1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 46: Vòng tay tương tư (4)


      Lời vừa ra làm tất cả mọi người đều kinh ngạc, mọi người trong phòng đều mở to mắt: “Ngươi mở tửu lâu?”


      Trong mắt Tiểu Đào tràn đầy sùng bái: “Ngươi chính là bà chủ giấu mặt của ‘Hồi đầu khách’? Ngươi thực tài giỏi, nữ nhân lại có bản lãnh này!”


      Mặc dù Dịch Cẩn Ninh giật mình nhưng rất nhanh hiểu . Hôm khai trương tửu lâu đó, Lạc Tiếu Tiếu ngồi dùng cơm ở đằng kia, còn ngừng tán dương tửu lâu này lớn, sau này nhuộm hồng Tây Việt, thậm chí nhuộm hồng thiên hạ. ra đây là kế hoạch của nàng, hèn chi năng tự tin như vậy, giống như viễn cảnh tiền đồ của tửu lâu này ở ngay trước mắt vậy.


      người ngươi cười ta rất lâu, lúc này Dịch Cẩn Ninh cũng là tâm tiếp nhận người bạn này, hai người đều có cảm xúc tâm tâm tương tích*.


      *Tâm tâm tương tích: Tâm là tâm ý, tấm lòng; tích là thương tiếc, thương hại. cần ra tâm ý của nhau vẫn có thể hiểu nhau. Miêu tả cảm tình hai bên hoàn toàn tương thông. (Theo baike)


      Gần hoàng hôn Nô Nhi mới tiễn Lạc Tiếu Tiếu rời khỏi Trúc Uyển. Ngoài Trúc Uyển vừa khéo gặp Dịch Cẩn Hồng đến thăm muội muội, quá nhanh nên chẳng may đụng phải Lạc Tiếu Tiếu. Lạc Tiếu Tiếu cười khoát tay mình có việc gì, nở nụ cười áy náy với : “Ta nên xin lỗi mới đúng, vừa rồi ta quá nhanh!”


      Là nàng! Trong lòng Dịch Cẩn Hồng giật mình, nương hào sảng, nương an ủi ! Mấy ngày nay tìm nàng, còn đặc biệt tới quan phủ tra xét hộ tịch nhưng đều tìm được nương ở đến từ nơi khác này. gần như tuyệt vọng, cho rằng nàng rời khỏi Cẩm Thành. chuẩn bị hai ngày nữa rời nhà buôn bán, thuận tiện đường thăm dò tin tức của nàng.


      Duyên phận sao, rốt cuộc ông trời thấy được nỗi niềm khổ tâm của , để gặp nương xinh đẹp phóng khoáng này. Lúc này tâm tình kích động xiết bao.


      Nhưng hình như vị nương này còn nhớ , nàng xin lỗi xong lập tức vội vã rời khỏi, chỉ lưu lại bóng dáng xinh đẹp cho . Bóng dáng xinh đẹp kia trực tiếp lấy mất hồn , cướp hơi thở của , khiến tự chủ được muốn theo.


      Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu*, chỉ thích người phóng khoáng và tự nhiên như vậy. Thân ảnh xa, vẫn chưa phục hồi tâm tình.


      *Yểu điệu: dáng vẻ nhàng thướt tha dịu dàng; thục nữ: người con hiền ngoan có nết na. Yểu điểu thục nữ là người con có ngoại hình dịu dàng, uyển chuyển nhàng thướt tha và có tính nết hiền ngoan đoan trang. Chữ thục nữ lên tinh thần, tính nết. Yểu điệu lên ngoại hình của người con đẹp là phải dịu dàng.

      Quân tử: người con trai tốt. Theo nho học Trung Quốc có hai hạng người con trai đàn ông là quân tử và tiểu nhân. Quân tử là người con trai tốt, tiểu nhân là người con trai xấu .

      Hảo cầu: hảo: ham thích; cầu: cầu mong, tìm cầu. Vậy quân tử hảo cầu nghĩa là người con trai tốt ham thích, cầu mong, tìm kiếm .

      Vậy Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu nghĩa là người con trai tốt thường thích mong cầu tìm kiếm người con dịu dàng và tính nết đoan trang hiền ngoan để làm vợ. (Theo vn.answers.yahoo.com)


      Tiểu Đào đứng cửa thấy liền gọi: “Đại thiếu gia, ngài tới tìm tiểu thư nhà nô tỳ sao?”


      Dịch Cẩn Hồng có phần mất mát, quay đầu lại : “Ừ!”


      Vào trong phòng toàn thân Dịch Cẩn Hồng lạnh lẽo. đến gần lò lửa, xoa tay : “Vẫn là trong phòng Ninh Nhi ấm áp, bên ngoài lạnh!”


      “Bên ngoài lạnh mà còn đứng lâu như vậy!” Dịch Cẩn Ninh sai Tiểu Đào cầm cái chăn đến đắp lên người : “Bây giờ ấm hơn chút nào chưa?”


      “Mùa đông năm nay lạnh hơn năm trước nhiều!”


      Dịch Cẩn Hồng có chút hoảng hốt, trước kia ở chùa Phổ Ninh rất ít ra ngoài, bên ngoài có lạnh hay hề có cảm giác.


      “Như này là lạnh à?”


      Dịch Cẩn Ninh ra câu này, Tiểu Đào kinh ngạc thôi: “Như này lạnh, vậy như nào mới coi là lạnh? Tiểu thư, từ lúc em hiểu chuyện đến giờ, đây là lần đầu thấy tuyết lớn như này đấy!”


      Thời tiết như này thực đúng tính là lạnh, với Dịch Cẩn Ninh, mùa đông năm ấy trong kiếp trước mới là mùa đông lạnh nhất. Tuyết đọng dày, chân giẫm lên lúc lâu mới có thể rút ra. Nàng còn nhớ năm đó nàng đạp từng bước tuyết đọng, lạnh đến mức chân mất hết cảm giác, vất vả mới trở lại Tướng phủ, nhưng lại là cổng chính đóng chặt, người nào hỏi thăm , còn gọi người của Hầu phủ tới trói nàng đưa trở về.


      Lòng nàng trở nên lạnh, cảm giác mấy ngày này lạnh thêm vài phần, tự chủ co rút lại. Tay chạm vào vòng tay tương tư cổ tay trái, lòng của nàng mới từ từ ấm lại, tựa như thân thể có lò sưởi.

      Tiểu Đào thấy nàng lạnh, vội vàng vào phòng tìm áo khoác lông chồn màu trắng phủ thêm cho nàng. Nàng túm chặt áo khoác, như nắm chặt vận mệnh của mình.

      Nàng thề, trừ mẫu thân và ca ca, nàng có tình cảm với Tướng phủ nữa, bao giờ nữa.

      Dịch Cẩn Ninh hiểu ngữ nghĩa của ca ca, đó là lần nữa tìm lại cảm giác mà thôi. Bọn họ là người từng trải giống nhau, dưới đáy lòng đều chôn giấu vài đau đớn, khẻ đụng phải hoàn cảnh nào đó cũng bị vạch trần, người có quá nhiều vết thương chồng chất.

      “Ninh Nhi, sang năm ca ca muốn ra ngoài buôn bán, muội… Hiểu ta sao?”

      muốn trói buộc mình trong khoảng đất trời bé, thế giới của rất rộng lớn, Dịch Cẩn Ninh hiểu, nhất định nàng hiểu!

      “Ca ca, bất luận huynh quyết định làm gì, Ninh Nhi vĩnh viễn ủng hộ huynh. Tựa như khi còn bé huynh thích kể chuyện cổ tích cho muội nghe, bất kể có hay hay , muội đều nghe tiếp, hề chán ghét. Bởi vì… Huynh là ca ca của muội, là con trai của mẫu thân!”

      biết Ninh Nhi hiểu , cũng biết Ninh Nhi bằng lòng ủng hộ , vậy là đủ rồi! Về phần mẫu thân, thở dài tiếng. Nhi hành thiên lý mẫu đảm ưu *, kể từ đó mẫu thân lo lắng cho .

      * Cả câu: “Nhi hành thiên lý mẫu đảm ưu, mẫu hành thiên lý nhi bất sầu: Con ngàn dặm mẹ lo âu, mẹ ngàn dặm con chẳng sầu. Tình mẹ lo lắng cho con hơn hẳn con cái lo cho mẹ.

      Sau khi ca ca , Dịch Cẩn Ninh chợt cảm thấy trong phòng lạnh thêm vài phần, nàng vội vàng gọi Tiểu Đào lấy thêm lò sưởi. Vòng tương tư tay bị ánh sáng từ lò lửa chiếu vào phát ra ánh sáng đỏ rực, rất mê người. Dịch Cẩn Ninh nắm chặt vòng tay tựa như nắm chặt hạnh phúc cả đời mình.

      Mạc Liễm Sâm, nhất định chàng đừng phụ ta, ta chờ chàng đến!

      Đêm trừ tịch, Tướng phủ rất náo nhiệt, trong trong ngoài ngoài treo đầy đèn hoa, cửa của chính mỗi viện lớn đều dán đầy câu đối tết.

      Dùng xong cơm tối, người nhà ngồi cùng chỗ trông coi đêm giao thừa. Bên ngoài tiếng pháo vang lên ngớt, năm mới bắt đầu rồi.

      Uyển Nhi vui vẻ vì bản thân lại lớn thêm tuổi, gần đây vóc người nàng lại lớn thêm chút, phụ thân khen ngợi dung mạo của nàng xinh đẹp. Nàng vui mừng thu tiền mừng tuổi của các trưởng bối, thanh ngọt ngào, lời chúc phúc từng người trong nhà.

      Dịch Cẩn An híp mắt, ngũ muội muội này cũng hiểu được thu mua lòng người! Nàng ta lại nhìn Dịch Cẩn Ninh, khẽ mỉm cười với nàng, nhưng ý tứ nơi đáy mắt cần cũng biết.

      Các nàng là kẻ thù, trời sinh là kẻ thù!

      Gần đây người nọ thường xuyên tìm nàng ta, nàng ta thể đề cao cảnh giác. Dịch Cẩn Ninh điều tra quan hệ của nàng ta và người đó, còn thầm thu thập những nương lớn lên có dung mạo giống nàng? Cao nhân thầm trợ giúp Dịch Cẩn Ninh là ai, chẳng lẽ nàng điều tra ra cái gì rồi?

      Nàng ta có phần khẩn trương, nếu thực bị điều tra ra được nàng kia xong rồi! Nhưng người nọ lại nàng ta cần lo sợ, Dịch Cẩn Ninh tìm được người nàng muốn tìm. Chỉ trong khoảng thời gian này nhất định được xảy ra xung đột với Dịch Cẩn Ninh, tốt nhất hòa hoãn quan hệ hai người trước, chớ để nàng hoài nghi lần nữa.

      Dịch Cẩn An thu hồi nụ cười, nhìn nhà lớn sôi nổi cười đùa, đột nhiên nàng ta cảm thấy bản thân mình dư thừa. Nàng hận người kia, hận nàng cho nàng ta tất cả, lại phá hủy tất cả của nàng ta.

      Ở đây, trừ Dịch Trường Hoa ra, tất cả những người khác có bất cứ quan hệ gì với nàng ta, Tướng phủ phải nhà của nàng ta. Đón giao thừa, thế nhưng lần đầu tiên nàng ta cảm thấy rất độc, rất lạc lõng.

      gì mà suy nghĩ vì nàng ta, vì vinh hoa phú quý của nàng ta. Nàng ta tự hỏi, làm như vậy thực là vì nàng ta hay vì người nọ? Nàng ta ra vì sao vẫn còn phải chịu khống chế của người nọ, vì sao còn phải bị nàng định đoạt, cũng chỉ có thể nghe theo sắp xếp của nàng, làm đích nữ dịu dàng hiền thục của Tướng phủ.

      Dịch Cẩn Ninh thấy vị tỷ tỷ song sinh nhíu chặt mày, có phần khó hiểu: Dịch Cẩn An cũng biết phiền muộn, nàng ta cũng biết phiền muộn?

      Trước đó vài ngày A Trúc đưa đến vài tin tức, là thăm dò tung tích của nữ nhân áo đen che mặt kia, nhưng bị nàng bỏ rơi. Xem ra, người đứng sau lưng Dịch Cẩn An đơn giản!

      Nàng nheo mắt, tay bất giác chạm vào vòng tương tư cổ tay trái, ngón tay nhàng ma xát từng chữ hạt đậu, đáy lòng tràn đầy ấm áp.

      Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. tốt!

      Hết chương 46
      Last edited: 13/12/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 47: Nữ nhân áo đen (1)


      Mùng đầu năm dùng cơm tối xong, Dịch Cẩn Ninh lười nhác nằm giường, tay vân vê chữ viết nho vòng tương tư. Chợt phát bên cửa sổ loé lên, bóng đen xuất , trong lòng nàng vui vẻ: Chàng đến đây!


      Nàng hấp tấp đứng lên mở to mắt nhìn, sau đó ra vẻ bình tĩnh với Tiểu Đào: “Tiểu Đào, ngươi qua bên cửa sổ nhìn xem, hình như đằng kia có con mèo hoang.”


      “Có con mèo hoang?” Tiểu Đào nghi hoặc nhìn qua bên cửa sổ, nhưng thấy bất kỳ bóng người nào, bên ngoài trừ ánh sáng phản chiếu của tuyết đọng đất, khắp nơi đều tối đen như mực. Tiểu thư từng giao ước với nàng, nếu ngoài cửa sổ có con mèo đen là sư phụ đến đây. Nhưng thực là ngoài cửa sổ cái gì cũng có, tiểu thư quá mức nhạy cảm rồi.


      “Làm sao có thể?” Dịch Cẩn Ninh nắm cổ tay trái, khẽ xoay tròn chuỗi hạt, vừa rồi quả thực nàng thấy bóng đen chợt loé lên.


      Tiểu Đào lại chăm chú nhìn lần nữa: “ có ai cả, tiểu thư nhìn lầm rồi! qua năm mới, lại nửa đêm, sao có thể tới?”


      Có lẽ thực do nàng đa tâm, lúc này sao Mạc Liễm Sâm có thể đến. Nếu muốn đến từ lâu, hà tất chờ đến bây giờ, lại còn nán lại ở ngoài cửa sổ lén lút chờ nàng phát ?


      Đêm dần khuya, Dịch Cẩn Ninh chờ Mạc Liễm Sâm nữa. Nàng lo lắng xảy ra chuyện, hôm đó A Trúc vội vội vàng vàng đến, đâu. l'q/đ Nàng thực ngốc, nên hỏi ràng mới phải.


      Sơ tam*, A Trúc toàn thân mệt mỏi trở lại, câu nào. Tiểu Đào ngừng gấp gáp, Dịch Cẩn Ninh càng gấp gáp hơn.


      *Sơ tam: Mùng 3 lịch.


      “Tốt xấu cũng câu chứ!” Tiểu Đào nổi nóng liền nhéo tai .


      “Ngươi muốn ta gì, chủ tử cũng chưa chuyện, ngươi chen miệng vào làm gì?” Tâm tình A Trúc cũng tốt.


      Mấy ngày trước nhận được tin tức chủ tử bèn thừa dịp đêm tối chạy qua, nhưng phát khắp nơi đất đều là thi thể bị thối rữa, khói đặc cuồn cuộn, chủ tử chẳng biết ở nơi nào. tìm mấy ngày mới chờ được tin tức chủ tử truyền đến, ra chủ tử theo thương đội vào đại mạc, phỏng chừng thời gian ngắn thể trở về.


      Tiểu Đào bị cho á khẩu, nàng chỉ quan tâm thôi, làm gì mà bày ra bộ mặt thối chứ!


      Ngược lại Dịch Cẩn Ninh vẫn cau mày, A Trúc vội : “Chủ tử cần lo lắng, có việc gì!”


      có việc gì, nhưng ta có việc! tại là sơ tam, hơn tháng nữa nàng phải gả cho tên Vương Gia ngốc kia, Mạc Liễm Sâm nôn nóng chút nào sao?


      có việc gì tốt!” Nàng muốn trước mặt A Trúc biểu quá nhiều, đành phải thản nhiên đáp tiếng.


      Nhưng Tiểu Đào nhìn ra được, tiểu thư cực kỳ vui, nàng cân nhắc nên làm gì để tiểu thư vui vẻ trở lại, chợt ngoài cửa sổ lại có động tĩnh.


      “Là ai?”


      A Trúc phản ứng nhanh nhẹn, mắt tinh phát bên cửa sổ có người nghe lén, bước bước dài phi qua, nhưng chỉ thấy bóng dáng màu đen vượt qua bờ tường.


      “Chủ tử, là người áo đen! Thuộc hạ đuổi theo.” xong, A Trúc vận khí đuổi theo.


      Đuổi theo lúc, A Trúc đuổi sát người áo đen kia, lại thấy nàng nhanh chóng lắc mình vào căn phòng tối tăm, sau đó thấy bóng dáng. Trong căn nhà kia trừ giá nến bàn đá phủ đầy bụi bậm ra, khắp nơi đều là màu đen.


      Nhưng rất nhanh phát ra điều kỳ lạ, giá nến bàn đá có dấu vết bị dịch chuyển, thuận tay động cái, quả nhiên thấy vách tường mở ra khe hở , nghiêng người chen vào, thuận tiện lấy từ trong ngực ra hộp quẹt.


      Vừa tiến vào hốc tường kia lại là quang cảnh khác, chỉ thấy nghiêng nghiêng phía dưới chi chít thềm đá rườm rà, tiếp xuống dưới, lại mò mẫm hồi, phát bản thân vào mật đạo.

      Men theo mật đạo, mãi đến khi thấy rìa tấm ván gỗ có khe hở , lập tức đẩy tấm ván gỗ, chui ra. Phát nơi này lại là điền trang tơ lụa có tiếng cạnh “Hồi đầu khách”.

      “Người đâu?”

      A Trúc khó hiểu, vừa rồi đường đuổi theo, xác định người nọ chính là vào mật đạo kia sai, nhưng ra đây lại biến mất.

      liếc mắt nhìn khắp nơi, vẫn phát điều gì. Nơi này là kho hàng của điền trang tơ lụa, bên trong đều là vải vóc được buộc thành từng bó, người kia thể trốn vào trong vải vóc. Kỳ lạ, sao đột nhiên thấy người?

      A Trúc hậm hực rời khỏi kho hàng, người canh giữ kho hàng bên ngoài khẽ hô tiếng: “Có trộm!”

      “Chuyện bé xé ra to! Trong kho hàng nhà ngươi có trộm là sai, nhưng ta phải trộm, ta chẳng có hứng thú với vải vóc của nhà ngươi!”

      A Trúc liếc người canh giữ cái, may mà hôm nay mở kho chuyển vải ra phơi nắng, bằng có cách ra ngòi.

      Trở lại Tướng phủ, A Trúc báo cáo tiến trình cho Dịch Cẩn Ninh, ra suy nghĩ của mình: “Chủ tử, người nọ phải am hiểu mật đạo nhưng có tổ chức ngầm giúp đỡ sau lưng.”

      Tiểu Đào nhìn A Trúc như có lời muốn , bèn hỏi: “Có phải ngươi có chuyện gì giấu tiểu thư , mau!”

      “Chủ tử, Mạc công tử, e là có thể xảy ra chuyện!” Vừa rồi đường trở về nhận được tin tức của chủ tử, là thương đội kia là người của “Quỷ Kiến Sầu” giả mạo.

      lo lắng chủ tử xảy ra chuyện, muốn xem nhưng lại thể thoát thân, vì vậy rối rắm biết phải làm như thế nào cho tốt. ngờ Tiểu Đào tinh mắt, phát ra đầu mối, mới ra.

      Mạc Liễm Sâm xảy ra chuyện?

      Trong lòng Dịch Cẩn Ninh hoảng hốt, thầm kêu tốt, nàng : “A Trúc, ngươi biết chàng ở đâu ?”

      A Trúc cũng ở đâu, chủ tử chỉ lưu lại ký hiệu cho nếu xảy ra chuyện dùng ký hiệu màu đỏ, có chuyện gì dùng ký hiệu xanh dương.

      Sau khi A Trúc rời , Dịch Cẩn Ninh lo lắng trận. Mạc Liễm Sâm, chàng thể gặp chuyện may!

      Nửa đêm, Dịch Cẩn Ninh thức dậy nhà cầu, lại thấy bóng dáng người áo đen kia cạnh cửa sổ.

      “Ai!” Nàng hét lớn tiếng, người nọ lại nhanh chóng rời . Chờ Tiểu Đào và Nô Nhi vào, thấy bóng dáng nàng từ lâu.

      Thân thủ nhanh! Nô Nhi trộm nghĩ.

      Dịch Cẩn Ninh híp mắt, vì sao người nọ lặp lặp lại nhiều lần hành động đến gần cửa sổ của nàng? Hẳn nàng ta muốn làm mình bị thương, nếu muốn hại mình nàng ta sớm đắc thủ rồi.

      Rốt cuộc nữ áo nhân này là ai, nàng ta tới đây với mục đích gì?

      Chẳng lẽ là người quen cũ của phụ thân? Hoặc là người có liên quan đến mình? Hay là nơi này dính dáng đến quá nhiều bí mật? Nàng rất muốn làm . Ân oán của Tướng phủ nhiều năm trước nàng chỉ biết về chuyện mẫu thân, còn lại nàng hề biết gì. Về chuyện Dịch Cẩn An, nàng luôn thầm điều tra.

      tại A Trúc tìm Mạc Liễm Sâm, gần đây Nô Nhi cũng có tin tức gì, nàng có phần sốt ruột. Nàng chỉ là đích nữ của Tướng phủ, còn là đích nữ ghi tên dưới danh nghĩa mẫu thân, muốn điều tra chuyện còn dễ hơn làm. Đối với nàng, thân phận Dịch Cẩn An là chuyện mù mờ, luôn quanh quẩn trong lòng nàng, tra ra chân tướng bất kể như thế nào nàng cũng an tâm.

      Từ khi sống lại đến nay, trả thù Dịch Cẩn An và hai tên cặn bã còn lại còn quan trọng nữa, chuyện này phải suy nghĩ kỹ rồi tính sau. tại nàng có khả năng trả thù người khác, thể gấp gáp. Bây giờ quan trọng nhất là tra ra thân thế Dịch Cẩn An để vạch trần bí mật sau lưng nàng ta. Trong lòng nàng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tra ra .

      Mười tám tháng giêng, ngày hội Nguyên Tiêu, tất cả mọi người ra ngoài xem hoa đăng đoán đố đèn. Dịch Cẩn Ninh nằm ghế quý phi đọc sách, nhưng chữ cũng vào. Tay phải của nàng lại bất giác vân vê vòng tương tư cổ tay trái, khóe miệng xuất nụ cười ngọt ngào, tiếp theo là tiếng than thở khe khẽ.

      Tiểu Đào buông kim chỉ trong tay: “Tiểu thư, người lại làm sao vậy?”

      Tiểu thư di dạo hội hoa đăng cũng thôi , còn nằm ở đó than thở, ngay cả tiểu nha đầu là nàng cũng bị làm cho có chút thương cảm.

      “Thời gian tốt như này phải dùng để than thở, tiểu thư, người nên giống các vị tiểu thư khác ra ngoài dạo giải sầu. Cứ tiếp tục như vậy, em có cảm giác bản thân bị người than thở làm cho già rồi!” Tiểu Đào gạt quyển sách tay nàng, lôi kéo: “ thôi, Nô Nhi cũng biết vui vẻ chơi ở đâu rồi, ngay cả em muốn theo cũng bị người giữ ở trong phòng này.”
      Last edited: 19/12/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 47: Nữ nhân áo đen (2)


      Dịch Cẩn Ninh than thở tiếng, đứng dậy theo Tiểu Đào: “Tiểu Đào, tới tháng nữa ta phải gả cho Thanh Vương rồi. Mạc Liễm Sâm mãi chẳng thấy xuất , ngươi ta làm sao bình tĩnh lại được?”


      Ngồi trước gương đồng, tay vỗ lên da thịt nõn nà như ngọc, Dịch Cẩn Ninh cảm thấy ràng tiểu nhân nhi trong gương kia gầy yếu rất nhiều. Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy*! Nàng đây là tiều tuỵ vì Mạc Liễm Sâm, hay là vì mình nên mới gầy ?


      *Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy (衣带渐宽终不悔,为伊消得人憔悴): Áo quần rộng dần (gầy ) nhưng trước sau cũng hối hận, chỉ vì người ấy (nhớ nhung) mà hao gầy tiều tụy.


      “Tiểu Đào, ta quyết định rồi!” Dịch Cẩn Ninh cười cười: “Ta muốn gả cho Thanh Vương!”


      Gả cho Thanh Vương, điều này ngăn trở trái tim nàng Mạc Liễm Sâm. Nếu Mạc Liễm Sâm thực nàng, đến đưa nàng ; nếu đến, nàng hoàn toàn hết hy vọng, an tâm ngồi vị trí Thanh Vương phi của nàng.


      “Gả cho Thanh Vương?” Tiểu Đào chải tóc cho nàng, kéo xuống lọn tóc làm nàng đau đớn.


      Dịch Cẩn Ninh khẽ nhe răng: “Cẩn thận chút!”


      “Vậy sư phụ làm sao bây giờ, phải người rất thích sao?”


      Vòng tương tư kia chính là minh chứng tốt nhất, tiểu thư hoàn toàn luân hãm.


      cũng thế, hận cũng vậy, chàng hay , ta thể quyết định, mỗi ngày thức dậy đều lo lắng phải lập gia thất, còn phải ngóng trông khi nào chàng tới, nhưng trông mong chỉ công dã tràng!”


      “Chủ tử!” Chẳng biết A Trúc trở về từ lúc nào, nghe Dịch Cẩn Ninh vậy, lập tức lo lắng cho Mạc Liễm Sâm, đành xuất thay câu,

      nhất định Mạc công tử phụ người!”

      phụ nàng! Dịch Cẩn Ninh nghe hiểu, nhưng nghĩ ra!

      Mãi đến hôm thành thân, Dịch Cẩn Ninh mới hiểu hàm nghĩa trong lời của A Trúc. Quả thực phụ nàng, nhưng để nàng lo lắng hồi lâu, trả lại nàng lại là kinh sợ lớn nhất!

      Lúc này Nô Nhi vui vẻ hát bài hát của trẻ con nhảy chân sáo trở lại, nàng mang về rất nhiều đồ thú vị, cố gắng trêu chọc Dịch Cẩn Ninh vui vẻ, nhưng cuối cùng có kết quả.

      Ngày hôm sau, Lạc Tiếu Tiếu lại tới.

      “Ta cho rằng tối qua ngươi xuất phủ, tốt xấu gì cũng đến thăm “Hồi đầu khách” chứ!”

      Nét mặt Lạc Tiếu Tiếu luôn là vẻ cười hì hì, cộng thêm tác phong phóng khoáng của nàng, khiến người khác vừa nhìn liền thoải mái.

      Dịch Cẩn Ninh kêu nàng ngồi xuống hàn thuyên lúc lâu với nàng. Biết quê nàng đều là chế độ vợ chồng, tức nam nhân chỉ có thể có nữ nhân, nữ nhân có thể cầu địa vị ngang nhau với nam nhân, có thể đề xuất ly hôn. Nàng cảm thấy vô cùng mới vẻ, lại vô cùng mong chờ. Tại Việt Vương triều, quy củ đều được định ra, nam nhân tam thê tứ thiếp kỳ thực rất bình thường. Nữ nhân xuất giá phải lòng dạ, nếu bị bỏ, cuối cùng ngẩng đầu lên được.

      Kiếp trước nàng quá đơn thuần rồi. Nàng cho rằng để Chương Dẫn Giác tam thê tứ thiếp vẫn có thể giữ vững vị trí chính thê của nàng, nhưng ngờ lại là thương tích đầy mình. Kiếp này, nàng chỉ muốn nhất sinh nhất thế song nhân, nàng chỉ cần đơn giản như vậy, nàng chỉ cần phản bội tình cảm nữa là đủ rồi!

      Nàng cho rằng, trời đất này là hồ sâu tăm tối, việc này phải mộng. Gả cho Thanh Vương, gia nhập Hoàng thất, cuối cùng giấc mộng kia chỉ là ảo tưởng. ngờ, những phải giấc mộng, mà là niềm vui lớn. Mặc dù niềm vui này có phần hơi quá mức.

      “Thân thể ta thoải mái, muốn ra ngoài!” Dịch Cẩn Ninh muốn đến chuyện kia, đành bừa.

      Lạc Tiếu Tiếu cười to: “Ha ha, nhìn ngươi kìa, dáng vẻ phờ phạc rũ rượi tuyệt đẹp chút nào, nào có dáng vẻ của song xu Cẩm Thành, nâng tinh thần lên, ta dạy ngươi khiêu vũ!”

      Dịch Cẩn Ninh liếc nàng cái, nhìn vòng eo cứng ngắc của nàng: “Ta còn cần ngươi dạy sao, vũ điệu của ta hề thua kém ngươi, bản thân ngươi tự tin nhảy đẹp hơn ta?”
      “Ai khiêu vũ phải uốn éo lắc lư vòng eo, phất tay áo như cổ nhân các ngươi?”

      Thỉnh thoảng Lạc Tiếu Tiếu ra ít từ ngữ cố quái khiến người phòng mơ mơ hồ hồ, gãi đầu liên tục.

      “Cổ nhân?” Dịch Cẩn Ninh cho là mình nghe nhầm.

      “À… Câu ở quê hương ta, ý tứ người trong thành!” Lạc Tiếu Tiếu cười lúng túng.

      Lạc Tiếu Tiếu nhảy liền nhảy, nàng đến chỗ trống, nhảy động tác cưỡi ngựa. Tư thế cổ quái và vòng eo cứng ngắc linh hoạt kia khiến người phòng nhìn trân trối.

      Nô Nhi ăn sạch điểm tâm trong tay: “Đây là vũ đạo gì, thực kỳ quái?”

      “Ta cũng muốn bắt chước, ngươi dạy ta !” Tiểu Đào ồn ào, Lạc Tiếu Tiếu dạy nàng.

      Gần đây tiểu thư vui, nếu học xong vũ đạo này là có thể khiến tiểu thư vui vẻ rồi. Kỹ thuật nhảy vừa rồi của Lạc Tiếu Tiếu làm tiểu thư cười rất vui vẻ, xem ra rất có tác dụng.

      “Ta cũng muốn học!”

      Nô Nhi bước qua, đá ngã cái ghế vướng víu.

      “Rầm!”

      “Làm càn!”

      Sau khi Dịch Cẩn Ninh cười xong vẻ mặt lập tức nghiêm túc, lại thấy Lạc Tiếu Tiếu vô tội nhìn mình, đành nhoẻn miệng cười: “Chuyện này… tổn hại phong tục*…”

      * Chỗ này là thương phong hóa: Thương là thương tổn, gây trở ngại, bại hoại; phong hóa là phong tục giáo hóa. Bại hoại, tổn hại phong tục xã hội và giáo hóa. Ý ngôn hành gây ra ảnh hưởng tốt đến xã hội giáo dục.

      Lạc Tiếu Tiếu hề gì nhún vai, nữ nhân cổ đại chính là như thế, làm gì cũng sợ bóng sợ gió, sợ này sợ kia!

      “Được, học cũng sao!” Nàng cười : “Ninh Ninh, ngươi làm sao vậy? Nhìn ngươi có vẻ gầy !”

      ràng Dịch Cẩn Ninh gầy ít, nhưng cũng có phong tình, càng có dáng vẻ Lâm Đại Ngọc, nhưng quá gầy chung quy tốt. Nàng biết đủ loại bi kịch sau khi nữ nhân gả vào nhà trai, gầy như Dịch Cẩn Ninh nếu sau lại gầy nữa, về sau rất khó sinhi dưỡng.

      sao, có thể là do thời tiết thay đổi!” Ánh mắt Dịch Cẩn Ninh né tránh.

      Có chuyện! Lạc Tiếu Tiếu nhìn vẻ mặt nàng lập tức nhất định là tư xuân, nghe đồn bệnh tương tư rất dễ làm người ta gầy . Mặc dù nàng chưa thấy qua, nhưng vẫn tin tưởng.

      Nàng nháy mắt hỏi đùa: “Có phải lập gia thất nên lo lắng ? sao, nữ nhân ấy mà, sớm hay muộn cũng phải xuất giá! Ngươi đây là bệnh sợ hãi trước khi kết hôn, đừng suy nghĩ nhiều quá!”

      Nếu là bệnh sợ hãi trước khi kết hôn tốt, ít nhất cần mỗi ngày buồn bã ngóng trông, nhưng khổ sở chờ đợi lại có kết quả.

      “Tiểu thư có chỗ nào giống bệnh sợ hãi trước khi kết hôn, nàng là bệnh tương tư!”
      Last edited: 19/12/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 47: Nữ nhân áo đen (3)


      câu của Tiểu Đào vạch trần chuyện xấu của Dịch Cẩn Ninh, khiến nàng xấu hổ thôi, liên tục trừng mắt nhìn Tiểu Đào.


      “Ra là bệnh tương tư! mau ai hại ngươi tương tư? Ta giúp ngươi bắt đến!” Lạc Tiếu Tiếu cười vỗ ngực đảm bảo : “Nếu dám đến gặp ngươi, ta đánh chết !”


      tiếc mạng sống giúp bạn, nàng làm được, nhưng vì bạn đâm người khác hai đao nàng rất vui lòng.


      “Aizz, tiểu thư ấy à!” Nô Nhi cắn hạt dưa, nhằn vỏ hạt ra : “Nhớ nhung người sống chết , tung tích khó tìm. Tất nhiên nàng ưu sầu rồi!”


      “Hừ, mới phải đâu! Tiểu thư là lo lắng đến lúc đó người thương thể giữ lời đến cướp kiệu hoa!” Tiểu Đào cướp đĩa hạt dưa trong tay Nô Nhi.


      ra là vậy, ra nhóc này lo lắng người thương đúng lúc ngăn cản nàng lên kiệu hoa!


      Lạc Tiếu Tiếu vui vẻ: “Vậy lo lắng cái rắm, nếu ngươi xuất , nếu ngươi ngươi mong đợi đến chết cũng chỉ uổng công, nghe ta đừng suy nghĩ chuyện này nữa, ta dẫn ngươi đến chỗ này chơi!”


      Bất luận thế nào cũng thể kháng lại thánh chỉ, đó là tội lớn chém đầu. Nhưng người khác tới cướp kiệu hoa phải lỗi của Dịch Cẩn Ninh, ý nghĩa giống chứ sao. chừng sau khi bị cướp kiệu hoa Thái hậu lo lắng nàng khó giữ trong sạch, thay đổi ý định muốn nàng gả cho Thanh Vương nữa, chẳng phải càng tốt sao?


      Nhất cử N tiện nha! Lạc Tiếu Tiếu nghĩ ngợi.


      đâu chơi có thể khiến người ta thoải mái hơn ngủ sao? Ta , Tiếu Tiếu, ngươi về trước . Hôm nào ta đến Hồi đầu khách cổ vũ ngươi, giúp ngươi tăng nhân khí.”


      Dịch Cẩn Ninh nghịch ngợm cười, Lạc Tiếu Tiếu từng trêu chọc nàng, nếu nàng đứng trước cửa Hồi đầu khách, nhất định hấp dẫn rất nhiều khách nhân. Lời lúc này của nàng, nếu để mẫu thân biết, tất nhiên người tha cho nàng.


      Theo lời mẫu thân tổn hại phong tục!


      Lại qua hai ngày, tâm tư Dịch Cẩn Ninh hơi lắng lại, hề cố gắng suy nghĩ chuyện Mạc Liễm Sâm nữa. Ngày hôm đó, nàng muốn ra ngoài chút, chợt phát Lạc Tiếu Tiếu thần thần bí bí vào từ cổng sau Tướng phủ.


      Trong lòng Dịch CẩnNinh nghi hoặc, sao Tiếu Tiếu lại lén lút? Nàng đến cổng sau theo Lạc Tiếu Tiếu, lại thấy nàng chạy thẳng đến Du Nhiên Hiên của ca ca.

      Chỉ lát sau thấy nàng ủ rũ ra, nàng muốn lên hỏi xem xảy ra chuyện gì thấy từ trong phòng có người chạy ra.

      Ca Ca và Tiếu Tiếu? Bọn họ có quan hệ gì?

      Dịch Cẩn Ninh vụng trộm núp sau bụi hoa, che thân thể, muốn nghe xem hai người này chuyện gì.

      Chỉ nghe ca ca : “Tiếu Tiếu, nàng đừng như vậy, phải ta ký hiệp nghị kia của nàng rồi sao?”

      “Cái gì mà ký hay , ngươi giả vờ!” Lạc Tiếu Tiếu hừ lạnh: “ đừng tặng đồ cho ta nữa, ngươi càng tặng! Ngươi xem ta là người thường à, coi ta là người nào hả?”

      “Tiếu Tiếu, đừng như vậy, ta sai rồi còn được sao?” Dịch Cẩn Hồng đáng thương kéo tay nàng, lại bị nàng dễ dàng tránh thoát.

      Lạc Tiếu Tiếu nghiêm túc : “Thỏa thuận chính là thỏa thuận, đó là chứng cứ quan trọng, phải dùng để chơi đùa. Xin ngươi tôn trọng nội dung thỏa thuận, cũng tôn trọng ta!”

      Dịch Cẩn Hồng vốn cho rằng chỉ cần có thể ở cạnh nàng, nên cái gì cũng quan tâm. Nhưng sau khi đáp ứng ký kết thỏa thuận kia liền quản được trái tim mình nữa. muốn nhiều hơn, muốn Lạc Tiếu Tiếu chính thức trở thành thê tử của , chứ phải là thê tử thỏa thuận.

      “Trong thỏa thuận kia phải nhà trai phải cố gắng trước mặt nữ nhân làm hết chức trách trượng phu sao?” Dịch Cẩn Hồng cười gượng.

      Lạc Tiếu Tiếu đập khung cửa bên cạnh, rống to: “Thỏa thuận cũng quy định ràng, ngươi được xâm phạm quyền lợi của ta. được dưới tính huống ta cho phép làm ra bất kỳ chuyện gì liên quan đến quyết định của ta, nhưng ngươi cũng vi phạm điều này, ngươi giải thích như thế nào?”

      phải ta nhận sai với nàng đấy sao? Tha thứ ta lần này, đảm bảo tái phạm lần sau, có được hay ?” Dịch Cẩn Hồng giơ ba ngón tay thề.

      ….

      Sau đó gì, Dịch Cẩn Ninh xuống nghe nữa. Nàng đứng ở kia lâu như vậy, đại khái cũng đoán được nhất định là ca ca thích Tiếu Tiếu rồi. Về phần thỏa thuận kia, nàng đoán chính là Tiếu Tiếu bày ra. Tiếu Tiếu nàng cũng quá nhiều trò.

      Rất nhanh Lạc Tiếu Tiếu chịu thua Dịch Cẩn Hồng dây đưa, vài chi tiết thỏa thuận sau đó lắc mình chạy lấy người, nhưng lại bắt gặp Dịch Cẩn Ninh cười xấu xa.

      chút xem, có phải vừa ý ca ca ta ?” Dịch Cẩn Ninh ngăn nàng lại, giọng điệu nghi ngờ.

      “Đừng, ca ca ngươi như thằng nhóc con, ta chướng mắt!”

      Bản lĩnh bám người của Dịch Cẩn Hồng có thể là hạng nhất, nàng thực hối hận lúc trước tìm đến làm đá kê chân, ngờ lại tự lôi kéo bản thân vào.

      Nàng nhức đầu ngớt, vội vươn tay nâng trán: “Đừng như vậy, ta hối hận muốn chết!”

      “Hả?” Hối hận cái gì?

      Dịch Cẩn Ninh biết nhất định giữa ca ca và Tiếu Tiếu có chuyện xưa, xe ra ca ca thể chiếm được trái tim mỹ nhân rồi!

      “Ninh Ninh, ta ngươi biết!” Lạc Tiếu Tiếu kéo nàng ngồi xuống ghế đá: “Ngươi cẩn thận nghe ta .”

      ….

      ra là Tiếu Tiếu lại có chuyện cũ ly kỳ như vậy, Dịch Cẩn Ninh ngờ nàng lại là con ruột lưu lạc bên ngoài của Tướng quân Uy Trấn! Nhưng nàng muốn thỏa thuận kết hôn giả kia để làm chi? phải là gạt người sao?

      Nàng nhíu mi: “Ngươi hà tất phải ký thỏa thuận, trực tiếp kết hôn được sao? Đến lúc đó ngươi là chị dâu của ta rồi!”

      “Khó mà làm được, nếu như gả cho ca ca ngươi , ta còn buồn bực đến chết à? Nhìn bản lĩnh quấn người của xem….”

      Lạc Tiếu Tiếu lời lẽ nghiêm khắc từ chối, giọng phản đối ràng.

      “Được rồi, ngươi muốn thôi. Phỏng chừng mẫu thân ta cũng đồng ý ngươi làm chị dâu của ta!”

      Dịch Cẩn Ninh rất mẫu thân muốn nàng dâu ra sao, tính cách tùy tiện như Lạc Tiếu Tiếu bà vốn thích, càng miễn bàn đến tác phong làm việc kỳ quái của nàng.

      Aizz, xem ra con đường tìm vợ của ca ca còn dài dằng dặc đây!

      “Đúng rồi, Ninh Ninh, đến mẫu thân ngươi, đột nhiên ta nhớ đến chuyện!” Lạc Tiếu Tiếu cầm tay nàng: “Lần trước ở chùa Phổ Ninh, ta thấy mẫu thân ngươi rất gần nam nhân dáng dấp tuấn tú. Ngươi phụ thân ngươi rất có hương vị bán lão từ nương*, rất nhiều nam nhân muốn truy đuổi. Huống hồ, dáng dấp mẫu thân ngươi xinh đẹp như vậy…”

      *Bán lão từ nương: chỉ phụ nữ đến trung niên nhưng vẫn còn phong vận, dáng vẻ thùy mị, thướt tha, trích từ “Nam nữ - hậu phi truyện hạ”: “Từ nương tuy nhiều tuổi, nhưng vẫn còn đa tình.”

      Mẫu thân ngoại tình? Dịch Cẩn Ninh tin tưởng lắm. Mẫu thân là người an phận thủ lễ, nếu người gả vào Tướng phủ, nhất định làm ra chuyện tổn hại gia phong. Trừ phi…. Bà gặp người kia, người mà trừ Dịch Cẩn Hồng ra bà vẫn luôn nhớ thương trong lòng.

      Long Ngân….
      Last edited: 19/12/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 47: Nữ nhân áo đen (4)


      “Chao ôi, ta ngươi này, có lẽ mẫu thân ngươi hồng hạnh vượt tường rồi…”


      Lạc Tiếu Tiếu lại ra từ ngữ kỳ quái, Dịch Cẩn Ninh nheo mắt: “Mẹ ngươi có phải ý là nương ngươi ?”*


      *Ở đây có khác nhau về cách gọi mẹ, Lạc Tiếu Tiếu là người đại xuyên về cổ đại nên dùng từ mụ nghĩa là mẹ (妈) còn Dịch Cẩn Ninh là người cổ đại nên dùng từ nương(娘) cũng có nghĩa là mẹ.


      Rất có khả năng, nếu người kia là Long Ngân…


      Đầu tháng hai, cỏ mọc, chim bay, rất nhiều người trẻ tuổi thích túm năm tụm ba đạp thanh. Dịch Cẩn Ninh vẫn như thường ngày, muốn ra ngoài lắm, còn Dịch Cẩn An biết tự nhốt trong phòng làm gì. Tứ di nương chịu được Dịch Cẩn Dung đeo bám dai dẳng, cuối cùng đồng ý để nàng ta ra cửa đạp thanh.


      Hôm đó, Dịch Cẩn Dung ngồi xe ngựa xuất phủ, nhưng đường quá nhiều người, đành phải xuống xe bộ tìm bạn tốt của mình là Giang Thanh Duệ – con đại phu. Nàng ta và Giang Thanh Duệ vốn hẹn nhau cùng ra ngoài đạp thanh, kết quả trong nhà Giang Thanh có chút chuyện nàng qua đón. Nhưng đường… Aizz!


      Dịch Cẩn Dung kìm được tức giận, để phu xe về trước, tự mình dẫn theo thị nữ thiếp thân Tiểu Hoa xem đường phố náo nhiệt, tới lát tới hẻm vắng người.


      Bất chợt, mấy gã nam tử thô tục từ bên kia hẻm tới, nàng ta sợ tới mức lui về phía sau từng bước, mang theo Tiểu Hoa quay về. Nhưng đằng sau cũng đụng phải vài gã lưu manh khác, bọn chúng cười quỷ dị phất tay áo, trong mắt nhìn hai chủ tử phát ra ánh sáng như sói đói.


      “Các ngươi… Các ngươi muốn làm gì?” Dịch Cẩn Dung sợ hãi, Tiểu Hoa bảo vệ chủ tử sau người: “Các ngươi đừng làm càn, tiểu thư chúng ta là con của Thừa tướng… Các ngươi… Nếu các ngươi… Cứu mạng…”


      Hai tên lưu manh trong đó cười xấu xa, bắt lấy tay Tiểu Hoa sờ soạng: “Nha đầu non mềm, vừa nhìn biết là chim non!”


      Dịch Cẩn Dung thấy họ bắt Tiểu Hoa, tức giận : “Thả Tiểu Hoa ra, ta là con Thừa tướng, các ngươi dám ức hiếp ta xem!”


      “Ô, nha đầu này tên Tiểu Hoa này! Tên rất hay!”


      Hai người kia sờ soạng vài cái người Tiểu Hoa, sau đó người trực tiếp vác nàng vai, Tiểu Hoa ra sức đánh lên lưng : “Các ngươi… Các ngươi buông ta ra, tiểu thư cứu nô tỳ, các ngươi buông ta ra…”


      Dịch Cẩn Dung hoảng sợ nhìn bọn họ vào gian phòng bình thường, nàng ta định chạy trốn bị chặn lại, nhất thời sợ đến mức hai chân mềm nhũn, thầm nghĩ, xong rồi.

      Trong phòng lập tức truyền đến tiếng la hét của Tiểu Hoa: “Đừng tới đây, van cầu các ngươi đừng tới đây…”

      Rất nhanh sau đó, trong phòng thanh gì nữa, thỉnh thoảng chỉ truyền ra vài tiếng thở thô gấp thoải mái, mấy gã bên ngoài nghe thấy nhìn Dịch Cẩn Dung mà tâm viên ý mã.

      Dịch Cẩn Dung sớm bị dọa sợ, kết cục của Tiểu Hoa nghĩ thôi là biết, nàng ta dám tưởng tượng kế tiếp bản thân đối mặt với chuyện gì. tại có gì đến cứu nàng ta với, nàng ta gào khóc: “Van cầu các ngươi, thả ta, ta cho các ngươi tiền bạc…”

      Mấy gã lưu manh bên ngoài thấy tư sắc Dịch Cẩn Dung càng đẹp, vô cùng vui sướng, mặc kệ nàng ta cầu xin như nào. Bọn chúng là ác bá lưu manh ai trông coi, cùng lắm là phạm tội rồi bị giam vài ngày, sau khi được thả ra lại hoành hành trở ngại.

      tại bọn chúng làm gì lo lắng nhiều như vậy, chúng xoa tay: “Đứa này đẹp, nếm càng có hương vị!”

      gã trong đó vận y phục màu nâu cười bỉ ổi nhất, nước miếng chảy dài. Gã là đại ca của chúng, tất nhiên được hưởng phúc lợi đầu tiên, chỉ thấy gã tóm được cánh tay Dịch Cẩn Dung, thô bạo khiêng vào giữa phòng kia.

      “A! Buông ta ra… Cứu mạng!” Dịch Cẩn Dung ngừng đánh đấm gã kia, ra sức giãy dụa: “Cứu mạng, người đâu! Hu hu… Ai tới cứu ta…”

      bàn tay thô ráp ghê tởm xoa mặt Dịch Cẩn Dung: “Ha ha, tiểu nương tử, nơi này có ai tới, ngươi kêu cũng vô dụng. Thuận theo ta, chúng ta rất dịu dàng!”

      Vài người còn lại cũng vào, hai người vừa mang Tiểu Hoa vào sớm hưởng thụ trận, kéo quần buộc đai lưng.

      Bọn họ vỗ vào sau vai người kia: “Huynh đệ, thoải mái , chúng ta trước!”

      Cánh cửa bị đóng lại, Dịch Cẩn Dung bị ném lên giường.

      Tiểu Hoa giường chết vô cùng thê thảm, quần áo nàng bị xé nát, người đầy vết thương, đôi mắt mở to, như đòi mạng ai vậy.

      Dịch Cẩn Dung sợ tới mức run cầm cập ngồi dậy, ngừng dập đầu: “Cầu xin các ngươi thả ta, van cầu các ngươi!”

      “Trước khiêng nha đầu kia , cản trở!”

      Gã mang Dịch Cẩn Dung vào nhà rống lên với bóng lưng hai gã kia, lập tức hai gã kia dùng chăn bọc Tiểu Hoa lại khiêng ra ngoài.

      giường bừa bộn chịu được, vệt máu đỏ tươi đệm trải giường màu trắng vô cùng chói mắt.

      Đó là… Máu xử nữ của Tiểu Hoa.

      được, van cầu ngươi, được!”

      Bốp! bạt tai vang dội, đánh Dịch Cẩn Dung nghiêng hẳn đầu về bên.

      Tiếng la khóc của Dịch Cẩn Dung bị át trong thanh thô bạo của gã nam nhân: “Xú nương, ngươi kêu nữa lão tử đánh chết ngươi!”

      “Cứu mạng…” Nàng ta càng giãy dụa càng bị siết chặt, gã kia càng phấn khích.

      Gã cười quỷ dị xé rách y phục nàng ta, động tác thô lỗ chịu được, thẻm để ý tới Dịch Cẩn Dung thét to.

      cái miệng thối cúi thấp xuống, Dịch Cẩn Dung tuyệt vọng nhắm hai mắt.

      Lần đầu tiên nàng ta cảm thấy cái chết hề đáng sợ, đáng sợ là đối mặt với khuất nhục vô tận nhưng có cách nào phản kháng, đáng sợ là đối mặt với cưỡng ép của cầm thú nhưng cách nào chống lại. Nàng ta ngừng khóc, cũng từ chối mặc gã kia tùy ý tàn sát bừa bãi người nàng ta.

      Có phải kiếp trước mình gây ra nhiều tội lỗi nên mới dẫn đến kiếp nạn lần này? Đột nhiên nàng ta cảm thấy bản thân mình bẩn, thấp hèn!

      Chỉ chốc lát sau, hai gã ra ngoài trở về…

      Sau đó, Dịch Cẩn Dung đối mặt với bóng đêm vô tận và hành hạ khổ sở, tiếp theo nàng ta biết gì nữa.

      Trong phòng tiếng cười nam nhân vang lên ngừng, tiếng la khóc của nữ nhân lập tức bị át . Tại nơi cách gian phòng này xa có nữ nhân ra, toàn thân nàng áo đen, mặt còn che bởi khăn che mặt màu đen, nếu có người ở gần thấy được nhất định bị dọa sợ.

      Nữ nhân này cười thần bí, hàm răng trắng nhìn rất đẹp mắt, nhưng bởi dung mạo bị hủy nên lộ vẻ quỷ dị.

      Nàng chính là nữ nhân Dịch Cẩn Ninh vẫn luôn tra xét, nhiều năm trước lần gặp gỡ lãng mạn tạo nên đoạn chuyện xưa thê thảm. Nàng vốn phải nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, nhưng vì vậy mà bản tính vặn vẹo. Nàng muốn báo thù, nàng hận người nam nhân kia, nàng hận những người trong Tướng phủ.

      Khi Dịch Cẩn Dung tỉnh lại trời tối, nàng ta dám về nhà, lê thân thể mệt mỏi đến khách điếm . Nàng ta sai người đưa thư về nhà lại là mình ở lại nhà Thanh Duệ, sau bữa trưa ngày hôm sau mới chậm chạp về Tướng phủ.

      Về phủ, Dịch Cẩn Dung hoàn toàn thay đổi trở thành người khác, nàng ta hề chua ngoa ương ngạnh nữa, có khi nha hoàn làm chuyện sai cũng tra xét. Dịch Cẩn Ninh nghe vậy cảm thấy có chút kỳ quái tứ muội muội khi nào trở nên dịu dàng như vậy rồi? Chẳng lẽ trước khi xuất giá suy nghĩ đến mức thay đổi hoàn toàn, muốn người trong phu gia mến?
      Last edited: 19/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, hoadaoanh2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :