1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 30: Trong lòng có tật


      Dùng xong cơm tối, Dịch Cẩn Ninh nằm nghiêng tràng kỉ đọc sách. Tiểu Đào thêu thùa bên cạnh, Nô Nhi bên cạnh vừa nhìn Tiểu Đào đưa đường kim mũi chỉ như bay vừa cắn hạt dưa : “Tiểu Đào tỷ tỷ, sao tỷ thêu thùa tốt vậy, dạy muội !”


      “Tiểu Đào thêu thùa là tuyệt nhất, ngay cả tú nương giỏi nhất thiên hạ này cũng khéo bằng nàng, ngươi muốn học phải bái sư!” Dịch Cẩn Ninh để quyển sách trong tay xuống, đứng dậy với Nô Nhi.


      Kỹ thuậ thêu thùa của Tiểu Đào đương nhiên là tốt cần bàn, nàng cũng thổi phồng, Dịch sư phụ của Cẩm Tú trang cũng thêu đẹp bằng Tiểu Đào. Nghĩ tới kiếp trước của mình, nàng muốn cho mình mấy cái bạt tai. Tiểu Đào những thêu thùa tệ, còn đối với nàng rất tốt, dáng dấp cũng mềm mại non nớt, nàng lại có thể đầu heo tư tưởng mông muội liên tục đưa người tốt như vậy vào nơi hang hùm miệng hổ.


      “Vậy tốt quá, em còn sợ Tiểu Đào tỷ tỷ muốn thu em làm đồ đệ!” Nô Nhi quệt miệng, tự rót cho mình chén nước. Nàng ho hai cái, thấy cổ họng hơi khô, bèn thầm: “Hạt dưa này ăn ngon làm em ăn đến mức đau cả họng!”


      Tiểu Đào cười khúc khích, gõ đầu nàng: “Ai bảo muội ăn nhiều, hạt dưa trong phòng tiểu thư bị mình muội ăn sạch!”


      “Tiểu Đào, ngươi theo ta, ta có thứ cho ngươi!” Dịch Cẩn Ninh tới bên giường, lấy từ dưới gối ra chiếc hà bao tinh xảo, đưa cho Tiểu Đào: “Cái này là ta thêu cho ngươi. Ngươi từng thêu cho ta cái, bây giờ ta đưa ngươi cái coi như đáp lễ.”


      Mắt Tiểu Đào ươn ướt, cầm hà bao trong tay cẩn thận nhìn sau đó cất vào trong ngực, nàng nức nở: “Tiểu thư, người tốt!” Nàng giỏi ăn , tâm tư tỉ mỉ. Hình như tiểu thư thay đổi rất nhiều, từ sau ngày cập kê ấy tiểu thư có vẻ tương đối ít , nhưng mà đối xử với nàng tốt hơn. Tiểu thư đối tốt với nàng, nàng càng nhìn trong mắt, ghi tạc vào lòng. Nàng làm tốt bổn phận của mình vì tiểu thư, thậm chí càng ra sức làm tốt chuyện nên làm hơn bình thường, để tiểu thư thất vọng.


      Nô Nhi quệt miệng: “Tiểu thư thiên vị, Tiểu Đào tỷ tỷ có quà, Nô Nhi cũng muốn.”


      “Ngươi cũng có!” Dịch Cẩn Ninh cười híp mắt đưa cho nàng cái hà bao, gần giống của Tiểu Đào, nhưng thiếu thứ gì đó.


      Tiểu Đào sờ sờ hà bao trong ngực, cười thoả mãn. Tiểu thư thêu mấy chữ hà bao của nàng, trước kia nàng thường theo tiểu thư học viết, ý tứ kia nàng tất nhiên hiểu được. Tặng tri kỷ! Tuy nàng là nô tỳ, nhưng tiểu thư lại coi nàng như tri kỷ, nàng thoả mãn.


      “A a, mừng quá, tiểu thư thêu hà bao cho em!” Nô Nhi vui vẻ nhảy nhót trong phòng, Tiểu Đào nhìn mà lắc đầu.


      Chủ tớ mấy người cười đùa, Dịch Cẩn Hồng tự đẩy xe lăn vào. Đến ngưỡng cửa, quay đầu liếc gia đinh ở phía sau, gia đinh lập tức nâng cả và xe lăn vào. Sau đó, hán tử tráng kiện vừa nâng vào canh giữ ngoài Trúc Uyển.


      “Ca ca đến rồi!”


      Dịch Cẩn Ninh thấy tới, vui mừng tới kéo tay . Thấy dáng vẻ ca ca tâm nặng nề, mày đẹp nhíu chặt lại, dường như có gì đó muốn với nàng. Nàng nhìn Tiểu Đào và Nô Nhi, hai người biết ý đều lui ra, để lại gian cho hai huynh muội vất vả mới gặp mặt.


      Nháy mắt trong phòng yên tĩnh trở lại, Dịch Cẩn Ninh nhìn gương mặt gầy gò của đại ca. Nàng hơi lo lắng, biết phiền não của ca ca là gì, dĩ nhiên cũng biết ca ca vì sao lại đến.


      Nàng rót cho Dịch Cẩn Hồng ly trà, bĩu môi : “Ca ca đến thăm muội muội lại nghiêm mặt như vậy, muội muội vui!”


      “Ninh Nhi ngoan, ca ca chỉ là vui thôi!” Dịch Cẩn Hồng cười khổ.


      Muội muội này từ hiểu chuyện, ngày xưa khi có tâm đều với nàng. Hôm nay dùng cơm tối xong, phụ thân gọi vào thư phòng, tận tình khuyên nhủ, thông suốt về chuyện mẫu thân. tmm.lqđ Vừa nghĩ tới ông vì giận dỗi mẫu thân nên giam người nhiều năm như vậy, thậm chí còn liên luỵ hận , trong lòng khổ sở muốn chết.


      Năm đó chuyện nhà của ông ngoại biết cũng cần phải biết. Nhưng lớn dần lên từng tuổi, biết càng nhiều, trong lòng càng thoải mái. ra ông ngoại từng bị Hoàng thượng nghi kỵ, phụ thân lại vì cưới được mẫu thân mà bất chấp tất cả hỗ trợ lục soát chứng cớ phạm tội nhà ông ngoại, kết quả thực tìm được thơ châm biếm trong nhà ông. Làm hại mẫu thân nhà tan cửa nát, thế nhưng mẫu thân biết chuyện. Còn cho rằng phụ thân giúp bà, cuối cùng vứt bỏ người thương trước kia gả cho phụ thân, nực cười! Khi bà biết chân tướng việc, chỉ hận thể giết phụ thân.


      than tiếng, trong lòng buồn bã. Sau khi mẫu thân biết chân tướng việc liền muốn rời khỏi phụ thân nhưng ngờ lại mang thai. nghĩ, có lẽ đó là lúc mẫu thân bất lực nhất. Người nhà bị hại, rời khỏi vị hôn phu, hẳn là tay phụ thân tính kế. Muốn chết chết được, muốn rời nhưng bất đắc dĩ mang thai đứa của kẻ thù, hẳn khi đó bà rất hận. Nhưng là, mẫu thân là người mẹ vĩ đại, bà vì mình mà tình nguyện buông tha hận thù.

      “Ca ca!” Dịch Cẩn Ninh thấy vẫn nhíu mày buông lỏng, có lẽ là trầm tư, lại như thương cảm. Tay quơ quơ trước mắt cũng thấy có phản ứng gì. Nàng lo lắng lắc lắc tay , thế này mới hồi hồn.

      Dịch Cẩn Hồng phục hồi tinh thần cười: “ sao, đừng lo lắng!”

      “Còn sao, nhìn huynh như lạc vào cõi thần tiên vậy!” Dịch Cẩn Ninh xích ghế ngồi cạnh , thong thả : “Ca ca, đừng lo lắng, chân của huynh tốt lên thôi!”

      ra nàng cho rằng mình bì chuyện chân mang tật nên lo lắng! Dịch Cẩn Hồng cười xoa đầu nàng: “ phải ca ca lo lắng chuyện này, mà là đau xót cho mẫu thân!”

      Mẫu thân mất rất nhiều vì , thấy mẫu thân vẫn luôn vui nên trong lòng rất ngột ngạt.

      “Chuyện mẫu thân huynh cũng đừng lo nghĩ nhiều, cố gắng hết sức ở cạnh người là được.” Dịch Cẩn Ninh dứt lời nhón miếng điểm tâm trong đĩa ở bàn đưa cho : “Nếm thử . Đây là tay nghề Nô Nhi, xem trình độ đến đâu!”

      Dịch Cẩn Hồng nhận nếm thử miếng, cảm thấy mùi vị tệ lắm, chỉ là bỏ đường hơi nhiều. ăn xong nhấp ngụm trà: “Hơi ngấy, quá ngọt!”

      “Vậy sao!” Sắc mặt Dịch Cẩn Ninh mất hứng, trong lòng trộm nghĩ: “ may mình làm!”

      Kỳ thực điểm tâm coi như tệ, chỉ là thích ăn đồ ngọt cho lắm thôi. Dịch Cẩn Hồng nhìn ra, đánh giá hẳn là vị muội muội này tự làm, sợ người khác khó ăn nên mới là Nô Nhi làm. vỗ vỗ đầu nàng : “ do Nô Nhi làm sao? Trình độ này của nàng có thể sánh với ngự trù của Hoàng thượng rồi.”

      sao, ca ca!” Dịch Cẩn Ninh vống định mang vứt, lại nghe câu khen ngợi như vậy, lập tức mặt mày hớn hở.

      Dịch Cẩn Hồng cưng chiều nhìn nàng: “Ca ca thích ăn đồ ngọt, nếu là thích ăn, khi còn ta đưa hết đồ ăn vặt cho muội sao?”

      “Hả…” Ca ca gì vậy? Dịch Cẩn Ninh mím môi: “Chẳng lẽ nên nhường nhịn muội chút sao?”

      “Được rồi, ca ca đùa muội thôi!” Thấy nàng tức giận, Dịch Cẩn Hồng vội nhận lỗi: “Ta sai rồi, muội là muội muội, nên để cho muội!”

      Dịch Cẩn Ninh hài lòng cười, cầm miếng điểm tâm lên ăn. , lúc đầu nàng ăn cũng thấy hơi ngấy, nhưng ăn xong hai cái cảm giác lại giống nhau. Càng ăn càng ngon miệng, ăn xong lại tiếp miếng.

      Nàng uống trà ăn xong miếng bánh thứ hai, đột nhiên : “Ca ca, Ninh nhi nghĩ đến người, ông ta có thể chữa khỏi chân cho huynh!”

      Nào biết Dịch Cẩn Hồng nghe xong khoát khoát tay : “ cần uổng phí tâm tư an ủi ta, phải trước kia những người đó đều có thể chữa trị chân ta sao? Nhưng tại muội xem…”

      , ông ta có thể chữa khỏi cho huynh!” Dịch Cẩn Ninh bình tĩnh gật đầu. “Chỉ là, ông ta là người quái gở. Nghe ông ta dễ dãi xem bệnh cho người khác, cái tới cửa mà thành công đành quay về.”

      “Muội thánh thủ Điệp Cốc?” Trong mắt Dịch Cẩn Hồng có chút phản ứng, trong đôi mắt phượng hẹp dài giống Dịch Cẩn Ninh xuất tia sáng kích động, ngay sau đó lại ảm đạm: “Hay là thôi , lúc trước phụ thân từng tìm ông ta, vô dụng!”

      thử sao biết được?” Dịch Cẩn Ninh hơi tức giận, đây là trong lòng ca ca có tật: “Đây là huynh đanh tỏ ra chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm với bản thân, chịu trách nhiệm với mẫu thân! Nếu như huynh buông xuôi, vậy xin lỗi với những người đối tốt với huynh!”

      “Ta có!” Ngữ khí Dịch Cẩn Hồng hơi yếu, buông xuôi rồi. nhiều năm trôi qua như vậy, từ lâu còn ôm bất kì hy vọng gì nữa. Nhưng vừa rồi Ninh nhi nhắc tới thánh thủ Điệp Cốc, ràng có kích động, rồi lại sợ hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.

      Dịch Cẩn Ninh chỉ tiếc rèn sắt thành thép, nếu ca ca buông xuôi nàng còn ép buộc mù quáng làm gì?

      “Huynh đừng buông xuôi có được ? Ca ca, những năm gần đây mẫu thân ở Phật đường vẫn luôn cầu nguyên cho huynh. Huynh…nhất định được để mẫu thân thất vọng!”

      Đúng vậy, còn có mẫu thân. Vì mẫu thân, thể buông xuôi, có hy vọng ít nhất cũng là loại an ủi mẫu thân. nợ mẫu thân nhiều lắm!

      “Ừm, nếu người kia thực bằng lòng chữa trị cho ta, ta sẵn lòng thử lần!” Dịch Cẩn Hồng nâng mắt, trong mắ còn chí khí lụn bại như lúc mới vào phòng nữa.

      Dịch Cẩn Ninh thấy vậy thoải mái cười, ca ca được cứu rồi, mẫu thân cũng an tâm. Ngày mai, nhất định nàng Mạc Liễm Sâm tìm hiểu tin tức về thánh thủ Điệp Cốc kia.
      Last edited: 3/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 31: Người thương xưa cũ


      Ngày hôm sau Dịch Cẩn Ninh dậy sớm. Trước tiên nàng dặn dò Nô Nhi ra ngoài thăm dò tin tức về thánh thủ Điệp Cốc, rồi sai Tiểu Đào đưa phong thư cho Mạc Liễm Sâm. Từ sau khi Tiểu Đào bái làm sư phụ, cho Tiểu Đào biết phương thức liên lạc riêng, Tiểu Đào nếu có chuyện tìm . Chỉ là Tiểu Đào chưa bao giờ dùng qua, ngược lại lần này dùng tới.


      Ăn điểm tâm xong, người trong viện mẫu thân tới. Đó là ma ma quản khác trong nhà, tên là Khả Khả, gọi là Khả ma ma. Thường ngày chanh chua với hạ nhân thành thói, ngược lại thấy mặt chủ nhân lại nhiệt tình niềm nở.


      Khả ma ma lắc lắc eo mập, cười với Dịch Cẩn Ninh: “Nhị tiểu thư chưa chuẩn bị xong sao, Đại phu nhân sắp lên đường.”


      “Ta xong rồi, ngay!” Dịch Cẩn Ninh đáp tiếng, Khả ma ma lập tức lui xuống.


      “Bà ấy buồn cười!” Nô Nhi từng gặp qua vị Khả ma ma kia, hôm vừa tới phủ gặp lần. Chỉ là lúc này thấy dáng vẻ béo mập của bà nhịn được cười.


      Dịch Cẩn Ninh liếc nàng: “Lời này của ngươi nhất định đừng để bà ấy nghe được, cẩn thận bà ấy quay đầu lại xử tội ngươi!”


      Tiểu Đào giúp tiểu thư sửa sang y phục, cũng thần thần bí bí : “Vị Khả ma ma này vừa đâu, muội mà đắc tội bà ấy, nhất định chịu nổi.” Tiểu Đào xong che miệng cười. Vị Khả ma ma này từng trừng phạt nàng, đến giờ nàng vẫn còn nhớ . Nàng sờ sờ mông mình và cánh tay, nghĩ tới thôi mà nổi gai ốc khắp người.


      “Được rồi, chúng ta lên đường , chớ để mẫu thân chờ sốt ruột!” Dịch Cẩn Ninh sửa xong y phục, thấy có vấn đề gì liền ra cửa.


      tới cổng chính, mẫu thân nôn nóng sốt ruột. Bà khiển trách: “Hôm nay dậy trễ vậy mà còn muốn chùa Phổ Ninh dâng hương. Muộn rồi, còn có thể kẹt xe, sư thái Tuệ Hải cũng muốn đợi quá lâu…”


      An Mộng Nhi thao thao bất tuyệt, sau khi các vị nương, di nương lên xe, nàng mới lên sau cùng. lqđ.tmm Đón nhận lại là trận càu nhàu, Dịch Cẩn Ninh mỉm cười nghe bà ồn ào. Trong lòng thầm khó chịu, mẫu thân à mẫu thân, người đến mức con muốn ngồi chiếc xe ngựa với người nữa rồi.


      đường đông lắm, xe ngựa nhanh chóng đến chùa Phổ Ninh. Quả nhiên hôm nay người dâng hương ít, cứ đến mồng và mười lăm khách hành hương đều đầy điện. Việc này Dịch Cẩn Ninh sớm tập mãi thành quen, tỷ muội các nàng dập đầu lạy Đại Phật sau đó tự mình thăm quan chùa chiền.


      Chùa Phổ Ninh nổi danh bởi là nơi đây có sư thái Tuệ Hải, rất nhiều người tìm đến bà chỉ điểm bến mê, hai là trong chùa có nhiều trang sức cổ quái kỳ lạ, đến nhiều danh hoa dị thảo, mà còn có cấu tạo đặc biệt. Hai điểm này thôi cũng đủ để chùa Phổ Ninh danh tiếng vang xa rồi, chủ yếu nhất là nơi này từng có vài vị cao nhân đạt đến hồ bán tiên.


      Dịch Cẩn Ninh và các tỷ muội chỉ là nhân dịp tham quan, các di nương và phu nhân chi khác cũng hết. Trong điện đường rộng lớn lập tức an tĩnh lại, An Mộng Nhi quỳ gối trước Đại Phật chuyên chú niệm kinh cầu phúc cho con cháu. Trừ điều này, bà còn phải tụng kinh niệm phật ngàn lần vì những vong linh mất của An gia.


      Hôm rời khỏi Phật đường, quả Dịch Trường Hoa làm theo những gì bà , bố trí linh đường lập bia mộ vì vong linh An gia. Nhưng nhiều người nhiều miệng, An gia từng là đối tượng bị Hoàng thượng hiềm nghi. tmm.lqđ Vì vậy, Dịch Trường Hoa đặc biệt sắp xếp linh vị ở chùa Phổ Ninh cho An gia, để mùng và mười lăm hàng tháng bà tới tụng kinh cho họ. Hận ý của bà đối với Dịch Trường Hoa giảm rất nhiều, dù sao trôi qua nhiều năm như vậy, còn muốn bà làm thế nào nữa!


      Bà thở dài, yên lặng niệm kinh. lâu sau, phía sau bà có người đứng. Đến khi bà quay đầu lại, giật mình kêu lên: “Là huynh!”


      “Là ta!” Người nọ thân áo trắng, gương mặt cương nghị như được đẽo gọt đầy dấu vết của năm tháng, rồi lại vì ông vẽ thêm vài nét hào hoa phong nhã.

      An Mộng Nhi đến trước bàn thờ Phật, cầm ống tre bàn lên, lại trở về quỳ đất lần nữa. Bà chậm rãi lắc ống tre, thanh lạo xạo của những thăm tre bằng trúc trong ống vang lên thanh thúy. Chỉ chốc lát sau, thẻ tre rơi xuống. An Mộng Nhi nhặt lên, đưa cho ông từ* ở cửa bên. (Người trông coi chùa, miếu)

      Ông từ nhìn lát, chắp tay trước ngực với bà: “Đây là thẻ xăm tốt nhất, thẻ tre , cầu nguyện của thí chủ trong vòng năm thấy kết quả. A di đà phật, mong rằng Phật phù hộ thí chủ!”

      An Mộng Nhi cũng chắp tay trước ngực trả lễ: “Cảm ơn sư thái chỉ điểm!”

      Người kia thấy An Mộng Nhi để ý đến ông, bèn lôi kéo tay bà chất vấn: “Mộng Nhi, muội nhẫn tâm! Những năm gần đây trong lòng ta đều nghĩ đến muội. Vì sao muội lại vứt bỏ ta?”

      An Mộng Nhi rút tay ra với ông: “Chỗ này phải nơi chuyện, huynh theo muội.”

      Hai người tới phòng khách vắng vẻ, nơi này bố trí đơn sơ, chỉ có chiếc giường và bộ bàn ghế gỗ đàn hương. Cửa bị mở ra, An Mộng Nhi muốn hai người chuyện riêng tư. Bà ngồi xuống chiếc ghế, với người kia: “Huynh cũng ngồi !”

      Người nọ ngồi xuống, ánh mắt tha thiết nhìn bà. Muốn vài lời xúc động nhưng lại nghẹn ngào hồi lâu, cuối cùng chỉ thốt ra câu: “Những năm gần đây muội có khỏe ?”

      “Muội rất khỏe!” An Mộng Nhi hất mặt thản nhiên : “Là muội có lỗi với huynh, vì sao huynh lại trở về? Mấy năm nay, muội vẫn nghĩ huynh yên ổn bên Liễu gia, vượt qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. ngờ, huynh lại trở lại!”

      “Ta chờ được nữa, ta vẫn chưa có thê tử, vì chờ muội!” Người nọ trở nên kích động, lôi kéo tay bà: “Mộng Nhi, vì sao muội chờ ta?”

      Trong khoảnh khắc tuyên bố rời kia, bà biết bọn họ còn cơ hội. Lưu đày hai mươi năm, bà thể theo. Bà từng với ông cần đợi bà. Nhưng bây giờ, còn khoảng hai năm, ông lại trở về trước thời hạn. Còn bà nhẫn tâm, còn ông cưới vợ vì chờ bà! Giờ phút này trong lòng An Mộng Nhi bị loạn, tựa như bị sợi dây gai ghim vào sâu.

      “Muội…” Bà biết nên như thế nào, tâm tình bà rối loạn: “Long ca ca, cầu xin huynh đừng nữa, muội muốn nghĩ!”

      Bà còn có thể như nào nữa?! Năm xưa phụ thân bị nghi ngờ có tâm làm phản, bọn họ khó bảo toàn thân mình. Nếu bà gả cho Dịch Trường Hoa, bà tránh khỏi cái chết. Nhưng là bà tuyệt nghĩ đến, sau lưng xét xử phụ thân lại là người bà vẫn cho là ân nhân cứu mạng – Dịch Trường Hoa, vì vậy bà lấy thân báo đáp tướng công. Nếu phải mang thai Hồng nhi lúc ấy bà theo phụ thân từ lâu rồi. Đều do bà biết quá muộn!

      “Long ca ca, huynh cưới người khác , Mộng Nhi xứng với huynh!” Bà che mặt khóc.

      Long ca ca là người thương, là thanh mai trúc mã của bà, cũng là hôn phu của bà. Nếu phải năm xưa bị gian thần Lận Cơ hãm hại, bọn họ phải xa cách hai nơi. Bà hận, tại sao Hoàng đế đương triều lại ngu ngốc như vậy.

      “Tại sao? Tại sao ông trời lại bất công như vậy?” Long Ngân nện quyền xuống bàn, bàn xuất vết lõm. Lúc này gương mặt tuấn tú như được gọt đẽo vì tức giận mà hơi vặn vẹo, cắn răng nghiến lợi : “, Mộng Nhi, nếu phải năm đó ta khăng khăng muốn làm quan, cũng gặp chuyện may, muội cũng cần lập gia đình! Đều là do tên Hoàng đế chết tiệt kia, là hại chúng ta!”

      “Đều qua rồi!” An Mộng Nhi thở dài, ngữ điệu nhõm ít: “ tại muội có Hồng nhi, còn có Ninh nhi, cầu gì xa vời hơn nữa!”

      Long Ngân cười khổ: “Đúng vậy, muội cầu xa vời gì nữa. Nhưng ta sao, ta đợi muội nhiều năm như vậy, đón nhận lại là tin tức muội gả người sinh con. Muội bảo làm sao mà ta chịu nổi, làm sao mà chịu nổi đây!”

      Đúng lúc này, cách đó xa có tiếng cười truyền đến. Chỉ nghe người : “Ơ, đó là phòng khách đúng ? Oa, chùa Phổ Ninh đúng là chùa Phổ Ninh, ngay cả phòng khách cũng khác biệt như vậy. , chúng ta qua đó xem chút!”

      Lại có người khác : “Ta này muội muội, muội là lần đầu tới chùa Phổ Ninh ! Phòng khách này có gì hay mà xem, ta này, bằng đến đại điện xin xăm , nghe cầu nguyện ở đấy rất linh nghiệm. Chúng ta thử ?”



      Tiếng cười dần dần xa.

      An Mộng Nhi phục hồi lại tinh thần, với Long Ngân: “Long ca ca, muội phải về rồi. Bọn thấy muội sốt ruột!”

      Long Ngân đưa cho bà viên đạn tín hiệu: “Có chuyện phát tín hiệu tìm ta!” Sau khi lưu luyến nhìn bà, ông bước quay đầu lại.

      An Mộng Nhi lẩm bẩm với bóng lưng xa của ông: “Chẳng lẽ lời sư thái Tuệ Hải ?”
      Last edited: 3/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, honglak2 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 32: Chất vấn tỷ tỷ


      Về đến phủ, xuống xe ngựa. An Mộng Nhi vẫn nghĩ chuyện Long Ngân, Dịch Cẩn Ninh chuyện với bà bà cũng chưa hồi hồn trở lại, lúc xuống xe còn suýt bị hụt chân ngã khỏi xe ngựa.


      “Mẫu thân, người sao vậy?” Dịch Cẩn Ninh đỡ bà, lo lắng hỏi.


      Lúc này An Mộng Nhi mới hồi hồn: “Đến nơi rồi?”


      Lúc trước sư thái Tuệ Hải với bà, trong mệnh của bà có hai nam nhân thực lòng đối đãi. Mặc dầu thủ đoạn của Dịch Trường Hoa chính đáng, nhưng dù sao cũng bà, coi như là trúng trong hai nam nhân trong lời sư thái Tuệ Hải. Về người thứ hai, An Mộng Nhi từng nghĩ tới vô số khả năng có thể, nhưng nghĩ tới lại là Long Ngân.


      Long Ngân bị lưu đày đến phương Bắc nhiều năm, lúc mới bắt đầu bà vẫn quen, sau đó vì Dịch Trường Hoa tham dự vào mà dần dần biến mất trong cuộc sống của bà. Bà cho rằng, chỉ cần Long Ngân quay trở lại, bọn họ xuất chỗ cùng lúc. Nhưng bà sai lầm rồi, Long Ngân rồi, nhưng bóng dáng sớm in vào trong lòng bà. Dẫu bà lập gia đình nhiều năm, giọng và dáng dấp ông vẫn luôn tiềm trong lòng bà, mãi đến ngày hôm nay chùa Phổ Ninh mới lộ ra. Trong lòng bà thấp thỏm yên, giống như đứa làm chuyện sai trái, cảm giác có lỗi với Dịch Trường Hoa, lại hưng phấn cách nào trấn định, giống như thiếu nữ lần đầu , chờ đợi Long Ngân đến lần nữa.


      “Vâng, đến nơi rồi.” Dịch Cẩn Ninh đỡ bà vào cửa, tới cổng chính thấy bà vẫn còn thất thần, nàng giận trách: “Mẫu thân, cẩn thận bậc cửa!”


      Thế này mới kéo An Mộng Nhi từ trong suy nghĩ tở lại thực tế, bà lắc đầu muốn xoá bỏ ý nghĩ mình vẫn Long Ngân, tự với mình rằng ông từng là giấc mộng, bọn họ quay trở lại được nữa.


      Dịch Cẩn Ninh đỡ An Mộng Nhi vào trong phủ, thấy tinh thần bà tốt, trực tiếp đỡ bà lên giường để bà nằm xuống nghỉ ngơi, dặn dò Khả ma ma chăm sóc bà tốt.


      Vừa về đến Trúc Uyển, Tiểu Như tới báo: “Tiểu thư, Đại tiểu thư về rồi. Nàng mang về rất nhiều trái cây thịnh hành, bây giờ ở chỗ lão phu nhân!”


      biết!” Sắc mặt Dịch Cẩn Ninh đạm mạc đáp lại câu, rồi để Tiểu Như lui xuống.


      Tiểu Đào rót cho nàng ly trà: “Tiểu thư, Đại tiểu thư về rồi, chúng ta có thăm nàng ta hay ?” Nàng hiểu nhất là nhìn mặt chuyện, tiểu thư biến sắc, như vậy chứng tỏ nàng lại có việc cần làm rồi.


      “Đợi lát nữa chờ ta rửa mặt chải đầu, trước thỉnh an bà nội, rồi đến Cúc Uyển của tỷ tỷ.” Dịch Cẩn Ninh nhấp trà, chợt : “Tiểu Đào, có tin tức của Mạc Liễm Sâm chưa?”


      Tiểu Đào đỡ nàng ngồi xuống ghế, xoa bóp bả vai cho nàng: “Tiểu thư, sư phụ rất bận, sao nhanh thế được? rồi, nhanh nhất cũng mất ngày. Em nghĩ, tối mai tra được tin tức về người kia. Tiểu thư cứ yên tâm chờ là được, chân của Đại thiếu gia nhất định tốt lên.”


      “Hi vọng là vậy!” Dịch Cẩn Ninh vỗ tay nàng: “Ngươi cũng đừng xoa bóp nữa, mệt mỏi nghỉ , lát nữa có việc gọi ngươi.”


      Tiểu Đào đáp lời rồi lui xuống, Nô Nhi chưa trở lại, Dịch Cẩn Ninh đợi trong chốc lát rồi lên giường nằm chuẩn bị nghỉ ngơi lúc. Đúng lúc này, Nô Nhi vào. Nàng cười với Dịch Cẩn Ninh: “Tiểu thư, có tin tức rồi!”


      “Như thế nào?” Dịch Cẩn Ninh quên cả mệt mỏi, hai mắt phát sáng: “Có tìm được ?”


      Nô Nhi thần thần bí bí : “Tiểu thư, người đoán xem người đó ở đâu?”


      ở đâu? phải là hẻm Liễu Thụ sao? Chẳng lẽ phải? Dịch Cẩn Ninh liếc nàng: “Ngươi lại thừa nước đục thả câu!”


      “Hì hì, tiểu thư người biết đâu, ngờ thánh thủ Điệp Cốc này lại ở ngay sát vách Tướng phủ!”


      câu kích động hàng ngàn lớp sóng, Dịch Cẩn Ninh mở to hai mắt: “Ngươi ông ta… Ông ta ở ngay sát vách chúng ta? phải ông ta ở hẻm Liễu Thụ sao?”


      “Hẻm Liễu Thụ là chỗ ở trước kia.” Nô Nhi cong môi : “Ông ấy thường xuyên chuyển nhà, nơi ở bất định, chính là vì né tránh những người tới cửa cầu y. Aizz, hiểu nổi ông ấy. Có thứ tốt nên chia sẻ cùng mọi người, trốn trốn tránh tránh là sao chứ!”


      Xem ra Mạc Liễm Sâm cũng biết ông ta ở nơi đó, Dịch Cẩn Ninh phỏng đoán tối hay tới đây. Trong lòng nàng mơ hồ mong đợi, nàng vội vỗ đầu, trộm nghĩ: “Gặp quỷ!”


      , chúng ta thỉnh an bà nội.” Dịch Cẩn Ninh tự soi gương trang điểm, rồi với Nô Nhi ăn đậu phộng ở bên.


      Tiểu Đào vén rèm bước vào cười : “Tiểu thư, người muốn bỏ lại em à!”


      có, định bảo Nô Nhi gọi ngươi!” Dịch Cẩn Ninh xoa đầu nàng.

      Chủ tớ cùng thỉnh an lão phu nhân, Dịch Cẩn Ninh ăn đống trái cây tươi mới, cảm thấy cả người bớt nóng ít. Giữa ngày hè như này, khó có được trái cây tươi ngon để ăn.

      Dịch lão phu nhân cười : “Tỷ tỷ An nhi của con lần này đến điền trang cực khổ hái trái cây rồi! Thân thể bà nội cứ đến ngày hè là cần ít hoa quả tươi ngon mới có thể giải nhiệt!”

      “Bà nội gì vậy, tiểu bối chúng con làm ít chuyện vì bà nội là hiển nhiên!” Dịch Cẩn Ninh đứng dậy, đưa cho Dịch lão phu nhân quả trái cây bóc vỏ. Thịt quả tươi ngon đưa vào trong miệng, Dịch lão phu nhân ăn kêu ngọt tiếng.

      “Đứa này, hiểu chuyện!” Đứa đáng thương từ có mẹ ruột nhưng lại thất lễ. Dịch lão phu nhân thầm nghĩ Tứ di nương nuôi dạy tốt, trong lòng suy nghĩ Dung nhi tới thỉnh an, bà đưa ít trái cây cho nàng mang .

      Lúc này trái cây hiếm có, trong điền trang thu hoạch cũng tốt. Năm nay lại là năm hạn hán bất lợi, nạn châu chấu suýt nữa hủy cả điền trang. Trái cây cũng chỉ đậu được vài quả, trừ chỗ của lão phu nhân và Dịch Trường Hoa, tất cả các nhà khác đều chia phần. Từ hôm đó sau khi Dịch Cẩn Dung trở lại liền bị phạt quỳ ở từ đường, hôm nay mới được thả ra. Tứ di nương cũng bị giam, Dịch lão phu nhân có thể chia cho, đủ thấy bà khoan dung mức nào.

      “Bà nội, Ninh nhi mới trở lại từ chùa Phổ Ninh, hơi mệt chút, Ninh nhi muốn nghỉ ngơi rồi.” Dịch Cẩn Ninh đứng dậy, khom người với Dịch lão phu nhân.

      , chú ý nghỉ ngơi, trời nóng bức như này quả thực dễ mệt mỏi.”

      Từ trong viện Dịch lão phu nhân ra, Dịch Cẩn Ninh lập tức mang theo Tiểu Đào và Nô Nhi chạy thẳng tới Cúc Uyển.

      Lúc này Dịch Cẩn An nằm giường giả vờ ngủ say, Tiểu Hà thấy Dịch Cẩn Ninh tới vội : “Nhị tiểu thư, ngài tới tìm tiểu thư nhà nô tỳ sao?”

      “Đúng vậy, ta có việc muốn thỉnh giáo tỷ tỷ, ngươi ra ngoài trước !” Dịch Cẩn Ninh khép mắt phượng, trong đôi mắt hẹp dài ánh lên tia sáng lạnh.

      Vị tỷ tỷ này tuyệt đơn giản như vẻ bề ngoài, có thể nàng ta che giấu bí mật lớn. Bằng , sao nàng ta có thể để ý đến danh dự của mình, tự tiện tung tin đồn? Còn có nữ nhân áo đen kia, nàng ta có quan hệ gì với Dịch Cẩn An!

      “Muội muội đến đây, ngồi !” Dịch Cẩn An đứng dậy sửa sang lại y phục, Tiểu Hà bưng lên hai chén ô mai ướp lạnh. Dịch Cẩn An : “Muội muội uống tạm , tỷ tỷ có gì tốt, thứ này giải nhiệt, hi vọng muội muội đừng ghét bỏ!”

      Dịch Cẩn Ninh bưng lên nhấp ngụm ô mai rồi để xuống, nàng sâu xa mở miệng: “Rốt cuộc tỷ tỷ là ai?”

      “Hả?” Dịch Cẩn An định uống liền bị câu hỏi này ngăn lại. “Muội muội mê sảng rồi!”

      “Có phải mê sảng hay trong lòng tỷ tỷ hiểu .”

      Nếu tỷ tỷ là thân tỷ của nàng , vì sao phải hại nàng? Nàng cam lòng, nhất định phải hỏi ràng. Nàng chưa từng quên mọi chuyện trong kiếp trước, nàng hận vị tỷ tỷ này, mỗi lần nhìn thấy nàng ta đều có xúc động muốn giết người. Nhưng nàng thể, nhất định nàng phải biết chuyện. Vì sao vị tỷ tỷ này phải hại nàng?

      Kiếp trước hỏi vấn đề này, kiếp này lại quẩn quanh trong mộng của nàng, xua được. Nàng rất kỳ quái, trước mười tuổi vị tỷ tỷ này luôn lặng lẽ thương bảo vệ nàng, sau mười tuổi lại trở nên thần thần bí bí, và lại luôn thích các vị tỷ muội khác ức hiếp nàng. tại nàng hơi hiểu ra, vị tỷ tỷ trước mắt này rất có thể phải thân tỷ của nàng, mà là… Giống như cảnh tượng xuất trong giấc mơ của nàng – bị thay thế.

      Nhưng mà, nếu thực bị thay thế sao dung mạo hai người lại giống nhau đến vậy? Nếu bị thay thế , tỷ tỷ thực của nàng bị đưa đến nơi nào?

      “Muội muội, đừng nghe người khác huyên thuyên. Tỷ tỷ biết muội còn tức giận chuyện lời đồn kia, ta cũng rất tò mò rốt cuộc là ai bội nhọ tỷ muội chúng ta!” Dịch Cẩn An cau mày, ra vẻ đăm chiêu.

      Dịch Cẩn Ninh dễ bị lừa như vậy sao? Nàng cười cười, khẽ nâng mày: “Trong lòng tỷ tỷ hiểu, rốt cuộc người bịa đặt là ai, cần muội muội nhiều lời tỷ tỷ cũng biết. Nếu ngày nào đó muội muội tìm được chứng cớ, nhất định khiến người hại ta sống bằng chết.”

      Hôm nay nàng muốn quá nhiều, chỉ cần cảnh cáo nàng ta là được. Coi như ngày sau nếu tra ra vị tỷ tỷ này là , nàng bỏ qua cho nàng ta. Dịch Cẩn Ninh híp mắt, nhìn vị tỷ tỷ này lúc lâu, mới uống vài hớp hết chén ô mai, đứng dậy cáo từ.

      Dịch Cẩn An nhìn bóng lưng nàng rời , cũng hơi híp mắt, vẻ mặt kia và vẻ mặt vừa rồi của Dịch Cẩn Ninh giống nhau như đúc.

      Có phải hay , ngươi vĩnh viễn cũng tra được! Trừ phi… Người đó trở lại.
      Last edited: 3/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, honglak3 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 33: Thánh thủ Điệp Cốc


      Dịch Cẩn Ninh trở lại Trúc Uyển, sau bữa cơm trưa nàng ngồi đong đưa chiếc xích đu dưới tàng cây trong viện mình. Tiểu Đào và Nô Nhi mỗi người bên thay nhau đẩy nàng, xích đu đu lên cao cao, Dịch Cẩn Ninh chơi đùa cười ha ha ra tiếng. Tiếng cười trong trẻo êm tai như tiếng Hoàng Oanh hót líu lo, dung nhan đơn thuần nhờ nụ cười càng thêm kiều diễm rực rỡ. Lúc này nàng bỏ lại toàn bộ tạp niệm, xinh đẹp đến mức khiến tinh thần người khác nhộn nhạo, Mạc Liễm Sâm ngồi đầu tường nhìn đến thất thần.


      Bỗng nhiên, Dịch Cẩn Ninh ngừng cười. Nàng ngoảnh đầu nhìn chăm chú người đầu tường hỏi: “Ngươi là ai?”


      Kỳ thực nàng từng thấy người kia, đúng là nam tử đứng bên Mạc Liễm Sâm hôm thưởng hà yến.


      A Trúc nghe thấy Dịch Cẩn Ninh gọi , lập tức phi thân nhàng nhảy cái xuống, bước lên bước, quỳ gối xuống: “A Trúc gặp qua chủ tử.”


      Dịch Cẩn Ninh quay đầu, quả nhiên thấy Mạc Liễm Sâm đầu tường. Nàng híp mắt hỏi: “Ngươi đến được bao lâu rồi?”


      lâu, nàng vừa chơi đu dây ở đây ta đến!” Mạc Liễm Sâm sờ mũi, nhún người nhảy xuống dưới.


      Dịch Cẩn Ninh quay đầu lại nhìn A Trúc quỳ đất, : “Có phải ngươi gọi sai người ?”


      , tại ngài là chủ tử của A Trúc!” A Trúc ngẩng đầu lên, ngón tay chỉ vào Mạc Liễm Sâm: “Ngài ấy vậy.”


      “A Trúc, sau này ngươi hãy ở bên Dịch Nhị tiểu thư, bảo vệ nàng chu toàn. Nếu có cầu gì bẩm báo ta, biết chưa?”


      Dịch Cẩn Ninh nhìn A Trúc tuấn lãng cao lớn, hài lòng gật gật đầu. Nàng tin tưởng Mạc Liễm Sâm, nên cũng tin tưởng người đưa tới. Về sau có người bảo vệ cũng tốt, nàng cười qua nâng dậy: “Ngươi đứng lên , sau này ở trước mặt ta cần quỳ.”


      “Cảm ơn chủ tử, sau này chủ tử chỉ cần gọi A Trúc tiếng, A Trúc lập tức xuất !” A Trúc ôm quyền, thân mình loé lên cái liền biến mất.


      Mạc Liễm Sâm cười hì hì : “Tên này vốn là cận vệ của ta, ta thấy cạnh nàng có ai biết võ công bảo vệ nên A Trúc đến đây. Sau này nếu có chuyện gì cũng có thể tìm A Trúc truyền tin, tín hiệu liên lạc này dùng tốt lắm, dễ bị phát .”


      Dịch Cẩn Ninh ngước mắt, đôi mắt phượng hơi sáng lên, cười tiếng, khoé miệng cong lên thành đường xinh đẹp, Mạc Liễm Sâm nhìn mà ngẩn ngơ sững sờ.


      “Cám ơn ngươi!”


      “Hả, nàng muốn cám ơn ta như thế nào? Có tạ lễ ?” Ánh mắt Mạc Liễm Sâm chợt loé, đôi mắt hoa đào nhìn nàng chằm chằm.


      Quả câu cám ơn thể biểu đạt được gì, nhưng nàng chỉ có thể câu cám ơn này. Đương nhiên nàng biết muốn “tạ lễ” gì, dù trong lòng nàng có khát vọng nho nhưng chuyện này tuyệt thể. Phụ thân làm quan triều, nhất định có khả năng gả mình cho người trong giang hồ.


      Nàng ngập ngừng, : “Ngươi giúp ta nhiều như vậy, ta sai Nô Nhi chuẩn bị tạ lễ rồi, chỉ chờ ngươi tới lấy!”


      Đôi mắt Mạc Liễm Sâm phát ra ánh sáng lạnh, dịch người lên trước ghé vào cần cổ Dịch Cẩn Ninh nhắm mắt khẽ ngửi hương thơm người nàng: “Nàng biết ta muốn tạ lễ như thế nào!”


      , Mạc Liễm Sâm! Chuyện này để sau hãy có được ?”


      Nàng phải người vô tình, chỉ là những chuyện tình tình ái ái này nàng trải nghiệm trong kiếp trước rồi. Ban đầu phải Chương Dẫn Gác cũng lời ngon tiếng ngọt với nàng, phải cũng từng thề non hẹn biển với nàng đó sao? Kiếp này, nàng dám đánh cược. Nàng sợ mình thua lần nữa, mà lần này có cơ hội sống lại. Nàng quyết uổng phí cơ hội ông trời ban cho nàng!


      Mạc Liễm Sâm nhíu mày, mím môi . Hồi lâu sau mới vỗ đầu: “Aizz, nàng xem trí nhớ ta này, xém quên mất chuyện quan trọng rồi!”


      Đúng rồi, Mạc Liễm Sâm đến vì chuyện chân ca ca mình, sao nàng lại quên mất? Đúng là đáng chết, nàng hung hăng tự mắng bản thân trong lòng.


      “Như thế nào? Thánh thủ Điệp Cốc có chữa chân cho ca ca ?” Dịch Cẩn Ninh gấp gáp bắt lấy cánh tay , lúc này quên hết cố kỵ nam nữ.


      Chân của ca ca vẫn luôn là tâm bệnh của mẫu thân, nếu chân của ca ca vĩnh viễn tốt lên, nhất định mẫu thân khổ sở day dứt mãi.


      Mạc Liễm Sâm nhìn cánh tay mềm mại túm lấy tay mình, cười rực rỡ.


      nâng tay lên , muốn vuốt ve bàn tay xanh miết như ngọc này để an ủi nỗi khổ tương tư mấy ngày nay. Nhưng lý trí chiến thắng ham muốn trong nội tâm, tự mắng mình tiếng, ngược lại vỗ lên mu bàn tay nàng: “Yên tâm, sư… À, thánh thủ Điệp Cốc đồng ý chữa trị cho ca ca nàng. Nhưng mà…”

      “Nhưng sao?” Dịch Cẩn Ninh túm tay chưa buông, vừa nghe liền túm chặt y phục của .

      Mạc Liễm Sâm cau mày: “Chân ca ca nàng lâu năm rồi. Những nơi bị gãy rời liền lại, nếu muốn trị tận gốc phải đánh gãy chân lần nữa, sau đó dùng độc môn bí truyền của thánh thủ Điệp Cốc nối xương cho .”

      Hôm qua trước khi tìm thánh thủ Điệp Cốc, lặng lẽ đến dò xét bệnh tình ca ca nàng, phát xương chân kia có phần kỳ quặc, hình như là bị cố tình nối thành như vậy. nhíu chặt mày, chẳng lẽ có người muốn chân ca ca nàng tốt lên?

      “Chỉ như vậy?” Dịch Cẩn Ninh dám tin, nhìn vẻ mặt Mạc Liễm Sâm tuyệt đơn giản như , nhất định chân của ca ca còn có tình gì khác.

      “Ca ca nàng, …” Mạc Liễm Sâm muốn lại thôi, nhìn ánh mắt lo lắng của Dịch Cẩn Ninh, vẫn là ra suy nghĩ trong lòng: “Tối qua thừa dịp ca ca nàng ngủ ta lẻn vào phòng , phát sau khi chân bị gãy được nối tốt!”

      “Có ý gì? Ý ngươi là chân của ca ca tốt lên được là bởi có người thầm giở trò?”

      Trong lòng Dịch Cẩn Ninh lộp bộp, khó trách ca ca trị nhiều năm như vậy mà thấy chuyển biến tốt. Nhưng phải đại sư chùa pn kia là người phụ thân tìm đến sao, chẳng lẽ thực là phụ thân hại ca ca?

      “Đúng, hơn nữa chân còn bị dùng thuốc quá mạnh, kinh mạch gần như bị hủy hết!” Mạc Liễm Sâm thở dài: “Vì vậy, muốn chữa khỏi chân ca ca nàng chỉ đánh gãy chân , còn phải chặt đứt toàn bộ kinh mạch chân , ngâm mình trong hồ tắm do thánh thủ Điệp Cốc đặc biệt chuẩn bị cho chín chín tám mốt ngày!”

      Dịch Cẩn Ninh lui về sau bước, ngã ngồi ghế. Mối nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn, ai muốn hại ca ca? Nàng cho rằng bản thân mình mới là bi thảm nhất, nhưng kỳ thực ca ca mới là bi ai nhất. Còn có mẫu thân, bà ngày ngóng đêm trông, chỉ hi vọng chân ca ca có thể tốt lên. Nếu thánh thủ Điệp Cốc chịu chữa trị cho ca ca, như vậy chẳng phải ca ca phải ngồi xe lăn cả đời sao?

      Lòng nàng chợt trở nên lạnh lẽo, như bị hắt chậu nước đá vào, sau lưng như có cơn gió lạnh thổi qua. Nàng nhìn bằng ánh mắt mong đợi: “Nhất định phải chữa tốt cho ca ca, nhất định phải chữa tốt cho ca ca!”

      “Yên tâm, ta giúp nàng!” Mạc Liễm Sâm nhìn nàng như vậy trong lòng là cảm giác gì. Nàng như này giống con nhím tự bảo vệ mình cẩn thận, nhưng ra nội tâm mỏng manh yếu ớt. thầm thề nhất định bảo vệ nàng, làm nàng hạnh phúc.

      Mạc Liễm Sâm vừa rời khỏi Tướng phủ lập tức tới hậu viện căn nhà sát vách, đến cạnh bức tường trực tiếp tung mình nhảy vào bên trong.

      Trong viện cực kỳ đơn sơ, ông lão đầu tóc trắng xóa dùng cả tay trái lẫn tay phải chơi cờ, nhìn dáng vẻ cực kỳ thoát tục, tiên phong đạo cốt. Thấy Mạc Liễm Sâm đến, ông nhảy dựng lên, dáng vẻ bí hiểm lập tức biến mất thấy tăm hơi.

      Ông nhanh chóng dời bước, kéo Mạc Liễm Sâm đứng ở ngưỡng cửa đến trước bàn cờ, cước bộ nhanh đến kinh ngạc. Nếu có cao thủ ở đây nhất định nhận ra đó là tuyệt học thất truyền từ lâu trong giang hồ - Đạp tuyết vô ngân.

      “Đồ nhi, ngươi đến rồi. Nhanh nhanh nhanh, ván cờ này của vi sư sắp bị phá hỏng đến nơi rồi. Nào nào nào, giúp vi sư nghĩ xem làm như thế nào để đột phá vòng vây?”

      Mạc Liễm Sâm nhướn mày, sư phụ lại hát tuồng? nhìn bàn cờ, chỉ liếc mắt cái nhìn ra phương pháp phá vòng vây, còn phương pháp cho sư phụ. Lão nhân gia nghe xong lập tức vui mừng kêu lên: “Tốt tốt tốt, hổ là đệ tử quan môn của ta. Aizz, đáng tiếc. Nếu ngươi chịu nghiêm túc học tập y thuật của y sư, lão đầu ta càng vui vẻ hơn!”

      “Sư phụ, tại con cũng hối hận nghe lời người học y thuật tốt!” Mạc Liễm Sâm cúi đầu than thở.

      Lão đầu cười ha ha: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, vi sư truyền thụ sở học cả đời cho ngươi! Ha ha, ngờ lời của nha đầu Tướng phủ kia còn có tác dụng hơn cả sư phụ ta đây, chỉ ánh mắt của nàng cũng khiến ngươi say đắm đến thần hồn điên đảo ?”

      “Sư phụ, dè dặt!” Mạc Liễm Sâm cười hì hì : “Khụ khụ, xin thánh thủ Điệp Cốc ngài giữ gìn phong độ. Ừm, phong độ, phong độ!”

      Thánh thủ Điệp Cốc? Trong lòng Mạc Liễm Sâm cảm thấy buồn cười, ai mà tin được lão đầu râu bạc ngày ngày thích đánh cờ với mình, có việc gì điên khùng tóc rối lại là thánh thủ Điệp Cốc tiếng tăm lừng lẫy cơ chứ!
      Last edited: 3/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, honglak3 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 34: Gây sóng gió


      Từ sau khi Tứ di nương bị giam, Ngũ di nương ở Tướng phủ có thể là phong sinh thuỷ khởi*, lâu sau bắt đầu làm mưa làm gió. Ngày hôm đó, phu nhân của Hữu Tán Kỵ Thường Thị Thạch Sở Thức tìm đến cửa Ngũ di nương. Hai người hàn huyên lúc liền hàn huyên đến chuyện hôn nhân của con .


      *Gió khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc; gió nổi nước lên; thuận buồm xuôi gió.


      Con trai Thạch Quân của Sở Thị những vóc người lùn, quan trọng nhất tên lưng gù. Hai tháng nữa tròn hai mươi sáu tuổi, đến nay vẫn chưa có mối hôn nhân nào. Trong lòng Sở thị sốt ruột chờ đợi, ngược lại Quân Nhi có vài nha hoàn thông phòng, nhưng có chính thất danh môn quả là mất hết mặt mũi. Bà sợ hãi người ngoài đường đường tam phẩm Hữu Tán Kỵ Thường Thị lại tìm đứa nha hoàn làm con dâu, miệng lưỡi người đời rất sáng sợ.


      Ngũ di nương nghe mà vẻ mặt phấn khởi, trong mắt lên tia gian xảo, kéo tay Thạch Sở thị : “ ra lệnh lang vẫn chưa có hôn phối, chẳng hay bà có nhìn trúng Nhị nương nhà ta ?”


      Đều trách mình bụng dạ tốt, sinh liên tiếp hai đứa con , chẳng dễ gì mới chờ được đến đứa thứ ba là con trai, nhưng diện mạo lại có khiếm khuyết. Sở thị than tiếng: “Aizz, Quân Nhi hai mươi lăm rồi, mà chưa kết hôn. nương gia nếu phải chê vóc dáng lùn chê dáng dấp đẹp mắt. Nhị nương nhà bà diện mạo xinh đẹp như vậy, nàng có đồng ý hay ?”


      Đương nhiên là rồi, đáy lòng Ngũ di nương cười tiếng, mở miệng: “Làm gì có hôn của con cái nào phải do cha mẹ làm chủ? Chờ ta hỏi lão gia, nhất định ngài đồng ý.”


      tại Ngũ di nương ràng tính toán của Dịch Trường Hoa lắm, bà chỉ biết Hữu Tán Kỵ Thường Thị là chức quan , sau này lão gia chỉ cần câu nhất định được chút lợi ích. Hơn nữa, người kia cũng là người quen lâu năm của lão gia. Là người đàng hoàng trung hậu, cũng coi như là bằng hữu khó tìm. Con trai ông trừ tướng mạo đẹp ra, những cái khác đều tệ, cấp quan cũng cao hơn cha , hình như là Thượng Tướng quân gì đó, bắt đầu từ nhị phẩm.


      Sở thị vui mừng đáp lời, đồng ý trở về chuẩn bị chọn lựa đồ sính lễ, chờ tin tức tốt của Ngũ di nương.


      Tối hôm đó, Dịch Trường Hoa trở về hơi muộn. Ông đến viện Ngũ di nương như thường ngày, sau khi rửa mặt mũi liền nằm xuống, hôm nay ông mệt muốn chết. Vừa đặt đầu lên gối là ngủ ngay lập tức, nhìn ông mệt mỏi như vậy Ngũ di nương tiện gọi ông dậy. Ngũ di nương định ngày mai với lão gia, ai ngờ ngày hôm sau Dịch Trường Hoa lại rời sớm.


      Ngũ di nương suýt nữa giận đến mức quăng cái chén, ma ma thiếp thân hấp tấp giúp bà thuận khí. Hồi lâu sau, bà mới bình tĩnh, giận dữ : “Ngươi xem, sao Dịch Cẩn Ninh lại tốt số vậy chứ, ta muốn tìm tướng công diện mạo khiếm khuyết cho nàng mà cũng xong? , nhất định ta phải làm được việc này, chừng lão gia còn rất vui vẻ ấy chứ!”

      Nhấp ngụm trà, Ngũ di nương thở hổn hển bước ra cửa. Bà ta muốn đến Thạch phủ tìm Sở thị thương lượng, xem nên hoàn thành chuyện này như nào, còn phải tránh được ánh mắt của Đại phu nhân. Ai dè chân còn chưa bước ra ngoài, Sở thị tự mình đưa tq mang thiếp canh* đến đây.

      *Thiếp canh: Ghi ngày, giờ, tháng, năm sinh. (Theo Baike)

      “Đây là thiếp canh của Quân nhi, bà xem có phải mang thiếp canh của Nhị nương…” Sở thị ấp a ấp úng, hôm nay bà đến là muốn xác định việc hôn .

      Ngũ di nương cau mày, vẻ mặt làm khó: “Chuyện này…Ta còn chưa chuyện này với lão gia, tối qua ngài mệt mỏi quá. Sáng sớm hôm nay trời còn chưa sáng ra cửa rồi, ta…”

      “Sao mà khó xử, bà là di nương được chiều nhất Tướng phủ, còn sợ Dịch Tướng ăn bà sao? Hơn nữa, chuyện này thể kéo dài!” Sở thị ý tứ sâu xa kéo dài cuối, dùng ánh mắt trong lòng ngươi biết liếc Ngũ di nương.

      Ngũ di nương suy nghĩ lúc, : “Được rồi, trước ta nhận thiếp canh. Về phần thiếp canh của Nhị nương…”

      được, các người thể làm vậy với tiểu thư!” Nô Nhi nổi giận đùng đùng xông tới, đoạt thiếp canh trong tay Ngũ di nương, ném trả lại cho Sở thị: “Tiểu thư gả cho con trai bà!”

      Tâm tính Nô Nhi vốn trẻ con, cả ngày chỉ nghĩ tới ăn. Ăn xong điểm tâm của Trúc Uyển, lập tức nghĩ đến điểm tâm trưng bày trong đại sảnh ai ăn thường bị mang đổi, liền chân nghe sai bảo chạy tới đại sảnh. Nàng thầm với bản thân đây phải ăn vụng, chỉ là mình muốn uổng phí thôi. Nhưng vừa đến đại sảnh nghe được cuộc chuyện của Ngũ di nương và Sở thị, muốn thiếp canh của Nhị nương.

      “Chuyện cười, di nương như bà có thể tùy ý sắp xếp hôn của tiểu thư chúng ta sao? tại nàng là con của Đại phu nhân, đích nữ của Tướng phủ, sao có thể gả cho con trai của vị quan tam phẩm nhoi?” Nô Nhi hiểu chuyện lõi đời như nhiều người, nàng chỉ biết cấp quan của Thạch Hữu Tán Kỵ Thường Thị gì đó thấp hơn lão gia. Với lại, nàng còn nghe Thạch công tử kia là người diện mạo có khiếm khuyết, sao tiểu thư có thể gả cho người như vậy chứ!

      “Láo xược, đứa nha hoàn nhoi như ngươi lại dám tranh cãi với ta, còn dám ngang nhiên châm chọc phu nhân Hữu Tán Kỵ Thường Thị?” Ngũ di nương vỗ bàn cái lớn tiếng hét: “Ngô ma ma, vả miệng cho ta!”

      Ma ma đứng sau Ngũ di nương nghe lệnh lập tức tiến lên, túm chặt tóc Nô Nhi, vừa ‘bốp’ tiếng bạt tai. Nô Nhi chưa kịp phản ứng bị cái bạt tai, lửa giận từ từ dâng lên, cũng túm lấy tóc Ngô ma ma.

      “Bốp!” thanh còn vang dội hơn thanh vừa rồi. Nô Nhi thỏa mãn nhìn năm vết ngón tay mặt Ngô ma ma, phe phẩy tay : “Mặt dày , ta đánh đau cả tay!”

      Khuôn mặt Ngũ di nương tức giận đến vặn vẹo, bà ta giận dữ đứng lên, thuận tay cầm chén trà bàn lên ném vào người Nô Nhi: “Phản, phản rồi!”

      ‘Bốp’ tiếng, ly trà đập vào đầu Nô Nhi, máu tươi chảy xuôi theo khuôn mặt, giọt xuống y phục, rơi xuống đất. Màu đỏ của máu kích thích Sở thị, bà ta hét lên tiếng, cả người nhếch nhác chạy ra khỏi Tướng phủ, nhưng vẫn quên dặn dò Ngũ di nương đừng quên chuyện này.

      Ngũ di nương và các ma ma, nha hoàn bị dọa đến hoang mang lo sợ, đâu còn để ý đến những người khác.

      Nô Nhi cười lạnh tiếng, kiên cường nâng tay lên dùng ống tay áo lau vết máu trán, từng bước về phía Ngũ di nương, hù dọa bà: “Ta chết rồi tới tìm bà đầu tiên!” xong liền hôn mê bất tỉnh.

      “A!” Ngũ di nương thét chói tai ôm lấy Ngô ma ma, đôi môi run rẩy : “Nàng…Nàng ta chết chưa?”

      Ngô ma ma tới cúi người xuống thăm dò hơi thở Nô Nhi: “Còn thở!”

      “May mắn chết!” Ngũ di nương vỗ ngực, thở hơi dài : “Làm sao bây giờ?”

      “Ném xuống cái giếng kia, để nàng ta theo Nhị nương!” Ngô ma ma bình tĩnh : “Ngũ di nương, Nô Nhi biết chuyện này nhất định với Nhị nương, đến lúc đó …”

      Đến lúc đó hôn này thành! Tạm thời đến chuyện lão gia có đồng ý hay , nếu để Đại phu nhân biết nhất định bà được yên. Ngũ di nương suy nghĩ lúc, : “Được rồi, gọi hai người của chúng ta đến, cẩn thận đừng để người khác phát !”

      Ngô ma ma đáp lời, chỉ chốc lát sau tới cũng vị ma ma tuổi gần bằng bà.

      Hai người vừa chuẩn bị nâng Nô Nhi lên, bỗng có người vào đại sảnh. Ngô ma ma và vị ma ma kia sợ đến mức tay run lên, Nô Nhi được nâng lên bị rơi xuống đất phát ra tiếng ‘bịch’. Thương thay Nô Nhi hôn mê bất tỉnh, bằng chắc chắn tìm đến hai người đánh nàng báo thù rửa hận.

      Ngũ di nương ngạc nhiên quay đầu lại: “Ngươi là?”
      Last edited: 3/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, honglak3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :