1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Đừng tưởng chị đây có bầu các cướp chồng chị được. Các đánh giá chính mình quá cao!
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Các nàng ít comment thế:yoyo59::yoyo59::yoyo59::yoyo59::yoyo59:
      béo xinhsanone2112 thích bài này.

    3. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      :yoyo60:cảm giác như bị bỏ rơi ấy nhỉ @Linh Sờ Tinh
      Mộ nữ lại bị dòm ngó tới :))))))
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    4. Nguyễn^_^An

      Nguyễn^_^An New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      12
      Chọc phải Mộ nữ chắc chắn có kẻ chết sớm :v
      Ko biết kẻ nào định án sát Mộ nữ đây? Có kịch hay để xem roài. Cơ mà ta nghĩ tên này đầu óc có vấn đề. Chọc ai ko chọc. chọc bà la sát :v
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 105: Những cơn sóng còn dư lại

      Edit: Linh Sờ Tinh

      Nguyên Thành đế nhìn nữ nhân dung nhan tinh xảo phía dưới, ném mạnh xấp ghi chép tra hỏi xuống.

      Đức phi run rẩy cầm tập ghi chép lên, mới chỉ nhìn hai hàng đầu thấy cả người vô lực, ngồi phịch mặt đất. Nắm đấm siết chặt lại, ánh mắt hoang mang, khóc nháo, cũng kêu oan.



      Chẳng phải sớm chuẩn bị rồi sao? Ít nhất những ngày tháng sống trong hoảng sợ chấm dứt rồi, nếu bà ta cũng sắp chịu đựng nổi dằn vặt cắn rứt nữa rồi. Tháng ngày sống trong thâm cung, ngoảnh mặt cũng trải qua ba mươi năm, cuối cùng chỉ đổi lấy dải lụa trắng. Bà ta nhìn chằm chằm chiếc nhẫn tay, trái tim hoang tàn, tia gợn sóng.


      “Ngươi còn muốn ?”


      Nguyên Thành đế bước lại gần ngồi xuống, nhìn hình dáng vẻ của bà ta mà cảm khái. Người phụ nữ này từ lúc lặng lẽ theo mình, cho đến nay đứng vào hàng vị tứ phi, rốt cuộc là còn có gì bất mãn, lại khiến cho bà làm ra việc ngỗ ngược như vậy chứ?



      Nghe câu hỏi của Nguyên Thành đế, Đức phi dần dần hoàn hồn. Ngửa đầu nhìn người mà mình hầu hạ cả đời, nước mắt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt.



      “Hoàng thượng, nô tì theo hầu bên cạnh ngài gần ba mươi năm, từ lâu còn muốn tranh thủ tình cảm của ngài. Lúc trẻ được sủng ái, chứ đừng đến lúc xuân hết hoa tàn.”


      Nữ nhân cúi đầu khóc nức nở, hình như có chút hoảng hốt, “Hoàng thượng mấy năm nay còn thường đến chỗ nô tì, ngẫu nhiên đến cũng là cách mấy tháng. Canh giữ tòa cung điện lớn như vậy, Hoàng thượng có biết cảm giác mà thiếp phải trải qua, cảm giác từng đêm đơn tịch mịch là như thế nào ?”



      Cung trang xộc xệch, hai mắt đẫm lệ, Đức phi cười thảm, “Sao Hoàng thượng có thể biết được? Trong cung mỹ nhân vô số, hàng năm đều có người mới đến, chỉ có lão nhân trong hậu cung mới thấy độc tịch liêu thôi, nhất là người có con nối dòng!”



      Nguyên Thành đế nhìn hai mắt phiếm hồng của bà ta, chợt nghe hai chữ con nối dòng, hai tay ông nắm chặt thành quyền.


      “Hoàng thượng còn nhớ Thanh Nhi ? Đứa con mà chưa từng được gọi ngài tiếng phụ hoàng ấy? Đứa con được ngài khen tặng là Tam hoàng tử thông minh ấy?” giọng Đức phi khàn khàn, thở gấp.


      “Nếu phải tiện nhân Thục phi kia sai hai kẻ sai vặt đưa đồ vật sạch đến, sao Thanh Nhi của nô tì có thể trở lại chứ?”


      Bà ta khóc lớn thành tiếng, ngừng thút thít. “Hoàng thượng, vì sao ngài thiên vị con trai của nô tì, sao lại để ý quan tâm đến Thanh Nhi vậy?”



      “Ngươi, ngươi già mồm biết phải trái!” ngực Nguyên Thành đế phập phồng, nhớ đến con trai sớm còn, đau lòng buồn bã. “Thanh Nhi đột nhiên bị bệnh, ai có thể ngờ lại bệnh nặng như vậy, nhất thời chờ được? Huống chi lúc đó Vân Nhi sốt cao cực kì nguy hiểm, tính mạng như chỉ mành treo chuông, ngự y thể bỏ được!”



      Đức phi có tai như điếc, tiếp tục rống, “Hoàng thượng! Tiện nhân Thục phi kia ngừng hại Thanh Nhi, đúng lúc nô tì đau buồn vì mất con lại bỏ thuốc, làm cho nô tì thể sinh con nữa!”



      “Chuyện đó ràng là do Phúc quý tần làm, quá trình thẩm án ngươi cũng tham dự, sao có thể lại đổ tội lên đầu người khác nữa?” Nguyên Thành đế thấy nàng điên cuồng, nghe lọt tai lời người khác , muốn nhấc chân chạy.



      “Hoàng thượng! Phúc quý tần là người của ả, ràng là bị ả ta sai khiến! Từ lúc Thanh Nhi mất, nô tì ngủ yên ngày nào, suốt hai mươi lăm năm qua đấu lại nàng ta, nô tì chết nhắm mắt!”



      “Quả thực là bất trị!”




      “Cố Trường Đức, lôi nàng xuống.”

      “Hoàng thượng! Nô tì hận nàng ta, hận cả con trai của nàng ta, nô tì muốn chống mắt lên xem tiện nhân kia được chết cách tử tế!”



      Bên tai Nguyên Thành đế vẫn còn vang lên tiếng bà ta điên cuống kêu gào. ra nữ nhân này mưu từ lâu rồi, chỉ là thường ngày phát ra thôi . Nghĩ đến còn có nữ nhân nữa phải xét tội, Nguyên Thành đế chau mày. Biết hậu cung trước giờ sạch . Nhưng đến lúc phải tự mình xử tội những nữ nhân làm bạn với mình mấy chục năm, phải là có chút đau lòng.



      Trong Ngọc Diệp cung, Nguyên Thành đế kềm được tức giận.

      “Chuyện đến mức này, ngươi còn dám lừa dối!”



      “Hoàng thượng, nô tì bị oan! Đức phi có chỉ ra nô tì, sao ngài lại có thể dễ dàng tin lời của cung nữ? Nhất định là có người muốn hãm hại nô tì, nhắm vào địa vị của Quý phi!”



      Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Quý phi, nhìn bà ta quỳ xuống đất kêu oan, nỗi tức giận trong lòng Nguyên Thành đế thể nào giảm được.




      Người này đến giờ vẫn tỉnh ngộ, cho rằng lão thất phu An Quốc Công kia còn có thể bảo vệ nàng.



      “Có phải ngươi cho rằng Mạc Bắc phải dụng binh, trẫm bó tay bó chân, dám động đến phủ Quốc Công! Ngươi cho rằng người của giám sát tư đều là người vô dụng sao!”



      “Hoàng thượng!” Cố Trường Đức vội vã tiến vào cấp báo. “ Nha hoàn thân tín của Đức phi treo cổ tự tử trong ngục.”



      Thần sắc Nguyên Thành đế trở nên hung ác, ánh mắt lãnh gì sánh được. Được lắm, tên nghịch thần An Quốc Công ngại mình sống quá lâu đây mà!



      Thoáng nhìn nữ nhân mặt đất thở ra hơi nhõm, cơn tức của Nguyên Thành đế càng lớn hơn.



      “Đức phi có khai gì sao?”



      “Hoàng thượng, Đức phi nương nương điên rồi, nhận ra ai cả.” Cố Trường Đức nhớ đến Đức phi đầu tóc bù xù, thấy người cắn, bất đắc dĩ lắc đầu.



      “Tốt. Người điên, kẻ chết! Quý phi, khả năng của ngươi cũng !” Nguyên Thành đế đập bàn, cũng ngừng lại, “Vậy cố gắng canh giữ Ngọc Diệp cung này cho tốt vào, trẫm thành toàn cho ngươi!”




      Cố Trường Đức đuổi theo, sợ rơi đầu. Đây là lần đầu tiên trong mấy năm nay Nguyên Thành đế mới tức giận như vậy, chưởng vừa rồi trong cung của Quý phi, hầu như toàn bộ vật dụng bàn đều nảy lên.




      “Cố Trường Đức, chuẩn bị thánh chỉ.”



      Ngày hôm sau, Nguyên Thành đế hạ hai đạo chỉ, toàn bộ Kinh Thành đều xôn xao.



      Vụ án Liễu phi hôn mê bất tỉnh được định, giả oan cho trắc phi Mộ thị, lần này xử trí rât thẳng tay.



      Phế truất Đức phi làm thứ dân, giam vào lãnh cung. Tam Hoàng tử Tông Chính Thanh, sửa thành con danh nghĩa của Hoàng quý phi.



      Tước vị của phủ An Quốc Công cũng thay đổi thành chỉ được hưởng tước vị trong ba đời. Về phần Quý phi, ở trong cung, bị đồn là chịu đả kích quá lớn, bệnh dậy nổi, dưỡng bệnh tong Ngọc Diệp cung ra ngoài.




      Các thế tộc cũng bị ảnh hưởng bởi việc hậu phi lên lên xuống xuống, nay đối với việc An Quốc Công bị giáng chức cũng thấy kinh hãi run sợ.



      Tước vị của An Quốc Công là Tiên hoàng ngự phong. Hôm nay Nguyên Thành hoàng đế ban thánh chỉ, chính là bất kính đối với Tiên hoàng, chặt đứt tiền đồ sau này của An Quốc Công phủ. Các quan ngự sử đều dâng tấu lên can ngăn, lại bị Nguyên Thành đế trả về hết, thái độ cực kỳ cứng rắn, thực là hiếm thấy.


      An Quốc Công bảy mươi tuổi khấu tạ thánh ân, sau đó đột nhiên ngất xỉu, hôn mê bất tỉnh.



      Phủ Quốc Công ngoài trưởng tử có chút tiền đồ vốn cũng có người nối nghiệp. Mặc dù An Quốc Công có tước vị, nhưng cũng còn qua lại với quá nhiều người. Hôm nay bị Nguyên Thành đế thay đổi việc kế thừa tước vị, là vẫn còn được “ kế thừa trong ba đời” nhưng như thế thực ra con đường phía trước coi như bị cắt đứt.



      Tông Chính Lâm nghe tin chỉ đạm mạc gật đầu. Mộ Tịch Dao bị náo loạn liên lụy hồi, coi như đáng. Chắc chắn nàng vô cùng đắc ý. Nhưng mà chuyện này cũng tốt, ít ra trong khoảng thời gian tới Tông Chính Thuần hành động cách thiếu suy nghĩ. Trải qua chuyện này, khi Mộ Tịch Dao sinh con an toàn hơn, rời kinh cũng đỡ lo lắng.



      Đúng như Tông Chính Lâm đoán, Mộ Tịch Dao cười đến vô cùng vui sướng ở Đan Như Uyển.


      Đợi mất mấy ngày, cuối cùng cũng thấy được kết quả mà nàng muốn. Mặc dù thể nhổ tận gốc An Quốc Công, nhưng như thế coi như cũng thương đến tận gân cốt rồi. Lần này Nguyên Thành đế quyết đoán, có khí chất minh quân.



      Thiếu thế lực của An Quốc Công chống đỡ, Quý phi trở nên sợ hãi. Huống chi bà ta còn bị Nguyên Thành đế cấm túc trong Ngọc Diệp cung cho ra ngoài.



      Trong lòng Mộ Tịch Dao thấy vui vẻ, hứng trí dẫn Thành Khánh dạo vườn hoa.



      Triệu ma ma và Mặc Lan theo sau, thấy chủ tử vui vẻ, cuối cùng cũng hiểu , lúc trước chủ tử vô cùng nắm chắc mọi chuyện, bọn họ lo lắng quá nhiều mà thôi. Thảo nào lúc chủ tử thấy tinh thần sa sút, lại kêu muốn chờ người bị lột da, ra là nắm chặt mọi việc trong tay rồi.



      Hách Liên Mẫn Mẫn ngơ ngác nhìn tin tức mời được đưa đến, chỉ thấy quá mức với vẩn.



      Mộ Tịch Dao những có thể giải oan, mà còn đạp đổ Đức phi, kéo ngã An Quốc Công? Hách thị có nghĩ cũng dán nghĩ đến, tước hiệu Quốc Công là do Tiên hoàng ban tặng, sao có thể đổ liền đổ chứ?



      Cùng có suy nghĩ như nàng ta, còn có Vạn Tịnh Văn.


      Vạn Tịnh Văn quả thực dám tin vào tai mình. Lúc nghe được Nguyên Thành đế tra mọi việc, cũng chỉ nghĩ là có thể bắt được vài phi tần. Hôm nay lại ngờ lại thấy được đại biến hóa như thế, toàn bộ Kinh Thành đều rung chuyển.



      Kiếp trước phủ An Quốc Công bị nhổ tận gốc là vào giai đoạn Kiến An đế đăng ngôi, nhưng bây giờ Tông Chính Lâm còn chưa đăng cơ Quốc Công phủ bị Nguyên Thành đế dẹp bỏ rồi. Điều này làm cho Vạn Tịnh Văn vô cùng nghi ngờ, do bản thân mình quá lạc quan, hay là do mình có thể sống lại nên thể nắm chắc được mọi chuyện?



      Nếu Mộ Tịch Dao biết được có người cũng có kinh nghiệm như mình nhưng lại thể dùng được, khẳng định vô cùng tán thành. Cho tới bây giờ, kí ức trong đầu của Mộ nữ cũng chỉ có thể chỉ điểm vài chuyện vụn vặt, chẳng giúp được gì trong những mưu tính của mình cả. Nhưng cũng may là nàng tìm được đường khác, tiết kiệm được rất nhiều công sức. Mặt dày dựa vào Boss đại nhân, tuyệt đối là chỉ có thể trộm giở thủ đoạn gian sảo, có con đường thứ hai.



      “Uy Nhuy, ngươi thấy việc này thế nào?”



      “Phụ thân, chỉ sợ là Hoàng thượng sớm động tâm với thế lực của các thế tộc rồi. Chỉ sợ là sau chiến Mạc Bắc, bắt đầu thực .” Hách Liên Uy Nhuy ngồi giữa trời hè nóng bức nhưng lại thấy lạnh lẽo vô cùng .



      “Về phần Mộ thị, thực lợi hại.” Khuôn mặt trẻ tuổi của nàng như trăng sáng, mở miệng nhàng. “Riêng về việc này, Uy Nguy nhận thua.”



      “Hả? Nếu đổi lại là Uy Nhuy, có thể tự bảo vệ mình ?”



      “Có thể. Nhưng nhưng có cách nào để dao động Quý phi và căn cơ của Quốc Công phủ.”




      Hách Liên Chương thấy thực hứng thú. Mộ thị đó quả là có tài năng tuyệt diễm, Uy Nhuy sao có thể làm được như vậy?



      “Phụ thân, người chết thể cãi lại.” Hách Liên Uy Nhuy cười rộ lên. Giết chết Cam Phó Vi trước, trực tiếp tụ vu oan cho mình, đợi khi mọi người đều tập trung chú ý vào bản án , lại tung mồi nhử “Hung thủ ”, lúc đấu tranh với Thiên Tư giám lật lại bản án. Cứ như vậy, từ đầu tới cuối ai cũng tin rằng nàng ta bị người khác mưu hại, oan uổng , nàng ta là vô cùng trong sạch.


      Tự mình thể xóa bỏ nghi vấn về số mệnh, vậy nhờ vào người khác để lật lại bản án của mình, sau đó dẫn dắt mọi người tin vào mệnh số, lại chứng minh mình bị vu oan thêm lần nữa. đời này ít kẻ thông minh. Kỳ án đặc biệt như vậy, tất nhiên có rất nhiều người muốn thử sức, hòng dựa vào đó mà nổi danh. Chẳng lẽ còn sợ ai giúp?



      Hách Liên Chương nghe mưu kế của nữ nhi, lắc đầu gạt bỏ. “Quá thâm độc, quanh minh.”



      “Sở dĩ Uy Nhuy vậy, là dựa vào tình hình, quả nữ nhi thua Mộ thị. Uy Nhuy chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.”



      “Sau này phải ghi nhớ làm việc quanh minh chính đại, đừng lầm đương lạc lối.”



      Hách Liên Uy Nhuy đồng ý. Đợi sau khi Hách Liên chương , sắc mặt mới trầm xuống.



      Quang minh chính đại? Phụ thân, nếu mọi việc đều bằng phẳng như vậy, nàng mất mạng từ lâu rồi!


      *****


      Mộ Tịch Đình im lặng ngắm màn mưa rơi ngoài cửa sổ, tiếng mưa lại thể át tiếng muộn phiền trong lòng.


      Mấy ngày nay điện hạ luôn nghỉ ở chỗ nàng, sao nàng lại biết lý do chứ. Chẳng qua cũng là vì cái danh “Mộ thị” thôi, trước đây điện hạ hay gọi thẳng khuê danh của nàng, nay lại chưa từng gọi lại.


      Cái loại khắc cốt ghi tâm đó là loại tình cảm sâu đến mức nào, tại sao lại thể bỏ xuống được .


      Mộ Tịch Đình chưa từng thấy Mộ Tịch Dao nhìn thẳng vào uy nghiêm của Hoàng đế, tất nhiên có cách nào tưởng tượng được rung động và thưởng thức của Tông Chính Minh. Loại nữ tử có can đảm, khí phách, học thức như nàng ấy rất ít, phong thái của nàng làm Tông Chính Minh ghi khắc quên.



      Mộ Tịch Đình nắm chặt tay, do dự. Nữ nhân kia , chỉ cần nàng làm theo lời nàng ta, liền có thể khiến cho điện hạ hết hy vọng, liệu có ?



      Trong Đan Như Uyển, Tông Chính Lâm đọc ‘Lời của Vật’ cho thai nhi trong bụng nghe, vừa ôm Mộ Tịch Dao vô cùng thân thiết.


      “Hai ngày nữa đại sư vè đến Thịnh Kinh , có muốn đến An Quốc Tự chuyến ?”



      “Có thể sao?” Mộ Tịch Dao mừng rỡ. Lần trước Tông Chính Lâm cảnh cáo nàng được xuất cung, sao đột nhiên lại đổi tính vậy?


      Đây là biểu của “ chột dạ” khi làm chuyện xấu sau lưng nàng sao ?



      “Điện hạ ngài vừa ngủ với nữ nhân sao?” Lần trước là Đường Tuệ Như, lần này là ai đây?
      minhhanhng, Sweet you, levuong27 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :