1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Chương 122 (NT3)] Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66.1: đồi bại

      Lúc Tống Mạch bị người gọi , Đường Hoan xụi lơ ở giường, quần áo xốc xếch, người chút sức lực cũng dùng được.

      Đầu lười biếng nghiêng vào bên trong, nàng nhắm mắt lại, dồn dập thở hổn hển.
      Nam nhân này, hổ là mang theo trí nhớ lúc trước, ngay cả hôn người cũng thành thục như vậy. Nàng còn nhớ lúc ban đầu, khi nàng hôn , hoặc là ngây ngốc nhúc nhích, hoặc là thô lỗ vụng về cắn nàng, làm cho nàng bị đau.

      Lần này...

      Đường Hoan sờ sờ đôi môi, hình như sưng lên chút, cũng là bị liên tiếp mút.vào. Từ lúc hai người ôm nhau, chưa từng dừng lại, nàng sắp thể hô hấp, liền dời hôn lỗ tai cổ của nàng, chờ nàng có thể thở, lại chặn lên nàng, giống như tám trăm năm chưa từng hôn người. Nàng buồn bực đẩy , lại có sức lực lớn bằng , bị đẩy lên tường kéo vào trong lòng đè lên giường, là muốn chết.

      Nhưng đột nhiên bị người gọi rồi, nàng lại nỡ.

      Ở trong viện nho này, trừ ở cùng còn có chút ý nghĩa, nàng còn có thể làm cái gì?

      Trước khi tỉnh mộng, nàng đều chỉ có thể đợi ở bên cạnh , chỗ nào cũng thể .

      Những giấc mộng này chính là loại hình thức khác của nhà giam, vây chặt hai người ở cùng chỗ, mà nàng càng thiệt thòi hơn , tốt xấu gì có thể ra ngoài, nàng...

      Đường Hoan phiền chán đập gối, suy nghĩ dần dần linh hoạt, hai người đến mức này, làm chuyện đó lúc nào chả được, nếu nàng cầu khẩn dẫn nàng ra ngoài chút trước ? Bây giờ , ai biết hết giấc mộng nhớ được cái gì, có còn đối xử với nàng ôn nhu như thế nữa ? Ai biết sau khi tỉnh mộng giết nàng ?

      Vì để ngừa vạn nhất, nàng quý trọng thời gian trong mộng, cố gắng chơi đùa nhiều hơn, sau này khi chết cũng coi là sống uổng phí đời.
      Cảnh xuân tươi đẹp, thích hợp ra ngoài đạp thanh nhất.

      Lão thái thái bên kia, cũng bàn bạc chuyện du lịch.

      "Đại Lang, ngày kia A Uyển muốn Tê Hà tự cầu phúc cho ta, cháu và A Huy cùng con bé, sau khi dâng hương dạo trong núi, phong cảnh ở Tê Hà tự cũng là rất tệ. Aiz, ta là lớn tuổi rồi nổi, nếu muốn cùng các cháu tham gia náo nhiệt." Lão thái thái sờ sờ đầu ngoại tôn nữ, tiếc hận .
      Đặng Uyển ngồi ở trước giường đấm chân cho lão nhân gia, nghe vậy cười : "Ngoại tổ mẫu cũng có thể mà, để cho biểu ca sắp xếp cho ngài cỗ kiệu..."

      " cần cần, ta , các cháu cũng chơi được tự nhiên." Lão thái thái hớn hở đánh gãy nàng, lại nhìn về phía Tống Mạch dò hỏi: "Đại Lang, sao cháu lời nào? Biểu đệ biểu muội cháu khó được tới đây chuyến, cháu cũng đừng có cả ngày ở lì trong thư phòng đọc sách, ra ngoài ngày, chậm trễ cái gì của cháu."

      Phương thị nhíu mày, nhưng vẫn dùng ánh mắt thúc giục con trai trả lời.

      Tống Mạch muốn chuyện, Đặng Huy cướp lời: "Ngoại tổ mẫu, lúc này người cũng sai rồi, biểu ca cháu bây giờ nào có thời gian đọc sách, trong viện của huynh ấy thêm nha hoàn xinh đẹp, sợ là dỗ nàng cũng kịp." Trong những mỹ nhân gã từng gặp, xinh đẹp nhất là muội muội, tiếp theo đó là nha hoàn kia, đáng tiếc thành người trong phòng của Tống Mạch. Chẳng qua, nếu Tống Mạch giữ được nàng, gã liền có cơ hội nếm thử. Đặng Huy cười thầm, nhìn muội muội chút lại nhìn Tống Mạch chút, thực châm ngòi lão thái thái thu thập nha hoàn kia, có tính là mũi tên trúng hai con chim ? Vừa an lòng muội muội, gã cũng đạt được mong muốn.

      Đặng Uyển cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch. sai, chuyện này từ ca ca ra, Tống Mạch cũng trách nàng châm ngòi rắc rối rồi.

      Lão thái thái thực giật mình, vui chất vấn Phương thị: "Nha hoàn? Trong phòng Đại Lang từ khi nào có thêm nha hoàn?" Bởi vì có lòng tác hợp tôn tử ngoại tôn nữ, bà vẫn tặng người vào trong phòng Tống Mạch, chẳng lẽ con dâu thừa dịp năm nay bà nhiều bệnh muốn quản việc gì, tự chủ trương rồi?
      Phương thị khẽ cười: "Nương, ta..."

      "Tổ mẫu, nha hoàn phải nương cháu đưa, là ngày đó nương cháu tuyển nha hoàn cho biểu muội, khi cháu trở về gặp được mụ buôn người dẫn người ra ngoài, vừa đúng lúc cháu thiếu nha hoàn nuôi mèo, bèn tuyển bốn người, để cho các nàng thử ôm Tiểu Ngũ. Trong đó chỉ có người bị Tiểu Ngũ cào, cháu liền giữ lại nàng, cũng gọi là Tiểu Ngũ, chuyên môn hầu hạ mèo."

      Tống Mạch mở miệng giải vây cho Phương thị, tiếp theo giải thích : "Bởi vì nàng chỉ phụ trách nuôi mèo ở trong viện của cháu, cháu bớt được việc nên để cho nàng theo học quy củ, sau đó sợ nàng vụng về mạo phạm tổ mẫu, liền dẫn tới đây dập đầu cho ngài. Đúng rồi, tổ mẫu, ngày kia bà ? Cháu có thề sắp xếp tốt cho ngài, cam đoan mệt đến ngài."

      " cần cần, hai huynh đệ các cháu thay ta chăm sóc tốt A Uyển là được rồi, bên ngoài nhiều người, cẩn thận bị chen lấn xô đẩy lạc nhau." Lão thái thái cười tủm tỉm , dường như quên mất chuyện nha hoàn. Bà cũng phải đồ ngốc, nếu tôn tử có lòng bảo vệ nương nó, bà cũng thể hạ thấp mặt mũi của nó. Chờ ngày kia bọn họ xuất phát, bà để cho người ta dẫn nàng ta tới đây, thậm chí ngoại tôn tử người soi mói như vậy khen là nha hoàn xinh đẹp, bà cũng muốn gặp cho biết chút, nếu là đứa nghe lời tâm khí cao, sớm đuổi , tránh cho lăn qua lăn lại ra đứa .

      Tống Mạch đứng dậy: "Tổ mẫu yên tâm, cháu nhất định chăm sóc tốt biểu muội. trong phòng Tôn nhi còn có mấy phong thư phải trả lời, phải về trước."
      Lão thái thái gật đầu: " , đúng rồi, đừng quên hồi cho cha cháu, cho huynh muội A Huy đến bình an, bảo đừng lo lắng. Còn có, Tết Đoan ngọ về được, cháu bảo đưa đệ đệ cháu trở về, quanh năm suốt tháng cũng trở lại mấy lần, khiến cho ta nhớ mong! Đồ con bất hiếu, mới làm quan ngũ phẩm để ta vào mắt rồi!"

      "Ngoại tổ mẫu đừng nóng giận, lúc đó cậu vốn định để cho biểu đệ cùng, là Trương di nương đột nhiên sinh bệnh, biểu đệ lo lắng, ở lại bên kia phụng dưỡng ..."

      Khi Tống Mạch ra khỏi cửa, nghe Đặng Uyển như thế, xa rồi, còn có thể nghe thấy tiếng lão thái thái mắng Trương di nương.

      Đặng Uyển như vậy, là nghĩ rằng Phương thị cảm kích nàng ta sao?

      Nhưng nàng ta quên, Trương di nương chính là lão thái thái thưởng cho lão gia, bây giờ lão thái thái dù mắng như thế nào, cũng chỉ là đánh vào mặt mình mà thôi. Phương thị, sớm quan tâm bên người lão gia có người nào rồi.

      Trở lại viện của mình, Tống Mạch đến phòng chính thăm nàng trước.

      Nhớ đến triền miên lúc tách ra, dừng lại ở cửa, mặt có chút nóng lên. Lúc ấy rất cao hứng, căn bản khống chế được ôm nàng hôn nàng, bây giờ suy nghĩ lại, có thể lộ ra quá háo sắc hay ? biết hai người trước kia làm chuyện thân mật hơn, nàng biết, còn hứa hẹn gì cũng chưa cho nàng mà động tay động chân với nàng, nàng có thể cảm thấy ấm ức ?

      Do dự hồi lâu, Tống Mạch đột nhiên nhận ra, bên trong rất im lặng, im lặng giống như trước kia khi nàng chưa tới.

      mang theo trái tim treo cao bước vào.

      giường, nàng ôm mèo trắng ngủ.

      Sợ bóng sợ gió hồi...

      Tống Mạch tới, cúi người nhìn nàng chăm chú, thấy nàng ngủ rất ngon, nỡ đánh thức nàng, cầm quyển sách tựa vào bên đọc.

      Đường Hoan ngủ thẳng đến hoàng hôn mới bị mèo làm tỉnh.

      "Meo meo..." Thấy nữ chủ nhân cuối cùng cũng mở mắt, mèo trắng từ ngực nàng lui tới bụng nàng, ngồi xổm ở đó nhìn nàng.

      Đường Hoan bất đắc dĩ, thảo nào nàng đột nhiên cảm thấy nặng như vậy, hoá ra là con mèo này chạy đến người nàng đây. Nàng vươn tay ôm lấy mèo, xoay người chuẩn bị tiếp tục ngủ.

      "Tiểu Ngũ, dậy , nên ăn cơm chiều rồi."Lúc trước Tống Mạch ngồi ngay ở đỉnh đầu nàng, lúc này cúi người tới đây, nhàng chùi chùi khoé miệng nàng: "Lớn như vậy rồi, ngủ còn chảy nước miếng."

      "Làm sao có thể!" Đường Hoan chợt ngồi dậy, tự mình sờ sờ, chút cũng ướt, thế mới biết Tống Mạch lừa nàng. Nàng trừng cái, cúi đầu xoa đầu mèo, tức giận hỏi: "Chàng cần sao?"

      Tống Mạch cười nhìn nàng: " , đêm nay dùng cơm cùng nàng."
      giống như người nào cần theo cùng vậy!

      Đường Hoan hừ tiếng, đưa lưng về phía nằm xuống lần nữa: " muốn ăn, có khẩu vị."

      Tống Mạch sáp lại gần, cố nhịn, nhịn được, ôm người vào trong lòng, tách ra khuôn mặt nhắn vui ràng của nàng: "Có phải trong lòng có gì thoải mái hay ?" Trước kia Tiểu Ngũ tức giận, cũng từng dỗ nàng như vậy, nay chuyện dỗ người làm được thành thạo, chỉ sợ nàng quen. Chẳng qua, nàng còn thoải mái hơn nghĩ, ỷ vào thích nàng, cũng dám nóng giận làm nũng như vậy.

      thích.

      Đường Hoan nhìn , bĩu môi, đầu nghiêng về bên trong , tay chọc cái cái vào lồng ngực : "Thiếu gia, cái gì cũng có thể với chàng sao? Chàng có thể giận ta hay ?"

      Tống Mạch nắm lấy tay nàng, dịu dàng : "Nàng cũng biết ta thích nàng, làm sao còn sợ ta tức giận? Tiểu Ngũ, sau này nàng gọi ta là thiếu gia ở trước mặt người ngoài là được, lúc riêng tư, nàng gọi thẳng tên của ta ." phải thiếu gia, nàng cũng phải nha hoàn, nàng là người trong lòng .

      Đường Hoan giương mắt nhìn , trong mắt có vui mừng cũng có mê hoặc: "Ta… ta chỉ biết là chàng họ Tống, còn biết tên của chàng là gì đâu."
      Tống Mạch cười bên tai nàng.

      Đường Hoan nhún vai rụt cổ, người cũng rụt vào trong lòng : "Chàng đừng thổi khí vào lỗ tai ta, ngứa."

      Con ngươi của Tống Mạch trầm xuống, đâu chỉ là thổi khí, còn muốn cắn vành tai trắng mịn của nàng.

      "Meo meo..." Mèo trắng chịu được các chủ nhân vắng vẻ, từ phía sau Đường Hoan vòng qua, kêu tiếng với hai người.

      Bị đôi mắt mèo xanh lam còn vô cùng nghiêm túc nhìn như vậy, mặt Tống Mạch vậy mà có chút nóng lên, dường như kiểu mặt mình muốn để cho người ta biết được bị người khác phát ra. ngẩng đầu, sờ sờ đầu mèo, bảo nó sang bên chơi. Ai ngờ mèo trẳng hưởng thụ cọ cọ vào tay , tiếp theo chạy vào trong lòng Đường Hoan nằm xuống, ngửa đầu nhìn bọn họ chằm chằm.

      Tống Mạch kinh ngạc nhìn nó.

      Mèo trắng cũng chớp mắt cái chăm chú nhìn .

      Tống Mạch đành phải buông tha cho việc thân thiết cùng người trong lòng, tiếp tục chuyện đứng đắn: "Tiểu Ngũ, vừa rồi nàng muốn cái gì?"

      Đường Hoan buồn cười sờ sờ đầu mèo, rầu rĩ : "Cả ngày đều chết dí ở trong viện, ta muốn ra ngoài chút. Thiếu gia, ban ngày thuận tiện, buổi tối chàng dẫn ta ra ngoài dạo , ta muốn ra ngoài ăn trong quán . Trước khi vào phủ, nghe bọn họ đường có rất nhiều quán , ta cũng sắp thèm ăn chết rồi." xong, nằm ngửa ở cánh tay , ngó ngó , rất hiểu ý người : "Nếu thiếu gia khó xử thôi, dù sao ta cũng chỉ là đứa nha đầu, thiếu gia ở trong phòng dỗ dành như thế nào cũng có chuyện gì, mang ra ngoài, làm cho thiếu gia mất mặt ?" đôi mắt to tủi thân nhìn về phía cửa sổ đối diện.

      Tống Mạch gắt gao nhìn nàng chằm chằm: "Đây là nàng kích ta."

      mặt Đường Hoan ửng đỏ, làm như cách nào thừa nhận nhìn lòng người như thế, nhịn lát, nàng chợt quay lại, giơ tay vòng quanh cổ : "Ta chính là dùng lời kích chàng đấy, vậy Tống thiếu gia, chàng rốt cuộc muốn dẫn ta ra ngoài hay ?"

      "Nàng gọi tên của ta, ta liền dẫn nàng ." Tống Mạch đối diện với khuôn mặt nhắn làm chuyện xấu còn đầy vẻ có lý chẳng sợ của nàng . Loại cảm giác này cũng xa lạ, năm đó mèo trắng ở giường đại tiện, nín thở thu dọn, mèo trắng lại nhàn nhã nằm ở giường bên cạnh nhìn , chút xíu xấu hổ cũng có. Bây giờ mèo trắng ngoan rồi, nàng lại tới náo loạn .

      Đường Hoan chịu: "Chàng dẫn ta trước, trở về ta gọi chàng."

      Tống Mạch khẽ cười: "Bây giờ nàng gọi ta, ta lập tức dẫn nàng ."

      Đường Hoan mới sợ , làm bộ muốn đẩy đứng lên: "Chàng dẫn ta , ta đây cũng cho chàng ôm..." Lời còn chưa dứt, bị người ôm chặt hung hăng hôn xuống.

      "Meo meo!" Mèo trắng thích bị hai chủ nhân đẩy vào giữa, khẽ kêu tiếng, nhảy xuống đất tự chơi.

      Hai khắc đồng hồ sau, Tống Mạch dẫn theo Đường Hoan ra cửa hông Tống gia, ở bên ngoài dạo ước chừng đến giờ giới nghiêm ban đêm mới trở về.

      Đường Hoan chơi thoả thích, quyết định buổi tối thưởng cho , lúc cởi áo cho , mắt chứa xuân thuỷ, tình ý kéo dài, "Tống Mạch, chàng đối với ta tốt."

      Tống Mạch bị nàng nhìn xương cốt như nhũn ra, rốt cuộc là buổi tối, dễ dàng rung động. Nhưng thể đụng vào nàng, đến lúc đó thực khống chế được, vẫn là khó chịu. Cho nên Tống Mạch chờ nàng cởi xong áo cho , liền đưa người ra ngoài: "Nàng vui vẻ là tốt rồi, mau ngủ , dạo mạch, nàng cũng mệt mỏi rồi."

      Đường Hoan né tránh tay , xoay người ngồi vào giường .

      nữ nhân chạy đến giường của nam nhân, ý nghĩa là gì?

      Trái tim Tống Mạch thình thịch đập loạn, ra vẻ khó hiểu hỏi nàng: "Nàng làm cái gì vậy?"

      Đường Hoan rất tủi thân : "Chàng luôn miệng thích ta, vậy nào có nam nhân để cho nữ nhân gác đêm cho ? Tống Mạch, sau này ta ngủ bên trong, chàng ngủ bên ngoài." Ngón tay nhắn chỉ ra cửa đuổi người, có thể là vênh mặt hất hàm sai khiến.

      Tống Mạch thiếu chút nữa quên mất việc này, nghe vậy buồn cười, nhận lấy quần áo ra ngoài: "Được, từ hôm nay trở , ta gác đêm cho nàng."
      Đường Hoan hướng phía phía bóng lưng cười cười.
      huyendo, hoadaoanh, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      66.2

      Buổi trưa nàng ngủ chút, buổi tối rất tỉnh táo, sau khi tắt đèn bao lâu, liền lấy ra giày thêu đế mềm, rón ra rón rén ra gian ngoài tìm .

      Trong phòng tối như mực chỉ có thể thấy bóng dáng mờ mờ ảo ảo, Đường Hoan mò tới trước giường, cởi giày leo lên, hai tay chống ở hai bên bả vai của nam nhân, hôn xuống miệng .

      Mái tóc dài của nàng rũ xuống, đụng phải trước đôi môi đỏ mọng của nàng, vừa ngứa vừa tê dại.

      Trái tim Tống Mạch đập cực nhanh, kịp thời ngăn cản nàng, hô hấp ổn định: "Tiểu Ngũ, đừng làm bậy."

      Da mặt Đường Hoan rất dày: "Ta làm bậy thế nào? Ta chỉ là học chàng thôi, buổi tối mấy ngày hôm trước, chàng phải đều là lén hôn ta như thế sao? Đêm nay chàng chưa vào tìm ta, ta có chút quen, dứt khoát ra đây tìm chàng. Tống Mạch, chàng là người xấu, lúc chàng hôn ta, bởi vì thích chàng, ta đều giả bộ ngủ cho chàng hôn, đến lượt ta, chàng lại chịu cho ta."

      Nghe nàng lại nhắc tới mấy đêm thâu hương thiết ngọc kia, mặt Tống Mạch nóng bừng, tìm bừa cái cớ: " phải, Tiểu Ngũ, như vậy tốt..."

      Lúc trước bởi vì biết tâm ý của nàng, lại muốn nàng muốn đến khó có thể vào giấc ngủ, nhịn được lén hôn nàng để giải tương tư, hôn được lập tức ngay, sợ bị nàng phát . Giờ biết, càng biết nàng từ chối , Tống Mạch vẫn sợ như trước, sợ mình nhịn được làm chuyện khác. Dù sao, dù sao ban ngày thường có thể thân thiết cùng nàng, buổi tối coi như xong , đêm dài người đơn, dễ dàng phóng túng.

      "Sao tốt?" Bả vai bị đẩy, hôn được người, Đường Hoan dứt khoát nửa ghé vào người , đầu thuận thế gối lên hõm vai , "Ban ngày chàng còn phải... làm cho người ta chút sức lực cũng có." nhàng đấm đấm.

      Tống Mạch rốt cuộc thể cãi lại, đành phải hỏi lại nàng: "Tiểu Ngũ, nương gia như nàng, làm sao, to gan như thế? Nàng sợ ta..."

      Đường Hoan đỡ cằm lên nhìn : "Vì sao phải sợ? Ta thích chàng, thích được chàng hôn, chàng đến hôn ta, ta quen, vô cùng nhớ tới chàng. Hơn nữa ta biết chàng rất tốt với ta, cho dù chàng…chàng làm cái gì, trong lòng ta cũng chỉ có vui mừng."

      nương ngốc.

      Tống Mạch ôm chặt lấy nàng, nhất thời biết nên cái gì. Tiểu Ngũ của , vẫn là ngốc như vậy.

      Đường Hoan ngoan ngoãn nằm ở trong lòng , có chút yên hỏi: "Tống Mạch, hay là… chàng….chàng thích ta biết cảm thấy thẹn như vậy..."

      " phải." Tống Mạch lập tức cắt ngang suy nghĩ lung tung của nàng, đỡ nàng ngồi dậy. Hai người mặt đối mặt, ở trong bóng tối nghiêm túc giải thích cho nàng: "Tiểu Ngũ, ta thích nàng, nàng như thế nào ta đều thích. Chẳng qua là, bây giờ ta còn chưa chuẩn bị tốt để cưới nàng, lúc ban ngày kìm lòng đậu thân thiết cùng nàng là có lỗi với nàng rồi, nhưng tốt xấu gì ta còn có thể khống chế được mình. Buổi tối… buổi tối ta sợ mình khống chế được... Cho
      [​IMG]
      huyendo, Phong Vũ Yêntrạch nữ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67.1: Bên trong xe

      Ngày du sơn đó, Tống Mạch dậy sớm thu xếp ổn thoả, bưng nước trong vào, đánh thức Đường Hoan rửa mặt chải đầu, sau đó ngồi ở gian phụ chờ nàng thay xiêm y.

      chuẩn bị cho nàng là áo bào cổ tròn vải mịn màu xanh trúc, suy cho cùng là thân phận chủ tớ, tiện để cho nàng quá mức rêu rao.

      Bên trong truyền đến tiếng nàng rửa mặt, Tống Mạch đứng dậy, ánh mắt chờ mong quăng về phía nội thất.

      Tiếng nước dừng lại, ước chừng sau nửa khắc đồng hồ, nàng cuối cùng cũng ra ngoài.

      "Thế nào, ta dễ nhìn..."

      Đường Hoan đẩy rèm ra, muốn khoe Tống Mạch, nhưng mà khi thấy nam nhân đứng bên kia, kinh ngạc đến tắt tiếng.

      Nhiều giấc mộng như vậy, nhắc tới thân phận thôn dân, đồ tể.. kia, cho dù là Trạng Nguyên, người buôn bán sau này, Tống Mạch đều chưa từng mặc màu sắc quá tươi sáng, đều là những màu xanh đen, đen, xám.., kết hợp với khuôn mặt nghiêm túc của , cho người ta cảm giác đó là trầm ổn trong trẻo lạnh lùng. Nhưng là hôm nay, lại chọn thân áo bào lụa Hàng màu xanh lơ, búi tóc đầu dùng cây trâm bạch ngọc cố định lại, ngọc thụ lâm phong đứng ở nơi đó, thay đổi trong trẻo lạnh lùng trước kia, đúng là phong lưu phóng khoáng, tao nhã nên lời.

      Sau kinh diễm ngắn ngủi, Đường Hoan ghen tị.

      mặc là tơ lụa, của nàng là vải mịn. cài là trâm ngọc, nàng buộc là khăn xanh. là thiếu gia, nàng là gã sai vặt hầu hạ người!

      Tống Mạch cũng rất vừa lòng nàng ăn mặc như vậy, thanh tân linh động, trừ...

      khụ khụ, nhìn ngoài cửa sổ : "Nàng, ta chuẩn bị cho nàng băng lụa trắng, nàng thấy sao?"

      "Thấy, cái đó dùng để làm gì?" Đường Hoan đến trước người , ôm lấy thắt lưng tựa vào trong lòng , ngửa đầu nhìn : "Thiếu gia, ta như vậy ưa nhìn ?"

      Tống Mạch hơi lắp bắp: "Ưa…ưa nhìn, chỉ là..." Vì sao nàng bó ngực? Trước ngực phình như vậy, người khác liếc mắt cái là nhìn ra nàng là thân nữ nhi rồi, dù sao nam nhân có thể lớn lên xinh đẹp như nữ nhân, nhưng ngực khẳng định có phình như vậy.

      Đường Hoan cố ý thấy nghi hoặc của , cười trêu ghẹo : "Ta mặc thành như vậy thiếu gia còn khen ta ưa nhìn, thiếu gia phải cũng thích nam nhân chứ?"

      "Bậy bạ!" Tống Mạch lạnh mặt, mượn cỗ khí thế này, nghiêm trang : "Lụa trắng kia là dùng để bó ngực, nàng vào trong quấn lên, tránh cho bị người nhận ra."

      "A, có thể nhận ra sao?" Đường Hoan cúi đầu đánh giá chỗ đó, còn tự sờ sờ, so sánh cùng lồng ngực của Tống Mạch chút, mờ mịt hoang mang: "Cũng được mà, chỉ phình hơn của chàng chút thôi. Hơn nữa, người khác ai như thiếu gia, vừa lên nhìn chằm chằm vào nơi này của người ta." Xấu hổ liếc cái.

      Nàng bảo cái đó là chỉ phình chút xíu?

      Người khác nếu thực tưởng nàng là nam, vậy cũng là coi nàng thành nam nhân có bộ ngực như hai cái...bánh bao!

      Tống Mạch rất muốn tức giận, nhưng lại nhịn được cười. Năm đó Tiểu Ngũ vì giả trang thành nữ nhân mà buộc bánh bao, nay lại muốn giả trang nam nhân mà đè ép "bánh bao".

      đỡ bả vai nàng đẩy người vào trong phòng: " thôi, thời gian còn sớm nữa, thu thập xong sớm chút, tránh cho những người đó chờ lâu nhảm."

      Đường Hoan bất đắc dĩ, đành phải quấn kiêu ngạo của mình lại.

      Dùng xong điểm tâm, Tống Mạch để cho Đường Hoan ra trước cửa xe ngựa chờ , đến trong phòng lão thái thái tập trung cùng huynh muội Đặng gia. Mọi người hàn huyên lát, lão thái thái tự mình ra tiễn bọn họ, tới cửa, trước tiên nhìn thấy gã sai vặt cao gầy đứng trước chiếc xe ngựa đầu tiên, càng nhìn càng tuấn tú.

      Lão thái thái chưa từng thấy Đường Hoan, Đặng Uyển sớm nhận ra rồi, nhìn về phía Đặng Huy, hất hất cằm về phía lão thái thái.

      Đặng Huy hiểu ý, kinh ngạc hỏi Tống Mạch, "Biểu ca, huynh dẫn theo nha hoàn ra cửa cũng có gì, làm sao lại để cho nàng ăn mặc thành như vậy? Chẳng ra thể thống gì cả."

      Tống Mạch mỉm cười, đợi lão thái thái hỏi, vẫy tay với Đường Hoan, bình tĩnh giới thiệu : "Tổ mẫu, đây là nha hoàn trong phòng cháu Tiểu Ngũ, hôm nay Lục An thân thể thoải mái, bên người tôn nhi trước mắt chỉ có Tiểu Ngũ hầu hạ chu đáo nhất, lần này để cho nàng theo. Tổ mẫu yên tâm, Tiểu Ngũ làm việc trầm ổn gan dạ, bên ngoài chẳng những có thể đảm đương nam tử, nếu biểu muội có chỗ nào tiện, Tiểu Ngũ cũng có thể giúp đỡ, đáng tin cậy hơn những nha hoàn kia nhiều."

      Đường Hoan quy củ hành lễ với lão thái thái: "Tiểu Ngũ ra mắt lão thái thái, lão thái thái yên tâm, Tiểu Ngũ nhất định chăm sóc tốt biểu nương."

      Lão thái thái bị cách ăn mặc này của nàng chấn động ngây người.

      Tống Mạch nhân cơ hội vẫy tay ý bảo Đường Hoan lui đến trước xe, tiếp theo bước xuống bậc thang, cười chào từ biệt với lão thái thái: "Vậy tổ mẫu ở nhà nghỉ ngơi, chúng cháu lên đường đây." xong, cho lão thái thái cơ hội dây dưa, trước lên xe ngựa, thuận tiện cũng gọi Đường Hoan vào.

      Chuyện cho tới bây giờ, lão thái thái cũng cách nào cái gì nữa, hung hăng liếc mắt trừng Phương thị cái, quay đầu dặn dò Đặng Uyển dọc đường cẩn thận.

      Đặng Uyển mang theo nụ cười khéo léo lên xe, buông xuống màn xe, mới oán hận nắm chặt khăn tay. Nàng tự nhận xinh đẹp hơn nha hoàn kia, tại sao Tống Mạch lại cứ coi trọng nàng ta?

      Ngoài xe Đặng Huy cưỡi ngựa, thân cẩm bào đỏ thẫm theo bên cạnh xe ngựa Đặng Uyển, từ xa nhìn lại vừa giống tân khoa trạng nguyên dạo phố, lại giống như chú rể nhà ai đón dâu, đường hấp dẫn vô số ánh mắt.

      Hai chiếc xe ngựa rất nhanh chạy ra khỏi cổng thành, đường chạy về phía tây Tê Hà tự.

      Quan đạo dù có bằng phẳng hơn nữa, xe ngựa dù ổn định hơn nữa, cũng có chút xóc nảy. Đường Hoan vốn ghé vào bên cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, vừa lắc lư lắc lư liền thành thành ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc khác thường, giống như chịu đựng cái gì.

      Tống Mạch lo lắng hỏi nàng: "Làm sao vậy?"

      Đường Hoan liếc cái, mặt chậm rãi đỏ, mấp máy môi nhưng lên tiếng.

      Tống Mạch nhiều lần ngồi xe ngựa, có kinh nghiệm, rất nhanh nghĩ đến loại khả năng. đẩy rèm cửa sổ ra nhìn nhìn bên ngoài, thấp giọng trấn an : " thêm ba khắc nữa là có thể ngang qua quán trà, nàng nhịn chút, đến lúc đó chúng ta dừng lại ở bên đó." mặt cũng có chút đỏ.

      Biết hiểu lầm, Đường Hoan giọng than thở: "Ta muốn vệ sinh, ta.. ta..."

      đoán sai?

      Tống Mạch kinh ngạc nhìn nàng: "Vậy là thế nào?"

      Đường Hoan cúi đầu, chỉ chỉ ngực mình: "Nơi này khó chịu, bị cọ khó chịu."

      Sửng sốt hồi lâu, Tống Mạch mới phản ứng lại, mặt càng đỏ hơn. Nhưng lần này chưa từng có kinh nghiệm tương tự, thể giúp nàng, sau lúc lâu mới khàn giọng hỏi: "Làm sao có thể bị cọ? Chất vải ta chọn là loại mềm nhất mịn nhất, nàng… cuốn quá chặt?"

      "Ừm, cuốn chặt rơi xuống, như bây giờ, đứng im được, vừa đường hoặc là xóc nảy, hai chỗ.. hai chỗ kia liền bị cọ khó chịu, thoải mái." Đường Hoan vẫn cúi đầu như trước, ngón tay vân vê hoa văn lá lan vạt áo, khóe miệng mang theo nụ cười nam nhân khó có thể phát . Khó được lớn lên tốt như vậy, cuốn lên phải rất đáng tiếc sao? Hơn nữa như vậy đúng là thoải mái, trách được sư phụ nữ nhân dáng người càng tốt, nữ giả nam trang lại càng dễ dàng.

      Rèm cửa sổ buông xuống, Tống Mạch lại vẫn duy trì tư thế quay đầu nhìn cửa sổ như trước. Cũng biết nhìn thấy cái gì ở rèm màu sắc bình thường này, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng đỏ, giọng cũng có chút run rẩy rồi: "Vậy, vậy nên làm cái gì bây giờ?"

      Đường Hoan chuyện thanh yếu ớt như muỗi: "Ta . . . ta muốn tháo nó xuống."

      Tháo xuống? Vậy phải cởi áo, ở trong xe, ở bên cạnh cởi áo...

      Tống Mạch tim đập như nổi trống. Tuy đời trước nhìn hôn sờ, đời này nhưng còn chưa chạm qua, nàng kề bên gần như vậy, sợ mình nhịn được. Nhưng nàng khó chịu, cũng thể bởi vì muốn để cho người khác chú ý tới bộ ngực của nàng mà để cho nàng khó chịu nhỉ?

      "Ta xoay sang chỗ khác." khàn khàn .

      Đường Hoan vội kéo tay , đầu gục xuống đất càng thấp, thanh càng , lần Tống Mạch cũng nghe được ràng, đến gần nàng chút, mới nghe : "Ta … ta có mang theo cái yếm ra ngoài."

      Trong đầu Tống Mạch ầm ầm mảng, nghe được thanh đần độn của mình: "Vậy . . . vậy làm sao bây giờ?"

      Đường Hoan nắm tay , ở mu bàn tay vẽ lung tung lên, ngượng ngùng lại xấu hổ: "Ta… ta vẫn muốn cởi xuống, nơi đó, nơi đó quá… quá mềm, bị cọ có chút đau. Cũng may… may ở bên trong còn có áo lót, cho dù mặc yếm, bên ngoài…bên ngoài hẳn là nhìn ra."

      Quá mềm...

      Tống Mạch bắt lửa toàn thân. biết nàng , bởi vì từng ngậm nơi đó ở trong miệng, cắn sâu hút sâu, nàng đều cầu mau buông ra, hoặc là tiếng động che lại nơi đó cho ăn.

      Nhưng làm sao có thể yên tâm nàng mặc yếm lại bên ngoài?

      Tống Mạch muốn tìm biện pháp công đôi việc, tìm thấy.

      tháo xuống, nàng đau, tháo xuống...

      Thôi, vẫn là thân thể quan trọng hơn. Tống Mạch rời khỏi giường thấp, đến ngồi xổm trước người nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm màn xe khẽ đung đưa phía trước, thanh khàn khàn: "Nàng . . . nàng làm , ta trông cho nàng rồi, yên tâm."

      "Ừm."

      Đường Hoan cũng rời ngồi ở giường thấp, quỳ gối sau tấm lưng rộng rãi của nam nhân, mặt hướng phải cởi áo tháo thắt lưng. Quan đạo uốn lượn ở giữa gò núi, xe ngựa chạy bên phải, bên phải tuyệt đối có người qua. Đường Hoan đương nhiên quan tâm có bị người vô ý liếc thấy mình hay , nhưng nữ nhân bình thường, đều lựa chọn tư thế này nhỉ?

      Tháo dây lưng trước, lại nâng tay cởi nút buộc dưới vai phải, cởi ra, trường bào từ đầu vai trượt xuống, rơi ở xe ngựa, phát ra tiếng vang nhè . Kế tiếp là áo lót lụa mịn mỏng manh, nam nhân này ở bên ngoài bất đắc dĩ ấm ức nàng, ở bên trong vẫn là rất thương nàng, chuẩn bị quần áo lót cho nàng đều là chất liệu tốt. Đường Hoan nhàng cởi áo lót ra, lộ ra nửa người như mỹ ngọc của mình.

      Ba ngàn sợi tóc đen búi lên đỉnh đầu, phía dưới có chút tóc lộn xộn thể búi lên, xoã tung thả xuống cái gáy trắng ngần thon dài, càng nổi bật lên da thịt trắng nõn trơn bóng kia. Hai cánh tay trắng như tuyết mảnh mai cân xứng, eo uyển chuyển có thể nắm bằng bàn tay, chỉ có đôi vú ngạo nghễ ưỡn lên kia, đáng thương cực kỳ bị tầng tầng lụa trắng che lấp.

      Sư phụ , trân bảo là dùng để ngắm, món ngon là dùng để đến ăn, người đẹp... là dùng để làm cho nam nhân hung hăng thương.

      Nàng quay đầu nhìn nam nhân, ánh mắt dừng ở vệt đỏ ra mang tai , nhìn lại tốt đẹp của mình chút, chỉ cảm thấy cho nhìn chút, quả thực là phí của trời.

      Rút ra lụa trắng cài ở bên, vòng vòng gạt ra, cuối cùng cũng được thả lỏng, Đường Hoan thoải mái mà thở dài.

      Kế tiếp, nên cẩn thận ngã sấp xuống ? Nhưng xe ngựa có xóc nảy, lấy cớ này có chút gượng ép rồi.

      nghĩ tới, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, so sánh với bước chân thớt ngựa kéo xe, nhàng vô cùng.

      “Mau mặc quần áo lên." Tống Mạch thấp giọng thúc giục nàng.

      "A? xảy ra chuyện sao?"

      Đường Hoan ra vẻ khó hiểu, lời còn chưa dứt, người đột nhiên bị người dùng áo choàng qua loa quấn lấy, ngay sau đó bị nam nhân che kỹ vào trong lòng của , ngay cả đầu đều chôn ở dưới áo bào của . Đường Hoan ưm ưm giãy dụa, vừa muốn hỏi, tiếng Đặng Huy cố ý đè thấp truyền vào, "Chậc chậc, Tống Mạch ngươi cũng biết hưởng thụ, ở nhà muốn đủ, còn muốn ở xe bắt nạt mỹ nhân sao?"

      Gã dùng quạt giấy khều rèm cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú rêu rao bu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ nhân bị Tống Mạch ôm trong ngực. Bởi vì Tống Mạch ngồi xổm quay lưng về phía gã, nửa người của nữ nhân kia đều bị thân hình che, chỉ có đôi chân dài duỗi ra ngoài, dưới vạt áo bào màu xanh trúc lộ ra đoạn quần lót màu trắng, xuống phía dưới là đôi chân đeo giày kia.

      Đặng Huy kéo căng cổ họng. Làm sao từ trước đến giờ gã biết, để cho nữ nhân mặc nam trang vào, khi làm chuyện đó, chỉ là nhìn thôi phen tư vị khác?

      là hâm mộ chết Tống Mạch rồi!

      Tống Mạch lại hận thể giết gã!

      "Nếu biết ta bận rộn, sao ngươi còn ?" nghiêng đầu nhìn gã, giọng điệu lạnh như băng.

      "Được được, ta , ta , chẳng qua ta khuyên ngươi kiềm chế chút, đừng khiến cho tiểu nương đường nổi, truyền ra ngoài..."

      "Cút!"

      Cùng với tiếng rống giận chút lưu tình của nam nhân, Đặng Huy lưu luyến thu lại quạt giấy, hạ rèm cửa sổ xuống, che đậy cảnh xuân bên trong.

      (cont)

      Áo bào: áo choàng, áo dài khoác ngoài. Ở trong chương này là áo dài khoác ngoài như thế này này:

      [​IMG]

      Bối tử: có chương giải thích rồi ta ko nhắc lại nữa

      chương 67.2

      Thiếu gia kêu dừng xe, xa phu cũng chỉ đành giả câm vờ điếc tiếp tục vững vàng về phía trước. Đặng Huy giục ngựa vụng trộm theo lát, hồi lâu nghe thấy bên trong truyền ra động tĩnh, biết Tống Mạch phát rồi, buông tiếng thở dài tiếc hận, phẫn nộ quay lại bên cạnh xe ngựa của muội muội.

      "Ca ca, huynh làm cái gì vậy?" Đặng Uyển vén lên góc rèm cửa sổ, nghi hoặc hỏi.

      " làm cái gì, muội ngồi yên đấy ." Đặng Huy cố ý tụt lại phía sau chút, tránh tầm mắt của Đặng Uyển, sau đó kiêng nể gì nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa phía trước, ở trong đầu tưởng tượng cảnh tượng nóng bỏng bên trong. được, đêm nay phải tìm ngay nha đầu thử xem.

      Bên trong xe.

      Nam nhân tức giận vẫn là rất dọa người, Đường Hoan ngoan ngoãn nằm trong lòng Tống Mạch, xung quanh tất cả đều là hương vị chỉ có duy nhất người , quen thuộc lại dễ ngửi.

      "Tống Mạch, ta… bị gã nhìn thấy ?"

      " có."

      "Vậy sao chàng còn tức giận? Doạ ta rồi." Đường Hoan đẩy đẩy, từ trong xiêm y của chui ra, mắt to có chút sợ sệt nhìn .

      Tầm mắt của Tống Mạch xẹt qua cổ vai nàng vô ý lộ ra, dừng chút, ôn nhu : "Được, ta giận, ta đỡ nàng đứng lên, mau mặc vào ."

      Đường Hoan ôm động, con ngươi đảo vòng, giọng nhận sai: "Đều là ta tốt, nhất định đòi ra ngoài cùng chàng. Nếu ta ngoan ngoãn đợi ở nhà, xảy ra chuyện như vậy làm cho chàng mất hứng."

      biết giả vờ ngoan!

      Tống Mạch nở nụ cười, hôn cái trán nàng, cố ý trêu chọc nàng: "Đúng vậy, nếu Tiểu Ngũ luôn hiểu chuyện giống như vậy giờ là tốt. Như vậy , lát nữa đến chân núi, ta bảo xa phu đưa nàng trở về trước? Vừa vặn nàng, bên trong tiện."

      "Ta quay về!" Đường Hoan lập tức trừng , giãy ra cánh tay muốn véo .

      Tống Mạch vội nắm lấy tay nàng, quay đầu dỗ nàng: "Đừng quấy rối, mặc xiêm y trước !"

      "Vậy chàng buông ra? Chàng ôm chặt như vậy, ta mặc như thế nào chứ?" Đường Hoan ở đùi xoay đến xoay .

      Tống Mạch lập tức buông nàng ra, đưa lưng về phía nàng mà ngồi.

      Đường Hoan hừ tiếng, bắt đầu mặc quần áo lên người, sau lúc loạt xà loạt xoạt, rầu rĩ : "Mặc rồi, chàng quay lại đây ."

      Tống Mạch nhàng thở ra, xoay người nhìn nàng, "Lần sau dám lại mang nàng..." Lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên nhào tới, theo bản năng đỡ được nàng, hai người cùng nhau ngã ra phía sau. Bởi vì gian bên trong xe lớn, lúc ngã nhào gập chân lên cách tự nhiên, chờ lấy lại tinh thần, nữ nhân dạng chân ngồi ở ngang hông , hai tay đè xuống bả vai , mặt đỏ rực mảnh lại vẫn lớn mật nhìn chăm chú vào như trước, "Tống Mạch, ta . . . xinh đẹp ?"

      Trước mắt có đẫy đà mập mờ đung đưa, Tống Mạch vội vàng nhắm mắt lại, "Đừng quấy rối!" Hai tay dễ dàng giãy khỏi nàng, đỡ lấy bả vai nàng muốn đẩy nàng đứng lên.

      Đường Hoan mới để cho thực được, dán chặt vào người ôm cổ chịu , "Là chàng ta quấy rối, ta . . . ta liền quấy rối chàng!"

      Tống Mạch căng cứng cơ thể: "Đừng như vậy, bị người nhìn thấy tốt." Ở nhà làm loạn như thế nào cũng nên chuyện, nhưng đây là ở xe, Đặng Huy bất cứ lúc nào cũng có thể tới nữa, nàng làm sao có thể quần áo chỉnh tề?

      " nhìn thấy, như vậy, ai cũng nhìn thấy chúng ta." Đường Hoan di chuyển lên phía trước, để cho bộ ngực của mình hướng về phía mặt , ngay sau đó phủ vạt sau áo bào lên phía trước, đầu hai người lập tức tối lại.

      Trong mờ tối, trong xóc nảy rất xe ngựa mang đến, ngực của nàng tự động đung đưa, đụng tới mặt .

      Nghe tiếng nuốt xuống của nam nhân, Đường Hoan vừa dùng khuỷu tay chống mình, vừa buông áo bào ra sờ khóe môi , "Thiếu gia, ngực Tiểu Ngũ bị thương, chàng hôn nó giúp ta. Tiểu Ngũ từng nghe lang trung , nước miếng có thể... ừm..."

      Cũng là nam nhân chợt nắm eo nàng, vội vàng nuốt vào viên.

      Ba hồn của Đường Hoan đánh mất nửa rồi, đỉnh đầu thở khẽ: "Thiếu gia, chàng lợi hại, Tiểu Ngũ, đau nữa."

      Tống Mạch căn bản có tâm tư trả lời nàng. Trong miệng là quả hồng vừa xa lạ vừa quen thuộc, dưới tay là sống lưng trắng mịn như mỡ của nàng, từ bả vai chống lên đến eo đè chặt, độ cong lõm xuống kinh người kia làm cho thích buông tay lưu luyến quên lối về, thể tự kềm chế lần lại lần vuốt ve, ở thắt lưng nàng chần chừ. biết, nếu như tiếp tục sờ xuống, còn có thể đụng tới đường cong nhấp nhô mê người hơn, còn có thể gặp được khe núi
      [​IMG]
      huyendo, Phong Vũ Yêntrạch nữ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 68.1: Hầu hạ

      Trước Tê Hà tự, có trăm lẻ tám bậc đá xanh.

      Phàm là người đến cầu thần bái phật, hoặc là từng bước từng bước lần lượt bước lên từng bậc để biểu đạt lòng thành, hoặc là lên theo con đường núi khác, tùy bạn được người ôm hoặc khiêng đưa lên.

      Bốn người Đường Hoan tất nhiên muốn bậc đá rồi.

      Bậc đá miễn cưỡng có thể chứa được ba người song song. Khi vòng qua rừng cây, Tống Mạch liếc ra sau cái, dẫn Đường Hoan bước lên trước. Huynh muội Đặng Huy đành phải sóng vai theo sau, phía sau lại chính là nam nhân được gọi là thế tử kia.

      Tống Mạch nhìn như nhàn nhã ngắm cảnh, thực ra tốc độ dưới chân rất nhanh. Chân Đường Hoan mặc dù lớn, cũng là đôi chân bó, trước đây lại là nha hoàn số khổ, đuổi kịp trong khoảng thời gian ngắn là có vấn đề. Đặng Uyển lại được, nàng bó chân rồi, chưa được mấy bước bắt đầu thở hổn hển, dừng bước lại, vịn cổ tay Đặng Huy : "Ca ca, muội theo kịp, huynh lên trước tiếng với biểu ca, hãy lát nữa chúng ta tập trung trước cửa chùa, sau đó lại xuống đây cùng muội." Thuận thế né sang bên, nhường đường cho người phía sau.

      Đặng Huy vẫn là rất thương muội muội, vội đuổi theo, nhìn dưới chân núi lát : "Nếu chúng ta theo con đường khác nhé, ta thuê người khiêng nhuyễn kiệu cho muội."

      Đặng Uyển lắc đầu, thấy nam nhân phía sau cũng có vội vã lên trước, cũng né sang bên, dáng vẻ làm như muốn lách qua bên cạnh huynh muội bọn họ, nàng lại săn sóc lui ra sau chút, giọng thúc giục Đặng Huy: " cần, muội xong bậc đá này, Phật tổ mới có thể cảm động và nhớ được lòng thành của muội, phù hộ ngoại tổ mẫu thân thể khoẻ mạnh. Ca ca huynh mau , muội ở chỗ này chờ huynh."

      Hai người lớn lên ở Giang Nam, số lần đến kinh thành có thể đếm được đầu ngón tay, muội muội đối với ngoại tổ mẫu có mấy phần hiếu tâm, Đặng Huy đương nhiên biết. Lúc này nghe Đặng Uyển như vậy, gã lập tức liền ý thức được trong đó có huyền cơ khác, ánh mắt vô tình đảo qua nam nhân áo hoa cách mấy bước phía sau, là hiểu ngay, vì thế dặn Đặng Uyển chỗ nào cũng được , sải bước đuổi theo Tống Mạch.

      Gã đối với dung mạo và tâm cơ của muội muội mình đều có tin tưởng, nam tử áo hoa kia nhất định đáng giá tranh thủ hơn Tống Mạch.

      Đặng Huy rồi, Đặng Uyển nhìn bóng lưng gã lát, ngay sau đó kiểu như phát bên cạnh có người muốn qua, nàng áy náy gật gật đầu với nam nhân, nghiêng người lui ra sau. nghĩ tới chân dẫm ở chỗ kết hợp giữa bậc đá và đường núi, có dẫm ổn định, sợ hãi kêu tiếng nghiêng người sang bên ngã xuống.

      " nương cẩn thận!" Nam nhân bước bước nhanh lên phía trước, nhanh chóng đỡ được nàng, cánh tay rắn chắc vòng qua eo thon thon kia.

      Bởi vì đầu đập vào ngực , mũ sa rơi xuống, khuôn mặt Đặng Uyển liền lộ ra toàn bộ, lúc đầu là kinh sợ sau đó tái nhợt, từ từ đến đỏ...

      Bậc đá bên .

      Đặng Huy bước nhanh chạy đến bên cạnh Đường Hoan, vừa muốn chuyện, Tống Mạch tay kéo Đường Hoan ra sau mình, mặt lạnh hỏi gã: "Sao ngươi lại mình lên đây?"

      Đặng Huy cười liếc mắt nhìn Đường Hoan cái, hơi thở gấp : "Ngươi quá nhanh, A Uyển theo kịp, bèn chúng ta làm chậm trễ các ngươi, cuối cùng hợp lại ở trước cửa chùa. Tống Mạch, ngươi cũng là, đại nam nhân, sao lại biết thương hương tiếc ngọc? Vừa mới ở trong xe ngựa ép buộc xong, tiểu nương người ta còn chưa thở lại bình thường đâu? Tiểu Ngũ, có phải hay ?"

      "Thiếu gia..."

      Đường Hoan xấu hổ túm cánh tay Tống Mạch, vì núp ở phía sau , ánh mắt lại liếc trộm Đặng Huy vài cái, nhìn chút, nhưng lại cũng cảm thấy có cái gì. Đặng Huy đúng là ưa nhìn hơn Tống Mạch, nhưng hai người chênh nhau nhiều, nếu như gã đứng cùng chỗ với người bình thường, Đường Hoan khẳng định hận thể con mắt mọc người gã, nhưng bây giờ người đứng bên cạnh gã là Tống Mạch, phong thái của Đặng Huy cũng còn xuất chúng như vậy, càng đừng trước mắt Đường Hoan chỉ có thể hái mình Tống Mạch. Cùng với nhìn nam nhân cho dù như thế nào cũng thể chạm vào còn có thể dẫn đến phiền toái, bằng quấn chặt Tống Mạch, giờ Tống Mạch mặc nàng đùa giỡn, lúc tình nùng cũng có lời ngon tiếng ngọt động tay động chân, so với mấy giấc mộng trước chơi vui hơn bao nhiêu.

      Tống Mạch rất cao hứng, hôm nay Tiểu Ngũ của có bị dung mạo của Đặng Huy mê hoặc.

      Về phần Đặng Huy chòng ghẹo, như nghe thấy, chỉ đáp câu trước: "Biết rồi, chẳng qua các ngươi nhanh chút, tránh cho nhiều người tìm thấy nhau. Đúng rồi, để ngừa vạn nhất, nếu tìm thấy, buổi chiều tập trung ngay tại bên cạnh xe ngựa ." căn bản là có ý định dạo cùng huynh muội Đặng gia.

      Đặng Huy đương nhiên nghe ra ý ở ngoài lời của , ngửa đầu uy hiếp: "Tống Mạch, ngươi sợ sau khi trở về ta cho ngoại tổ mẫu sao?"

      Đường Hoan nghe xong, thiếu chút nữa bật cười, nam nhân này coi mình là tiểu hài tử sao? Biểu ca chơi cùng gã, gã liền cáo trạng?

      Tống Mạch dắt Đường Hoan lên được hai bước rồi, nghe vậy mỉm cười, ánh mắt quăng về phía chân núi: "Biểu muội và thế tử Bình Dương hầu tựa hồ rất hợp duyên, tổ mẫu biết việc này, sợ là cao hứng đến mức quên ta bỏ mặc các ngươi ấy chứ? Đặng Huy, ta khuyên ngươi đặt tất cả tinh lực lên người thế tử Bình Dương hầu, chưa thành thân, lại rất được Hầu phu nhân cưng chiều, biểu muội mặc dù thân phận thấp, chỉ cần có được trái tim thế tử, vẫn có cơ hội."

      "Bình Dương hầu?" Đặng Huy thào tự , híp mắt trầm tư, cố gắng hồi tưởng trước kia mình có từng nghe thấy nhân vật như thế hay .

      "Chúng ta ." Tống Mạch kéo dài nữa, nắm tay Đường Hoan . Huynh muội Đặng gia đều là người thông minh, có triển vọng tốt hơn, bọn họ quấn tha nữa. Đặng Huy có lẽ đối với Tiểu Ngũ còn có chút tâm tư, nhưng cho Đặng Huy cơ hội. tại cảnh cáo gã rồi, Đặng Huy nếu biết cất nhắc còn chọc , khiến cho hai người xám xịt trở về Giang Nam.

      Đường Hoan quay đầu, muốn nhìn chút Đặng Huy xuống chưa, tay lại đột nhiên bị người nắm chặt, vừa nhấc mắt, liền chống lại ánh mắt vui của Tống Mạch. Nàng nhoẻn miệng cười với , lắc lắc hai tay nắm của hai người: "Thế này, chàng sợ bị người khác nhìn thấy?" Thế đạo này, nam nữ chơi cũng có tay trong tay, trừ phi da mặt cực kỳ dày, hai nam nhân dắt tay... Nàng là chẳng quan tâm, chẳng lẽ da mặt Tống Mạch cũng dày như nàng?

      Tống Mạch trả lời rất đương nhiên: "Nàng phải nổi sao?" Lại , hành vi cử chỉ của nàng ở bên ngoài chút cũng có cố ý thu liễm, mắt cười trong suốt lời nũng nịu , cho dù người mù nhìn ra bộ ngực quái lạ của nàng, cũng có thể nghe ra nàng là nữ tử.

      Đường Hoan cúi đầu, hướng về phía tay hai người : "Đúng là nổi, may mà có thể được chàng dắt như vậy, dù mệt ta cũng muốn lên."

      Tống Mạch tim đập thình thịch.

      Lời âu yếm chọc người như thế nào, cũng đều bằng câu tỏ tình đơn giản như vậy, làm cho an tâm.

      gì, chỉ nắm chặt tay nàng.

      chẳng những muốn dắt nàng hết bậc đá này, còn muốn dắt nàng hết đời này.

      Đến phía , Tống Mạch trực tiếp dẫn Đường Hoan đến đại điện dâng hương.

      Trước tượng Phật bày hai cái bồ đoàn, và nàng cùng nhau quỳ lên.

      Từ đại điện ra, Tống Mạch quen cửa quen nẻo dẫn nàng ra hậu sơn, tới chỗ yên tĩnh người, nhịn được thấp giọng hỏi nàng: "Vừa rồi hứa nguyện cái gì?"

      "Chàng cho ta biết trước." Đường Hoan lôi như ý kết bằng dây lụa bên hông thưởng thức, mi mắt buông xuống, môi đỏ mọng lại nhếch lên độ cong giảo hoạt.

      Tống Mạch thích thần thái nữ nhi như vậy của nàng, ngó trước nhìn sau, ghé vào bên tai nàng : "Nắm tay nhau dài lâu, con cháu đầy sảnh đường."

      Động tác của Đường Hoan ngừng chút, nam nhân theo sát lại thúc giục nàng , hơi thở ấm áp lướt lỗ tai, hại nàng nhũn cả người.

      Nàng hứa cái gì?

      Đường Hoan cái gì cũng hứa, ngay cả cầu xin Phật tổ nguyện vọng để cho Tống Mạch cần nhớ lại nhiều hơn hoặc sau khi tỉnh lại phù hộ Tống Mạch cần giết nàng cũng đều hứa, bởi vì nàng biết, cái gọi là Phật tổ này căn bản nghe thấy. Nàng dâng hương, chẳng qua là bị Tống Mạch ép mà thôi.

      Nàng ngượng ngùng đấm đấm: "Cả ngày chỉ nghĩ chuyện đứng đắn, ai muốn cùng chàng con cháu đầy sảnh đường?"

      Xoay người muốn chạy, lại bị nam nhân tay mắt lanh lẹ ép buộc kéo vào trong lòng. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nâng cằm nàng lên, ánh mắt dịu dàng lại toát ra kiên định bá đạo hiếm thấy trong giấc mộng này: "Nàng, ta muốn nàng cùng ta con cháu đầy sảnh đường."

      là nam nhân lòng tham đáy.

      Đường Hoan đỏ mặt nhắm mắt lại: "Được." Nàng am hiểu nhất, đơn giản là * gạt người. Nếu thích, nàng theo , ai bảo nàng muốn cầu cạnh ?

      Trong lòng Tống Mạch tràn đầy nhu tình, ở mắt nàng nhàng hạ xuống nụ hôn: " thôi, ngắm hoa hạnh. "

      Đường Hoan đưa tay cho : "Vậy chàng còn chưa dắt ta."

      "Tiểu Ngũ, ở đây có nhiều người." Tống Mạch xấu hổ khụ khụ, cần leo núi, căn bản có lý do dắt nàng.

      "Ta mặc kệ, chàng nghe ta, ta sinh con cho chàng." Đường Hoan khiêu khích nhìn .

      Tống Mạch ngơ ngẩn, là thực có biện pháp với nàng.

      Vì con, Tống Mạch dắt Đường Hoan dạo xung quanh ngày, Đường Hoan chỉ chỗ nào liền chỗ đó, đường núi thỉnh thoảng gập ghềnh, cõng nàng , đến chỗ du khách rất thưa thớt, lại bị nàng ôm lấy làm biết bao nhiêu chuyện trước kia nghĩ cũng dám nghĩ. có người thấy, trong lòng vẫn có chút xấu hổ, nhưng nhìn nàng chơi tận hứng như vậy, nhìn nàng kiêng nể gì ở trước mặt bày ra thẹn thùng và tốt đẹp của nữ tử, lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

      Cái giá của phóng túng là mỏi mệt.

      Lúc xuống núi, hai người đều mệt đến kiệt sức.

      Huynh muội Đặng Huy chờ rất lâu.

      Đường Hoan phát Đặng Uyển ràng còn địch ý vơi nàng, đối với Tống Mạch cũng lạnh nhạt rất nhiều, gặp mặt lên tiếng chào hỏi rồi lên xe ngựa trước.

      Đối với điều này, Đường Hoan có cảm giác đặc biệt gì. Lúc ban đầu nàng còn có chút lo lắng Tống Mạch coi trọng dung mạo của Đặng Uyển, nhưng nam nhân này chứng minh với nàng, bất kể bên cạnh có bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp thích , trong mắt chỉ có nàng, ít nhất trong thời gian ngắn là như vậy. Như vậy, Đường Hoan căn bản cần để Đặng Uyển vào mắt. Đặng Uyển cùng nàng tranh, Tống Mạch là của nàng, Đặng Uyển cùng nàng tranh, Tống Mạch vẫn là của nàng, Đặng Uyển cướp được nam nhân "tốt" khác, đó là bản lĩnh của nàng ta, đối với nàng đau ngứa.

      Đặng Uyển thành công cũng có thiên lý, nam nhân đều thích mỹ nhân... Mỹ nhân có tâm kế, lại càng độc.

      Tống Mạch là trúng độc của nàng quá sâu, Đặng Uyển là thể nào rồi.

      Trong nháy mắt được Tống Mạch đỡ lên xe ngựa kia, Đường Hoan có chút hiểu được, nhìn lướt qua Đặng Huy.

      Nàng hình như có chút hiểu cảm thụ của Tống Mạch, bởi vì khi nàng nhìn tới Đặng Huy, mặc dù kinh diễm, nhưng có sinh ra *.

      Đương nhiên, đó là nàng biết sinh * cũng dùng được. Nếu ở ngoài mộng gặp được cực phẩm như Đặng Huy, nàng tuyệt đối chút do dự nhào lên.

      Tống Mạch là thích nàng, tình hữu độc chung[1], tự động nhìn tới người khác.

      Nàng chỉ có thể muốn Tống Mạch, tình thế bất đắc dĩ, tạm thời còn hy vọng với người khác.

      Rốt cuộc là ai chịu thiệt?

      Nàng hạ độc Tống Mạch, Tống Mạch khoá nàng lại.

      Tống Mạch cho nàng trái tim, lại giam cầm thân thể của nàng, khiến cho nàng phải làm bộ như lòng với .

      Ít nhất giờ khắc này, Tống Mạch là hạnh phúc. Còn nàng, nàng còn có cách nào biết trước sống chết của mình.

      Nam nhân chết tiệt này, gặp , là tám đời nàng ngã hỏng!

      Nàng cần trái tim của có ích lợi gì?

      Nàng chỉ muốn tự tại thoải mái.

      ~

      [1]: Tình hữu độc chung: là chỉ có tình cảm với người hoặc vật nào đó, đặt tất cả tâm tư và tình cảm của mình vào người hoặc vật đó.


      Chương 68.2 Hầu hạ

      Khi thoải mái khi về mỏi mệt, lên xe ngựa, Đường Hoan có tinh lực trêu chọc Tống Mạch nữa, ngoan ngoãn cuộn tròn ở trong lòng ngủ. Lúc mở mắt, người nằm giường ở gian phụ, bên cạnh Tống Mạch lau lông cho mèo trắng, mèo trắng lắc đầu ngừng, bọt nước đều vẫy đến mặt nàng.

      Bên ngoài trời tối rồi.

      Bụng kêu “rột rột”, Đường Hoan chậm rãi ngồi dậy.

      Tống Mạch ngừng động tác tay, nghiêng mắt nhìn nàng: "Tỉnh rồi? Vừa đúng lúc cũng muốn gọi nàng, bên trong có nước ấm, nàng tắm rửa trước , tắm xong ăn cơm."

      "Chàng tắm xong rồi?" Đường Hoan dụi dụi mắt, nhìn mái tóc dài xoã ra phía sau , dùng cái dây vải xanh buộc lại hờ hững, thoạt nhìn thực có loại phong thái của cao thủ tuyệt thế.

      Chẳng qua, cao thủ tuyệt thế đại khái nuôi mèo đâu nhỉ?

      Đường Hoan cười trộm, chạy vào bên trong tắm rửa, dạo ngày, người đều là mồ hôi.

      Tắm xong rồi, Tống Mạch tự mình xách nước ra ngoài, lại lau khô tóc cho nàng, chải đầu suôn mượt. Đều sửa sang xong rồi, Lục An bưng cơm chiều tiến vào, hai người ngồi khoanh chân ở sạp, mèo trắng cuộn tròn bên cạnh Đường Hoan.

      Đường Hoan có chút nghi hoặc: "Phu nhân và lão thái thái chàng sao?" Nhất định là ôm nàng vào.

      Tống Mạch hiểu được lo lắng của nàng, giải thích : "Yên tâm, ta để cho xe ngựa chạy thẳng đến trong sân của chúng ta, các nàng cũng biết. Đúng rồi, Bình Dương Hầu phủ đưa bái thiếp đến đây, muốn mời chúng ta đến Hầu phủ làm khách."

      Đường Hoan buông thìa, "Chàng ?" Hầu phủ à, nàng cũng muốn tham gia náo nhiệt.

      Tống Mạch lắc đầu, vừa gắp thức ăn cho nàng vừa : "Ta từ chối, tự huynh muội Đặng gia ." xong, thấy vẻ thất vọng lên khuôn mặt của Đường Hoan, khỏi hỏi: "Nàng muốn ?" Khó được thoát khỏi phiền toái Đặng Uyển kia, nếu như phải cần thiết, bao giờ muốn giao tiếp cùng bọn họ nữa.

      "Cũng phải muốn đến Hầu phủ, chỉ là muốn nằm chết dí ở nhà." Đường Hoan ăn ngay .

      Tống Mạch hiểu , nghĩ đến dáng vẻ vui vẻ của nàng ở bên ngoài, trong đầu nhanh chóng lên chủ ý, bị dấu xuống.

      Sau khi ăn xong hai người theo thường lệ hai vòng ở trong sân, sau đó là ngủ.

      Đường Hoan kéo Tống Mạch vào buồng trong, bảo hầu hạ nàng: " người mỏi nhừ, nhất là bàn chân, đùi, chàng xoa bóp giúp ta."

      Ngã vào trong tay nàng cách nào kháng cự, thay vì oán hận , bằng thừa dịp đối tốt với nàng mà ra sức sai bảo , tương lai Tống Mạch muốn giết nàng, nàng cũng kiếm đủ vốn rồi. Cho dù nàng chết, cũng thể quên từng có nữ nhân lừa xoay vòng, đối với cao thủ đỉnh cấp mà , loại khó chịu này, đoán chừng khác nhiều lắm với hái hoa tặc thể bừa bãi hái hoa. Hừ, nàng khiến cho khó chịu cả đời!

      Tống Mạch nào biết nữ nhân lôi kéo tay làm nũng thực ra nguyền rủa trong lòng, thuận theo nàng ngồi ở giường, bất đắc dĩ khuyên nàng: "Đừng làm loạn, ngủ giấc tử tế, ngày mai khôi phục như cũ thôi."

      Đường Hoan nhào vào trong lòng , giạng chân ngồi ở đùi cọ: "Chàng giúp ta, ta quấy rối chàng cả đêm."

      Hai người đều chỉ mặc trung y, Tống Mạch vội đẩy người tới giường, "Được, ta xoa bóp cho nàng, nàng thành thành nằm yên, được lộn xộn." Tư vị khua lên lại có cách nào phát tiết như vậy, muốn lại nếm thử lần, khó chịu.

      Đường Hoan chớp chớp mắt, trở mình bò dậy, tháo đai lưng với : "Lại đây, ta bịt mắt chàng, tránh cho chàng nhìn lén."

      Tống Mạch có từ chối, tuy cho rằng nàng mặc trung y, đơn thuần giúp nàng xoa bóp vai, chả nhìn trộm được cái gì.

      Đường Hoan quỳ gối phía sau , vừa cuốn đai lưng lên mắt vừa giọng : "Lát nữa ta nằm sấp xuống, chàng giúp ta xoa bóp bả vai, xoa bóp thắt lưng lưng, xoa bóp chân, còn có bàn chân, chỗ nào người cũng thể thiếu, nhưng chỗ nên sờ thể sờ loạn, biết ? Sờ loạn rồi, sau này ta sinh con cho chàng."

      Tống Mạch phản bác được.

      " chuyện ..." Chuẩn bị xong rồi, Đường Hoan chống bả vai , từ phía sau cắn lỗ tai .

      Tống Mạch ngăn cản cái miệng nhắn của nàng đốt lửa: ", sờ loạn." Nữ nhân này chính là cố ý trêu chọc đó, thực sợ sờ, còn dám đêm hôm khuya khoắt để cho giúp nàng làm chuyện thân mật như vậy? Nếu phải thấy nàng đúng là mệt mỏi, mới dung túng nàng.

      "Vậy chàng được làm được."

      "Ừ."

      Đường Hoan suy nghĩ chút, lại : "Đúng rồi, từ giờ trở , ta là thiếu gia, chàng là người hầu thiếp thân của ta, ừm, vậy gọi là Tiểu Ngũ ."

      Tống Mạch nhíu mày, vừa muốn chuyện, bên cạnh truyền đến tiếng mèo kêu, mèo trắng nhảy lên giường, đầu dán vào chân cọ cọ.

      Đường Hoan cười sờ đầu mèo trắng: "Tiểu Ngũ ngoan, thiếu gia ta chuyện cùng nha hoàn Tiểu Ngũ, gọi mi, , trở về giường của mi ngủ ."

      "Meo meo..." Mèo trắng , vẫy vẫy cái đuôi cuộn tròn ở cạnh gối đầu của Đường Hoan, tò mò nhìn hai chủ nhân.

      "Bỏ , mèo Tiểu Ngũ nghe lời, người Tiểu Ngũ này cần phải ngoan chút, nếu gia bán ngươi vào kỹ viện... A, ngươi dám dĩ hạ phạm thượng?" Đường Hoan bị nam nhân áp lên giường, cam lòng bị ép buộc .

      Tống Mạch ấn bả vai nàng dùng sức bóp, "Muốn để cho ta giúp nàng thành thành chút, lại xằng bậy ta đánh nàng." xong lại tiếp tục xoa bóp.

      "Đợi chút, ta ra bên ngoài vệ sinh cái, chàng chờ ta lát." Đường Hoan dùng cả tay chân bò xuống giường, cực kỳ ngượng ngùng .

      Tống Mạch thở dài, bằng thanh với nàng: " nhanh chút, lát nữa nên ngủ rồi."

      Đường Hoan đeo xong giày thêu , rất nhanh trở lại, ngoan ngoãn nằm sấp xong, quay đầu nhìn : "Đến đây , nhớ kỹ, được sờ loạn."

      Tống Mạch tiếp lời, ngồi xổm ở bên của nàng, giơ tay mò về phía bả vai nàng.

      Chạm phải mảng trắng mịn mát rượi.

      rút tay về như bị bỏng nước sôi: "Nàng, nàng..."

      Đường Hoan túm tay lần nữa đặt vào đầu vai nàng: "Đừng ngạc nhiên, ấn lên trực tiếp như vậy mới thoải mái. Nha đầu tốt, gia lại quấy rối ngươi, ngươi sợ cái gì? Yên tâm, gia hôm nay mệt mỏi cả ngày, muốn trừng trị ngươi cũng có sức, tin ngươi sờ sờ, nơi đó cũng cứng rắn..."

      "Bốp!"

      Nàng lôi kéo tay đưa xuống bên dưới, bàn tay to của Tống Mạch lại nhấn cái, xanh mặt vỗ cái lên mông nàng, vừa giận vừa thương.

      "Càng ngày càng làm bừa." nghiêm mặt dạy dỗ nàng.

      Đường Hoan cam lòng, ngồi dậy cãi lại : "Ở trong xe ngựa, chàng ta có thể làm bừa ở nhà!"

      Tống Mạch quay đầu nhìn ra phía ngoài: "Vậy cũng để cho nàng làm bừa như vậy." Miệng đầy lời bậy, hiểu nàng học được từ đâu.

      Đường Hoan bĩu môi, chợt dán lên người , giọng mềm mại trước nay chưa từng có: " ra thiếu gia thích làm bừa như vậy, như bây giờ như thế nào? Thiếu gia tốt, chàng nằm sấp xuống, Tiểu Ngũ đến hầu hạ chàng." Tay bé trước khi nam nhân kịp phản ứng dò xuống, nắm cái, "Quả nhiên vẫn là thiếu gia lợi hại, mệt mỏi ngày còn uy phong như vậy."

      "Tiểu Ngũ!" Mặt Tống Mạch sung huyết đỏ bừng.

      Đường Hoan thấy vậy bèn thu lại, lần nữa nằm xuống, ỉu xìu : "Được rồi được rồi, chàng mau giúp ta xoa bóp , người ta mỏi."

      "Vậy nàng mặc quần áo vào." Nàng bỗng nhiên thu tay lại, Tống Mạch cảm thấy có chút mất mát hiểu.

      " mặc, ta thích chàng chạm vào ta, dù sao chàng cũng là chính nhân quân tử, làm cái gì với ta." Đường Hoan rầu rĩ , giơ tay sờ sờ mèo trắng bên cạnh: "Thiếu gia nhà chúng ta là người đứng đắn, đúng ?"

      "Meo meo..." Mèo trắng dựng tai, mở mắt ra rồi híp lại thành đường.

      Giờ này khắc này, nàng vậy mà còn có lòng dạ chuyện cùng mèo?

      Tống Mạch hoàn toàn đầu hàng, hề đối nghịch nàng nữa, đè lại bả vai nàng niết lên.

      "Ừm... A, chút chút, có chút đau ... Đúng, như vậy là được rồi... Ha ha, đừng chạm vào cổ ta, nơi này ngứa!"

      Đường Hoan sợ ngứa, lúc bị vô tình chạm vào cổ, nhịn được cả người run lên, cả người trốn vào bên trong. Tống Mạch chịu đựng người bồn chồn như bó đuốc khô, "Biết rồi, chạm vào nơi đó." Hai bàn tay to chỉ xoa bóp bả vai nàng.

      "Được rồi, bả vai đủ thoải mái rồi, chàng di chuyển xuống ." Đường Hoan vừa thoải mái mà hừ hừ, vừa sai bảo .

      Vì thế tay Tống Mạch ấn dọc theo lưng nàng về phía eo. Bịt mắt, cái gì cũng nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng than cực kỳ mê người của nàng, làm cả người bốc lửa, cũng biết nàng là phải cố ý. Bấm đến eo nàng, khống chế tốt sức lực, nàng khẽ kêu “a” tiếng, thiếu chút nữa làm chạy mất lý trí của .

      "Được rồi được rồi, chàng ngồi vào cuối giường , giúp ta xoa chân." Đường Hoan lật vào bên trong, thở hổn hển .

      Tống Mạch miệng khô lưỡi khô, theo lời dịch qua.

      Đường Hoan kéo gối đầu xuống bên dưới, gập chân nằm xuống, nhưng ngay sau đó nâng chân phải lên khoác lên đầu vai , "Được rồi, như vậy xoa bóp tiện hơn."

      Thanh người nằm sấp chuyện và ngẩng lên chuyện tuyệt đối khác nhau, hơn nữa nàng nhấc chân như vậy, Tống Mạch lập tức có thể phán đoán ra tư thế của nàng.

      Nhưng còn nghị lực cự tuyệt rồi, thậm chí cũng dám lời nào, sợ bị nàng nghe ra được khát vọng của .

      Nâng tay lên, bắt đầu từ mắt cá chân của nàng, vòng vòng xoa bóp xuống, sau khi bàn tay vừa đến đầu gối của nàng, định bụng lui về.

      Tay bé của Đường Hoan đặt lên bàn tay to của : "Thiếu gia, lại lên bên chút ." Xác định mới buông ra.

      Tống Mạch do dự từ từ xoa lên.

      "Thiếu gia chớ , lại lên chút, nơi đó, có chút ngứa."

      Tống Mạch đờ đẫn nghe nàng chỉ huy, cảm thấy động tác của mình rất chậm, nhưng dường như thoáng cái đến vị trí thần bí nhất kia. Tay trái của nâng cánh mông khẽ nhếch lên của nàng, ngón tay phải đặt tại giáp ranh nơi thần bí trù trừ tiến, dám vượt biên, lại cứ bỏ được.

      Đường Hoan cũng thúc giục , chỉ nâng chân khác lên, chân linh hoạt thò vào áo ngủ rộng thùng thình của , dán vào trong ngực chậm rãi xuống. Bởi vì hai tay của đều giơ lên, nàng thể cởi quần áo ra, đành phải vươn chân, nhàng để ở vật cứng kia, chậm rãi vuốt nhè : "Thiếu gia, nơi này là cái gì?"

      Tống Mạch hô hấp dồn dập: "Tiểu Ngũ, nàng có biết mình làm cái gì ?"

      Đường Hoan cười quyến rũ: "Biết mà, ta quấy rối thiếu gia, xem thiếu gia có thể nhịn đến mức nào."

      "Như vậy, nàng vừa lòng chưa?"

      Tay phải của Tống Mạch có chút nào dự báo trước đặt lên chỗ có chút ướt át của nàng, sau khi thăm dò cái, tách ra ngón tay đẩy vào: "Tiểu Ngũ, ta rồi, nếu thành , ta phạt nàng."

      muốn nàng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới... chạm vào nàng.

      Tác giả: Này này này, Hai người các ngươi chú ý tiết tháo, bên cạnh có con mèo nhìn đấy!!!!!!!!!!!!!
      huyendo, Phong Vũ Yêntrạch nữ thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 69.1 : Trấn áp


      tiến vào bất ngờ, Đường Hoan kìm lòng đậu khép hai chân lại, nơi đó lại càng tự động co rút lại, kháng cự .

      Đại khái là nhận thấy được nàng khó chịu, nam nhân dừng xâm nhập.

      "Sợ sao?" Đây dù sao cũng là lần đầu tiên trong kiếp này của nàng, nếu nàng tiếp tục ngoan ngoãn, Tống Mạch còn có thể khống chế chính mình thu tay lại.

      Đường Hoan nghiêng đầu, mắt cười nhìn .

      Nam nhân bị bịt mắt, cái dây đen mang đến cho khuôn mặt tuấn mỹ của thêm loại cảm giác thần bí. Chân mày dãn ra khuôn mặt bình tĩnh, nhìn như nắm trong tay tất cả, nhưng bàn tay to của nắm chặt cánh mông nàng, ngón tay dừng ở trong cơ thể nàng, đều thuyết minh rằng có bao nhiêu muốn nữ nhân của .

      "Sợ cái gì? Thiếu gia, Tiểu Ngũ thích chàng sờ ta, nơi nào cũng thích được thiếu gia sờ." Nàng nhấc chân vòng lấy thắt lưng , hai chân mắc vào lưng kéo mình về phía , "Ừm, thiếu gia, hình như lại sâu chút rồi."

      Ban ngày ở núi, nàng buông thả chính mình. mặt hình hài phóng túng tất cả đều bày ra ở trước mặt , Tống Mạch tất cả đều chiều nàng nghe theo nàng đùa giỡn, cũng chút mảy may nghi ngờ hoặc phản cảm. Có lẽ, tựa như sư phụ , ở giường, nam nhân càng thích nữ nhân tràn đầy nhiệt tình chút ? Đúng vậy, thân thể bị dục.vọng khống chế, dục.vọng bị nữ nhân điều khiển, lại là nữ nhân mình thích, khi tình nùng, nam nhân chỉ muốn thoả thuê phóng túng, nào còn có lòng dạ suy nghĩ cái khác?

      Thích nàng, cái dạng gì của nàng cũng đều là tốt. thích, cho dù cẩn thận cũng nhìn vừa mắt.

      "Thiếu gia, cảm thấy, kỳ quái..." Dứt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn này trong đầu, Đường Hoan toàn tâm quyến rũ nam nhân trước mắt.

      "Chỗ nào kỳ quái?"

      Tống Mạch từ ngồi xổm chuyển thành ngồi khoanh chân, để cho chân nàng kẹp phía dưới tránh cho ảnh hưởng đến động tác tay, sau đó vừa hỏi vừa thuần thục động. Lúc trước Tiểu Ngũ chính là quyến rũ như thế này, lần đó nàng còn to gan hơn, trực tiếp kéo tay đưa vào, hoàn toàn giống với tiểu thư khuê các biết trong sách vở. Nhưng cũng cảm thấy là nàng như vậy tốt, bởi vì là nàng, bởi vì nàng chỉ làm vậy với , thích.

      "Tiểu Ngũ, như vậy, thoải mái ?"

      Tuy rằng cách đời hai đời, nhưng mỗi chớp mắt ở cùng nàng cũng bị nhớ nhớ lại suốt mười tám năm, cho nên quen thuộc thân thể của nàng, sâu sâu nông nông, rất nhanh móc ra suối nước róc rách. Nàng cũng từ ngôn ngữ khiêu khích lúc ban đầu biến thành hừ hừ hít hít, chợt cao chợt thấp. Tống Mạch nhìn thấy nàng vặn vẹo, lại nghe thấy tiếng nàng cào nệm giường phát ra tiếng vang trêu người, tưởng tượng thấy, nhưng so với tận mắt nhìn thấy lại càng chọc ra lửa hơn.

      Nhiệt tình lại quật cường, dù là chịu nổi cũng chịu cầu dừng lại, chỉ nâng thắt lưng lắc mông muốn tránh né ngón tay . Tống Mạch để cho nàng thực được, chậm rãi lại thay đổi tư thế, nửa quỳ ở giữa hai chân nàng, gập đùi phải lên ngăn cản nàng khép hai chân lại, tay trái đè ép lên cái khác, tay phải ngừng vào sâu ra nông, ngón tay trở thành hai ngón tay, nghe trong miệng nàng hoặc thở gấp gáp hoặc kêu rên, phía dưới là tiếng vang tí tách theo quy luật.

      "Tiểu Ngũ, còn chịu được ?"

      "Meo meo..."

      Nàng chuyện, biết là giận đến mức muốn để ý đến , hay là tự lo xong, đầu giường lại truyền đến tiếng mèo kêu.

      Trong lòng Tống Mạch vừa động: "Tiểu Ngũ, lại đây."

      Nghe thấy chủ nhân gọi đến, mèo trắng dựng tai, nhanh chóng đứng dậy, nện bước chân nhàng tới, cơ thể lông lá mượt mà chui qua từ dưới chân gập lên của nữ chủ nhân, cái loại lông mèo mềm mại đụng chạm này, khiến cho toàn thân Đường Hoan run lên. Ngón tay nam nhân ngừng, nhưng gọi mèo tới đây làm gì? Đường Hoan gắng gượng chống nửa người lên, thấy Tống Mạch dùng cái tay rảnh rỗi kia sờ đầu mèo trắng, mèo trắng ngoan ngoãn nằm xuống, nằm ở giữa và nàng... Cái đuôi xù chầm chậm kia bị nam nhân nắm lấy, nam nhân nắm lấy nó đưa về phía bên chỗ ngón tay ra vào kia.

      Ngứa cách nào hình dung... lông mèo mềm mại xù lên, như là trực tiếp lướt qua chóp tim nàng.

      cái, toàn thân nàng phát run.

      Hai cái, nàng rốt cuộc chống đỡ nổi mình, ngã trở lại nệm giường.

      Ba cái, nàng nắm chặt nệm giường cắn môi cho mình kêu ra.

      Tống Mạch cần nàng kêu, bởi vì nàng đột nhiên xuất thủy triều cùng liên tiếp đạt tới. Co rút kẹp chặt dịu dàng của , đều ràng truyền ra nhẫn của nàng.

      "Tiểu Ngũ, như vậy, thoải mái ?" Ngón tay động, cầm đuôi mèo nhàng quấn quanh ngón tay nửa vòng, lại từ dưới mà lên trêu chọc trở lại. Bởi vì dính nước, cái chót đuôi ướt cả rồi, chẳng qua, hiệu quả tựa hồ rất tốt, làm cho nàng run rẩy càng lợi hại hơn.

      Đường Hoan chịu nổi rồi.

      Vốn là cái chót đuôi rời rạc phảng phất như ngưng tụ lại thành sợi, rơi ở người càng nặng càng ngứa, mà nam nhân kia cũng biết là khống chế như thế nào, thế nhưng có thể tay cuốn vòng vòng tay biến đổi đa dạng làm nàng, hai bên chậm trễ.

      là từ đâu học được những thủ đoạn này, sao lại đột nhiên biết chơi như vậy?

      Nàng chưa từng dạy !

      Vô số suy nghĩ nhanh chóng xẹt qua đầu, khi cái chót đuôi kia lại lướt qua non.mềm bị ngón tay tách ra, Đường Hoan rốt cục cũng khống chế được nữa, thân thể trốn ra sau, trong miệng khó nhịn cầu : "Tống Mạch, đừng dùng cái kia..." Còn chưa xong, còn chưa kịp né tránh, bụng ngón tay còn đặt tại nơi nào đó nhàng xoa.nắn, nàng đột nhiên mất hết sức lực, chỉ có thể nắm chặt nệm giường run rẩy: "Đừng động, đừng mà..."

      Thừa dịp nàng nghỉ ngơi, Tống Mạch thả mèo trắng xuống đất, nhanh chậm kéo đai lưng bịt mắt ra.

      Nàng trống trơn nằm ở bên cạnh, đôi mắt đẹp nhắm chặt đôi môi đỏ mọng khẽ mở, eo chân dài ngực.nở.

      Tống Mạch liên tục nuốt xuống mấy tiếng, tay phủ lên thắt lưng nàng nằm nghiêng xuống, miệng trực tiếp ngậm quả hút. cắn, ngón tay lại tiếp tục ra vào.

      "Đừng mà..."

      Vừa mới phát tiết qua lần, nơi đó quá mức mẫn cảm, căn bản thể liên tục tiếp nhận kích thích như vậy. Đường Hoan ôm đầu nam nhân đẩy ra xa, đồng thời giơ chân đá , cơ mà chân bị chân dài của dễ dàng kẹp lại thể nhúc nhích. Cũng may hai ngón tay của cũng có lỗ mãng ra vào, tiến vào lập tức trở thành vuốt ve, chỗ lớn bằng bàn tay , bị từ xuống dưới sờ soạng bao lần, thích buông tay, thậm chí ngay cả chỗ xấu hổ nào đó cũng có bỏ [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :