1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử cười - An Gia (Xuyên không - Điền văn - 4S)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vu ngoc lan

      vu ngoc lan New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      trời ơi đọc ma buc ba nay qua, con chua sang mat ra, thuong nhi ca qua :yoyo65::yoyo61:

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29. Chuyển hướng

      Editor: Puck

      An Nhược Hảo đẩy cửa vào, chỉ thấy Lăng Canh Tân nằm lỳ giường, mặt toát mồ hôi. Nàng nhấc chăn lên, lưng chỉ bôi lớp thuốc bột trị thương, nhìn vết thương mà trong lòng khiếp đảm. Nước mắt rơi xuống từng giọt, rơi lên mu bàn tay, lại trượt xuống.

      Là nàng tốt, nếu như nàng ở đây, nhị ca cũng khổ cực như vậy. Người ngoài nhìn thấy chỉ có suy nghĩ, nhị ca xứng với nàng, vốn là nàng xứng với nhị ca. Ngoại trừ việc nàng nhận được vài chữ, còn có điểm nào tốt? Nàng giống nữ nhân khác, cũng chỉ có chút ít vậy thôi, lúc này áy náy trong lòng nàng với nhị ca đến mức cao nhất.

      “Nhị ca?” An Nhược Hảo gọi vài tiếng, Lăng Canh Tân lại hề phản ứng, nàng áp trán của mình lên trán , “May mà phát sốt, là quá mệt mỏi ngủ thiếp sao?”

      An Nhược Hảo nhìn xung quanh vòng, lập tức tìm đống thuốc trị thương trong ngăn tủ, nhưng lưng còn dính bùn đất, trước tiên phải đun nước lau sạch cho . Lúc nàng lau người cho mới phát vết thương lan đến tận mông , nàng rối rắm lúc: dù sao cũng phải chưa từng nhìn thấy thân thể nam nhân, cần đếm xỉa đến.

      Nàng đóng cửa, đánh bạo cởi quần cho , mặc dù có ai thấy, cuối cùng vẫn đỏ mặt lau cho , lại nhàng bôi thuốc bột sát trùng.

      Lăng Canh Tân giống như cảm nhận được ngang lưng đau đớn, vẫn luôn hừ hừ.

      “Nhị ca, đau lắm hả?” An Nhược Hảo vội vàng tay, nhưng từ đầu đến cuối vẫn rên hừ hừ, có ngôn ngữ gì khác. Nàng bỗng nhiên nhìn thấy tay mình thế mà lại để cái mông tràn đầy co dãn của , vội rụt trở về. Vừa lau thuốc bột lại thể đắp chăn, nàng nhìn lại sợ gặp bất trắc, nàng rối rắm nhìn Lăng Canh Tân giường. Bỗng nhiên nhớ ra, gác có mấy lò sưởi, vội lấy xuống đốt nóng rồi đặt bên cạnh nhị ca, trong nhà lại đốt chậu than, nhiệt độ mới tăng lên.

      “Ục ục.” Bụng bắt đầu hát thành kế rồi, An Nhược Hảo mở tủ chén, trong ngăn tủ chỉ có chút rau cải cùng mấy cái trứng gà, cộng thêm chén to cơm thừa. Lăng Canh Tân sống như vậy qua ngày, lúc có nàng cứ đối đãi với bản thân như vậy, đôi mắt đầy sương mù. Nàng xoay người nhìn Lăng Canh Tân, cuối cùng lấy ra ít rau cùng trứng gà, cũng chỉ có thể như vậy.

      An Nhược Hảo nấu bát tô canh, mặc dù có gia vị, nhưng chỉ có mùi thơm trứng gà là đủ rồi. Mặc dù phải cao lương mỹ vị như ở Ngô phủ, nhưng ràng những món ăn gia đình này lại tương đối phù hợp với khẩu vị của nàng.

      “Nhị ca, ăn cơm.” An Nhược Hảo đẩy Lăng Canh Tân cái, Lăng Canh Tân chỉ quay đầu sang hướng khác, ngủ tiếp.

      “Ngươi mệt đến mức nào rồi, ngay cả ta gọi mà ngươi cũng nghe thấy.” An Nhược Hảo thở dài, nhưng ăn cơm tối được. Nàng hạ quyết tâm, mình ngậm hớp canh, dán lên môi , cạy môi của , từ từ mớm vào trong miệng .

      An Nhược Hảo nghe thanh nuốt xuống, hài lòng gật gật đầu, may mà ngủ cũng có thể ăn cơm, tiếp tục lựa chọn phương thức như vậy cho ăn tiếp.

      Đợi đến lúc miếng cơm trộn canh cuối cùng ăn xong, bản thân An Nhược Hảo cũng no rồi, nàng nhìn đôi môi đỏ mọng khẽ bóng nước, lại muốn ăn . Nàng vỗ đầu mình, nàng quả nhiên là…

      Lăng Canh Tân nằm sấp bên cạnh, lúc này trong miệng rỉ ra chút nước canh.

      Thế mà, biết là cái gì thúc đẩy nàng, nàng như bị ma xui quỷ khiến hôn , vừa hôn liền thể cứu vãn được Nàng lại cảm thấy hương vị trong miệng Lăng Canh Tân rất dễ chịu, phải mùi cơm chín hay mùi đồ ăn, biết rốt cuộc là gì. Nàng chậm rãi thăm dò, mặc dù Lăng Canh Tân có tri giác, nhưng mà đầu lưỡi rất tự nhiên quấn quýt lấy lưỡi của nàng, giống như có lẽ quen thuộc hơi thở của nàng.

      An Nhược Hảo đột nhiên nhớ tới mộng xuân kia, khi đó, nàng cũng hôn môi như thế này, nhưng kỹ thuật của vụng về, vẫn là nàng hướng dẫn tiến hành. Cuối cùng, học xong, bị động thành chủ động, hôn nàng đến thở được mới bỏ qua.

      Nàng dừng lại, sờ sờ cánh môi của mình, đó phải là mộng, ra khi đó cũng … Nàng nghĩ tới, xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

      Nàng bỗng nhảy lên: “Nghĩ cái gì chứ, rửa chén rửa chén.” Lúc nàng rửa chén vẫn còn nhớ tới giấc mộng kia, đó phải là mộng, khi đó, dường như nàng hề bài xích .

      Rốt cuộc là cái gì, thúc đẩy nàng làm hành vi phản cảm như vậy với ?

      Đột nhiên, lời của Viên Phú Cảnh, thím Tào, nương của Chân lưu mang vang lên bên tai nàng, là bởi vì bị ảnh hưởng của bọn họ sao? Là bởi vì tiếp nhận quan điểm của bọn họ sao?

      Nàng đồng ý với suy nghĩ của bọn họ, nhưng lúc vô hình lại ảnh hưởng tới suy nghĩ của nàng, ảnh hưởng tới hành động của nàng.

      Nàng từ từ phác họa lông mày của , mắt của , môi của , phải là nhị ca của nàng, mà là nam nhân vốn trở thành phu quân của nàng. lời hành động của cho cho nàng biết, đây là nam nhân có trách nhiệm biết gánh vác; mà tất cả biểu thể tưởng tượng nổi lúc dĩ vãng của cho nàng biết, coi nàng là thê tử mà cưng chiều, có lẽ đó là , chỉ có điều nàng phát ra, cũng dám phát .

      Bây giờ, nàng nhìn , phải nhị ca, mà nên là phu quân của nàng.

      “Nước, nước…”

      An Nhược Hảo nằm giường bên cạnh bị choàng tỉnh trong giây lát, Lăng Canh Tân vẫn nhắm hai mắt, nhìn thấy đôi môi khô ráp mà trắng bệch, vội lấy nước. Tư thế nằm sấp của Lăng Canh Tân khiến uống được, An Nhược Hảo đành phải lặp lại chiêu cũ, uống nước vào trong miệng mình, Puck~die?endaanl.eequu’yydonn lại chậm rãi mớm cho . Lúc tay An Nhược Hảo chạm vào khuôn mặt , chỉ thoáng sợ hết hồn.

      “Nóng như vậy!” An Nhược Hảo rất muốn mạnh mẽ cho mình cái bạt tai, biết bây giờ trời lạnh, còn chưa đắp chăn cho .

      Nàng nhìn trong ngăn tủ, may mà trước kia a Sửu luôn ngã bệnh, thuốc trong nhà ngược lại đầy đủ hết. Sau khi nàng tìm được liền bắt đầu sắc thuốc, vừa vắt khăn ướt hạ nhiệt độ cho .

      Giằng co đến nửa đêm, Lăng Canh Tân uống thuốc, cuối cùng nhiệt độ giảm xuống chút, nàng thở phào nhõm.

      “Lạnh, lạnh…” Lăng Canh Tân mê sảng khiến An Nhược Hảo lại khẩn trương.

      Mặc dù đắp chăn lau thuốc trị thương lưng Lăng Canh Tân, An Nhược Hảo vẫn đắp chăn lên lên cho : “Nhị ca, còn lạnh ?”

      “Lạnh, lạnh…” Lăng Canh Tân nhắm mắt, cả người co lại thành cục, nhưng đau đớn lưng vẫn khiến cho hít hà, “Đau…”

      “Ngươi đừng cử động.” An Nhược Hảo vội vàng đè lại, nhưng đây cũng phải là cách, nàng vội lấy lò lửa vốn chỉ dùng cho tháng chạp rét đậm ra đốt, nhiệt độ trong phòng lại cao lên chút.

      “Lạnh, lạnh…” An Nhược Hảo cảm thấy hơi nóng rồi, nhưng Lăng Canh Tân vẫn kêu lạnh.

      An Nhược Hảo gấp như kiến bò giường đất, ngay lúc này đột nhiên nhớ tới tình huống cẩu huyết trong phim truyền hình. Mặc kệ có ích hay , thử lần thôi.

      An Nhược Hảo cởi áo ngoài bò lên giường, ôm chặt: “Còn lạnh ?”

      Lăng Canh Tân cảm thấy bên cạnh ấm áp, lập tức đưa tay ôm lấy, nhưng ôm lát, lại rụt về: “Lạnh…”

      An Nhược Hảo sờ lên người, lúc này đúng là y phục còn lạnh, hạ quyết tâm, người cởi hết chỉ còn mỗi cái yếm. Nàng sợ Lăng Canh Tân đụng đến vết thương eo, tự mình chậm rãi chuyển qua dưới người .

      Lăng Canh Tân cảm nhận được An Nhược Hảo ấm áp dưới thân, chân mày thả lỏng, nghiêng người sang ôm chặt lấy hông của nàng. Thân thể An Nhược Hảo cứng lại lúc lâu, cuối cùng vẫn đưa tay ôm lấy cái hông cường tráng của .

      An Nhược Hảo nhìn ánh nến hơi yếu, lại nhìn sắc trời chút, giờ Sửu rồi. Bởi vì ôm nàng trong ngực, thân thể hơi lạnh của Lăng Canh Tân từ từ ấm lại, trong chăn dần dần có hơi ấm, An Nhược Hảo mệt mỏi vô cùng, nặng nề thiếp .

      biết ngủ thẳng tới bao giờ, An Nhược Hảo chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tiếng gió cũng rất lớn. Nàng hơi nhúc nhích thân thể sắp tê dại, lại cảm thấy bình thường, sao trước ngực lại hơi lạnh lẽo, còn ẩm ướt.

      Nàng hơi vén chăn lên, cái yếm người còn từ lúc nào, mà đầu Lăng Canh Tân ghé vào trước ngực nàng, mắt cũng trợn, vừa gặm vừa mút, còn mút đến vui mừng!

      “Lăng Canh Tân!” Nếu phải An Nhược Hảo nể tình còn bị thương, muốn đá cước bay xuống giường, lại có thể thừa dịp nàng chưa chuẩn bị mà sàm sỡ nàng.

      “Nương…” Trong giọng của Lăng Canh Tân lại mang theo ý làm nũng của con nít, “Nương…”

      “Ta phải là nương của ngươi.” An Nhược Hảo bị đè ở phía dưới, im lặng nhìn trần nhà.

      “Nương, tại sao sữa của người có, Tiếu Nhan cũng có. Nhi tử dùng sức mút cũng có…”

      trán An Nhược Hảo treo vài vạch đen: “Nếu ta mà có sữa kỳ quái.”

      Lăng Canh Tân lại liếm liếm, miệng mếu máo: “Nương, Tiếu Nhan quan tâm nhi tử rồi, nàng ấy chê nhi tử nghèo, chê nhi tử gặp, Tiếu Nhan muốn gả cho Ngô Đắc Nhân, nàng ấy quan tâm nhi tử rồi…”

      “Ta, ta…” An Nhược Hảo nghe thấy mà lòng chua xót, nhưng lại biết gì đây?

      “Nương, phải người nàng ấy chính là nàng dâu của nhi tử, vĩnh viễn chạy thoát được sao? Nhưng dì rồi, nàng ấy muốn Tiếu Nhan làm con dâu của nàng, nàng ta nghèo, Tiếu Nhan theo nhi tử có ngày tốt lành.”

      “Ta…” An Nhược Hảo biết mơ, dieendaanleequuydonn dứt khoát nhận, chỉ có điều có thể câu lại gặm cái hay ?

      Lăng Canh Tân mút nặng nề: “Nương, Tiếu Nhan thích Ngô Đắc Nhân, nàng ấy muốn làm nàng dâu của nhi tử.”

      “Ta nguyện ý.” An Nhược Hảo che miệng mình, sao đột nhiên nàng ra lời như vậy rồi, chẳng lẽ nàng nhanh chóng thích Lăng Canh Tân rồi hả? Chẳng lẽ nàng nguyện ý sống cả đời cùng như vậy?

      “Tiếu Nhan muốn làm nàng dâu của Ngô Đắc Nhân, sinh con cho Ngô Đắc Nhân, nhi tử ghét Ngô Đắc Nhân!” Lăng Canh Tân oán hận đập ván giường, mạnh đến mức đụng vào vết thương lưng, đau đến mở mắt ra.

      “Nhị ca, sao vậy, đụng đến vết thương rồi hả?” An Nhược Hảo sốt ruột nhìn .

      Lăng Canh Tân nhìn nàng chằm chằm yên lặng hồi lâu: “Nương, nhi tử lại nằm mơ rồi, lại nằm mơ thấy Tiếu Nhan rồi.” Lăng Canh Tân nhắm nghiền hai mắt lại nằm xuống, An Nhược Hảo lại bị đè nặng nề trở về giường, may mà nằm nghiêng, nếu chắc nàng bị đè bẹp.

      “Tiếu Nhan thích nhi tử nhìn thân thể của nàng, nhi tử liền nhìn, ở trong mộng nhi tử cũng nhìn.” Lời của Lăng Canh Tân càng lúc càng trẻ con, An Nhược Hảo nghe được mà dở khóc dở cười, “Nhưng nhi tử rất muốn nhìn, hai khối thịt của Tiếu Nhan nắm rất mềm, thoải mái, ăn cũng ngon. Còn nữa, mỗi lần khi phía dưới khó chịu, nhi tử cọ mấy cái giữa bắp đùi Tiếu Nhan là được rồi. Nhưng Tiếu Nhan thích, nhi tử cũng muốn chọc nàng mất hứng, nhưng nhi tử khó chịu, nhi tử chỉ có thể thừa dịp nàng ngủ say lại tới cọ mấy cái.”

      “Chàng bại hoại!” Rốt cuộc An Nhược Hảo nhịn được thốt ra.

      “Nương, giống như nhi tử nghe thấy giọng Tiếu Nhan rồi.” Lăng Canh Tân mở mắt ra, nhìn thấy An Nhược Hảo nằm phía dưới, nuốt ngụm nước miếng, “Đây là mộng, thực chân .”

      “Đây phải là mộng!” An Nhược Hảo cắn răng nghiến lợi.

      phải là mộng?” Lăng Canh Tân nhìn nàng giống như bị ép chặt, khó nhọc đứng dậy, “Đau ——”

      “Đừng động, cẩn thận vết thương.” An Nhược Hảo vội ôm lấy , để cho nằm sấp.

      Lăng Canh Tân gối đầu ngang trước ngực nàng, chỉ ngây ngốc nhìn lâu, nhấc chăn lên nhìn hai thân thể quấn quýt: “Ta nằm mơ.”

      An Nhược Hảo bị ánh mắt trần trụi của nhìn đến mặt đỏ bừng, kéo chăn xuống: “Đừng nhìn.”

      “Đau ——” Lăng Canh Tân hít hơi, “Sao nằm mơ lại cảm thấy đau?”
      Last edited by a moderator: 2/1/16

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      pó tay luôn. ngủ mơ hơi bị lợi hại đấy còn chiém dc tiện nghi của chị nữa mà

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30. Ngọt ngào

      Editor: Puck

      “Ta phải là mộng!” An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt vô tội của , ngờ Lăng Canh Tân lại có lúc dễ thương như vậy, nhưng nàng sắp phát điên, dưới tình thế cấp bách nàng cắn mạnh miếng.

      “Đau, Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân che miệng lại.

      “Rất đau, đúng ?” An Nhược Hảo nhìn chằm chằm.

      “Ừ.” Lăng Canh Tân càng thêm vô tội.

      “Nằm mơ chắc đau, cho nên phải chàng nằm mơ.”

      “Ừ.” Lăng Canh Tân gật gật đầu, đột nhiên trợn to mắt, lớn tiếng hỏi, “ phải nằm mơ?”

      “Ừ.” An Nhược Hảo gật đầu, rốt cuộc hồi hồn rồi.

      Lăng Canh Tân lại nhấc góc chăn lên, nhìn An Nhược Hảo trần truồng, lại nhìn bản thân lõa lồ: “Ta, ta…”

      xảy ra chuyện gì!” An Nhược Hảo lại kéo chăn xuống.

      “Hả.” Lăng Canh Tân uất ức đến cực điểm, cằm đặt trước ngực An Nhược Hảo, gần như hơi tham lam nhìn mặt mày An Nhược Hảo.

      “Chàng nhìn cái gì?” An Nhược Hảo bị ánh mắt của nhìn đến hốt hoảng.

      “Nương, hình như Tiếu Nhan trở lại.”

      “Ở đây có nương, chỉ có chàng và ta!” An Nhược Hảo muốn nổi đóa rồi, lời này của khiến cho nàng cảm thấy giống như trong phòng còn có người khác. Hơn nữa, vừa rồi phải bình thường sao, thế nào lúc này lại như vậy?

      “Nương, nhất định là nhi tử nằm mơ, nằm mơ cũng đau, kỳ lạ.” Lăng Canh Tân chống cằm khó hiểu nhìn An Nhược Hảo, tay còn lại vuốt ve hai trái ô mai trước ngực An Nhược Hảo.

      An Nhược Hảo thể nhịn được nữa, nắm lấy tay an phận của , nặng nề hôn lên, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai tiến vào miệng . Trong miệng còn mang theo mùi thuốc, nhưng đắng, còn có vị ngòn ngọt.

      Lăng Canh Tân ràng bị nụ hôn thô bạo này của An Nhược Hảo hù sợ, vẻ mặt ngây ngốc, mắt mở to. An Nhược Hảo thấy có chút phản ứng nào, trong cơn tức giận lại cắn phát.

      “Tiếu Nhan, đau.”

      “Ai bảo chàng có chút phản ứng nào.” An Nhược Hảo lau môi miệng, liếc nhìn .

      “Có phản ứng.”

      “Hả?”

      “Phía dưới ta trướng lên khó chịu.” Lăng Canh Tân bắt lấy tay An Nhược Hảo dò xét xuống phía dưới, An Nhược Hảo bất ngờ kịp đề phòng, ngoài dự đoán đụng phải vật cứng nóng như lửa.

      “Ha ha.” Lúc này An Nhược Hảo mới phát nàng chơi đùa phát hỏa, nàng ngượng ngùng rút tay về, “Lăng Canh Tân, rốt cuộc chàng tỉnh hay chưa tỉnh?”

      “Tiếu Nhan, nàng trở lại?” Lăng Canh Tân kéo tay nàng lại, thể tin mà nhìn vào mắt nàng.

      An Nhược Hảo nghe thấy tình cảm giống vậy trong giọng của , tiến tới bên lỗ tai , nhàng : “Ta trở về, ta trở lại.”

      “Nàng trở lại?” Cả khuôn mặt của Lăng Canh Tân cũng sáng lên, tràn đầy vui mừng.

      “Ta trở về.” An Nhược Hảo nhàng hôn lên môi , đột nhiên nàng phát nàng giống như thích ăn môi rồi, bây giờ cũng thể rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai.

      “Tiếu Nhan, nàng lại hôn ta cái có được ?” Trong mắt Lăng Canh Tân đều là mong chờ.

      An Nhược Hảo nhìn con ngươi màu đen của , lên hơi nước, trong phút chốc liền bị đầu độc rồi, hôn lên lần nữa. die endaanle equuyd oonn

      Lần này, hai người đều đáp lại đối phương. Lăng Canh Tân vừa đụng đến bờ môi mềm mại của nàng, tự động ôm eo nàng. Cái lưỡi của An Nhược Hảo khiêu khích qua lại trong miệng , nhưng cảm thấy còn chưa đủ, càng thêm ra sức càn quét trong miệng nàng, hết sức mút lấy nước bọt trong miệng nàng.

      Tay kia của Lăng Canh Tân nắm lấy trước ngực An Nhược Hảo theo thói quen, An Nhược Hảo chỉ cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, cho dù Lăng Canh Tân ăn nàng, nàng cũng đổi khách làm chủ mà ăn . Bởi vì nàng cảm thấy người mình nổi phản ứng rồi, nàng muốn .

      “Nhị ca, chàng đói bụng , ta nấu cơm.” An Nhược Hảo rời khỏi miệng .

      Lăng Canh Tân nhìn bờ môi hai người dính chút nước miếng, đôi môi An Nhược Hảo đỏ thẫm: “Ta đói bụng.” Lăng Canh Tân xong lại hôn lên lần nữa, lưng đau, chỉ có thể thỉnh thoảng xông vào giữa hai chân An Nhược Hảo, giảm bớt khó chịu chỗ nào đó.

      An Nhược Hảo chịu được tư thế để ý lau súng cướp cò này, lửa nóng của xông tới giữa hai đùi nàng, cũng phải làm, nhưng mà chỗ đó của nàng lại căng căng rất khó chịu, nàng thừa dịp Lăng Canh Tân động thân liền rời khỏi dưới người : “Ta đói bụng, ta muốn nấu cơm ăn.”

      Lăng Canh Tân uất ức nhìn nàng trượt ra từ trong chăn, lại nhìn thân thể trần truồng của nàng đứng bên ngoài, nuốt nuốt nước miếng: “Oh.”

      An Nhược Hảo thấy vẫn nhìn chằm chằm vào phía dưới nàng, hồi lâu sau mới phản ứng được: “Sắc lang!” Ngay lập tức nàng xoay người sang chỗ khác khoác thêm áo khoác ngoài, chạy đến bếp lò.

      Lăng Canh Tân nhìn nàng khoác áo tới lui chỗ đó, bắp đùi trắng như tuyết tới lui trước mắt , cần nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra chỗ màu đen của nàng. Chỗ đó của nàng giống như hơi đen chút, vừa rồi lại dính thứ gì màu trắng đó, biết là cái gì.

      An Nhược Hảo nhớ tối qua phát sốt, nóng đến kịch liệt, vừa nấu cơm lại vừa sắc thang thuốc.

      “Uống thuốc.”

      Lăng Canh Tân nghe giọng dịu dàng của nàng, có chút được sủng ái mà lo sợ.

      “Uống thuốc!” An Nhược Hảo nhấn mạnh.

      Lăng Canh Tân nheo mũi, uất ức nhìn nàng: “Rất đắng.”

      “Tính khí con nít.” Lần này đến lượt An Nhược Hảo giúp uống thuốc rồi, mới biết lúc trước mình chịu uống thuốc là cảm giác gì, “Mật ong để đâu?”

      “Mật, có.”

      “Vậy cứ uống như vậy .” An Nhược Hảo nhìn thời tiết bên ngoài, “Trời mưa lớn như vậy, phải chàng muốn ta chạy chứ.”

      Lăng Canh Tân càng thêm uất ức: “Đắng như vậy, ta uống.”

      “Nhưng trong nhà có mật ong.”

      “Vậy ta uống, đây là thuốc hạ sốt, dù sao ta cũng phát sốt.” Lăng Canh Tân quay đầu .

      An Nhược Hảo cũng nhức đầu, Lăng Canh Tân bắt đầu tính khí con nít đúng là rất khó hầu hạ. Nàng đứng ở bên giường, cứ nhìn như vậy, uống cũng được: “Lăng Canh Tân.”

      “Hả?” Lăng Canh Tân quay đầu, kinh ngạc nhìn môi đỏ mọng của nàng chào đón, vui mừng hôn lên. Nhưng nước thuốc trong miệng An Nhược Hảo đắng đến mức tận cùng, khi mớm vào miệng mặt liền đau khổ, “Nàng, nàng lừa ta.”

      An Nhược Hảo lau nước thuốc chảy xuống từ bên miệng: “Chàng xem, ta uống thuốc cùng chàng, muốn đắng hay người cùng đắng.”

      Lăng Canh Tân nghĩ cũng phải, gật đầu.

      An Nhược Hảo bất lực, mặc dù nàng cũng sợ đắng, nhưng trò chơi này rất thú vị, liền miệng đổi miệng uống xong non nửa chén thuốc. Nhưng mỗi lần khi nàng muốn rút về, Lăng Canh Tân mút chặt môi nàng muốn triền miên lâu, cho đến khi An Nhược Hảo hơi giận trợn mắt mới bằng lòng bỏ qua.

      “Tiếu Nhan, cơm cháy rồi.” Lăng Canh Tân có ý xấu nhắc nhở nàng.

      Lúc này An Nhược Hảo mới ngửi thấy mùi khét trong nồi: “Sao chàng sớm?”

      “Ta, môi của nàng ăn tương đối ngon, ta liền quên.” Lăng Canh Tân dúi đầu vào trong gối. An Nhược Hảo tắt lửa trong bếp lò, thấy Lăng Canh Tân như vậy, muốn đổi gối đầu này thành gối đầu sứ ở Ngô gia, để cho giả bộ đà điểu, để cho giả bộ đáng .

      Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo phồng má lại hết sức vui mừng, mặc dù lần này bị thương, nhưng Tiếu Nhan trở lại, hơn nữa cái gì cũng theo , ngay cả hôn sờ nàng nhìn nàng đều tức giận.

      “Tiếu Nhan, trong hũ kia có cá ướp bã rượu.” Lăng Canh Tân chỉ về phía hộc tủ bên cạnh.

      An Nhược Hảo qua, mở hũ Lăng Canh Tân chỉ, quả nhiên bốc lên mùi thơm của cá cùng bã rượu: “Chàng làm khi nào?”

      “Sau ngày nàng , ta nhớ nàng thích ăn, mặc dù biết khi nào nàng trở lại, nhưng dù sao ta cũng có việc gì nên ướp chút.”

      An Nhược Hảo lại mở mấy cái hũ khác, đều là thức ăn mà nàng thích, trong mắt lại nổi lên sương mù, nam nhân này quá tốt với nàng, nàng quả có gì báo đáp.

      “Tiếu Nhan, ta đói bụng.” Puck.die/endaanleequ1ydonn Lăng Canh Tân nắm chăn chặt.

      “Ừ, lập tức xong rồi.” An Nhược Hảo xoa bên khóe mắt, bày ra các loại món ăn, bắt đầu chuẩn bị biết là cơm trưa hay cơm tối.

      Chờ làm xong thức ăn, An Nhược Hảo phát vấn đề, Lăng Canh Tân nằm giường, đây phải là có ý muốn nàng tới đút?

      “Tiếu Nhan, ta nằm sấp vì bị thương.” Lăng Canh Tân lên tiếng trước khi nàng .

      An Nhược Hảo bất đắc dĩ, thể làm gì khác là mang ghế qua, bày món ăn ghế tròn, mình ngồi chiếc ghế con khác, vừa vặn cao ngang Lăng Canh Tân.

      An Nhược Hảo nhìn tính con nít khó có của , đút từng miếng từng miếng cho ăn.

      “Tiếu Nhan, nàng làm món ăn ngày càng ngon.” Lăng Canh Tân ăn vẫn quên tán dương.

      “Tất nhiên, cũng nhìn là ai làm.”

      “Hì hì.” Lăng Canh Tân nghĩ tới Tiếu Nhan nhà rất biết xấu hổ.

      “No chưa?”

      “Ừ.” Lăng Canh Tân hài lòng nằm lỳ giường, cảm giác phục vụ này chân , hơn nữa Tiếu Nhan giận , cái gì cũng làm cho .

      “Tiếu Nhan…”

      “Hả?” An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt khó xử của Lăng Canh Tân, “Sao vậy?”

      “Ta, ta, ta…”

      “Làm sao?” An Nhược Hảo nhìn mặt sung huyết đỏ bừng, “Sốt?”

      “Ta, ta…” Lăng Canh Tân cúi đầu trầm mặc lúc, “Ta muốn ra ngoài.”

      An Nhược Hảo im lặng, ý này là muốn nàng hầu hạ nhà xí!

      “Tiếu Nhan, ta nhịn được.”

      “Ôi, đợi chút.” An Nhược Hảo lấy thêm áo ngoài khoác thêm cho , cố gắng dìu, lại phủ thêm áo tơi, “Cứ đè người ta, đừng làm bị thương eo.”

      “Ừ.” Hai người ra khỏi cửa phòng, Lăng Canh Tân vội che An Nhược Hảo trong áo tơi, “Đừng dính ướt.”

      Hai người liền bước thấp bước cao vịn đến bên nhà xí.

      “Muốn ta đỡ chàng vào?” Trong lòng An Nhược Hảo vẽ vòng tròn, lần xuyên qua lừa bịp này, chuyện 囧 cũng để cho nàng gặp phải.

      “Bên ngoài trời mưa đấy.” Lăng Canh Tân xong liền kéo nàng vào, “Nàng, nhắm mắt lại là được.” dieendaanleequuydonn

      An Nhược Hảo cũng còn cách nào, cho dù nàng đứng ở bên ngoài, chừng Lăng Canh tân cắm đầu ngã vào, quay lưng nhắm mắt lại.

      “Xong rồi, Tiếu Nhan.”

      “Ừ.” An Nhược Hảo lại đỡ trở về.

      Mặc dù mặc áo tơi, nhưng mưa lớn như vậy, hai người vẫn dính ướt.

      “Chàng nằm trước, ta đun chút nước, vừa vặn lau thân thể cho chàng rồi bôi thuốc.” An Nhược Hảo cởi áo tơi cho .

      Lăng Canh Tân ngoan ngoãn nằm giường: “Ừ.”

      “Được rồi.” Lần này An Nhược Hảo cũng kiêng dè, vén chăn lên, “Cởi quần áo.”

      “Tiếu Nhan, nàng ngại nữa hả?”

      “Dù sao cũng phải chưa từng nhìn thấy.”

      “Hả.” Lăng Canh Tân đỏ mặt, “Nhưng ta cởi được phía dưới.”

      An Nhược Hảo thở dài, đưa tay cởi, sao nhìn cảnh tượng này giống như nàng cưỡng ép , vẻ mặt giống như nàng dâu .

      “Tiếu Nhan, nàng cũng nên tắm thôi.”

      “Tại sao?”

      “Chỗ của nàng dính vật bẩn.” Lăng Canh Tân chỉ vào phía dưới nàng .

      “Sắc lang!” An Nhược Hảo nặng nề véo mông , nhìn lại mình chút, vừa rồi lại có thể kịp phản ứng, nàng cởi đồ dính dị vật, còn là chuyện tốt do làm ra.

      An Nhược Hảo vội vàng che chắn, tùy tiện xoa xoa cho , mặt oán giận mà bôi thuốc.

      “Tiếu Nhan, chút.”

      “Đau chết chàng thôi.” Ngoài miệng An Nhược Hảo cứng rắn, nhưng trong lòng đau nhói, nhàng bôi thuốc phía sau lưng còn có mông, “Có lạnh ?”
      Last edited by a moderator: 2/1/16
      Trâu, Christhuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31. Nửa lưu manh
      Editor: Puck
      “Lạnh.” Lăng Canh Tân thành đáp.

      “Dù sao chăn này cũng dính thuốc mỡ rồi, cứ đắp lên.” An Nhược Hảo đắp chăn cho , mình chuẩn bị tắm rửa.

      “Nhắm mắt!” An Nhược Hảo hung ác , Lăng Canh Tân thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, nhưng thừa dịp nàng chú ý lại hé mắt ra.

      An Nhược Hảo nhìn chung quanh vòng, khi nào phải cho gian phòng này thêm vài tấm vách ngăn, treo vài tấm rèm cũng tốt, nếu bất tiện. Nàng nghĩ như vậy, nhấc chân vào nước, nước ấm áp ngập qua người, thoải mái.

      Lăng Canh Tân nhìn vẻ mặt hưởng thụ của An Nhược Hảo, nở nụ cười. từ từ nhớ lại chuyện tối qua, còn nhớ loáng thoáng. vẫn cho rằng đó là nằm mơ, ra là , nở nụ cười.

      An Nhược Hảo tắm xong, cả người sảng khoái, tâm tình cũng tốt. Nàng từ từ lấy xiêm áo trong tủ quần áo ra định khoác thêm, lại nghe Lăng Canh Tân cau mày bắt đầu kêu la: “Tiếu Nhan, ta lạnh.”

      “Sao, chẳng lẽ vừa rồi mắc mưa bị cảm lạnh rồi.” An Nhược Hảo gấp gáp đến mức xoay vòng vòng.

      “Tiếu Nhan, giường rất lạnh.” Lăng Canh Tân co lại thành đống.

      “Đừng lộn xộn, thuốc bôi người chùi hết ra chăn rồi.” An Nhược Hảo ngăn động tác lộn xộn của lại, cởi áo ngoài vừa mới mặc lên, trượt vào trong chăn, ôm Lăng Canh Tân chặt, “Ôm ta lạnh nữa.”

      “Ừ.” Lăng Canh Tân theo lời ôm lấy nàng, ra trong lòng vui như nở hoa, hóa ra Tiếu Nhan nhà rất dễ lừa gạt.

      “Khi nào vết thương người chàng mới có thể tốt nhỉ?”

      biết.” Lăng Canh Tân tự mình xem chừng sau năm sáu ngày là có thể tốt lên, nhưng chờ tốt lên chừng Tiếu Nhan để cho như vậy, vẫn cứ kéo thêm mấy ngày thôi.

      “Bây giờ bắt đầu mùa đông rồi, cả ngày như vậy ngộ nhỡ cảm lạnh tốt lên làm thế nào?”

      “Ôm Tiếu Nhan cảm lạnh nữa.” Đầu Lăng Canh Tân tựa vào ngực nàng, ngửi hương vị thơm tho người nàng.

      “Ôi.” An Nhược Hảo vuốt ve mái tóc đen sáng của , khẽ lo lắng.

      “Tiếu Nhan, tại sao nàng có sữa?”

      An Nhược Hảo thiếu chút nữa bị miếng nước bọt sặc chết: “Khụ khụ.”

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân ngẩng đầu lên từ trước ngực nàng.

      “Cái đó phải sinh em bé mới có.” Cuối cùng An Nhược Hảo vẫn giải thích.

      “A, vậy sao Lương lão nhị thích mút quả phụ Tiếu, ta còn tưởng có sữa đấy.”

      “Lần sau cho nhìn, biết chưa.” An Nhược Hảo nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp của quả phụ Tiếu, hơi ghen tỵ.

      “A, có sữa, tại sao muốn mút chứ?” Lăng Canh Tân hỏi vấn đề khiến An Nhược Hảo càng dở khóc dở cười.

      “Nhị ca, đây chẳng qua là mánh khóe tán tỉnh.”

      “Tán tỉnh?” Lăng Canh Tân kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên bàn tay đưa tới chỗ nào đó của An Nhược Hảo, dò xét nặng ấn xuống cái, “Giống như vậy sao?”

      An Nhược Hảo chỉ cảm thấy người nàng lập tức bị đốt lên, nhưng lý trí để cho nàng ép xuống: “Ai dạy chàng?”

      “Chân lưu manh.” Ngược lại Lăng Canh Tân thành thực, trực tiếp bán đứng người phía sau, “ như vậy, nàng mới có thể thoải mái hơn.”

      An Nhược Hảo còn chưa lên tiếng, Lăng Canh Tân lại nhấn mấy cái: “Thoải mái , Tiếu Nhan?”

      An Nhược Hảo định chuyện, nhưng khoái cảm này khiến cho nàng ra lời, nhịn được liền hừ hừ tiếng: “Nhị ca, đừng động nữa.”

      thoải mái?”

      “Ặc, rất thoải mái, nhưng đừng động đậy nữa.” An Nhược Hảo tóm lấy tay của , bỏ vào trước ngực.

      “Tiếu Nhan thích?”

      phải, cái này, chờ thân thể nhị ca tốt lên rồi .” An Nhược Hảo nhắm mắt lại, nếu phải người có vết thương, nàng lập tức ăn . Nàng phát trong thoáng chốc, nàng lại, nàng lại có thể…

      mặt mũi gặp người, mặt mũi gặp ai…

      Mấy ngày tiếp theo, Lăng Canh Tân được An Nhược Hảo cưng tận trời. tùy tiện hừ hừ hai tiếng, An Nhược Hảo gấp đến mức xoay vòng vòng. Nếu tiếng đói rồi, An Nhược Hảo làm đồ ăn ngon cho trước tiên; nếu nhàm chán, An Nhược Hảo có bận rộn việc gì cũng để đó, bố trí kể chuyện xưa cho . Cảm giác được cưng chiều tốt.



      “Tiếu Nhan.” Viên Phú Cảnh thấy An Nhược Hảo giặt quần áo bên dòng suối, đôi tay bé lạnh cóng đến đỏ ửng.

      “Chuyện gì?” An Nhược Hảo thấy vạt áo Viên Phú Cảnh qua khóe mắt, phía thêu chút hoa văn màu vàng, trả lời nhạt nhẽo.

      “Rất lạnh chứ?”

      lạnh.”

      “Chăm sóc nhị ca của nàng rất vất vả chứ?”

      khổ cực.”

      “Nàng và Ngô Đắc Nhân xảy ra chuyện gì chứ?”

      có.” An Nhược Hảo dừng lại chút, “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”

      “Nếu như nàng theo ta, về sau phải giặt quần áo vào mùa đông, cần khổ cực chăm sóc người khác, đương nhiên có người làm giúp nàng…”

      “Viên Phú Cảnh.” An Nhược Hảo đứng dậy, đối diện với , “Xem ra ta cần phải ràng với ngươi.”

      “Nàng…”

      “Trước đây ta biết nên cự tuyệt ngươi như thế nào, khiến cho ngươi từng bước hiểu lầm. Viên Phú Cảnh, ta ràng cho ngươi. Ta thích ngươi, ta gả cho ngươi.” Giọng điệu An Nhược Hảo được tốt, nhìn mím môi, giống như bị tổn thương tận tim.

      Viên Phú Cảnh cũng cam tâm, đúng là hiểu nữ nhân, nhưng cho là hề thua kém Lăng Canh Tân ở điểm nào, thậm chí mạnh hơn ta gấp trăm lần: “Ta kém nhị ca nàng ở điểm nào!”

      phải vấn đề hơn kém, mà là ta, vốn thích ngươi. Lúc trước ngươi chiếm tiện nghi của ta, ta cũng chỉ nể tình láng giềng muốn vạch mặt mới chưa ngươi, nhưng ràng là ngươi hiểu lầm. Đó phải lạt mềm buộc chặt, là ta quá do dự, trước kia phụ thân ta cũng , ta vẫn sửa được. Nhưng giờ phút này, ta có thể rất dứt khoát ràng cho ngươi, ta thích nhị ca của ta, từ nay về sau ta cùng !”

      “Nàng, nàng bậy!” Mặt Viên Phú Cảnh đỏ lên.

      “Ta bậy, ta tất cả là . Ta vốn lo lắng dứt khoát xong làm đau lòng ngươi, nhưng uổng công ngươi là người đọc sách vẫn hiểu ý tứ của ta.”

      “Nàng chính là bậy, sao ta lại sánh bằng kẻ nhà quê cục đó!” Viên Phú Cảnh tức giận đến mức cổ cũng đỏ, vẫn cho rằng mình là người đọc sách duy nhất trong thôn này, bình thường mọi người đều tâng bốc , Lăng Canh Tân tuyệt đối chỉ có thể bị giẫm dưới chân. Nhưng mà An Nhược Hảo này, hoàn toàn điên đảo rồi, nàng nàng thích kẻ quê mùa đó, nàng thích !

      cho ngươi nhị ca là kẻ quê mùa cục!” An Nhược Hảo nghe mắng Lăng Canh Tân, cũng nổi giận.

      “Ngươi với nhị ca ngươi , ngươi phải hối hận!” Viên Phú Cảnh tức giận hất thẳng tay, đề phòng chân trượt suýt té vào trong nước, may mà An Nhược Hảo kéo được .

      nhìn bàn tay bé đỏ ửng, tức giận trong lòng bốc lên, mạnh mẽ hất tay nàng ra. An Nhược Hảo bị đẩy vào trong nước. nhìn nước cạn, xoay người định rời , đột nhiên thấy đóa bách hợp màu vàng cổ nàng, trong lòng kinh hãi. Nàng lại là…

      An Nhược Hảo định mắng lấy oán trả ơn, quay đầu lại nhìn thấy khiếp sợ trong mắt , đột nhiên giống như làm ra quyết định gì đó, bước nhanh. Trong nước rất lạnh, nàng vội vàng trở về thay quần áo, bây giờ nhị ca bệnh, nàng thể bị bệnh.

      Về đến nhà, Lăng Canh Tân làm ổ giường, thấy nàng ướt sũng chạy vào cửa nhíu mày: “Tiếu Nhan, sao vậy?”

      “Vừa rồi cẩn thận bị trượt chân té.” An Nhược Hảo cười cười, đồng thời múc nước nóng từ trong nồi lớn ra thay quần áo, “Nhắm mắt.”

      “Ừ.” Lăng Canh Tân ngoan ngoãn nhắm mắt lại: Tiếu Nhan ra ngoài giặt quần áo cẩn thận rơi xuống nước, hai ngày trước trồng rau còn cẩn thận cắt vào tay, muốn phải tiếp tục giả bộ. Puckdieenda.anleequuy donn

      “Vừa rồi ta gặp Viên Phú Cảnh.” An Nhược Hảo suy nghĩ chút vẫn nên ra.

      “Cái gì?” Lăng Canh Tân mở mắt ra, vẫn còn tiếp tục giả vờ rất tốt.

      ta giống như bị điên, muốn ta gả cho .”

      “Nàng sao?” Lăng Canh Tân ưu tư.

      “Đương nhiên là chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.” An Nhược Hảo nghĩ, ngắt được đóa đào hoa, trong lòng sảng khoái ít, có đôi khi vạch mặt cũng cần thiết.

      “Vậy tốt.” Lăng Canh Tân yên lòng, nhớ tới Viên Phú Cảnh chạy tới quầy rầy Tiếu Nhan nhà , trong lòng lại khó chịu, nhưng giả bộ tiếp, sủng ái mấy ngày này còn nữa. Nhớ tới thời gian có người sủng ái, liền đau thắt lưng.

      “Sao vậy, khó chịu ở đâu?” An Nhược Hảo nhìn cau mày, vểnh môi, thỉnh thoảng ấn hông.

      “Ta đau thắt lưng.” Dáng vẻ gấp gáp của An Nhược Hảo hoàn toàn rơi vào trong mắt , đau lòng, nhưng tính toán vụn vặt trong lòng thắng được cảm tính, giả bộ mấy ngày, liền mấy ngày.

      An Nhược Hảo thấy ấn ngực: “Ngực cũng đau?”

      “Ừ.”

      “Ta tìm Mộc lão đầu.” Lần này An Nhược Hảo hoàn toàn sốt ruột.

      “Đừng.” Lăng Canh Tân thấy nháo lớn rồi, vội vàng kéo nagnf, dùng sức quá mạnh, khi kéo nàng vào trong ngực, lần này làm bị đau hông rồi, “Đau –”

      “Như thế nào?” An Nhược Hảo vội khóc.

      “Đừng động.” Lăng Canh Tân đè nàng dưới thân, An Nhược Hảo nhìn đau động cũng dám động.

      “Tiếu Nhan, để cho ta ôm nàng đau.” Lăng Canh Tân xấu hổ, bây giờ sợ rằng dối mặt cũng đỏ, mới cần đỏ mặt, cần, lưu manh sai, quả nhiên phải ăn vạ mới ôm được mỹ nhân về.

      “Nhị ca?” An Nhược Hảo lẳng lặng vùi trong ngực , lông mi dài lưu lại bóng mờ dưới mắt, mang theo tình ý dịu dàng.

      Ngay sau đó, cặp môi khêu gợi của Lăng Canh Tân dính vào.
      Last edited by a moderator: 2/1/16
      huyetdu, Trâu, kabi_ng0k2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :