1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc hậu trùng sinh, nàng thê hung hãn của lãnh vương phúc hắc - Thu Thủy Linh Nhi (117/162)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 13: biết xấu hổ

      Có lòng tốt cứu người, còn bị uy hiếp?

      Nếu là người bình thường rơi vào hoàn cảnh này có khi bị tức giận đến tắc thở.

      Nhưng khóe môi Hạ Lan Tuyết lại vén lên, nhu nhu nhược nhược nhìn cười.

      "Gia, ngài ngừng đe dọa muốn cái mạng của ta? Bổn nương nhát gan, chịu được bị hù dọa, vạn nhất bị khiếp sợ, giải độc này xong, người chịu khổ cũng là ngài đấy."

      "Ngươi là run sợ sao?" Cơ Hoa lạnh lùng thoáng nhìn, trầm giọng , ", giải như thế nào?"

      Thái độ hung ác như vậy? Đáng đời bị người ta hạ cổ độc ác như vậy.

      Từ tính tình cao ngạo, lạnh nhạt của hỗn đản này, Hạ Lan Tuyết cố tình chán ghét , đuôi mắt nhảy lên, trong mắt nàng thoáng qua tia đùa ác.

      "Người hạ độc này cho ngài nhất định là nữ tử? Ước chừng là ngấp nghé gia ngài tướng mạo tuấn cùng khí lực hùng vĩ, ôi cha, gia, thế nhưng là ngài có diễm phúc lớn đó nha. Muốn giải cổ độc này khó, theo nàng kia, cùng nhau hưởng thụ cảnh xuân, thế là cổ độc này tiêu tan."

      "Nếu vậy, lưu ngươi có ích lợi gì?" Cơ Hoa lẳng lặng nhìn nàng, gò má lạnh lùng lên tia cười lạnh.

      Bỗng nhiên im lặng, Hạ Lan Tuyết cảm thấy cổ chợt lạnh, cái móc bạc kia kề sát vào chỗ vừa nãy nàng bị thương, làm cho nàng đau nhức càng thêm đau nhức.

      đây là bị chọc lông? Hạ Lan Tuyết ho khan, ngượng ngùng cười, "Gia, tất nhiên là thể như vậy rồi, thân mình ngài đáng giá ngàn vàng, làm sao có thể tiện nghi cho kẻ ác hạ cổ độc đâu. Cho nên, ta đột nhiên nghĩ đến, còn có biện pháp khác, chẳng những có thể giải cổ độc, còn có thể bảo trụ trong sạch của ngài, chỉ là..."

      "Chỉ là cái gì?" Thanh trầm thấp, lộ ra tia ghét.

      Hạ Lan Tuyết bĩu môi, tại sao là thái độ như vậy? Kiếp trước, phải là rất thích mình sao?

      "." Ánh mắt đen lạnh lẽo, tay lực đạo tăng thêm.

      Hạ Lan Tuyết ai u tiếng, trêu chọc mắt trừng , "Gia, hiểu thương hương tiếc ngọc hay ?"

      "Dài dòng thêm câu nữa, gia trực tiếp móc cái móc vào đầu lưỡi ngươi." Cơ Hoa trong mắt ánh sáng lạnh, như lưỡi dao sắc bén bắn về phía nàng.

      "Được rồi, ngài cứ bình tĩnh." Hạ Lan Tuyết dè dặt thấp thân thể, né tránh cái móc bạc của , đến bên bàn, trực tiếp lấy dược Tôn lão đầu chuẩn bị đắp cho Cơ Hoa bôi lên cổ mình

      "Đừng nóng vội, thuốc này ngài dùng được."

      Sau khi băng bó kỹ thương thế của mình, Hạ Lan Tuyết , "Ta tìm lão nhân kia, lấy rượu hùng hoàng cùng ngân châm đến."

      Cơ Hoa lên tiếng, bày tỏ ngầm đồng ý.

      Tư thái khinh người của làm cho Hạ Lan Tuyết cực ghét.

      Mở cửa phòng ra, chỉ thấy thân thể mập mạp của Tôn lão đầu chạy xuống lầu dưới .

      Ha, dám nghe lén? Hạ Lan Tuyết lớn tiếng gọi lại, "Lão bá, lấy ít rượu hùng hoàng cùng dầu hỏa đến, đúng rồi, còn có ngân châm."

      "Muốn những thứ này có tác dụng gì?" Tôn lão đầu xoay người hỏi.

      Hạ Lan Tuyết khẽ mỉm cười, "Tý nữa ngài biết, ."

      Phân phó xong, nàng trực tiếp xoay người trở vào phòng.

      Cơ Hoa nhắm mắt dưỡng thần, lông mi dài nhàng che ở mặt, phủ bóng dài xuống khuôn mặt.

      Phải , nam nhân này thực tại nhìn rất đẹp mắt, này mắt, này mũi, này môi, chỗ nào câu hồn nữ nhân, chỉ là, tính tình quá thối, nữ nhân nào muốn sống nữa, mới dám thân cận ?

      Nếu , kiếp trước, nàng cũng giận bị ôn nhu của Nam Cung Khế hớp hồn.

      Trong lòng thở dài, nghĩ nữa, lúc này, ánh mắt của nam nhân từ từ mở ra, đôi mắt đỏ ngầu nồng đậm dục vọng.
      - -
      song ngư, PhongVythuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 14: Phát tác

      Hạ Lan Tuyết kinh hãi, đây là cổ độc phát tác?

      Nhanh nhẹn đưa tay, nghĩ điểm trụ mấy đại huyệt người , làm cho cổ độc khuếch tán chậm chút, nghĩ, Cơ Hoa thủ pháp nhanh hơn, bắt được tay của nàng, dùng sức chút, liền ấn ngã nàng xuống bàn, lật người đè lên.

      Hạ Lan Tuyết buồn bực thôi, song tay bị gắt gao ấn lên đỉnh đầu, thể động đậy, đành phải hô, "Này, tỉnh táo chút ít, hãy nghe ta , dồn khí đan điền, phong thần khuyết, cửa đá hai huyệt... A."

      Lời còn chưa dứt, nam nhân này thô chuẩn khí, cúi đầu, vùi đầu gặm trụ cổ của nàng, cách băng gạc cắn miệng vết thương của nàng, đau đớn trong nháy mắt lan tràn đến tứ chi ngũ tạng.

      Nàng cứng đờ ở dưới thân thể , ngăn được phát run.

      Ô hô, bi ai.

      Nàng quên xà cổ độc này, lại được gọi là thị huyết cổ độc, rất nhạy cảm với mùi máu tươi.

      Tôn lão đầu kia đâu rồi? Chết ở nơi nào?

      tránh thoát được, Hạ Lan Tuyết chỉ có thể lớn tiếng cầu cứu, "Lão bá, cứu mạng ."

      Còn lớn tiếng hô, quần áo trước ngực nàng bị xé rách, lộ ra mảng lớn da thịt tuyết trắng.

      Cả người nàng cứng đờ.

      Kiếp trước, hỗn đản này là cầm, thú, kiếp này, quả thực bằng cầm thú.

      Ngay cả tiểu nha đầu chưa nẩy nở là nàng mà cũng có thể xuống tay được?

      "Cơ Hoa , ngươi cần mặt mũi rồi?" Hai đời đều mạnh tay với nàng.

      Hạ Lan Tuyết nghĩ an ủi mình, là vì trúng cổ độc thần trí , trong đôi mắt to đen sì còn thần trí.

      Nam nhân người hơi ngẩn ra, đáy mắt đỏ ngầu lập lòe, rự rỡ như lệ huyết...

      "Cút!" Đột nhiên, dùng lực hất lên, đẩy nàng ra.

      Hạ Lan Tuyết lảo đảo, thiếu chút nữa đụng phải cột giường.

      "Cút." Cơ Hoa vừa giận quát, mặt cầm lấy cái móc mặt bàn, đột nhiên đâm vào lòng bàn tay.

      Hạ Lan Tuyết tim co rụt lại, nhào tới, cướp cái móc của , hơn nữa nhanh chóng điểm trụ mấy chỗ đại huyệt của , đẩy ngã xuống giường.

      Vừa vặn, Tôn lão đầu lúc này thở hổn hển chạy vào, "Nha đầu, rượu đến đây."

      "Làm sao mà bây giờ ngài mới đến?" Hạ Lan Tuyết đoạt lấy túi rượu tay ông, mở cái nắp ra, nửa quỳ ở đầu giường, mở mồm Cơ Hoa ra, đổ rượu vào.

      "Gia bị làm sao thế?" Tôn lão đầu lo lắng hỏi.

      "Cổ độc phát tác." Hạ Lan Tuyết giải thích đơn giản, ném túi rượu , cầm lấy tay , "Mau, ngân châm."

      "Được." Tôn lão đầu yên tâm, nhưng theo bản năng phối hợp với nàng.

      Hạ Lan Tuyết cầm lấy túi ngân châm, hai tay mỗi tay cầm năm cái ngân châm, tìm huyệt vị gần vết thương của đâm xuống, khóa vị trí xà cổ độc lại, sau đó lại vận công theo ngân châm vào trong cơ thể, làm cho cổ độc trong cơ thể chạy thục mạng ra bên ngoài.

      Tôn lão đầu nhìn mà mắt trợn lớn, còn tưởng rằng là bị độn khí gây thương tích, lại nghĩ, giờ phút này nhìn thấy có vật động đậy ở bên trong miệng vết thương của gia, giống như quằn quại tìm cách thoát ra.

      "Chuẩn bị dầu hỏa." Ngân châm trong tay Hạ Lan Tuyết ngừng bay múa, mặt phân phó Tôn lão đầu.

      Tôn lão đầu xem hăng say, sau đó lưu luyến lui ra chuẩn bị hộp quẹt cùng dầu hỏa.

      muốn hỏi mấy thứ này dùng để làm gì, chỉ nghe Hạ Lan Tuyết quát lạnh tiếng.

      "Độc nghiệt, trốn chỗ nào?"

      Chỉ thấy cái đầu màu đỏ theo máu chảy ra từ miệng vết thương của Cơ Hoa , Hạ Lan Tuyết ngân châm trong tay đột nhiên cắm xuống, lôi ra khỏi thân thể Cơ Hoa .

      Sau đó, lấy dầu hỏa bàn tưới vào vật màu đỏ kia rồi lấy mồi lửa ném vào.

      Phốc, đồng thời, ngọn lửa đỏ như máu vọt tới nóc nhà, nhưng trong chớp mắt liền rơi xuống, tựa như khói lửa biến mất.

      nền nhà, ngay cả tro bụi cũng thấy.
      song ngư, Ngọc Bình, honglak3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: Quỵt nợ

      Xử lý tốt độc vật, Hạ Lan Tuyết vội vàng trở lại, cầm lấy băng gạc và kim sang dược còn thừa, giúp Cơ Hoa cầm máu.

      " nương, để cho lão già cổ hủ này làm nốt cho." Tôn lão đầu đến, ân cần .

      " cần." Hạ Lan Tuyết nửa quỳ ở bên người Cơ Hoa , cúi người, phá lệ nhàng giúp xử lý miệng vết thương, sau đó tỉ mỉ rịt thuốc, lại dùng băng gạc từng tầng quấn lấy.

      Tỉ mỉ săn sóc như vậy, làm cho Tôn lão đầu ý cười trong mắt.

      " nương, ngươi cũng coi trọng gia nhà ta ?"

      Cái gì? Tay Hạ Lan Tuyết ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Tôn lão đầu, "Cái gì gọi là cũng? Chẳng lẽ còn có nương khác vừa ý ?"

      "Đó là tự nhiên." Tôn lão đầu có chút tự hào , "Gia nhà ta bộ dáng tuấn mỹ, thiếu niên hùng, mười ba tuổi mình lãnh binh dẹp yên phản loạn của Tây Phiên, những năm này nhiều lần lập kỳ công, vì Đại Chu lập được chiến công hiển hách, hai mươi tuổi được phong làm Võ Đại tướng quân. A, nay, nữ tử muốn theo đuổi gia nhà ta, đếm cũng xuể."

      "Vậy sao?" Hạ Lan Tuyết sau khi băng bó tốt vết thương tay Cơ Hoa , lúc này mới thong thả ung dung nhìn Tôn lão đầu, nhe răng cười, "Lão bá, nhắc nhở ngài câu, gia của lão bá biết lão bá khen ngợi ở trước mặt người ngoài như vậy, hẳn có phần thưởng lớn cho ngài đấy."

      Tôn lão đầu sững sờ, vội vàng che miệng của mình, "Nha đầu, ngươi cứ coi như chưa nghe thấy gì ."

      "Ta nghe được toàn bộ." Hạ Lan Tuyết ác liệt , "Hóa ra là chiến thần tướng quân của Đại Chu."

      "Xuỵt." Tôn lão đầu lập tức kéo nàng, "Nha đầu, ngươi nhanh , lúc nữa gia tỉnh, trông thấy ngươi còn biết như thế nào."

      "Có thể làm gì? Bổn nương cứu , dù thế nào cũng phải cảm kích chút ." đến đây, Hạ Lan Tuyết đáy mắt lộ ra lên mặt thần sắc, " chừng, còn có thể lấy thân báo đáp đấy."

      Tôn lão đầu khóe mắt giật giật, " thể nào, trong lòng gia nhà ta chỉ Tô tiểu thư thôi ."

      "Cái gì?" Người này có nữ nhân mến rồi?

      Tôn lão đầu nhún nhún mi, bộ dáng ta đùa.

      Hạ Lan Tuyết híp mắt hỏi, "Ai là tiểu thư Tô gia?"

      "Chính là Tô..." Tôn lão đầu mạnh mẽ che miệng của mình lại, cảnh giác nhìn nàng chằm chằm, "Nha đầu, ngươi bẫy lão già cổ hủ này ."

      "Cắt, ai thèm hiếm lạ, ngài có hay , dù sao, thần võ Đại tướng quân sao, ra cửa tùy tiện hỏi thăm biết." Hạ Lan Tuyết lơ đễnh.

      Tôn lão đầu cười hắc hắc, "Ngươi dùng phép khích tướng cũng vô dụng, lão già cổ hủ này thể ."

      " liền ." Hạ Lan Tuyết liếc , vươn tay, khách khí , "Đưa bạc."

      "Cái gì?" Tôn lão đầu sững sờ.

      Hạ Lan Tuyết liếc qua , "Giải độc cho gia nhà các ngươi, chẳng lẽ các ngươi trả bạc?"

      "Ngươi phải là?" Tôn lão đầu muốn , ngươi phải là thích gia gia ta sao? Nhưng lại cảm thấy chiếm tiện nghi của tiểu nương nhà người ta, chỉ đành phải hỏi, "Bao nhiêu?"

      Hạ Lan Tuyết sờ lên cằm, suy nghĩ chút , "Ừm, người khác sao, tùy tiện chút bạc là được, nhưng với gia nhà ngài, thân phận tôn quý, mệnh cũng quý báu, vạn lượng ."

      " vạn lượng?" Nha đầu kia xác định phải là cháy nhà hôi của đấy chứ?

      "Đừng có nha, là thần võ Đại tướng quân đấy." Hạ Lan Tuyết cười châm chọc.

      Tôn lão đầu vẻ mặt đau khổ, " có."

      " có sao." Hạ Lan Tuyết giống như vui, đảo mắt qua mọi chỗ, "Nhìn trong phòng này cũng có gì đáng giá? Chẳng lẽ các ngươi muốn trốn nợ sao?"
      - -

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Nếu

      "Quỵt nợ? Lúc đó gia có giao hẹn với ngươi sao?"

      Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh trầm thấp hơi khàn khàn của Cơ Hoa .

      Hạ Lan Tuyết đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy người này ngồi dậy từ lúc nào, người khoác cái áo khoác màu đen viền vàng thêu tường văn, khí thế lạnh lùng.

      Nàng hơi nhíu mày, sáng lạn cười, "Ơ, gia tỉnh? Vậy tốt rồi, bạc kia tính toán với ngài là được rồi."

      "Gia, nàng muốn vạn lượng." Tôn lão đầu vẻ mặt đau khổ .

      " vạn lượng?" Cơ Hoa mi mắt mở ra, con ngươi thâm thúy lạnh nhạt nhìn nàng, lãnh ngạo thanh nhưng lại thịnh khí bức người, chỉ nhìn thoàng qua như vậy, liền làm cho người ta có cảm giác trong nháy mắt bị coi rẻ như bụi bặm.

      Hạ Lan Tuyết nhún vai, bĩu môi cười , "Đúng vậy, gia ngài thân mình vạn kim, ít chẳng phải là vũ nhục ngài sao?"

      "Đúng nhiều lắm." trả lời, có lẽ là giải trừ cổ độc, giờ phút này, khí sắc tệ, ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân, giống như điêu khắc vậy, liền ngay cả Hạ Lan Tuyết cũng nhịn được muốn nhìn nhiều thêm vài lần.

      Nhưng mà, nháy mắt tiếp theo, lời lành lạnh của làm cho Hạ Lan Tuyết hận thể xông tới đánh tàn cái mặt của .

      , "Gia nhớ , gia trước qua, giải được, muốn cái mạng ngươi."

      "Ta giải được rồi." Nàng dương dương đắc ý.

      "Cho nên, gia lưu lại cái mạng này cho ngươi." lại .

      Nàng lại thoáng thay đổi mặt, "Cho nên, ý của ngài là muốn giao bạc ra?"

      "Gia cũng quỵt nợ." nhàn nhạt hừ , "Lưu mạng của ngươi lại đây, gia sai người đưa vạn lượng đến Bách Thảo đường."

      cách khác, nếu nàng muốn mạng sống, vạn lượng kia cũng đừng nhắc đến.

      "Phốc." Hạ Lan Tuyết bị tức điên rồi, lắc lắc vòng eo mảnh khảnh, già mồm về phía .

      "Gia, có phải ngài vừa ý ta hay ?" Ánh mắt nàng hạ xuống, ánh mắt quyến rũ như tơ, thanh kiều ngán ngay cả chính nàng cũng muốn nổi da gà.

      Thế nhưng, phải nam nhần đều thích nghe như vậy sao?

      "Ngươi, nên tự biết chính mình." Cơ Hoa nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, lộ vẻ gì.

      "Đừng nghĩ phủ nhận đâu." Hạ Lan Tuyết tươi cười giảm, "Ngài thấy ta vừa mắt, sao mấy lần muốn lưu ta lại? Còn có..."

      Nàng chỉ chỉ quần áo trước ngực mình, sóng mắt lưu chuyển, gắt giọng, "Vừa rồi ngay cả y phục của ta đều xé, phải là muốn phát tiết dục vọng sao? Thế nhưng, phút cuối ngài lại lỏng tay, là đau lòng ta sao? Coi như ngài còn có mấy phần lương tâm."

      "Ngươi bình thường soi gương ?" nhướng mi, cổ quái nhìn nàng.

      "..." Hạ Lan Tuyết khóe môi vui vẻ khẽ ngưng lại, liền nghe trầm trầm thanh .

      "Lớn lên xấu, thân thể lại bình thường, liền tính là gia muốn, cũng đến lượt ngươi."

      cau mày ánh mắt trượt người nàng đánh giá, sau đó mở miệng.

      Ánh mắt miệt thị, ghét bỏ như vậy cũng làm cho Hạ Lan Tuyết tức phun máu.

      "Họ Cơ , đáng đời ngươi cả đời độc thân!"

      Keo kiệt, hẹp hòi, miệng độc như vậy, nữ nhân nào thích?

      " cần vạn lượng bạc?" Xem nàng thở phì phì ra, Cơ Hoa lại hỏi câu.

      "Nếu ." Muốn tiền phải lưu mệnh, nàng có ngốc đâu.

      Nàng hung hăng trừng mắt nhìn , xoay người muốn gấp.

      nghĩ, cánh tay căng ra, bị dải lụa đỏ quấn quanh giữ chặt lại.

      "Trước khi , cái gì của gia trả lại." đợi nàng phát tác, ánh mắt của lạnh lùng.
      - -










      Chương 17: Lấy oán trả ơn


      Hạ Lan Tuyết cảm thấy trầm xuống, mặt lại lộ ra tươi cười, thuận thế liền khẽ dựa vào người , "Đồ đạc gì của ngươi? Ta sao?"

      "Còn tuổi, biết tự trọng." Cơ Hoa mặt lạnh, hai ngón tay nhanh chóng rút ra khối ngọc trụy từ trong ngực áo nàng, rồi đẩy cả người nàng ra.

      Tôn lão đầu nhìn thấy khuyên tai ngọc kia, mắt cũng dại , đây chính là vật bên người chủ tử, làm sao lại rơi vào tay nha đầu kia rồi?

      Hạ Lan Tuyết lại là ngây ngẩn cả người, ngọc này nguyên chủ đúng là Cơ Hoa , nhưng là, về sau đưa cho mình, mình cũng luôn mang người, đây cũng là vật duy nhất mà nàng trả lại .

      Nhưng là, hồn nàng xuyên trở về, nhưng ngọc này vẫn ở người nàng?

      Còn bị chủ nhân của khuyên tai ngọc phát đoạt về?

      "A, ngươi xác định, ngọc này đúng là của ngươi?"

      Cơ Hoa con mắt híp lại, lộ xảy ra nguy hiểm hàn mang, "Khuyên tai ngọc của gia, mấy ngày trước đột nhiên thấy, thể tưởng được hôm nay lại ở tay ngươi, chẳng lẽ, đêm đó thích khách là ngươi?"

      "Cái gì thích khách?" Hạ Lan Tuyết hiểu ra sao, đến chuyện khuyên tai ngọc này, lại liên quan đến chuyện thích khách rồi?

      "Người đâu." Cơ Hoa trầm giọng phân phó, lập tức có ám vệ mặc hắc y quỷ dị lên ở góc nhà.

      "Bắt lại!" Hai chữ đơn giản hữu lực, hắc y nhân liền nhanh như tia công kích về phía Hạ Lan Tuyết.

      "Cơ Hoa , cha mẹ ngươi , ngươi lấy oán trả ơn a." Khẽ nguyền rủa tiếng, Hạ Lan Tuyết dám ham chiến, xoay người liền chạy ra ngoài từ cửa sổ đổ nát.

      tại, nàng thể bị bắt, nàng còn nhiều việc chưa làm.

      Nhưng cuối cùng lại cam lòng, chạy trối chết, rất mất mặt.

      Cho nên, lúc chạy ra khỏi cửa sổ, nàng xoay người ném lại câu.

      "Cơ Hoa , ngọc của ngươi, người của ngươi, sớm hay muộn bổn nương cũng lấy về toàn bộ."

      Lời ngỗ nghịch bất ngờ như vậy, làm người ta nghe da đầu tê dại.

      Tôn lão đầu thầm quan sát vẻ mặt của chủ tử, phát cũng có thay đổi gì, lúc này mới thoáng thở phào nhõm.

      "Lão già cổ hủ này là mắt vụng về, quan sát những ngày qua, cũng chỉ cho rằng nàng là nương trầm ổn, ngờ là nha đầu láu cá như vậy."

      "Ngươi xác định nàng bị ngươi dẫn đến ?" Cơ Hoa nhàn nhạt hỏi, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào khuyên tai ngọc trong lòng bàn tay.

      Tôn lão đầu sững sờ, "Chẳng lẽ phải?"

      " phải." Cơ Hoa nghĩ đến ánh mắt nàng nhìn , giống như là nhìn thấy bạn hữu lâu năm, thậm chí có cả tình cảm, ràng hai người mới gặp nhau lần đầu tiên.

      Tôn lão đầu nghe ' phải ', cũng có chút hồ đồ.

      Kỳ , chủ tử gia trúng cổ độc, bọn họ sáng sớm biết được, chỉ là loại cổ độc man hoang này vô cùng quỷ dị, tin đồn chỉ có Phượng tộc thần bí ở Tây Di mới giải được.

      Mà Phượng tộc của Tây Di chưa bao giờ tiếp xúc với người ngoài.

      Cho nên, bọn họ liền hoài nghi, trong Phượng tộc Tây Di xảy ra cố, hoặc là sớm như đồn đại cấu kết với Trung Nguyên.

      Chỉ là, tiểu nương Hạ Lan gia, biết có quan hệ gì với chuyện này hay .

      " xuống ." Cơ Hoa vẫy lui Tôn lão đầu mờ mịt, sau đó liền từ túi áo khoác đen lấy ra khuyên tai ngọc đeo từ .

      Khuyên tai ngọc, kỳ khuyên tai ngọc chưa bao giờ bị mất, thích khách, cũng chưa đào thoát.

      Mà hai cái khuyên tai ngọc trong lòng bàn tay, lại là độc nhất vô nhị, thậm chí đường vân màu đỏ, cũng là giống nhau như đúc.

      Trong đầu tự dưng chợt lóe qua bóng dáng của Hạ Lan Tuyết, con ngươi đen nhánh của Cơ Hoa càng thêm thâm trầm.




      Chương 18: Đáng tiếc


      Hạ Lan Tuyết chật vật chạy ra khỏi Hoa phủ, quay đầu lại nhìn thấy hắc y nhân kia có đuổi theo, lúc này mới tựa vào góc tường cuối hẻm, thở ra.

      "Tiểu thư." Đột nhiên, thanh mang theo tiếng khóc nức nở truyền đến, Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy Đàn Hương chạy đến.

      "Tiểu thư, hơn nửa ngày ngài chạy đâu?" Đàn Hương chạy đến bên cạnh, con mắt hồng hồng nhìn nàng, đột nhiên nhìn thấy vết thương cần cổ nàng, sợ ngây ngẩn cả người, "Tiểu thư, ai làm ngài bị thương?"

      " đề cập tới cũng được." đến, trong lòng Hạ Lan Tuyết lại nổi giận.

      Vịn tay Đàn Hương, còn tâm tình đến cửa hàng, nàng trực tiếp ngồi lên xe ngựa, nghĩ hồi phủ nghỉ ngơi chút.

      nghĩ, vừa mới bước vào cửa chính Hạ Lan phủ, liền bắt gặp quản gia Trần ma ma vội vã từ trong cửa ra.

      Trần ma ma vừa thấy Hạ Lan Tuyết, lập tức như gặp được cứu tinh, vội lên trước thỉnh an, liền vội vàng , "Đại tiểu thư, ngài trở lại rồi, xảy ra án mạng."

      "Ai chết rồi?" Hạ Lan Tuyết trêu chọc nàng, phối hợp lên phía trước.

      Trần ma ma vội vàng ở phía sau, hư thanh thở dài , "Còn phải là nhị phu nhân, nhị tiểu thư trộm kim trâm của nàng, ép nhị tiểu thư phải treo cổ".

      Hạ Lan Tuyết thân hình dừng lại, mắt sắc bén nhọn nhìn nàng chằm chằm, hừ lạnh, "Như vậy, là nhị tiểu thư chết rồi?"

      "?" Hạ Lan Tuyết thần sắc có chút khó lường, làm cho Trần ma ma cảm thấy bất an, vội vàng , "Cái này có, may mắn Nhị di nương phát kịp thời, cứu nhị tiểu thư xuống."

      "À." Hạ Lan Tuyết thở phào nhõm, khóe môi hơi vểnh, lẩm bẩm, "Đáng tiếc."

      "Cái gì đáng tiếc?" Trần ma ma khó hiểu.

      Hạ Lan Tuyết đáp chỉ hỏi, "Nếu như nhị tiểu thư được cứu xuống. Người nào chết rồi?"

      Trần ma ma ngừng lại, sắc mặt có chút khó coi, "Cũng, cũng có ai chết."

      "Vô liêm sỉ." Hạ Lan Tuyết đột ngột dừng bước, thần sắc nghiêm khắc nhìn chằm chằm nàng, "Mọi người đều tốt , tại sao miệng ngươi lại bậy 'Xảy ra án mạng', bổn tiểu thư thấy người muốn chết là ngươi rồi."

      Ánh mắt kia lạnh lẽo, khí thế uy nghiêm, làm cho Trần ma ma toát mồ hôi lạnh, nháy mắt mờ mịt biết làm sao.

      "Đàn Hương, vả miệng, đánh đến khi nào nàng dám lung tung mới thôi."

      Hạ Lan Tuyết lạnh lùng phân phó xong trực tiếp thẳng.

      Trần ma ma có thể lúc trời nóng bức thế này, sốt ruột gấp rút chạy tìm nàng, chính là muốn nàng trở lại bênh vực Hạ Lan Chi.

      Nếu như có lợi, nàng ta có thể nhiệt tình như vậy?

      Hạ Lan Tuyết cười lạnh, nô tài biết chủ tử của mình là ai, nàng giữ lại có ích lợi gì?

      Nhưng mà, trở lại Tuyết Uyển, lại cũng thể sống yên ổn, vết thương cổ còn chưa xử lý tốt, lại có người đến làm phiền, hơn nữa còn là vì chuyện của Hạ Lan Chi.

      Xem ra, tay mẹ con Trầm di nương này đủ dài, che lấp bên trong phủ, chỉ có Trần ma ma, ngay cả lão phu nhân cũng ra mặt.

      Nha hoàn Cẩm Tú bên người lão phu nhân đứng đợi ở bên ngoài , tựa hồ Hạ Lan Tuyết hôm nay chủ trì công đạo, nàng ta rời .

      Bích Văn vặn chặt đôi mi thanh tú, nhìn Hạ Lan Tuyết, thấp giọng , "Đại tiểu thư, người ngài có thương tích, hãy để cho nô tỳ xử lý ?"

      "Ngươi nghe các nàng luôn miệng muốn đại tiểu thư làm chủ sao? Ta , lại phụ bạc tín nhiệm của các nàng như vậy." Hạ Lan Tuyết nhàng cười, có người chú ý tới đáy mắt nàng chợt lóe hàn quang.
      - -
      Trầm di nương cùng nhị tiểu thư Hạ Lan Chi, ở tại tây sương biệt viện, khuôn viên lớn, nhưng phong cảnh rất đẹp, hoa cỏ sum xuê, thanh u lịch tao nhã.

      Mà giờ khắc này, thanh la hét ầm ĩ phá hủy hết thảy.

      Cho đến khi Ấp Nguyệt hô, "Đại tiểu thư đến đây."

      thanh la hét ầm ĩ dần dần ngừng, chỉ còn lại tiếng thiếu nữ cúi đầu nức nở, nghe phá lệ đáng thương.

      "Đại tiểu thư, ngài đến rồi."

      Trước ánh mắt của mọi người, Trầm di nương dắt tay Hạ Lan Chi nước mắt như mưa, quỳ xuống trước mặt Hạ Lan Tuyết.

      "Cầu xin đại tiểu thư làm chủ."
      song ngư, duyenktn1, Ngọc Bình3 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Làm chủ

      Làm chủ? Khóe môi Hạ Lan Tuyết xẹt qua giọng cười mỉa mai.

      Liên tưởng tới kiếp trước sau khi nàng mất, sắc mặt của hai mẹ con này, Hạ Lan Tuyết cảm thấy bộ dáng điềm đạm đáng của các nàng như bây giờ, quả thực làm cho người ta nôn mửa.

      Chỉ nhàn nhạt quét các nàng cái, liền lạnh lùng dời ánh mắt , ánh mắt chậm rãi rơi vào người nhị phu nhân.

      Nhị phu nhân Đường thị vốn là ngồi ngay ngắn ở ghế, cho dù Hạ Lan Tuyết đến đây, nàng vẫn có đứng dậy, bộ dáng căn bản đem tiểu nha đầu này để vào mắt.

      Nhưng mà, ánh mắt lãnh u của Hạ Lan Tuyết đảo qua, nàng theo bản năng đứng lên, ước chừng cũng bị nô tính (tính tình hèn mọn) nhiều năm của chính mình chọc tức, vì vậy, rất nhanh liền lại thay đổi bộ trào phúng khẩu khí, cười lạnh , "Ơ, đại tiểu thư, làm sao mà chút chuyện lại gây náo động làm người đến đây? Nhắc tới đương gia, người so ra với mẫu thân người còn kém lắm, nên cần phải chăm sóc tốt cho thân thể mình nha."

      Hạ Lan Tuyết nhàn nhạt xem xét nàng, chưa động thanh sắc, mà cùng tới Bích Văn, sớm săn sóc cầm chiếc khăn sạch, lau qua mặt ghế nhị phu nhân vừa ngồi, "Tiểu thư, có thể."

      "Ừm." Hạ Lan Tuyết nhàn nhã ngồi xuống, sau đó sâu kín liếc nhìn nhị phu nhân, "Có người nơi này xảy ra án mạng, ta đến được sao?"

      Nhị phu nhân có để ý lời này, ánh mắt cam lòng của nàng ta nhìn chằm chằm vào Hạ Lan Tuyết.

      từng là Phượng Khinh La cũng thôi, thời, tiểu nha đầu nứt mắt ra cũng để mình vào mắt.

      Đến cùng nàng ta cũng là nhị phu nhân của Hạ Lan gia này.

      Sao lại có đạo lý tiểu nha đầu này ngồi, còn nàng ta lại đứng?

      "Thúy Sợi, lấy ghế dựa cho bổn phu nhân." Cứ việc phục, nhưng đến cùng nàng ta cũng dám đôi co với Hạ Lan Tuyết, chỉ đành phải giận dỗi phân phó nha hoàn.

      Thúy Sợi gấp rút đáp lời, chạy chậm , rất nhanh đưa đến cái ghế, nhị phu nhân cao ngạo hừ tiếng, ngồi kế bên Hạ Lan Tuyết, rất có ý tứ tranh cao thấp cùng nàng.

      Hạ Lan Tuyết chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, mẫu thân qua đời đến năm, nhị phu nhân này thường thêu dệt chuyện gây khó khăn cho nàng, phải là muốn nàng ủy quyền cho sao?

      Chỉ là, gia chủ của Hạ Lan gia này dễ làm ?

      Lười nhìn lại sắc mặt ngu xuẩn của Đường thị kia.

      Hạ Lan Tuyết nhướng mi, liếc mắt về, " , muốn bổn tiểu thư làm chủ như thế nào?"

      "Đại tiểu thư." Quỳ lâu, đại tiểu thư rốt cục hỏi, Trầm di nương vội vàng nghĩ khóc lóc kể lể oan tình ngày hôm nay.

      Nào biết, nàng ta mới vừa mở miệng, nhị phu nhân liền nhanh mồm đoạt trước.

      "Ôi, nhắc tới cũng phải là đại gì. Là thế này, mấy ngày trước ta tìm mãi thấy cây trâm vàng mình thích đâu, hôm qua lại có người nhìn thấy ở trong phòng nhị tiểu thư, ta liền tới hỏi chút. Ai ngờ vừa hỏi đến lại chuốc lấy phiền toái, các nàng luôn mồm ta vu oan cho các nàng trộm đồ."

      Vừa , tay nhị phu nhân còn chỉ lên trời , làm như thề, "Lão Thiên làm chứng, từ đầu tới cuối, ta các nàng trộm đồ”.

      "Nhưng ngươi dẫn người lục soát lung tung phòng ta lên, ràng xem ta là trộm." Hạ Lan Chi khóc .

      Nhị phu nhân trợn mắt, thèm để ý, "Ngươi giao, bổn phu nhân chỉ có thể lục soát."

      Hạ Lan Tuyết nhận trà Bích Văn đưa tới, nhàng nhấp hớp , mới hỏi, "Vậy là nhị thẩm nương lục soát rồi?"

      "Dạ, đúng là lục soát?" Nhị phu nhân gấp rút nhổ quả kim trâm từ đầu xuống, , "Nếu là cái trâm khác ta cũng nhắc đến, nhưng cây trâm vàng này là nhị thúc đặt mua cho ta, ta thể để mất được?"

      " phải vậy, ràng là ngươi hãm hại ta , căn bản ta biết dưới gối nằm có cây trâm." Hạ Lan Chi mắt đẫm lệ trừng nhị phu nhân.

      Trầm thị cũng , "Đúng vậy, đại tiểu thư, oan uổng quá, Chi Nhi chắc chắn trộm đồ."

      sao? Kiếp trước phải nàng ta trộm Nam Cung Khế sao?
      song ngư, Ngọc Bình, honglak2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :