1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không nhớ, không quên - Trừu Phong Mạc Hề (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51.1

      Editor: Lost In Love


      Cơ thể mệt mỏi cả ngày ngâm vào nước ấm, trong thời gian ngắn, giống như qua cả thiên đường và địa ngục. Chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, gần như nhìn thấy toàn bộ cuộc sống.

      Lúc vừa bắt đầu nên có hy vọng gì, tin tưởng vốn là ngu ngốc.

      Mà tình , mãi mãi khiến người ta trở nên ngu ngốc hơn.

      bàn tay từ phía sau lưng luồn qua vai của , ngón tay mò lên vành tai , nụ hôn dừng lại gáy của . Hàn Niệm hơi ưỡn về sau, nghênh đón ánh mắt của , đôi mắt trong vắt sáng ngời giống như bị sương mù trong phòng tắm che phủ, Hàn Niệm nhìn ra rốt cuộc trong đôi mắt ấy là , hay là hận.

      Trần truồng vừa nóng vừa mềm mại ngăm trong nước, di chuyển bàn tay, bóp lên làn da mềm mại của , vừa nóng nảy vừa cố kiềm chế, Hàn Niệm nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của , nụ hôn dừng ở cổ càng ngày càng sâu hơn, nóng bỏng, nóng bỏng đến mức khiến gần như phải tin chỉ .

      trở tay ra sau quấn lấy cổ , hôn lên môi . Kỹ thuật hôn của luôn rất tốt, nhưng Hàn Niệm có người khác để so sánh với , chỉ biết từ trước đến nay nụ hôn của đều khiến mê muội.

      Môi lưỡi giao nhau, giữa lúc vành tai và tóc mai chạm vào nhau thầm, "Xấu hổ sao?"

      Hàn Niệm lắc đầu, mỉm cười, giống như cười ngây thơ, cũng giống như tự giễu, " nghĩ em vẫn còn mười bảy tuổi à?"

      Lúc mười bảy tuổi, lần đầu tiên bọn họ hôn môi, mặt đỏ ửng, chỉ ở tuổi đó, mới có thể vì nụ hôn, cái ôm, thậm chí lần nắm tay mà thẹn thùng.

      Đó là trước khi muốn lên đại học báo danh, đến nhà họ Cố tìm . Đường Khải mất chưa được trăm ngày, Đường Diệc Thiên và Đường Diệc Nhu sống nhờ ở nhà họ Cố, do ruột Đường Lỵ chăm sóc.



      Lúc ấy đàn ông của nhà họ Cố chỉ còn Cố Hoài Sơn, khi Hàn Niệm đến, ông chuyện với con Cam Nguyện ở trong sân. ngẩng đầu, thấy Đường Diệc Thiên mặc quần áo màu đen đứng ở ban công lầu ba, nhìn hai cha con trong sân, đôi mắt vô cùng nặng nề.

      Từng là thiếu niên luôn sáng rỡ và chói lóa trong mắt Hàn Niệm, lúc này chói lọi tuột xuống tận cùng, cặp mắt u ám nhìn thấy chút ánh sáng.

      cẩn thận qua phòng lớn ở lầu, nghe Đường Lỵ và Thẩm Diễm Thu chuyện với nhau, "Nhà họ Đường xảy ra chuyện lớn như vậy, Hàn Niệm còn đến tìm Diệc Thiên, tệ."

      mím môi, lén tiếp lên . Từ trước tới nay tình cảm của và Đường Diệc Thiên đều rất đơn thuần, cũng luôn tin nó mãi đơn thuần như vậy.

      Cửa phòng dành cho khách ở lầu ba khép hờ, Hàn Niệm nhàng đẩy cửa ra, thiếu niên còn ngồi ban công tập trung nhìn xuống, vẫn chưa phát có người đến gần. từ từ đến gần, đưa tay ra ôm lấy từng phía sau, chiếc mũi xinh nhắn chống lưng , mát lạnh.

      Thời tiết mùa hè, bầu khí vô cùng oi bức, người lại lạnh lẽo, dường như hợp với thế giới này. Hàn Niệm với cả người đầy mồ hôi tới, nóng hổi dán sát lên lưng .

      Đường Diệc Thiên quay người lại, ngẩng mặt nhìn cười, ánh nắng mùa hạ phơi hai má của đỏ bừng, tóc ở thái dương đều ướt sũng mồ hôi, dính bên tai.

      "Sao lại nhiều mồ hôi như vậy?" hỏi , nấm hương giống như bị nấu thành canh, hơi nóng bốc lên hừng hực.

      "Em ngồi xe buýt đến!" cười khẽ, "Thực ra em tìm mãi có xe, phải cố gắng bằng phương tiện xe buýt!" Sau khi quen với em bọn họ, bình thường Hàn Niệm ra ngoài hầu như đều ngồi xe của nhà họ Đường, sau này là Đường Diệc Thiên tự lái xe đưa đón , quả thực lâu chen chúc xe buýt, nhất là ở mùa hạ nóng bức.

      "Sao thuê xe?" đưa tay lau mồ hôi cho , đầu ngón tay lạnh lẽo của sờ lên trán của , vô cùng thoải mái.

      Bị chạm vào mặt Hàn Niệm càng đỏ hơn, thực nóng giống như trứng gà mới chiên! ràng cảm thấy vô cùng thoải máu, nhưng vẫn tự chủ được hơi tránh né, trong giọng có chút run rẩy, "Đường Diệc Thiên, thực ra em muốn xe buýt, cho nên...Sau này chung xe buýt với em như lúc trước nha! Em rất thích!"

      biết, bây giờ ngăn cách giữa bọn họ, chỉ là tình trạng gia đình chênh lệch lớn, còn có lòng tự ái của Đường Diệc Thiên. Mà chỗ thích ở , là tự tin, từng tự tin và cho , lúc này muốn trả nó lại cho Đường Diệc Thiên.

      Mũi chân của căng thẳng vẽ vời mặt đất, "Em nghe muốn nghỉ học, còn làm visa..." xong mặt càng ngày càng nóng, chạy mạch đến, cổ họng khô khốc gần như ra tiếng, "Em chờ ở trường học..."

      cúi đầu, lông mi dài che khuất hai mắt, chiếc mũi tinh tế có lớp mồ hôi, môi hơi khô, nhịn được lè lưỡi liếm. đột nhiên nắm lấy cổ tay , Hàn Niệm ngẩng đầu, đôi mắt sợ hãi giống như nai con.

      cho kịp chuẩn bị cúi đầu hôn xuống, trực tiếp và đột ngột, khác với lãng mạn và ấm áp trong tưởng tượng của .

      Từ lúc bọn họ chưa ở cùng chỗ, Hàn Niệm tưởng tượng nếu hôn lên môi mình, thế nào? từng đọc rất nhiều tiểu thuyết diễm tình lãng mạn, nụ hôn đầu trong đó giống như gió xuân, giống như mùa thu, giống như tất cả những thứ mềm mại và tốt đẹp.

      Nhưng trong thực, nụ hôn Đường Diệc Thiên cho này chỉ có nóng bỏng, nóng bỏng muốn trút hết tình cảm cuồn cuộn trong lòng ra, nóng bỏng muốn xoá độ ấm người , nóng bỏng như muốn với mình ở thế giới này phải có mình .
      Last edited by a moderator: 4/12/15
      Phong nguyet, thư hồheo điên thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 51.2

      Editor: Lost In Love


      Tường ngoài vừa cứng vừa cấn, lại kiên quyết áp chặt lên tha, lúc bắt đầu cũng rất vụng về, biết nụ hôn toàn vẹn cần kỹ xảo như thế nào, chỉ thô bạo đè chặt , thay vì là hôn , bằng lấp kín miệng của mà thôi. Hàn Niệm chống tay trước ngực , nơi ấy phập phồng dữ dội, cơ thể lạnh lẽo nóng lên trong phút chốc, mồ hôi rỉ ra áo T-shirt bằng vải bông, lòng bàn tay ẩm ướt dinh dính.

      Răng đập vào môi , rất đau, ư tiếng, giãy giụa, lè lưỡi ra đẩy . Lúc chiếc lưỡi mềm mại chạm vào đôi môi khô khốc và nóng hổi của , bị thiêu đốt, ngậm chặt miệng, ra sức mút lấy chiếc lưỡi của , mút đến lỗ tai phát đau cũng nhả ra.

      Bọn họ đều hiểu chuyện giữa nam và nữ, tuy cả đầu đầy ảo tưởng, nhưng cũng biết hôn là thế nào, trong nháy mắt bị chiếm giữ khiến đầu trông rỗng, mở mắt ra, đối diện với ánh nắng chiều, chiếu vào mắt mở ra được. Ngược chiều với ánh sáng, mặt mày của ràng lắm, chỉ nhớ đôi mắt giống như mực trong đêm lộ ra nhiều đốm sáng .

      Giống như ngôi sao rất xa, sáng tỏ, nhưng sâu lắng mê hoặc.

      Chi tiết nụ hôn đó quên từ sớm, chỉ có việc cắn nát môi là còn trong trí nhớ, sau đó bọn họ đỏ mặt ôm nhau, ai dám nhìn ai.

      Nhưng lúc nào nhớ lại, cũng cảm thấy đẹp đẽ. Bởi vì ngắn ngủi đó, nghe thấy lòng mình với , "Hàn Niệm, mày người này suốt đời."

      * * *

      Ngồi trong bồn tắm, Đường Diệc Thiên vây phía sau , hai người ướt đầm đìa dựa vào nhau, thử hỏi câu, "Tiểu Niệm, có thể ?"

      "Ừ..." Hàn Niệm đắm chìm trong ký ức ngây thơ kia, giây phút đơn thuần ấy, còn bọn họ đơn thuần hơn thế, nhưng mãi mãi thể quay trở lại.

      đồng ý của , nắm lấy eo , hơi nhấc lên, có nước ấm bôi trơn, vào cũng khó khăn lắm, nhưng hình như trong tiềm thức có chút kháng cự, dưới thân siết chặt , mới chịu đựng hơn phân nửa, khiến cau mày.

      "Tiểu Niệm..." Giọng của khàn khàn, tay vịn eo dời , phủ lên mềm mại mới rời khỏi nước ấm của , xoa nắn nụ đỏ tươi mịn màng, để thả lỏng cơ thể, "Đau ?"

      lắc đầu, phải đau, mà là muốn, muốn triền miên với , muốn mang theo lừa gạt mà thân mật với , nhưng thể ôm .

      Cứng rắn bọc trong nước ấm thúc mạnh vào chỗ mềm mại của , bỏng đến mức khiến cả người run rẩy, toàn thân căng thẳng, xoắn có cách nào kiềm chế được, dùng sức vào hết.

      Đường Diệc Thiên cắn lên vai , cười xấu , "Em muốn cắn chết sao?"

      Hàn Niệm chợt hoàn hồn, lập tức thả lỏng để đánh thẳng mạch, kìm được kêu ra tiếng.

      phát , phải muốn, mà là sợ hãi. Sợ thân mật khắng khít với như thế này, sợ mình thân mật khắng khít tin tưởng , luôn dễ dàng tin tưởng , từ quá khứ cho đến tại, muốn kiên định, nhưng luôn dao động, muốn vô tình, nhưng luôn động tình.

      * * *

      Đêm dài, Hàn Niệm nghe thấy tiếng hít thở ổn định và bình thản của Đường Diệc Thiên, lần đầu tiên cảm thấy, giấc ngủ tốt cũng có lợi, thậm chí cần đồng hồ báo thức, cũng có thể làm mình dậy lúc nửa đêm.

      Dù bây giờ ban ngày nhiệt độ khí đều hơn hai mươi độ, nhưng ban đêm vẫn rất mát, Hàn Niệm mặt áo ngủ phong phanh, xốc chăn lên giật thót mình, nhưng nhanh chóng để mình thích ứng với nhiệt độ đó.

      cẩn thận mở cửa ra ngoài, sau đó nhàng đóng cửa phòng lại. Ngoài phòng còn lạnh hơn trong phòng, hoặc có lẽ cả ngôi nhà này với , đều lạnh lẽo.

      Nếu bệnh của Hàn Phục Chu đối với Hàn Niệm là đất bằng nổi sóng, vậy chuyện Đường Diệc Thiên biết mà báo là mưa đá giữa mùa hè. chỉ biết! Thậm chí còn có báo cáo của bệnh lý, còn trưng cầu ý kiến của Lộ Hàn Phi. còn biết khối u phình động mạch trong não của Hàn Phục Chu có thể vỡ bất cứ lúc nào sớm hơn mình, nhưng lại, , , với, Hàn, Niệm!

      Tại sao ? Hàn Niệm cũng muốn tìm lý do hợp lý cho , nhưng , gạt . Trớ trêu biết bao! Đúng vậy, tại sao phải với mình chứ, nếu Hàn Phục Chu chết như vậy, vừa tính là vi phạm lời hứa còn có thể được toại nguyện.Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      cho tình , tính là gì? Là bố thí sao? Nhìn hôm nay, mất tất cả, cuối cùng ngay cả ba cũng ra bất ngờ, đáng thương có đúng ? Vậy mà còn mơ mộng hão huyền, nếu Đường Diệc Thiên biết tất cả, nhất định để đau khổ. Nhưng bây giờ thực tàn nhẫn đánh tỉnh, biết tất cả, nhưng vẫn thờ ơ và trơ mắt nhìn đau khổ.

      với có gì đâu, thực cho rằng có gì, kêu đừng lo lắng, kêu đừng hỏi tới, thực im lặng quan tâm. Nhưng bây giờ mới hiểu, chỉ để mình biến thành con ngốc lần nữa mà còn cho rằng hy vọng tới, thực ra cũng chỉ là tuyệt vọng.

      Mở cửa phòng sách ra, lần mò mở đèn, giây phút ánh sáng chiếu vào mắt có chút khó chịu. Két sắt của Đường Diệc Thiên ở ngăn thứ ba tủ thứ hai, chẳng những biết vị trí, còn biết mật mã.

      Mật mã của phòng nghỉ tầng cao của Paradise, mật mã vẫn vậy có gì thay đổi, tất cả mật mã của đều biết, bởi vì từ lúc đầu những mật mã đó đều là do cài.

      Mở ngăn tủ ra, dời chồng giấy qua, tủ bảo hiểm dính vào tường vẫn còn ở nguyên vị trí ban đầu, Hàn Niệm hy vọng, nó vẫn còn mật mã ban đầu.

      Ấn xuống chuỗi số, tiếng ken két trong trẻo vang lên, đúng mật mã, cửa tủ bung ra, mọi thứ đều thuận lợi giống như trong tưởng tượng của , nhưng lòng lại thắt chặt.

      Năm năm, có đổi mật mã, muốn cảm động sao? buồn cười!
      Last edited by a moderator: 7/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52

      Editor: Lost In Love


      Nhưng thực rất cảm động, mà cũng sợ hãi. Đôi mắt của , động tác của , đều dễ dàng khiến do dự.

      Bệnh của Hàn Phục Chu ép Hàn Niệm đến đường cùng, còn giấu diếm của Đường Diệc Thiên hoàn toàn đẩy vào vực sâu! biết chỉ giúp , còn biết nếu Đường Diệc Thiên đồng ý, cho dùng liều mạng, Hàn Phục Chu cũng tuyệt đối được thả ra.

      Lúc ép quay về bên cạnh , từng bày ra rất ràng cho xem, có thể đẩy Hàn Phục Chu ra đứng mũi chịu sào. Hơn nữa bây giờ trong tay còn có tư liệu của Phương Lượng, có phải lúc này, nếu cố ý muốn cứu ba ra, thậm chí có thể khiến Hàn Phục Chu chết có chỗ chôn ngay lập tức?

      Muốn cứu ba ra, phải huỷ tư liệu đó, lúc lòng muốn làm, trong đầu còn gì khác, ngay cả bất công cũng bị vứt ra sau đầu, giống như bị ý niệm nào đó thúc đẩy, nổi lên suy nghĩ đó, mực làm theo ý mình.

      Đạt được kết quả dễ dàng như ý nguyện, nhưng lúc đưa tay là có thể lấy được, lại biết ra tay thế nào.

      Chưa từng sửa mật mã, chưa từng thay số, giống như luôn đứng đó chờ quay về, lặng lẽ, chút tiếng động, nếu xoay người, nếu đến gần, mãi mãi cũng biết tất cả những chuyện làm, nhưng vẫn làm thế. Giống như dù biết, cũng giống như lúc trước.

      vốn nghĩ rằng mình bị động mà tiếp nhận, cảm giác bị lừa gạt là đau khổ nhất, đến lúc này mới hiểu được khi quyết định phản bội người là chuyện dễ.

      đủ tàn nhẫn, từ trước đến nay đều đủ. Dù rất hận, dù tất cả gần như đều ở trong tay, nhưng vẫn làm được.

      * * *

      "Muốn cầm giúp em ?" tiếng truyền đến từ phía sau, lạnh giống như băng tuyết ngày đông giá rét. Hàn Niệm cảm thấy lạnh lẽo lập tức lan từ đầu ngón tay ra, leo lên cả người , ngay cả xương cốt toàn thân cũng bị đông lạnh, cứng nhắc có cách nào xoay người, thậm chí ra tiếng.

      Bước chân của Đường Diệc Thiên nặng nề hạ xuống, từng bước đến gần. Hàn Niệm nghe tiếng hít thở tức giận và nặng nề vang lên sau tai , sau đó bị kéo ra, ngã vào tủ sách. tiếng loảng xoảng lớn, cả giá sách bằng gỗ đều lung lay dữ dội, bình gốm cổ tròn rớt từ cao xuống đất, bễ nát bên cạnh bàn chân trần của .

      Tiếng vang trong trẻo, giống như mộng thuỷ tinh vỡ tan.

      Hàn Niệm ngẩng lên, bị ánh mắt lạnh lẽo của nhìn chằm chằm mà cả người run rẩy. đưa tay kéo thử, cửa két sắt nhàng mở ra. lần nữa chứng minh tin tưởng của đối với , bị giẫm đạp đất, " phải , em được xem sao?"

      Quanh người phát ra lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, cả ngón tay của cũng nhịn được mà run rẩy, có lý do nào để giải thích. Ép người đến gần, Đường Diệc Thiên đè lên tủ sách. Cấn phía sau Hàn Niệm là ống khoá màu vàng, cứng ngắc gần như muốn nhập vào làn da phía sau , vẫn biết nên trả lời câu hỏi của thế nào.

      trả lời, Đường Diệc Thiên tiếp tục hỏi, "Em muốn lấy phần tư liệu này làm gì? đồng ý với em, cất kỹ, để bất kỳ ai có được, còn chưa đủ sao? Hay là em tin?"

      Đáy mắt đỏ mảng lớn vì tức giận, nhưng mặt có biểu cảm gì, mặt mày vô cùng bình thản, giọng cũng lành lạnh dửng dưng, nhưng mỗi chữ đều khiến người ta sợ hãi. rất lâu, rất lâu, hoặc có thể gần như Hàn Niệm chưa bao giờ thấy Đường Diệc Thiên như vậy, hoàn toàn bị thế này làm sợ hãi đến mức vành mắt ửng đỏ.

      "Em..." nghẹn ngào mở miệng, "Tại sao...Ông ấy bị bệnh, cho em biết..."Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Đôi mắt lạnh như băng của Đường Diệc Thiên chớp chớp, mày nhíu chặt, mặt mày tràn ra vẻ hung ác, "Là ai cho em biết?"

      Câu hỏi của lại khiến Hàn Niệm bừng tỉnh và hiểu ra tất cả, "Là luôn kêu luật sư Trương gạt em?" Cho nên đầu tháng ba bị tê liệt cơ mắt mà làm kiểm tra, đến cuối tháng mới biết tình hình? Thảo nào luật sư Trương có phần lưỡng lự, ra đều là vì !

      Đường Diệc Thiên thể phủ nhận, duy trì im lặng.

      "Tại sao lại muốn gạt em..." lạnh lẽo hoàn toàn lan rộng ra toàn thân, đôi môi của Hàn Niệm ngừng run rẩy. sợ hãi, càng cảm thấy đáng sợ hơn. Ác mộng nhiều năm trước lại tái diễn rành rành lần nữa, chi tiết nào cũng vô cùng quen thuộc. vẫn giống như trước, vẫn cho hết hy vọng, còn có ảo tưởng và tin tưởng hoang đường! Nên lại lần nữa, bị đẩy vào vực thẳm, tan xương nát thịt, " gạt em, nhưng sao vẫn còn gạt em?"

      "Lúc trong lòng em nghi ngờ gạt em, em chọn cách tin tưởng , phải sao?" Màu mắt của tối xuống, đen giống như vực sâu thấy đáy.

      "Em muốn tin tưởng , em cũng từng tin tưởng ." Hàn Niệm nhìn , trong cặp mắt đen nhánh của , nhìn thấy tàn nhẫn của ngu ngốc của , "Nhưng mà Đường Diệc Thiên, từng đẩy em vào địa ngục, em thể tin tưởng hoàn toàn, trái tim em cho phép em làm vậy, nó có trí nhớ, nó nhớ được nỗi đau, nhớ được cảm giác bị lừa gạt!"

      "Cho nên em tin ?" đưa tay cầm lấy bao đựng giấy, trong đó chứa bí mật dơ bẩn của hai mươi năm trước, cũng là bí mật Đường Diệc Thiên muốn để biết.

      Lúc lấy phần tư liệu này từ trong tay Tô Hải Mai, Tô Hải Mai cho biết về chứng phình động mạch của Hàn Phục Chu. Sau đó Đường Diệc Thiên tự mình kiểm chứng, chỗ phình động mạch trong não của Hàn Phục Chu thể làm phẩu thuật. khi vậy, cho Hàn Niệm rồi sao? Để đau khổ hơn, hay để mất hết lý trí như lúc này?


      Khoảnh khắc trước còn dây dưa thân mật với mình, nhưng khoảnh khắc sau đó lặng lẽ đứng dậy, , vì mà tình nguyện để mình xuống địa ngục, ngủ bên cạnh , là người tin tưởng nhất thế giới này, đề phòng gì hết, nhưng lại làm chuyện thể tin được!

      "Em muốn lấy nó tiêu huỷ phải ? Vậy em biết ba em là người thế nào? Em muốn cứu ông ta ra? Cho dù từng với em, giới hạn cuối cùng của , em vì ông ta mà quan tâm đến, phải ?"

      Đối với Hàn Niệm, Đường Diệc Thiên lừa gạt, đối với Đường Diệc Thiên, Hàn Niệm phản bội.

      "Nhưng trong não ông ấy có khối u! Ông ấy chết bất cứ lúc nào!" Nước mắt trào ra vành mắt, Hàn Niệm gần như hét lên , biết làm vậy là phản bội, nhưng còn có thể làm sao! Tình thân và tình , chết và phản bội, chỉ có thể chọn , nhưng từ trước đến giờ vẫn biết nên chọn cái nào! Nếu biết, dằn vặt đau khổ thế này, hai giày vò giống như bàn ủi đốt cháy , tới trước là núi đao, lùi về sau là biển lửa.

      " biết ông ấy chết à! để ông ấy sống, nhưng lại với em là ông ấy có thể chết bất cứ lúc nào! Từ đầu hy vọng ông ấy chết! Cho nên mới gạt em, giống như lúc trước vậy! Nếu luật sư Trương với em, có phải ngay cả khi ông ấy chết lúc nào em cũng biết ! Đường Diệc Thiên, quá ác độc! Là tên lừa gạt! Cả đời này em cũng khó mà tin tưởng nữa!"

      "Tôi độc ác? Tôi là kẻ lừa gạt?" cuồng loạn của , khiến nở nụ cười lạnh lùng. muốn cho Hàn Niệm biết, nhưng biết dùng cách gì để chấp nhận được . Lộ Hàn Phi với , chứng phình động mạch chỉ cần tâm trạng bình thản, duy trì trị liệu để vỡ cũng ảnh hưởng đến cuộc sống, cho nên Đường Diệc Thiên thấy, giấu Hàn Niệm, thậm chí giấu cả Hàn Phục Chu, là cách xử lý chuyện này tốt nhất.

      Nhưng lại là kẻ lừa gạt? Nếu là kẻ lừa gạt, vậy còn Hàn Phục Chu? Lừa gạt , hại nhà tan cửa nát, lừa gạt thôn dân, làm hơn ba trăm sinh mệnh vô tội bị chết, ba của , phải tên lừa gạt sao?

      từng , để biết rốt cuộc Hàn Phục Chu là người thế nào, nhưng sau đó lại đành lòng làm vậy, sợ khổ sở, sợ sụp đổ, nhưng hôm nay là ép buộc ! Bởi vì đạp lên tin tưởng của , còn đụng vào giới hạn cuối cùng của .

      Nếu Hàn Phục Chu là ba của , ngại gì hết muốn cứu ba ra, vậy còn ba ! Ba đáng chết sao? và em Đường Diệc Nhu mất ba, mất tất cả, rơi từ thiên đường xuống địa ngục?

      " phải em luôn rất muốn xem tư liệu này sao? Vậy tôi cho em xem. Em nhìn , ai là kẻ lừa gạt!" mở cái bao rút tư liệu ra, nhét vào trong tay , "Hai mươi năm trước, sạt lỡ đất ở huyện Bạch Mặc tỉnh Vân Nam, chắc em biết chứ! Vậy em có biết , nó hoàn toàn là trong thời kỳ ba em còn tại chức vì chiến tích mà khai thác phi pháp quá độ để ý tới an toàn dẫn đến nhân hoạ đó!" (Nhân hoạ: tai nạn do người gây ra)

      "... thể nào..." Trong tay cầm tư liệu nhét vào, đôi mắt bị nước mắt che bao phủ mờ tầm mắt, nhìn tư liệu chằng chịt viết những gì, điều duy nhất có thể làm, là giữ vững lòng tin của mình.

      " thể nào?" Đường Diệc Thiên lấy tư liệu lại thô bạo xé bao nhựa của tư liệu ra, đưa những tấm hình về tai nạn chưa từng công bố ra ngoài đến trước mặt .

      Bùn lầy, xác chết, máu tươi...Thanh niên, trung niên, trẻ em...

      "Hơn ba trăm người gặp nạn, 300 mạng người. Hàn Niệm, đây là ba của em đó! Em bất chấp tất cả muốn cứu người ra! Ông ta gạt em, gạt mọi người!"

      buông lỏng ngón tay, những thứ trong tấm hình chảy xuống mặt đất, mặt đất toả ra tội ác, lừa dối, và của nhiều sinh mạng vô tội bỏ mạng!

      ", ...Điều này thể nào..." Hàn Niệm chỉ biết, cũng chỉ có thể lắc đầu, "Ông ấy là người có công cứu tế cứu nguy, ông ấy phải là hung thủ, phải là ông ấy..."


      " phải ông ta là ai! Là em, là tôi, hay những người vô tội đó! Mấy đứa trẻ đó bao nhiêu tuổi?" Đường Diệc Thiên hận Hàn Phục Chu, hận nhất là ông ta gạt Hàn Niệm. lừa gạt của ông ta khiến nút thắt giữa bọn họ mãi mãi tháo gỡ được! Nếu phải tại ông ta, giữa bọn họ rất tốt đẹp và đơn thuần, tuyệt đối khiến Đường Diệc Thiên cảm thấy mình chịu nổi lừa gạt.

      Lừa gạt , có ngày nào Đường Diệc Thiên dễ chịu, ngày nào cũng là dằn vặt, nhưng còn có thể làm gì!

      luôn chịu tỉnh táo, phải thế nào, mới chịu hiểu tất cả!

      "Vậy em phải xem kỹ chút!" chống cự chịu tiếp nhận của , làm nóng lên, giấy tư liệu trắng như tuyết nằm rải rác, lấy tờ trong đó ra cho xem, gần như là ép nhìn, tư liệu viết rất ràng, ở ngày 3 tháng 4 năm 1994, mỏ thiếc huyện Bạch Mặc khai thác núi xuất hai cái khe, cái khe kéo dài từ sườn núi đến chân núi, sâu mấy mét, sườn núi còn xuất thêm mấy trăm cái khe , nguy cơ sạt lỡ núi gần như là tất phải xảy ra.

      Vậy mà từ ngày 3 tháng 4 đến ngày gặp chuyện là ngày 24, ròng rã hơn nửa tháng, quặng mỏ có đình công ngày nào, thôn làng dưới chân núi cũng biết tai hoạ ngập đầu sắp đến!

      giống như lưỡi dao sắc bén cắt vào thịt , ép nhìn thẳng vào miệng vết thương đầm đìa máu. Thực ra tin, cũng giống như sớm nghi ngờ về cái chết của mẹ, nhưng Hàn Niệm phải làm mình tin tưởng thế nào? ai cho biết, lòng tin nhiều năm qua của , sụp đổ trong phút chốc, phải làm sao?

      chỉ có thể lùi từng bước, tới gần chút, lại lùi về sau bước, lại đến gần, lại lùi về sau. muốn chạy trốn , muốn sống với lòng tin của mình, ở đó có người ba hiền từ, ông thương , ông từng ông tuyệt đối gạt ...

      Trong cùng của tủ sách có treo con dao găm, cán dao óng ánh, vỏ dao da trâu chạm khắc, là bọn họ từng du lịch ở Tây Bộ mua về, chính tay treo lên đó, nhớ rất , cầm lấy, rút lưỡi dao ra.

      còn nhớ, từ lúc trở về đến giờ, biết rất , lợi thế duy nhất có được, chỉ là bản thân .

      Lưỡi dao thoát ra khỏi vỏ, lạnh lẽo kề sát lên động mạch ở cổ tay của , cảm thấy lưỡi dao nhọn giống như gió lạnh thấu xương, "Đường Diệc Thiên...Em biết, nhà họ Hàn chúng tôi nợ nhà mạng, cho nên em trả lại cho . Em trả cho , có phải nợ nữa ? Vậy là có thể cứu ông ấy ra, ông ấy là ba của em, em cầu xin ..."


      Trong nháy mắt, lạnh lẽo rời khỏi cổ tay , sau đó chất lỏng gì đó lên động mạch của , ấm áp dinh dính, đôi mắt đen như màn đêm, , ", thể, nào."
      Last edited by a moderator: 18/12/15
      Phong nguyetsanone2112 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 53.1

      Editor: Lost In Love


      "Đường Diệc Thiên...Em biết, nhà họ Hàn chúng tôi nợ nhà mạng, cho nên em trả lại cho . Em trả cho , có phải nợ nữa ? Vậy là có thể cứu ông ấy ra, ông ấy là ba của em, em cầu xin ..."

      Lưỡi dao sắt bén kề sát cổ tay mảnh mai của , dưới làn da trắng nõn, động mạch nhảy lên dồn dập vì căng thẳng. kết cấu bằng thép bên hông của cán dao có khắc tên viết tắt cả hai người, dao cao cấp do bậc thầy chế tạo, nghe chém sắt như chém bùn.

      còn nhớ lúc ấy chơi rất vui, cầm dao cắt trái cây, kết quả vừa trượt tay cắt ra làm đôi. Lưỡi dao rất bén, dù thể gọt sắt, nhưng cắt vào động mạch cũng khó.

      phải Hàn Niệm muốn lấy mạng của mình ra uy hiếp Đường Diệc Thiên, mà rất mệt mỏi. mệt mỏi đến mức muốn chơi trò uy hiếp tự sát này nữa. Nếu vẫn như trước kia, còn có hy vọng, buông tay như vậy, bởi vì hề giống .

      Nấm hương yếu đuối sớm trưởng thành và kiên cường, trải qua rất nhiều chuyện, còn ở tuổi ngây thơ, biết ý nghĩa của cái chết là gì, dù vậy, vẫn chọn con đường như trước. Bởi vì so với chết , lựa chọn khác, còn khó hơn.

      Tất cả mọi thứ đều đè lên người , ép lựa chọn, mà hoàn toàn biết nên lựa chọn thế nào! Đường Diệc Thiên, nhưng thể vứt bỏ ba mình, muốn làm đứa con hiếu thảo, nhưng cũng muốn phản bội Đường Diệc Thiên.

      Nếu có thể kết thúc, bằng lòng kết thúc tất cả. Chỉ cần phút ngắn ngủi, là có thể khiến thoát khỏi khái niệm thiên đường, khái niệm địa ngục luân hồi. cần đối diện với , cũng cần đau khổ nữa.

      Trong phút chốc, cuối cùng cũng hiểu tại sao mẹ quyết định vứt bỏ tất cả, phải trước kia đủ quyết đoán, cũng phải dũng cảm như mẹ, mà là trước đó bị ép đến đường cùng.

      Chỉ khi đến đường cùng, mới thực tuyệt vọng, phải có lựa chọn, mà có cách nào lựa chọn.

      Hàn Niệm sợ chết, nhưng sợ quên , sợ giây phút kết thúc sinh mạng này, tất cả ký ức cũng tan theo mây khói. Đau khổ, tuyệt vọng ép vào hoàn cảnh lưỡng nan, muốn chạy trốn, nhưng muốn quên. Bởi vì ở đây còn tình , còn hạnh phúc, là tất cả những điều lưu luyến.

      Nếu có thể quên, tình nguyện uống canh Mạnh Bà, mãi mãi làm hồn, chỉ cần có thể nhớ hết.


      Nhớ lần đầu tiên gặp nhau, nhớ gọi là nấm hương , nhớ xoa tóc , nhớ hôn tha thiết.

      Nhớ sinh đứa con cho , nhớ Diệu Linh của , nhớ tất cả hạnh phúc của , nhớ từng với , " có gì đâu, tin ..."

      "Đường Diệc Thiên, em trả sinh mạng này cho , từ đây thiếu nợ nhau nữa." Hàn Niệm nở nụ cười bi thương, phải người thích cười, nhưng cuối cùng có thể giải thoát, nên cười, bởi vì kết cục này rất hoàn mỹ,

      vẫn là con của Hàn Phục Chu, vẫn là người của . dùng cách ích kỷ nhất, để mình cần phản bội bất kỳ ai. dùng sức ở tay, cắt mạnh xuống, chặt đứt hết tất cả mâu thuẫn, hận và vướng mắc.

      Lúc này, giống như mẹ của , chút do dự, quyết đoán dứt khoát.

      Lúc nhắm mắt, lạnh lẽo đột nhiên bị rút , cổ tay ấm áp dinh dính, mùi máu tươi trào ra, nhưng cảm thấy đau chút nào. Nhanh vậy... giải thoát rồi sao? mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đen như màn đêm kia.


      Tay nhanh hơn bước, nắm chặt lấy lưỡi dao sắt bén, máu nóng chảy xuống từ lòng bàn tay , nhìn , cho có cơ hội lẩn tránh, "...thể...nào."

      Trong phút chốc máu tươi nhuộm đầy tay phải của và cổ tay của , xuống quanh co, nhanh chống tụ thành vũng , đỏ thẫm đậm đặc. Hàn Niệm chưa bao giờ nhìn thấy nhiều máu như vậy, càng chưa bao giờ thấy máu trào ra tới tấp như vậy, giống như thể ngừng được mà lan ra từ trong bàn tay .

      Giống như những bức hình đẫm máu vừa rồi xuất ràng trước mắt , máu chảy đầm đìa, trần trụi, ép đối mặt với thê thảm, cho trốn tránh và lùi bước.

      nắm cán dao rút về sau, sức lực toàn thân đột nhiên bị sợ hãi rút , cả bàn tay đều run rẫy, muốn dừng sức lại có sức. yếu ớt nắm lấy cán dao, nắm chặt lưỡi dao, máu tuôn ra như nước thuỷ triều.

      Đôi mắt của Đường Diệc Thiên tối tăm, cắn chặt răng hơn, cho lưỡi dao trong lòng bàn tay rút về sau chút nào. đột nhiên kéo mạnh, ngược lại dao bị kéo mạnh tới trước.

      biết bởi vì đau, hay tức giận, khuôn mặt lạnh lùng trắng bệch, nắm dao di chuyển lên trước, chống trước ngực mình. muốn dùng cái chết để trao đổi với sao? cho rằng chết rồi, là nợ nữa sao, từ nay về sau liên quan gì đến nữa sao? muốn rời khỏi , tới thế giới cách nào đến được, cách biệt sống chết với sao?


      Sắc bén hơn lưỡi dao chính là mũi dao, về phía trước thêm bước, áo ngủ lập tức bị cắt ra, dao sắc bén cắt vào da thịt, cũng cười, giải thoát mà thôi, chẳng lẽ có thể, lại thể?
      Last edited: 18/12/15
      Phong nguyet, thư hồ, sanone21122 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53.2

      Editor: Lost In Love


      " khiến em mãi mãi kết thúc được, em mãi mãi nợ tôi." chữ, về phía trước chút, dao găm đâm vào thêm chút, lại vô cùng thoải mái, "Hàn Niệm, vì em, sớm xuống địa ngục, quan tâm lần thực ."

      Nếu em muốn đến thế giới bên kia để trốn chạy , vậy đuổi đến đó. My paradise where you are, even the hell...

      "A a a a..." Giây phút máu bắn ra, Hàn Niệm hoàn toàn sụp đổ, tay tuột khỏi cán dao.

      Phân nửa lưỡi dao đâm vào ngực của , nửa sau bị nắm trong tay, chỉ có thể nhìn cán dao có cẩn kim cương cao cấp màu trắng nhấp nháy dưới ánh đèn, máu từ kẽ tay của chảy ra ngừng, giọt, chảy xuôi...

      hít hơi khí lạnh, cắn răng tiếp túc về phía trước bước, " lấy mạng của đổi với em. Đổi kiếp sau của em, cũng nợ ."

      Hàn Niệm lắc đầu, lùi về sau, nhưng lùi được.

      Tay trái của nắm lấy cổ tay lạnh ngắt có chút độ ấm của , giống như nắm cán dao lạnh lẽo, Đường Diệc Thiên với , "Rút cây dao này ra, em cần phải khó xử giữa và Hàn Phục Chu nữa, Tiểu Niệm, em tới là để giết , phải sao?"

      " phải... phải em..." hận nhưng nghĩ giết , nhiều khó khăn hơn nữa, tình nguyện hy sinh mình, cũng muốn giết .



      Đường Diệc Thiên cũng vậy. biết khó xử, cũng hận phản bội, nhưng đau khổ hơn nữa, cũng muốn ép đến đường cùng thực , nếu chuyện này nhất định phải dùng máu tươi và sinh mạng để kết thúc, quyết định để mình xuống địa ngục sớm hơn.

      Mất máu quá nhiều, môi của cũng trắng bệch, cả người và mặt đều giống như màu đất, nhưng vô cùng cứng rắn, "Em...Là lý do duy nhất khiến giết Hàn Phục Chu, em phải nhớ, nếu có em, ông ta chết từ sớm. Cho nên em mãi mãi được nghĩ đến chuyện chết, nếu em muốn cứu ông ta, chỉ có chết."

      siết chặt tay, ép nắm chặt cán dao, đặt mạng sống mình vào tay , để lựa chọn. Rút dao ra, hay đưa bệnh viện, sống hay chết, cũng hối hận vì cho quyết định việc này.

      "Rút ra ?"

      Hàn Niệm muốn bịt ngực để cầm máu, nhưng máu ấm áp dinh dính ngừng chảy ra, đầy mặt đầy tay đều là màu đỏ, giống như tấm lưới màu máu, che kín hai mắt , thấy bất cứ thứ gì, bất kỳ ai, tất cả đều còn quan trọng nữa, cố chấp nữa...

      "Diệc Thiên, Diệc Thiên..." khóc nức nở bất lực giống như đứa trẻ, nước mắt chảy lượn vòng xuống, "Đừng... đừng chết..."

      * * *

      Chi nhánh của bệnh viện An Nhân ở thành phố J, sau khi Đường Diệc Thiên được đẩy ra khỏi phòng phẩu thuật được đưa thẳng lên phòng bệnh VIP tầng cao nhất.

      Bác sĩ chủ nhiệm của các khoa liên tục chạy đến phòng họp ở bên cạnh phòng bệnh, sau cuộc họp ngắn gọn, viện trưởng vội vàng chạy tới với Lâm Thư Văn về tình hình và kết quả sau khi phẩu thuật, "Rất may mắn, chỉ thiếu mấy tấc nữa là đến tim, cũng đâm sâu lắm, nhưng mất máu rất nhiều, tiếp theo nên điều dưỡng tốt..."

      Trong phòng bệnh rộng rãi lắp đặt thiết bị đơn giản, Đường Diệc Thiên còn thuốc mê nên chưa tỉnh, lẳng lặng nằm trong gian màu trắng, sắc mặt trắng bệch gần giống với màu của khăn trải giường. Lúc ngủ vẻ mặt vô cùng yên tĩnh, nhìn giống như trẻ mấy tuổi.

      Hàn Niệm ngồi cạnh giường, lặng lẽ trông chừng . Sắc mặt của cũng tốt hơn bao nhiêu, hai người kiệt hết sức lực, giày vò nhau đến sống cũng như chết, sống bằng chết.

      Sau khi thư ký Lâm tiễn bác sĩ tới nhìn thoáng qua, rồi lặng lẽ ra ngoài, xuống lầu làm thủ tục nhập viện. Trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh có chút tiếng động, trong yên tĩnh, tiếng truyền dịch nghe vô cùng ràng, tích tách, tí tách, từng giọt chất lỏng lạnh lẽo chảy vào trong cơ thể , giống như cách máu trào ra khỏi cơ thể trước đó.

      Tiếng này dài đằng đẵng dường như mãi mãi ngừng, bị tiếng tí tách này giày vò đến sống nổi, đưa tay nắm lấy dây chuyền dịch trong suốt, nắm trong lòng bàn tay, dùng nhiệt độ cơ thể còn sống của mình làm ấm nó, hy vọng chất lỏng chảy vào cơ thể còn lạnh nữa, bởi vì cả người đều có chút độ ấm nào, biết nên làm gì cho phải, biết mình có thể làm gì.

      Hai mắt nhắm chặt, chỉ có hô hấp nhè , Hàn Niệm luôn đưa tay ra thăm dò mũi của , lòng mới có thể yên ổn. Cứ tới lui như vậy, biết qua bao lâu, chỉ biết trời ngoài cửa sổ hoàn toàn sáng trưng, kéo lại rèm cửa xong, vì tinh thần mệt mỏi mà từ từ cúi người, dựa vào bên gối của .



      Đường Diệc Thiên...Trong lòng gọi tên hết lần này đến lần khác, nhưng câu này ngay cả trong nội tâm mình của thể thẳng: Đừng rời khỏi em.

      rời khỏi em, em cũng chết, thậm chí cần dao cũng đủ mất mạng.

      gục ở đó rất lâu, nước mắt thấm ướt mảng khăn trải giường, lạnh lẽo, giữa lúc hoảng hốt cảm thấy hình như hơi động đậy, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn, nhưng khuôn mặt đẹp trai ấy vẫn ngủ say.

      Sương mù đầy trong mắt, hình như khóe miệng thực chuyển động, Hàn Niệm dụi mắt, thất vọng cúi đầu, trán nhàng vuốt ve gò má của ...Cuối cùng cũng câu đó ra miệng.


      "Đường Diệc Thiên, đừng rời khỏi em..."
      Last edited by a moderator: 18/12/15
      Phong nguyet, hoadaoanh, thư hồ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :