1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 168: Cạnh tranh kịch liệt
      [​IMG]

      Từ sau cuộc thi tháng đầu tiên, mấy cuộc thi tháng tiếp theo ở lớp (2) có cạnh tranh vô cùng kịch liệt.

      Giữu Dương Phàm và Chu Tiểu Vân mở ra cuộc đại chiến mạnh mẽ tranh đoạt vị trí thứ nhất.

      Dương Phàm luôn tự nhận mình ưu tú nhưng cũng thể thừa nhận Chu Tiểu Vân là đối thủ mạnh nhất của cậu, dễ dàng nắm giữ vị trí số trong tay nữa. Tuy rất giỏi số học, tiếng nhưng đến môn ngữ văn, chính trị Dương Phàm ràng kém hơn Chu Tiểu Vân bậc. Chu Tiểu Vân sao, mặt ngoài bình tĩnh ra trong lòng cũng ngầm so sánh, gần đây làm bài tập về nhà càng nghiêm túc hơn.

      Ngữ văn và chính trị hai môn sở trường phải giữ được. Hơn nữa còn mua sách luyện đề ngữ pháp tiếng để luyện thêm. Chỗ nào số học biết đến hỏi thầy Nghê là được, dù sao thường xuyên thu bài tập số học, có cơ hội gặp mặt thầy rất nhiều.

      Lâm Ba học rất tốt, học tập cũng rất chăm chỉ, cả bốn môn đều tăng, tuy lần nào xếp thứ nhất nhưng cũng lọt vào tốp ba. Với tổng điểm tăng lên vững vàng ổn định chiếm vị trí thứ ba.

      Thành tích của Lưu Lộ và Tần Tuyết kém nhau nhiều lắm, nhưng là Lưu Lộ thắng ở môn ngữ văn khá hơn chút, số học cũng mạnh hơn Tần Tuyết tí.

      Tần Tuyết đành phải đứng thứ năm, trong lòng nén được khó chịu. Nghĩ thầm trong bụng: lúc trước Dương Phàm là bạn cùng lớp luôn giỏi hơn mình thi có lời nào để . Lâm Ba cũng là học sinh tiếng tăm lừng lẫy của lớp bên cạnh, thi cao hơn mình đành thôi. Nhưng tại sao Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân cũng cao điểm hơn mình chứ?

      Có cảm giác Lưu Lộ chỉ sàn sàn với mình, mỗi lần thi chỉ chênh nhau ba bốn điểm. Nhưng Chu Tiểu Vân kia còn đáng giận hơn, có thể tranh cao thấp với Danh Dương Phàm “số ”.

      Tổng điểm Chu Tiểu Vân cao hơn rất nhiều. Cơ bản rất ít môn Tần Tuyết có thể thi tốt bằng Chu Tiểu Vân. cố gắng vào tranh cao thấp với Chu Tiểu Vân giờ trong lòng Tần Tuyết khỏi phải chán nản cỡ nào.

      Cứ như thế, mấy người cậu chạy tôi đuổi, dù ở bài kiểm tra bình thường cũng cạnh tranh. Nếu bài kiểm tra này cậu cao điểm hơn bài sau tôi nhất định phải cao hơn cậu.

      Ở lớp 6-2, trải qua học kì với khí như vậy, rất ít người gây xích mích, phần lớn đều nghiêm túc, ít ai ham chơi chăm chỉ học tập. Dù sao có mấy tấm gương này ở trong lớp kéo lên, khí học tập tốt được sao?

      Đương nhiên người vui nhất là các giáo viên. Lòng hiếu thắng của học sinh rất mạnh, ngay cả giảng bài cũng hào hứng hơn nhiều. Vừa đưa ra câu hỏi, bên dưới rừng cánh tay đồng loạt giơ lên. Điều này khiến các thầy cảm thấy rất vui.

      Tiền thưởng mỗi tháng của Nghê Lượng tà tà tăng lên, sau lưng cực kì vui vẻ. Tuy ở lớp luôn bất động thanh sắc nhưng mỗi lần thi xong, đều in kết quả ra dán lên tường.

      Nhất là top 10 còn dùng chữ rất to in đậm. Chưa cần đưa phần thưởng khiến các học sinh vì danh, ra sức phấn đấu thay thế người phía trước ngã xuống.

      Xem ra cao thủ thực chính là thầy Nghê.

      Ngay từ đầu, lớp 6-2 nổi danh đỉnh đỉnh trong khối lớp sau, theo sát phía sau chính là lớp 6-4 của Tống Minh Lệ.

      Tống Minh Lệ thường đùa với Nghê Lượng: “Thầy Nghê à, cháu tôi Chu Tiểu Vân ở lớp của , trong lòng tôi phục, hay là dứt khoát để em ấy chuyển sang lớp tôi !”

      Tuy Nghê Lượng biết đây là đùa nhưng cũng sợ Tống Minh Lệ đến tìm hiệu trưởng, lập tức trong lòng thầm tính toán hồi, ngoài miệng lại : “Nếu muốn tôi đổi tiểu Vân cho , phải đổi học sinh giỏi nhất trong lớp cho tôi. Nếu đồng ý tôi đổi.”

      Trong lớp Dương Phàm là học sinh vô cùng thông minh, thành tích rất tốt, nhưng nếu bàn về độ chăm chỉ học tập và thành tích luôn ổn định ai có thể vượt qua Chu Tiểu Vân. bé này trải qua ba năm dạy dỗ chưa biết chừng vào được lớp tăng cường của trường cấp ba Minh sao.

      thế nào Nghê Lượng cũng chịu đổi Chu Tiểu Vân , bây giờ những lời này cũng chỉ là lời đùa khách sáo thôi.

      Tống Minh Lệ đùa đùa , nhưng trong lòng thực có ý này.

      Thành tích Chu Tiểu Vân rất tốt càng cần thêm, lại là bé khiến người khác mến. Nửa năm qua ở nhà ăn cơm trưa, sau khi ăn cơm chủ động giúp bà nội thu dọn bát đũa, thỉnh thoảng lại quét phòng. Vô cùng chịu khó khiến người thương, hơn nữa buổi trưa rất ít khi nghỉ ngơi hoặc chơi đùa, thường là ngồi vào bàn học của Viễn Viễn đọc sách, làm bài tập.

      Vốn dĩ Chu Chí Viễn và Đại Bảo đến buổi trưa thường chạy ra ngoài chơi, giờ bị con bé ảnh hưởng cũng bắt đầu nghiêm túc học. Thành tích học tập của Đại Bảo cũng có tiến bộ, nghe ở lớp có thể xếp vào trung đẳng, còn cộng lên chút, ngay cả điểm số của Chu Chí Viễn cũng tăng lên.

      Có người làm gương có ảnh hưởng rất lớn.

      Giờ ở nhà Chu Chí Viễn có vấn đề gì đều để lại đến buổi trưa tới hỏi Chu Tiểu Vân, số lần hỏi Tống Minh Lệ ít hẳn.

      Tống Minh Lệ vui mừng nhõm, có lúc ngồi cạnh nghe mấy đứa trẻ chuyện, phát Chu Tiểu Vân giảng giải vô cùng tỉ mỉ, ưu điểm lớn nhất là rất có kiên nhẫn. Thường lại ba bốn lần cũng ngại phiền.

      suy nghĩ hồi, cùng lắm lại được đến lần thứ hai, nếu con mình hiểu còn nổi giận, khó trách Chu Chí Viễn thích tới hỏi Chu Tiểu Vân.

      Tống Minh Lệ tò mò hỏi: “Đại Nha, thím thấy cháu giảng bài cho Viễn Viễn rất kiên nhẫn. Sao cháu lại nhiều lần như thế mà bực vậy?”

      Chu Tiểu Vân cười dí dỏm: “Cháu được rèn từ chỗ Nhị Nha.”

      Nhị Nha luôn ầm ĩ, ra tính tình nóng nảy kém Đại Bảo bao nhiêu, chỉ là thắng ở đầu óc thông minh. Bình thường là lần đầu hỏi bảo hiểu, mai hỏi lại lần nữa quên rồi. Nếu học được cách kiên nhẫn sao giảng bài cho con bé được? Được Nhị Nha ma luyện, Chu Tiểu Vân muốn kiên nhẫn cũng được.

      Tống Minh Lệ càng thêm thưởng thức Chu Tiểu Vân, cảm thấy động tâm thực muốn đến phòng hiệu trưởng tiếng để con bé chuyển vào lớp mình.

      Đổi với Nghê Lượng ư? thể được, học sinh giỏi của lớp mình nhiều bằng lớp (2), đâu thể lấy ra em đổi với ta.

      nghĩ rằng tất nhiên là trực tiếp bảo Chu Tiểu Vân chuyển qua. Dù sao Chu Tiểu Vân đúng là cháu của mình, đến chỗ hiệu trưởng phải là thể mở miệng.

      có tư tâm, mặt vì thành tích Chu Tiểu Vân rất tốt, vào lớp nhất định có thể đóng góp thêm phần vào thành tích chung của lớp, mặt khác vì tính cách của con bé cũng tốt càng ngày càng quý mến.

      Chỉ là, tất nhiên Tống Minh Lệ làm việc nóng vội như vậy, đầu tiên là cười trêu Nghê Lượng, lộ ra hai điểm thăm dò phản ứng của thầy ấy. ngoài sở liệu, chắc chắn Nghê Lượng vui. Đổi lại là cũng đồng ý.

      Ha ha!

      Sau đó, Tống Minh Lệ trong lúc ăn cơm đến đề tài này muốn nhìm xem phản ứng của Chu Tiểu Vân.

      Chu Tiểu Vân rất thông minh, lập tức nghe ra ý tứ bên trong của thím Ba.

      bắt đầu do dự, dĩ nhiên cũng thích thím Ba, nhưng nếu ban đầu chuyển sang lớp của thím sao. tại qua học kỳ, nếu chọn lúc này chuyển lớp có vẻ thích hợp lắm.

      biết tất cả các bạn học, các thầy giáo cũng rất tốt với mình. Nhất là thầy Nghê, đừng thấy thầy thích nghiêm mặt giáo huấn người, lại hay càu nhàu, nhưng là người luôn suy nghĩ cho học trò, có trách nhiệm nghiêm túc với học sinh, nhất là đối với luôn ưu ái có thêm, Trong lòng đánh giá thầy thấp chút nào.

      Nếu bây giờ chuyển có phải hơi quá đáng . . . . . .
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiênthuyt thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 169: Cậu truy tớ đuổi
      [​IMG]

      Chu Tiểu Vân thận trọng trả lời: “Thím Ba, cháu cảm thấy ở lớp bây giờ rất tốt, biết tất cả bạn học. Các thầy cũng tốt với cháu vô cùng.”

      Ngụ ý đương nhiên là muốn chuyển lớp.

      Tống Minh Lệ có chút thất vọng, sau đó nhắc đến đề tài này nữa.

      Con bé có ý này, lại bực mình với nó có chút biết tốt xấu. Coi như hết!

      Thành tích kì thi cuối kì lại được công bố.

      là có người vui có người buồn.

      Chu Tiểu Vân rốt cuộc bứt phá, lần đầu tiên đứng thứ nhất trong lớp. Mặc dù chỉ cao hơn Dương Phàm điểm, nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác, đây chính là lần đầu tiên đánh bại Dương Phàm ngồi lên vị trí số trong lớp.

      Chu Tiểu Vân cố gắng ra vẻ bình tĩnh, đừng dương dương đắc ý khiến người ta nhìn vừa mắt.

      Người còn lại chắc là các bạn ai cũng đoán được đúng ? Đương nhiên là bạn Dương Phàm.

      Nụ cười quen thuộc mặt Dương Phàm biến mất thấy tăm hơi, có chút cam tâm lại có chút phục. Nghĩ thầm thầy chấm điểm cho Chu Tiểu Vân quá mức thiên vị, viết văn được điểm tuyệt đối. Môn văn của mình bị trừ hai điểm. Tổng điểm chênh lệch nhau điểm, đều vì môn văn.

      Cũng may, là bé trai mười mấy tuổi, vui buồn ít nhất có thể che giấu chút. đến mức chua với Chu Tiểu Vân. Chỉ là, khuôn mặt tươi cười bớt chút mà thôi.

      ra trong lòng Lâm Ba cũng phục. Sao mình nghiêm túc, cố gắng như vậy chung quy vẫn đứng thứ ba nhỉ? Trước kia ở tiểu học lần nào phải là xếp số ở lớp chứ.

      Lúc này Chu Tiểu Vân cũng chủ động lại gần ai cả, đừng khiến người khác cho rằng mình cố ý khoe khoang vậy tốt lắm.

      chủ động lại gần người khác, đương nhiên có người tới chuyện với . Hứa Mỹ Lệ cầm bài thi tới.

      “Ây da, cậu siêu, lần này tổng điểm của cậu đứng thứ nhất đó.” Hứa Mỹ Lệ hâm mộ , thể bội phục Chu Tiểu Vân. Đề thi khó như thế sao vẫn được điểm cao thế nhỉ? Trừ số học thấp hơn Dương Phàm chút, lần này ở mấy môn ngữ văn, chính trị, Tiếng Chu Tiểu Vân đều cao điểm nhất, rất rất rất lợi hại.

      Tiếng thán phục cực to dẫn tới người có lòng trái phải nhìn chăm chú. Lần này Tần Tuyết thi đứng thứ tư, vượt qua Lưu Lộ tâm tình vốn tệ, nhưng bị Hứa Mỹ Lệ kêu to, trong lòng lập tức thoải mái .

      Tần Tuyết cố ý hừ lạnh tiếng : “Còn phải là phù dung sớm nở tối tàn!” Ngụ ý chính là lần sau Chu Tiểu Vân chắc chắn vượt qua được Dương Phàm.

      Đáng tiếc Dương Phàm nhận tình của bé, ngờ cũng chạy tới chúc mừng Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, chúc mừng bạn lần này thi thứ nhất.”

      Hô! Hai đại cao thủ tỷ thí cực kì đặc sắc!

      “Xoát xoát” biết bao nhiêu ánh mắt quăng lại đây, mấy lỗ tai đều dựng lên.

      Chu Tiểu Vân cũng bỏ qua ý khiêu khích và phục trong mắt Dương Phàm, nghĩ thầm câu này giống như hạ chiến thư.

      cười cười đón nhận khiêu chiến: “Chúng ta cùng tiếp tục cố gắng nhé, con đường học tập sau này còn rất dài!”

      Dương Phàm rất ngạc nhiên, nhìn ra nữ sinh bình thường hay chuyện tính cách luôn kiên định, có vẻ yếu đuối, nhưng trong câu có hàm ý khác nhường bước chút nào, trong nhu có cương!

      Dương Phàm cười, nghĩ thầm đối thủ như vậy coi như có ý tứ, gật đầu cái rồi trở về chỗ ngồi.

      Tần Tuyết bị đập mũi vào tường tự làm mình mất mặt, lẩm bẩm rồi dọn dẹp sách vở.

      Hứa Mỹ Lệ vẫn thức thời, đều tự mình: “Chu Tiểu Vân, về sau tớ muốn học theo cậu, cố gắng tiến bộ.”

      Hứa Mỹ Lệ từ khi vào lớp 6-2, thành tích luôn vòng quanh tốp giữa, biết mình chỉ là học sinh bình thường trong lớp. bé tốt hơn thời tiểu học biết trời cao đất rộng nhiều.

      Chu Tiểu Vân cũng phát Hứa Mỹ Lệ thay đổi, xem ra hoàn cảnh có ảnh hưởng rất lớn đối với việc hình thành tính cách mỗi người. Nhìn Hứa Mỹ Lệ thế này dường như khiến người khác ghét nữa, dù sao phải lúc nào bé cũng kiêu căng quá mức.

      Chu Tiểu Vân tất nhiên có cảm tình nhiều hơn với Hứa Mỹ Lệ, chuyện cũng thân thiết hơn trước: “Hứa Mỹ Lệ, đừng mấy lời… học tập mình nữa, mất tự nhiên lắm. Hai chúng ta cùng cố gắng tiến bộ nhé!”

      Hứa Mỹ Lệ cười vui vẻ, dăm ba câu với Chu Tiểu Vân mới trở về vị trí.

      Lưu Lộ mặt mày ủ rũ ngồi tại chỗ than thở, Chu Tiểu Vân đành lòng an ủi: “Lưu Lộ, đừng… cầu mình quá cao. Lần này cậu thi đứng thứ năm khá lắm rồi Hơn nữa, tổng điểm chỉ chênh lệch mấy điểm thôi, chênh nhau nhiều lắm.”

      Lần này đứng thứ nhất, cũng chỉ hơn Lưu Lộ mười điểm, phải chênh lệch quá lớn. Như vậy có thể thấy mấy người cạnh tranh nhau cậu truy tớ đuổi kịch liệt cỡ nào.

      Tính cách Lưu Lộ cởi mở, thẳng thắn, sống chung với Chu Tiểu Vân rất tốt, giờ là bạn thân nhất của Chu Tiểu Vân. Trong lớp tất nhiên Tần Tuyết cũng có mấy người ủng hộ, cơ bản chuyện với Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ nhiều.

      Nghê Lượng vừa vào, lớp học ồn ào, học sinh theo thói quen im lặng ngay lập tức.

      Nghê Lượng rất hài lòng với uy tín của mình, nhưng quen trong lòng nghĩ thế nào mặt giấu được để lộ khuôn mặt tươi cười. Gương mặt bài tú lơ khơ học sinh sớm nhìn quen, trong lớp ít bạn học lén lút đánh cuộc xem Nghê Lượng có biết cười hay .

      Sau khi đơn giản tổng kết mấy câu, Nghê Lượng bắt đầu khen ngợi mấy cái tên đứng đầu lớp, trọng điểm biểu dương là hai người Chu Tiểu Vân và Dương Phàm, nghe ôm luôn cả vị trí số số hai trong khối!

      Chu Tiểu Vân Tâm trong lòng có cảm giác tự hào diễn tả nổi, ai con bằng con trai? Ha ha! Nhưng, mình cũng đừng đắc ý quá, số học của Dương Phàm cực siêu, mình còn phải cố gắng nhiều hơn.

      Nghê Lượng cực kì am hiểu đạo khống chế học sinh, thấy mặt Dương Phàm vẻ cố gắng giành thắng lợi trong lòng vui mừng. có áp lực có động lực, có cạnh tranh có tiến bộ, có đối thủ là Chu Tiểu Vân còn sợ Dương Phàm để động lực học tập sao?

      Còn có mấy người Lâm Ba im lặng, Lưu Lộ, Tần Tuyết, chẳng ai phải là hạt giống tốt?

      Có mấy học sinh ưu tú này kéo lên, khí học tập thể buồn tẻ được.

      Nghê Lượng phát xong giấy khen còn phát thưởng. Chỉ là mấy quyển vở đáng giá nhiều tiền nhưng thắng ở chỗ là phần thưởng của giáo viên nên ý nghĩa giống. Các bạn học ngồi dưới đều hạ quyết tâm chuẩn bị để lần sau cao hơn.

      Chu Tiểu Vân vui vẻ thu dọn sách vở, Đại Bảo chờ ngoài cửa!

      Đại Bảo thành khách quen. Cả lớp 6-2 ai biết trai của Chu Tiểu Vân Chu Chí Lương! Mỗi ngày đúng giờ tới chờ Chu Tiểu Vân tan học, trời mưa nổi gió cũng chưa từng gián đoạn.

      Lưu Lộ hâm mộ : “Nhìn cậu lại tới chờ cậu kìa, cậu là hạnh phúc.”

      Vậy sao? cũng cảm thấy mình bây giờ rất hạnh phúc.

      Chu Tiểu Vân cười cùng Đại Bảo về nhà.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 170: Bốn em nhà họ Chu
      [​IMG]

      Về đến nhà mới phát Tiểu Bảo và Nhị Nha về trước, cơm trưa cũng dọn sẵn lên bàn rồi.

      Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân thấy bốn đứa con ngay ngắn gọn gàng có khuôn có dạng trong lòng được an ủi rất lớn, vất vả đến mấy nhìn thấy bọn cũng cảm thấy đáng giá .

      Bốn em nhà họ Chu sau khi ngồi xuống ăn xong bữa trưa vô cùng náo nhiệt. Từ khi Chu Tiểu Vân lên lớp sáu, cơ hội cả nhà quây quần ăn bữa trưa rất ít .

      Bây giờ bọn đều lớn, ai đều là bộ bảy miệng tám lưỡi rất náo nhiệt. Cảm giác lâu mới xuất này khiến trong lòng Chu Quốc Cường rất vui, bảo vợ mang rượu lên cho mình.

      Chu Tiểu Vân cười rất vui vẻ, ngoại trừ trong nhà có khách bình thường bố rất ít uống rượu, dù sao mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc lại phải lái xe ba bánh căn bản có thời gian cũng muốn uống. Hôm nay có vẻ tâm trạng của bố rất tốt!

      Triệu Ngọc Trân rót rượu cho chồng, Chu Quốc Cường hạnh phúc uống hơi cạn sạch, cảm thấy rượu hôm nay đặc biệt ngon.

      Chỗ thịt bò cắt mỏng mâm cơm bị Đại Bảo đôi đũa xuống gắp phân nửa, Tiểu Bảo vừa thấy sốt ruột cũng kẹp đũa vào: “ trai, đừng ăn hết mình thế chứ, nên chừa chút cho em.”

      Nhị Nha cam lòng tỏ ra yếu kém la hét: “Em cũng muốn ăn. Em cũng muốn ăn!”

      Đại Bảo thấy em trai em gắp thức ăn đều phải là đối thủ của mình khỏi mặt mày rạng rỡ, thị uy nhét miếng thịt bò vào trong miệng dùng sức nhai mạnh.

      Chu Tiểu Vân thể với tới chỗ thịt bò còn lại mấy kia, thế ăn ít thịt heo hầm khoai tây ! Ừm, rất thơm!

      Tiểu Bảo nhanh tay nhanh mắt, gắp được miếng thịt bò cuối cùng bỏ vào miệng, thoả mãn khép hờ mắt. Vẫn là cảm giác cướp đoạt thức ăn với trai ngon hơn, bình thường buổi trưa chỉ có mình và Nhị Nha hai đứa ăn cơm thú vị.

      Hiển nhiên Đại Bảo nghĩ giống Tiểu Bảo. Thường ngày ở nhà chú Ba ăn cơm trưa, cậu muốn ăn gì ăn cái đó, ăn căng bụng. Chu Chí Viễn và Chu Tiểu Vân căn bản tranh với cậu. Nhưng cảm giác ở nhà tranh với Tiểu Bảo như vậy ràng rất tốt, mùi vị thức ăn cũng tăng lên.

      là tuyệt!

      Nhị Nha hài lòng mân mê cái miệng: “ cả, Hai quá đáng, em chưa ăn được miếng nào cả.”

      Đại Bảo Tiểu Bảo đều nở nụ cười, trăm miệng lời : “Ai bảo em chậm tay!”

      Cũng nghĩ kĩ, Nhị Nha có thể cướp từ tay hai người ?

      Triệu Ngọc Trân vừa bực mình lại vừa buồn cười: “Đừng tranh nữa, mẹ lấy thêm đĩa.” May là hôm nay mua nhiều thịt bò, vốn chuẩn bị ăn hai bữa, giờ chắc cần giữ thêm, để làm cho bọn ăn !

      Đại Bảo Tiểu Bảo cùng kêu hoan hô.

      Chu Tiểu Vân chủ động xin giết giặc: “Mẹ, để con làm cho! Mẹ bồi ba uống hai chén.”

      Chu Quốc Cường cười haha: “Con cưng của ba rất đúng, mẹ nó theo tôi uống hai chén, mình tôi uống rượu thú vị.”

      Tửu lượng Triệu Ngọc Trân , bình thường uống nhưng nếu là uống nửa cân rượu cũng say, nghe thấy chồng bà cũng cười: “Được, hôm nay tôi uống với ông.”

      Cha mẹ mình chén tôi chén uống rượu có phen náo nhiệt khác .

      Chu Tiểu Vân nghĩ chỗ thịt bò còn lại ước chừng nửa cân. cố ý thái , bày đầy đĩa, lúc bê lên còn đặt trước mặt Nhị Nha.

      Lần này Nhị Nha khôn khéo hơn, dùng đũa gắp mấy miếng bỏ vào trong bát của mình, sau đó mới nhanh chậm ăn.

      Về phần cướp bất diệc nhạc hồ hai em Đại Bảo và Tiểu Bảo coi như thấy là được. Dù sao hai ấy luôn như thế.

      Chờ ăn sai biệt lắm, Đại Bảo mới tuyên bố: “Con muốn báo cho cả nhà tin tốt.”

      Trong miệng Tiểu Bảo còn ăn cơm lắm: “ có thể có tin tức tốt gì, được học sinh giỏi à?”

      Học sinh giỏi trong lớp tối đa được bốn năm người, thành tích Đại Bảo sao chen được. ràng là châm chọc Đại Bảo thôi, trong bốn chị em, chỉ có thành tích của cậu kém nhất, chưa bao giờ được giấy khen học sinh giỏi.

      Đại Bảo trừng mắt đứng lên : “ thể có tin tức tốt khác sao?” Đâm trúng vết thương lòng của người khác, Tiểu Bảo chuyện đúng là càng ngày càng sắc bén.

      Tiểu Bảo thấy Đại Bảo thổi râu trừng mắt cả người mềm nhũn ra: “Được rồi, em ngắt lời, nhanh !” Đừng chọc đến mức Đại Bảo động thủ đánh cậu, điểm này Tiểu Bảo vẫn nhìn .

      Lòng hiếu kỳ của Chu Tiểu Vân cũng bị Đại Bảo thu hút, ấy thần thần bí bí suốt đường về cũng gì, xem ra theo tuổi tác tăng lên hàm dưỡng của Đại Bảo cũng tăng theo!

      Đại Bảo đắc ý tuyên bố: “Sang năm trường con muốn cử người tham gia đại hội thể dục thể thao của học sinh trung học trong toàn huyện, con được chọn!”

      Tin tốt bất ngờ này làm cho Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân hết sức vui mừng, sôi nổi khen Đại Bảo rất cừ.

      Đại Bảo vui vẻ hoa mắt như uống say vậy.

      Chu Tiểu Vân rất vừa lòng với Đại Bảo, vội vã hỏi chi tiết.

      Hoá ra Đại Bảo là cán thể dục trong lớp nên thường tiếp xúc với thầy thể dục. Chân dài chạy nhanh Đại Bảo rất được thầy ưu ái. Lần này đại hội thể dục thể thao của học sinh trung học trong toàn huyện mỗi trường được chọn cử mấy học sinh. Đại Bảo được chọn tham gia hai hạng mục chạy đường dài 1500 mét và chạy ngắn 100 mét.

      Chu Tiểu Vân : “ trai, suốt quãng đường cũng gì với em, giấu kĩ nha!”

      Đại Bảo cười ha hả : “Do đói bụng nên nhất thời nhớ cho em biết thôi. Giờ ăn no bụng thịt bò mới nhớ tới chuyện này.”

      Tiểu Bảo chuyện rất sát phong cảnh: “ trai, chạy có thể chạy ngược trở về hay ?”

      Bị Đại Bảo trừng dám lên tiếng nữa, nghĩ thầm mình nên chuyên tâm ăn cơm thôi!

      Nhị Nha cũng tuyên bố tin tốt: “ trai, chị, năm nay em cũng được giấy khen học sinh giỏi.”

      Được Chu Tiểu Vân khen ngợi, Nhị Nha hài lòng cười. Nhị Nha cũng là người giữ được miệng, về đến nhà đem giấy khen như hiến vật quý cho cha mẹ nhìn rồi. Tiểu Bảo vừa tan học biết, chỉ có Chu Tiểu Vân và Đại Bảo về muộn lại vội ăn cơm nên chưa biết.

      Tiểu Bảo cam lòng tỏ ra yếu thế : “Chị, em cũng được giấy khen học sinh giỏi.” Tiểu Bảo luôn lấy chị làm mục tiêu, tích cực cố gắng tiếp tục. Trong kì thi cuối kì điểm rất cao.

      Các bé à, muốn đuổi kịp đại tỷ này dễ dàng đâu, thêm dầu vào lửa !

      Đại Bảo nhìn cái này, lại nhìn nhìn cái kia, rất muốn hét to tiếng: Lúc nào mình mới được cái giấy khen học sinh giỏi chứ?

      Em trai em đều cóm chỉ mình chưa từng được cái nào, đây quả thực là kiểu châm chọc cực lớn với cậu!

      Chu Tiểu Vân cậu so sánh được, từ Tiểu Bảo đấu với đến lớn cũng ngừng nghỉ, nếu quyết chí tự cường lập tức Nhị Nha nhất đều coi thường người làm này.

      Ô ô, người ta muốn thế đâu!

      Chu Tiểu Vân vừa nhìn gương mặt uể oải của Đại Bảo liền biết ấy suy nghĩ gì, cũng khuyên giải ấy.

      Biết chênh lệch là chuyện tốt, biết nên cố gắng càng là việc tốt, chưa biết chừng động lực kiểu này thúc đẩy Đại Bảo học tập càng nghiêm túc hơn!

      Để ấy tiếp tục chán nản , ba người chúng ta tiếp tục ăn, hì hì!

    4. trangtrongnuoc

      trangtrongnuoc Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      18
      nàng ởi nàng ơi :063:lâu lâu k có truyện :031::031::031:ta mỏi mắt trông mong :grin::grin::012::012::012:

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ẹc, cuối tuần tui up bù nhé, mịa bận quá đến cả edit tr còn k có thời gian nữa, bộ này ra hết òi đó nàng
      Voluongtritrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :