1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 35: Bắt đầu phản kích


      Dịch Cẩn Ninh ngồi lắc lư xích đu, thẫn thờ nhìn ao sen trước mắt. Tối qua nàng tìm mẫu thân và ca ca, nhưng là lén lút gạt phụ thân, tại trong lòng nàng vẫn còn hoài nghi rốt cuộc chân của ca ca có phải do tay phụ thân gây nên hay .


      Sáng sớm nay ca ca theo Mạc Liễm Sâm ra khỏi cửa. Dịch Cẩn Ninh nhìn mẫu thân khóc đến mức còn hình người, nhưng biết nên an ủi như nào. Mẫu thân muốn theo, nhưng nàng có biện pháp, thánh thủ Điệp Cốc này cổ quái ai mà biết được xảy ra chuyện gì. Mạc Liễm Sâm cũng khuyên nàng nghĩ thoáng hơn, chân ca ca tốt lên thôi.


      Nàng đành phải nghe theo, ngoan ngoãn ở nhà chờ tin tức, trong lòng còn sốt ruột hơn cả mẫu thân. Nếu thánh thủ Điệp Cốc trị chân ca ca tốt lên được hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy phải làm thế nào mới tốt!


      Tiểu Đào giúp nàng đẩy xích đu, nhìn tiểu thư sốt ruột nàng cũng nóng vội vàng theo.


      Lát sau, Tiểu Như vội vàng chạy vào: “ xong rồi tiểu thư, vừa rồi nô tỳ lén theo Đại tiểu thư đến đại sảnh, nghe Ngũ di nương muốn đưa Nô Nhi lấp giếng, bây giờ đưa Nô Nhi hôm mê đến viện cũ rồi!”


      “Cái gì?” Dịch Cẩn Ninh nhẩy từ xích đu xuống đất: “A Trúc, nhanh, dùng khinh công đến viện cũ!”


      Chủ tớ mấy người vội vàng chạy tới viện cũ, A Trúc chạy đến cứu Nô Nhi trước. thể tuỳ tiện thân ở Tướng phủ, cho nên sau khi ôm lấy Nô Nhi lập tức phi thân tung người nhảy ra ngoài tường.


      Đúng lúc này Dịch Cẩn Ninh chạy đến, nàng nhìn Ngô ma ma lại nhìn miệng giếng trước mặt nức nở: “Ngô ma ma, có phải bà ném Nô Nhi…”


      có!” Ngô ma ma vội lên tiếng phủ nhận, quả bà chưa kịp ném người vào trong giếng.


      Vừa rồi có người vào đại sảnh, Ngũ di nương còn tưởng là Dịch Cẩn Ninh, ngờ lại là Đại tiểu thư. Đại tiểu thư Ngũ di nương đừng làm lộ ra, nhanh chóng ném nô tài nhiều chuyện Nô Nhi này vào trong giếng. Lúc đầu bà và Ngũ di nương buồn bực sẵn, ngờ Đại tiểu thư này thường ngày nhìn dịu dàng động lòng người như thế, vậy mà sau lưng lại là tâm địa độc ác, ngay cả thân muội của mình cũng muốn tính kế.


      Dịch Cẩn Ninh cuống quít chạy đến cạnh giếng nhìn vào trong vài lần, Ngô ma ma thấy nàng tin bèn mở miệng: “Vừa rồi có nam nhân bay từ ngoài tường vào ôm Nô Nhi rồi!” Ngô ma ma duỗi ngón tay chỉ về phía A Trúc rời .


      “Coi như số ngươi gặp may, nếu hôm nay Nô Nhi xảy ra điều gì hay, ta lột da ngươi!” Dịch Cẩn Ninh cắn răng nghiến lợi, mấy người này cả ngày ăn no có gì làm nên tìm nàng gây phiền toái đúng ?

      Hất tay áo, Dịch Cẩn Ninh mang theo Tiểu Đào và tn vội vã chạy về Trúc Uyển.

      “Nô Nhi, ngươi làm sao vậy?” Dịch Cẩn Ninh vừa trở lại Trúc Uyển thấy Nô Nhi nằm giường, khuôn mặt đẫm máu, nàng hô lên tiếng chạy qua: “Nô Nhi, đừng dọa ta!”

      A Trúc ôm kiếm đứng cạnh Dịch Cẩn Ninh: “Chủ tử, nàng sao, chỉ ngất thôi!”

      sao mà chảy máu nhiều như vậy à?” Trong mắt Dịch Cẩn Ninh lên tia sáng lạnh. Nàng nhịn quá nhiều nên những người đó cho rằng nàng dễ ức hiếp đúng ?

      Lúc này, Nô Nhi từ từ tỉnh lại, cảm giác đau đớn trán khiến nàng muốn nhe răng kêu tiếng, sau đó thấy ánh mắt lo lắng của tiểu thư bèn kìm lại. Nàng cười : “Tiểu thư, Nô Nhi sao!”

      “Vết thương của ngươi do ai gây nên?” Sau khi tn chạy đến, vừa nghe Nô Nhi bị mang lấp giếng liền chạy về báo tin. Trong lòng nàng sốt ruột quên xem xét cẩn thận, nên vừa rồi thấy Nô Nhi bị thương.

      Nô Nhi mím môi, nghẹn ngào : “Tiểu thư, là Ngũ di nương cầm ly trà ném vào em. May mà chén trà kia là trà lạnh, bằng khuôn mặt của Nô Nhi bị hủy rồi, hu hu…”

      “Xảy ra chuyện gì? Ngươi ràng cho ta!” Dịch Cẩn Ninh ngồi bên giường nghiêm túc nhìn Nô Nhi.

      Mặc dù Nô Nhi bướng bỉnh nhưng là người có chừng có mực, nàng vô duyên vô cớ động chạm gây chuyện. Trừ phi, nàng nghe được hoặc nhìn thấy chuyện gì khiến người khác tức giận.

      “Chính là Ngũ di nương…Bà ta gạt lão gia và phu nhân, lén đưa thiếp canh của người cho Thượng tướng quân dung nhan xấu xí làm con dâu. Đúng lúc em đến đại sảnh ăn vụng điểm tâm, trùng hợp nhìn thấy Ngũ di nương nhận thiếp canh của người ta.” Nô Nhi buồn bã : “Tiểu thư, nếu em đến trễ bước, chắc chắn người bị gả cho tên xấu xí đó rồi!”

      an phận! Dịch Cẩn Ninh siết chặt nắm tay, trong mắt phát ra ánh sáng lạnh phẫn hận. Nếu để ta sống an ổn, vậy ta khiến các ngươi vĩnh viễn yên phận!

      Dịch Cẩn Ninh nghĩ đến đây, trong mắt lên gian xảo, với Nô Nhi: “Nô Nhi, ngươi ghé tai qua đay, ta có nhiệm vụ cho ngươi!”

      Nàng chưa thực chứng kiến bản lĩnh thần trộm của Nô Nhi, hơn nữa từ lúc vào Tướng phủ, nàng còn tiếp tục sử dụng mánh khóe này nữa. Có lẽ tay cũng ngứa ngáy thôi, bây giờ mượn Ngũ di nương đến thử bản lĩnh của nàng.

      Nô Nhi nghe tiểu thư rỉ tai hồi, ôm bụng cười lăn lộn, Tiểu Đào lén lút hỏi nàng cũng cố ý thần thần bí bí, chỉ câu: “Muốn biết ràng đợi đến mai xem trong viện Ngũ di nương xảy ra chuyện gì !”

      Tiểu thư đây là phản kích thực rồi! Tiểu Đào vui mừng muốn khóc, nhiều năm qua thường thấy tiểu thư bị ức hiếp tiếng nào, tại nàng muốn ra tay vì bản thân mình, tốt!

      “A Trúc, ta muốn để Mạc Liễm Sâm biết chuyện hôm nay!” Mắt Dịch Cẩn Ninh nhìn ra ngoài cửa, nhưng đúng là với A Trúc.

      Nàng tin Mạc Liễm Sâm, nhưng nàng muốn chuyện gì cũng dựa vào người khác. Sống lại lần nữa, đối phó với những thứ tôm tép kia nàng vẫn làm được.

      “Chuyện này…” A Trúc nghi ngờ nhìn nàng: “Nhưng chủ tử …”

      “Chủ tử?” Dịch Cẩn Ninh cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn : “Ngươi ai mới là chủ tử của ngươi?”

      Ánh mắt nữ nhân này đáng sợ, lần đầu tiên thấy ánh mắt như vậy xuất người nương. nhớ lần đầu tiên thấy ánh mắt như vậy là năm tám tuổi, ánh mắt Mạc Liễm Sâm cũng giống hệt như thế. Ban đầu Mạc Liễm Sâm dùng ánh mắt đáng sợ đó theo dõi , phải sống sót vì chính bản thân mình.

      vẫn còn nhớ, ánh mắt kia mặc dù đáng sợ nhưng rồi lại đáng sợ nữa. biết có phải ban đầu Mạc Liễm Sâm quá là nguyên nhân khiến khinh thường hiểu ánh mắt giết người này hay . Nhưng trong ánh mắt kia bao hàm dũng khí khiến người ta muốn sống tiếp, biết Mạc Liễm Sâm khích lệ , là động lực duy nhất chống đỡ để suy sụp. Mà nay, ánh mắt này lại xuất lần nữa, còn thời gian trôi qua mười năm dài đằng đẵng.

      A Trúc cẩn thận liếc nàng cái, lại cúi đầu: “A Trúc dám, ngài chính là chủ tử của A Trúc!”

      Mạc Liễm Sâm từng , sau này Dịch Cẩn Ninh là chủ tử của . nghe lời Mạc Liễm Sâm nên tất nhiên coi nàng là chủ tử của mình.

      “Được rồi, ngươi nhớ là được rồi, ra ngoài !”

      A Trúc thành thục đứng dậy, bước bước lớn, vèo cái thấy bóng người. Tiểu Đào nhìn mà hâm mộ, hai mắt Nô Nhi cũng phát sáng. Nếu các nàng cũng giỏi võ công như vậy hay quá!

      Dịch Cẩn Ninh che giấu sát ý trong mắt, quay đầu cười cười với Tiểu Đào và Nô N
      Last edited: 3/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, honglak4 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 36: Thuật yếm thắng

      Buổi tối hôm đó, đêm khuya vắng người, Nô Nhi dùng khinh công mang theo Tiểu Đào kỹ thuật vụng về lẻn vào viện Ngũ di nương. Bóng đêm mông lung che giấu hai người.

      “Ôi chao!” Tiểu Đào vội che miệng, mắt cẩn thận đảo qua khắp nơi. Nàng vừa mới học khinh công lâu, lúc bay qua đầu tường đột nhiên đủ khí, cẩn thận giẫm hụt suýt ngã xuống.

      Nô Nhi quay đầu lại nhanh chóng kéo nàng cái, trách mắng: “Bảo tỷ ở nhà nên tới lại cứ muốn tới, mình muội có thể làm rồi. Xem , suýt nữa làm hỏng việc lớn của tiểu thư.”

      “Nô Nhi tốt, tỷ biết tỷ sai rồi, trở về nhất định luyện tập chăm chỉ vượt qua muội!” Tiểu Đào đáng thương nhìn Nô Nhi phía trước, năn nỉ .

      “Suỵt, giọng chút, đừng để người khác nghe thấy!” Mặc dù vóc người Nô Nhi nhắn nhưng cơ trí. Nàng kéo cánh tay Tiểu Đào, men theo đầu tường tới cây đại thụ trong viện: “ nào, bên kia có đại thụ thuận lợi cho chúng ta hơn.”

      Tiểu Đào ở Tướng phủ lâu đương nhiên biết ở đâu có cây, cần Nô Nhi chỉ dẫn cũng biết bây giờ nên làm gì. Bây giờ quan trọng nhất là nên làm liên lụy Nô Nhi, để nàng lén lút bỏ vài thứ vào phòng Ngũ di nương, sau đó thần biết quỷ hay rời .

      “Muội cứ , ta ở đây là được, mau lên!”

      Nô Nhi đáp tiếng, tung người nhảy lên, tựa như Phi Yến nhanh nhẹn hạ xuống đất. Tiểu Đào nhìn mà trong lòng ngừng so sánh, hổ là Nô Nhi từng lăn lộn giang hồ!

      “Muội trước, có người tới nghe tín hiệu của muội.” Tiểu Đào ra dấu tay yên tâm, NÔ Nhi nhanh nhẹn như con mèo tiến vào trong viện Ngũ di nương.

      Tiểu Đào canh giữ cây cho nàng, ra giờ này đa số mọi người trong Tướng phủ đều ngủ say rồi. Chỉ cần cẩn thận chút thôi, các nàng cần lo lắng có người phát .

      Lát sau, Nô Nhi dọc theo đường cũ trở lại, nàng kéo Tiểu Đào cùng nhảy xuống tường: “

      Gió đêm khẽ thổi qua, trêu đùa thổi lá cây lên rồi yên tĩnh trở lại. Đầu tường nơi vừa có người đứng nhìn như có gì khác thường. Nhưng nhìn gần chút phát ra ở đó có chiếc trâm Phi Hoàng Trục Nguyệt được chạm trổ tinh xảo khéo léo.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Dịch Cẩn Ninh thỉnh an Dịch lão phu nhân. Lúc ngang qua Quỳnh Uyển của Ngũ di nương, vừa khéo nhìn thấy bà ta và Ngô ma ma ra.

      “Ninh Nhi à, thỉnh an lão phu nhân sớm thế?” Nét mặt Ngũ di nương vẫn nhiệt tình, thân thiện đến mức làm Dịch Cẩn Ninh cảm thấy khó chịu.

      Dịch Cẩn Ninh ghét nụ cười giả tạo này của bà ta, giống như chán ghét giả tạo của Dịch Cẩn An vậy. ràng phải bản tính nhưng trước sau còn cố tình giả bộ như hiền lành với mẫu thân lắm vậy, ghê tởm.

      Nàng hơi khéo mắt, lộ ra ánh sáng lạnh: “Ngũ di nương, biết hôm qua Nô Nhi mạo phạm người chuyện gì mà phải đưa nàng ấy lấp giếng?”

      “Hôm qua nàng ta…. những mạo phạm ta còn đắc tội với phu nhân Hữu Tán Kỵ Thường Thị. Nô tài như vậy nếu dạy dỗ, sau này nhìn chủ tử vào trong mắt, ngươi còn quản được nàng ta sao?” Ngũ di nương ngoài cười nhưng trong cười : “Huốn hồ ta cũng chưa từng muốn đưa nàng ta lấp giếng, là nô tài nào có mắt khua môi múa mép vậy?”

      Dịch Cẩn Ninh cười lạnh trong lòng, phải bà muốn đưa nàng lấp giếng mà là có cơ hội! xong, hai người đến viện Dịch lão phu nhân.

      “Đến rồi, Ngũ di nương vào trước .” Dịch Cẩn Ninh lui về sau bước để Ngũ di nương Ngô thị vào trước.

      Ngũ di nương liếc nàng rồi thẳng vào, ngay cả lời cảm ơn cũng có, dường như đó là chuyện đương nhiên. Dịch Cẩn Ninh đứng sau lưng bà ta cười ha ha nhìn bà ta bước vào rồi cất bước.

      Sau khi vào phòng nghe thấy thanh đau đớn, Dịch Cẩn Ninh mỉm cười, nhưng vẻ mặt lại trầm xuống. nàng nhanh chóng chạy vào: “sao vậy bà nội?”

      biết xảy ra chuyện gì, sáng sớm hôm nay lão phu nhân đứng lên bị choáng váng đầu.” Lương ma ma thiếp thân vẻ mặt khổ sở : “Vừa rồi nghỉ ngơi lúc khá hơn nhiều rồi, bây giờ lại bắt đầu hôn mê, còn nhức đầu nữa.”

      Dịch Cẩn Ninh lo lắng lên trước, nắm tay Dịch lão phu nhân: “Bà nội, người sao rồi?”

      Nàng lại hỏi Lương ma ma: “Mời đại phu chưa?”

      “Đại phu chưa tới!” Lương ma ma vừa xong, tiểu nha hoàn dẫn lão lang trung râu ria hoa râm vào. Đây phải đại phu thường xem bệnh cho Dịch lão phu nhân hàng năm, Lương ma ma nghi ngờ hỏi: “Thúy Nhi, Tả đại phu đâu?”

      Nha hoàn tên Thúy Nhi cúi đầu: “Nô tỳ mời nhưng đại phu ở phòng thuốc ông ấy ra ngoài thành xem bệnh rồi, còn lâu mới trở về.”

      “Ui cha!” Dịch lão phu nhân đau chịu được, bà chỉ vào lão đại phu kia : “Ngươi tới xem bệnh cho ta cũng được, ta nhức đầu muốn chết rồi!”

      Lúc lão đại phu đến bên giường thừa dịp ai chú ý liếc nhanh Dịch Cẩn Ninh cái, ai phát . Ông cẩn thận bắt mạch cho lão phu nhân, nhíu mày giữ im lúc. Lương ma ma và lão phu nhân nhìn dáng vẻ của ông mà tim như sắp nhảy đến cổ.

      Sắc mặt Lương ma ma lo lắng, nóng lòng hỏi: “Đại phu, rốt cuộc lão phu nhân nhà ta bị sao vậy? Ông chuyện , thấy ngài ấy đau như vậy ông còn kì kèo mè nheo cái gì nữa?”

      Lão đại phu đặt tay Dịch lão phu nhân xuống, thu vải lụa trắng cổ tay bà : “Dấu hiệu của lão phu nhân giống như bị bệnh, mà là…”

      “Giống cái gì? , ông thấy lão phu nhân đau thế nào à?” Nhìn lão đại phu mè nheo , Ngũ di nương cũng nóng nảy, gấp gáp kéo ông tay áo đại phu thốt lên.

      “Chuyện này… Nên chuyện này như nào đây!” Lão đại phu rối rắm.

      Dịch lão phu nhân vỗ vỗ đầu: “ , ta già rồi, có thể chống đỡ đến từng này tuổi là rất tốt rồi. Nếu như thực bị bệnh kỳ lạ gì ta cũng chấp nhận.”

      “Vâng… Là thuật yếm thắng!” Lão đại phu lau mồ hôi, dư quang nơi khóe mắt liếc qua Dịch cẩn Ninh, thấy nàng nhìn mình chằm chằm lập tức lại: “Lão phu nhân, đây là dấu hiệu mới bắt đầu của thuật yếm thắng. Xin hỏi lão phu nhân, có phải lúc đầu chỉ là hơi choáng váng đầu? Sau đó lại càng choáng váng hơn, rồi đau đớn khó chịu? Nếu như vậy, có phải bây giờ lão phu nhân thấy buồn nôn, sau đó là buồn ngủ?”

      Mấy điều này đều bị trúng hết, chẳng lẽ thực là thuật yếm thắng? Mắt Dịch lão phu nhân lộ ánh sáng lạnh sắc bén: “Là ai? Là ai muốn rủa ta chết? Là ai muốn hại Tướng phủ chúng ta?”

      Thuật yếm thắng này bị gian tế nước Nam Lăng lạm dụng người Hoàng đế trong nước từ hai mươi năm trước, dùng để nguyền rủa mấy đời Hoàng đế của đế quốc Tây Việt, muốn lần đánh phá Tây Việt xưng bá thiên hạ. Lúc ấy Hoàng đế phát trở nên giận dữ, sau khi ngũ mã phanh thây gian tế đuổi về Nam Lăng, hai nước giao chiến mấy năm, bởi vì dân chúng khốn đốn mới thu tay lại. Sau đó, Hoàng thượng nghiêm lệnh cấm chỉ Tây Việt sử dụng thuật yếm thắng, nếu như phát ra chu di cửu tộc.

      Mọi người trong phòng cúi thấp đầu, tỏ ý bọn họ hề làm. Dịch lão phu nhân quét qua những khuôn mặt khả nghi, khi ánh mắt quét đến Ngũ di nương thì dừng lại.

      Ngũ di nương giật mình ngẩng đầu, thấy Dịch lão phu nhân nhìn mình chằm chằm. Bà làm, đây là tội lớn bị chém đầu, phải chu di cửu tộc, sau bà dám chứ?

      phải thiếp thân!” Ngũ di nương bị lão phu nhân nhìn chăm chú sợ đến mức quỳ xuống đất: “Lão phu nhân, dù thiếp thân từng nguyền rủa ngài nhưng là chuyện của mấy năm trước. Lão phu nhân, thiếp thân thề, tuyệt đối phải thiếp thân!”

      Dịch Cẩn Ninh rũ mắt, che khất ánh sáng sắc bén bên trong, hừ, phải bà cũng trở thành bà thôi!
      Last edited: 2/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, honglak3 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 37: người nữa chết

      Năm xưa Dịch lão phu nhân phản đối gay gắt chuyện Ngũ di nương vào cửa, bởi ca ca bà phạm vào chuyện sai trái bị Hoàng đế cử trảm, cả nhà cũng bị liên lụy theo. Ngũ di nương từng viết tên Dịch lão phu nhân lên mảnh vải trắng, sau đó độc ác dùng dao rạch lên.

      Dịch lão phu nhân biết Ngũ di nương vốn muốn nguyền rủa mình chết, nhưng ngờ bà ta lại dùng phương pháp cực đoan như vậy. Chẳng lẽ bà biết làm như vậy hại Tướng phủ, hại mọi người trong Dịch gia sao?

      “Có phải lad Ngũ di nương hay , đến viện bà ấy xem xét chút chẳng phải sao!” Dịch Cẩn An đứng trước mặt Dịch lão phu nhân : “Bà nội, tại ngài sao rồi?”

      Nàng ta vừa vào viện lâu nghe Ngũ di nương có liên quan đến chuyện dùng thuật yếm thắng hại người, cảm giác đầu tiên chính là phải Ngũ di nương làm, mà là Dịch Cẩn Ninh làm. Nàng ta híp mắt nhìn Dịch cẩn Ninh thấy nàng quay đầu lại nhìn mình cười tiếng, nụ cười kia rất thuần lương.

      “Đến viện Ngũ di nương xem xét, nếu để ta phát ra cái gì để yên cho ngươi!” Dịch lão phu nhân ho khan hai tiếng, chỉ tiễ rèn sắt thành thép với Ngũ di nương.

      Các ma ma, nha hoàn được lệnh của lão phu nhân lập tức chạy đến viện Ngũ di nương.

      Ngay từ đầu Dịch lão phu nhân phản đối Ngũ di nương vào cửa, nhưng ngày dài tháng rộng bà chẳng muốn nhằm vào bà ấy nữa, ngờ chuyện này quả là tốt, cứ mực gặp phải người đến gây họa cho Tướng phủ. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như này nhất định phải giấu giếm mới được, bà quay đầu với lão đại phu: “Vị tiên sinh này, chuyện Tướng phủ kính xin ngài giữ bí mậy, chuyện này có quan hệ trọng đại…”

      Nếu tra ra chân tướng, coi như phải thuật yếm thắng cũng khó tránh khỏi Hoàng thượng chỉ trích. Nếu Dịch Trường Hoa vì vậy mà bị dính dáng đến, vậy nguy rồi!

      “Lão phu nhân yên tâm, ta làm chuyện nhân tâm hành y cứu người, đương nhiên tự tiện mang tính mạng người khác ra giỡn.” Lão đại phu khom lưng vái, khoát tay đảm bảo .

      Lão đại phu vừa , ánh mắt hung dữ của lão phu nhân lập tức quét về phía Ngũ di nương: “, rốt cuộc có phải ngươi làm ? ra ta có thể xử .”

      phải thiếp thân, lão phu nhân, ngài phải tin tưởng thiếp thân!” Ngũ di nương quỳ đất dập đầu phát ra những tiếng bộp bộp vang dội, cái trán bị rách ra, từng tơ máu thấm ra che giấu nổi cái trán sưng đỏ chịu nổi.

      Chợt Dịch Cẩn An nhìn Dịch Cẩn Ninh đứng cạnh nàng ta, ghé vào tai nàng giọng : “Muội muội, ngươi xem Ngũ di nương có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như này ?”

      “Tất nhiên… biết!” Dịch Cẩn Ninh cũng cười cười, lúm đồng tiền nhàn nhạt nổi bật đôi gò má như đóa phù dung, trông rất đẹp mắt.

      Lúc này, các ma ma nha hoàn đến viện Ngũ di nương trở lại, trong tay Lương ma ma cầm con rỗi gỗ . Các bà đều là người bên cạnh lão phu nhân, tuổi hơi lớn, đều nhận ra lão phu nhân và Ngũ di nương hợp nhau. Các tiểu nha hoàn từng bị Ngũ di nương chèn ép chỉ ước gì à ta chính là hung thủ ám hại lão phu nhân, để lão phu nhân trừng phạt bà giúp các nàng.

      “Lão phu nhân, tìm thấy con rối gỗ trong phòng ngủ của Ngũ di nương.” Lương ma ma đưa rối gỗ cho Dịch lão phu nhân xem, còn quên nhắc nhở: “Cẩn thận chút, rối gỗ có kim.”

      Lão phu nhân nhận lấy xem, quả nhiên thấy thân rối gỗ cắm đầy kim. Y phục của tượng gỗ được làm bằng gấm Tố Nguyệt thượng hạng, thủ công cẩu tha, vừa nhìn biết người thêu y phục cho tượng gỗ rất vụng về. rối gỗ còn dán tờ giấy, đó viết ngày sinh tháng đẻ của Dịch lão phu nhân.

      Lão phu nhân càng xem càng tức giận, tay kìm được run lên. Trong cơn tức giận, bà ném rối gỗ lên người Ngũ di nương: “Tự ngươi xem , xòn phải ngươi làm? Gấm Tố Nguyệt hoa chỉ dệt hai thất, ta cho Tố nương thất, thất kia cho di nương được sủng ái là ngươi. Còn đồ thêu này nữa, hầu hết mọi người trong Tướng phủ ai thấy được kỹ năng thêu của ngươi, ngươi… Bây giờ ngươi còn gì muốn ?”

      Ngũ di nương nhặt rối gỗ bị ném xuống đất lên, cẩn thận bị kim rối gỗ đâm vào tay, nước mẳ và máu tươi lập tức cùng trào ra. Bà làm, phải bà, rốt cuộc ai muốn hại bà?

      Hai mắt bà đãm lệ nhìn từng người trong phòng: “Các ngươi… Ai trong các ngươi làm như vậy với ta? Làm như vậy có ích lợi gì cho ngươi?” Bà đứng dậy, lau khô nước mắt: “Lão phu nhân, tại sao lục soát được ở trong viện thiếp liền cho rằng là thiếp làm? Dựa vào cái gì mà chỉ mình thiếp có gấm Tố Nguyệt? Dựa vào cái gì chỉ mình thiếp thêu?”

      Bà xoay người nhìn Dịch Cẩn Ninh: “Là ngươi, là ngươi đúng ? Hôm qua ta muốn giết nô tỳ của ngươi nên ngươi tức giận muốn trả thù ta, đúng ?”

      Thấy Dịch lão phu nhân thoáng dao động, Dịch Cẩn Ninh cười cười : “Ngũ di nương, ngài nghe cho ! Ngài ba thứ tầm phào như vậy thể tạp tành chứng cớ ta hãm hại ngài đâu.”

      Dịch Cẩn Ninh đến gần Ngũ di nương: “Thứ nhất, sáng sớm hôm nay rời giường bà nội mới bắt đầu nhức đầu, cách khác rối gỗ đó có thể làm xong từ tối hôm qua, hôm nay mới bắt đầu dùng. Ngài xem từ tối qua đến giờ, ai có khả năng thần biết quỷ hay vào viện của ngài để làm việc này? Chẳng lẽ có người xông vào phòng ngủ của ngài mà ngài cũng biết sao? Thứ hai, hôm phụ thân tặng gấm Tố Nguyệt cho ngài đúng lúc chúng ta đều có mặt ở đó, đó là phụ thân mua được từ chỗ thương đội sa mạc, vôc ùng quý giá, trừ bà ngoại ra chẳng ai có. Ngài cẩn thận để người ta trộm mất hay là bản thân mình tốt bụng chia cho những người khác? Đúng rồi, kỹ năng thêu của ta là Tiểu Đào dạy, nàng thêu đẹp hơn ta. Nô Nhi còn hôn mê, càng có khả năng hại ngài.”

      “Nếu phải ngươi là ai?” Ngũ di nương nhìn hai mắt Dịch lão phu nhân bị lửa giận thiêu đốt càng thêm sợ hãi, suy nghĩ cũng ràng. Bà chỉ vào người trong đó cười : “Ha ha, là ngươi đúng ? Có phải ngươi hãm hại ta ?”

      Người bị chỉ giật nảy mình, vội vàng nhảy qua bên: “Này, bản thân mình làm chuyện sai đừng oan uổng người trong sạch!”

      Lại thấy Ngũ di nương bắt lấy từng người hỏi: “Là ngươi hãm hại ta đúng , là ngươi đúng ?”

      Dịch lão phu nhân lắc đầu, cắn răng : “Điên rồi, điên rồi, kéo xuống viện cũ lấp giếng!”

      Mấy ma ma cường tráng qua áp bà ta, ai ngờ bà ta hất ra cuống quít quỳ mặt đất kéo váy lão phu nhân: “Lão phu nhân, ngài thể giết ta, giết ta rồi ngài thể ăn với lão gia bên kia.”

      Lão phu nhân hất bà ta ra: “Hừ, con trai của ta ra cần ! Lôi .”

      Bà ta muốn trừng trị Ngũ di nương từ lâu nhưng Hoa Nhi cứ nhìn chằm chằm, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội giải hận trong lòng. Vả lại, rành rành trước mắt, dù chân tướng lập lờ nước đôi nhưng quả trong Tướng phủ có người dùng thuật yếm thắng. Tội lớn tru di cửu tộc này, nếu tìm người trừng phạt, sau này mà truyền ra ngoài Tướng phủ coi như kết thúc.

      Dịch lão phu nhân nhìn Ngũ di nương bị kéo xuống, từ trong viện cũ truyền đến tiếng kêu khóc om sòm ầm ĩ của bà ta: “Lão bất tử này, sao bà chết luôn , sao bà vẫn chưa chết ? Bà lạm sát người vô tội nhất định gặp báo ứng!”

      Trong vườn tĩnh mịch nên mọi người đều nghe thấy thanh Ngũ di nương bị ném vào trong giếng vang lên nặng nề. Tiếng la của Ngũ di nương vang vọng lâu trong lòng bọn họ, bọn họ nghĩ dù sao lão phu nhân vẫn là người đứng đầu trong nhà này, về sau nhất định được đắc tội.

      Dịch Cẩn An cười lạnh, thầm với Dịch Cẩn Ninh: “Muội muội nhìn xem, lại người chết!”

      Lại người chết? Ngươi hi vọng chết bao nhiêu nữa? Dịch Cẩn Ninh híp đôi mắt phượng hẹp dài, nhìn Dịch Cẩn An bên cạnh, thầm nghĩ, đối với ngươi đây mới chỉ là bắt đầu.
      Last edited: 2/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, honglak2 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 38: Đánh chết Tiểu Hà

      Ngô ma ma bị Ngũ di nương làm liên lụy, lão phu nhân thương bà chịu khó làm việc hơn nửa đời trong phủ nên nhẫn tâm đánh chết bà mà chỉ đuổi bà .

      Dịch Cẩn An tin vị muội muội này của nàng ta gây án hại người để lại dấu vết, đợi mọi người rời khỏi viện lão phu nhân, mình nàng ta đến viện Ngũ di nương, Dịch Cẩn Ninh quả nhiên cẩn thận, lưu lại bất cứ dấu vết gì. Nàng ta híp mắt, dừng bước dưới thân cây trước viện, nhánh cây vừa vặn rơi ngay chân nàng ta. Tự nhiên nàng ta ngẩng đầu, phát cành cây kia còn có nhánh treo cây. Khóe miệng hơi cong lên, cặp mày đẹp giãn ra. Nàng ta cuwoif khẩy, chứng cứ cũng khó tìm lắm!

      Nàng ta khom lưng nhặt càng cây bị gãy đất lên, vừa đứng dậy phát đầu tường gần cây có thứ gì đó loang loáng. Nàng ta di qua cầm lên, là trâm Phi Hoàng Trục Nguyệt tinh xảo. Nàng ta nhíu mày, cây trâm tinh xảo như này phải thứ bình thường nha hoàn có được.

      Chân mày lại giãn ra lần nữa, nàng ta cười khẽ tiếng, mị hoặc khuynh thành. Dịch Cẩn Ninh, bây giờ xem ngươi trốn tránh như nào!

      Lúc này, Tiểu Hà thở hổn hển chạy vào : “Tiểu thư, sao ngài tiếng nào đến đây rồi, làm nô tỳ còn tưởng tiểu thư lại đột nhiên mất tích!”

      Vừa rồi ràng tiểu thư muốn về phòng nghỉ ngơi, đến lúc nàng ta vừa quay đầu lại biết tiểu thư chạy đâu, biết Đại tiểu thư xảy ra chuyện gì, mấy ngày gần đây luôn thần thần bí bí rồi đột nhiên biến mất. Giống như hôm nọ sau khi trở về từ thưởng hà yến, chẳng biết tại sao tiểu thư ở trong phòng lại biến mất. Tới khi trời gần sáng mới thần biết quỷ hay trở lại phòng ngủ, làm hại nàng ta lo lắng đêm.

      “Lắm lời, ta tới đây nhìn xung quanh.” Dịch Cẩn An cất trâm vào trong tay áo, với Tiểu Hà: “sau này đừng có chuyện bé xé ra to, coi chừng có việc gì cũng bị quạ đen nhà ngươi thành có chuyện.”

      Tiểu Hà le lưỡi, nhún nhún vai : “Dạ, nô tỳ biết sai rồi!”

      thôi, đến viện lão phu nhân, ta có phát quan trọng.” Dịch Cẩn An cười thần bí, phogn tình vô hạn. Tiểu Hà nghĩ bụng, nếu mình là nam nhân nhất định nắm giữu mị hoặc này buông.

      cơn gió thoảng qua, mí mắt Tiểu Hà chợt nhảy lên. Nàng ta hơi lo lắng, đưa tay ôm chặt mình, : “Tiểu thư, ngài hòn Ngũ di nương có về ? Nếu trận gió lạnh vừa thổi tới kia, sao nô tỳ lại cảm thấy rất lạnh!”

      Dịch Cẩn An liếc nàng ta: “Ngươi sợ?”

      sợ.” Tiểu Hà theo sát nàng ta giọng . Nàng ta sợ mới lạ, yên lành tiểu thư tới đây làm gì chứ? Đây phải là có việc gì nên kiếm chuyện sao? Ngũ di nương bị ném xuống giếng rồi, còn quan tâm bà ấy làm gì?

      Thế nhưng Tiểu Hà dám ra suy nghĩ trong lòng, từ tận đáy lòng nàng ta vẫn còn e ngại với vị tiểu thư này. Dù thường ngày tiểu thư vẫn chưa làm chuyện gì quá đáng với nàng ta, nhưng nàng luôn cảm thấy ánh mắt tiểu thư nhìn người khác có phần tà ác. Cảm giác như nàng ta có bí mật thể cho người khác biết, làm nha hoàn thiếp thân của nàng ta nếu biết rồi, biết kết cục có phải rất u ám !

      sợ là được, lát nữa xem bản tiểu thư giải oan cho Ngũ di nương chết như nào!” Dịch Cẩn An hất cằm, nấng cái đầu cao qúy của nàng ta lên, tư thái này tựa như nữ hoàng ai bì nổi.

      Tới viện lão phu nhân, những người còn lại tản . Nhưng Dịch Cẩn Ninh còn nán lại bên cạnh lão phu nhân lúc này đấm lưng kể chuyện xưa. biết có phải vì chuyện xưa rất thú vị hay , hai bà cháu cười nghiêng ngả, nagy cả Lương ma ma cũng cười đến mức che miệng ho khan.

      “Bà nội.” Dịch Cẩn An hơi nhún gối, hành lễ của vãn bối với lão phu nhân.

      “Chuyện gì?” Lão phu nhân thu hồi nụ cười, bà hề thích đứa cháu này chút nào.

      Dịch Cẩn An đứng dậy, bước tới cạnh lão phu nhân, thoáng liếc qua Dịch Cẩn Ninh. Nàng ta lấy cây trâm từ trong ống tay áo ra, dư quang nơi khóe mắt nhìn phản ứng của Dịch Cẩn Ninh. Mà ánh mắt Dịch Cẩn Ninh cũng quét về phía Tiểu Hà sau lưng Dịch Cẩn An.

      Lão phu nhân tiếp nhận cây trâm thượng hạng được làm thủ công liếc mắt nhìn lượt, giọng tràn đầy khinh miệt, hỏi: “Ngươi có ý gì?”

      Chẳng lẽ muốn tặng người bảy, tám chục tuổi như bà cây trâm xinh đẹp như này? Dịch Cẩn An che giấu khinh thường trong lòng, nàng ta coi thường người bà nội này nên muốn vòng vèo với bà nhiều. Từ lúc đến đây chưa từng thấy qua sắc mặt tốt của bà, trước giờ nàng ta quen với việc lão phu nhân dùng ánh mắt bình thường nhìn nàng ta, cho nên hôm nay cũng có gì bất thường.

      Nàng ta nghiêm mặt : “Bà nội, ngài xem cây trâm này biết kiểu dáng chỉ có những nương trẻ mới thích. Cây trâ, này được tìm thấy đầu tường trong viện Ngũ di nương, còn có cái cây ở đầu tường khác bị đạp gãy. Những điểm này đủ để chứng minh Ngũ di nương bị hãm hại.” Nàng ta liếc mắt nhìn Dịch Cẩn Ninh sau lưng lão phu nhân, gằn từng chữ: “Sử dụng thuật yếm thắng trong Tướng phủ có thể là người khác.”

      Đúng lúc này, bịch tiếng, tiểu Hà ngã xuống đất. Mọi người đồng loạt nhìn nàng ta, đều hiểu sao nàng ta lại có hàng động như vậy.

      Ngay từ lúc Dịch Cẩn An lấy cây trâm kia ra, sắc mặt Tiểu Hà lập tức trắng bệch, cả người toát mồ hôi lạnh. Nghe Dịch Cẩn An nguời sử dụng thuật yếm thắng có thể là người khác, nàng ta lập tức co quắp, quỳ rạp đất dập đầu.

      Dịch Cẩn An vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ cây trâm này của Tiểu Hà?

      “Ngươi làm sao vây, Tiểu Hà?” Dịch Cẩn Ninh che giấu ý cười nơi đáy mắt, lo âu nhìn Tiểu Hà phủ phục dưới đất.

      Chỉ thấy Tiểu Hà như mê man, luôn miệng : “ phải nô tỳ, phải nô tỳ…”

      Dịch Cẩn Ninh ho tiếng, xoay người với lão phu nhân: “Bà nội, người xem hình như cây trâm này là của Tiểu Hà!”

      Lão phu nhân giận dữ, vỗ lên tay vịn ghế gỗ khắc hoa lê: “Tiều Hà, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bà nghĩ phải Tiểu Hà phạm tội mà là chủ tử nàng ta nhúng tay vào. đứa nô tỳ sao có thể mua được cây trâm tinh xảo như vậy, phải chủ tử ban cho là gì?

      Tiểu Hà bị cái vỗ này dọa sợ đến mức rơi mất nửa cái hồn bé, vội : “Lão phu nhân, phải nô tỳ! Cây trâm này… là vị hôn phu của nô tỳ đưa vật đính ước, mẫu thân nô tỳ muốn nô tỳ làm ở Tướng phủ thêm hai năm nữa rồi chuộc thân cho nô tỳ, gả nô tỳ cho con trai ông chủ có tiếng ở quê nhà. Nô tỳ… nô tỳ…”

      ra là vật đính ước hôn phu đưa, chẳng trách cây trâm này đẹp đẽ như vậy. Lão phu nhân suy nghĩ định tha thứ cho nàng ta, lúc sau chợt cả kinh, vừa rồi Dịch Cẩn An tìm thấy trong viện Ngũ di nương! Trong mắt bà ánh lên tia sắc lạnh: “Tại sao trâm của ngươi lại ở trong viện Ngũ di nương?”

      “Nô tỳ , tối qua nô tỳ còn nhìn thấy cây trâm này lúc, sau đó cất kín vào trong hộp. biết tại sao lại ở trong viện Ngũ di nương, chẳng lẽ… Chẳng lẽ oan hồn Ngũ di nương hiển linh?” Tiểu Hà đột nhiên cả kinh , đầu mồ hôi lạnh.

      xằng bậy!” Lão phu nhân giận kìm được, nô tỳ này thức thời, dám mở miệng Ngũ di nương bị oan uổng! được, bà thể để nô tỳ này sống sót. Vừa rồi chính nàng ta cũng , hai năm sau xuất phủ lập gia thất, nếu cẩn thận để nàng ta noi chuyện thuật yếm thắng ra ngoài…

      Nghĩ đến đây, lão phu nhân càng thêm tức giận, bà phất tay áo: “Người đâu, kéo nô tỳ biết sống chết này xuống, đánh chết!”

      Hai ma ma bước tới, hung ác nhéo khuôn mặt nhắn trắng nõn của Tiểu Hà cái, lại nhéo eo thon cái. Ma ma các bà thích nhất là thấy nha đầu trong veo như nước, lần này có cơ hội còn trừng trị nàng ta?

      Tiếng kêu rên của Tiểu Hà và tiếng hèo bốp bốp vang lên truyền từ ngoài viện vào trong tai Dịch Cẩn An, nàng ta khẽ cắn răng siết chặt nắm đấm. Nàng ta hung ác nhìn Dịch Cẩn Ninh, dùng ánh mắt : “Lần này, nguơi thắng!”

      Dịch Cẩn Ninh cười cười tiếp tục đấm lưng cho lão phu nhân, quên : “Bà nội, người đừng nóng giận, ngày mai Ninh Nhi kể chuyện xưa cho người nghe.”

      Lão phu nhân vui mừng vỗ vỗ tay nàng, trừng mắt nhìn Dịch Cẩn An: “Vẫn là Ninh Nhi hiểu chuyện!”

      Chỉ lát sau, Tiểu Hà bị đánh chết.

      Lão phu nhân dựa lưng vào thành ghế, nghĩ đến chuyện sửa lại quy củ trong Tướng phủ. Bà nghĩ, khế ước bán thân của nha hoàn và nô tài có phải nên ký văn tự bán đứt .
      Last edited: 2/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, honglak3 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 39: Vị hôn phu

      từ viện lão phu nhân ra ngoài, Dịch Cẩn Ninh nhìn tỷ tỷ song sinh cười. Lần này chặt đứt cánh tay của ngươi, xem ngươi còn kiêu ngạo như thế nào.

      Dáng dấp Tiểu Hà xinh xắn, cách ăn mặc cũng là tiểu mỹ nhân hạng nhất. Cây trâm kia của Tiểu Hà là vật đính ước do tình nhân đưa, mẫu thân Tiểu Hà chờ hai năm nữa chuộc lại nàng ta gả cho người đó.

      Tiểu Hà giấu chuyện này rất kĩ, nàng ta chưa bao giờ ra với người khác nhưng chẳng là trong đêm lén riêng tư gặp người nọ bị nha hoàn Tiểu Như của Dịch Cẩn Ninh bắt gặp.

      Trong lòng Dịch Cẩn Ninh ngừng khen: Kỹ thuật của Nô Nhi tốt, nghĩ tới tên khất cái lại có tay tài giỏi như vậy. Nếu sau này Nô Nhi hùng tâm tráng trí, muốn trở thành giang dương đại đạo cướp của người giàu chia cho người nghèo cũng hẳn là thể. Nếu nàng đến Tướng phủ, chừng có thể cùng ca ca làm thư hùng đại đạo, tên tuổi ghi danh thiên hạ.

      Thu lại ý tưởng buồn cười trong lòng, Dịch Cẩn Ninh với tỷ tỷ: “Như thế nào, lần này ta thắng, nguwoi cam tâm ?”

      “Đừng đắc ý sớm quá!” Dịch Cẩn An cười lạnh: “Ngươi nợ ta những gì, sớm muộn ta cũng đến lấy lại!”

      Dịch Cẩn Ninh thầm nghĩ, mình nợ nàng ta cái gì? Ân oán kiếp ta chưa báo đâu, nàng cười : “Là ngươi nợ ta mới đúng. Nhớ, những thứ ngươi nợ ta, sớm hay muộn cũng phải trả thôi!”

      Hai tỷ muội chia tay trong buồn bực, Dịch Cẩn Ninh trở lại Trúc Uyển định nằm xuống nghỉ ngơi thấy Tiểu Như đến: “Tiểu thư, ổn, lão gia về rồi!”

      “Lão gia về liên quan gì đến ta?” Dịch Cẩn Ninh chậm rãi đến bên giường, Tiểu Đào giúp nàng sắp xếp lại giường.

      Nô Nhi từ ngoài vào, trong tay cầm tờ giấy: “Tiểu thư, Mạc công tử gửi thư đến.”

      Dịch Cẩn Ninh nằm giường lập tức ngồi bật dậy: “Nhanh, nhanh đưa ta xem.”

      Đây là tin tức về ca ca, nàng thể kích động. Nếu mẫu thân biết có tin tức truyền đến, chỉ sợ phản ứng cũng giống nàng.

      Nội dung trong tờ giấy quả là tin tức tốt, Dịch Cẩn Ninh đưa lại cho Nô Nhi: “Mau cầm đến cho mẫu thân xem, người biết ca ca sắp khỏe lên nhất định rất vui mừng.”

      Dịch Cẩn Ninh chờ Nô Nhi lui ra, xoa hai tay nghĩ, sau này ca ca khỏi rồi biết mẫu thân có phản ứng như nào. Nàng trông cậy vào phụ thân bày ra dáng vẻ vui mừng, như vậy khiến nàng cảm thấy rất giả dối. Chân ca ca chữa lâu vậy mà lành, nhất định phụ thân thoát khỏi liên quan.

      Sắc mặt Tiểu Như lo lắng chờ đợi, muốn lại thôi. Tiểu Đào nhìn khẽ hừ tiếng: “Tiểu đề tử ngươi, còn đứng ở đây làm gì? Thấy tiểu thư vui vẻ ngươi thích à?”

      , phải, tiểu thư… Nô tỳ, nô tỳ, ôi trời ạ!” Tiểu Như sốt ruột đâm ra lắp.

      Tiểu Đào vỗ đầu nàng: “Có chuyện gì nhanh, đừng dây dưa lằng nhằng.”

      “Ai nha!” Tiểu Như giậm chân : “Tiểu thư, tốt, lão gia về rồi.”

      “Lão gia về ngươi lo lắng cái gì?” Dịch Cẩn Ninh liếc nàng: “Ta muốn ngủ, ngươi đừng quấy rầy ta!”

      biết có phải mình chậm quá hay , Tiểu Như hít sâu hơi : “Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi! Vừa rồi Ngũ di nương bị lấp giếng, lão gai biết liền tức giận tranh cãi với lão phu nhân. Ngũ tiểu thư và tiểu thiếu gia đều khóc, tại ồn ào lắm. Đúng lúc này, đột nhiên có khách tới, là cháu trai của Công Bộ Thượng Thư đến Tướng phủ cầu hôn. Lão gia qua đó rồi, người cũng mau xem chút !”

      “Đợi chút, ngươi cầu hôn?” Dịch Cẩn Ninh nghe Tiểu Như liền hiểu, cuối cùng nghe được câu trọng điểm, nàng chỉ chỉ mình: “Ngươi cầu hôn, đối tượng là ta?”

      Tiểu Như gật đầu như băm tỏi, vọi : “Đúng vậy, Hà công tử chuyện hôn này là trước kia xác định với đứa , lúc đó người vẫn còn trong bụng Tam di nương liền được chỉ phúc vi hôn, lão gia đành phải thực lời hứa năm đó, gả người .”

      “Gả ta ?” Dịch Cẩn Ninh lại chỉ vào mình hỏi lại lần nữa: “Ngươi khẳng định?”

      phải nàng tin Tiểu Như , mà là cản thấy rất bất ngờ. Căn bản kiếp trước xuất cháu trai Công Bộ Thượng Thư, tại sao kiếp này lại xuất vị hôn phu?

      thể tưởng tượng được!” Dịch Cẩn Ninh cười cười: “Ngươi có cảm thấy nực cười ?” Nàng hỏi Tiểu Đào.

      Tiểu Đào lắc đầu, trong lòng sốt ruột thay tiểu thư, chẳng lẽ bây giờ tiểu thư trở nên bình thường rồi?

      “Vị hôn phu? Từ đâu ra vị hôn phu của ta vậy?” Dịch Cẩn Ninh lại hỏi Tiểu Như lần nữa, nàng muốn xác định chắc chắn.

      Rối loạn, toàn bộ đều rối loạn, kiếp trước xuẩ kiếp này lại xuất . Chuyện này, nên giải thích như thế nào? Nàng ngoẹo đầu nhớ lại, chẳng lẽ chuyện kiếp lặp lại nên kiếp này mới xuất người này? Nàng có phần mơ hồ, tại trong đầu chỉ có ba chữ: vị hôn phu!

      “Tiểu thư? Tiểu Đào xòe năm ngón tay quơ quơ trước mặt nàng: “Tiểu thư người nghĩ gì vậy?”

      Lúc này Dịch Cẩn Ninh mới phục hồi tinh thần, nàng cười : “ sao, ta nghĩ là sao để cự tuyệt cửa hôn nhân này!”

      Nghe Hà Phong – cháu trai Công Bộ Thượng Thư là con mọt sách nghèo hèn mục nát, suốt ngày chỉ biết “phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe”, có lẽ đối phó rất dễ.

      Dịch Cẩn Ninh híp mắt, hỏi: “Tiểu Đào,c ó phải Hà Phong này thích những nương chua ngoa xảo trá?”

      “Đúng vậy, vừa rồi Tiểu Thúy tỷ tỷ mắng em câu cũng bị ngài ấy , còn gì mà nương phải có dáng vẻ của nương, chớ làm những chuyện bất nhã như vậy, nương tốt phải cử chỉ hào phóng, thể chanh chua. đến mức Tiểu Thúy tỷ tỷ đỏ mặt chạy mất!” Tiểu Đào tiếp.

      Nếu như vậy , vậy tốt rồi! Dịch Cẩn Ninh chớp đôi mắt phượng xinh đẹp, cười quyến rũ, Tiểu Như nhìn mà ngây ngẩn.

      “Lát nữa bản tiểu thư gặp !” Dịch Cẩn Ninh ngồi trước gương đồng: “Tiểu Đào, trang điểm cho ta, ta muốn trang điểm giống dáng vẻ tỷ tỷ!”

      Chỉ chốc lát sau, Dịch Cẩn Ninh trang điểm xong, Tiểu Đào cười hì hì : “Tiểu thư, người giả trang như vậy, em sắp phân biệt được người và Đại tiểu thư ai là ai rồi!”

      “Nha đầu ngốc, phải dùng thủ đoạn.” Dịch Cẩn Ninh chỉ vào mũi nàng: “Nếu ngay cả ngươi cũng phân biệt được, những người khác còn phải đến sao?”

      Trong nhà này trừ mẫu thân, chỉ có Tiểu Đào có thể phân biệt chính xác tỷ muội các nàng. Nàng lại soi gương, sửa sang lại tóc mai rồi mới đứng dậy : “ thôi, lừa vị hôn phu kia của ta!”

      Hà Phong và Dịch Trường Hoa hàn huyên lúc lâu cũng thấy ông ý định đả động đến chuyện gả con cho . Tay phe phẩy cây chiết phiến, cau mày định gì đó nhưng cuối cùng lại mở miệng. Dù sao cũng là chuyện nhiều năm trước, nhưng thúc thúc muốn tới Tướng phủ cầu hôn, chỉ có thể bất chấp khó khăn đến đây.

      “Hà thế chất, ngươi xem sắc trời tối, bằng chấp nhận ở lại Tướng phủ đêm !” Dịch Trường Hoa âng ly trà nhấp !

      Ý ông là muốn tiễn khách, nhưng Hà Phong lại đứng dậy đáp lễ : “Nếu Dịch bá phụ thịnh tình như vậy, tiểu sinh làm phiền!”

      Người này nghe hiểu hay giả bộ hiểu? Trong lòng Dịch Trường Hoa ngừng châm chọc, con ta là mệnh Hoàng quý phi, tên thư sinh nghèo mà xạo như ngươi có thể xứng với nàng?

      “Người đâu, đưa Hà công tử đến phòng khách nghỉ ngơi.” Dịch TRường Hoa xoa mi tâm .

      Người làm đưa Hà Phong đến phòng khách, quản gia La quay đầu lại hỏi: “Lão gia, gả Nhị tiểu thư cho ngài ấy sao?”

      “Hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Chuyện hôn này cùng lắm chỉ là hình thức mà thôi, cần gì đến chuyện lão đầu kia lại có thể tưởng !” Dịch Trường Hoa hừ tiếng khinh miệt, nhìn cháu trai ông ta thân nghèo hèn mục nát, Ninh Nhi còn tức giận phát khóc?
      Last edited: 2/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, honglak3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :