1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 40: Tỷ muội khó phân biệt

      Dịch Cẩn Ninh mang theo Tiểu Đào vừa đến đại sảnh thấy nha hoàn dẫn công tử trẻ tuổi dáng vẻ thư sinh về phía phòng khách.

      Tiểu Đào giọng với nàng: “Tiểu thư, người nhìn người kia kìa, là Hà Phong!”

      “Phải , cũng ngủ lại đây rồi! , tới xem xem” Dịch Cẩn Ninh cau mày, chẳng lẽ phụ thân đồng ý với ?

      Dưới dẫn dắt của nha hoàn, Hà Phong bước vào phòng khách, bố trí trong phòng khách khiến rất hài lòng, buông chiết phiến vẫn cầm trong tay nãy giờ ra. Vừa nằm xuống nghỉ ngơi lúc thấy nương dáng người như hoa như ngọc mang theo nha hoàn bước vào.

      vội vàng đứng dậy cầm lấy chiết phiến ở bên, khom lưng chắp tay thi lễ với Dịch Cẩn Ninh: “Vị nương này là…”

      “Quả là nồng nặc mùi nghèo nàn mục nát, hiểu ánh mắt phụ thân như nào lại có thể vừa ý loại người như này!” Dịch Cẩn Ninh vừa tới lập tức trừng mắt với , lời chanh chua như nước chảy ra từ trong tráp, muốn ngừng cũng ngừng được.

      “Nhìn y phục này, thập kỷ nào rồi mà còn mặc kiểu dáng này, nay lưu hành áo ngắn tay màu lam nền trắng, ngươi nhìn kìa… Chậc chậc…” Dịch Cẩn Ninh cười cười với Tiểu Đào, chỉ vào ý phục người Hà Phong : “ có phẩm chất!”

      Nhìn Dịch Cẩn Ninh ngừng chỉ chỏ mình, xoi mói lảm nhảm, Hà Phong bực tức: “Mời vị nương này tôn trọng chút. Hà mỗ ta tuy chỉ là thư sinh, nhưng là cháu ruột Công Bộ Thượng Thư, chấp nhận được tới đây khoa tay múa chân.”

      “Hả?” Dịch Cẩn Ninh xung quanh Hà Phong hai vòng, nhìn Tiểu Đào: “ là cháu trai Công Bộ Thượng Thư, ngươi tin ?”

      Tiểu Đào phối hợp lắc đầu, phun ra hai chữ: “ tin.”

      “Ngươi nhìn ngươi xem, Công Bộn Thượng Thư dáng dấp tuấn dật phi phàm, ngay cả dáng dấp con trai ngài ấy cũng có khí chất hơn người, người nghèo kiết hủ lậu như ngươi có chỗ nào sánh được với ngài ấy?” Dịch Cẩn Ninh cười khẩy, tiếp: “Mặc dù ngươi là cháu trai ngài ấy, nhưng sao lại có khác biệt lớn đến như vậy chứ?”

      “Đủ rồi!” Hà Phong kìm chế đến cực hạn: “Vị nương này, vừa tới có điều bất mãn với tiểu sinh, có phải tiểu sinh từng đắc tội với ?”

      Mạc dù dung mạo nương này rất đẹp mắt, nhất là đôi mắt phượng xinh đẹp kia khiến người khác vừa nhìn lập tức luân hãm. Nhưng hành động cử chỉ của nàng có chút giống với nữ nhân đứng đắn, đến phòng khách nam nhân , còn chỉ trích lung tung, thất lễ với người khác. Tự đáy lòng đánh giá phụ đức, phụ ngôn của Dịch Cẩn Ninh được điểm nào, thầm nghĩ nữ nhân như vậy thể chấp nhận làm vợ được!

      *Tứ đức: Phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công

      có, ta chỉ tới xem vị hôn phu tương lai chút như thế nào thôi!” Dịch Cẩn Ninh thờ ơ nhún nhún vai, cau mày : “ ra là người như vậy, khiến ta thất vọng!”

      “Tiểu thư, người xem Mạc công tử dáng dấp đẹp mắt!” Tiểu Đào quên thêm mắm dặm muối: “Mạc công tử còn có khí chất hơn !”

      , …” Hà Phong tức giận đến mức thốt được lời nào.

      Trong lòng Dịch Cẩn Ninh thầm vui mừng, chọc cho ngươi tức chết, xem ngươi còn dám tới cầu hôn ! Lúc vừa đến nàng nghe hạ thân qua, phụ thân tỏ ý tiễn khách, vậy mà người này mặt dày mày dạn chịu rời . QUả nhiên nghèo còn ra vẻ xạo kẹo kéo, lại còn vừa chua vừa dính!

      “Được rồi, ta xem xét vị hôn phu này xong rồi. Tiểu Đào, chúng ta , chúng ta tìm Mạc công tử chơi cờ!” Dịch Cẩn Ninh thu hồi nụ cười, với Tiểu Đào.

      Tiểu Đào vui vẻ kêu la: “Được, tìm Mạc công tử đánh cờ , lần trước tiểu thư đánh cờ cùng cả buổi cũng thấy người đánh thắng , lần này đừng để thua nữa!”

      Chủ tớ hai người trực tiếp coi vị hôn phu Hà Phong này như tồn tại, kiêng dè nhắc đến nam nhân khác trước mặt .

      Vẻ mặt Hà Phong tức giận, chỉ vào Dịch Cẩn Ninh : “Tốt xấu gì ta cũng là hôn phu của , sao có thể… Tại sao có thể…” Tại sao có thể kiêng dè như vậy? Trong lòng Dịch Cẩn Ninh thầm bổ sung cho .

      “Được rồi, Tiểu Đào, chúng ta . À, cái gì nhỉ, Hà công tử, ngươi ở đây nghỉ ngơi !”

      Dịch Cẩn Ninh vỗ vỗ vai lại bị hất bàn tay bàn tay ngọc khoác vai ra. Trong miệng Hà Phong ngừng : “ nương, chuyện này… Thế này còn ra thể thống gì, còn ra thể thống gì!”

      TRước khi ra cửa, Dịch Cẩn Ninh xoay người cuời quyến rũ: “Hà công tử, nếu ngươi cũng tới chơi ?”

      Thiếu chút nữa Hà Phong bị ánh mắt quyến rũcủa nàng mê hoặc, chỉ nhắm mắt thầm tự : “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!”

      Vừa ra khỏi cửa, tỳ nữ bưng nước vào, sơ ý đụng vào Dịch Cẩn Ninh làm nước hắt lên người nàng. Dịch Cẩn Ninh tức giận, vung tay cho tỳ nữ cái bạt tai: “Muốn chết à, thấy bản tiểu thư ra khỏi cửa sao?”

      Tiểu Đào cũng lửa giận bốc lên, đẩy ngã tỳ nữ này, còn ngừng mắng: “Đồ ngu, đê tiện, tiểu thư ngươi cũng dám va vào! Chán sống à?”

      Hà Phong ở trong phòng mà trợn trắng mắt, nương này quá dũng mãnh rồi! quyết định rồi, bất luận thế nào chăng nữa cũng cưới nàng vào vào cửa, kể cả lúc thúc thúc muốn chặt đứt chân cũng muốn chống lại tới cùng. Nữ nhân này quá đáng sợ, nữ nhân đanh đá, nữ nhân đanh đá, muốn cũng nổi.

      “Được rồi, để nàng , nàng cũng cố ý!” Hà Phong nâng trán, tới cửa đỡ tỳ nữ dậy: “Ngươi lui xuống trước !”

      Dịch Cẩn Ninh nhướn mày, kéo tỳ nữ định lui ra: “Ta để nàng ta sao?”

      Hà Phong lau cái trán đầy mồ hôi : “Ta tháy nàng nhận lỗi với , như vậy được chưa? Sao lại gặp người như nương chứ!”

      “Vậy cũng được!” Dịch Cẩn Ninh buông tỳ nữ kia ra, với Hà Phong: “Ngươi mau xin lỗi , ta còn !”

      Hà Phong khom lưng vái, hành bồi lễ nối xin lỗi Dịch Cẩn Ninh, chưa đứng dậy thấy bóng lưng nàng xa. thở dài: “Aizz, nếu thực cưới nương như vậy, cuộc sống sau này nên trải qua như thế nào đây!”

      Mặt trời chiều ngả về Tây, ánh hoàng hôn rất đẹp. Dịch Cẩn An mang theo Đại nha hoàn mới tuyển ngắm hoa trong vườn, nha hoàn kia cũng tên Tiểu Hà, theo như lời Dịch Cẩn An nàng ta thích cái tên Tiểu Hà này.

      “Tiểu Hà, ngươi ta có nên từ hôn với ?” Dịch Cẩn An ngửi hương thơm đóa hoa, dường như lầm bầm lầu bầu.

      Tiểu Hà giật mình, sao tiểu thư lại hỏi nàng vấn đề này? Chuyện này… Nàng nên trả lời vấn đề này như thế nào?

      “Nô tỳ biết…” Tiểu Hà trung thực ít , Dịch Cẩn An thích tích cách an tinh của nàng nên mới đưa nàng từ nha hoàn tam đẳng lên làm nha hoàn thiếp thân.

      Dịch Cẩn An ngắt bông hoa đưa lên mũi ngửi: “Nếu ta từ hôn, làm sao có thể gả cho Huyền Vương chứ?”

      Hà Phong ngủ giấc rồi tới vườn hoa tản bộ, ngờ lại thấy được vị hôn thê vừa gặp lúc sáng. muốn trán nhưng cuối cùng dừng lại bước chân. tự với mình: Ta làm gì sai, sao phải tránh?

      Nhưng ngờ lại khiến nghe thấy câu của Dịch Cẩn An. Nàng muốn từ hôn, muốn gả cho Huyền Vương? Nhìn Dịch Cẩn An an tĩnh đứng cạnh bụi hoa, có chút mất hồn. Chẳng lẽ buổi sáng nàng chỉ giải vờ? Nhưng giọng và động tác của nàng giống vậy, chút cũng giống giả vờ?

      hơi bối rối, bước chân nghe sai bảo dời đến trước mặt nàng ta. “Cái này… Cái này, vị nương này, xin hỏi những hành động và việc làm của lúc sáng nay có phải hay … Có hay …”

      Hà Phong đến làm Dịch Cẩn An ngẩng đầu. Nàng ta ngẩng đầu thấy thư sinh văn nha lễ phép thở dài với mình, vội vàng đứng dậy đáp lễ: “Vị công tử này, ngươi là…” Vườn hoa Tướng phủ luôn luôn cho ngoại nam vào, chẳng lẽ chính là Hà Phong đến Tướng phủ cầu hôn?

      nương biết ta? Ta là Hà Phong, vừa mới lâu chúng ta gặp qua!” Hà Phong có phần gấp gáp, tại nương này xinh đẹp an tĩnh yên ổn như nước, làm gì có dáng vẻ chua ngoa lâu trước đây?

      Đột nhiên nghĩ ra Dịch Cẩn Ninh còn có vị tỷ tỷ song sinh, cả kinh : “Chẳng lẽ chính là Dịch Đại tiểu thư Dịch Cẩn An? Giống, giống, quả rất giống!” Chỉ là hành động và cử chỉ hơi khác nhau chút thôi.

      Aizz, sao lại có khác biệt lớn đến vậy chứ? khỏi có chút ngây ngẩn, nếu có thể cưới được nương dịu dàng thanh tao hiền hậu như này làm vợ tốt biết bao!

      “Hà công tử, ngươi có ý gì? Trước đó ta chưa từng gặp qua ngươi!” Dịch Cẩn An giật mình: “Ngươi gặp qua muội muội ta rồi sao, ngươi cảm thấy nàng như thế nào?”

      Nàng ta quan sát người trước mắt kỹ lưỡng, khắp người tản mát ra khí tức nghèo nàn mục nát. Nếu Dịch Cẩn Ninh gả cho buồn chết, nàng ta ngừng vui sướng khi người gặp họa.

      “Đúng vậy, mới gặp lúc sáng, giống như đúc. Ngay cả cách ăn mặc cũng rất giống, cho nên vừa rồi tiểu sinh mới mạo phạm nương, mong nương tha thứ!”

      Nếu hai tỷ muội này đều chuyện cũng phân biệt được ai là người chua ngoa đó. Trước đây tin sinh đôi có dáng dấp giống nhau như vậy, ngay cả nốt ruồi cũng cùng vị trí. nhìn điểm đỏ nho vành tai Dịch Cẩn An, hơi giật mình.
      Last edited: 2/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, honglak4 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 41: Giả quỷ doạ người

      Dịch Cẩn An híp mắt, thầm cắn răng. Dịch Cẩn Ninh, ngươi lại dám giả mạo thành dáng vẻ ta, còn giả vờ thành nữ nhân chanh chua trước mặt Hà Phong!

      Nàng ta cười cười: “Muội muội ta hơi bướng bỉnh, Hà công tử đừng trách! Nàng ấy bình thường nhìn như rất thô lỗ, kỳ thực trong lòng lại là tâm tư Bồ Tát, nàng thấy con kiến bị thương cũng khóc đến rất đau lòng!”

      Nhìn Hà Phong như vậy cũng biết nhất định là Dịch Cẩn Ninh thành công, nàng ta thể để muội muội này thắng lần nữa.

      ra là như vậy!” Hà Phong thầm: l)q/đ “Xem ra, Dịch Nhị tiểu thư giả vờ , mục đích là để thoái thác cửa hôn này!”

      Tuy tên t iểu tử này thầm nhưng vẫn vừa vặn khiến Dịch Cẩn An nghe thấy, nàng ta xiết chặt nắm đấm, giả vờ như có chuyện gì : “Ngươi gì vậy, muội muội ta chỉ muốn thăm dò ngươi thôi. Nàng quen phóng túng rồi, luôn thích gây khó dễ người khác làm trò đùa. Hà công tử, ngươi bị nàng doạ sợ chứ?”

      Hà Phong sờ trán giọt mồ hôi, cười ha ha : “ có việc gì, phương pháp thăm dò của Nhị tiểu thư khác biệt!” Khác biệt đến mức vừa vào phòng mở miệng mắng chửi người, khác biệt đến mức nha hoàn cẩn thận đụng nàng thôi cũng bị kéo lại dạy dỗ.

      Hai người hàn huyên lát về Dịch Cẩn Ninh rồi Hà Phong chào tạm biệt Dịch Cẩn An trở về phòng khách của mình. muốn suy nghĩ kỹ vài chuyện có liên quan đến vị hôn thê kia. Dịch Đại tiểu thư sai, nếu Nhị tiểu thư là người chanh chua vô lễ đó ở thưởng hà yến sao có thể là người đứng đầu?

      Hơn nữa cảm thấy hình như sáng nay nàng làm vậy là để mình nhìn, để mình buông tha cửa hôn này.

      Tối hôm đó, Hà Phong dùng cơm tối xong liền ra ngoài hóng gió. Viện này lớn, phương hướng và phong cảnh tệ, hướng gió cũng tốt. Ban đêm gió lạnh thổi tới, Hà Phong thoải mái nhắm nghiền hai mắt, giang hai cánh tay cảm thụ làn gió khẽ vuốt ve.

      Đột nhiên, có thanh kỳ quái truyền đến: “Két…”

      thanh kéo dài, giống như tiếng kêu của loài động vật nào đó. Lúc đầu, Hà Phong còn quá để ý.

      lâu sau, thanh này lại vang lên, số lần ngày lúc thường xuyên, còn loáng thoáng mang theo tiếng khóc của con .

      “Ai khóc vậy?” Hà Phong rụt tay lại, đưa tay khép vào trong tay áo, hỏi gã sai vặt phục dịch bên cạnh.

      Gã sai vặt kia vốn đứng ở bên cúi thấp đầu, nghe Hà Phong hỏi mới miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn cái, lại cúi đầu gì.

      “Sao ngươi lời nào?” Hà Phong vui: “Ngươi bị câm sao?”

      Hôm nay tâm tình gã sai vặt tốt, nương tử sinh non lão gia còn sai đến phục vụ người ngoài.

      Lúc này nghe Hà Phong bị câm trong lòng lại càng vui, nhanh chóng ngẩng đầu, kìm được trừng mắt với Hà Phong: “Nơi này vốn có thanh như vậy, phải người khóc, mà là quỷ kêu.”

      “Cái gì? Ngươi nơi này… Nơi này có quỷ?” Hà Phong liếc mắt khắp nơi, bỗng cảm thấy đêm đen như mực đáng sợ. Dịch Trường Hoa này cũng là, lại để ở phòng khách như vậy, sớm biết vậy ngủ lại rồi.

      “Đúng vậy, nô tài là người hầu Tướng phủ tự nhiên biết nơi này. Gian phòng này vốn có nương trẻ tuổi tới tìm nơi ngủ trọ ở, sau nàng nhận được tin tức trượng phu đánh giặc hi sinh nơi biên quan, liền treo cổ xà nhà tự sát trong phòng khách này!” Gã sai vặt chỉ vào xà nhà trong nhà, sâu xa mở miệng .

      Hà Phong sợ đến mức chân khẽ run rẩy, sýt tí nữa đừng vững: “Ngươi khẳng định là căn phòng này? phải nơi này thường được quét dọn chuẩn bị cho khách ngủ lại sao?”

      Hôm nay vào căn phòng này cảm thấy cũng tệ, quét dọn rất sạch . Bày biện trang trí rất tốt, giường cũng là giường mới. Sao có thể là nơi người khác tự sát?

      “Ngài tin hay tùy!” Gã sai vặt liếc cái, để ý đến phản ứng của nữa. Người này mặt dày mày dạn , lão gia muốn tiễn khách còn ngủ lại, quả thực đánh mất mặt mũi Công Bộ Thượng Thư.

      thổi nến : “Nô tài đây, Hà công tử nghỉ ngơi !”

      Trong phòng vốn có hai ngọn nến, bị gã sai vặt thổi tắt mất chiếc nên hơi tờ mờ. Lúc này tiếng khóc của nữ quỷ kia lại vang lên, còn có tiếng trẻ con khóc đứt quãng.

      Cửa phòng cót két tiếng bị mở ra, gã sai vặt giơ nến lên trước mặt, ánh nến chiếu lên mặt lộ vẻ ghê sợ. Ngược lại Hà Phong là người nhát gan, bị dọa sợ đến mức chui cả người vào trong chăn.

      “Hà công tử, quên cho ngài biết. Lúc nữ nhân này treo cổ còn ôm đứa bé, nàng bị người ta cưỡng hiếp mang thai nên mới lựa chọn tự sát.” Gã sai vặt bỏ lại câu rồi lập tức rời , lần này cửa khóa.

      Hà Phong run rẩy núp trong chăn, cẩn thận thò đầu ra từng chút , phát cửa khóa. Quét mắt nhìn khắp nơi lần thấy có gì đặc biệt, lúc này mới yên tâm xuống giường đóng cửa.

      Nhưng tay chưa kịp chạm đến cánh cửa, tiếng khóc đứt quãng của gại kia lại vọng về, còn có tiếng khóc của trẻ con. muốn nhanh chóng đóng cửa lại thấy áo trắng tóc dài ướt nhẹp phất phới đứng trước cửa.

      “A…. Quỷ!” Hà Phong hét to lên tiếng sau đó hôn mê bất tỉnh.

      “Nữ quỷ” kia tháo mặt nạ mặt xuống, ra là Tiểu Đào. Nàng búi bóc qua quýt, đá đá Hà Phong nằm đất : “Vậy mà cũng sợ, hèn nhát!”

      “Nhị tiểu thư, Hà Phong này quả là đồ vô dụng, vừa rồi nghe nô tài kia treo cổ xà nhà, suýt nữa tiểu ra quần rồi. Ha ha ha ha…” Lúc này gã sai vặt vừa phục vụ Hà Phong vào phóng, kính cẩn với Dịch Cẩn Ninh.

      Dịch Cẩn Ninh từng giúp đỡ mẫu thân , thấy nương tử sinh con, còn làm nhiệm vụ liền phái người đến nhà thay chăm sóc nương tử, cảm kích nàng, cũng muốn Nhị tiểu thư gả cho đồ bỏ như vậy.

      Vì vậy khi Nhị tiểu thư tìm đến , lập tức đồng ý phối hợp với Nhị tiểu thư diễn màn kịch như vừa rồi. Nữ quỷ và quỷ gì đó đều là lời gạt người, nếu có chuyện như vậy, còn ai dám tới đây nữa?

      “Tiểu tử ngươi làm tốt lắm!” Tiểu Đào vỗ vai gã sai vặt: “Trở về nghỉ ngơi , ngày mai tiểu thư với lão gia cho ngươi nghỉ vài ngày, bây giờ nương tử ngươi và con ngươi cần có người chăm sóc.”

      Gã sai vặt lệ nóng doanh tròng, cảm động đến mức biết gì mới tố, chỉ có thể ngừng rơi nước mắt. Lúc lâu sau, Tiểu Đào mới khuyên nghỉ ngơi.

      “Tiểu thư, người này làm sao bây giờ?” Tiểu Đào đá Há Phong cái mạnh. Bị dọa sợ như vậy còn muốn cưới tiểu thư, đúng là cóc đòi ăn thịt thiên nga!

      Dịch Cẩn Ninh híp mắt: “Mặc kệ , để ngủ đất đêm, sáng mai dậy rời thôi!”

      Chuyện giả quỷ dọa người này trước đây lâu nàng từng làm, đó là chuyện khi mẫu thân chưa rời khỏi Phật Đường. Nhớ lại, trong đầu Dịch Cẩn Ninh lên bóng dáng người nọ.

      Mạc Liễm Sâm, nam tử thần bí đó, tên khách giang hồ vừa sảng khoái lại vừa kỳ lại. Tóc đen tung bay, thân áo Lưu Vân màu đen thêu kim tuyến luôn mang theo đôi mắt hoa đào biết cười mê người.
      Last edited: 17/2/16
      tart_trung, Bạch Phụng, honglak3 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 42: Đứng lên lần nữa

      Rạng sáng ngày hôm sau, hạ nhân đưa nước rửa mặt đến phòng Hà Phong suýt bị người nằm đất làm cho té ngã. Sau khi khẽ kêu tiếng mới phát người nằm dưới đất hoá ra là Hà Phong.

      Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của nha hoàn, gã sai vặt, lại nghĩ đến màn doạ người đêm qua, Hà Phong dám đợi tiếp nữa, điểm tâm chưa dùng mặt xám mày tro ra ngoài cửa.

      Dịch Cẩn Ninh dùng bữa sáng xong ngồi xích đu lung lay, sau khi nghe tin tức cũng có biểu cảm gì nhiều. Dù sao người kia cũng chỉ là người liên quan, có gì hay mà quan tâm. Huống hồ, mình đùa giỡn người ta như vậy nàng cười nổi.

      Nô Nhi cầm phong thư hưng phấn chạy vào Trúc Uyển, kêu to: “Tiểu thư, tin tốt, Đại thiếu gia sắp trở về rồi!”

      Đại ca sắp trở về! Dịch Cẩn Ninh nhảy xuống xích đu, nắm hai vai Nô Nhi hưng phấn thôi: “Đại ca sắp trở về, chân của ca ca có khỏi , ca ca có thể đứng lên ?”

      Tiểu Đào liếc tiểu thư cái, bĩu môi : “Người này muốn hù chết người, vừa rồi nghe chuyện hôn phu cụp đuôi chạy trốn cũng hưng phấn như vậy! Lần này nghe tin tức Đại thiếu gia liền phát cuồng như người nhặt được vàng!”

      Dịch Cẩn Ninh liếc nàng cái, lấy thư trong tay Nô Nhi, gấp gáp mở ra. Nô Nhi vội ngăn lại, nàng thấy Dịch Cẩn Ninh kịp phản ứng lại bèn nhắc nhở: “Tiểu thư, ở đây là ngoại viện, tin tức của Mạc công tử vào trong rồi xem.”

      “À đúng, ngươi xem khi ta vui mừng quá đều trở nên mơ hồ rồi!” Dịch Cẩn Ninh vội vàng dằn lòng lại vào phòng, Tiểu Đào giúp nàng đóng cửa, lúc này nàng mới mở thư ra xem.

      Vừa nhìn, nàng lập tức đỏ mặt, câu đầu tiên trong thư lại là: l=q;đ “Ninh Ninh khanh khanh, có nhớ ta ?”

      Tiểu Đào và Nô Nhi vừa thấy bỗng nhiên cảm thấy mờ ám. Hai người đều tự giác vươn cổ ra muốn nhìn nội dụng lại Dịch Cẩn Ninh cho mỗi người cái vỗ đầu.

      Nhìn lâu Dịch Cẩn Ninh mới xem xong bức thư. Tiểu Đào cười hì hì : “Tiểu thư, lần đầu tiên thấy người xem thư lâu như vậy đấy!”

      “Đúng vậy, lần trước viết hết bốn tờ người chỉ nhìn có lát. Lần này vừa mở ra người xem lâu như vậy, có phải có bí mật gì ?”

      Tuổi này của Nô Nhi tất nhiên hiểu được chút chuyện tình tình ái ái, nàng cũng lên tiếng cười : “ phải Mạc công tử viết thư tình cho người đấy chứ? Em cũng muốn xem chút!”

      xong liền nhảy lên muốn cướp thư trong tay Dịch Cẩn Ninh, xem hồi lâu cũng chỉ thấy trừ câu mở đầu có ý tứ bất ngờ, còn lại đều là chuyện chữa trị chân cho Đại thiếu gia.

      Nàng đưa thư trả lại Dịch Cẩn Ninh, bĩu môi kêu la: “Tiểu thư, câu thôi mà người xem lâu vậy?”

      Dịch Cẩn Ninh hơi ngượng ngùng, vừa rồi nhìn nàng liên tưởng đến vài chuyện nên thất thần. Nàng vội vỗ đầu Nô Nhi che giấu : “, tin tức tốt này cho mẫu thân !”

      tới viện mẫu thân, Dịch Cẩn Ninh ngẩn người, nàng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong câu kia ở trong thư.

      Mạc Liễm Sâm có nhớ , nàng nhớ. Nhưng nàng cho phép mình nhớ , đây là cảm giác kỳ lạ nhường nào cơ chứ.

      Phụ thân sau này nàng phải gả vào Hoàng thất, dù nàng nghe theo an bài của phụ thân, nhưng Mạc Liễm Sâm người là người trong giang hồ. Nếu nàng theo , chẳng phải ngày dãi nắng dầm mưa sao? Nghĩ đến thôi cảm thấy đáng sợ, nàng thích cuộc sống như vậy.

      tại nàng hơi mâu thuẫn, nàng hiểu bản thân mình là thế nào. Trong lòng nàng cả kinh, phải mình đấy chứ? Ý nhiệm này vừa lóe lên, nàng lập tức lắc đầu, thể nào. Mạc Liễm Sâm và nàng mới gặp nhau có vài lần, sao nàng có thể giao trái tim mình cho nhanh như vậy? Nàng vỗ vỗ cái ót, nhất định là mình nghĩ quá nhiều!

      “Ninh Nhi tới đấy sao, có tin tức của Đại ca con ?” An Mộng Nhi rót cho Dịch Cẩn Ninh ly trà, kéo tay nàng dịu dàng hỏi.

      Mấy ngày nay bà lăn qua lộn lại ngủ được, Hồng Nhi lâu vậy rồi, mắt thấy mùa thu cũng sắp qua.

      phải tám mươi mốt ngày sao, sao Hồng Nhi vẫn chưa trở lại?” An Mộng Nhi nhíu mày, ngừng than thở.

      Dịch Cẩn Ninh vỗ vỗ bàn tay bà cười : “Mẫu thân yên tâm, ngày mai ca ca trở về. Huynh ấy…. tốt hơn!”

      sao?” An Mộng Nhi hồng khóe mắt, đợi lâu như vậy rốt cuộc bà cũng đợi được. tại bà hi vọng Hồng Nhi có thể đứng trước mặt bà, khỏe mạnh đứng trước mặt bà gọi bà tiếng mẹ.

      Dịch Cẩn Ninh thấy mẫu thân quá vui mừng nên khóc, bản thân cũng khóc theo, lại an ủi : “Mẫu thân đừng khóc, ca ca khỏe mạnh hơn, tất cả đều tốt hơn. Người nên vui mừng, phải sa0?”

      Tự đáy lòng An Mộng Nhi có mong đợi nho , tất cả đều tốt hơn!

      Ngày hôm sau, Dịch Cẩn Hồng lén lút vào từ cửa sau, muốn cho người nhà bất ngờ. Nhưng ngờ mẫu thân ở ngoài Tướng phủ chờ , ướt mắt chạy tới ôm bà: “Mẫu thân!”

      Vui mừng vì có thể đứng lên lần nữa cũng thể so với niềm vui khi được nhìn thấy mẫu thân, mẫu thân là tính mạng của , là động lực duy nhất để tiếp tục chống đỡ. Nếu phải là mẫu thân, có thể sớm còn có mặt nhân thế. gãy chân sống rất thống khổ, cuối cùng phụ thân còn cho gặp mẫu thân.

      nhớ khi còn bị phụ thân đưa đến chùa Phổ Ninh, lần là năm. còn nhớ, mẫu thân khóc tê tâm liệt phế, lôi kéo muốn buông tay nhưng vẫn bị phụ thân đưa vào Phật Đường.

      Những chuyện kia đều là quá khứ, thở dài, lau khô nước mắt. thề, từ nay về sau quyết để mẫu thân rơi giọt nước mắt nào vì nữa.

      “Mẫu thân, hài nhi có thể đứng lên, hài nhi lại có thể đứng lên rồi!” hưng phấn, gì đáng để vui vẻ hơn chuyện này. Sau này mẫu thân cần ngày ngày quỳ gối trước tượng Phật cầu nguyện cho nữa, cuối cùng cũng cần nữa.

      “Được, được, tốt!” An Mộng Nhi khóc thành tiếng, chỉ có thể tốt lên ba chữ.

      “Hồng Nhi….”

      Sáng nay Dịch lão phu nhân mới nghe được tin tức Hồng Nhi có thể đứng lên, vừa ra tới đây thấy khỏe mạnh đứng trước cửa. Bà cũng kích động thôi, nước mắt lưng tròng, hai tay chống gậy vì xúc động nên hơi run rẩy.

      “Bà nội!” Dịch Cẩn Hồng quỳ trước mặt lão phu nhân: “Hồng Nhi để ngài phải lo lắng rồi!”

      Hai lần đứng ngay đây đều khiến mọi người kích động. Hạ nhân ra nghênh đón cũng vui mừng phát khóc, kêu to muốn ăn mừng.

      Giờ cơm trưa, Dịch Trường Hoa trở về cũng vui mừng. Ông liếc Dịch Cẩn Hồng, với An Mộng Nhi: “Lần này, nàng có thể yên tâm rồi, tốt liền tốt!”

      Thái độ Dịch Trường Hoa khiến Dịch Cẩn Ninh rất băn khoăn, chuyện đáng để vui mừng như này mà phụ thân lại biểu bình tĩnh như thế.

      Trong lòng nàng cảnh giác, chẳng lẽ ca ca phải con trai ruột của phụ thân? Hoặc , phụ thân là hung thủ làm gãy chân ca ca?
      Last edited: 17/2/16
      tart_trung, Bạch Phụng, honglak2 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 43: Quận Vương đến thăm

      Thái độ lạnh nhạt như vậy của phụ thân đối với ca ca tạo thành nút thắt trong lòng Dịch Cẩn Ninh. Nàng muốn tìm Mạc Liễm Sâm điều tra thêm về chuyện này, nhưng Mạc Liễm Sâm chậm chạp tìm đến nàng, chẳng lẽ gần đây gặp ác ma giết người “Quỷ Kiến Sầu” giang hồ? Nàng đối diện với chiếc gương trang điểm lo lắng hãi hùng chừng mấy ngày, mãi đến khi có tin tức chính xác về mới thả lỏng tinh thần.

      Lại qua vài ngày, Tướng phủ nghênh đón vị khách hiếm khi đến. l*q$đ Dịch Cẩn Ninh ngồi xích đu ngắt đoá hoa đếm, 97, 98, 99…

      Lúc Nô Nhi đến thông báo cho nàng Quận Vương đến thăm nàng cũng chẳng lấy làm kinh ngạc. Người này nên tới từ lâu rồi…

      Quả , từ sau thưởng hà yến, Quận Vương vẫn luôn nhớ mãi quên hai tỷ muội Dịch Cẩn Ninh. Nhưng từ đầu trong lòng càng hợp ý Dịch Cẩn Ninh thân lửa đỏ hơn. Khí chất xuất trần thoát tục, điểm chu sa nơi mi tâm, khi nàng vừa lên sàn diễn, trong nháy mắt bị hấp dẫn . Mặc dù tỷ tỷ cũng mê người như vậy nhưng trong khoảnh khắc lại thể nắm giữ trái tim .

      Dung mạo giống nhau nhưng phong hoa lại có khác biệt, kỳ thực nếu muốn Quận Vương chọn đúng là biết nên chọn lựa như thế nào. Mấy tháng qua mẫu phi luôn thu xếp để tuyển phi, còn thẳng ra Dịch Cẩn An tồi. Hôm nay muốn chọn lựa kĩ càng lần, mẫu phi vẫn chờ lập phi đấy!

      Quận Vương Mạc Dật Hiên ngồi vị trí đầu, khoé môi chứa đựng nụ cười như có như , mắt nhìn mấy người quỳ mặt đất. l,q>đ ho khan vài tiếng, bảo họ đứng dậy, nhường chỗ ngồi cho Dịch Trường Hoa.

      Trong lòng Dịch Trường Hoa thầm kêu khổ, Quận Vương này là con cháu được Hoàng thất trọng dụng, ngay cả Dao phi cũng thương hết mực. Sao ông dám vượt mặt ngồi ở vị trí đầu chứ, đây phải là cố tình để người khác túm được bím tóc của ông sao! Ngộ nhỡ để Ngự Sử Đài* biết, chừng vạch tội ông thành bản, tố cáo ông tội bất kính với các bậc bề mất, vậy ông thể gánh được.

      *Ngự Sử Đài: Là cơ quan giám sát tối cao của triều đính, đàn hặc các quan, bàn về chính thời. Phàm các quan làm trái phép, chính thời có thiếu sót đều được xét hặc trình bày, cùng là xứt bàn về thành tích của các nha môn đề lĩnh, phủ doãn, trấn thủ, lưu thủ, thừa tỵ, xét hỏi các vụ kiện về người quyền quý ở Kinh ức hiếp, về người cai quản hà lạm. Đứng đầu Ngự Sử là Đô Ngự Sử, hàm ngang với Thượng Thư các bộ (tương đương với Bộ trưởng ngày nay). Đàn hặc: 彈劾 - Hạch hỏi (hành động do cơ quan giám sát hoặc cơ quan dân ý đối với chức viên làm điều phạm pháp)

      “Để ông ngồi ông cứ ngồi, quy củ nhiều như vậy làm chi?” Mạc Dật Hiên cố chấp ép Dịch Trường Hoa ngồi xuống, cười híp mắt nhìn ông : “Dịch Tướng, vì Bổn vương kính trọng ông là trưởng bối nên mới để ông ngồi, đừng có mà biết suy xét!”

      Dịch Trường Hoa chối từ được đành ngồi xuống, ngồi xuống rồi cũng ngượng ngùng bất an, hôm nay vị Quận Vương này đến đây biết vì chuyện gì?

      Mạc Dật Hiên để Dịch Trường Hoa suy đoán quá lâu: l/q=đ “Hôm nay Bổn vương tới là có chuyện muốn thương lượng với Dịch Tướng!”

      ho hai tiếng, tiếp: “Lần trước tại thưởng hà yến, Bổn Vương đối với hai vị thiên kim có thể là vừa gặp quý mến. Tất nhiên, Bổn vương phải giỡn để vui đùa. qua lâu vậy rồi mà Bổn vương vẫn nhớ mãi chẳng quên hai vị tiểu thư, đến giờ cơm nước vào, ngươi xem Bổn vương gầy…”

      Đây là chuyện trong dự liệu, chẳng qua là ngờ khẩu khí vị Quận Vương này cũng lớn, vừa mở miệng muốn hai đứa con của ông?

      Chống lại ánh mắt hoài nghi của Dịch Trường Hoa, Quận Vương chợt cảm thấy buồn cười, vô tội : “Bổn vương giống tên háo sắc vừa thấy mỹ nữ lập tức muốn chiêu nạp vậy sao? Ông đừng nhìn Bổn vương bằng ánh mắt ấy!”

      Nha hoàn mang trái cây tươi ngon và điểm tâm lên, cũng mang trà Vân Sơn Mao Tiêm tốt nhất lên. Mạc Dật Hiên nhấp hai ngụm, ngừng tán dương: “Trà ngon!”

      Là trà ngon được Hoàng thượng ban thưởng, ngay cả ông cũng dám uống nhiều! Dịch Trường Hoa xoa cái trán đầy mồ hôi, : “Nếu Quận Vương cảm thấy ngon uống nhiều chút!”

      “Ừm, được, được. Nhưng mà…” Mạc Dật Hiên dừng lúc, khẽ liếc mắt nhìn ông, hàm ý sâu xa : “Vân Sơn Mao Tiêm và Bích Loa Xuân đều là trà ngon, ta nên chọn lựa như thế nào đây?”

      ra khó xử giữa hai người, chẳng trách từ sau thưởng hà yến lâu vậy mới đến. Dịch Trường Hoa chờ đợi lâu mới chờ được tôn đại thần như vậy!

      Ông đứng lên đề nghị: “Nếu Quận Vương cảm thấy khó lựa chọn có thể ở lại trong phủ vài ngày, đợi đến khi dần dần hiểu những điểm tốt của hai loại trà này rồi chọn lựa cũng muộn!”

      Ông thấy hơi kỳ lạ, ràng hôm đó thấy Huyền Vương cũng rất hài lòng với màn biểu diễn của hai tỷ muội, đủ để thấy cũng có ý với hai tỷ muội, nhưng sao thấy đến tướng phủ. Chuyện này là rất kỳ quái, ông rất mong đợi vị Huyền Vương này có thể lên đế vị kia đến phủ bày tỏa chút ý tứ gì đó!

      Nhưng đợi lâu cũng thấy tới, Dịch Trường Hoa xem chừng là ý tứ của Dao phi, nếu Dao phi muốn chọn nhà có thực lực để làm chống đỡ phía sau nhất định chọn Dịch Trường Hoa ông. Nếu An Nhi, Ninh Nhi gả vào phủ Huyền Vương, tất nhiên là trắc phi hoặc thị thiếp. Xem ra sau khi Huyền Vương chọn chính phi rồi mới đến cửa. Dịch Trường Hoa thở dài trong lòng, làm con dâu Hoàng gia thực dễ dàng!

      Nụ cười yếu ớt của Quận Vương càng có thâm ý, được đám nha hoàn vây quanh đưa đến chính viện. Đó là nơi Dịch Trường Hoa chuyển ra, thân phận Quận Vương cao quý thể lạnh nhạt .

      Gió cuối thu se lạnh, Dịch Cẩn Ninh sợ nóng nên rất thích gió thu lành lạnh như này. Nàng ngồi xích đu dưới tàng cây già trong hậu hoa viên, thong thả đu đưa Nô Nhi và Tiểu Đào mỗi người bên đẩy nàng, nàng nhắm mắt hưởng thụ.

      Mạc Dật Hiên tới chứng kiến bức tranh mỹ nhân chơi xích đu, nụ cười nơi khóe môi càng đậm hơn.

      Ngay từ lúc nhận được tin tới Dịch Cẩn Ninh lập tức chuẩn bị kỹ càng, nàng muốn hấp dẫn chú ý của Quận Vương nhưng thù hận kiếp trước khiến nàng thể cố ý hấp dẫn . Nàng dần dần che giấu hận ý trong mắt, hóa thành phong tình vạn chủng khẽ cười duyên.

      “Ha ha… Chậm chút, hai người các ngươi đẩy chậm chút!”

      thanh ngọt ngào trầm bỏng như Sơn Ca hót, Mạc Dật Hiên say mê nghe, rất muốn cứ như vậy trầm luân, chôn vùi trong tiếng cười trong trẻo này.

      “Khụ khụ…” Mạc Dật Hiên cố ý ho khan vài tiếng, thành công làm Dịch Cẩn Ninh chú ý.

      Dịch Cẩn Ninh dừng cười, rất ngạc nhiên : “Quận Vương? Sao ngài lại ở đây?”

      “Ha ha, ta đặc biệt tới tìm nàng!” Mạc Dật Hiên xưng ta chứ phải Bổn vương.

      “Tìm tiểu nữ?” Dịch Cẩn Ninh cười cười, hơi nhích người ra xa Quận Vương chút: “Chẳng hay Quận Vương tìm tiểu nữ có chuyện gì?”

      Nhìn Dịch Cẩn Ninh lén lút tránh xa mình, ý cười khóe môi càng đậm, đây là nụ cười chiêu bài của . biết mê mẩn biết bao nhiêu tiểu thư khuê các, Dịch Cẩn Ninh cũng từng bị mê hoặc, còn vì lần lên nhầm kiệu hoa thể gả cho mà canh cánh trong lòng.

      Sau đó bởi dáng dấp ngọc thụ lâm phong của Chương Dẫn Giác, càng vì che chở mình trăm bề, lại thêm là phu quân mình nên chẳng thể oán giận, ai ngờ nàng lại biết nhìn người…

      Dịch Cẩn Ninh than thở hồi, trong bụng lẩm nhẩm: nên tức giận, tức giận là lấy sai lầm của người khác trừng phạt mình.

      Nàng được biểu hận ý của kiếp trước quá ràng, nếu chắc chắn làm Mạc Dật Hiên hoài nghi.

      Mạc Dật Hiên cũng xích vào gần nàng, để sát mũi vào cổ nàng khẽ ngửi: “A, thơm quá!”

      “Quận Vương, xin ngài tự trọng, chú ý lời và hạnh động của mình!” Dịch Cẩn Ninh cắn môi tức giận .

      A, nhóc này tức giận lại càng đẹp mắt! Mạc Dật Hiên càng nhìn nàng càng cảm thấy vị tiểu thư này hợp ý , nhưng vị tiểu thư này là vị tiểu thư nào đây! xoa cằm nhìn nàng thầm nghĩ, nhìn đến nổi Dịch Cẩn Ninh sởn gai ốc.

      “Quận Vương, ngài còn như vậy tiểu nữ tức giận!” Nàng quay đầu với hai nha hoàn: “Chúng ta !”

      Mạc Dật Hiên nhanh tay kéo tay áo của nàng: “Đợi chút, ta chỉ muốn hỏi nàng là Dịch Cẩn An hay là Dịch Cẩn Ninh?”

      Dịch Cẩn Ninh chăm chú nhìn , hất bàn tay tím tay áo nàng ra, giọng : “Đồ điên!”

      Mỹ nhân xa mà Mạc Dật Hiên vẫn ngẩn người. Tính tình nương này là bướng bỉnh, được dạy dỗ tốt lắm! nghĩ vậy, thu hồi nụ cười về lại nơi khóe miệng, lộ ra nụ cười cao thâm khó lường, nhìn kỹ thấy chẳng còn tác phong vô lại làm càn mới vừa rồi.

      mong chờ gặp được vị nương khác có dáng dấp giống hệt nàng, biết tính tình vị kia như thế nào đây? nhướn mày, siết chặt nắm đấm: “Đến lúc đó, hai tỷ muội các nàng càng đừng mong trốn thoát lòng bàn tay Bổn vương!”
      Last edited: 17/2/16
      tart_trung, Bạch Phụng, honglak3 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 44: Hầu phủ từ hôn (1)

      Mạc Dật Hiên hoàn toàn coi Tướng phủ là nhà , thích nơi nào nơi đó, thích đùa giỡn người nào đùa giỡn người đó. Vừa rồi ở hậu hoa viên đùa giỡn Dịch Cẩn Ninh, bây giờ lại trêu ghẹo tiểu nha hoàn xinh đẹp nữa.

      nương này, dung mạo ngươi đẹp!” Mạc Dật Hiên nâng cằm nha hoàn lên, khẽ hôn lên cái miệng đào nhắn. Rồi sau đó coi như có chuyện gì rời , tiểu nha hoàn kia cả kinh đứng sững tại chỗ.

      Quận Vương này và Huyền Vương đều cùng giuộc, đều chơi bời trăng hoa, có mấy người coi đùa giỡn thành , rồi tự đáy lòng mong mỏi được ưu ái. Nhưng nha hoàn được nuôi dưỡng trong trạch viện Tướng phủ hoàn toàn bất đồng, trái tim nhắn của nàng vẫn nhảy lên nhảy xuống thình thịch, lâu bình tĩnh lại. Khay trong tay rơi xuống đất, điểm tâm, trái cây lăn đầy đất.

      Mãi đến khi Dịch Cẩn Ninh tới đây nàng mới sợ hãi quỳ sụp xuống đất: “Tiểu thư tha mạng, nô tỳ cố ý, vừa rồi… vừa rồi… Quận Vương ngài… ngài…”

      Vừa rồi Dịch Cẩn Ninh ở xa nhìn thấy Quận Vương cợt nhả nàng. Nàng khoát tay : “Ngươi lui xuống !” Mạc Dật Hiên là loại người gì nàng biết từ lâu, còn biết rất ràng, kiếp trước nàng chính là…

      Thôi, nàng lắc đầu cái suy nghĩ thêm về chuyện vui nữa, nàng còn có chuyện quan trọng phải làm. phải bọn họ rất thích ức hiếp người khác ư, phải bọn họ rất tự cho mình là đúng ư? xứng đôi vừa lứa!

      Dịch Cẩn Ninh nheo mắt, tối nay màng muốn hai người Dịch Cẩn An và Mạc Dật Hiên ở cùng chỗ, ghép hai người cặn bã xứng đôi thành cặp cũng là việc tốt đấy chứ! Nàng nhìn sắc trời, mới qua giờ Ngọ*, còn sớm! Còn nhiều thời gian để chuẩn bị.

      *Giờ Ngọ: 11h-13h

      Mạc Dật Hiên đùa giỡn tiểu nha đầu kia xong lập tức chạy vội đến cổng chính, vừa rồi nhận được tin Huyền Vương tìm có việc gấp, muốn vào hoàng cung chuyến.

      ngờ lại gặp người muốn gặp kia ở cổng, bật cười, mức độ vừa đúng để Dịch Cẩn An ngẩn người. Quận Vương cười rộ lên đẹp mắt, dáng vẻ cũng tuấn dật, thua kém Huyền Vương chút nào.

      “Quận Vương muốn đâu vậy?” Dịch Cẩn An lên tiếng chào hỏi trước, biểu của nàng ta lễ phép, hơi cúi người, lộ ra nụ cười tự nhận là đẹp mắt nhất.

      Mạc Dật Hiên hoảng hốt, dung hợp gương mặt của hai tỷ muội cùng chỗ. Giống, quá giống, rất giống!

      Kỳ thực hôm nay Dịch Cẩn An cũng nhận được tin tức Quận Vương muốn ngủ lại nên cố ý vận y phục cùng kiểu dáng với Dịch Cẩn Ninh. phải Dịch Cẩn Ninh thích giả thành nàng ta sao, nàng ta cũng có thể giả làm Dịch Cẩn Ninh. Vừa rồi màn tiểu nha hoàn cầm điểm tâm và bánh ngọt kia nàng ta từ bên kia qua cũng nhin thấy, ngờ Quận Vương này lại là người phong lưu như vậy, so với Huyền Vương tuyệt chỉ có hơn chứ có kém.

      Phụ thân vừa mới tìm nàng ta chuyện, bên kia có Dao phi nên muốn gả Huyền Vương là khá khó khăn, bảo nàng ta cố hết sức hấp dẫn chỗ dựa vững chắc to lớn này. chừng sau này Huyền Vương thượng vị, Quận Vương này cũng có thể thơm lây theo, nếu nàng ta gả cho , ngược lại trở thành Quận Vương phi người người ca ngợi cũng tồi.

      Nàng ta ghen tỵ với Dịch Cẩn Ninh, tất cả mọi thứ của Dịch Cẩn Ninh đều khiến nàng ta ghen tỵ. Nàng ta hận người kia, người núp trong bóng tối đó, còn có thân phận của mình. . . . . .

      Nếu quả có thể bước lên trời ai lại muốn chứ, nhưng quá khó khăn. tại nàng ta muốn xuống tay với Quận Vương, trước tiên cố gắng hấp dẫn Quận Vương, sau đó từ từ tiếp cận Huyền Vương, nàng ta nghĩ dựa vào bản lĩnh của nàng ta chuyện này cũng chẳng phải khó. Nàng ta híp đôi mắt phượng xinh đẹp, nở nụ cười với Quận Vương ngẩn người : "Quận Vương gia, ngài làm sao vậy?"

      "A, xin lỗi, vừa rồi suy nghĩ vài chuyện nên có chút xuất thần, để mỹ nhân bị lạnh nhạt có lỗi!" Nụ cười Mạc Dật Hiên nhàng như cũ, cười như vậy làm Dịch Cẩn An cảm thấy dễ chịu.

      " sao!" Dịch Cẩn An cười: "Quận Vương muốn ra ngoài ư?"

      Mạc Dật Hiên nhíu mày: "Đúng vậy, Huyền Vương tìm ta có việc gấp."

      "Nhưng vội, lát nữa ta cũng sao!" bổ sung thêm: "Dật có chuyện muốn hỏi tiểu thư, biết tiểu thư có thể chỉ bảo hai?"

      Dịch Cẩn An phúc thân : "Sao Quận Vương lại vậy, ngài là kim chỉ ngọc diệp, còn tiểu nữ chỉ là đứa con nho của Thừa Tướng. Ngài có vấn đề gì cứ hỏi, tiểu nữ tất nhiên tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn* ."

      *Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết gì, biết gì đó.

      "Cũng chẳng phải chuyện gì lớn, tiểu thư cần đa lễ. Ta muốn hỏi nàng là Đại tiểu thư Dịch Cẩn An hay là. . ."

      Lời chưa dứt, ngược lại Dịch Cẩn An giành trước cười tiếng, tiếng cười như chuông bạc lay động trái tim Mạc Dật Hiên.

      "Quận Vương cũng khổ não chuyện này sao?" Dịch Cẩn An che miệng cười hỏi: "Dáng dấp hai tỷ muội chúng tiểu nữ rất giống nhau sao, sao mọi người đều hỏi vậy?"

      Điều này còn phải sao? Nếu phải vừa rồi gặp người ở hậu hoa viên chừng bây giờ lập tức cho rằng người trước mắt này chính là người mình vừa gặp.

      "Tiểu nữ sao, tất nhiên là tỷ tỷ!" Dịch Cẩn Ninh cười dí dỏm: "Người ngoài nhìn hai tỷ muội chúng tiểu nữ quả khó phân biệt, nhưng nếu tiếp xúc lâu có thể phân biệt được ít!"

      ra là Đại tiểu thư Tướng phủ Dịch Cẩn An! Mạc Dật Hiên mân môi, cười tà mị, nghiêm túc đánh giá Dịch Cẩn An.

      Quả nhiên là quốc sắc thiên hương, trong dí dỏm mang theo chút phong tình thẹn thùng, so với vị muội muội kia càng có vị nữ nhân hơn. Quả là hai phong cách khác nhau, nhìn bề ngoài tỷ tỷ xinh đẹp đáng , muội muội ngược lại vô cùng nghiêm túc. Kỳ thực tỷ tỷ che giấu chút hung ác, muội muội lại pha chút dịu dàng mờ nhạt.

      Khó trách mẫu phi coi trọng Dịch Cẩn An, nữ nhân như vậy sinh tồn tại hậu viện rất có ích, thị thiếp trong hậu viện đều trong ngoài bất đồng, bên trong thế này nhưng bên ngoài lại thế kia. Dịch Cẩn An này quả thích hợp trở thành Quận Vương phi của , chỉnh đốn đám son phấn tại hậu viện kia còn gì tốt hơn.

      Nhưng trong lòng xúc động, muốn Dịch Cẩn Ninh. bề ngoài như có chút hung dữ nhưng có thể nhìn thấu nhu tình được nàng cất giấu rất kỹ sâu trong nội tâm. Trong mắt nàng chứa đựng cự tuyệt tất cả, lạnh nhạt tất cả nhưng lại có chút khát vọng được ai đó thương. Đó là bị khuyết thiếu tình cảm, cũng là hiểu được thế nào là .

      từng cố gắng nhìn vào mắt nàng tìm tòi bản chất của nàng, nhưng chỉ thấy hận ý nồng đậm. Dịch Cẩn Ninh mới quen lâu, sao hận ý có thể mãnh liệt như vậy?

      ngạc nhiên, nhìn ánh mắt người này vốn đọc được suy nghĩ nhưng ra, dường như Dịch Cẩn Ninh cũng biết suy nghĩ của , khi nhìn ánh mắt nàng, nàng chỉ có thể tránh được chút. Cho nên chỉ có thể đọc được vài thứ giấu trong mắt nàng, có cách tìm hiểu nàng về mọi mặt.

      Thôi, có thể là phẩm chất bề ngoài phong lưu làm nàng thích. Bây giờ chỉ có thể nghe lời mẫu phi, giúp đỡ Huyền Vương thượng vị. Cũng cố gắng lôi kéo quyền thần trong triều, mà kết thân chính là phương pháp lôi kéo tốt nhất. Dịch Cẩn An này. . . Nàng ta thích hợp đấu tranh về sau.

      Lựa chọn hết lần này đến lần khác, cuối cùng trong lòng Mạc Dật Hiên quyết định chọn Đại tiểu thư Tướng phủ Dịch Cẩn An này làm chính phi. thu hồi nụ cười, với Dịch Cẩn An: "Nếu ta cưới nàng làm phi, nàng có bằng lòng ?"
      Last edited: 17/2/16
      tart_trung, Bạch Phụng, honglak3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :