1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 68 : Ác nhân bị khi dễ khó chết già

      Quả nhiên qua đến nửa canh giờ sau, mẩn đỏ người Tần Tuyết Như tốt hơn nhiều, đau nhức người cũng ít. Mà mẩn đỏ người Tần Thư Dao dần dần biến mất, tuy rằng làn da còn mảnh màu đỏ, thế nhưng cũng dọa người như vừa rồi.

      Tần lão phu nhân thấy hai người bọn họ đều tốt lên ít, lại với Tiết Nhã: "Mặc dù ngươi phải là người Tần gia chúng ta, nhưng ngươi lại vì việc riêng mà làm ra loại chuyện hạ độc này. Hôm nay ta đuổi ngươi , nhưng mà phạt thể miễn!" xong liền với Lục ma ma: "Kéo nàng xuống, đánh hai mươi trượng, cũng để cho nàng nhớ kỹ lần giáo huấn này." Sau đó lại nhìn thoáng qua Thủy Châu luôn lẳng lặng quỳ ở bên, lạnh lùng : "Ngươi là nha hoàn bên người nàng, nên khuyên nhủ mọi việc chút. Người đâu, mang nô tài này ra ngoài đánh ba mươi trượng, sau đó bảo Nha bà tử vào, bán nàng ta !"

      Đánh mười trượng khiến cho người xuống được giường nửa tháng, mà đánh ba mươi trượng người chịu nổi có thể bị đánh cho tàn phế, mà Thủy Châu lại là nha hoàn phạm sai lầm, lại bị bán qua tay, như vậy kết cục rất tốt.

      Hai người Tiết Nhã và Thủy Châu đều bị mang xuống, sau đó truyền ra trận tiếng gào, thanh lại dần dần càng ngày càng , lại sau lúc lâu thanh cũng biến mất toàn bộ.

      Mà Lục ma ma cũng vào từ bên ngoài, thấp giọng : "Thủy Châu kia chịu được ba mươi trượng, chết. Mà lúc này, biểu tiểu thư cũng hôn mê!"

      Tần Thư Dao nằm ở giường, uống chén thuốc Lục Trúc bưng tới, chỉ uống được nửa, liền để Lục Trúc vụng trộm đổ .

      Tĩnh Nguyệt vội vàng cầm quả mứt hoa quả đưa đến bên miệng Tần Thư Dao, oán trách : "Tiểu thư, người cũng là, vì việc này sao lại khổ như vậy, may mắn thái y thương thế người có trở ngại gì, nếu ..."

      "Nếu ta diễn trò đúng chút, vậy làm sao lão phu nhân tin tưởng là Tiết Nhã hạ độc, đến lúc đó sợ còn bị cắn ngược lại cái!" Miệng Tần Thư Dao ngậm mứt hoa quả, vị đắng trong miệng cũng dần dần phai nhạt.

      Ngày đó, nàng cố ý uống ly trà hoa lài, nàng vốn dị ứng với hoa lài, chỉ cần dùng chút toàn thân lập tức nổi lên những mẩn đỏ.

      Hơn nữa Tần Thư Dao biết độc Tiết Nhã hạ như lòng bàn, kiếp trước Tiết Nhã vì lấy lòng nàng, còn tặng độc dược cho nàng, để cho nàng hạ độc hại ít nữ nhân trong phòng Hàn Thế Quân.

      tại nhìn thấy Tiết Nhã bị đánh trượng, phạt nửa năm tiền tiêu vặt hàng tháng, trong lòng Tần Thư Dao có loại khoái cảm khó nên lời. Chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, hai năm kế tiếp, nàng muốn để Tiết Nhã càng thêm thống khổ từng ngày.

      Tần Thư Dao thu hồi thù hận trong mắt, cười nhìn thoáng qua Tĩnh Nguyệt: "Nhưng mà ngươi, ngày đó có lạnh ?"

      Tĩnh Nguyệt cúi đầu giọng : "Đa tạ tiểu thư quan tâm, nô tì có gì đáng ngại. Chỉ là nghe tại người Tam tiểu thư còn lưu lại ít từng vết sẹo . Tiểu thư, có phải chúng ta đây cũng cần phải có hay ?"

      "Cái này đơn giản, chỉ cần tô lên chút son phấn là được."

      Thương thế Tần Thư Dao nghiêm trọng như Tần Tuyết Như, dù sao nàng cũng phải chân chính trúng độc, chẳng qua là nàng bị dị ứng mà thôi.

      Tuy rằng Tần lão phu nhân và Ngô thị nghiêm cấm truyền tin tức này ra ngoài, nhưng mà trong kinh thành vẫn ồn ào huyên náo.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

      Chuyện này truyền rất nhanh ra trong kinh thành, Tiết Nhã là phụ nhân rắn rết, tuổi còn trẻ chỉ có vụng trộm hẹn hò, tự định chung thân, còn bởi vì chuyện suýt chút nữa độc hại hai vị đích nữ Tần gia.

      Tiết Nhã suốt ngày nhốt ở trong phòng, thể ra cửa gặp người. Nha hoàn Tần gia cũng cực kỳ lạnh đạm với Tiết Nhã, mùa đông lạnh, ngay cả than cũng cung cấp, Tiết Nhã bởi vì bị đánh trượng bệnh nặng trận, trong phòng lại có lò sưởi, lạnh như băng.

      Nàng ta dùng sức đập đập trong phòng, hô lớn: "Người đâu, người đâu... phải là các ngươi muốn ta lạnh chết chứ, mau mang lò sưởi đến đây!"

      Từ sau ngày đó Tiết Nhã bị giam lỏng, có hai bà tử canh cửa, trong tay bọn họ đều cầm cái lò sưởi , tránh ở chỗ tránh gió uống rượu trắng, nghe được tiếng Tiết Nhã mắng, lập tức giương giọng : "Đừng kêu, phiền chết người. Lại kêu hôm nay ngay cả cơm cũng đưa cho ngươi!"

      Tiết Nhã buồn bực thôi, mắng to : "Đồ cẩu nô tài các ngươi, ta là biểu tiểu thư, chẳng lẽ các ngươi sợ đại phu nhân?"

      Bà tử kia "phi" tiếng, mắng: "Ngươi còn tưởng rằng ngươi là chủ tử sao? Chẳng qua là thân thích đến tống tiền mà thôi, còn biết tự lượng sức mình, dám ghi hận đại tiểu thư, hạ độc mưu hại đại tiểu thư. Ngươi cũng xem bản thân là loại người nào!"

      bà tử khác cũng mắng theo: "Mọi người ở Tiết gia phải là thứ gì tốt, nghe Tiết lão gia kia phải là vì bị bệnh hoa liễu mới chết. tại nữ nhi của ông ta cũng là cái loại tiện nhân, vụng trộm hẹn hò cũng thôi. Đại tiểu thư đưa nha hoàn bên người ngài ấy cho Hàn công tử làm thiếp như thế nào? Vậy mà còn dám hạ độc hãm hại, ta xem là chán sống rồi!"

      mặt Tiết Nhã lúc xanh trắng, lúc đỏ tím: " đám các ngươi đều chờ đó cho ta, chờ ngày nào đó ta thăng quan tiến chức vùn vụt, ta nhất định tha cho các ngươi!"

      Hai bà tử nghe thế, lập tức nở nụ cười: "Gả đến Hàn gia cũng chỉ là thiếp, khó nghe cũng là nô tài, nô tài Hàn gia còn có thể giáo huấn nô tài Tần gia ư?" xong hai người lập tức nở nụ cười.

      Tiết Nhã gắt gao cắn răng, câu cũng nên lời, nàng ta làm thiếp Hàn gia, trong lòng vốn cảm thấy ủy khuất cực kỳ. Nhưng mà con đường này lại là chính nàng ta chọn, chẳng oán được ai. Cố tình Hàn Thế Quân lại chỉ bằng lòng cho nàng ta danh phận thiếp, nếu lúc trước phải nha hoàn kia đưa tờ giấy, làm sao bản thân biến thành như vậy.

      Lúc này Tiết Nhã càng ngày càng hoài nghi thân phận tên nha hoàn kia, bởi vì từ sau ngày kia, Tiết Nhã chưa gặp lại nha hoàn kia. Hơn nữa vì sao Hàn Thế Quân lại lôi kéo cùng với nha hoàn bên người Tần Thư Dao.

      Tiết Nhã vốn cũng phải là người ngu dốt, chỉ là lúc trước nàng ta chưa suy nghĩ sâu, tại nhận hết khuất nhục, đầu cũng linh hoạt ít hơn trước kia.

      Thủy Vân lâu cách Hinh Hương Viện rất gần, Tần Thư Dao đứng ở trong Hinh Hương Viện, tiếng nhục mạ trong Thủy Vân lâu, nghe được ràng, khóe miệng nàng nâng lên thoáng ý cười nhạt. Cho dù tại Tiết Nhã tỉnh ngộ lại, phát những chuyện đó đều chỉ là ván cờ, nàng cũng sợ hãi, kiếp này Tiết Nhã có khả năng lại trở mình, nàng muốn dẫm nát Tiết Nhã dưới chân, để cho nàng ta nếm tư vị bị người khuất nhục (áp bức và lăng nhục).

      Tuyết lại rơi nhiều tiếp hai ngày nữa, mới ngừng lại, trong thành ngoài thành đều là nạn dân.

      Tuy rằng Tần phủ có bố trí lều đưa áo bông cùng cháo loãng, nhưng mà cái này cũng thể giải quyết được tất cả các nạn dân gặp khó khăn.

      Hoàng thượng cấp cho vạn lượng bạc trắng, tuy rằng Mộ Tử Liệt tìm ít, nhưng mà nạn dân lại càng ngày càng nhiều. Hoàng thượng thấy Mộ Tử Liệt biết cách xử lý, trong lòng tức giận thôi.

      Vốn thân xú danh, Hàn Thế Quân lập tức bắt được cơ hội, vội vàng dâng lên Mộ Tử Liệt ít mưu kế, lúc Mộ Tử Liệt gấp rút xoay vòng, nghe được mưu kế của Hàn Thế Quân nhất thời cực kỳ vui mừng. (xú: thối, tốt; danh: thanh danh, xú danh là gì mọi người tự hiểu nhé, ^^)
      Last edited by a moderator: 18/12/15

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 69 Mọi người tụ tập thành nhóm vui đùa ầm ĩ

      Qua hai ngày, Mộ Tử Liệt ra lệnh cho quan viên kinh thành và phú thương đều quyên góp trăm lượng bạc trắng ra, quan viên lớn ở kinh thành cực kỳ nhiều, mà phú thương cũng rất nhiều.hh_lqd

      ít người đồng ý quyên góp, chính là biết sao Mộ Tử Liệt phái người điều tra từng hộ gia đình, những người đó sợ bị cướp càng nhiều thứ đáng giá, mới ào ào quyên bạc ra.

      Bởi vậy, trong tay Mộ Tử Liệt lập tức có nhiều hai vạn lượng bạc trắng, lại dựa theo ý tứ của Hàn Thế Quân, học cách làm của Tần Thư Dao, ghi tên từng nạn dân vào sổ sách, quy định từng người nạn dân đều được phát bạc và y phục, nếu các nạn dân thống nhất, hoặc là đến Đả Thu Phong* lập tức kéo ra ngoài đánh mười trượng.

      (*Đả Thu Phong: hay là hành vi "Đả Thu Phong" hay hành vi tống tiền/làm tiền, lợi dụng quan hệ đòi lấy tài vật từ người khác)

      Phương pháp này dùng chút, nạn dân ở kinh thành lập tức ít ít, dù sao đến niên quan*, ít nạn dân được bạc và y phục, đều muốn trở về chuẩn bị năm mới.

      (*Niên quan: chỉ nông lịch cuối năm giống quá quan nên gọi là cửa ải cuối năm, nghĩ là trước đây làm, mắc nơ người nên vào lúc này phải trang trải nợ nần, mừng năm mới)

      Sau khi biết Hoàng thượng vui mừng thôi, nghe người bày mưu là Hàn Thế Quân, lập tức sai người gọi Hàn Thế Quân đến điện.

      Đối mặt với câu hỏi của Hoàng thượng, Hàn Thế Quân đối đáp trôi chảy, có gì quen và sợ hãi, cũng khiến Hoàng thượng nhìn với con mắt khác. Lập tức phong Hàn Thế Quân làm tiểu quan Tòng lục phẩm.

      Tần Thư Dao nghĩ tới Hàn Thế Quân thế nhưng còn được Hoàng thượng tán thưởng, xem ra vốn có ý định trung thành với Tứ hoàng tử, chẳng qua coi Tứ hoàng tử là tảng đá kê chân, mục tiêu của hẳn là Hoàng thượng.

      Tần Thư Dao rất hiểu được dã tâm của Hàn Thế Quân, tiểu quan Tòng lục phẩm tuyệt đối thể khiến thỏa mãn, kế tiếp hẳn là còn có thể tiếp tục hướng lên .dieenddanleequy/do/n

      Sau này nàng tuyệt đối lại để Hàn Thế Quân được như ý như vậy, nàng muốn chặt đứt đường lui của . Năm năm sau ai là hoàng đế chân chính, nàng biết ràng nhất.

      tại Hoàng thượng còn chưa lập thái tử, Tứ hoàng tử vô dũng vô mưu, chỉ bằng Hoàng hậu sở sinh, muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế đó là khó càng thêm khó.

      Tòng lục phẩm chẳng qua là cấp tiểu quan, nhưng mà Hàn gia nghe được tin tức này có vui có buồn, vui là Hàn tam lão gia, buồn cũng chỉ có Từ thị.

      Mà lúc này việc hôn của nhi tử Ninh Hầu gia Hàn Thế Hiên cũng định xuống, qua hết năm lập tức thành thân, chính là thành thân đến nửa năm qua đời.

      Vào lúc ấy lại là bước ngoặt của Hàn Thế Quân, vì tiếp tục kế tục, Hàn gia nhất định để Ninh Hầu gia nhận đứa con làm con thừa tự. Kiếp trước Hàn Thế Quân có Tần Thư Dao hỗ trợ, cho nên thuận lợi được đưa làm con thừa tự cho Ninh Hầu gia.

      Thời gian trước Hàn Thế Quân liên tục xảy ra nhiều chuyện gièm pha như vậy, Tần Thư Dao vốn lo lắng. Nhưng mà tại Hàn Thế Quân là tiểu quan Tòng lục phẩm, lại chiếm được Hoàng thượng tán thưởng, nếu để Hàn Thế Quân luôn tiếp tục kéo dài, càng ngày càng trở nên lớn mạnh, sau này Ninh Hầu gia đúng có khả năng nhận Hàn Thế Quân làm con thừa tự, kế tục vị trí Hầu gia.

      Đêm trừ tịch (đêm 30), Tần gia giăng đèn kết hoa, trong phòng khách bố trí ba bàn tiệc lớn, người nhà ăn bữa cơm đoàn viên, bàn cơm trận tiếng tiếng cười.

      Mồng năm tết, phủ công chúa thiết yến, đặc biệt mời hoàng tử trong hoàng cung cùng với quý nữ trong kinh thành cùng đến tụ hội trong phủ.

      Bởi vì Tần Thư Dao là học trò của trưởng công chúa Hoa Phượng, cho nên trưởng công chúa Hoa Phượng đặc biệt để Tần Thư Dao ra ngoài tiếp đón.

      Tần Thư Dao mặc thân y phục hoa văn mây cao liên kết với ngọc trai đối với áo ngắn hoa văn hình Khổng Tước, đầu búi lăng vân kế, đầu đội hoa cỏ kết hoa mai đỏ hợp với y phục, lại nghiêng nghiêng cây trâm ngự ấn hoa Hải Đường, có vẻ dịu dàng thanh lịch.*******************

      Trưởng công chúa Hoa Phượng lại là thân y phục lộng lẫy thêu trăm hồ điệp vàng đậu bông hoa, búi tóc triêu nguyệt kế, trâm Kim Phượng khảm tơ rũ quý phái, tai mang đôi khuyên tai San Hô đỏ hình dạng giọt lệ, toàn thân phú quý và hoa lệ.

      Lúc này tuyết ngừng rơi, nhưng mái hiên đều là mảnh tuyết trắng xóa, trong viện lại được quét sạch .

      Địa điểm trưởng công chúa Hoa Phượng thiết yến đó là Tịch Mai viên, mai đỏ diễm lệ kết hợp với tuyết trắng tinh khiết, có phen ý nhị khác.

      Bốn phía đình đều bị vải dày phủ kín, phía ra đám lỗ cắt hình bông hoa, lại dùng lụa trắng che lại, cảnh sắc bên ngoài cũng có thể nhìn xuyên qua lụa trắng thấy ràng. Bên trong cũng có ít lò sưởi, tay mỗi người đều cầm lò sưởi cỡ bàn tay. Trong đình cảm giác được chút lạnh lẽo, vẫn còn có thể nhìn cảnh sắc bên ngoài.

      Lần này đến ngoại trừ công chúa hoàng gia, còn có số quý nữ kinh thành, có số nên cũng nhiều lắm. Chỉ có hai vị nương Trịnh gia, ba vị nương Tần gia còn có chính là vài vị nương Lí gia và Tề gia.

      Đình rộng lớn đủ hơn mười tiểu nương ngồi, phân ba cái bàn , mọi người đều tự ngồi chung chỗ với tỷ muội tốt của mình.die/n/da/n/l/e/q/uydon

      Mộ Phương Hoa vốn thân với Tần Tuyết Như, cho nên ngồi cùng chỗ với Tần Tuyết Như, Tần Thư Dao sợ Tần Tuyết Như nhân cơ hội khi dễ Tần Khả Cầm, cho nên đặc biệt an bài Tần Khả Cầm ở bàn Trịnh .

      Tính tình Trịnh cởi mở, thấy Tần Thư Dao an bài như vậy cũng hiểu nhất định có đạo lý của nàng, tuy có đặc biệt chiếu cố Tần Khả Cầm, nhưng cũng làm khó nàng ấy.

      Ngồi ở ghế là trưởng công chúa Hoa Phượng, Tần Thư Dao đứng ở bên cạnh trưởng công chúa Hoa Phượng.

      Trưởng công chúa Hoa Phượng giơ ly rượu xanh biếc trong tay lên, nhàn nhạt cười, : "Hôm nay mời các vị đến, đều chỉ vì giải sầu, cho nên các ngươi cũng cần khách khí, chỉ cần lo vui chơi thôi!" xong chậm rãi uống ngụm.

      đám tiểu nương phía dưới cũng đều cầm lấy ly rượu bàn, cũng chậm rãi uống ngụm. Tụ họp như vậy, cũng chỉ là để những nương luôn đợi ở trong khuê phòng đại viện giải sầu.

      Tần Thư Dao cũng cười : "Hôm nay nhiều người ở đây như vậy, nếu chơi chút trò chơi vậy chẳng phải là đáng tiếc sao!"

      Trưởng công chúa Hoa Phượng cũng hơi vuốt cằm, Tần Thư Dao lại : " biết các vị thấy có ý gì hay?"

      " bằng chơi đánh trống truyền hoa*, hoa rơi xuống trong tay ai phải làm bài thơ, mọi người cảm thấy được ?" Người đến chính là đại tiểu thư Trịnh gia, tên gọi Trịnh Uyển Uyển, mười lăm tuổi, đến cập kê, vẫn còn chưa có định ra hôn ước.

      (*Đánh trong truyền hoa (kích trống truyền hoa): cũng được gọi la truyền bóng màu, là trò chơi giân gian. Nhiều người hoặc hơn mười người ngồi chiếu thành vòng tròn, người đưa lưng về phía vòng lấy chùy đánh trống. Khi trống vang lên, bắt đầu truyền hoa, hoa truyền từ trong tay người này đến trong tay người kia)

      Trịnh bĩu môi vui : "Cái này chơi có gì vui, còn bằng mỗi người lên biểu diễn cái gì đó mà mình am hiểu nhất!"

      Từ nàng thích viết chữ, thơ này từ này, chán cực kỳ.

      Trịnh Uyển Uyển giận dữ cười : "Ta còn biết ngươi sao, ngươi sợ nhất mấy thứ này, chỉ là hoa cũng nhất định đến tay ngươi nhiều lần!"

      Giọng của Trịnh Uyển Uyển như Hoàng xuất cốc, dễ nghe cực kỳ. Nàng mặc thân áo sam tử lụa mỏng màu thủy lam hình tranh hoa đểu, bên dưới còn là váy trăm hoa đồng màu. đầu búi tóc cao vân kế, mang theo sợi dây hoa cỏ màu phấn trang điểm, đầu cài đôi trâm cài ngọc Hòa Điền khắc thành ngọc Phi Điệp, có vẻ thanh tú mà lại tự nhiên.

      Khóe miệng trưởng công chúa Hoa Phượng khẽ nhếch cười, gì.

      Lúc này Mộ Phương Hoa ngồi ở bàn khác hừ tiếng, : " gọi mọi người tới cũng là vì náo nhiệt, trò đánh trống truyền hoa này tự nhiên là rất náo nhiệt, chỉ là có người chưa hẳn ngâm thơ vẽ tranh, cho nên mới dám!"

      Trịnh gia là nhà mẹ đẻ của Hiền phi, Hiền phi lại được Hoàng thượng cực thích, mà dưới gối Hiền phi lại nữ nhi, cho nên thường gọi hai nữ nhi Trịnh gia vào trong cung làm bạn.dienanlequydon

      Cho nên hai người Trịnh và Mộ Phương Hoa biết nhau từ trước, mà còn có đoạn "ân oán".
      Last edited by a moderator: 18/12/15
      Phong Vũ Yên, tú cầu, Nga Nhi2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 70 Phong trào gợn sóng bị hại hiểm độc

      Trịnh thể kích động được, nếu phải ở phủ công chúa nàng sớm nhảy dựng lên, lập tức mắng nhau với Mộ Phương Hoa rồi.

      Nhưng nơi này là phủ công chúa, Tần Thư Dao phụng mệnh lệnh của trưởng công chúa Hoa Phượng, chiêu đãi bọn họ tốt, cho nên đương nhiên thể để cho bọn họ gây gổ trong lúc này.

      "Thực ra hiến nghệ và ngâm thơ vẽ tranh cũng có gì khác nhau, dù sao sở trường của số người khác nhau. Ngược lại ta có trò chơi rất vui, cũng biết các vị tỷ tỷ muội muội có thích hay ?"

      Trưởng công chúa Hoa Phượng thấy Tần Thư Dao xử lý chuyện này hoảng hốt loạn, trong lòng cực kỳ hài lòng.

      "Xin lắng tai nghe!" Trịnh Uyển Uyển cười .

      Tần Thư Dao lại : "Cầm kỳ thi họa chắc hẳn mọi người đều tinh thông cực kỳ, hôm nay cũng có những người khác, công chúa mời chúng ta đến cũng là muốn cho mọi người tận hứng chơi đùa. bằng mọi người đến chơi tửu lệnh (phạt rượu) , trước tiên ta câu thành ngữ bốn chữ, sau đó lấy chữ cuối cùng trong thành ngữ đó, rồi đọc lên thành ngữ khác, nếu có ai đáp được, vậy phạt ly rượu. Ví dụ như ta Cưỡi Ngựa Xem Hoa, vậy kế tiếp lấy chữ Hoa để làm thành thành ngữ khác! Mọi người cảm thấy như thế nào?"

      Trò chơi này đơn giản lại vui, hai người Trịnh và Mộ Phương Hoa đều đồng ý.

      Trưởng công chúa Hoa Phượng thấy bọn họ có tranh luận gì, cười : "Mọi người đều cảm thấy vui, như vậy trước hết bắt đầu từ đại nương Trịnh gia, sau đó luân phiên từng bàn , rồi lặp lại như thế!"

      Trịnh Uyển Uyển cười gật đầu : "Cũng thể thiếu Công chúa, mau ngồi vào bàn trong số chúng dân nữ!"

      Tuy rằng trưởng công chúa Hoa Phượng thích náo nhiệt, nhưng mà thông thường đều là bản thân ở bên xem, chưa bao giờ tham dự.

      "Đúng vậy. Tại sao Công chúa cùng vào chơi chút, ở đây còn có học trò mà!" Tần Thư Dao cũng cười .

      Hôm nay tâm tình của trưởng công chúa Hoa Phượng rất tốt, liền gật đầu cười : "Vậy cùng nhau chơi!"

      Tần Thư Dao lập tức bảo người mang thêm cái ghế tới bàn của Trịnh Uyển Uyển, sau đó lại bảo nha hoàn rót ít rượu ngọt nóng đến.

      Rượu đó cũng nồng, cũng là để chơi đùa!

      đám người bắt đầu chơi vui vẻ, Tần Thư Dao đứng ở bên nhìn lát, liền hái chút mai đỏ vào, cũng rất phù hợp với tình huống này.

      Tịch Mai viên chiếm diện tích rất lớn, bên trong các loại hoa mai cũng rất nhiều.

      Tần Thư Dao mang theo hai người Tĩnh Nguyệt và Lục Trúc tản bộ ở trong sân, phải là nàng muốn ra hái hoa mai gì, chẳng qua là muốn ra ngoài giải sầu.

      Nàng đến chỗ dưới tảng đá lớn, sau đó để Tĩnh Nguyệt phủi bụi mặt, rồi bản thân mới ngồi xuống.

      Sau đó lấy hầu bao bên hông xuống, tiếp đó đổ tất cả hương liệu bên trong ra, lại bảo Lục Trúc hái hoa mai, để hoa mai vào bên trong.

      " nương, vì sao ngài làm thế?" Tĩnh Nguyệt hiểu hỏi.

      "Hầu bao này là trước khi ra khỏi cửa đại phu nhân đặc biệt đưa cho ta, trước mặt nhiều người như vậy, ta thể tháo xuống. Tam muội lại đường theo chúng ta, ta càng có cơ hội."

      Tần Thư Dao lại lấy túi hương chưa bao giờ dùng qua từ trong ống tay áo ra, đổ hương liệu vừa nãy vào đó, sau đó cười : "Đợi lát nữa ngươi vụng trộm để vào trong áo của Tam muội, nhớ kỹ ngàn vạn đừng bị nàng phát . Ta lại muốn nhìn xem phu nhân muốn làm gì!"

      Lục Trúc lập tức gật đầu : "Nô tì nhớ kỹ!"

      Sau khi Tần Thư Dao chuẩn bị những thứ này kĩ càng, tiếp đó mới đứng lên, đến chỗ trong Tịch mai viên, hái được hai cành hoa mai có hình dáng rất đẹp.

      Thời điểm chuẩn bị trở lại đình, lại vừa vặn gặp vài vị hoàng tử về phía nàng.

      Tần Thư Dao bất đắc dĩ chỉ có thể dừng bước lại, cúi người thi lễ với bọn họ, tiếp đó lẳng lặng đứng ở tại chỗ.

      Vôn Mộ Thành Hi thưởng thức những đóa hoa mai này, thấy hai cành hoa nở rất đẹp trong tay Tần Thư Dao, lại nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, lập tức cười : "Trong khoảng thời gian này sao gặp được ngươi, Tình Họa của Quần Phương lâu nhắc đến ngươi vài lần đấy!"

      Mộ Thành Hi thích nhất chính là trêu chọc người, thấy vẻ mặt Tần Thư Dao mỉm cười, dường như có nửa điểm xấu hổ, cũng còn thú vị, lại chỉ vào hoa mai trong tay nàng, : "Hoa mai này của ngươi đẹp, có thể đưa cho bổn hoàng tử được !"

      Tuy rằng nam nữ quá khắt khe với nhau, nhưng cũng thể trao nhận cho nhau. Tuy rằng chỉ là cành hoa mai, nhưng nếu như bị người ác ý truyền ra ngoài, chuyện này cũng cực tốt cho thanh danh Tần Thư Dao.

      "Nếu Ngũ hoàng tử thích, dân nữ lại bảo nha hoàn hái. Cái này là tặng cho trưởng công chúa!" Tần Thư Dao hơi cúi đầu, giọng .

      Vài ngày nay đường làm quan của Tứ hoàng tử Mộ Tử Liệt rộng mở, cuối cùng cũng cười : "Ngũ đệ, đệ cũng quá khó xử người ta rồi. Dù sao nàng cũng là nương chưa lấy chồng, nếu chuyện này truyền ra ngoài tốt cho thanh danh nương nhà người ta!"

      "Bổn hoàng tử cảm thấy tiểu thư khuê các tùy ý ra vào thanh lâu, chuyện này lại càng tốt cho thanh danh của nàng!" Mộ Thành Hi vẫn cợt nhả như trước.

      mặt Tần Thư Dao lại trở nên có chút khó coi, nàng lập tức bẻ gãy hoa mai trong tay, nghiêm nghị : "Nếu Ngũ hoàng tử muốn lấy việc này đến ép buộc dân nữ, dân nữ tuyệt sợ hãi." xong lại cúi người thi lễ, tiếp đó mang theo hai người Tĩnh Nguyệt và Lục Trúc rời .

      Mộ Thành Hi nghĩ tới Tần Thư Dao thế nhưng phản ứng quyết liệt như vậy, nhưng lại hiểu được ngay lập tức, ngày ấy hành tung của Tần Thư Dao ngoại trừ vài người bọn họ người bên ngoài hoàn toàn biết, mà tình qua lâu như vậy, muốn lại lục ra mà , lại có người khác chứng thực, đến lúc đó Tần Thư Dao xấu nàng, cũng có người tin tưởng.

      Dù sao nữ tử nào lớn mật như thế, cũng dám thanh lâu.

      Mộ Tử Liệt cười vỗ vỗ bả vai Mộ Thành Hi: "Ngũ đệ chúng ta còn chưa bao giờ bị người cự tuyệt qua như vậy ! Ha ha, đừng khổ sở, chỗ ta còn nhiều tiểu mĩ nhân, đến lúc đó đưa đệ vài người!"

      Hai tròng mắt Mộ Thành Hi thoáng qua tia lãnh, sau đó lại cười : "Đa tạ ý tốt của hoàng huynh, chỉ là nữ tử này cực kỳ thú vị. Trong ngày thường lại cực kỳ quy củ, có đôi khi vẫn còn có thể làm ra việc Ly Kinh Bạn Đạo*, ta đường đường là hoàng tử, chẳng lẽ còn sợ nàng sao, xong lại về phía trước.

      (*Ly Kinh Bạn Đạo: tuân thủ, ngược với đạo lý lẽ thường, chung là nổi loạn, thèm để ý giáo huấn chính thống cổ hủ các loại. Ngoài ra sau còn được dùng như lập luận để giải thích, về những người từ bỏ danh lợi địa vị)

      Tần Thư Dao lại tùy tiện ở ven đường hái hai đóa hoa, sau đó vội vàng tiêu sái* vào đình. (*Tiêu sái: Chỉ trong sạch thanh cao, vượt khỏi cuộc đời, như rửa sạch bụi đời)

      Trong đình vang lên tiếng tiếng cười, ít người đều uống ít rượu ngọt, mặt đều ra chút đỏ ửng.

      Tần Thư Dao cười vào, sau đó cầm hoa trong tay tiện tay để ở trong bình hoa.

      Mà lúc này vừa vặn đến phiên Tần Tuyết Như lại đọc thành ngữ, trò này nhìn như đơn giản, nhưng mà vòng vòng phía sau, cũng dễ làm sai.

      Tần Tuyết Như uống say năm phần, mà lúc này đây vẫn đọc lên được, lại bị phạt ly rượu.

      Tần Thư Dao nhân cơ hội qua, cười vì nàng chặn rượu: "Tam muội, muội uống nhiều rồi. Vẫn là để ta giúp muội uống chén, khi trở về mẫu thân nhìn thấy bộ dạng này của muội, còn trách cứ ta ư!"

      xong liền đoạt lấy ly rượu trong Tần Tuyết Như, lúc này Tần Tuyết Như say vài phần, bị Tần Thư Dao cướp như vậy, thân thể lập tức chao đảo, rượu trong tay tràn ra, may mắn Tần Thư Dao tránh né kịp thời, có vây vào người.

      Tần Thư Dao lập tức nháy mắt với Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt lập tức tiến lên cầm khăn lau y phục giúp Tần Tuyết Như, sốt ruột : "Tam tiểu thư, nô tì lau y phục cho ngài."

      Sau đó lấy khăn bọc túi hương lại, lại nhân cơ hội lau người Tần Tuyết Như.
      Last edited by a moderator: 18/12/15

    4. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 71 Bệnh ma quấn thân hối hận lúc trước

      (Bệnh mà: Bệnh nặng kéo dài nhiều ngày)

      Tần Tuyết Như chán ghét đẩy Tĩnh Nguyệt ra, kiên nhẫn : " người ta lại ướt, cần ngươi lau!"

      "Quả nhiên là Tam muội uống say rồi, mọi người nhìn cái ràng người đều ướt, vậy mà còn thừa nhận!" Tần Thư Dao cười : "Kính xin công chúa cho phép dân nữ đưa muội muội về phòng nghỉ ngơi!"

      Mấy năm nay, tuy rằng trưởng công chúa Hoa Phượng đều có tổ chức yến hội, thế nhưng cực ít chủ động tham dự. Hôm nay cũng chơi vui vẻ, liền cười gật đầu, : "Cũng tốt, mang nàng xuống nghỉ ngơi nghỉ !"

      Ngọc Bích lập tức đỡ Tần Tuyết Như, sau đó theo nha hoàn phủ công chúa đến sương phòng.

      Lúc này, đám người Mộ Thành Hi cũng đến, Mộ Phương Hoa lập tức đứng lên, đến bên người Mộ Tử Liệt, làm nũng : "Ca ca, sao lúc này mới đến vậy!"

      đám quý nữ lập tức đứng lên, cúi người thi lễ với vài vị hoàng tử này.

      Đám người Mộ Thành Hi lại cúi người chào trưởng công chúa Hoa Phượng, sau đó cười : " cũng bất công quá, có ăn ngon chơi vui, cũng bảo chúng con đến!"

      Tâm tình trưởng công chúa Hoa Phượng rất tốt, cười mắng: "Lần sau ta cũng dám lại quên các ngươi, miễn cho còn ta bất công!"

      Lúc này có thị nữ lại bày ra bàn, đám người Mộ Thành Hi theo thứ tự ngồi xuống.

      Tần Thư Dao lẳng lặng đứng ở bên, hơi cúi đầu.

      Mộ Tử Liệt cười với trưởng công chúa Hoa Phượng: "Vừa rồi Ngũ đệ đụng phải Tần đại nương, muốn nàng đưa cành hoa mai nàng cầm trong tay cho đệ ấy. Tần đại nương chịu, ngũ đệ liền tức giận!"

      Ý tứ trong lời này lộ ra nồng đậm ái muội.

      Vốn Tần Thư Dao cho rằng chỉ cần hé răng, có thể tránh thoát thị phi, nghĩ tới vẫn là được.

      Sắc mặt Mộ Thành Hi cũng có chút lúng túng, vội vàng đứng lên, cúi người chào Tần Thư Dao, bộ dạng hào hoa phong nhã: "Vừa rồi là ta lỗ mãng, thanh danh nương quan trọng hơn, đương nhiên đồng ý đưa hoa!"

      Tuy rằng thanh danh của Mộ Thành Hi ở bên ngoài tốt, nhưng lại dính vào nữ tử đàng hoàng, nhất là nữ tử giống như Tần Thư Dao vậy.

      Chính là Mộ Tử Liệt cố ý muốn cho Mộ Thành Hi xấu mặt trước mặt mọi người mặt mà thôi.

      Tần Thư Dao thấy Mộ Thành Hi có ác ý, nhưng Mộ Tử Liệt lại đáng giận cực kỳ, việc này có ai nhìn thấy, chỉ cần ai đề cập, có người biết.

      May mắn vừa rồi nàng kiên định, đưa hoa cho Mộ Thành Hi, bằng sợ là lúc này thanh danh bản thân cũng bị hủy.

      Trưởng công chúa Hoa Phượng chưa từng thấy Mộ Thành Hi nghiêm túc như vậy, lại thấy vẻ mặt Tần Thư Dao khẩn trương, cũng biết nếu việc này truyền ra, cũng tốt cho thanh danh của cả hai người Mộ Thành Hi và Tần Thư Dao.

      "Từ trước đến nay Ngũ hoàng tử ham chơi, nhưng mà tính tình của Dao Nhi có chút mạnh mẽ. Chỉ là điều này cũng tốt, miễn cho bị người hiểu lầm!" Trưởng công chúa Hoa Phượng hai ba câu giải quyết chuyện này rồi.

      Tần Thư Dao cảm kích nhìn thoáng qua trưởng công chúa Hoa Phượng, sau đó cũng cười : "Nhất định là trong ngày thường công chúa quá mức nghiêm khắc với Ngũ hoàng tử, hoa mai trong Tich Mai viên này thành cụm, công chúa liền thưởng cho Ngũ hoàng tử vài cành. Miễn cho Ngũ hoàng tử nhớ thương hoa mai trong phủ công chúa, lại dám hái, cố tình lại muốn chờ dân nữ hái xong, mới đến cướp đoạt!"

      Lời này rất dễ thương, làm đám người đều nở nụ cười, cũng để cho Mộ Thành Hi thoát khỏi xấu hổ.

      Trưởng công chúa Hoa Phượng cũng cười khép miệng được: "Con, đồ nha đầu cứ ngọt!"

      Tần Thư Dao ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu.

      Lúc này, nha hoàn hốt ha hốt hoảng chạy tiến vào, vẻ mặt hoảng sợ: "Công chúa, tốt. Tần nương kia biết là xảy ra chuyện gì, thế nhưng người nổi lên từng hột bọc mũ , nô tì thấy rất dọa người ..."

      Trưởng công chúa Hoa Phượng nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên khó coi vạn phần, những người khác cũng lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

      Vẻ mặt Tần Thư Dao lo lắng, gấp gáp : "Tại sao có thể như vậy chứ?" Sau đó lại quỳ gối với trưởng công chúa Hoa Phượng: "Kính xin công chúa mời thái y nhanh tới coi Tam muội chút!"

      Trưởng công chúa Hoa Phượng khẽ gật đầu: "Trước tiên con tới bên cạnh Tam muội nhà con. Những người khác cứ tiếp tục chơi!"

      Mộ Phượng Thiên nghe Tần Thư Dao sinh bệnh, cũng lập tức khẩn trương đứng lên, : ", con cũng nhìn cái!"

      Chuyện giữa hai người Mộ Phượng Thiên và Tần Tuyết Như mọi người đều biết đến, cho nên trưởng công chúa Hoa Phượng cũng có ép , chỉ nhắc nhở : "Dù sao nàng cũng là nương Tần gia, con đứng từ xa nhìn là được rồi!"

      Dĩ nhiên Mộ Phượng Thiên nghe hiểu ý tứ trong lời của trưởng công chúa Hoa Phượng, gật gật đầu rồi theo Tần Thư Dao ra khỏi đình.

      Tần Tuyết Như được an bài ở sương phòng phía Tây phủ công chúa, Mộ Phượng Thiên quá mức lo lắng, còn nhanh hơn Tần Thư Dao chút.

      Đến bên trong sương phòng, Tần Thư Dao để Mộ Phượng Thiên chờ ở ngoài, sau đó vào phòng trước. Lúc này Tần Tuyết Như đau đến lăn lộn giường.

      tay ràng có bọc mủ nổi bật, ngay cả mặt Tần Tuyết Như cũng đều có chút. Mặc dù bọc mủ này ngứa, nhưng lại đau đớn cực kỳ.

      Vẻ mặt Tần Tuyết Như tái nhợt, gắt gao cắn răng, nhìn thấy Tần Thư Dao tiến vào, liền mắng to, : "Rốt cuộc là ngươi hạ độc gì cho ta?"

      Lúc này nàng ta hết say, đau đớn người làm cho nàng ta khó chịu cực kỳ.

      Trong lòng Tần Thư Dao thống khoái trận, mặt lại hồi mê mang cùng vô thố: "Tam muội, muội cái gì vậy? Muội và ta tốt xấu gì cũng là tỷ muội, ta tội gì muốn hại muội như vậy chứ!"

      Tần Tuyết Như chán ghét liếc mắt nhìn Tần Thư Dao cái, hừ lạnh : "Ngươi cút cho ta... Cút..."

      Lúc này thái y vào từ bên ngoài, sau đó vội vàng bắt mạch cho Tần Tuyết Như, chính là qua nửa ngày, vẻ mặt thái y lại nghi hoặc : "Kỳ quái, sao nương lại có bệnh này?"

      Vẻ mặt Tần Thư Dao lo lắng: "Đại phu, rốt cuộc là muội ấy bị bệnh gì, sao toàn thân lại như vậy? Vừa rồi bị gì, sau khi uống say lại biến thành như vậy!"

      Thái y lại nhìn bọc mũ tay Tần Tuyết Như, cuối cùng mờ mịt hỏi: " nương vẫn còn xử nữ?"

      Tuy rằng mặt, người Tần Tuyết Như đều đau đớn cực kỳ, nhưng mà nghe thế mặt vẫn giống như bị thiêu đốt. Nàng ta khẽ gật gật đầu, nghi hoặc hỏi: "Chuyện này có quan hệ gì?"

      Mày Thái y nhíu càng chặt, giọng : "Loại bệnh này chỉ có nữ tử thanh lâu mới có..."

      Dù sao cũng là nữ tử đàng hoàng, thái y cũng dám lập tức kết luận.

      Mà sau khi Tần Tuyết Như nghe xong vẻ mặt buồn bực, chịu đựng đau đớn, cắn răng : "Cái gì? Ta còn chưa lấy chồng? Làm sao có thể!"

      Sau đó lại nhìn về phía Tần Thư Dao, mắng: "Có phải kẻ tiện nhân người hạ thuốc gì cho ta hay , cho nên ta mới như vậy!"

      Tần Thư Dao nghĩ tới Ngô thị lại ác độc như thế, muốn truyền bệnh của nữ tử thanh lâu đến người nàng, may mắn nàng đủ cẩn thận, để Tĩnh Nguyệt cũng cẩn thận bôi ở người Tần Tuyết Như.

      "Thái y, có phải ông nhìn lầm rồi hay , năm nay muội muội nhà ta mới mười bốn. Làm sao có thể mắc loại bệnh đường sinh dục chứ!" Nàng cố ý lớn giọng, vì để Mộ Phượng Thiên ngoài cửa nghe thấy.

      Quả nhiên sau khi Mộ Phượng Thiên nghe thế, lập tức vọt tiến vào, kinh ngạc nhìn Tần Tuyết Như nằm ở giường, thấy bọc mủ mặt nàng, lập tức chán ghét quay đầu.

      Sau đó lại với thái y: "Rốt cuộc là nàng bị bệnh gì?"
      Last edited by a moderator: 18/12/15
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư3 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 72 Nguyên tiêu gặp thích khách

      Thái y cũng dám lập tức có kết luận, cân nhắc chút mới : "Có thể là vị nương này đụng vào cái gì sạch , mới có thể có bệnh này! Bệnh này trong ngày thường nhìn ra, nhưng nếu đụng tới nước hoặc rượu, như vậy lập tức phát tác, toàn thân mọc đầy bọc mủ." Thái y dừng chút lại : "Bệnh này cũng phải khó trị, chỉ cần uống mấy thang thuốc là được!"

      Tuy rằng bệnh đường sinh dục trị được, nhưng truyền ra ngoài thanh danh bị hủy.

      là tự làm bậy thể sống, Mộ Phượng Thiên biết Tần Tuyết Như bị bệnh đường sinh dục, lại nhìn thấy bộ dạng xấu xí này của nàng ta, làm sao còn có thể muốn cưới nàng ta!

      Quả nhiên Mộ Phượng Thiên nhìn Tần Tuyết Như thêm cái nào nữa, chỉ lạnh lùng : "Kính xin thái y tranh thủ thời gian kê cho nàng mấy thang thuốc, cũng để cho nàng khỏi đau đớn như vậy!"

      Tần Tuyết Như cắn chặt hàm răng, muốn giải thích, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta lại dám quá mức thân mật với Mộ Phượng Thiên, mà tại người nàng ta đều là bọc mủ.

      Thái y gật gật đầu, lập tức đưa ra hai bình dược phục (thuốc uống), lại mở bình dược cao (thuốc bôi ngoài da), để Tần Tuyết Như bôi dùng mỗi ngày, qua ba ngày, bọc mủ này biến mất.

      Chỉ là ba ngày này nhất định đau đớn vạn phần, chỉ cần bị vỡ ra, vậy hủy dung.

      Tần Thư Dao lập tức bảo bọn nha hoàn làm việc, lại săn sóc bôi thuốc giúp Tần Tuyết Như, Mộ Phượng Thiên thấy bộ dạng này của Tần Tuyết Như, sớm còn hăng hái an ủi, lấy cớ còn có việc phất tay áo rời .

      Làm sao mà Tần Tuyết Như nhìn ra ánh mắt Mộ Phượng Thiên nhìn nàng ta, trong lòng nàng ta vừa tức vừa giận, dùng sức đẩy Tần Thư Dao ra, mắng: "Rốt cuộc là ngươi hạ độc gì cho ta, sao lại hại ta như thế?"

      Tần Thư Dao thấy trong phòng có người khác, hừ lạnh tiếng: "Tam muội, chuyện này muội phải hỏi mẫu thân chút!"

      Tần Tuyết Như nghe vậy sắc mặt lập tức đại biến, tiện tay cầm lấy cái gối đầu ném tới người Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao tránh , ngược lại khóc hô: "Tam muội, muội bớt giận chút. Bệnh này chưa hẳn là bệnh đường sinh dục như thái y vừa , có thể là thái y chẩn đoán sai rồi!"

      Tần Tuyết Như thấy Tần Thư Dao chuyển biến nhanh như vậy, còn có chút chân tướng.

      Chính là Tần Thư Dao vừa mới xong lời, trưởng công chúa Hoa Phượng liền vào, mà ngoài cửa dường như có ít người bàn tán xì xào.

      Tần Tuyết Như buồn bực thôi, hung dữ trừng mắt Tần Thư Dao.

      Trưởng công chúa Hoa Phượng nghe Tần Tuyết Như bị bệnh đường sinh dục, cũng nhịn được nhíu mày : "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao có thể sinh bệnh chứ?"

      Tần Tuyết Như chỉ vào Tần Thư Dao mắng: "Công chúa, là nàng. Đều là nàng hạ độc, nàng vừa rồi thừa nhận, là nàng sai người hạ độc!"

      Tần Thư Dao cầm khăn nhàng lau nước mắt, khóc : "Tam muội, trong ngày thường muội và ta bất hòa cũng được. Ta cũng tin tưởng muội cảm thấy thể nào là chuyện kia, vậy lời thái y chưa hẳn là loại bệnh kia, chính là bệnh tình có chút tương tự thôi."

      Ngô thị hạ độc quả phải là bệnh đường sinh dục, chính là cực kỳ tương tự bệnh kia. Bà ta thấy lần yến hội này là mời quý nữ kinh thành, nếu trong lúc đó Tần Thư Dao nhiễm bệnh, lại bị chẩn đoán nhầm. Như vậy cho dù sau này giải thích ràng ra ngoài, sợ là người tin tưởng cũng nhiều.

      Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh tiếng, may mắn nàng sớm chuẩn bị tốt, bằng lúc này người nằm ở giường bị người khi nhục chính là nàng.

      Dù sao chuyện này cũng là chuyện của Tần gia, trưởng công chúa Hoa Phượng cũng sớm kiên nhẫn, thản nhiên : "Tuy rằng y thuật Thái y này của Thái y viện vô cùng tốt, thế nhưng cũng có lúc sai lầm. Ngươi về trước, khám và chữa bệnh cho tốt, chừng người kia là lang băm chẩn đoán nhầm!"

      Tuy rằng lời này là an ủi Tần Tuyết Như, nhưng mà Tần Tuyết Như cũng biết, hôm nay thể diện chính mình đều vứt rồi. Vừa rồi Mộ Phượng Thiên cũng thấy được bộ dạng này của nàng ta, sợ là trong lòng cũng chán ghét bản thân rồi.

      Nàng ta nắm chặt lấy chăn đệm, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.

      Tần Thư Dao muốn tiến lên đỡ nàng ta, nhưng lại bị Tần Tuyết Như dùng sức đẩy ra, Tần Thư Dao chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài hơi.

      Việc này rơi vào trong mắt người khác, càng lộ vẻ Tần Tuyết Như kiêu căng ương ngạnh, mà Tần Thư Dao ôn nhu thiện lương.

      Tần Tuyết Như vừa ra, các nữ tử khác đều ào ào lui về phía sau, ngay cả Mộ Phương Hoa trong ngày thường chơi vô cùng thân với Tần Tuyết Như cũng nhịn được lui về phía sau hai bước.

      Tần Tuyết Như vừa xấu hổ vừa buồn bực, ước gì lập tức rời khỏi nơi này.

      Sau khi trở lại Tần phủ, Ngô thị vốn còn ở trong đại sảnh chờ tin tức tốt, nhưng mà nghĩ tới Ngọc Bích lại hốt ha hốt hoảng chạy vào, Tần Tuyết Như sinh bệnh.

      Ngay lập tức, Ngô thị cảm thấy tốt, lập tức đến Như Ý Uyển, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt đầy bọc mũ của nữ nhi mình, trong lòng vừa đau lòng vừa buồn bực.

      "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Ngô thị lạnh giọng quát.

      Tần Thư Dao ngừng rơi nước mắt, khóc : "Nữ nhi cũng biết, Tam muội uống vài ly rượu, liền để cho nàng sương phòng nghỉ ngơi. Nhưng mà nghĩ tới lại biến thành bộ dạng này!"

      người Tần Tuyết Như vừa đau vừa tức, nổi giận mắng Tần Thư Dao: "Ngươi cần ở trong này giả mù sa mưa, tại ta trở lại. Ngươi cút cho ta!"

      Ngô thị tự nhiên biết đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bà ta lạnh mặt : "Con cũng mệt mỏi ngày, trước xuống !" Sau đó lại với Quý ma ma bên: "Ngươi chỗ lão phu nhân, thỉnh lão phu nhân lấy danh thiếp của bà, lại mời Phùng thái y đến!"diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Sau khi Tần Thư Dao rồi, Ngô thị lại hỏi thăm thái y phủ công chúa xem bệnh thế nào, nghe là Triệu thái y, liền yên lòng, xem ra chuyện này còn có thể xoay chuyển.

      Đồng thời Ngô thị cũng cảm thấy bản thân quá coi thường Tần Thư Dao, thế nhưng nàng đều có thể tránh thoát nhiều lần, lại dùng độc kế đến người nữ nhi mình.

      Nửa ngày sau, Ngô thị mang theo đám người đến cửa nhà Triệu thái y khóc nháo, hô to muốn đền trong sạch cho nữ nhi bà ta.

      Triệu thái y bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể thừa nhận là bản thân chẩn đoán lầm, tự mình tới cửa xin lỗi.

      Nhưng cho dù là như thế, chuyện này cũng truyền ra rồi. Cho dù phải là bệnh đường sinh dục gì, vậy cũng đụng phải thứ gì đó sạch , ít quý nữ chơi thân với Tần Tuyết Như lúc trước, cũng lại đến Tần phủ, sợ có quan hệ gì với Tần Tuyết Như.

      Tần Tuyết Như tĩnh dưỡng ba ngày sau, bọc mũ người cũng dần dần biến mất, lại dưỡng ba ngày, làn da người lại khôi phục trắng nõn và non nớt như ban đầu.

      Mấy ngày kế tiếp, Ngô thị cũng từ chối khéo lời mời của những người khác, lại đến trong nhà người ta làm khách.

      thể ra khỏi cửa thăm viếng, vậy chỉ có thể đợi ở trong nhà. Tần Tuyết Như thầm hận Tần Thư Dao quá mức ngoan độc, hại thanh danh nàng ta mất hết, vãn hồi dễ hơn làm.

      Đảo mắt liền đến nguyên tiêu, hàng năm hội đèn lồng tết nguyên tiêu, đều là thời điểm ồn ào nhất. Hoàng thượng cũng mang Hoàng hậu và Phi tử được sủng ái đến phố Liễu Hạng ngắm đèn.

      Cho nên lễ hội đèn lồng tết nguyên tiêu hàng năm cũng là thời điểm đông nghịt nhất, Tần Tuyết Như sớm đợi ở trong nhà đến phát ngấy, hơn nữa nàng ta cũng vội vã muốn ra ngoài, chứng minh cho mọi người xem, chính bản thân nàng ta bị bệnh gọi là bệnh đường sinh dục.

      Tuổi Tần lão phu nhân lớn, cũng muốn tới chỗ quá náo nhiệt. Cho nên .

      Ngô thị mang theo ba tỷ muội và Tần Minh Hi ra cửa, để Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm cùng ngồi chiếc xe ngựa, mà bản thân Ngô thị lại ở cùng với nhi tử và nữ nhi của mình.
      Last edited: 29/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :