Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Nha - Hắc Tâm Bình Quả (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      hố này siêu sâu luôn :-((((((( hóng hóng

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 51.2: thiên sứ biến thái bên người ( )
      Editor: Natalie Pham
      Vầng trăng tròn treo lơ lửng giữa bầu trời.

      Khóe miệng Mộc Như Lam mỉm cười, bộ dáng nhàn nhã, mái tóc dài đến eo nhàng đung đưa, vô cùng đẹp và sáng bóng, dường như thời gian quấn lấy chân vậy, mỗi bước , giống như giây kéo dài thành hai giây vậy, thong thả, thoải mái, khiến người ta buồn ngủ.

      Mộc Như Sâm bên cạnh Mộc Như Lam, ánh mắt nhìn rời, cậu luôn cảm thấy, dù nhìn Mộc Như Lam bộ, đều là việc khiến người ta cực kỳ hưởng thụ, thong thả như vậy, từ trước đến nay cậu chưa thấy ai mình lại có dáng điệu như thế cả, rất phong lưu, nhàn nhã đến cực điểm, như có chút hứng thứ gì với trần gian thế tục, nhàn nhã như vậy, thảng thơi đến thoải mái.

      Hai người ăn cơm tối tại nhà hàng hải sản rồi sau đó mới từ từ trở về nhà.

      "Chị à!." Mộc Như Sâm nắm lấy cánh tay Mộc Như Lam, lắc lư.

      "Gì vậy?" Mộc Như Lam nhìn về phía cậu, nở nụ cười ấm áp, giống như có vầng sáng bao phủ lấy người vậy, thánh khiết mà xinh đẹp.

      "Về sau chị cách xa Bạch Tố Tình chút ." Mộc Như Sâm xong còn đáng nhăn cái mũi lại, với bộ dáng vô cùng ghét bỏ và khinh miệt.

      "Có phải Nhã Nhã gì với em đúng ?" vẻ mặt Mộc Như Lam thay đổi , bước chân vẫn thong thả như trước giống bông tuyết nhàng rơi xuống vậy.

      "Chu Nhã Nhã cho em biết số thứ, có điều em vừa mắt ta từ trước." Từ lần đâu tiền gặp Bạch Tố Tình, cậu thích ta, hình như người con đó rất thích cướp chú ý của ba mẹ cậu, hay chen miệng vào , chỉ là người lạ, nhiều như vậy để làm cái gì chứ?

      Mộc Như Lam gì, chỉ mỉm cười quay đầu tiếp, bước rất chậm, vô cùng thoải mái

      Mộc Như Sâm theo bản năng cầm tay Mộc Như Lam chặt hơn, ngẩng đầu nhìn trời đầy sao , "Sao hôm nay chị lại muốn ăn đồ hải sản vậy?"

      Nhà hàng hải sản mà bọn họ vừa mới đến khá là đặc biệt, bên trong nhà hàng, khách hàng có thể tự mình câu đồ, sau đó đưa cá tôm mà chính bản thân mình vừa mới câu được đến nhà bếp, cách khác trông có vẻ khá tốn thời gian.

      Nụ cười của Mộc Như Lam càng sâu thêm, đáy mắt lộ ra hứng thú, "Chị muốn thử xem, hôm nay có câu được con cá lớn nào ."

      Mộc Như Sâm nghĩ, hôm nay đồ mà Mộc Như Lam câu được đều là tôm, chẳng câu được con cá nào, vì thế cậu : " Tiếc , câu được." ra cậu câu được vài con.

      "Ừ, đáng tiếc câu được." Mộc Như Lam mỉm cười , tiếng nhàng có chút xa xăm mờ ảo.

      ...

      Bóng đêm bắt đầu buông xuống, sương mù nhàng bay bổng .

      Trong căn biệt thự đen xám, yên ắng đến tĩnh mịch.

      Tiếng bước chân dẫm lên tấm thảm cầu thang, gần như nghe thấy thanh nào cả.

      Mặc Khiêm Nhân từ từ bước lên phía trước, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo nhưng sắc bén nhìn qua từng vách tường, góc tường, đợi chút mặt đất có chút bất thường, giống như có thể nhìn thấy thứ mà người khác thể thấy được.

      Tầng hai có ba cái phòng, phòng ngủ và phòng làm việc, còn căn phòng cuối cùng chính là căn phòng nằm ở góc hành lang.

      Mặc Khiêm Nhân kiểm tra hai căn phòng kia rồi chân tiến về căn phòng cuối cùng đó.

      Cửa phòng đơn giản làm bằng gỗ khồng hề tranh trí cầu kỳ được mở ra, phát ra bất kỳ thành nào, yên lặng tiếng động.

      Ánh sáng đèn pin màu trắng đảo qua, Mặc Khiêm Nhân nhìn vào trong phòng này trừ bỏ trước tủ to đặt sát vào mặt tường có bất cứ thứ gì là bất thường cả, trống , đột nhiên cảm thấy trong tủ quần áo có cái gì đó.

      Tủ quần áo có màu đỏ sẫm, mặt trước tủ được trang trí những hoa văn sặc sỡ, như đồ vật của hoàng gia ngày xưa vây, vây mà lại khiến Mặc Khiêm Nhân cảm thấy đây là điềm xấu.

      Trong bóng tối từ từ đến chiếc tủ đó, đến trước cánh tủ, đứng trước cửa tủ thấy vị trí thân mình phản chiếu lại, nhàng kéo dài….

      Bỗng nhiên trái tim khẽ đập nhanh…

      Kẹt kẹt….

      Trống !

      Mặc Khiêm Nhân lại tiến tới cánh cửa thứ hai, vẫn như có gì, cánh cửa thứ 3…. Đột nhiên có bóng người xuất trong tầm mắt!

      Mặc Khiêm Nhân mở to mắt, vài bước đến cửa để mở đèn lên, ngay lập tức ánh đèn chiếu sáng cả gian phòng.

      Trong tủ quần áo kia, treo con búp bế hình người, các sợi chỉ màu trắng được quấn quanh chân tay, làn da tái nhợt chút sức sống, tư thế vặn vẹo, vẻ mặt thống khổ, miệng há hốc như muốn kêu to nhưng lại kêu được, con búp bê này trông rất giống người , chỉ là nó có mắt, nếu có đôi mắt giống con người, như vậy Mặc Khiêm Nhân chỉ liếc mặt cũng biết được, đây phải là con búp bê, mà là thi thể.

      Mặc Khiêm Nhân muốn tiến lên chạm vào, đột nhiên bên ngoài biệt thự có tiếng hô lớn truyền vào: “Ai ở đó đây?”

      Là giọng của chú Bao

      Mặc Khiêm Nhân nhìn ánh đèn này chút, có chút ảo não, ngay lập tức rời vì chú Bao sắp vào đây, nếu bị bắt, bị vào sổ đen.

      ...

      Sau khi Mộc Như Lam tắm rửa xong nhận được điện thoại của chú Bao, biết được căn biệt thự của mình có trộm vào, hơi ngạc nhiên, liền nở nụ cười.

      nhìn con cá lớn bên trong, dường như làm thất vọng? Ha ha...

      Thân ái, để chúng ta chời trò chơi rất thú vị ...

      Chớp mắt mấy ngày trôi qua, cái lạnh của mùa thu càng ngày rệt, cuối cùng kỳ thi cũng đến.

      Vết thương mặt Bạch Tố Tình đỡ sưng nên nhìn cũng , tuy nhiên người vẫn còn nhiều vết bầm tím, do được quần áo che , vì thế cái gì cũng thấy.

      Sáng sớm Bạch Tố Tình đến trường học, lúc này chuẩn bị ôn tập trước kỳ thi, hầu hết học sinh lớp F đều đến đủ, Bạch Tố Tình vừa vào học viên Lưu Tư Lan xin nghỉ phép vài ngày, khiến họ thể nghi ngờ cuộc thi này có bị làm cho lớp tụt lại phía sau.

      Bạch Tố Tình hơi loạn choạng về phía Đoạn Nghiêu, đôi mắt hơi hồng hồng, đường vào lớp gặp Chu Nhã Nhã và bị Chu Nhã Nhã châm chọc khiêu khích hồi nên cảm thấy uất ức, tay cầm mấy bài thi, đưa tay cho Đoạn Nghiêu, vừa duỗi tay ra, lộ ra vết bầm tím tay bị Chu Nhã Nhã đá vào.

      Đoạn Nghiêu tiếp nhận bài kiểm trầm đưa cho, ánh mắt nhìn qua vết bầm tím to cùng màu trắng tương phản cánh tay , ánh mắt hoa đào xẹt qua cái, thản nhiên hỏi: “Vết thương này là sao? Có chuyện gì xảy ra vậy?”

      Bạch Tố Tình giống như bị kinh hách vậy, cánh tay vội vàng để trước ngực, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt đỏ hơn: “, có chuyện gì cả.”

      Những người khác đều chú ý tới tình hình bên này, thấy vậy khỏi mồm năm miệng mười, dù sao người này cũng mang danh em Mộc Như Lam, bọn họ giả bộ hỏi thăm chút.

      "Bạch Tố Tình, nếu bạn bị bắt nạt ở bên ngoài có thể cho bọ tớ biết dù học viện Lưu Tư Lan dưới quản lý của hội trưởng, rất đoàn kết ." Lễ Thân vừa vắt chéo chân tay vừa cầm cái bánh bao .

      "Nếu bị bắt nạt trong học viện có thể chút xem, nếu vô lý, dù sao danh nghĩa cậu cũng là học sinh của lớp F." Lưu Bùi Dương soi gương để ý .

      "..." Lê Mặc im lặng ngồi tại chỗ.

      Thái Sử Nương Tử ăn bánh bao, đôi mắt nhìn gò má của Bạch Tố Tình hơi cúi xuống, chẳng gì.

      Biểu cảm mặt Bạch Tố Tình khẽ nhúc nhích, cánh môi giật giật, hình như muốn nhưng lại được, đứng trước mặt Đoạn Nghiêu, nước mặt từng hạt rơi xuống.

      Bất kỳ người đàn ông nào đứng trước bộ dáng lê đái hoa vũ (Nước mắt như mưa) được toan tính từ trước, đều chịu nổi, huống chi, Đoạn Nghiêu này lại là tinh, là người tình trong mộng của mọi người trong học viện Lưu Tư Lan, nếu là người tình trong mộng, làm sao có thể đuổi và bỏ mặc người đẹp khóc trước mặt mình chứ? Quả nhiên, ngón tay trắng nõn xinh đẹp của Đoạn Nghiêu khẽ nhúc nhích, rút ra khăn mùi xoa đưa cho, Bạch Tố Tình ủy khuất đáng thương nhìn cậu cái, tư thế tiếp nhận chiếc khăn vẫn như kiểu nửa muốn nhận nửa muốn từ chối.

      Ngón tay út của Đoạn Nghiêu bị ánh nhìn kia làm cho khẽ run rẩy. Đây tuyệt đối phải bị điện giật mà ràng mắc ói.

      Bạch Tố Tình chú ý tới động tác này, trong lòng vui vẻ, mặt vẫn như cũ nước mắt đầy mặt.

      "Ôi chao, tớ bảo đừng khóc mà, có gì ra." Thái Sử Nương Tử chịu nổi ra tiếng. ghét nhất là chứng kiến con khóc, càng ghét loại con cố tình khóc cho người khác nhìn!

      " có việc gì ..." Bạch Tố Tình yếu ớt lắc đầu, "Chỉ là do tớ làm chị tức nên cảm thấy có lỗi thôi... có việc gì ."

      Bạch Tố Tình vừa lắc đầu vừa khóc giả vờ ra vẻ kiên cường, nhưng có nhìn thấy ánh mắt của mọi người xung quanh bỗng trở lên lạnh, Thái Sử Nương Tử cười tiếng, cướp lấy chiếc ánh bao tay Lễ Thân rồi cắn nửa, nhìn Bạch Tố Tình như phải đem ta cắn nát bét ra giống cái bánh bao trong miệng vậy.

      Lễ Thân nhịn được lắc đầu, "Nhìn bộ dạng ngu ngốc của mày, đầu óc và cách diễn kịch chỉ để làm rơm rạ thôi sao?"

      Bạch Tố Tình nghe vậy thân mình liền cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trở lên đơ lại, nhìn về phía Lễ Thân, thấy Lễ Thân đối mặt Thái Sử Nương Tử, thờ phào nhõm, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút quái dị.

      Ánh mắt đào hoa xinh đẹp Đoạn Nghiêu nhìn về phía Bạch Tố Tình, "Nếu có việc gì, ngồi xuống chuẩn bị thi ."

      "Vâng." Bạch Tố Tình nhu thuận gật đầu, đôi mắt chứa lệ về chỗ ngồi.

      Bạch Tố Tình chỉ biết Đoạn Nghiêu là người tình trong mộng của nhiều người và có biệt danh là hoa , lại biết cậu là người tình trong mộng của mọi người như thế nào, giống với nhưng người khác, nếu như chàng trai đào hoa thấy đẹp đến gần, vừa thấy người đẹp trở lên đần độn.

      Tiết thứ 1: lớp học bắt đầu, vậy có nghĩa bắt đầu cuộc thi, dưới tiếng ngòi bút xoạt xoạt thời gian cứ thế trôi qua.

      Đến giữa trưa, do cả buổi sáng đầu óc căng thẳng nên gần như ai cũng đói bụng, hoặc bị tâm lý nghĩ rằng cần ăn uống, cho nên đều chen chúc đến căng tin của trường, chỉ có số ít học sinh còn ở lại lớp để kiểm tra đáp án.

      Mộc Như Lam trong lớp 12 ban A, mấy người còn sót lại trong lớp đều vây quanh Mộc Như Lam, bọn họ khác với lớp 10 và lớp 11, môn thi đầu tiên là môn toán.

      Lúc này Mộc Như Lam giúp Âu Khải Thần giải bài toán khó, số học sinh vây quanh để xem, nghe giọng mềm mại và ôn nhu của Mộc Như Lam, lại nhìn chữ viết ngăn ngắn gọn gàng đẹp đẽ của , có thể học cũng trở nên tẻ nhạt và khô khan.

      "Chỗ này cần dùng công thức hàm số lượng giác mà chúng ta học trước đó, sau đó lại..."

      Hình như trong tiềm thức mọi người đều cho rằng Mộc Như Lam làm sai.

      Bạch Tố Tình ở ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong ban A, thấy Âu Khải Thần nhìn Mộc Như Lam với ánh mắt ấm áp làm người ta mê muội rất khác với ánh mắt lạnh lùng khi nhìn các nữ sinh khác, người khác nhìn phương pháp giải của Mộc Như Lam còn cậu nhìn Mộc Như Lam...

      Móng tay bất tri bất giác đâm vào lòng bàn tay, đáy mắt Bạch Tố Tình lắng đọng số màu đen bắt đầu lưu động.

      Lúc Mộc Như Lam cùng Âu Khải Thần ra, nhìn thấy Bạch Tố Tình tựa người vào tường như chờ ai vậy.

      "Tình Tình?" Mộc Như Lam kinh ngạc gọi.

      Trong nháy mắt Bạch Tố Tình như con thỏ bị giật mình vậy, đột nhiên đứng thẳng người dậy mặt hướng về phía Mộc Như Lam, hơi cúi đầu, thân mình run rẩy, "Chị à... em đem cơm cho chị rồi, chị .. chị..”

      Ngay lập tức vẻ mặt mấy người phía sau trở lên kì quái, ánh mắt nhìn về phía Mộc Như Lam và Bạch Tố Tình, sao tiểu thư Bạch lại có biểu sợ hãi như vậy? Hơn nữa... Hình như bộ dáng có vẻ rất sợ Mộc Như Lam?

      Đôi mắt Mộc Như Lam khẽ híp lại, khóe mắt khẽ liếc vẻ mặt lạnh lùng của Âu Khải Thần cái, vẫn nở nụ cười ấm áp như trước, "Như vậy chúng ta cùng nhau ăn.”

      Bạch Tố Tình có chút nơm nớp lo sợ gật đầu, như người con dâu bị kinh sợ vậy, nếu Mộc Như Lam hỏi, cũng có thể bộ dáng sợ hãi này là do Chu Nhã Nhã, thậm chí nghĩ tốt như thế nào để mọi người cảm thấy sợ như vậy do Mộc Như Lam làm, có điều, mãi đến phòng ăn, chưa thấy Mộc Như Lam hỏi.

      Nhà hàng ăn là theo kiểu buffee, Bạch Tố Tình chọn vị trí gần chỗ bàn để đồ ăn, nhưng hôm nay học sinh đến nhiều hơn trước đây, các bàn đều có người, tiện chuyển vị trí, Mộc Như Lam còn chưa , Bạch Tố Tình có chút bối rối hoảng sợ hỏi: "có phải em chọn sai vị trí ?"

      " sao." Mộc Như Lam mỉm cười đáp câu, bên kia Âu Khải Thần kéo sẵn ghế ra chờ Mộc Như Lam vào ngồi, những người khác ngồi vào ghế, vừa đủ chỗ cho bốn người, sau khi mọi người ngồi xuống, chỉ có mỗi mình Bạch Tố Tình chả có chỗ ngồi, cho đến khi nam sinh ngồi xuống cuối cùng kia có chút xấu hổ đứng lên nhường rồi tìm chỗ khác ngồi Bạch Tố Tình mới giảm bớt xấu hổ.

      Khóe mắt Bạch Tố Tình ửng đỏ, ngón tay quay quay nhìn qua có vẻ khẩn trương lại được tự nhiên, cuối cùng đứng lên liên tục lấy đồ ăn và thức ăn rồi hầu hạMộc Như Lam, cho dù ngay từ đầu Âu Khải Thần chưa nhìn Bạch Tố Tình cái bây giờ cũng phải liếc mắt nhìn , ngay cả mấy bàn ở gần đó cũng chú ý đến Bạch Tố Tình tới lui, lúc đấy chỉ cảm thấy này như vậy làm sao ăn được, sau đó thấy Bạch Tố Tình phía trước phía sau hầu hạ Mộc Như Lam, như người hầu của Mộc Như Lam vậy.

      Hơn nữa mắt người hầu này hơi hồng hồng, vẻ mặt vô cùng ủy khuất, giống như bị người ta bắt nạt vậy.

      "Sao vậy?" Có người ghé tai nhau hỏi, vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía bàn Mộc Như Lam.

      " kia là ai vậy?"

      "Hình như là em hội trưởng..."

      "Hả! em cái gì, chỉ là đứa biết con nhà ai sống nhờ thôi... đoán chừng phải con nhà giàu đâu, người làm gì có khí chất."

      "..."

      "Loảng xoảng!" thanh vang lên, tay bưng bát canh, Bạch Tố Tình đổ vào chính người mình, hắt bỏng cánh tay của , ngã nhoài xuống đất.

      Tựa hồ bị kích động, Bạch Tố Tình kêu lên tiếng sợ hãi, vội vàng cởi áo khoác, lộ ra áo áo sơ mi bên trong ngắn tay – đồng phục mặc mùa hè của học viện Lưu Tư Lan, tay áo quá ngắn, che được vết bầm tím tay, ngay lập tức đám người chú ý tới sợ ngây người

      Trong học viện Lưu Tư Lan, cho dù gia đình giàu có cấp bậc, mức độ cấp bậc trong từng nhà giống nhau, nhưng có điểm chung, bọn họ đều là những tiểu thư thiếu gia, dù ăn chơi trác táng chị em đánh nhau bị thương, cũng có thói quen để cho người ngoài nhìn thấy, nhưng lúc này Bạch Tố Tình lại lộ liễu để cho người khác thấy, khiến người ta có chút ngạc nhiên.

      Cả cánh tay kia, gần như đều là màu xanh tím, có mấy vết chấm màu trắng, càng nổi bật khiến người ta thấy ghê người.

      Mắt Bạch Tố Tình hồng hồng, đôi mắt hàm chứa nước mắt như đứa con dâu còn điềm đạm đáng nhìn Mộc Như Lam, "Chị! em thực xin lỗi, em... em cố ý ..."

      Tất cả mọi người nhìn bên này, toàn bộ nhà hàng đều yên lặng chỉ nghe thấy tiếng bát đũa, ánh mắt phức tạp, vẻ mặt quái dị.

      Bạch Tố Tình ôm cánh tay mình, khuôn mặt nhắn tái nhợt, hốc mắt hồng hồng, bên trong có nước quay vòng, đứng ở nơi đó nhìn Mộc Như Lam, bộ dáng có mệnh lệnh của Mộc Như Lam cũng chả dám nhúc nhích.

      Tâm cơ này rất sâu, dù cho hơi non nớt, đoán làm vậy, Mộc Như Lam tìm ra bất cứ lý do cùng với lời giải đáp điều mà làm mọi người thắc mắc cùng láng máng phân biệt được, sau này cũng có đầy đủ lý do giải thích Mộc Như Lam biết tại sao cảm xúc của lại thay đổi, nếu Như Lam là thiên sứ tự nhiên trách phải sao? Lại , căn bản chưa với mọi người cái gì cả, chính là dùng hành động làm họ hiểu lầm mà thôi.

      Bạch Tố Tình cũng dự đoán được Mộc Như Lam có khả năng ra chuyện Chu Nhã Nhã, dù sao nếu ra, chỉ sợ đến lúc đó, Chu Nhã Nhã cũng hận ta, nào muốn người khác biết mình bị bắt cóc rồi bị X

      Mộc Như Lam hơi ngạc nhiên, tựa hồ chưa phản ứng kịp, ánh mắt gian mang theo vài phần nghi hoặc, Âu Khải Thần bên cạnh thấy khẽ cau mày, dĩ nhiên cậu tin tưởng Mộc Như Lam đối xử với Bạch Tố Tình như vậy , lạnh lùng : "Ở đây làm gì? Còn đến phòng y tế ."

      "Thực xin lỗi thực xin lỗi, em... em..." Nước mắt Bạch Tố Tình liền rơi xuống, thân thể có chút run run, nhúc nhích nhìn Mộc Như Lam, dường nhu dám bỏ .

      Ánh mắt Âu Khải Thần càng lạnh như băng.

      Mộc Như Lam thấy lạ liền chớp mắt mấy cái, nhìn Bạch Tố Tình có chút lo lắng : "Tình Tình em sao vậy?"

      Cuối cùng cũng hỏi!

      Bạch Tố Tình cảm thấy vui vẻ, muốn chuyện, cũng ngờ đột nhiên Mộc Như Lam hỏi, "Hẳn là vẫn còn ám ảnh chuyện ở bệnh viện bị bạn Nhã Nhã biết được em sai người bắt cóc bạn ấy đúng ?"

      Ngay lập tức vẻ Bạch Tố Tình trở lên cứng đờ.

      Âu Khải Thần ngạc nhiên mở to đôi mắt, trong nhà hàng bỗng bùng nổ tiếng thào bàn tán, chỉ trỏ nhìn Bạch Tố Tình, bọn họ vẫn chưa biết chuyện Chu Nhã Nhã bị bắt cóc lại lần nữa, cho nên bọn họ chỉ nghĩ lần đầu tiên Chu Nhã Nhã suýt chút nữa gặp phải tình huống ở học viện Lưu Tư Lan là do Bạch Tố Tình làm.

      " này... Đúng là đáng sợ, cả mặt lẫn bộ dáng đều hiền lành, thế mà..."

      " ta còn giả vờ làm ra dáng vẻ đáng thương như kiểu bị hội trưởng của chúng bắt nạt vậy..."

      "Tiện nhân."

      "..."

      Con người lung lay vì sinh vật, giống như cây cỏ vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghiêng ngả. Lại , suy nghiêm của Mộc Như Lam tích lũy trong thời gian dài cho nên mọi người trong học viện đặt hình tượng thiên sứ hoàn mỹ của đứng thứ nhất. Dù Bạch Tố Tình có làm nhiều chuyện, hiệu quả đều kém hơn câu của Mộc Như Lam.

      Nếu , mưu của Bạch Tố Tình có như lá bài kim tự tháp, cho dù cao tới đâu, Mộc Như Lam nhàng ấn cái, có thể khiến ta sụp đổ ầm ấm.

      Tâm cơ của rất sâu, nhưng vẫn còn non lắm, dù gì cũng chỉ 15 tuổi mà thôi.

      Bạch Tố Tình cúi đầu, nước mắt chảy xuống, trả lời tiếng như tiếng ruồi bay, “Vâng."

      "Ôi... là đáng thương, người thuần khiết ngây thơ nhất thế giới, đúng làm người ta đau lòng mà." giọng tràn đầy kinh bỉ và mang theo vài phần căm ghét vang lên, Chu Nhã Nhã cùng Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm chẳng biết từ lúc nào xuất ở cửa ra vào, gương mặt Chu Nhã Nhã xinh đẹp nhưng lộ ra vài phần lạnh lùng, khoang tay, hai người thiếu niên đứng bên cạnh có khí chất lạnh lùng, nhìn qua rất giống với nữ vương cao cao tại thương.

      Bạch Tố Tình nghĩ tới gặp Chu Nhã Nhã ở đây, có chút buồn bực, tuy nhiên mặt vẫn mang bộ dáng thấy là , so sánh với Chu Nhã Nhã, tự nhiên khiến người ta nghĩ Chu Nhã Nhã xử oan .

      "Hừ." Chu Nhã Nhã nhìn bộ dáng kia của Bạch Tố Tình liền chán ghét, muốn nhắm mắt làm ngơ rời , ngờ Mộc Như Sâm cùng Mộc Như Lâm vào phòng ăn và vây quanh Mộc Như Lam.

      "Chị! Em muốn ăn thịt viên." Mộc Như Sâm chỉ vào viên thịt vàng bóng trong mầm thức ăn của Mộc Như Lam bàn.

      "Em có muốn ăn ?" Mộc Như Lam bên xuyên viên thịt đút vào trong miệng Mộc Như Sâm bên hỏi, nhà ăn buffee cách lớp 12 bọn họ đoạn, nhưng lớp 11 và 10 phải mất 20 phút bộ, Mộc Như Lam nghĩ là cuộc thi nên muốn họ dành chút thời gian ăn trưa để nghỉ ngơi, muốn bọn họ ở hai nhà hàng kia ăn là được rồi.

      "Ăn." Mộc Như Lâm liếc mắt nhìn Mộc Như Sâm cái, vui , "Sâm, phải muốn thư viện với Chu Nhã Nhã sao?"

      Thư viện lớn nhất học viện Lưu Tư Lan ở khu lớp 12 cho nên họ mới tới đây.

      "Em cùng à?" Mộc Như Sâm thèm để ý vừa đòi uống nước trái cây của Mộc Như vừa hỏi, Mộc Như Lâm cần suy nghĩ, chỉ cần cậu bảo , Mộc Như Sâm trả lời cậu câu "Vậy cũng " .

      Chu Nhã Nhã đứng ở cửa, nhìn bộ dáng thân thiết của Mộc Như Sâm và Mộc Như Lam, ánh mắt vui, cất bước tới.

      thèm đếm xỉa gì đến Bạch Tố Tình.

      Chu Nhã Nhã giữ chặt tay Mộc Như Sâm, Mộc Như Sâm giật mình suýt chút nữa hất cả ra, thấy Chu Nhã Nhã cau mày mới cố chịu nhúc nhích, này kéo tay cậu làm gì cơ chứ?

      Mộc Như Lam nhìn động tác của hai người, nghi ngờ nhìn về hai người.

      Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Nhã Nhã khó được vài phần ý cười, hai má khẽ ửng hồng, "Chị à! Em theo đuổi Sâm, em có thể gọi chị tiếng chị được ?"

      Mộc Như Lâm cùng Mộc Như Sâm khẽ cau mày, Bạch Tố Tình chả biết xấu hổ kêu Mộc Như Lam của bọn họ tiếng chị , làm họ khó chịu lắm rồi, bây giờ lại tới lượt Chu Nhã Nhã!

      "Đương nhiên." Mộc Như Lam giật mình, vui vẻ mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vui vẻ từ tận đáy lòng, vốn Chu Nhã Nhã vui vì chuyện Bạch Tố Tình đối với Mộc Như Lam mà chỉ trong chốc lát tan biến thành mây khói, thậm chí còn cảm thấy áy náy, mình đúng là, người sai chính là Bạch Tố Tình, vậy mà còn giận chó đánh méo với Mộc Như Lam, lần trước ít nhiều nhờ Mộc Như Lam, chỉ sợ chẳng gặp phải mấy chuyện kia thôi đâu .

      Nghĩ như vậy, đáy lòng cũng sáng tỏ thông suốt, nụ cười của Chu Nhã Nhã càng rực rỡ, "Chị."

      Chu Nhã Nhã ôm lấy cánh tay Mộc Như Sâm, vốn muốn chen chân vào vị trí của Mộc Như Lam để Mộc Như Sâm như ý muốn, Mộc Như Lâm biết tình hình biến đổi tốt, vội vàng : "Vậy chúng ta thư viện ."

      "Ừ." Chu Nhã Nhã lên tiếng, kéo Mộc Như Sâm ra ngoài.

      "Chờ chút... chị, em còn muốn ăn thịt viên." Trước khi , Mộc Như Sâm cũng quên đòi ăn, nhìn qua có vẻ rất tham ăn, ra đây là cách làm nũng, đáng như con mèo tham ăn vậy.

      Mộc Như Lam lấy đũa xuyên mấy viên thịt thanh chuỗi cho cậu, thế này Mộc Như Sâm mới vui vẻ mà rời , cậu thích nhất nhìn bộ dáng chị nuông chiều cậu, tốt.

      ai để ý tới Âu Khải Thần cùng Bạch Tố Tình, Âu Khải Thần chả có cảm giác gì, với bọn họ cũng thân, hơn nữa do tính tình của chẳng phải người niềm nở, nên chả cần người ta niềm nở lại với , có điều Bạch Tố Tình đứng ở đó, dù thế nào cũng thấy lúng túng xấu hổ.

      Cuối cùng vẫn là Mộc Như Lam thở dài, bất đắc dĩ đứng lên đưa đến phòng y tế, mới coi như xong việc, có điều trải qua náo loạn này, Bạch Tố Tình trở nên nổi tiếng ở học viện Lưu Tư Lan, đoàn chừng danh tiếng chả tốt đẹp, hơn nữa do Bạch Tố Tình khiến Chu Nhã Nhã vui, rất nhiều người muốn ôm chân nịnh hót Chu Nhã Nhã – con của thị trưởng nên thêm mắm thêm muối.

      Lúc này phòng y tế có người, hình như thầy thuốc ăn cơm .

      "Vẫn còn thời gian giải lao em tranh thủ ở trong này mà nghỉ ngơi, đợi thầy thuốc quay lại để thầy ý bôi thuốc cho em, biết chưa?" Mộc Như Lam căn dặn.

      Vành mắt Bạch Tố Tình hồng hồng như chịu oan ức cực lớn vậy, gật đầu rồi nhìn Mộc Như Lam ra ngoài.

      Cửa trắng nhàng mở ra, sau đó đóng lại.

      Lúc này phòng y tế chỉ còn Bạch Tố Tình.

      Trong phút chốc ánh mắt tràn đầy hơi nước tội nghiệp đáng thương còn thay vào đó là mảnh đen tối, nắm chặt lấy ga giường màu trắng, cuối cùng cũng nhịn xuống cảm giác điên cuồng muốn xé rách nó ra, biểu cảm vô cùng đáng sợ.

      Chu Nhã Nhã! Mộc, như, lam!

      Đáng chết đáng chết đáng chết đáng chết!

      Mộc Như Lam dựa vào cửa phòng y tế, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng thở dốc vì cố đè nén tâm tình xuống, khóe miếng khẽ nhếch mỉm cười.

      Ha ha... Tức đến muốn điên rồi ? Sắp nhịn được nữa rồi? Răng nanh muốn lộ ra rồi sao? Có thể hay cắn thành từng mảnh ? Hận đến nỗi muốn ăn ? À... khiến người ta hưng phấn mà, máu đều sôi lên rồi, nhìn vẻ mặt ngây thơ trang sáng như bông hoa sen mặt nước, rồi vặn vẹo dữ tợn quá xinh đẹp, đồ vật xinh đẹp như vậy làm sao có thể giấu diếm được chứ? Chờ nhé, nha, dao được mài tốt, từng chút từng chút, lột bỏ khuôn mặt giả dối kia, để làm lộ ra khuôn mặt ra, ha ha...

      bước từng bước, chậm rãi ra, khóe miệng chưa nụ cười nhu hòa, đôi mắt trong suốt sạch , vày màu trắng nhàng bập bềnh, mọi người qua lại, kể cả giáo viên hay học sinh, ánh mắt đều dừng người , đợi phục hồi tinh thần, nhịn được lên tiếng.

      "Như Lam, chào."

      "Lão sư, chào."

      "Hội trưởng đại nhân, xin chào."

      "xin chào."

      đều kiên nhẫn, mỉm cười đáp lại mỗi người, thuần khiết lương thiện nhưng năng lực lại mạnh, thiên sứ là từ tốt nhất để hình dung .

      ...

      Vài ngày tiếp theo cuộc thi được tiến hành thuận lợi, mỗi ngày Bạch Tố Tình đều tìm đến Mộc Như Lam, vẫn là bộ dáng nơm nớp lo sợ, vô luận đánh giá như thế nào, Chu Nhã Nhã vẫn chán ghét , vẫn như cũ với bộ dáng yếu đuối như bị người bắt nạt, trong mắt người khác, sau hai lần ba lần, thực ra đây là phương pháp thanh giả tự thanh*, thậm chí có số người ngu ngốc bị bắt thành tù binh vì bộ dáng này, tin Chu Nhã Nhã đổ oan cho , giúp Bạch Tố Tình bác bỏ những lời xấu .

      *Thanh giả tự thanh: câu hoàn chỉnh là "thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc" (清者自清浊者自浊). Câu này nghĩa là người ngay thẳng cho dù cần phải giải thích hay biện hộ gì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng. Cụ thể hơn ví dụ bị vu vạ hay bị nghi oan hay bị xấu gì người ta ko cần thanh minh thanh nga gì hết dần dà cũng được phơi bày.

      Mộc Như Lam đối với lần này đều mỉm cười, chả hề lên tiếng.

      Cuối cùng ba ngày thi cũng kết thúc theo tiếng chuông tan học, mọi người gục xuống bàn kêu tự do, còn bên lo lắng thành tích.

      Lớp 11 ban F.

      Bạch Tố Tình cầm bản nháp nhàng về phía Đoạn Nghiêu, có chút ngượng ngùng hỏi: "Lớp trưởng, có thể hay ..."

      Đoạn Nghiêu đeo đôi giày màu đen và để chân lên bàn, tay cầm quyển sách, che khuôn mặt xinh trai, nghe thấy mới đặt quyển sách xuống, đôi mắt xinh đẹp đào hoa nhìn bản nháp của rồi vương tay tiếp nhận.

      Thấy Đoạn Nghiêu để chân xuống rồi cầm bút với bộ dáng giúp giải bài, trong lòng Bạch Tố Tình vô cùng vui vẻ, mặt làm ra vẻ học hỏi, vội vàng về phía cậu cúi người nhìn.

      Mái tóc xoăn theo động tác của cũng rơi xuống, mấy cọng tóc xoăn sượt qua gò má Đoạn Nghiêu, mùi thơn của nước hoa của sộc vào mũi chàng thiếu niên, đôi mắt Đoạn Nghiêu híp lại, nhưng vẫn bình tĩnh viết lời giải xuống giấy.

      Thái Sử Nương Tử trao đổi ánh mắt với Lễ Thân, nhìn về phía cửa, quả nhiên có ít tụ tập bên ngoài cửa lớp F, lúc này nhìn thấy Đoạn Nghiêu thân thiết với Bạch Tố Tình, khuôn mặt vặn vẹo khó coi.

      Lúc tan học, đặc biệt hôm này là lễ tình nhân nên muốn mời cậu chơi, vậy mà Bạch Tố Tình cũng dám thân mật với Đoạn Nghiêu như vậy, đúng là tìm đường chết mà, muốn câu dẫn người tình trong mộng của mọi người đây, nhưng tìm sai cách và thời điểm.

      Bạch Tố Tình chuẩn bị đồ đạc để về Mộc gia, ngay lập tức liền bị nhóm nữ sinh vây vào cảnh cáo.

      “Ầm” vang lên, Bạch Tố Tình bị mấy chị lớn lớp đẩy ngã vào cái cây, lưng va vào thân cây nên hơi đau đớn.

      Lúc này là thời gian tan học, có ít người thấy tình cảnh này, có điều ai quan tâm, thậm chí có người chờ xem kịch vui, hai ngày hôm nay cả học viện đều biết Bạch Tố Tình, ít nhiều đám người muốn nịnh hót Chu Nhã Nhã lên diễn đàn trường rêu rao những điều tốt về .

      Năm chị lớn lớp 12 ban F vây xung quanh Bạch Tố Tình, bọn họ học cùng Đoạn Nghiêu có điều vì Đoạn Nghiêu lựa chọn lưu ban nên bọn họ mới bỏ qua, bọn họ theo đuổi Đoạn Nghiêu từ lúc đầu, có thể thấy tình cảm đối với cậu phải là .

      "Mày, thử quấn quýt lấy điện hạ thử xem." chị lớn khoang tay , ánh mắt lạnh thấu xương nham hiểm nhìn Bạch Tố Tình.

      Bạch Tố Tình sợ tới mức run rẩy, "Em, em có quấn quýt lớp trưởng..."

      "Tao fuck your mother!" khác kiên nhẫn chửi bậy kéo tóc Bạch Tố Tình, "Mày cho bọn tao đều mù sao! Mày..." Đột nhiên phát ra cái gì, vẻ mặt của kia càng thêm khó coi, nhìn về phái đẩy Bạch Tố Tình, "Chị Dạng, con tiện nhân này dám dùng xạ hương!"

      Xạ hương có rất nhiều loại, các thường dùng nước hoa xạ hương, cơ bản đều có ít nhiều công dụng kích thích tình dục.

      được gọi là chị Dạng nghe vậy, mặt càng trở lên đen, bước tới gần Bạch Tố Tình, bóng tối che phủ xuống, khiến Bạch Tố Tình khiếp sợ run lẩy bẩy, "Này, nước hoa này... Là, là từ chỗ chị lấy ..."

      Người mà Bạch Tố Tình gọi chị là ai ai cũng biết, chính là Mộc Như Lam người công nhận Bạch Tố Tình là em , lúc này Bạch Tố Tình bỗng câu như vậy, khiến vài dừng lại đưa mắt nhìn về phái Lê Dạng.

      Mộc Như Lam...

      Lê Dạng nghĩ tới cái gì, trong mắt xẹt qua chút tối tăm cùng thống khổ, tay nắm chặt, cuối cùng xoay người rời .

      "Trời ơi... chị Dạng!" mấy phía sau vội vàng đuổi theo, sau đó nghĩ tới cái gì quay lại hung dữ cảnh cáo Bạch Tố Tình, "Còn dám gần điện hạ, mày nhất định phải chết!"

      Chết chắc rồi? Hừ.

      Bạch Tố Tình cúi người xuống nhàng phủi váy, máu tóc xoăn che biểu tình khuôn mặt của , thấy có khả năng tạo ra hình tượng yếu đuối nhưng bên trong mạnh mẽ trong học viện Lưu Tư Lan, vì hình tượng này bị Mộc Như Lam chiếm, thể tiêu tốn thời gian cùng sức lực tạo nên hình tượng mà chẳng chắc, vì thế, buộc phải làm trò mà mình am hiểu nhất.

      Yếu đuối để đuốđi, Lâm Đại Ngọc là Lâm Đại Ngọc** , khinh thường cũng chẳng sao, người cười cuối cùng mới là người chiến thắng!

      **Lâm Đại Ngọc: tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng Tào Tuyết Cần.

      ngẩng đầu, vành mắt hồng hồng vẫn là bộ dạng đáng thương kia, khịt khịt cái mũi, gọng an ủi chính mình : " có việc gì , có việc gì , có gì cùng lắm , Bạch Tố Tình, cố lên!" Sau đó bước yếu ớt nhưng kiên định về phía bãi đỗ xe bên kia, bộ dáng này, ít nam sinh thầm nhìn mà đau lòng.

      Góc nhìn của nam sinh và nữ sinh khá khác nhau, vì lẽ đó tư tưởng cùng cái nhìn đối với người khác phái, luôn giống nhau, tựa như đối với hồ ly tinh, nam sinh muốn bảo vệ, nhưng nữ sinh hận đến nỗi muốn đem rút gân lột da.

      Người được phái tới đón Bạch Tố Tình chờ sẵn ở bãi đỗ xe, sau khi kỳ thi kết thúc, dĩ nhiên Kha Uyển Tình có khả năng để Bạch Tố Tình tiếp tục sống ở bên ngoài, bà lo lắng Bạch Tố Tình ở bên ngoài gây chuyện làm ảnh hưởng thanh danh của Mộc gia.

      Lúc Bạch Tố Tình đến bãi đỗ xe lại gặp Âu Khải Thần, lần này chẳng phải thấy cậu được nữ sinh tỏ tình mà thấy cậu được các vây quanh, tay cầm các loại thư mời linh tinh gì đó, mặt tươi cười, ánh mắt Âu Khải Thần hiếm khi ra vẻ thiếu kiên nhẫn, cặp mặt chẳng như trước khiến người ta khó tiếp cận mà ra ánh sáng dịu dàng, như tinh vậy, Bạch Tố Tình nhất thời thừ người ra, ngay cả lái xe kêu vài lần cũng trả lời.

      Đến lúc các rời , Âu Khải Thần quay người thấy đôi mắt Bạch Tố Tình nhưng ngay cả dừng lại cũng cứ thế mà rời .

      Bạch Tố Tình đứng tại chỗ chỗ, ánh mắt nhìn cậu xa, đáy mắt mơ hồ, ra ánh mắt săn con mồi.

      ...

      Màn đêm buông xuống, mảnh đen tối che giấu những thứ bên trong, sóng ngầm mãnh liệt, bắt đầu.

      Ngón tay bàn phím như khiêu vũ, các loại ánh sáng thế thấy, mạnh mẽ mở ra, lộ ra nội dung dơ bẩn nhất.

      Tin tức Kim gia ăn xén nguyên vật liệu công trình thiết khiến nó bị sập bị tố giác, con trai nhà Kim gia chưa đầy năm cưỡng hiếp gần 25 chưa đến 14 tuổi, Kim gia qua quán bar buôn bán thuộc phiện, mại dâm, đánh bạc...

      Tựa như cái dơ bẩn như bùn được tạo thành mộ cục tuyết trắng, càng lăn càng to, cuối cùng va phải tảng đá nhọn, khiến quả tuyết vỡ ra và lộ ra nhưng dơ bẩn.

      ...

      Trong thư phòng Mạnh gia

      "Đệt! Kim gia này đúng là..." Lục Tử Mạnh ngồi sô pha, đùi được bó thạch cao đặt cái mày tính, màn hình lên cái tin tức điên cuồng, nhịn được chửi ra tiếng, thiếu chút bị nghẹn quả táo tay.

      Mặc Khiêm Nhân ngồi ở bàn sau, cặp kính vàng che ánh mắt có chút tan dã, ràng ngẩn người, tay cầm mấy bức ảnh chụp từ căn biệt thự của Mộc Như Lam, bên cạnh có ghi thông tin của người trong ảnh.

      Lý Tư Mẫn, nữ, mười lăm tuổi, chết năm XXXX tháng X ngày XX vì tai nạn xe cộ.

      Lưu Dương Dương, nữ, mười sáu tuổi, chết năm XXXX tháng X ngày XX vì tai nạn xe cộ.

      Lưu Lạc Viện, nữ, mười lăm tuổi, chết năm XXXX tháng X ngày XX vì tai nạn xe cộ.

      Diêu Bắc, nữ, mười bốn tuổi, chết năm XXXX tháng X ngày XX vì tai nạn xe cộ

      Diêu Nam, nữ, mười bốn tuổi, chết năm XXXX tháng X ngày XX vì tự sát.

      Năm bức ảnh này, năm , đều chết ở độ tuổi tươi đẹp nhất, hơn nữa ngày chết cũng cách nhau là mấy, ngay cả địa điểm ở trong cục ảnh sát cũng ghi lại.

      Mặc Khiêm Nhân bị Mộc Như Lam làm cho rối rắm, tại sao lại dán bức ảnh của mấy này tường? Mấy trong bức ảnh này chắc cũng giống với mấy được ghi tên tạp chí kia, đều chết oan uổng sao? Nhưng liên quan tới sao? sưu tầm mấy bức ảnh này làm gì? Hay là, mấy này có quan hệ gì với sao?

      "Mặc Khiêm Nhân!"

      Mặc Khiêm Nhân giật mình, cau mày, khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Tử Mạnh hét to bên tai , "Cái gì?"

      "Câu suy nghĩ cái gì thế, tớ gọi cậu mấy lần mà thấy cậu phản ứng." Lục Tử Mạnh xong nhanh chóng cướp lấy mấy bức ảnh tay Mặc Khiêm Nhân, xem từng cái, kết thúc liền gật đầu “Ừm, đều có gương mặt xinh đẹp Mộc Như Lam, vẫn là Mộc Như có vẻ xứng đôi với cậu."

      "Cậu buồn chán đấy à?" Mặc Khiêm Nhân đoạt lại bức ảnh, cất nó vào tệp hồ sơ.

      "Tớ buồn chán đây! Trong khoảng thời gian này tớ ở trong bệnh viện ở nhà, ông đây sắp chịu được đây, rất muốn phát!" Lục Tử Mạnh ngồi trở lại sô pha, giơ chân bó thạch cao lên than vãn, phải muốn tìm phụ nữ về nhà, dù sao trong nhà hai người già như hình với bóng thường ra ngoài chơi, có điều đại phật Mặc Khiêm Nhân này ở trong này, dễ cho mà, cậu cũng muốn mấy ngày liên tục mấy ngày bị ghét bỏ vì mùi thối người cậu.

      Mặc Khiêm Nhân mặc kệ Lục Tử Mạnh loại tinh trùng lên não này, lại tự mình cúi đầu suy nghĩ.

      Lục Tử Mạnh chịu đơn, "Trời ơi, Khiêm Nhân, phải cậu là xử nam đấy chứ?"

      Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nhìn cái, Lục Tử Mạnh rất tò mò vấn đề này, "Người đẹp bên nước ngoài rất nhiệt tình, ai bắt cậu sao? đúng, cho dù bắt được cậu, cũng phải bắt được cậu của cậu ?"

      Mặc Khiêm Nhân để ý tới , Lục Tử Mạnh càng đoán càng hưng phấn, "Bắt ? Bắt ? Bằng chỗ đó có nhiều thi thể như vậy, cậu cũng nên..."

      "Lục Tử Mạnh." Mặc Khiêm Nhân thản nhiên ra tiếng .

      "Hả?"

      "Ngươi có biết nơi đó có nhiều nhất gì ?" Mặc Khiêm Nhâm vẫn lạnh lùng đạm bạc như cũ, mặt chút thay đổi, như ánh trắng tròn mặt hồ nước, xinh đẹp, nhưng bất cứ cái gì cũng có thể kích thích cánh hoa của .

      "Thi thể." Lục Tử Mạnh tam thời chưa hoàn hồn.

      "Sai rồi." Khóe miệng Mặc Khiêm Nhân khẽ nhếch lên nộ ra nụ cười câu lạnh như hồn ma, "Là biến thái. Có lẽ cậu thích dùng cưa điện điên cuồng giết người, Jack chuyên gia mổ, cùng chăn cùng gối với ma quỷ lột da người? Hoặc là bạo hoa cúc của bọn họ hay bị bọn họ bạo?"

      Lục Tử Mạnh sợ hãi, ôm lấy cái gối, khóe miệng run rẩy, "Giờ ạ, cái này, cái này quên , khẩu vị quá nặng ... , này, cái kia, tin tức Kim gia cậu xem chút ."

      Kim gia? Đáy mắt Mặc Khiêm Nhân lên cái gì...
      JupiterGalileo, Phong Vũ Yên, Chris8 others thích bài này.

    3. Cỏ Ú

      Cỏ Ú New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      8
      Xin chỗ hóng truyện nha chủ thớt. Cám ơn nàng edit truyện :yoyo45::yoyo45::yoyo45:

    4. Bạch Phụng

      Bạch Phụng New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      3
      Truyện này bao nhiêu chương vậy chị?
      Natalie Pham thích bài này.

    5. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Bạch Phụng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :