1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10. Người đàn ông này

      Editor: Puck

      Trở lại phòng ngủ màu hồng nhạt của , mở cửa tủ quần áo, Duy Nhất trợn mắt há hốc mồm.

      Bên trong từng dãy âu phục mà ngày trước dám nhìn, vừa sờ vào thấy mềm mại là biết giá xa xỉ, tùy tiện nhìn nhãn hiệu, bị sợ đến le thẳng lưỡi, chỉ có điều, có thói quen mặc áo sơ mi kiểu cao bồi.

      Trong tủ quần áo còn có hộp bày ngay ngắn chỉnh tề các loại áo ngực, có dây, dây, đầy đủ miếng dán ngực các kiểu, hơn nữa… số đo rất chính xác.

      đỏ mặt, nghĩ đến phải gặp mẹ ở chỗ tạm giam, liền chọn bộ váy màu đen, phối cùng áo khoác , xem ra tương đối trang trọng nghiêm túc chút.

      Lúc ra cửa, ánh mắt của rơi giày, dù thế nào giày thể thao đơn giản của mình hề xứng với cái váy này. Mà trong phòng tủ chuyên để giày đủ các loại giày da mới tinh —— giày cao gót, sống hai mươi năm còn chưa lần xỏ chân vào giày cao gót!

      Tùy tiện chọn đôi giày da đen khảm pha lê, dường như xứng với chiếc váy này. Thử vài bước, vẫn quen, chỉ có điều, để ý nhiều như vậy, chầm chậm xuống dưới.

      Khi nhìn thấy Tần Nhiên ngây dại trong nháy mắt, trong bộ váy đen, da thịt trắng nõn được tôn lên vừa mỹ miều lại xinh đẹp, cặp mắt trong veo giống như nhiễm khói lửa nhân gian, đúng, giống như tinh

      Duy Nhất hơi mất tự nhiên, mặt đỏ ửng cách tự nhiên, “Khó coi sao? Tần đại ca?”

      Tần Nhiên như bừng tỉnh trong giấc mộng, cười xấu hổ, “, rất đẹp mắt.”

      thôi!” Duy Nhất cười ngọt ngào, tiến lên xe cùng Tần Nhiên.

      Đến cổng trại tạm giam, Duy Nhất xuống xe, nhưng mang giày cao gót nên vừa mới vài bước liền đứng vững ngã về sau, Tần Nhiên đỡ theo bản năng, nhưng biết vì sao lại đột nhiên thu tay lại, Duy Nhất ngã thẳng tắp mặt đất, cái gáy bị té đau nhức.

      “Tần đại ca, xảy ra chuyện gì!” ràng cảm thấy ngã xuống cánh tay Tần Nhiên, tại sao lại ngã xuống đất? khỏi bò dậy xoa đầu hô lớn.

      Tần Nhiên cười rất xấu hổ, ánh mắt lại nhìn về hướng khác.

      Duy Nhất nhìn theo ánh mắt của , xa xa, chỉ thấy người đàn ông mặc âu phục màu đen dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía này.

      Ánh mắt kia, lạnh lùng, sắc bén, nếu là kiếm tốt, nhất định xuyên qua thân thể của

      hiểu sao sợ quýnh lên, được tự nhiên kéo cánh tay Tần Nhiên tìm kiếm cảm giác an toàn, “ thôi!” chỉ hy vọng thoát khỏi tầm mắt người này nhanh lên chút, lại ràng cảm thấy thân thể Tần Nhiên cứng ngắc.

      Âu phục màu đen đảo mắt liền chui vào chiếc xe, chiếc xe này…

      Duy Nhất rà soát lại trong đầu về tin tức của nó, Bugatti Veyron màu đen, lộng lẫy toát lên từ trong trầm ổn, nhất định từng thấy…
      Last edited by a moderator: 4/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11. Vì mẹ

      Editor: Puck

      Suy nghĩ của Duy Nhất quay lại ngày đó.

      Dì Hách làm người giúp việc nữ cùng mẹ trong gia đình đó len lén cho biết, ra nguyên nhân cái chết của ông già kia là do bệnh tim phát tác, chứ phải do bình hoa. Nhưng mà, gia đình kia hết lần này đến lần khác chịu buông tha mẹ.

      Gặp phải chuyện này nên làm gì? Duy Nhất vẫn còn trẻ có cách nào, tới đồn cảnh sát, qua tòa án, cũng có ai tin tưởng , muốn đưa ra chứng cứ, đưa ra được chứng cứ ngược lại còn bị người ta lấy lý do cản trở việc công mà xua đuổi.

      Hoàn toàn có cách nào, nghĩ tới mời luật sư, mời luật sư tốt nhất!

      Vì vậy, tới tòa nhà luật sư tốt nhất, nhưng mà, có tiền…

      Suốt tuần lễ, quấn lấy luật sư mập giỏi danh tiếng, cũng bị ta lấy ánh mắt khinh miệt mà từ chối. Cuối cùng, có cách nào khác, quỳ gối trước mặt luật sư mập ở trước cửa chính văn phòng luật sư…

      Nhưng mà, điều này cũng chỉ đổi lấy cái đẩy nặng nề.

      Ngày ấy, đổ mưa to, bị đẩy ngã vào trong mưa, cánh tay bị trầy da mảng lớn, máu đỏ thẫm ngoằn ngoèo theo nước mưa…

      khóc sao? biết, chỉ biết mưa đổ ập xuống rơi xuống…

      Nhưng vào lúc này, chiếc Bugatti Veyron màu đen chạy qua bên cạnh…

      Đúng, chính là chiếc xe này!

      Duy Nhất tỉnh lại từ trong hồi ức, nhìn chằm chằm chiếc xe càng lúc càng xa.

      “Thiếu phu nhân?” Tần Nhiên buông cánh tay ra, kêu tiếng.

      “Hả?” giật mình, “ thôi! vào!” cúi đầu, nhớ tới ngày đó, Tần Nhiên xuất trong cuộc sống của , cho biết, có người đồng ý giúp vụ kiện này, nhưng có điều kiện. Vì vậy, liền có hôn lễ giải thích được…

      Bên trong trại tạm giam, Duy Nhất hồi hộp nhìn chằm chằm vào cửa, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng mẹ chưa già yếu xuất .

      Hai mắt rưng rưng, xông lên gần kính thủy tinh ngăn cách hô to.

      ống điện thoại đưa tới cạnh tay , ngẩng đầu nhìn lên, là Tần Nhiên, cảm kích tiếng “Cảm ơn”, liền cầm ống nghe chuyện với mẹ.

      “Mẹ, mẹ ở bên trong có tốt ? Yên tâm, con nhất định có thể cứu mẹ ra ngoài!” Duy Nhất vội vàng vào trong ống nghe.

      Mẹ Duy Nhất nhìn Tần Nhiên ở bên người con chút, “Duy Nhất, cậu ta là ai? Sao trước kia mẹ chưa từng gặp? Con à, con đừng làm chuyện điên rồ?!”

      “Mẹ, mẹ yên tâm , ấy chỉ là bạn học trước đây của con, con có chừng mực.” Duy Nhất muốn cho mẹ biết chuyện hôn nhân của mình.

      Mẹ nửa tin nửa ngờ quan sát qua lớp thủy tinh, “Sao người con có bộ quần áo đắt tiền như vậy?”

      Duy Nhất vắt hết óc mới nghĩ ra lời dối, “Mẹ, đây là con mượn Mỹ Mỹ, buổi chiều con muốn phỏng vấn, mẹ, con nhất định kiếm nhiều tiền, mời luật sư tốt nhất cho mẹ!”



      Tần Nhiên nhìn tình hình hai mẹ con, hiểu sao trong lòng khổ sở…
      Last edited: 8/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12. Tối thứ hai

      Editor: Puck

      Đây là buổi tối thứ hai Duy Nhất trải qua ở nhà họ Lãnh, đối mặt với căn phòng lớn trống trơn, có chút biết làm sao.

      Theo thói quen nhà họ Lãnh, tuần thiếu gia trở lại lần, như vậy hôm nay trở lại, Duy Nhất thầm thở phào nhõm, điều này khiến cho sợ hãi bao nhiêu, chỉ cần nghĩ tới trải qua đêm khổ sở như hôm qua là liền phát run.

      Đối mặt với căn phòng trống rỗng nhà họ Lãnh, hơi ngỡ ngàng lúng túng, biết nên làm gì. Hình như là chủ nhân nơi này, nhưng tìm thấy được chút cảm giác nữ chủ nhân nào.

      Thời tiết tháng ba, vẫn còn hơi lạnh, tắm xong liền co lại ghế sofa, lười biếng đắp tấm đệm mỏng tạo thành giường, trong đầu nghĩ đến tình hình gặp mẹ buổi sáng mà thất thần.

      Đột nhiên, điện thoại nhà họ Lãnh gần bên tay vang lên, cần nghĩ ngợi tiện tay cầm lấy, “A lô!”

      Đầu điện thoại bên kia hoàn toàn trầm lặng.

      hơi kinh ngạc, lại alô liên tục vài tiếng, vẫn có ai chuyện.

      “Ai vậy! Bệnh thần kinh!” tự chủ được lớn tiếng mắng.

      Giống như ma quỷ, trong điện thoại lại vang lên giọng nam trầm thấp, giống như từng gặp trước đó, “Gọi má Tằng nghe điện thoại.”

      Duy Nhất bị sợ tới mức thiếu chút nữa làm rớt điện thoại xuống đất, gọi to má Tằng.

      Má Tằng như chạy tới, nhặt điện thoại lên mấy câu, chỉ là luôn miệng đáp lời “Được, thiếu gia!” “Biết, thiếu gia.” Mọi việc đều thế.

      Thiếu gia? Duy Nhất nhớ lại xưng hô này n lần về sau, đột nhiên nhớ ra mình vừa mới mắng bệnh thần kinh…

      Xong rồi, thầm kêu khổ, biết tại sao, nghĩ đến thiếu gia liền cảm thấy sợ hãi…

      Mà chuyện sợ hãi hơn còn ở phía sau, má Tằng để điện thoại xuống lập tức xắn tay áo đuổi Duy Nhất lên tầng , còn mừng rỡ thôi mà lải nhải, “Nhanh! Thiếu phu nhân! Thiếu gia trở lại, muốn lên tầng chuẩn bị!”

      Duy Nhất nghe vào tai sao lại kỳ cục vậy? Cảm giác giống như …, nhanh, thiếu gia trở lại, chuẩn bị tiếp khách…

      phải tuần ấy trở về lần sao?” Duy Nhất vô cùng mất hứng.

      Má Tằng lại rất vui, “Đúng vậy! Có thể thấy được thiếu phu nhân thay đổi thiếu gia, chính là bắt đầu tốt đẹp!”

      Ặc… Duy Nhất được tự nhiên nấc cụt cái, nhận ra đây là bắt đầu tốt đẹp, nếu về sau muốn chịu đựng đau khổ giống như tối hôm qua, sống bằng chết…

      Má Tằng đẩy vào căn phòng tối hôm qua, vẫn dùng mảnh vải đỏ che mắt lại, “Thiếu phu nhân, xin chờ chốc lát, chắc thiếu gia cũng sắp đến.”

      “Má Tằng…” Duy Nhất bắt đầu phát run, “Đưa gấu tiểu Bố cho con…”

      Má Tằng đưa gấu tiểu Bố ở đầu giường cho , nhàng khép cửa ra ngoài, Duy Nhất ôm chặt gấu tiểu Bố chờ đợi thời khắc kinh hoàng lại tới…
      Last edited: 8/12/15
      thư hồ, Phong Vũ YênDion thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13. Tối thứ hai (2)


      thanh tiếng khóa cửa mở ra bằng tay…

      Tiếng bước chân càng lúc càng gần…

      Tối nay có hương rượu…

      Nhưng lại có hơi thở phái nam mãnh liệt…

      Hơi thở này càng lúc càng gần, càng ngày càng đậm, trực giác cho Duy Nhất biết nhích tới gần mặt của , tự nhiên ôm chặt gấu lui về phía sau, mặt nóng lên nhanh chóng.

      bàn tay to giữ chặt gáy , “Lui nữa lại té đấy!” Vẫn là giọng êm tai đó, có vị men say nồng đậm, nhưng lộ ra mê hoặc ràng.

      Mặt Duy Nhất lập tức đỏ lên, biết nên trả lời thế nào, bật ra câu, “… tắm rửa trước…”

      Ngang hông căng thẳng, bị ôm vào trong ngực, hơi thở phái nam hun đến thất điên bát đảo, bên tai là nỉ non trầm thấp, “Bệnh thần kinh chú ý nhiều như vậy…”

      Ặc… Duy Nhất tỉnh táo trong mê hoặc, bệnh thần kinh?... nghĩ tới vừa rồi mắng thế nào, lập tức quýnh lên, vì như vậy mà phạt chứ?

      Phải gì để thoát khỏi cục diện khó xử đây? “ phải tuần chỉ về lần sao?” ngẩng mặt lên, hình như chỉ có vậy mới có thể nhìn thấy , dĩ nhiên bị bịt mắt phát được, đôi môi lại gặp thứ, mềm nhũn, ẩm ướt…

      Ngọn lửa nhen nhóm…

      duy trì tư thế cử động cũng dám…

      “Bởi vì em quyến rũ …” môi mềm mại khẽ nhúc nhích, hơi thở ấm áp phả ra câu này vô cùng mập mờ.

      “Em có…” Duy Nhất thẹn đến mức muốn chui xuống đất, giọng cũng nhanh chóng bị bao phủ trong môi mềm của .

      Cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác này, môi giống như chứa ma lực, nhiệt độ nóng bỏng như muốn hòa ta cả người , chiu hết nổi nhàng “A” tiếng, môi son hé mở, liền có lưỡi nóng ướt thừa lúc vắng mà vào, Puckdie end/anle.equ uydo nn tùy ý bao bọc dây dưa trong miệng .

      Duy Nhất hoàn toàn biết làm sao, ý thức từ từ mơ hồ, dần dần rơi vào mảnh mờ mịt trong sương mù. Gấu vẫn ôm chặt trước ngực cũng rơi xuống, tự chủ ôm chặt lấy thân thể to lớn…

      nhóc rất biết điều, còn là nụ hôn đầu?” Rốt cuộc rời khỏi môi , đầu lưỡi khẽ khiêu khích vành tai .

      “Ưmh…” Duy Nhất hô hấp ngụm lớn khí lâu có, phát ra tiếng ưmh ưmh giống như mèo con kêu, vành tai bị luồng nóng ướt liếm, ngừng giãy dụa yếu ớt trong lòng , khẽ run rẩy.

      Phản ứng ngây ngô của giống như mồi lửa cháy lan ra đồng cỏ, lập tức, bị thân thể tráng kiện áp đảo, đồng thời “Roẹt” tiếng, áo ngủ của lại hy sinh vinh quang lần nữa.

      Cảm giác sợ hãi tối hôm qua giống như hình với bóng mà đến, sợ đẩy thân thể nặng nề đè người mình tỏ vẻ, “ cần… cần…”
      Last edited: 8/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14. Tối thứ hai (3)

      Editor: Puck

      có cơ hội cự tuyệt, bị môi mềm nóng rực bắt lại lần nữa, lực chống lại càng lúc càng trở nên yếu ớt.

      Chưa từng có cảm giác này, cảm giác bị ngọn lửa cháy đến muốn hòa tan.

      cho là rất đau, kinh khủng giống như tối hôm qua, nhưng mà, hôm nay rất dịu dàng, khổ sở, kinh khủng như trong tưởng tượng, ngược lại được dẫn dắt, tìm được cảnh giới trước nay chưa từng có, cũng biết bao nhiêu lần bị mất phương hướng đến gần như bất tỉnh trong thủy triều lên xuống do gây ra, chỉ có thể giữ chặt lưng của mới có thể có chỗ dựa.

      Trong chốc lát, hình như cảm thấy có vết sẹo dài lưng , tấm lưng trơn bóng, cảm giác rất ràng…

      Lúc tình nồng, đột nhiên nhớ tới vấn đề, “Chuyện của mẹ em như thế nào?”

      dừng lại chút, giọng rất vui mừng, “ giải quyết xong, cuối tuần có thể đón ra!”

      Giống như tức giận lúc này thích hợp, vấn đề thích hợp, đột nhiên gia tăng sức lực cùng tốc độ, tâm lớn nhất của Duy Nhất bỏ xuống, rốt cuộc thể chống lại thủy triều sung sướng trong cơ thể, cắn phát mạnh đầu vai

      Đêm nay, biết triền miên bao lâu, hình như hai người có muốn ngừng cũng ngừng được, chỉ có điều từ đầu đến cuối tấm vải rộng rãi này hề buông ra, mặc dù rất muốn nhìn thấy hình dáng của như thế nào…

      Khi tỉnh lại, lưng vẫn đau, bên cạnh trống , giống như tất cả tối hôm qua chỉ là giấc mơ…

      Duy Nhất miễn cưỡng đứng dậy, tháo vải ra, ngâm mình vào bồn tắm trong phòng tắm của , rồi sau đó mặc áo ngủ của giống trước xuống tầng dưới, quyết định, sau này để vài bộ quần áo ngủ của mình trong phòng

      Chậm chạp từ từ tới bên cạnh bàn ăn, má Tằng lại đưa cho chén thuốc đen thùi lùi, hơn nữa nhìn chằm chằm thôi, vẻ mặt cười hì hì.

      “Má Tằng, sao vậy?” Duy Nhất hỏi yếu ớt.

      có việc gì! có việc gì!” Má Tằng lắc đầu liên tục, trong lòng lại thầm cao hứng, tiếp tục như vậy rất nhanh có tiểu thiếu gia rồi!

      Bà nhìn Duy Nhất miễn cưỡng uống hết chén thuốc đắng mà vui sướng hài lòng , “Thiếu phu nhân, hôm nay là thứ hai, có thời gian bệnh viện kiểm tra sức khỏe…”

      “Cái gì? Thứ hai?!” Duy Nhất nhảy dựng lên.
      Last edited: 8/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :