1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 17: Đông dẫn hoạ thuỷ

      Thân thể nho của Dịch Cẩn Uyển núp trong góc tường im lặng khóc thút thít, bóng lưng đơn như gồng lên cực lực kìm chế tiếng khóc. Nàng tự với mình thể khóc, trong Tướng phủ này có ai là người tốt cả, nàng khóc chỉ vô ích.


      Tiểu Đào chạy tới thấy dáng vẻ ngồi góc tường ôm đầu gối khóc của nàng, dịu dàng an ủi: “Tứ tiểu thư đừng khóc, tại có chuyện gì nữa rồi!”


      Ai ngờ Dịch Cẩn Uyển tựa như phát điên, lớn tiếng quát Tiểu Đào: “Ai có chuyện gì? Chắc chắn nàng ta giết ta, nàng ta Nhị di nương giết Tam di nương, Nhị di nương chết rồi, mà ta lại là nữ nhi của bà, nhất định nàng ta bỏ qua cho ta!!”


      Tiểu Đào bị lây nhiễm cảm giác lo lắng của nàng nên chân tay luống cuống, nàng cảm thấy tứ tiểu thư là đáng thương, bèn xoa tóc nàng giọng : “Đừng sợ, Nhị tiểu thư bảo vệ ngài, đừng lo lắng!!”


      “Ngươi vẫn sao? Người muốn giết ta chính là Nhị tỷ tỷ, chính là Nhị tỷ tỷ, nàng ta là đáng sợ,!! Vừa rồi nàng ta đẩy ta xuống nước, còn dìm đầu ta xuống để ta ngoi lên được, chính là nàng ta, ta hề nhìn nhầm!! Hu hu hu… Tiểu Đào tỷ tỷ, tỷ nhất định phải cứu ta, nhất định nàng ta giết chết ta!!!”


      Cảm xúc của Dịch Cẩn Uyển kích động, bây giờ nàng chỉ có thể dựa vào Tiểu Đào để có được chút an ủi. Tiểu Đào ôm nàng, vỗ lưng: “Đừng sợ, đừng sợ, có nô tỳ đây!”


      Bỗng bóng người chặn lại dư quang của ánh trời chiều, Dịch Cẩn Uyển sợ hãi cố gắng rúc vào trong lòng Tiểu Đào: “Tiểu Đào tỷ tỷ, nàng ta tới giết ta đấy, nàng ta lại tới giết ta đấy!”


      “Uyển Nhi đừng sợ, ta là Nhị tỷ tỷ, cho ta biết là ai muốn giết muội?”


      Vừa rồi lúc nàng tới nghe thấy Uyển Nhi nàng muốn giết muội ấy?? Khi nào nàng muốn giết muội ấy? Còn nguyên nhân cái chết của Tam di nương nữa, chuyện này là sao?? Chẳng lẽ Tam di nương thực do Nhị di nương hại chết?? Những nghi vấn liên tiếp thoáng qua trong đầu làm đầu nàng đau nhức. Nàng vỗ vỗ đầu, ổn định lại tâm trí, chẳng lẽ là nàng ta – tỷ tỷ của mình??!!!


      Đầu óc nàng rối tung hỗn loạn, bỗng bóng dáng nho quỳ xuống trước mặt nàng: “Nhị tỷ tỷ, van cầu ngươi đừng giết ta, ta hại ngươi như Nhị di nương, ta làm vậy, cầu xin ngươi tin tưởng ta!!”


      Dịch Cẩn Ninh dịu dàng đỡ nàng dậy: “Uyển Nhi, cho Nhị tỷ tỷ biết chuyện gì xảy ra có được ?”


      Dịch Cẩn Uyển mở to đôi mắt sưng đỏ vì khóc, hàng lông mi dài còn vương lại vài giọt nước mắt trong suốt, run lên cái theo lay động của mí mắt, trông rất đáng thương.

      phải ngươi giết ta? “ Mặc dù Dịch Cẩn Uyển còn nhưng hề ngu ngốc, nhị tỷ tỷ luôn luôn dịu dàng sao có thể muốn giết nàng. Nhưng vừa rồi…

      “ Nhưng vừa rồi ràng là ngươi đẩy ra vào trong hồ, còn bóp cổ ta, dìm đầu ta xuống nước, hu hu… ta uống rất nhiều nước, liên tục kêu người dừng lại nhưng ngươi chịu huhuhu… ngươi muốn giết ta! Ta nhìn thấy ngươi mặc váy lụa Vân Yên màu tím, huhuhu… vì sao ngươi lại muốn giết ta? “

      Chuyện cho tới giờ, Dịch Cẩn Ninh hoàn toàn hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Đây chính là thủ đoạn họa thủy đông dẫn, mà người chịu tiếng oan lại chính là mình.

      Dịch Cẩn An, ngươi ác độc!

      Nàng quát to tiếng : “ Được rồi, đừng khóc nữa! “

      Tiểu nhân nhi khóc thút thít lập tức dừng lại nhưng hai vai vẫn căng cứng, run rẩy ngừng, vừa thấy thương.

      “ Ngươi xác định người ngươi vừa thấy là ta? “ Dịch Cẩn Ninh nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm nàng : “ Ta muốn giết ngươi vậy hà cớ gì lại cứu người??? “
      “ Ngươi dối, ràng là ngươi, vừa rồi ngươi cũng mặc y phục như thế này! “

      Phản ứng gay gắt của Dịch Cẩn Uyển lên điều gì? ra Dịch Cẩn An ăn vận thành dáng vẻ của nàng đến đây hại người!

      Nàng lấy từ trong ngực ra bọc đồ ném xuống trước mặt nàng : “ Nhìn cho kỹ, ta ra ngoài tìm mua lễ vật sinh thần mười tuổi cho ngươi mất cả buổi chiều, vừa trở về thấy ngươi hôn mê bất tỉnh liền cứu ngươi, nhưng ngờ ngươi lại nghi ngờ ta! Uyển nhi, ngươi làm ta thất vọng quá! “ Dịch Cẩn Ninh vô cùng đau lòng, nàng ngừng che mặt khóc nức nở.

      Tiểu Đào cũng giọng trấn an : “ Đúng vậy, tiểu thư vì chọn lễ vật cho ngài nên mới vất vả ra cửa chuyến, ngay cả gánh hát thích nhất cũng xem, bỏ lỡ cơ hội xem trò vui, đều vì ngài đấy! Trong khoảng thời gian đó sao tiểu thư có thể đẩy ngài xuống hồ chứ? “

      Dịch Cẩn Uyển suy nghĩ cẩn thận chút, nàng nhướn mày, nhất thời sắc mặt trắng bệch, vừa rồi quả nàng nhìn kỹ mà chỉ thấy mép váy Vân Yên màu tím : “ Chẳng lẽ là Đại tỷ tỷ? Vì sao tỷ ấy lại muốn giết ta? “

      Đúng lúc này, tứ di nương lắc mông qua đây, Dịch Cẩn Dung cũng theo sau, vẻ mặt tức giận. Bà vừa đến chửi như tát nước : “ Cái loại biết xấu hổ, Dịch Cẩn Uyển ngươi là đồ đê tiện khác gì mẹ ngươi, đều là đồ đê tiện. “
      “ Tứ di nương, ngài đừng quá phận, Uyển nhi trêu chọc ngài lúc nào hả? “

      Gần đây biết phụ thân nổi cơn điên gì mà thỉnh thoảng chạy tới viện của Tứ di nương, rất ít khi đến chỗ ngũ di nương. Dịch Cẩn Ninh thích nhìn vẻ mặt chó vậy gần nhà , gà cậy gần chuồng của bà.

      “ Trêu chọc ta lúc nào? Hừ, ngươi hỏi nó xem có phải nó trộm đồ của ta ? Vừa rồi có nha hoàn thấy nó vào phòng ta, sau đó cây trâm quý của ta liền thấy tăm hơi. “ Tứ di nương gào to, ngẩng cái đầu cao quý lên, dáng vẻ ngông cuồng tự đại khiến người khác nhìn mà trong lòng bực bội.

      Dịch Cẩn Ninh nhìn Dịch Cẩn Uyển : “ Uyển nhi, có phải muội lấy cây trâm của tứ di nương ? “ nên trách nàng chất vấn Uyển nhi, Uyển nhi có tiền án, nàng ấy từng trộm cây trâm bươm bướm của Ngũ di nuong, đây cũng là chuyện khi nàng còn bé.

      có, Uyển nhi lấy trộm bất kỳ thứ gì! “ DỊch Cẩn Uyển kiên quyết phủ nhận, nàng trộm bảo nàng thừa nhận như thế nào?

      Trong mắt tứ di nương thoáng tia lạnh : “ trộm? Trong phủ nào có ai biết chân tay ngươi sạch ? Nếu trộm, vậy để người của chúng ta lục soát. “

      “ Được, lục soát lục soát, nếu mà là bà vu hãm ta… ta nối cho phụ thân! “ Thân thể nho của Dịch Cẩn Uyển đứng trước mặt tứ di nương, hai tay giang ra chờ người đến lục soát người nàng.

      Nhưng ngoài dự liệu, Dịch Cẩn Dung ở bên chen vào : “ Đồ ăn trộm bẩn thỉu nhà ngươi, khi còn bé di nương dạy ngươi cho tốt nên bây giờ thậm tệ hơn rồi à? có ở người ngươi cũng chắc phải ngươi trộm, chừng ngươi cất giấu ở chỗ nào đó trong phòng. “

      “ Lên , trước soát người, sau đó lục soát trong phòng nó! “

      Vài ma ma nhanh qua đây, lục soát người nàng lần nhưng soát được gì.

      Tứ di nương tin, hừ lạnh : “ , lục trong phòng nó xem.”

      “ Khoan , tứ di nương, chừng là người bên cạnh ngài ra tay, lấy trộm cây trâm của ngài! “ Dịch Cẩn Ninh hiểu , xác định đây là vụ án vu oan giá họa, đầu năm nay mỗi ngày đều có việc này, nàng ngán quá rồi. Lúc tứ di nương chưa soát người nàng ra hiệu bằng ánh mắt cho Tiểu Đào để nàng lặng lẽ rời .

      “ Chuyện này muốn cũng phải có bằng chứng, đừng phán xét, vu cáo hãm hại người, như vậy tốt, mất phong phạm của tứ di nương ngài. Nếu muốn soát phòng Uyển nhi, vậy để công bằng, viện của Tam muội muội cũng phải lục soát, miễn để người khác tứ di nương mất công chính. “

      Đôi mắt Dịch Cẩn Dung lộ ra ánh sáng tàn ác, phải Dịch Cẩn Ninh này muốn nàng trộm cây trâm của Tứ di nương đấy chứ? Dù sao nàng cũng trộm, chỉ là vừa rồi có tiểu nha hoàn thấy Dịch Cẩn Uyển tới viện của Tứ di nương nàng mới dám kết luận là Dịch Cẩn Uyển chân tay sạch làm.

      “ Viện của ta rất sạch , soát soát, ai sợ ai? Ta mới làm loại chuyện hạ lưu như vậy! “

      đám người vây quanh viện của Dịch Cẩn Uyển, dưới bất lực của nàng trắng trợn lục soát, thiếu chút nữa làm vỡ bình hoa nàng thích nhất, làm nàng đau lòng giương mắt nhìn, cuối cùng lục soát được gì.

      Vẻ mặt tứ di nương tốt lắm, Dịch Cẩn Ninh nhắc nhở : “ Tứ di nương, nên đến viện của Tam muội muội lục soát! “

      Dịch Cẩn Dung bĩu môi, nàng cũng để bụng, dù sao lục soát cũng được gì, cứ đợi các ma ma lục soát xem sao, kết quả…

      “ Tứ di nương, tìm được cây trâm của ngài trong hộp trang sức của Tam tiểu thư. “ ma ma quản cầm cây trâm trong tay .

      Tứ di nương nhìn lại, đây phải là cây trâm hoa mai mạ vàng bà thích đó sao, bà trừng mắt hung dữ nhìn Dịch Cẩn Dung nhưng phạt nàng cũng mắng nàng.

      thể nào! “ Nhất thời sắc mặt Dịch Cẩn Dung trở nên trắng bệch : “ Di nương, con có, phải con làm! “

      Lúc này, lại có ma ma từ phòng nàng ra, trong tay cầm chiếc váy lụa Vân Yên màu tím : “ Tứ di nương, đây phải là váy của Nhị tiểu thư sao? Tại sao lại ở trong phòng của Tam tiểu thư? “

      Toàn bộ mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau, tất cả đều chân tướng.

      Chỉ có mấy người trong cuộc sắc mặt trắng bệch, nhất là Dịch Cẩn Uyển, nàng gào lên với Dịch Cẩn Dung : “ ra là ngươi, ra là ngươi… tại sao ngươi lại muốn đẩy ta xuống hồ, còn hãm hại nhị tỷ tỷ? “

      Lần này Dịch Cẩn Ninh hiểu hết toàn bộ, ra đông dẫn họa thủy được dẫn đến chỗ Dịch Cẩn Dung, người chân chính chịu oan ức phải nàng, mà là Dịch Cẩn Dung. Cây trâm mất trộm, nha hoàn nhìn thấy Dịch Cẩn Uyển vào phòng tứ di nương, soát người soát phòng, tất cả đều là cái cớ, việc chân chính muốn rút ra chính là người làm thế thân, chịu tội thay người vừa đẩy Uyển nhi vào trong hồ.

      Dịch Cẩn An, hay cho chiêu đông dẫn họa thủy, ngay cả chúng ta cũng bị ngươi tính kế.
      Last edited: 7/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, honglak4 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 18: Giọt nước lọt

      Tứ di nương hoàn toàn ngờ tới, chỉ vì bản thân mất cây trâm thích lại lôi kéo ra bao nhiêu phiền toái như vậy, những tìm thấy cây trâm của mình trong phòng con , nàng còn bị hiềm nghi có dính dáng đến việc đẩy Dịch Cẩn Uyển vào trong hồ.


      Lúc này Dịch Trường Hoa tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ Hoàng thượng giao cho ông. Lương Châu xảy ra lũ lụt nhiều lần, liên tục dứt nên thể sản xuất lương thực như thường, rất nhiều bách tính di chuyển nhà cửa, phần lớn khác bị lũ lụt cuốn đường. Thứ sử Lương Châu nhiều lần báo cáo lên triều đình cầu cứu trợ thiên tai nhưng đều bị bác bỏ, có kết quả. Lần này lơ đãng bị đưa lên Long án, mặt rồng giận dữ, mệnh ông là Thừa Tướng đứng đầu bách quan phải xử lý tốt chuyện này, khiến ông nhức đầu thôi.


      May mà có con lớn Dịch Cẩn An hiểu chuyện giúp ông xử lý vài chuyện chính , lúc này nàng ta ngồi trước bàn, lúc chống cằm suy tư, lúc nâng bút viết nhanh, Dịch Trường Hoa nhìn mà kinh hỉ. Cho tới bây giờ ông hề biết ra đứa con này lại tài hoa như vậy, ngay cả việc chính cũng có thể chia sẻ cùng ông. Xem ra, trước kia ông xem thường đứa con này rồi.


      Ông tán thưởng trong lòng, chợt bên ngoài truyền tới thanh nhao nhao ầm ĩ tỏ ý muốn phụ thân vì nàng làm chủ, Dịch Trường Hoa bận rộn, sai quản gia La ra ngoài xem xét tình hình. Chỉ chốc lát sau, quản gia La dẫn theo nhóm người vào, tất cả đều là thê thiếp và con cái của ông, ông nhìn mà thấy càng thêm phiền não.


      Ông lạnh giọng quát: “Các ngươi lại xảy ra chuyện gì? thể để ta bớt phiền não được sao?”


      Dịch Cẩn Ninh vừa vào cửa thấy Dịch Cẩn An ngồi ở bên, nàng nheo mắt, quả nhiên tâm tư cẩn thận, ngay cả đường lui cũng chuẩn bị tốt.


      “Phụ thân, Tam tỷ tỷ muốn hại con! Là nàng ta đẩy con xuống hồ, chính nàng ta dìm đầu con khiến con sặc nước, là nàng ta, nhất định là nàng ta.” Dịch Cẩn Uyển vừa vào cửa lập tức chỉ vào Dịch Cẩn Dung ra sức tố cáo.


      Dịch Trường Hoa quát to: “ cho ràng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”


      Dịch Cẩn Uyển hết đầu đuôi gốc ngọn chuyện vừa rồi có người đẩy nàng xuống hồ, xong mọi người trong phòng cũng khỏi sinh ra vài phần đồng tình với nàng. Tứ tiểu thư vừa mất di nương, còn bị lão gia nghi kị lạnh nhạt, bây giờ ngay cả tỷ tỷ cũng muốn hại nàng, trong lòng mọi người thở ngắn than dài hồi.


      Tứ di nương mang theo đám người vào, vừa vào liền quỳ xuống đất: “Lão gia, Uyển Nhi vu hãm Dung Nhi, Dung Nhi đẩy nàng xuống nước, muốn dìm chết nàng, nàng ta phải có chứng cứ chứ!” Lời này là lời Dịch Cẩn Ninh vừa , ngược lại lúc này bà ta rập khuôn theo, quả là người đơn giản.


      “Phụ thân, Tứ muội muội bậy, đây ràng và váy của Nhị tỷ tỷ, sao có thể chạy đến phòng con được, ràng là có người muốn vu khống hãm hại con.” Dịch Cẩn Dung trừng to đôi mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm Dịch Cẩn Ninh, nhất định là nàng ta giấu chiếc váy này vào trong phòng mình, làm cho mọi người qua đây lục soát, vừa rồi nàng ta còn làm cho Tứ di nương lục soát phòng nàng, nhất định là Dịch Cẩn Ninh muốn hại nàng.


      Lời này ràng muốn Dịch Cẩn Ninh gài tang vật vu hãm nàng, rất ràng đó là váy của Dịch Cẩn Ninh, phải nàng có thể là ai?


      phải nhị tỷ tỷ, tỷ ấy ra ngoài mua lễ vật cho ta, trở về còn cứu ta nữa! “ Dịch Cẩn Uyển lấy trâm hoa mai Dịch Cẩn Ninh vừa ném xuống trước mặt nàng ra, đưa tới trước mặt phụ thân : “ Phụ thân, mời xem, đây là lễ vật sinh thần nhị tỷ tỷ mua cho con, vừa rồi con cẩn thận làm rơi gãy. “

      Trong đôi mắt phượng hẹp dài của Dịch trường Hoa lộ ra tia hung ác, nhìn chằm chằm Dịch Cẩn Dung như diều hâu nhìn mồi, ông ném quyển sách tay xuống đất : “ Dịch Cẩn Dung, ngươi còn gì để ? “

      “ Phụ thân, ngài quên rồi sao, năm đó đại thọ tổ mẫu, Hoàng thượng vì an ủi ngài vất vả nên đặc biệt ban thưởng hơn mười thất lụa Vân Yên thượng hạng, sau đó tổ mẫu tặng chúng con mỗi phòng thất. Lụa Vân Yên đó mang làm thành áo và vãn sa rồi, căn bản may thành váy. “ Đột nhiên đôi mắt Dịch Cẩn Dung sáng lên : “ Đúng rồi, phụ thân có biết, hình như lụa Vân Yên của đại tỷ tỷ được may thành váy. “

      Dịch Cẩn An vốn chăm chú xem hồ sơ vụ án, nghe thấy lời này vội ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo : “ Tam muội muội gọi ta? “

      “ Chuyện liên quan đến con, con vẫn luôn giúp vi phụ xử lý chính , nhất định chuyện này phải con. “ Dịch Trường Hoa vung tay áo, bảo Dịch Cẩn An lập tức ngậm miệng.

      “ Nhưng tỷ ấy cũng có thể sai nha hoàn của mình hoặc mua chuộc người khác làm! “ Dịch Cẩn Dung sốt ruột.

      Dịch Cẩn An đặt bút trong tay xuống, nở nụ cười ôn hòa : “ Vậy tam muội muội xem làm sao ta có thể ra ngoài an bài nah hoàn của ta hoặc mua chuộc người khác giúp ta giết người? Lại như thế nào lấy y phục của mình cho người khác mặc sau đó bảo nàng cởi ra giấu trong phòng của muội? “

      Chuyện này…. “ Dịch Cẩn Dung bị á khẩu, thốt được lời nào. Nếu do Dịch Cẩn An gây ra, vậy nàng ra cũng cần phải có thời gian an bài người khác làm chuyện này mới đúng. Nhưng ràng nàng ta ở trong thư phòng của phụ thân, theo lý có thuật phân thân mới đúng, Dịch Cẩn Dung nghĩ mãi ra.

      “ Huống chi, ta sớm đưa váy lụa Vân Yên cho nhị muội muội rồi. Nhị muội muội, muội ? “ Dịch Cẩn An cười híp mắt nhìn Dịch Cẩn Ninh, đôi mắt phượng xinh đẹp kia tựa như phượng hoàng giương cánh, phát sáng rạng rỡ.

      Dịch Cẩn ninh tới cạnh quản gia hỏi thầm mấy câu, nhìn hai sắc mặc gần như có gì khác nhau của nàng giống như ngây thơ lại như nghiêm túc : “ Tỷ tỷ quên rồi sao, muội trả lại chiếc váy cho tỷ rồi! Còn nữa, vừa rồi quản gia bá bá tỷ có nhà xí, nếu lợi dụng đoạn thời gian trống này đẩy người xuống hồ cũng phải việc gì khó! “
      Lời vừa ra, mọi người trong phòng lập tức bàn luận xôn xao, chẳng lẽ do đại tiểu thư làm?

      “ Ta biết muội trả lại cho ta, tiểu Hà, ngươi có nhận được ? “ Dịch Cẩn An nhìn tiểu Hà vừa theo sau tới.

      Tiểu Hà lắc đầu quỳ xuống : “ Nô tỳ đáng chết! Nhị tiểu thư, chuyện ngài trả váy lụa Vân Yên cho đại tiểu thư, ngài ấy hề biết. Là nô tỳ sơ sót quên cho tiểu thư. “

      Bây giờ nàng là người của đại tiểu thư, nếu như bị người ta tra ra đại tiểu thư giết người, nàng là tỳ nữ cũng gặp nạn, cho nên vô luận tiểu thư làm đúng hay sai, nàng nhất định phải đứng bên tiểu thư.

      “ Phụ thân, nữ nhi luôn ở thư phòng sắp xếp tư liệu cho ngài, khoanh tròn những điểm nghi vấn trong chính vụ, nữ nhi thực làm gì hết! “ Nước mắt Dịch Cẩn An rơi như mưa, điềm đạm nhìn Dịch Trường Hoa, đây là chiêu nàng ta am hiểu nhất, trăm lần đều linh.

      hổ là cao thủ diễn trò! Dịch Cẩn Ninh chợ tới trước mặt Dịch Cẩn An, nhìn chằm chằm chân nàng ta : “ Tỷ tỷ, nếu tỷ đến bên hồ, nhất định đế giày dính rong và rêu xanh bên hồ, phiền tỷ tháo giày ra, để mọi người nhìn phải ràng sao. “

      “ Muội muội, ta là tỷ tỷ song sinh của muội, ngay cả muội cũng tin ta sao? “ Dịch Cẩn An lui bước, tay phải ôm chặt ngực giống như cẩn thận bệnh tim tái phát.

      Nàng ta dùng vẻ mặt như chịu đả kích lớn nhìn Dịch Cẩn Ninh : “ Ta có, nếu tin… ta cởi là được! “

      Giày được cởi ra, Dịch Cẩn Dung và tứ di nương đều mang ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm vào nó. Dịch Cẩn An đưa giày cho lão quản gia, lão quản gia lật đế giày lên xem, tất cả mọi người trong phòng đều mở to hai mắt, nín thở chờ kết quả. Nhìn nets mặt và ánh mắt tin được của quản gia, đáy lòng tất cả mọi người đều xác nhận Dịch Cẩn An chính là hung thủ.

      Nào ngờ, quản gia trả lại giày cho Dịch Cẩn An, khom lưng với Dịch Trường Hoa : “ Lão gia, đế giày đại tiểu thư sạch , có gì cả! “

      Trước giờ lão quản gia đều công chính nên mọi người cầu kiểm tra lại.

      Dịch Cẩn Ninh nheo mắt, hay cho tâm tư linh lung, chẳng những chuẩn bị tốt đường lui, ngay cả nên đánh trả như thế nào cũng ràng ràng, nàng thầm than tiếng, vị tỷ tỷ này ra tay có thể là giọt nước lọt, đến tứ di nương và Dịch Cẩn Dung cũng gặp xui xẻo.

      Choang! Nghiên Tử Vân Đoan bị ném xuống đất vỡ tan tác. Nhất thời thư phòng yên tĩnh hẳn.

      “ Người đâu, kéo tam tiểu thư ra ngoài, trước đánh năm mươi đại bản, sau đó nhốt vào phòng chứa củi, phạt nàng hai ngày được ăn cơm. “ Dịch Trường Hoa quát ta, phong độ nhất gia chi chủ lộ hoàn toàn : “ Tứ di nương cách dạy dỗ, nuông chiều dung túng tam tiểu thư sát hại con bổn tướng, tội thể tha, phạt quỳ ở Từ Đường năm. “

      Tứ di nương sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu xin tha thứ : “ Lão gia, xin hãy nể tình thiếp thân hầu hạ ngài nhiều năm, tha cho Dung nhi lần này, đánh nàng năm mươi đại bản, chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng! “

      Thấy dáng vẻ lạnh mặt thờ ơ của Dịch Trường Hoa, Dịch Cẩn Ninh thở dài tiếng, nếu tứ di nương và Cẩn Dung sai nhưng thực ta có sai, chuyện tam di nương hại năm đó nhất định tứ di nương cũng có tham dự, nhưng nàng vẫn giúp cầu xin : “ Phụ thân, ngày mau là thưởng hà yến rồi, chuyện tam muội muội có thể châm chước chút, xong yến rồi lại phạt. Dù sao cũng là việc nhà, đến lúc truyền ra ngoài làm tổn hại tới thanh danh Tướng phủ. “

      “ Được rồi, được rồi, cho phép lại nhắc đến chuyện này nữa. “ Dịch Trường Hoa càng thêm nhức đầu, ông nhắm mắt đỡ trán, nhìn tứ di nương và Cẩn Dung : “ Ngày mai là thưởng hà yến, nếu phải vì thanh danh của Tướng phủ, hôm nay bổn tướng liền xử lý các ngươi. Đều an phận, tất cả về chép nữ giới trăm lần cho ta. Chuyện xử phạt các ngươi, sau thưởng hà yến thi hành. “

      Còn đối với Uyển nhi ông vẫn biết nên làm thế nào, nhưng vẫn với nàng : “ Uyển nhi, thực xin lỗi, phụ thân vì chuyện của di nương mà lơ là con. Nếu con sao, vậy chuyện này cứ như vậy thôi, sau này phụ thân bảo vệ con, phụ thân đảm bảo lặp lại chuyện như vậy nữa. Trước mắt phụ thân rất bề bộn, hôm khác làm chủ cho con, ngoan! “

      Uyển nhi ngoan ngoãn đồng ý, ra chuyện này cũng coi như là giúp nàng rất nhiều, phụ thân bằng lòng tha thứ cho nàng, phải sao?

      Người phòng đều lui ra, Dịch Cẩn Ninh cũng muốn ở chỗ này nữa, chân vừa mới nâng lên Dịch Trường Hoa gọi nàng lại.
      Last edited: 7/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, honglak4 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 19: Cha con đối đáp

      Dịch Trường Hoa vòng qua bàn đọc sách xuống, vẻ mặt từ ái: “Ninh Nhi, ngày mai là thưởng hà yến, con chuẩn bịổn thoả hết chưa?”


      “Ninh Nhi chuẩn bị tốt rồi, phụ thân yên tâm, nữ nhi làm ngài mất thể diện, cũng làm Tướng phủ mất thể diện.” Dịch Cẩn Ninh có phần quen lắm với mến của ông, cảm thấy giả dối.


      Người ngoài nhìn vào đều cảm thấy hai tiểu thư Tướng phủ đều là tài nữ Cẩm Thành trăm năm khó gặp, chỉ có mỹ mạo lạ thường, linh thông thi từ ca phú, còn có nữ công thêu thùa biết, nam nhân Cẩm Thành có thể thú được hai vị tỷ muội này đều lấy làm vinh dự.


      Dịch Trường Hoa nghĩ tới nữ nhi cập kê, tham dự thưởng hà yến lần này có thể khiến thanh danh nữ nhi tăng lên bậc còn gì tốt hơn nữa, nếu được Hoàng thượng hoặc Hoàng tử để mắt tới, tương lai gả vào Hoàng thất chừng còn có thể bước lên trời. Đáng tiếc, An Nhi hứa hôm cho gia đình khác rồi, đều do ông lúc đó quá tự đắc, hối hận vì đáp ứng quá nhanh, nếu có thể từ hôn tốt rồi.


      “An Nhi, con sao?”


      “Thưa cha, nữ nhi cũng vậy.” Dịch Cẩn An và Dịch Cẩn Ninh cùng nhìn nhau cười, đều đọc được trong mắt đối phương hai chữ đọ sức.


      Dịch Trường Hoa suy tư hồi, với Dịch Cẩn An: “Nghe con cảm thấy thế tử Xương Ấp Hầu thích hợp với con? Yên tâm, phụ thân cân nhắc vì hạnh phúc của con, nếu hợp, phụ thân tuyển chọn người tốt hơn cho con. Thưởng hà yến lần này con phải nắm bắt thời cơ, thể cho tốt…” Những lời còn lại ông tiếp nữa, mong đợi trong mắt ông cần cũng biết.


      “Phụ thân, nữ nhi có chuyện muốn hỏi ngài!”


      Dịch Cẩn Ninh nhìn được vẻ mặt của Dịch Trường Hoa, gì mà vì hạnh phúc của nữ nhi cơ chứ, ra phải vì tiền đồ của mình, vì tư lợi sao. Nhớ kiếp trước, ngày đó nàng gả vào Hầu phủ, chưa tới ba năm củng cố thế lực cho ông ít, sau đó sao? Khi nàng bị vứt bỏ nhận được gì? có những lời nàng ấm áp khi còn ở nhà, ngược lại chỉ nhận được Tướng phủ bế môn tạ khách* mà thôi. ( cho khách vào nhà)


      “Hả? Chuyện gì? Con hỏi !” Xem ra tâm tình Dịch Trường Hoa vui vẻ ít.


      “Nếu như phụ thân suy nghĩ vì chúng con, vậy tại sao phải đặc biệt giữ nữ nhi lại dặn dò? Cũng chỉ là vài vương công quý tộc, chưa chắc nữ nhi đặt những người này trong lòng.” Dịch Cẩn Ninh lời sâu xa, hơi thương cảm: “Phụ thân, chỉ e mục đích ngài muốn chúng con tham dự thưởng hà yến đơn thuần?”


      Dù Dịch Trường Hoa nhưng ý tứ của ông ràng là nhưvậy. phải là trong thưởng hà yến thi trổ tài hoa, được Hoàng thất coi trọng, tương lai phất lên sao.


      “Càn rỡ!!”


      Dịch Trường Hoa ngờ nữ nhi luôn dịu ngoan lại có thể lớn mật hỏi ông như vậy, nàng bất mãn với an bài của ông sao? Ông vỗ bàn cái, giấy Tuyên Thành và bút lông bàn đều nảy lên, riêng bút lông lăn hai vòng bàn sau đó trực tiếp rơi xuống mặt đất, cạch tiếng, gãy đôi.


      Dịch Cẩn Ninh bị cái đập bàn này làm cho sợ hết hồn, cúi đầu nhìn mũi chân mình.


      “Ngươi cho rằng mục đích của phụ thân ngươi đơn thuần?” Dịch Trường Hoa thấy dáng vẻ nàng dịu ngoan, dịu giọng : “Ninh Nhi, phụ thân chỉ suy nghĩ vì tương lai các con, có ý gì khác!”


      Dịch Cẩn Ninh hừ lạnh tiếng, trực tiếp trả lời ông mà chỉ : “Phụ thân vì tiền đồ của mình cũng là dụng tâm lương khổ, ngay cả nữ nhi thân sinh của mình cũng bán.” (Lương: rất, tóm lại là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy tính lại – theo hoasinhanhca.wordress.com)


      Thấy khuôn mặt nhẫn giận dữ của Dịch Trường Hoa, Dịch Cẩn Ninh càng ngẩng đầu ưỡn ngực, trực tiếp ép hỏi: “Phụ thân, nếu ngài suy nghĩ vì chúng ta, vậy vì sao ban đầu lại nghị hôn cho tỷ tỷ? Nếu ngài suy tính vì chúng ta, vì sao lại kéo dài chuyện trừng phạt Tam muội muội chứ thể bãi bỏ? cho cùng, ngài chính là xem nữ nhi chúng con thành công cụ lót đường của ngài!!”


      “Ngươi…” Dịch Trường Hoa bị tức giận ít, chỉ tay về phía nàng đôi môi run rẩy, lại được nửa chữ.


      “Phụ thân à phụ thân, con là nữ nhi của ngài chứ phải công cụ của ngài, ngài lưu chúng ta lại dặn dò, có phải đợi lát nữa con ra, ngài dặn dò ?”


      “Ta…”


      Dịch Cẩn Ninh tiến lên, đến cạnh ông bình thản đưa tay ra dìu ông ngồi xuống: “Phụ thân, cẩn thận chút, chớ tức giận, tức giận tốt cho thân thể!”


      Dịch Cẩn An ở bên sớm nghẹn họng nhìn trân trối, hôm nay lá gan muội muội lại to ra, trước mặt mọi người vâng lời phụ thân??


      “ Ôi chao! “ Dịch Cẩn Ninh vẫn bỏ qua, tiếp tục chỉ vào ông : “ Phụ thân, người cha tốt của con, năm xưa ngài thú nhị di nương vì cái gì? Đừng với con là để nối dõi tông đường, cũng đừng mến bà ấy. E là, ước nguyện ban đầu của ngài đúng là như vậy, nhưng sau sao? Sáu năm ròng ngài hề đến viện của bà ấy! “

      Muội muội, được với phụ thân như vậy! “ Dịch Cẩn An thấy phụ thân bị chỉ mắng, trong lòng cũng cảm thấy áy náy, giúp lại nhưng bị Dịch Cẩn Ninh trả lại câu xấu hổ vô cùng.

      “ Tỷ tỷ, ngươi thích Thế tử gia phủ Xương Ấp Hầu đúng ? Nhưng ngươi gặp chưa? Sao ngươi biết tốt? Chẳng lẽ hai người các ngươi sớm tư tương thụ thụ, thủ đoạn ám muội? “ ( hai người có tư tình )

      sai, hôm nay nàng muốn ngả bài, tránh cho sau này mơ mơ hồ hồ bị bán , còn giúp phụ thân đếm tiền. Nàng nhu nhược nhưng mềm yếu, nàng sớm bị lăng nhục trong kiếp trước thay đổi hoàn toàn, kiếp này nàng muốn sống vì bản thân. Cái gì mà phụ thân, cái gì mà tỷ tỷ, trong mắt nàng ai có thể lớn hơn mẫu thân, cũng do được với cuộc sống vui vẻ của bản thân.

      “ Ngươi… “ Dịch Cẩn An bị mắc cỡ đến đỏ bừng mặt, đành phải giống phụ thân chỉ tay vào nàng thốt nên lời.

      “ Ta làm sao hả? “ Dịch Cẩn Ninh hât tay nàng ra, đến trước mặt phụ thân, tư thế nhìn từ cao xuống : “ Phụ thân, ta là nữ nhi của ngài! Nữ nhi là để nâng niu trong lòng bàn tay! Là nên nghe nàng nũng nịu, vì nàng che mưa chắn gió! Nhưng ngài vì quyền thế, đều làm được những gì cho ta? “

      Vị phụ thân này, nàng phải làm điểm tâm bằng bột mì để thức tỉnh ông, chớ để ông năm lần bảy lượt cố chấp thêm nữa.Đến lúc đó, ví như Tướng phủ thực xảy ra chuyện chỉ liên quan đến mình phụ thân.

      Nàng ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm phụ thân mình chớp mắt.

      “ Phụ thân, nữ nhi gọi ngài tiếng phụ thân là bởi tôn kính ngài là trưởng bối. Nhưng ngài có tư thái của phụ thân sao? “

      Dịch Cẩn Ninh nuốt ngụm nước miếng, hình như lúc này như vậy có phần đại nghịch bất đạo? Mặc kệ, dù sao cũng được nửa rồi, vì vậy nàng tiếp : “ , ngài chẳng những có dáng vẻ của người làm cha, ngài còn xứng là nhi tử, càng đủ tư cách là trượng phu! “

      “ To gan, ta là phụ thân ngươi, vậy mà ngươi dám… ngươi dám … “ Lại dám chỉ vào mũi ông, mắng ông.

      Dịch Trường Hoa hơi chột dạ, những năm gần đây vận làm quan của mình đường hanh thông lên thẳng mây xanh, cuối cùng xao lãng người nhà. Chỉ là, ông hề cho rằng mình làm vậy có gì sai đâu.

      “ Có phải bây giờ ngài cho rằng mình làm vậy alf đúng? Có phải ngài cho rằng bản thân làm vậy là vì người nhà? “Dịch Cẩn Ninh thầm lau mồ hôi, rốt cuộc ông nghe vào ít rồi.

      Nàng thở phào hơi, tiếp tục rủ rỉ : “ Thứ nhất, ngài vì chính vụ đếm xỉa đến tổ mẫu cao tuổi, hôm qua tổ mẫu bị cảm nắng, phụ thân ngài có biết ? Đây là bất hiếu, xứng với chức vụ làm con. Thứ hai, ngài vì tiền đồ nên thú nhị di nương vào cửa, sau lại chẳng ngó ngàng gì đến bà. Các di nương khác , năm đó mẫu thân giải thích được bị ngài hạ lệnh nhốt vào Phật đườngg, mười bà năm ăn chay, mười ba năm làm quả phụ. Đây là bất kính thê thiếp, xứng với chức vụ vi phu. Thứ ba, ngài vì củng cố thế lực lôi kéo quyền quý, coi nữ nhi như công cụ lót đường. Đây là tiếc con cái, xứng làm vi phụ. “

      “ Phụ thân, người xem ba chức vụ xứng này nữ nhi có đúng hay ? Nữ nhi cầu nhiều, chỉ hy vọng phụ thân suy xét vì bản thân mình, đồng thời cũng lo lắng cho chúng con chút. “

      Trong mắc Dịch Cẩn An lóe lên tia sáng sắc bén, thể tin nhìn muội muội mình. Nàng to gan như vậy, ngay cả lời đại nghịch bất đạo như vậy mà cũng dám ra khỏi miệng! được, mình thể đẻ Dịch Cẩn Ninh thêm gì nữa. Nàng ta vừa ngước mắt khôi phục, lại trong trẻo, nhìn ra bất cứ dấu vết gì.

      “ Muội muội, xem muội gì kìa. Phụ thân là bậc trưởng bối, vô luận phụ thân gì chúng ta là phận làm con đều phải nghe theo. Chẳng lẽ muội muội biết đạo lý phụ vi tử cương sao, hay muội muội vẫn luôn muốn bất hiếu với phụ thân như vậy? “

      ( Phụ vi tử cương : trong ba tam cương, là ba mối quan hệ căn bản của xã hội : Quân – thần, phụ - tử, phu – phụ; khác với khái niệm : quân – sư – phụ. Cương là đầu mối của lưới, nắm được cương các mắt lưới cương lên. Nho giáo chủ trương người làm vua, làm cha và làm chồng có quyền hành tuyệt đối với bầy tôi, con hay vợ. )

      Hay cho phụ vi tử cương! Trong mắt Dịch Cẩn Ninh lộ ra ánh sáng nguy hiểm, nàng thể để những lời lúc trước trở thành vô ích. Nàng hắng giọng, tiếp : “ Phụ thân biết tầm quan trọng thực của nhất gia chi chủ chứ? Đó chính là thiên khởi vi nhân tử, là chức trách của người làm cha, làm chồng. Phụ thân là nhất gia chi chủ của Tướng phủ, đương nhiên hiểu phải nữ nhi cố ý nhắm vào phụ thân. Phụ thân ngài nghĩ , tại ngài là vị quan đứng đầu, nếu ngài khăng khăng muốn tiền đồ nâng cao thêm nữa phải là quyền thần sao? Thử hỏi có vị Hoàng đế nào cho phép quyền thần sống sót ? “

      đến mức này là đủ rồi. Dịch Cẩn Ninh cười cười, vô vai Dịch Trường Hoa : “ Phụ thân, ngài nên suy nghĩ cẩn thận lời của nữa nhi! “

      Dịch Trường Hoa sờ mũi, nhìn bóng lưng nhị nữ nhi xa, tự lẩm bẩm : “ Chẳng lẽ ta làm tốt? “ Đột nhiên như nhớ ra điều gì, ông cắn răng nghiến lợi quát to về phía nữ nhi biến mất nơi đình viện : “ Lão tử là phụ thân ngươi, nguoi lại dám mắng ta! “

      Dịch Cẩn An cười với : “ Phụ thân, vừa rồi nữ nhi vẫn luôn nhắc nhở ngài, nhưng ngài… haizzz… “

      Lưu lại Dịch Trường Hoa biểu cảm buồn bực ngừng dậm chân, nàng ta đuổi theo Dịch Cẩn Ninh, đưa tay ngăn nàng lại : “ Muội muội to gan, mượn của ai sao? “

      “ Dĩ nhiên là mượn của tỷ tỷ! “ Trước mặt nàng ta Dịch Cẩn Ninh lấy chiếc khuyên tai hồng bảo thạch từ trong tay áo ra : “ Tỷ tỷ xem, đây là khuyên tai ta phát được người Uyển nhi, là đẹp mắt! “

      Dưới ánh nắng mặt trời, khuyên tai hồng bảo thạch phát sáng rực rỡ, ánh sáng lộng lẫy chói mắt. Dịch Cẩn An đưa tay đoạt lấy, nàng vội vàng thu lại : “ Tỷ tỷ đẩy người xuống hồ lại muốn gắp lửa bỏ tay người, bản lĩnh , muội muội muốn học. Ôi chao, xem trí nhớ của ta này! Ta thế nào lại quên mất kẻ đầu sỏ đẩy Uyển nhi xuống hồ bị phụ thân xử phạt chứ. “

      Dứt lời, nàng ném khuyên tai trả lại cho nàng ta, mang theo tiểu Đào rời .

      Mặt trời chiều ngả về phía tây, ánh mặt trời thiêu đốt góc bầu trời, những đám mây đỏ rực giắt đầu phía chân trời, tựa như gấm hoa do Thiên nữ dệt ra, rực rỡ lóa mắt.

      Dịch Cẩn An căm hận nhìn Dịch Cẩn Ninh nơi xa, tay bất giác nắm lại thành quyền, rung động trong ống tay áo. Khuyên tai hồng bảo thạch này là lễ vật phụ thân tặng vào lễ sinh thần nàng ta mười tuổi, Dịch Cẩn Ninh cũng có đôi khuyên tai bảo thạch màu tím cùng kiểu dáng.

      Chuyện Uyển nhi rơi xuống nước, Dịch Cẩn Ninh nàng tinh tường mọi chuyện.
      Last edited: 7/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, honglak4 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 20: cái liếc mắt đắm chìm

      Trong buổi tiệc hôm đó, bốn chiếc xe ngựa của Tướng phủ đồng thời xuất phát từ cổng chính. Đại phu nhân và hai tỷ muội Dịch Cẩn An ngồi cùng xe, chi thứ hai xe, chi thứ ba xe, xe còn lại là Tứ di nương và Dịch Cẩn Dung.


      Trước khi xuất môn, lão phu nhân dặn dò qua nên chú ý những gì, cho nên ở xe ngựa ai mở miệng chuyện. Đại phu nhân cầm quyển sách trong tay an tĩnh đọc. Dịch Cẩn Ninh ngồi bên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ấm trà trà kỷ ngẩn người. Dịch Cẩn An nhìn nhìn mẫu thân, lại nhìn nhìn muội muội mình, bầu khí tĩnh lặng này thực có phần quỷ dị, nhất thời nàng ta biết làm gì cho tốt, đành rót ly trà uống.


      Xe ngựa chạy nhanh đột nhiên ngừng lại. Dịch Cẩn An uống trà, trọng tâm bị dồn về phía trước, té ngã, nước trà văng tung toé khắp người, nàng ta nhịn được thầm rủa tiếng.


      Đại phu nhân vén rèm lên, thò đầu ra: “Xảy ra chuyện gì?”


      Phu xe quay đầu lại: “Phu nhân, bị tắc đường, ngài chờ lát!!”


      Đại phu nhân buông rèm xuống, ngồi trở lại xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần an tâm chờ đợi. Dịch Cẩn Ninh vén rèm cửa sổ, phát lúc này xe ngựa đỗ ngay trước cửa “Hồi đầu khách”. “Hồi đầu khách” còn chỗ ngồi như ngày đầu tiên, nhìn từ ngoài vào, ngay cả lầu ba “Quý tân khu” cũng đông nghịt khách khứa.


      Mạc Liễm Sâm đứng cạnh cửa sổ “Quý tân khu”, bên cạnh nam tử áo đen, trong nét cương nghị mang theo chút sát khí, dáng vẻ cũng rất tuấn tú, nhưng dị như nam tử bên cạnh.


      Chỉ thấy Mạc Liễm Sâm nâng cao ly rượu trong tay lên, hướng về phía Dịch Cẩn Ninh khẽ mỉm cười, đôi mắt đào hoa xinh đẹp càng lộ vẻ quyến rũ, xém mê đắm mắt nàng.


      Dịch Cẩn Ninh lắc lắc đầu bỏ rèm xuống, ngăn cách đôi mắt liên tục phóng mị nhãn kia. Trong lòng tự với mình, đó là cảm giác sai lầm, đó là cảm giác sai lầm.


      Cách lúc lâu xe ngựa mới chậm rãi chuyển động. Tâm tình bị khuấy động, bất ổn của Dịch Cẩn Ninh hơi lắng xuống.


      Đoàn xe trùng trùng điệp điệp từ Tướng phủ chạy thẳng đến phủ An Dật Hầu – nơi tổ chức thưởng hà yến. Trước cửa phủ An Dật Hầu đỗ hàng xe ngựa dài, tân khách nối liền dứt. Trước cửa có vài gã gia đinh nghênh đón, cười tiếp nhận thiệp mời trong tay Đại phu nhân, người trong đó phụ trách dẫn người vào.


      Phủ An Dật Hầu đại khí rộng lớn, lối kiến trúc bên trong có phong vị khác biệt, vừa phù hợp với quy cách của Hầu phủ vừa mất nét phong nhã của Hoàng gia, Dịch Cẩn Ninh rất thích. Vào viện, các tiểu thư, phu nhân tập trung thành từng nhóm, lôi kéo nhau du ngoạn.


      Dịch Cẩn Ninh quen mình người, nên chỉ mang theo Tiểu Đào dạo trong vườn, thỉnh thoảng thưởng thức các loại hoa khác nhau, lại thỉnh thoảng thảo luận kiến thức về hoa với Tiểu Đào.


      Chủ tớ hai người trò chuyện hăng say, tiểu nương ăn mặc như nha hoàn vội vã chạy qua, lập tức va phải Dịch Cẩn Ninh.


      xin lỗi!” Nha hoàn kia vội lời xin lỗi, đợi Dịch Cẩn Ninh sao rồi gấp gáp rời .


      Hai mắt Tiểu Đào nhìn chằm chằm hà bao bên hông tiểu thư, kinh ngạc nhìn hà bao bị người nọ nhanh chóng lấy mất nhét vào trong túi.


      Trước khi tới Hầu phủ tiểu thư đề cập tới có người cố ý đụng vào người trộm hà bao, linh nghiệm à?
      Lúc tới lương đình, tiếng cười của các thiếu nữ truyền tới. Hóa ra là nhị nương Văn Dao của phủ An Dật Hầu kể chuyện xưa cho các tiểu thư khác, lúc đến đoạn đặc sắc tiếng cười phát ra dứt, tất cả mọi người đều khom lưng ôm bụng cười, vài tiểu thư còn cười ra nước mắt.

      Nhị tiểu thư này là đích nữ duy nhất của Hầu phủ, thường ngày hay qua lại với Dịch Cẩn An. Lúc này Dịch Cẩn An cũng có mặt trong đó, Văn Dao thấy Dịch Cẩn Ninh tới, vội đẩy Dịch Cẩn An bên cạnh cái.

      Dịch Cẩn An biết vị muội muội này của nàng ta trước nay thích yên tĩnh, nàng ta cười kéo Dịch Cẩn Ninh tới : “ đến đây rồi nghe chút , Văn Dao có thể kể chuyện hài, bỏ lỡ rất đáng tiếc! “

      Dịch Cẩn Ninh từ chối được đành phải ngồi xuống, hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn tận lực hòa nhập : “ Các vị tỷ tỷ muội muội chuyện xưa gì mà có thể khiến người khác cười vui vẻ như vậy? “

      “ Cũng chẳng phải chuyện gì, chỉ vài chuyện cười đơn giản thôi, vui vui vẻ vẻ. “ Dư quang nơi khóe mắt Văn Dao đảo qua thị nữ đứng bên cạnh, thị nữ lập tức gật đầu dẫn tiểu Đào lui xuống. Tiểu Đào quay đầu lại liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình, thấy tiểu thư gật đầu mới yên tâm rời .

      Văn Dao lại lát rồi gì nữa, Dịch Cẩn Ninh cảm thấy những chuyện cười chẳng buồn cười chút nào, chỉ thong thả uống trà. Lúc này thấy nàng cuối cùng cũng xong lập tức thở dài hơi, định đứng dậy rời chợt nghe thấy tiếng người hô to : “ Cứu mạng! “

      Các tiểu thư tập trung tại chỗ vô cùng hoảng sợ, nghe thấy tiếng kêu kia truyền tới từ tiền viện, là nương trẻ tuổi, chẳng lẽ có người có ý đồ bất chính? Vì thế tất cả đều đứng dậy muốn xem kết quả.

      Văn Dao và Dịch Cẩn An liếc nhìn nhau dẫn đầu tới, Dịch Cẩn Ninh theo phía sau, đột nhiên sau cổ đau nhói, lập tức mất ý thức.

      Trong mơ hồ, Dịch Cẩn Ninh cảm thấy trong người nóng nực chịu được, như có ngọn lửa bốc cháy người, hận thể cởi bỏ toàn bộ y phục. Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, nàng lập tức tỉnh táo,

      tốt, bị hạ thuốc rồi!

      Nàng khóc nhọc mở mắt ra, liếc nhanh hoàn cảnh chung quanh, phát đây là căn phòng thanh nhã, nhìn cách bài trí có lẽ là phòng khách được sử dụng. Quả nhiên, lâu sau nam nhân dáng dấp thô bỉ đẩy cửa lung lay vào, nhìn dáng vẻ hình như uống say.

      “ Ha ha, mỹ nhân, cuối cùng hôm nay gia cũng có được nàng! “ Người tới chính là gã cầm hà bao của nàng tới cầu thân trong kiếp trước – thứ tử Trịnh Khang của Lễ bộ thị lang, gã bại hoại quần là áo lượt vu oan trong sạch của nàng trong kiếp trước.

      Lúc này Trịnh Khang xoa xoa hai tay, cười thô bỉ nhìn chằm chằm Dịch Cẩn Ninh nằm giường, cặp mắt như lang như hổ bùng cháy khát vọng, ngọn lửa như muốn nhốt chặt tiểu nhân nhi giường vào tận sâu đáy mắt.

      Con mồi! Dịch Cẩn Ninh nhìn mắt nghĩ đến từ buồn cười như vậy.

      Trịnh Khang tiến tới gần giường, cả người nặng nề đè xuống.

      Bởi vì tác dụng của thuốc nên Dịch Cẩn Ninh vô lực phản kháng, nàng rên lên trong lòng, xong rồi! Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh kiếp trước, chẳng lẽ thể thoát khỏi vận mệnh bị đùa bỡn? Chết tiệt, nàng nên bất cẩn như cẩn!

      Mắt thấy cái miệng ghê tởm kia đến gần, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi xâm nhập như bão táp ngay sau đó. Nhưng đợi lâu vẫn thấy người nọ hạ người xuống nữa, vừa mở mắt người bẫng. Chỉ nghe tiếng phịch, Trịnh Khang bị ném lên nặng nề đập vào vách tường, đau đến mức gào lên khóc.

      “ Muốn chết, dám khi dễ nữ nhân của bản công tử! “ Giọng sắc bén mang theo bá đạo cho phép xâm phạm vang lên, vang dội lại tinh khiết, tựa như rượu ngon say lòng người.

      Dịch Cẩn Ninh quay đầu, thấy Mạc Liễm Sâm ngồi ngay ngắn ở bên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn nàng, nàng đắc tội với lúc nào mà dùng ánh mắt như nhìn thê tử hồng hạnh vượt tường để trừng này chứ? Còn chưa tiêu hóa hết tin tức này, bỗng nghe thấy tiếng động ầm ĩ ở ngoài cửa cách đó xa.

      Mạc Liễm Sâm nhanh chóng điểm huyệt Trịnh Khang, đút cho gã viên thuốc, rồi ném thiếu nữ áo vàng lên giường, làm xong hết thảy, hề dài dòng dây dưa, thời gian chỉ trong chốt lát. Sau đó ôm Dịch Cẩn Ninh vào lòng, nhảy ra ngoài từ cửa sổ núp xem kịch hay.

      Giây sau trong phòng truyền đến thanh ma sát, Dịch Cẩn Ninh nhận ra đó là tiếng xé y phục, ngay sau đó là những tiếng rên hừ hừ a a và tiếng nam nhân thở dốc. Dịch Cẩn Ninh núp ngoài cửa sổ nghe vậy liền đỏ mặt, cần cũng biết bên trong xảy ra chuyện gì.

      Hương thơm bạc hà thoang thoảng truyền đến từ người nam tử bên cạnh làm cho người ta khoan khoái vô cùng, nàng ngừng cọ xát lên người . Chợt nàng ngẩng đầu, suýt chút nữa đập vào cằm Mạc Liễm Sâm, trong mắt ngoại trừ cảm kích chính là chất vấn, chất vấn cũng chất vấn mình.

      Nàng lắc đầu muốn xóa bỏ cảm giác nóng ran trong người nàng hiểu, ràng hai người chẳng gặp mặt nhau được mấy lần, ngay cả chuyện cũng tới mười câu, nhưng lại giúp này nhiều nhe vậy. Mà nàng, ràng thích nợ tình cảm, thích người khác vô duyên vô cớ lấy lòng, nhưng vẫn thừa nhận nhân tình của , hưởng thụ giúp đỡ của . Nàng nghĩ nhất định mình bị điên rồi!

      Mạc Liễm Sâm nhìn đôi mắt nàng mang theo sắc dục cau mày thở dài, may chỉ là loại xuân dược bình thường. lấy viên thuốc từ trong ngực ra nhét vào miệng nàng, nhìn nàng nuốt xuống mới cười tít mắt gật gật đầu. Tay tự giác đưa lên sờ sờ đầu nàng, vén lọn tóc bị rũ xuống của nàng ra sau tai, động tác nhàng khiến Dịch Cẩn Ninh thầm giật mình.

      Như nhìn hiểu chất vấn trong mắt Dịch Cẩn Ninh, thâm tình nhìn mắt nàng, đôi mắt hoa đào cảu phiếm ôn nhu : “ Ninh Ninh, có vài người, chỉ cần cái liếc mắt cũng đủ để người khác rơi vào luân hãm; vài người, cả đời sống dưới mí mắt ta, ta cũng liếc nhìn. Mà nàng, chính là người khiến ta vừa liếc mắt cái liền rơi vào tay giặc. Đời này ta nhận định nàng rồi! “

      thực coi trọng mình? Cái liếc mắt đầu tiên là khi nào? phải là cái cây già trong phủ đấy chứ? Đây là cái gọi là nhất kiến chung tình sao? Mình làm gì để vừa thấy đây? Dịch Cẩn Ninh nháy mắt mấy cái, cúi đầu suy tư, nàng cần phải suy nghĩ cẩn thận xem lờ của có mấy phần chân .

      suy nghĩ, những thanh nhao nhao ầm ĩ tới trước cửa phòng khách. Dịch Cẩn Ninh nghe được thanh của tỷ tỷ Dịch Cẩn An : “ Hầu gia, thanh hô cứu mạng vừa rồi truyền ra từ phòng khách này, tất cả mọi người đều nghe thấy, tốt nhất nên xay ra chuyện gì! “

      Dịch Cẩn An và Văn Dao vốn ở cùng chỗ, nháy mắt thấy nàng nữa, nàng ta đành phải tự mình dẫn người đến đây. Trong đôi mắt nàng ta ý lạnh, khóe môi hơi cong lên.

      Dịch Cẩn Ninh, xem hôm nay làm sao ngươi chạy thoát!
      Last edited: 7/12/15
      Bạch Phụng, honglak, huyenlaw682 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 21: Cùng người cấu kết (1)

      An Dật Hầu Văn Hạo sai gia đỉnh đẩy cửa phòng khách ra, hơi thở hoan ái ập đến. Trong phòng khách có hai thân thể trắng nõn với nét mặt si mê quấn lấy nhau, vô cùng hưởng thụ. Mọi người theo hít vào hơi khí lạnh, những tiếng than thở và tiếng kêu sợ hãi ngừng vang lên, còn có vài tiểu thư khuê các xẩu hổ che mặt quay .


      Dịch Cẩn An tiến về phía trước được nên thấy người bên trong, nhưng nàng ta biết có chuyện gì xảy ra, hô to: “Hầu Gia ở đây mà ai to gan như vậy, dám gây chuyện ở phủ An Dật Hầu?”


      Hai người liều chết triền miên hoàn toàn nghe thấy tiếng kêu la sợ hãi của mọi người ở ngoài cửa, họ vẫn đắm chìm trong thế giới của bản thân, quên mình trong cực lạc.


      Tất cả mọi người suy đoán xem rốt cuộc hai người này là ai mà lại to gan như vậy.


      An Dật Hầu vừa thấy tình hình này liền biết việc lớn tốt nên vội vàng đuổi mọi người ra ngoài, “rầm” tiếng đóng cửa lại. Trong lúc vô tình Dịch Cẩn An thấy được giường, trong lòng nàng cả kinh.


      “Vô liêm sỉ!!!”


      Văn Hạo thẹn quá hoá giận, ông dùng tay kéo hai người vẫn quấn lấy nhau ra, sau đó tát con mình cái. Ông ngờ con của mình có thể cùng người khác làm ra chuyện xấu xa bực này, quả mất hết mặt mũi Hầu phủ.


      Trong nhóm người ngoài cửa có người nhận ra Văn Dao, ta bí mật thầm: “Đây phải là Nhị tiểu thư Văn Dao của phủ An Dật Hầu à? ngờ nàng ta lại biết xấu hổ như vậy!!”


      Hai người giường bị đánh tỉnh, thoạt đầu vẫn xảy ra chuyện gì , sửng sốt lúc mới hồi hồn. Văn Dao vừa thấy tình huống như vậy, biết ngay mình bị hãm hại, lại nhìn thân thể trần truồng của mình nàng ta lập tức hoảng hốt vội vàng đưa tay ôm lấy cơ thể, lăn vòng rúc vào góc giường.


      Nha hoàn thiếp thân của nàng ta đau lòng khóc, kéo chăn qua giúp nàng ta che cơ thể, Văn lão gia khoát khoát tay ý để nha hoàn đưa tiểu thư trở về phòng.


      Trịnh Khang vừa nhìn tình huống này lập tức có phản ứng, gã biết vừa rồi vị công tử kia hạ độc gã cho nên gã mới biết tiết chế như vậy, gã nuốt nước miếng, vội vàng kéo tay Văn Hạo: “Hầu Gia, chúng ta bị oan, chúng ta đều bị hạ dược!!”


      Dịch Cẩn An đứng ngoài cửa, nàng ta nghĩ thế nào cũng nghĩ ra, sao người này lại biến thành Văn Dao rồi?? Dịch Cẩn Ninh đâu?? Vừa rồi ràng nàng ta chung với Văn Dao, nhưng biết như thế nào ngay sau đó thấy bóng dáng Văn Dao, chẳng lẽ có người thầm giúp đỡ Dịch Cẩn Ninh??


      Nhất định là vậy! Nếu phải có người giúp đỡ, chỉ dựa vào mình Dịch Cẩn Ninh bị hạ dược, nàng tuyệt thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay Trịnh Khang. Nghĩ ra điểm mấu chốt, Dịch Cẩn An yên tâm hơn nhiều, dù sao việc này cũng là Văn Dao tự tìm đường chết, liên quan đến mình.

      Trong phòng truyền ra tiếng vang thanh thúy, bốp tiếng, tại nơi an tĩnh này nghe có vẻ càng thêm vang dội.

      mặt Trịnh Khang năm vết ngón tay trùng điệp đặc biệt chói mắt, Văn Hạo đen mặt, ngọn lửa trong mắt dần dần bùng lên, nhìn thẳng gã.

      “ Ngươi , có phải ngươi cám dỗ con ta ? “ Văn Hạo nổi giận quát tiếng, Trịnh Khang sợ đến mức suýt tiểu trong quần.

      Trịnh Khang quỳ mặt đất, chân ngừng run rẩy. Bên ngoài An Hầu nổi tiếng bao che, nếu hôm nay gã được nguyên do vì sao, nhất định Văn Hạo giết gã.

      “ Hầu gia, vừa rồi ta là có người muốn hãm hại ta và nhị tiểu tư! “

      Gã mặc kệ, định ra chuyện hôm nay người gã muốn tìm vốn là Dịch Cẩn Ninh, lại nhớ tới chuyện hôm nay Dịch Cẩn An và Văn Dao cầu xin gã. Nếu chuyện đến nước này kéo thêm người làm đệm lưng cũng sao cả, vì thế : “ Nha hoàn của nhị tiểu thư Tướng phủ tới tìm ta, còn cầm hà bao đưa cho ta, là trái tim thầm mến ta từ lâu, thế này ta mới đến khách. ngờ đây lại là cái bẫy, hại Văn nhị tiểu thư. “

      Văn Hạo trừng mắt nhìn : “ Ngươi có chứng cứ gì ? “

      Vẻ mặt Trịnh Khang như tro tàn, gã lấy đâu ra hà bao chứ, đành phải : “ Hà bao nàng tặng ta bị rơi mất rồi! “ Đột nhiên nhớ tới Dịch Cẩn An có sai nha hoàn của nàng ta đưa hà bao qua, ánh mắt gã sáng lên, may vừa rồi mình là hà bao.

      “ Hầu gia, nha hoàn của đại tiểu thư Tướng phủ từng gặp ta, ta đoán là hà bao bị nàng nhặt được. Hầu gia có thể tìm nàng tới hỏi! “

      Lúc này mọi người ở ngoài cửa bảy bảy tám tám, Dịch Cẩn An vốn tính toán để ý đến chuyện này. Toan rời lão quản gia xuất : “ Dịch đại tiểu thư, Hầu gia chúng ta tìm nha hoàn của ngài vào trong chuyến! “

      Dịch Cẩn An đáp lại, với tiểu Hà : “ Ngươi , có việc gì đâu! “

      Tiểu Hà được mời vào trong, hơi lo lắng. Văn Hạo trực tiếp hỏi : “ Có phải ngươi từng nhặt được cái hà bảo? “

      Tiểu Hà lấy ra hà bao thêu uyên ương hý thủy : “ Hầu gia, đây là hà bao nô tỳ trông thấy rơi xuống từ người Trịnh công tử lâu trước đó. Nô tỳ nghĩ là của ngài ấy, vốn muốn trả lại nhưng ngờ ngài ấy rất nhanh, nên vội vàng đuổi theo đến phòng khách bên này. Nô tỳ biết xảy ra chuyện gì, đành chờ ngài ấy làm xong chuyện rồi trả lại. “

      Nàng vội vàng đưa hà bao đến tay Trịnh Khang : “ Trịnh công tử xem thử có phải hà bao này hay ? “

      Trịnh Khang nhận lấy hà bao, gương mặt tràn đầy mừng rỡ, vì kích động nên tay hơi run rẩy : “ Chính là hà bao này, là nha hoàn thiếp thân của Nhị tiểu thư Tướng phủ đưa ta. Ta vừa nhận được hà bao lập tức chạy tới, ngờ… “

      Văn Hạo trừng mắt nhìn gã, với tiểu Hà : “ Ngươi ra ngoài trước . “

      Tiểu Hà ra cửa nhận được ánh mắt của Dịch Cẩn An, trong lòng cứ thấp thỏm yên mãi.

      thôi! “ Ngược lại Dịch Cẩn An hề lo lắng, gật đầu với tiểu Hà sau đó rời .

      Lúc này tiểu Đào bị áp giải đến đây, nàng vẫn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng mê mang nhìn Văn hầu gia.

      “ Hà bao này là do ngươi thay tiểu thư nhà ngươi đưa cho Trịnh nhị công tử của Lễ bộ thị lang phải ? “ Văn Hạo quăng hà bao qua, ném thẳng xuống ngay trước mắt tiểu Đào.

      Uyên ương hý thủy bà bao được thêu bằng chỉ kiim tuyến thượng hạng, giờ phút này nằm mặt đất có vẻ hơi tức cười. Tiểu Đào khom lưng nhặt lên, nhìn hồi lâu mới : “ Hầu gia, hà bao này phải của tiểu thư nhà nô tỳ! “

      Tiểu Đào đưa hà bao đến trước mặt Văn Hạo, chỉ vào chỉ thêu kim tuyến phía : “ Hầu gia xem, bà bao của tiểu thư nhà nô tỳ bao giờ dùng chỉ kim tuyến để thêu đồ, nhưng ràng hà bao này dùng kim tuyến. Mặt khác, hà bao của tiểu thư có tên của nàng được thêu bằng thủ pháp đặc biệt. Hơn nữa, tiểu thư nhà nô tỳ thích để cánh hoa tường vi hà bao. “

      Văn Hạo cầm lấy nhìn kỹ, cánh hoa khô trong hà bao là hoa mai, phía cũng thêu bất kỳ chữ gì, xem ra phải là nhị tiểu thư Tướng phủ. Ông chỉ vào Trịnh Khang quỳ dưới đất : “ Nhưng lại hà bao là do tiểu thư nhà ngươi đưa, cũng là ngươi tự tay đưa đến trong tay , cũng đưa đến gian phòng này. “

      “ Nô tỳ chưa từng làm những chuyện đó, nha hoàn của Văn nhị tiểu thư đưa nô tỳ đến phòng bếp, nàng ấy ràng nhất nô tỳ làm chuyện gì! “

      tiểu thư nhà ngươi ở đâu? Bổn Hầu muốn gặp! “ Văn Hạo nắm chặt hà bao trong tay, vo tròn thành nắm.

      Tiểu thư ở đâu, nàng biết, lúc nãy đến đây cũng thấy tiểu thư. Trong lòng nàng kinh hãi, chẳng lẽ tiểu thư xảy ra chuyện gì rồi?
      Last edited: 7/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, honglak4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :