1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu kiều thê thôn quê của Nhiếp Chính Vương - Vân Phong (Q2-9) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 56: Phát bát giác
      Editor : Ôp

      Đầu mùa xuân Hàn Hàn nhiều lần qua hai ngọn núi ở thôn Lưu, nhưng từ sau trung tuần tháng hai, vì bận đông bận tây nên chưa qua xem, lúc này khế đất của ngọn núi cùng với vùng đất xung quanh lấy tới tay, đương nhiên nàng phải lên trước khảo sát núi phen.

      Ăn xong cơm trưa, Hàn Hàn cõng sọt tre, cầm cuốc trong tay lên núi.

      Từ xa nhìn lại, Hàn Hàn phát hai dãy núi khác nhau, ngọn núi có cỏ mọc xanh um tươi tốt, ngọn núi khác lại là mảnh trụi lủi, chỉ có vài cọng cỏ dại mọc cao, cây cối cũng thấy mấy.

      Hàn Hàn nhíu mày, quả nhiên lực phá hoại của con người là rất lớn!

      ngọn núi tốt đẹp như thế cũng bị làm cho trơn nhẵn.

      Ngọn núi kia chỉ có vài cây cỏ dại, trước đây nàng qua, bởi vì địa thế ngọn núi này bằng phẳng, dễ dàng leo lên, cho nên đa số người trong thôn rất thích đến núi này đốn củi, lúc đó nàng chỉ cảm thấy ngọn núi này cây quá ít, mới chuyển sang đốn củi vùng núi khác, ngờ chỉ mới mấy tháng, những chỗ này vốn dĩ có rất thiếu cây vậy mà cũng bị chặt hết.

      Chẳng qua như vậy cũng tốt, có cây sau này nàng cũng dễ dàng cải tạo.

      Cây chỗ này bị chặt mất, nàng cũng cần đến ngọn núi kia quan sát, đường chạy thẳng tới ngọn núi có cây xanh rậm rạp còn lại.

      Dựa vào trí nhớ, Hàn Hàn tìm được rừng trúc, cây trúc đổi qua lần lá, thoạt nhìn xanh tươi đáng , mặt đất có cây trúc con mọc nhô ra bên ngoài.

      Ở cổ đại, trúc đa phần là vật chế tạo ra ghế mây, nan quạt, nan ô các loại, thời đại này có chiếu, Hàn Hàn lại biết trúc là nguyên liệu rất tốt để làm ra chiếu, mặc dù nàng làm ra chiếu, nhưng có thể bộ dáng của chiếu thời đại cho Ngô thợ đan tre nứa, với tay nghề của Ngô thợ đan tre nứa, làm ra chiếu chắc chắn phải là vấn đề.

      Trúc chỉ có thể làm ra chiếu, nếu phần giữa các đoạn trong ruột trúc được khoét , có thể thay thế vòi nước đại tưới đồng ruộng, hoặc là dùng làm làm lỗ thông gió trong phòng, măng lại là mỹ vị chay ngon miệng, do đó, rừng trúc này phải giữ lại, tốt nhất là trồng thêm chút.

      Quan sát cẩn thận rừng trúc xong, Hàn Hàn tiếp tục dạo núi, nhìn địa hình núi, cây cối chỗ nào có tác dụng có thể giữ lại, chỗ nào dùng được cần phải chặt bỏ.

      Chậm rãi đến gần phía trong khe núi, đất đai dần dần trở nên mềm và ẩm ướt hơn, trước mắt Hàn Hàn sáng ngời, mắt thấy thời tiết từ từ nóng lên, dưới hầm còn thích hợp để nuôi trồng mộc nhĩ nữa rồi. d/.dle/.qudoon

      Ngoại trừ dùng băng ra, ở cổ đại có hệ thống làm giảm nhiệt độ nào, thế nhưng giá trị dùng băng quá cao, bây giờ nàng còn chưa đủ khả năng, cho nên nếu như trời còn tăng thêm nhiệt độ, nàng chỉ có thể tạm thời dừng lại việc nuôi trồng mộc nhĩ, như vậy, ắt tạo thành tổn thất lớn cho tửu lâu.

      ngờ ngay lúc nàng chuẩn bị từ bỏ, vậy mà núi lại cho nàng kinh hỉ như vậy!

      Đây quả thực là nơi tuyệt hảo để trồng mộc nhĩ!

      Chỗ này thuộc vùng trung tâm của ngọn núi, nhiệt độ núi vốn là thấp hơn so với dưới chân núi, huống chi xung quanh đều là cây, cây cối ở giữa cũng phải quá dày đặc, cần lo lắng việc thông gió tốt làm hoàn cảnh ẩm nóng khiến cho mộc nhĩ thối mốc, đến lúc đó nàng chỉ cần xây gian phòng đơn giản ở chỗ này, phía dưới sàn nâng lên cao, bên cạnh đào cái ao dự phòng, lại dùng thân trúc rỗng ruột làm thành hệ thống thoát nước, như vậy cho dù trời mưa, cũng cần lo lắng mộc nhĩ bị ngập lụt hư hỏng. d/.dle/.qudoon

      Đến lúc đó nàng chỉ cần mỗi ngày an bài người qua đây liếc mắt nhìn tình hình sinh trưởng của mộc nhĩ là được rồi.

      Trong đầu rất nhanh hoàn chỉnh mạch suy nghĩ, Hàn Hàn hưng phấn đánh giá địa phương xung quanh này, muốn hiểu biết ràng tất cả cỏ dại và mấy khóm cây thấp bé ở đây.

      Xoay đầu qua, đuôi mắt liền phát ra vài cây thực vật.

      "Bát giác (*)!" Cho là mình hoa mắt, qua nhìn kỹ chút, đúng là bát giác, hơn nữa còn là bát giác có độc có thể ăn.

      (*) Bát giác: Có rất nhiều loại bát giác, bác giác liên, bát giác hồi hương,... nhưng đa số đó bát giác đều có công dụng đuổi hàn, kiện tỳ, khai vị, dùng chữa nôn mửa, đau bụng, bụng đầy chướng, giải độc của thịt cá, có loại chữa vết thương cho rắn cắn,... (h/ả)

      phải bát giác sinh trưởng ở phía nam hả, thế nào ở đây lại có bát giác? Hàn Hàn nhíu mày, đầu bắt đầu vận chuyển, chẳng lẽ bởi vì đây là triều đại có trong lịch sử, cho nên cây nông nghiệp sinh trưởng cũng theo quy luật?

      Cũng đúng, những cây khác sinh trưởng đến lúc thu hoạch đều rất quy luật, vậy tại sao bát giác lại quy luật được? Nhìn hoàn cảnh chung quanh, đột nhiên Hàn Hàn hiểu được, bát giác sinh trưởng ở ẩm thấp, nơi vùng núi có đất xốp mềm, hoàn cảnh ở đây phải chính là nơi hoàn hảo phù hợp cho bát giác sinh trưởng sao!

      Còn hạt giống, cuốn sách《 thảo mộc cầu chân 》có ghi chép về bát giác, cổ nhân vẫn xem bát giác là vị thuốc đông y mà sử dụng, chỉ là dùng nhiều, cho nên có ai chuyên môn trồng bát giác, nên sản lượng rất ít. Nghĩ đến chắc là có người mua bát giác từ trong tiệm thuốc, bởi vì nguyên nhân nào đó lên núi, làm rơi ra vài hạt giống cây, cho nên bát giác mới phát triển như lúc này.

      Trong con ngươi khó nén hưng phấn, Hàn Hàn chỉ cảm thấy chuyến lên núi lần này rất có thành quả, vậy mà có nhiều thu hoạch như thế.

      Cao hứng bừng bừng từ núi khảo sát xong, lúc xuống núi, trời hơi tối.

      Còn chưa tới nhà, từ xa nhìn thấy bóng dáng nho đứng ở cửa di chuyển.

      "Tiểu Phong Phong!" Hàn Hàn cả kinh, cho rằng xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy nhay đến, mặc dù đứa này lão thành (ông cụ non) chút, nhưng chưa bao giờ đứng im trước cửa nhúc nhích như cọc gỗ như lúc này.

      d/.dle/.qudoon Nhìn bóng dáng từ xa về hướng mình, chân mày của Mộ Dung Ý nhăn hơi buông ra chút, mặc dù có Ám Tam theo, nhưng vẫn yên lòng, lỡ may lần sau trong lúc Ám Tam ngu ngốc này vệ sinh, Hàn Hàn gặp phải rắn độc bò cạp làm sao bây giờ, núi mấy thứ linh tinh thế này bao giờ thiếu! Hoặc là bị ngã bổ làm sao bây giờ, nghe Ngô Mạc thị qua, ra lúc trước nha đầu này bị ngã xuống núi lần, suýt chút nữa là cứu được.

      Nghĩ đến đây, liền nhịn được nghĩ đến sơ sót lúc sáng của Ám Tam, thiếu chút nữa khiến cho Hàn Hàn và Ngô Mạc thị bị chịu ủy khuất, chân mày khẽ thả lỏng tiếp tục nhăn lại, nhất định phải cho Ám Nhất giám sát Ám Tam tăng cường huấn luyện thêm!

      Hàn Hàn về đến trước cửa liền thấy Mộ Dung Ý nhướng mày lên nhìn mình, nhịn được niết(*) khuôn mặt nhắn của : "Chớ nhíu, lại nhăn nữa thành ông lão đấy! Sao đệ vào trong nhà, đứng ở đây làm gì?"

      (*) Niết: Xoa, bóp, vuốt ve.

      Mộ Dung Ý vung tay vuốt ve tay của Hàn Hàn: "Làm cái gì mà bây giờ mới trở về?" Chân mày nhăn nhó cho thấy tâm tình khó chịu.

      "Thời gian ở núi lâu chút." Hàn Hàn nháy mắt mấy cái giải thích, giọng đứa đáng ghét này thế nào giống như khuyên bảo con nít vậy?

      "Sau này được về trễ như thế!" Mộ Dung Ý xoay người trở lại.

      " được?" Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, hình như mình so với còn lớn hơn mà, sao bây giờ trái lại lại cảm thấy mới người lớn tuổi hơn? Trợn tròn mắt, được rồi, thấy phần quan tâm của dành cho mình, so đo với nữa.

      Ám Tam núp ở cây nhịn được rùng mình, tại sao đột nhiên cảm thấy có chút lạnh nhỉ? ý niệm trong đầu vừa mới chuyển động xong, thấy Ám Nhất nhàng chậm rãi bay đến.

      "Ngươi tới làm cái gì?" Bỗng nhiên Ám Tam có dự cảm xấu.

      Ám Nhất cười: "Chủ tử ta quan sát kỹ càng việc ngươi tăng cường huấn luyện, hơn nữa còn phải là huấn luyện vào buổi đêm!"

      Ý là, buổi tối huấn luyện, ban ngày còn phải vác thêm gánh nặng chức trách của ám vệ là bảo hộ Mạc nương? Đột nhiên Ám Tam cảm giác như mình khổ bức (đau khổ+bức bách), đau khổ xụ mặt xuống, chỉ là: "Vì sao đột nhiên chủ tử lại muốn ta tăng cường huấn luyện?" Bị phạt cũng phải biết vì sao chứ?

      Ám Nhất nhìn : "Ngươi hỏi ta sao?"

      " nhảm, ở đây chỉ có ngươi, hỏi ngươi hỏi ai, chẳng lẽ ngươi biết?"

      "Biết."

      "Biết mau."

      "Ngươi muốn biết?"

      " nhảm!"

      "Ừ, nguyên nhân chủ nhân phạt ngươi chính là... . Ngươi tự đoán !" xong chậm rãi xoay người rời .

      Ám Tam nghẹn họng, cắn răng, tên vô liêm sỉ này ràng chính là trắng trợn trả thù! Trả thù mình lần trước cho biết!

      Cái đồ bụng dạ hẹp hòi!
      Last edited: 6/1/16
      Nhược Vân, Nga Nhi, Nhiên Nhiên5 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 57: có thiên phú về nghệ thuật
      Editor: Ôp

      Ngày hôm sau, kết quả về chuyện Ngô đại gia đến nhà Mạc lão đại tranh luận cũng được truyền tới trong tai Hàn Hàn.

      ra hôm qua lúc Ngô đại gia đòi công bằng, bỗng nhiên người Mạc lão đại và Mạc Căn biết nguyên nhân gì lại nổi lên từng tầng mẩn đỏ, màu sắc chỉ đáng sợ, còn khiến cho cơ thể đau nhức khó chịu.

      Tính tình Mạc lão đại vốn nóng nảy, lúc này bị mẩn đỏ giày vò càng thêm nôn nóng hoảng sợ, vừa nhìn thấy Ngô đại gia kéo cả nhà vợ con qua đây, lập tức liền đỏ mắt, hai lời cùng nhau vớ lấy đồ lên đuổi người.

      Hai bên xích mích qua lại rồi lập tức đánh nhau.

      Trận đánh này khá kịch liệt, đột nhiên Mạc lão đại và Mạc Căn ngã xuống đất đứng dậy nổi, giống như chết rồi vậy. Người Mạc gia đều hoảng hồn, vội vàng giành lấy người rồi nâng vào trong phòng, kêu người tìm đại phu.

      Người Ngô gia sợ náo loạn dẫn đến tai nạn chết người, mặn nhạt mắng hai câu, rồi rút lui trở về.

      Đại phu qua nhà châm cứu cho hai cha con Mạc lão đại, cha con hai người cũng tỉnh lại, chẳng qua nửa người thể động đậy, vừa nhìn bệnh trạng, đại phu liền biết hai người trúng gió, quăng ra câu "Còn tái phát nữa thể hết bệnh", rồi lắc lắc đầu rời .

      Thân thể cha con Mạc lão đại bình thường nhanh nhẹn, làm sao có thể đột nhiên trúng gió? Nghĩ tới nghĩ lui, liền đẩy trách nhiệm về trận tranh đấu lúc chiều, người Mạc gia lập tức nổi giận, tập hợp toàn gia tộc đến buổi tối xông vào Ngô gia, đánh Ngô Phong gần chết, vợ Ngô Phong hôn mê cũng bị kéo xuống từ giường rồi bị đánh trận.

      Ngô đại gia sợ Ngô tiểu bảo bị thương, trái đẩy phải chặn che chở, bị Sinh Sinh đánh gãy cánh tay.

      Nhất thời trong thôn gà bay chó sủa, cho đến khi thôn trưởng mang người đuổi tới chuyện này mới được đè ép xuống, chỉ là hai nhà Ngô Mạc kết thêm thù hận.

      Hàn Hàn cau mày, đối với chuyện Lâm thẩm cho mình cũng có nửa điểm kỳ quái.

      Tối hôm qua động tĩnh lớn như vậy đương nhiên nàng cũng nghe qua, chỉ là có chuyện gì đến mình, nên cũng lười để ý tới, bọn họ chó cắn chó mới tốt!

      Huống chi, cha con Mạc lão đại rơi vào tình huống này nàng đều tính toán tốt.

      Lúc trước nàng vẩy bột phấn cho cha con Mạc lão đại khiến bọn họ chịu đau đớn ngày, sau ngày công hiệu của dược dĩ nhiên biến mất, ai biết hai cha con kia có chết cũng hối cải lại uy hiếp mình, thậm chí còn uy hiếp cả nãi nãi, nên nàng mới hạ quyết tâm phế hai cha con này.

      châm kia nhìn như nhàng đau ngứa, ra là để trì hoãn thời gian phát tác đau đớn của bột phấn, càng chủ yếu là, độc tố ngân châm khi tiến vào trong máu, khi cha con Mạc lão đại hoạt động quá mạnh trong vòng ba ngày, dược hiệu ngân châm lập tức được phát huy, tạo thành tượng trúng gió. d/.d/lequy/dooon

      Hơn nữa mặc dù bọn họ có bị dược phát tác, người Mạc gia cũng hoài nghi đến đầu mình.

      Chỉ là ngờ cả nhà Ngô đại gia lại trùng hợp đuổi đánh như thế, lại tiếp, nhà Ngô đại gia coi như là thay mình chịu oan ức.

      "Chuyện này vẫn nên gạt nãi nãi của ngươi . Ngô đại nương là người thiện tâm, nếu biết chừng cấp bách đến dạng gì đâu, tại hai nhà kia trong cơn tức giận, đừng khiến cho nãi nãi của ngươi làm nơi trút giận cho bọn họ." Lâm thẩm kéo Hàn Hàn giọng căn dặn.

      Hàn Hàn nhíu mày, chuyện Lâm thẩm đương nhiên nàng cũng nghĩ đến, mặc dù hôm qua nãi nãi nghĩ thông suốt, thế nhưng giang sơn dễ đổi, ai biết khi nãi nãi nghe bọn họ gặp chuyện may trong lòng lại sinh ra thương hại hay ?

      được, phải nghĩ biện pháp chống đỡ giúp nãi nãi thông suốt mới được.

      Trong lòng có chủ ý, lại hàn huyên mấy câu cùng Lâm thẩm, Hàn Hàn nhanh chóng trở về phòng.

      "Nãi nãi, hôm nay con lên trấn , người cũng cùng chứ."

      Ngô Mạc thị lắc lắc đầu: "Ta vẫn nên ở nhà giữ nhà , cũng thể lưu người nào trong nhà. Ngươi mang theo Tiểu Phong ."

      "Thế nhưng Tiểu Phong biết cách chọn vải vóc ạ." Hàn Hàn nháy mắt mấy cái.

      "Ngươi muốn mua vải? phải mới mua sao? Tại sao lại còn muốn mua tiếp?" Ngô Mạc thị ngẩng đầu.

      Hàn Hàn chớp mắt, mới mua vải? ràng là nửa tháng trước đây, chính là lúc mình mua khi bán bộ y phục nhặt được trước đây, tại những tấm vải kia sớm dùng hết, trong nhà đâu còn nữa?

      "Mắt thấy trời ngày càng nóng, con nghĩ nên mua chút về làm quần áo mùa hè, Thanh Phong cũng chưa có quần áo mùa hè nữa." Biết Ngô Mạc thị đau lòng nhất là mình và Thanh Phong, Hàn Hàn cố ý giật áo kép mỏng người bà.

      d/.d/lequy/dooon Nhất thời Ngô Mạc thị biết nên gì, trước đây mình có tiền đồ, Hàn Hàn chỉ có thể mặc y phục rách rưới, tại đứa có năng lực tự mình mua vải mới làm quần áo, mình cũng thể ngăn cản, chỉ là, Ngô Mạc thị nhìn nhìn gian phòng: "Trong nhà ai trông coi, lỡ may gọi kẻ trộm đến làm sao bây giờ?" Trước đây có trộm, là bởi vì nhà nghèo có đồ gì, nay trong nhà có của cải, ai biết có thể gọi người khác đến ‘viếng thăm’ hay .

      "Trộm có vào trong nhà cũng chẳng tìm ra đồng đâu, nãi nãi, người cứ yên tâm , con sắp xếp xong rồi." Hàn Hàn cười cười, tiến lên kéo cánh tay Ngô Mạc thị, "Nãi nãi cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đến trấn chọn cho con và Thanh Phong hai tấm vải tốt mới là chuyện cần thiết." Gọi tiếng cho Thanh Phong đứng ở bên cạnh dọc theo chiếc giường biết vẽ vời gì gì đó, "Tiểu Phong Phong, nhanh lên chút, tỷ dẫn đệ trấn ."

      Nghe thấy gọi mình, Mộ Dung Ý thả bút lông trong tay xuống, xoay xoay thân thể vững vàng ra ngoài.

      "Tiểu Phong Phong ngoan, cho tỷ nhìn xem hôm nay đệ họa cái gì vậy?" Hàn Hàn niết khuôn mặt nhắn của Mộ Dung Ý, rồi đến gần.

      Nàng sợ đứa xấu xa này buồn chán, nên mới mua giấy bút cho vẽ chơi, ai biết đứa xấu xa này nếu phải động giấy bút, là vẽ ra cái gì đó mà nàng xem hiểu, ngay cả bông hoa cũng vẽ được, trong lòng thở dài, nhìn đứa này rất thông minh, thế nào chút thiên phú về nghệ thuật cũng có chứ!

      Con ngươi Mộ Dung Ý thầm, đưa tay ra kéo nàng: " nữa, kịp giờ cơm buổi trưa." Cũng phải phòng bị Hàn Hàn, chính là có cho nàng nhìn, nàng cũng nhìn hiểu ký hiệu bọn họ dùng để liên lạc, chỉ là nha đầu này mỗi lần xem xong rồi có vẻ mặt rối rắm cổ vũ mình phen, biểu tình đó cùng với những lời trái lương tâm kia, thấy đều rất khó chịu, còn bằng cho nàng xem.

      Ngô Mạc thị hiểu cái gì, chỉ cảm thấy tuổi này của đứa trong đại gia đình có thể học vỡ lòng, thấy Mộ Dung Ý thích đùa nghịch văn chương, nhịn được mở miệng: "Tiểu Phong thích viết chữ, bằng đưa đến trấn học vỡ lòng ?" d/.d/lequy/dooon

      Khuôn mặt của Mộ Dung Ý tối sầm, tống cùng học vỡ lòng với đám rồi nghe kẻ tú tài đọc sách giảng đạo? đúng là có thể nghĩ! Vừa muốn chuyện, liền nghe tiếng Hàn Hàn nhanh hơn bước cự tuyệt: "Tiểu Phong Phong còn như vậy, cũng nghe hiểu, chừng còn bị kẻ khác bắt nạt, chờ đệ ấy lớn hơn chút rồi hẵng ."

      Ngô Mạc thị nghe Hàn Hàn có lý, cũng thêm gì nữa, dù sao Thanh Phong còn , lại thông minh, lớn thêm chút rồi học cũng được.

      nhà ba người dọn dẹp chút ngồi lên xe bò chạy về phía trấn , giữa đường, liền thấy xe ngựa màu sắc rực rỡ mang theo cỗ hương vị thơm ngát chạy qua bên cạnh, thẳng tắp chạy đến thôn Lưu.

      Ngô Mạc thị bị hương vị nồng nặc này xộc vào mũi gây hắt xì, liếc mắt nhìn xe ngựa cái: "Đây chắc là nương nhà nào về nhà mẹ đẻ, xe xinh đẹp như vậy, vừa nhìn chính là kẻ có tiền, ta nhớ trong thôn có nương nhà ai gả đến nhà chồng phú quý như vậy đấy?"

      Chân mày của Mộ Dung Ý nhăn lại, rất kiên nhẫn nhịn được mùi thơm nức người như vậy, túm lấy y phục của Hàn Hàn: "Mau nhanh chút."

      Hàn Hàn gì, đúng là đem mình thành người đánh xe!

      Chẳng qua nghĩ đến cỗ xe ngựa vừa qua kia, nãi nãi thấy , thế nhưng nàng thấy ràng màn che của xe có ký hiệu của Thực Khách Cư!

      Khóe miệng kéo lên nụ cười lạnh: Ngô Đại Nha này muốn chết đúng là thể chờ đợi được mà!

      Mộ Dung Ý ngồi bên cạnh Hàn Hàn, đương nhiên bỏ qua lãnh ý trong mắt Hàn Hàn, suy nghĩ chút liền hiểu kỳ quái trong đó, trong con ngươi hẹp dài lướt qua chút ý cười, tiểu nha đầu này cũng là người mang vẻ mặt dễ gần lòng dạ độc ác, dễ bị bắt nạt đâu!
      Last edited: 6/1/16
      Nga Nhi, Nhiên Nhiên, huyenlaw687 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 58: Vợ chỉ có thể lấy người.
      Editor: Ôp

      đến trấn Trăm Thước, đó là nơi xa lạ gì đối với Ngô Mạc thị. Trước kia lúc thân thể bà tốt hơn bây giờ, sáng sớm mỗi ngày đều phải rời giường bộ canh giờ đến đại gia đình ở trấn để giặt quần áo, mấy nhà khá giả trấn bà cũng qua.

      Nhưng được ngồi thoải mái xe bò lên trấn như thế này vẫn là lần đầu tiên, nên khỏi có chút kích động, có chút vui mừng, có chút tự hào, có chút xót xa trong lòng. . . . Nhất thời ngũ vị tạp trần, nên lời là loại tư vị gì, sờ sờ đầu Hàn Hàn: "Nha đầu, quả thực ngươi trưởng thành rồi, còn có tiền đồ hơn so với nãi nãi!"

      Mặc dù Hàn Hàn hiểu được tâm tình của Ngô Mạc thị, nhưng cũng nhìn ra bà có chút kích động, túm lấy tay Ngô Mạc thị: "Nãi nãi những thứ này để làm gì, dù con có nhiều tiều đồ hơn nữa cũng là cháu của người, là người dạy bảo tốt, có người, nào có con ngày hôm nay."

      Hiếm khi Mộ Dung Ý phụ họa cho Hàn Hàn lần, gật gật đầu: " đúng lắm."

      Nghe hai đứa bé như vậy, Ngô Mạc thị cũng biết nên gì, tâm tình lập tức nhõm hơn rất nhiều, thu hồi tay lại rồi cười : "Là nãi nãi cố chấp, các ngươi có tiền đồ, nãi nãi liền được nhờ theo, nghĩ những chuyện ấy cái làm gì chứ!" Cười Ha hả, " phải ngươi muốn mua vải vóc sao, mau ."

      " vội, chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm xong rồi từ từ lựa chọn." Mục đích của Hàn Hàn chính là lôi kéo Ngô Mạc thị, cho bà quay trở về thôn, tám phần là hôm nay trong thôn còn tiếp tục ầm ĩ nữa, đợi đến lúc trời tối trong thôn an tĩnh lại, sau đó các nàng về nhà cũng muộn.

      Hàn Hàn tính toán cẩn thận, tất nhiên Mộ Dung Ý cũng hiểu , gật đầu: "Ăn cơm trước." Mặc dù Ngô Mạc thị thể thực trở thành nãi nãi của chính mình, thế nhưng lão nhân này mang đến cho mình ấm áp mà nãi nãi mình thể cho, dĩ nhiên là cũng muốn Ngô Mạc thị bị tổn thương, phương pháp tốt nhất chính là phối hợp với Hàn Hàn giữ lại Ngô Mạc thị.

      Đợi đến khi chuyện này lắng xuống, bọn họ lại ở trong phòng gạch mộc chỗ hẻo lánh phía Tây của thôn, đơn giản là có người qua, chỉ cần có ai cố tình đến trước mặt Ngô Mạc thị huyên thuyên, như vậy cũng có khả năng giấu giếm được Ngô Mạc thị.

      Thấy hai đứa bé đều đói, Ngô Mạc thị lập tức đau lòng: "Được, đói bụng chúng ta nhanh nhanh ăn cơm trước, ăn no rồi lại tiếp tục dạo."

      Hàn Hàn kinh ngạc liếc mắt nhìn Mộ Dung Ý cái, đứa này vẫn luôn làm trái ý mình, sao hôm nay phối hợp vậy? Chẳng lẽ đói bụng?

      Lắc lắc đầu, nghĩ ra. Nghe thấy Ngô Mạc thị đồng ý, lập tức đánh xe tới tửu lâu Như Ý.

      Hàn Hàn đến tửu lâu Như Ý theo thói quen đánh xe bò vòng qua cửa sau tửu lâu, rồi từ cửa sau tiến vào tửu lâu, chẳng qua hôm nay vừa mới đánh xe chạy tới bên cạnh đường tửu lâu, liền thấy chiếc xe ngựa tinh xảo hoa mỹ dừng dưới bóng cây, khăng khăng ngăn trở đường của nàng.

      Chiếc xe ngựa này giống với chiếc xe ngựa màu sắc rực rỡ, hương thơm nồng nặc, trang trí hào nhoáng mà nàng nhìn thấy ở đường, mà đây chính là chiếc xe từ trong ra ngoài chân chân thực thực lộ ra hoa lệ nhưng vẫn có vẻ khiêm nhường, thân xe bằng gỗ tử đàn, được quét thận trọng lớp sơn màu nâu, gấm Tô Châu tinh phẩm làm thành màn che, mặt được thêu bức tranh Vân Thanh thanh nhã tươi sáng, trừ cái đó ra, xe ngựa trang trí dư ra chút đồ trang sức nào.

      Hàn Hàn cho xe bò dừng lại, liếc mắt nhìn cỗ xe ngựa kia, vừa định chuyện, liền nghe thấy giọng nhu hòa dịu dàng từ trong xe ngựa truyền ra: "Còn chưa tới sao?"

      Chỉ nghe giọng này là có thể tưởng tượng được người trong xe nho nhã ôn nhuận như thế nào.

      Hàn Hàn ngưng mi, giọng này sao nghe có chút quen tai thế? Nhịn được nhìn về phía xe ngựa kia, chỉ thấy gã sai vặt càng xe nghiêng đầu đáp: "Thưa công tử, còn chưa tới."

      Sau đó doanh bàn tay trắng như ngọc vươn ra từ trong xe, nhấc màn che đằng trước lên: "Trước vào tửu lâu , ở bên trong chờ cũng giống như nhau."

      Lúc chuyện, công tử trẻ tuổi người mặc y phục màu đỏ tía thêu hoa văn lá cây tùng viền bạc ra từ trong xe, gã sai vặt nhanh chóng lấy ghế đặt chân từ càng xe đặt xuống phía dưới.

      Công tử trẻ tuổi nghiêng đầu, lộ tướng mạo tuấn tú ôn nhuận, dường như phát có người nhìn mình, công tử trẻ tuổi ngẩng đầu, đôi mắt dịu dàng ôn hòa chống lại Hàn Hàn, mỉm cười, gật đầu, ưu nhã giẫm lên ghế đạp chân từ xe bước xuống, giống như đối với hành động nhìn ngắm trắng trợn như vậy của nữ tử sớm tập thành thói quen.

      Xuống xe, thẳng về phía tửu lâu, gã sai vặt đánh xe vội vàng cho xe ngựa tới bãi đất trống bên cạnh, có người làm trong tửu lâu qua đó giắt xe ngựa .

      Ánh mắt Hàn Hàn vẫn đuổi theo công tử trẻ tuổi tiến vào tửu lâu Như Ý chưa thu hồi lại, trong lòng suy tư về giọng cùng với tướng mạo người này khá là quen thuộc, chỉ là nghĩ ra thấy qua ở nơi nào.

      Đương nhiên Mộ Dung Ý cũng nhìn thấy công tử trẻ tuổi kia, con ngươi hẹp dài hơi trầm trầm: Lâm Vũ Dương, đến tửu lâu Như Ý làm cái gì?

      Tuy và mấy thế gia mới trong kinh thành tiếp xúc nhiều, nhưng thứ nên biết vẫn biết ràng.

      Mặc dù Lâm Vũ Dương này là tam công tử gia tộc Lâm thị, nhưng là thiên tài kinh thương khó gặp, cứ thế ngắn ngủn trong ba năm đưa gia tộc kinh doanh bình thường như Lâm thị trở thành thủ phủ kinh thành (nhà giàu nhất kinh thành).

      Người này tuy còn trẻ tuổi, nhưng lại túc trí đa mưu, cho dù là gia chủ Lâm thị nhưng trong nhiều thời điểm cũng phải nghe theo đề nghị của , bởi vậy mặc dù phải trưởng tử, nhưng địa vị ở trong gia tộc lại thể lay động, ngay cả vị trí của trưởng tử Lâm Vũ Thần cũng ở phía sau.

      Chính bởi vì như vậy, ám vệ thuộc hạ của cũng điều tra tư liệu về Lâm Vũ Dương càng tỉ mỉ hơn, cũng biết lão bản phía sau màn của Thực Khách Cư chính là Lâm Vũ Dương.

      Lão bản Thực Khách Cư lại có thể hẹn khách đến tửu lâu nhà khác ăn cơm...

      Chân mày của Mộ Dung Ý cau lại, thu hồi tầm mắt lại nhìn thấy Hàn Hàn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Vũ Dương đến phát ngốc, chân mày lập tức nhăn chặt hơn, khuôn mặt nhắn cũng đen xì thâm trầm, tay trắng nõn nắm lấy dây cương mãnh liệt đánh ra, xe bò chuyển động.

      Hàn Hàn cả kinh, mạch suy nghĩ trong đầu cũng bị cắt đứt, quay đầu lại liền phát Mộ Dung Ý ngồi ở bên nhìn mình, thấy nàng nhìn sang, khuôn mặt nhắn tinh xảo xẹt qua tia khinh bỉ: "Hoa si!" Ngay cả mặt cũng vẻ xem thường.

      "Hoa si cái đầu đệ!" Khuôn mặt Hàn Hàn tối sầm, đưa tay lên đánh hét lớn, "Tỷ chỉ suy nghĩ tình, suy nghĩ tình!"

      Thân thể của Mộ Dung Ý xoay qua, cái đánh của Hàn Hàn rơi mông của , nửa điểm đau đớn cũng có.

      Ngô Mạc thị ở xe bò trầm mặc lát, : "Mặc dù vị công tử kia thoạt nhìn rất tốt, thế nhưng vừa nhìn biết là thiếu gia trong đại gia đình, là người mà chúng ta thể suy nghĩ đến, nha đầu ngươi cũng thể làm thiếp người ta." Bà giặt quần áo hộ trong những đại gia đình kia, lúc nhàn rỗi nghe mấy bà tử ở trong viện chuyện phiếm, đương nhiên biết phu nhân trong mấy đại gia đình kia chỉnh những thiếp thất như thế nào, Hàn Hàn còn , biết tình nặng , bà phải nhắc nhở chút mới được.

      Hàn Hàn nghẹn họng, liếc mắt nhìn bà: "Yên tâm nãi nãi, cháu người có thể làm thiếp cho người ta sao? Chỉ là con thấy có chút quen mắt mới nhìn lâu hơn chút thôi, làm gì mà có suy nghĩ khác, người suy nghĩ nhiều rồi." Vừa , bên vội vàng đánh xe bò đường tiến vào cửa sau tửu lâu.

      Nghe Hàn Hàn như vậy, Ngô Mạc thị lòng hơn: "Con hiểu rồi tốt, những người kiểu như tiểu thiếp trong đại gia đình kia, chút địa vị đều có, bị khổ còn , ôi, cũng chỉ là người đáng thương ..."

      "Được rồi nãi nãi, con biết, đừng làm thiếp, ngay cả dám kiêu căng với con hay nếu như dám trêu chọc kẻ tiểu nhân nào vào cửa, cháu người là con đây cũng hưu (*) , người cứ yên tâm ."

      "Nha đầu chết tiệt kia, chỉ toàn hươu vượn, biết xấu hổ hả, Tiểu Phong còn nhìn kia kìa!" Ngô Mạc thị cười mắng tiếng.

      "Tiểu Phong Phong nghe được sợ cái gì chứ, đúng lúc giáo dục cho đệ ấy biết, này nhé, Tiểu Phong Phong, tỷ cho đệ biết, sau này lấy vợ chỉ cho phép lấy người, nếu như chịu nổi nữa, hai người liền hòa ly(**) tái giá, nếu như đệ dám đồng thời lấy cả hai người, cẩn thận tỷ đánh đệ đấy!" Tàn bạo uy hiếp.

      Chỉ có thể lấy người sao? Đôi mắt hẹp dài của Mộ Dung Ý lấp lánh, có lẽ là chủ ý tệ...

      (*)(**) Hòa ly, hưu thư: Khác với hưu thư, hòa ly ý cả hai bên đều tình nguyện bỏ nhau, giống như đơn ly hôn ở đại. Còn hưu thư bên bỏ, cụ thể là bên nam. Thời xưa, hưu thư chỉ do nam nhân viết ra, nữ nhân có quyền, điển hình của trọng nam khinh nữ ấy mà.
      Last edited by a moderator: 6/1/16
      Nhược Vân, Nga Nhi, Nhiên Nhiên6 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 59: Ăn hàng bắt bẻ
      Editor: Ôp

      Dừng xe bò xong, Hàn Hàn mang theo Mộ Dung Ý và Ngô Mạc thị đường vòng qua tửu lâu đến thẳng Thu Vận các.

      người làm từ phía sau đuổi kịp : "Mạc nương, vị Tiêu công tử kia ở trong Thu Vận các của nương."

      Bởi vì biết hiệp nghị giữa Hàn Hàn và Tiêu Nguyên Bồi, nên Tào chưởng quỹ cũng quan hệ của Hàn Hàn và Tiêu Nguyên Bồi, thấy Hàn Hàn thường xuyên làm cơm cho , nên nghĩ rằng hai người có quan hệ mật thiết, bởi vậy lúc Tiêu Nguyên Bồi qua đây điểm danh muốn dùng cơm ở Thu Vận các, cũng ngăn cản, trực tiếp cho mời người vào.

      Chân mày của Mộ Dung Ý hơi nhăn lại, ăn hàng này sao lại tới đây!

      Hàn Hàn ngược lại thấy có gì bất ổn, đến đúng lúc cùng nhau ăn luôn, "Ở đó hả, ta biết rồi."

      Ngô Mạc thị biết chân tướng, quay đầu nhìn Hàn Hàn: "Bằng hữu của ngươi?"

      Hàn Hàn gật đầu: "Xem như là vậy ạ."

      Vừa vừa tiến vào Thu Vận các.

      Tiêu Nguyên Bồi ngồi ở bên cạnh bàn vẻ mặt ghét bỏ chọc món cá hấp quế trong mâm: " ràng là nguyên liệu nấu ăn giống nhau, thế nào nấu xong mùi vị lại khác biệt lớn đến như vậy, hừm, thịt này nấu nát rồi, bên trong đầu cá ăn cũng ngon miệng, còn cả hương vị này cũng đúng..."

      Khóe miệng Hàn Hàn co giật, đây phải là món ăn mình bày Dương đầu bếp làm sao, lần trước nàng tự mình làm lần cho Tiêu Nguyên Bồi ăn, làm sao mới đảo mắt cái tên ăn hàng này ghét bỏ thành như vậy?

      Nhìn này độ sáng màu sắc cùng với mùi thơm này, ràng là sắc hương vị đều đầy đủ trong món nha!

      Tiêu Nguyên Bồi oán trách, nghe thấy tiếng cửa mở, khuôn mặt tròn tròn nâng lên: "Ngươi tới đúng lúc lắn, đem đầu bếp các ngươi..." Câu mắc ở trong miệng, trong nháy mắt liền biến thành kinh hỉ, "Hàn Hàn, sao ngươi tới đây rồi!" Kéo ghế ra lạch bạch chạy đến, đôi mắt chớp chớp tỏa ra ánh sáng khó tin.

      Hàn Hàn biết ăn hàng này kích động như vậy phải là bởi vì mình, mà là bởi vì mỹ thực mình làm ra, chỉ còn thiếu nước tên ăn hàng này xem mình như mâm đồ ăn ngon di động nữa thôi! Chau mày, liếc mắt nhìn con cá bị chọc nát bàn: "Rất khó ăn?"

      Theo tầm mắt Hàn Hàn nhìn sang, khuôn mặt tròn của Tiêu Nguyên Bồi vui mừng lập tức nhăn lại bất mãn: "Hừ, so với ngươi làm khác xa nhau, đầu bếp kia ràng biết nấu rồi mà lại còn dám lừa gạt ta, ta nhất định phải tìm rồi chuyện tốt!" Bộ dáng vô cùng tức giận.

      " khó ăn như vậy?" Hàn Hàn tin, con cá này là nàng tự mình giao cho Dương chủ trù làm, mặc dù nắm giữ tinh túy trong đó, nhưng là cũng chắc chắn được tám chín phần mười, đầu bếp chính của tửu lâu Như Ý, đương nhiên phải là người có tài năng.

      qua cầm đũa gắp lên miếng thịt nếm thử, thời gian thịt nấu hơi lâu chút, thịt cá có chút dễ bị rời ra, nhưng tuyệt đối đến mức nát bấy; đường bỏ hơi ít, vị kém chút so với khi ăn tươi; vì đầu cá to khó ngấm gia vị, cho nên mùi vị khi ăn hơi nhạt chút, nhưng tuyệt đối phải là ngon, tổng thể mà , nếu món ăn này được chấm điểm, chắc chắn ở mức điểm chín mươi, thời gian trong vòng ngày có thể chế biến cá thành như vậy(*), Dương đầu bếp xem như rất có thiên phú.

      (*) Ý ở đây là học nấu cá trong vòng 1 ngày mà
      [​IMG]
      Nga Nhi, Nhiên Nhiên, Trâu3 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 60: Trần Y Nhân
      Editor: Ôp


      Tểu nhị bưng bốn món canh Hàn Hàn làm xong sau nàng tiến đến Thu Vận các, còn chưa tới Thu Vận các, liền nghe thấy giọng nữ từ trong Vũ Thu các cách vách truyền ra: "Nghe , món cá hấp quế này là nữ đầu bếp trong tửu lâu các ngươi nghiên cứu ra? Tay nghề cũng rất khá, ngươi kêu người đến cho ta nhìn xem, nếu thấy bộ dáng nàng đàng hoàng, ta liền ân điển cho nàng đến kinh thành."

      Hàn hàn sửng sốt, nữ đầu bếp? phải là mình chứ?

      Phất tay cái, để tiểu nhị bưng đồ ăn vào Thu Vận các trước, thân thể hơi chuyển động chút, mượn khe cửa, khẽ nhấc lên bức rèm, loáng thoáng có thể thấy ba người ngồi bên cạnh bàn ở phía trong, đưa lưng về phía mình là công tử mặc bộ y phục màu đỏ tía thêu hoa văn lá cây tùng viền bạc, ràng chính là người nàng gặp ở trước tửu.

      Mặt khác, bên cạnh có hai nam nữ ăn mặc hoa mỹ trẻ tuổi ngồi, có rèm cản trở, thấy dung mạo, trong ba người ai cũng đều có gã sai vặt hoặc nha hoàn đứng sau lưng.

      Người chuyện chính là kia.

      Tào chưởng quỹ mặc bộ nho sam màu xanh ngọc đưa lưng về phía cửa, nghe vậy kiêu ngạo siểm nịnh : "E là nương nghe lầm, trong tệ tửu lâu chỉ có nam đầu bếp, chưa từng có nữ đầu bếp."

      cũng tin, thưởng thức ly trà trong tay: "Ý ngươi là bổn nương tai điếc hoa mắt hả?" chưa xong hết câu, hung hăng ném ly trà trong tay xuống đất, "Càn rỡ! Ngươi có biết bổn nương là ai , cũng dám ăn lung tung lừa bịp ta như thế sao! Có tin ta sai người phá hủy tửu lâu này của ngươi hay !"

      Nha hoàn đứng phía sau nàng vội vàng cầm chiếc khăn thêu xoa tay cho nữ tử kia, lời xem thường trấn an: "Tiểu thư cần gì phải chấp nhặt với mấy kẻ dân đen này chứ, nếu thân thể tiểu thư bị chọc tức thực đáng giá mà. Thân phận ngài tôn quý, muốn gặp người nào chỉ cần sai người hầu đến đây bắt người là được, tội gì tự mình chuyến." Lau tay cho nữ tử xong, nàng ta đứng thẳng người, hai mắt thẳng thừng nhìn chằm chằm Tào chưởng quỹ, "Ngươi biết tiểu thư nhà ta là ai hả? Tiểu thư nhà ta chính là hôn thê của Nhiếp Chính vương, tương lai Nhiếp Chính vương phi! Đặt chân đến chôc thấp hèn này của ngươi chính là cho ngươi mặt mũi, ngươi cũng đừng biết xấu hổ, còn mau mau gọi nữ đầu bếp kia ra cho tiểu thư nhà ta xem chút, cẩn thận chọc tiểu thư nhà ta nổi giận, Nhiếp Chính vương điện hạ cho người phá tửu lâu này của ngươi, toàn gia của ngươi cũng đừng mong có đường sống!"

      Hàn hàn cau mày, kẻ nha hoàn lớn lối như thế, xem ra tiểu thư kia cũng phải là người hiền lành! ood.d.*lequyd0n

      Chẳng qua,… vị hôn thê của Nhiếp Chính vương? Đột nhiên Hàn Hàn nhớ tới mấy ngày trước lúc ở Mỹ Nhân Kiều xem phấn son nghe thấy đôi huynh muội nhắc đến chuyện hoàng thượng ban thưởng cho Nhiếp Chính vương vị hôn thê, nghĩ tới nhanh như vậy tứ hôn, còn tới trấn Trăm Thước!

      Nghĩ đến đây, ánh mắt lần nữa rơi vào người tử y nam tử, trách được cảm thấy nhìn quen mắt như thế, chính là lão bản Mỹ Nhân Kiều, người ngày đó gặp.

      người còn trẻ tuổi như vậy lại quen biết với vị hôn thê của Nhiếp Chính vương, khẳng định là lai lịch .

      Còn nghĩ chưa xong, tử y nam tử nghiêng đầu lại, chống lại ánh mắt của Hàn Hàn, giống như có chút sửng sốt, cực nhanh, trong mắt xẹt qua vui vẻ nhợt nhạt.

      Hàn hàn cả kinh, vội vàng nghiêng người , dám nhìn nữa.

      nghĩ tới người này lại có cảm giác bén nhạy như thế, chẳng qua mình chỉ liếc mắt nhìn chút vậy mà phát ra.

      Trong gian phòng truyền đến giọng dịu dàng ôn nhuận của nam tử : "Được rồi biểu muội, chưởng quỹ có bao nhiêu lá gan mà dám lừa ngươi chứ, chắc là trong tửu lâu quả có nữ đầu bếp đâu, tám phần là
      [​IMG]
      Nga Nhi, Nhiên Nhiên, Trâu5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :