1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Có một không hai - Chiết Hỏa Nhất Hạ (Full+ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8:

      biết tôi ngủ mất từ lúc nào.

      Trong khi tôi mơ mơ màng màng ngủ mất hình như được người ôm ra xe, bên ngoài có chút lạnh, tôi hơi giật giật, lập tức có thứ gì đó khoác lên người, gió thể lọt vào từ đầu tới cuối. Khi tôi tình lại lần nữa, cảnh tượng bên ngoài thay đổi.

      Phía dưới người là chiếc ra giường mịn màng nhẵn nhụi, cạnh giường là chiếc đèn ngủ. Bên ngoài cửa sổ trăng treo ngọn cây, chợt có gió , khiến ánh trăng chập chờn. Tôi nghĩ lát, rốt cục cũng ý thức được đây là nhà họ Cố. Có người mặc bộ áo ngủ màu lam nằm nghiêng ở mép giường, dây lưng lỏng lẻo áp sát thắt lưng, nhắm mắt ngủ.

      Nhiều nhất tôi ở nhà này mới ngây ngô chỉ ngày, nhưng bởi vì lúc đó mới đến thành phố T, nên ấn tượng đặc biết sâu. Đêm hôm đó là đêm trước khi tụ hội gặp phải Đỗ Trình Sâm, tôi cũng tỉnh dậy như vậy, liền thấy bộ quần áo bày ra ở đầu giường, còn có cả tất, nội y và đồ trang sức. Cố Diễn Chi bảo tôi mặc quần áo xong, đẩy cửa vào, chải đầu cho tôi, cuối cùng kẹp chiếc cặp tóc lên đầu tôi.

      Trước đó, tôi chưa bao giờ mặc quần áo như vậy, mỗi thứ đều rất đẹp đẽ. Tôi cảm thấy mọi chỗ đều được tự nhiên, giống như trong cái bao thích hợp. Khi quan sát, tầm mắt như thiêu như đốt quan sát từ dưới lên , cho đến khi chậm rãi mở miệng: “Đỗ Oản, ngẩng đầu lên.”

      Tôi ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt. Ngón tay của đặt lên sợi dây chuyền cổ tôi, vuốt hai cánh hoa đó. nhàng bâng quơ : “Rất tốt, Đỗ Oản. Chính là như vậy. Ngẩng đầu lên, em rất tốt, thua kém bất luận kẻ nào cả.”

      ___

      Tôi hơi giật giật, rất nhanh cảm thấy phía dưới chăn có nơi nào đó có chút mất tự nhiên. Thời điểm muốn đưa tay ra sờ sờ, mí mắt Cố Diễn Chi hơi hé lên: “… Tỉnh?”

      Tôi cúi đầu, cách chăn nhìn nơi đó, : “Cảm thấy có chỗ nào đó đúng lắm...”

      Cố Diễn Chi bỏ qua lời của tôi, : “Tôi vừa mới gọi điện thoại cho Đỗ Trình Sâm, ngày mai về nhà họ Đỗ chuyến, lấy đồ của em đến đây. Thuận tiện siêu thị luôn, mua thêm vài món đồ. Trước hết mấy ngày này em cứ ở đây.”

      Dien.dan.le.quy.don

      Tôi nghiêng đầu nhìn , nhưng vẫn là bộ dạng bình tĩnh. Chờ lúc, tôi hỏi: “ mấy ngày này là bao nhiêu ngày?”

      Giọng của vẫn nhàn nhạt: “Cho đến khi cậu ta chuyển quyền giám hộ cho tôi thôi.”

      Lại qua mấy giây, rốt cục tôi mới nhận ra ý tứ của những lời này. Bỗng chốc ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn .

      “Nếu em thích Đỗ Trình Sâm, vậy cũng cần để ý đến cậu ta nữa. Sau này em cứ ở đây, ăn, mặc, ở, lại, học tập chơi đùa, tất cả mọi chuyện cứ để tôi lo. Cho đến khi nào em chân chính độc lập được thôi.” nâng mí mắt lên, ánh mắt đen nhánh, nhìn tôi, “Tôi như vậy, em có đồng ý ?”

      lâu về sau, tôi vẫn có thể nhớ lại giọng của lúc đó. nhanh chậm, mặt mày mang ý vị thờ ơ. Giống như giảng đạo lý về chuyện nào đó. Dường như tôi trở lại ban đêm núi ngày đó, dốc núi, cũng là người này, đem áo khoác khoác lên người tôi, dùng giọng rất chi là bình thường hỏi tôi: “Đỗ Oản, có muốn theo tôi rời núi ?”

      Tôi thể hiểu , mỗi câu của đều hời hợt, luôn có thể dễ dàng kích thích cả thế giới của tôi.

      Sau khi ở nơi này trong thời gian rất dài, tôi cảm thấy Cố Diễn Chi thể làm được.

      Dường như dần dần tạo thành thói quen, chỉ cần đem chuyện khó khăn với Cố Diễn Chi, đều có thể nhàng giải quyết. Ở trong mắt tôi là chuyện lớn, ở trong mắt chỉ là chuyện . luôn dùng thái độ hề bận tâm, ôn hòa mà đem các vấn đề khó khăn đó, theo ý nguyện, thong dong định đoạt, giống như vị thần vậy.

      Dưới ánh mắt tôi trầm mặc lâu, giọng : “Nhưng tôi rất nhớ Yến Yến.”

      xử lý trở ngại này rất bình thản: “Cuối tháng này tôi dành thời gian, cùng em trở về núi chuyến. Hơn nữa phải em còn tảo mộ cha mẹ sao?”

      “… xác định Đỗ Trình Sâm đồng ý sao?”

      “Có thể.”

      “Nhưng là hai người các quen nhau, còn có quan hệ thân thích.”

      hơi nhíu mi, nhìn tôi : “Cho nên?”

      “... Cho nên,” tôi lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên, nghiêm túc , “Tôi với ra cũng được coi là rất quen. Nếu như quan hệ giữa và Đỗ Trình Sâm vì chuyện của tôi mà thay đổi, đến lúc đó khéo lại chọn Đỗ Trình Sâm biết chừng. Tôi cảm thấy khả năng này rất lớn. nên suy nghĩ lại chút.”

      tiếng, hỏi: “Vì sao em nghĩ khả năng như thế rất lớn? Tại sao tôi phải chọn Đỗ Trình Sâm? Mặc dù cậu ta cũng tính là họ tôi, nhưng từ đâu mà em thấy tôi cùng cậu ta rất quen?”

      “…..”

      “Huống chi,” Cố Diễn Chi nhìn tôi cái, có điều chỉ liếc khoảng cách giữa hai chúng tôi, chậm rãi tiếp, “Tôi và Đỗ Trình Sâm chưa từng chung chăn chung gối.”

      “.....”

      Mặt tôi trong chốc lát đỏ bừng, lập tức ôm chăn thối lui xa, lớn tiếng : “Này, người nào, người nào chung chăn chung gối với chứ!”


      “Đúng rồi,” cũng nhúc nhích cái, “Có người thời điểm vừa rồi ngủ trong xe, nước miếng còn chảy cả ra quần áo của tôi đấy.”

      “.....” Hồi lâu, tôi mới được câu, “Tôi muốn ở với !”

      xong tôi liền bò xuống giường, thời điểm lướt qua Cố Diễn Chi tôi bị cánh tay kéo trở về giường. Giãy giụa lâu cũng thể thoát khỏi tay , Cố Diễn Chi cười : “Tối thứ bảy ngày mai có buổi dạ tiệc, em muốn ?”

      muốn!”

      nhàn nhàn : “Em mà tối nay có cơm ăn!”

      “Ở còn muốn ở, ai mà muốn ăn cơm với !” Tôi nhìn chằm chằm, “ sao lại đáng ghét như vậy, tôi muốn trở về núi, buông tôi ra!”

      mặt mặt tôi giãy giụa càng thêm lợi hại, rốt cục dần dần Cố Diễn Chi áp chế nổi tôi nữa, bỗng chốc câu khiến mọi động tác của tôi dừng lại: “Cúc áo em mở ra rồi kìa!”

      Tôi cứng đờ, lập tức cúi đầu, lại thấy cúc áo đều rất tốt. khỏi giận dữ, giơ chân đá qua, bị Cố Diễn Chi nhàng tránh được. tiện tay ném chiếc gối lên người tôi, mặt là nụ cười: “Giằng co đêm em vẫn chưa thấy đói sao? Dì giúp việc sớm nấu cháo, nhanh rửa tay, sau đó xuống lầu.”

      ---

      Buổi tối ngày tiếp theo, tôi và Cố Diễn Chi vẫn giằng co về vấn đề dạ tiệc.

      Tôi : “Tôi .”

      mặt Cố Diễn Chi đem trái táo gọt xong, mặt hỏi: “Tại sao?”

      “.....” Tôi muốn trả lời vấn đề này.

      Tôi và Diệp Tầm Tầm từng thảo luận qua về chuyện rụt rè. Diệp Tầm Tầm , dĩ nhiên người mà nhút nhát, rụt rè cũng là biểu ngây thơ. Cậu thấy có người lớn nào chân chính đem chuyện nhút nhát để lộ ra ? Cường giả chân chính cũng giống như con ếch ở Nam Phi, khi gặp kẻ địch nó dùng toàn thân lao tới, làm bộ mạnh hơn so với bình thường. Như vậy mới có thể thắng lợi.”

      Tôi : “Vậy ngày mốt thể dục thi nhảy xa, cậu có sợ ?”

      ấy : “Sợ chứ. sao?”

      “Cậu sợ nhảy xa, lúc này cậu giả vờ cường đại hơn so với bình thường, cậu cường đại sao?”

      “.....” Diệp Tầm Tầm nheo mắt lại, nhìn tôi sâu, lâu sau mới khạc ra hơi, “Tớ ghét nhất người nào bác bỏ lời của tớ.”

      Mặc dù tôi chưa từng dạ tiệc, nhưng cũng biết chút ít. Chính vì bởi vì biết, mới phát giác ở nơi đó, tôi có cảnh giới như Diệp Tầm Tầm. Nơi dạ tiệc linh tinh đó, đó là thế giới của người lớn, Cố Diễn Chi quen ở nơi đó, về phần tôi, tôi quen, có quan hệ.

      Thời điểm tôi còn ở nhà họ Đỗ, lần tài xế cam kết đưa tôi về nhà, thời gian tan học so với bình thường sớm hơn hai tiếng. Tôi lạnh tới cứng cả người, thể chờ đợi mà trèo luôn lên xe, đúng lúc Đỗ Trình Sâm cũng ngồi xe. ta mặc bộ dạ phục màu đen, mỗi chỗ người đều được chuẩn bị cẩn thận tỉ mỉ. Tôi hỏi ta đâu, ta chỉ đơn giản : “Dạ tiệc.”

      Bởi vì có thời gian về nhà, tài xế trực tiếp đến nơi tổ chức dạ tiệc. Xa xa liền có thể thấy được cả ngàn người trong đại sảnh. Đỗ Trình Sâm bước xuống xe, rất nhanh có trang phục lộng lẫy lên khoác cánh tay ta, cười : “Ai nha, đâu mà giờ mới đến?”

      vừa đón em họ tan học.”

      “Em họ? Em họ nào cơ, sao phải đón?”

      ra rất dài dòng.”

      kia liếc mắt vào trong xe cái, rất nhanh liền dời tầm mắt , cười với Đỗ Trình Sâm : “ xem chút nha, mình ăn mặc đẹp như vậy, cư nhiên em họ lại mặc thành bộ dạng như vậy, nhà họ Đỗ các cũng phân biệt giàu nghèo sao?”

      Đỗ Trình Sâm vén ống tay áo lên, quay đầu lại: “Vào thôi.”

      --

      Tôi suy nghĩ chút, cuối cùng với Cố Diễn Chi: “Bụng tôi có chút đau.”

      : “Tôi tin.” mặt đưa quả táo tới, “Em thử tìm lý do đặc biệt hơn .”

      “.....” Tôi chỉ còn cách buông tha cho lý do thứ hai là “Nhức đầu”, mà đổi lại thành, “Trong buổi dạ tiệc có những ai?”

      đưa quả táo thứ hai tới: “Yên Ngọc, Sở Dục, Giang Yến Nam. Cũng có cả những người khác nữa, nhưng em cũng cần để ý.”

      Tôi giọng : “Có cả Diệp Căng sao?”

      Cố Diễn Chi hơi giương mi: “ ấy làm gì?”

      như vậy, thời điểm đến bữa dạ tiệc, có Diệp Căng. Trang phục của tôi là chiếc váy liền áo màu đỏ, cổ tay phải đeo chiếc vòng, hoa văn cánh hoa uyển chuyển xòe ra. đầu chỉ buộc sợi dây buộc tóc, tóc dài buông xuống trước ngực. Tôi ngồi xe, trơ mắt nhìn đại sảnh dạ tiệc cách ngày càng gần, ngón tay tự chủ được cuộn lại ở trước người, đầu cúi thấp, đứng lên.

      Nhịp tim càng lúc càng nhanh, bên tai đột nhiên vang lên giọng của Cố Diễn Chi: “Oản Oản.”

      Tôi ngẩng đầu lên nhìn . mặc bộ lễ phục màu thẫm, ngồi trong xe, vẫn là dáng dấp tùy ý. Dưới ánh đèn mờ mờ, ánh mắt thâm thúy, hòa hảo nghiêng mặt nhìn tới.

      hơi cúi đầu, giọng bình tĩnh mà ôn hòa: “Chính là giơ cằm lên như vậy. lúc sau khi vào, ôm cánh tay tôi. Trừ việc đó ra, tại bộ dạng em thế nào, chính là dạng đó.”

      Tôi : “..... Tôi cảm thấy chuyện đơn giản như vậy.”

      “Ví dụ?”

      “Ví dụ, đến lúc đó tôi cần gì?”

      “Cái này phải xem chính em. Nếu có người hỏi đến vấn đề liên quan đến em. Em thích , có thể trả lời. muốn cũng sao.”

      “Tôi cần nhất thiết phải chuyện sao?”

      cần.” trả lời rất chắc chắn, “Nếu người ta hỏi mà em muốn , như vậy cứ nhìn sang cái, nghiêng đầu qua bên để ý tới là được rồi.”

      “…..” Tôi nhìn , im lặng lúc, “Như vậy hình như tốt lắm?”

      có gì tốt cả.” Cố Diễn Chi đưa tay tới, chỉnh lại dây lưng váy tôi, vẫn là giọng bình thản, “Đỗ Oản, em chỉ cần nhớ chuyện – em là nàng công chúa thứ thiệt. Đứng bên cạnh tôi, em đều có thể ngạo mạn với người khác.”
      Last edited by a moderator: 29/12/15
      HoaithaoChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9:

      Cửa xe được người mở ra từ bên ngoài, Cố Diễn Chi đưa tay về phía tôi, dưới màn đêm rực rỡ xa hoa, mặt có điểm chút nụ cười: “Đến đây.”

      Tôi đặt tay lên lòng bàn tay , làm như lúc trước dạy, nhấc làn váy lên chút, từ từ ra. Bước cuối cùng có chút lảo đảo, thời điểm ngã về phía sau được tùm lấy tay hơi dùng sức, cuối cùng cả người nhào vào trong ngực .

      Tôi : “...”

      Cảm giác thất bại trong gang tấc đặc biệt tốt, tôi chôn mặt vào trong bộ lễ phục bằng tơ tằm, hồi lâu ngóc đầu lên được. đỉnh đầu có người khẽ cười thành tiếng, chậm rãi đỡ thân thể tôi: “Lần sau cố gắng.”

      Chúng tôi tiến vào đại sảnh, nhìn cái thấy ở khu ẩm thực, Diệp Tầm Tầm bồi hồi luyến lưu ở xung quanh khu ẩm thực. Tôi liền bỏ tay Cố Diễn Chi ra chạy thẳng tới, lúc đến gần liền thấy hai mắt Diệp Tầm Tầm sáng lên nhìn vào khu kem, vừa định đưa tay tới, đột nhiên sau lưng vang lên giọng rét căm căm, gằn từng chữ : “Diệp, Tầm, Tầm.”

      Tay Diệp Tầm Tầm đưa đến giữa trung bỗng dưng cứng đờ, dừng lại mấy giây, rồi từ từ rụt về.

      Nếu tôi là Diệp Tầm Tầm, chuyện đến đó là kết thúc rồi. Nhưng Diệp Tầm Tầm chân chính luôn dũng mãnh hơn tôi, sau khi quay người chạy ra sau Yên Ngọc, ngay lập tức tay ấy như sét đánh xâm lược trở lại, khắc sờ đến đĩa kem, giọng của Yên Ngọc lại lạnh lùng vang lên: “Em dám ăn miếng?”

      Tôi quay đầu lại nhìn Yên Ngọc, ta ngay cả đầu cũng ngẩng, cầm chiếc đĩa trong tay lấy trái cây lại gắp khối bánh ngọt. Quay đầu lại, ánh mắt Diệp Tầm Tầm phát ra tia lửa tức giận mãnh liệt: “Hôm nay nhất định tôi phải ăn! muốn làm gì làm!”


      Yên Ngọc ngẩng đầu lên, đẩy mắt kính cái: “Vậy cứ theo luật cũ.”

      Sắc mặt Diệp Tầm Tầm liền đổi cái, cắn răng cắn lợi lâu, rốt cục cũng đem đĩa kem trở lại bàn. Yên Ngọc cầm chiếc đĩa trong tay đưa cho , Diệp Tầm Tầm tỏ vẻ ghét bỏ: “ chọn trái cây làm gì, tôi thích ăn táo, muốn ăn có hiểu ? Tôi cũng đói, lấy bánh ngọt cho tôi làm gì?”

      Yên Ngọc đặt cái đĩa “Ba” tiếng để lên bàn, thần sắc lạnh như băng: “Tùy em.”

      xong ta xoay người rời , trong lòng tôi run sợ nhìn ta ngày càng xa. Diệp Tầm Tầm bưng chiếc đĩa kia lấy kem chiếc bánh ngọt ăn, thỉnh thoảng lại ăn mấy miếng táo. Tôi yên lặng nhìn ấy lát: “… Tại sao Yên Ngọc lại cho cậu ăn đồ lạnh? Là bởi vì, cái đó sao?”

      “Cái gì?” Diệp Tầm Tầm ngẩng đầu lên nhìn tôi cái, “Tớ có gì cả. Bất quá chỉ là tớ đánh cuộc với ta, nhất định trong nửa tháng tớ nhìn ăn kem. Nếu làm được ta phải cho tớ miếng ngọc phỉ thúy nguyên thạch của ta.”

      “Vậy ta phải nhắc nhở cậu được ăn làm gì?”

      Diệp Tầm Tầm suy nghĩ lúc: “Có thể ta bị bệnh thần kinh.”

      “…” Tôi , “Vậy nếu cậu thua phải làm sao?”

      Ánh mắt của ấy quét qua cái: “Cậu giỡn à, tớ làm sao có thể thua được!”

      Trong lòng tôi thầm nghĩ nếu ấy chưa bao giờ thua sao Yên Ngọc có thể đồng ý đánh cuộc được, chẳng lẽ ta bị thần kinh . Tôi lại hỏi: “Tại sao hôm qua cậu học vậy?”

      “A,” vẻ mặt Diệp Tầm Tầm lạnh nhạt, “Tớ bị sốt. Có người chuyện bé xé ra to, với mẹ tớ cho tớ học. Tớ có cách nào. Vốn là tối nay cũng được đến đây chơi, nhưng tớ trộm chạy đến đấy, Yên Ngọc có cách nào khác, thể làm gì khác hơn là theo tớ.”

      “Cậu có thể đừng để người ta phải bận tâm với cậu nhiều như thế được ?”

      mảnh mai rụt rè, chính là thể để người ta bớt lo được. Nếu tớ để mọi người bớt lo cho mình, vạn nhất ngày nào đó tớ chết, bọn họ đảo mắt cái là quên tớ tớ biết phải làm sao bây giờ.” Diệp Tầm Tầm dùng bộ dạng thành nghiêm trang , “Vả lại, nếu hôm nay tớ đến, bỏ lỡ tin đồn của cậu rồi. Tớ nghe tối qua hai người cậu và Cố Diễn Chi định bỏ trốn hả?”

      “...” Tý chút nữa tôi nuốt chửng quả nho vào bụng rồi, “Ai tạo tin đồn lung tung vậy?”

      Diệp Tầm Tầm hất cằm về phía sau lưng tôi: “Yên Ngọc.”

      Vừa đúng lúc Cố Diễn Chi tới, tiện tay cầm miếng táo đĩa của tôi lên ăn, thờ ơ : “ cái gì mà ánh mắt lại trừng lớn như vậy?”

      Diệp Tầm Tầm : “Yên Ngọc cho em biết tối qua bỏ trốn với Đỗ Oản.” Dừng lại cái, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn , “Chuyện này là sao? Đây đúng là chuyện khiến mọi người rất vui mừng nha.”


      Động tác Cố Diễn Chi dừng lại chút, nhìn sang Yên Ngọc tới. ta vừa đỡ mắt kính, vừa : “Diệp Tầm Tầm em ràng cho , đừng đổ hết mọi chuyện thị phi lên người . là bỏ trốn, chỉ Đỗ Oản rời nhà trốn , Cố Diễn Chi đuổi theo đến sân bay thôi mà.”

      Diệp Tầm Tầm a tiếng: “Vậy mà phải bỏ trốn sao? Phim truyền hình hay viết như vậy mà. Nếu đây là phim của đài TVB Hongkong, đây chính là cảnh nam chính cản nữ chính lại, hai người ôm nhau chặt, sau đó kết cục đại đoàn viên. Nếu là phim Hàn, đó chính là cảnh nữ chính bỏ , nam chính quỳ xuống khóc lóc, kết cục bi kịch. Nếu em mà là đạo diễn truyền hình, đó là cảnh nữ chính định bỏ , nam chính xuất , đột nhiên lấy ra khẩu súng, bắn chết nữ chính, mọi người thét chói tai...”

      Yên Ngọc tiếng động nghiêng mặt, vẻ mặt mọi người đều đành lòng nhìn thẳng. Giang Yến Nam biết xuất đằng sau lưng từ lúc nào, vỗ vỗ vai , tình ý sâu xa : “Ai, phải tôi bảo với cậu rồi sao, Diệp Tầm Tầm như đứa trẻ vậy, nếu cậu chiều gây sóng gió, nhưng nếu cậu cứ chiều bé như vậy, sớm muộn gì bé cũng cưỡi lên đầu cậu. Muốn dạy đứa trẻ cũng phải có phương pháp, tôi cảm thấy nếu cậu thay đổi với Cố Diễn Chi , cậu xem Đỗ Oản được cậu ta dạy nhu thuận thế cơ mà.”

      Đột nhiên bả vai tôi bị người nắm lấy, Cố Diễn Chi thuận tay nhéo vành tai tôi, vui vẻ mở miệng: “Cậu đổi là đổi sao? Cái khác còn có thể suy tính, Đỗ Oản đừng hòng mơ tưởng đến.”

      Giang Yến Nam : “Tôi chỉ đùa chút thôi.”

      “Cậu hỏi thử Yên Ngọc xem, bảo cậu ta đưa Diệp Tầm Tầm cho người khác quản giáo, cậu ta có chịu .”

      “Tôi có gì mà chịu.” Yên Ngọc vuốt ve ống tay áo, chậm rãi , “Tôi có ý nghĩ này từ lâu rồi.”

      Cố Diễn Chi hơi hơi nhíu mày, vẫn ôm tôi chặt chẽ, cười : “Nhưng tôi được. Tôi bỏ được.”

      Rốt cục Diệp Tầm Tầm tìm được lỗ hổng, cầm chiếc bánh ngọt, hung hăng đập về phía Yên Ngọc. ta né tránh kịp, khối dính dớp đập lên mắt kính.

      Diệp Tầm Tầm nhìn chằm chằm, lớn tiếng : “Đây chính là đấy nhé! cho rằng tôi thích bị quản sao! Người nào cần chứ! Sau này đừng đến tìm tôi nữa! mà tới tôi chết ngay đấy! chết tốt lắm!”

      Yên Ngọc tháo kính xuống, lấy khăn tay ra, cúi đầu từ từ lau khô. Diệp Tầm Tầm quay đầu bỏ chạy, chỉ chốc lát người biến mất. Trong chốc lát Giang Yến Nam cười khanh khách, đẩy Yên Ngọc cái: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đuổi theo !”

      phải cậu được chiều ấy nữa sao?”


      “… Trước kia tôi còn cậu rời xa Diệp Tầm Tầm, cậu có nghe theo sao? Cậu phải học y sao?” Giang Yến Nam , “Tôi hạ bậc thang cho cậu rồi đấy, cậu nhanh chóng . Lát nữa Diệp Tầm Tầm chạy mất , tôi xem cậu khóc mấy ngày nào.”

      Yên Ngọc lần nữa đeo kính lên, mím môi giằng co lúc, rốt cục cũng chạy ra ngoài.

      Tôi có chút lo lắng nhìn theo, Cố Diễn Chi bên cạnh chợt : “Há miệng.”

      Tôi theo phản xạ há miệng, rất nhanh được đút quả nho vào miệng. Tôi nhai nhai hai cái, Cố Diễn Chi chậm rãi mở miệng: “ cần để ý đến bọn họ. Hai người bọn họ vẫn luôn như vậy.” xong đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, “Đúng rồi, mai tôi phải đến công ty chuyến. Em cùng với .”

      làm gì vậy?”

      “Tôi đến công ty xử lý số chuyện. Về phần em, em ngồi làm bài tập .” Cố Diễn Chi cầm tay tôi, bình tĩnh : “Chờ tôi xử lý xong, bắt đầu bổ túc cho em. Ngày mai bổ túc số học. Ngày kia bổ túc tiếng . Thành tích ngữ văn của em cũng được. Trước hết bổ túc hai môn kia .”

      “.....” Nhất thời tôi cảm thấy da đầu tê dại, đấu tranh , “ bổ túc như vậy có được ?”

      “Có thể.” , “Vậy ngày mai bổ túc tiếng , ngày kia là số học.”

      “Nhưng là, phải ngày mai phải trồng cây bạch quả trong sân sao...”

      Cố Diễn Chi dùng ánh mắt “Em thử mượn cớ lần nữa xem” nhìn tôi: “Trồng cây mất bao nhiêu thời gian cả.”

      “.....”

      Tôi vắt óc cò kè mặc cả với , chợt có người gọi tên Cố Diễn Chi. Tôi quay đầu nhìn sang, trước mặt là người đàn ông tầm bốn mươi tuổi và cậu con trai tầm tuổi tôi.

      Tôi nhìn thấy Cố Diễn Chi cầm cốc rượu lên, hơi cười gọi người kia “Vương đổng ”. Hai người khách sáo phen, người kia đem tầm mắt chuyển sang tôi, lại nhìn Cố Diễn Chi: “Diễn Chi, bé này là…”

      Tay của tôi được bất động thanh sắc nắm lấy, Cố Diễn Chi nhàn nhạt mở miệng: “Em tôi.”

      “Tôi biết tên cậu.” Cậu con trai đối diện nhìn tôi, đột nhiên có chút ngạo mạn mở miệng, “Cậu họ Đỗ, tên là Đỗ Oản. Căn bản phải họ Cố, tại sao có thể là em của nhà họ Cố đây, đừng để ta lừa. Người này ở trường em học lớp hai, cũng biết là con nhà ai, dáng dấp gầy lại lùn như vậy, ở trường ăn mặc cũng chẳng ra sao, bình thường ít , nhưng điều thể giải thích được chính là bọn con trai đặc biệt thích ta. Diễn Chi, phải cẩn thận.”


      Cố Diễn Chi nghe xong, giơ tay sửa lại tóc cho tôi, thờ ơ : “Vương đổng , đây chính là con trai do ông dạy sao?”

      “Tôi cũng biết cậu.” Người đàn ông đối diện lau trán muốn chuyện, bị tôi cắt đứt, “Cậu là học sinh lớp ba cách vách, cụ thể tên gì tôi biết. Tôi chỉ biết nửa năm qua cậu luôn theo đuổi Diệp Tầm Tầm, chỉ tiếc vẫn được. Mỗi ngày bức thư tình, viết mãi dừng, Diệp Tầm Tầm ấy vứt cũng thấy phiền rồi. Tuần trước cậu còn mua hộp chocolate tặng Diệp Tầm Tầm, cũng bị ấy vứt . Cậu điên cuồng như vậy, cha mẹ của cậu biết sao?”

      Mặt cậu ta lúc đỏ lúc trắng, hồi lâu ra được câu nào. Sắc mặt người đàn ông kia tái xanh, trong mắt tràn ngập tức giận, đại khái là muốn dùng roi hung hăng đánh cậu ta. Xung quanh yên tĩnh trong chốc lát, đột nhiên Cố Diễn Chi chậm rãi mở miệng: “Oản Oản.”

      Tôi ngẩng đầu lên nhìn . : “Chú Vương có chút việc, chúng ta rời trước thôi.”

      Sau đó lâu bọn tôi cũng rời . Bên ngoài đại sảnh rất lạnh, tôi yên lòng cúi đầu ra, trong chốc lát, liền rùng mình cái. Cuối cùng cũng phục hồi tinh thần. Giây kế tiếp có bộ y phục khoác lên vai tôi.

      Tôi sờ chất liệu áo chút, là lễ phục tây trang của Cố Diễn Chi. Tôi định ngẩng đầu lên, đột nhiên thân thể , tôi được bế .

      Tầm mắt tôi dám nhìn Cố Diễn Chi, cảm giác hoàn toàn khác với bình thường. Tôi ôm vai , ngang thắt lưng là cánh tay thoải mái mà trầm ổn, hoàn toàn sợ bị ngã. Bên tai là giọng nhàn nhạt: “Đỗ Oản.”

      Tôi quay đầu qua. Ánh đèn sau lưng Cố Diễn Chi lấp lánh, ôm tôi, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: “Dáng gấp gầy có gì tốt? Ít nhất tôi có thể bế em như thế này, cho em nhìn bộ dạng nhã nhặn khác của tôi.”

      Hết chương 9.

      P/s: ý sủng chị ý quá . Cơ mà bao giờ mới nhau đây. Ta edit mà cảm thấy sốt ruột quá :pray:
      Last edited by a moderator: 29/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10.1:

      Chín giờ sáng ngày hôm sau, tôi theo Cố Diễn Chi, cùng bước công ty của Cố thị.

      Mặc dù là chủ nhật, trong công ty vẫn có người. Người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là nhân viên tiếp tân. Chị ta vốn chuyên tâm dồn trí kẻ lông mi, sau khi nhìn thấy Cố Diễn Chi, chiếc bút kẻ mi trong tay rơi xuống vang lên tiếng bốp. Thân thể chị ta thẳng đứng chào tổng giám đốc, Cố Diễn Chi ừ tiếng, với tôi: “Chào ấy là chị.”

      Tôi liền chào tiếng chị.

      nhân viên tiếp tân đáp tiếng: “Tổng giám đốc, đây là con nhà ai ạ? Xinh quá.”

      Cố Diễn Chi dắt tay tôi, tay khác cầm túi xách của tôi, nụ cười phảng phất mặt: “Nhà tôi. giống sao?”

      ta từ từ hé miệng, bộ dạng như muốn hỏi nhưng dám. Tôi được Cố Diễn Chi dắt tới chỗ thang máy, thời điểm quay đầu lại nhìn, ta vẫn đứng tại chỗ, sau lúc lâu, dường như đột nhiên phục hồi tinh thần lại, chợt cầm điện thoại di động lên bấm bấm trận điên cuồng.

      Cửa thang máy chậm rãi khép lại, tôi quay sang hỏi Cố Diễn Chi: “Chị ấy làm gì vậy?”

      : “ cần để ý đến ta.”

      “... Sao điểm này của lại đáng ghét như vậy.” Tôi ngửa đầu nhìn , “Tối hôm qua bảo tôi cần để ý bọn Diệp Tầm Tầm và Yên Ngọc, hôm nay lại bảo tôi cần để ý người kia, cứ theo lời , tôi cần để ý mọi người, vậy tôi phải để ý đến ai bây giờ?”

      Tôi có chút lớn tiếng, nụ cười mặt Cố Diễn Chi nửa phần cũng thay đổi. Mãi cho đến khi tôi xong, đột nhiên có hai ngón tay dài tới trước mặt, chút khách khí nắm chóp mũi tôi. Tầm nhìn trước mắt bị làm loạn, tôi nghe được tiếng cười khẽ: “Em chỉ cần để ý đến tôi thôi.”

      Tôi chưa kịp gì, thang máy đinh tiếng, từ từ mở ra. trung niên đứng ở bên ngoài, chào tiếng tổng giám đốc sớm, sau đó tầm mắt hướng tới tôi: “Đây là…”

      Cố Diễn Chi : “Đỗ Oản, em chào .”

      Tôi ràng thấy trong mắt đối phương lóe lóe: “Đây chính là Đỗ Oản sao?”

      Tôi : “Cháu chào ạ.”

      “...Ai, ai, tốt, tốt.” Bà ấy thất thần trong chốc lát, quay đầu hỏi Cố Diễn Chi: “Này, hôm nay Đỗ ở đây sao, tôi xuống tầng mang ít đồ ăn vặt lên đây nhé?”

      cần. Trong cặp con bé có bánh ngọt rồi.”

      Tôi vừa nghe thấy, lập tức cầm lấy cặp sách, mở khóa cặp ra, quả nhiên thấy chiếc bánh ngọt vị trái cây. Lập tức ngẩng đầu trừng : “ phải thể mang theo sao?”

      Cố Diễn Chi chậm rãi : “Trêu em chút cho vui thôi.”

      “.....”

      Những lời này của Cố Diễn Chi dẫn đến việc cả buổi sáng tôi thèm để ý đến . Cho tới bây giờ tôi chưa từng quá chuyên tâm làm bài tập như bây giờ, mặc dù bên tai thỉnh thoảng vẫn có mấy câu giữa Cố Diễn Chi với thư ký. Chuyên tâm như vậy kết quả chính là tốc độ làm bài tập rất nhanh, chưa tới hai giờ xong, sau đó tôi vừa ngồi ăn bánh ngọt vừa nghe cuộc bàn bạc giữa hai người họ.

      Nội dung cuộc thảo luận ban đầu rất nghiêm trang, phần lớn đều có liên quan đến công ty. Vậy mà lâu bắt đầu lạc đề, dần dần lạc đến những chuyện loạn thất bát tao. Tỷ như thư ký của Cố Diễn Chi với Cố Diễn Chi: “Đứa trẻ ở độ tuổi này đặc biết rất khó dụ dỗ, hơn nữa rất nhanh vào thời kỳ phản nghịch của tuổi trẻ. Đứa trẻ nhà tôi lúc đó cũng khiến tôi rất nhức đầu, động chút là trốn nhà ra , khiến tôi sứt đầu mẻ trán cảm giác ngày nào cũng như phải đánh giặc vậy.”

      Cố Diễn Chi : “Tôi biết có đứa trẻ cũng từng rời nhà trốn lần.”

      Tôi : “.....”

      Thư ký của Cố Diễn Chi suy nghĩ chút, lại : “Tôi nhớ có lần nghe chuyên gia về trẻ em , có lúc đánh đứa trẻ trận cũng phải là xấu. Lúc dạy dỗ con cái, đánh trận cũng là lần trị tận gốc. Nhất là thời điểm đặc biệt nghe lời, càng phải nghiêm nghị.”

      “Cái gì gọi là thời điểm đặc biệt nghe lời?”

      ví dụ như, chuyện với người lớn hay lớn hay thích va chạm, hoặc động chút là rời nhà trốn .”



      Tôi : “.....”

      Sau đó thư ký suy nghĩ chút, lại bổ sung: “Còn có lười học nữa, ăn mì ăn liền ăn cơm, quá nhiều.”

      Tôi : “.....”

      Cố Diễn Chi khẽ cười tiếng, hỏi: “Vậy lúc nào phải đánh?”

      Thư ký : “Mỗi lần như thế tôi đều đánh.”

      Tôi : “…..”

      Rốt cục tôi nhịn được nữa, nặng nề ho khan tiếng. Cố Diễn Chi quay mặt sang, mặt tôi chút thay đổi : “Tôi mệt rồi, muốn ngủ giấc.”

      xong tôi xoay người đến phòng có chữ phòng nghỉ ngơi bên cạnh. Điện thoại sau lưng Cố Diễn Chi vang lên, sau khi nhận máy giọng của Diệp Tầm Tầm lập tức truyền đến: “ Diễn Chi, nhân viên tiếp tân của chịu cho em lên lầu. Phiền toái xuống dưới đón em với.”

      Cố Diễn Chi : “Sao em lại tới đây?”

      “Em tuyệt giao với Yên Ngọc, bố mẹ em biết liền hung hăng phê bình em, sau đó em bỏ tới nhà tìm Đỗ Oản, nhưng quản gia cho em biết mọi người ở đây, cho nên em liền tới đây. Nghe định kèm Đỗ Oản học bổ túc? bận rộn như vậy, để em giúp .”

      Cố Diễn Chi : “ nghĩ là so với việc để em lên lầu, nên gọi điện thoại cho bố em hơn, để bọn họ đưa em trở về.”

      cứ thử làm như vậy .” Diệp Tầm Tầm vô cùng bình tĩnh , “Làm như vậy chờ xem ngày mai em dẫn theo Đỗ Oản rời nhà trốn . cũng biết khả năng rời nhà trốn của em rồi, Diễn Chi., em bảo đảm trong vòng ba ngày tìm ra được đến sợi tóc của bọn em đâu.”

      “.....” Cố Diễn Chi giương mắt nhìn thư ký, “Để con bé vào .”

      Hai phút sau, Diệp Tầm Tầm lên lầu. Sau lưng còn có rương hành lý . Sau khi bước vào phòng làm việc câu đầu tiên là: “ Diễn Chi, em ở nhà hai ngày, có được ?”

      Cố Diễn Chi chậm rãi : “ được.”

      Diệp Tầm Tầm : “Em mang Đỗ Oản rời nhà trốn .”

      Cố Diễn Chi chụp lấy tay ấy, bình tĩnh nhìn ấy: “Em có thể thử xem.”

      Diệp Tầm Tầm : “Em đấy.”

      Cố Diễn Chi : “ cũng . nghe em có câu danh ngôn là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, em có hai nơi bí mật, ở phía đông thành phố T, cái ở trung tâm thành phố. Em còn có ba chỗ khác có thể dựa vào, vốn là --- còn cần ra sao?”

      Diệp Tầm Tầm nhìn lúc, : “Sao lại như vậy hả?”


      Cố Diễn Chi cười : “Đỗ Oản mệt, từ sáng sớm em lăn qua lăn lại lâu như vậy, khẳng định cũng mệt rồi. Hai người bọn em có thể đến phòng nghỉ ngơi ngủ giấc, khi nào ăn cơm gọi.”
      Last edited: 6/1/16
      thư hồChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10.2:

      Diệp Tầm Tầm nghe xong, liền kéo tay tôi rời . Tôi có chút giãy giụa: “Ấy, từ từ , tôi muốn ngủ có được hay …”

      Lời còn chưa hết bị Diệp Tầm Tầm chặn miệng, trực tiếp nhét vào phòng nghỉ ngơi. Phanh tiếng đóng cửa lại, lỗ tai Diệp Tầm Tầm dính lên cánh cửa nhúc nhích. Tôi nhìn ấy lúc: “Cậu làm gì thế?”

      “Cậu giọng chút. Mới vừa rồi tớ nhìn thấy Đỗ Trình Sâm ở dưới tầng, tạm thời bảo vệ cho ta lên tầng. Chẳng lẽ cậu muốn gặp ta sao?”

      “Rốt cục cậu với Yên Ngọc thế nào rồi?”

      Hiển nhiên Diệp Tầm Tầm có chút nhịn được: “Từ nay về sau tớ muốn cậu nhắc tới tên ta nữa. Tớ muốn nhắc tới người này, khiến người ta cảm thấy phiền.”

      Tôi : “Tớ cảm thấy ấy đối với cậu vô cùng tốt. Tớ cảm thấy cậu như vậy là có chút tùy hứng rồi.”

      Diệp Tầm Tầm nâng mắt lên: “Hai từ tùy hứng này, là đặc quyền dành riêng của đứa trẻ. Sao ngay cả điều này mà cậu cũng biết hả?”

      “.....”

      Tôi còn chưa gì, ấy giơ ngón trỏ lên: “Suỵt, Đỗ Trình Sâm đến rồi. Cậu mau tới đây nghe .”


      Tôi đến đứng cạnh cánh cửa, nghe thấy Đỗ Trình Sâm sau khi tiến vào giọng vẫn trước sau như có chút tình cảm nào: “Giữa hai chúng ta cần phải khách sáo. Tôi muốn đưa Đỗ Oản trở về nhà họ Đỗ.”

      Cố Diễn Chi nhàn nhạt mở miệng: “Điều này e rằng được.”

      “Đỗ Oản là người của nhà họ Đỗ. Hai người bọn cậu phải người thân hay bạn bè, con bé ở đây rất kỳ cục.”

      có gì kỳ cục cả. Người là do tôi mang đến thành phố T, tôi phải có trách nhiệm với con bé.”

      “Đỗ Oản là em họ tôi, chuyện chiếu cố con bé là chuyện tôi phải làm. Cậu đưa Đỗ Oản đến thành phố T, là phúc khí của con bé rồi.”

      Giọng của Cố Diễn Chi chậm rãi, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Cha Đỗ Oản là Đỗ Tư Thành, là chú ruột cậu. Đỗ Oản là em họ cậu, quan hệ giữa tôi và cậu cũng nên có cái gì khác. Con bé sinh ra ở núi, có nghĩa là cả đời con bé nên sống ở đấy. Tôi thấy được, mang con bé tới đây phải là phúc khí của con bé, là bổn phận của tôi mà thôi. Nếu đưa con bé tới đây, cuối cùng tôi hy vọng con bé có thể sống tốt. Chẳng qua con bé ở nhà họ Đỗ năm nay, thân chưa cao thêm chút nào, so với lúc đầu còn gầy hơn chút, họ, tôi cảm thấy chiếu cố cho con bé chưa tốt.”

      Đỗ Trình Sâm trầm mặc hồi: “Cậu làm như vậy, là suy nghĩ cho tình cảnh của tôi. Cậu muốn đem danh nghĩa bảo hộ em họ cho cậu, có nghĩ đến hay là có liên quan đến danh dự của tôi? Người khác sau này chỉ chỉ chỏ chỏ vào nhà họ Đỗ, cậu nghĩ tôi phải xử lý như thế nào đây?”

      Cố Diễn Chi ôn hòa mở miệng: “Tôi thể vì chút mặt mũi của cậu, làm trễ nải việc tôi mang trở về. Đỗ Oản tại mới mười hai tuổi, con bé vẫn là đứa trẻ. Ở cái tuổi này, vốn là lăn qua lăn lại cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng tại con bé càng thêm hiểu chuyện hơn so với năm trước. Con bé từ nhà họ Đỗ chạy đến, chưa xấu về cậu câu nào. Con bé nhẫn nại đến mức này cũng dễ dàng gì.”



      Đỗ Trình Sâm : “Sau này tôi để ý đến ấy nhiều hơn.”

      “Tôi cho là Đỗ Oản còn tin tưởng lời của cậu nữa.”

      Đỗ Trình Sâm im lặng chốc lát, : “Tôi thể đem quyền giám hộ giao cho cậu được.”

      “Tôi vốn cho là dượng di truyền cho cậu chút gen nào của dượng, Đỗ Trình Sâm.” Giọng của Đỗ Trình Sâm đột nhiên trở nên lạnh nhạt, “Trước kia ông thiếu Đỗ Tư Thành những thứ tài sản kia, cậu muốn thay mặt ông trả món nợ thôi cũng đến nữa. Dù sao cũng là nợ cũ của mấy thập niên trước, cha Đỗ Oản lúc ấy hề muốn nữa, mọi người cũng đến nữa. Nhưng cậu cũng nên lạnh nhạt với Đỗ Oản, con bé mặc dù vẫn là đứa trẻ, nhưng rất thông minh, cái gì cũng hiểu. Cậu làm như vậy, chẳng lẽ muốn chờ sau này con bé lớn lên, lại giống dượng với Đỗ Từ Thành?”

      Đỗ Trình Sâm nhất thời gì.

      Diệp Tầm Tầm đụng tôi cái, thấp giọng : “Cố Diễn Chi đối với cậu tốt hơn rất nhiều so với Yên Ngọc tốt với tớ.”

      “Tớ cảm thấy Yên Ngọc đối với cậu vô cùng tốt.”

      “Cậu lựa chọn tốt. Người trẻ tuổi trong hội cũng chỉ có Cố Diễn Chi là đáng tin nhất, còn lại Giang Yến Nam và Sở Dục người xảo trá, người lừa đảo, người họ Yên cái gì đó khỏi phải , lạnh nhạt cứ như toàn bộ thế giới thiếu nợ ta vậy. Cậu biết , trước hôm cậu rời nhà trốn , Cố Diễn Chi tìm tới tớ, gọi điện hỏi tớ cậu đâu, tớ làm sao biết là cậu đâu được, ta làm như tớ là chó hay sao ấy?”

      “... Tối qua khi cậu bỏ chạy, Yên Ngọc cũng lập tức đuổi theo đúng ?”

      ta? ta đuổi theo dạy dỗ tớ trận, Cố Diễn Chi chưa từng giáo huấn cậu sao? Ngày hôm qua tớ nghe Giang Yến Nam , cậu vừa mất tích ở sân tennis, mặt Cố Diễn Chi chạy tìm, mặt lại gọi điện thoại cho tòa soạn, trực tiếp muốn chiều hôm đó tăng trang báo, thông báo tìm người. Còn nếu tìm ra mai tiếp tục đăng. Đây chính là chiếm cả trang báo chỉ để tìm người, thị trưởng cũng được hưởng đãi ngộ như vậy đâu, làm cho tổng biên tập báo chiều như muốn khóc, nhưng là có biện pháp in vẫn phải in. Kết quả in nửa nghe tìm thấy cậu, làm cho tổng biên tập báo chiều lại khóc lớn thêm trận nữa.”

      “.....”

      Diệp Tầm Tầm thở dài: “Cố Diễn Chi ở thành phố T là người đàn ông độc thân kim cương. Tài mạo, năng lực, gia thế hết thảy đều hoàn hảo, Đỗ Oản, cậu phải cố gắng lên.”

      “… Cố gắng lên làm cái gì?”

      “Cố gắng cường hôn ta bàn làm việc! Tỏ tình! Sau đó ta là của cậu!”

      Diệp Tầm Tầm thấp giọng đến nửa, đột nhiên ngập ngừng. Nhìn kỹ vẻ mặt tôi chút, mặt từ từ ra cảm giác thích thú.

      lát sau, ấy thử thăm dò mở miệng: “... Đỗ Oản, cậu, chẳng lẽ thích Cố Diễn Chi ?”

      “.....”

      Diệp Tầm Tầm đột nhiên trở nên hết sức nghiêm túc: “Tớ cảnh cáo cậu nhé Đỗ Oản, lời vừa rồi của tớ chỉ là vui đùa chút thôi. Đây đều là Yên, Sở Dục bọn họ thường hay giỡn. Tớ cũng hay bị giỡn như vậy. Nhưng cậu vẫn phải cố gắng giữ tỉnh táo, ngàn vạn lần đừng thích Cố Diễn Chi. Cậu mà như vậy, ngày sau nhất định có ngày sống bằng chết đó.”

      Hết chương 10.
      Last edited by a moderator: 29/12/15
      thư hồChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11:

      Đến khi tôi hai mươi tuổi nhớ lại quá khứ, những câu này của Diệp Tầm Tầm, chỉ có thể là minh minh chi trung tự hữu thiên định*.

      *Minh minh chi chi trung tự hữu thiên định: tất cả mọi việc đều được trời an bài, sắp đặt (đại khái thế :p)

      Nếu Diệp Tầm Tầm biết câu của mình lại trở thành câu sấm như thế, có lẽ năm đó tự nhận là có thể tiên đoán trước nhiều chuyện như vậy. Nhưng hồi bé ai cũng luôn hy vọng chính mình có thể trở lên cường đại mà thần bí, tiên đoán trước cũng được coi là loại cường đại mà thần bí. Diệp Tầm Tầm là người như thế nào lại càng bỏ qua cơ hội như vậy. Bởi vậy nên dẫn đến việc ấy từng tiên đoán rất nhiều chuyện. Hơn nữa quả thực mồm con quạ của ấy trúng chuyện.

      Ví dụ như ấy từng Sở Dục tính cách hoa tâm như vậy, ngày lẽ trời luân hồi, khiến ta vì mà sứt đầu mẻ trán vạn kiếp bất phục. Đối với lời tiên đoán này của ấy, Sở Dục từng tỏ ra buồn cười, nhưng năm trước quả thực có tên Kiều Kiều xuất , cũng quả thực tại đêm mùa xuân năm nay, Sở Dục phải chạy xe 200 dặm trong thành phố, chỉ vì ngăn cản Kiều Kiều tự sát, cuối cùng lại gặp tai nạn ở ngã rẽ, hôn mê đến nay chưa tỉnh; ví dụ như Diệp Tầm Tầm từng chung quy ấy với Yên Ngọc cũng thể ở cùng chỗ, nhắc nhắc lại câu này rất nhiều lần, và là năm Diệp Tầm Tầm mười chín tuổi, Yên Ngọc rời khỏi thành phố T, đến năm nay Diệp Tầm Tầm cùng người khác kết hôn cũng trở về; ví dụ như Diệp Tầm Tầm từng tôi thích Cố Diễn Chi, ngày nào đó gặp cảnh sống bằng chết, mà lại đúng là như vậy.

      Tôi vốn cho là, sống bằng chết theo lời Diệp Tầm Tầm, chẳng qua là lúc trước tôi vụng trộm thích Cố Diễn Chi, mà khi đó biết, lòng tôi bách chuyển thiên hồi*. Thầm mến có rất nhiều màu sắc, thất vọng mà chờ mong, nếu như thế này gọi là sống bằng chết, chỉ cần kết cục vẫn là ở bên cạnh nhau, dù sao vẫn đáng. Nhưng tôi lại nghĩ tới sống bằng chết quả thực chính là sống bằng chết, lúc nào cũng tàn nhẫn, thể che dấu được bất cứ cái gì.

      *Bách chuyển thiên hồi: trăm lần nghĩ ngợi.

      Nhưng nghĩ lại, nếu câu đều trở thành câu sấm như thế, như vậy ông trời đều cực kỳ tàn nhẫn đối với những người khác, tự nhiên đối với tôi cũng tàn nhẫn như vậy. Tóm lại chẳng qua là tôi có chút cam lòng thôi.

      Dien/dan/le/quy/don

      Chỉ là giờ nghĩ đến, tôi vẫn cảm thấy, thích Cố Diễn Chi, thực chuyện quá dễ dàng.

      Ngày đầu tiên tôi nhìn thấy , liền biết là người thích trêu đùa, lại vừa ôn nhu, ung dung, xinh đẹp như ngọc. Từ đó trong những năm tháng về sau, dần dần chỉ còn nhớ những ưu điểm của . có khả năng xử lý hoàn hảo tất cả mọi chuyện, thường thưởng mỉm cười, ung dung thản nhiên, có lúc nào cau mày. rất có tài nấu nướng, giỏi nhất là món bò bít tết mà ai may mắn từng được thưởng thức nhớ mãi quên. chút để ý, lại trầm ổn cường đại, khiến người ta cảm thấy an toàn khi dựa vào . người như vậy, mặc dù ghen tị nhưng lại vô pháp mà nảy sinh lòng mến.

      Ngày đó cạnh cánh cửa của phòng nghỉ, Diệp Tầm Tầm hỏi tôi có thích Cố Diễn Chi . Tôi dùng hai giây thay đổi lòng mình nhanh, ngay sau đó hồi phục lại, tôi phủ nhận cách nhàng bâng quơ: “ phải trước kia cậu thích người là chuyện vô cùng vất vả sao? Tớ chờ người ta thích tớ trước , sau đó tớ mới thích lại. Cho dù là Cố Diễn Chi, cũng vẫn phải như thế thôi.”

      Diệp Tầm Tầm : “Suy nghĩ của cậu là chính xác đấy, đáng khen ngợi. Nhưng chỉ đúng hai câu đầu tiên thôi. Trước đến việc Cố Diễn Chi có thích cậu hay , ta mà thích người á, tớ cảm thấy ngày đó xảy ra.”

      “…Vì sao?”

      Diệp Tầm Tầm ôm đầu ngồi ngay bên cánh cửa, thở dài cùng với lời thành khẩn: “Tớ từ tới lớn, chưa từng thấy Cố Diễn Chi thích ai cả. Điều này cho thấy cho dù ta đến nay hai mươi hai tuổi, cũng chưa có mối tình đầu nha. Mà theo lời Giang Yến Nam , thậm chí Cố Diễn Chi còn chưa từng thầm mến ai. ta đối đãi với tất cả mọi người đều như nhau, đều là dạng phiến lá dính thân. Mấy năm nay việc duy nhất ta làm là nhảy lớp và nhảy lớp, thời điểm hai mươi tuổi học xong trở về nước, ngành nào ta cũng thử qua rồi, năm nay lại tiếp nhận Cố thị thay bác Cố cơ thể tốt. Trừ bỏ những thứ này ra, ta làm chuyện gì khác cả. Cậu cảm thấy người như vậy, có khả năng động tình ? Tớ cảm thấy ta căn bản thiếu dây thần kinh tình cảm rồi.”

      Tôi : “ tại đúng là ấy có bạn rồi mà.”

      “Ai? Tại sao tớ lại biết?”

      “Là chị họ cậu, Diệp Căng.”

      Khóe mắt Diệp Tầm Tầm lộ ra nụ cười lạnh: “Chị ta? Điều đó là có khả năng. Diệp Căng theo đuổi Cố Diễn Chi bao nhiêu năm nay, theo đuổi được lúc nào vậy. Theo tớ chị ta rất ương bướng, ràng người ta thích chị ta, lại còn cố quấn quít người ta. Con phải có tự tôn của riêng mình có được hay , chỉ có thể ném cái danh dự mà người ta theo đuổi, làm sao có thể lại theo đuổi danh dự bị người ta ném được. Mặc dù thích người đến mức nào, cũng vẫn phải để lại cho mình con đường sống mới được. Chiếm thế thượng phong chút như vậy, đại đa số thời điểm đều có gì xấu cả. Rụt rè là sát chiêu của con , là chuyện thỏa đáng và thoải mái nhất. Đàn ông thích cậu, cũng phải là chồng cậu, vứt bỏ mới là đúng đạo lý.”

      Tôi : “Nhưng Diệp Căng là do chính Cố Diễn Chi thừa nhận.”

      “Chính ta thừa nhận sao? Kết hôn còn có thể ly hôn nha.” Vẻ mặt Diệp Tầm Tầm cho là đúng, “Tớ đoán nhất định là Cố Diễn Chi bị chuyện gì đó làm phiền, mới lấy Diệp Căng ra làm lá chắn thôi. Nếu có thể Cố Diễn Chi bị Diệp Căng làm phiền, đành sử dụng chiêu rút củi dưới đáy nồi. Nếu tin cậu cứ chờ xem, quá hai tháng, khẳng định chia tay.”

      “... Cậu về chị họ của mình như vậy sao?”

      “Có cái gì được. Chị ta cũng phải người nào của tớ.” Diệp Tầm Tầm vươn tay, vỗ vỗ vai tôi , “Bất quá lại, bộ dạng Đỗ Oản cậu xinh đẹp như vậy, lại ngoan như vậy…”

      “Đợi chút,” tôi ngắt lời ấy, “Lời này từ miệng cậu ra tớ cứ cảm thấy có chỗ nào đó đúng…”

      Dđlquydon

      Diệp Tầm Tầm tự động bỏ qua lời tôi, tiếp: “Tóm lại mặc kệ là bởi vì sao, tớ rất ít khi thấy Cố Diễn Chi để ý ai như đối với cậu cả. chừng mấy năm này ta sống thanh tâm quả dục, là bởi vì mình cậu đấy? Cái này cũng thuyết phục lắm, đúng ? Cho nên tại cậu sống chung nhà với ta, có cơ hội phải biết nắm cho chắc, gần quan được hưởng lộc mà.”

      Tôi nhìn ấy lúc, : “Cậu đùa mình đúng ?”

      Diệp Tầm Tầm lưu loát gật gật đầu, : “Cậu có thể nhìn ra được là giỏi nha.”

      “…..”

      Chỉ là, thích là loại tâm tình, giống như ngọn đèn, tùy thời có thể điều tiết độ sáng, tùy thời có thể tắt bật công tắc. Diệp Tầm Tầm từng tùy tiện như vậy, năm nay khi ấy gả , vẫn như mọi người mà khóc đến thể kiềm chế được; thời điểm khi tôi xử lý vấn đề của mình, lòng tôi vẫn luôn rối như mớ bòng bong, mờ mịt.

      Đầu tiên, tôi dùng thái độ như bàn luận về thời tiết, làm bộ như cực kỳ tùy ý hỏi Diệp Tầm Tầm học sâu biết rộng, thích người là cảm giác gì. ấy nghĩ nghĩ, : “Lúc nào cũng cảm thấy toàn thân ta phát sáng, giống như thiên sứ vậy.”

      “… Cậu còn ví dụ nào khác ?”

      Diệp Tầm Tầm khoang tay trầm tư chút. Động tác y hệt của Yên Ngọc, cơ hồ sai biệt gì mấy. Sau khắc, ấy : “Hoặc là giống con đom đóm?”

      “…..”

      Rốt cục tôi ý thức được phải cái gì Diệp Tầm Tầm cũng biết. Mặt tôi chút thay đổi tính toán rời , lập tức bị ấy bắt lấy tay áo: “Được rồi, tớ với cậu cùng nhau chuyện. Hai người như hai bó đuốc trong bóng tối, thời điểm thích đối phương, lúc nào cậu cũng cảm thấy cậu nhu hòa, ta cũng nhu hòa. Chờ đến khi cậu thực người, lúc nào cậu cũng cảm thấy ánh sáng của cậu đều dành cho đối phương, cậu dần dần ảm đạm , cho đến khi cậu tan vào trong bóng tối vô tận, chỉ còn mình ta rực rỡ chói mắt.”

      ấy xong lòng đầy mong đợi nhìn tôi: “Cậu nghe có hiểu ?”

      Tôi : “ hiểu lắm.”

      hiểu là được rồi.” Diệp Tầm Tầm cảm khái , “Tớ cũng hiểu. Đây là người khác cho tớ biết, đến bây giờ tớ còn chưa hiểu thấu đáo đâu.”

      “.....”

      Chuyện đó bị chúng tôi bỏ quên lâu, cho đến năm trước Diệp Tầm Tầm khi thử váy cưới, ấy soi gương nhìn chính mình lúc, đột nhiên hỏi tôi: “Cậu còn nhớ câu chuyện hai bó đuốc tớ từng kể ? Kỳ giải thích như thế rất khó hiểu, càm giác chân chính người chỉ có .”

      ấy chỉ vào vị trí ngực mình, hời hợt : “Chính là chỗ này lúc nào cũng đâu. Trừ bỏ cái này ra, liền còn gì nữa.”

      Lời Diệp Tầm Tầm lúc nào cũng rất chuẩn, tự nhiên những lời này cũng ngoại lệ. Chỉ là khi ấy còn chưa tổng kết câu của mình, tôi cũng cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác đau đớn.

      Sau khi tôi hỏi Diệp Tầm Tầm cảm giác thích người, lại lấy hết dũng khí hỏi Cố Diễn Chi. Chỉ là mặc dù tôi chuẩn bị đầy đủ, thời điểm gặp Cố Diễn Chi, vẫn là chịu nổi đùa giỡn. Khi đó ở trong sân tưới nước cho cây bạch quả, tay áo xắn lên, lộ ra non nửa cánh tay, bên chỉ huy tôi : “ lấy cái cuốc lại đây.”

      Tôi đứng im trong phút chốc, vẫn là tình nguyện chạy lấy, đem cuốc chạy đến. Sau khi đưa tới, cầm thùng nước trống trơn đưa cho tôi: “Giao cái này cho quản gia.”

      “…..”

      Tôi chỉ đành biết nhận lấy thùng nước, quay vào nhà giao cho quản gia. Thời điểm quay lại thấy Cố Diễn Chi đào tơi đất xung quanh cây bạch quả, với tôi: “ lấy chiếc kéo ra đây.”

      “…..”

      Tôi chỉ có thể quay trở lại nhà, hỏi quản gia rồi đem kéo cắt tỉa nhánh hoa lấy ra. Sau đó tôi đứng bên cạnh đợi lúc, thời điểm Cố Diễn Chi hoàn tất chỉnh sửa cây tường vi bên tường, đứng lên, với tôi: “Kêu quản gia xách hai thùng nước qua đây.”

      Rốt cục tôi thể nhịn được nữa mà bạo phát: “Tôi mới muốn !”

      quay đầu lại, liếc nhìn tôi, hơi hơi nhíu mày: “Vì cái gì mà ?”

      “... Tôi có bài văn biết viết, cần trợ giúp.” Tôi , “ xem tôi đứng ở chỗ này chờ lâu như vậy, thể dừng lại chút nghe vấn đề của tôi sao?”

      Dienndannleequyydonn

      cười tiếng, hỏi tôi: “Viết văn về cái gì?”

      Tôi lấy lại bình tĩnh, : “Đề bài là “Cảm giác thích người”.”

      “Giáo viên ngữ văn giao cho các em đề bài như vậy?”

      Tôi ngửa mặt nhìn , : “A.”

      nhàn nhạt : “Em thử a cái nữa xem.”

      “… Được rồi, đây quả thực phải là bài viết ngữ văn.” Tôi dựa theo phương án thứ hai rất nhanh chữa lại, “Chỉ là tôi nhìn thấy rất nhiều nam sinh theo đuổi Diệp Tầm Tầm. Bọn họ đều bọn họ đều cực kỳ thích Diệp Tầm Tầm, tôi cảm thấy tôi cũng rất thích Diệp Tầm Tầm. Nhưng là tôi hoàn toàn nghĩ đến là viết thư tình cho Diệp Tầm Tầm. Cho nên, tôi mới thỉnh giáo , cảm giác bọn họ thích Diệp Tầm Tầm rốt cục là cảm giác gì? cũng viết thư tình cho người khác như vậy sao?”

      Hết chương 11.
      Last edited by a moderator: 29/12/15
      Hoaithao, Dung Nguyễn 1995Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :