1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xà Vương tuyển phi, bản cung đến từ hiện đại - Đồng Tước Kiều Kiều (29/216)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 5: Giết xà này, vì dân trừ hại!
      Beta: Đào
      Editor: Nhan Như Song

      Liễu Thanh Thanh ở trong khói báo động liên tục, kéo thân thể nhuốm máu tới chỗ con rắn , con rắn quay đầu lại nhìn nàng, lại mở miệng chuyện "Mẹ, chung quanh đây dấu rất nhiều người cầm vũ khí, chúng ta mau!"

      Liễu Thanh Thanh chẳng quan tâm suy tính, vì cái gì mà xà được tiếng người, phi thân cưỡi lên thân thể con rắn , con rắn liền mang theo nàng, uốn lượn bò ra bên ngoài.

      Bay qua cửa sổ bị phá hủy hết, con rắn cùng thân thể của nàng kịch liệt hạ xuống, con rắn hét rầm lên, ngừng hô "Mẹ cứu mạng..."

      Liễu Thanh Thanh đầu mồ hôi lạnh, con rắn ngốc này, trốn chạy, thế nhưng từ lầu chín nhảy xuống, nàng còn tưởng rằng nó biết chút đặc dị công năng gì gì đó, ít nhất có thể mang theo nàng cưỡi mây đạp gió.

      nghĩ tới, nó trực tiếp mang theo nàng nhảy lầu, con rắn đần như vậy, là nàng sinh ra sao?

      Thần linh a, nàng mới mười chín tuổi, quá khó có thể tin a!

      Sinh con rắn nàng khó có thể tiếp nhận, tại con rắn này thế nhưng chở nàng nhảy lầu.

      Nàng muốn lần nữa mở ra chiếc nhẫn ngón tay,nhưng còn kịp rồi. Lầu chín cao cao , nhưng căn bản có thời gian để cho nàng mở chiếc nhẫn ra, nhưng thấp cũng thấp, có thể trực tiếp làm cho nàng cùng ngốc xà này ngã thành bánh thịt.

      Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình và con rắn , giống như đường vòng cung rơi xuống, chờ đợi kết cục bị ngã tan xương nát thịt...
      *
      Nhật Dực Quốc, ngoại ô hoang tàn vắng vẻ, Tiêu Mặc toàn thân đầy máu đứng ở nơi đó, tay phải của che lấy cánh tay trái của mình, máu đỏ thẫm, ồ ồ từ trong tay chảy ra.

      Nhìn khắp bốn phía, bên cạnh có hơn hai mươi sư đoàn giết vây quanh , người người cầm trong tay bảo kiếm phát ra ánh sáng hùng hoàng. Vòng vây từ từ thu lại, đứng ở trong đó, khuôn mặt tuấn mỹ suy nghĩ, trong con mắt tà tứ mang theo chút ý cười bất cần đời.

      Đây là nam tử đẹp đến mức tận cùng, tóc đen như mực, được cây trâm ngọc tùy ý búi ở sau gáy, phần tóc đen còn lại như thác nước rủ xuống bên hông.

      Gió thổi qua, sợi tóc xẹt qua gò má hoàn mỹ của , mắt phượng tà tứ của lại như hoa đào tháng ba, sáng lạn mê hoặc lòng người.

      người hoàn mỹ tỳ vết như vậy, khí chất ung dung lộng lẫy, ngũ quan tuyệt mỹ như nam tử trong tranh ra, khóe môi lại làm dấy lên mùi chút mùi máu tanh dữ tợn.

      "Tiêu Mặc, ngươi còn trốn chỗ nào!" nhà sư giết cầm đầu, hung ác cầm trường kiếm kim quang lấp lánh, từng bước từng bước tới chỗ Tiêu Mặc
      .
      Tiêu Mặc lui về phía sau vài bước, trong tay ngưng tụ lại quả càu hắc khí. dám cam đoan, nếu những lão nhân gia này ép như thế, nhất định giết tất cả con cháu bọn họ người cũng tha.

      "Mọi người cùng nhau tiến lên, giết xà này, vì dân trừ hại!" nhà sư giết khác, quơ trường kiếm, đôi mắt lạnh tiến lên, nghĩ muốn dẫn đầu giết Tiêu Mặc.

      Vẻ mặt Tiêu Mặc trào phúng, hắc khí trong tay, ngưng tụ thành quả cầu ánh sáng màu tím mơ hồ.

      Nhà sư ở gần nhất muốn lao về phía trước giết , bỗng nhiên thiên địa biến sắc, gió nổi may bay mịt mờ, bóng dáng vàng nhạt đánh mạnh tới hướng của Tiêu Mặc.
      thuytngười qua đường thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 6: Vừa nhìn cũng phải dễ chọc...

      Edit: Zan
      Beta: Đào

      Tiêu Mặc bị nện choáng váng mặt mày, chưa kịp thấy là ai dang đè lên thân, bóng dáng vàng nhạt kia rời , ngửi thấy người kẻ đó có mùi máu tươi nồng nặc.

      Tất cả nhà sư diệt đều ngẩn người, nhìn chằm chằm vào bóng dáng vàng nhạt của thiếu nữ rơi xuống.

      Thiếu nữ có sắc mặt trắng như tờ giấy, tóc dài che kín nửa khuôn mặt, đợi nàng có thể quay người lại, lộ ra nửa khuôn mặt còn lại, tất cả mọi người đều giật mình há to miệng.

      thiếu nữ xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, mặt như tranh vẽ, toàn thân nàng toát ra khí chất lãnh diễm.

      Chỉ thấy kia từ người Tiêu Mặc chậm rãi đứng lên, từ trong ống tay áo rút ra vật màu đen, ai biết đó là cái gì, tất cả mọi người toàn bộ đều vây quanh thiếu nữ.

      khí, người thiếu nữ này thế nhưng lại có khí, nhưng nàng tuyệt đối phải là quái, về việc này hơn 20 vị nhà sư diệt có kinh nghiệm phong phú về diệt trừ quái ở đây đều có thể làm chứng.

      "Giết" biết ai hô câu, hơn 20 nhà sư diệt đồng thời ra tay, trường kiếm trong tay lẫm liệt đâm về phía Liễu Thanh Thanh cùng Tiêu Mặc ở sau.

      Tiêu Mặc cười tà tứ, để ý tới tay trái mình bị thương, chỉ hứng thú tràn trề nhìn bóng dáng vàng nhạt của thiếu nữ trước mắt bị vây lấy.

      Rất tốt, phải thừa lúc trước khi thiếu nữ này bị giết khôi phục lại nguyên khí, sau đó lần giết hết tất cả những tên nhà sư diệt này cho bất kì kẻ nào chạy thoát để báo thù.

      Lúc tất cả trường kiếm đâm về phía Liễu Thanh Thanh, biến cố bỗng nhiên phát sinh, chỉ thấy vũ khí màu đen trong tay Liễu Thanh Thanh, "Bùm, bùm, bùm---" phát ra vài tiếng nổ, vị nhà sư diệt cầm đầu chết trong vũng máu.

      Tất cả mọi người đều ngẩn người lần nữa, đằng sau tên nhà sư diệt vừa chết có người hét to, "Sư thúc, sư thúc..."

      Hiển nhiên, người vừa chết có thân phận , người phía sau muốn tiến lên, Liễu Thanh Thanh thay đổi vũ khí trong tay, là cây súng tự động AK47, theo sau là đạo ánh lửa chói mắt, toàn bộ người ngã mặt đất.

      Đến khi chết bọn họ vẫn hiểu, thứ vũ khí đáng sợ trong tay Liễu Thanh thanh là cái gì.

      Cất kỹ súng tự động, Liễu Thanh Thanh quay người lại, lạnh lùng nhìn nam nhân trợ mắt há mồm kia.

      tồn tại của nam nhân này làm cho nữ nhân khắp thiên hạ ghen ghét, gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ, mắt phượng tà mị, sống mũi thẳng tấp, môi mỏng đỏ tươi, ngũ quan tinh sảo.

      Liễu Thanh Thanh bị mê hoặc bởi gương mặt tuyệt mỹ đó, nàng chỉ đứng đấy, gương mặt lãnh diễm lên thần săc rét lạnh. Nàng biết ,những người nàng mới giết kia là vây quanh nam nhân trước mặt này, nàng chỉ lam đệm lưng thôi. *do nữ chính xuyên về cổ đại nên Zan đổi xưng hô thành "nàng" nhá!!*

      Mặc dù là thuận tay cứu , nhưng nàng cũng muốn cảm tạ nàng.

      "Ở đây là nơi nào?" Giọng Liễu Thanh Thanh lạnh như băng vang lên.

      Tiêu Mặc đánh giá vũ khí trong tay nàng, đôi mắt nheo lại cười tà mị , "Nơi này là Nhật Dực quốc, tay ngươi là vật gì? Có thể cho ta mượn xem chút được hay ?"

      Nữ nhân này cách ăn mặc cổ quái, hơn nữa còn lấy ra vũ khí lợi hại như thế, vừa nhìn cũng biết phải người dễ chọc, nếu có thể lấy được vũ khí trong tay nàng, về sau có gặp phải những tên diệt kia cũng cần chạy trốn...

      Liễu Thanh Thanh như nhìn ra được ý nghĩ của , cự tuyệt , " thể!".
      PhongVy, thuytngười qua đường thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 7: Ngươi có nhìn thấy con rắn hay ?

      Edit: thiên_lazy
      Beta: Đào

      " Uy, ta nhìn là biết ngươi vừa tới quốc gia này có đúng ? Nhất định là có rất nhiều địa nơi ngươi hiểu, ta có thể cho ngươi nghe toàn bộ những gì ta biết,.... "Tiêu Mặc đến gần nàng, cố hết sức thuyết phục nàng.

      gương mặt tuấn tú của ,nở rộ lên nụ cười mị hoặc lòng người, tin tưởng nữ nhân đời này, có mấy người có thể kháng cự được nụ cười của .

      biết rất nhiều thiếu nữ, chỉ cần cười với họ. Họ cam tâm tình nguyện đem bản thân tặng cho , cho dù làm đồ ăn trong miệng .

      Nhưng hiển nhiên, đánh giá thấp định lực của Liễu Thanh Thanh, chỉ thấy lúc cười tươi tới gần Liễu Thanh Thanh,

      Liễu Thanh Thanh cầm súng giơ lên, nhắm ngay đầu của , lạnh lùng :" Đừng đánh chủ ý lên đồ vật của ta, nếu , ngươi trở thành khối thi thể."

      Tiêu Mặc giơ hai tay lên, trong con ngươi ràng vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt như cũ, nhưng là ý cười rất miễn cưỡng , xem ra rất kiêng kỵ vũ khí này.

      gật đầu, "Được,được, ta đánh chủ ý đến súng của ngươi, nhưng ngươi dù sao vẫn nên cho ta biết, ngươi tên là gì ! "

      " Vèo " tiếng, bả vai của Tiêu Mặc trúng đạn, đau đến biến sắc, mồ hôi lạnh cũng ròng ròng rơi xuống.

      "Ngươi nghe hiểu lời của ta sao? Còn dám nghe ngóng chuyện của ta, kế tiếp là đầu của ngươi bị bắn đấy "Liễu Thanh Thanh lạnh nhạt nhìn , giơ súng lục có gắn ống hãm thanh tay trái lên.

      Tiêu Mặc gật đầu, cũng dám nhảm nữa, sợ hãi đối với Liễu Thanh Thanh lại sâu thêm tầng .

      Nữ nhân này tàn nhẫn lạnh lùng, so với mình thế nhưng còn muốn hung ác hơn, giết người liền giết người, mà còn có thứ khí, biết nàng từ đâu tới đây.

      nghĩ mình có bao nhiêu cơ hội từ trong tay nữ nhân này trốn , suy nghĩ chút, cuối cùng dám lấy bản thân ra mạo hiểm, chỉ có thể bị nữ nhân này cưỡng ép về phía trước từng bước .

      Chờ cơ thể hồi phục như cũ, nhất định phải làm cho nữ nhân này đẹp mặt, trước hết để cho nàng thần phục vì sức quyến rũ của mình, thỏa mãn dục vọng của , cuối cùng đem nàng làm thức ăn, ngụm ngụm nuốt vào trong bụng .

      Nàng xinh đẹp như vậy, thích hợp với trước bạo sau giết.

      Cứ như vậy mà , Liễu Thanh Thanh giơ súng lục về phía Tiêu Mặc, Tiêu Mặc liền giơ tay, bộ dáng tù binh.

      Hai người từ từ tới rừng rậm, màn đêm buông xuống, cũng có gặp người hay rắn.

      Liễu Thanh Thanh có chút thất vọng, con rắn kia mà nàng sinh ra đâu rồi? Chẳng lẽ là nàng mạc danh kỳ diệu tới Nhật Diệu Quốc, mà con rắn lại rớt xuống từ lầu chín chết rồi sao.

      thể nào, trong nháy mắt nàng rơi xuống đất, vẫn cảm giác được con rắn tồn tại, có khả năng nó chưa cùng nàng đến thế giới này.

      "Ta hỏi ngươi, lúc ta rơi xuống, ngươi có hay nhìn thấy con rắn.... " thanh của Liễu Thanh Thanh bỗng nhiên vang lên từ phía sau, cũng làm cho Tiêu Mặc đứng ở phía trước bị nàng cưỡng ép mà nhíu mày.

      Nữ nhân này biết còn cố hỏi mình con rắn, còn hỏi mình có hay nhìn thấy con rắn, chút để ý, lập tức đáp: " Có, bị ngươi đặt ở dưới thân.... "

      Liễu Thanh Thanh nhếch môi, lần này cũng có thể khẳng định, con rắn nàng sinh ra, tới thế giới này còn bị nàng đè ở dưới thân.
      PhongVy, thuytngười qua đường thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 8 : Nàng cho rằng là loại xà muốn khi dễ là khi dễ phải ?

      Editor : Lãnh Băng Hinh
      Beta : Đào
      Nàng nhíu mày tới, tự hỏi, đến cuối cùng con rắn kia đến nơi nào, lẽ nó trốn ?

      Trong rừng cây vào đêm khuya, rất lạnh, Liễu Thanh Thanh trong bóng đêm, thị lực mặc dù khá hơn người bình thường chút, nhưng l cũng bằng xà trước mặt thị lực cực tốt.

      nửa, nàng dừng lại, lạnh giọng phân phó , " nhặt ít củi nhóm lửa..."

      Tiêu Mặc xoay người lại, vui nhìn người phụ nữ này, khó có thể tin , "Ngươi là , để cho ta nhặt củi sao?"

      giỡn, đường đường là xà tu luyện vạn năm , bởi vì ở nhân gian hành tẩu, giết người cướp của chuyện ác nào làm, cho nên mới có thành tiên. Nếu liên tục ngoan ngoãn ở xà giới, tại sớm bạch nhật phi thăng (thăng cấp thành tiên) .

      Nhưng nữ nhân đáng giận này, chỉ bắt , còn sai nhặt củi nhóm lửa, nàng cho rằng là loại xà muốn khi dễ là khi dễ phải ?

      Nhưng Liễu Thanh Thanh căn bản biết,nam nhân tuấn mỹ tuyệt trần trước mắt phải con người, nếu nàng phải suy nghĩ chút, binh khí trong tay mình, có thể xử lý nam nhân này sao?

      " nhảm nữa, ta liền giết ngươi!" Liễu Thanh Thanh liếc cái, đem súng lục nhét vào bên hông, tìm cây đại thụ, ngồi xuống, đem áo khoác cởi xuống vứt mặt đất, bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình.

      Lúc đến đây chỉ lo chạy trối chết, cũng dự liệu đến mình tới nơi chim thải phân này, cho nên trang bị mọi thứ đều đủ.

      Ngoại trừ hai cây súng lục Makarov, còn có cây súng tự động AK47 , cộng thêm vài viên đạn và lựu đạn, còn có cái gì khác .

      Nàng dùng miếng vải lau chùi súng lục, căn bản để ý tới Tiêu Mặc đứng ở bên trợn mắt , há hốc mồm , Tiêu Mặc nhìn vũ khí trong tay nàng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức xoay người nhặt củi.

      Lúc nhóm lửa xong, Liễu Thanh Thanh ăn chút bánh quy đem theo bên người ,Tiêu Mặc nhìn bộ dáng nàng ăn bánh quy , cũng dám mở miệng đòi bánh quy , chỉ có thể nuốt nước miếng.

      Mặc dù có thể chịu đói nhiều năm, nhưng vừa mới đại chiến, làm cho thể lực của bị tiêu hao , tại cần đến thức ăn để bổ sung thể lực.

      Nhìn bộ dáng nữ nhân này ăn , có chút suy nghĩ nào muốn cho mình chút thức ăn, quá ghê tởm, nếu là bình thường, xác định chắc chắn đem nàng làm thức ăn , ăn nàng , nhưng tại dám , kiêng kỵ vũ khí trong tay nàng.

      "Uy, ăn hết những thứ này, ngươi có thể no bụng sao?" Tiêu Mặc ngồi ở chỗ kia, nhìn nàng ăn cũng có giảm bớt nhiều bánh bích quy, lập tức tò mò hỏi.

      "Ngươi muốn tìm chút món ăn thôn quê cho ta sao?" Liễu Thanh Thanh cất kỹ súng lục, đem súng tự động gấp lại bỏ bên hông ,mặt lạnh nhìn Tiêu Mặc , trào phúng .

      "Chung quanh đây có rất nhiều hổ tinh, tu luyện ba ngàn năm, bằng, chúng ta bắt nó đến ăn cho no nê!" Tiêu Mặc đề nghị

      Hổ tinh là vật đại bổ, nhiều năm trước Tiêu Mặc có nghĩ đến chủ ý đánh hổ nhưng có cơ hội , tại đúng lúc gặp xui xẻo, hổ tinh cũng gặp xui xẻo.

      Liễu Thanh Thanh nghe hiểu lời thực hư của , nàng căn bản tin tưởng cái thế giới này có ma quỷ thần. Nàng sinh ra đứa con trai là rắn tại mới thôi, nàng vẫn chưa tin tinh tồn tại.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 9: giao cho ta là tốt rồi!
      Beta: Đào
      Editor: Nhan Như Song

      Lập tức đôi mắt bắn ra hàn quang, nàng lạnh lẽo đánh giá Tiêu Mặc, tới tới lui lui tháo dỡ súng lục, nàng uy hiếp nhìn , "Đừng đùa giỡn ta với bất luận mánh khóe gì, cho dù là hổ tinh, ta cũng đánh cho ngươi xuyên về đại bị ô tô cán chết!"

      Tiêu Mặc nhăn mũi lại, nữ nhân này, quả nhiên cường hãn. Chỉ là nếu xuyên về đại bị ô tô các, mùi vị đó có thể tốt.

      Hơn nữa linh khí hổ tinh bị tổn thương, ăn vào trong bụng, khôi phục hiệu quả lớn.

      Nữ nhân này chính là nghĩ đến mình phục hồi lại như cũ.

      Mắt phượng của tà tứ, khẽ nâng lên, nhìn thoáng qua Liễu Thanh Thanh, lập tức hạ quyết tâm, đợi nàng ngủ, nhất định bay tới trong núi, sau đó ăn hổ tinh.

      đạo ánh sáng chợt lóe qua, viên đạn bay qua gương mặt của bắn vào thân cây phía sau, ngồi ở chỗ kia, mặt lập tức liền biến sắc.

      "Ngươi nữ nhân này..." Tiêu Mặc hô, cũng dám lại tùy tiện lộn xộn.

      "Ta rồi, đừng đùa giỡn ta với bất luận mánh khóe gì, nếu ngươi dám chạy trốn, trước khi ngươi chạy trốn ta giết ngươi!" Liễu Thanh Thanh lạnh lùng nhìn ,đôi mắt lạnh như băng.

      Trong lòng Tiêu Mặc tức giận, lại thể phát tác, chỉ có thể ngồi ở chỗ kia, nghĩ tới chạy trốn như thế nào, nữ nhân này so với mình còn muốn hung tàn hơn.

      Kỳ nếu Tiêu Mặc chạy trốn, vũ khí trong tay Liễu Thanh Thanh, căn bản thể bắt , nhưng chuyện Liễu Thanh Thanh trong nháy mắt xử lý xong hai mươi tên quái, làm Tiêu Mặc hoàn toàn kinh hãi, Tiêu Mặc chỉ có thể ngồi ở chỗ kia, tự tìm phiền não.

      Lúc nửa đêm, bốn phía rừng cây truyền đến từng trận sói tru, ban đêm rét lạnh như vậy, trông thê lương.

      Bầy sói dám đến gần ánh lửa, trong lòng Liễu Thanh Thanh hiểu, cũng để ý, chỉ là nhắm mắt lại dưỡng thần.

      Trong tay áo truyền đến tiếng , sau đó là tiếng nỏi tinh tế nho vang lên, "Mẹ, chớ ngủ, hổ tinh đến đây..."

      Liễu Thanh Thanh mở mắt ra, muốn tra xét ống tay áo của mình, lại phát Tiêu Mặc bay trong trung, khóm cây trong bóng tối, đôi mắt đỏ hồng tỏ ra phá lệ kinh người.

      "Hổ tinh, tới đúng lúc..." Tiêu Mặc cười, giữa trung tóc đen bay múa, trong tay ngưng tụ ra quả cầu màu vàng, đánh tới khóm cây đằng sau.

      Theo tiếng hổ gầm, con mãnh hổ xuất trước mặt , hổ tinh vừa nhìn thấy nam tử ở giữa trung, gầm tiếng, "Tiêu Mặc..."

      Lập tức muốn xoay người chạy trốn, nhưng Tiêu Mặc ở đâu cho nó trốn, trong nháy mắt bay đến trước người của nó, nâng bàn tay lên, giam cầm được mãnh hổ.

      Hổ tinh trong tay , như có sức lực phản kháng, giãy giụa vài cái, gầm thét, người và thú trong nháy mắt biến mất.

      Liễu Thanh Thanh sắc mặt trắng bệch, nàng giơ súng lên bắn hổ tinh, nhưng lúc này đây, chính xác lại lạc trong khoảng , Tiêu Mặc mang theo hổ tinh nháy mắt biến mất,trong nháy mắt lại xuất ở sau lưng Liễu Thanh Thanh.

      "Hổ tinh này đâu cần ngươi tự động thủ, giao cho ta là tốt rồi!" Tiêu Mặc ngượng ngùng cười, bóp cổ hổ tinh, khẽ dùng sức, hổ tinh gầm thét ngã xuống đất, mất sinh mạng.
      người qua đường, thuytElise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :