1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không bằng duyên mỏng - Viên Nghệ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28
      Editor: Jenda Thảo

      Tỉnh lại trong trạng thái kinh hãi, Chu Triển Nguyên hóa ngã xuống nhìn Tiếu Hàm.

      Cả người như gỗ đắp chăn cho , Chu Triển Nguyên che miệng cứng ngắc ra khỏi phòng, rồi lại cứng ngắc cả người ôm gối và chăn vào phòng con trai, nằm xuống bên giường.

      Mặc dù ban đêm tĩnh lặng, nhưng đêm kia vẫn chợp mắt. Cái xúc cảm mềm mại, trơn trượt kia, nở nụ cười ngây thơ làm động lòng người, cố quên cũng được. Trong bóng tối, Chu Triển Nguyên vô ý thức vuốt môi mình, môi phảng phất vẫn còn giữ nhiệt độ ấm áp của , nhịp tim chợt đập nhanh hơn bình thường, trước mắt đều là hình ảnh ngây ngô…

      Đây là có chuyện gì? Trong bóng tối, nghe tiếng hít thở của Nãi Tích, Chu Triển Nguyên nặng nề bưng kín mặt của mình. chợt cảm thấy mình rất tồi tệ, nhìn trưởng thành, lúc bé, bé vui vui mừng mừng ở sau lưng gọi trai, vẫn xem là em mà thương mà!

      Hung hăng nhéo mình cái, Chu Triển Nguyên nhíu mày ưu tư, còn là chàng trai mới mười bảy tuổi nữa, qua cái tuổi nhiệt huyết dâng trào từ lâu, vì tình mà bất chấp tuổi tác, việc ngoài ý muốn như hôm nay trước đây từng có, sau này cũng xảy ra ít.

      nghĩ nữa, nghĩ nữa. Tiếu Hàm phải người ngoài, mình được có ý nghĩ bất lịch . ràng chỉ cách bức tường, mà Chu Triển Nguyên cảm giác giống như cách vạn năm vậy. Khoảng cách giữa , ở trong lòng kéo dài qua vô số khe rãnh.


      Ngày thứ hai khi Tiếu Hàm tỉnh lại, đập vào mắt phải là chiếc đèn màu lam treo ngược quen thuộc của , đầu óc lại có chút đau nhức, trong lòng chợt mảnh lo lắng yên.

      Đắp người là chăn mỏng màu tím, quanh quẩn ở chóp mũi là mùi hương quen thuộc, rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi làm cho cảm thấy an lòng.

      Nhìn lại xung quanh, bố cục của căn phòng rất đơn giản, hào phóng, rồi tựa như thiếu chút gì đó, màu sắc mát mẻ của cách trang trí với bầu khí tao nhã, lại cảm thấy thiếu chút ấm áp.

      Suy nghĩ kỹ lúc, Tiếu Hàm chống đầu hơi đau, cũng nhớ ra hôm qua xảy ra chuyện gì. Ngày hôm qua, và các chị em cùng hát karaoke, sau đó uống rượu, còn chơi trò chơi…

      chống đầu suy nghĩ, bóng dáng nho từ cửa nhào về phía : “ giáo Tiếu!” Tối hôm qua giáo Tiếu đến thăm nó tại sao lại gọi nó tỉnh dậy? là đáng ghét ~~ may là buổi sáng ba ba với nó là giáo Tiếu tới đây ~~

      “Nãi Tích?” Tiếu Hàm nửa mơ hồ nửa chợt , nghĩ lại, ngày hôm qua ở phòng bên cạnh nhìn thấy Triển Nguyên, nghĩ chắc là ấy đưa về. Chẳng trách cảm thấy căn phòng này nhìn rất quen mắt, sắc thái trong trẻo lạnh lùng ngược lại với kiểu dáng bên ngoài phòng khách.

      “Nãi Tích, trước tiên con đứng lên cái , sau đó để giáo Tiếu rời giường nữa có chịu ?” Tiếu Hàm thở hổn hển . Đứa bé sáu tuổi ra cũng rất nặng nha, đặc biệt là bay nhào tới, xương sườn đều muốn gãy ra cả.

      “…” Nãi Tích bĩu môi, vẻ mặt mất hứng, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn bò dậy, đứng ở bên chờ Tiếu Hàm rời giường.

      Tiếu Hàm mặc áo khoác, dám nhìn ra bên ngoài, việc này, bỗng nhiên tỉnh lại trong phòng của người đàn ông khác, cho dù người kia là người mình cư xử như trai, nhưng dù sao cũng phải là trai ruột thịt, trong lòng Tiếu Hàm vẫn có chút được tự nhiên cho lắm.

      giáo Tiếu, ba ba mua điểm tâm rồi, khăn mặt và bàn chải đánh răng để ở bên kia, ba ba để cho dùng.” Nãi Tích lôi kéo Tiếu Hàm ra bên ngoài vừa vừa chỉ chỉ vào hộc tủ trong phòng tắm.

      Tiếu Hàm bước vào nhìn thấy ở đó bày khăn lông và bàn chải đánh răng hoàn toàn mới, trong lòng chợt thấy ấm áo, cảm kích chu đáo.

      Rửa mặt xong, Chu Triển Nguyên cũng mua bữa sáng về, cháo, bánh bao, đều để tiêu hóa tốt, say rượu dạ dày có chút khó chịu, ăn chút gì đó mềm mềm tương đối tốt.

      “Tiếu Hàm, em ăn chút gì trước , tối qua em say rượu, kết quả lại cầm túi xách của em về, thể làm gì hơn đành đưa em về đây.” Chu Triển nguyên cúi đầu đưa cháo cho Nãi Tích, giọng làm ra vẻ bình tĩnh, “Đợi lát nữa em gọi điện thoại cho đồng nghiệp hỏi thử xem, hỏi xem túi của em ở đâu, đưa em qua lấy về.”

      dám ngẩng đầu. dám nhìn vào ánh mắt xinh đẹp dịu dàng của . Đêm qua cẩn thận hôn… Chu Triển Nguyên đột nhiên cảm thấy hít thở thông.

      Cầm bát đưa tới trước mặt Nãi Tích, bên nhìn nó : “Ăn cháo từ từ.” xong, Chu Triển Nguyên cũng nhìn , đẩy bánh bao tới trước mặt , chính mình cũng vùi đầu ăn cơm để đứng dậy nhanh.


      Mặc dù Tiếu Hàm có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng thấy dáng vẻ của Chu Triển Nguyên như vậy, cũng tiện lên tiếng, liền ngoan ngoãn cầm muỗng lên ăn bánh bao. Bánh bao trơn nhẵn, hòa lẫn mùi thơm của hành lá, rất ngon. Lúc đầu Tiếu Hàm cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, ăn chút bánh bao sau đó cũng thấy dễ chịu hơn chút.

      Triển Nguyên, cam ơn .” Tiếu Hàm ngượng ngùng mở miệng, ánh mắt dám nhìn thẳng , để cho nhìn thấy bộ dạng mình say rượu, ra trong lòng Tiếu Hàm rất để ý. “ Triển Nguyên, có thể cho em mượn di động của được ?” Tiếu Hàm lúng ta lúng túng .

      Điện thoại di động của để trong túi xách, gọi điện biết túi ở đâu.

      Chu Triển Nguyên mặt đổi đưa di động cho , tay phải cũng đặt đũa xuống, ánh mắt cũng nhìn lên, chỉ nhìn chằm chằm bát cơm.

      Tiếu Hàm nhìn bát cháo trước mặt Chu Triển Nguyên, có chút buồn bực, khu này bên ngoài bán cháo ngon vậy sao? Cái bộ dạng này của Triển Nguyên, có phải gọi là hận thể nuốt xuống ngay lập tức hay ? Nhưng mà vì sao vẻ mặt của Nãi Tích lại có chút khó chịu vậy?

      Hai cha con kỳ quái.

      Là Diệp Dĩ Mạt nghe điện thoại, đợi lát nữa đưa túi trả lại cho . Tiếu Hàm khỏi thở phào nhõm, cần làm phiền Triển Nguyên, tốt. cảm thấy bây giờ mà ra chuyện với có chút có ý tứ. Nhìn tâm tình của Triển Nguyên có vẻ được tốt.

      Chẳng lẽ ra ngoài chơi quá mức nên tức giận? Càng nghĩ Tiếu Hàm càng cảm thấy, từ Triển Nguyên phụ trách trông coi thay cha mẹ, thời điểm học tiểu học vẫn luôn là Triển Nguyên đưa đón.

      Tiếu Hàm lặng lẽ đưa di động đẩy tới bên cạnh Chu Triển Nguyên, lo lắng tiếp tục ăn bánh bao, chén bánh bao cũng bị khuấy đến mức hỗn độn, bây giờ Nãi Tích nhìn nổi nữa, mới sáng sớm, hai người này làm cái gì đây?

      giáo Tiếu, thích ăn bánh bao sao?” Bánh bao Lương Ký rất nổi tiếng đó nha, rất thơm ngon, nó cũng rất thích ăn nha. Tại sao dáng vẻ giáo Tiếu giống như chút cũng thích chứ?

      Nghe thấy thế, Chu Triển Nguyên ngẩng đầu lên, đúng lúc vừa rồi Tiếu Hàm tim cũng đập loạn nhịp, sững sờ ngẩng đầu lên, ánh mắt chống lại Chu Triển Nguyên hề chớp mắt, chượt liền đỏ mặt.

      Chu Triển Nguyên đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khát nước, trước mặt mặt mũi đáng , trắng nõn, đôi mắt đen linh động thẹn thùng khép xuống, đôi môi dính mỡ trơn mịn xinh tươi, đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua vô ý chạm vào, cảm giác ấm ấp mềm mại…

      Chu Triển Nguyên ảo não chửi chính mình vô sỉ, chạm phải ánh mắt tò mò của Nãi Tích lại có chút thẹn thùng, liền cuống quýt đổi chủ đề: “Nãi Tích, con ăn nhanh lên, đợi lát nữa ba ba đưa con học bơi.”

      “Vâng…” Thằng nhóc cúi đầu buồn bã, ngoan ngoãn ăn điểm tâm, có vấn đề, nhất định có vấn đề, ba ba hôm nay sao lại mất khí chất như thế chứ? Ăn cơm cũng có thể thất thần để ý.

      Triển Nguyên, em có vẻ nên trở về, chị Diệp lập tức đưa túi đến trả lại.” Tiếu Hàm cẩn thận từng li từng tí mở miệng , ánh mắt có chút né tránh, ít nhiều có chút chột dạ.

      “Ừm.” Chu Triển Nguyên cũng tùy ý gật đầu cái, thể duy trì im lặng mãi, cũng thêm gì nữa, cứ như vậy, Tiếu Hàm tự nhiên cũng ngoan ngoãn cúi đầu ăn bánh bao, trình độ nhu thuận kia gần giống với bạn Nãi Tích.

      ***************
      Last edited by a moderator: 5/12/15
      KemmutPhong nguyet thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29
      Editor: Jenda Thảo

      Lúc Nãi Tích ngủ trưa tỉnh dậy, phát giáo Tiếu biến mất giống như nàng ốc sên, bĩu môi, vênh mặt nửa ngày cũng chịu để ý tới ba ba.

      Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ nhìn cái vẻ bận rộn chịu chuyện với của thằng nhóc, sờ sờ lỗ mũi, tên nhóc xấu xa, chỉ có thế mà nó tính vượt mặt ba, đúng là thiếu dạy dỗ mà.

      “Nãi Tích, lại đây.” Chu Triển Nguyên nhìn con trai xem manga, vẫy tay.

      Nãi Tích lẳng lặng liếc nhìn ba, lúc sau mới miễn cưỡng nhảy xuống ghế salon, từ từ tiến đến trước mặt ba ba.

      Chu Triển Nguyên vuốt vuốt đầu con trai, ôn hòa : “Nãi Tích, tức giận?”

      Thằng bé rũ đầu xuống lời nào, chẳng qua ràng vẫn chu mỏ chứng minh lời của ba ba sai.

      Chu Triển Nguyên ngồi xổm người xuống, sờ sờ lỗ tai của con trai, kiềm chế mà vỗ về : “Ba ba dẫn con bơi được ?”

      Nãi Tích cam lòng mà lắc đầu, nó rất thích bơi lội, mặc dù nó rất muốn giáo Tiếu cùng dẫn nó . “Ba ba, tại sao thấy giáo Tiếu?”

      Nghe lời ủy khuất của con trai, Chu Triển Nguyên giật mình chớp chớp mắt, biết Nãi Tích thích Tiếu Hàm, nhưng biết nó lại thích Tiếu Hàm đến vậy.

      Bế con trai đặt lên đầu gối, Chu Triển Nguyên dò hỏi: “Nãi Tích, tại sao con thích giáo Tiếu như vậy?” Tiếu Hàm đúng là rất tốt với Nãi Tích, nhưng cũng có nhiều người đối tốt với Nãi Tích, đồng nghiệp trong công ty của đối với Nãi Tích cũng rất thương , mà Nãi Tích đối với bọn họ lại rất thản nhiên.

      Nhưng mà, nếu Nãi Tích bài xích Tiếu Hàm, có phải trở ngại của ít chút nhỉ?

      giáo Tiếu đối với con rất tốt, nấu cơm cho con, giúp con tắm rửa, còn đưa con đọc truyện…” Đầu Nãi Tích rũ xuống từ từ ngẩng lên, đôi mắt to phủ đầy sương mù cũng dần dần sáng trong, phát ra ánh sáng rạng ngời, xong câu cuối cùng, nhịn được mà khoa tay múa chân: “Con còn muốn cùng giáo Tiếu chơi công viên, sau đó chụp ảnh với ấy, chung mà, ba ba cũng cùng ~~”

      “Ba ba, ba có thể tìm giáo Tiếu về ?” Thằng cắn môi, nâng ánh mắt lên nhìn ba ba, cẩn thận dè dặt hỏi.

      Chu Triển Nguyên nhìn mặt tươi cười của con trai, chợt trong lòng cảm thấy mềm mại, “Nãi Tích muốn giáo Tiếu làm mẹ của con sao?” Chu Triển Nguyên cũng biết thế nào, chợt thốt lên, mở miệng ra nhưng lại có chút ảo não vì cái ý nghĩ này của mình. Đối với vấn đề này Nãi Tích vẫn luôn bài xích.

      Cũng ngờ, Nãi Tích vừa nghe lời này xong, con ngươi bỗng dưng sáng ngời, lôi cổ áo ba ba lay động: “Ba ba, ba sao? giáo Tiếu có thể làm mẹ của con sao?”

      Chu Triển Nguyên thấy biểu của con trai như vậy, liền biết lúc này là thời cơ tốt để tác động. Xem ra, ông trời cũng cảm thấy mùa xuân của đến?

      Khẽ cười sờ sờ vào gương mặt của con trai, Chu Triển Nguyên nhìn về phía ánh mắ hưng phấn của con trai, gật đầu : “Đúng vậy, nếu như Nãi Tích thích giáo Tiếu, chúng ta liền lừa giáo Tiếu đưa về nhà như thế nào?” Tiếu Hàm có vẻ cũng rất thích Nãi Tích, có tên nhóc này ở giữa xe chỉ luồn kim, có thể có tác dụng đây?

      Tổng giám đốc Chu bắt đầu tính toán tỉ mỉ, kế hoạch đầu đầu đuôi đuôi, mức độ để ý của Tiếu Hàm đối với Nãi Tích tuyệt đối cao hơn gấp mười lần đối với . Nghĩ đến đây Chu Triển Nguyên bất giác có chút suy nghĩ, người ta chẳng qua xem trai thôi mà.


      Tên nhóc vừa nghe được lời của ba ba lại rất hài lòng mà bỉu môi, nghiêm mặt nhìn chằm chằm ba ba : “Ba ba, tại sao ba lại có thể có suy nghĩ lừa gạt giáo Tiếu chứ? Con cho ba khinh dễ giáo Tiếu!”

      Chu Triển Nguyên bật cười, được, cái này gọi là đưa tay ra lừa gạt nha, nhưng mà, phải lừa gạt như thế thấy rất dễ chịu.

      “Nhưng mà, Nãi Tích, nếu muốn giáo Tiếu làm mẹ của con, chúng ta còn phải làm rất nhiều chuyện đấy.” Chu Triển Nguyên nắm cái mũi của con trai lừa gạt : “Nãi Tích phải nhớ kỹ nhé, con đường cách mạng rất khó khăn, nhưng tuyệt đối phải quang minh chính đại!” Con cũng thể mở miệng liền dọa mẹ kế bỏ chạy nha!

      Khóe miệng Chu tổng mỉm cười, đôi mắt hồng đào cười đến lả lơi, đứa giải quyết xong, bây giờ còn mỗi nàng kia. Chỉ gặp khó khăn bởi và đứa nhóc này, nhưng hết lần này tới lần khác đều muốn nuôi béo đứa kia và càng ngày càng mập mạp.

      , Nãi Tích, chúng ta đến nhà giáo Tiếu ăn cơm !” Chu tổng đột nhiên cảm thấy việc dì Lý nghỉ việc cũng làm đau đầu như vậy, dù sao Nãi Tích có mẹ ở sẵn đây, còn cần bảo mẫu làm gì nữa chứ.

      “Nha ~~” Thằng nhóc vỗ tay, híp đôi mắt to lại, cười ha ha ở trước mặt ba ba nhảy cà tưng cà tưng, tâm tình tại tốt.

      Chu Triển Nguyên thấy tâm trạng phấn khởi của con trai như vậy, vẫn có chút chột dạ, khỏi giơ tay nắm cổ áo nó dặn dò lần nữa: “Ba ba dặn con những gì, nhớ sao?”

      Vẻ mặt thằng nhóc tỏ vẻ rất là khinh bỉ liếc nhìn cha cái, ý tứ trong ánh mắt rất ràng ‘Con ngốc như ba ba vậy chứ’, “Nhớ, thể để giáo Tiếu biết ba ba thích ấy.”

      Tổng giám đốc Chu trước mặt con trai bình tĩnh là thế mà cái mặt dày khỏi có chút đỏ ửng, trong lòng thở dài, ngày nay ở nhà trẻ dạy những cái gì vậy! Nhớ năm đó lúc sáu tuổi chỉ mới biết chơi bùn đất thôi!

      Trường Giang sóng sau xô sóng trước, những lớp sóng trước chết bờ cát! Haiz, hậu quả quả nhiên lớn mạnh.

      Đến trước cửa nhà Tiếu Hàm, Chu Triển Nguyên bấm chuông cửa, hồi lâu vẫn có ai ra mở, cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay là Chu nhật, Tiếu Hàm ở nhà mà đâu? Đến thăm hai bác sao?

      Nghĩ như vậy, Chu Triển Nguyên cũng nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng, bác Tiếu có nhờ giới thiệu cho Tiếu Hàm mấy đối tượng, nhưng mà hôm nay mình lại có lòng riêng muốn đem Tiếu Hàm lừa gạt đưa về nhà, chuyện này muôn vàn lần thể, phải ăn với bác Tiếu và dì Vương như thế nào đây?

      Bọn họ đồng ý đem Tiếu Hàm gả cho sao? Dù sao, lớn hơn Tiếu Hàm chín tuổi, còn có cả con trai.

      Nghĩ đến đây, chân mày của Chu Triển Nguyên khỏi nhíu chặt, thần sắc cũng dần dần nghiêm túc. Đúng vậy, điều kiện của Tiếu Hàm tốt như vậy, muốn tìm hình mẫu đàn ông như thế nào cũng được, cần gì phải làm vợ của ?


      Đáy lòng chợt lạnh, trong lòng Chu Triển Nguyên tràn ngập vui mừng cũng dần cảm thấy lạnh lẽo, nắm lấy tay con trai cũng ý thức được lực quá mạnh, Nãi Tích cau mày nhìn vẻ mặt của ba ba chợt nghiêm túc, có chút khiếp sợ, yếu ớt gọi tiếng: “Ba ba… Đau…”

      Chu Triển Nguyên bỗng dưng hồi hồn, dám nhìn vào ánh mắt đơn thuần trong suốt của con trai, kéo tay con trai miễn cưỡng cười : “ giáo Tiếu có nhà, ba ba dẫn con ăn Pizza Hut nhé.”

      đường hai cha con ai lên tiếng, chờ đến cổng của khu chung cư, lại gặp được người bọn họ muốn gặp lại thấy đâu.

      Tiếu Hàm từ chiếc xe Buick xuống, cười dịu dàng với lời của người đàn ông kia.

      Người đàn ông đứng bên cạnh xe, trẻ tuổi, đẹp trai, tự tin.

      Chu Triển Nguyên khỏi nắm chặt hai tay, Nãi Tích tức giận tròn to mắt, hung hăng nhìn chằm chằm giáo Tiếu của nó đứng chuyện với đàn ông khác, cảm thấy ai đáng ghét hơn người này thế giới. Còn đáng ghét hơn cả Tiểu Bàn! đáng ghét!
      Last edited by a moderator: 28/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30
      Editor: Jenda Thảo

      Ngày hôm qua Tiếu Hàm nhận được điện thoại của Cao Thần, là cùng ra ngoài ăn bữa cơm. Tiếu Hàm suy nghĩ chút, Chủ nhật cũng có việc gì làm, gặp lại bạn học cũ ăn bữa cơm cũng có vấn đề gì, liền đồng ý.

      ngờ Cao Thần đưa đến quán cơm của lão Lý, cách trang trí ở đó cũng thích, bữa cơm ăn rất hài lòng, đường cũng nhắc lại chuyện hồi bé, khoảng cách vì chuyện này cũng dần dần biến mất giữa hai người.

      Đến cổng khu chung cư, Tiếu Hàm xuống xe, phải muốn mời Cao Thần lên ngồi chơi lát, là mấy ngày trước lười, trong nhà rất luộm thuộm, nên cũng dám mời.

      “Cảm ơn bữa ăn hôm nay nhé.” Tiểu Hàm mỉm cười , “Lần sau nhớ đưa bạn theo, phải để cho bạn học cũ gặp mặt chút chứ.” Nhớ lại khi Cao Thần nhận cuộc điện thoại kia, vẻ mặt cười rất ngọt ngào, Tiếu Hàm cũng làm mất hứng, nhìn ra được, tình cảm của bọn họ chắc rất tốt.

      “Được, nhưng mà Tiểu Hân, ách, có chút hiếu động, cậu bỏ qua cho nhé.” Cao Thần có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu, cười hì hì .

      Tiếu Hàm nhớ đến giọng trong cuộc điện thoại vừa rồi mười phần là giọng con , cũng hiểu được cách ‘khéo léo’ của Cao Thần, có chút gì gọi là hiếu động chứ, ràng mở lượng lớn, mà giọng ấy còn lớn hơn cả máy phóng thanh nữa. Câu kia “ chơi mà đưa em theo!!!” Nó vang vọng cả phòng ăn, Tiếu Hàm muốn nghe thấy cũng được.

      Đáy mắt Cao Thần mang theo vẻ cưng chiều, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tiểu Hân học Taekwondo, nên tính tình hơi nóng nảy, nhưng là người rất dễ gần, những như cậu mới có thể thuyết phục được.” Tiểu Hân thích nhất là những dịu dàng ít như Tiếu Hàm, như ấy , mình thành thục nữ được, thể thỏa thích nhìn cho mắt sao?

      “Được, lần sau cùng nhau ăn bữa, dù sao trừ ngày chủ nhật tôi bận về nhà còn lại cũng bận việc gì, còn thấy chán kiếm được người nào đưa tôi chơi đây.” Đồng nghiệp của cũng có nửa là giống , ở nhà quen, muốn phải vội vàng hẹn hò chuyện đương rồi kết hôn, có thời gian cùng ấy ra ngoài chơi.

      biết sao, Tiếu Hàm thấy được gặp biết mặt mà mình ấn tượng là rất tốt, nghĩ tính tình thẳng thắn như vậy chắc cũng là người dễ gần. “Cứ quyết định như vậy , chủ nhật gặp nhé.” Tiếu Hàm xuống xe, quay về hướng Cao Thần đứng bên cười .

      Chu Triển Nguyên cũng nghe thấy bọn họ xe, lọt vào tai lại chính là câu này. Tiếu Hàm vui vẻ cùng người đàn ông khác hẹn cuối tuần gặp nhau. Bọn họ là quan hệ như thế nào?

      Chu Triển Nguyên cảm giác trái tim mình bị người ta bóp nghẹt rất khó chịu, nhưng lý trí lại cho biết, khồn có tư cách chất vấn , đồng ý gặp mặt ai đều là quyền tự do của .

      “Ba ba, giáo Tiếu ở đằng kia…” Nãi Tích nuốt ngụm nước miếng, giọng . Lần đầu tiên thấy vẻ mặt của ba ba nghiêm túc như vậy, xem như nó đánh nhau ở nhà trẻ, ba ba cũng có quá như thế.


      Chu Triển Nguyên đối với lời của con giả vờ làm lơ, chẳng qua là nhìn chằm chằm hai người cách đó xa trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Nữ xinh đẹp dịu dàng, nam đẹp trai cao to, mấu chốt chính là, bọn họ cũng rất trẻ tuổi.

      Quả rất xứng đôi. Ở trong lòng Chu Triển Nguyên thầm thở dài, chỉ vừa mới bắt đầu nảy sinh ý niệm tất cả đều bị ép buộc trở lại, Tiếu Hàm là tốt như vậy, cũng nên có người đàn ông tốt xứng đáng hơn . Chu Triển Nguyên cười khổ, xem như là người em thương, nhìn cười vui vẻ, là được rồi.
      Nãi Tích biết ý định của ba ba thay đổi, nó chỉ biết là giáo Tiếu cười với người khác, còn thấy cười đến vui vẻ như vậy, nó thích, nó rất thích.

      giáo Tiếu!” Chu Triển Nguyên chưa kịp kéo con trai, Nãi Tích hướng về Tiếu Hàm gào to.

      Tiếu Hàm nghe được thanh của Nãi Tích, quay đầy lại, quả nhiên cách đó xa thấy hai cha con mặc quần áo ở nhà, vẻ mặt khỏi vui vẻ hơn, vội vàng vẫy vẫy tay với Nãi Tích: “Nãi Tích, tới đây.”

      Nãi Tích nhìn ba ba chút, thấy gật đầu, cũng lắc đầu, liền đánh liều chạy lại Tiếu Hàm.

      giáo Tiếu, đây là ai vậy?” Giọng của Nãi Tích rất là thân thiện hỏi, nhưng mà địch ý này lại giấu ở trong giọng non nớt của con nít, chút cũng nghe ra được gì.

      Tiếu Hàm cười sờ sờ đầu của nó, nhìn nó : “Đây là bác Thúc, bạn hồi tiểu học của giáo Tiếu.”

      Nãi Tích bĩu môi, chút cũng muốn gọi như thế với người cùng nó giành chức người đàn ông của giáo Tiếu.

      Cao Thần thèm để ý, nhìn Nãi Tích mà ánh mắt có chút ngạc nhiên, ơ, đứa trẻ này sao lại nhìn rất giống người? Việc đó để lại cho tuổi thơ của cậu ta bóng ma thê thảm…

      Nãi Tích dáng dấp rất giống Chu Triển Nguyên, nhất là ánh mắt kia, cũng lấp lánh có thần giống nhau.

      Lúc này, Chu Triển Nguyên cũng tới, nhìn về phía Tiếu Hàm cười cười, lại nhìn Cao Thần lễ phép chào, mới hỏi: “Tiếu Hàm, người này là?”

      Sắc mặt Chu Triển Nguyên như thường, là người trải qua bao sóng to gió lớn, việc này còn chưa đến nỗi có chừng mực, mặc dù mặc đồ ở nhà, nhưng khí chất quanh thân lại làm cho người ta kính sợ chút cũng giảm bớt.

      Cao Thần vừa nhìn thấy Nãi Tích còn có chút nghi ngờ, đợi đến khi thấy Chu Triển Nguyên, trong lòng liền đánh mạnh cái, người này, sao lại giống người kia như vậy? Khi đó, Cao Thần mới tám tuổi, mỗi ngày đều tìm mọi lý do để trêu chọc Tiếu Hàm, rốt cuộc đến ngày bị Chu Triển Nguyên biết, Chu Triển Nguyên học trung học nhưng cũng chút cảm giác mình lấy mạnh hiếp yếu, bạo lực mà bạo lực kết hợp lại với nhau, hung hăng chà đạp Cao Thần vừa bé vừa yếu ớt kia.

      “Xin chào, tôi là Chu Triển Nguyên.” Chu Triển Nguyên vươn tay ra trước, thời điểm Cao Thần nghe được câu này, lông người dựng đứng giống như nhảy lùi về phía sau.

      Chính là ta!


      Câu kia đánh chết câu cũng quên!

      Người kia lúc rời khỏi có câu: “Nếu cậu còn dám trêu chọc em của tôi, tôi Chu Triển Nguyên chắc chắn để cho cậu tốt hơn đâu!” trai của Tiếu Hàm mạnh mẽ gì sánh bằng! Cái này có thể cho cậu ăn xong quả đấm lại đạo lý làm cho cậu nghe xong cảm động rơi nước mắt, cảm thấy chính là người cứu vớt cậu khỏi sa chân vào con đường ấy!

      Cao Thần cảm giác tim mình như ngừng đập, việc đấy trực tiếp bớp chết mối tình thuần khiết đầu tiên của cậu.”

      Chu Triển Nguyên và Tiếu Hàm nhìn phản ứng kì quái của Cao Thần, có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, việc gì thế này? Trong lòng Chu Triển Nguyên càng thêm khinh thường, quả nhiên chỉ là gối thêu hoa.

      đợi Chu Triển Nguyên chuyện, Cao Thần chợt bắt được tay của , tâm tình kích động, vẻ mặt còn kém sắc : “ trai! Em có trêu chọc Tiếu Hàm!”

      Chu Triển Nguyên ngớ người, là có việc gì.

      Còn Tiếu Hàm đầu đầy vạch đen, khóe miệng giật giật, đoán là Chu Triển Nguyên nhớ có chuyện như vậy, thay dạy dỗ bé trai hay trêu chọc .

      Triển Nguyên, cậu ta là Cao Thần, chính là bé trai ngăn chặn em ở đường khi còn bé…” Tiếu Hàm nhìn dáng vẻ tội nghiệp nhìn của Cao Thần, khỏi áy náy, chuyện năm đó, để lại cho Cao Thần bóng ma như thế nào, mới có thể làm cho cậu ta phản ứng như bây giờ chứ.

      Chu Triển Nguyên vừa nghe lời này, trong đầu khỏi nhớ lại chuyện khi còn bé, quả chuyện như vậy, mỗi lần Tiếu Hàm về nhà đều khóc sướt mướt, hỏi lâu mới biết đường luôn có tên nhóc xấu xa ngăn cho về nhà. Tất nhiên thể để cho em bị khinh dễ, cho nên chỉ dạy dỗ cậu ta chút mà thôi.

      Làm sao Chu Triển Nguyên chỉ dạy dỗ có chút, khi đó tuổi của Cao Thần còn , lại trở thành cả đời khó quên. Hôm nay có lẽ Cao Thần nhớ lời năm đó của Chu Triển Nguyên khi dạy dỗ cậu, nhưng hình tượng cao lớn dũng mãnh của Chu Triển Nguyên lại vĩnh viễn khắc sâu trong đầu.

      Chu Triển Nguyên nghe vậy, khỏi có chút lúng túng, người nào mà lúc bé làm vài chuyện ngu ngốc chứ. Rút tay ra khỏi móng vuốt của Cao Thần, Chu Triển Nguyên mới lên tiếng: “Tôi cũng cậu khinh dễ Tiếu Hàm, đây là cậu có ý gì?” Chẳng lẽ cậu ta có ý định này? Ánh mắt của Chu Triển Nguyên khỏi nheo lại đầy nguy hiểm.

      Cao Thần nghiêm túc bị hạ hình tượng, đỡ đỡ mắt kính, có chút khó khăn : “Phản xạ có điều kiện, phản xạ có điều kiện thôi…” Từ tám tuổi đến sau này chỉ sợ lại bị trai của Tiếu Hàm tóm, cho nên ngay cả trung học cơ sở cũng chọn trường cách xa Tiếu Hàm nhất. Nội tâm Cao Thần lại nghĩ đến, mình cũng phải là từ lúc ấy bắt đầu miễn dịch đối với các dịu dàng tao nhã sao? Thấy tránh , thấy hai tránh đôi sao?

      trai, em đưa Tiếu Hàm về đến nhà, em còn có việc phải trước đây.” xong, chỉ kịp tiếng tạm biệt với Tiếu Hàm, Cao Thần liền nhảy nhanh vào trong xe, lái ô tô rời .

      Nhìn quỹ đạo xe có chút hơi vặn vẹo, khóe miệng Tiếu Hàm giật giật.

      Chu Triển Nguyên rất bất mãn với câu ‘ trai’ của Cao Thần, tuổi của lớn hơn cậu ta, nhưng , cũng có nhìn ra đâu chứ? Còn nữa, nếu cậu ta giống Tiếu Hàm gọi trai…

      Nghĩ như vậy làm cho Chu Triển Nguyên càng thêm khó chịu, đừng Tiếu Hàm phải em của , coi như là em kết nghĩa, cũng thể cho người đàn ông khác cường điệu lên như thế được!
      Last edited by a moderator: 28/12/15
      Xu trần, HaYenPhong nguyet thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31
      Editor: Jenda Thảo
      Nãi Tích nhìn Cao Thần rất vừa mắt, cho nên nhìn xe của Cao Thần cũng rất vừa mắt, thấy giáo Tiếu nhìn xe của Cao Thần nhúc nhích cũng vô cùng khó chịu!

      giáo Tiếu, nhìn cái gì vậy?” Nãi Tích bĩu môi hỏi.

      Tiếu Hàm lấy lại tinh thần, nhìn về phía Nãi Tích cười cười, cho qua: “Nhìn cái gì đâu, Nãi Tích, có chuyện gì sao?”

      Nãi Tích bĩu môi nhìn lại ba ba, ba ba gì, vậy nó cũng cần cho giáo Tiếu, ba ba và nó vốn định mời ăn cơm?

      Quên , thôi vậy.

      có gì…” Nãi Tích cúi đầu xuống, ỉu xìu . Lại thể ăn cơm cùng giáo Tiếu, đáng ghét. Lúc trước có tên miệng rộng kia, bây giờ lại thêm tên gầy như cây que, bọn họ có chỗ nào tốt như ba ba chứ! Ánh mắt của giáo Tiếu sao lại kém như vậy.

      Tiếu Hàm biết tên nhóc nghi ngờ mắt thẩm mỹ của , thấy Triển Nguyên đứng ở kia, khỏi lên tiếng hỏi: “ Triển Nguyên, các có muốn lên nhà ngồi chút ?” Lời vừa ra khỏi miệng, Tiếu Hàm cũng có chút kinh ngạc, lo nghĩ nhà luộm thuộm, nên mời Cao Thần vào ngồi chút, mà lại mời Triển Nguyên, chút ý tứ cũng có? Chẵng lẽ quá quen thuộc, cho nên có kiêng dè chút nào?

      Nếu nghĩ ra, vậy thèm nghĩ nhiều. Thấy Triển Nguyên từ chối, Tiếu Hàm liền dắt tay Nãi Tích, ở phía trước.

      “Nãi Tích, các con định đâu vậy?” Bây giờ cũng hơn mười hai giờ, cũng nên dạo vào lúc này. Nếu bơi, sao lại thấy cầm đồ bơi theo? Con vịt cao su kia của Nãi Tích nhất định phải mang theo chứ.

      “Con và ba ba định ăn cơm…” Nãi Tích oán khí đầy mình , bọn họ đợi giáo Tiếu rất lâu, nhưng giáo Tiếu lại mở cửa.

      Hả? Tiếu Hàm nhíu mày cái, trễ thế này sao còn chưa ăn cơm trưa? Nghĩ như vậy, rất vui nhìn Chu Triển Nguyên cái, Nãi Tích vẫn còn , thể bỏ đói.

      , giáo Tiếu nấu cơm cho con.”

      Nãi Tích vừa nghe thấy lời này, khỏi đắc ý nhìn ba ba cái, nhìn , vẫn là nó có bản lĩnh mà, thoáng cái mà làm cho giáo Tiếu đau lòng.

      Giờ phút này Chu Triển Nguyên vẫn suy nghĩ về câu ‘ trai’ kia, để ý đến vẻ mặt đắc ý của con trai, đợi lấy lại tinh thần, theo Tiếu Hàm vào nhà rồi.

      Nãi Tích ngồi ghế salon, miệng ăn salat hoa quả Tiếu Hàm đưa lên, vui vẻ hài lòng ngồi xem tivi.

      Chu Triển Nguyên liếc mắt nhìn vẻ vui mừng kiềm chế được của con trai, lại nhìn người nào đó bận rộn trong phòng bếp, bỗng nhiên chợt thấy chua xót trong lòng, cảnh tượng như vậy, sau này cầu xin mà được sao?

      Tiếu Hàm tìm được nơi thuộc về tốt đẹp, nên vì mà cảm thấy vui mừng. Bác Tiếu và dì Vương cũng cần bận tâm về chuyện của Tiếu Hàm nữa, đây phải là chuyện rất tốt sao? Nhưng sao trong lòng lại thấy rất buồn bực?

      Tiếu Hàm sợ nấu cơm mất thời gian, chỉ nấu có hai bát mì, đánh hai quả trứng gà vào, bỏ thêm ít rau xanh, màu sắc nhàng mà lại đẹp mắt.


      “Được rồi, lại đây ăn mì ~” Bưng bát mì đặt bàn, Tiếu Hàm cười hô to.

      Nãi Tích ném chiếc điều khiển ti vi cái, bước chân ngắn ‘Hây za hây za’ chạy lại nhanh, thiếu chút nữa dẫm phải chân của Tiếu Hàm, Tiếu Hàm nhìn bộ dạng nghịch ngợm của nó, khỏi mỉm cười.

      “Được rồi, rửa tay rồi đến đây ăn mì.” Tiếu Hàm vỗ vỗ cái mông của thằng nhóc, đưa nó vào nhà tắm rửa tay.

      Chu Triển Nguyên lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn vẻ mặt rực rỡ của con trai và vẻ mặt dịu dàng của đó, ánh mắt khỏi suy tư.

      Nếu như Cao Thần có tâm tư với Tiếu Hàm, như vậy liền chúc phúc cho bọn họ… Nếu như Cao Thần khôngcó ý nghiêm túc với Tiếu Hàm, như vậy cũng đừng trách xen vào chuyện của người khác. Chu Triển Nguyên mạnh mẽ đè nén chua xót trong lòng xuống, ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt của cười dịu dàng dắt tay con trai.

      tuần sau, quả nhiên Tiếu Hàm nhận được điện thoại của Cao Thần, Tiểu Hân muốn mời đánh cầu lông.

      Trong điện thoại Cao Thần mới được vài câu, liền bị người bên cạnh giật lấy, Tiếu Hàm nghe thấy trong điện thoại sức sống mãnh liệt của nào đó, tâm tình cũng khỏi bị ấy làm cho phấn chấn hẳn lên. “Được, vậy ngày mai gặp nhau ở sân vận động nhé.” Tiếu Hàm cười .

      Phương Hân cười ha ha, lại cằn nhằn lải nhải, thầm mấy câu dặn dò nhất định phải tới, mới chịu cúp điện thoại.

      Tiếu Hàm lại biết vì sao, đối với đầy nhiệt huyết này lại rất có thiện cảm, nghĩ tới chủ nhật được gặp mặt cũng tràn đầy mong đợi. Có lẽ, chính là bởi vì thiếu tính cách nhiệt huyết này, nên mới đặc biệt hâm mô sao?

      Sân vận động thành phố cách khu Tiếu Hàm ở xa, cách khoảng ba trạm xe buýt. Ngày hôm sau, Tiếu Hàm mặc bộ đồ thể thao đến đúng hẹn.

      Ở cổng sân vận động, xa xa liền thấy được vóc dáng cao gầy của đứng bên cạnh Cao Thần, gầy nhom người, tóc buộc đuôi ngựa nhanh nhẹn, da rất trắng, là người da trắng rất khỏe mạnh.

      Nhìn thấy Tiếu Hàm, Cao Thần còn chưa kịp , Phương Hân kích động ra lời: “A a a a a a! Đây giống như người đẹp mà em nghĩ!”

      Tiếu Hàm nhìn tròng mắt xoay quanh nhìn ngắm của này, khóe miệng giật giật, đây là tình huống gì vậy?

      Cao Thần xin lỗi nhìn Tiếu Hàm, vỗ tay, cười khổ : “Tiểu Hân những cái khác đều bình thường, chỉ là thích người đẹp… Nhất là…” Nhất là những có tính cách điềm đạm như Tiếu Hàm, cái này đối với Tiểu Hân mà , chính là lực hấp dẫn thực gì sánh được. Trong lòng, người đàn ông như cậu chút địa vị cũng có.

      Tiếu Hàm ho khan hai tiếng, chống lại ánh mắt của Phương Hân, cong khóe miệng lên, cười : “Xin chào, tôi là Tiếu Hàm.”

      Vẻ mặt Phương Hân như kích động sắp ngất, “A” tiếng, trực tiếp ngã vào ngực Cao Thần. Cao Thần bất đắc dĩ ánh mắt cưng chiều nhìn người trong ngực, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiếu Hàm : “ vào trước , lúc sau Tiểu Hân lại bình thường thôi.” Tình huống như thế này cũng phải mới hai lần, sớm thành thói quen, chỉ sợ dọa đến Tiếu Hàm.



      Mà trong lòng, là người mà có cởi sạch đứng trước mặt cũng thấy bộ dạng kích động đến mức này! Vì sao! Lật bàn!

      “Được.” Tiếu Hàm nhìn Cao Thần đỡ Phương Hân, bày ra tư thế cực kỳ quái dị vào sân vận động.

      là đánh cầu lông, kết quả là hôm nay Phương Hân đều nhảy nhót quanh Tiếu Hàm. Tiếu Hàm là người nhiệt huyết bên trong, Phương Hân là người nhiệt huyết bên ngoài, tổ hợp quỷ dị như vậy, cho nên cực kì ăn khớp, hai phát đều có chung rất nhiều sở thích.

      Phương Hân luyện tập Teakwondo từ , nhưng lại cựa kì thích văn học, mà Tiếu Hàm là giáo dạy ngữ văn, đến văn học cũng mạch lạc ràng đâu ra đấy. Lúc đầu Tiếu Hàm còn khách khí, càng về sau cũng khỏi bị Phương Hân làm cho hào hứng lên, tâm tình hai người trỗi dậy, trực tiếp bỏ lại Cao Thần ngồi mình, đến tác giả mình thích nhất.

      Lúc về San Mao lúc về Dumas*, mặt mày của hai cong cong, hưng phấn bừng bừng đứng lên nhịn được cứ đứng hoa tay múa chân.

      (San Mao: Nhà văn nổi tiếng của Đài Loan. Dumas: Tiểu thuyết gia người Pháp)

      Cao Thần lặng lẽ thở dài hơi, thầm thề, nhất định lần sau phải kéo thêm được người nữa cùng, thể để tình cảnh lưu lạc như thế này mãi được. Đàn ông mà lại bị bạn cho ra sau đầu đáng thương chịu nổi. Haiz.

      Vẫn trò chuyện tới lúc trăng lên đầu ngọn liễu, bị Cao Thần liên tục nhắc nhở, hai này mới nhớ tới bữa tối.

      Lưu luyến muốn kết thúc đề tài này, hai nàng trao cho Cao Thần ánh mắt vô vàn oán giận, dùng xong bữa tối, Tiếu Hàm đột nhiên cảm giác sau lưng mình có chút lạnh lẽo, vì sao lại có cảm giác Cao Thần nhìn như tình địch vậy?

      Xỉu! Kì quái, rất kì quái.

      Bị Phương Hân kiên quyết, Cao Thần đành phải lái xe đưa Tiếu Hàm về nhà.

      Trong lòng Cao Thần đáng thương vẽ vòng tròn, phải cũng lịch đề nghị đưa bạn về nhà sao? Tại sao bây giờ lại biến thành dùng ánh mắt giết người uy hiếp bắt đưa khác về nhà chứ!

      Đây là thế giới gì chứ!

      Thời điểm đứng ở cửa tiểu khu nhà Tiếu Hàm thấy Chu Triển Nguyên tan việc về nhà, Cao Thần đột nhiên cảm giác được hôm nay trước khi ra bước ra cửa đáng nhẽ ra phải bói quẻ xem sao . Nhìn lên trời, ông trời cũng trêu ngươi mà! ràng là nên ra ngoài mà! Khốn nạn!
      Last edited by a moderator: 28/12/15
      Xu trầnPhong nguyet thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32
      Editor: Jenda Thảo

      Chu Triển Nguyên vừa đến cổng tiểu khu, gặp Tiếu Hàm và Cao Thần từ xe bước xuống, thấy hai người nhìn nhau cười, chân mày tự chủ nhăn chặt. Chủ nhật nên chắc là bọn họ ở cùng chỗ. Nghĩ như vậy, làm cho rất khó chịu, nhưng mà rốt cuộc Chu Triển Nguyên phải là người làm việc theo cảm tính, cho dù trong lòng thích, mặt cũng bộc lộ ra.

      Nếu gặp mặt, giả vờ như nhìn thấy mà thẳng mạch, quay kính cửa xe xuống, Chu Triển Nguyên ngó người ra về phía Tiếu Hàm và Cao Thần : “Trùng hợp .”

      Trong lòng Cao Thần hoảng, gượng ép nhìn ‘Đại ca’ gật đầu cái, tí cũng trùng hợp, hôm nay bị bạn mình bỏ rơi cả ngày sau đó còn gặp phải ‘Đại ca’ mình sợ nhất, cái cảm giác này rất thoải mái!

      Ngược lại Tiếu Hàm nhìn thấy Chu Triển Nguyên lại rất vui vẻ, hôm nay trò chuyện với Phương Hân rất high, tâm tình lúc này rất tốt, mặt mày vui vẻ : “ Triển Nguyên, cũng vừa về nha.”

      Chu Triển Nguyên thấy cười tít mắt, đáy lòng cũng thấy mềm mại hẳn lên, giương lên khóe miệng: “Ừ, hôm nay đối tác mời ăn cơm.” Công ty của mình, coi như có tiền làm thêm giờ cũng phải .

      Tiếu Hàm biết nhiều về công ty của , chỉ biết công ty của Triển Nguyên là công ty thương mại xuất nhập cảng, cái người mà Nãi Tích gọi bác Triệu là bên đối tác, nhưng mà đại cổ đông vẫn là Triển Nguyên.

      “Hôm nay chúng em cùng nhau đánh cầu lông.” Tiếu Hàm cười , ra đánh cầu lông có chút gượng ép, đều là và Tiểu Hân líu ríu chuyện với nhau, Cao Thần ở đó chơi mình chắc điên lên rồi. “Lần sau Triển Nguyên với chúng em chứ.” Tiếu Hàm giống như là nghĩ đến cái gì đó, mắt sáng rực hẳn lên, có Triển Nguyên cùng, nếu bốn người cùng , coi như và Tiểu Hân có việc để làm, Cao Thần cũng đến nỗi mình nhàm chán.


      Tiếu Hàm nghĩ như vậy, cảm thấy chủ ý này rất tốt, khỏi hưng phấn gõ vào cửa sổ xe cái, làm cho Phương Hân ngủ bên trong tỉnh giấc: “Tiểu Hân, lần sau chúng ta tìm vài người cùng. Như vậy Cao Thần cũng nhàm chán.” Còn có thể đánh đôi, chủ ý rất hay.

      Phương Hân nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy lời của Tiếu Hàm, cũng biết có nghe vào tai , mơ màng gật đầu, Tiếu Hàm và Cao Thần nhìn cũng dở khóc dở cười.

      Lúc này Chu Triển Nguyên mới nhìn đến ngồi chỗ ghế phụ lái, dáng vẻ thanh thanh gầy gầy, mắt khép hờ ngủ gà ngủ gật, như vậy, bọn họ phải là hai người hẹn hò?

      biết tại sao, trong lòng Chu Triển Nguyên chợt thấy dễ chịu hơn rất nhiều, khóe miệng vui vẻ cũng thành ít: “Được, lần sau nhớ gọi , cũng rất lâu rồi vận động rồi đó.” Nếu kỳ đà cản mũi, như vậy cũng ngại tiếp tục làm thêm người.

      Tiếu Hàm nhìn Phương Hân mơ mơ màng màng, mỉm cười : “Được, mau đưa Tiểu Hân về , nhìn bộ dáng của ấy, chắc mệt muốn chết rồi đấy.”

      Cao Thần cưng chiều nhìn ngồi trong xe, khóe miệng giương cao, nhìn về phía Tiếu Hàm : “ ấy, có thể vui đùa ồn ào như thế, hôm nay ấy thực vui vẻ.” Giọng kia dịu dàng, ngay cả Chu Triển Nguyên cũng nghe ra có chút đúng. Đây là tình huống như thế nào?

      Chu Triển Nguyên híp con ngươi lại, nhếch lông mày nhìn ba người, vuốt cằm liên tục tự suy nghĩ, cảm thấy, có lẽ, có thể, đại khái, có số việc, hiểu lầm?

      Phương Hân nằm ngửa ghế sau mà ngủ, Cao Thần cùng Tiếu Hàm và Chu Triển Nguyên lại lời tạm biệt liền lên ô tô rời khỏi.

      Chờ Chu Triển Nguyên đỗ xe xong, đứng cách đó xa chờ , giương cao khóe miệng bất giác lại lên trước chút.

      “Nãi Tích gần đây có khỏe ?” Tiếu Hàm biết gì. hơn mấy ngày thấy tên nhóc, gần đây là giai đoạn thi cuối kỳ, chuyện trường học đủ làm cho bận rộn, căn bản về nhà xong cũng ra khỏi cửa, mà Triển Nguyên cũng lâu đưa Nãi Tích tới chơi.

      Chu Triển Nguyên gật đầu cái, nhưng mà sau đó liền nhận ra cúi đầu nên nhìn thấy được, liền ‘Ừ’ tiếng : “Dì Lý từ chức sau đó lại tìm bà dì khác, gần đây tên nhóc vẫn còn khó chịu. Nhưng mà mấy ngày này vẫn khỏe.”

      Tiếu Hàm cau mày, nghe , Nãi Tích từ đều được dì Lý kia chăm sóc, sao đột nhiên lại nghỉ việc? Tên nhóc đối với người lạ có chút bài xích, bảo mẫu mới tới kia có thể chăm sóc nó tốt sao?

      “Vì sao lại bỗng dưng nghỉ việc vậy?” Tiếu Hàm hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

      Chu Triển Nguyên quay đầu , nhìn nghiêm túc với ánh mắt nghi hoặc, chợt trong lòng mong muốn đoạn đường này có thể cứ kéo dài mãi như vậy, cứ như vậy mà thẳng, cũng rất tốt.

      “Thời gian trước con dâu của dì Lý sinh cháu trai, bà phải về chăm sóc cháu.” Chu Triển Nguyên nhàn nhạt . Cho dù đối với Nãi Tích nỡ bỏ, cũng bằng cháu trai ruột thịt của mình. phải là người tình cảm như vậy, dù sao dì Lý chăm sóc Nãi Tích nhiều năm như vậy, cũng muốn làm khó bà cụ.


      Tiếu Hàm cắn môi, suy nghĩ việc ấy rất hợp với mấy lão bà, trong lòng cũng biết là cái tư vị gì, Nãi Tích cũng rất khó rời xa bà ấy , dù sao cũng là từ ở bên người nó, chợt đổi người, tên nhóc rất thích ứng được?

      “Nãi Tích có khỏe ?” Tiếu Hàm chần chừ hỏi, thằng bé vui đùa ầm ĩ, chắc phải gặp khó khăn gì mấy, nhưng cũng trách được nó, cho dù ai cũng chịu nổi người chăm sóc nó bỗng dưng thay đổi thành người xa lạ.

      Chu Triển Nguyên thấy đáy mắt lo lắng, trong lòng dần cảm thấy ấm áp, giương khóe miệng, : “Có chút nóng nảy, nhưng mà mấy ngày gần đây tốt hơn nhiều rồi.”

      ra Chu Triển Nguyên có rất nhiều lời muốn với , Cao Thần đó, kia. Do dự, vẫn là mở miệng. “Cái đó, bé vừa rồi là ai?” Chu Triển Nguyên giọng hỏi. Bây giờ, có tám phần khẳng định, Tiếu Hàm và Cao Thần phải quan hệ như vẫn nghĩ. Có lẽ là lúc trước bởi vì tâm loạn mất phương hướng, cho nên mới có thể lúc nhìn thấy Tiếu Hàm từ xe của Cao Thần xuống, chuyện như vậy đương nhiên cho rằng bọn họ là quan hệ nam nữ.

      Nhưng bây giờ suy nghĩ chút, thời gian Cao Thần xuất cũng giỏi lắm là mấy ngày này, lúc trước căn bản Tiểu Hàm đề cập đến vấn đề này, theo như tính tình của , như thế nào cũng cùng người chưa được lâu mà chuyện đương, cho dù là quen biết khi còn bé, ở trong lòng giỏi lắm chỉ là tuổi thơ cùng chúng bạn mà thôi, huống chi Cao Thần này để lại cho ấn tượng, tuyệt đối có tốt đẹp như vậy.

      Tiếu Hàm quay đầu nhìn , mặt mày cong cong : “Là bạn của Cao Thần, tên là Phương Hân, là rất đáng .” Khóe miệng cong lên, Tiếu Hàm làm bộ dáng vẻ tâm tình rất tốt, “Lần sau đánh cầu lông, Triển Nguyên cũng cùng chứ, bốn người còn có thể đánh cặp đấy.” Tiếu Hàm nghĩ đến lời hôm nay Phương Hân , lên tiếng mời.

      Trong bụng Chu Triển Nguyên buông lỏng, nhướng mày gật đầu. Bất tri bất giác tới lầu dưới, Chu Triển Nguyên cho dù muốn, cũng có lý do gì giữ lại nữa: “Đến rồi, em nghỉ ngơi sớm chút.”

      Tiếu Hàm cúi đầu, cắn môi, do dự, ngẩng đầu nhìn , “Có muốn lên ngồi chút ?” Dừng chút, lại cảm thấy có chút ổn, hoảng hồn vội vàng lắc đầu : “Nãi Tích chắc là đợi , vẫn là làm mất thời gian…” Trong nhà rất lộn xộn đấy, sao có thể liền quên mấy chứ.

      Chu Triển Nguyên chợt cười rất rực rỡ, khuôn mặt tuấn ở khắc kia, tựa như gió thổi cành liễu, con ngươi đen nhánh yên lặng nhìn , đáy mắt đều là vui vẻ.

      Mỗi lần nhìn thấy và Cao Thần, đều là ở cổng tiểu khu. thậm chí mời cậu ta đến ổ của mình. Nghĩ tới đây, tâm tình Chu Triển Nguyên khá hơn nhiều, mặc dù biết Cao Thần với phải cái loại quan hệ đó, nhưng vẫn chưa hài lòng thấy cậu ta xuất bên cạnh . Là ghen tỵ sao? Ghen tỵ cậu ta với đứng chung chỗ, như vậy cảnh đẹp rất hài hòa.

      Nhưng mà, tại định đem vị trí người bên cạnh nhường cho người khác rồi.
      Last edited by a moderator: 2/1/16
      Xu trần, HaYenPhong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :