1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ yểu điệu - Đông Ly Cúc Ẩn (137C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66.

      Quận Vương phi hỏi tại sao lại ở lại trong cung, Lục Quân Tắc có chính . Doãn Thiên Lương hắc hắc cười thầm, tựa như trong rạp hát vậy, chiến trường long sàng, thay võ trang mặc vào trang sức màu đỏ ... hai chữ, bận rộn.

      Ngày thứ hai, có lẽ là hoàng đế suy tính đến gần đây Lục Quân Tắc “quá bận rộn”, sợ “thân thể chịu nổi” cho nên cho ra ngoài thành có tên Hoàng loa xin xâm vân vân.

      Dĩ nhiên, lời này nghe vào tai Doãn Thiên Lương liền có hứng thú, xin xâm? Là xin thuốc ? Đạo này xem gì cũng phải là cũng thích luyện đan chữa khỏi trăm bệnh hay sao?Nhìn nhìn tên chữ kia, ở ngoài thành Bắc Kinh người ta có Hồng Loa tự, cảm giác nghe tốt, đây là Hoàng Loa vừa nghe giống như trong siêu thị bán gì gì đó.

      Quận Vương phi vài ngày trước các nàng muốn đạp thanh, vừa đúng còn chưa , Hoàng Loa lại ở bên ngoài thành, Hoắc Lũng Nguyệt bệnh nặng mới khỏi cũng đúng lúc muốn cầu cái gì đàn, cho nên liền tính toán tới loại hình chơi xuân.

      Lục Quân Tắc lại có ý kiến gì, nhưng đối với Hoắc Lũng Nguyệt cũng có thái độ nho , đại khái chính là nàng ta tại thân thể suy yếu, nên xe ngựa lắc lư vẫn cần tĩnh dưỡng.

      Trong long Doãn Thiên Lương xuất cái bong bóng . Nàng từ Vân Trung xa xôi lắc lư trở lại còn gặp phải giắc cướp thiếu chút nữa "trò chơi kết thúc" đây.

      Hoắc Lũng Nguyệt quả nhiên là nữ trung hào kiệt, vết thương của mình lành, khó chịu lâu như vậy cũng nên ra ngoài chút. Nếu bản thân người ta đều được dĩ nhiên ai phản đối, vì vậy, đoàn người thu dọn đâu ra đấy rồi xuất phát.

      Xe ngựa tới bên ngoài thành xem Hoàng Loa. Hoàng Loa ở sườn núi nho , thấp thoáng ở trong màu xanh um, từ dưới chân núi có thể thấy tóa mộc tháp bảy tầng sừng sững. Nhìn còn rất tráng lệ.

      Dọc theo đường núi bé, mặc dù hai bên đường phải là những cây cổ cao ngút trời, nhưng bóng râm cũng che đầy đất, cây thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót càng lộ vẻ tĩnh mịch hơn. Nhìn người chung quanh tới dâng hương, xem ra đúng là hương khói hưng thịnh.

      Đến đại điện đốt hương xong, Quân Vương phi lôi nàng cầu xâm, cầm lấy ống thẻ lắc lư, Doãn Thiên Lương rút ra cây. Cầm cây sâm tìm đạo sĩ đổi lời xâm xem, giấy trắng viết mấy câu: "Trăng sáng dạo đến hoa lan, làm sao có thể tiêu diệt kẻ gian. May mắn có Điêu Thuyền nhớ Đinh quốc, hùng khó qua ải mỹ nhân."

      Điêu Thuyền nhớ Đinh quốc ... lại còn hùng khó qua ải mỹ nhân...

      Phản đối, ràng là nàng tự rút thăm cho mình, thế nào bây giờ giống như là rút thăm cho Lục Quân Tắc vậy.

      Quận Vương phi cầm lấy xem, suy nghĩ chút: "Đây là Vương Doãn hiến Điêu Thuyền trừ Đồng Trác, xâm này là đại cát đại cát."

      Ách ... Hiểu lầm lớn. Quận Vương phi lôi kéo nàng hỏi đạo sĩ kia, đạo sĩ cười, giương mắt nhìn hai người chút: "Phu nhân cầu xin chuyện gì?"

      "Tiên sư, ta muốn coi là coi năm nay có Tôn nhi ôm hay ." Còn chưa có đợi Doãn Thiên Lương mở miệng Quận Vương phi trước.

      Đạo sĩ cười, vuốt râu: "Xâm này là Vương Doãn hiến Điêu Thuyền, chính là xâm may mắn. Nhưng, quẻ này lại thể năm nay có con cháu hay , nhưng cũng khẳng định là, nếu sinh hạ chính là con , tương lai tất thành châu báu."

      "A? ? Cảm ơn Tiên sư." Quận Vương phi cưới rất là sáng lạn.

      Doãn Thiên Lương rất là ức chế. Châu báu ... nếu là tài năng của Điều Thuyền còn tính, đến cũng còn phải là quân cờ mỹ nhân kế sao.

      Hoắc Lũng Nguyệt cũng rút xâm cho đạo sĩ nhìn, xâm : "Nắng hạ gặp mưa rào nảy sinh cái mới, mùi hoa thời kỳ ấy, cây đào đua tranh Thiên Hồng tím, thuyền đánh cá lỡ bến sông." (còi: hiểu gì hết?????)

      Doãn Thiên Lương nghe đạo sĩ vừa , chỉ cảm thấy mấy từ trong xâm viết xuân ý rất dồi dào nhàn nhã tự đắc, sau đó trong lòng lại buồn bực, tiếu phụ nhân như mình rút ra lại là trừ gian diệt ác, người ta nữ hùng ra chiến trường lại rút được giống như chốn đào nguyên, đâu mà lý lẽ đây.

      "Xâm này "ký vương đạo ngố nhập đào nguyên", biết tiểu thư cầu cái gì?" Đạo sĩ hỏi.

      "Cầu xin..." Hoắc Lũng Nguyệt muốn lại thôi. Có lẽ là khó mà ra miệng?

      "Tiên sư, khuê nữ dĩ nhiên là cầu duyên, ngài giải thích cho." Quận Vương phi cười .

      "Cầu duyên rất tốt, ngôi sao may mắn của tiểu thư năm nay chuyển động." Đạo sĩ cười : " Nhưng, nhân duyên còn phải đợi thời cơ, sợ phải là chuyện trong chốc lát."

      Hai xâm này rút ra, hùng khó qua ải mỹ nhân, ngôi sao may mắn chuyển động, đây cỡ nào là IQ sáng loáng a ...

      "Nguyên lai là như vậy, cám ơn tiên sinh." Quận Vương phi lại cám ơn, để cho nha hoàn cầm thỏi bạ tạ Tiên sư.

      Mấy người ra khỏi cửa điện, Quận Vương phi còn lẩm bẩm mấy câu xâm Doãn Thiên Lương rút được, đọc xong vỗ vỗ bả vai Doãn Thiên Lương: "Cháu tương lai của ta liền gọi là Điêu Thuyền , nhưng nha đầu này thành châu báu nha."

      Còn bằng gọi Lục Châu Báu , Lục Điêu Thuyền ... Lộc con ve sầu, tuyệt dễ nghe. Còn bằng người qua đường giáp đâu.

      Ra khỏi điện là chơi xuân, Quận Vương phi nhìn bảo tháp bảy tầng quen mắt nên muốn lên xem chút, lại hết sức thuyết phục Hoắc Lũng Nguyệt cùng Lục Quân Tắc ở phía dưới xem phong cảnh là tốt rồi.

      Bất quá, dường như người ta vốn cũng có hứng thú leo cao như vậy. Doãn Thiên Lương cũng muốn , nhưng tay lại bị mẹ chồng nắm chặt kéo vào tháp này.

      Vừa Doãn Thiên Lương vừa nghĩ hành động của mẹ chồng rất quái dị, ràng hôm qua mới muốn để cho Hoắc Lũng Nguyệt vào phủ làm tiểu thiếp, hôm nay rút xâm xong thái độ liền chuyển biến 180 độ, chế tạo cơ hội cho bọn họ ở cùng chỗ ... là lòng người giống như mò kim đáy biển ... hay là quyết định trong chốc lát làm cho người ta sờ được cửa?
      Last edited by a moderator: 23/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67.


      Sống an nhàn sung sướng quá lâu Doãn Thiên Lương đến lầu bảy liền thở dốc, thở hồng hộc, thở như trâu ... nàng xem xét lại thấy mẹ chồng thoạt nhìn nhu mì giống như nước mặt lại đổi sắc, hô hấp đều đặn, chỗ dừng lại được đánh giá cao, đứng ở tầng bảy của tháp có thể nhìn thấy cửa thành xa xa, còn có thể nhìn thấy mảnh màu vàng ngói lưu ly ở nóc nhà hoàng cung, nhìn TNND tráng lệ vậy, màu sắc này quá chói con mắt rồi.

      Quận Vương phi lôi kéo nàng vòng quanh tháp, đem phong cảnh bốn phía đều nhìn chút, hành động rất là đắc ý, nhưng, Doãn Thiên Lương có nhìn ra mặt bà ấy có chút mồ hôi nào.

      “Ai nha, Lương nhi thế nào lại ra nhiều mồ hôi vậy, để mẹ lau cho con.” Quận Vương phi khẽ kéo tay của mình nhàng lau mồ hôi cho nàng.

      cần, mẹ, con tự mình lau.” Doãn Thiên Lương , mẹ chồng là biểu diễn động tác mẫu, tự mình cầm khăn tay lau vẫn tốt hơn.

      Nàng muốn làm Quận Vương phi liền cho, biết nàng có nhận ra trước khi mẹ chồng buông tay, khăn tay lụa kia nhàng bay ra ngoài, chiếc khăn tay dưới ánh mặt trời nhàng rơi xuống đất, Quận Vương phi ngẩn ra, tay lập tức nắm lan can muốn lật người bắt chiếc khăn, dọa sợ Doãn Thiên Lương thanh kéo bà lại: “Mẹ, chiếc khăn thôi ma, ngài cẩn thận chút.”

      “Cái gì mà chiếc khăn mà thôi, đó là cha Quân Tắc đưa cho ta...” Thân thể Quận Vương phi hơi nghiêng ra bên ngoài, tư thế cũng với chiếc khăn đồng sinh cộng tử, dĩ nhiên Doãn Thiên Lương thể để cho mẹ chồng mình làm thế, cho nên liền dùng sức lôi ...

      Nhưng ai biết ...

      Té xuống lại là nàng?

      Nghe được tiếng gió vù vù bên tai, Doãn Thiên Lương tự chủ “a” lên ... Thần a, tầng bảy đó, nàng té xuống đoán chừng thành đống thịt nát rồi ...

      Xa xa, tựa như nhìn thấy mẹ chồng nàng ở tầng bảy hướng về phía nàng cười ...

      “A....” Doãn Thiên Lương nhắm mắt lại bịt lỗ tai kêu to.

      Nghe la to có thể giảm bớt sợ hãi.

      “A đủ chưa, Oh a?” Có người hỏi nàng.

      “Tôi có chết?” Tạm ngừng xuống.

      “Đại khái là có chết , chính nàng nhìn chút .” Người kia .

      Mới vừa rồi Doãn Thiên Lương là vật rơi tự do tốc độ ba hồn bảy vía có theo kịp giờ phút này rốt cục thở hồng hộc chạy tới mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng rồi. (còi: ý của chị là ba hồn bảy vía của chị quay về.) Mở mắt, đôi mắt đẹp ... cùng với khuôn mặt hơi mỉm cười, tảng đá nhà nàng.

      “Ha ha, tốt, tôi còn sống ... Ha ha ...” Quay đầu ... chết rồi.

      Khóe miệng Lục Quân Tắc cong thành vòng cung, ôm nàng từ tảng đá cao nhàng rơi xuống đất, tới bên người Hoắc Lũng Nguyệt.

      “Phản ứng của tiểu nương đáng , nhưng mà, xem ra dạo chơi thành.” Hoắc Lũng Nguyệt cười .

      Ở nơi xa có bóng người nhàn nhã tự đắc tới còn mang theo khuôn mặt cười.

      “Lương nhi bị sợ? Lá gan của tiểu nha đầu này cũng lớn ...” chuyện chính là cái mẹ chồng làm chết ngất người khác, nếu như biết mẹ chồng nàng vô lương tâm như vậy ban đầu còn có thể kêu gào để cho thổ phỉ thả bà ấy.

      “Mẹ, chơi như vậy là quá đáng.” Lục Quân Tắc ôm cái người trong trạng thái giả chết bỏ .

      Còn dư lại hai người phụ nữ nhìn nhau cười tiêng.

      “Đới Lễ ca ca biết đau lòng người.” Hoắc Lũng Nguyệt .

      “Đây còn phải là ta chọn vợ tốt cho nó sao, lần này đúng là cám ơn Lũng Nguyệt, bất quá, còn phải phiền toái ngươi đoạn thời gian.” Quận Vương phi .

      Hoắc Lũng Nguyệt gật đầu cái: “Ha ha, thành vấn đề, Hạ di. Vừa đúng ta cũng muốn xem chút Đới Lễ ca ca đau lòng người như thế nào.”

      Mơ hồ, tựa như xa lại gần nhàng thấm thoát như nữ quỷ u oán khóc thút thít ngừng lượn lờ ở chung quanh đầu, lượn qua lượn lại ba ngày rồi ...

      Đây là người nào thế, khóc còn du dương hơn cả hát?

      Mở mắt nhìn chút, nhé nhé nhé, đây phải là mỹ nhân mẹ chồng sao? Tại sao giờ phút này lại có bộ dạng giống như cha mẹ chết thế.

      giây kế tiếp khi mở mắt liền bị ôm vào trong ngực thơm thơm: “Lương nhi con tỉnh, hù chết mẹ, nếu con xảy ra chuyện may để cho mẹ sống thế nào a, rất tốt là có sao, Bồ tát phù hộ.”

      “Mẹ, con sao, ngài đừng khóc được ?” Doãn Thiên Lương nhớ lại vì sao mẹ chồng nàng lại khóc, ra cũng thể trách bà ấy, cũng biết là ai rơi xuống ...

      “Lương nhi, mẹ phải cố ý, con đừng trách mẹ.” Quận Vương phi , thút tha thút thít, mặt mày ảm đạm, thấy thế Doãn Thiên Lương cũng đau lòng.

      trách ngài, ngài cũng phải là cố ý.” Doãn Thiên Lương . Trong đầu chợt hé ra khuôn mặt tươi cười, khuôn mặt đó là của mẹ chồng nàng, nụ cười này ... Rất xinh đẹp, nhìn mẹ chồng nàng cái, mưa khóc hoa buồn cũng chỉ như thế ? Chẳng lẽ là mình hoa mắt?

      Có điểm đáng ngờ ... tuyệt đối có điểm đáng ngờ.

      “Lương nhi, con phải tin tưởng, mẹ làm hết thảy đều vì tốt cho con, biết ?” Quận Vương phi .

      Doãn Thiên Lương cười ngọt ngào. Biết mới có quỷ, mẹ chồng à mẹ chồng, ngài có thể đem ta đẩy xuống tới đâu ... Đây là đầu bài cần phải luận chứng.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 68.


      Đêm hôm đó Doãn Thiên Lương vừa nhắm mắt là bên tai có thể nghe thấy tiếng gió, còn có thấy đáy vực sâu, vì thế bị dọa cho sợ đến tỉnh lại vài lần.

      Sau khi tỉnh lại lần thứ năm, Doãn Thiên Lương lau sạch sau gáy, lá gan càng ngày càng , sợ gì? phải là treo dây thừng chơi nhảy đỉnh cao sao? Nhảy đỉnh cao còn sợ còn sợ cái này?

      Lại có người thất lễ tiếp được mình sao? Nếu tảng đá lợi hai như vậy nàng còn sợ gì, sau này có sao liền nhảy, dù sao nhảy cũng quăng chết, tìm khắp nơi có thể thể nghiệm “nhỷ đỉnh cao cần dây thừng” ...

      Cuối cùng đem mình thuyết phục an tâm chút, dần dần buồn ngủ lại ập tới ...

      ... ......... bịch ... ...... ....

      Lại rơi xuống, nhưng lúc này phải là vực sâu tối đen thấy đáy, lúc này là rơi xuống đất ... Mặc dù có chút đau, nhưng còn có ngã chết, tốt.

      Phía dưới người lành lạnh, sơd sờ người hình như cũng có chăn, mở mắt ngồi dậy, tại sao nàng lại ngủ mặt đất? Xem chút độ cao của giường này, rất tốt là phải giường tầng nếu nàng có thể thành người tiêu bản rồi.

      Nhè bò lên giường bọc chăn kỹ lưỡng, xem ra ngã là có bóng ma trong lòng, cũng có người khuyên giải cho nàng hạ xuống, số khổ.

      Cánh tay. Lại là cánh tay khoác lên ngang hông nàng.

      muốn đứng lên dọn dẹp, suy nghĩ chút vẫn là ... coi như cánh tay này là hàng rào, quá nửa đêm nàng cũng muốn té xuống nữa.

      Sớm biết cái hàng rào này hữu dụng như vậy nàng liền mang .... Doãn Thiên Lương dậy sớm còn muốn cái hàng rào này.

      Mới vừa ăn điểm tâm có người tới , tiểu thái giám trong cung tới lõa thái thái muốn Hoắc Lũng Nguyệt, muốn tìm nàng ta tới ôn chuyện.

      Hoắc Lũng Nguyệt vào cung, Doãn Thiên Lương bị Quận Vương phi lệnh cưỡng chế trở về nằm, ngày hôm qua Doãn Thiên Lương làm vận động rơi tự do nhiều, xương thịt rơi xuống cũng có chút đau cho nên trở về nằm cũng phải là ý kiến hay gì.

      Chạy xem gấu mèo, tiểu thái giám có ở đây, hai con gấu mèo cùng nhau chơi đùa, ngây ngốc khoanh ở cùng nhau, chỉ bất quá tiểu thụ hình như có chút tinh thần dậy nổi, hay là ngã bện rồi? suy nghĩ tiểu thái giám ôm lá trúc xanh nhạt tới, Doãn Thiên Lương liền hỏi có hay có chỗ đúng, tiểu thái giám rằng tiểu thụ có lúc thích ăn, trước kia tiểu thụ cũng có lúc như thế, hai ngày nữa là tốt.

      Mặc dù như vậy, nhưng Doãn Thiên Lương cũng dám phớt lờ, hai vật tại chính là tổ tông, tổ tông nếu xảy ra chút chuyện lại phiền toái, vì vậy ăn cơm xong lại tới trông coi.

      Mặt trời ấm áp, Doãn Thiên Lương để cho tiểu thái giám ôm hai con gấu mèo ra ngoài phơi nắng, mình ngồi ở bậc thanh nhìn, nhìn chút liền mệt rã rời, cánh tay chống vào đầu gối ôm mộng gặp Chu công.

      Có thứ gì động? Còn tới lui ... mở mắt xem chút, hai con gấu mèo đem đầu gối của nàng thành cái cây, nhưng còn quá ngu nên có trèo lên được.

      “A? Tốt lắm ? Tiểu thụ còn buồn bực?” Xong rồi, lại muốn bị dị ứng, có muốn hay đẩy bọn nó ra?

      Vật đáng như thế này mà đẩy chúng ra liệu có làm tổn thương lòng của bọn nó? Bất kể, gác quá tương lại đây là quốc bảo, căn bản nàng cũng vinh hạnh được ôm cái, gác qua tại, đó là tổ tông, tổ tông đùa với đó là cho mặt mũi, quên , dị ứng dị ứng .

      Hai con gấu mèo nhìn nàng có phải ứng gì liền tự tiêu khiển, Doãn Thiên Lương chống cằm nhìn. Hòa thuận vui vẻ, cảnh xuân sau giờ ngọ trình diễn hình ảnh hài hòa của “thế giới động vật” rồi.

      biết vì quá mức, thời gian Doãn Thiên Lương muốn vui vẻ luôn có người hài hòa đến sát phong cảnh, trước kia là Lục Quân Tắc, taij giờ phút này là Hoắc Lũng Nguyệt.

      “Tiểu Vương phi hăng hái, xem ra là có gì đáng ngại rồi.” Hoắc Lũng Nguyệt , thanh tắm qua gió xuân cũng nhõm như vậy.

      “Hoắc tiểu thư trở lại, có chuyện gì sao?” Doãn Thiên Lương hỏi, trong đầu ra hàng chữ “ngôi sao màu đỏ di động”, xem ra ngôi sao di động quá lợi hại làm sắc mặt cũng ánh đỏ.

      có việc gì buồn bực muốn tùy ý chút, nghĩ tiểu Vương phi cũng ở đây.” Hoắc Lũng Nguyệt đến gần chút, hai con gấu mèo liền hướng bên người Doãn Thiên Lương ra sức đụng.

      “Nghe hai con này là Triển thiếu gia cố ý từ đất Thục đưa tới Kinh thành, nghĩ cũng ở nơi này, nguyên lai là đưa cho tiểu Vương phi.” Hoắc Lũng Nguyệt cười .

      “Ta lại có mặt mũi lớn như vậy, thay người chăm sóc chúng mà thôi.” Doãn Thiên Lương . Tốt tốt, đến tinh trùng động vật này làm gì?

      “Xem ra tiểu Vương phi thích Lũng Nguyệt, có phải hay bởi vì Đới Lễ ca ca?” Hoắc Lũng Nguyệt hỏi.

      là có chuyện với tảng đá, còn có vào cửa muốn tuyên chiến? là ... Vô ích khâm phục ta là cái nữ hùng rồi.

      “Hoắc tiểu thư lời này ta thế nào hiểu? Tôi với làm bạn lâu lắm còn phải có thích hay , đây cùng Quận vương có quan hệ gì?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      Hoắc Lũng Nguyệt giọng cười: “Người ngoài đều tiểu Vương phi đần độn ít chút cũng có thú vị, xem ra là tiểu Vương phi trong ngoài đồng nhất, rất tốt là trước đó vài ngày Lũng Nguyệt thấy, sau này cũng làm tiếp nha.”

      Doãn Thiên Lương liền nhìn ta: “Tốt nhất là thấy , thấy rồi cũng đừng chọc tôi. Xin khuyên Hoắc tiểu thư câu, tìm địch nhân cũng phải tìm địch nhân , người ta bắt chuyện cũng đừng trêu chọc, nếu phiền toái là mình. A, còn có câu, tôi cho là Hoắc tieeut hư là nữ hùng cũng hiểu được đạo lý tri ân đồ báo , nhưng bây giờ giống như phải là chuyện như vậy, cần cảm ơn tôi quan hệ, nhưng ngàn vạn lần đừng đem tôi làm địch nhân.”

      Hoắc Lũng Nguyệt lựa chọn khí khái hùng nhăn mày nhìn nàng: “Vì sao?”

      “Bởi vì, đối với tôi mà Hoắc tiểu thư với người đường khác biệt.” Doãn Thiên Lương cười .

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69.


      Kinh ngạc mặt Hoắc Lũng Nguyệt chợt lóe rồi biến mất: “Tiểu Vương phi chuyện đả thương người, ta còn muốn sau này chúng ta sốn chung với nhau giống như tỷ muội.”

      Doãn Thiên Lương lắc đầu cái: “Ta có thói quen tùy ý nhận thức thân thích.”

      Sắc mặt Hoắc Lũng Nguyệt trầm xuống: “Đa tạ tiểu Vương phi chỉ giáo, cáo từ.”

      Nhìn bóng lưng mất của ta, Doãn Thiên Lương trở mặt nhìn trời, người ngồi trong nhà họa từ trời rơi xuống, có biện pháp.

      Vỗ vỗ đầu đen của tiểu công: “Tiểu công à tiểu công, mày hãy nhớ, đời này của mày có người phụ nữ là tiểu thụ, để cho mày có cách nào hưởng thụ cuộc sống, có nhớ ?”

      Sau cây cột xa xa có bóng người nhàng che miệng, sợ mình bật cười ...

      Bởi vì Doãn Thiên Lương đụng vào lông nên dĩ nhiên bị dị ứng, chỉ tay, cánh tay và bắp chân bị gấu mèo cọ tới cọ lui cũng ngứa, vì vậy ăn xong cơm tối liền vội vã trở về phòng để Hương Châu xức thuốc cho nàng.

      Hương Châu vẫn trước sau như giọng trách cứ nàng nên đụng vào mấy con gấu mèo này, Doãn Thiên Lương cũng im lặng nghe, tại trong phủ chỉ có hai con gấu mèo này nhìn còn thuận mắt chút.

      Hương Châu quấn ống quần để bôi thuốc lên bắp chân cho nàng cửa chợt mở, Lục Quân Tắc như thường tiến vào, ánh mắt thấy hai bắp chân nàng sửng sốt chút. Doãn Thiên Lương giả bộ nhìn thấy, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm tay Hương Châu.

      “Tại sao lại bị như thế này?” Lục Quân Tắc đến bên cạnh nàng ngồi xuống, cũng nhìn chằm chằm tay Hương Châu.

      “Hồi Quận vương, Quận chúa từ mẫn cảm với da lông, đụng vào liền bị dị ứng.” Hương Châu cung kính đáp.

      “A, đây là do hai con gấu mèo tạo ra?” Lục Quân Tắc hỏi, những lời này là hướng về phía Doãn Thiên Lương.

      có sao, bôi thuốc vào là tốt.” Doãn Thiên Lương .

      “Sau này phu nhân vẫn ít đụng vào gấu mèo là tốt, dị ứng như vậy là khó coi.” Lục Quân Tắc .

      “Ngài nhìn được sao?” Doãn Thiên Lương , cũng ngẩng đầu. Để cho nhìn? có thu tiền phí thăm quan của sai rồi, than thở cái gì?

      “Nhưng là ở chung phòng cho dù cẩn thận hơn cũng tránh khỏi thấy.” Lục Quân Tắc .

      “Vậy tách ra là được.” Doãn Thiên Lương . Cái đuôi sói lộ ra rồi hả?

      “Tách ra? Làm sao tách?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Phân giường phân phòng.” Doãn Thiên Lương . Để cho vừa lòng, sắc lang.

      “Chủ ý này tệ.” Lục Quân Tắc ngừng chút lại : “Nhưng mà, phân giường phân phòng Lục Nhân Giáp và Lục Điêu Thuyền làm sao bây giờ?”

      Trong lòng Doãn Thiên Lương nổi lên trận bão lớn, người nào quy định mẹ của Lục Nhân Giáp và Lục Điêu Thuyền phải là nàng?

      “Ngài xem rồi làm thôi, ta cũng ngăn Quận vương ngài cái gì.” Doãn Thiên Lương thấy bôi xong thuốc động tác nhanh nhẹn để xuống ống quần, Tiểu Đào bưng nước cho Doãn Thiên Lương rửa tay, lau tay xong lại : “Quận vương, bệnh dị ứng này lây. Ngài cẩn thận chút.” Cho lý do tránh xa chút.

      “Lây bệnh? Phải ?” Lục Quân Tắc chợt cười: “Vi phu từ đến lớn có lây qua bệnh dị ứng, cũng nên thử lần cho biết, vừa đúng cũng coi như cùng phu nhân đồng cam cộng khổ.”

      ... ...... ...... .....


      Đêm khuya vắng người, trong phòng yên tĩnh, chỉ có người ngủ - Doãn Thiên Lương.

      phải là nàng muốn ngủ, là ngủ được.

      Động động cái tay muốn từ trong cái tay kia thoát ra ngoài, lại nghe được đỉnh đầu tiếng “Tay lại ngứa?”

      có, có chút tê, Quận vương, ngài có thể buông tay ra ?” Doãn Thiên Lương .

      Lỡ bước chân hận thành thiên cổ, ý định ban đầu của nàng là kiên quyết phân phòng ngủ với ta, ai biết người em này cũng muốn lần bị dị ứng để bồi phu nhân đồng cam cộng khổ, sau đó thuận lý thành chương nắm tay của nàng ngủ, như vậy có lợi cho việc lây bệnh ... biết học được nơi nào cái lý luận chó má đó.

      Chẳng qua, nàng thấy, đá cẩm thạch chính là khối đá thích ngược.

      “Có chút tê? Vậy nới lỏng chút là được.” Lục Quân Tắc , quai hàm đụng đụng đỉnh đầu của nàng. “Bây giờ ngủ ngon .”

      .... Ngủ được sao?

      Ngày thứ hai Lục Quân Tắc dậy sớm, nhìn cánh tay của mình và cánh tay kia, sau đó nghi ngờ nhìn Doãn Thiên Lương: “Phu nhân, giống như có thay đổi gì.”

      Đó là da dày thịt béo.

      Vì vậy, buổi tối, Lục Quân Tắc lần nữa bắt được tay của nàng: “Có thể là thân thể vi phu tương đối khỏe mạnh cho nên rất khó lây nhiếm bệnh tật, xem ra phải mất nhiều công phu chút: thời gian.”

      Ngày thứ ba cũng là như thế ...
      Last edited: 28/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 70.


      Mặc dù Doãn Thiên Lương thể thừa nhận được ta nắm tay rất thoải mái, nhưng có mấy lời còn phải ràng.

      Ngày thứ ta, ban ngày rất tốt, buổi tối ăn cơm, Hoắc Lũng Nguyệt chợt mở miệng: “Thế Lễ, ngày mai ta muốn vào cung cho Thái hậu thỉnh an, ngươi theo ta được ?”

      “Được.” Lục Quân Tắc lời ít ý nhiều.

      Nhanh như vậy cả hai bắt đầu rồi ...

      Trở về phòng, Doãn Thiên Lương dùng sức rửa tay, thái độ ghê tởm. Hôm nay kiên quyết cho ta nắm nữa. Muốn mình bị dị ứng ra nơi gió lớn để tắm .

      suy nghĩ mở miệng thế nào, chỉ nghe Lục Quân Tắc : “Oh a, vì sao bệnh di ứng của nàng tiêu mất mà vi phu vẫn còn có lây bệnh?” Ánh mắt chợt lóe: “Chẳng lẽ căn bản lây bệnh?”

      Doãn Thiên Lương lắc đầu, lây bệnh, lây bệnh cái đầu .

      “Thế vì sao phu nhân gạt ta?” Lành lạnh nhìn về phía Doãn Thiên Lương: “Chẳng lẽ phu nhân vì để cho vi phu nắm tay của nàng nên cố ý dùng chút thủ đoạn ?”

      Người đó , thể nhịn được nữa cần nhịn.

      “Ngài ta còn muốn với ngài đây, sau này ngài ngàn vạn lần chớ cầm tay của ta, thoải mái, so với bị dính da lông còn làm cho người ta khó có thể chịu được.” Doãn Thiên Lương .

      Lục Quân Tắc nhìn nàng cũng lời nào. Nửa ngày mới câu: “Oh a, nàng có phải mất hứng hay ? Bởi vì ngày mai ta muốn bồi Lũng Nguyệt vào cung?”

      có, đừng bồi nàng vào cung, bồi nàng vào động phòng ta cũng có ý kiến.” Doãn Thiên Lương . Hương Châu bôi thuốc nhìn sắc mặt của nàng chút cũng cẩn thận lui ra, hầu hạ tiểu Quận chúa mười mấy năm lần đầu tiên nghe nàng như vậy.

      Bọn nha hoàn cũng bị Hương Châu ám chỉ ra ngoài, trong phòng còn dư lại hai người này, yên lặng, yên lặng ...

      Lục Quân Tắc phản bác cũng đồng ý, dù sao chính là tỏ vẻ. khí liền có chút lúng túng.

      “Hai ngày nay gấu trúc có vẻ thoải mái, ta xem chút, Quận vương nếu mệt mỏi ngủ trước .” Doãn Thiên Lương .

      Ra cửa, trắng sáng vừa đúng, trắng sáng lên trắng sáng lên, trong sân đình đài lầu các cũng nhìn thấy ràng, lúc này trong viện rất yên tĩnh, chỉ có đèn lồng bị gió thổi thỉnh thoảng lắc lắc, dọc theo hành lang tới gian phòng của gấu mèo, hai vật nhét chung ngủ cùng chỗ.

      Doãn Thiên Lương ngồi xuống nhìn bọn nó ngủ cỏ mềm, tiểu công và tiểu thụ đầu hướng vào nhau, chân của mình gác lên người đối phương.

      “Thế nào mà ngủ giống tuyển thủ đô vật vậy? Nằm ngủ như vậy cũng khỏe mạnh ... là ...” Doãn Thiên Lương đem tiểu thụ ôm lấy đặt bên cạnh tiểu công, lại đem tiểu công lật quay lưng lại phía tiểu thụ: “Như vậy mới là dựa sát vào nhau.”

      Gấu mèo rất là dễ thương, ngủ cũng rất đáng , nhưng cũng thể ngồi nơi này nhìn đêm a?

      Trở về phòng, Lục Quân Tắc ngủ, bĩu môi, đúng là nghe lời, để cho ngủ trước là ngủ, đúng là tuyệt lo lắng lão bà, dĩ nhiên, cũng có thể là quan tâm.

      Nằm ở trong chăn, Doãn Thiên Lương có chút mất ngủ, hôm nay như vậy có chút hơi quá, có chút có đầu óc, nhưng lời ra miệng thể thu trở lại, sau này có thể vẫn ở trước mặt Lục Quân Tắc giả bộ ngây ngô giả bộ thiếu hụt tình cảm sao?

      Ai, mặc kệ, chuyện sau này sau này hãy .

      Ngày hôm sau, sau khi điểm tâm, Lục Quân Tắc và Hoắc Lũng Nguyệt có đôi có cặp vào cung thỉnh an, sắc mặt Quận Vương phi có chút tối tăm, càng ngừng uống trà, có thể là uống no nên mở miệng : “ đúng là thể trông cậy được, Lương nhi, ta phải nghĩ cách.”

      “Mẹ, ngài chớ đẩy lên người con, con có ý kiến.” Doãn Thiên Lương .

      Quận Vương phi liền dùng loại ánh mắt giận tranh kia nhìn nàng. Doãn Thiên Lương cũng chuyện, tiếp tục uống trà.

      Buổi trưa, hai người có trở về. Xế chiều, hai người có trở về. Chạng vạng tối, hai người vẫn chưa có trở về.

      Lúc cơm tối rốt cục hai người cũng trở về, nhưng mặt Hoắc Lũng Nguyệt có chút vui, vẻ mặt Lục Quân Tắc có gì đặc biệt. Cái này, có chút đắn đo.

      Hoắc Lũng Nguyệt Quận Vương phi ngủ ngon liền trở về phòng, ánh mắt Quận Vương phi liền chăm chú vào người Lục Quân Tắc.

      “Quân Tắc, Lũng Nguyệt sao vậy?” Vấn đề Quận Vương phi hỏi ra Doãn Thiên Lương cũng rất muốn biết đáp án. thể a, ngày đó còn tới tuyên chiến thị uy với nàng, hôm nay thế nào còn khí thế vậy?

      biết.” Lục Quân Tắc đơn giản hai chữ.

      “Con phải bồi nàng tiến cung sao? Làm sao lại biết?” Quận Vương phi hỏi.

      “Con cấp Thái hoàng Thái hậu, Hoàng thái hậu tỉnh an xong liền gặp hoàng thượng, cho nên biết.” Lục Quân Tắc .

      Doãn Thiên Lương tự động tự giác lựa ra từ ngữ trong điểm “gặp hoàng thượng” sau đó đại não bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, chẳng lẽ là ...

      Trong đầu lại tự động hợp thành “màn ảnh ”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :