1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương gia xấu xa cưng chìu thê tử bỏ trốn: Nương tử, nàng phải biết nghe lời - Thẩm Du (c95.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64.1. Phúc hắc nào đó lại nhân cơ hội bày tỏ
      Editor: penicillium
      Beta: Nana Trang


      Trình đại nhân ở lại cung Trường Nhạc , nhưng cũng có tâm tư nhìn biểu diễn trong cung yến chúc thọ.

      Hách Liên Dạ phải là người biết suy nghĩ, trong lòng ông cũng biết Cửu nhi phải là muội muội của Phong Ngự Vũ. Nếu là người khác cũng thôi , còn có thể nhìn trúng cái thân phận tiểu công chúa Vệ quốc này, mới muốn để Cửu nhi mạo danh thế thân, nhưng cái đồ biến thái này…

      chữ “tiểu” này, ông hoàn toàn thấy chướng mắt.

      Rốt cuộc Hách Liên Dạ suy nghĩ cái gì vậy?

      Mang người ra khỏi cung, Phong Ngự Vũ liền dẫn theo bọn họ chạy thẳng tới hành quán, sau đó sai người lấy bức họa tới, "Đây chính là muội muội ta, các người nhìn hiểu."

      Cái này...

      Đừng là Phong Ngự Vũ, ngay cả chính Ngư Ngư nhìn thấy cũng cho rằng dáng vẻ của bé trong bức họa chính là dáng vẻ của mình bây giờ.

      Cũng khó trách Phong Ngự Vũ lại nhận lầm.

      Nhưng nhìn có giống cũng chỉ là suy đoán, chuyện lớn như vậy chỉ dựa vào dung mạo tương tự liền đưa ra kết luận vẫn còn quá sơ suất.

      Phong Ngự Vũ cũng hiểu suy nghĩ trong lòng bọn họ, liếc nhìn hai nam nhân “người ngoài” là Hách Liên Dạ và nam tử áo trắng, đột nhiên xoay người lại, cầm bút viết mấy chữ lên giấy, sau đó lại quay lại đưa cho Ngư Ngư, " nương có thể tự mình nhìn xem."

      biết Ngư Ngư chấp nhận người ca ca này, cho nên cũng tạm thời sửa miệng, tránh cho Ngư Ngư cảm thấy áp lực.

      tờ giấy viết là sau lưng vai phải của muội muội cái bớt màu đỏ cỡ bằng móng tay, hình dáng rất đặc biệt, là hình trái tim hết sức tiêu chuẩn.

      Gương đồng ở đây vốn lắm, huống chi vị trí kia là ở phần lưng, tự mình nhìn cũng dễ thấy, cho nên Ngư Ngư cũng có chú ý tới vị trí này.

      Nhưng trong lòng nàng xác định rồi, vai phải mình khẳng định có hình trái tim màu đỏ kia, giờ qua căn phòng cách vách nhìn xem, chỉ là vì xác nhận lại mà thôi.

      Nhưng phút sau, Ngư Ngư kinh ngạc đến ngây người nhìn mình trong gương, sao lại có cái bớt thế này?

      Lấy tay sờ sờ, vùng da trơn mịn nhẵn nhụi kia sờ ra được điều khác thường nào, ít nhất cái bớt kia nhất định phải dán lên, nhưng tỉ mỉ hơn nữa nàng thấy .

      tại Ngư Ngư cảm thấy tình huống bắt đầu nghiêm trọng rồi.

      Trình đại nhân hồ đồ, nàng cũng hiểu được tại sao Hách Liên Dạ lại phủ nhận, còn giống như rất sẵn lòng giúp nàng nhận lại hoàng huynh Phong Ngự Vũ này.

      Bởi vì người đàn ông áo trắng kia ở đây.

      Dưới gầm trời này có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, người đàn ông áo trắng kia lai lịch thần bí, hết lần này tới lần khác lại giống như có quan hệ dây mơ rễ má với Trình Ti Nghiên, khả năng lớn nhất chính là "Đại sư huynh" trong môn phái mà Tần Phấn .

      Huống chi người đàn ông áo trắng kia ngay cả bạc là gì cũng biết, thậm chí ăn bữa cơm đều phải gọi cho sư đệ, rất ràng là sống cuộc sống theo lẽ bình thường, trước kia hơn phân nửa ở tại môn phái, rất ít xuống núi.

      Vậy bây giờ, tại sao lại theo bên cạnh Thái tử Vệ quốc Phong Ngự Vũ? Hơn nữa còn trùng hợp là muội muội mất tích nhiều năm của Phong Ngự Vũ lại có dáng dấp rất giống Trình Ti Nghiên.

      Còn cái bớt này...

      Cái này nhất định là giả, chỉ là gương đồng mờ quá thôi, nàng thấy được cái này làm giả như thế nào.

      Chẳng lẽ theo lời Tần Phấn , môn phái kia đặc biệt sắp xếp Trình Ti Nghiên giả làm Công chúa mất tích nhiều năm của Vệ quốc, người đàn ông áo trắng đó cũng vì chuyện này nên đến gần Phong Ngự Vũ?

      Càng nghĩ càng có khả năng, Ngư Ngư mặc y phục xong trở lại căn phòng cách vách.

      "Thế nào? Có phải có cái bớt kia ?" Vừa nhìn thấy nàng, Phong Ngự Vũ liền kích động đứng lên.

      Ngư Ngư rất muốn hiểu mưu của đám người đàn ông áo trắng, nhưng lại muốn giả thành muội muội Phong Ngự Vũ, để trải qua đả kích tinh thần từ mừng rỡ đến thất vọng lần nữa.

      muốn mở miệng phủ nhận, nam nhân áo trắng lúc nào cũng tiết kiệm ít đột nhiên lên tiếng, "Rất nhiều người sau khi lớn lên, cái bớt liền biến mất."

      Quả nhiên có vấn đề!

      Nhưng bọn họ để Trình Ti Nghiên giả thành Công chúa Vệ quốc làm cái gì? Vì soán ngôi?

      Nhưng khi nhìn thân thủ của người đàn ông áo trắng, mình xông vào hoàng cung, lại thần biết quỷ hay giết người, hoàn toàn làm khó được .

      Còn có Tần Phấn vô cùng am hiểu dịch dung, khả năng bắt chước lời và hành động của người khác cũng xuất thần nhập hóa. Nếu bọn họ muốn soán ngôi, trực tiếp giết chết Hoàng đế Vệ quốc, phải dễ dàng hơn sao?

      Đâu cần phải lãng phí nhiều công sức như vậy.

      Bị nam tử áo trắng như thế, ngay cả phương pháp phán đoán qua cái bớt cũng đúng.

      Phong Ngự Vũ sửng sốt lát, đột nhiên cười lớn lắc đầu, "Ta vui mừng đến hồ đồ rồi, muội có phải là Tiểu Tĩnh hay , chỉ cần trở về Vệ quốc với ta là biết ngay."

      "Nhưng nương yên tâm, dung mạo của và Tiểu Tĩnh giống nhau tám phần, bất kể có phải là muội ấy hay , ta cũng đối đãi với như muội muội của mình, để cho bất kỳ ai bắt nạt ."

      Phong Ngự Vũ xong, cười đến mức rất có thâm ý nhìn Hách Liên Dạ.

      Cổ đại có khoa học kỹ thuật tân tiến nghiệm ADN, tại sao về đến Vệ quốc là có thể biết được nàng có phải là tiểu Công chúa Vệ quốc hay ?

      Chẳng lẽ Vệ quốc có bí mật gì? Bí mật kia... đa phần chính là mục đích của bọn người đàn ông áo trắng.

      Trong lòng Ngư Ngư rất tò mò, nhưng những lời của Phong Ngự Vũ hơi dời lực chú ý của nàng.

      đại, Ngư Ngư có họ bên nội, họ bên ngoại, đám em họ bên ngoại của họ bên nội... Nàng có rất nhiều thân thích.

      Hơn nữa vì cha mẹ nàng qua đời sớm, thân thích trong nhà đều rất chăm sóc nàng, cho nên bây giờ nhìn thấy Phong Ngự Vũ cưng chìu muội muội, Ngư Ngư cảm thấy rất thân thiết.

      Nàng cười đến mức ngoan ngoãn khéo léo với Phong Ngự Vũ, " có ai khi bắt nạt tôi, chỉ có biến thái…"

      Phong Ngự Vũ còn chưa mở miệng, nghiệt nào đó “ phải người ngoài” ở bên u uẩn thở dài, "Ta theo đuổi nàng lâu như vậy, nàng cũng trả lời, nàng trốn hôn, ta còn chủ động theo hộ tống, ràng là nàng bắt nạt ta."

      "Nhưng đây là vì trong lòng biến thái có nàng, cho nên mới bằng lòng để nàng bắt nạt."

      "..." Khóe môi Ngư Ngư hung hăng co rút hai cái.

      Tại sao dường như cho dù nàng cái gì, đào bao nhiêu hố, nghiệt này đều có thể bình tĩnh biến cái hố này thành cơ hội thổ lộ?

      là… phúc hắc đến biến thái.

      Đây là lần đầu tiên Phong Ngự Vũ nhìn thấy Hách Liên Dạ, nhưng trước đây từng nghe qua rất nhiều truyền thuyết về Hách Liên Dạ.

      Cho nên tại nghe thấy lời thổ lộ buồn nôn này ruột cũng cũng sắp xoắn lại, tưởng chừng như muốn kéo xé khuôn mặt tuyệt sắc trước mắt này ra, nhìn xem có phải có người giả trang thành y hay

      Bởi vì theo như lời đồn đãi, Hách Liên Dạ chỉ biết dịu dàng , "Ngươi , ta nên chặt chân của ngươi thành mấy khúc?"

      Đây mới là kẻ lục thân nhận lòng dạ độc ác trong truyền thuyết, rơi vào tay y còn bằng trực tiếp chết , nghiệt ah...

      Làm đứa bé hiền lành chất phát, Ngư Ngư lập tức an ủi Phong Ngự Vũ, "Đừng kinh ngạc, y chỉ quên uống thuốc mà thôi."

      xong còn lấy túi thuốc ở trong ngực ra, nhét viên thuốc vào miệng Hách Liên Dạ.

      Hách Liên Dạ nhìn cũng thèm nhìn cái mình ăn là gì, chỉ bình tĩnh rót chén nước uống, nuốt viên thuốc xuống, tiếp tục cười dịu dàng giải thích, "Nàng cho ta cái gì ta cũng dám ăn."

      Bộ dáng ngoan ngoãn kia, là... rất hiền lành.

      Phong Ngự Vũ suy nghĩ hồi lâu, lại chỉ tìm được từ để hình dung.

      cảm thấy mình hơi nhức đầu.

      Lời này của Hách Liên Dạ như thể khảo nghiệm thần kinh người ta, ở chỗ này, cũng chỉ có nam tử áo trắng là có thể cố gắng giữ tỉnh táo.

      Ngư Ngư nháy nháy mắt, hỏi , " biết nên xưng hô với công tử như thế nào?"

      Nam tử áo trắng mặt thay đổi nhìn nàng, "Tùy tiện."

      "Được rồi, bệnh thần kinh."

      "... Ta họ Dung."

      "À, Dung ma ma." Ngư Ngư lập tức cảm thấy nhìn càng thêm thân thiết hơn rất nhiều.

      "..." Khuôn mặt tuấn nhã như trích tiên của nam tử áo trắng mơ hồ có khuynh hướng biến thành màu đen, nhưng vẫn kiềm chế, cũng thêm cho Ngư Ngư biết rốt cuộc tên là gì.

      Cũng chỉ là cái tên mà thôi, tại sao lại thần bí như vậy, ngay cả gọi là "Dung ma ma" mà cũng phải nhịn.

      Nhưng làm đứa bé hiền lành chất phát, Ngư Ngư thân thiết sửa lại cách gọi, "Dung ma ma là phụ nữ rất lớn tuổi, nhưng nhìn còn trẻ... Dung tiểu ma ma lại quá dài."

      "..." Chẳng lẽ chỉ có tuổi là đúng? Nàng phát giới tính cũng có vấn đề rất lớn sao?

      Gân xanh trán nam tử áo trắng hung hăng nhảy lên.

      " bằng đổi chữ khác, tôi gọi là Dung bánh bao nha, " Rốt cục Ngư Ngư cũng quyết định, "Vừa vặn cũng mặc áo trắng."

      "..."

      " thích cái tên này? Vậy Dung màn thầu cũng được, đằng nào cũng là thứ."

      Nam tử áo trắng... , phải là Dung bánh bao tông cửa xông ra ngoài.

      Hách Liên Dạ thường thấy Ngư Ngư vô lương cho nên tại cũng chỉ bị chọc cho bật cười mà thôi, nhưng hôm nay lần đầu tiên Phong Ngự Vũ thấy Ngư Ngư, những bị nàng hù dọa, ngược lại vẻ mặt thay đổi vừa khâm phục vừa vui mừng, "Muội đúng là giống hệt khi còn bé, người bên cạnh đều bị đặt theo tên thứ ăn, muội còn nhớ đám đậu phụ vàng, bánh chưng đường, bánh bao xá xíu ? Còn có bánh bột mì lúc nào cũng đánh nhau với bánh dẻo."

      "Đó là..."

      "Heo và cá chép muội nuôi." Coi như tìm hai mươi năm cũng tìm được chút tin tức, muốn tự an ủi mình cũng được, Phong Ngự Vũ muốn thừa nhận người trước mắt hơn phân nữa phải là muội muội của mình, cho nên tự với mình, năm đó khi muội muội bị bắt ra khỏi cung là lúc còn , có thể nhớ nên mới nhớ đến thú cưng khi của mình.

      Heo và cá đánh nhau như thế nào... Ngư Ngư rơi vào trong thâm trầm tự hỏi.

      Nhưng thế nào nữa, vị Tiểu công chúa Vệ quốc chưa từng gặp mặt này, khiến nàng cảm thấy hết sức thân thiết, kèm thêm cũng càng lúc càng thích Phong Ngự Vũ.

      Thời gian Hách Liên Dạ biết Ngư Ngư ra cũng tính là lâu, nhưng bởi vì là người y rất để tâm đến, tại chỉ cần nét mặt Ngư Ngư thay đổi chút, y cũng nhìn ra được.

      tại y cảm nhận được cảm giác nguy hiểm rất mãnh liệt.

      Hơn nữa rất khiến người ta có cách nào hiểu ra, loại cảm giác thân thiết này... Trừ phi y đổi tên thành Hách Liên bánh bao...

      Nếu y có hi vọng nào để thắng được Phong Ngự Vũ.

      Phong Ngự Vũ tìm muội muội rất nhiều năm, tại có rất nhiều lời muốn . Từ Ngư Ngư quen sống trong đại gia đình có có chị xung quanh lúc nào cũng náo nhiệt, tại cuối cùng cũng nhìn thấy người rất có khí chất huynh trưởng cảm thấy thân thiết, nên cũng rất nguyện ý chuyện phiếm cùng .

      Hai người kia hăng say trò chuyện, ràng xem khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc, bỏ quên Hách Liên Dạ rất dễ gì bị người ta bỏ quên sang bên.

      nghiệt nào đó rất bình tĩnh, đột nhiên đứng dậy ra cửa, cũng chào hỏi hai người Ngư Ngư, biết là làm gì.

      Y vừa ra khỏi cửa, Phong Ngự Vũ liền dừng lại đề tài thảo luận khí thế ngút trời vừa rồi, rất thần bí nhìn Ngư Ngư cười tiếng, "Nam nhân này rất cưng chìu muội, tại sao muội muốn gả cho y?"

      Đối mặt với nhân vật giống như huynh trưởng thế này, Ngư Ngư cũng đàng hoàng thẳng thắn, "Tôi biết mình có thích y hay ."

      Phong Ngự Vũ cười đến mức rất có phong phạm của huynh trưởng, "Có muốn ta giúp muội tay ?"

      "Giúp thế nào?" Mặc dù đều người ngoài cuộc sáng suốt, nhưng từ trước đến nay nàng đều vô lương, những người khác muốn biết nàng suy nghĩ cái gì, vẫn có chút khó khăn nha...

      Phong Ngự Vũ cũng rất thần bí lắc đầu, "Chờ Hách Liên Dạ trở lại ta cho muội biết."

      xong thay đổi đề tài thảo luận, đợi thêm mấy phút thấy Hách Liên Dạ xách theo giỏ đồ ăn trở lại, mới cười , "Ta có thể giúp muội trốn hôn, bảo đảm lần này muội có thể chạy ra khỏi tầm mắt của y, để y có cách nào 'hộ tống' muội trốn hôn nữa."

      Giọng hết sức phóng khoáng, hề ngần ngại mỗ nam bên cạnh sắp bị vứt bỏ.

      Phản ứng của Hách Liên Dạ bình tĩnh hơn , ngay cả lông mày cũng nhếch lấy cái, chỉ lầy thức ăn và trái cây trong giỏ ra, sau đó cầm khăn ướt còn ấm tay , hết sức cẩn thận giúp Ngư Ngư lau sạch tay.

      Phong Ngự Vũ thấy thế quả thể tin vào mắt mình.

      Nam… Nam nhân “hiền lành” này là Hách Liên Dạ sao?

      thể trách tìm được từ ngữ thích hợp , màn trước mắt này chỉ có thể dùng từ “hiền lành” để hình dung.

      Nếu chẳng lẽ phải "hiền thê lương mẫu"?

      ... Phong Ngự Vũ cảm thấy đầu mình càng đau hơn.

      Hách Liên Dạ vẫn giữ bộ dáng ngoan hiền, "Muốn trốn hôn như thế nào? nghe chút, chừng ta còn có thể giúp hai người nghĩ kế."

      Nhưng người nàng muốn trốn hôn chính là y đó!

      Dù sao Phong Ngự Vũ cũng là Thái tử Vệ quốc, thường thấy nhiều sóng gió, nghe thấy lời của người có tư duy bình thường vẫn có thể cố gắng giữ tỉnh táo, "Hách Liên huynh hiểu lầm rồi, ý của ta là, ta trực tiếp mang tiểu muội , trong khoản thời gian này Hách Liên huynh thể ngăn căn, chờ chúng ta rời khỏi kinh thành... Nếu Hách Liên huynh có thể tìm được chúng ta, coi như ta thua."

      Hách Liên Dạ khỏi bàn tới, y hoàn toàn xứng với phong cách biến thái, nhưng Phong Ngự Vũ là Thái tử Vệ quốc, thể càn quấy, thân phận của hai người đều có chút nhạy cảm, muốn nhấc tới quan hệ của hai quốc gia.

      Cho nên lời lúc này, đề cập tới thân phận hai người, chỉ làm hai người bình thường trao đổi với nhau.

      Hách Liên Dạ cười cười, "Tại sao ta phải đáp ứng chuyện như vậy?"

      ra lần trước Ngư Ngư trốn hôn, Hách Liên Dạ ngăn cản.

      Bởi vì khi đó y có chủ ý muốn "hộ tống" Ngư Ngư trốn hôn... Nhưng lần này, giống vậy.

      "Cùng lắm ngươi chỉ thắng người đại ca là ta, sao ta có thể yên tâm giao muội muội cho ngươi?"

      Phong Ngự Vũ năng hùng hồn, nhưng Hách Liên Dạ vẫn chưa gì, Ngư Ngư phản bác trước.

      Nếu dựa theo logic này, Hách Liên Dạ vĩnh viễn cũng đừng nghĩ... đúng, là phóng mắt cả Địa Cầu, đều vĩnh viễn có ai muốn kết hôn với nàng.

      Bởi vì nàng có họ đại nhân vĩnh viễn thể nào thua.

      Ngư Ngư lòng mang kính ngưỡng yên lặng nhìn trời, lão họ chính là thần...

      Bộ dáng thành kính lại sùng bái này của Ngư Ngư, Hách Liên Dạ liếc mắt nhìn cũng biết nàng suy nghĩ gì.

      Vì vậy người nào đó lại nhanh chóng hóa thành thùng dấm lớn...

      biết biểu ca của tiểu nha đầu này rốt cuộc là nhân vật nào, tại sao Ngư Ngư lại sùng bái cứ như ăn sâu bén rễ vậy.

      Y phải thắng biểu ca của nàng.

      Nếu có cơ hội gặp mặt, nhất định phải mài dũa chút.

      Nếu Ngư Ngư biết tại y nghĩ gì, nhất định hai lời nhét y vào trong tủ treo quần áo, sau đó dùng tất cả mọi thứ có trong tay che y lại, tránh cho y bị bạn bè ngoài hành tinh phát ...

      có chút tự giác thân là người Địa Cầu! biết cái ý nghĩ muốn khiêu chiến với họ đại nhân, có thể gây ra Star Wars sao!
      Last edited by a moderator: 26/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 64.2.

      Cũng giống như tất cả mọi người bên cạnh Nghiêm đại thiếu, chỉ cần là chuyện dính đến Nghiêm đại thiếu, ý nghĩ trong lòng Ngư Ngư lúc nào cũng tương đối huyền ảo.

      Hách Liên Dạ bị ánh mắt của Ngư Ngư đả kích, tại cũng thiếu cơ hội chứng minh cường đại của mình, cho nên...

      "Được." Y cười đáp ứng, "Phong huynh mang Nghiên Nghiên rời , ta tuyệt đối ngăn cản."

      Mặc dù Ngư Ngư và Phong Ngự Vũ cực kỳ hợp nhau, nhưng dù sao cũng là người ngoài lần đầu gặp mặt, ở trước mặt , Hách Liên Dạ vẫn gọi Ngư Ngư là "Nghiên Nghiên" .

      "Cứ quyết định như vậy." Phong Ngự Vũ vỗ tay, "Ta muốn mang muội ấy trở về Vệ quốc, nếu như Hách Liên huynh có thể tìm được chúng ta trước khi chúng ta tới biên cảnh Vệ quốc, vậy coi như ngươi thắng."

      Siêu cấp phúc hắc nào đó bình tĩnh cười tiếng, cần gì dùng nhiều thời gian như vậy, chỉ cần bọn họ ra khỏi kinh thành, cuộc chơi bắt đầu là y có thể tìm được bọn họ.

      Phong Ngự Vũ biết Hách Liên Dạ tự tin như vậy, quay đầu hỏi Ngư Ngư, “Khi nào có thể lên đường?"

      "Bảy ngày sau ." Vẻ mặt Ngư Ngư nghiêm túc, gương mặt có chút lo lắng, "Trong bảy ngày này mỹ thực đường phố đều còn, còn có rất nhiều thứ tôi chưa ăn qua đấy."

      Hách Liên Dạ & Phong Ngự Vũ: "..."

      Nhưng sau khi nén cười, Phong Ngự Vũ có chút đắc ý liếc Hách Liên Dạ cái, sau đó với Ngư Ngư, "Tiểu muội, khi còn bé muội muốn ăn mỹ thực khắp thiên hạ, những năm này đại ca từng phái mấy vị ngự trù đến các quốc gia du lịch, bây giờ bọn họ cũng học thành trở về, chỉ cần muội hồi cung cùng ta, cần bước chân ra khỏi nhà vẫn có thể thưởng thức thức ăn ngon khắp thiên hạ."

      Tốt như vậy!

      " đúng là ca ca tốt." Hai mắt Ngư Ngư lòe lòe sáng.

      Trong khí vị chua bỗng nhiên nồng nặc, nghiệt nào đó được ai để ý biến thành thùng dấm chua.

      Người thành giống Ngư Ngư chưa bao giờ bắt nạt người khác, cho nên nàng cũng rất chân thành khen Hách Liên Dạ câu, "Vương gia, ngài là biến thái tốt."

      Khẽ nhếch khóe môi, nụ cười khuynh thành chậm rãi lên, Hách Liên Dạ yên lặng nhìnNgư Ngư, "Cho dù biến thái cũng tốt, nàng có thể khen ta câu tốt ta thỏa mãn rồi."

      "..." Sau đó nàng bị buồn nôn chết.

      Y lại biến đổi tình huống thành cơ hội thổ lộ!

      Ngư Ngư từ từ rút tay của mình về, làm bộ mình rất bình tĩnh cúi đầu ăn đồ ăn.

      Phong Ngự Vũ biết cái từ kỳ đà cản mũi này, nhưng nhìn hai người trước mắt cũng cảm thấy mình quá là chướng mắt nên tiếp tục ở lại nơi này…

      Cho nên liền… vững vàng ổn thỏa ngồi lại ghế.

      giỡn, muốn cưới muội muội , đương nhiên phải trả qua khảo nghiệm của người ca ca !

      Nhưng... tiểu nương này là muội muội của sao?

      Trong mắt Phong Ngự Vũ thoáng lên chút buồn rầu.

      Đáp án chỉ có thể trở lại Vệ quốc mới biết được.

      Nhưng nàng là tiểu muội cũng tốt, nếu như phải… ra rất thích tiểu nương có bộ dáng giống tiểu muội tám phần này, coi như là hi vọng người tốt có thể được đền đáp cũng được, hi vọng có người nào đó cõi đời này, cũng có người có thể nhiệt tình giống như , lúc tiểu muội cần phải vươn tay giúp đỡ.

      Đám Ngư Ngư ở lại trong phòng rất lâu, nam tử áo trắng cũng thấy xuất .

      Ngư Ngư đợi lát thấy , bèn hỏi Phong Ngự Vũ, "Dung bánh bao là ai?"

      Cái tên này khiến khóe miệng Phong Ngự Vũ giật giật hai cái, mới bật cười đáp, "Nếu phải hôm nay muội hỏi, ta cũng biết họ Dung."

      "... Vậy tại sao dẫn tới cung yến, phải chỉ có thể mang theo thân quyến vào cung sao?"

      Phong Ngự Vũ chần chờ trong chốc lát, " ra là là hoàng đệ ta. Chẳng qua mẫu thân chưa bao giờ vào cung, chính cũng chịu thừa nhận thân phận hoàng tộc của mình."

      rất khó để gặp vị hoàng đệ này, lần này trùng hợp tình cờ gặp ở đường, liền kiên quyết mang tới Nguyệt Loan quốc.

      Vẻ mặt Ngư Ngư chợt chìm xuống, " như vậy, ra họ Phong, chẳng qua chỉ là thừa nhận?"

      "... Phải." Phong Ngự Vũ chần chờ đáp. Có cái gì đúng sao?

      Giọng điệu của Ngư Ngư trở nên ngưng trọng, "Sớm biết thế đặt cho cái tên bánh bao rồi... Phong bánh bao, bánh bao sấy…" (bánh bao sấy là Phong Can bánh bao; Can là khô)

      Nàng rất ưu thương mà cảm khái, "Nghe khó ăn."

      Bánh màn thầu mới ra lò vẫn là ăn ngon nhất, ừm.

      Hách Liên Dạ & Phong Ngự Vũ: "..."

      Ngoài cửa, nam tử áo trắng vừa muốn vào cửa sắc mặt lại biến thành màu đen trực tiếp bỏ .

      Hách Liên Dạ rất hiểu Ngư Ngư, mặc dù nàng tham ăn nhưng cũng vô duyên vô cớ động kinh, đột nhiên nhắc tới cái tên "Phong bánh bao" này, nhất định là có dụng ý của nàng.

      Cho nên buổi tối hôm đó, khi bọn họ rời khỏi hành quán, đường trở về Tĩnh Vương phủ, Hách Liên Dạ liền trực tiếp hỏi nàng.

      "Vương gia thử đoán ." Ngư Ngư cảm xúc dâng trào giật dây y.

      Hách Liên Dạ cười khẽ tiếng, " muốn đoán."

      "Bởi vì Vương gia ngu ngốc, nên đoán ra sao?"

      Lúc này Hách Liên Dạ cười, rất hiếm thấy có chút nghiêm túc nhìn nàng, than tiếng, "Là vì thích nhất tiểu nha đầu ở trước mắt, bổn vương hoàn toàn muốn phân tâm nghĩ đến những chuyện khác."

      Ngư Ngư: "..."

      Im lặng hồi lâu, nàng mới dùng giọng điệu thành khẩn nhất thương lượng cùng y, "Vương gia, có thể đừng buồn nôn như vậy ?"

      "Nhưng bổn vương là có sao vậy, nếu nàng cảm thấy buồn nôn, có thể là vì... bổn vương rất thích nàng."

      "..." Ngư Ngư phủi đất bỏ chạy.

      lại y, nàng tránh được chưa?

      Đáng tiếc nghiệt nào đó hoàn toàn để cho nàng trốn, y đuổi theo, ôm nàng từ sau lưng, "Lừa gạt trái tim của bổn vương xong rồi còn muốn trốn sao?"

      Y cười liếc nhìn lỗ tai đỏ rừng rực của nàng, rất muốn cắn cái.

      Nhưng mà… Thôi , y muốn hù tiểu nha đầu này.

      Ngư Ngư hoàn toàn biết nam nhân phía sau từ nghiệt "tiến hóa" thành nghiệt muốn ăn người...

      Nghiếng răng, nàng tựa như rất bình tĩnh , "Tôi có lừa gạt trái tim Vương gia."

      Dừng chút, lại bình tĩnh bổ sung, "Lại thể ăn."

      "Nhưng là người bổn vương có thể ăn."

      Giống Ngư Ngư, Hách Liên Dạ cũng dừng chút, mới bình tĩnh bổ sung, "Còn ăn rất ngon."

      "... Hách Liên Dạ!"

      Bị nàng điểm danh như vậy, cánh tay ôm bên hông nàng bỗng cứng đờ, biết Hách Liên Dạ nghĩ tới điều gì, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, " ra bổn vương rất ít tửu lâu."

      "..." Ngư Ngư hiểu tại sao lại nhảy qua đề tài này.

      Nếu thanh lâu, nàng còn có thể hiểu được, nhưng tửu lâu... có quan hệ gì đến chuyện y có khí tiết tự khen mình?

      Giọng êm tai sau lưng vẫn có chút bất đắc dĩ, "Nhưng bổn vương cũng hiểu, vừa rồi nàng gọi tên ta... Là để gọi thức ă?"

      Hoàn toàn là giọng "hiền lành" ngoan ngoãn " khi ngươi gọi món rồi, vậy ăn "...

      "..." Tổ huấn nhà họ Giang, học y là vì trị bệnh cứu người, thể dùng để đả thương người...

      Ngư Ngư siết chặt nắm tay, ngừng lẩm nhẩm trong lòng câu này, tránh cho bị xúc động đâm tên nghiệt sau lưng thành con nhím.

      Đáng tiếc tên nghiệt sau lưng hoàn toàn muốn thu liễm, còn "thân thiết" nắm lấy tay nàng, "Ban đêm gió lớn, nên trở về phòng ăn tốt hơn."

      Ngư Ngư nhịn được nữa, lặng lẽ hít sâu ba lần, mới đột nhiên thân mật nắm lại tay y, "Mẹ , phụ nữ sau khi mang thai, bản năng của người mẹ bộc phát."

      xong, vừa kinh ngạc vui mừng vừa tán thưởng nhìn y, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, tỷ quả nhiên mềm mại săn sóc hơn trước đây rất nhiều, còn hơn cả phụ nữ!"

      "..." Hách Liên Dạ cứng ngắc tại chỗ.

      Cái tên "Tiểu Dạ tỷ tỷ" này phải là lần đầu tiên y nghe thấy, nhưng mà...

      Y phục của y vẫn như cũ, cũng xu hướng căng lên.

      cách khác, bụng của y… phình lên.

      Ý nghĩ này làm cho Hách Liên Dạ có cách nào bình tĩnh nổi mà co rút khóe miệng.

      Dù biết hình tượng tại của y bình thường, nhưng Hách Liên Dạ lại có cảm giác thở phào nhỏm, ngược lại chỉ cảm thấy tốt.

      Y biết tiểu nha đầu này chịu thua thiệt.

      Lần trước y dùng biện pháp cỡi quần áo để đối phó thuốc chỉnh của nàng vô lương này, xem ra tại nàng nghĩ ra loại thuốc khác để chỉnh y.

      Lần này là thuốc gì đây?

      Trong lòng thấp thoáng có suy đoán, y cẩn thận mở miệng, chỉ bật cười nhếch mày, dùng ánh mắt dò hỏi Ngư Ngư.

      Tiểu nha đầu, nàng làm cái gì?

      "Tiểu Dạ tỷ tỷ, sao tỷ chuyện, hay sợ giọng quá quyến rũ, dụ hái hoa tặc tới?"

      "..." Quả nhiên là giọng ...

      Lần này Hách Liên Dạ có cách nào mở miệng. Nhìn tiểu nha đầu giương mắt nhìn y, ánh mắt kia vẫn sạch vô tội, vừa nhìn liền biết là bộ dạng vô cùng chất phát hiền lành.

      đúng là tiểu nha đầu lừa gạt chết người đền mạng.

      Hách Liên Dạ nhịn được, cúi đầu cười, hôn lên mắt của nàng. Sau đó, xuống tiếp.

      Rất cam lòng cứ như vậy mà buông tha cho người mình luôn ngày đêm mong nhớ, môi dời xuống, lại hôn lên mặt nàng.

      Động tác của y rất nhanh, đợi Ngư Ngư kịp phản ứng lại ôm lấy cổ nàng, cười kéo tay nàng qua, viết từng nét chữ cho nàng nhìn

      Cũng chỉ có nàng mới dám chơi ta như vậy.

      Theo lý mà , chữ viết ra so với thẳng yếu thế hơn rất nhiều.

      Nhưng mấy chữ đơn giản, lại hàm chứa rất nhiều dung túng vàcưng chìu, y hoàn toàn cần ra, cũng khiến cho lòng nàng rung động.

      Có lẽ giống như y , là y quá thích nàng, cho nên tùy tiện câu, cũng làm cho người ta đỏ mặt tim đập.

      Ngư Ngư đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, Hách Liên Dạ phải loại người ngu ngốc mặc cho người ta định đoạt, từ trước đến nay nàng có thể vô lương với y như vậy, cũng là vì có y dung túng.

      Ngư Ngư cúi đầu, buồn buồn lên tiếng, chỉ lấy thuốc giải ra, đàng hoàng bôi lên cho y.

      Tính toán thời gian, chờ giải dược phát huy tác dụng, Ngư Ngư mới mở miệng, "Có thể chuyện."

      Hách Liên Dạ bật cười xoa xoa hai má của nàng, " nỡ sao?"

      "Ừ!" Ngư Ngư thành gật đầu, " nỡ dùng thuốc của tôi."

      Đáp án vô lương này hề ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Hách Liên Dạ, y bắt tiểu nha đầu nào đó muốn chạy trốn trở lại, bưng lấy khuôn mặt nhắn của nàng, để cho nàng chạy trốn, cười hỏi nàng, "Người ở đây, bỏ được sao?"

      "..." Bỏ được!

      Ngư Ngư rất muốn lớn tiếng trả lời câu như vậy, nhưng nhìn đôi mắt phượng trước mắt cười đến mức dịu dàng, biết là bị mỹ nam kế cường đại này mê hoặc, hay là nghĩ đến bình thường y đối với nàng rất tốt, nên câu bác bỏ này đột nhiên thể ra miệng.

      họ đại nhân, tới cứu em sao? Nơi này... có nghiệt. (┬_┬)

      Nàng vừa mới nghĩ vậy, liền phát Hách Liên Dạ trước mặt đột nhiên cảnh giác đứng thẳng người lên, cũng cùng thời khắc đó, nàng nghe được loạt thanh kỳ quái, giống như có gió to thổi qua, nhưng luống khí lưu bên cạnh bọn họ ràng rất yên tĩnh.

      ... phải họ đại nhân tới đây đấy chứ?

      Theo bản năng Ngư Ngư liếc nhìn trời, vẫn là thời tiết trăng sáng sao thưa, bầu trời đêm nay quá yên tĩnh, lão họ ra sân, sao có thể có gió chứ…

      Nhưng thanh kỳ quái kia, quả thực chạy thẳng đến chỗ bọn họ.
      ChrisWinter thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 65: Người thích nàng
      Editor: Quỳnh
      Beta: Nana Trang

      Rốt cuộc là thứ gì?

      Dù sao Ngư Ngư cũng có võ công, nhĩ lực tốt, dùng ánh mắt dò hỏi chuyển sang Hách Liên Dạ.

      Hách Liên Dạ cũng trả lời nàng, chỉ đột nhiên ôm lấy nàng nhảy lên đại thụ bên cạnh, thân ở trong nhánh cây rậm rạp.

      Ngư Ngư buồn bực.

      Nàng có khinh công, ở độ cao gần ba tầng này chỉ có thể dựa vào Hách Liên Dạ mới ngồi yên được.

      Cái ôm sau lưng kiên định mà ấm áp, hô hấp của Hách Liên Dạ cực kỳ chậm, nhưng Ngư Ngư vẫn cảm thấy hơi thở của y từng chút từng chút phả ở bên tai nàng, làm cho toàn thân nàng đều được tự nhiên.

      Còn tâm tình giờ của Hách Liên Dạ rất tốt, nhìn hai lỗ tai gần trong gang tấc càng lúc càng đỏ, cực kỳ khách khí ôm nàng chặt hơn.

      Nếu có chuyện quan trọng phải làm, tại y muốn ôm người về thẳng nhà.

      So với nắm cổ tay lúc tốt đẹp nhất chính là được ôm người trong lòng vào ngực thế này, nhưng y chẳng có bao nhiêu thời gian nghiêm túc hưởng thụ.

      Bởi vì...

      Ngư Ngư cực kỳ ngoài ý muốn nheo mắt lại, nhìn bầu trời cách đó xa bỗng nhiên xuất mảng màu đen lớn.

      ngờ là người.

      Số người đến rất đông, tốc độ di chuyển lại rất nhanh, mới có thể tạo ra tiếng xé gió mạnh mẽ như vậy.

      Hơn nữa trước đó Ngư Ngư cũng nghe nhầm, nhóm người này quả chạy thẳng đến chỗ bọn họ.

      Có người muốn ám sát Hách Liên Dạ?

      Ngư Ngư tính toán số người áo đen, lấy từ trong túi áo ra hai viên thuốc cỡ bằng trứng chim, nắm ở đầu ngón tay.

      Nếu đúng là tìm bọn họ, vậy cần nhiều, trực tiếp phóng ra.

      Ngư Ngư nâng cao toàn bộ tinh thần cảnh giác, nhưng Hách Liên Dạ ở đằng sau lại làm cái gì hết.

      đúng, thực ra y vẫn có chút "bận rộn".

      Ban đêm gió mát, trước đó Ngư Ngư tham gia cung yến nên mặc nhiều quần áo, giờ tay lộ ra ngoài tay áo bị gió thổi lạnh băng.

      Hách Liên Dạ lập tức nắm lấy bàn tay lạnh băng kia ở trong lòng bàn tay mình, giúp nàng làm ấm tay.

      Khinh công của những hắc y nhân kia rất cao, xem ra võ công cũng kém, Ngư Ngư sợ bọn họ phát ra nên dám dùng lực giẫy giụa, chỉ có thể quay đầu trừng mắt nghiệt nào đó.

      Thực lực của những hắc y nhân kia vừa nhìn biết phải là hạng tầm thường, y có chút lo lắng gì sao?

      Hách Liên Dạ cười, dùng khẩu hình trả lời nàng, bổn vương biến thái.

      Tôi nhìn ra được! Ngư Ngư lập tức thay đổi thành vẻ mặt sùng bái, lộ ra ánh mắt rất tán đồng hợp lòng người.

      Vậy nàng có nhìn ra bổn vương rất thích nàng ?

      nghiệt nào đó tiếp tục dùng ánh mắt hỏi...

      Nàng chỉ nhìn ra tại bản thân rất muốn thay trời hành đạo, giết chết tên nghiệt này...

      mặt Ngư Ngư lại đỏ lên, vội vàng quay đầu , để ý tới y nữa.

      Trong khoảng thời gian bọn họ dùng ánh mắt trao đổi, đám hắc y nhân kia đến gần bọn họ.

      Cách gần đó, Ngư Ngư cẩn thận quan sát, đến vài giây kinh ngạc mở to mắt.

      Tại sao người dẫn đầu dường như... là Tiểu Trần Tử?

      Tuy người nọ dùng khăn đen che mặt, nhưng nàng và Tiểu Trần Tử cũng coi như rất quen thuộc, còn từng giằng co với Tiểu Trần Tử che mặt ở trong thạch động của Tĩnh Vương phủ, cho nên liếc mắt cái là nhận ra được.

      Tiểu Trần Tử muốn giết Hách Liên Dạ, cho nên dẫn người đuổi tới đây?

      Nhưng rất nhanh Ngư Ngư lại phát , nàng đoán sai.

      Tiểu Trần Tử và đám hắc y nhân kia ràng là đề phòng lẫn nhau, chỉ giống như vội vàng làm chuyện gì đó, muốn rước lấy rắc rối khác, nên mới động thủ tiêu diệt đối phương.

      Khi còn cách cây đại thụ bọn họ thân quá trăm thước, đám hắc y nhân lặng lẽ ngừng lại.

      Dường như Tiểu Trần Tử cũng sửng sốt, ngờ mục đích của bọn họ đều ở con phố bình thường, hơi ngừng lại chút nhưng cũng quản nhiều, tiếp tục lao nhanh tìm kiếm mục đích của mình.

      Nhìn thời gian, tại cung yến hẳn là mới kết thúc, Tiểu Trần Tử che mặt là muốn đâu?

      Ngư Ngư cũng có nhiều thời gian để suy nghĩ, giờ đám người hắc y nhân kia đều ngừng lại, Ngư Ngư mới thấy , ra những người kia cao thấp mập ốm đều có, thân hình ai giống ai, chỉ đều thống nhất là mặc áo đen mang khăn che mặt màu đen, còn có sát khí khát máu quanh thân kia nữa, vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy bọn họ quả thực được khắc khuôn mà ra.

      Rốt cuộc những người này là ai?

      nghĩ ngợi, có người trong đám áo đen đứng ra làm thế tay.

      “Ta ngửi thấy mùi Huyền Cơ đan người , tuyệt đối sai.”

      bị thương nặng chưa lành, lại mình xuống núi, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, dù có phải trả giá bằng tính mạng của mọi người, nhất định phải giết chết !”

      Ngư Ngư và Hách Liên Dạ nghe xong đều ngẩn người, sao lại là Huyền Cơ đan?

      Hơn nữa... bị thương nặng chưa lành, mình xuống núi, chẳng lẽ mục tiêu của bọn là nam tử áo trắng kia?

      Nhưng cho dù lợi hại như Hách Liên Dạ, cũng phải ngửi thấy mùi máu của Ngư Ngư mới có thể phát ra nàng từng dùng Huyền Cơ đan, nhưng lúc này ai chảy máu, sao bọn họ có thể nghe thấy mùi đó?

      Nhưng… cho dù bị thương cũng có thể khiến nhiều cao thủ kiêng kị như vậy, võ công của nam tử áo trang kia thâm sâu khó lường.

      Đúng lúc đám người Ngư Ngư cũng muốn biết rốt cuộc nam tử áo trắng kia có thân phận gì, tại đều lên tiếng mà ngồi yên nhánh cây đợi nam tử áo trắng xuất .

      Nhưng đợi hơn mười phút, cũng thấy nửa bóng người, biết đám hắc y nhân bên dưới nghĩ cái gì, ràng là bọn họ che mặt như muốn giấu hành tung, nhưng lại che đậy thân hình, cứ như vậy mà đứng ở giữa ngã tư đường.

      Trừ khi nam tử áo trắng bị váng đầu, nếu nhìn thấy đám người này, tuyệt nhiên đến gần.

      Mấy phút đồng hồ sau, bên dưới giọng chuyện mới giải được nghi vấn trong lòng Ngư Ngư.

      “Có phải thiếu chủ hoài nghi chúng ta hay ?”

      thể!” Có người quả quyết phủ nhận, “ vốn hỏi chuyện vặt vãnh, huống hồ xưa nay uy tín cực cao, hoàn toàn nghĩ tới có người dám làm phản.”

      “Nhưng vài ngày trước Tam sư huynh dẫn người giết tiểu sư muội, đến nay vẫn chưa về... Có thể bị thiếu chủ biết hay ?”

      hắc y nhân trong số đó hừ lạnh tiếng, “Chưa về chưa về, chừng lão Tam bị mỹ nữ kia mê hoặc thích trở về, nếu chẳng lẽ còn có thể xảy ra chuyện rắc rối gì? Võ công của Trình Ti Nghiên có cao tới đâu nhưng trời sinh nàng ta có thân thể yếu, sức chịu đựng cực kém, lão Tam dẫn theo nhiều cao thủ như vậy, nguyên đám người tập kích đánh, nàng ta muốn trốn cũng trốn được, về phần bọn Tần Phấn bên cạnh nàng ta... Hừ, phế vật Mê Tung đường có gì đáng sợ chứ!”

      Tin tức đến nhanh như lũ bão, Ngư Ngư nghe xong há hốc mồm.

      ngờ đêm nay lại thu hoạch ngoài ý muốn nhiều như vậy.

      Cuối cùng nàng cũng biết quan hệ của người đàn ông áo trắng kia với Trình Ti Nghiên, hai người này ngờ là sư huynh muội, còn người đàn ông áo trắng chính là thiếu chủ của đám người này, chỉ là biết trong môn phái xảy ra chuyện gì, những người này muốn diệt trừ Trình Ti Nghiên, thậm chí còn muốn giết chết người đàn ông áo trắng mà bọn họ cực kỳ e ngại kia.

      Hơn nữa... như vậy, quan hệ của người đàn ông áo trắng kia và Trình Ti Nghiên tệ? Nếu cũng cùng lúc trở thành cái đinh trong mắt của những người này.

      chừng... chính là quan hệ đương. Ngư Ngư đột nhiên nhớ tới tiểu nha hoàn Tiểu Đào từng câu, Trình Ti Nghiên muốn tìm tướng công “đẹp mắt lại dùng tốt”.

      Xem ra đàn ông áo trắng kia hoàn toàn hợp tiêu chuẩn.

      Nhưng lần đầu tiên khi nàng nhìn thấy người đàn ông áo trắng đó hoàn toàn nhận ra , lần này ngay cả cơ hội giải thích cũng có, bí mật hoàn toàn bị tiết lộ rồi.
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 66: Nụ hôn chúc ngủ ngon
      Editor: Quỳnh
      Beta: Nana Trang

      Nếu thực có quan hệ đương với Trình Ti Nghiên, vậy người đàn ông áo trắng kia nhất định muốn giết chết đồ giả mạo là nàng nhỉ...

      Ngư Ngư suy nghĩ, rất bình tĩnh nâng cằm lên, cũng biết là tính toán cái gì.

      Nàng suy nghĩ cái gì? nghiệt nào đó ở sau lưng quay mặt nàng qua, dùng ánh mắt hỏi.

      Nghĩ vài ngày tới ăn cái gì.

      Hách Liên Dạ: "..."

      Ngư Ngư rất nghiêm túc, nếu có người đuổi giết nàng, vậy khi đó nhất định nàng hao phí ít thời gian, thường xuyên lại… ăn cơm nguội mất.

      Cho nên nhất định phải nghĩ kỹ, mấy ngày này phải ăn đồ ăn có hương vị ngon, ừm.

      Nếu phải quanh đây có hắc y nhân vây rình, Hách Liên Dạ cười ra tiếng rồi.

      Ngư Ngư vẫn là vẻ mặt thành khẩn, cười cái gì mà cười, đây là vấn đề quan trọng đấy!

      Lần nào cũng ở thời điểm vô lương, người nào đó còn có thể tìm được cơ hội để thổ lộ.

      Yên tâm, có ta ở đây rồi, những thứ này đều cần nàng quan tâm.

      Ngư Ngư hiếm khi tiếp nhận lời thổ lộ của y, hai mắt sáng lên, mặc kệ là ai đuổi giết, nàng đều có thể yên tâm ăn cơm?

      sai. nghiệt nào đó bình tĩnh gật đầu, lại dùng ánh mắt bổ sung thêm: Cũng có thể yên tâm ăn ta.

      "..." Ngư Ngư hết sức kiên cường thoa lên mặt của nghiệt có khí tiết nào đó lớp thuốc độc.

      Thuốc này và thuốc chỉnh người mỗi lần khiến Hách Liên Dạ biến thành "Tiểu Dạ tỷ tỷ" là cùng nguyên lý.

      Nhưng mục đích của Ngư Ngư là chỉnh người chứ phải đả thương người, bởi vì dùng ở mặt, sợ làm hỏng làn da, hiệu quả của thuốc giãn nở cũng quá ràng, nhìn mặt chỉ mập thêm vòng.

      Hách Liên Dạ có gương mặt bánh bao, nhất định là nhìn rất buồn cười nhỉ?

      Nhưng chứng minh, người có ngũ quan dáng dấp xinh đẹp, cho dù có thay đổi khuôn mặt, cũng trở nên xấu xí khó coi.

      Còn Hách Liên Dạ nghiệt đến mức độ này, nếu đổi thành mặt bánh bao, chắc hẳn… nhìn rất đáng .

      Ngư Ngư rất cam lòng thừa nhận điểm này.

      Hách Liên Dạ cũng vội che mặt, bình tĩnh như ôm Ngư Ngư, dường như tâm tình tệ.

      Liếc nhìn xuống, xác định đám hắc y nhân bên dưới vẫn có động tĩnh gì, y an tâm thoải mái dùng ánh mắt với Ngư Ngư, có thể làm cho nàng cảm thấy thân thiết, mặt bánh bao ta cũng nhận.

      Chỉ lo mặt Ngư Ngư còn chưa đủ hồng, y còn bình tĩnh giải thích tường tận câu này, dù sao ta cũng chỉ để ý đến cái nhìn của nàng, nàng cảm thấy thích là được.

      "..." Ngư Ngư đằng đằng sát khí nhìn đám người áo đen đứng cách đó xa, những người này rốt cuộc có hay đây.

      Bọn họ , nàng có cách nào chỉnh tên nghiệt này!

      Đám người áo đen kia hiển nhiên đợi cũng chán rồi, người tiến đến trước mặt người dẫn đầu, “Đường chủ, thiếu chủ, ... có thể xuất .”

      thể! Nhất định là ở trong kinh thành, hơn nữa... Các người quên rồi sao? mười ngày ăn cơm rồi.”

      Hắc y nhân dẫn đầu tính trước nhìn bầu trời đỉnh đầu, “Cho dù xuất , chúng ta chỉ cần chờ chữ “đói” kia xuất là có thể tìm được !”

      Khóe miệng Ngư Ngư giật giật hai cái.

      tự mình tìm cơm ăn… là chuyện khá nguy hiểm đấy.

      Đám người áo đen kia cũng ngại cách tìm người chết người này, dứt khoát tìm chỗ ngồi xuống, im lặng nhìn lên bầu trời đỉnh đầu, chờ cái chữ “đói” kia xuất .

      Cứ như vậy, Ngư Ngư và Hách Liên Dạ cũng được.

      Hách Liên Dạ mừng rỡ nhìn kết quả như vậy, khẽ làm động tác mở rộng áo choàng bọc người trong lòng lại, sau đó vỗ vỗ nàng, dùng khẩu hình miệng , ngoan, ngủ .

      xong còn hết sức tự nhiên hôn nàng cái, giống như nụ hôn chúc ngủ ngon này là chuyện đương nhiên vậy.

      ...Vương gia định giải thích chút sao? Ngư Ngư rất muốn đánh người.

      Bởi vì bổn vương thích nàng. Hách Liên Dạ vẫn rất tự nhiên.

      Chẳng lẽ Vương gia thích ai hỏi mà hôn luôn người đó sao?

      biết. Ánh mắt của tên nghiệt nào đó bình tĩnh lại dịu dàng, bổn vương thích người khác.

      Giang Ngư Ngư : "..."

      Vì sao lúc nào nàng cũng đấu lại được tên đại phúc hắc chờ có cơ hội là lập tức thổ lộ này chứ?

      người bình tĩnh thong dong, người đằng đằng sát khí, hai người lại trao đổi ánh mắt thêm vài hiệp nữa, sau đó... Ngư Ngư bại trận.

      Cũng biết có phải nàng tức giận quá ràng hay , đám người áo đen bên dưới đột nhiên cảm thấy có chút bất an.

      “Đường chủ, chúng ta mang nhiều người đến kinh thành như vậy... Nghe , tổng bộ Phong Minh có thể ở kinh thành. Bởi vì Phong Minh chỉ công khai lộ mặt ở Tiền gia, thường xuyên xuất ở kinh thành.”

      Những người khác cũng giật mình phen, có chút lo lắng, “Đúng vậy đó đường chủ, có cần lên tiếng chào hỏi Phong Minh trước hay , nếu ngộ nhỡ chọc phải tên Phong Tứ Ý biến… Khụ khụ khụ.”

      Người nọ ho khan tiếng, cố gắng nuốt cái từ “biến thái” trở về, còn cẩn thận quay đầu nhìn bốn phía, sợ bị người khác nghe thấy.

      “Ngộ nhỡ trêu chọc minh chủ Phong Minh mất hứng, vậy...” Trong giọng còn mang theo điệu sợ hãi ràng.

      Ồ? Ngư Ngư cảm thấy hứng thú, ánh mắt cực kỳ chờ đợi nhìn Hách Liên Dạ, ra đời này còn có người biến thái giống như Vương gia? Cái người tên Phong Tứ Ý kia là ai?

      Nhưng Ngư Ngư quên, đời này làm gì có nhiều biến thái như vậy... Vậy còn có thể nhường cho người bình thường sống sao.

      ra lúc Ngư Ngư vừa mới tiến vào Tĩnh Vương phủ, Hách Liên Dạ từng lấy thân phận minh chủ Phong Minh xuất trước mặt nàng lần, còn mang nàng ra ngoài ăn.

      Nhưng Ngư Ngư rất bình tĩnh là quên cái người " quan trọng" kia.

      Hách Liên Dạ bị nàng hỏi, nhíu mày cười thần bí. Ngoan ngoãn ngủ , sáng mai cho nàng biết.

      Ngư Ngư lập tức nhắm mắt lại, thuận tiện kéo áo choàng che khuất mặt mình, miễn cho tên nghiệt nào đó lại hôn nàng.

      Mặc dù cái ôm có tồn tại quá mạnh mẽ, khiến nàng có cách nào xem ... Nhưng Ngư Ngư tự an ủi mình, phía sau chỉ là tấm bình phong "dùng tốt" khi ngủ, thể che mưa che gió, có thể giúp nàng đuổi muỗi, ừ, cứ cho là như vậy .

      Sáng ngày thứ hai, khi Ngư Ngư tỉnh lại phát mình về đến Tĩnh Vương phủ rồi.

      bàn bày biện điểm tâm sáng tinh xảo, dời tầm mắt sang bên trái, có thể nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của Hà Nghiêm.

      Về phần dời mắt sang bên phải... Ngư Ngư bình tĩnh để ý đến tên biến thái nào đó.

      "Vương phi, chuẩn bị xong nước ấm cho người rồi." Hà Nghiêm biết kích động cái gì, giọng cũng ổn định.

      ra cần Hà Nghiêm nhắc nhở, điểm tâm ngon bày ở trước mắt... Ngư Ngư làm sao có thể chậm trễ được?

      Dùng thời gian nhanh nhất để rửa mặt, lại trở về phòng thay y phục, sau đó Ngư Ngư tâm tình rất tốt chuẩn bị dùng bữa.

      Hà Nghiêm lập tức cướp lời mở miệng trước, "Vương phi, nghe người tò mò về minh chủ Phong Minh? ra Phong Tứ Ý chính là thân phận khác của Vương gia!"

      Mà khi đó Vương gia còn trẻ tuổi cảm thấy nhàm chán, biết thế nào lại tạo ra thân phận khác! Về phần nay thế lực của Phong Minh trải dài khắp thiên hạ, thực ra Vương gia cũng dụng tâm nhiều cho việc kinh doanh, có thể phát triển tốt như vậy, đơn giản là vì... vì Vương gia mạnh mẽ đến biến thái rồi. (┬_┬)

      Cuối cùng Hà Nghiêm cũng chờ được cơ hội khoe khoang Vương gia nhà mình, chuẩn bị thao thao bất tuyệt phen, liền thấy Ngư Ngư buông đũa xuống, dường như rất có hứng thú thào lặp lại, "Phong Tứ Ý?"

      Đúng vậy, tên này rất hào hiệp phải ?

      Hà Nghiêm còn chưa kịp hỏi, nghe thấy giọng hào hứng bừng bừng của Ngư Ngư, "Phong Tứ Ý, kẻ điên nhất, kẻ điên số ?"

      "Tên rất thân thiết, chẳng những thân phận, ngay cả cấp bậc cũng chỉ luôn!"

      Ngư Ngư xong liền nhìn về phía Hà Nghiêm, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

      Mặt Hà Nghiêm thoáng chốc đen xì lại, "Ta phải là kẻ điên số hai!"

      Hà Nghiêm xong, liền hận để đập đầu vào tường ngất .

      vừa cái gì vậy trời!

      "Vương, Vương phi... Ý của thuộc hạ là, tên này phải lý giải như vậy..." (┬_┬) Hà Nghiêm rất muốn khóc.

      Ngư Ngư như đứa trẻ thành , đương nhiên bắt nạt người khác , "Hóa ra là ta hiểu sai..."

      Nàng lập tức tiếp thu lời giải thích của Hà Nghiêm, sau đó suy nghĩ chút, "Đó là... Phong Tứ Ý, Phong treo cổ, Phong tự sát? Là ý này sao?" Ánh mắt sáng ngời lại ra.

      (Mấy cái tên Ngư Ngữ nghĩ ra là do nó đọc đồng vs chữ “Tứ Ý” =D)

      Đương nhiên càng phải?

      Nhưng vì sao lý giải của Vương phi lúc nào nghe dường như cũng rất có đạo lý vậy?

      Hà Nghiêm biết nên giải thích như thế nào, lúc này rất muốn khóc.

      chơi nữa, muốn về nhà... (┬_┬)

      "Tiểu nha đầu." Tiếng cười hết sức dịu dàng cuối cùng cũng vang lên.

      "Vương gia, người gọi tôi?" Ngư Ngư lập tức quay đầu nhìn y, bộ dạng tha thiết chờ mong muốn có bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu.

      nghiệt nào đó vừa bị nàng bẻ cong tên giả thành nhiều kiểu giải thích hề tức giận, chỉ vỗ đầu nàng cười, "Tiểu nha đầu, nàng đúng, khi lấy cái tên này, quả thực là suy nghĩ thấu đáo."

      Hiếm khi có lúc Hách Liên Dạ bình tĩnh như vậy, dĩ nhiên Ngư Ngư cũng phối hợp với y.

      Cho nên nàng rất khôn khéo , "Vương gia tự mình chơi , ta ăn cơm trước ." Ừ, rất "phối hợp"

      "..." Hà Nghiêm run rẩy dữ dội, chủ tử của bọn họ... lại bằng bữa cơm.

      Thân là kẻ biến thái cấp bậc phúc hắc, Hách Liên Dạ hoàn toàn để ý đến vô lương của Ngư Ngư.

      Đồ ăn bàn đều được bày đĩa , y cười lấy mấy món Ngư Ngư thích ăn đặt trước mặt nàng, bình tĩnh mở miệng, "Cho nên về sau tên của cục cưng để cho nàng đặt ."

      "..." Đôi đũa thiếu chút nữa rơi xuống, Ngư Ngư khó khăn nuốt thức ăn trong miệng xuống, sau đó rất cao hứng hỏi y, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, tỷ vậy lẽ trong bụng tỷ có em bé sao?"

      “Ta là cục cưng của hai người chúng ta.” Hách Liên Dạ cười rất dịu dàng.

      “Nhưng chúng ta đều là nữ mà.”

      “Nàng nhìn lầm rồi.”

      “Nhưng thị lực của tôi rất tốt.” Ngư Ngư dùng ánh mắt sáng long lanh chứng minh mình ngoa.

      “Nếu vậy...” Hách Liên Dạ ung dung giơ tay lên, “Ta cởi y phục cho nàng nhìn lại.”

      Hà Nghiêm run rẩy vịn tường rời từ sớm rồi.

      Từ sau khi Vương phi xuất ... Cuộc sống ở Vương phủ này rất khảo nghiệm người. (┬_┬)

      Hà Nghiêm bị dọa chạy mất, trong phòng chỉ còn lời đối thoại phúc hắc pk vô lương vẫn tiếp tục.

      Đương nhiên Ngư Ngư để cho tên nghiệt nào đó cởi y phục ra, mài mài răng, vẻ mặt khó hiểu , “ phải là đàn ông... Vậy đàn ông sao có thể mang thai được hả?”

      biết.” Phúc hắc nào đó cực kỳ bình tĩnh, “Nhưng đời này, chuyện bổn vương biết có rất nhiều, giống như trước đây, bổn vương biết mình động lòng với tiểu nha đầu vô lương.”

      “...”

      Rốt cuộc não của y cấu tạo từ cái gì vậy, vì sao lúc nào cũng có thể vòng chủ đề sang thổ lộ thế?

      Càng làm nàng tức giận hơn chính là, mỗi lần y vòng đều vô cùng hợp lý!

      Còn nàng mỗi khi nghe thấy lời thổ lộ của y, luôn luôn biết phải tiếp chiêu như thế nào.

      Ngư Ngư ôm bữa sáng chạy mất.

      Tĩnh Vương phủ và phủ Thượng Thư cách nhau rất gần, nàng đường trở về tiểu viện của Trình Ti Nghiên ở phủ Thượng Thư, vừa mới vào cửa, thiếu chút nữa đụng phải Tiểu Trần Tử khó chịu.

      làm sao vậy?”

      “Lúc nào cũng có người quấy rầy, ăn bữa sáng ngon!”

      Ừ... Người sành ăn theo đuổi điều này.
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 67. Vương gia rất biết cách dỗ nương tử vui vẻ
      Editor: penicillum
      Beta: Nana Trang

      Nhìn thấy Ngư Ngư, cuối cùng vẻ mặt của Tiểu Trần Tử cũng hòa hoãn chút, lập tức bắt chuyện với nàng, "Tiểu quỷ nước, có phúc, hôm nay có thể ăn điểm tâm cùng bổn thiếu gia!"

      "Ngừng uống thuốc rồi sao?" Ngư Ngư khích lệ nhìn , "Đừng như vậy, kiên trì uống thuốc , bệnh thần kinh của vẫn có thể chữa khỏi."

      Tiểu Trần Tử co rút khóe miệng, tiếp đó cả khuôn mặt cũng đều co rút, đột nhiên nện vào cánh cửa cái, " được, ta phải ăn cơm xong trước !"

      Ở điểm này, hai người sành ăn đều cùng theo đuổi, cho nên ai cũng nhảm nữa, vùi đầu bắt đầu ăn.

      ra hôm nay Ngư Ngư muốn tìm , ăn uống no đủ, liền hỏi, "Tối hôm qua sau khi cung yến kết thúc, đâu?"

      Tiểu Trần Tử sửng sốt, sau bất đắc dĩ lắc đầu, "Vẫn là như thế, dù cho có mặc hắc y che mặt, với phong thái nhàng của ta vẫn trở thành phong cảnh lóe sáng ở trong đêm tối, chỉ cần liếc mắt cái bị người ta nhìn ra."

      Sau khi xúc động xong, rất chân thành nhìn Ngư Ngư, "Tin tưởng ta, ta cũng muốn có khí chất tốt như vậy đâu."

      Ngư Ngư dùng ánh mắt so với còn chân thành hơn để nhìn lại , "Tôi nhận ra , là vì thức ăn trong ngực rơi ra ngoài."

      "Rơi chỗ nào?" Sắc mặt Tiểu Trần Tử lập tức thay đổi, "Chuyện quan trọng như vậy sao ngươi sớm? Nhặt lên chưa? Còn ăn được ?"

      Ừ… Quả nhiên là khí chất kinh người.

      Động kinh xong, cuối cùng Tiểu Trần Tử cũng chịu thành trả lời vấn đề tối hôm qua.

      ra đáp án cũng rất đơn giản ăn cái gì.

      Thức ăn ngon trong cung yến nhiều vô số, nhưng thân là Thái tử, lại là Thái tử lúc nào cũng lạnh như núi băng, hề có khí tức của người bình thường nên có, về cơ bản cũng có cơ hội ăn cái gì.

      Cho nên sau khi cung yến kết thúc, liền thay y phục dạ hành, chạy vội tới bên hồ... nướng thịt.

      "Vậy nhìn thấy đám người áo đen kia, sao tránh ?" Ngư Ngư cảm thấy hết sức kỳ quái.

      Đám người áo đen kia ràng phải là dạng hiền lành gì, chẳng những Thái tử tránh , còn giống như thi đấu cùng đám người áo đen kia coi ai có tốc độ nhanh hơn?

      Tiểu Trần Tử khinh bỉ trừng nàng cái, "Như vậy sao được, lỡ bọn họ muốn cướp đồ ăn của ta sao?"

      Giang Ngư Ngư: "..."

      tại sứ giả của các quốc gia vẫn ở lại trong kinh thành, ban ngày Thái tử bề bộn nhiều việc, thể tiếp tục ở chỗ của Ngư Ngư giở chứng động kinh, cho nên hai người hàn huyên thêm mấy câu, liền vội vã rời .

      Ngư Ngư cũng nhàn rỗi, Tiểu Trần Tử vừa mới rời , Phong Ngự Vũ phái người đến đưa tin tới, với nàng khí hậu ở Vệ quốc giống nơi này, muốn giúp nàng chuẩn bị chút đồ dùng đường , hỏi nàng có cái gì đặc biệt dặn dò gì .

      Có thể thấy, Phong Ngự Vũ xem nàng là muội muội mà chăm sóc rồi.

      Ngư Ngư cũng khách khí, có gì cần đặc biệt chuẩn bị, liền cho người truyền tin.

      Chẳng qua... Nàng cũng chiếm tiện nghi của người khác, có số việc, trước khi nàng rời kinh cần phải biết .

      Cài cửa lại, Ngư Ngư đứng ở trước gương đồng, cởi áo ra, cẩn thận nhìn cái bớt vai phải.

      được, vẫn thấy .

      Ngư Ngư trừng đến mỏi cả mắt, thuốc mắt tự chế cũng trào ra, nhưng vẫn có cách nào nhìn cái bớt này ở trong cái gương đồng mù mờ, cái bớt vai rốt cuộc là như thế nào.

      Xem ra, nhất định phải tìm người hỗ trợ.

      Nhưng người quen của ở cổ đại có hạn, người quen là phụ nữ càng có ai.

      ra Trình phu nhân cũng có thể tính là người, nhưng chuyện này liên quan đến việc quan trọng, càng ít người biết càng tốt. Ngư Ngư nghĩ tới nghĩ lui, buồn bực phát , nàng chỉ có thể tín nhiệm Hách Liên Dạ.

      ra cái bớt vai phải này, nếu như ở đại, mặc áo cổ rộng chút, hoặc là mùa hè ăn mặc mát mẻ, có rất nhiều người để vai trần vị trí này.

      Nhưng nơi này là cổ đại... Đừng là bả vai, ngay cả lộ cổ tay cũng được.

      suy nghĩ có người ở ngoài viện khá xa gọi nàng, Trình đại nhân gọi nàng qua.

      Gã sai vặt đến tìm nàng nhìn có chút quen mắt, nhìn thấy Ngư Ngư, liền bày ra bộ dáng đăm chiêu ủ dột muốn lại thôi.

      Ngư Ngư giật giật, cũng nhớ ra ta là ai.

      Lần trước Trình đại nhân tìm nàng, cũng là gã sai vặt này tới đưa tin, hơn nữa vào phủ khi Trình Ti Nghiên còn chưa là tài nữ, xem ra là tâm phúc Trình đại nhân.

      Bởi vì lời kế tiếp gã sai vặt muốn rất khảo nghiệm thần kinh của nàng, cho nên Ngư Ngư hết sức tự giác , "Câu thứ nhất của Tam Tự kinh tôi vẫn nhớ ..." Cho nên nếu tâm tình Trình đại nhân tốt, nàng có thể "biểu diễn" đọc thuộc lòng dụ dỗ Trình đại nhân vui vẻ. (┬_┬)

      Ngư Ngư rất hiếm khi muốn khóc.

      Còn phản ứng gã sai vặt kia là...

      Thở dài tiếng, gì.

      Nhưng ánh mắt khi nhìn Ngư Ngư có vui mừng, cũng có thương xót.

      Cửu tiểu thư trốn hôn lần, sau khi trở về trở nên lương thiện hơn rất nhiều... Cũng những lời dối có thiện ý an ủi người khác!

      Đáng tiếc... Mặc dù Cửu tiểu thư lương thiện, nhưng hề thông minh.

      nhiều ngày như vậy rồi, câu thứ nhất của Tam Tự kinh sao nàng có thể nhớ được.

      Mặc dù gì, nhưng Ngư Ngư nhìn vào ánh mắt cũng đoán được hơn nửa cảm xúc trong lòng .

      Ở trong mắt bọn họ, rốt cuộc Trình Ti Nghiên là loại người ngu ngốc đến mức nào vậy…

      Hà Nghiêm rất đúng, cuộc sống ở nơi này quả là mệt nhọc. (┬_┬)

      ra gã sai vặt lo lắng hơi nhiều, tâm tình Trình đại nhân có tồi tệ như vậy.

      Nhìn thấy Ngư Ngư, ông lập tức đuổi những người có nhiệm vụ trong phòng ra, "Cửu nhi, Thái tử Vệ quốc... Cha nghe ngóng cẩn thận, những năm này việc cố gắng nổ lực nhiều nhất là tìm hoàng muội mất tích của , chuyện này từ bỏ. Vừa rồi cha mới dò hỏi được bí mật, vai phải của tiểu Công chúa Vệ quốc có cái bớt, bây giờ con lập tức đến chỗ mẹ con để bà ấy nhìn xem, nắm được bằng chứng, cha cũng có thể ra mặt giúp con đuổi Thái tử Vệ quốc ."

      Lần này Ngư Ngư có lựa chọn khác.

      Nàng nhất định phải lập tức nhớ cái bớt giả này, nhưng bây giờ thể nhìn , nàng hoàn toàn có cách nào phán đoán cái bớt này dùng dược liệu gì để làm giả, càng tới tìm dược liệu tẩy cái bớt này.

      Trình đại nhân là người cha tốt, Trình phu nhân đối với nàng tốt cũng tệ, nhưng cũng là người tốt, nàng muốn để cho hai vợ chồng này bị cuốn vào trong mưu sao được.

      suy nghĩ nên kiếm cớ gì để chuồn , cửa sổ trong thư phòng đóng chặt đột nhiên xuất giọng của người khác.

      "Nhạc phụ đại nhân."

      "..." Trình đại nhân hận thể viết lên mặt bốn chữ to "Cút sang bên", gần đây thường xuyên xuất Vương gia quái dị nào đó.

      Đáng tiếc Hách Liên Dạ có chút tự giác nào.

      Y còn hết sức thân thiết đỡ Trình đại nhân, "Nhạc phụ đại nhân, lâu gặp."

      "Tối hôm qua ngươi còn theo lão phu đến cung yến!"

      Hách Liên Dạ hơi nhíu mi, "Vậy sao?"

      "..." Ngươi cứ việc thẳng người hoàn toàn nhìn thẳng vào ta là được! là... Cút sang bên!

      Trình đại nhân giận đến trừng mắt dựng râu, nhưng nghiệt nào đó vẫn bình tĩnh vô cùng, "Xin lỗi nhạc phụ đại nhân, tối hôm qua Nghiên Nghiên cũng có mặt, ánh mắt của ta luôn đặt ở người Nghiên Nghiên, có chú ý đến những người khác."

      Vốn thảnh thơi uống xong ly trà trái cây, Ngư Ngư chuẩn bị rót thêm ly nữa lặng lẽ mài răng.

      Nhưng rất ràng, sắc mặt của nàng cũng được tự nhiên, có chút ửng đỏ.

      Xem ra Cửu nhi cũng có chút hảo cảm với vị Vương gia quái dị này.

      Trình đại nhân là người từng trải, liếc mắt cái liền nhìn thấy manh mối.

      Hách Liên Dạ lại ở bên thấp giọng nhắc nhở, "Nghe sáng nay nhạc mẫu đại nhân gây gổ với ngài..."

      Trình đại nhân là người thông minh, có mấy lời Hách Liên Dạ cần thẳng ông cũng hiểu được,

      Chẳng qua sau khi hiểu ra, nét mặt già nua khỏi đỏ lên.

      Ý này là muốn ông mấy lời ngon tiếng ngọt, dụ dỗ phu nhân vui vẻ sao?

      bậy, lão phu sợ vợ... Đúng, sợ!

      Vẻ mặt Trình đại nhân chính nghĩa lẫm nhiên, "Lão phu còn có việc, Tĩnh Vương gia xin cứ tự nhiên."

      xong, ông vội vàng bước ra khỏi thư phòng, nhìn hướng , là muốn tìm Trình phu nhân.

      Nhưng tới phút, ông lại quay trở lại.

      Hơn nữa lần này, ánh mắt của ông rất là nghiêm túc, ý bảo Hách Liên Dạ qua bên với ông, sau đó thấp giọng hỏi y, "Ngươi cố ý vậy là muốn dỗ Cửu nhi vui vẻ, ra ngươi chỉ chú ý đến Cửu nhi đúng ?"

      "Câu vừa rồi quả tính là , " Hách Liên Dạ bình tĩnh như nhìn sắc mặt Trình đại nhân loáng thoáng có dấu hiệu nổi giận, "Tối hôm qua lúc vừa tới Tĩnh Vương phủ, ta có chào hỏi Trình đại nhân, lúc ấy ta có nhìn thấy ngài."

      ... Ý này chính là sau đó ngươi liền coi ta là khí đúng ?

      Trình đại nhân biết mình nên nổi giận hay nên hài lòng, trợn mắt nhìn Hách Liên Dạ rồi phất tay áo bỏ .

      Ngư Ngư ôm ly trà ra ngoài, làm bộ bình tĩnh , "... Ta có việc muốn huynh giúp tay."

      ra lời Trình đại nhân lúc nãy, Hách Liên Dạ đều nghe thấy, cho nên cũng đoán được Ngư Ngư định nhờ y giúp việc gì.

      Sắc mặt có gì thay đổi, thoạt nhìn y cũng rất bình tĩnh theo sát Ngư Ngư trở về phòng.

      người Trình Ti Nghiên có quá nhiều bí mật, cho nên hạ ra cấm lệnh, bất luận kẻ nào cũng được đến gần tiểu viện nơi nàng ở.

      Viện này có ai phục vụ, cho nên tại Ngư Ngư cũng cần cố ý giả bộ.

      Tiện tiện đấy, nhưng... nơi này chỉ có hai người, cộng thêm chuyện bọn họ sắp làm là có chút mập mờ.

      Ngư Ngư uống hớp trà, ở trong lòng thầm nhắc nhở mình, có việc gì có việc gì, coi như mùa hè mặc ít .

      "Ngư Ngư."

      Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nghiêm túc hiếm thấy của Hách Liên Dạ.

      Ngư Ngư ngẩng đầu nghi ngờ, phát vẻ mặt y cũng có thể dùng từ "nghiêm túc" để hình dung.

      "Ta có thuộc hạ nữ tin cậy, " Hách Liên Dạ chậm rãi giải thích, "Nếu ta gọi người đến giúp nàng chuyện này."

      "Ta rất thích nàng, cũng nhận định phải nàng cưới, nhưng ta ở lúc chúng ta còn chưa thành thân có hành động lỗ mãng nào với nàng. Nàng yên tâm, ta tuyệt đối có bất kì ý nghĩ xấu xa nào cả."

      "... Ơ." Lần đầu tiên thấy bộ dạng này của y, Ngư Ngư ngẩn người.

      Bình thường lúc đấu võ mồm với y đều tới tôi cực kỳ vui vẻ, ngược lại tại lại biết nên cái gì.

      Nhưng dường như trong lòng vì thái độ trịnh trọng và quý trọng này của y mà có thêm chút ấm áp.

      Có lời tự bạch vừa rồi của Hách Liên Dạ, thái độ của hai người cũng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.

      Nhưng sau khi Ngư Ngư lộ vai phải ra để Hách Liên Dạ giúp nàng kiểm tra, cho ra kết luận cái bớt kia hình như là .

      Làm sao có thể!

      Trình đại nhân phải là người hồ đồ, Trình Ti Nghiên có phải là con của ông hay , chẳng lẽ ông còn biết hay sao?

      Huống chi, dung mạo của Trình Ti Nghiên cũng có chút tương tự với mấy vị thiên kim Trình gia, nàng xác thực là người của Trình gia!

      Ngư Ngư tin chuyện quỷ quái này, mặc xong y phục cau mày, bắt đầu nghĩ có phải có dược liệu gì có thể làm giả cái bớt mà nàng nghĩ tới hay .

      Còn Hách Liên Dạ im lặng hồi lâu, đột nhiên mở miệng, "Chúng ta cần phải biết 'chủ nhân' là ai."
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :