1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. sanone2112

      sanone2112 Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      74
      Tu yen...??? Tu tan. La cung 1 ng ah ?, lau r ta moi doc nen wen mat ten nam nv chinh

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 26

      Phó Dung thích ăn táo, lúc trước biết được phụ thân đến Ký Châu làm tri phủ, nàng đặc biệt cao hứng, vừa hay Ký Châu là trọng địa của kinh thành. Tri phủ Ký Châu là chức quan béo bở nhất khi nhậm chức ngoài kinh thành, phụ thân có thể được triều đình thưởng thức. Thứ 2 táo ở Tín Đô thành Ký Châu rất nổi tiếng, người nhà chuyển đến Tín Đô thành, nàng chẳng phải được ăn táo suốt sao?

      Sau khi tới đây, trong năm nàng thích nhất phải là đoan ngọ, trung thu hay nguyên tiêu mà là mùa hái táo ở Tín Đô thành. Cuối thu trời trong, quan phủ tuyển nhân công ở ngoài vào trong hái táo, huynh muội Phó Dung cố ý chọn góc yên tĩnh ở đầu núi, chọn xong chỗ, Phó Dung ghét bỏ tướng Phó Thần nên đuổi sang bên: “Ca ca, huynh qua bên kia hái , cách muội xa chút.”

      Năm trước hai huynh muội cũng cùng đến, Phó Dung hưng phấn theo bên cạnh ca ca, kết quả Phó Thần cầm gậy trúc đánh loạn xạ, táo đỏ lớn chừng ngón tay rầm rầm rơi xuống, rơi trúng đầu Phó Dung rất đau. Cuối cùng Phó Dung muốn tự mình cầm gậy trúc hái, hái từng trái rất là vui vẻ, muốn ăn táo, nàng cần gì chạy xa như vậy? Ở tại nhà chờ cũng có táo ăn như thường.

      Phó Thần đối với hái táo có hứng thú, tới dưới tàng cây táo bên kia, hái được mấy trái táo đỏ ở chỗ thấp, ngồi xuống đất lau xơ táo rồi đưa lên miệng, vừa nhai vừa : “ Muội hái , huynh ngồi ở đây nhìn.” Phó Dung để ý tới , ngửa đầu chọn lựa đám táo đỏ ngọn cây, sau đó lấy gậy trúc gõ xuống.

      Rơi được hai trái, Phó Dung cao hứng nhặt bỏ vào giỏ trúc, chuẩn bị mang về cho người nhà ăn, tự mình hái cũng coi như phần tâm ý. “ Muội như vậy mệt mỏi sao?” Phó Thần nhìn được, nếu làm theo cách của muội muội khi nào giỏ trúc mới đầy? “ cần huynh quan tâm.” Phó Dung ngại phiền, trừng mắt nhìn , mang theo gậy trúc ra xa , Phó Thần cũng đứng lên, cười xem muội muội hờn dỗi.

      Phó Dung cũng quá xa, quay đầu nhìn thấy ca ca nhe răng cười, ngoắc tay với nàng. Nàng cười đem giỏ trúc thả xuống đất tiếp tục hái táo, núi sâu rừng rậm, dù biết phụ thân có sai nha dịch trông coi phía ngoài, Phó Dung cũng có chút sợ nhưng có ca ca cùng nàng còn lo lắng nữa.

      Gõ gõ, Phó Dung cảm giác có gì đó đúng, nàng vụng trộm ngó xéo qua bụi cỏ rậm rạp đối diện, trong bụi cỏ xanh thẩm có loáng thoáng bóng người. Lưng Phó Dung phát lạnh, người nào trốn ở đó? Giữa ban ngày mà che che giấu giấu tuyệt đối phải là người lương thiện. Tuy sợ nhưng lúc này thể kinh hoảng, người nọ cách mình quá gần, nếu có ý niệm xấu lao tới, ca ca tới cứu kịp.

      Phó Dung nắm chặt tay, tiếp tục gõ vài cái, liền quay đầu hướng Phó Thần bĩu môi oán giận: “ Ca ca, tay muội mỏi có sức nữa rồi!” Phó Thần dự đoán được muội muội như vậy, hướng nàng : “ Đến đây , huynh giúp muội hái, sợ muội bị táo rớt trúng người.”

      “ Ca ca tốt!” Phó Dung ngọt ngào khen, tay cầm gậy trúc, tay kia xách giỏ trúc, từ đầu đến cuối cũng nhìn bên kia nữa, giả bộ như bên kia có người nấp, chỉ có tay run nhè mới tiết lộ lòng nàng sợ hãi.

      Hai huynh muội cách nhau khoảng trăm bước, Phó Dung bước từng bước, mặt là nụ cười thỏa mãn, trong lòng lại oán thầm ca ca tại sao đến tiếp nàng. Oán xong lại biết ca ca là vô tội, đều trách chính mình thành , nhất định muốn xa như vậy.

      Phó Dung cực sợ, nàng chịu quá nhiều ủy khuất rồi nhưng mà chưa từng trải qua tình huống nguy hiểm như vậy. Ánh mắt nhìn về phía trước, lòng lại khủng hoảng cảnh giác đề phòng phía sau, toàn thân cảnh giác chỉ cần chỗ đó có động tĩnh, nàng liền ném cái gì đó vào rồi chạy về phía ca ca. Võ nghệ ca ca tốt, nhất định có thể đánh bại tên ăn trộm kia.

      Mắt thấy mình cách ca ca khoảng hai mươi mấy bước, an toàn cơ bản có thể đề phòng, tâm tư Phó Dung lại linh hoạt suy nghĩ. Nên tiếp tục hái táo sau đó cùng ca ca rời như có chuyện gì, hay lập tức ca ca bắt đối phương? Trong lúc do dự, bụi cỏ sau lưng Phó Thần có động tĩnh, tim Phó Dung ngừng đập, vừa muốn nhắc nhở ca ca coi chừng, thân thể Phó Thần cứng đờ, trong mắt mờ mịt, thân hình thẳng tắp ngã xuống.

      Hai tiếng trầm đục, đồ trong tay Phó Dung đồng thời đều rơi xuống đất, hai chân như nhũn ra, mặt rơi đầy lệ. Ca ca chết rồi sao? “ Ca ca…”

      “ Phó nương, lệnh huynh chỉ bị ta điểm huyệt ngủ thôi, tạm thời bị hôn mê, nửa canh giờ sau tỉnh, kính xin Phó nương đừng kêu lên, bằng Hứa mỗ chỉ có thể tiếp tục làm ác giết người diệt khẩu.”

      Phó Dung tiếng “ Bị thương” còn chưa kịp liền bị nam nhân nhanh chóng thân trong bụi cỏ bức trở về. Từ bi sang hỉ sau đó là kinh hãi, Phó Dung triệt để bối rối biết khóc hay cười hay nghi ngờ, chỉ có thể sững sờ nhìn nam nhân thân áo xám phong trần tuấn lãng từng bước tới gần.

      Nàng nhận ra , là thị vệ bên người của Từ Tấn, họ Hứa tên Gia, nghe công phu rất cao, võ nghệ cao cường. Tại sao lại ở chỗ này? Ca ca có chuyện gì sao? Ánh mắt nhìn về phía ca ca nằm dưới đất, nước mắt Phó Dung vẫn rớt xuống, che miệng chạy về phía ca ca. Ai quản tới đây làm gì, nàng trước phải xác nhận ca ca có chuyện gì, bằng nàng thà liều mạng cũng phải kêu phụ thân dẫn người đến đây báo thù cho ca ca.

      Nước mắt tiểu nương như hoa đào gặp mưa, thân hình thất tha thất thiểu như lục bình trôi nổi vội vã cập bờ. Hứa gia chột dạ lui sang bên, yên lặng đợi Phó Dung xác nhận. Ai, nếu Phó gia trụ tại kinh thành tốt quá rồi, vương gia có thể đến cầu hôn bất cứ lúc nào, nhưng Phó gia ở Ký Châu vương gia mạo muội xin cưới, đến thái tử dè chừng, mà ngay cả hoàng thương cũng vui với cử chỉ này, thậm chí còn suy đoán thâm ý sâu xa trong đó.

      Chung quy khi vương gia đến đây đều phải cải trang cho ai biết, cho nên vương gia vì tiếp cận mĩ nhân, chỉ có thể khổ sở tìm lí do để đến.

      Khí sắc Phó Thần hồng nhuận, hô hấp sâu, mạnh đập vững vàng. Trái tim Phó Dung rốt cuộc rơi xuống, nằm tại ngực ca ca mà khóc nghĩ lại mà cực kỳ sợ.

      “ Phó nương, chủ nhân nhà ta mời người qua chuyến.”

      “ Chủ nhân nhà ngươi là ai? Làm sao biết được ta họ Phó?” Phó Dung ghé vào người ca ca muốn đứng lên. Chủ nhân nhà , chủ nhân của phải là Từ Tấn sao? Dựa vào cái gì mà khi dễ người mà còn tùy tâm sai sử nàng.

      “ Vào thàng tư chúng ta từng tá túc tại Phó gia trang, chủ nhân nhà ta thưởng thức lệnh huynh hào sảng, liều lĩnh tiết lộ hành tung mà gặp nguy hiểm, nhưng muốn lấy tính mạng lệnh huynh. Phó nương nên qua thôi, tính nhẫn nại của chủ nhân tốt.”

      ở đâu?” Phó Dung lấy khăn tay lau nước mắt, sau khi nhìn ca ca ngủ yên, thức thời đứng lên. Chỉ bằng vào Từ Tấn là vương gia, người ta muốn làm gì làm.

      Hứa gia cười cười: “Chủ nhân ở nơi nào, ràng nương nhìn thấy phải sao? Thỉnh nương qua, ta tạm thời mang lệnh huynh chỗ khác kín đáo hơn, chờ vương… Chủ nhân hỏi chuyện xong, nương cùng lệnh huynh có thể đoàn tụ.” Bởi vì lỡ, mặt có nụ cười mà cúi đầu che giấu.

      Phó Dung cũng giả vờ lưu ý sửa miệng, về hướng phía trước. nhanh tới chỗ bụi cỏ, Phó Dung quay đầu lại thấy Hứa gia và ca ca ngay cả gậy và giỏ trúc cũng thấy đâu. Khó trách có thể được Từ Tấn coi trọng, quả nhiên động tác nhanh nhẹn. Chỉnh sửa quần áo, Phó Dung lạnh mặt vào bụi cỏ.

      “ Nơi này địa thế thấp, Phó nương vòng qua bên kia tương đối ổn thỏa hơn.” Giọng trầm và nhàng giống như chuyện phiếm.

      Phó Dung nhìn dưới chân, hình như là đất trũng, nếu phải nàng đứng gần quá hoặc là Từ Tấn ngồi hay nằm sấp, cho nên vừa rồi nàng nhìn thấy . hổ là vương gia. thân cũng có khí thế mười phần, chịu chút chật vật nào. Phó Dung quét mắt nhìn khuôn mặt nam nhân kia, ngậm miệng nhưng ngoan ngoãn làm theo. Từ Tấn cũng nhìn nàng, chỉ vào bụi cỏ đối diện : “ Phó nương mời ngồi, đứng dễ dàng bị người khác phát .

      Phó Dung mím môi, ngoan ngoãn ngồi xuống, quần trắng rơi xuống đất tựa như mặt cỏ có đóa hoa nở rộ. Ánh mắt Từ Tấn theo làn váy chậm rãi nhìn lên, nhìn thấy bàn tay trắng nõn của nàng khoát trước ngực, nhìn thấy tóc nàng rơi xuống trước ngực, nhìn thấy cổ áo nàng thêu lan điệp, nhìn thấy chiếc cổ thon dài trắng như tuyết của nàng. Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của nàng mấp máy, cuối cùng là đôi mắt mỹ lệ đáng tiếc lại bị mi mắt của nàng che giấu.

      “ Vì sao lời nào?” Từ Tấn vô ý thức vuốt ngọc bội hình rồng ở bên hông, rất hăng hái hỏi: “ muốn hỏi ta nguyên nhân sao?”

      Hành động của , Phó Dung muốn chú ý cũng khó, tầm mắt dừng ở ngọc bội quen thuộc chút, Phó Dung quay đầu : “ Vương gia phá án đều có suy xét, huynh muội chúng tôi ham chơi va chạm với vương gia, dân nữ chỉ cầu vương gia bỏ qua cho cả nhà chúng tôi. Chuyện hôm nay dân nữ cho bất kỳ ai biết, bao gồm ca ca tôi.”

      “ Phó nương quả nhiên thông minh, làm sao nương biết…. Nga, thiếu chút nữa quên ngọc bội kia.” Từ Tấn cười tự giễu: “ Dùng quen cái gì nghĩ muốn đổi lại, khó trách bị nương nhìn thấu thân phận, đường bị đuổi giết suýt nữa mất mạng, thể trốn ở ngọn núi này tị nạn.”

      Phó Dung đối với chuyện của có hứng thú, làm như mắt điếc tai ngơ. Từ Tấn nhìn chằm chằm nàng buông mi mắt, sắc mặt trầm xuống, biết là vương gia, sao chút thân thiện cũng đều có? Nhớ tới nàng ghé vào ngực huynh trưởng khóc tới đáng thương, Từ Tấn có chút hiểu, tiểu nương hơn phân nửa là giận. nương này đối với nam nhân vô tình vô nghĩa, nhưng đối với người nhà đặt đầu quả tim.

      biết kiếp trước, khi tin tử trận truyền đến kinh thành nàng có khóc hay ? chết trọng sinh trở về vài năm trước, nàng sao? Những người kia có chết, có phải vẫn còn tiếp tục tranh đấu hay ? Nàng vẫn còn trẻ xinh đẹp mà phải vì thủ tiết, cũng rất đáng thương. Kiếp trước hại nàng phải thủ tiết, rất áy náy, cùng với hồi nãy hại nàng khóc, lòng xin lỗi hòa cùng chỗ làm biểu tình Từ Tấn nhu hòa chút.

      “ Chuyện hôm nay chỉ vì bất đắc dĩ, chỉ cần Phó nương tuân thủ ước hẹn, bản vương cam đoan quấy rầy cuộc sống của gia đình nương nữa, sau khi hồi kinh cùng phụ hoàng làm sáng tỏ lời xấu của tiểu nhân đối với lệnh tôn.”

      Liên quan đến tiền đồ của phụ thân, liên quan đến người nhà có thể đến kinh thành hay ? Phó Dung nhất thời quên oán khí đối với Từ Tấn, ngẩng đầu nhìn : “ sao?”

      Nàng vừa khóc xong, ánh mắt ướt đẫm, long lanh trong veo làm người ta muốn , trong lòng Từ Tấn rất thích khẽ gật đầu, nhìn mặt hoa tươi đẹp nở nụ cười mừng rỡ, kìm lòng được mà mở miệng: “ Phó nương vui vẻ như thế, tính toán cám ơn ta như thế nào đây?”

      Nàng kiều khả ái, là vương phi tương lai của , đời này Từ Tấn muốn cùng nàng hòa hảo, phu thê hòa thuận. Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, gia hòa vạn hưng. muốn nàng vì tham hư vinh mà nịnh bợ , muốn tâm của nàng, muốn nàng tâm ái mộ như trượng phu, vì suy nghĩ chu toàn mọi chuyện, hỏi han ân cần, giúp chồng dạy con. Cho nên phải dỗ nàng vui vẻ, dỗ đến khi nàng động chân tình.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 27

      Edit: Nguyen Thi

      Từ Tấn trêu chọc một câu: “Cám ơn ta như thế nào?” Rơi vào trong tai Phó Dung, uy lực của nó còn kinh người hơn cả ý nghĩa của nụ cười ôn nhu của Tề Sách.

      Ngồi xổm cỏ, hai tay Phó Dung đặt đầu gối, lúc này nàng bị khống chế, đem tay phải mò vào trong tay áo tay trái lặng lẽ vuốt một ít da gà ̉ tay. Nhưng đối diện với đôi mắt loé lên hứng thú như sao sáng, da gà kia còn lặn xuống mà càng ngày càng nhiều.

      Từ Tấn này thật bình thường, ấn tượng Từ Tấn trong Phó Dung hơn phân nửa là xuất hiện vào buổi tối với khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lặng lẽ ít nói. Trước đây bao giờ nhìn thẳng nàng, nhưng mà đời này nàng và Từ Tấn mới gặp nhau có 2 lần, lời nói mà Từ Tấn nói với nàng nhiều hơn so với một năm sống chung ở đời trước.

      “ Vì sao dân nữ phải tạ ơn Vương gia?” Phó Dung rũ mắt xuống, thật sự cần lời giải thích: “ Trước hết nói chuyện Vương gia ẩn thân, Vương gia vì an nguy của mình muốn giết huynh muội dân nữ diệt khẩu, Vương gia lưu tính mạng chúng tôi, chúng tôi nên cảm kích Vương gia sao? Nhưng huynh muội chúng tôi lên núi để du ngoạn vô duyên cớ bị tai hoạ bất ngờ, Vương gia thật giết chúng tôi có khác gì phường trộm cướp.”

      Nói xong lấy can đảm quan sát sắc mặt Từ Tấn. Bản năng nói cho nàng biết Từ Tấn muốn giết người, hiện tại Phó Dung hiểu tại sao Từ Tấn đánh ngất ca ca lại gọi nàng tới nói chuyện. Hắn có thể đánh nàng ngất xỉu sau đó bỏ . Nếu đổi lại là nàng, thà rằng nàng lặng lẽ trốn cũng thể tin tưởng cam đoan của tiểu nương, cho dù Từ Tấn lấy thân phận Vương gia để có lý do tin tưởng nàng dám tiết lộ ra ngoài.

      Sợ nàng sau khi xuống núi nói cho phụ thân biết, tiết lộ hành tung của hắn? Nếu thật sợ như vậy, sao lại trốn hoặc dứt khoát giết bọn họ? Càng nghĩ càng đúng ở chỗ nào. Từ Tấn thoạt nhìn phải người thiện lương hay mềm lòng.

      Từ Tấn cười, biết nàng thông minh còn biết nàng lớn gan, dám cùng một Vương gia nói lý lẽ.

      Thấy ánh mắt nàng khiếp sợ có chút ý hối hận, Từ Tấn bày ra bộ dáng rộng lượng: “ Ngươi nói cũng có chút đạo lý, nhưng ta nói lời công bằng giúp lệnh tôn ngươi cũng nên cảm tạ ta chứ!”

      Kinh ngạc vì nam nhân này trách, lại bởi vì Từ Tấn dung túng nên lá gan càng lớn, Phó Dung châm chọc nói: “ Khi đó Vương gia thân là khâm sai, điều tra rõ chân tướng là trách nhiệm của Vương gia, dân nữ tin tưởng Vương gia là người lấy việc công làm việc tư, mới đáp ứng sau khi hồi kinh mới thân phụ thân ta nói lời công bình, đã điều tra rõ cha ta là quan chính trực thanh liêm, như thế là Vương gia đã làm hết trách nhiệm của mình, vì sao muốn dân nữ cảm ơn?”

      Vừa vỗ mông ngựa vừa cho Từ Tấn cơ hội giải thích, Từ Tấn cười thật lòng, chỉ cảm thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng thật thú vị, hắn nghiêng nửa người về phía trước nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng: “ Theo ý của ngươi, ta đánh ngất ca ca của ngươi, cưỡng ép kêu ngươi qua đây hỏi chuyện là có lỗi với ngươi đúng ?”

      Một câu ngắn ngủi, hắn càng nói thanh càng thấp, thanh của hắn thật là dễ nghe, nói đến sau cùng còn kèm theo một chút mê hoặc. Phó Dung khiếp sợ nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân đến gần quá mức. Khoé miệng của hắn vì cười nên khẽ nhếch lên, đôi mắt sáng ngời bình tĩnh như nước, dưới đó phảng phất có sóng ngầm chuyển động chỉ chờ nàng rơi vào. Phó Dung quen thuộc ánh mắt này, kiếp trước đến nhà cũ ở kinh thành, cháu nhà mẹ đẻ của tam phu nhân ở trong hoa viên gặp qua nàng, liền nói chuyện đùa giỡn, đối phương cũng là quý công tử, thủ đoạn đùa giỡn người cũng rất phong nhã. Bây giờ ánh mắt Từ Tấn cùng một dạng với người nọ, chẳng qua là mờ mịt hơn người nọ.

      Trong đầu toát ra một ý niệm có khả năng. Chẳng lẽ Từ Tấn coi trọng nàng, cho nên khi nàng tới thân hình của hắn ẩn nấp triệt để, dẫn đến những chuyện kế tiếp? Phó Dung tự tin vào dung mạo của mình, nếu là nam nhân khác nàng tuyệt đối sẽ hoài nghi ý nghĩ này, chỉ là Từ Tấn sẽ coi trọng nàng sao? Kiếp trước hắn cũng

      đúng, kiếp trước nàng là người hoà ly, có thân trong sạch, thân phận của Từ Tấn chướng mắt nàng cũng là bình thường, chỉ là thiếp thất dùng để ngủ. Trước mắt nàng là nữ nhi trong sạch của quan tứ phẩm lại xinh đẹp, Từ Tấn có lý do gì mà thích nàng? Kiếp trước hắn để ý người bên ngoài chỉ trích thu nàng, phải bởi vì dung mạo của nàng hay sao?

      Trong lòng rõ tư vị gì, bản năng thúc dục nàng xác nhận lại. Phó Dung quay đầu nhìn nhanh Từ Tấn: “ Dân nữ kêu Vương gia bồi tội thì Vương gia bồi tội sao?”

      Đối phó nam nhân thế nào, Phó Dung đều luôn thuận buồm xuôi gió, Từ Tấn nhìn đến sửng sốt. tiểu nương cười mặt hoa đỏ ửng, lông mi thật dài vì bất an mà rung động, đôi môi đầy đặn khẽ nhếch thái độ xấu hổ 10 phần.

      Đây là từ nội tâm muốn nghe hắn bồi tội, hay là … câu dẫn hắn? Hắn thích bộ dáng nàng lúc nãy, nàng bây giờ lại phù hợp tâm ý của hắn. Có một số việc cần thiết phải học, cho dù chưa từng dỗ dành ai, Từ Tấn cũng biết hiện tại nên đáp lại như thế nào. Hắn lặng lẽ nắm chặt tay, khàn giọng hỏi nàng: “ Nếu Phó nương cảm thấy ta làm chuyện bất công, ta đương nhiên sẽ bồi tội, biết Phó nương muốn ta làm như thế nào?”

      “ Ta, ta chỉ thuận miệng nói, Vương gia cần coi là thật.” Phó Dung vội vàng khẽ giọng từ chối, cúi đầu giả bộ xấu hổ, trong lòng thì vui mừng, Từ Tấn thật sự coi trọng nàng. Lúc trước khi nàng vừa mới tiến vào Túc vương phủ từng thử lấy lòng nam nhân lại bị mặt lạnh răn dạy, khinh thường nhìn nàng, khinh thường nói chuyện cùng nàng. Chỉ vào buổi tối nam nhân muốn nàng, mới ôn nhu một chút, bây giờ hắn coi trọng nàng, hắn cùng một dạng với nam nhân khác, biết ý mà dỗ nàng.

      Dưới đáy lòng giống như có khối đá nặng nề, đột nhiên được nhấc , Phó Dung trước đó chưa từng thoải mái như vậy. Túc vương Từ Tấn cũng hơn được gì, lúc Từ Tấn lần nữa kiên trì muốn bồi tội thì Phó Dung đột nhiên ngẩng đầu cười giảo hoạt với hắn: “ Nếu Vương gia thành tâm bồi tội, vậy nhờ Vương gia hiện tại cho ta về bên người ca ca , Vương gia yên tâm khi ca ca tỉnh lại ta biết nói như thế nào mà, bảo đảm ca ca sẽ nghi ngờ. Chỉ là núi Tê Hà phải là chỗ ở lâu, Vương gia nên nhanh chóng rời .”

      Nam nhân từng đối với nàng khinh thường bây giờ xem trọng nàng, Phó Dung có một loại khoái cảm trả được thù. Nhưng cái này cũng tỏ vẻ nàng nguyện ý cùng một chỗ với Từ Tấn, nói đến kiếp trước hắn khinh thường, hắn biết rõ nàng thích còn cưỡng ép gỡ hoa điền xuống cho hắn xem. Hắn như vậy Phó Dung càng muốn có liên quan gì đến Từ Tấn.

      Nàng thỉnh cầu rời , ôn nhu trong mắt Từ Tấn chuyển sang lạnh lùng giống như thời tiết mùa xuân hoa nở đột nhiên có một trận mưa tới, phá hỏng hưng trí ngắm hoa của hắn. Nàng muốn ở bên cạnh hắn lâu hơn một chút sao? Tại sao nàng hỏi thăm ̣a vị Vương gia của hắn? Khang vương lớn hơn hắn 3 tuổi, lão ngũ nhỏ hơn hắn 3 tuổi, nàng đối với các hoàng tử phải có vài phần hiểu biết, liền có thể đoán hắn là Vương gia nào. Nếu thất hoàng thúc lớn hơn hắn một tuổi, nàng từng qua kinh thành, căn bản có thể phân biệt được.

      Vẫn là chỉ cần Vương gia, Túc vương hay An vương hình như ai cũng như nhau? Nghĩ tới chuyện nàng nhìn trúng An vương trước, trong lòng Từ Tấn vui, thấy nàng cười nghịch ngợm mới lạnh mặt miễn doạ tới nàng, miễn kiếm củi 3 năm thiêu trong một giờ.

      muốn thả nàng , nhưng hắn có lý do gì… Vừa nảy ra ý niệm, từ xa truyền đến tiếng tiểu nương thanh thuý, Từ Tấn liền hướng Phó Dung giơ tay làm ám hiệu, lặng lẽ ngồi thẳng lên. Bóng cây lắc lư, mơ hồ nhìn thấy nam tử mặc áo bào xanh bên cạnh có một tiểu nương nhắn về phía bên này, Từ Tấn nhíu mi khi nhìn rõ bộ dáng của thiếu niên.

      Khoé miệng khỏi vểnh vểnh lên “ Từ Yến” hắn tới là trùng hợp hay là ́ ý “ tình cờ gặp được” nàng? Sợ là lúc gặp tại Trúc Lâm tự nên trong lòng vấn vương? Nhìn lại Phó Dung, thấy nàng cũng muốn ngước ̉ nhìn, trong lòng Từ Tấn liền muốn bốc hoả, đưa tay đem người kéo vào trong lòng thuận thế đè người xuống đất, trước khi Phó Dung kinh hô đã che miệng nàng lại “ Có người tới đừng lên tiếng.” Phó Dung chưa hoàn hồn, ngực còn đập dồn dập phập phồng, trong chốc lát liền bình phục khẽ gật đầu một cái.

      Nàng nghe được giọng nói của Từ Tịch, là thanh mà nàng ghét nhất, nàng ngẩng đầu chỉ muốn nhìn thử xem Từ Tịch đến cùng ai, Từ Yến sao? Nàng nghiêng tai lắng nghe, trong mắt Từ Tấn biểu hiện này của nàng chính là khẩn trương, sợ hãi, nên đến gần bên tai nàng nói nhỏ: “ cần sợ, ̣a phương nơi này bí ẩn chỉ cần ngươi và ta động thì bọn họ sẽ phát hiện được.”

      Hô hấp ấm áp phun vào trong tai nàng, Phó Dung khỏi rụt ̉ lại, thầm khinh thường, phát hiện được hắn như vậy mà bị nàng nhìn thấy được? Nga, cũng phải lúc nãy Từ Tân ngồi, bây giờ hắn… đè người nàng gần sát có khẽ hở.

      Đột nhiên phát giác tư thế của hai người giờ, Phó Dung có chút được tự nhiên, phát hiện nam nhân chớp mắt nhìn chằm chằm nàng trong mắt có khát vọng cố đè nén.

      Phó Dung muốn cùng Từ Tấn đối mặt, chuyển mắt nhìn nơi khác. Nàng nghiêng đầu lộ ra cần ̉ trắng như tuyết, ánh mắt Từ Tấn lưu luyến gương mặt cùng chiếc ̉ ửng hồng của nàng, tư thế này khó tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ. Từ Tấn có nữ nhân khác, biết nữ nhân khác ở giường có biểu hiện gì, chỉ biết nàng nũng nịu mềm mại, hắn hơi dùng lực một chút nàng liền kêu đau, thanh đáng mềm mại như vậy, hắn chỉ muốn phá trời diệt đất muốn nghe thấy nàng kêu lên, dám dùng quá sức véo nàng, xoa nắn nàng, chỉ dám dùng sức hướng vào một chỗ.

      Hồi ức xa xăm lập tức tràn về, làm cho Từ Tấn miệng đắng lưỡi khô, thân thể cũng có biến hoá. Phó Dung cảm giác được ́ nén lộ ra thần sắc khác thường, chỉ ở trong lòng mắng người. Loại thời điểm này hắn thế nhưng còn có tâm tình này? Ở phương diện này Phó Dung chân chính phải là tiểu nương chưa lấy chồng, đụng vào một chút là đỏ mặt. Phó Dung rất rõ ràng nam nhân thể chịu đựng được, nếu lúc này nàng đỏ mặt hay sinh khí xô đẩy, hắn sẽ càng xúc động, bằng giả ngu dù sao lấy tuổi của nàng cùng giáo dưỡng giờ, vốn cũng biết thứ đó của nam nhân là gì.

      Nhưng cái đó của Từ Tấn vốn thô to, nàng cũng có khả năng giả bộ phát hiện, ngược lại làm cho người hoài nghi. suy nghĩ, Phó Dung khẩn trương hỏi nam nhân nằm có khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ: “ Vương gia muốn động thủ?”

      “Động thủ?” Từ Tấn nghi ngờ nhìn nàng, lửa trong lòng lui một ít. Phó Dung có chút uỷ khuất thanh nhàng nói: “ Vương gia là dùng chuỷ thủ đúng ? Cấn đến ta.”

      “ Chuỷ thủ? Ở đâu có chuỷ…” Từ Tấn ngẩn người mới phát hiện kịp ý nàng là gì, nhất thời nhiệt huyết dâng lên muốn làm chút gì đó. Khi nhìn vào ánh mắt trong veo như nước của tiểu nương, nhớ tới nàng mới 13 tuổi đơn thuần đến nỗi ngay cả cái đó cũng biết, làm cho hắn có cảm giác phạm tội. Nhưng nơi đó cũng phải muốn thu liền thu, đành phải nhắm mắt dỗ nàng: “ Bọn họ ở gần, động tác của ta tiện, ngươi nhịn một chút trước, có vỏ đao nó sẽ đả thương ngươi.”

      Phó Dung hiểu chuyện chớp chớp mắt, sau đó nhắm lại. Hai tay đặt ở bên người phải nắm chặt cỏ mới cười ra tiếng. Có tâm nhưng có gan làm, còn giả bộ đứng đắn, nàng yên tâm rất nhiều nhưng lại bắt đầu lo lắng. Tình hình như vậy bị huynh muội Từ Yến gặp được, nàng liền xong đời, biết Hứa gia có thể ra tay hay ….

      Đất trũng phía trước là vị trí lúc trước của huynh muội Phó Dung, Từ Tịch gắt gao kéo tay huynh trưởng, phồng miệng oán trách: “ Ca ca, muội thấy táo ở đây bị hái gần hết rồi, huynh tuỳ tiện chọn một cây hái , hái xong sớm một chút để về sớm, nơi này có sâu bọ làm muội sợ.”

      Từ Yến sờ đầu nàng nhìn chung quanh một vòng, phát hiện huynh muội Phó gia, lại nhìn xung quanh thấy cây táo cuối rừng, giơ ngón tay chỉ phía đông: “ Chúng ta qua kia xem, huynh thấy táo bên kia đỏ hơn chút.” Vì nàng mà đến, khắp nơi mà thấy được, hắn cam lòng.

      “ Nhưng muội được!” Từ Tịch ôm eo hắn đùa giỡn nói: “ Sáng sớm dụ muội lên núi hái táo, đến nơi mà hái, muội nữa, ca ca huynh đưa muội về nhà , sau đó rồi quay lại đây.”

      Từ Yến còn muốn khuyên bảo muội muội, Từ Tịch dứt khoát dụi mắt giả khóc, Từ Yến còn cách nào đành phải kéo người trở về: "Được, được, được, chúng ta hái nữa, ca ca mang muội về nhà.”

      Nàng ở Tín Đều, về sau còn có cơ hội gặp mặt. Từ Tịch nín khóc bật cười, buông cánh tay hắn nói: “ Ca ca ngồi xuống, muội muốn huynh cõng muội xuống núi.”

      Từ Yến bất đắc dĩ xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cuối cùng nhìn về phía cánh rừng ngồi xổm xuống. Hai huynh muội dần xa, trong rừng trống trải chỉ còn tiếng cười thanh thuý thoả mãn của Từ Tịch, vang vang trong gió.

      Từ Tấn đưa mắt nhìn thấy khoé miệng Vương phi tương lai của hắn, cười nhẹ như có như như là châm chọc, vừa giống như tự giễu.

    4. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Truyện hay quá, k biết a từ làm thế nào rước đc chị về :)

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :