1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 101: Ánh mắt

      Edit: Linh Sờ Tinh


      “Thiếp thỉnh an thúc tổ, thỉnh an bà thím.” Mộ Tịch Dao cung kính cúi người hành lễ.


      “ Tốt, tốt, cần quy củ như vậy.”


      Di thân vương phi tuổi ngoài tứ tuần, trái với vẻ ngoài nhắn yểu điệu, tính cách bà vô cùng phóng khoáng.


      Đôi mắt Mộ Tịch Dao sáng lấp lánh, vị đại thẩm xinh đẹp này đúng là hợp khẩu vị của nàng. định mặt dày tiến đến cầu che chở, bị Tông Chính Lâm đứng bên cạnh lạnh lùng trừng mắt nên đành rụt về.


      “Sau khi Bà thím rời kinh, thường ở Nam Hải. Nàng gấp cái gì?” Tông Chính Lâm quá quen thuộc với những động tác của nàng, nhìn dáng vẻ chân chó kia, là biết nàng lại có ý đồ gì rồi.


      Muốn nhờ trưởng bối bao che để thể quản sao? Nàng cũng thử ngẫm lại xem, nếu để cho nàng được toại nguyện, hôm nay tuyệt đối dắt nàng đến đây. Đối với nữ Mộ Tịch Dao, Lục điện hạ hết tỉnh táo, chỉ sợ nàng luôn giở trò.


      “Tiểu lục tử, cháu đừng ức hiếp người ta nữa. Nhìn đo, dọa nó sợ đến mức nào rồi kìa.”


      “Bà thím ~~” Mộ Tịch Dao đưa ánh mắt cảnh cáo cho Lục điện hạ, nghênh ngang chạy tới cọ bên người Di thân vương phi.


      “Tổ mẫu, thiếp nghe khi người còn trẻ từng tham gia tỷ thí ở Võ viện?”

      “Sao? Ngươi biết rất nhiều chuyện đó. Tiểu lục tử kể ngươi nghe hả?”

      “Tổ mẫu, ” Mộ Tịch Dao nghiêng đầu nhíu mày với Tông Chính Lâm, cố ý kéo dài giọng gọi “Tiểu - lục - tử, ”, thấy sắc mặt thoải mái, mới cười cười tiếp tục, “Ngài ấy làm sao mà chịu kể những chuyện này được. Chỉ là thiếp tò mò, tìm hiểu từ Thục phi nương nương.” Đôi mắt xinh đẹp của nàng đưa mắt đong đưa với Lục điện hạ.

      cho rằng nàng khoanh tay chịu trói sao? Boss, ngài cứ chờ . Sau này cứ sớm tối là mình luyện giọng, gọi to Tiểu Lục tử, Tiểu Lục tử khắp Đan Như uyển cho coi, có khẩu vị tốt ăn cũng nhiều hơn ngon hơn… Mộ Tịch Dao càng nghĩ càng vui.


      Di thân vương phi thấy vẻ mặt hai người bọn họ liền hiểu . bé này quả tồi, có thể chế trụ đứa cháu mặt lạnh khó chịu kia?


      Rất tốt, đây mới là khí phách của nữ tử Đại Ngụy! Di thân vương phi thân là con tướng môn , thấy vậy cười cảm khái, kéo Mộ Tịch Dao lại chỗ, hai người càng càng hăng say, câu chuyện còn kéo tới cả việc săn thú vào mùa đông.


      Tông Chính Lâm càng nghe càng đen mặt. Hôm nay Mộ Tịch Dao làm đau đầu vô cùng, nếu còn bị bà thím khiến cho hứng thú, ầm ĩ đòi chạy ra ngoài, lúc đó còn có thời gian yên bình sao?


      “Thúc tổ.” Tông Chính Lâm ý nhị kêu tiếng,


      Di thân vương vuốt râu cười, năm ngón tay trái mở ra, vẫy hai cái.


      Lục điện hạ bực mình. Lại nhìn nét rạng rỡ gương mặt nhắn của Mộ Tịch Dao, nheo mắt lại.


      Khiến bị tổn thất năm hộp trà Ô Long Cao Sơn, khoản này phải thanh toán như thế nào đây?


      Di thân vương thấy Tông Chính Lâm hờ hững gật đầu, lông mày nhíu lại. Nữ tử này quan trọng vậy ư? Tiếc ! Sớm biết như thế, tăng lên cho rồi.


      Ông qua dỗ dành Di thân vương phi đến phòng ăn xem xét, nở nụ cười hiền lành với Mộ Tịch Dao, trong nụ cười lại có ý vị thâm sâu.


      “Còn qua đây?” Lục điện hạ chẳng hề ngại vì mình làm khách nhà khác, lẳng lặng nhìn nàng, nhất định bắt người kia qua được.


      Mộ Tịch Dao thấy “chỗ dựa” ở đây, lập tức đổi chiều gió, qua.


      “Vừa nãy Kiều Kiều gọi bản điện hạ như thế nào nhỉ?” Tông Chính Lâm ôm nàng đặt ngồi đùi mình, lập tức muốn tính sổ.


      Nàng đúng là, ngày đánh là nhảy lên ngồi tên đầu rồi. Món nợ nàng gây chuyện trong đại điện hôm nay còn chưa tính sổ, giờ muốn bị thu thập rồi?


      Mộ Tịch Dao tuyệt đối để Tông Chính Lâm biết được chút tâm tư đen tối của mình, đảo vội ánh mắt, nàng ngoan ngoãn sấp vào lồng ngực , im miệng . Gò má nhàng cọ cọ, rất dịu dàng lấy lòng.


      Lục điện hạ là loại có tính cầm thú, luôn lợi dụng những lúc nàng hàm hồ phạm sai lầm. Bị lợi dụng, chỉ nghĩ đến thôi Mộ Tịch Dao cũng cảm thấy xấu hổ.


      Tông Chính Lâm vốn định với nàng, lúc cúi người lại phát tiểu nữ nhân xấu hổ, ánh mắt ngập nước.


      Lục điện hạ vui vẻ ngắm mỹ nhân xấu hổ, quẳng năm hộp Ô Long ngự ban kia ra khỏi đầu.


      Hiểu lầm nho khiến Mộ Tịch Dao thoát được kiếp, nàng còn tò mò sao hôm nay Tông Chính Lâm dễ chuyện như vậy, nghe Lục điện hạ trầm giọng kề tai vài câu. Sắc mặt Mộ Tịch Dao lại liên tục ửng đỏ, mãi cho đến khi ăn xong cũng chưa bớt nóng.


      “Tiểu lục tử, lúc chúng ta rời kinh cháu đừng đến tiễn. Săn sóc tốt cho Mộ nha đầu, đừng bắt nạt nàng mới tốt.” Di thân vương phi kéo Mộ Tịch Dao lại gần thận dặn dò vài câu, rồi mới thả người .


      Chưa được hai bước, lại quay đầu căn dặn tiếp, “Nếu bị khi dễ, cầm danh thiếp thi xã Tô, tìm Thẩm lão thái quân.”


      Mộ Tịch Dao gật đầu tạ ơn, bị Tông Chính Lâm nửa ôm nửa kéo ngồi vào xe ngựa.


      “Điện hạ, muốn ngủ.”


      Tông Chính Lâm sờ đầu nàng, để cái đầu dựa trước ngực mình, vỗ phía sau lưng nàng.


      “Ngoan nào, dựa vào nghỉ lát.”


      Lục điện hạ bế Trắc Phi hồi cung, cả đám nữ nhân ở hậu viện cùng nhau im lặng.


      Hách Liên Mẫn Mẫn nhớ tới những lời phụ thân giáo huấn, nhấc bút viết chữ, rèn luyện tính tình.

      “Nếu ngươi đảm đương nổi vị trí Lục hoàng tử phi, vậy để Uy Nhuy (Xum Xuê )vào phủ thay ngươi mưu tính.”


      Bên tai vẫn còn vang lên những lời cảnh báo lạnh như băng của Hách Liên đại nhân, Hách Liên Mẫn Mẫn có chết cũng thể để nữ nhân kia vào phủ. Hách Liên Uy Nhuy, con của tiểu thiếp. Thân phận kém nàng , nhưng từ được tổ phụ sủng ái, phụ thân thưởng thức. Xinh đẹp như hoa, tài năng trác tuyệt, nhưng lòng dạ thâm độc.


      Nữ nhân này còn đáng hận hơn cả Mộ Tịch Dao. Ít nhất Mộ thị chưa từng chủ động hại người.


      Hách Liên Mẫn Mẫn nhớ tới ứng đối đại điện của Mộ Tịch Dao hôm nay , thầm nhẫn nại. Đến cả phụ thân cũng tán dương “Chỉ có Mộ thị mới có thể sánh ngang với Uy Nhuy , như vậy chứng tỏ thị cũng rất khó đối phó.


      Trong Ngọc Diệp cung – tẩm điện của Quý phi.


      “Nương nương, truyền tin tức ra ngoài cung rồi ạ.”


      Sắc mặt Quý phi rất tốt, nâng trán than thở. Lần này muốn thoát thân thực rất hao tổn.


      bố trí của An Quốc Công đúng là chu đáo, đủ cả thiên thời địa lợi. Nhưng hết lần này tới lần khác lại để lọt mất! Chỉ hy vọng bên chỗ hoàng nhi có thể quyết đoán chút, đừng do dự, có thể chấp nhận cắt đứt cách dứt khoát.


      “Hoàng Thượng khi nào đến?” Hôm qua Nguyên Thành đế nhận lời, qua đây nếm thử món chè trôi nước rượu nếp mà bà ta tự tay làm.


      “Việc này…” Chưởng ma ma lưỡng lự chút, sau đó vẫn thành thực hồi bẩm, “Nương nương, hoàng thượng lật thẻ bài của Thục phi.” Nguyên thành đế liên tục nghỉ ba đêm ở tẩm cung của Thục phi.


      “Lại là ả!” Quý phi tức giận đến nỗi ngực phập phồng. Đấu với Thục phi cả đời, nếu có con trai trưởng chắc tiện nhân kia đoạt mất cái vị trí Quý phi này rồi.


      Chưởng ma ma cúi đầu lặng thinh, dám lung tung.

      *****

      Mộ Tịch Dao bị người khác cọ tới cọ lui, quấy rối làm hai má ngứa ngáy, mơ mơ màng màng mở mắt.


      Khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính Lâm gần trong gang tấc, mặt còn có ý vui: “Điện hạ.”


      “Theo bản điện đến phòng chính, chẳng phải nàng muốn thợ thủ công sao? Vừa hay lúc này qua đó chọn vài người đắc lực.”


      Được Tông Chính Lâm nhắc lại, Mộ Tịch Dao mới nhớ tới mình cần dùng người, thiếu chút chậm trễ.


      “Điện hạ, phụ thân chắc qua Lâm Thành rồi? Khi nào Thiếp có thể nhìn thấy mẫu thân?”


      “Chắc khoảng hai ba ngày nữa.” Tông Chính Lâm vuốt hai má nàng, nâng nàng dậy.


      Sau khi rửa mặt, nàng kéo cổ đến gần thơm cái, vô cùng đáng .


      Tông Chính Lâm vuốt ve nàng, tiếc nuối cảm thán, “Tiếc là Kiều Kiều có thai, nếu mùa hè ngoạn hồ, mát biết bao.”


      Mộ Tịch Dao bĩu môi, ai thèm chứ. Gần đây nàng thường bị say sóng, vừa đặt chân lên thuyền hoa tên Đan Như Uyển trong người rất khó chịu.


      bằng đợi bản điện hạ từ Thục Trung trở về dắt Kiều Kiều hồ Vân Dương chơi thuyền?”


      sao? Khuôn mặt nhắn của Mộ Tịch Dao rạng rỡ hẳn lên, ôm eo Tông Chính Lâm buông.”Điện hạ đừng gạt thiếp.” Cái dáng ngọt ngấy nhưng lại khiến Lục điện hạ thấy thoải mái.


      Ở chính sảnh Thiền Như uyển , cả phòng nữ nhân nhìn Mộ trắc Phi nhăn mày ủ dột ăn miếng thịt cuộn tam ti (tam ti = ba loại thức ăn sắt sợi ) mà điện hạ gắp cho. Khó ăn đến vậy sao?


      Trương thị do dự gắp miếng nhất rồi cắn ngụm. Hử? Rất thơm, rất ngon miệng , mềm mượt trơn mát .Trong thời tiết khô nóng thế này, dùng món này làm điểm tâm sáng, quả thực rất thoải mái.


      Hách Liên Mẫn Mẫn thấy Mộ Tịch Dao vờ vịt, mới sáng tới chính phòng kiếm chuyện, thị chỉ hờ hững nhìn thoáng qua, để ý.


      Ngũ thị đứng ở bên, miệt mài chia thức ăn cho Hách Liên Mẫn Mẫn. Thân là thị thiếp, suốt đời cũng thể ngồi cùng bàn ăn. Chỉ có thể nhìn chủ tử hậu viện và Thứ phi dùng cơm, còn phải luôn giữ vững tinh thần hầu hạ.

      Tô Lận Nhu nhìn dáng vẻ kén ăn của Mộ Tịch Dao mà cảm thấy rất ngứa mắt, gác đũa, nhàng hỏi ” Muội muội ăn quen cơm canh ở phòng chính sao? Hay là sau này sai phòng ăn chuẩn bị riêng cho muội muội mấy món muội thích? Nhưng mà phải làm phiền đến Chính phi phải đặc biệt phân phó tiếng.”

      Đây là sáng sớm muốn chọc ngoáy sao? ràng là cả bàn đầy đồ ăn ngon, hết lần này tới lần khác nhìn vẻ mặt như quỷ của nàng ta cũng khiến mình nuốt trôi.

      Mộ Tịch Dao ngẩng đầu nhìn vòng xung quang, mới ý thức mình khiến mọi người chán ghét. Chì vì Tông Chính Lâm gắp cho nàng đũa đồ ăn, liền chịu nổi liên tục muốn kêu gào?


      Nhìn mấy sợi cà rốt đỏ thắm trong chén sứ bạch ngọc. Mộ Tịch Dao nghẹn họng. Đá cho Lục điện hạ cước ở dưới bàn.


      Bà nó chứ, tuyệt đối cố ý. Biết nàng ghét củ cải , cho dù là củ cải đỏ (cà rốt) hay trắng, vẫn cứ tống vào trong chén. Đồ khó ăn như thế mà lại còn được xem là ân điển của Lục điện hạ? Mộ Tịch Dao tỏ vẻ như hít thở thông.


      “Nếu muội muội cảm thấy Tô Trắc phi có lý, thiếp liền phân phó xuống dưới tiếng.” Hách Liên Mẫn Mẫn lãnh đạm lên tiếng. Chẳng qua chỉ là thêm vài món ăn, chẳng lẽ trong phủ nuôi nổi.


      “Đừng kén ăn, cần mất công.” Đây là lần đầu tiên, trước mặt mọi người, Tông Chính Lâm ra chỗ thỏa đáng của Mộ Tịch Dao.


      Trong đầu đám nữ nhân muốn nghĩ gì nghĩ, Tông Chính Lâm để ý đến. Chẳng qua là ý của thẳng ra rồi.


      kén ăn còn dám động thủ động cước? Lục điện hạ lại gắp miếng thịt cuộn tam ti, hoàn toàn để ý đến Mộ Tịch Dao nghiến răng nghiến lợi ngồi bên cạnh. mất công đút cho thỏ ăn phải điều dưỡng cho dinh dưỡng đồng đều, đâu còn cho nàng kén cá chọn canh. Lục điện hạ coi đây là thú vui mới.


      Vạn Tịnh Văn như những người khác, vờ ngốc cho rằng Tông Chính Lâm khuyên bảo Mộ Tịch Dao. Nhưng khi nhìn thần sắc Mộ thị, liền biết đây chẳng qua chỉ là chút cãi cọ tình thú của hai người mà thôi.


      Trong bàn ăn chung, đây ràng là kiểu tán tỉnh đầy hàm xúc mà thôi..


      Vạn Tịnhh Văn kìm nén cơn tức trong lòng, ánh mắt thoáng liếc qua bàn tay lớn đeo nhẫn ngọc của Tông Chính Lâm,vẻ mặt bỗng trở nên hoảng hốt.


      Chính đôi tay này, ở kiếp trước lướt qua từng tấc da thịt mình, cầm sợi tóc , ngửi rồi khen thơm và từng bồng qua con trai trong tiệc tắm ba ngày. Người nam nhân cao ngạo như thế, lại ích kỉ chẳng cho nàng chút bảo vệ, để cho nữ nhân hậu cung hãm hại, làm nhục mẹ con bọn họ.

      Nhớ tới đứa con đáng thương của mình, Vạn Tịnh Văn oán độc nhìn về phía Hách Liên Mẫn Mẫn cúi đầu dùng canh . Lúc ngẩng đầu lên vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Mộ Tịch Dao.


      Vạn Tịnh Văn kinh hãi, vội vã thu lại thần sắc, cúi đầu yên lặng dùng cơm.
      minhhanhng, Sweet you, levuong33 others thích bài này.

    2. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Hnay k được gặp Mộ nữ roài
      Subo1408, Linh Sờ Tinhquỳnhpinky thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 102: Nhầm lớn

      Edit : Linh Sờ Tinh

      Mộ Tịch Dao bình tĩnh chậm rãi uống thuốc. Người ta , mỗi nữ nhân ở hậu viện đều có câu chuyện của riêng mình, quả nhiên vô cùng đúng.

      Thái độ vừa rồi của Vạn thị thể nỗi hận thấu xương, căm thù cực sâu. Nhìn biểu của Hách Liên Mẫn Mẫn, đương nhiên có thể thấy thị hề hay biết gì hết. Việc này thú vị . Chẳng lẽ vừa thoát khỏi cung đấu, lại gặp ngay trạch đấu? Mộ Tịch Dao nhàn nhã đoán mò.

      “Điện hạ, đại quản chọn được ít thợ theo người cầu, thiếp cũng an bài thỏa đáng rồi. Người có muốn xem qua ?” Hách Liên Mẫn Mẫn cung kính xin chỉ thị.


      “Khiến ngươi lo lắng rồi. Truyền!”


      Mộ Tịch Dao nhìn nhóm thợ thủ công quần thô áo bố, đơn giản hỏi họ hai câu, chỉ giữ lại hai người làm vườn chuyên môn chăm sóc Đan Như Uyển, những người còn lại phân đến các viện.


      Ra khỏi phòng chính, Mộ Tịch Dao nhân cơ hội đưa ra cầu muốn cho vài gia đinh và vài gia nhân của Mộ phủ nhập phủ mới, Lục điện hạ cần suy nghĩ , lập tức đồng ý.


      Mộ Tịch Dao nhớ đến ngày tốt mà Hách Liên Mẫn Mẫn tuyển chọn giúp Tông Chính Lâm, khóe miệng nhếch lên.


      “Điện hạ, chính phi sai Khâm Thiên giám chọn ngày tốt, đặc biệt chọn ngày mùng tháng sau. Thiếp có thể hiểu là vì sao.” Thị ta chỉ muốn nhân tiệc rượu khiến cho Tông Chính Lâm nổi lên hứng thú, mà còn muốn nhân đó hòng mong thể mang thai. Quả là biết tính toán.

      Tông Chính Lâm sao lại hiểu. xoa bóp bàn tay bé của nàng, dìu nàng dạo hai vòng trong sân.


      Trưa ngày hôm sau, Quế ma ma tươi cười vào báo tin.


      “Chủ tử, là chuyện vui! Đại quản truyền tin đến, lão gia và phu nhân đến bến đò Tùng Giang vào đêm nay. Chỉ mất thêm nửa ngày đường xe ngựa, giờ tỵ ngày mai vào đến kinh thành.”

      “Sáng mai là đến?” Mộ Tịch Dao vui sướng đứng dậy, thong thả lại trong phòng.


      biết ngày mai điện hạ có rảnh …” Mộ Tịch Dao cau mày , có chút gấp gáp.


      Quế ma ma cười rộ lên, điện hạ quả là sớm đoán được chủ tử như vậy.


      “Điện hạ truyền lời, ngày mai cùng trắc phi đến Mộ phủ làm tiệc tẩy trần. Còn cố ý phân phó đại quản đưa nha hoàn và gia đinh đến giúp đỡ. Phủ viện cũng sớm thua thập xong, còn là kiểu đại trạch và hoa viên theo ý thích của chủ tử nữa đó.”

      Biết Lục điện hạ chu đáo như vậy, Mộ Tịch Dao cười ngọt ngào. Boss đại nhân là uy vũ, ôm bắp đùi là quá đúng đắn!

      “SaiHoa Lan báo tin cho Tam tiểu thư, là sáng mai có kiệu đến đón nàng.”

      “Ai, lão nô làm ngay.” Quế ma ma nghe Mộ đại nhân vào kinh, vui mừng kém gì Mộ Tịch Dao. Lần này Mộ đại nhân vào kinh, bà chỉ có thể gặp mặt con trai và con dâu, còn có thể được gặp phu nhân, là quá tốt.


      Nhụy Châu thấy sau khi Thứ phi nhận được tin nhắn từ đại tiểu thư, vẫn trầm mặc , chỉ ngơ ngác nhìn lọ hoa, rất là buồn bực. Từ sau khi vào hậu viện của Ngũ điện hạ, chưa được gặp lại lão gia và phu nhân, lần này di nương cũng vào kinh, vì sao chủ tử vẫn vui vẻ?

      Nếu mấy ngày trước nhận được tin tức này, Mộ Tịch Đình tất nhiên mừng rỡ như điên. Nhưng giờ đây, cho dù thế nào nàng cũng vui mừng nổi. Vốn tưởng rằng rốt cuộc điện hạ cũng quan tâm mình nên mấy ngày nay rất dịu dàng. Thực nực cười, hóa ra mình chỉ là nhờ vào bóng của người khác mà thôi......

      *****

      “Nương!” Mộ Tịch Dao vừa được Tông Chính Lâm đở xuống xe, lập tức nhào đến chỗ Vu thị.

      Ngay khi nhing thấy nàng vén rèm thò đầu ra ,Vu thị rưng rưng nước mắt, ai ngờ nha đầu kia vừa xuống xe vội chạy đến làm bà luống cuống chân tay. “Ai , chậm chút, chậm chút, sao vẫn xúc động như vậy!” vội vàng đỡ tay con răn dạy hồi.


      Mộ Tịch Dao nghe trách mắng mà như gió thoảng bên tai, kéo tay Vu thị lại xoay đầu vấn an Mộ đại nhân, “Phụ thân mạnh khỏe .” xong chân mày nhăn lại, “Có phải phụ thân quá vất vả rồi hay , sao lại gầy nhiều như vậy?” Cái đầu xoay xoay chằm chằm đánh giá Mộ đại nhân.


      “Khụ, khụ.” Mộ Kính Châm xấu hổ nhìn Lục điện hạ, tiểu nữ vẫn luyến thắng như thế. Trước mặt điện hạ cũng có bộ dáng gì hết.


      Tông Chính Lâm ở phía sau che chở Mộ Tịch Dao, đối với việc nàng tùy tiện như vậy sớm có phòng bị. Thấy ánh mắt của Mộ Kính Châm ý bảo Mộ Tịch Dao phải biết tuân thủ quy củ, khỏi buồn cười. Nếu nàng có thể ngoan ngoãn nghe lời, nhiều ngày qua trong kinh ngừng nổi phong ba như thế, vì chuyện Liễu phi mà ồn áo huyên náo, kinh động cả hoàng cung.


      Nguyên Thành đế nổi giận đem những người có liên quan trong cung đều giam cầm, ngay cả trong cung Thục phi cũng bị liên lụy. Chẳng qua cũng quá nghiêm trọng , thẩm vấn nữa. Như trong cung Quý phi Đức phi, đám cung nhân bị hỏi qua đến lần thứ hai. Quả nhiên là thần hồn nát thần tính, nghe tin đổi sắc. Lần này Thái hậu cũng để ý , thỉnh thoảng lại gọi cung phi đến răn dạy, khiến cho người trong cung đều bàng hoàng, thấp thỏm lo âu, làm gì cũng sợ tự rước lấy họa.

      Mộ Tịch Dao kéo tay Vu thị, theo sau Tông Chính Lâm và Mộ đại nhân, mặt vui vẻ, khoe khoang với Vu thị.


      “Nương, người nhìn xem , nữ nhi có phải rất tốt , lúc trước người còn lo lắng quá.” Dứt lời hai má giương lên, đắc ý, “Hôm kia hứa cho người tòa nhà lớn, hôm nay liền để cho người đến xem.” Sau đó xoa xoa bụng, bị Vu thị vuốt ve cái tay thành , tiếp tục than vãn, “việc này nếu trả thêm chút ra, lập tức có thể làm cho người vui vẻ. Về phần hôn của ca ca, nữ nhi vẫn nhớ, dám quên được.” Mộ Tịch Dao ôm cánh tay của Vu thị, tỏ vẻ mình vẫn luôn chú ý lo lắng mọi việc.

      Quế ma ma bên che chở cho nàng, cười trêu ghẹo, “Chủ tử, tòa nhà đó là điện hạ ban cho, thể tính là danh nghĩa của ngài được.”


      Mộ Tịch Dao trừng mắt, chu mỏ phản bác, “Nếu phải do chủ tử của ngươi là ta đây ân cần hầu hạ, điện hạ có thể thưởng sao?” Tông Chính Lâm kia khó ứng phó đến mức nào quả thực thể nên lời! Nàng hi sinh bao nhiêu liệu ai biết, dựa vào cái gì mà tính đó là công lao của nàng chứ?


      “Khụ khụ.” Mộ đại nhân nghe nổi nữa, gương mặt già nua đầy vẻ gượng gạo. Mấy lời này quả thực là thích hợp,trước mặt điện hạ lại dám ăn lung tung, cần phải dạy bảo lại. Nghe lời nàng , cứ như tòa nhà này là nàng bán thân mới đổi được được vậy. kỳ quái!


      Mộ Tịch Dao bị phụ thân trừng mắt, ủy khuất giọng lầm bầm. Nhà cũ của Mộ gia ở kinh bị nàng ghét bỏ, xử lí rồi, sai Điền Phúc Sơn tìm nơi khác, mới có được đại viện ngày hôm nay. Tông Chính Lâm chủ động cấp bạc, cũng phải nàng tự đòi hỏi. Sao mọi giáo huấn lại đổ hết lên đầu nàng chứ?


      Tông Chính Lâm thấy Mộ Tịch Dao liên tục cam chịu, khóe miệng nhếch lên, rốt cuộc cũng tìm được cách trị nàng. Ở trước mặt Mộ Kính Châm và Vu thị nàng luôn rất nghe lời. Vậy mà ở trước mặt luôn dương nanh múa vuôt, bướng bỉnh nghe, quả là khác trời vực. ra nàng quen giả vờ nhu thuận khi ở nhà, mắt phượng của Tông Chính Lâm nhìn nàng, có so sánh rồi.

      Vu thị thấy nàng bất kính với điện hạ như vậy, sợ đến mức liên tục kéo nàng, nhéo lỗ tai nàng, cằn nhằn khiến Mộ Tịch Dao mệt mỏi, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn Tông Chính Lâm xin giúp đỡ. Ở cùng Lục điện hạ lâu, quên mất phải thu liễm tính tình, Mộ đại nhân và Vu thị lại là người thành quy củ, thấy vậy đương nhiên là kinh sợ vô cùng.


      “Trắc phi hồn nhiên ngay thẳng, đúng là khó có được.” Tông Chính Lâm bị dáng vẻ của nàng chọc cười, đành làm trái lương tâm giúp nàng giải vây hai câu.


      Lục điện hạ tìm lý do mà ngay cả bản thân cũng tin được, Mộ Tịch Dao càng buồn nôn hơn. Có phải lấy khen mà chê, trào phúng nàng vậy?


      Ngô di nương ngồi ở xe sau, lo lắng nhìn ngoài cửa, có chút sốt ruột.


      “Di nương đừng lo, cho người đón Tịch Đình rồi, …”


      “Đại nhân, Ngũ điện hạ đưa Tam tiểu thư hồi phủ.” Người gác cổng báo lại.


      Mộ Kính Châm cả kinh. Ngũ điện hạ đến?


      “Điện hạ, hay là cùng nhau đón người, rồi đến đình nghỉ mát kia dùng cơm ?” Mộ Tịch Dao sớm nhớ mong đồ ăn trong nhà, liền ngay cả nơi dùng cơm cũng thay Vu thị chọn luôn rồi.

      Tối qua Tông Chính Lâm nghe nàng nhắc đến đầu bếp của Mộ phủ vài lần, đương nhiên biết tiểu nữ nhân này thèm ăn, cười cười đứng dậy.


      Mọi người đến hành lang thấy Ngũ điện hạ mặc thân cẩm bào dẫn theo Mộ Tịch Đình đến.


      “Lục đệ cũng đến rồi.” Tông Chính Minh ôn hòa mở miệng, ánh mắt đảo qua nữ tử tròn trĩnh đứng sau .


      “Ngũ ca.” Tông Chính Lâm vuốt cằm.


      “Thỉnh an Ngũ điện hạ.” Mộ Tịch Dao bước lên.


      “Hôm nay là gia yến, cần khách khí.” Tông Chính Minh xua tay, đợi Mộ Tịch Đình thỉnh an xong, cùng Tông Chính Lâm trước.


      Mộ Tịch Dao nghe hai người chuyện chính , vội kéo dài khoảng cách với bọn , cùng đám nữ quyến ở phía sau.


      “Có chuyện phiền lòng sao?” Mộ Tịch Dao nhìn chằm chằm vẻ mặt buồn rầu của Mộ Tịch Đình, chân mày cũng cau lại. Lại bị ức hiếp sao?


      Mộ Tịch Đình nghĩ đến sắc mặt của ngũ điện hạ lúc nãy, bị Mộ Tịch Dao hỏi bất ngờ, sợ run lên. “, có chuyện gì.”


      Thấy nàng thất kinh, Mộ Tịch Dao nhíu mày. Tại sao càng ngày càng kém thế? Trước đây dù thông minh, nhưng ít ra cũng ổn. Hôm nay đến cả việc trầm ổn cũng làm được là sao?

      “Có chuyện khó xử với Ngũ điện hạ.” Nàng cảm thấy Tông Chính Minh đối với nàng cũng tệ lắm.


      Trong lòng Mộ Tịch Đình khổ sở, đáp “Vâng, muội muội ghi nhớ.”


      Thấy Tịch Đình ràng có chuyện nhưng muôn , Mộ Tịch Dao cũng miễn cưỡng. Ai cũng có bí mật muốn cho người khác biết.


      Mộ Tịch Đình nhìn bóng lưng của người ở phía trước, tâm trạng rối bời. Tối hôm qua điện hạ nghỉ lại ở chỗ của nàng, hỏi chuyện phụ thân vào kinh. Lại cố ý sáng nay cùng nàng. Nếu phải có nguyên nhân khác, chỉ sợ rằng nàng mừng đến cả đêm ngủ.

      Nữ nhân kia rất đúng, nàng thực cầu mà được.


      bên là đích tỷ từ đến lớn luôn chiếu cố nàng, bên là phu quân trong lòng nàng, Mộ Tịch Đình hoảng hốt khổ sở. Nếu như là người khác nàng cũng khó chịu như vậy. Mặc dù trong phủ luôn có nữ nhân khác tranh sủng với mình, nhưng nàng vẫn có thể bình thản chịu đựng. Nhưng vì sao hết lần này đến lần khác người đó đều là Mộ Tịch Dao?


      Trái tim con người quả nhiên rất kỳ lạ. Mộ Tịch Đình vừa rơi vào cái vòng lẩn quẩn này bị người có ác ý từng bước dẫn dắt rồi, chìm đắm trong những mưu kế.


      “Uống canh trước .” Tông Chính Lâm thấy Mộ Tịch Dao nhìn chằm chằm món cá hấp gừng sai người múc canh măng cho nàng. Lúc nàng nổi máu tham ăn hề biết tiết chế. Làm gì có vẻ rụt rè mà các tiểu thư thế gia nên có?


      Mộ Tịch Dao bĩu miệng, muốn làm ầm ĩ trước mặt người ngoài nên chỉ đành uống canh trước.


      Tông Chính Minh là gia yến nên mọi người đều ngồi cùng bàn. Lúc này nhìn Lục điện hạ rất là thuần thục gắp vịt om đông trùng hạ thảo vào bát Mộ Tịch Dao, ngay cả Mộ đại nhân cũng giật mình.


      Này…có phải là quá quen ? Vu thị nhìn hai người rất tự tại, chút ngượng ngùng, cho thấy thường ngày quen như vậy, tâm trạng vui vẻ. Điện hạ cưng chiều tiểu nữ, khiến cho người làm mẹ như bà có thể yên tâm.

      bữa cơm này khiến cho Mộ Tịch Dao cảm thấy vô cùng mỹ mãn, người nhà cũng hòa thuận vui vẻ.


      Dùng trà xong, Mộ Tịch Dao bắt đầu mệt rã rời.


      “Cũng vội hồi phủ, nghỉ trưa ở đây .” Tông Chính Lâm nhìn nàng cầm chén trà mà gì, nhu thuận ngồi đó, liền biết nữ nhân này muốn ngủ. Lúc Mộ Tịch Dao thanh tỉnh luôn nhàn rổi, chỉ đọc sách.


      Mộ Tịch Dao nghe Tông Chính Lâm thế, vui vẻ đứng dậy cáo lui. Mặc Lan vừa đỡ nàng được hai bước, đột nhiên kinh hô tiếng, ngã quỵ.

      Mặc Lan sợ hãi kéo tay nàng lại, lại khiến cho Mộ Tịch Dao mất thăng bằng.

      Mộ Tịch Dao hoảng loạn, có người đỡ thắt lưng nàng, ngón tay quen thuộc rơi vào trong mắt nàng, suy nghĩ, vội nắm vạt áo của đối phương, ổn định lại.


      Còn chưa hoàn hồn, đột nhiên phát vai trái cũng bị người kéo lại, thể động đậy.

      Hả? Xảy ra chuyện gì vậy?

      “Sao rồi?”

      Nghe thấy giọng nam ôn nhuận đỉnh đầu, Mộ Tịch Dao hóa đá, trong lòng chỉ còn lại ba chữ: Nhầm người rồi!
      minhhanhng, Sweet you, levuong30 others thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Nếu cả nhà nhiệt tình, thu được 15 like up chương mới trong tối nay.
      Mại dzô:yoyo63::yoyo63::yoyo63:

    5. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      ơ kìa.... nhầm... Nhầm! Hahahaha......:hoho:
      nữ chột dạ, có chàng hoàng tử nọ đánh đổ bình dấm, có chàng hoàng tử khác tim đập nhanh, và có em nào đó lòng nhâm nhẩm đau... nhỉ?
      Phong Vũ Yên, ngocanh.97, Nikki29385 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :