1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 13: Lại mặt
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nha hoàn trả lời:“Là tên nô tỳ bốc thăm được sau khi vào Đoàn phủ, mọi người đều họ Đoàn.”

      Kỳ lạ sao? Có gì kì lạ, Đoàn Chính Trung là người như vậy, thích nắm trong tay tất cả cảm giác của người khác. Hạ nhân trong phủ cùng họ Đoàn như nàng mới cảm thấy kỳ lạ!

      Cầu Mộ Quân lại hỏi:“Tên bốc thăm được là sao?”

      Nha hoàn trả lời:“Cùng nô tỳ vào Đoàn phủ còn có năm sáu nương khác. Ngày đầu tiên quản gia cầm mấy tờ giấy đến cho bọn nô tỳ bốc, đó toàn là tên hoa ví dụ như Mộc Miên, Đinh Hương.

      Nô tỳ bốc được Mộc Cận, nên tên là Đoàn Mộc Cận.”


      “Khụ……” Cầu Mộ Quân nhịn được nhàng ho cái, che dấu cảm xúc của mình, nghiêm mặt :“Vậy lúc trước em tên là gì?”

      Nha hoàn lập tức hoảng sợ, :“Phu nhân, điều thứ mười trong quy định của Đoàn phủ là vào Đoàn phủ liền họ Đoàn, dùng tên Đoàn phủ ban cho, vĩnh viễn được nhắc tới tên trước kia. Làm trái bị phạt nặng.”


      Cầu Mộ Quân đè trán, lẩm bẩm:“ như vậy, trong Đoàn phủ này chỉ có mình ta họ Đoàn?”


      Nha hoàn cười :“Phu nhân cũng họ Đoàn mà, phu nhân phải Đoàn thị sao?”


      Cầu Mộ Quân lại ho cái, gật đầu :“ đúng là khó nghe muốn chết!”


      Nha hoàn đương nhiên dám đáp lời, lại nhịn được cúi đầu nở nụ cười.


      Cầu Mộ Quân :“Ta về sau gọi em là Cận Nhi nhé. Cận Nhi em bao nhiêu tuổi ?”


      Nha hoàn cao hứng gật đầu, lúm đồng tiền nho mặt lại lộ ra, :“Nô tỳ mười sáu.”


      “Ừ.” Cầu Mộ Quân nhìn nàng mỉm cười.


      Cận Nhi đứng lát, :“Phu nhân, nô tỳ cáo lui trước, người có gì phân phó gọi nô tỳ.”


      Cầu Mộ Quân gật đầu. Cận Nhi rời khỏi phòng, lại vấp ngã ở bệ cửa.


      Cầu Mộ Quân đứng lên dìu nàng dậy, nhìn thấy chân nàng bị trầy da.


      “Mau bôi thuốc !” Cầu Mộ Quân đỡ nàng ra cửa, Cận Nhi vội :“Phu nhân, nô tỳ sao đâu, người cần đỡ nô tỳ.”


      Lúc này nha hoàn khác cũng thấy, vội chạy lại giúp đỡ nàng. Cầu Mộ Quân cũng tiếp tục kiên trì, giao phó tiếng rồi vào phòng, đến trước bàn lại thấy tờ giấy vừa rồi đâu cả.


      Cái bàn ngay bên cửa sổ, quyển sách bàn bị gió thổi “Phần phật ”. Cầu Mộ Quân đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, biết bị gió thổi nơi nào rồi. Nàng cũng để ý nhiều lại ngồi xuống.


      **********


      Ngày hôm sau, Cầu Mộ Quân rời giường sớm, vừa ra khỏi cửa thấy đội ngũ đông đảo ngoài cửa, khí phái như đội ngũ đón dâu. Giữa đội ngũ có chiếc xe ngựa hoa lệ to, lại lần nữa thể tài lực của Đoàn đại tổng quản.


      đứng bao lâu, Đoàn Chính Trung được số lớn hạ nhân hầu hạ ra, Đoàn Tử Thông đương nhiên cũng ở trong số đó, cung kính đưa đến bên xe ngựa, sau đó lại thỉnh an mẫu thân là nàng đây.


      Phía dưới xe ngựa vẫn có người quỳ gối, Đoàn Chính Trung lại dẫm lên lưng người kia lên. Cầu Mộ Quân chịu nổi, sai hạ nhân cầm mộc đôn đến.


      Đội ngũ chậm rãi xuất phát, Cầu Mộ Quân cùng Đoàn Chính Trung ngồi xe. Bên người có bất cứ nha hoàn hay hạ nhân nào nên nàng cảm thấy có chút khó thở, liền vén bên mành lên muốn nhìn phong cảnh bên ngoài. Kết quả xem được gì lại bị dọa giậy nẩy mình. Bên ngoài có rất nhiều người theo xe ngựa, thấy nàng vươn đầu ra, đều chỉ chỏ về phía nàng, hô:“Mau nhìn mau nhìn, tiểu thư Cầu phủ kìa!” Quá sợ hãi, nàng vội buông mành xuống. Nàng quên, hôn của bọn họ được toàn bộ người trong kinh thành quan tâm. Bây giờ hai người lại mặt, người khác đương nhiên muốn chạy ra xem náo nhiệt!


      Nàng lén nhìn Đoàn Chính Trung, phát từ từ nhắm hai mắt, khí định thần nhàn*. Mày kiếm, sống mũi cao, hình môi nét mà sâu, khuôn mặt góc cạnh ràng. Toàn thân cao thấp còn lộ ra khí chất cơ trí lại thâm sâu lường được. Bỏ qua thân phận thái giám cùng với sở thích kì quái và hành vi đáng giận của , quả là kẻ có thể mê hoặc lòng người.


      cách khác là kẻ chỉ có thể nhìn bề ngoài, thể nhìn bên trong.

      *Khí định thần nhàn: khí tức ổn định, thần sắc thư thái


      Ban đầu Cầu Mộ Quân lén liếc nhìn sau đó chuyển thành nhìn thẳng, chỉ cảm thấy có chút đui mù, lại phảng phất như nhìn thấy người quen, trong lòng ra cảm giác quen thuộc, nhưng cảm giác này rất mơ hồ, nàng định cố sức nhớ, lại nhớ được.
      KhaiDoanh_347mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 14: Lại mặt 2
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Ban đầu Cầu Mộ Quân vụng trộm liếc nhìn sau đó chuyển thành nhìn thẳng, chỉ cảm thấy có chút đui mù, phảng phất như nhìn thấy người quen, trong lòng ra cảm giác quen thuộc, nhưng cảm giác này rất mơ hồ, nàng định cố sức nhớ lại, lại nhớ được.


      Đoàn Chính Trung đột nhiên mở mắt.


      Cầu Mộ Quân hoảng hốt, vội cúi đầu, sau đó lại làm bộ như có việc gì nhìn sang nơi khác.
      Đoàn Chính Trung lại nhìn chằm chằm vào nàng thôi, ánh mắt như tìm tòi nghiên cứu, giống như nhìn ra cái gì, lại giống như nhìn ra gì cả. Cầu Mộ Quân biết muốn nhìn cái gì, nhưng ánh mắt này làm cho lòng nàng hốt hoảng. Bị Đoàn Chính Trung nhìn hồi lâu, nàng thể chịu được nữa, mở miệng :“Ngươi nhìn cái gì?”


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng :“Ngươi mười chín tuổi?”


      Cầu Mộ Quân liếc trắng mắt, :“Chúng ta hợp bát tự.” Hơn nữa bát tự kia còn rất xứng đôi.


      Cầu Mộ Quân chờ câu tiếp theo của , lại ngậm miệng thêm lời nào nữa. nâng mành, lạnh nhạt nhìn đám người nhốn nha nhốn nháo bên ngoài, tựa như người khác nhìn náo nhiệt của , cũng xem náo nhiệt của người khác.


      Nàng quả kém xa .


      Vì sao bị mọi người giễu cợt chỉ trỏ lại có thể bình chân như vại như vậy? Nhìn , Cầu Mộ Quân khỏi bắt đầu tìm tòi nghiên cứu.


      Từ vào cung, chịu lạnh nhạt của mọi người, cho nên quen sao?


      Thân là thái giám, dù giờ đây dưới người vạn người, đạt tới địa vị cao nhất thái giám có khả năng leo lên, nhưng vẫn bị người ta xem thường. dù sao cũng là kẻ đáng thương.


      Trong lúc này, dường như Cầu Mộ Quân tha thứ hơn nửa những hành vi trước giờ của .


      Đội ngũ lại mặt đến trước cửa Cầu phủ, Đoàn Chính Trung từ xe ngựa xuống, Cầu Mộ Quân cũng theo xuống. Quỳ dưới xe ngựa vẫn là người trẻ tuổi.


      về đến nhà, bốn phía còn đứng nhiều người xem như vậy, Cầu Mộ Quân muốn tạo thêm đề tài mới cho người ta bàn tán, liền đặt chân lên lưng người kia.


      Rời khỏi xe ngựa, bởi vì trọng tâm đặt ở lưng người khác, Cầu Mộ Quân bất an có chút đứng vững, cả người lảo đảo, lại bị Đoàn Chính Trung đứng phía dưới kéo tay vậy nên liền ngã vào trong lòng .


      Mùi hương hoa nhài nhàn nhạt người bay vào trong mũi nàng, mơ hồ còn mang theo tia hơi thở khác. Mặt nàng đỏ lên, Cầu Mộ Quân vội đứng vững, che dấu tiếng tim đập loạn.


      Thấy người Cầu gia ra cửa nghênh đón, Đoàn Chính Trung bình tĩnh :“Bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu.”


      Cầu Mộ Quân cũng giọng :“Cha, mẹ.”


      Hầu gia Cầu Vĩ cứng ngắc nở nụ cười, :“Mau vào nhà .”


      Cầu phu nhân trấn tĩnh bằng Cầu Vĩ, lúc nhìn thấy con , khóe mắt ươn ướt, nghiêng mặt lén lau nước mắt. Cầu Mộ Quân nhìn thấy vậy trong lòng cũng chua xót, nhưng bây giờ phải thời điểm tốt để những lời an ủi.


      Đến tận khi vào cửa, Cầu Mộ Quân nhìn quanh nhưng thấy Cầu Tư Huyên.


      Tiểu Nhụy bên dìu nàng giọng :“Tiểu thư, nhị tiểu thư nàng thoải mái, ở trong phòng nghỉ ngơi rồi.” Tiểu Nhụy là nha hoàn bên người nàng lúc còn ở Cầu phủ, lúc đến Đoàn phủ biết Đoàn phủ ra sao nên Cầu Mộ Quân để nàng lại Cầu phủ mang nàng theo.

      Giờ nghĩ lại, may mắn sao lúc ấy để nàng làm của hồi môn, bằng nàng cũng phải giống như Cận Nhi, sinh hoạt dưới ma trảo của Đoàn Chính Trung chịu đựng cổ quái của .
      KhaiDoanh_347, tart_trungmal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 15: Người nên mắng chửi
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Vào cửa bao lâu, Cầu Vĩ, Đoàn Chính Trung cùng với mấy người thúc bá khác của Cầu gia ở bên ngoài khách sáo chuyện, Cầu phu nhân kéo Cầu Mộ Quân vào trong phòng.


      Vào phòng, Cầu phu nhân liền khóc ra lời, hồi lâu mới ổn định lại hơi thở, :“Ở bên kia chịu khổ sao?”


      Cầu Mộ Quân cầm tay bà, ôm lấy bà :“Mẹ, cần lo lắng, cổ quái như bên ngoài truyền đâu, đối xử với con rất tốt.”


      Cầu phu nhân khóc :“Sao có thể tốt chứ! Vì sao mệnh con lại khổ như vậy, vì sao lúc trước ta kiên trì hứa gả con cho người khác, kéo dài tới giờ, cuối cùng lại gả cho cái……”


      “Được rồi mà mẹ, gả cho những người khác có gì tốt chứ. Người khác mặt ngoài tốt đẹp, ai biết là dạng người nào? Đoàn Chính Trung tuy rằng là kẻ thân tàn, nhưng lại có thể đối tốt với con, chẳng phải tốt lắm sao?” Cầu Mộ Quân lấy khăn tay ra, nhàng lau nước mắt cho Cầu phu nhân, thành khẩn mấy lời biện hộ.


      Cầu phu nhân nhìn nàng sốt ruột hỏi:“ đánh con, chửi con chứ? là loại người nhẫn tâm!”


      Cầu Mộ Quân cười :“Mẹ, người cứ thích nghe bên ngoài bừa, lời phu nhân Trương gia, tiểu thư Lý gia có thể tin sao? Còn khiến cho con lúc trước vào Đoàn phủ bị dọa chết khiếp, kết quả người ta rất tốt, bình thường hay cười, nhưng rất săn sóc con, còn cẩn thận hơn người!”


      Cầu phu nhân tin :“ sao?”


      mà!” Cầu Mộ Quân vừa cười khẳng định, vừa che giấu là Đoàn Chính Trung chết tiệt kia đá nàng, trói nàng, còn sáp nến người nàng.


      Cầu phu nhân nghĩ nghĩ, lẩm bẩm:“Cũng phải, ở trong cung hầu hạ, cẩn thận cũng đúng.”


      Cầu Mộ Quân thấy bà dường như tin, khỏi thầm thở phào nhõm. Dù có thiện ý hay vẫn là nàng dối lừa mẫu thân.


      Cầu phu nhân còn phải ra ngoài, Cầu Mộ Quân sợ bà ở bên trong khóc lâu đến lúc đó để người ta thấy tốt nên chỉ vài câu rồi dìu bà ra bên ngoài lại, lúc ra cửa lại gặp Cầu Vĩ.


      “Cha.” Cầu Mộ Quân kêu lên. Cầu Vĩ nhìn Cầu phu nhân, :“ khóc nhiều ngày như vậy, mắt đều sưng lên rồi. Để hạ nhân dìu nàng vào hậu viện nghỉ chút .”


      Cầu phu nhân gật gật đầu, để nha hoàn dìu . Cầu Mộ Quân biết cha hẳn là có chuyện muốn , liền ở lại.


      Cầu Vĩ :“Ở bên kia thế nào?”


      “Rất tốt ạ.” Cầu Mộ Quân cười .


      Cầu Vĩ dễ lừa, nghiêm túc :“ với cha. Cha cũng phải biết ngày ngày hai, vẫn có chút hiểu .”


      Cầu Mộ Quân than hơi, cúi đầu :“ dường như thích con lắm, ngày hôm sau liền để cho con ngủ trong phòng khác, nhưng như vậy con rất vui vẻ.”


      Cầu Vĩ thở dài, lại hỏi:“Con cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ ? Có gì khác với lời đồn đại ?”


      Cầu Mộ Quân biết lừa được cha, thành trả lời :“Giống nhau, tính tình quả cổ quái, đại khái…… chắc công công trong cung đều có tính tình như vậy.”


      “À.” Cầu Vĩ gật gật đầu, nhìn đèn lồng trước mắt lộ vẻ đăm chiêu.


      Cầu Mộ Quân nhìn ông, có chút kỳ lạ hỏi:“Cha, sao vậy?”


      Cầu Vĩ lắc lắc đầu, :“Chúng ta ra ngoài .”


      Ban ngày ở Cầu phủ, hai người cũng chuyện. Đoàn Chính Trung vẫn mang vẻ mặt đứng đắn, giống như thay Hoàng Thượng đến Cầu phủ làm việc. Vợ chồng bọn họ giống những đôi vợ chồng khác, giả vờ ân ái cũng phải, duy trì xa cách cũng phải, trước mặt người khác có chút xấu hổ, cho nên chỉ ăn bữa cơm liền lên xe ngựa trở về.


      Đến Đoàn phủ, lại có đống người đứng chờ ngoài cửa. Cầu Mộ Quân sau thời gian cũng quen làm Đoàn phu nhân vậy nên rất tự nhiên theo Đoàn Chính Trung. ngang qua hoa viên, đột nhiên ngừng lại.


      Mọi người xung quanh đều dừng lại, nhìn nghiêng đầu, đến bên đường lấy ra tờ giấy từ trong bụi hoa.


      Nhìn thấy tờ giấy kia, tim Cầu Mộ Quân như ngừng đập. Ai ngờ đến tờ giấy bị gió thổi vẫn còn ở trong viện chưa bị người khác dọn , còn cố tình bị tinh mắt thấy được!
      KhaiDoanh_347, tart_trungmal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 16: thể nhận lỗi
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nhìn thấy tờ giấy kia, tim Cầu Mộ Quân như ngừng đập. Ai ngờ đến tờ giấy bị gió thổi vẫn còn ở trong viện chưa bị người khác dọn , còn cố tình bị tinh mắt thấy được!


      Đoàn Chính Trung nhìn tờ giấy, nhàn nhạt hỏi:“Ai viết ?”


      Quản gia đứng bên cũng thấy mấy chữ tờ giấy, mặt lập tức biến sắc. Đoàn Chính Trung lại hỏi tiếng, mọi người bên cạnh cúi đầu trả lời, quản gia liền nháy mắt gọi hạ nhân tới, giọng :“Gọi tất cả mọi người đến, lão gia có chuyện muốn hỏi.” Những lời này của mặc dù lớn, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh như này chỉ sợ là ai nghe được.


      Tim Cầu Mộ Quân đột nhiên đập mạnh, biết nên làm gì bây giờ.


      Chỉ chốc lát sau, tất cả người trong phủ đều bị gọi tới. Cầu Mộ Quân thấy Đoàn phủ có nhiều người như vậy, trong lòng lập tức buông lỏng. Nhiều người như thế, nàng thừa nhận, cũng làm gì được, dù sao cũng có chứng cớ. May mắn là chưa thấy qua chữ nàng viết.


      Bọn hạ nhân đều đứng thẳng, quản gia hỏi vài lần có kết quả biết xử trí thế nào đành đứng sang bên nhìn sắc mặt Đoàn Chính Trung.


      Đoàn Chính Trung mím môi, nhìn chung quanh vòng, :“Hạ nhân chưa được năm công kì mỗi người mười đại bản, đánh tới dưới cấp bậc quản gia. có người thừa nhận đánh lại từ đầu, khi nào có người thừa nhận ngừng.”


      Chút đắc ý trong lòng Cầu Mộ Quân bị Đoàn Chính Trung “Bốp” tiếng đánh cho nát bét.


      lại muốn đánh tất cả mấy chục hạ nhân này vài lần!


      thà rằng giết nhầm trăm, thể buông tha người!


      …… độc ác!


      Bốn phía ai dám , chỉ có đám hạ nhân tự động quỳ xuống, sau đó nằm xuống đất. Bao gồm cả bé cười còn có hai lúm đồng tiền – Cận Nhi.


      có người lấy gậy, Cầu Mộ Quân hít sâu hơi, mở miệng :“Đừng ép bọn họ, là ta viết .”


      Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.


      Đoàn Chính Trung bình tĩnh hỏi:“Vậy sao?”


      “Đúng.” Cầu Mộ Quân đáp ràng.


      “Viết cái gì?”


      “Là ngươi để cho ta đấy nhé.” Cầu Mộ Quân dường như muốn trăn trối trước lúc chịu chết, :“Thái giám chết bầm, tiểu nhân, biến thái…… Đằng sau có chút nhớ , hình như là biết xấu hổ, học nữ nhân bôi phấn thơm.”


      Đoàn Chính Trung khẽ cười tiếng, :“Còn có câu giống nô tỳ hôm trước, ngươi xem…… Ta nên xử trí ngươi thế nào?”


      lại có thể nhắc đến chuyện nha hoàn kia! cách khác tội của nàng giống nha hoàn kia! Cầu Mộ Quân run lên, lại cố gắng trấn định :“Ngươi thể lấy phương pháp ngày đó xử trí ta, ta là phu nhân của ngươi!” Cho dù là thái giám, cho dù thích nàng, nhưng như thế nào bây giờ bọn họ là vợ chồng, sao có thể dùng chó đến vũ nhục thê tử của mình!


      “Vậy sao, vậy ngươi xem ta nên xử trí ngươi thế nào?” Đoàn Chính Trung nhìn nàng hỏi.


      “Ta…… Ta là vì hiểu lầm ngươi mới như vậy, ta biết sai rồi, ngươi niệm tình ta vi phạm lần đầu, tha cho ta .” Tuy biết chẳng có mấy tế bào đồng tình, nhưng nhàng cầu xin so với việc chống đối vẫn hơn
      KhaiDoanh_347, tart_trungmal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 17: Đoàn Chính Trung xử trí
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      “Ta…… Ta là vì hiểu lầm ngươi mới như vậy, ta biết sai rồi, ngươi niệm tình ta vi phạm lần đầu, tha cho ta .” Tuy biết chẳng có mấy tế bào đồng tình, nhưng nhàng cầu xin so với việc chống đối vẫn hơn.


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng cười khẽ chút, sau đó mở miệng :“Quản gia, trước mắt để cho phu nhân ở Tây lâu .”


      “Vâng, lão gia.” Quản gia đáp.


      Đoàn Chính Trung xong câu này rồi bước , Cầu Mộ Quân đứng tại chỗ biết gì. Nàng biết trừng phạt này rốt cuộc là hay là nặng, nàng có nên tranh thủ chút hay .


      Chờ đến lúc quản gia đưa nàng đến chỗ gọi là Tây lâu, nàng mới biết được trừng phạt này còn nặng hơn nhiều so với tình huống tệ nhất nàng tưởng tượng.


      Toàn bộ Tây lâu ai, quản gia mang nàng vào phòng ở tầng hai, bên trong rất tối, trong phòng còn có mùi rất khó ngửi, thường thường còn có vài tiếng chuột kêu.


      Quản gia gì liền rời, lúc ra đóng cửa, sau đó Cầu Mộ Quân nghe được tiếng khóa cửa.


      “Này, quản gia –” Vừa mở miệng, nghe thấy tiếng bước chân quản gia rời , Cầu Mộ Quân cũng biết đây là ý của Đoàn Chính Trung, gì cũng vô dụng nên gọi nữa.


      Trong phòng có cái có thể cho là cửa sổ, bị mấy tấm ván gỗ đóng đinh, phía dưới cửa còn có lỗ giống lỗ chó, sợ rằng ngay cả đầu trẻ con cũng tắc chui ra được. Trừ những nơi đó có chút ánh sáng nào lọt vào.


      Cầu Mộ Quân nhìn bốn phía, cuối cùng tìm được ngọn nến.


      Châm ngọn nến, Cầu Mộ Quân nhìn quanh vòng gian phòng mới, chỉ có giường, cái bàn cùng cái bồn cầu. cách khác, đây là gian sống duy nhất của nàng.


      Đoàn Chính Trung đáng giận!


      Ngồi nhìn ngọn đèn, có việc gì làm. Tiếng chuột kêu “Chít chít” là thanh duy nhất có thể làm bạn với nàng.


      Cầu Mộ Quân hi vọng bây giờ mình có chuỗi Phật châu, có cái mõ, nàng làm đệ tử tục gia Phật môn cũng được. Tin Phật hàng ngày gõ mõ, tốt hơn ngồi như vậy.


      Cũng may chẳng bao lâu sau còn có người đưa cơm đến đây. Cầu Mộ Quân nghĩ, cuối cùng cũng có chút việc để làm.


      Bát cơm được đẩy vào từ lỗ , Cầu Mộ Quân cầm trong tay, soi dưới ngọn nến, hình như là thịt.

      Là thịt gì nàng biết, nhưng ngửi mùi rất thơm. Thử ăn miếng, có chút dị thường, hình như phải thịt mới.


      Ăn bụng đau chứ?


      Cầu Mộ Quân gạt thịt qua bên, chỉ ăn cơm, lại thấy cái gì tròn tròn. Nàng để dưới ngọn nến nhìn, là tròng mắt!


      Hơn nữa, tròng mắt kia lại như là…… mắt chó .


      Nàng sợ hãi kêu tiếng, sợ tới mức ném bát cơm xuống đất. Đột nhiên nghĩ ra, con chó này…… Chính là con nàng chém chết!


      Khó trách thịt bị thay đổi mùi vị, chết hai ba ngày còn lấy tới cho nàng ăn!


      Thoáng chốc, cảnh tượng con chó lúc chết lại lên trong đầu, Cầu Mộ Quân khỏi có chút sợ hãi. Trong phòng rất tối, lại có chút mùi quỷ dị, nàng còn biết toàn bộ tầng này chỉ có mình nàng, như vậy nàng sao có thể sợ?


      mặt đất, con mắt kia lăn đến bên, Cầu Mộ Quân dám nhìn, cầm ngọn nến lui vào bên trong giường.


      Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào dần dần lụi tắt, trời tối. Tim Cầu Mộ Quân vẫn đập thình thịch, nàng hít sâu tự cần sợ, nhưng vẫn vô cùng khẩn trương.


      Trong bóng đêm, lỗ tai nàng dựng lên, nghe động tĩnh bốn phía. Cầu Mộ Quân chợt nghe thấy thanh kỳ lạ, giống như gió thổi, lại giống như từ góc nào đó trong phòng vọng lại, giống tiếng nữ nhân khóc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :