1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Ngọc Nhi trọng sinh - Bạch Ngọc Vi Hà (Thanh Xuyên, Sủng, Sạch) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 22:


      "Ngươi cười ngốc cái gì vậy?" Tiểu Ngọc Nhi vừa nhấc mắt, liền thấy Đa Đạc ngây ngô cười, hơn nữa cười đến toàn thân nàng đều nổi da gà.


      Đa Đạc hoàn hồn: "A, có gì."


      " có gì?" Tiểu Ngọc Nhi hồ nghi mà nhìn dưới đánh giá Đa Đạc phen.


      "Ai nha, thực có gì, ngươi nhanh ăn , những điểm tâm này rất nhanh nguội." Đa Đạc vội sang chuyện khác, bất quá Tiểu Ngọc Nhi cũng bị dời lực chú ý.


      Ăn khối bánh đậu xanh, vị mịn nhẵn, mùi thơm ngát mềm mại mà ngấy, khiến cho tâm tình Tiểu Ngọc Nhi vui vẻ vô cùng. Tiểu Ngọc Nhi có hơi hiểu hỏi Đa Đạc: " mấy thứ này, ta cũng ăn qua, bất quá có đồ ăn của nơi nào có thể so sánh với nơi này, cái này ngươi mua ở đâu a?"


      "Ngay ở cửa hàng đầu đường." Đa Đạc chi tiết .


      Tiểu Ngọc Nhi có chút kinh ngạc, " phảiởờ cửa hàng nổi tiếng hay cửa hiệu lâu đời, mà là ở đầu đường?" Nàng còn tưởng rằng có thể làm ra được điểm tâm vừa ngon vừa tinh tế như thế, nhất định là cửa hàng có lịch sử lâu đời hoặc khách điếm có tài năng mới làm được như vậy.


      Đa Đạc nghe vậy, cười cười, sau đó cầm lấy khối bánh đậu xanh bỏ vào miệng, chậm chạp : "Cửa hiệu này cũng lâu đời, kinh đô mặc dù có ít cửa hàng, nhưng có chỗ nào có thể so sánh được với cái cửa hàng này. tại rất nhiều cửa tiệm lâu đời đều là hữu danh vô thực, đánh chiêu bài vang dội, nhưng tới khi bán ra đồ ăn còn bằng những cửa hàng bình thường."


      "Xem ra, ngươi đối với những thứ trong kinh đô dường như đều như lòng bàn tay."


      "Đó là đương nhiên!" Đa Đạc nhất thời tự hào : "Muốn tới hiều biết về kinh đô, Đa Đạc ta nếu đứng thứ hai, tuyệt đối ai dám đứng thứ nhất."


      Cũng thèm để ý tới bộ dạng đắc ý của Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi trực tiếp vùi đầu vào ăn.


      Thấy Tiểu Ngọc Nhi dường như sắp ăn hết điểm tâm, Đa Đạc vội : "Ai, ngươi cũng nên chừa chút cho ta, vì mang đồ ăn cho ngươi, buổi sáng ta ngay cả cơm cũng chưa ăn đâu!"


      Tiểu Ngọc Nhi để ý tới, còn chuyển ra sau lưng, chút nào muốn lưu lại chút cho Đa Đạc.


      Đa Đạc bất đắc dĩ, cuối cùng thỏa hiệp : "Ăn ăn , hôm nào ta mang nhiều điểm têm hơn nữa đến."


      Tiểu Ngọc Nhi liền xoay người lại đem gói to đưa tới trước mặt , ánh mắt sáng long lanh , Đa Đạc sửng sốt. Lại lập tức nghe được Tiểu Ngọc Nhi bổ sung : "Ngươi muốn mang nhiều chút a."


      Đa Đạc bất đắc dĩ cười cười, vươn tay cầm lấy khối bánh đậu xanh hỏi: "Ta , ngươi còn muốn giả bộ bệnh bao lâu? Giả bộ bệnh ngươi thấy mệt mỏi sao?"


      "Mệt a." Tiểu Ngọc Nhi thở dài: "Vừa phải giả bộ suy yếu, còn bị buộc uống thuốc."


      "Vậy ngươi còn giả bộ lâu như vậy?" thanh Đa Đạc đột nhiên cất cao, Tiểu Ngọc Nhi rất ghét uống thuốc, gần đây đều hiểu hết rành mạch, nhưng cho dù như vậy nàng lại vẫn muốn giả bộ tiếp, đây là vì cái gì a?


      "Ngươi giọng chút!" Tiểu Ngọc Nhi đập Đa Đạc chút, nhìn thấy chung quanh chỉ còn mình Cao Oa, lúc này mới yên tâm.


      Oán trách mà liếc mắt nhìn Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi : "Ngươi nghĩ ta nguyện ý sao, còn phải bị buộc ..." câu phía sau kia Tiểu Ngọc Nhi vô cùng , giống như là lầm bầm lầu bầu .


      "Cái gì? Còn phải cái gì?" Đa Đạc có nghe thấy, truy vấn .


      "Ngươi quản nhiều như vậy để làm gì, dù sao ta có lý do của mình, ngươi mau ăn ." Tiểu Ngọc Nhi kiên nhẫn , sau đó đem toàn bộ mấy gói to đều đưa tới trong tay Đa Đạc.


      "Ngươi ăn nữa?" Đa Đạc nhìn nhìn điểm tâm trong tay, hỏi.


      "Tạm thời muốn ăn." Tiểu Ngọc Nhi lắc đầu.


      Nghe vậy, Đa Đạc cũng khách khí: "Ta đây ăn hết luôn a."


      Tiểu Ngọc Nhi nhất thời tức giận: " được! Ta tại muốn ăn có nghĩa là ta sau này muốn ăn."


      "Tốt tốt tốt." Đa Đạc tính tình tốt lấy ra hai miếng điểm tâm, rồi lại đem đồ đặt ở bên. Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy, vừa lòng gật gật đầu.


      Lúc này, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có thanh người hành lễ: "Tham kiến Đại Hãn."


      Đại Hãn? ! Tiểu Ngọc Nhi mở to hai mắt nhìn, Đa Đạc cũng vậy. Hai người cuống quít vội tiêu diệt 'Chứng cứ phạm tội', Đa Đạc trực tiếp đem gói to ném vào trong góc, sau đó đứng ở bên, Tiểu Ngọc Nhi vỗ vỗ mảnh vụn đồ ăn còn sót lại ngoài miệng, sau đó nằm ở giường, bộ dáng vô lực.


      Thấy hai người đều ngụy trang hoàn tất, Cao Oa mới mở cửa, sau đó tới hành lễ với Hoàng Thái Cực.


      Thấy đại môn hôm nay đóng chặt, Hoàng Thái Cực hiểu : " êm đẹp mà đóng cửa lại làm cái gì."


      Cao Oa vội giải thích: "Cách Cách phong hàn chưa khỏi, phải kiêng gió, cho nên nô tỳ liền tự tiện chủ trương đem cửa đóng lại, mong Đại Hãn thứ tội."


      Hoàng Thái Cực xua tay tỏ vẻ sao, còn thuận tiện phân phó tiểu thái giám ở phía sau đóng cửa lại, sau đó liền muốn xem tình huống của Tiểu Ngọc Nhi, lại thấy Đa Đạc đứng cách giường Tiểu Ngọc Nhi xa.


      Đa Đạc thấy Hoàng Thái Cực ôm quyền hành lễ: "Tham kiến Đại Hãn."


      "Đa Đạc?" Hoàng Thái Cực nghi hoặc nhăn mày lại: "Ngươi sao lại ở nơi này."


      "Thần nghe Tiểu Ngọc Cách Cách sinh bệnh, cho nên đặc biệt tới thăm." Đa Đạc kiêu ngạo siểm nịnh đáp.


      "Ngươi và Tiểu Ngọc Nhi rất quen thuộc sao?" Hoàng Thái Cực hiểu, trước có nghe Đa Đạc và Tiểu Ngọc Nhi có giao tình gì.


      "Vâng." Đa Đạc đơn giản ràng đáp, cũng giải thích nguyên do.


      Hoàng Thái Cực cũng hỏi nhiều hơn nữa, đến bên giường Tiểu Ngọc Nhi, dò hỏi: " bệnh của con gần đây có khá hơn chút nào ?" trong thanh Lạnh lùng mang tia ôn nhu.


      Đa Đạc ở bên sắc bén nghe ra được, nhưng ngược lại có biểu ra ngoài mặt, chỉ là trong ánh mắt mang theo ý đề phòng và nghi hoặc nhìn Hoàng Thái Cực.


      Tiểu Ngọc Nhi 'Nhu nhược vô lực' chống đỡ giường ngồi dậy, đè nặng cổ họng : "Tốt hơn nhiều, đa tạ Đại Hãn quan tâm."


      Nghe thanh nàng suy yếu như vậy, Hoàng Thái Cực bất mãn nhăn mi lại: "Như vậy còn tốt hơn nhiều? Con mau nằm xuống ."


      Vì thế, Tiểu Ngọc Nhi lại được Cao Oa nâng người nằm xuống lần nữa, bộ dáng thoạt nhìn biết bao tiều tụy.


      Đa Đạc bên thầm tán thưởng ở trong lòng, tuy rằng phải lần đầu tiên nhìn bộ dáng Tiểu Ngọc Nhi giả bộ bệnh, nhưng mỗi lần nhìn thấy Đa Đạc đều bội phục Tiểu Ngọc Nhi giả bộ là giống vô cùng. Nếu như khi còn bé có thể giả bộ bệnh giống Tiểu Ngọc Nhi nửa thôi, phỏng chừng cũng bị phụ Hãn phát mà trách phải.


      Hoàng Thái Cực phân phó tiểu thái giám bên: " truyền triệu ngự y, để đến đây nhìn xem."


      " cần!" Tiểu Ngọc Nhi lập tức hô lên.


      Hoàng Thái Cực hơi kinh ngạc nhìn nàng.


      Tiểu Ngọc Nhi lại vội giả bộ suy yếu, ngã vào ngực Cao Oa, Cao Oa vội phối hợp : "Thái y đến xem qua, Cách Cách sốt cao lui, chỉ là gần đây có chút dễ dàng mệt mỏi, có việc gì ."


      "Đúng vậy, Đại Hãn, ta nghỉ ngơi chút sao nữa." Tiểu Ngọc Nhi 'Suy yếu' .


      Hoàng Thái Cực nghĩ nghĩ, vẫn cau mày gật gật đầu: "Vậy con hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai ta trở lại thăm."


      Nghe vậy, Đa Đạc ở phía sau càng bất mãn nhìn Hoàng Thái Cực.

      Lúc Hoàng Thái Cực xoay người rời , Đa Đạc cũng liền ly khai theo. Nhưng mà khi ra đến ngoài cửa, Hoàng Thái Cực lại gặp đám người Đại Ngọc Nhi từ Thanh Ninh Cung đến.


      Đại Ngọc Nhi chẳng biết tại sao, ánh mắt nhìn Hoàng Thái Cực càng thêm e lệ, ngay cả khi hành lễ chuyện đều so với bình thường giọng rất nhiều, mà Hoàng Thái Cực cũng chú ý tới việc này, ánh mắt lại trực tiếp hướng đến Hải Lan Châu ở phía sau Đại Ngọc Nhi, tia xấu hổ lên, mà Hải Lan Châu cũng thực được tự nhiên, thời điểm hành lễ mặt còn quay qua bên.


      Đa Đạc theo phía sau Hoàng Thái Cực tất nhiên là chú ý hết thảy, đầu tiên là bất mãn với Đại Ngọc Nhi khi đối mặt trước Hoàng Thái Cực bộ dáng lại e lệ ngại ngùng, sau là bất mãn với vẻ mặt xấu hổ giữa Hoàng Thái Cực và Hải Lan Châu, khẳng định hai người này nhất định là xảy ra chuyện gì.


      Tiểu Ngọc Nhi ở trong phòng cũng chú ý tới, nhưng mà nàng có để ý tới bộ dáng thẹn thùng cuả Đại Ngọc Nhi, dù sao Đại Ngọc Nhi thích Hoàng Thái Cực, lúc gặp gỡ thẹn thùng cũng phải việc gì ngạc nhiên. Nhưng mà, khi thấy Hoàng Thái Cực nhìn chằm chằm Hải Lan Châu, ánh mắt lập tức trở nên tầm thường, Tiểu Ngọc Nhi liền ngộ đạo, xem ra, Hoàng Thái Cực rốt cục là có tâm tư khác với Hải Lan Châu.


      Cất bước sau Hoàng Thái Cực, Đại Ngọc Nhi bị kích động tới, sau đó ngồi ở bên giường, nhìn khí sắc Tiểu Ngọc Nhi lúc này ràng tốt hơn rất nhiều, cười : "Tiểu Ngọc Nhi, xem ra, tại muội tốt hơn nhiều."


      Tiểu Ngọc Nhi ngược lại có giả bộ dáng suy yếu giống như ở trước mặt Hoàng Thái Cực, nàng cũng rất muốn cùng tâm với Đại Ngọc Nhi, cười : "Đúng vậy, tốt hơn nhiều, bất quá Ngọc tỷ tỷ hôm nay là có việc tốt gì a? Vui vẻ như vậy?"


      sắc mặt Đại Ngọc Nhi hôm nay hồng nhuận, vừa nhìn biết là tâm tình nàng vui sướng ra lời. Sau đó liền phân phó Tô Mã và Cao Oa ra ngoài đóng cửa lại, phòng trong chỉ còn lại ba người Tiểu Ngọc Nhi, Đại Ngọc Nhi, Hải Lan Châu.


      "Có đại hỷ gì a? Còn thần bí như vậy?" Thấy Đại Ngọc Nhi trở nên thần thần bí bí, lòng hiếu kỳ của Tiểu Ngọc Nhi hoàn toàn bị khơi lên.


      Đại Ngọc Nhi cúi đầu do dự trận, mới xoay mặt với nàng: "Hôm qua, cho ta biết việc."


      "Chuyện gì?" Tiểu Ngọc Nhi và Hải Lan Châu đồng thời truy vấn.


      "Ý của , là muốn ta... Gả cho, Đại Hãn." Lúc ra lời cuối cùng, Đại Ngọc Nhi đỏ mặt đến độ ra máu, nhưng mà kích động trong mắt lại cách nào che dấu.


      Tiểu Ngọc Nhi và Hải Lan Châu đồng thời sửng sốt.


      phản ứng Hải Lan Châu vẫn nhanh hơn chút, lập tức hoàn hồn chúc mừng : "Như vậy tốt, muội rốt cục có thể gả cho đại hùng trong long muội rồi." như vậy, nhưng trong mắt Hải Lan Châu xẹt qua tia cảm xúc biết tên, khiến người khác đoán ra.


      Đại Ngọc Nhi càng e lệ thôi, nhưng vẫn là có chút băn khoăn : "Nhưng mà, Đại Hãn là chú ta, ta chỉ sợ ta gả cho người, thấy thương tâm ."


      " , nếu đại phúc tấn đề xuất cầu này, vậy khẳng định cũng cao hứng khi muội gả cho Đại Hãn." Hải Lan Châu an ủi.


      Cao hứng mới có quỷ! Tiểu Ngọc Nhi ở trong lòng thầm xem thường, nữ nhân nào lại cười khi nhìn thấy trượng phu của mình cưới nữ nhân khác, cho dù nữ nhân kia có là chất nữ huyết mạch tương liên, hơn nữa cho dù là nàng chủ động ra, nhưng trong lòng nàng vẫn tồn tại khúc mắc.


      Nghĩ nghĩ, Tiểu Ngọc Nhi vẫn khuyên nhủ: "Ngọc tỷ tỷ, tỷ nghĩ ràng chưa? Tỷ nguyện ý gả cho Đại Hãn? Gả cho người căn bản biết thương?"


      Câu hỏi này quá mức trắng trợn, sắc mặt vui mừng của Đại Ngọc Nhi nhất thời tối sầm ít, nhưng vẫn là cố chấp đáp: "Ta quan tâm bây giờ ta, chỉ cần có thể chiếm vị trí nhò nhoi ở trong lòng ta cũng rất thỏa mãn ."


      Tiểu Ngọc Nhi lại như nhìn thấy bóng dáng khi xưa của nàng người Đại Ngọc Nhi bây giờ, đồng dạng cố chấp và kiên trì từ bỏ, đối với cái này, Tiểu Ngọc Nhi cũng thêm gì nữa .


      Thấy nửa ngày Tiểu Ngọc Nhi cũng có trả lời, Đại Ngọc Nhi hơi bất an hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi, muội có phải cảm thấy ta thực quá phận hay , đoạt trượng phu của ruột chính mình."


      Tiểu Ngọc Nhi nghe vậy càng biết phải gì, nàng biết quan niệm cổ hủ này của Đại Ngọc Nhi là từ đâu tới, cho dù đọc Hán Thư nhiều hơn nữa, nàng cũng phải Hán nhân a. Hơn nữa cho dù ngươi để ý cái này, nhưng mà ngươi phải đáp ứng rồi sao, tại nghĩ cái này còn hữu dụng? Chứ phải lo sợ?!


      Nhưng nhìn vẻ mặt Đại Ngọc Nhi mất mát, Tiểu Ngọc Nhi vẫn miễn cưỡng an ủi: "Người Mông Cổ và người Mãn căn bản quan tâm đến việc này, Ngọc tỷ tỷ cần đoán mò ."


      Chỉ mong tỷ hối hận lựa chọn của chính bản thân tỷ, Tiểu Ngọc Nhi nghĩ ở trong lòng.


      Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi lúc này mới yên tâm, lần nữa lộ ra tươi cười.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 23


      Bên kia, sau khi Đa Đạc rời khỏi chỗ của Tiểu Ngọc Nhi, liền xin được cáo lui trước. Hoàng Thái Cực vốn định gọi lại hỏi vài chuyện, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng.


      Hoàng Thái Cực trực tiếp hồi tẩm cung, mà thư phòng phê duyệt tấu chương, nhưng càng phê lại càng phiền lòng. Trong đầu ngừng lên hình ảnh say rượu loạn tính đêm qua, việc chú ý lại thành sai lầm lớn, làm trong lòng tâm phiền ý loạn.


      Lúc này, Triết Triết tới thăm, thấy Hoàng Thái Cực cau mày, cho rằng giờ còn vì chiến nên phiền lòng, liền dâng lên chén thuốc nàng đặc biệt đun cho .


      Tâm phiền ý loạn của Hoàng Thái Cực bây giờ giảm ít, dắt tay Triết Triết qua để nàng ngồi trong lòng mình, ôn nhu : "Gần đây vì tình của Viên Sùng Hoán khiến cho đầu của ta choáng váng, cũng có thời gian đến quan tâm hai mẹ con nàng, nàng và tiểu Cách Cách có khỏe ?"


      Giữa mày Triết Triết có chút u sầu: "Cám ơn Đại Hãn quan tâm, tiểu Cách Cách sinh đủ tháng, thân mình còn chưa được trị tốt, cho nên thần thiếp nhất thời thể hầu hạ Đại Hãn."


      Nghe vậy, Hoàng Thái Cực nhíu nhíu mày.


      Triết Triết chú ý, chỉ do dự chút, rồi từ từ : "Cho nên thần thiếp suy nghĩ, phúc tấn trong cung diện mạo tuy rằng coi được, nhưng người hiểu chuyện biết quan tâm chiếu cố vẫn còn thiếu."


      Nghe đến đây, Hoàng Thái Cực cũng hiểu được ám chỉ của Triết Triết, cúi đầu, cho thấy đối với cái đề tài này có hứng thú.


      Triết Triết cùng làm vợ chồng nhiều năm, tất nhiên biết tại suy nghĩ cái gì, nhưng vẫn là tiếp tục : "Cho nên, thần thiếp nghĩ muốn vì Đại Hãn xem xét, tìm người tài mạo song toàn, vào cung hầu hạ Đại Hãn, biết ý Đại Hãn như thế nào?"


      Hoàng Thái Cực trực tiếp tránh vấn đề này, "Nàng chính là người tài mạo song toàn."


      Triết Triết thẹn thùng cười.


      Hoàng Thái Cực tiếp tục : "Nếu nữ nhân khắp thiên hạ đều giống như nàng, ta nhất định đều thích."


      Triết Triết nghe vậy càng thêm cao hứng, "Đại Hãn biết đùa, làm cho thần thiếp vui vẻ."


      Hoàng Thái Cực cũng cười, sau đó vùi đầu uống chén thuốc Triết Triết chuẩn bị cho .


      Triết Triết ở bên cạnh cảm thấy vui vẻ, nhưng nghĩ đến cuộc chuyện hôm qua với Trại Tang cùng thái độ của Đại Ngọc Nhi,có chút phiền muộn nhưng vẫn tiếp tục : " dối gạt Đại Hãn, thần thiếp vì Đại Hãn xem xét, là nữ tử rất thân cận với thiếp."


      Hoàng Thái Cực tâm vừa động, nhưng thể ra mặt, "Theo như lời nàng nữ tử này cũng đến từ Khoa Nhĩ Thấm ?"


      Triết Triết gật đầu, "Đúng vậy."


      "Ai a?"


      "Ngọc Nhi."


      "Cái gì Ngọc Nhi?" Hoàng Thái Cực truy vấn.


      Triết Triết có chút hiểu nhìn , "Chính là cháu ruột của thần thiếp, Đại Ngọc Nhi."


      "A, là nàng a." Hoàng Thái Cực cười, nhưng trong lòng có chút ảo não.


      Nhìn phản ứng của , Triết Triết sửng sốt, "Hay là trong lòng Đại Hãn có người muốn tuyển?" Cái gì Ngọc Nhi? Chẳng lẽ là...


      "A, có." Hoàng Thái Cực lắc đầu: "Nàng chính là Ngọc Nhi sao? Ta lớn hơn nàng nhiều như vậy, chẳng lẽ nàng ngại sao?"


      Nghe vậy, Triết Triết cười : "Ngọc Nhi nàng vẫn luôn ngưỡng mộ Đại Hãn, nào có muốn ."


      Nhưng Hoàng Thái Cực muốn nghĩ tiếp tới cái đề tài này nữa nên dừng lại, quay đầu qua cười : "Ngọc Nhi chính là tiểu nha đầu thích khóc thích nháo, muốn nàng lập gia đình còn quá sớm, chuyện này cũng đừng nữa a."


      Triết Triết tuy rằng đầy bụng nghi ngờ, nhưng vẫn rất thức thời mà ngậm miệng lại: "Dạ."


      ... ... ...


      Qua mấy ngày, Tiểu Ngọc Nhi 'lành bệnh', Triết Triết liền mời nàng hoa viên ngồi chút.


      Ngây ngốc ở trong phòng lâu như vậy Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên rất vui vẻ đáp ứng, khi nàng đến, Đại Ngọc Nhi và Hải Lan Châu đến từ sớm.


      Thấy Tiểu Ngọc Nhi đến gần, Đại Ngọc Nhi liền trêu ghẹo : "Mỗi lần mời chúng ta hoa viên, Tiểu Ngọc Nhi đều là người đến cuối cùng, , người phải phạt nàng đó."


      "Con a." Triết Triết oán trách mà nhìn Đại Ngọc Nhi cái, "Đều lớn như vậy rồi, tính tình sao còn trẻ con so đo những thứ này."


      " đúng a!" Tiểu Ngọc Nhi ở bên phụ họa, sau đó cũng ngồi vào chỗ, "Muội dầu gì cũng là người bệnh nặng mới khỏi, sao Ngọc tỷ tỷ phải nhéo bím tóc muội tha a."


      Lúc Tiểu Ngọc Nhi bệnh nặng mới khỏi, có chút nào chột dạ, Cao Oa ở sau người thầm giơ ngón tay cái.


      "Ai nha, tỷ cũng chỉ là giỡn thôi." Đại Ngọc Nhi vội giải thích.


      Triết Triết và Tiểu Ngọc Nhi thấy bộ dáng nàng có chút lo lắng, đều cười mà . Triết Triết còn tự mình châm ly trà cho Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi có chút sợ hãi tiếp nhận.


      Triết Triết thấy khí sắc Tiểu Ngọc Nhi ràng tốt hơn nhiều, vừa lòng gật gật đầu: "Khí sắc quả nhiên tốt hơn nhiều, còn mượt mà ít đâu."


      Lời này khiến gương mặt nhắn của Tiểu Ngọc Nhi đỏ lên, mỗi ngày Đa Đạc đều mang đồ ăn ngon đến, có thể mượt mà sao?


      Đại Ngọc Nhi ở bên cũng cười : "Cũng đúng a, hơn nữa trong lúc Tiểu Ngọc Nhi sinh bệnh, còn có ít người tặng nàng nhiều thứ tốt đâu a, muốn gầy cũng khó."


      "Phải ?" Triết Triết nhấp ngụm chè xanh, giả bộ như lơ đãng hỏi: "Vậy có ai tặng a?"


      Đại Ngọc Nhi nghĩ nghĩ, chi tiết đáp: "Có ngài, Ngạch Kỳ Cát, con, Đa Nhĩ Cổn cũng tặng chút, còn có Đa Đạc, đúng rồi còn có Đại Hãn nữa!"


      Đến khi nghe được Đa Đạc, Triết Triết liền có chút kinh ngạc, sau khi nghe được có Hoàng Thái Cực, Triết Triết nhàng nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh che dấu , sau đó chuyển đến hỏi Tiểu Ngọc Nhi: "Phải ? Đại Hãn tặng con những thứ tốt gì a?"


      Tiểu Ngọc Nhi như có chú ý tới biểu tình vừa mới biến hóa của Triết Triết, cười : "Chỉ là chút thuốc bổ, bất quá, Tiểu Ngọc Nhi càng thích đồ chuẩn bị hơn."


      "Đại Hãn đưa đồ đến cho con, con còn ngại." Triết Triết ra vẻ giận dữ điểm điểm mũi Tiểu Ngọc Nhi.


      Tiểu Ngọc Nhi thèm để ý chút nào mà cười : "Đại Hãn tặng đồ, cũng chỉ vì người niệm mặt mũi , nếu Đại Hãn làm sao để ý đến tiểu nha đầu như con đây được."


      Mọi người nhất thời đều nở nụ cười.


      Lúc này, cung nữ vội vàng tìm đến Triết Triết: "Phúc tấn!"


      "Làm sao vậy?" Triết Triết dừng lại tiếng cười, bất mãn nhìn tiểu cung nữ khẩn cấp muốn chết.


      "Hồi đại phúc tấn, nghe thập tứ gia biết như thế nào lại chọc giận Minh Sử, Đại Hãn nổi giận, giờ ở Thanh Ninh cung chờ ngài trở về."


      "Cái gì?" Triết Triết lập tức liền đứng lên, cũng còn là dáng vẻ của đại phúc tấn, nhờ A Dâng Nhật nâng lên rồi vội vàng chạy về Thanh Ninh cung.


      Bị tin tức đột ngột này dọa đến, Tiểu Ngọc Nhi và Đại Ngọc Nhi hai mặt nhìn nhau.


      Cuối cùng Đại Ngọc Nhi và Tiểu Ngọc Nhi cũng tính toán lén theo qua Thanh Ninh cung, thăm hỏi việc này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.


      Mới vừa lén lút đứng ở ngoài cửa Thanh Ninh cung, liền truyền đến tiếng tức giận của Hoàng Thái Cực, dọa hai người giật mình.


      Triết Triết ở bên vội vàng ôn nhu trấn an cảm xúc Hoàng Thái Cực.


      Nhưng cuối cùng sắc mặt Hoàng Thái Cực vẫn là mịt mờ, nhất định phải tạm thời nghị hòa cùng đại minh, cho dù là muốn mệnh của Đa Nhĩ Cổn đến đền cũng tiếc.


      Đại Ngọc Nhi và Tiểu Ngọc Nhi nghe thấy tin tức đều sợ ngây người.


      Trở lại chỗ của mình, Tiểu Ngọc Nhi gấp đến độ vòng quanh phòng. Tuy , kiếp này Tiểu Ngọc Nhi và Đa Nhĩ Cổn có giao tình gì lớn, nhưng dù sao người này cũng là Đa Nhĩ Cổn a, Tiểu Ngọc Nhi muốn 'Đa Nhĩ Cổn' cứ như vậy mà chết , cho dù chỉ là người cùng tên cũng thể.


      Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Ngọc Nhi cũng nghĩ ra biện pháp gì, nàng vốn là người quá thông minh, giờ nháo thành như vậy, đầu óc càng nghĩ được gì.


      Thấy Tiểu Ngọc Nhi lo lắng như thế, Cao Oa ở bên khuyên giải an ủi : "Cách Cách, ngài ngồi xuống đây trước , ngài cứ gấp như vậy cũng có biện pháp a."


      Tiểu Ngọc Nhi thèm để ý đến, đầu óc vẫn cứ mòng mòng xoay tròn, nhưng vẫn nghĩ ra được biện pháp gì tốt.


      Nhưng đến ngày thứ hai, liền truyền tới tin tức Minh Sử đồng ý nghị hòa, Hoàng Thái Cực ở trước mặt khen Đại Ngọc Nhi, mặt rồng còn rất hưng phấn.


      Tiểu Ngọc Nhi là từ Ngô Khắc Thiện nghe được tin tức này, tâm treo rốt cuộc cũng hạ xuống.


      Bất quá, tuy yên tâm hơn nhiều nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn kỳ quái nhìn Ngô Khắc Thiện, "Biểu ca, cho dù ca có nhìn thấy tiểu đường muội đáng của ca, ca cũng cần phải cao hứng đến mức độ này đâu?"


      Ngô Khắc Thiện là theo phân phó của Tái Kỳ Nhã, đến đưa lễ vật cho Triết Triết, thuận tiện đến xem tiểu Cách Cách, sau khi đến thăm tiểu Cách Cách, liền đến xem Tiểu Ngọc Nhi, mặt vẫn luôn mang theo hàm xúc tươi cười , khiến Tiểu Ngọc Nhi hiểu tại sao.


      "Nha đầu ngốc!" Ngô Khắc Thiện cười vỗ vỗ đầu Tiểu Ngọc Nhi, "Muội rất nhanh hiểu được ."


      Tiểu Ngọc Nhi hiểu nghiêng đầu qua bên, có chuyện gì thể trực tiếp cho nàng biết, còn phải thừa nước đục thả câu như thế?


      Qua tiếp vài ngày, Tiểu Ngọc Nhi liền hiểu được lời Ngô Khắc Thiện là có ý gì, Đại Hãn quyết định muốn nạp chất nữ của đại phúc tấn, Mông Cổ Khoa Nhĩ Thấm Đại Ngọc Nhi Cách Cách làm trắc phúc tấn, trong khoảng thời gian này mọi người trong cung đều vội vàng chuẩn bị cho đại hôn.


      Nghe được tin tức này, lần thứ hai Tiểu Ngọc Nhi sợ ngây người.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 24:

      Cho dù là có chuẩn bị tâm lý, nhưng là đột nhiên nghe được tin tức này Tiểu Ngọc Nhi liền sửng sốt, sau đó phản ứng thứ hai chính là tìm Đại Ngọc Nhi, vừa đến chỗ của Đại Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi liền thấy vẻ mặt Đại Ngọc Nhi thẹn thùng cùng Hải Lan Châu thảo luận chuyện gì đó.

      Hải Lan Châu vừa thấy Tiểu Ngọc Nhi, nụ cười mặt liền thu liễm. Mà vẻ mặt Đại Ngọc Nhi lại là kinh ngạc, nhanh chóng đến bên Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi, muội làm sao vậy?"

      Từ chấn động ban đầu khi nghe được tin tức, tâm tình lúc này của Tiểu Ngọc Nhi mới dần trở nên yên tĩnh lại, cười hỏi: "Ta nghe biểu ca , tỷ gả cho Đại Hãn, phải ?"

      Đại Ngọc Nhi lập tức liền xấu hổ đỏ mặt: "Ta còn tính tự mình cho muội biết tin tức này, nhưng ngờ ca ca lại nhiều chuyện như vậy."

      Nhìn vẻ mặt Đại Ngọc Nhi chút nào che dấu tâm tình vui sướng, Tiểu Ngọc Nhi đem nội tâm muốn hỏi tới cùng của mình đè nén xuống, bộ dáng như có việc gì: "Đúng vậy, muội từ chỗ của biểu ca nghe được tin tức này liền lập tức chạy tới , tỷ là, cũng trước cho muội biết.

      "Vừa , Tiểu Ngọc Nhi còn bất mãn mân mân miệng.


      "Thực xin lỗi a." Trong mắt Đại Ngọc Nhi mang theo ý giải thích và xin lỗi nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Ta tính cho tỷ tỷ biết, sau đó cho muội biết, kết quả muội còn biết trước ."


      Tiểu Ngọc Nhi lập tức nở nụ cười: "Muội chẳng qua chỉ là đùa chút thôi, tỷ khẩn trương như thế làm gì. Muội còn chưa có chúc mừng tỷ a, Ngọc tỷ tỷ, chúc mừng tỷ đạt được mong muốn, có thể gả cho... vị hùng trong lòng tỷ."


      Đại Ngọc Nhi lập tức liền xấu hổ đỏ mặt.


      "Đúng rồi, đại hôn định ra là ngày bao nhiêu? Để vị muội muội này chuẩn vị lễ vật làm quà tân hôn cho tỷ a." Tiểu Ngọc Nhi trêu ghẹo .


      "Ân." Đại Ngọc Nhi gật gật đầu: "Ngày sáu tháng sau."


      Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt chút, trong lòng thầm nghĩ, sao lại trùng hợp như thế.


      Hải Lan Châu ngược lại ở bên nhăn mi: "Này có thể quá nhanh hay a?" Thời gian chỉ có tháng, chuẩn bị kịp sao?


      đến cái này, Đại Ngọc Nhi cũng có chút bất mãn, nhưng bất mãn cũng mang theo chút khẩn trương: "Muội cũng vậy như vậy, chỉ là suy tính tất cả, chỉ có ngày năm tháng sau mới là ngày hoàng đạo tốt nhất, cho nên đành phải định là ngày nào đó ."


      Hải Lan Châu gật gật đầu.


      Lúc này, Tiểu Ngọc Nhi cười : " sao, cho dù là ba ngày sau thành thân, Đại Hãn cũng đem hôn lo liệu thỏa đáng , để cho tỷ chịu chút ủy khuất."


      "Tiểu Ngọc Nhi!" Đại Ngọc Nhi hờn dỗi liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi cái, nhưng trong mắt lại tăng thêm chút vui sướng và hạnh phúc.


      Hai người chuyện hồi, Tiểu Ngọc Nhi liền cáo từ trước. Theo hành lang trong điện ra ngoài, vì quá chú tâm nên đụng phải người tới, khuôn mặt tuấn lãng bởi vì tức giận mà có chút vặn vẹo, quanh thân đều tản ra hàn khí, khiến người khiếp sợ.


      Người này đúng là Đa Nhĩ Cổn, nghe được tin tức Hoàng Thái Cực muốn nạp Đại Ngọc Nhi làm phúc tấn, liền lập tức tiến cung muốn tìm Triết Triết hỏi cho ra lẽ, kết quả biết được là Đại Ngọc Nhi tự nguyện gả cho Đại Hãn, chuyện này thể nghi ngờ khiến cho Đa Nhĩ Cổn chịu đả kích trầm trọng. Nhưng mà, tin! muốn nghe chính miệng Đại Ngọc Nhi ra, cho nên cứ như vậy nổi giận đùng đùng từ Thanh Ninh cung thẳng tiến đến chỗ của Đại Ngọc Nhi, ngay cả Tiểu Ngọc Nhi đối diện sát bên người cũng có chú ý.


      Tiểu Ngọc Nhi nhìn bóng lưng của , thấy bước chân vội vàng đến chỗ của Đại Ngọc Nhi.


      Cao Oa ở bên bị bộ dáng tức giận của Nhĩ Cổn tản ra mà kinh sợ, có chút lo sợ bất an: "Cách Cách, nếu chúng ta quay lại chỗ của Đại Ngọc Cách Cách nhìn chút , thập tứ gia thoạt nhìn doạ người."


      Tiểu Ngọc Nhi lắc đầu: " cần, chuyện của bọn họ phải để chính bọn nó giải quyết mới được."


      xong, Tiểu Ngọc Nhi liền xoay người rời , mà Cao Oa còn có chút yên lòng, cảm thấy Đa Nhĩ Cổn tức giận như vậy, biết làm ra tình kinh người như thế nào.


      Tiểu Ngọc Nhi cười cười: "Yên tâm , Đa Nhĩ Cổn nỡ thương tổn Ngọc tỷ tỷ ."


      Chỉ cần người kia nàng sâu sắc, dù có bất luận như thế nào cũng có khả năng ngoan tâm làm nàng thương tổn .


      Cuối cùng Tiểu Ngọc Nhi nghe được, ngày đó Đa Nhĩ Cổn lôi Đại Ngọc Nhi xuất cung, nhưng cuối cùng là Đại Ngọc Nhi người trở về, bộ dáng có chút tức giận, ngày đó Đa Nhĩ Cổn đến chỗ nàng, về sau cũng có tiếp tục xuất ở trong hoàng cung, Đại Ngọc Nhi cũng để ý đến, toàn tâm toàn ý chuẩn bị đồ cưới cho Đại Ngọc Nhi.


      Thời gian tháng rất nhanh liền qua , ngày năm tháng chín đến, là ngày Đại Ngọc Nhi xuất giá.


      Tuy Đại Ngọc Nhi được phong làm trắc phúc tấn, nhưng nàng là Cách Cách của thảo nguyên Mông Cổ Khoa Nhĩ Thấm, lại là đại phúc tấn của Hoàng Thái Cực, hơn nữa xưa nay còn có danh xưng tiểu phúc tinh, hôn lễ của nàng so với Triết Triết chỉ kém hơn chút thôi.


      Hoàng Thái Cực còn mở thiết yến chiêu đãi các vị hoàng thân quốc thích và đại thần ở phượng hoàng lâu, cho thấy được cực kỳ coi trọng hôn lễ này.


      sáng sớm Tiểu Ngọc Nhi liền tới chỗ của Đại Ngọc Nhi, cũng thuận tiện dâng lên lễ vật của mình.


      hôm nay Đại Ngọc Nhi trang điểm đặc biệt xinh đẹp, giá y màu đỏ thắm thêu đồ án cát tường, quan thượng đầu rũ xuống những dây tua kim sắc, đôi mắt sáng như như , son môi ửng đỏ, sóng mắt lưu chuyển, càng khiến cho Đại Ngọc Nhi thêm vài phần quyến rũ.


      Vừa thấy Tiểu Ngọc Nhi, Đại Ngọc Nhi liền vội vàng cầm tay nàng, thần sắc khẩn trương: "Tiểu Ngọc Nhi, như thế nào đây, tỷ tỷ khẩn trương a."


      Cảm giác được Đại Ngọc Nhi khẩn trương nắm chặt tay nàng, đôi tay kia còn có toát ra mồ hôi lạnh, Tiểu Ngọc Nhi bật cười: "Đừng lo lắng, đừng lo lắng, nếu ảnh hưởng tới toàn bộ trang dung, xấu mất."


      Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi vội dùng gương đồng nhìn bản thân mình xem có chỗ nào thoả đáng hay .


      mấy ngày trước Tái Kỳ Nhã đến kinh đô, thấy Đại Ngọc Nhi rốt cục mặc xong giá, có chút cảm khái : "Lúc trước, con còn chỉ là đứa mới sinh nằm ở tay ta khóc lóc mỗi ngày, giờ trưởng thành rồi, cũng nên lập gia đình ..."


      xong, thanh Tái Kỳ Nhã liền có chút nghẹn ngào, hốc mắt còn đỏ lên.


      Đại Ngọc Nhi chưa từng thấy Ngạch Cát kiên cường của nàng toát ra vẻ mặt này, tâm nhất thời cũng mềm đến rối tinh rối mù, hốc mắt cũng ươn ướt: "Ngạch Cát, cho dù con có lập gia đình, con cũng vĩnh viễn là nữ nhi của người."


      Tái Kỳ Nhã đem Đại Ngọc Nhi ôm vào lòng, nhàng mà vỗ đầu vai Đại Ngọc Nhi, trấn an ủi cảm xúc kích động của Đại Ngọc Nhi: "Đúng, con vĩnh viễn là nữ nhi ngoan của Ngạch Cát, đừng khóc a..."


      Từ khi lớn lên, nàng thường xuyên vì chuyện của Hải Lan Châu mà chống đối với Tái Kỳ Nhã, Đại Ngọc Nhi lâu rồi chưa nghe thấy thanh ôn nhu như vậy, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống được khóc ra: "Ngạch Cát..."


      "Hài tử ngốc..." Tái Kỳ Nhã than tiếng, nhưng mặt lại mang theo vô hạn nhu tình.


      Đau lòng lau khô nước mắt mặt cho Đại Ngọc Nhi, Tái Kỳ Nhã dặn dò: "Ngọc Nhi, trừ ngày hôm nay ra, về sau con thể rơi nước mắt, con là nữ nhi của Tái Kỳ Nhã ta, nửa đời sau của con chỉ có hạnh phúc, ai cũng thể khiến cho con rơi lệ."


      "Ân." Đại Ngọc Nhi gật gật đầu, cố nén nước mắt: "Đại Hãn nhất định hảo hảo chiếu cố nữ nhi, nữ nhi nhất định sống hạnh phúc, rơi lệ nữa."


      Tái Kỳ Nhã vừa lòng cười: "Vậy là được rồi."


      Tiểu Ngọc Nhi ở bên nhìn màn này, trong lòng cũng cảm nhận được cảm xúc dâng trào trong lòng, nhớ đến Ngạch Cát lúc trước cũng vô cùng đau xót, thương tiếc nàng, nhưng đời này của nàng rốt cuộc còn cơ hội có thể nghe thấy được lời ôn nhu như vậy của Ngạch Cát, vành mắt Tiểu Ngọc Nhi cũng đỏ ửng.


      Đại Ngọc Nhi giương mắt, trong lúc vô ý nhìn thấy bộ dáng khổ sở này của Tiểu Ngọc Nhi, vội dò hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi, muội làm sao vậy? Như thế nào cũng khóc?"


      " có a." Tiểu Ngọc Nhi ngẩng đầu, cố nén xúc động muốn khóc, cười : "Chỉ là nhìn thấy dì và tỷ tỷ ôn nhu như vậy, cũng nhịn được muốn khóc."


      Tái Kỳ Nhã ôn nhu cười, cũng kéo Tiểu Ngọc Nhi qua, để cho nàng dựa vào lòng ngực của mình, vỗ về tóc của nàng: "Hài tử ngốc, cho dù con có Ngạch Cát, nhưng có dì ở đây thương con, thay thế Ngạch Cát con, chiếu cố tốt cho con, để cả đời của con cũng chịu bất kỳ ủy khuất nào."


      "Cám ơn dì." Tiểu Ngọc Nhi xuất phát từ cảm kích tâm, nàng cám ơn Tái Kỳ Nhã có thể tình chăm sóc cho nàng, cám ơn Tái Kỳ Nhã có thể cho nàng cảm thấy ấm áp lâu nàng chưa nhận được từ gia đình.


      Đại Ngọc Nhi nhìn hai người, cũng cười đến hạnh phúc ngọt ngào.


      Hải Lan Châu ở bên thấy thế, tuy có chút xúc động, nhưng càng nhiều là nhớ đến Ngạch Cát của mình, nàng nhịn được lén trốn ra ngoài. Nhìn bấu trời, Hải Lan Châu thầm cầu nguyện, trời cao có mắt, khẩn cầu ngài có thể để cho Ngạch Cát ta có thể sống cuộc sống bình an ở thảo nguyên, để ta và A Cổ Lạp có thể làm bạn bên người nàng cả đời.
      Last edited: 13/12/15

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 25:

      Phòng trong, sau khi Tái Kỳ Nhã thấy Đại Ngọc Nhi trang điểm xong, sau đó liền cho những hạ nhân khác ra ngoài, toàn bộ phòng chỉ còn lại ba người Tiểu Ngọc Nhi, Tái Kỳ Nhã và Đại Ngọc Nhi.

      "Dì? Sao vậy?" Tiểu Ngọc Nhi có chút hiểu nhìn Tái Kỳ Nhã, giờ lành sắp đến, cho người ra ngoài làm gì.

      Tái Kỳ Nhã vỗ vỗ tay nàng, sau đó ngồi xuống thấm thía : "Có những người đó ở đây, chúng ta tiện."

      "Ngạch Cát có chuyện gì muốn cho chúng con biết sao?" Đại Ngọc Nhi tò mò nháy mắt mấy cái.

      Nhìn Đại Ngọc Nhi sắp gả làm vợ cho người ta, nhưng bộ dáng vẫn khờ dại thiện lương như trước, Tái Kỳ Nhã thở dài trong lòng, dặn dò: "Ngọc Nhi, con phải nhớ kỹ, người con gả mặc dù là Đại Hãn, nhưng ngài lại vẫn là trượng phu của con, thể đem tâm của con ký thác hoàn toàn ngài, con hiểu chưa?"

      "Ngạch Cát, con hiểu." Đại Ngọc Nhi nghi hoặc , "Sau khi con gả cho Đại Hãn, chính là người của Đại Hãn, vì sao con lại thể hoàn toàn ỷ lại người?"

      "Đứa ngốc, nam nhân a, con càng là toàn tâm ỷ lại, hứng thú của người đối với con càng giảm , rất nhanh thay lòng đổi dạ mà nữ nhân khác, đến lúc đó người chẳng còn quan tâm đến con nữa." Tái Kỳ Nhã bắt đầu cẩn thận truyền thụ bí kíp 'Ngự phu tâm đắc' của mình.

      Tiểu Ngọc Nhi ở bên được tự nhiên đỏ mặt, nhăn nhó : "Dì, con ra ngoài trước."

      Tái Kỳ Nhã lập tức giữ chặt nàng, "Con cũng phải lưu lại, những lời này, sớm hay muộn con cũng phải hiểu, dù sao sau này con cũng phải lập gia đình ."

      Tiểu Ngọc Nhi bất đắc dĩ, đành phải lưu lại.

      Bên kia, Đại Ngọc Nhi liền đặt câu hỏi , "Ngạch Cát, chuyện ngài mơ hồ, chỉ cần trong lòng Đại Hãn có con, con cũng toàn tâm toàn ý đối với Đại Hãn, Đại Hãn chắc bạc tình như vậy."

      "Nữ nhi Ngốc! Người là Đại Hãn, hậu cung giai lệ vô số, có loại nữ nhân nào trong hậu cung mà muốn tìm cách bắt được tâm của người, trong đó ai mà muốn dùng thủ đoạn để mua vui? Cho dù con có tình đợi , cũng cảm thấy có cái gì bất đồng, lại càng cảm động. Triết Triết của con là đại phúc tấn của người, nhưng là cũng chỉ có thể làm đại phúc tấn 'Hiền lành rộng lượng', mà con bất đồng, con có thể cần hiền lành rộng lượng như vậy, xa cách như có như mà đối với ngài, lâu lâu nêm thêm chút mắm muối vào cuộc sống giữa hai bên, người mới có thể tốn thêm nhiều tâm tư ở người con, con hiểu chưa?" Tái Kỳ Nhã tiếp tục truyền thụ kinh nghiệm chính mình cho Đại Ngọc Nhi.

      Nhưng Đại Ngọc Nhi lại càng thêm hiểu: "Vì cái gì mà muốn nêm mắm thêm muối, lại như có như mà xa cách? Như vậy Đại Hãn mất hứng ."

      Tiểu Ngọc Nhi thầm than, Đại Ngọc Nhi này có khiếu a.

      Tái Kỳ Nhã bất đắc dĩ chết tâm với nữ nhi nhà mình, cuối cùng chỉ đành : " Dù sao con cũng phải nhớ lời hôm nay của Ngạch Cát, chỉ có như vậy,con mới có thể đem tâm Đại Hãn khoá lại chặt chẽ, để ngài thể ly khai con."

      Đại Ngọc Nhi cái hiểu cái gật gật đầu.

      Nhìn bộ dáng nàng còn có chút mê mang, Tái Kỳ Nhã còn muốn dặn dò thêm số chuyện, lại bị mấy ma ma bên ngoài phòng đánh gãy, là giờ lành đến.

      Tái Kỳ Nhã bất đắc dĩ đành phải để đám người kia tiến vào, Đại Ngọc Nhi ngay lâp tức được đám người đỡ lên kiệu chậm rãi hướng về phượng hoàng lâu.

      Tiểu Ngọc Nhi tham gia tiệc tối cẩn thận bị tiểu cung nữ bưng bầu rượu đụng vào, rượu đổ ra toàn thân, Tiểu Ngọc Nhi đành phải tách Tái Kỳ Nhã ra trước, sau đó về phòng mình thay quần áo.

      Vừa mới đổi quần áo xong, cửa phòng đột nhiên lại bị người đẩy ra, khiến cho Tiểu Ngọc Nhi giật mình.

      Thấy người tới là ai, Tiểu Ngọc Nhi nhíu mày: "Đa Đạc, ngươi tham gia tiệc tối, chạy đến chỗ này của ta để làm chi?"

      Tâm tình Đa Đạc hiển nhiên rất tốt, bởi vì hôn lễ, toàn bộ kinh đô và hoàng cung đều giăng đèn kết hoa, mà Đại Ngọc Nhi càng cười đến vẻ mặt ngọt ngào, bộ dáng nào có chút muốn, cho nên yến hội chưa bắt đầu chạy ra ngoài, lung tung khắp nơi. Cuối cùng thẳng tới chỗ ở của Tiểu Ngọc Nhi, nghĩ tới Tiểu Ngọc Nhi thế nhưng cũng phượng hoàng lâu. Hơn nữa nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi còn chuẩn bị tham gia tiệc tối, Đa Đạc cảm thấy rất tức giận.

      Thấy Đa Đạc chính là nhìn chằm chằm mình lời nào, Tiểu Ngọc Nhi càng nghi hoặc: "Đa Đạc? chuyện a?"

      Đa Đạc vẫn có trả lời, ngay sau đó, lại đột nhiên vọt tới, giữ chặt lấy Tiểu Ngọc Nhi ra ngoài.

      Tiểu Ngọc Nhi vội muốn tránh thoát khỏi tay , nhưng tay Đa Đạc dùng sức rất lớn, làm sao cũng thể tránh thoát khỏi. Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy khó thở liền trực tiếp cắn tay Đa Đạc, nhưng Đa Đạc ngay cả lông mày cũng có động chút, trực tiếp lôi kéo nàng ra khỏi hoàng cung.

      Đến cửa hoàng cung, Đa Đạc trực tiếp liền ôm Tiểu Ngọc Nhi lên ngựa, sau đó vài lời với Cao Oa vẫn luôn đuổi theo ở phía sau để nàng yên tâm, liền mang theo Tiểu Ngọc Nhi .

      Buổi tối tháng chín có chút lạnh, Đa Đạc lại cưỡi ngựa rất nhanh, Tiểu Ngọc Nhi bị gió thổi trong chốc lát, liền nhịn được hắt xì vài cái. Tiểu Ngọc Nhi tức giận trừng mắt nhìn Đa Đạc: "Đa Đạc! hôm nay ngươi nổi điên làm gì?"

      Ngược lại Đa Đạc có chút kỳ quái nhìn nàng cái: "Ra khỏi cái nơi lạnh lùng kia, chẳng lẽ ngươi mất hứng sao?"

      "Ngươi hưu vượn cái gì đó?" Tiểu Ngọc Nhi nghe lời của có chút hiểu ra sao.

      Đa Đạc hỏi lại: "Hôm nay là ngày gì, cần ta nhắc cho ngươi biết ?"

      Tiểu Ngọc Nhi hình như là nhớ tới điều gì, khẩu khí cũng tức giận như trước: "Cho dù như vậy, cũng thể tham gia hôn lễ của Ngọc tỷ tỷ a!"

      "Nàng để ý đến người biểu muội như ngươi, ngươi còn bất chấp đến dự hộn lễ của nàng ta, hơn nữa còn là hôn lễ của loại nữ nhân chân đạp hai thuyền như vậy, nhìn hôn lễ của nàng ta cũng chỉ làm ô uế hai mắt của chúng ta!" Nhắc tới Đại Ngọc Nhi, thanh của Đa Đạc càng lãnh khốc, còn nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi.

      Cũng hiểu được Đa Đạc vì chuyện gì mà đối với chuyện Đại Ngọc Nhi gả cho Hoàng Thái Cực tức giận như thế, Tiểu Ngọc Nhi tự giác chuyển đề tài khác, "Vậy dù sao ngươi cũng cũng phải cho ta biết, ngươi muốn mang ta đâu?"

      "Trước tìm ca ta, ngày nay ta cũng chưa nhìn thấy , ta lo lắng." Đa Đạc trực tiếp cưỡi ngựa lên núi Kim Điêu Sơn, trừ bỏ chỗ này, nghĩ ra ca còn đâu nữa.

      Đêm khuya vốn là lạnh lẽo, huống chi là núi, vừa mới chưa được nửa đường Tiểu Ngọc Nhi bị lạnh đến rùng mình.

      Thấy thế, Đa Đạc hơi có chút tự trách nhíu mày, sau đó đem áo choàng người phủ lên người Tiểu Ngọc Nhi, mang theo xin lỗi : " có lỗi."

      Có áo choàng phủ người, Tiểu Ngọc Nhi cũng cảm giác tốt hơn nhiều, lại nghe được lời này của Đa Đạc, cũng còn tức giận như trước, nhưng vẫn là có chút được tự nhiên : "Dù sao cũng dẫn ta tới rồi còn xin lỗi có ích lợi gì, còn mau tìm Đa Nhĩ Cổn chút."

      Đa Đạc kéo miệng cong lên, con ngươi tràn ngập nhu tình nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Được."

      Hai người liền tiếp tục , bao lâu, liền thấy Đa Nhĩ Cổn ngồi dưới đất cách đó xa, lửa trại trước người chiếu lên mặt , tăng thêm mấy phần đơn.

      Thấy Đa Nhĩ Cổn vẫn yên lành ngồi ở kia, Đa Đạc nhàng thở ra, sau đó xoay người xuống ngựa, cũng giúp đỡ Tiểu Ngọc Nhi xuống.

      "Ca!" Đa Đạc vội vàng lên phía trước.

      Đa Nhĩ Cổn nghe được thanh , liền nhìn qua hướng bên này, vừa nhìn thấy là Đa Đạc, Đa Nhĩ Cổn vội vàng xoay người, dùng tay lau hốc mắt, mới quay đầu lại, cười : "Sao đệ lại tới đây."

      Đa Đạc ngồi xuống bên cạnh , nhìn Đa Nhĩ Cổn cho dù lau hốc mắt nhưng vẫn còn ửng đỏ như cũ, nhíu mày : "Ca, ca khóc rồi?"

      Đa Nhĩ Cổn quát lớn: " hưu vượn cái gì, ta làm gì lại khóc."

      "Ngọc tỷ tỷ nàng..." Đa Đạc muốn lại thôi.

      Nghe được tên Đại Ngọc Nhi, ánh mắt Đa Nhĩ Cổn hơi xoẹt qua, để lộ ra thần sắc bi thương, nhưng lại ra vẻ kiên cường: "Ta làm sao lại vì nàng mà khổ sở, nữ nhân tham hư vinh mà thôi, Đa Nhĩ Cổn ta cũng phải có tiền đồ như vậy!"

      Cũng hiểu được Đa Nhĩ Cổn là cậy mạnh, Đa Đạc cũng nhiều, chỉ trưc tiếp đem túi da trâu cầm trong tay đưa cho Đa Nhĩ Cổn, cười : "Hai huynh đệ chúng ta lâu cũng có uống rượu, hôm nay chúng ta uống nhiều chút!"

      "Được!" Đa Nhĩ Cổn hào sảng , lúc tiếp nhận túi da trâu, lại thấy Tiểu Ngọc Nhi đứng cách đó xa, nhất thời lạnh mặt: "Ngươi tới nơi này để làm gì?!"

      Tiểu Ngọc Nhi thấy đột nhiên rống lên mà sững sờ tại chỗ, biết nên phản ứng gì.

      Đa Nhĩ Cổn lại xông lên trước, chỉ về phía nàng kích động quát: "Ngươi cũng là dạng người với tỷ tỷ tốt kia của ngươi đúng ?! Nàng tổn thương trái tim của ta, lại để ngươi đến xem bộ dáng chật vật giờ của ta có phải hay ? ! Ngươi trở về cho nàng biết, Đa Nhĩ Cổn ta mới vì loại nữ nhân như nàng mà thương tâm! Nàng xứng, nàng, chút cũng xứng!"

      Đa Đạc ngay lập tức bước lên phía trước kéo : "Ca, Bảo là do ta mang tới, nàng có ý muốn cười nhạo ca, ca mau tỉnh táo lại a."

      Chỉ là Đa Nhĩ Cổn vẫn tiếp tục cười lạnh: "Như thế nào? ? Bị ta xem thấu nên chột dạ ? Hay là thương hại ta? Ta cho ngươi biết, Đa Nhĩ Cổn ta cần!"

      "Ca..." Đa Đạc còn muốn tiếp tục khuyên bảo, nhưng Tiểu Ngọc Nhi lại đột nhiên lên tiếng .

      " phải thương hại ngươi, mà là xem thường ngươi." Tiểu Ngọc Nhi nhìn thẳng ánh mắt phẫn nộ của Đa Nhĩ Cổn, lạnh lùng .

      Lần này Đa Đạc sửng sốt, Đa Nhĩ Cổn càng thêm táo bạo: "Ngươi dám xem thường ta?! Ngươi với tỷ tỷ kia của ngươi là dạng, dạng đều tham hư vinh như vậy! Ngươi căn bản là xứng đươc đệ đệ của ta thích!"

      Câu này khiến đầu Đa Đạc đột nhiên nổ mạnh tiếng, gương mặt tuấn tú lập tức đỏ lên, tay ngăn Đa Nhĩ Cổn lại cũng nới lỏng.

      Đa Nhĩ Cổn nhân cơ hội tránh thoát khỏi Đa Đạc, quyền hướng phía Tiểu Ngọc Nhi hô lên.

      'Ba ——' mà tiếng, khiến cả ba người đều trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại có tiếng vang thanh thúy trung ——

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 26:

      Thanh thanh thúy từ bàn tay kia khiến cả ba người đều đứng tại chỗ, Đa Đạc lăng lăng mà nhìn gương mặt lãnh tĩnh của Tiểu Ngọc Nhi, trong mắt mang theo kinh ngạc, sau đó lại nhìn... gương mặt nghiêng qua bên của Đa Nhĩ Cổn, tự giác nuốt nước miếng.

      Chỉ thấy bên mặt Đa Nhĩ Cổn bởi vì ánh lửa chiếu qua mà đặc biệt toả sáng, còn có thể thấy được năm ngón tay từ từ lên ràng.

      Thần sắc mặt Tiểu Ngọc Nhi thực lạnh nhạt, nhưng mà hai tay nắm chặt lại bán đứng cảm xúc của nàng. Nàng kỳ cũng muốn đánh Đa Nhĩ Cổn, nhưng mà Đa Nhĩ Cổn vươn tay lại đây, nàng cho rằng Đa Nhĩ Cổn muốn đánh nàng, cho nên theo bản năng giơ tay lên cản lại. Ai ngờ, Đa Nhĩ Cổn cũng chỉ muốn hù dọa nàng thôi, quyền kia chỉ dừng lại sát mặt nàng, nhưng mà bàn tay này của nàng lại đáp lên mặt của Đa Nhĩ Cổn.

      Nhìn Đa Nhĩ Cổn nửa ngày cũng chưa phản ứng kịp, Tiểu Ngọc Nhi có chút khẩn trương nhìn , phải bị đánh đến ngu luôn đấy chứ?

      lúc lâu, Đa Nhĩ Cổn chậm rãi giơ tay lên sờ bên má bị đánh, chậm rãi quay đầu, bởi vì nổi giận mà con ngươi sung huyết hung hăng trừng Tiểu Ngọc Nhi: "Ngươi dám đánh ta?! Ngươi muốn sống nữa sao!"

      "Chẳng lẽ ngươi nên bị đánh sao? Ngươi nhìn bản thân ngươi tại coi, có chỗ nào giống nam tử hán?" Tiểu Ngọc Nhi to gan hỏi lại, dù sao đánh cũng đánh, so với việc cùng Đa Nhĩ Cổn này nổi điên, còn bằng để nhận sớm chút.

      Đa Nhĩ Cổn cũng quả thực vì quá giận dữ mà phản cười: "Tốt lắm, tại ngươi , ta như thế nào giống nam tử hán? Nam tử hán thể thương tâm khổ sở sao?"

      "Ngươi đương nhiên có thể thương tâm khổ sở, chỉ là cho dù ngươi tâm khổ sở có ích lợi gì, nữ nhân ngươi đến bên cạnh ngươi giờ phút này sao? Nàng bởi vì ngươi thương tâm khổ sở mà gả cho người nàng lòng ngưỡng mộ sao?"

      Tiểu Ngọc Nhi chuyện quá mức nặng lời, Đa Đạc thấy sắc mặt Đa Nhĩ Cổn đổi, vội vàng nháy mắt ra dấu cho nàng, để nàng đừng nữa.

      Chỉ là Tiểu Ngọc Nhi để ý tới, tiếp tục : "Ngươi có biết vì sao Ngọc tỷ tỷ lại thích Đại Hãn, mà thích ngươi?"

      Đa Nhĩ Cổn lập tức nhìn nàng chăm chăm.

      "Bởi vì ngươi có kiên định, ngươi làm việc xúc động bất chấp hậu quả, để tất cả mọi người xung quanh đều vì lo lắng cho ngươi mà hãi hùng. Với nữ nhân, việc trọng yếu nhất đó là có thể tìm được người tin cậy dựa vào, chính vì tính tình ngươi như vậy, có thể khiến cho nàng cảm thấy an toàn sao?" Tiểu Ngọc Nhi chậm rãi .

      Đa Nhĩ Cổn sửng sốt, qua hồi lâu mới ra: "Chính nàng là bởi vì ta phải Đại Hãn, ta còn tưởng là..."

      "Ngọc tỷ tỷ nếu thực thích người bởi vì thân phận thấp mà gả cho hay sao?" Tiểu Ngọc Nhi tức giận mà ngắt lời : "Nàng là tâm Đại Hãn, cho nên mới gả cho người. Còn ngươi sao? Vì nữ nhân căn bản ngươi, mà chạy đến chỗ này nổi điên? Đa Nhĩ Cổn ngươi khi nào lại trở nên đáng buồn như vậy?"

      Khuôn mặt tuấn tú của Đa Nhĩ Cổn dần trầm xuống, lúc lâu cũng gì.

      Đa Đạc có chút yên lòng vỗ vỗ vai , "Ca?..."

      Nhưng Đa Nhĩ Cổn lại để ý đến , mà là trực tiếp vọt tới vách núi.

      Đột nhiên hành động như vậy khiến cho Đa Đạc sợ hãi, còn tưởng rằng muốn tự sát, vội vàng lên kéo , nhưng lại bị Đa Nhĩ Cổn đẩy ra.

      "Hoàng Thái Cực! Đa Nhĩ Cổn thề, ta nhất định lợi hai hơn ngươi! Ta nhất định thua ngươi!" Đa Nhĩ Cổn rống to xong rồi liền qua, ngửa mặt lên trời nở nụ cười.

      bên, Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc lúc này mới thở ra hơi.

      Đa Đạc nhàng đến bên người Tiểu Ngọc Nhi, mặt mang ý cười: "Bảo , vừa rồi cám ơn ngươi, bàn tay vừa rồi đánh tỉnh ca ta."

      Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi liền cười: "Ta còn tưởng rằng ngươi giúp đỡ ca ca ngươi, đến chất vấn ta tại sao lại đánh ."

      "Sao có thể như vậy." Đa Đạc gãi đầu: "Ta đa tạ ngươi còn kịp đâu, bất quá, ngươi đúng là rất có can đảm a, ngay cả ta lúc đánh nhau với ca ca, cũng dám đánh vào mặt."

      "Chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn, ta còn cho rằng muốn đánh ta quyền, cho nên ta chỉ dơ tay lên chặn lại." Tiểu Ngọc Nhi chi tiết .

      Nghe vậy, Đa Đạc cười ha ha: "Ha ha, ngươi đúng là…, bất quá yên tâm , ca của ta cũng đánh nữ nhân."

      Tiểu Ngọc Nhi nghĩ đến bộ dáng ngốc lăng của Đa Nhĩ Cổn khi bị nàng đánh, cũng nhịn được khẽ nở nụ cười.

      Đa Đạc ngưng mắt nhìn nàng cười, trong lòng càng cảm thấy thỏa mãn, buồn bực ngày hôm nay hận thể vứt tất cả lên chín tầng mây.

      Đa Nhĩ Cổn đem tất cả phẫn nộ phát tiết ra, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, quay đầu lại liền thấy đệ đệ ngốc nhà mình nhìn Tiểu Ngọc Nhi ngây ngô cười, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, tới, Đa Nhĩ Cổn hướng Tiểu Ngọc Nhi ôm quyền thi lễ: "Tiểu Ngọc Nhi, hôm nay Đa Nhĩ Cổn ta thất lễ, ta hướng ngươi xin lỗi."

      "Thập tứ gia cần lo lắng." Tiểu Ngọc Nhi cũng cười ôm quyền đáp lễ.

      Thấy bộ dáng Tiểu Ngọc Nhi hào phóng sang sảng, Đa Nhĩ Cổn thầm gật gật đầu, ánh mắt đệ đệ của tồi, hy vọng hai người bọn họ có thể mau chóng có kết cục tốt.

      "Ca, tại tốt hơn nhiều rồi ." Đa Đạc quan tâm .

      Đa Nhĩ Cổn gợi lên khóe môi, vỗ vỗ vai : "Yên tâm , ca ca ngươi có yếu ớt như vậy."

      Nghe vậy, mày Đa Đạc lúc này mới hoàn toàn giãn ra, hào khí Vân Thiên : "Ca, về sau hai huynh đệ chúng ta thành khối kề vai chiến đấu, chúng ta chứng minh cho Hoàng Thái Cực thấy, hai huynh đệ chúng ta phải người dễ khi dễ !"

      "Tốt!" Đa Nhĩ Cổn vừa lòng phá lên cười.

      lát sau, Đa Nhĩ Cổn xoay người lên ngựa, nhìn Đa Đạc và Tiểu Ngọc Nhi có chút kinh ngạc : "Ta về trước, Đa Đạc, ngươi đưa Tiểu Ngọc Nhi hồi cung , ra ngoài lâu như vậy, đại phúc tấn cũng lo lắng ."

      Dứt lời, liền cưỡi bảo mã rời .

      Ca, nếu ngươi đem con ngựa kia lưu lại, ta mới tin ngươi muốn để ta đưa nàng nhanh chóng trở về. Đa Đạc nhìn bóng dáng Đa Nhĩ Cổn tức giận nghĩ, suy nghĩ của có chút đơn giản, nhưng ngốc, ca ca làm như vậy là muốn để cho và Tiểu Ngọc Nhi hai người có thời gian ở chung chỗ, làm sao lại trách ca ca nhiều chuyện đây?

      Cho nên, Đa Đạc liền cười với Tiểu Ngọc Nhi: "Ca của ta cưỡi ngựa mất rồi, chúng ta chỉ có thể bộ trở về thôi."

      Tiểu Ngọc Nhi nhíu nhíu mày, có chút bất mãn vì Đa Nhĩ Cổn trực tiếp lấy ngựa mất, nhưng nàng cũng trực tiếp đem bất mãn ra, " sao, chúng ta thôi."

      "Ân!" Đa Đạc vui vẻ gật gật đầu, sau đó cầm cây đuốc theo.

      Tiểu Ngọc Nhi kỳ quái nhìn cái, Đa Đạc này sao lại vui vẻ như vậy?

      Tuy rằng đường về hoàng cung có chút xa, nhưng dọc theo đường Đa Đạc đều chút về những chuyện lý thú khi đánh giặc, chọc cho Tiểu Ngọc Nhi cười liên tục.

      Nghe Đa Đạc lúc đánh giặc, chỉ có thể thường xuyên ăn chút bánh mỳ loại lớn còn có rau dại, cho nên và những người ở đó nhịn được, muốn ăn bữa ngon, vì vậy mang theo Hách Triết cùng vài thân binh bắt rắn, ai có thể ngờ, nhiều người như vậy, lại ai có gan dám bắt rắn, cuối cùng bản thân đành phải bắt, ngược lại hề có chuyện gì, bắt lấy cái đuôi của con rắn dùng sức doạ nó, kết quả vì cẩn thận nên bắt được, con rắn kia còn bay về phía Hách Triết, treo lủng lẳng ở cổ , sợ tới mức Hách Triết kêu cha gọi mẹ, thiếu chút nữa tè ra quần.

      Tiểu Ngọc Nhi nhớ tới ngày đó ở quân doanh có liếc mắt nhìn qua Hách Triết cái, ràng cũng là nam tử tuấn lãng hảo hán lại bị con rắn dọa thành như vậy, Tiểu Ngọc Nhi cười đến nước mắt đều chảy ra.

      bên vừa lau khóe mắt, Tiểu Ngọc Nhi vừa cười : " nghĩ tới khi các ngươi hành quân đánh giặc còn có thể đùa được như vậy, về sau ngươi nhất định phải nhiều chút cho ta nghe."

      "Được, chỉ cần ngươi thích nghe, mỗi ngày ta kể cho ngươi." Thanh Đa Đạc trừ bỏ ý cười, cũng lẫn theo chút sủng nịch và ôn nhu.

      Tiểu Ngọc Nhi cũng nhận thấy được loại ôn nhu này, nàng liếc mắt nhìn Đa Đạc cái, thấy Đa Đạc vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, ý cười cùng ôn nhu trong mắt khiến tâm người nhìn có cảm giác đều mềm lại,Tiểu Ngọc Nhi tự giác đỏ bừng mặt, sau đó quay đầu , thèm nhìn nữa.

      Cúi đầu hồi, Tiểu Ngọc Nhi bỗng nhiên phát đường này đúng, mặc dù là trở về, nhưng mà dường lại vô cùng yên lặng.

      "Đa Đạc, chúng ta có phải nhầm đường hay ?" Tiểu Ngọc Nhi lo lắng hỏi.

      " sao, chỉ cần theo ta là được, có ta ở đây, ngươi vĩnh viễn lạc đường." Thanh Đa Đạc mềm truyền đến, cho người khác loại cảm giác an ổn, giống như con người vậy, cần lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Bất an trong lòng Tiểu Ngọc Nhi dần dần tan , cũng hỏi tiếp, chỉ chặt chẽ theo Đa Đạc.

      Lại hồi lâu, Đa Đạc mới ngừng lại, sau đó còn dập tắt cây đuốc.

      Tiểu Ngọc Nhi lập tức khẩn trương nhìn Đa Đạc, nhưng mà trong bóng tối thấy gương mặt Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi bất an : "Đa Đạc, ngươi tắt cây đuốc làm gì vậy?"

      "Đừng khẩn trương, chờ lát ngươi biết." Đa Đạc cười khẽ, vỗ vỗ đầu vai Tiểu Ngọc Nhi ôn nhu : "Ngươi ở chỗ này chờ ta, hồi ta trở lại."

      Tiểu Ngọc Nhi khẩn trương mà bắt lấy ống tay áo của Đa Đạc: "Ngươi mang theo ta ."

      Đa Đạc giữ chặt tay nàng, ý nàng đừng lo lắng, sau đó liền về phía trước.

      Tiểu Ngọc Nhi người đứng lại, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn là ngoan ngoãn chờ tại chỗ.

      Chỉ chốc lát, bầu trời đột nhiên nở rộ những ánh lửa rực rỡ của pháo bông, dần dần tản ra bầu trời đêm yên lặng toả sáng thập phần đẹp đẽ, hơn nữa những tia lửa pháo bông lan ra xếp thành chữ 'Thọ'.

      Tiểu Ngọc Nhi lăng lăng mà nhìn chữ 'Thọ' kia, cho đến khi chữ ‘Thọ’ kia chậm rãi biến mất, ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi cũng vẫn luyến tiếc dời . Mãi cho đến lúc sao bầu trời lại bị những tia pháo hoa khác thay thế, lúc này Tiểu Ngọc Nhi mới chậm rãi quay đầu nhìn Đa Đạc tới.

      Đa Đạc thấy kinh ngạc trong mắt Tiểu Ngọc Nhi cùng với cả kinh hỉ, chậm rãi từ phía sau lấy ra hai cái thiên đăng, cười : "Bảo , sinh nhật vui vẻ."

      khắc kia, Tiểu Ngọc Nhi nhịn được đỏ hốc mắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :