Chương 28: Lang tình cùng thiếp ý
Ngày kế tiếp, Vương Chính Khanh liền chuyển về thư phòng, bởi vì vết thương cũng khỏi kha khá rồi, ngược lại lại tiếp tục băng bó, buổi chiều tự mình bôi chút thuốc cao là được rồi.
ngày như thế, Hồ ma ma lại với Chân Ngọc: "Tam phu nhân, sinh thần lão phu nhân sắp tới, thọ lễ này phải có chuẩn bị."
Chân Ngọc thử dò xét : "Chi bằng giống như năm ngoái, tặng đồ giống nhau?"
Hồ ma ma cười : "Năm ngoái là tự tay thêu đồ chúc thọ cho lão phu nhân, chỉ là năm nay bận rộn, đến giờ cũng thấy Tam phu nhân cầm kim chỉ, còn cái gì tặng đồ giống nhau chứ? Nhanh chóng ra bên ngoài tìm món đồ hiếm tặng lên là được."
Vừa nghe Hồ ma ma nhắc tới may vá, Chân Ngọc lúc này mới thầm tốt, thân là nữ nhân, biết may vá phải làm sao? Bởi nguyên chủ may vá cũng coi như xuất sắc lắm, tất nhiên cũng vượt qua cửa này. Thời gian mà dài, chuyện mình biết may vá này, nhất định gạt được. Thôi, thân là nữ nhân, phải học tốt chuyện may vá.
Suy tư chút, Chân Ngọc liền gọi Lập Hạ và Hồng Tụ vào phòng, lệnh các nàng thiêu thùa may vá dưới mắt nàng, bản thân nàng xem sách, lại thỉnh thoảng liếc các nàng may vá như thế nào, len lén học nghệ.
Ừ, thêu hoa à, chính là trước phải vẽ hình trước, dựa theo bản vẽ nhanh chậm mà thêu, đến hết nửa ngày, là có thể thêu được chiếc khăn rồi. Chân Ngọc nhìn cảm thấy phải rất khó, trong bụng sinh ra lòng tin, lão tử trước kia mưu đại cũng cân nhắc nặng , thêu hoa còn có thể làm khó ta hay sao?
Tới muộn, để nha đầu ma ma lui xuống, Chân Ngọc ngồi ở trong màn, tay cầm giá thêu cùng kim thêu, đâm đâm, lại đâm đâm, được, chỉ đều quấn thành đoàn rồi. Nàng đổi chiếc khăn trắng, bắt đầu lại, vẫn chưa được, có chỗ chặt, có chỗ lỏng, nhìn như đống cỏ lộn xộn vậy. Nàng lại đổi chiếc khăn, vẫn được.
Thêu hoa này, cầu kiên nhẫn, khi người nào đó kiên nhẫn, bên cạnh làm hỏng hơn mười mấy cái khăn trắng.
Chân Ngọc mắt cũng ê ẩm, đầu ngón tay bị đâm vài kim, rỉ vài máu giọt, nhất thời nhìn bên giường đống khăn trắng, có chút sững sờ, ra là các nữ nhân mỗi ngày thêu hoa, cũng là rất vất vả, hề nhõm hơn nam nhân mưu đại .
Ngày thứ hai, Lập Hạ dọn dẹp phòng phát mười mấy tấm khăn trắng thượng đẳng còn sót lại biến mất rồi, khỏi giật mình, hỏi Chân Ngọc: "Tam phu nhân có thấy cái hộp khăn trắng hay ? Vốn là tá mười hai cái, cũng chưa dùng cái nào, cái hộp lại trống rỗng."
Chân Ngọc lặng lẽ vỗ vỗ gối đầu, đống khăn bỏ kia, nàng giấu dưới gối, tính lát nữa ra ngoài, lặng lẽ vứt , lúc này nghe thấy Lập Hạ hỏi, liền : "Ta tặng người rồi."
Lập Hạ thầm trong bụng, ràng hôm qua còn thấy, hôm nay muốn tìm hai cái ra ngoài thêu hoa, để cho ngài dùng lúc thường ngày, qua đêm, lại tặng người? Hơn nửa đêm, tặng cho ai chứ?
Trong lòng nàng nghi ngờ, cũng dám hỏi ra lời , nhất thời dọn dẹp gian phòng rồi lui xuống.
Chân Ngọc trầm tư, chuyện như vậy có thể lừa gạt được người khác, chỉ sợ thể gạt được Hồ ma ma, còn phải nghĩ cách làm cho lời dối trọn vẹn.
Đợi đến khi nghỉ trưa xong, Hồ ma ma vào hầu hạ, Chân Ngọc liền lấy ra đống khăn tay kia dưới gối để Hồ ma ma nhìn.
Hồ ma ma giật mình, "Đây là?"
"Đây là tối hôm qua ta len lén luyện thêu hoa, luyện làm hỏng khăn tay." Chân Ngọc thấy vẻ mặt Hồ ma ma mờ mịt, liền tiếp: "Sau khi tỉnh lại từ lần bệnh nặng lúc trước, ma ma cảm thấy ta có cái gì khác sao?"
Hồ ma ma gật đầu, tiếp đó lại lắc đầu, kéo Chân Ngọc, gọi tên xưng hô lúc trước, "Nương tử, người chỉ là hài lòng, mới thay đổi tính tình ."
Chân Ngọc thở dài : " những tính tình thay đổi, ta phát , ta thế mà quên thêu hoa như thế nào rồi, tối hôm qua cầm khăn lên muốn thêu chút, lại thêu thành ra như thế này."
"A!" Hồ ma ma kinh hãi, lúc này mới cẩn thận nâng khăn lên xem kỹ, ngay cả lần đầu tiên thêu thùa, cũng thể thêu loạn hết lên thế này!
"ChuyệnTam phu nhân quên thêu hoa này, ngàn vạn lần thể ra." Hồ ma ma là vú nương nuôi lớn Chân Ngọc, hơn nữa vẫn luôn theo nàng, thế nào cũng tin Chân Ngọc lại biến thành người khác, nhưng lúc này nghe được lời này, lại nhớ tới chuyện trong thời gian này, rồi lại kinh hãi, mãi lúc sau mới : "Chỉ sợ là trúng tà, chúng ta thầm đến miếu quyên quyên tiền dầu hương, mời hòa thượng niệm mấy cuốn kinh!"
Chân Ngọc thấy Hồ ma ma cũng có lòng nghi ngờ, nhất thời thở phào nhõm, bởi vậy chọn ngày, cùng Hồ ma ma đến miếu chuyến, góp tiền dầu hương. Đợi đến khi xin bùa hộ thân Hồ ma ma giọng : "Tam phu nhân cầu cho mình cái, còn phải cầu cho Tam gia cái mới đúng. Tam gia lần trước bị thương, vốn nên cầu phúc cho ngài ấy, xin tấm bùa bình an."
Chân Ngọc vừa nghe thấy Hồ ma ma như vậy, thầm ghi nhớ lại, ừm, thân là nữ nhân, phải thỉnh thoảng đến chùa miếu dâng hương chút, xin bùa bình an cho phu quân, gửi gắm tấm lòng lên tấm bùa bình an, đưa đến tay phu quân, để cho giữ trong ngực, ngày đêm cảm nhận.
Trở lại trong phủ, Hồ ma ma lại nhắc nhở Chân Ngọc, nên đích thân tặng bùa bình an đến tay Vương Chính Khanh, khiến cảm động chút.
Hầu hạ mấy ngày cảm động, đưa tấm bùa bình an cảm động? Chân Ngọc có chút nghi ngờ, nhưng vẫn làm theo lời Hồ ma ma , tìm đến bên thư phòng.
Vết thương của Vương Chính Khanh tốt hơn, chỉ là có chút ngứa ngáy, lúc này muốn kêu Thị Thư tìm thuốc cho bôi chút, đột nhiên nghe được tiếng Thị Thư bên ngoài thỉnh an, miệng gặp qua Tam phu nhân, khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa thư phòng, kì lạ, có chút thầm mong đợi, mong đợi cái gì lại ra được.
Chân Ngọc vào thư phòng, thỉnh an Vương Chính Khanh, hỏi tình hình vết thương, nghe buổi chiều bị ngứa, liền : "Vương Gia phải thưởng cao bạc hà sao? Ngươi nhột lấy ra bôi chút cũng là được."
"Nàng giúp ta bôi!" Vương Chính Khanh thấy Thị Thư thức thời, đợi bên ngoài tiến vào, khỏi tiến tới giọng : "Tự mình bôi, thường bị che khuất thấy vết thương." (cái gì che khuất các nàng tự hiểu )
Nghe xong lời này, Chân Ngọc"Ách" tiếng, mắng tiếng lưu manh, kì lạ, mặt có chút nóng nóng, nhất thời trợn mắt cái với Vương Chính Khanh: "Để Thị Thư bôi giúp ngươi!"
"Thị Thư tay chân vụng về, đâu bì được với nàng?" Vương Chính Khanh tính toán, mình tháng có đụng nữ nhân được chưa? thể ăn thịt, chẳng lẽ uống chút canh cũng cho? nghẹn chết đấy?
Chân Ngọc muốn kiên cường cự tuyệt tiếng, đột nhiên nhớ tới lời Hồ ma ma tận tình khuyên bảo, quyết định nhìn là được, bởi vậy cười móc ra bùa bình an, nhét vào tay Vương Chính Khanh, nhu tình chân thành : "Đặc biệt đến miếu xin cho chàng, bảo vệ bình an đấy!" (ta sửa thành ->chàng, đến khi hết nhu tình lại sửa lại thành , nên có chi đừng thắc mắc nhé)
mặt Vương Chính Khanh quả nhiên lộ ra vẻ mặt vui mừng , nhanh chóng nhét bùa bình an vào ngực, cất ổn thỏa, vỗ vỗ, xác nhận rớt ra ngoài, lúc này mới cười : "Phu nhân vất vả rồi!"
"Chỉ cần chàng bình an, cực khổ nữa cũng đáng giá." Chân Ngọc mặc dù cảm thấy lời này chút ê răng, nhưng nàng có biện pháp, nhìn mắt Vương Chính Khanh, chỉ nghĩ Vương Chính Khanh là mỹ nhân, lại lời này, đương nhiên thuận lợi hơn nhiều, mà còn có chút hứng thú tán tỉnh.
Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc dám nhìn thẳng vào mắt , chỉ lúng ta lúng túng chuyện, còn khiến trái tim đập nhanh hơn những tối nàng giúp bôi thuốc, nhất thời đưa tay ra kéo Chân Ngọc, muốn ôm nàng ngồi đầu gối.
Chân Ngọc bị kéo xuống, lập tức hiểu ý đồ của , ra sức vùng vẫy, xoay người lại chạy đến cạnh cửa, hô: "Thị Thư, giúp Tam gia bôi thuốc." Mắt thấy Thị Thư đáp lời vào, nàng liền như làn khói chạy bay.
Lòng Vương Chính Khanh ngứa ngáy, lại thể làm gì. Thấy Thị Thư tìm thuốc, quả nhiên muốn giúp bôi, khỏi đá cước qua : "Biến, ta tự bôi."
Thị Thư lùi lại phía sau, cũng có bị đạp, lặng lẽ : "Nếu , kêu nha đầu đến giúp Tam gia bôi?"
Chương 28 (tiếp)
"Ngươi cho rằng Tam gia nhà ngươi là người đói bụng ăn quàng sao? Ra cái chủ ý xấu gì vậy?" Vương Chính Khanh cười mắng Thị Thư mấy câu, đuổi ra ngoài, tự mình cởi quần, bóc bình bôi thuốc cao, nhất thời hồi tưởng tình cảnh đôi tay bé của Chân Ngọc giúp thay thuốc, khỏi lắc lắc năm ngón tay.
Chân Ngọc trở lại trong phòng, cảm thấy kì lạ, cảm giác mình có chút gì đó đúng, bởi vật cẩn thận suy nghĩ chút, lúc này mới phát giác, hôm nay trước mặt Vương Chính khanh, mình lại có bộ dạng e thẹn như nữ nhi. Đây là, đây là tiết tấu muốn thích ứng thân phận phu nhân Vương Chính Khanh sao? Mặc kệ như thế nào, đây là chuyện đáng mừng, quá trình tiến hóa tự nhiên. Sách cổ có viết: vật đổi thiên trạch, thích giả sinh tồn, bất thích giả bị đào thải*. Nếu trở thành nữ nhân, bởi vì muốn bị đào thải, đương nhiên phải cố gắng thích ứng.
(*) phải học cách thích ứng với mọi hoàn cảnh nếu muốn bị đào thải.
Những ngày sau đó, Chân Ngọc liền lặng lẽ theo Hồ ma ma học may vá, nàng học rất nghiêm túc, Hồ ma ma dạy cũng rất kiên nhẫn, qua nửa tháng khó khăn, rốt cuộc có thể cầm kim, cũng đâm vào tay nữa, mặc dù thêu được hình gì xinh đẹp, nhưng cũng có thể thêu viền khăn tay rồi.
Bởi vì gần ngày sinh Ninh lão phu nhân, ý tưởng thêu gì đó tặng bà là thiết thực rồi. Hồ ma ma rốt cuộc để Chân Ngọc ra ngoài mua thọ lễ, để chuẩn bị đến lúc đó tặng lên. Chỉ là thọ lễ này chính là mua, suy cho cùng có thành tâm, bà lại vắt óc suy nghĩ, muốn cho Chân Ngọc thể thủ nghệ, làm cho Ninh lão phu nhân vui vẻ.
"Tam phu nhân, tới ngày thọ yến ấy, giống như lần trước vậy, làm 12 món điểm tâm dâng lên là được rồi." Hồ ma ma nghĩ tới nghĩ lui, lần trước Chân Ngọc nương làm điểm tâm cũng được tán thưởng, làm tiếp lần cũng sao.
Chân Ngọc vừa nghe, cúi tai đến bên tai Hồ ma ma : "Ma ma, làm điểm tâm như thế nào, ta cũng quên mất rồi."
Hồ ma ma ngạc nhiên, mãi hồi lâu mới : "Cái này, cũng là để trù nương nhào bột cùng nguyên liệu, cũng gần được rồi, Tam phu nhân ước lượng làm theo mấy cái là được."
"Như vậy sao!" Chân Ngọc vừa nghe, lại có hứng thú, với Hồ ma ma: ", đến phòng bếp thực tập chút."
Đối với làm điểm tâm, Chân Ngọc lại biểu ra thiên phú khó có được. Năm ngày ngắn ngủi, nàng liền học được cách nhào bột trộn nguyên liệu, làm được điểm tâm vỏ mỏng nhiều nhân, cái nào cũng to như nhau, đĩa được bưng ra, ánh mắt mọi người liền sáng lên.
Buổi chiều, Chân Ngọc làm điểm tâm, liền sai người bưng đĩa đến phòng Ninh lão phu nhân, cái đĩa khác, bưng tới thư phòng của Vương Chính khanh.
Vương Chính Khanh nhấc đũa gắp nếm thử , thấy nhân là mứt táo thích, khỏi tấm tắc khen ngợi, "Dạo này trù nương làm điểm tâm tốt hơn, ngọt mà ngấy."
Thị Thư bên cạnh cười : "Là Lập Hạ ở phòng Tam phu nhân đưa tới, là Tam phu nhân hỏi thăm khẩu vị của Tam gia, đích thân làm."
Sau khi vết thương khỏi, Vương Chính Khanh lại lên triều như thường, đến vương phủ làm việc như thường, những khi trở về phủ, cũng thấy các nơi trong phủ ngay ngắn ràng, Chân Ngọc nương cũng ba ngày hai bữa ngã bệnh, hơn nữa cũng thấy cố tình gây , dường như an phận rất nhiều, nhất thời lại gật đầu khen ngợi. Lúc này nghe được nàng tự tay làm điểm tâm, nhất thời cảm động, mặc dù cùng phòng, rốt cuộc muốn đến phòng nàng ngồi chút, cho nàng chút thể diện.
Vào lúc này, Chân Ngọc cho bọn nha đầu trong phòng lui xuống hết, chỉ giữ lại Hồng Tụ trong phòng hầu hạ, lôi kéo nàng : "Chốc nữa ngươi hãy tưởng tượng mình là quận chúa đáng thương, đọc ra lời thoại học thuộc , biết chưa?"
Hồng Tụ gật đầu, cười hì hì : "Tam phu nhân, nô gia hiểu rồi."
Bởi vì gần ngày sinh Ninh lão phu nhân, Chân Ngọc bàn bạc qua cùng quản gia nương tử, quyết định muốn mời đoàn kịch nổi danh trong kinh tới náo nhiệt phen, nhất thời hỏi thăm tên vở hát mà đoàn kịch diễn gần đây, lại phát tất cả đều nghe qua, có gì mới mẻ, nhất thời nảy sinh ý tưởng, dù sao mình rảnh rỗi có việc làm, bằng viết kịch bản, đến lúc đó giao cho đoàn kịch tập luyện, nếu kịp, liền diễn trong ngày sinh thần của Ninh lão phu nhân, nếu là kịp nữa, chưa để họ diễn, đợi cuối năm đến Vương gia diễn màn đầu tiên.
Chân Ngọc làm làm ngay, chỉ dùng ba đêm, liền viết xong kịch bản tình lâm li bi đát.
Nội dung đại khái của kịch bản chính là: năm tháng nào đó ở triều đại nào đó, vị quận chúa trong vương phủ và họa sư( họa sĩ) thầm mến nhau, nhưng quận chúa được hứa hôn với người khác, họa sư mắc bệnh tương tư, rồi bệnh mà chết. Sau khi chết họa sư trọng sinh vào người họ hàng bần hàn, thân phận vẫn là xứng với quận chúa. Chỉ là nghe từ ngày chết quận chúa cũng bắt đầu ngã bệnh, đến nay vẫn khỏi liền tìm mọi cơ hội muốn gặp quận chúa lần, cho nàng biết, mình còn sống. cho nàng biết, để cho nàng khỏe mạnh sống tiếp, lấy chồng sinh con. cho nàng biết, chỉ cần nàng sống tốt, liền thấy thỏa mãn rồi. Họa sư rốt cuộc cũng gặp được quận chúa. Khi quận chúa biết được là họa sư buồn vui lẫn lộn. Kết cục chính là, quận chúa và họa sư đều có hôn giá của mình, cả hai chỉ có thể trân trọng thương đối phương trong lòng.
Xem xong kịch bản Hồng Tụ cũng cảm động bởi tình của quận chúa và họa sĩ, cầu xin Chân Ngọc để cho bọn họ ở bên nhau.
Chân Ngọc chút cử động, lạnh nhạt : " Thân phận bọn họ bất đồng, thể nào ở bên nhau."
"Nhưng đây là người viết, người để cho bọn họ bên nhau, bọn họ liền có thể ở bên nhau." Hồng Tụ đỏ lỗ mũi : "Van cầu Tam phu nhân, nếu để cho bọn họ ở bên nhau , nô tì tình nguyện cần tiền lương tháng này."
"Vô dụng. Ngay cả cả đời này ngươi cần bạc hàng tháng, ta cũng có cách nào để cho bọn họ ở bên nhau." Chân Ngọc có chút ưu thương, nếu mình sống lại làm nam tử, xuất thân bần hàn, cũng có biện pháp vào vương phủ làm mưu sĩ lần nữa, lại lọt vào mắt xanh của quận chúa Đường Diệu Đan. Nhưng giờ lại thế này. . . . . . , cách nào rồi.
Chân Ngọc viết xong kịch bản, rốt cuộc long khó dằn, liền sai Hồng Tụ thay xiêm áo, học dáng vẻ Quận chúa, mình mặc nam trang đóng vai người họa sư kia, hai người thử diễn lần.
Mới bắt đầu Hồng Tụ nhập vai được, luôn nhịn được cười, khi đến phần họa sư lòng muốn gặp quận chúa, muốn nàng sống tiếp tốt hốc mắt dần dần đỏ lên, đến màn gặp được họa sư kia, lại thể khống chế cảm xúc, nhào vào trong ngực họa sư khóc thút thít.
Chân Ngọc ôm Hồng Tụ, trái tim cũng từng hồi từng hồi chua xót.
Lúc này, Vương Chính Khanh vừa đúng lúc đến phòng ngoài, vừa nghe bên trong có tiếng khóc, khỏi cả kinh, đẩy cửa vào, nhất thời chỉ thấy Hồng Tụ bổ nhào vào trong ngức vị nam tử khóc, nam tử kia giọng dỗ dành, chỉ là thấy bóng dáng Chân Ngọc trong phòng, khỏi quát lên: "Làm cái gì?"
Hồng Tụ cùng Chân Ngọc nghe thấy thanh này, cùng nhau quay đầu lại, lúc này mới phản ứng lại.
Vương Chính Khanh nhảy qua trước hai bước, muốn kéo nam tử kia ra xem là ai, đợi nam tử vừa ngẩng đầu, lại là Chân Ngọc, nhất thời dở khóc dở cười, kìm được khiển trách: "Còn ra thể thống gì? Hơn nửa đêm lại chơi trò gì vậy?"
Nước mắt Hồng Tụ chưa khô, rất là lúng túng, nhất thời vội lau , hành lễ, lui xuống.
Chân Ngọc vẫn có chút thương cảm, chỉ chỉ kịch bản : "Viết kịch bản, diễn thử lần cùng Hồng Tụ ! Làm Hồng Tụ diễn phát khóc rồi."
Vương Chính Khanh ngồi vào trước án, cầm kịch bản lên lật lật xem xem, qua hai khắc đồng hồ, khỏi trịnh trọng lên, văn bút (chữ viết) kịch bản tuyệt đẹp, văn vẻ hoa lệ, kịch tình quanh co quỷ dị, tình cảm chân , lại vô cùng hấp dẫn người.
Vương Chính Khanh xem xong kịch bản, ngẩng đầu lên : "Ngọc nương, ngờ nữ tử bé như nàng, lại có văn bút và ý tưởng hay như vậy, cũng khiến ta giật mình."
Chân Ngọc cười cái : "Đáng tiếc ta phải nam tử, nếu , chừng có thể quyết tranh hơn thua cùng ngươi rồi."
Vương Chính Khanh có chút trầm mặc, cách hồi mới : “Tính ra, kỳ nghệ của nàng xuất sắc, vẽ tranh cũng thành phong cách riêng, kiêm tốt như vậy văn bút, lại giống người, nếu còn sống, . . . . . ." rồi lại ngừng lại.
Chân Ngọc biết người Vương Chính Khanh là mình ở kiếp trước mình, khỏi cúi đầu, trong miệng lại hỏi "Giống ai vậy?"
"Chân Bảng nhãn." Vương Chính Khanh khạc ra ba chữ này, có chút khó chịu, thở dài : "Đến nay ta thay vị trí Chân Bảng nhãn, giúp Vương Gia mưu , mới phát , ngày trước Chân Bảng nhãn quả có cao kiến, mỗi khi nhớ tới , luôn cảm thấy đáng tiếc."
Chân Ngọc giọng : " phải có tin đồn, hai người bất hòa sao?"
Vương Chính Khanh đáp: "Mặc dù ngoài mặt bất hòa, rốt cuộc cũng là thưởng thức lẫn nhau. Mất đối thủ cạnh tranh như vậy, có hơi tịch mịch!"
"Tam lang, chàng còn có ta!" Chân Ngọc bật thốt lên: "Nếu chàng nguyện ý, có thể đối đãi với ta như đối đãi với Chân Bảng nhãn."
" gì lời ngốc nghếch gì đây?" Vương Chính Khanh đưa tay xoa xoa tóc Chân Ngọc, thấy nàng nhăn lỗ mũi, vẻ mặt sinh động hoạt bát, khỏi cười "Ha ha" : "Ngày trước thích khóc thích nháo, giờ lại thích làm chuyện kì quái, cũng biết cái nào mới là bản tính của nàng?"
Chân Ngọc phát mình làm động tác của nữ nhi, đầu tiên là sững sờ, tiếp đó là mừng thầm, a, cả ngày ở cùng đám Hồng Tụ, hẳn là bất tri bất giác học chút động tác của họ. Xem ra qua thời gian nữa, chắc có thể thích ứng với thân phận nữ nhân rồi.
Vương Chính Khanh lại xem kịch bản lần nữa, đột nhiên nổi hứng, nhìn về phía Chân Ngọc : " bằng, chúng ta diễn thử lần, nàng diễn người quận chúa kia, ta diễn họa sư?"
"Ách!" Chân Ngọc cũng muốn diễn quận chúa, bởi vậy : "Ta vẫn diễn họa sư, chàng thế vai diễn quận chúa như thế nào?"
"Dường như cũng rất có thú vị." Vương Chính Khanh dù sao tâm tính thiếu niên, lúc này trong khuê phòng, liền sinh thú vui khuê phòng, nhất thời cười : "Lấy giấy khăn trùm đầu đến cho ta trùm, như vậy giống tiểu nương tử rồi."
Chân Ngọc cười cầm khăn trùm đầu, tự tay trùm cho Vương Chính Khanh, xong rồi lui về phía sau bước xem kỹ , lắc đầu : "Trán chàng quá rộng, mắt sáng quá, giống nữ lang chút nào!"
Vương Chính Khanh nghe vậy, kéo khăn xuống chút che nửa trán, lại hí nửa mắt, thu lại thần thái ánh mắt, hỏi "Thế này giống chưa?"
"Bộ dáng như vậy lại có vẻ mày gian mắt tặc, giống." Chân Ngọc dẫn dắt, "Chàng phải buồn bã, mắt vương chút lệ quang, dáng vẻ suy yếu chút, bộ bước bước ."
Vương Chính Khanh vừa nghe, nhăn nhó làm theo dáng vẻ Chân Ngọc miêu tả, nhất thời thiếu chút nữa bật cười, chỉ hỏi Chân Ngọc: "Thế này sao?"
"Còn thiếu chút." Chân Ngọc nhìn nhìn Vương Chính khanh, suy nghĩ lát, cầm hộp phấn ở bàn, chấm chấm má Vương Chính Khanh, chấm ra nốt ruồi mỹ nhân, nhìn chung quanh, lúc này mới hài lòng, dưới tai quận chúa Đường Diệu Đan có nốt ruồi màu đỏ, để nốt ruồi này chuyển tới má Vương Chính Khanh là được rồi.
Nàng hơi mất hồn, rất nhanh phục hồi lại tinh thần, cười : "Gặp qua quận chúa."
"Miễn." Vương Chính Khanh lập tức nhập kịch, làm ra dáng vẻ quận chúa.
Chân Ngọc lúc trước diễn lần cùng Hồng Tụ, vả lại kịch bản là nàng viết, tự nhiên vô cùng thuần thục, diễn theo kịch tình.
Vương Chính Khanh cũng nghiêm túc diễn, đợi khi diễn đến màn họa sư sau khi sống lại gặp quận chúa kia, cũng giống như Hồng Tụ vậy, trực tiếp nhào vào trong ngực Chân Ngọc, nửa khom người, vùi đầu vào nàng ngực giả làm động tác khóc, bên dùng tiếng khóc hô: "Ngọc Lang!"
"Quận chúa!" Chân Ngọc nhập kịch, lúc này nghe được xưng hô Ngọc Lang này, đưa tay nâng cằm Vương Chính Khanh lên, thấy điềm đạm đáng , vẻ mặt động tác lại có mấy phần giống quận chúa Diệu Đan, nhất thời hơi hoảng hốt, tự chủ được liền cúi đầu xuống.
Vương Chính Khanh vô cùng thuận theo nhắm mắt lại, mong chờ.
Chân Ngọc khó khăn lắm chạm vào môi Vương Chính Khanh, đột nhiên bừng tỉnh, duỗi tay ra, nắm lấy cổ áo Vương Chính Khanh, biết sức lưc đến từ đâu, lại xách được đến cạnh cửa, chỉ đẩy, liền đẩy ra ngoài cửa, "Cạch" tiếng đóng cửa lại.
Vương Chính Khanh sợ gây ra động tĩnh chọc cười nha đầu, chỉ ở ngoài cửa giọng kêu đôi câu, mắt thấy Chân Ngọc vẫn mở cửa, cũng tiện đứng ở nơi này nữa, chỉ đành phải gạt khăn trùm đầu, xoay người .
Chỉ là về thư phòng muộn thế này rồi, thế nhưng lại trằn trọc trở mình thể vào giấc ngủ, rốt cuộc trong bóng tối giơ lên năm ngón tay, tưởng tượng đó là tay Chân Ngọc, đặt vào khóe miệng hôn cái, nhất thời giật mình, vừa thầm chửi mình: có bệnh!
Nơi này Chân Ngọc, cho đến khi nằm dài giường, vẫn có cảm giác tim đập loạn. tiếng Ngọc Lang kia của Vương Chính Khanh, đánhthẳng đến đáy lòng nàng, khoảnh khắc như thế, nàng quả động lòng. Nhưng mà, đó là thanh của Vương Chính Khanh mà, nàng làm sao có thể động lòng chứ?
Last edited by a moderator: 1/12/15