1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 132+133

      "Vậy... Tôi với bọn họ chút."

      Lãnh Tiểu Dã chầm chậm buông tay Hoàng Phủ Diệu Dương ra, dám nhìn thẳng vào mắt .

      Tuy dối, nhưng cũng phải là người thích dối.

      Nếu người này đối xử bạo tàn với , ngày nào đó, phải lừa đến nỗi sống chết như thế nào cũng thèm quan tâm.

      Nhưng, lại như vậy, khiến cảm thấy chột dạ.

      Tuy thành công lừa gạt Hoàng Phủ Diệu Dương, nhưng tâm trạng lại được thoải mái.

      Lãnh Tiểu Dã rời khỏi Hoàng Phủ Diệu Dương, từng bước đến cạnh Dạ Phong Dương.

      Để ý thấy hơi cân nhắc, dám nhấc chân trái, Hoàng Phủ Diệu Dương nhăn mày lại.

      "Đứng lại!"

      Nghe thấy giọng Hoàng Phủ Diệu Dương, trong lòng Lãnh Tiểu Dã bỗng thắt chặc lại.

      ... hối hận, biết giả vờ sao?

      dừng bước, xoay người, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Chỉ thấy bước đến, cởi tây trang của mình ra, vài bước đến cạnh , vươn tay đem com lê choàng lên hông , dùng hai tay áo cột lại, lập tức trở thành chiếc quần che chắn lại đôi chân dài bị lộ ra ngoài của .

      Lãnh Tiểu Dã thở hơi, còn tưởng thế nào, ra chỉ là lại khởi động 'độc nhất vô nhị chiếm hữu'.

      vừa thả lỏng xuống, cánh tay Hoàng Phủ Diệu Dương đưa qua, đỡ lấy thân thể .

      "... Làm gì..."

      Lãnh Tiểu Dã theo bản năng muốn mở miệng, như lời chưa thành câu, cả người liền bẫng, bị bế ngang từ dưới đất.

      ngẩng mặt lên, lập tức bắt gặp khuôn mặt .

      Sắc mặt Hoàng Phủ Diệu Dương vô cùng dịu dàng, giọng mềm mại.

      "Chân em bị thương, để tôi bế em ."

      muốn bế ?

      Vậy làm sao có thể thảo luận được với Dạ Phong Dương bây giờ?

      "Nhưng..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhấc chân về phía trước, giọng bá đạo khôi phục lại như ngày thường.

      " được từ chối."

      Trong lòng Lãnh Tiểu Dã cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải dựa vào vai , sau đó nhìn Dạ Phong Dương phía sau , dùng ánh mắt bảo mau mau nghĩ cách.

      Ôi, tiếc rằng, lúc đó độ ăn ý giữa và Dạ Phong Dương lại cao, cũng tên kia có nhìn thấy nháy mắt .

      Dạ Phong Dương nháy mắt ra hiệu, rồi nhìn vào cặp mắt nhấp nháy của Lãnh Tiểu Dã, lại nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương ôm , tuy biết người đàn ông này là ai, nhưng cũng có thể đoán được quan hệ của hai người này hề bình thường.

      Vừa rồi, hai người vô cùng thân mật như cặp tình nhân, nhưng lúc mới xông vào, bộ dáng Lãnh Tiểu Dã lại giống như cự tuyệt, rốt cuộc, hai người này xảy ra chuyện gì?

      Lãnh Tiểu Dã liên tục nháy mắt ra hiệu với Dạ Phong Dương, vài người khỏi toilet.

      Trở lại sòng bạc, Hoàng Phủ Diệu Dương ôm lên thẳng tầng ba, Lãnh Tiểu Dã ôm cổ , lén lút ra hiệu với Dạ Phong Dương đằng sau.

      Dạ Phong Dương nhanh chóng bước hai bước, vươn tay ra trước cầu thang ngăn cản Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Thực xin lỗi, tiên sinh, ngài chỉ có đưa ấy tới đây thôi, phía là phòng làm việc, ngài thể vào được."

      Vô cùng hoàn hảo!
      Trong lòng Lãnh Tiểu Dã vô cùng khen thưởng Dạ Phong Dương, đồng thời mở miệng phối hợp, "Diệu Dương, đến bàn kia chờ tôi, lát nữa chúng ta lại chơi tiếp."

      xong, nhảy xuống khỏi người .

      Bàn tay , đỡ lấy cánh tay .

      "Chờ chút." Lãnh Tiểu Dã có chút bận tâm quay lại, Hoàng Phủ Diệu Dương giơ tay xoa đầu , cẩn thận giúp sửa lại cổ áo, "Đừng sợ, nếu bọn họ dám động tới sơi tóc của em, tôi khiến tất cả bọn họ chôn sống với em."

      Câu này, chỉ an ủi , cũng muốn cho những người bảo vệ nghe.

      Giọng Hoàng Phủ Diệu Dương lớn , cũng hề có ý định uy hiếp hay càn quấy tí nào.

      Ngược lại, thanh của vô cùng bình tĩnh, giống như chỉ "Thời tiết hôm nay đẹp."

      Nhưng, chính vì bình tĩnh đó, lại để lộ dòng sóng ngầm bá đạo.

      Vài người bảo vệ giễu cợt, đồng tử Dạ Phong Dương cũng rụt lại, nặng nề nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương.

      người đàn ông, đứng thuyền của người khác, trước mặt lại là đối thủ của mình, nhưng vẫn còn có thể được câu đe dọa bình thản như vậy.

      Hoặc đạt trới mức độ quá ngốc rồi, hoặc tuyệt đối là người có quyền lực.

      giống bọn bảo vệ, chỉ coi Hoàng Phủ Diệu Dương là thằng ngốc, người đàn ông trước mặt này, ràng cho thấy là loại người thứ hai.

      , rốt cuộc là?

      Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi, "Tôi biết rồi... Tôi trước đây."

      "Được." Hoàng Phủ Diệu Dương buông tay ra.

      Dạ Phong Dương nâng tay phải lên, "Mời!"

      Lãnh Tiểu Dã bước lên bậc thang, hết câu thang, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng, hai tay bỏ vào túi, tầm mắt dừng người .

      Tư thế kia, dường như thấy hơn ngàn năm rồi, nếu có nhìn thêm ngàn năm vẫn vậy thôi, chẳng có gì thay đổi.

      Lãnh Tiểu Dã giật mình, giơ tay lên, vẫy tay với

      Vốn muốn thêm câu "Tôi lập tức quay lại", nhưng nghĩ lại, rốt cuộc vẫn nuốt trở lại.

      , đành lòng lừa .

      chàng này tuy rất bá đạo thêm chút biến thái, nhưng đôi khi lại giống như đứa trẻ, xem lời dối của như lời lòng.

      Dạ Phong Dương lập tức đưa Lãnh Tiểu Dã tới phòng làm việc.

      Vài người bảo vệ liếc nhau, người trong đó nở nụ cười mập mờ tới trước mặt Lãnh Tiểu Dã.

      "Tiểu thư, cỡi !"
      "Cỡi gì cơ?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.

      người bảo vệ khác cười rộ lên, "Đương nhiên là cởi quần áo rồi, nghĩ xem, nếu chịu cởi đồ, làm sao chúng tôi có thể kiểm tra xem, có giấu bài ở đâu .

      "Nếu , để tôi cởi giúp , thuận tiện, xem có giấu bài ở chỗ nào đó ..."

      ...

      Nhìn thấy đám người này càng lúc càng bỉ ổi, Dạ Phong Dương trầm giọng .

      "Câm miệng! Mau kêu phục vụ nữ đến đây."

      Mặc dù Dạ Phong Dương lên thuyền được bao lâu, nhưng vẫn được ông chủ coi trọng, vài người bảo vệ rất bất mãn với , nhưng lại dám biểu ra ngoài, lúc này cũng vậy, bọn chúng dám thêm gì nữa, lập tức giận dữ bỏ .

      Dạ Phong Dương đặt tay lên bàn, nhìn bọn chúng ra khỏi cửa, lập tức tới khóa cửa lại.

      Sau đó xoay người, kéo ghế cho , "Ngồi ."

      Lãnh Tiểu Dã thả lỏng ngồi lên ghế, cười tiếng, "Tốt, tệ, ngờ lại là người có quyền như vậy nhỉ?"

      Dạ Phong Dương ừ hử gì, nhún vai cái, "Chân thế nào rồi?"

      " sao, cẩn thận giẫm phải thủy tinh, mau khỏi thôi mà." Lãnh Tiểu Dã hời hợt câu, sau đó liền hỏi , " tra được cái gì rồi sao?"

      "Trước mắt có tiển triển gì cả, ông chủ thực vẫn chưa xuất , sòng bạc vẫn kinh doanh bình thường, đến tận bây giờ bọn chúng vẫn chưa mở buổi đấu giá." Tầm mắt Dạ Phong Dương rơi lên người , "Người đàn ông kia, là loại người như thế nào?"
      Dunghyt97, Chris, thùy trang4 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 134+135

      " ấy..." Lãnh Tiểu Dã dựa vào ghế, buông lỏng tay, "Hoàng Phủ Diệu Dương."

      "Hoàng Phủ Diệu Dương?" Dạ Phong Dương hề cảm thấy quen thuộc với cái tên gọi này.

      "Tôi nghĩ, chắc chắn biết được cái tên khác của ấy." Lãnh Tiểu Dã nhún vài cái, "King. Amanda. Đặc Lôi Toa!"

      người bình tĩnh như Dạ Phong Dương, thế mà lại khiếp sợ khi nghe thấy cái tên này, " ta là con trai của nữ đại công tước Đặc Lôi Toa sao?"

      Lãnh Tiểu Dã gật đầu.

      Dạ Phong Dương do dự lát, "Thế tại sao ta lại có mặt chiếc thuyền này?"

      Lãnh Tiểu Dã vươn tay che trán, "Có trời mới biết."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhất định biết lên con thuyền này, cho nên việc có mặt ở đây chắc chắn phải vì , tuy hai người cùng nhau làm chuyện thân mật, nhưng Lãnh Tiểu Dã hiểu về người đàn ông này.

      "Nếu vậy..." Dạ Phong Dương kéo ghế đến gần , "Tôi cũng cần phải giấu gì nữa, bên chúng tôi tra được số tài liệu, cho thấy từng có hàng hóa cấp B, được bán tại thủ đô nước A."

      Lãnh Tiểu Dã lập tức căng thẳng, " nghi ngờ Hoàng Phủ Diệu Dương?"

      Vẻ mặt Dạ Phong Dương vô cùng bình tĩnh, "Trừ ra, tôi nghi ngờ tất cả những người có mặt chiếc thuyền này. Tôi tham gia vào vụ án này những năm gần đây, cuối cùng cũng có thể lên được chiếc thuyền này, theo như tôi tìm hiểu, 'K' có mặt tại đây."

      " 'K'?"

      "Tổ chức này chính là do ta phụ trách, nghe ta rất thích bài bạc, cho nên ta mới lấy con bài lớn nhất là 'K' đặt cho mình, trong tổ chức, ta cũng được gọi là 'vua'." Dạ Phong Dương bỗng nhiên hơi trầm xuống, "Vừa khéo, cái tên này hoàn toàn trùng khớp với tên tiếng của Hoàng Phủ Diệu Dương."

      'King' chỉ là vua, còn là con bài lớn nhất trong bộ bài poker.

      Điều này, đương nhiên Lãnh Tiểu Dã hiểu biết rất .

      Chẳng lẽ, Hoàng Phủ Diệu Dương chính là 'K' sao?!

      ", có khả nắng." lập tức phủ nhận.

      " xác định chứ?" Dạ Phong Dương hỏi.

      "Tôi..." Lãnh Tiểu Dã nghẹn lời, sau đó nghiêm túc ngẩng mặt lên, "Tôi có số việc cho biết, thực ra, tôi cũng là trong những bị đấu giá trong ngày hôm đó."

      Sau đó, đem chuyện mình bị bán cho nghe, đương nhiên, lượt bỏ những tình tiết mờ ám với Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Dạ Phong Dương gật đầu, "Vậy đây chính là lý do lần trước xuất tại Jamaica."

      "Hoàng Phủ Diệu Dương từng , tôi được ấy mua với giá triệu, hơn nữa, lúc tôi xuất tại nhà An Nhạc, ấy lại tới trễ hơn tôi, nên có khả năng ấy chính là người giết An Nhạc được. Nếu , ấy đưa An Nhạc đến bệnh viện..."

      Dạ Phong Dương đánh gãy lời của , "Nếu ta dối sao?"

      Lãnh Tiểu Dã nghiêm túc , "Tôi cảm thấy, ấy cần thiết phải dối, bởi chính bản thân ấy sợ tôi chạy trốn, nên việc gì phải dối với con mồi như tôi, đó phải là tính cách của ấy."

      Dạ Phong Dương gì, chỉ chăm chú nhìn vào ánh mắt .

      " thích ta, đúng ?"

      "Tôi... Tôi đương nhiên thích rồi." Lãnh Tiểu Dã lập tức , "Vừa rồi tôi làm vậy chỉ vì muốn thảo luận chút với , nghĩ lại phiền phức như vậy, Dạ Phong Dương, phải nghi ngờ tôi đấy chứ?"

      "Tiểu Dã!" Thấy hồi hộp, Dạ Phong Dương hơi giơ khóe môi lên, " đừng hiểu lầm, đây chỉ là bệnh nghê nghiệp thôi, tôi chỉ hi vọng, có thể đặt chuyện tình cảm sang bên, chú tâm vào công việc hơn. Quả tật, rất đúng, nhưng, trong mắt tôi, Hoàng Phủ Diệu Dương có vô số lý do để dối ."

      Dạ Phong Dương khoanh tay trước ngực, bình tĩnh tiếp.

      " có người nào dám ra tội ác của mình, nhất là 'K', theo như tôi biết, ta gian xảo hơn hồ ly, mạnh mẽ hơn cả những con sói. Về chuyện có phải được Hoàng Phủ Diệu Dương mua hay , đây chỉ là lời của ta, trong mắt tôi, cái chết của An Nhạc cũng tràn đầy nghi ngờ, và Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ xuất kém nhau vài phút, cảm thấy chuyện trùng hợp này rất kỳ lạ sao..." tới đây, nhúng vai cái, "Thực ra, chính cũng có nhiều thắc mắc, nhưng chẳng qua, lại để ý đến nó, hoặc cũng có thể... muốn thừa nhận nó mà thôi."

      Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ.

      Theo như quan điểm của Dạ Phong Dương, quả Hoàng Phủ Diệu Dương có rất nhiều điểm đáng nghi.

      bị người khác bắt , nhưng lại xuất giường , vừa đúng lúc, chiếc du thuyền của cũng nằm vùng biển quốc tế Ca-ri-bê, tới nhà An Nhạc, cũng vừa lúc có mặt tại đó.

      Bây giờ, lên chuyến thuyền này, lại lần nữa ở đây.

      Tên tiếng của là 'King', kẻ đứng đầu tổ chức cũng tự xưng mình là 'vua', và lấy tên con bài 'K' đặt cho mình.

      Chuyện này đều là trùng hợp sao?

      có đáp án.

      Quả , rất tin tưởng Hoàng Phủ Diệu Dương, nhưng đều dựa vào cảm giác.

      Cảm giác là gì cơ chứ?

      Lúc , cùng ba dự hội thảo trinh sát, tại đó bọn họ từng —— cảm giác chính là kẻ địch lớn nhất.

      Vậy, chẳng lẽ thực là 'K' sao?

      Lãnh Tiểu Dã nhíu mày.

      Tuy rât ghét chàng kia, quá phiền phức, nhưng vẫn hy vọng là 'K'.

      Bên ngoài, tiếng gõ cửa vang lên.

      Dạ Phong Dương dùng tay ra hiệu với , rồi lập tức đứng lên, "Vào ."

      hầu tới, " Dương, ngài tìm tôi sao?"

      Dạ Phong Dương hất cằm về phía Lãnh Tiểu Dã, "Lúc soát người ta chút, tôi muốn biết, ta có gian lận hay .Tiểu thư, mời vào toilet."

      "Tôi cho biết, sau khi lục soát xong, phải xin lỗi tôi!" cảnh cáo Dạ Phong Dương câu, rồi lười biếng đứng dậy, theo hầu vào toilet, để mặc đối phương lục soát.

      Người hầu đương nhiên thể lục soát thuyền, lúc sau, ra khỏi toilet, nhàng lắc đầu với Dạ Phong Dương, ý hề gian lận.

      "Thế nào, mau xin tôi chứ?" Lãnh Tiểu Dã cố ý kiêu ngạo .

      Dạ Phong Dương vẫy tay cho hầu ra, đợi đối phương khỏi, lại tiếp, "Vừa rồi, tôi hỏi qua, Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn chờ ở dưới lầu. Trước mắt, tinh huống của thích hợp để ở lại thuyền, phía bên phải có con đường dành cho nhân viên, nối thẳng tới khoang cuối. Tôi dẫn tìm nơi nghỉ ngơi chút, buổi tối, tôi nghĩ cách giúp rời khỏi con thuyền này."

      xong, Dạ Phong Dương dẫn ra khỏi cửa, xoay người qua bên phải.

      theo , Lãnh Tiểu Dã nhìn thấy con đường trước mặt, quay đầu lại, nhìn chiếc cầu thang cách đó xa.

      Nhớ lại lúc nãy bộ dáng nhìn lên lầu, lại tự chủ được dừng bước.

      Dạ Phong Dương vài bước, nghe thấy tiếng bước chân , nghi ngờ xoay người lại.

      Lãnh Tiểu Dã đứng yên hành lang, "Tôi muốn rời khỏi đây."

      Dạ Phong Dương chau mày, bước đến cạnh , thấy xung quanh đều có người, lập tức hạ giọng , "Tiểu Dã, phải biết rằng, nếu Hoàng Phủ Diệu Dương thực là 'K', ở bên cạnh ta thêm giây phút nào nữa, càng vô cùng nguy hiểm. Đến lúc đó, ngay cả tôi, cũng có cách cứu ."

      Lãnh Tiểu Dã cởi com lê lưng xuống, đặt lên vai, "Người Lãnh gia chúng tôi, chưa bao giờ từ bỏ việc gì giữa chừng."

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 136+137

      Lãnh Tiểu Dã có thói quen bỏ cuộc việc gì.

      Vụ án này, nhất định phải điều tra .

      cần phải biết, rốt cuộc, Hoàng Phủ Diệu Dương có phải là 'K' hay .

      Dạ Phong Dương nhìn chằm vào lát, rồi gật đầu.

      "Tôi ... Cố gắng bảo vệ an toàn cho ."

      ...

      ...

      Sòng bạc dưới lầu.

      Hoàng Phủ Diệu Dương thuận tay đẩy đống xu trước mặt mình ra, nhưng tầm mắt lại thèm xem đến lá bài của mình.

      Thậm chí, còn chịu liếc cái.

      Ánh mắt của lướt qua Trang Hà chia bài thay Dạ Phong Dương, nhìn chằm vào cầu thang cách đó xa.

      Lão quản gia tới, cúi người trước mặt , vào lỗ tai, "Bá tước tiên sinh, chúng tôi tra được, tiểu thư ở tầng 8 phòng 0856."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng gật đầu.

      Lúc này, ván bài sắp kết thúc, đối thủ nhìn thấy bài Hoàng Phủ Diệu Dương rất thúi, liền lập tức đặt cược hết đống tiền xu của mình.

      "Tiên sinh, mời ngài lật bài." Trang Hà lễ phép nhắc nhở.

      Hoàng Phủ Diệu Dương thản nhiên lật bài, là lá nhất, lại thua nữa rồi.

      "Ha..." Vẻ mặt người thắng lập tức hớn hở, đem đồng xu gom vào lòng, "Vị tiên sinh này, đừng tức giận làm gì, người Trung Quốc chúng ta có câu nhà binh thắng bại là chuyện bình thường, hơn nữa, người ta đỏ tình đen bạc, nên chắc chắn gần đây tiên sinh rất đào hoa..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương biểu gì, giơ khóe môi lên.

      cầu thang, bất chợt nhìn thấy người mà luôn đợi, người vẫn còn khoác tây trang của .

      Hoàng Phủ Diệu Dương thấy Lãnh Tiểu Dã, đương nhiên Lãnh Tiểu Dã cũng nhìn .

      Xa xa, người đàn ông kia nở nụ cười với , giơ tay vẫy với , rồi cất bước.

      Bước chân nhàng, ngay cả cũng ý thức được điều này.

      Dạ Phong Dương đứng sau lưng nhìn , rồi lại nhíu mày nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương cách đó xa.

      Nắm đóng xu lớn, đưa cho người khách ngồi bên cạnh, Hoàng Phủ Diệu Dương trầm giọng ra lệnh.

      "Tránh ra!"

      Tên khách thuận tay gom xu lại, đống này cũng chẳng ít ỏi gì đâu, ít nhất cũng phải mấy triệu đô la, tuy bị mắng chửi, nhưng tên khách kia vẫn cười lấy lòng.

      "Tiên sinh, ngài hào phóng!"

      Đem tất cả đồng xu đứng lên, khom người chào Hoàng Phủ Diệu Dương cái, rồi vui vẻ rời .

      Liếc cái, Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, nhìn chằm chằm vào Lãnh Tiểu Dã tới, vươn tay kéo chiếc ghế cho .

      "Cảm ơn."

      Lãnh Tiểu Dã cười cảm ơn với , rồi ngồi xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại chỗ ngồi của mình.

      "Giúp tôi chuẩn bị xu." xong, liền quay sang Lãnh Tiểu Dã bên cạnh, "Em thích uống gì?"

      Lãnh Tiểu Dã tùy tiện cầm khối xu bàn, "Nước chanh."

      "Hai ly nước chanh." Hoàng Phủ Diệu Dương ra lệnh.

      Tiếng bước chân vang lên, Dạ Phong Dương tới, nhàng vỗ vai Trang Hà, "Để tôi."

      "Được, Dương."

      Trang Hà đứng lên, giao lại vị trí cho Dạ Phong Dương.

      Dạ Phong Dương cầm lấy xấp bài, nhanh chóng xào bài hai lần, "Hai vị, có thể bắt đầu được chưa?"

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt lại.

      "Bắt đầu !"

      "Bắt đầu!"

      Giọng nữ lười biếng cùng giọng nam trầm thấp vang lên.

      Dạ Phong Dương bình tĩnh chia bài, trong nháy mắt, hai lá bài được đặt đến trước mặt hai người.

      "Mời đặt tiền cuộc."

      Lúc này, lão quản gia tới, mang theo hai ly nước chanh, đặt trước mặt Lãnh Tiểu Dã và Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Hai người đồng thời cầm lấy ly nước, Lãnh Tiểu Dã vừa ngậm ống hút vừa đẩy tiền xu ra, Hoàng Phủ Diệu Dương dường như vứt toàn bộ xu ra.

      Dạ Phong Dương tiếp tục phát lá bài thứ hai.

      Vòng thứ hai, là lá bài lớn.

      Lãnh Tiểu Dã là 9 chuồn, cơ 10, còn nhà cái Dạ Phong Dương lại là A bích.

      Dạ Phong Dương lớn nhất, cất giọng, "Mời hai vị đặt tiền cuộc."

      Lãnh Tiểu Dã cắn ống hút, ném thêm xu vào, "Tôi tiếp."

      "Tôi cũng vậy." Hoàng Phủ Diệu Dương cũng đặt cuộc theo , Dạ Phong Dương nhìn bài hai người, tiếp tục theo gấp đôi.

      Lá thứ ba.

      Vòng thứ ba, Lãnh Tiểu Dã 9 rô, Hoàng Phủ Diệu Dương K cơ, 8 cơ là của Dạ Phong Dương.

      Nhìn lá bài trước mặt, Lãnh Tiểu Dã lớn nhất, Hoàng Phủ Diệu Dương cùng Dạ Phong Dương có gì.

      "Tôi lớn nhất, gấp đôi!"
      Lãnh Tiểu Dã lật đống xu, đặt nhiều gấp đôi Dạ Phong Dương.

      "Tôi tiếp." Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn đặt cuộc theo .

      Dạ Phong Dương tiếp tục.

      Lá bài thứ tư.

      Lãnh Tiểu Dã 10 chuồn, Q cơ thuộc về Hoàng Phủ Diệu Dương, Dạ Phong Dương là A rô.

      Lần này, Hoàng Phủ Diệu Dương lớn nhất.

      "Gấp bốn!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương đẩy xu qua, Dạ Phong Dương nhìn bài hai người, tiếp tục đặt xu ra.

      "Tôi cũng vậy."

      Lãnh Tiểu Dã nhìn thấy đống xu trước mắt, khách sao vươn tay đặt cuộc, đống xu trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương được đặt bàn.

      có nhiều xu, hơn nữa vừa thắng ván khi nãy, giờ lại đặt cuộc gấp đôi thế này, chắc chắn đủ xu lẫn vốn.

      nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương cười, "Lát nữa thắng trả lại cho ."

      Hoàng Phủ Diệu Dương dương dương tự đắc, "Tất cả đều là của em."

      Lãnh Tiểu Dã dùng tay gõ vào ly, "Tôi thắng mời ăn cơm."

      Hoàng Phủ Diệu Dương mỉm cười, "Được."

      Dạ Phong Dương bình tĩnh phát lá thứ năm.

      Lãnh Tiểu Dã là 9 bích, Hoàng Phủ Diệu Dương J cơ, còn lại A chuồn là của Dạ Phong Dương.

      Các vị khách bắt đầu tụ tập vào bốn phía, cùng xem ván bài rồi cảm thán.

      Nhìn lá bài trước mặt, Hoàng Phủ Diệu Dương vô cùng thuận lời, chỉ cần lá của là 9 cơ hoặc A cơ, người chiến thắng chắc chắn là .

      Nhưng Lãnh Tiểu Dã có 3 lá 9, nếu có thêm 9 cơ, chính là tứ quý 9, cũng là lá bài thuận lợi nhất.

      Nhà cái Phong Dương, ba ván đều có A, nếu thêm lá A cơ, nhất định lớn hơn Lãnh Tiểu Dã/

      Lãnh Tiểu Dã cùng Dạ Phong Dương đều thiếu lá để chiến thắng, ngay cả Hoàng Phủ Diệu Dương cũng vậy.

      Chỉ cần lá của là 9 cơ hoặc A cơ, cũng có thể trong hai lá này thuộc về Lãnh Tiểu Dã hay Dạ Phong Dương, nhất định là người thắng cuộ.

      Xu bàn vượt qua trăm ngàn, quần chúng xung quanh vô cùng hồi hộp.

      Ván bài này trị giá hơn ngàn đô, với số tiền này có thể đủ mua vé VIP đây, mà thèm để ý tới số lượng

      Hai vị khách cuộc Lãnh Tiểu Dã và Hoàng Phủ Diệu Dương vô cùng bình tĩnh, nhà cái Dạ Phong Dương cũng biểu gì.

      "Mời đặt cuộc."

      Câu này chính là với Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Bây giờ, là người có lá bài lớn nhất, nên từ từ suy nghĩ, nên tiếp tục đặt bao nhiêu cho ván bài này.

      Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hoàng Phủ Diệu Dương, muốn biết lần này đặt cược bao nhiêu tiền.
      Dunghyt97, Chrishirari thích bài này.

    4. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Truyện hay quá nàng ơi .Cứ hóng truyện mãi
      Bánh Đậu thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 138+139

      Hoàng Phủ Diệu Dương đặt ly nước chanh xuống, mở lá bài ra rồi nhìn thoáng qua lượt.

      "Tôi bỏ cuộc." ( "放弃.")

      câu , hai từ ngữ, làm mọi vị khách xung quanh vô cùng thất vọng.

      Mọi người đến xem trước mắt đều biết, Hoàng Phủ Diệu Dương là người có cơ hội thắng lớn nhất, dù sao bài của cũng vô cùng tốt, trừ Lãnh Tiểu Dã và Dạ Phong Dương có được lá 9 cơ hoặc A cơ, nếu thể thắng được .

      Mỗi lá bài khi được phát ra, cơ hội chiến thắng của mỗi người hầu như đều bằng nhau, mà mỗi người chỉ được sở hữu lá bài.

      Dưới tình huống này, phần thắng thuộc về lại tăng gấp đôi.

      Nếu trong tay phải A cơ hay 9 cơ, nhưng chỉ cần tập trung chút, cũng có thể khiến đối thủ phải lo lắng.

      Bất kể nếu phân tích theo phương diện kia, cũng nên trả lời 'bỏ cuộc' như vậy.

      Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn cái, hút ngụm nước chanh rồi nhìn Dạ Phong Dương , "Này, tới lượt rồi!"

      Dạ Phong Dương nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương rồi nhìn lá bài trước mặt.

      "Tôi... Cũng bỏ cuộc."

      Cả căn phòng đều ồ lên.

      Người em trai chi bài đứng sau lưng Dạ Phong Dương cũng nhíu mày nghi ngờ.

      ngàn đô la đó, sao Dương lại có thể bỏ qua như vậy được chứ?

      Dựa vào kinh nghiệm của Trang Hà, thắng phải lấy tiền, kể cả bài Poker.

      Tuy Dạ Phong Dương lên thuyền chưa được bao lâu, nhưng kỹ thuật của tồi, người có kỹ thuật cao như Trang Hà cũng phải là đối thủ của .

      Dựa vào kinh nghiệm của , đem lá bài đổi thành lá A cơ, phải rất dễ dàng sao?

      "Tôi thắng!" Lãnh Tiểu Dã cười híp mắt đặt ly nước chanh lên bàn, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh, " giữ lời, thôi, tôi mời ăn cơm."

      xong, cầm nắm xu ném vào mặt Dạ Phong Dương.

      "Cái này... Cho tiền boa đó!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương cùng ra ngoài, lão quản gia vẫy tay, bảo bọn cận vệ giúp hai người bọn họ thu dọn đống xu bàn.

      Mọi người khi nãy vô cùng náo nhiệt đến xem, cũng tản chỗ khác.

      người em trai đến cạnh Dạ Phong Dương, " Dương, sao vậy... Sao lại bỏ qua cơ hội tốt như thế? Lần này là mấy ngàn đô đó, nếu ông chủ biết được, ông ta nhất định vô cùng tức giận."

      Dạ Phong Dương chỉ vào lá bài của Hoàng Phủ Diệu Dương, "Cậu xem , biết được lý do."

      Trang Hà nghi ngờ qua, cầm lấy lá bài của Hoàng Phủ Diệu Dương, chậm rãi lật lên xem.

      Nhìn thấy lá bài, mắt ta liền trừng lớn.

      trái tim màu đỏ ở giữ, lá bài của Hoàng Phủ Diệu Dương, sai chính là lá A cơ.

      Trách được vì sao Dạ Phong Dương gian lện, lá A cơ của Hoàng Phủ Diệu Dương, chỉ có lá trong mỗi bộ bài, nếu Dạ Phong Dương lại có thêm A cơ, ràng cho thấy gian lận.

      Nhưng bây giờ, người mà Trang Hà nghi ngờ phải Dạ Phong Dương mà là Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Lá A cơ này, cùng với bốn lá bài khác, được xem là lớn nhất trong sòng này rồi.

      lá bài như vậy trong tay, dù cược thế nào cũng có đường thẳng, chẳng lẽ chàng này rất thừa tiền, vứt bỏ mấy ngàn đô sao?

      Cầm lá A cơ, Trang Hà xoay mặt, nhìn Lãnh Tiểu Dã cùng Hoàng Phủ Diệu Dương ra khỏi cửa.

      "Chỉ vì người con ... Cả mấy ngàn đô cũng cần, thần kinh người này đúng là bình thường."

      Dạ Phong Dương cau mày lên tiếng.

      Dạ Phong Dương vươn tay, nhanh chóng cầm lấy lá bài của Lãnh Tiểu Dã.

      Thừa dịp Trang hà để ý, lật lá bài của Lãnh Tiểu Dã lên.

      Quả nhiên, đúng như trong trí nhớ của , chỉ là lá -- chuồn 2.

      Nếu bỏ cuộc, Lãnh Tiểu Dã có cơ hội thắng được ván bài này, cần suy nghĩ nhiều, ván bài này cố ý nhường Lãnh Tiểu Dã, dĩ nhiên phải vì muốn thắng tiền, mà là muốn cho Lãnh Tiểu Dã cơ hội tiếp xúc với Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Cất lá bài bàn, trong lòng Dạ Phong Dương hề cảm thấy thoải mái gì.

      biết, việc bỏ cuộc lúc nãy, có đúng hay .

      Theo góc độ phá án mà , để Lãnh Tiểu Dã tiếp xúc cùng Hoàng Phủ Diệu Dương càng nhiều, việc điều tra càng thuận lợi.

      Nhưng nếu Hoàng Phủ Diệu Dương thực là 'K', Lãnh Tiểu Dã gặp nguy hiểm mất.

      ...

      ...

      bỏ tay vào trong túi, chậm rãi trong đại sảnh cùng Lãnh Tiểu Dã, " muốn ăn gì?"

      Giọng Hoàng Phủ Diệu Dương lộ ra vài phần dịu dàng, "Cái gì cũng được."

      Lãnh Tiểu Dã nhìn cái, rồi dừng bước, "Vậy... Ăn món Trung được ?"

      "Được." Hoàng Phủ Diệu Dương đáp.

      Hai người tiếp tục , đến nhà hàng Trung.

      thuyền đa số là người Trung Quốc, nên các món Trung ở đây cũng rất đa dạng, khá đông khách lại vô cùng ồn ào.

      Thấy bọn họ bước vào, người bối bàn lến đón.

      " có phòng riêng sao?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.

      Bồi bàn tỏ ra có lỗi, "Rất xin lỗi, vì phần lớn khách thuyền đều là người phương Đông, nên muốn có được phòng riêng đều bắt buộc phải đặt trước. Nếu các vị chê, bên trong vẫn còn vài bàn trống."

      Lão quản gia nhìn đại sảnh, rồi khẽ nhíu mày, "Bá tước tiên sinh, chỗ này rất ồn ào, bằng ..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương vui nhìn lão cái, lão quản gian lập tức im lặng lên tiếng.

      Nếu như mọi khi, những chỗ thế này Hoàng Phủ Diệu Dương đứng ngay ngốc như vậy hơn ba giây, mà ngay lập tức rời .

      Nhưng giờ phút này, chỉ cần có thể cùng Lãnh Tiểu Dã ăn cơm, ở nơi ồn ào như vậy cũng có thể chịu được.

      "Chỗ này cũng rất ồn ào." Lãnh Tiểu Dã xoay người nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Chúng ta đến phòng của ăn được ?"

      "Được." Hoàng Phủ Diệu Dương cười đồng ý.

      Quyết định này của , cầu còn được.

      "Như vậy cũng được, chúng tôi cho phục vụ mang thức ăn lên." Bồi bàn lập tức cười , "Trong phòng VIP đều được đặt sẵn thực đơn, ngài cứ trực tiếp gọi điện là được rồi."

      Thế là đoàn người liền rời khỏi nhà hàng, Lãnh Tiểu Dã hỏi gì lập tức đến thang máy.

      Lão quản giân ấn tầng chín, lại hề thấy kỳ lạ chút nào.

      người như Hoàng Phủ Diệu Dương, đương nhiên chọn cho mình căn phòng tốt nhất.

      Thang máy dừng lại tại lầu 9, Lãnh Tiểu Dã vừa tới hành lang, thấy cận vệ đứng bên trong.

      So với chiếc du thuyền tư nhân trước đó của Hoàng Phủ Diệu Dương, số lượng ở đây chỉ nhiều chứ ít hơn, cần nghĩ ngợi gì nhiều, nhất định bao hết cả tầng 9.

      Lão quản trước hai bước, mở cánh cửa cuối hành lang ra, cơn gió mang theo mùi hương của biển thổi vào.

      Lãnh Tiểu Dã dạo ban công, ngắm nhìn bầu trời đêm.

      Lúc này, màn đêm buống xuống, bóng tối bao phủ cả mặt biển rộng, thuyền cũng được mở đèn lên.

      Phía xa chân trời, vầng trăng bắt đầu nhổ lên, ánh trăng bạc phủ kín mặt nước, như viên ngọc tỏa sáng lấp lánh, đẹp vô cùng.

      "Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử ." ("Mặt trăng lên tròn rồi, ánh vàng tỏa rộng chân trời sáng choang." Bản dịch của Nguyễn Tâm Hàn.)

      Lãnh Tiểu Dã kìm được ngâm ra hai câu thơ, rồi nhàng thở dài hơi.
      Dunghyt97, hirariChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :