1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống bình thản vùng sông nước - Tạp Nhĩ Tư (46/129)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      chương 6:


      Từ khi Tôn Huệ mua la la, nàng những bị trận đòn, còn bị ép buộc dệt vải, quan trọng hơn là, liên tiếp mấy tuần nương nàng vẫn phản ứng nàng. Mặc kệ là chọc cười, hay là ân cần làm việc, Tôn mẫu vẫn cho nàng sắc mặt tốt.

      Đến lúc thu gặt lúa mạch, hạt thóc ủ thành mạ gieo xuống, dễ dàng mới được nhàn hạ. La la được chăm sóc cẩn thận trong thời gian dài, cỏ khô kèm với chút quả mọng trong núi, dáng vẻ mập hơn nhiều. Hai ngày trước, Chu nãi nãi thấy còn la la này mua tốt lắm, cái bụng lớn như vậy, nhất định có thể sinh nhiều hơn mấy con, đến ngày tết giết, nhất định có thể bán nhiều tiền.

      Nhìn cái bụng căng tròn của la la, Tôn mẫu quay đầu nhìn Tôn Huệ cho ăn, : "Xem cái bụng la la này, chắc là mấy ngày nay sinh đấy, cẩn thận chút." La la được chăm sóc tệ, mắt thấy bị lỗ vốn, khả năng còn kiếm lời ít, Tôn mẫu cũng bớt giận nhiều rồi. Bà chỉ sợ lỗ vốn, chờ con lớn lên của hồi môn có nhiều.

      Đột nhiên quay đầu, nhìn Tôn mẫu : "Nương giận con nữa? Rốt cuộc chịu chuyện với con ?" dám tin tưởng, thời gian dài như vậy, Tôn mẫu phản ứng nàng, nàng khổ sở vô cùng, đời này nàng cũng chỉ có nương cùng bọn đệ đệ là người thân. Cực kỳ quan tâm bọn họ.

      " giận? Làm sao có khả năng! Nha đầu ngươi hỏi thăm chút, con cái nhà ai có lá gan lớn như ngươi , đây chính là gần hai trăm văn tiền, nếu là nhà khác đánh gãy chân ngươi là thể." Ngẫm lại Tôn mẫu liền giận chỗ phát tiết, nha đầu này luôn rất hiểu chuyện, sao có gan dám làm như thế?

      Rụt cổ lại chịu đựng nương quát tháo, Tôn Huệ cười lấy lòng : "Nương, con biết sai rồi, mẹ tạm tha con lúc này . Nếu như mẹ còn giận, lại quất con trận , tuyệt đối đừng giận hỏng thân thể."

      Trừng chút, Tôn mẫu tức giận: "Mẹ quất ngươi làm gì, ngươi mà còn chọc mẹ, mẹ liền đuổi ngươi luôn, mặc cho ngươi lớn mật."

      Tôn Huệ gật đầu: "Nương, mẹ yên tâm , chắc chắn có lần sau. Con có ý định gì, nhất định báo cho mẹ biết, tiền trảm hậu tấu." Có lần giáo huấn này, Tôn Huệ nào còn dám tự ý làm chủ.

      Kỳ quái nhìn con , biết nó nghe ở đâu mấy từ văn vẻ như vậy! Lần trước hỏi, nó là nghe được từ trong hí văn, hí văn bà cũng nghe ít, sao bà vẫn biết từ nào?

      " thèm phí lời với ngươi, mẹ phải xuống ruộng xem chút đây, nhớ kỹ chút, đối với la la này để bụng chút."

      "Biết rồi nương."

      Đóng hàng rào, Tôn Huệ lại đến xem gà, xác định gà ăn no, rửa sạch tay vào nhà dệt vải.

      Chu Đồng ra rót nước, thấy Tôn Huệ dệt, cười : "Mẫu thân giận?" Vừa nãy có nghe thấy tiếng mẹ con các nàng chuyện, biết ổn rồi.

      Tôn Huệ lắc đầu, cười khổ nhún vai: "Nào có nhanh như vậy, vừa rồi nương còn mắng ta trận đây." Chu Đồng gật đầu: "Cũng đúng thôi, lần này muội quá lớn mật, mẫu thân cũng khó tránh khỏi tức giận thời gian dài. Nhưng mà nếu mở miệng chuyện, muội dỗ dành nhiều chút, mẫu thân cũng tha thứ thôi."

      "Ừm, biết rồi tỷ, ta dỗ nương nhiều chút."

      Đại khái qua tuần nữa, mùa hè đến thôn Thanh Hà đặc biệt nóng bức, vào buổi trưa nắng chói chang, la la sinh ra ba tiểu la la. Nhìn tiểu tử vừa ra đời bao lâu có thể đứng dậy, Tôn Huệ kìm nén được nở nụ cười, lần này có thể yên tâm, bất kể thế nào, cũng lỗ vốn, chắc còn có thể kiếm lời ít. Bốn tên gia hỏa này, đều béo tròn khỏe mạnh, mỗi con đều có thể bán được xâu, bốn con chính là bốn xâu, chỉ cần cẩn thận chăm sóc, đến cuối năm có thể kiếm được món tiền.

      Chu nãi nãi nhìn, cũng có chút ít tán thưởng nhãn lực Tôn Huệ, trong lòng bà nghĩ, mấy con này bán , tiền kiếm được, có thể cho nha đầu Tôn Huệ này đặt mua lên đồ cưới, chờ nàng xuất giá, trong nhà có thể giảm bớt được khoản. Nghĩ tới đây, Chu nãi nãi mỉm cười đưa tay vỗ vai Tôn Huệ: "Cố gắng trông nom, có ba nhóc con bú sữa, các cháu nên cắt thêm nhiều cỏ chút, quả mọng cũng tìm chút, lúc này la la mẹ cần phải ăn nhiều nhất, nếu đủ sữa cho con bú." Sinh ra ba con xác thực đủ vui mừng, nhưng cũng thể lơ là đồ ăn của la la mẹ, nếu đám nhóc con có sữa, e đứng lên được.

      Tôn mẫu cũng rất vui mừng, trong miệng lại : "Cẩn thận chút, đừng để cho la la bị đói." Đột nhiên nghĩ đến điểm, lo lắng hài tử vì cắt cỏ sâu vào trong núi, dặn dò: "Cắt cỏ ở ngay gần, phía sau núi ngàn vạn lần thể thâm nhập, lơ mơ ở bên trong là được." Nơi này có truyền thuyết, được vào chỗ sâu phía sau núi, nếu nhất định ra được. Trong mấy chục năm, cũng ai dám thử qua, nhưng mà người phụ cận đều dám tiến vào, chỉ sợ đồn đại là .

      Phía sau núi lang hổ, động vật to lớn nhất chính là lợn rừng, Tôn Huệ rất khó hiểu tại sao ai vào trong, hỏi rất nhiều người, tuy mỗi người đều có thuyết pháp riêng, nhưng kết quả đều là ngàn vạn lần thể vào. Có vài lần lên núi, đứng gò đất, phía sau ngọn núi cao trăm mét kia chính là vùng cấm, mặc dù xa xa nhìn thấy bên trong ít cây cối, nấm, nhưng nàng cũng tuân thủ dám vào, nàng xuyên qua đến, bất tri bất giác tin những thứ này, nếu là đời trước, nhất định bị thành phần tử mê tín!

      Có ba nhóc con, lại còn cả la la mẹ, Tôn Huệ bắt đầu bận túi bụi, mỗi ngày thức dậy đều phải đem cỏ khô ngày hôm trước thu thập đút cho la la ăn, sau đó chính là thả con gà con ra ngoài, rắc chút hạt cỏ phơi khô, làm xong tất cả những chuyện này, còn phải ngoan ngoãn dệt vải, đối với Tôn Huệ mà , dệt vải cũng rất quen tay, tốc độ mỗi ngày đều lấy Tôn mẫu làm chuẩn, thế nhưng bởi vì dệt vải thực khó có thể kiếm tiền, nàng cực khổ tháng nay rồi, cũng chỉ dệt được cuộn vải bố, bán tới năm trăm văn, trừ tiền vốn sợi bông, cũng chỉ có ba mươi, năm mươi văn lợi nhuận, mà đây là do nàng rất để tâm dệt, nếu biết có thể kiếm được mấy văn tiền.

      Thời kỳ động vật cho con bú dài như con người, khoảng chừng hơn hai tháng sau, la la sắp dứt sữa, có thể bắt đầu ăn chút cỏ khô, trộn thêm ít gạo mềm, tiểu la la cũng có biến hóa lớn, so với nhúm lông bé xíu vừa ra đời lớn hơn gấp đôi. Vì việc này, chỉ tốn rất nhiều quả mọng, Tôn Huệ còn trộn thêm ít lương thực phụ. Thời kỳ cho con bú xác thực cần rất nhiều dinh dưỡng, toàn ăn cỏ khô căn bản là đủ, sữa đủ, thể làm gì khác hơn là cầu Tôn mẫu, dùng hạt thóc đổi chút cao lương, kê mễ, băm cỏ khô cho ăn.

      La la thoát ly thời kỳ cho con bú, thế nhưng sữa vẫn rất nhiều, ngày này Tôn Huệ thức dậy rất sớm, cầm cái chậu, nước ấm cùng vải bố đến chuồng la la, mở hàng rào ra, đặt tiểu la la cách xa la la mẹ chút. Nàng muốn vắt ít sữa, sớm thèm, nếu lúc trước phải sợ tiểu la la chưa trưởng thành, e rằng động thủ đến mấy lần.

      Vắt sữa cũng là việc rất tốn sức, may mà đời trước từng đến Mông Cổ du lịch, theo dân du mục vắt sữa dê, vài trình tự vẫn còn nhớ. Đối phó với loài vật khác dê nhiều lắm này, bước , hai ba rập khuôn, sản lượng sữa của la la xác thực kinh người, Tôn Huệ mất lúc lâu, vắt được đầy chậu sữa, ước lượng phải có năm cân hết!

      Sữa này rất ấm áp, nàng bưng vào nhà bếp, nửa đổ vào trong nồi, kèm chút lá trà cùng với quả hạch năm ngoái hái ở sau núi, nghiền nát luộc chung với nhau. Còn có nửa, nàng cũng có dự tính, cầm bột gạo cùng trứng gà ra, trứng gà có pha sữa tươi, lại tăng thêm chút đường, quấy rót vào làm bột bánh, nhào kỹ, tạo thành từng khối từng khối, làm thành bánh màn thầu. Tổng cộng làm mười hai cái, bỏ vào lồng hấp.

      Hơi nước bốc lên nghi ngút, mùi sữa thơm lừng bay khắp nơi, khiến người ta ngửi thấy mà chảy cả nước miếng. Chu Đồng vừa ra sông giặt giũ trở về, quần áo cũng thay, tiến vào nhà bếp, nhìn hướng về phía Tôn Huệ thêm củi vào lò, con mắt ngó vào trong lồng hấp: "Huệ tử muội làm gì, sao lại thơm như vậy? Ta từ xa ngửi thấy, trong lòng còn buồn bực là nhà ai làm đồ ăn ngon như vậy, tiến vào cổng mới biết mùi thơm phát ra từ nhà mình." Ngửi hương vị thơm nồng, rất là quen thuộc, nhưng ra được là cái gì.

      Tôn Huệ phủi bụi bặm người, đứng lên, nhìn lửa cháy trong lò, ước chừng hấp thêm chút nữa là được rồi. Đối mặt Chu Đồng, cười thần bí : "Thứ này ăn rất ngon, ta vẫn luôn muốn ăn, ngày hôm nay mới làm được. Lát nữa tỷ cũng ăn nhiều chút, ta làm lớn, tuy rằng chỉ có mười hai cái, nhưng tuyệt đối đủ no."

      Chu Đồng rất là hiếu kỳ, hỏi: "Nhanh cho ta biết, rốt cuộc là cái gì, ta lớn như vậy, còn chưa ngửi qua đồ ăn thơm như vậy đâu."

      "Ngày hôm nay phải mọi người đều vội vàng nhổ cỏ sao, trở về ăn cơm, bảo chúng ta làm chút bánh màn thầu mang ra ruộng sao? Ta suy nghĩ, tiểu la la tại bú sữa nữa, sữa kia cũng thể lãng phí, ta liền vắt sữa trộn với bột, bỏ thêm hai quả trứng gà, thả vào lồng hấp." Tuy rằng ngon bằng nướng, nhưng điều kiện có hạn, như vậy rất tốt.

      Chu Đồng thể tin được, đầu óc Tôn Huệ là nghĩ như thế nào, đại khái cũng chỉ có nàng nghĩ ra cách vắt sữa la la dùng! Nếu là người khác, cho dù la la con bú sữa, cũng vắt sữa la la. Trừ phi trong nhà sinh đứa , sữa đủ, lại thể xin sữa người khác, mới đến lấy sữa dùng.

      Thấy Chu Đồng kinh ngạc trợn to mắt, dường như chuyện khó mà tin nổi, Tôn Huệ vội vàng giải thích: "Ta đây cũng chỉ là nghe , chẳng phải mấy gia đình giàu có sáng sớm thỉnh thoảng uống chút sữa trâu hoặc sữa dê sao, có người là rất tốt. Ta nghĩ la la nếu ra nhiều sữa như vậy, bằng cũng vắt chút để dùng." Nhớ tới sữa luộc, bận rộn mở vung cái nồi khác, bên trong là sữa màu trắng đục lẫn chút ít lá trà, cầm muôi múc nửa bát đưa cho Chu Đồng: "Tỷ nếm thử, xem uống được hay ."

      Nhẫn nhịn cổ quái, cúi đầu nhấp hớp, đầu tiên là miệng đầy mùi ngai ngái, sau đó là mùi thơm ngát của lá trá cùng với vị đậm đà của quả hạch, lại còn vị ngọt ngào của đường, ngon . Chu Đồng gật đầu: " tệ, ngon hơn sữa đậu nành nhiều."

      Có Chu Đồng ca ngợi, Tôn Huệ thầm thở phào nhõm, chỉ cần làm hư hại là được, vừa nãy nàng còn sợ có người chịu được mùi ngai ngái này, tại Chu Đồng thoả mãn, cũng an tâm ít.

      "Phiền tỷ tỷ gọi bọn đệ đệ lên, ta vớt bánh màn thầu ra."
      Last edited: 17/12/15
      Huỳnh Thượng Hỷ, WinterTôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7:

      Bánh màn thầu vớt ra năm chiếc, vừa vặn mỗi người chiếc, sữa cũng múc vào bát lớn, bưng lên bàn. Mới vừa đặt lên, Chu Thụ hít hít cái mũi, ngửi thấy hương vị, ánh mắt sáng lên, cũng rửa mặt, chạy như bay đến trước bàn, nhìn thấy bánh màn thầu, thò tay định chộp.


      Chát, Tôn Huệ đánh tay tiểu đệ, ngăn cản chộp lấy bánh màn thầu, thấy oan ức chảy nước mắt, vẫn thỏa hiệp, dạy dỗ: "Nhất định phải rửa mặt mũi chân tay xong xuôi mới có thể ăn cơm! Nếu như đệ rửa mặt, thể ăn." Nhất định phải tuân thủ quy củ, chuyện này rất quan trọng đối với trưởng thành của .

      Tôn Duẫn rửa mặt vào, vội vàng kéo tiểu đệ, tỷ tỷ coi trọng nhất những tập tính này, nhất định cho phép làm trái. là rửa sạch dễ dàng sinh bệnh, điều này Tôn Duẫn biết có hay , Nhưng rửa ráy xong xác thực sạch , thoải mái.

      Chu Đồng đưa cho mỗi người bát sữa la la, nhìn đệ đệ tình nguyện rời , cười : "Nhìn mất hứng kìa, mặt chảy dài xuống tận rốn rồi."

      "Mất hứng cũng phải , thể quá nuông chiều ." Dừng chút, ngẫm lại tiểu đệ dù sao mới có năm tuổi, Tôn Huệ lại : "Ăn xong ta dỗ dành , tuy nhiên quy củ thể thay đổi." Nếu như mực để tùy hứng, vậy xong rồi, còn biết thành hình dáng gì.


      Chu Đồng cười cười, lắc đầu : " biết muội tìm đâu ra mấy phương pháp đó, khiến người ta tin tưởng, được rồi, nếu là vì tốt cho tiểu đệ, kiên trì kiên trì . Nếu như bà nội biết được, ta phân trần giúp muội."

      trưởng thành của đệ đệ, Tôn Huệ lôi ra rất nhiều lý niệm giáo dục của đời trước, cho dù có người cản trở, cũng thoái nhượng, có lần hàn huyên với Chu Đồng, Chu Đồng kết hợp lấy người xung quanh làm ví dụ, cảm thấy xác thực có lý, liền đứng về phía Tôn Huệ, đối với đệ đệ đồng bào cũng giáo dục như thế, năm qua, xác thực biến hóa rất nhiều, điệu bộ cách ăn thô tục như trước nữa.

      Ăn , ngủ . Lần trước vừa ăn vừa chuyện bị sặc thức ăn, nghẹn trong cổ họng, Chu Thụ mặt tái mét, Tôn Huệ ở bên cạnh cũng sợ gần chết, liền kiên quyết cho phép cười đùa trong lúc ăn cơm! Người lớn trong nhà cũng rất sợ hãi, quy củ này liền lập xuống. Chấp hành đặc biệt nghiêm ngặt.

      Bữa sáng trôi qua trong yên tĩnh, thu dọn bát đũa xong, Chu Thụ lập tức lớn tiếng : "Tỷ, đệ còn muốn, ăn ngon. Tỷ cho đệ thêm cái bánh bao nữa ." Tiểu hài tử năm tuổi chuyện, luôn có chút trước sau ăn khớp, vừa nghĩ ra liền .

      Xoa xoa cái bụng căng tròn của Chu Thụ, tiểu tử này vừa ăn cái bánh bao lớn, sữa la la cũng uống ít, tất nhiên rất no rồi. Đồ ăn tuy ngon, nhưng cũng thể ăn nhiều, lâu ngày tốt.


      "Đệ nhìn thử bụng của đệ xem, còn có thể ăn nữa sao? Nếu như còn muốn ăn, lần sau lại ăn tiếp, cũng phải bao giờ làm nữa." Tôn Huệ .


      Chu Sơn cùng đệ đệ cũng vậy, cái bụng no căng rồi, nhưng bánh màn thầu vị sữa này mềm mại thơm ngọt, uống trà sữa la la, ăn rất ngon! chiếc căn bản thể đỡ thèm. Tuy nhiên dù sao cũng còn quá nữa, làm nũng với Tôn Huệ cũng tốt, liền nuốt nước bọt nghĩ dù sao còn có lần sau.


      Lúc này, Chu Đồng cầm rổ, xếp vào bảy chiếc bánh bao còn lại, trà sữa cũng mang theo bình, đưa rổ về phía Tôn Huệ : "Ta mang đồ ăn ra ruộng, muội ở nhà trông chừng mấy tên nhóc này nhé, đừng để cho bọn chúng chạy lung tung." Mấy tên nhóc này, nếu có ai trông coi, chỉ chốc lát sau lang thang khắp thôn, còn bóng dáng.


      "Yên tâm , có ta ở đây, tuyệt đối để mấy tiểu tử này chạy loạn."


      Lúc Tôn mẫu về, gọi con lại, khen bánh màn thầu dứt miệng: " tệ, ăn ngon. Ngươi thấy, bảy chiếc bánh bao ta liền ăn hai cái, ban ngày nóng nực, ăn mấy thứ đồ tươi ngon như vậy, rất tốt. Lần sau đến ngày lễ lại làm tiếp, nghe năm la la sinh sữa hơn 200 ngày, có thể ăn rất lâu."

      Thấy mẫu thân thích, Tôn Huệ cao hứng, mở miệng : "Mẹ thích, ngày mai con lại làm, cần chờ đến ngày lễ." Chỉ cần người trong nhà thích là tốt rồi, nàng còn sợ có người ăn quen đây.

      "Nha đầu ngươi mạnh miệng! Bánh màn thầu trắng tinh sao có thể ăn liên tục, làm bánh tốn rất nhiều đường, hơn nữa làm gì có nhà nào thường xuyên ăn bột mỳ trắng chứ, trải qua mấy ngày bị đói, liền quên thống khổ trước, thực là phá sản!" Tôn mẫu tức giận chỉ vào trán con , quở trách nàng.

      Le lưỡi cái, Tôn Huệ nhức đầu: "Cái này con biết, chẳng qua thấy bọn đệ đệ thích ăn, hơn nữa mỗi ngày đều có sữa la la, mới nghĩ ngày mai cũng làm chút. Nếu nương lên tiếng, con làm nữa, đợi đến Trung thu, chúng ta hấp lồng như thế." Nhất thời nàng cũng nghĩ ràng, chỉ thấy vừa vặn có sữa la la liền định làm bánh màn thầu vị sữa mấy ngày, căn bản quên, bột mỳ phải thứ có thể ăn thường xuyên.



      Thôn Thanh Hà tuy rằng đất ruộng tốt tươi, khá là giàu có, nhưng nhà bình thường, cũng rất ít khi làm bánh màn thầu, sáng sớm đa phần là cháo, ngày cũng chỉ có buổi trưa ăn cơm khô, ban đêm cũng là húp cháo. Hơn nữa làm bánh màn thầu vị sữa còn phải cho đường, mà đường so với muối còn quý hơn nhiều, chút xíu cũng cần rất nhiều tiền mới mua được, nấu ăn nỡ bỏ vào, chỉ có thân thích đến chơi, mới hào phóng lần.


      Căn dặn con xong, Tôn mẫu liền đuổi nàng : "Được rồi, đừng ngốc ở chỗ này nữa, ngươi chơi ." Nếu như là ở Tôn gia, lúc phụ thân các nàng còn sống, nếu như con muốn ăn, cũng thôi. Nhưng bây giờ dù sao cũng ở Chu gia, liên tục hai ngày đều làm bánh màn thầu, nhất định bị ra vào, ra bà cũng quá để ý, dù sao tuổi xấp dầy, náo náo, bà cũng sợ.
      Người khác chuyện phiếm, bà cũng để ý. Thế nhưng, con năm nay mới bao lớn? Tương lai còn muốn kết thân, là thời điểm cần danh tiếng nhất, cái chữ ‘ham ăn’ này, dính vào là được. Lần trước mua la la, lúc người khác hỏi, bà cũng là lúc trước có nhắc con chú ý, nhìn thấy nhớ mua lại. Vì việc này, còn đặc biệt căn dặn người trong nhà đừng đó là con tự làm chủ. Đây cũng là vì thanh danh, chỉ sợ bị người ta biết, cho rằng tay chân con quá dài.(ý là quản nhiều chuyện)


      Vào phòng, Đại đệ liền chạy tới, nháy mắt: "Như thế nào, nương cái gì?" Tôn Huệ ngồi ở bên giường, quay sang đệ đệ : " gì cả, chỉ bánh màn thầu kia ăn tệ, lần sau có dịp lại làm ăn."


      Chu gia có bốn gian phòng, Chu gia gia, Chu nãi nãi ở tại đông phòng, phần đầu đông phòng nối với hai gian phòng khác, cửa hướng về phía nam, là nơi đám nhóc ở, mà Tôn mẫu cùng Chu Hải lại ở tây phòng. Hài tử phân ra hai nơi, trong đó ba người Chu gia ở gian, mà Tôn Huệ dẫn theo đệ đệ ở gian.


      Gật đầu, Tôn Duẫn tỏ vẻ ta sớm biết: "Quả nhiên, đệ rồi, bánh màn thầu sao có thể ăn hàng ngày chứ." Sờ sờ cái bụng, hiển nhiên vẫn còn thèm.


      Tôn Huệ: " sao, lâu nữa là Trung thu rồi, đến lúc đó ta làm thêm chút, để cho đệ ăn đủ."



      Đề tài này đến đây là kết thúc, Tôn Duẫn hỏi cái vấn đề then chốt: "Tỷ, đám gà tỷ nuôi ấy, cũng coi như lớn rồi, lúc nào mới đẻ trứng vậy?"

      Mua gà, có vài con sống được, chỉ có mười con lớn lên. Trong đó gà trống ba con, gà mái có tám con, vận may cũng tệ lắm, bình thường người ta mua gà con, có thể có nửa gà mái liền cám ơn trời đất. Tám con gà mái, nếu như để trứng, mỗi ngày ít nhất có bốn, năm quả trứng, đến lúc đó bất kể bán hay để lại trong nhà ăn cũng đều tệ.

      Tôn Huệ quên khuấy mất, từ lúc nàng mua gà con đến giờ, qua ba, bốn tháng, hơn nữa gà con lúc mới mua cũng khoảng 1 tháng tuổi, gần 5 tháng rồi, dù đến 5 tháng cũng sai biệt lắm. Mà gà, từ khi sinh ra đến khi đẻ trứng, cũng mất khoảng năm tháng, chỉ cần săn sóc tốt là có thể đẻ trứng.


      "Ta ước chừng chính là mấy ngày nay, chúng ta cần để ý nhiều chút, đừng để cho gà nơi khác đẻ trứng."
      Last edited: 17/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      chương thứ tám

      Được tỷ tỷ nhắc nhở, Tôn Duẫn quả bắt đầu để ý, đến mấy ngày liền phát con gà mái đẻ trứng ở dưới giá đậu đũa phía sau phòng. Chờ gà mái rời , nhặt lấy trứng gà còn nóng hầm hập, hưng phấn chạy tìm tỷ tỷ giặt giầy.

      Giơ cao trứng gà còn dính chút bẩn, Tôn Duẫn nhướng mày, rất là hưng phấn, khiến cho khuôn mặt khôi ngô nhìn càng thêm dễ coi : "Tỷ, mau nhìn! Gà của chúng ta đẻ trứng rồi, mới vừa nãy ở sau nhà đó, đệ nhanh tay nhặt được." Ý vị tranh công mười phần, chờ mong tỷ tỷ có thể nhớ công lao này, khen ngợi phen.

      Ném luôn giầy trong tay, Tôn Huệ cũng bị này tin vui này làm cho cao hứng hỏng mất, vội vàng đứng dậy tới, nhìn quả trứng gà lớn lắm trong tay đệ đệ, cũng ngại bẩn nhận lấy, mở miệng vui mừng : "May mà có đệ, nếu trứng gà này có khi bị giẫm vỡ mất rồi."

      Phải biết rằng trứng gà này ở sau nhà, cố ý tìm kiếm thấy được, hoặc cũng có thể ai đó hái rau cẩn thận đạp vỡ.

      Thò tay gãi đầu, Tôn Duẫn rất là kiêu ngạo : "Đúng thế, may mà đệ tinh mắt, liếc cái liền nhìn thấy."

      Chờ Tôn Huệ khen thêm mấy câu, Tôn Duẫn đắc ý vỗ ngực, học theo người lớn trong hát kịch, bảo đảm: "Tỷ, tỷ yên tâm , sau này trứng gà để đệ lo, tuyệt đối thiếu quả nào . Mỗi quả đệ cũng tìm khắp nơi để nhặt."

      Bị động tác của đệ đệ chọc cười, rất vui mừng đối với quyết tâm của , nhưng cần làm như vậy, bởi vì nhất thiết phải mất công như thế. Tôn Huệ lắc đầu: "Tâm ý của đệ tỷ tỷ biết, có điều tỷ chuẩn bị làm ổ rơm, đặc biệt để cho gà đẻ trứng, như vậy cần phải khổ sở tìm kiếm như vậy nữa."

      Trong nhà có 8 con gà mái, mặc dù biết tại có mấy con bắt đầu đẻ trứng, nhưng ổ gà thể chỉ có . Tôn Huệ thầm tính toán, hai ba ổ cũng đủ rồi, vị trí đặt ở góc sân.

      Ổ rơm cho gà đẻ trứng làm xong rất nhanh, chẳng qua là học theo cách làm tổ chim, bao lâu sau xong xuôi, từng cái được đặt ở góc đông bắc, nhìn ổ gà rải rác, Tôn Huệ rất là hài lòng.

      Mặt trời chiều ngả về tây, Tôn mẫu trở về sau ngày mệt nhọc, nhìn ba chiếc ổ gà, ngó vào trong nhà hô lên: "Huệ tử, ra ngoài lát, mẹ có lời muốn hỏi ngươi." Tôn Huệ ngừng tay dệt, lau tay, ra ngoài.

      Tôn mẫu chỉ vào ổ gà hỏi: "Sao làm ổ rồi, có phải gà mái đẻ trứng rồi hay ?" Lúc trước nghe nữ nhi đề cập tới, là nếu như gà đẻ trứng, phải làm chiếc ổ đặc biệt cho gà đẻ, nên để gà mái tùy tiện đẻ trứng, tìm ra. tại nếu đặt ổ, chẳng lẽ có gà mái bắt đầu đẻ trứng rồi sao?

      Quả nhiên, Tôn Huệ gật đầu với bà, dĩ nhiên cũng quên tranh công giúp đệ đệ: "Là Đại đệ tìm được, nhặt
      [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷ, hoàiTôm Thỏ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9

      Edit : Canina


      Dù sao bất kể là có chủ ý gì, Tôn Huệ cũng tiếp nhận, chỉ cần có thể an ổn trôi qua mấy năm, nàng tính toán rồi, đến lúc đó trong tay có chút tiền, qua nhà tranh mẹ dựng lên trước đây, tiêu tốn chút ít tiền sửa sang lại phen, dẫn theo Đại đệ rời . Khi đó bọn họ cũng lớn, cần thiết phải ở lại Chu gia nữa, rốt cuộc vẫn phải có ngôi nhà của riêng mình, như vậy sống mới thoải mái.

      Thu hoạch thóc lúa xong lại là phen bận rộn, có điều so với niềm vui được mùa, bận rộn tính là gì? Nhìn từng bó lúa chất chồng lên nhau tựa như ngọn núi , ở sân đập lúa luôn chân luôn tay suốt ngày đêm, nhưng mọi người cũng rất vui vẻ. Ước chừng mấy ngày nay thời tiết tốt, tranh thủ phơi thóc cho khô, quét dọn sạch phòng trữ lương, dùng cỏ lau bện chắc chắn thành nơi đựng thóc, mang lương thực vào trong đó cất trữ. Nộp thuế xong, lại bán ít lương thực, mấy ngày nữa chính là Trung thu rồi.

      ngày trước Trung thu, Tôn Huệ lại lấy rổ trứng gà mang bán, hai ngày nay nàng suy nghĩ việc nuôi giun, địa phương chọn xong rồi, cũng bảo Đại đệ bắt sâu, nếu như có thể, gà mái nhất định phải bán , giữ lại đẻ trứng. Nhưng mà nếu như thành công, vậy có biện pháp, chỉ có thể miễn cưỡng lưu lại ba con gà, dùng ngũ cốc cùng với lá rau cho ăn.

      Đến chợ phiên, vừa mới đặt rổ xuống, Tôn Huệ nghe thấy có người gọi, quay đầu nhìn sang, cười, là Ngô Thải Điệp cùng thôn với các nàng, vẫy tay: "Ngươi đến đây lúc nào thế, cũng tiếng, chúng ta cũng có thể kết bạn cùng ." Ngô Thải Điệp và Tôn Huệ cùng tuổi, tính cách khá tùy tiện, hai người rất hợp nhau. Hơn nữa Ngô Thải Điệp là người đầu tiên chơi đùa với Tôn Huệ, quan hệ vô cùng tệ, hơn ba năm, hai người coi như có gì giấu nhau.

      "Mấy ngày trước ta sang nhà ngoại chơi, hôm nay là từ nơi đó tới đây chợ phiên, nếu nhất định tìm ngươi." Ngô Thải Điệp bước nhanh tới, lúc dừng lại lại nhịn được thở dốc hơi, giải thích. Nghe nhà ngoại nàng đón nàng qua chơi, Tôn Huệ nhịn được : "Lại ? phải là mới bao lâu sao? Nhà ngoại ngươi là thương ngươi." Vài ba bữa lại đón tới chơi, nếu phải thương nỡ tốn tiền lương thực đâu.

      nỡ tốn tiền lương thực, lời này hề phóng đại, ở các nhà trong thôn, ai nấy đều vô cùng coi trọng khẩu phần lương thực của mỗi người, cho dù vùng ven nhánh sông Thanh Hà này, thủy thổ tương đối phì nhiêu, lương thực tương đối đầy đủ, nhưng cũng đến trình độ ăn uống lo. Thường xuyên đón thân thích tới chơi, cho dù nhất định mỗi ngày đều phải
      [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷ, hoàiTôm Thỏ thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      ☆, chương 10
      Edit : Canina


      Ngày hôm sau là Trung thu, bởi vì buổi tối phải tế bái Nguyệt thần, buổi trưa Ngô Thải Điệp từ nhà ngoại trở về, sau đó còn đặc biệt tới Chu gia, báo tin cho Tôn Huệ, hẹn ngày mai đến tìm nàng chơi.

      Trung thu, Chu Hải đặc biệt đến cửa hàng Lưu gia trấn mua bánh Nguyệt thần. Bánh Nguyệt thần nhà bọn họ ăn ngon, trong bánh có năm loại nhân, ăn ngon vô cùng, chỉ đám trẻ thích ăn, mà người lớn cũng rất ưa chuộng.

      Năm nay bị mất hứng giống như năm ngoái, năm ngoái, Trung thu mọi người vui mừng mà trời lại đầy mây, năm nay khác, năm nay ánh trăng cực kỳ mỹ lệ, bầu trời chút mây cũng thấy, gió thu thoang thoảng, mọi người đều rất vui vẻ.

      Trăng treo ngọn cây, chiếu sáng khắp cả đình viện, đám nhóc ngồi yên, chỉ có Chu Sơn, Chu Thụ và Tôn Duẫn cũng thỉnh thoảng lẳng lặng chuồn , ồn ào quay lại: "Mau, mặt trăng lên rồi, chúng ta mau mau tế bái Nguyệt thần ."

      Trẻ nào đâu biết uy nghiêm của Nguyệt thần, vội vã như vậy chính là vì sau khi tế bái Nguyệt thần, được ăn bánh Nguyệt thần. So với điều đó, những chuyện thần thoại cổ xưa năm nào cũng kể, còn hấp dẫn bọn chúng như trước nữa.

      Giờ tế bái ở nông thôn cần phải cẩn thận quá mức, mỗi nhà đều làm giống nhau! Vả lại, cho dù muốn quy định thời gian, ở nông thôn cũng có đồng hồ, những kẻ gõ mõ cầm canh cũng đến nông thôn, bình thường chỉ tính toán cách rất ước lệ. Cho nên, Chu Thụ liên tục lạch bạch chân , tìm Chu Hải, hỏi khi nào tế bái Nguyệt thần.

      Chu Hải ngửa đầu ngắm vầng trăng cao, vuốt chòm râu gật đầu : "Ờ... , canh giờ đến, , tế bái Nguyệt thần thôi." Bịch, Chu Thụ lập tức giương lên khuôn mặt tươi cười, hưng phấn nhảy về phía trước: "Oa ha ha, tế bái Nguyệt thần rồi, tế bái Nguyệt thần rồi!" đường nhảy vào trong viện.

      Chu Sơn vốn chuyện với tỷ tỷ, nghe đệ đệ tế bái Nguyệt thần rồi, vội vàng ra khỏi phòng, chạy về phía nãi nãi chuyển bàn : "Đến lúc rồi? Nãi nãi cháu tới giúp bà!" Vén tay áo lên, giúp bà dùng miếng gỗ lót kê dưới chân bàn, cố gắng để chiếc bàn bị cập kênh.

      Chu nãi nãi vỗ lưng tôn tử, cười mắng: "Con khỉ này thông minh ghê ha, còn tưởng nãi nãi nhìn ra tính toán của cháu sao? Trước cho cháu biết, bánh Nguyệt thần chỉ có thể ăn chiếc, còn dư lại phải cất để dành." Bánh Nguyệt thần đồ tinh quý, sao có thể để cho bọn ăn lần hết luôn? Còn phải giữ lại, để còn ăn trong nhiều ngày nữa chứ.

      Tính toán nhặt bị nhìn ra, Chu Sơn đầu tiên là ủ rũ xuống, nhưng thử nghĩ có thể được ăn bánh Nguyệt thần trong tháng cũng tệ rồi, năm ngoái cha ra ngoài làm nghề mộc, và tỷ tỷ hai người mà chỉ được ăn cái. Năm nay cha thường xuyên nhận việc, trong tay rộng rãi, mua bánh Nguyệt thần cũng nhiều hơn năm trước, có thể ăn nhiều lần rồi! Nghĩ tới đây, Chu Sơn cũng khôi phục nụ cười, tiếp tục giúp mang tế phẩm.

      Ba cây nhang cháy hơn phân nửa, mọi người trong nhà đều dập đầu, đợi nhang cháy hết, cất lư hương , tế phẩm trừ cầm chút ít củ ấu, những thứ khác cũng cất hết. Cái bàn cũng đem vào phòng.

      Bánh Nguyệt thần, tất cả mọi người đều thèm ăn, vừa dọn dẹp xong xuôi, Chu Thụ nhất thò tay cầm lấy chiếc bánh thoạt nhìn lớn nhất, vội vàng cắn miếng, miệng đầy mùi thơm, ăn ngon hết sức, ăn đến híp cả mắt lại, vẫn quên ồn ào với các ca ca tỷ tỷ: "Ăn ngon, ca ca, tỷ tỷ, mọi người cũng mau cầm lấy ăn ." Điểm này rất đáng khen, Chu Thụ có thứ tốt, độc chiếm mình, cũng cùng chia sẻ với các huynh đệ tỷ muội.

      Chu Sơn gật đầu đầu tiên, cũng thèm ăn, có điều lớn tuổihơn chút ít, chọn, tùy ý cầm chiếc, thuận tay lấy chiếc khác đưa cho tỷ tỷ Chu Đồng. Chu Hải thấy Tôn Huệ động tới, lên tiếng : "Huệ tử cũng cầm ăn , lần này mua nhiều, con và đệ đệ con cũng cầm lấy ăn ." Trong quá khứ, ngày Tết trung thu đầu tiên, hai người Tôn Huệ đều được ăn, cũng phải chờ qua Trung thu, mới được Tôn mẫu mang cho ăn, nếu bánh Nguyệt thần kia cũng tới phiên bọn họ.

      Chu nãi nãi miệng hơi há ra, định ngăn cản, nhưng chợt nhớ tới tôn tử mình ngày thường đều ăn trứng gà của nha đầu Tôn Huệ kia, trứng gà nhiều ngày dồn lại, cũng đáng chút ít tiền, ăn nhiều trứng gà như vậylúc này bà cũng còn lập trường ngăn cản mấy người Tôn Huệ nữa, miệng cũng khép lại.

      Về phần lúc trước tại sao để cho hai tỷ đệ Tôn Huệ ăn bánh Nguyệt thần trong Tết trung thu, là vì có phong tục, đồ ăn tế bái Nguyệt thần, trừ phi là cả nhà dùng ăn, nếu như bị nhà khác ăn qua, cho dù là huynh đệ ruột, phúc vận cũng bị chia . Mà thức ăn, chỉ có qua ngày Trung thu, mới có thể phân chia. Hai tỷ đệ Tôn Huệ, mặc dù hộ tịch là ở Chu gia, đó là bởi vì tuổi bọn chúng còn quá , thể trở thành chủ nhà, nếu , Chu gia cũng đón bọn chúng tới ở. Nhưng dù cùng ở chỗ, cái gì cũng phải ràng, phân biệt giữa Chu gia và tỷ đệ Tôn Huệ, những tập tục như thế này đều hết lòng tuân thủ.

      Cho nên đối với lời kế phụ..., hai người Tôn Huệ và đệ đệ nhất thời có phản ứng, ngây ngẩn cả người. Chu Hải trực tiếp động thủ, cầm hai chiếc bánh Nguyệt thần tế bái qua đưa cho hai người : "Cầm lấy ăn , nhìn tỷ tỷ đệ đệ hai người cũng chưa ăn đâu." Nhìn bánh Nguyệt thần trước mặt, Tôn Huệ trong lòng khó hiểu, nhưng mặt vẫn nhận lấy cách rất tự nhiên, còn cám ơn: "Cảm ơn thúc phụ, ngài cũng ăn ." Nàng biết xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên lại đối đãi với tỷ đệ mình như vậy?

      Bọn họ cũng có gì đáng giá để mà tính kế đúng ? Nàng chỉ có mấy con gà và la la kia, nhưng chỉ nhờ vào công việc thợ mộc của Chu thúc phụ, vùng này gia cụ phần lớn là do làm, đồ đệ cũng dẫn theo ba người, hàng năm cho dù ít việc nhất, cũng có thể kiếm bảy tám xâu hơn. Nếu năm nào mà bận rộn như năm nay, tới cuối năm, ít nhất cũng phải kiếm được hơn mười xâu. Trừ nghề mộc của Chu thúc phụ, đất đai Chu gia cũng ít, chỉ thu địa tô cũng đủ chi phí sinh hoạt còn có dư, vì thế, ở trong thôn cũng được coi là nhà giàu có, nếu cũng xây được nhà ngói. như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

      Điều Tôn Huệ nghi ngờ này, cuối cùng Tôn mẫu giải thích, lúc ấy sắc mặt bà cũng dễ coi, lạnh lùng : "Năm đó tìm là mắt bị mù, tính toán lợi hại hơn so với bất kỳ ai, người ngoài nhìn còn đàng hoàng, đem danh tiếng của ta ra mà mắng khó ngửi!' ta chỉ toàn giữ tiền khư khư, để dành cho hài tử của chính mình.' nhưng sao? Ta thu vào trong tay được bao nhiêu tiền, nhiều năm thế rồi cũng chỉ mới giúp đệ đệ con mua thêm năm mẫu ruộng nước, quanh năm suốt tháng làm việc cho nhà bọn , mấy năm đầu lúc chưa sinh tiểu đệ con, ăn bao nhiêu khổ? Người khác biết cái gì, chỉ biết há mồm bẩn thỉu, hừ!"

      Tôn Huệ cúi đầu thấp, cũng chen vào, nếu như đứng ở lập trường của bên, rất dễ dàng thiên vị, đây vốn là chuyện rất khó , hơi chút lướt qua ranh giới kia, chọc người oán. Cho dù lúc nào đó Tôn Huệ cảm giác mẹ mình quả có chút quá đáng, nàng cũng mẹ mình tốt, bởi vì mẹ nàng làm như vậy cũng là vì nàng và đệ đệ, hơn nữa mẹ quả bỏ ra rất nhiều. Nhưng Tôn Huệ cũng có lập trường Chu gia tốt, bọn họ có lý lẽ riêng của chính mình, hơn nữa có thể thu nhận hai tỷ đệ nàng, coi như là hiền hậu.

      Nhìn nữ nhi như vậy, Tôn mẫu thầm thở dài, bà có chút bận tâm nữ nhi thiện lương như vậy, ôn hoà tốt bụng, tương lai đến nhà chồng có bị khi phụ sỉ nhục. Cho nên nửa là chỉ điểm, nửa là giải thích : "Con cho rằng Chu thúc phụ muốn đón nhận con và đệ đệ con?" Thấy Tôn Huệ chần chờ lắc đầu, trong lòng bà hơi chút thở phào nhỏm, còn đến mức hoàn toàn thể cứu: "Chẳng qua là thấy con năm nay hết mua gà lại mua la la, sang năm kiếm được ít tiền, như vậy cũng giảm rất nhiều chi phí, mới có vẻ đón nhận các con, nếu chắc chắn giống y như năm trước." Trượng phu bà tại nhất định đoán chắc nữ nhi lần này có thể kiếm được ít nhất năm xâu tiền, chừng còn nhiều hơn, mới có thể ám chỉ đón nhận mấy đứa.

      biết là vì nguyên nhân này, Tôn Huệ gật đầu, được lời gợi ý như vậy, nàng cũng nhìn ra. ra chậm chạp như vậy cũng thể nàng đủ thông minh, chẳng qua là ở đời trước, nàng còn chưa trải qua chuyện này, thậm chí tình huống tương tự cũng , nhất thời có nghĩ ra, giờ mẹ vừa như thế, nàng cũng hoàn toàn hiểu được. Nhưng nàng cũng mất hứng, cảm thấy Chu thúc phụ tốt, chẳng qua là từ phụ của người khác quan tâm nàng mà thôi, hại đến nàng, lại càng chiếm mất đồ đạc của nàng, rất tốt.

      " tại biết rồi sao, sau này thông minh chút, con có nửa lanh lẹ của đệ đệ con là tốt lắm rồi." đến đây, Tôn mẫu lại lần chút dí trán nữ nhi giáo dục.

      Tôn Huệ trốn qua bên, tránh khỏi tay của mẫu thân, cười : "Vâng ạ, mẹ. Con đây." Biết nguyên nhân rồi, nàng cũng muốn ngốc ở đây bị cằn nhằn, vội vàng chạy trốn.
      Huỳnh Thượng HỷTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :