1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhà Có Ba Lang Quân-Thập Bát Kinh ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      Chương 27: Cuộc sống mới


      Edit: Miho


      Hôm sau lúc Cam Đường đứng dậy, ba huynh đệ say rượu còn chưa tỉnh lại, nàng vừa ra nhà tranh, chỉ thấy bọn như cũ xoay bảy nghiêng tám nằm đống, chút dấu hiệu tỉnh lại đều có, xem ra lần này uống nhiều.


      Lúc Cam Đường đến gần bàn cây, phát thấy Lang cha, nhìn quanh bốn phía, cũng thấy , nội tâm khỏi nắm chặt, xảy ra chuyện gì chứ, nếu như bình thường, đầu óc thanh tỉnh, bọn đều rất cảnh giác, dã thú tầm thường tới gần được bọn , nhưng tối hôm qua khác, uống rượu nhiều như vậy, người mơ mơ hồ hồ, trì độn, lúc này dã thú có thể tập kích, chỉ sợ gặp chuyện may.


      Cam Đường càng nghĩ càng sợ hãi, liều mạng với chính mình, gặp chuyện gì, gặp chuyện gì, như thế nào ba huynh đệ đều tốt, chỉ có Lang cha gặp dã thú công kích đây, tuy an ủi chính mình như vậy, nhưng nàng vẫn lo lắng, lên gọi bọn dậy, bên vỗ vỗ bên hô: "Mau dậy , thấy cha các huynh đâu, có thể hay bị dã thú ngậm a, mau đứng lên, mau đứng lên a!"


      Nhưng lắc lắc này, lắc lắc kia, cũng có phản ứng gì, xoay xoay cái thân, miệng than thở vài tiếng, lại quay qua ngủ tiếp, nhìn bọn như vậy, Cam Đường tức giận đến phát điên, ba huynh đệ mỗi người bị đá cước, ai bảo bọn ngủ như lợn chết, bị đá cũng xứng đáng.


      Ba huynh đệ vẫn chưa tỉnh lại, Cam Đường chỉ có thể tìm, bên hướng cánh rừng bên kia đến, bên cao giọng kêu to: "Lang lão cha, người ở đâu, Lang lão cha, Lang lão cha..."


      Vừa hô được vài tiếng, phía sau có thanh truyền đến: "Ta ở đây, cần vào trong rừng, ta bị dã thú ngậm ." Trong thanh trung khí mười phần, ràng là thanh Lang cha.


      Cam Đường xoay người cái, liền thấy Lang cha chậm ra khỏi phòng bếp, làm cho nàng 囧 a, như thế nào lại nghĩ ở trong phòng bếp a.


      "Ta khát nước uống nước, cần ngạc nhiên." Lang cha thuận miệng câu, rồi đến bàn cây ngồi xuống: "Lại đây ngồi ."


      Cam Đường có chút xấu hổ trở về, nội tâm suy nghĩ, lão nhân gia này tửu lượng cao, tối hôm qua uống rượu nhiều hơn ba huynh đệ vài lần, giờ nhìn lại, rất có tinh thần, xem ra tối hôm qua chưa đủ say, hổ có danh xưng là bình rượu.


      Lang cha thấy Cam Đường chậm rãi tới, ngồi xuống đối diện ở bàn cây, bắt đầu chậm rãi đánh giá nàng, hồi lâu mới : "Ân, ngươi quả nương tốt, ánh mắt mấy tiểu tử nhà ta sai."


      Cam Đường ngờ Lang cha đột nhiên khích lệ nàng, khỏi có chút sửng sốt, sau lại có chút xấu hổ, tuy rằng cảm thấy chính mình có chỗ nào tốt, được người khen như vậy, có chút thẹn thùng, vì thế hơi thấp thấp đầu, chuyện.


      "Ngươi là nương tốt, làm con dâu nhà ta, ta cũng có gì phản đối, bất quá, ta vẫn có câu kia, tam tiểu tử ngươi chọn ." Lang cha tiếp tục , trong lời vẫn là câu kia lời lẽ tầm thường, Cam Đường nghe xong ngẩng đầu lên, nội tâm lên cảm giác gì, có chút ê ẩm, quay đầu nhìn lại Tam Lang bên kia, vừa vặn đúng lúc xoay người, mặt chuyển hướng về phía nàng bên này, bàn tay vô ý thức gãi gãi ở mặt, than thở câu: "Nương tử..."


      tiếng rất , tựa hồ như vô ý thức mê, nhưng Cam Đường xúc động, nhìn chằm chằm hồi lâu, thấy tỉnh lại, thế này mới quay đầu, giọng hỏi: "Tam Lang vì sao ..."


      "Vì sao ngươi biết được, tóm lại điểm này ta tuyệt nhượng bộ, về phần đại tiểu tử cùng nhị tiểu tử... Ngươi cũng còn , từ từ đến ." Lang cha cũng biết gì, hai con trai chỉ có con dâu, loại tình này cảm thấy khó chấp nhận, biết mấy đứa này rất bướng bỉnh, nếu phản đối mạnh mẽ, chỉ sợ hậu quả khó lường, vì ổn định con trai, cũng chỉ có thể mở mắt nhắm mắt, hơn nữa, con dâu còn , kéo như vậy, qua thời gian làm tốt, chừng đại tiểu tử hoặc nhị tiểu tử lại coi trọng nương nhà khác cũng nên, như vậy, vấn đề gì cũng .


      Lời của Lang cha làm cho Cam Đường ưu tư nhất thời giảm xuống, nội tâm nàng vừa mới cất chứa ba bọn , lúc này lại muốn nhổ trong số đó, làm sao có thể có cảm giác.


      Nội tâm khó chịu, Tam Lang nằm ở bên chân nàng xoay người, chậm rãi ngồi dậy, nửa ngày nhưng có động, cúi đầu, đầu óc còn mê muội, lấy tay vỗ vỗ vào đầu, muốn cho mình thanh tỉnh chút.


      Qua hồi Tam Lang mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy nương tử trước mặt, lập tức cười, kêu: "Nương tử..."


      Nụ cười ngây ngô như đâm vào mắt Cam Đường, đầu uốn éo nhìn về phía khác, lúc này, nàng biết nên đối mặt như thế nào với Tam Lang, chỉ có thể trốn tránh. Lang cha cũng nhìn ra nội tâm nàng khó chịu, liền đứng dậy, lên kéo phen, kéo vào phòng bếp, miệng còn nhắc nhở: "Lão cha ta lớn như vậy cũng như ngươi, chỉ biết nhắc tới nương tử, có tiền đồ, , rửa cái mặt cho tỉnh táo chút."


      Tam Lang bị kéo vào bếp rửa mặt, uống bụng nước, đầu óc mê muội mới tốt lên rất nhiều, chỉ còn chút đau. Sau Đại Lang, Nhị Lang cũng lục tục tỉnh lại, đều bị Lang cha kéo rửa mặt, tóm lại ba huynh đệ lần đầu tiên say rượu tỉnh lại, nội tâm tất cả đều thầm thề, sau này bao giờ uống rượu nữa, khó chịu như vậy, bao giờ làm lần thứ hai.


      phòng người đều say rượu, làm sao có thể nấu cơm, vì thế Cam Đường liền tự giác phòng bếp nấu bữa sáng, hơn nữa nàng cũng muốn đối mặt với Tam Lang, có thể trốn nhất thời liền trốn .


      Thời điểm ăn sáng, Lang cha thừa dịp mọi người đều ở đây, liền tuyên bố quyết định mới của : "Đại tiểu tử, nhị tiểu tử, tam tiểu tử, cha quyết định ở thôn trang bên cạnh chân núi, bố trí mấy gian phòng ở, tất cả chúng ta đều chuyển tới thôn trang ở , sau này bên kia chính là nhà chúng ta."


      Ba huynh đệ lúc này vẫn trong trạng thái say rượu, nghe tin tức này, trố mắt khiếp sợ, hơn nữa ngày mới có phản ứng: "Cha, chúng ta ở đây phải rất tốt sao, tại sao muốn chuyển?" Đại Lang mở miệng .


      "Cha, người là phải lời say chứ, chúng ta có nhiều bạc?" Nhị Lang nhận định lão cha uống rượu đầu óc có chút hồ đồ, mê sảng, muốn mọi người biết, lại đặt mua phòng ở ít bạc.


      Lang cha tức giận vỗ cái ót Nhị Lang chút, khẳng định : "Cha các ngươi lời say, cha tuy rằng có việc làm, mấy năm nay tích góp từng tí cũng có chút bạc, nhiều có, mấy gian phòng ở vẫn có thể làm được, cha có suy nghĩ như vậy rất nhiều năm rồi, mấy ngày nữa rốt cục có thể trở thành ."


      Ba huynh đệ rốt cục nhìn ra, lão cha , phải tùy tiện , nhất thời đều trầm mặc xuống, hơn nữa ngày Tam Lang hiểu mới hỏi: "Cha, ở thôn trang so với ở núi được ?"


      Lang cha cười cười, : "Ngốc tiểu tử, đó là đương nhiên, tóm lại ở núi phải kế lâu dài, chỉ có chính mình đặt mua phòng ở, mới có thể ở lâu, cha cho các ngươi ăn khổ nhiều năm như vậy, cũng nên cho các ngươi cuộc sống yên vui hàng ngày."


      Nghe lão cha lời ấm lòng, nhìn lão cha khó được tươi cười vui mừng, ba huynh đệ cũng có chút động tâm, mặc dù bọn núi này mười năm, cũng rất luyến tiếc, có thể nơi này gọi là cái nhà, hơn nữa lão cha trông mong nhiều năm như vậy, bọn lại như thế nào nhẫn tâm bác bỏ ý của cha.


      "Cha, vậy theo ý người, người thế nào liền như thế ấy." Đại Lang nhìn hai đệ đệ, thấy bộ dáng bọn có ý kiến gì, liền mở miệng đáp ứng.


      "Ân, tốt, tốt, chúng ta ăn cơm, cơm nước xong, các ngươi đều theo ta xuống núi, ở phụ cận tìm chút, xem chỗ nào có phòng ở bán, nếu có, chúng ta tìm người đến làm, nhiều nhất cũng hơn nửa tháng, là có phòng mới ở." Lang cha cảm thấy được an ủi, nội tâm miễn bàn rất cao hứng.


      Chuyện này liền quyết định như vậy, có ai gì, ăn xong bữa sáng, Đại Lang thu bát đũa, Nhị Lang, Tam Lang ngồi chăm sóc lão cha chuyện phiếm, Cam Đường muốn ngồi cùng Tam Lang, đứng lên, theo vào phòng bếp, đặt mông ngồi ở bó củi gần tường, người có chút ngơ ngác, biết muốn gì.


      "Nương tử, cha muốn chuyển xuống núi ở, nàng vui sao?" Đại Lang vừa nghĩ hỏi nàng, ở trước mặt lão cha, ngượng ngùng hỏi trước mặt cha, nhìn thấy nương tử, vội hỏi lên.


      Cam Đường nhìn về phía Đại Lang, kỳ nàng cũng lên được vui hay vui, ở thế nào đều phải là nhà sao, là núi hay là thôn trang, nàng đều sao cả, vì thế : "Ở thế nào đều tốt cả, ta ý kiến."


      "Chỉ cần nương tử tán thành là được, ta chỉ sợ nàng vui, vậy, chúng ta cũng ." Đại Lang lời này phải khoa trương, mà nội tâm quả nghĩ như vậy, biết, nhị đệ tam đệ khẳng định cũng nghĩ như vậy.


      "Đừng sửng sốt, có phòng ở mới đạo lý nào ." Cam Đường nghe xong lời này, có ít uất ức.


      "Phòng ở mới quan trọng bằng nương tử, chỉ cần nàng vui, chúng ta cũng vui." Đại Lang bên rửa sạch nồi bát, bên tiếp tục .


      "Ta làm sao lại vui, ta cũng ngóng trông phòng ở mới." Lang cha tha thiết hy vọng như vậy, nàng thể làm cho thất vọng, lại , có phòng ở mới, tóm lại là chuyện tốt, làm sao vui.


      "Vậy là được, vậy chúng ta an tâm." Đại Lang cười .


      Đại Lang thu thập chén đũa xong, hai người liền ra ngoài, bên ngoài Lang cha, Nhị Lang, Tam Lang đều chờ lâu, còn thiếu bọn họ.


      "Cha, con có thể xuống núi sao?" Tam Lang vì chuyện có thể xuống núi mà hưng phấn thôi, lại sợ lão cha đổi ý, bất an hỏi lại lần.


      "Ngươi đứa này, tất cả các ngươi đều theo, hơn nữa, chúng ta đều xuống núi ở, ngươi luôn luôn ngày chờ đợi, cha lại có gì lừa gạt ngươi." Lang cha xong liền ha ha cười, vì đứa này cao hứng mà vui vẻ.


      "Vậy chúng ta thôi, con rất muốn xuống núi nhìn xem, trông mong nhiều năm." Tam Lang vừa nghe là , vội vàng thúc giục .


      "Tốt, chúng ta , đại tiểu tử, Tiểu Đường, mau cùng xuống." Lang cha lớn tiếng gọi Đại Lang cùng Cam Đường, liền xoay người chuẩn bị xuống núi.


      Nghe được gọi tiếng, Cam Đường sửng sốt chút, đây là Lang cha lần đầu tiên gọi tên của nàng, khỏi hướng nhìn lại, lúc này Lang cha cũng vừa khéo quay sang, hai người nhìn thoáng qua, Lang cha hướng về nàng cười cười, sau liền xoay người nhanh xuống núi.


      Cam Đường nhìn bóng dáng Lang cha, trán cũng nổi lên chút tươi cười, Đại Lang bên tựa hồ cũng nhìn thấy màn này, nội tâm rất vui vẻ, xem ra lão cha tâm nhãn tiếp nhận nương tử rồi, nghĩ đến đó, thân thủ kéo tay nàng, cười : " thôi, đừng thất thần."


      Quay đầu nhìn về phía Đại Lang, thấy mặt đầy tươi cười, bàn tay dày lại ấm áp, nội tâm bi thương yên thoáng giảm ít, tùy ý cầm lấy tay mình, hai người chậm bước theo.


      Năm người nhanh hướng xuống núi, cũng hướng cuộc sống mới đến.

    2. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      Ô ô.... Sorry cả nhà nha. Ta về quê
      mà quên ko báo với các nàng. Sang tuần rảnh là ta trả chương mới liền ngheng. Nha.
      levuongNhiên Nhiên thích bài này.

    3. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      Chương 28: Về nhà

      Edit: Miho


      ngày này Lang cha mang theo ba huynh đệ cùng Cam Đường vòng vo gần nhất chân núi là thôn Lý và thôn Trịnh, xem là thôn rất lớn, người cũng tính là nhiều, vòng vo quay thôn, chung quanh tìm người hỏi thăm, hai thôn đều có người muốn bán nhà ở.


      Cổ đại thể so đại, hai bên đường cái đều là nhà ở, chỉ cần có tiền nhà ở gì đều có thể mua được, ở cổ đại, mua nhà thuần túy còn muốn theo vận khí, có nhà bán đương nhiên tốt, nếu có cho dù có tiền cũng mua được, huống hồ nông thôn bình thường đều là người nghèo, đời cũng cần thiết có gian nhà tốt, có thể có cái che đầu là được, tự nhiên bán nhà người thiếu lại càng thiếu.


      Việc đến nước này, Lang cha ngược lại vội, nếu hai cái thôn tìm thấy nhà bán, lại mang bọn lên núi, ngày mai tiếp tục thôn khác tìm. Cứ như vậy, đoàn người tìm ba bốn ngày, đem phụ cận mười cái thôn xóm tất cả đều dạo lần, vẫn tìm được chỗ nào có nhà ở bán.


      Lang cha cũng nhìn ra, có tìm nữa cũng chỉ sợ vẫn là công dã tràng, nhà ở tìm thấy, liền ngược lại tìm, theo cách của , tìm chỗ thích hợp, chúng ta tự chính mình tìm người làm nhà.


      Mục tiêu dời , lại lần nữa tìm, lúc này phí bao nhiêu thời gian, Lang cha liền xem được chỗ, là ở thôn Trịnh.


      Đối với thôn này, rời thôn tình thế khá xa, tương đối hẻo lánh, bọn họ cũng cần chỗ lớn, cho nên sao cả, hơn nữa chỗ này phía sau có đường có thể núi Đông Lĩnh, khẳng định cả nhà còn phải dựa vào săn thú mà sống, có đường tắt này, càng thuận tiện bọn lên núi, bên còn có nước suối núi chảy xuống, uốn lượn quay khúc, chảy tới bên này theo cái máng bằng tre, tuy rằng dòng nước lớn, nhưng có thể hàng ngày gột rửa tuyệt đối đủ dùng, như vậy coi như có nước núi dùng.


      Lang cha mang theo ba huynh đệ cùng Cam Đường chung quanh nhìn nhìn, hàng xóm cũng phức tạp, nội tâm đều rất vừa lòng chỗ này, liền quyết định. Chuyện sau đó Lang cha toàn quyền xử lý, tìm Lý Chính, đo đạc thổ địa, giá đều làm tốt tất cả, cũng trôi qua mười ngày, đợi cho tiền bạc thanh toán xong, thửa đất liền thuộc nhà lang quân.


      Lấy khế ước đất tối hôm đó, Lang cha còn muốn nâng chén chúc mừng, nhưng ba huynh đệ chết sống cũng chịu uống nhiều, mỗi người chén, chậm rãi cùng lão cha uống, cứ như vậy, Lang cha vẫn uống bình rượu, nội tâm miễn bàn rất vui sướng.


      Khế ước đất tới tay, sau khởi công, phải làm còn có rất nhiều, thợ xây, thợ mộc đều tìm tới, Lang cha , xây nhà chia phòng tuyệt đối thành vấn đề, cho dù như vậy, đoàn người ưu tư tăng vọt, tìm được thợ xây xong, đoàn người liền giúp đỡ đào móng xây tường, nhìn nhà mới do chính tay mình từng chút từng chút thành hình, loại thỏa mãn gì cũng so ra kém.


      Cam Đường ở bên cái gì cũng muốn giúp tay, hỗ trợ chuyển chuyển nâng nâng, bị cái gì ngăn trở, nhưng lại bị ngăn lại, chuyển cái công cụ cũng cho nàng làm, ba huynh đệ chỉ sợ nàng bị thương, hoạt động mạnh, đơn giản gì cũng cho nàng chạm vào, chỉ cho nàng nghỉ ngơi, mắt thấy nhà ở cũng sắp xong cái đỉnh, nàng cũng chưa ra phần lực, liền rất buồn bực.


      Hôm nay, thời điểm ba huynh đệ rảnh tay, Cam Đường ở bên mí mắt cao thấp muốn đánh nhau, có người tới, cười hô: " nương a, đến uống chén nước, trời nóng, chắc khát nước rồi."


      Tiếng cười làm cho Cam Đường tỉnh thần, mở mắt ra xoa xoa, buồn ngủ lập tức bay mất, quay đầu nhìn lại, người đến là người ở cách vách Trịnh quả phụ, mang theo ấm, trong tay bưng bát nước, hướng bên này tới.


      Trịnh quả phụ này nàng gặp hai lần, mặc dù chuyện với nhau, nhưng lại biết là người rất nhiệt tình, thấy bọn họ làm nhà, thường xuyên qua xem, cũng đưa nước, điểm tâm gì đó lại đây, thường xuyên qua lại cũng có chút cảm tình.


      "Ha ha, tôi khát, đa tạ đại thẩm." Cam Đường đứng dậy đỡ bát, uống mấy ngụm, rất mát lạnh, giảm cái khô nóng.


      "Ô, xem ngươi khách khí, chúng ta là hàng xóm, cần khách sáo như vậy." Trịnh quả phụ cười cười , rồi nhận lại bát từ nàng, xách ấm hướng bên trong , thời điểm quay lại, trong tay trống , xem ra là để ấm cùng bát ở lại, để cho người bên trong làm việc khát có thể uống.


      Cam Đường cho rằng Trịnh quả phụ để lại đồ rồi về, nào biết đâu rằng lại hướng nàng bên này tới, đặt mông ngồi bên cạnh nàng, mông lớn chen chúc với nàng hòn đá, nàng xê dịch thân mình, lui sang bên cạnh ít.


      " nương, tôi mỗi ngày tới đây đều thấy , là người nhà bọn họ sao?" Trịnh quả phụ ngồi xuống, liền mở miệng chuyện cùng nàng.


      Vấn đề này, Cam Đường biết đáp sao, là nữ nhi nhà bọn họ, có thể Lang cha lại như vậy, liền khiến cho nàng giống như gạt người, là con dâu, Trịnh quả phụ lại tiếp tục hỏi là dâu thứ mấy, nàng lại đáp như thế nào, nghĩ nghĩ, hàm hồ cho qua , lên tiếng: "Tôi là thân thích nhà bọn họ."


      "Nga, vậy và mấy người kia, là người ở đâu a?" Trịnh quả phụ tiếp tục hỏi, bà lão ở nông thôn, nhất là hỏi thăm chuyện.


      Này Cam Đường biết, chỉ sợ ba huynh đệ bọn đều muốn im hơi lặng tiếng muốn quê hương ở đâu, điểm ấy chỉ có Lang cha mới biết được, đáp được, chỉ có thể tiếp tục mơ hồ: "Chúng tôi từ nơi rất xa đến đây, ra người hẳn là chưa từng nghe qua."


      "Nga, là chạy nạn , thời nay, ngày tốt a!" Trịnh quả phụ xong liền thở dài, Cam Đường cũng khó lên lời, liền cười cười, nội tâm lại suy nghĩ, nàng khi nào có thể a, hỏi đông hỏi tây, rất nhiều chuyện nàng đúng là đáp được.


      Trịnh quả phụ thở dài, đơn độc hồi lại nở nụ cười, : "Mọi người làm nhà xong, có phải muốn tìm thợ mộc ?"


      "Vâng, muốn mời, dù sao bàn ghế trong phòng cũng phải làm."


      "Nga, vậy vừa vặn, tôi có đại huynh đệ làm thợ mộc mười mấy năm, mọi người nếu tin tưởng, tôi gọi đến giúp mọi người, tay nghề khẳng định tốt." Trịnh quả phụ vừa cười vừa , yết hầu vang dội, lại vừa vặn ngay bên tai nàng, Cam Đường chỉ cảm thấy lỗ tai có chút ong ong vang lên.


      "Việc này tôi làm chủ được, nếu , tôi giúp người hỏi." Cam Đường đứng lên, nghĩ muốn trốn , miễn cho nàng lại bị hỏi chuyện khác.


      " có việc gì, tự tôi hỏi ." Trịnh quả phụ xong liền đứng dậy nhanh vào, Cam Đường thở ra, bên tai yên tĩnh.


      Từ hôm Trịnh quả phụ vào hỏi, cách mấy ngày, bà liền mang thợ mộc đến đây, thợ mộc cũng họ Trịnh, hơn 30 tuổi, người bộ dạng thấp thấp, nhìn rất đôn hậu.


      Lang cha mời Trịnh thợ mộc vào trong phòng xem, vài câu, liền để đến làm mộc sống, Trịnh quả phụ vừa xem, ha ha nở nụ cười, thẳng trước chính mình giới thiệu sai .


      Lang cha tuy biết Trịnh quả phụ là người nhiệt tình, nhưng cũng ngượng ngùng để cho bà giới thiệu, sờ soạng lấy chút tiền thân, đặt vào trong tay Trịnh quả phụ.


      "Ô, Lang đại ca, cái này tôi thể nhận, cho đại huynh của tôi ở lại đây làm, phải ham giật dây tiền, chỉ là nghĩ mọi người muốn mời thợ mộc, đại huynh tôi lại vừa vặn trở về từ bên ngoài, tay biết việc, thế này mới kéo lại đây, tôi chỉ vì hai nhà thuận tiện, huynh trăm ngàn đừng hiểu sai ý." Trịnh quả phụ chuyện, liền đem tiền đồng trả trở về.


      Lang cha cũng muốn giằng co, thấy bà như vậy, đem tiền đồng thu trở về, miệng cười : "Vậy đại muội tử, xin đa tạ, hôm nào chúng ta về nhà mới, muội tử qua đây ăn cơm, sau này chúng ta là hàng xóm, có việc gì, muội tử cứ ."


      "Ai, vậy Lang đại ca, tôi liền khách khí, lúc đó đến đây ăn chực cơm." Trịnh quả phụ ngay thẳng, cũng thoái thác, trực tiếp đáp ứng.


      Hai người còn vài câu, Trịnh quả phụ bước , Trịnh thợ mộc mà bà giới thiệu đến liền giữ lại, giúp đỡ làm bàn ghế, tủ bát, phòng ở là phòng nhà chính hai bên là phòng ngủ, tổng cộng bốn gian phòng ở gian phòng bếp, vật dụng gia đình nhiều lắm, bất quá, Trịnh thợ mộc làm sống rất cẩn thận, chậm rãi làm tốt, cứ như vậy trước sau cũng mất vài ngày.


      Tới khi Trịnh thợ mộc đều làm xong, đến hôm tính tiền công, dẫn theo người, cùng giống nhau, cũng là hơn ba mươi tuổi, người cao cao, bộ dạng gầy gò, vẻ mặt nhiều năm phong sương lưu lại vết nhăn.


      Người nọ vừa đến, đánh giá chung quanh, đôi mắt cũng chưa ngừng, Lang cha thấy, có chút thích, liền hỏi: " biết vị này là ai?"


      Trịnh thợ mộc vội : "Vị này là sư huynh tôi, chúng tôi là huynh đệ cùng học nghề của sư phụ, cũng là thợ mộc nhiều năm, họ Chu."


      "Nga, vậy vị này Chu thợ mộc lại đây là có gì việc sao?" Lang cha lại hỏi câu, mắt lạnh nhìn qua, người này đến đây liền nhìn quanh quẩn, giống như là tìm người, nội tâm ông có chút cảnh giác.


      " là ngại quá, sư huynh tôi nhất định đòi theo đến, là muốn tìm người, tôi cũng biết muốn tìm ai, sư huynh, đến đây, huynh muốn tìm ai, có thể ." Trịnh thợ mộc hiển nhiên cũng có chút khó .


      Chu thợ mộc ngậm miệng nửa ngày cũng trả lời, ngược lại bộ dạng lại hướng nơi khác đến, Lang cha quát: "Vị này Chu thợ mộc, mặc kệ ngươi gây chuyện gì, nhà chúng ta phải là nơi ngươi tùy tiện lại, tại liền ra cho ta."


      Lang cha rống , Chu thợ mộc vẫn có ý tứ dừng lại bước chân, Lang cha hiển nhiên có chút tức giận, nhanh bước lên, nắm chặt cánh tay Chu thợ mộc, chỉ cần Lang cha dùng sức, cánh tay này có thể bị bẻ gẫy.


      Nghe thấy động tĩnh ồn ào ba huynh đệ cùng Cam Đường từ ngoài cửa vào, nhìn thấy chuyện này mặt đều ngây ngẩn cả người, biết làm sao, ba huynh đệ theo bản năng liền qua, đứng ở bên cạnh Lang cha, mà Cam Đường đánh nhau, tự nhiên đứng im bên cạnh.


      Chu thợ mộc quay đầu liền nhìn thấy Cam Đường bên này, hai mắt lập tức sáng ngời, miệng kêu: "Tiểu Đường, cha rốt cục tìm được con."


      Cha? Cam Đường nhìn nam nhân trước mặt, tự nhiên ngây ra như phỗng.


      Cam Đường ngây người, đồng thời ba huynh đệ cũng ngây ngẩn cả người, Lang cha chậm rãi buông tay, Chu thợ mộc tránh thoát mọi người vây quanh, lên liền kéo Cam Đường lại: "Tiểu Đường, là cha a, ta có thể tìm được con rồi."


      tiếng gọi này làm cho Cam Đường tỉnh thần, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kích động trước mặt, đảo lại trí nhớ lưu trong đầu, nàng nghĩ tới, đây là lão cha Chu Hoài Sơn của Tiểu Đường, trí nhớ như thủy triều dũng mãnh lao vào trong não của nàng, cuộc sống vui vẻ cùng cha mẹ tất cả trong đầu di động, hai mắt nàng chậm rãi ươn ướt, thốt ra: "Cha..."


      Tuy rằng đó phải trí nhớ Cam Đường, nhưng đây là thân thể Chu Tiểu Đường, phản ứng cùng bản năng của thân thể có liên quan, bi thương cùng vui mừng cuốn hút nàng, nội tâm cảm thụ chân như vậy, là được gặp lại người thân lâu gặp.


      "Tiểu Đường, cha xin lỗi con, để cho con chịu nhiều khổ cực như vậy, đều là lỗi của cha." Chu Hoài Sơn mắt già cũng đỏ lên, tay ôm nàng vào trong lòng.


      Cam Đường đầu nhập vào ôm ấp của ông kiên cố mà ấm áp, tình cảm đến từ thân nhân quan tâm làm cho nước mắt nàng chảy xuống, ôm ông hô vài tiếng: "Cha."


      "Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc ." Chu Hoài Sơn kích động sầu não hồi liền buông nàng ra, lấy tay lau nước mắt của nàng.


      Cam Đường dần dần ngừng nước mắt, đối với Chu Hoài Sơn nín khóc mỉm cười. Chu Hoài Sơn lau nước mắt của nàng, miệng nhắc tới: "Cha vài năm luôn luôn làm thợ ở bên ngoài, đều xem con, nếu phải lần này đại thẩm con chạy tới với ta, ta còn biết nữ nhân này đối với con như vậy, cư nhiên đem bán con cho người ta làm tiểu thiếp, ta nhất định hưu bà ta."


      Hưu ? Cam Đường ngờ rằng, Chu lão cha vì nữ nhi làm như vậy, ông vẫn rất ít ở nhà, phần lớn làm việc bên ngoài, từ Đường mẹ sau khi cưới mẹ kế này, ông càng ít khi trở về, nội tâm Tiểu Đường vẫn cho rằng cha quan tâm nàng, nguyên lai cũng phải, chỉ là cuộc sống gian khổ làm cho ông rảnh bận tâm, nội tâm vẫn là rất đau nữ nhi, nội tâm Cam Đường bất giác lại đối ông hôn mấy phần.


      "Nga, đúng rồi, thối nữ nhân lần trước cầm 50 lượng bạc của các ngươi ta cũng biết, hôm nay lại đây trả bạc lại cho mọi người, ta tuyệt đối bán nữ nhi." Chu Hoài Sơn xoay người, mặt bình tĩnh lời này, khi chuyện tay cũng tiến bên hông lấy ra tấm ngân phiếu, chuyển hướng đến Lang lão cha.


      "Ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta có ý tứ muốn mua nữ nhi ngươi." Lang cha nay biết là thân gia, nguyên là người nhà, ngữ khí tự nhiên chậm rãi khách khí rất nhiều, cười cười giải thích.


      "Mặc kệ các ngươi có ý tứ gì, tóm lại các ngươi cầm lại bạc , về sau Tiểu Đường liên lụy đến các ngươi nữa." Ngôn ngữ Chu Hoài Sơn như cũ tốt, hơi có chút mất thăng bằng.


      Lang cha khẳng định Chu Hoài Sơn hiểu lầm, liền thêm: "Chúng ta có ý tứ như vậy, 50 lượng ngươi cầm lấy trước , coi như sính lễ của chúng ta, sau này chúng ta chính là thông gia..."


      "Dừng lại, ai là thông gia với ngươi, ta cũng đáp ứng cho nữ nhi lập gia đình, bạc ngươi cầm lại , hôm nay ta đến chính là đưa Tiểu Đường trở về." Chu Hoài Sơn lập tức đánh gãy lời Lang cha, thái độ rất cường ngạnh.


      "Trở về..." Nghe được câu này của Chu Hoài Sơn, ba huynh đệ cùng Cam Đường đồng thời kinh hô xuất khẩu.


      "Tiểu Đường, trong nhà có nữ nhân như vậy, cha đưa con trở về, có ai dám ăn hiếp con nữa." Chu Hoài Sơn chuyện, đưa tay cầm ngân phiếu hướng bàn vỗ, kéo Cam Đường .


      "Nàng là nương tử của chúng ta, ngươi thể mang nàng ." Nhị Lang gấp gáp liền vọt lên, vội vã hét lên.


      Đại Lang theo sau cũng bước xa đến, phen giữ chặt Nhị Lang, sợ xúc động, mạo phạm Chu Hoài Sơn, như thế nào ông cũng là cha của nương tử, là nhạc phụ bọn , sau này cùng cha giống nhau, tự nhiên rất đối đãi.


      "Nhị đệ." Đại Lang giữ chặt , đối thầm lắc đầu, xong mới xoay mặt đối với Chu Hoài Sơn : "Nhạc phụ, người đừng cố tỏ ra khí phách, nhị đệ phải cố ý, chúng ta đều đối với Tiểu Đường tốt lắm, người yên tâm cho nàng chờ ở nhà chúng ta ."


      "Ai là nhạc phụ của ngươi, đừng loạn nhận thân thích, ta cho Tiểu Đường chờ ở đây, , Tiểu Đường chúng ta trở về." Chu Hoài Sơn bộ dáng cứng mềm ăn, chuyên tâm muốn đem nữ nhi mang .


      "Nàng là nương tử của chúng ta, vì sao muốn theo ngươi." Tam Lang sốt ruột lại hiểu, cũng chạy theo lên.


      "Hoang đường, câu lại câu nương tử của các ngươi, ai là nương tử của các ngươi, đừng nghĩ phá hư thanh danh nữ nhi của ta." Chu Hoài Sơn nghe bọn mỗi người đều nương tử của bọn , ông cũng nóng nảy, nhẫn nhượng xuống, nữ nhi còn muốn biết xấu hổ mặt.


      "Tiểu Đường, mau, cùng cha trở về." Chu Hoài Sơn muốn động thủ, tay kéo Cam Đường, tay đẩy ba huynh đệ, liền hướng ngoài cửa xông ra, ba huynh đệ ai cũng chịu thoái nhượng, gắt gao gắn bó thành đường ngăn chặn bọn họ, chính là cho .


      "Cha, có thể quay về hay ?" Nội tâm Cam Đường có điểm do dự, Chu Hoài Sơn xuất , đáy lòng nàng mấy phần thân tình, nhà dù sao cũng phải nhà của nàng, tóm lại cảm thấy xa lạ, có chút kháng cự, hơn nữa, nàng cũng luyến tiếc ba huynh đệ bọn , trong tâm trí nghĩ rời khỏi bọn .


      Ba huynh đệ vừa nghe lời của nàng, hai mắt đều sáng lên, biết nương tử cũng muốn rời khỏi bọn , nội tâm mừng rỡ, ý tưởng càng thêm kiên định cho nàng về nhà.


      "Nương tử..." Ba huynh đệ trăm miệng lời gọi lên.


      "Tiểu Đường, con như thế nào cũng mê sảng loại này, nữ hài tử, cùng những nam nhân đó ở cùng nhau, tựa cái gì, đừng nữa, cùng cha trở về." Chu Hoài Sơn vừa tức vừa vội, tay khỏe mạnh xô đẩy ba huynh đệ, nhất định phải kéo nữ nhi .


      "Cha..." Cam Đường tự giác giãy dụa đứng lên, muốn thoát khỏi tay Chu Hoài Sơn, có thể ông nắm gấp, nàng căn bản tránh thoát được.


      Ba huynh đệ thấy nương tử giãy dụa, vừa đau lòng vừa nóng vội, lại dám động đến Chu Hoài Sơn, chỉ có thể làm bức tường thịt ngăn chặn đường bọn họ, cái đầu ba huynh đệ đều cao, lại đều rất khỏe mạnh, Chu Hoài Sơn nhất thời xô đẩy ra, đoàn người chen chúc thành đoàn, giằng co dưới.


      Lang cha rống lên: "Đại tiểu tử, nhị tiểu tử, tam tiểu tử, tránh ra."


      Ba huynh đệ đều ngây ngẩn cả người, cùng nhau nhìn về phía lão cha, ràng, ông vì sao gọi bọn tránh ra, phải là lão cha muốn lưu lại nương tử chứ?


      "Cha, nếu chúng con tránh ra, nương tử bị mang , tuyệt đối thể." Nhị Lang ngạnh trước cổ liền nhượng lên, cái gì cũng quản, chính là cho nương tử bị mang .


      "Cha, thể a..."


      "Cha..."


      Đại Lang cùng Tam Lang đều gọi lên, Lang cha thấy ba huynh đệ bướng bỉnh chịu, rơi vào đường cùng, chỉ có thể động thủ, lên liền phách phách phách vài cái, ba huynh đệ đều bị đẩy ra.


      Chu Hoài Sơn thấy có người ngăn ở trước mặt, lập tức kéo Cam Đường chạy trốn, mặc kệ Cam Đường giãy dụa, miệng gọi cha, lôi nàng ra khỏi sân , ngoài cửa ngừng trước chiếc xe trâu, đem nàng đẩy lên xe trâu, liền nhảy lên huy roi đánh trâu hướng phía trước đến.


      "Cha, con muốn trở về." Cam Đường lại kêu, chuẩn bị thả người nhảy xuống khỏi xe trâu, Chu Hoài Sơn lại gầm lên tiếng: "Con nghĩ như vậy môi giới sính lễ chờ tại đây, nhà bọn họ nếu muốn cưới con, tự nhiên tới cửa cầu cưới, đến lúc đó danh chính ngôn thuận, thanh danh của con mới có thể bảo trụ, nghe cha, thành đợi, trở về."


      Chu Hoài Sơn phen, làm cho Cam Đường im lặng xuống, ông rất có lý, tuy rằng nhiều thứ nàng thèm để ý, cuộc sống ở cổ đại, tự nhiên thích ứng tập tục nơi này, có chút trường hợp thể qua. Chậm rãi ngồi xuống, nàng quay đầu về phía sau nhìn lại, nội tâm suy nghĩ, sau này gặp lại các huynh.


      Xe Trâu dao động xa xăm phía trước chạy tới, lâu lắm liền biến thành chấm đen , chậm rãi rốt cuộc nhìn thấy nữa.

    4. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      Chương 29

      Edit: Miho


      Mắt thấy nương tử bị mang , ba huynh đệ gấp đến độ để ý cái gì, Lang cha cho bọn đuổi theo, đứng chắn trước người bọn , đến người ngăn người, đến hai người đánh hai người, tất cả ba người đều xông lên, cũng qua được cửa này của lão cha, ông tay mắt lanh lẹ, phách phách phách vài cái đem bọn đẩy lảo đảo ngã xuống đất.


      "Cha, nương tử bị mang , người ngăn chúng con làm gì?" Nhị Lang động thân cái lại đứng lên, lao lên phía trước, miệng hổn hển hét lên.


      Đại Lang, Tam Lang động tác cũng chậm, cái xoay người đứng lên, theo Nhị Lang lên phía trước: "Cha, người để cho chúng con đuổi theo , chậm trễ nữa liền đuổi kịp." Đại Lang theo đứng lên.


      "Nếu nương tử trở lại, làm sao a, cha..." Trong thanh Tam Lang đều mang theo cầu xin.


      Ba huynh đệ xông lên lại bị đánh trở về, Lang cha nhấc chân nhanh chóng đá đá, cửa lớn đóng lại, cài then cửa, bỏ qua cửa nào.


      "Cha..."


      "Đừng nữa, hãy nghe ta ." Lang cha lớn tiếng quát.


      Ba huynh đệ vài lần ra được, nay cửa cũng bị đóng lại, biết làm sao chỉ có thể phẫn nộ ngừng lại, nghe lão cha vừa quát, tất cả đều nhìn về phía ông.


      Lang cha quan tâm bọn , ngược lại đối với Trịnh thợ mộc : "Trịnh sư phụ, xin lỗi, làm ngươi sợ ."


      Trịnh thợ mộc lúc này chỉ có thể sửng sốt, lúc trước cùng Chu Hoài Sơn chuyện này, hoàn toàn ngờ rằng vị nương này là nữ nhi của , thời điểm muốn theo tới, cũng chỉ muốn nhìn chút kiểu dáng mới của tủ bát, căn bản nghĩ tới cái khác, nào biết chuyện ầm ĩ như vậy, tại có chút dọa đến, thấy Lang cha hỏi, mới thu hồi tâm thần, hơi có chút băn khoăn, : " xin lỗi, tôi cũng muốn chuyện ra như thế này, biết sớm như vậy, tôi mang sư huynh đến đây."


      Ba huynh đệ vừa nghe, mới biết được Chu Hoài Sơn là Trịnh thợ mộc mang đến, nội tâm tức giận a, hung ác trừng mắt , làm hại Trịnh thợ mộc co rúm lại, mắt cũng dám nâng lên.


      Lang cha cũng hung ác trừng mắt nhìn mấy đứa con liếc mắt cái, thế này mới có lỗi : " chi vậy, là tiểu tử nhà tôi hiểu biết, làm ầm ĩ như vậy, dọa đến Trịnh sư phụ, tôi thay bọn xin lỗi, về phần tiền công của ngươi, hôm nay lộn xộn như vậy, sợ là cũng chưa tính toán được, nếu , ngày mai ngươi tới chuyến, chúng ta kết toán, ngươi xem được ?"


      "Được, được, tôi đây trước hết cáo từ." Trịnh thợ mộc bị ba huynh đệ trừng mắt da đầu run lên, sợ bọn động thủ đánh mình, vừa nghe Lang cha như vậy, tự nhiên là ngàn đồng ý vạn đồng ý, vội vàng câu muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.


      "Chậm , Trịnh sư phụ, còn có chuyện muốn thỉnh giáo chút." Lang cha lại câu, Trịnh thợ mộc ngừng cước bộ.


      Trịnh thợ mộc hiểu quay đầu nhìn ông, Lang cha cười cười : "Cũng có việc gì khó, chính là muốn hỏi chút, nhà của Chu thợ mộc ở phương nào, chúng ta muốn tìm tới cửa, muốn giải hòa."


      Ba huynh đệ vừa nghe Lang cha như thế, nội tâm lập tức liền vui vẻ, huynh đệ ngươi nhìn ta cái, ta xem ngươi cái, mặt đều lộ tươi cười, nội tâm suy nghĩ, lão cha quản nương tử, nương tử rất nhanh có thể trở lại, nội tâm cao hứng đứng lên, tự nhiên oán Trịnh thợ mộc nữa, huống chi nơi nương tử , còn phải hỏi , làm sao còn có thể trừng , đám thay đổi sắc mặt, tức giận trừng mắt biến thành cười ngây ngô.


      "Nhà sư huynh tôi ở thôn Hà Chu, từ nơi này 12 dặm đường, qua thôn Vạn Đình hướng tây tiếp, là có thể gặp." Trịnh thợ mộc bị vẻ mặt bọn hồi trừng hồi cười, biến thành dở khóc dở cười, thầm nghĩ mau mau rời khỏi, vì thế vội vàng chỗ ở Chu gia, rồi bỏ chạy.


      "Cha, chúng ta thôi." Nhị Lang .


      "Đúng vậy, tại , có lẽ còn có thể đuổi tới nơi." Đại Lang cũng .


      "Cha, thôi." Tam Lang chẹp miệng câu.


      Lang cha rốt cục rời khỏi cánh cửa, ngồi xuống băng ghế, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy vẻ mặt bọn sốt ruột, lên đường: "Chỉ biết , biết dùng đầu óc suy nghĩ, người ta là cha mang khuê nữ , đó là thiên kinh địa nghĩa, chẳng lẽ các ngươi còn cho phép, vậy phải là thổ phỉ, cường đạo."


      Kỳ ba huynh đệ cũng biết, Chu lão cha muốn dẫn khuê nữ , bọn có quyền cho phép, bọn muốn , đâu nghĩ được nhiều như vậy: "Vậy làm sao bây giờ, trơ mắt nhìn nương tử rồi, nếu trở lại nữa, phải làm sao." Nhị Lang nghĩ vậy, vội như kiến bò chảo nóng.


      "Đúng vậy, dù thế nào trước đuổi theo , vô luận là mắng cũng tốt, đánh cũng được, dù sao cũng phải cầu nhạc phụ gật đầu mới được." Đại Lang nóng nảy như vậy, dù sao nội tâm chắc chắn, mặc kệ bao lâu, ngày có thể cầu được nhạc phụ đồng ý.


      "Đúng vậy, chúng ta nếu , nương tử càng đừng nghĩ trở lại." Tam Lang tưởng tượng đến khả năng nương tử về được, nội tâm liền khó chịu đòi mạng.


      Lang cha đối với ba bọn trừng mắt nhìn, ba tiểu tử nhà mình như vậy có tiền đồ, vì nương mà đầu như biến thành ruồi bọ, suy nghĩ liền tức giận : "Thời điểm nào ta ."


      "Nếu muốn , vậy cha người còn chậm trễ làm gì, mau a." Nhị Lang sớm thể đợi, chỉ hận thể mọc thêm cánh để lập tức bay .


      "Muốn cũng thể như vậy, nhiều người đều ra như vậy, ngươi cướp dâu à, cha người ta nhìn đến tư thế này, làm sao còn có thể ngồi xuống chuyện, càng đừng gật đầu đáp ứng chuyện hôn nhân." Lang cha vững vàng, chậm rãi phân tích tình cùng bọn .


      "Vậy làm sao bây giờ, bỏ qua sao?" Tam Lang hỏi.


      "Cũng cần như vậy, nội tâm ông ấy cũng muốn, chúng ta im lặng, để cho ông ấy bình tâm tĩnh khí ngồi xuống chuyện, mới có thể hiểu được nên làm như thế nào, chỉ là chuyện, người là được, nhiều người ngược lại làm cho người ta lo lắng khẩn trương." Lang cha .


      " người , vậy vạn nhất cha nàng đồng ý sao?" Nhị Lang cảm thấy người rất khí thế, nội tâm có chút lo lắng.


      "Dù thế nào, đồng ý ngươi cũng thể dựa vào nhiều người cướp a, chúng ta là lí lẽ, cần nhiều người, lại, các ngươi phải muốn cầu được cha nàng gật đầu sao, vậy nhẫn nại ." Lang cha xong liền bấu Lang Nhị cái, tiểu tử này làm việc gì cũng chỉ dựa vào sức mạnh, biết dùng đầu óc suy nghĩ.


      Lang cha phen chuyện như vậy, ba huynh đệ cũng có chút nghe lọt được, suy nghĩ việc này quả bình thường như cha , gấp cũng gấp được, dù sao cũng phải làm cho người ta cam tâm tình nguyện, như vậy sau này hai nhà mới có thể ở chung tốt được.


      "Vậy cha, trong chúng ta ai vậy?" Tam Lang đầu óc quay vòng vo, liền nghĩ đến việc này.


      Lang cha nghĩ cũng nghĩ, : "Như vậy , cho đại tiểu tử , người của ổn trọng, chuyện lại bền chắc." Việc này có thể Đại Lang là được nhất, nhị lang quân kia gấp gáp, có lẽ còn đùa giỡn nữa, Tam Lang hiểu tình đời, thời điểm chuyện đắc tội người ta cũng hiểu được, Đại Lang tuy rằng cũng trưởng thành núi, bất quá tính cách ổn trọng, cũng hiểu lí lẽ ràng.


      Đại Lang nghe lão cha điểm danh, nội tâm vui vẻ, ngẩng đầu nhìn hai đệ đệ, muốn biết bọn có ý kiến gì . Nhị Lang, Tam Lang nhìn thoáng qua nhau, suy nghĩ cha cũng có đạo lý, liền hướng về đại ca gật đầu.


      Được bọn đệ đệ cho phép, Đại Lang liền đứng lên, : "Vậy cha, để con ."


      "Chậm , đem ngân phiếu mang theo, nếu thân gia gật đầu, phải đưa làm sính lễ." Lang cha đưa tờ ngân phiếu 50 lượng mà Chu Hoài Sơn buông ra giao cho Đại Lang, Đại Lang gật gật đầu, nhận ngân phiếu cất vào trong đai lưng, Lang cha lại phân phó : "Bất quá, con phải nhớ kỹ, trăm ngàn lần được vừa liền đem ngân phiếu lấy ra, như vậy người ta cho rằng chúng ta lấy tiền đạp người, tới để mua khuê nữ người ta, con hòa thân chuyện tốt, xem ý tứ nội tâm ông ấy, đều chuyện xong, mới đưa bạc, người ta mới có thể vui, hiểu ."


      "Vâng, con hiểu, cha, con ." Đại Lang trì hoãn, xoay người bước , Nhị Lang, Tam Lang theo, tới đầu thôn, ngừng xong sớm chút đem nương tử mang về, Đại Lang lần nữa cam đoan khuyên bảo, bọn mới bằng lòng ngừng bước chân, theo nữa.


      Bên này phụ tử mấy người thương lượng, cũng phái ra Đại Lang tiên phong, bên kia Cam Đường ngồi xe trâu rung chuyển xa xăm rất lâu mới đến nhà, dừng xe trâu, ngẩng đầu nhìn, trong sân nhà mình còn có mấy gian phòng ở ánh vào mi mắt, cảm giác xa lạ lại quen thuộc tuôn ra.


      "Còn thất thần làm gì, vào thôi." Chu Hoài Sơn nắm xe trâu hướng trong sân đến, thấy nàng nhìn chằm chằm, vào cùng, liền hô nàng tiếng.


      "Vâng." Cam Đường phục hồi tinh thần, theo phía sau Chu Hoài Sơn vào trong sân .


      "Tỷ, ngươi rốt cục trở lại." Cam Đường vừa tiến vào trong sân , liền có thân ảnh vọt lên, mang theo khóc lóc nhào vào trong ngực nàng.


      Trong đầu Cam Đường lên cái ý niệm chính là Chu Tiểu Cúc, nàng cùng Chu Tiểu Đường là mẹ thân muội muội ruột, lúc trước mẹ các nàng cũng chỉ sinh hai nữ nhi như vậy, cho nên Chu Tiểu Cúc cùng nàng là thân cận nhất.


      Chu Tiểu Cúc ghé đầu vào vai nàng ô ô khóc lên, bả vai rung rung, xem ra nhìn thấy thân tỷ tỷ vui quá mà khóc, nội tâm Cam Đường dâng lên thương cảm, sau khi Chu Tiểu Đường rời khỏi nhà, chỉ sợ Chu Tiểu Cúc cũng ăn ít đau khổ, Lý thị khẳng định thường xuyên lấy muội muội chút giận, mà nàng có tỷ tỷ duy nhất dựa vào, tất nhiên là bàng hoàng sợ hãi, nay vất vả trở lại, nội tâm đau xót lập tức khóc theo.


      "Tốt lắm Tiểu Cúc, đừng khóc, tỷ tỷ phải trở lại ư." Cam Đường vỗ nàng, ôn nhu an ủi.


      an ủi, bên lại có thân ảnh nghiêng ngả lảo đảo đến đây, miệng kêu: "Tỷ, tỷ..." Cam Đường cúi đầu nhìn lại, là tiểu nam hài 5, 6 tuổi, trong trí nhớ, hẳn là tiểu đệ Chu Thừa Nghiệp.


      Chu Thừa Nghiệp vừa chạy đến bến người Cam Đường, người đuổi theo phía sau, cầm tay , đem kéo ra phía sau, miệng hô lên: "Nàng phải đại tỷ chúng ta, nàng hại mẹ bị đuổi , chúng ta có loại đại tỷ này."


      Bên kia vừa xong, Chu Tiểu Cúc trong ngực nàng ngẩng đầu lên, cũng : "Phải là mẹ ngươi hại đại tỷ trước, phải mẹ ngươi đại tỷ làm sao có thể bỏ trốn khỏi nhà."


      "Mẹ ta cho nàng lập gia đình, là vì tốt cho nàng, làm sao hại nàng." Tiểu nương nhất thời lại lớn, chịu thoái nhượng, miệng la hét, trong tay còn dùng lực kéo Chu Thừa Nghiệp, chính là chịu cho theo Cam Đường bên này.


      cần cũng biết cầm lấy Chu Thừa Nghiệp là nữ hài tử Tam muội Chu Tiểu Quế, nàng cùng Chu Thừa Nghiệp là Lý thị sinh ra, tự nhiên là hướng về mẹ ruột Lý thị này, cảm thấy mẹ vì Chu Tiểu Đường bị cha đuổi , cho nên rất hận nàng.


      Cam Đường đương nhiên cùng tiểu nương 12 tuổi so đo, tùy ý nàng giữ chặt Chu Thừa Nghiệp, chỉ là khuyên can Chu Tiểu Cúc muốn mở miệng. Bất quá, bất kể so với nàng, Chu Hoài Sơn cũng theo, đem trâu buộc xong, vừa cởi xe xuống đẩy mạnh trong sân , liền thấy màn này, lập tức buông xe ra, lên quát: "Tiểu Quế, đây là đại tỷ con, con như thế nào có thể đối nàng như vậy, còn có, nữ nhân kia về sau phải mẹ con, sau này cho phép con gọi bà ta như vậy."


      Chu Tiểu Quế bị rống lên như vậy, nhất thời cảm thấy ủy khuất thôi, trước kia, Lý thị vẫn sủng nàng cùng đệ đệ, chỉ có nàng mắng Chu Tiểu Đường cùng Chu Tiểu Cúc, làm gì có nguyên nhân các nàng bị ai mắng, nước mắt lập tức liền lăn ra, khóc hét lên: "Bà là mẹ con, là mẹ con, con quan tâm các người."


      Chu Tiểu Quế chạy vào phòng khóc, Chu Hoài Sơn còn muốn giáo huấn nàng, cũng là bị Cam Đường khuyên ngăn, nàng nghĩ vừa quay lại, liền huyên náo gà chó yên, cũng có tâm tư cùng các nàng náo, thầm nghĩ ở nhà chờ mấy ngày tốt, chờ ba huynh đệ bọn tới đón nàng trở về.


      Chu Hoài Sơn thấy nàng mở miệng, cũng đánh mất ý niệm trong đầu, chỉ : "Tiểu Đường, con cũng mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi ."


      Cam Đường gật gật đầu, dắt Chu Tiểu Cúc, bằng vào trí nhớ hướng phòng chính mình từng ở đến.

    5. anh_dn21

      anh_dn21 New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      6
      ủng hộ- hí hí :v
      Ty~Ty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :