vẻ gật gật đầu, trong mắt ông, Vân Đóa là có thể đào tạo thành tài, ngộ tính thông minh tốt, tố chất chuyên nghiệp tồi, nhưng mà, đầu óc thỉnh thoảng tốt, thái độ làm việc cũng ràng, có đôi khi rất cố gắng, có đôi lại giống như mâu thuẫn với công việc của mình. Đúng là ....

      Vân Đóa còn kiên trì , “Cảm ơn thầy Tôn nhắc nhở, lần sau em thế nữa.”

      “Được được, đây cũng phải chuyện gì lớn, lại , vừa rồi náo loạn như vậy cũng phải thu được gì, ấn tượng của Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch với tệ, quan hệ tốt với vận động viên, chừng sau này được cuộc phỏng vấn độc nhất vô nhị chừng, khà khà.”

      Thầy Tôn như vậy, chủ yếu là để an ủi Vân Đóa. Muốn được cuộc phỏng vấn độc nhất vô nhị, có quan hệ tốt với vận động viên có lợi ích gì, quan trọng là có quan hệ tốt với huấn luyện viên của vận động viên...

      Hai người ra cửa nơi thi đấu, đột nhiên thầy Tôn nhớ ra vấn đề gì quan trọng, “Tôi ——”

      Lúc này, bọn họ nghe bên kia có tiếng truyền tới.

      A: “ nương kia lá gan khá lớn, nhưng mà nhìn là người mới, cái gì cũng dám , ‘Sport Weekly’ sao? Nghe tên là Vân Đóa?”

      B: “Cho dù vậy lá gan cũng rất lớn đấy? ấy còn càng kỳ quái hơn. Ban đầu phỏng vấn Kỳ Duệ Phong, hình như Kỳ Duệ Phong gặp ấy, để cho ấy là người hỏi vấn đề đầu tiên, kết quả ấy hỏi Kỳ Duệ Phong, ‘Hai lần đều thua người có cảm giác gì’, tôi chắc đấy!”

      A: “ sao? Cái này là đường não gì! Còn có Kỳ Duệ Phong gặp ấy thế nào để ấy là người hỏi đầu? là sợ...”

      B: “ ấy rất xinh, xinh đẹp ai chẳng thích! Nhưng mà này biết giữ miệng, dáng vẻ sợ hãi, tám phần là có bối cảnh? biết bối cảnh gì....”

      Bla bla....

      Vân Đóa thể tiếp tục nghe lén về vụ bối cảnh của , bởi vì thầy Tôn đột nhiên bạo phát: “Vân Đóa! dám chuyện như vậy với Kỳ Duệ Phong! Tôi liều mạng với !”

      “A a a thầy Tôn, xin lỗi, em cố ý, em chỉ muốn đường vòng lối tắt....” Vân Đóa vừa vừa chạy, vượt qua góc tường, đếm xỉa tới nam mọt nữa sợ ngây người, như trận gió chạy ra khỏi hồ bơi. ôm hoa tươi trong ngực nhưng vẫn có thân thủ nhanh nhẹn, bởi vì tốc độ quá mau, chợt nhìn như lẵng hoa lớn dưới bầu trời.

      Thầy Tôn đuổi sát phía sau buông, ngay từ đầu còn khỏe kêu đanh kêu giết, nhưng khi khoảng cách hai người dần lớn thầy Tôn đổi giọng, “Đừng lại! Vân Đóa, đứng lại đó cho tôi!”

      Vân Đóa rốt cục đứng vững, ôm hoa tươi thở, quay đầu lại nhìn thầy Tôn, cầu xin tha thứ, “Thầy Tôn, thầy đừng đánh nhé!”

      Thầy Tôn tức giận trợn mắt nhìn thẳng, “Tôi có tàn bạo vậy sao?”

      Ông rốt cục đuổi theo Vân Đóa, bởi vì vừa rồi vân động mạnh nên lúc này vô cùng mệt mỏi, rất giống husky.

      Vân Đóa đợi thầy Tôn trách cứ, luôn miệng xin lỗi. Thầy Tôn là người thích mềm thích cứng, trong thời gian thử việc nhận ra.

      , cho tôi,” thầy Tôn trừng , “Vì sao Đường Nhất Bạch biết tên .”

      “Ôi chao! Thầy Tôn, thầy đổi giọng có vẻ nhanh...”

      !”

      Vân Đóa đành phải đáp, “Cái đó... ngày hôm qua có chút hiểu lầm, tên của em khắc sâu trong đầu ta.” Đánh chết cũng bởi vì sao.

      Thầy Tôn lắc đầu, “ tự kỷ đủ rồi đó.”

      Vân Đóa như vậy chỉ là đùa chút, đoán mấy ngày nữa mấy người Đường Nhất Bạch quên , dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng có gì cùng xuất .

      Nghĩ nghĩ, thầy Tôn lại hỏi, “Cái đó, có thể lấy được ký tên của cậu ta ?”

      “Hả?” Vân Đóa suy nghĩ chút, Đường Nhất Bạch là người rất dễ gần, muốn ký tên có vấn đề gì? Nghĩ tới đó, gật gật đầu, “Đường Nhất Bạch rất tốt.”

      Ánh mắt thầy Tôn sáng lên, “Vậy Kỳ Duệ Phong sao? Cũng có thể chứ? Nghe cậu ta ký tên phải nhìn tâm tình.”

      Nghĩ đến thiên tài kia, Vân Đóa mỉm cười tự tin, “Kỳ Duệ Phong ký tên càng dễ, tự thầy cũng có thể, nhìn thấy ta ‘Cậu giỏi quá rất đẹp trai, tôi rất quý mến cậu’, tuyệt đối có thể nhận được!”

      Thầy Tôn cố vươn tay sờ mặt mình, vẻ mặt ưu thương, “Tôi bằng này tuổi lời này với cậu ta, bị nghĩ rằng lão biến thái xuất mất.”

      “Ặc...”

      Hai người vừa vừa , ai chú ý tới phía trước bọn họ có bóng dáng cao lớn, nghe bọn họ chuyện thân hình hơi dừng lại.

      Hấp dẫn chú ý của Vân Đóa là tiếng vang .

      nhìn kỹ thấy ví tiền của vị tiên sinh phía trước bị rơi đất cách hai ba bước. Vị tiên sinh nào đó móc điện thoại di động, để ý tới. Vân Đóa lập tức cao giọng hô, “Tiên sinh, ví của bị rơi.”

      Bóng lưng ta thon dài, cũng vào thu còn mặc áo cộc tay, thoạt nhìn bộ dạng sợ lạnh. Vân Đóa vừa dứt lời, ta liền quay đầu lại. Lúc này Vân Đóa cũng nhìn thấy khuôn mặt ta, ngơ ngác chút. Người đàn ông này rất đẹp trai!

      ta rất gầy, đường cong khuôn mặt ràng, lông mày dài , đôi môi mỏng mím thành đường thẳng, đôi môi rất nhật, vẻ mặt nhạt nhẽo kết hợp với sắc mặt tái nhợt, có cảm giác lạnh lùng lên được. Cả người ta bao phủ bởi khí tràng ‘Người lạ chớ gần’.

      Vân Đóa lần nữa chỉ vào ví tiền đất, “Tiên sinh?”

      Rốt cục ta xoay người nhặt nó lên, “Cảm ơn.”

      ta cất ký ví tiền, ánh mắt nhàng lướt , nhìn lướt qua Vân Đóa và thầy Tôn lập tức hỏi, “Hai người này phóng viên?”

      “Đúng vậy,” thầy Tôn đáp, “Ở đây có trận đấu.”

      “Tôi biết, hôm nay tôi tới xem,” ta do dự chút, nhìn Vân Đóa, “Nghe có thể được Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch ký tên?”

      “Hả?” Vân Đóa sửng sốt chút, chợt hiểu được, có lẽ người này nghe được hai người chuyện.

      Thầy Tôn lại gần , “Cậu chỉ cần với Kỳ Duệ Phong, cậu ta rất tuấn tú, cậu rất thích cậu ta, Kỳ Duệ Phong ký tên cho cậu.”

      ta lắc đầu, “So gay.”

      Sau đó, thầy Tôn và người đàn ông đẹp trai đều quay đầu nhìn Vân Đóa, Thầy Tôn đươc tấc lại tiến thêm bước, “Vân Đóa, có thể chụp cho tôi với Kỳ Duệ Phong cái ảnh ?”

      Vân Đóa là nữ thanh niên nheijet tình, dưới ánh mắt tha thiết của hai người, gật đầu cái, :Được rồi, theo tôi.”

      Ba người đặt hoa ở xe người đàn ông kia, sau đó Vân Đóa mang hai người bọn họ tới chỗ hôm qua gặp được Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch, cắm chốt...

      đường bọn họ tự giới thiệu. Người đàn ông đẹp trai tên là Lâm Tử, nghe là cố vấn đầu tư. Thầy Tôn nghe thấy tên ta, sau đó rối rắm, “Tên của cậu rất quen tai, nhất định tôi nghe qua rồi!”

      “Bởi vì nhất định ông nghe ‘trong rừng lớn loài chim nào cũng có’.” Người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên hóm hỉnh.

      “Khụ, ha ha...” Vân Đóa và thầy Tôn cười vô cùng miễn cưỡng.

      Hồ bơi này có bốn cửa ra vào, cửa vân động viên chính là có đường cách ly, vì phòng ngừa vận động viên bị quấy rầy, còn có nhân viên trông coi. Hôm qua Vân Đóa gặp may mắn, nhân viên công tác tự động rời , làm cho bị phát . Hôm nay bọn họ bị đuổi hai lần mới chờ được đoàn người của Kỳ Duệ Phong. Nhân viên công tác còn muốn đuổi Vân Đóa Kỳ Duệ Phong tới.

      Lâm Tử cao hơn 1m8, nhưng đứng trước mặt Kỳ Duệ Phong có thể coi như nhắn xinh xắn. Về phần Vân Đóa, coi như là nhất.

      Cho nên Vân Đóa phải ngửa cổ với góc độ rất lớn mới có thể nhìn thấy Kỳ Duệ Phong.

      Vừa rồi thầy Tôn và Lâm Tử nhất trí, câu đó do Vân Đóa . Rốt cuộc Vân Đóa biết thế nào gọi là nâng đá đập chân mình rồi. Vì vậy lúc này, hai người ở gần, Vân Đóa kiên trì với Kỳ Duệ Phong, “Kỳ Duệ Phong, rất giỏi rất đẹp trai, chúng tôi !”

      “Tôi biết!”

      Vân Đóa há to miệng, biết nên tiếp thế nào, nhưng Kỳ Duệ Phong lại vươn tay với , “Kỳ ở đâu?”

      Thầy Tôn đưa laptop lên, Lâm Tư đưa ipad màu trắng. Kỳ Duệ Phong vừa ký vừa , “ ném hoa của chúng tôi cho rồi?”

      ——”

      đợi Vân Đóa giải thích xong, ta lại , “Ném ném, dù sao tôi cũng ném.” xong, trả laptop và ipad cho hai người.

      Vân Đóa vẫn cảm thấy nên giải thích chút, “ ném, chúng tôi bỏ xe rồi, lát mang về khách sạn.”

      Thầy Tôn được ký tên rồi, lại muốn chụp ảnh cùng, Kỳ Duệ Phong có chút kiên nhẫn nhưng vẫn phối hợp.

      Chụp ảnh xong, thầy Tôn lấy chữ ký của Đường Nhất Bạch, muốn chụp ảnh chung. Đường Nhất Bạch kiên nhẫn chút so với Kỳ Duệ Phong, ít nhất biểu kiên nhẫn.

      Lâm Tử muốn chụp ảnh chung, ta cất kỹ ipad, sau đó đứng chờ bên. Vân Đóa giọng hỏi, “ chụp ảnh chung với Kỳ Duệ Phong?”

      ta lắc đầu.

      “Vậy... muốn Đường Nhất Bạch ký tên? Người này rất tốt, muốn cho.”

      Lâm Tử lại lắc đầu.

      Vân Đóa có chút kỳ quái, “Tại sao lại ?”

      Lúc này, Đường Nhất Bạch gọi tiếng, “Vân Đóa.”

      “Hả?” Vân Đóa quay đầu nhìn Đường Nhất Bạch.

      Ánh mắt Đường Nhất Bạch vẫn sạch như trước, hỏi , “Tôi sao?”

      “???” Vân Đóa quay đầu nhìn , hiểu hai chữ này có ý gì.

      hơi nhíu mày, “Chẳng lẽ tôi đẹp trai, thích tôi sao?”

      “Hả...” Vân Đóa nhìn đôi mắt trắng đen ràng của , ánh mắt chân thành như thế, giống như giỡn. có chút nhức đầu, “ phải....”

      phải cái gì?” bình tĩnh nhìn , gặng hỏi.

      Xem ra, cần đáp án... Vân Đóa đành phải kiên trì ra, “Đường Nhất Bạch, , tuyệt quá, rất đẹp trai, tôi... rất thích...” Càng giọng càng , đến cuối cùng như muỗi vo ve.

      Kỳ lạ, vì sao lời này với Kỳ Duệ Phong hề áp lực, với Đường Nhất Bạch lại có cảm giác quái dị... Vân Đóa xoay xoay vặn vặn cúi đầu xuống, dám nhìn .

      Sau đó nghe được tiếng cười của , vẫn dễ nghe như trước, giống như khúc nhạc được đánh ra. Vân Đóa lén nhìn , phát mặt mày giãn ra, khóe miệng cong cong, hàm răng trắng noãn. Nụ cười mặc dù vẫn kinh diễm, nhưng lúc này hoàn toàn là vẻ ranh mãnh.

      Thầy Tôn thức thời tới bên tai Vân Đóa, giọng , “Vân Đóa, hình như bị đùa giỡn.”

      Vân Đóa: “...” Những lời này để trong lòng là được rồi, tại sao phải ra!
      Last edited by a moderator: 2/1/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6. Ảnh chụp và thành viên đội cổ động

      Khuôn mặt Vân Đóa đỏ lên, để ý tới mấy người Đường Nhất Bạch, làm bộ loay hoay máy ảnh.

      Kỳ Duệ Phong có chút giải thích được, nhưng mà, là thần tượng, có ý định lưu quá nhiều thời gian cho fan, bởi vậy chụp ảnh chung xong mang đàn em rời .

      Vân Đóa nắm lấy thời cơ kéo dài khoảng cách với họ, chụp vài tấm hình. quan tâm có thể chụp được ảnh có thể dùng hay , ít nhất có thể an ủi mình, cắm chốt ở đây phải có chút ý nghĩa nào.

      Đưa mắt nhìn theo đội bơi rời , thầy Tôn tò mò hỏi Lâm Tử, “Vì sao vừa rồi cậu nhờ Đường Nhất Bạch ký tên? Bây giờ còn dễ chút, đợi tới khi cậu ta có danh tiếng lớn hơn cậu có muốn cũng kịp.”

      Vẻ mặt Lâm Tử vẫn nhạt nhẽo như vậy, mặt mày có chút buông lỏng, thoạt nhìn vẫn là bộ dạng buồn bã ỉu xỉu. Lại tiếp, từ khi biết ta tới giờ mấy chục phút, ta vẫn luôn như vậy, như là vào cõi mộng đợi linh hồn về vị trí cũ. Nghe thấy lời của thầy Tôn, ta lắc đầu, đáp, “Tôi giúp em tôi lấy, con bé lấy của Kỳ Duệ Phong là đủ rồi.”

      Vân Đóa có chút kỳ quái, “Em cùng xem sao?”

      ta thở dài, “Con bé tới được.”

      Vân Đóa thấy vẻ mặt ta thưa thớt như là có tâm gì, cũng hỏi tới nữa. Lâm Tử lái xe đưa Vân Đóa về khách sạn, hai bên đến đây tạm biệt. Vân Đóa quả nhiên mang hoa tươi về phòng mình, căn phòng vốn rộng cũng bị bày đầy. Làm xong những thứ này, bắt đầu nằm quanh hương hoa ghi bản thảo trước computer. “Sport Weekly” là tuần hai số báo, nếu có những cuộc thi quan trọng như thế vận hội Olympic hoặc World Cup có thể thêm số báo. Đương nhiên, ‘Cúp bơi lội cả nước’ đủ trình độ để thêm số báo.

      Chậm nhất ngày mai, và thầy Tôn phải viết bài về hai ngày so tài về biên tập. Vân Đóa lật xem những bức ảnh mình chụp hai ngày hôm nay, muốn tìm được bức ảnh đưa lên báo.

      Tìm tới tìm lui, cuối cùng, ánh mắt ngừng ở những bức hình chiều nay chụp.

      Lại tiếp, người phỏng vấn chính là Đường Nhất Bạch, nhưng ảnh về Đường Nhất Bạch trong máy cũng chỉ có bức này, biết là trước kia làm gì.

      Góc độ lựa chọn cũng tệ lắm, trong đó khoảnh khắc chụp lại khá tốt. Trong tấm ảnh là bên mặt Kỳ Duệ Phong, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẫn luôn tự tin, Đường Nhất Bạch sóng vai với lại khẽ cúi đầu, khóe miệng còn treo nụ cười yếu ớt. Ánh nắng mùa thu xuyên qua những tán lá ngô đồng rơi người bọn họ, người bướng bỉnh sắc bén đón mặt trời càng khí phách, người cúi đầu cười yếu ớt dưới ánh sáng nhu hòa lại càng ôn hòa khiêm tốn. tấm hình, hai tính cách, bừng bừng trước mắt.

      Vân Đóa nhịn được sờ cằm cảm thấn, bức ảnh hoàn mỹ cỡ nào!

      Nhân vật chính trong bức ảnh chủ yếu là hai người này, về phần những người khác, chỉ cần quá lộ là được. Vân Đóa nhìn lướt qua, sau đó nhìn thấy, cách Kỳ Duệ Phong hơi nghiêng đột ngột thò ra cái cầu và nửa người. Bởi vì trọng tâm người cho nên gương mặt có chút mờ mờ, nhưng mà Vân Đóa liếc mắt là nhận ra cậu ta, chính là khuôn mặt cậu thiếu niên kề vai sát cánh cùng Kỳ Duệ Phong.

      Khuôn mặt cậu đặt bờ vai Kỳ Duệ Phong, để giữ vững thăng bằng, cậu ta thò ra sau nhìn về phía màn hình, cười hì hì vẫy tay chào. Vân Đóa nhìn bên môi cậu có gì đó, vừa thẳng vừa trắng. Ban đầu còn cho rằng cậu chảy nước mủi, nhưng mà có thể khiến nước mũi chảy tràn như thế cũng quá thần kỳ... nâng cằm lên, phóng đại hình ảnh và cẩn thân quan sát, kết hợp với bên quai hàm phồng lên, hiểu ra: Thằng nhóc này ăn kẹo que!

      Đứa này nhà ai, rất muốn xóa cậu ta ....

      Tên của cậu nhóc này, hôm qua Vân Đóa làm rồi, cậu ta là Minh Thiên, hạng mục chính là bơi ếch. thực tế, trong bài học trước kia của Vân Đóa có tên, nhưng mà những người nhớ tương đối nhiều, cho nên tên và khuôn mặt thường tìm ra. Năm nay Minh Thiên chưa tới 16 tuổi, vẫn là người chưa thành niên, nhưng cậu ta tham gia trận đấu cấp quốc gia mấy lần, cuộc thi mùa hè năm nay còn được huy chương đồng, tuổi còn mà lấy được thành tích như vậy là rất cao.

      Vì có cậu bé ngậm kẹo làm rối, cả bức hình cũng biến hóa. Căn cứ vào hành vi thường ngày của phóng viên, Vân Đóa khống chế được tà niệm của mình, xóa cậu nhóc .

      Sau đó gửi bức ảnh cho thầy Tôn, chuyện phiền não này cho người có kinh nghiệm làm.

      Cơm tối Đường Nhất Bạch ăn cơm cùng đồng đội, tâm tình buông lỏng, tự nhiên, hề bị ảnh hưởng bởi kiện buổi chiều. Trạng thái này lây nhiễm cho đồng đội, mọi người thậm chí an ủi —— bởi vì chuyện này cần thiết.

      Cơm nước xong cũng thể tùy tiện chơi đùa, mọi người trở về phòng mình.

      Lần này đội viên tham dự thi có hơn năm trăm người, phân vào ở hai khách sạn. cơ bản, nhóm vận động viên đăng ký ở theo tỉnh, nhưng phía tỉnh còn có đội tuyển quốc gia. Cho nên dnv và Kỳ Duệ Phong là đội viên của đội tuyển quốc gia, mặc dù đại diện thi đấu cho khác tỉnh nhưng vẫn do đội tuyển quốc gia tổ chức dẫn đầu. Bởi vậy phân phòng Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch được phân vào cùng phòng.

      Vừa về tới khách sạn, Kỳ Duệ Phong ngã xuống giờ, lấy điện thoại từ dưới gối ra chơi. Đường Nhất Bạch lật gối mình, bởi vì dưới gối có điện thoại... có chút hâm mộ nhìn điện thoại Kỳ Duệ Phong, trước khi người kia phát nhanh chóng dời tầm mắt, như có việc gì mở ti vi lên xem.

      Lúc này, có người gõ cửa, đợi hai người bên trong phản ứng, người bên ngoài đẩy cửa vào.

      đời này có thể đếm xỉa với vận động viên như thế, cũng chỉ có huấn luyện viên.

      Người tới chính là huấn luyện viên của Đường Nhất Bạch, tên là Ngũ Dũng. Thân hình Ngũ Dũng cao lớn, đôi mắt hổ uy phong lẫm lẫm, râu quai nón, ngoại hình rất có khí chất phạm tội, trong thời kỳ hòa bình khuôn mặt này rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt cảnh sát nhân dân.

      “Ngũ tổng quản,” Đường Nhất Bạch gọi ông, “Ngài tìm con sao?”

      Ngũ Dũng gật đầu, giọng vang dội, “, tới đây.”

      Ông gọi Đường Nhất Bạch tới cửa, đầu tiên là khen ngợi biểu của Đường Nhất Bạch ở bể bơi, tiếp theo xoay chuyển, , “Thái độ cậu tiếp nhận phỏng vấn hôm nay tốt lắm, rất dễ dàng đắc tội phóng viên, về sau chú ý chút.”

      “Vâng.” Đường Nhất Bạch gật đầu cái, cũng biện bạch cái gì.

      Ngũ Dũng thấy cậu ta như thế, ngược lại thể phê bình cậu ta, chỉ thở dài , “Tôi biết trong lòng cậu có uất ức, nhưng mà là đàn ông, cầm được cũng buông được. Miệng lưỡi các phóng viên cũng tốt lắm, điều như ý, chừng sau lưng gài bẫy cậu. Bây giờ cậu còn chưa có thành tích, thành tích có sức, Kỳ Duệ Phong nhà người ta dám kiêu ngạo vì trong tay có huy chương và Olympic, cậu có, cậu có tốt nhất là huy chương vàng Asian Games, còn đặc biệt là bơi bướm, dùng được cái rắm.” qua lại, Ngũ Dũng lộ ra nguyên hình, nổ liên tục.

      Đường Nhất Bạch cười, “Điều này con cũng hiểu, Ngũ bác ...”

      “Nhóc!” Ngũ dũng làm bộ muốn đánh cậu ta, Đường Nhất Bạch nhàng rụt cổ lại, Ngũ Dũng lại cười thả tay xuống, “Thằng nhóc thối!”

      “Ngũ tổng quản.” Đường Nhất Bạch có chút do dự nhìn ông.

      “Chuyện gì?”

      Đường Nhất Bạch lấy dũng khí, đôi mắt lóe sáng, dường như thử hiểu quả làm dễ thương: “Em có thể dùng điện thoại lát ? Trước khi ngủ đưa cho thầy.”

      “Nghĩ hay quá!” Ngũ Dũng khinh khỉnh nhìn , “Chết tâm , sau khi kết thúc thi đấu mới có thể trả lại.”

      “Nhưng mà ——”

      nhưng nhị gì hết, nên học Kỳ Duệ Phong, cậu ta cứu chữa hiệu quả rồi, cậu còn có thể cứu chữa.”

      Đường Nhất Bạch đành phải phẫn nộ trở lại phòng. Kỳ Duệ Phong nghe thấy tiếng bước chân của , ánh mắt vẫn dừng lại ở di động, cũng ngẩng đầu lên , “Vừa rồi Hoa Du đội cổ động nhờ tôi hỏi cậu câu, vì sao trận đấu hôm nay mang kính bơi ấy đưa cho cậu.”

      cứ là được rồi.” Đường Nhất Bạch đếm xỉa tới, xong lại ngồi giường xem tivi.

      “À, được.” Kỳ Duệ Phong đáp, vừa đánh chữ vừa , “Đưa... cho... em... ... trứng... rồi...”

      “...” hàng mi Đường Nhất Bạch hơi nhướng lên, nhanh chóng xoay người, cánh tay dài duỗi ra, đoạt điện thoại của Kỳ Duệ Phong vào tay. hổ là vân động viên, phản ứng và động tác đều nhanh, đưa di động đoạt tới, câu kia Kỳ Duệ Phong vừa đành xong, còn chưa gửi .

      Đường Nhất Bạch nhanh chóng xóa bỏ câu kia, đổi thành: “Hết trận hôm qua tiện tay đưa cho người quen rồi.”

      Sau đó gửi , trả điện thoại lại cho Kỳ Duệ Phong.

      Knp nhìn câu kia của Đường Nhất Bạch, cười ha ha, “Cái này khác mà, của tôi ngắn gọn hơn của cậu. Nhưng mà quả nhiên tôi đoán đúng, cậu muốn từ chối ấy đúng ?”

      Đường Nhất Bạch cười ha ha, “Người trái đất đều có thể đoán đúng.”

      Kỳ Duệ Phong lại khinh bỉ nhìn Đường Nhất Bạch, “Vậy trước đó vì sao cậu nhận của ấy, làm điều thừa.”

      “Trước mặt nhiều người như vậy, giữ mặt mũi cho .” Đường Nhất Bạch giải thích câu.

      nhịn được nghĩ lại tình hình lúc đó. Trưa hôm sinh nhật , ăn cơm cùng đồng đội, đó tới tặng quà cho —— bộ kính bơi. ấy hi vọng trong trận đấu lâu sau dùng kính bơi này, cũng lời chúc của mình.

      Nếu như trực tiếp từ chối, đó khó chịu, nhưng Đường Nhất Bạch cũng muốn giữ lại hi vọng gì nên cho ấy. Bởi vậy sau khi thực xong lời hứa, nhanh chóng chuyển kính bơi cho người khác, ý này thấy rất .

      Sau khi kia nhận được câu trả lời, cách vài phút sau mới đáp lại: Em biết, cảm ơn .

      Kỳ Duệ Phong cảm thán , “Tôi phát tên nhóc nhà cậu, từ chối người ta cũng rất bài bản.”

      Đường Nhất Bạch ngồi nghiêm chỉnh xem tivi, giống như cầm thú giả bộ lạnh nhạt, “Cũng kỳ quái, người chuyện nghiệp mà.”

      “Có ý gì?”

      “...” quyết để ý tới Kỳ Duệ Phong, chỉ chuyên chú chuyển kênh truyền hình. Màn hình TV thay đổi nhanh chóng, đủ loại thanh đứt quãng.

      Kỳ Duệ Phong còn thêm, “Nhưng mà, cậu và em trứng trà cũng tính là xa lạ chứ?... ấy còn rất trượng nghĩa.”

      Ngón tay nhanh chóng điều khiển dừng lại, Đường Nhất Bạch trầm mặc vài giây đồng hồ, đột nhiên quay đầu, nhíu mày nhìn Kỳ Duệ Phong, “ ấy tên là Vân Đóa.”
      Last edited by a moderator: 2/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7

      Chín giờ tối, thầy Tôn đưa đầu đề mà ông tỉ mỉ ghi cho Vân Đóa nhìn chút. Đương nhiên, đầu đề cũng chỉ là ý nguyện chủ quan của ông, cuối cùng lấy đầu đề vẫn phải xem quyết định của tòa soạn.

      Vân Đóa vốn tưởng rằng thầy Tôn đặt đầu đề cho Kỳ Duệ Phong, dù sao ông cũng là người hâm mộ của Kỳ Duệ Phong, nhưng xem xét qua bản thảo thầy Tôn lại dùng số lượng từ nhiều hơn và miêu tả kỹ càng hơn về biểu đẹp mắt của Đường Nhất Bạch trong bể bơi, cảm nhận sâu về ánh sáng và phần tối cùng tồn tại trong lịch sử, chuyên nghiệp phân tích ưu thế và tình cảnh xấu của Đường Nhất Bạch, cũng lạc quan tiên đoán: Cậu ta trở thành ngôi sao rực rỡ của đội bơi Trung Quốc.

      Vân Đóa có chút dám tin tưởng, “Thầy Tôn, ngày nhanh chóng di tình biệt luyến rồi hả?”

      Thầy Tôn nghiêm trang, “Tôi chọn Đường Nhất Bạch, đương nhiên vì Đường Nhất Bạch thích hợp làm đầu đề. Chúng ta dùng cảm tình con người để theo đuổi ngôi sao, nhưng là phóng viên nhất định phải có đôi mắt tin tức.”

      ra đạo lý này cũng đơn giản. Mặc dù Kỳ Duệ Phong là người khá nổi tiếng, nhưng trận đấu trong nước năm lần, đối với quán quân Olympic mà , sân khấu này quá , trong trận đấu như vậy, cho dù lấy được thành tích thế nào cũng khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn. Cho nên lần này các phóng viên đều chạy vào bát quái của Kỳ Duệ Phong, nhưng lần này Kỳ Duệ Phong lại thông minh, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, đáng tiếc miệng lại rất nghiêm, lộ ra bất kỳ tin tức quan trọng đáng giá nào.

      So với Kỳ Duệ Phong, Đường Nhất Bạch quả cả người đều là chủ đề, mặc dù nổi tiếng bằng Kỳ Duệ Phong nhưng nhiều chủ đề kình bạo như vậy cộng lại cũng đủ dẫn tới chú ý , hơn nữa thành tích của cũng quả tốt. Thành viên thi đấu tiếp sức cuối cùng bơi đạt được thành tích, ở châu Á có nhiều, rất đáng ghi lại việc quan trọng phen.

      Vân Đóa nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận những điều này, lập tức thán phục nhìn thầy Tôn, “Thụ giáo!”

      Viết xong bản thảo, hai người cùng ra khách sạn, tìm tiệm ăn khuya ở gần.

      Thành phố Z là thành phố ở phương Bắc, ẩm thực chủ yếu là các loại mỳ. Vân Đóa là Giang Nam ăn cá, lúc này lật qua lật lại thực đơn hai lần, cuối cùng chọn vằn thắn tôm tươi. Thầy Tôn gọi bát mỳ thịt bò.

      Trong lúc đợi cơm, thầy Tôn lén với Vân Đóa, “Vân Đóa, có việc tôi phải nhắc nhở .”

      “Chuyện gì, thầy Tôn, có gì thầy cứ thẳng.”

      “Cái phóng viên hôm nay sẵng giọng, phó chủ biên của bọn họ rất quen thuộc với chủ nhiệm Lưu. Tôi thấy người phóng viên đó cũng phải hiền lành gì, chừng chưa cần chúng ta trỏ về, chủ nhiệm Lưu biết chuyện. ... chuẩn bị tâm lý tốt.”

      “Vâng.” Vân Đóa gật gật đầu. Quan hệ của báo chí luôn rắc rối khó gỡ, đắc tội người chẳng khác nào đắc tội nhóm người. Hơn nữa, việc hôm nay làm hiển nhiên là phạm vào kiêng kị của báo chí, có thể suy ra, sau khi trở về thể thiếu bị mắng trận.

      là đau đầu....

      Vân Đóa vuốt vuốt huyệt thái dương, “Em biết, cảm ơn thầy Tôn.”

      Tô mì thịt bò nóng hổi được bưng lên, thầy Tôn cầm đôi đũa, “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ăn cơm trước, chết đói rồi.”

      lúc lâu sau, vằn thắn của Vân Đóa cũng được bê lên, thổi hơi nóng nếm thử miếng, rất thơm, ăn rất ngon! Vân Đóa cũng rất đói bụng, nhanh chóng quên những chuyện đó, vô cùng chăm chú ăn vằn thắn.

      Ăn ăn, biết thầy Tôn nhớ tới cái gì, đột nhiên quát lên, “Tôi biết rồi!”

      Vân Đóa sợ tới mức khẽ run, suýt nữa bị nghẹn vằn thắn. ho lúc lâu, hỏi thầy tôn, “Thầy biết cái gì?”

      “Tôi biết cậu ta là ai rồi!”

      Vân Đóa càng buồn bực, “Ai? Cậu ta nào?”

      “Lâm Tử ấy, chính là Lâm Tử hôm nay chúng ta gặp được!”

      Vân Đóa vừa định , ai ngờ sau lưng thầy Tôn đột nhiên truyền tới giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Ông gọi tôi?”

      Thầy Tôn giống như bị người điểm huyệt, ngồi sững sờ tại chỗ, lúc thể . Ông từ từ chuyển động cổ, nhìn về phía sau lưng. Người chuyện xoay mặt về phía bọn họ, phải Lâm Tử là ai.

      Cái cằm của thầy Tôn như muốn rớt xuống.

      Vân Đóa nhịn được che miệng than, “Vị thiếu hiệp này, ngài là triêu hồi thú sao?”

      phải,” Lâm Tử lắc đầu, đứng dậy ngồi xuống bàn Vân Đóa, “Tôi nghe quán cơm này có món thịt dê pha mô ngon nên muốn đến nếm thử.”

      ta mây trôi nước chảy như vậy, nhưng mà thầy Tôn và Vân Đóa còn có chút thất thần, nhất là thầy Tôn, quả nhận lấy kinh hãi. Vân Đóa nhìn thấy người bán hàng bưng chén lớn tới, Lâm Tử giơ ngón tay lên với người bán hàng, người bán hàng liền đặt chén trước mặt .

      Sau đó bắt đầu ăn.

      Vân Đóa quên ăn vằn thắn của mình, vẻ mặt hoảng hốt nhìn vị này. Buổi tối mùa thu lạnh hơn, ta đổi áo sơ mi dài tay, cổ áo và cúc áo cũng vô cùng hoàn hảo. ta có bờ vai hoàn mỹ, dáng người thon dài, đường cong khuôn mặt ràng, ngũ quan tinh sảo, khí chất ưu nhã, thần thái lười biếng, lúc này tùy ý ngồi xuống, giống như super model mới từ sân khấu xuống, đặc biệt có khuôn cách.

      Nhưng mà vị super model này bưng chén lớn thịt dê pha mô ăn rất high.

      Vân Đóa có cảm giác đành lòng nhìn thẳng. liếc mắt nhìn thầy Tôn, phát thầy tôn mặt đỏ ửng, xoa xoa tay, cẩn thận hỏi, “Cậu chính là Cổ thần Lâm Tử phải ?”

      Lâm Tử nhanh chậm nuốt thức ăn trong miệng, đáp, “Tôi phải cổ thần.”

      “À...” thầy Tôn có hơi thất vọng.

      “Nhưng mà có người gọi tôi như vậy.” Lâm Tử xong, vùi đầu tiếp tục ăn.

      Đôi mắt thầy Tôn lại sáng lên.

      Vân Đóa đặc biệt tò mò, lại có ý tứ bát quái trước mặt người ta, vì vậy lén dùng điện thoại di động tìm kiếm. mạng quả có tin tức về vị Lâm Tử này, nhưng mà đa số tin tức đều tỉ mỉ, mà nguồn gốc những tin tức này rất có vấn đề. Từ chút ít tin tức này, Vân Đóa lọc ra vài ý cơ bản có thể tin: Thứ nhất, người này xào cái gì đó rất nhiều, cổ phiếu kỳ hạn, ngoại hối... Tóm lại ngoại trừ xào rau cái gì cũng xào; thứ hai, dường như ta có chiến tích bất bại; thứ ba, người này trước kia ở nước Mỹ, ngẫu nhiên lẻn về châu Âu, châu Á và các nơi, ba năm trước đột nhiên về nước, từ đó vẫn luôn phát triển ở quốc nội.

      Xem xong, lại là thiên tài thể chạm. Vân Đóa là người phàm tục, hào hứng. cất điện thoại , tiếp tục ăn vằn thắn. Thầy Tôn có chút phấn khởi, vừa dùng đũa gắp mì, vừa lén nhìn Lâm Tử, ánh mắt khá nóng. Lâm Tử có tố chất tâm lý như sắt thép, dưới ánh mắt như thế vẫn bình tĩnh ăn xong chén thịt dê pha mô, ta có vẻ chưa thỏa mãn, vì vậy lại gọi thêm chén.

      Vân Đóa cảm thấy Lâm Tử “nếm thử” là quá hàm súc, ta hẳn là “nếm thử nếm thử nếm thử nếm thử”

      Trận đấu ngày tiếp theo có Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch, ngược lại có Minh Thiên chưa thành niên, cậu ta bởi ếch 100m. Vân Đóa nhìn cậu ta trong bể bơi đạp đạp, đúng như con ếch. Con ếch này từ vòng loại tới bán kết đều đường dẫn đầu, đến trận chung kết cùng qua loa mà nhận được huy chương bài, cả cuộc thi đều bơi rất thuận lợi, tuyệt gay cấn, giống như bà cụ dạo phố.

      Sau khi cậu ta lên bờ, Vân Đóa cướp đc phỏng vấn. đợi hỏi vấn đề của mình, Minh Thiên lại mở miệng trước: “Chị, em có đẹp trai hay , chị có thích em ?”

      Vân Đóa lặng lẽ liếc mắt.

      Cùng lúc đó, trong phòng chuyên môn, Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong sóng vai ngồi chính giữa đồng đội, quan sát tình huống dưới kia. Minh Thiên có thể đoạt huy chương vàng, đối với bọn họ mà cũng có gì lo lắng, Kỳ Duệ Phong thậm chí nhàm chán ngáp cái.

      “Tôi .” Kỳ Duệ Phong ngáp xong, với Đường Nhất Bạch, “Hỗn hợp lặn 4x100, cậu có ý kiến gì ?”

      Trận đấu này, hai người bọn họ đại diện các tỉnh xuất chiến, đều là bơi tự do gậy cuối. Tình huống này rất giống 4x100 mét bơi tự do hôm qua. Đường Nhất Bạch nghe Kỳ Duệ Phong , nhàn nhạt lắc đầu, lơ đãng đáp, “ ý kiến.”

      Kỳ Duệ Phong hướng dẫn từng bước, “Cậu cảm thấy ai là quán quân?”

      Đường Nhất Bạch nhăn mày. “Các .”

      “Stop đê...!” Kỳ Duệ Phong bỗng dưng cảm thấy thú vị, “Cậu thể huênh hoang chút để tôi phản bác được ?”

      thể. Gần đây em rất thực tế.” Đường Nhất Bạch tư thế ngồi đoan chính, mười ngón tay giao nhau đặt đùi, vẻ mặt nhàn nhã, bộ dạng cán bộ kỳ cựu họp. , “Các có Triệu Việt, có Minh Thiên, hơn , nếu như ngay cả trận đấu trong nước cũng giành được, bằng mổ bụng tập thể .”

      Lời này ra từ miệng Đường Nhất Bạch làm cho Kỳ Duệ Phong nghe thoải mái, nhưng vẫn còn giả mù sa mưa , “Các cậu còn có Trịnh Lăng Diệp.”

      Trịnh Lăng Diệp và Đường Nhất Bạch đến từ cùng đội tỉnh, cũng cùng đội quốc gia, cậu ta xem như là thành viên nam giỏi nhất ở Trung Quốc sau Đường Nhất Bạch. Lúc này Đường Nhất Bạch nghe thấy Kỳ Duệ Phong tên quay mặt với người nào đó, “Lăng Diệp, cậu cảm thấy thế nào?”

      Cậu nhóc ngồi bên cạnh chính là Trịnh Lăng Diệp. Trịnh Lăng Diệp vào đội quốc gia muộn, lại giỏi chuyện, mặc dù thành tích sai nhưng ở bên cạnh Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch lại có cảm giác yếu kém. Lúc này thấy Đường Nhất Bạch hỏi, cậu ta nhíu màu trầm từ, mặc dù nhìn cậu ta có bộ dạng cơ trí có kiến giải, nhưng Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong cũng có ảo tưởng cậu ta lời gì cao kiến.

      Quả nhiên, sau trầm tư, Trịnh Lăng Diệp chỉ câu: “ Nhất Bạch đúng.”

      Được rồi, cậu ta có thể năm chữ chút, là cho Đường Nhất Bạch mặt mũi.

      Mấy người tán gấu, nhìn về phía Minh Thiên ở bể bơi, cậu nhóc còn chuyện với phóng viên. Thằng nhóc Minh Thiên này có thích: Thích được phỏng vấn... Thằng nhóc này đặc biệt thích trước mặt ký giả, lúc này ngay cả nhân viên công tác tới khuyên bọn họ giải tán, Minh Thiên vẫn còn lưu luyến rời theo sát phóng viên tán gẫu.

      “Cái thằng nhóc này!” Kỳ Duệ Phong nâng trán.

      Đường Nhất Bạch nhìn màn hình điện tử, “Thành tích của nó...”

      “Còn tiến bộ, hơn nữa sau này vẫn tiến bộ.” Kỳ Duệ Phong tiếp.

      “Ừ.” Đường Nhất Bạch gật gật đầu, lại nhìn về phía Minh Thiên, trong ánh mắt lộ ra vui mừng. Rốt cục Minh Thiên chịu rời , nhưng mà lát nữa lĩnh thưởng, thằng nhóc lại thao thao bất tuyệt.

      Kỳ Duệ Phong đột nhiên cảm thán : “Tuổi trẻ tốt.”

      Lời này, ra từ thanh niên hai mươi tuổi, giống như là vui đùa. Nhưng Đường Nhất Bạch biết Kỳ Duệ Phong đùa. Đối với đa số vận động viên chuyên nghiệp mà , hai mươi tuổi là tuổi đỉnh cao. Ý nghĩa đỉnh cao cực hạn, là gian tiến bộ bị áp bức vô hạn. Minh Thiên mười sáu tuổi, giống như nụ hoa uống đầy nước, mỗi ngày đều có thể thấy được tốc độ phát triển. Mà Kỳ Duệ Phong hai mươi tuổi, muốn đạt được bất kỳ tiến bộ nào, đều phải liều mạng phá vỡ độ mạnh yếu cực hạn.

      Cho nên mới dùng giọng điệu tràn ngập hâm mộ ra như vậy, hâm mộ Minh Thiên, bằng hoài niệm tuổi mười sáu của mình.

      Ánh mắt Đường Nhất Bạch vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng trong giọng cũng khó dấu hâm mộ, “Đúng vậy, tuổi trẻ tốt.”

      Tuổi trẻ là có thể phạm sai lầm, té ngã rồi đứng dậy. Mà , Đường Nhất Bạch, còn cơ hội phạm sai lầm nữa rồi, thể té ngã nữa.

      Kỳ Duệ Phong nhìn Đường Nhất Bạch. đột nhiên ý thức được, mặc dù Đường Nhất Bạch hơn tuổi, nhưng mà Đường Nhất Bạch còn có tư cách cảm thán hơn. Bọn họ từng hẹn cùng đứng lĩnh thưởng ở thế vận hội Olympic, làm được mà Đường Nhất Bạch lại...

      Kỳ Duệ Phong đột nhiên có chút khổ sở, “Đường Nhất Bạch.”

      “Hả?”

      “Cậu nhât định phải trở thành người bơi nhanh nhất thế giới.” Giọng Kỳ Duệ Phong vô cùng trịnh trọng.

      Đại khái, “Người bơi nhanh nhất” là danh hiệu dành cho trận đấu bơi trăm mét tự do của nam. Nam thường bơi nhanh hơn nữ, bơi tự do lại nhanh hơn tất cả các thế bơi khác, mà 100m là trân đấu hoa lệ và kinh diễm nhất. Bởi vậy, “Người bơi nhanh nhất thế giới”, chỉ có thể dành cho vận động viên nam vô địch 100 mét tự do thế giới.

      Cả châu Á, chưa bao giờ xuất người có năng lực lấy được vinh hạnh đặc biệt này.

      Ánh mắt Đường Nhất Bạch ôn hòa mà kiên định. cười cười, khóe môi cong lên, “ nghi ngờ, em .”
      Last edited by a moderator: 2/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: Chân dài cũng là sai lầm

      Mấy ngày thi đấu kế tiếp, Vân Đóa dần dần tiến vào trạng thái, xông vào như thiêu thâ. viết bản thảo dài vài trang rất tốt, được tòa soạn báo chọn dùng, hơn nữa bản thảo được đặt website “Sports Weekly”.

      Ngoài ra, bức ảnh lần trước chụp bao gồm Kỳ Duệ Phong, Đường Nhất Bạch và Minh Thiên cũng được tòa soạn báo chọn dùng, trở thành bức ảnh cuối tổng kết cuộc thi.

      Lần tranh tài này, Kỳ Duệ Phong vẫn khí phách như trước. ta đăng ký tham gia bốn hạng mục riêng và hai hạng mục tập thể, cuối cùng lấy được bốn huy chương vàng và hai huy chương bạc, tiếp tục viết nên truyền kỳ về vua bơi lội của Trung Quốc.

      khéo là, hai trận đấu giành huy chương bạc đó, huy chương vàng đều nằm tay Đường Nhất Bạch.

      Mà bản thân Đường Nhất Bạch, đăng ký tham gia hai hạng mục riêng và hai hạng mục tập thể, theo thứ tự là 50 mét bơi tự do nam, 100 mét bởi tự do nam, bơi tự do tiếp sức 4x100 nam, hỗn hợp tiếp 4x100 nam. Trong đó ba hạng mục trước cũng thu được huy chương vàng, hạng mục thứ tư thua ở Kỳ Duệ Phong, đạt được huy chương bạc.

      Từ số lượng huy chương, Đường Nhất Bạch địch lại được Kỳ Duệ Phong, nhưng xem hai người thi đấu được ai hơn ai kém rồi.

      Kỳ theo Vân Đóa, so sánh vậy được bởi vì lĩnh vực am hiểu của hai người khác nhau. Đường Nhất Bạch có sực bật lớn, am hiểu trận đấu cự ly ngắn, Kỳ Duệ Phong sức chịu đựng tốt, thích hợp khoảng cách dài, hai người thể so sánh.

      Nhưng mà truyền thông lại chuyện say sưa về việc này. Nguyên nhân có thể là quá trống trải yên lặng, cần tùy thời tùy chỗ tìm chủ đề tâm ...

      đám phóng viên khác —— chủ yếu dùng hình dung của Vân Đóa là ‘kẻ thù’ —— mang ác ý lớn phỏng đoán so sánh hành động. Bọn họ cho rằng Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong thể so sánh, lý do phải về chuyên nghiệp, mà vì hai người này phải cùng khóa sao. Kỳ Duệ Phong là quán quân Olympic, còn Đường Nhất Bạch sao? Ngay cả Thế Cẩm cũng tham gia.

      như vậy cũng có đạo lý, nhưng đáng giận là, bọn họ mượn ý nghĩa này để phát huy, ít có hay , mặc dù xác nhận cái gì nhưng giữa những hàng chữ dẫn độc giả vào nhận thức đặc biệt: Đường Nhất Bạch giẫm lên Kỳ Duệ Phong.

      Đường Nhất Bạch cũng nhìn thấy bài báo đó, dở khóc dở cười, “Nằm cũng trúng đạn.”

      Kỳ Duệ Phong an ủi , “Người có thể đánh đồng với đây nhiều lắm, cậu phải biết đủ !”

      Mặc dù những lời này hơi vô sỉ chút, nhưng cũng là lời .

      Ngoại trừ lần đó ra, càng nhiều những phân tích khách quan hơn. ít người cho rằng, Đường Nhất Bạch xuất phát nhanh, sức bật trong nước rất mạnh, trạng thái thi đấu rất tốt.. vân vân. Về phần khuyết điểm ấy, tốc độ xoay người đủ nhanh, đây là khuyết điểm ràng nhất.

      Khi Vân Đóa phỏng vấn Đường Nhất Bạch lần nữa đưa ra vấn đề chuyên nghiệp, “ cảm thấy vì lý do nào làm cho tốc độ xoay người trong nước của được tốt?”

      Đường Nhất Bạch mím môi, dùng loại giọng điệu như xin lỗi, lời khiến cho người thường cực kỳ hâm mộ..., “Chân của tôi hơi dài.”

      “Hả...” Xem ra còn chưa đủ chuyên nghiệp rồi, đoán được câu trả lời này.

      Cho nên câu hỏi kế là “Cách khắc phục như thế nào” cũng cần hỏi, thể chém đứt đoạn chân chứ...

      Căn cứ bài học trước kia của Vân Đóa, biết vận động viên bơi lội thường ưu tiên chọn thân dài, cánh tay phát triển dài. Nhưng mà thân dài có nghĩa là chân ngắn, bởi vì hoàn toàn thân cao mới được. suy luận chút, vận động viên bơi lội cao 1m9, chân dài hơn người thường cao 1m7. Cho nên những ngày này Vân Đóa nhìn nhóm vân động viên, chân cũng rất dài nhưng để ý nhiều đến vấn đề này.

      ra chân dài cũng là sai lầm!

      Khó trách cảm thấy Đường Nhất Bạch giống những người khác, bởi vì chân ta dài cho nên có vẻ hòa hợp sao?

      Vân Đóa có chút đồng tình nhìn Đường Nhất Bạch. cảm thấy Đường Nhất Bạch làm sai nghề rồi, mặt mũi này, vóc người này, vì sao phải bơi chứ, xưng bá ở showbiz rất tốt!

      Ngày thi đấu cuối cùng, nội dung nhiều lắm, thi đấu hết cử hành lễ bế mạc. Ngày này, thời gian của các vận động viên cũng thư thái hơn ít. Vân Đóa nhìn Đường Nhất Bạch bị người vây quanh cầu chụp ảnh chung, có người của truyền thông, cũng có nhân viên trong cuộc thi, còn có người tình nguyện. nhớ mình còn chưa chụp ảnh chung cùng Đường Nhất Bạch, vì vậy giữ vững tinh thần qua.

      Đường Nhất Bạch bao 1m89, cao lớn vững chãi, giống như cây tùng. cao hơn tất cả những người xin chụp ảnh chung cho nên rất dễ dàng vượt qua mọi người mà thấy được Vân Đóa.

      Vân Đóa thấy ánh mắt của , đột nhiên lắp, “Tôi, cái đó, tôi cũng muốn chụp cùng bức ảnh....”

      Đường Nhất Bạch nhếch miệng cười cười, nụ cười ấm áp như xóa xuân phảng qua, làm cho lòng người khá hơn. gật gật đầu: “Được.” rồi tách đám người và chủ động tới.

      là quá nể tình rồi. Vân Đóa có chút kích động, mà thầy Tôn càng kích động hơn , cầm máy ảnh chỉ huy tư thế và chỗ đứng của bọn họ, lại còn đùa: “Phải chụp toàn thân thôi, chụp nửa người nhìn thấy Vân Đóa!”

      Đầu Vân Đóa mấy vạch đen, tức giân bất bình : “Em làm gì thấp như vậy!”

      Ngay lúc thầy Tôn sắp ấn nút chụp bên cạnh Vân Đóa xuất thêm người. liếc nhìn chỉ thấy cánh tay ta. Ngửa đầu, lại ngửa đầu, lại ngửa.... Rốt cục nhìn thấy mặt, hóa ra là Kỳ Duệ Phong.

      Vẻ mặt Kỳ Duệ Phong lạnh lùng, “ cần cảm ơn.”

      rất muốn đá văng ta ra! Ánh mắt Vân Đóa nhìn chằm chằm vào ta, nhưng mà, nếu làm như thế chính mới là người có khả năng lớn bị bắn ra!

      Kỳ Duệ Phong vừa đứng vững, bạn Minh Thiên vọt đến cạnh như cơn gió, cầm kẹo que trong miệng, “ à, em tới rồi,” sau đó cậu ta lại gọi, “ Lăng Diệp, tới chụp ảnh!”

      Trịnh Lăng Diệp yên lặng tới, yên lặng đứng bên cạnh Đường Nhất Bạch.

      Vì vậy, kế hoạch chụp ảnh hai người mở rộng thành năm người, Vân Đóa quýnh quýnh nhìn về máy ảnh, “Thầy Tôn, mau chụp.” lo rằng chậm chút có chuyện, tốt cả đội bơi lội quốc ra đến chụp chung.

      Chụp ảnh xong, Vân Đóa lấy trong ba lô cái áo T-shirt màu trắng mới tinh. Cái áo này mua san phẩm tuyên truyền, mặt có in tên và địa điểm cuộc thi đấu lần này, kiểu chữ màu lam được thiết kế thành hình bọt sóng, nhìn vô cùng xinh đẹp. Vân Đóa mở áo ra, nhìn về phía mấy vị vân động viên, “Có thể ký tên cho tôi ?”

      vốn muốn tìm Đường Nhất Bạch ký, nhưng mà bây giờ, nhiều thêm vài chữ ký cũng sao cả.

      Áo T-shirt cotton màu trắng nhanh chóng có thêm nhiều chữ như gà bới.

      Vân Đóa cất ký áo , đến giờ cũng nên tạm biệt những người này. Cuộc thi chỉ ngắn ngủn tám ngày, thời gian tiếp xúc với bọn họ nhiều nhưng bọn họ để lại ấn tượng rất sâu với , làm vốn chỉ muốn ứng phó nhưng lại có chuyến tệ. Vân Đóa chúc phúc từ đáy lòng, “Cố lên, hi vọng về sau mọi người có thể bơi với thành tích tốt hơn nữa.”

      Kỳ Duệ Phong: “Điều đó còn phải sao!”

      Đường Nhất Bạch: “Được.”

      Minh Thiên: “Chị à, cho em phương thức liên lạc được ? Sau này còn thường trò chuyện!”

      Trịnh Lăng Diệp: (⊙_⊙)
      Last edited by a moderator: 2/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :