1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 122+123

      "Để tôi dẫn ngài ." Bồi bàn nghe Lãnh Tiểu Dã muốn vào sòng bạc, lập tức lịch dẫn , "Chúc ngài chơi vui vẻ."

      Noi cảm ơn tiếng, Lãnh Tiểu Dã bỏ mũ ra đều ở quầy bả, đổi đồng xu, rồi vào sòng bạc.

      Trong song bạc, ít người.

      Mỗi bàn đánh bạc đều được mở, khách đánh cuộc ít.

      thanh của xúc xắc liên tục vang lên... Cùng tiếng hỏi của nhà cái trong ván cuộc, tạo nên bầu khí ồn ào.

      Chậm rãi dạo vòng, Lãnh Tiểu Dã cũng phát ra Dạ Phong Dương.

      Chú ý tới cửa vào cách đó xa, nhíu mày, bước qua.

      đến lầu hai, thanh ràng vô cùng yên tĩnh.

      lầu là khu đánh bạc, thông thường các vị khách thua đánh cuộc, chắc chắn lên đây, người đánh cuộc ở lầu hai cũng phải rất nhiều.

      Lãnh Tiểu Dã tùy tiện nhìn vòng, lập tức nhìn tới nhà cái bàn chính giữa, khóe môi giơ lên.

      Áo sơ mi trắng, khuôn mặt tuấn bình tĩnh biểu gì, ở vị trí là nhà cái, phải ai khác chính là Dạ Phong Dương.

      Xem ra, tìm đúng chỗ rồi.

      Mừng thầm trong lòng, Lãnh Tiểu Dã đến bàn đánh bạc Dạ Phong Dương, mà lại đến bàn bên cạnh.

      Vừa đúng lúc mới vượt qua vòng đanh cuộc, Lãnh Tiểu Dã tha hồ ngắt nhéo mấy đồng xu, ánh mắt lướt nhìn dãy sô bàn, tùy ý chọn 9 đen.

      dễ dàng gì tìm được Dạ Phong Dương, tại có thể yên tâm đánh cuộc, cố ý tới đây, chính là nghĩ tới Dạ Phong Dương ở đây.

      Bàn chuyển động, chiếc ngà voi cũng chuyển động theo, thế mà lại dừng lại màu đen 9.

      "Số 9, màu đen!"

      Nhà cái báo kết quả, sau đó lấy những đồng xu của người khác, Lãnh Tiểu Dã chỉ tùy tiện ném mấy đồng xu ra ngoài, thế mà lại thu vào gấp hai.

      Có lầm vậy, tùy tiện chọn, thế mà lại thắng?

      Lãnh Tiểu Dã vốn muốn , nhưng vậy thể được.

      Thắng ván rồi , cái này hề giống dân cờ bạc tí nào.

      Cười cười, rồi đặt vài đồng xu, chọn 9 đỏ.

      cũng tin, còn có thể thắng được ?

      Bàn tiếp tục chuyển động, dừng lại, ngà voi như có phép thuật, dừng lại ở 9 đỏ.

      Lãnh Tiểu Dã vốn sửa lại số đồng xu đặt ra, nhìn thấy chiếc ngà voi dừng lại ở 9 đỏ, chau mày.

      Hôm nay vận may của , tốt quá!"

      cũng tin được, muốn thua cũng xong?

      Tiếp tục khi nãy, lại chọn 9 đỏ.

      Lần này, vài khách cuộc thậm chí còn theo chọn 9 đỏ.

      Vòng bàn chuyển động, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào ngà voi, chậm dần, từng điểm qua khỏi 9 đỏ.

      "9 hồng!"
      "9 hông!"

      ...

      Vài người chọn theo Lãnh Tiểu Dã, dùng các loại ngôn ngữ cổ vũ cho ngà voi, viên màu trắng nhàng lăn qua lăn lại.

      Nhìn thấy ngà voi tròn tròn dừng lại ở 31 đen bên cạnh 9 đỏ, lại gắng gượng lăn thêm vài milimet, lăn lại về 9 hồng.

      Mọi người đều hoan hô.

      Ánh mắt Lãnh Tiểu Dã trợn lớn.

      Cách đó xa, Hoàng Phủ Diệu Dương chán chường nhìn đống xu.

      Vốn là muốn đến sòng bạc giải sầu, kết quả đối thủ tốn rất nhiều, vốn có tâm trạng, vậy còn thắng liên tiếp, liền còn hứng thú nữa.

      để ý tới nhà cái nhắc nhở tiền đặt cuộc, Hoàng Phủ Diệu Dương rời khỏi ghế sofa.

      Tùy tiện liếc mắt cái, nhìn bàn đánh cuộc cách đó xa, bàn tay băng gạc được nâng lên.

      Băng gạc tay vô cùng chỉnh tề xinh đẹp, vì muốn phòng ngừa băng gạc bị rơi ra, còn cẩn thận dán vài miếng băng keo, mỗi miếng đều rất bằng phảng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn bàn tay quen thuộc kia, con ngươi màu lam liền nheo lại.

      Lãnh Tiểu Dã vẫn hồn nhiên biết gì, giơ tay vân vê mái tóc dài.

      Mái tóc bị nhuộm rực được vén đến sau tai, liền để lộ ra gò má, thể nghi ngờ gì nữa.

      Từ cái tránh đến mũi, đôi mắt đen láy, cánh môi khẽ mím, chiếc cằm xinh đẹp.... Tất cả đều cảm thấy quen thuộc.

      Lãnh Tiểu Dã!

      Trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương nháy mắt mừng như điên, bước đến chỗ .

      "Tiên sinh, chờ chút."

      Phía sau, có người kêu lại.

      Hoàng Phủ Diệu Dương dừng bước, xoay mặt, chỉ thấy vị bồi bàn phía sau đem khay chứa xu đến.

      "Xu cua rngafi."

      Lúc này, Lãnh Tiểu Dã mang xu mình thắng được cất vào khay.

      " chơi nữa, đổi bàn khác, có hai lần có lần thứ tư, tôi đem vận may để lại đây cho mọi người dùng."

      Tìm cho mình lý do, xoay người, chen ra khỏi những người chờ đặt cuộc, đến bàn Dạ Phong Dương.

      Lập tức, vài vị khách cũng thu đồng xu theo .

      Khó gặp được vận may tốt như vậy, bọn họ cũng muốn gỡ lại những trận thua vừa rồi.

      Đúng lúc, vị khách thua sạch tiền bên bàn Dạ Phong Dương, lẩm bẩm đứng dậy, Lãnh Tiểu Dã lập tức ngồi vào vị trí người kia, cười híp mắt đặt xu xuống.

      "Cho tôi cái!"

      Dạ Phong Dương ngẩng mặt lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, con ngươi hơi liếc xuống, nhưng động tác tay vẫn bị đình chỉ, vẫn như trước lưu loát chia bài.

      lát sau, đem bài đặt lên bàn, sau đó khách sáo đưa tay qua Lãnh Tiểu Dã.

      "Tiểu thư, mời đặt cuộc."

      Cách đó xa, lão quản gia cùng hai cận vệ vội vàng tới, nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã rồi Hoàng Phủ Diệu Dương, lão quản gia lập tức vội hai bước, tiến lên phía trước.

      "Bá tước tiên sinh!"

      Nghe thấy giọng quen thuốc, bàn tay cầm đồng xu của Lãnh Tiểu Dã run lên, đồng xu rơi xuống khay, phát ra tiếng động lớn.

      ai để ý đến, nhanh chóng xoay mặt nhìn.

      Liền nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương nhận đồng xu.

      Nháy mắt, trái tim Lãnh Tiểu Dã co lại.

      chỉ biết, hôm nay thắng cả ba ván như vận phải dấu hiệu tốt, tên ôn thần này cũng ở đây!

      Lúc này, Dạ Phong Dương đem tờ bài thứ nhất phát đến vài vị khách bàn bên cạnh, đương nhiên bao gồm cả Lãnh Tiểu Dã.

      "Mời ngài đặt cuộc."

      vẫn như trước mở miệng .

      Lãnh Tiểu Dã phục hồi tình thần, nhìn bài của mình, biết bây giờ muốn cũng được, đem xu trong khay đỏ ra, đặt trước mặt.

      Chúa trời Jesus, Phật Tổ Như Lai, quan Bồ Tát, đức mẹ Maria... Ông trời phù hộ con, con muốn ta nhìn thấy con, đừng để ta nhìn thấy!

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 124+125

      Trong lòng yên lặng cầu nguyện, Lãnh Tiểu Dã tiện tay đặt đồng xu ra ngoài, xem như bản thân đặt cược.

      Dạ Phong Dương nhìn ra hành động kỳ lạ của Lãnh Tiểu Dã dưới bàn, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ nhưng cũng tiện hỏi, tiếp tục phát bài cho nhóm thứ hai.

      Cách đó xa, Hoàng Phủ Diệu Dương nhàn nhạt mở miệng, "Thế nào?"

      "Vừa có tin tức mới của tiểu thư, sim điện thoại..." Lão quản gia hơi do dự, " hư quá nghiêm tọng, chuyên gia cũng thể khôi phục được."

      Vốn nghĩ, giận dữ.

      Nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ nhìn cái bàn đằng xa, liếc mắt nhìn Lãnh Tiểu Dã dùng khay che mặt, khóe môi giơ lên.

      "Thôi bỏ ."

      Bây giờ đứng trước mắt, chiếc sim kia cũng trở nên vô nghĩa.

      Lão quản gia hơi kinh ngạc.

      Hoàng Phruu Diệu Dương hạ lệnh, " tra chút, danh sách du khách tầng tám, tôi ngay bây giờ."

      "Được, bá tước tiên sinh."

      Lão quản gia dám trì hoãn, để hai cận vệ ở lại bảo vệ Hoàng Phủ Diệu Dương, ông xoay người khỏi sòng bạc, tra chuyện Hoàng Phủ Diệu Dương giao.

      Cầm khay đưng xu trong tay đưa cho người cận vệ, Hoàng Phủ Diệu Dương đến bàn Lãnh Tiểu Dã.

      Ván cũ.

      "Tôi chơi nữa!"

      vị khách bên trái Lãnh Tiểu Dã vui đứng lên, ta thua ít.

      Lá bài thứ hai của cực kỳ , mà Lãnh Tiểu dã cùng hai người khác đều là lá bài lớn, biết hôm nay vận may của mình vô cùng kém, liền đứng dậy rời khỏi sofa.

      Dạ Phong Dương bình tĩnh phát lá bài thư sba.

      Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương tới bên cạnh bàn.

      Nhìn tay trái Lãnh Tiểu Dã cầm khay, nhàn nhạt mở miệng.

      "Tôi có thể ngồi đây ?"

      thể!

      Lãnh Tiểu Dã ghé vào bàn, dùng khay che mặt mình lại, trừng mắt nhìn Dạ Phong Dương.

      Đừng đồng ý, , đừng cho ta ngồi đây.

      Dạ Phong Dương nào biết được súy nghĩ của , cũng biết Hoàng Phủ Diệu Dương, lại có biết giữa hai người có liên quan đến nhau.

      "Đương nhiên, nhưng ngài phải đợi vòng kế tiếp."

      Ngữ khí cả vô cùng bình tĩnh, lịch nhưng khiêm tốn.

      Dạ Phong Dương, là đồ phản quốc!
      Lãnh Tiểu Dã dùng mắt trừng Dạ Phong Dương cái.

      Dạ Phong Dương biết tại sao lại trừng như vậy, trong lòng nghi hoặc, tay phát đến lá thứ ba.

      "Mời các vị đặt tiền cuộc."

      Cận vệ kéo ghế sofa ra, Hoàng Phủ Diệu Dương cố ý ngồi cạnh Lãnh Tiểu Dã.

      Sau đó, dường như kéo ghế mình lại gần hơn.

      Dù sao đây cũng là thuyền đánh cuộc, gian vô cùng rộng rãi, khoảng cách giữa ghế lại rất lớn, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương lại cố ý ngồi gần vào.

      Cánh tay đặt ghế dựa, khuỷu tay chạm vào khuỷu tay .

      Vừa bị chạm vào, da Lãnh Tiểu Dã liền nổi tầng da gà.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng mặt, nhìn da thịt trắng nõn của .

      Giơ khóe môi lên.

      " rất lạnh sao?"

      Run lên cái, chiếc khay trong tay Lãnh Tiểu Dã chút nữa rơi xuống.

      "Cảm ơn tiên sinh, nhưng tôi lạnh chút nào!"

      đè nặng khẩu , cố ý thay giọng mình bằng giọng Hồ Nam.

      Nghe được Lãnh Tiểu Dã đột nhiên dùng tiếng Hồ Nam, Dạ Phong Dương chuẩn bị chia bài, khóe môi kịch liệt co quắp.

      Sau đó, ánh mắt xẹt qua Hoàng Phủ Diệu dương.

      ràng cái trừng mắt khi nãy của Lãnh Tiểu Dã vô cùng kỳ, chẳng lẽ người đàn ông này có quan hệ gì với sao?!

      Lúc này, dạ dày Lãnh Tiểu Dã trồi đến cổ họng.

      Nghe được Hoàng Phủ Diệu Dương chuyện với , liền biết nhận ra .

      Nghĩ nghĩ, Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh ngồi thẳng dậy, để ý tới .

      Chẳng lẽ?

      nhận ra ?!

      Lấy tính cách của , nếu nhận ra , trước tiên đoạt lấy khay , hoặc bắt lấy tay , cười lạnh.

      "Lãnh Tiểu Dã, tôi lại đến bắt em về đây!"

      "Mời đặt tiền cuộc!"

      Dạ Phong Dương lần nữa nhắc nhở.

      Lãnh Tiểu Dã lặng lẽ xê ra xa Hoàng Phủ Diệu Dương, tùy tiện cầm đồng xu đặt ra bên ngoài.

      Đâm lao phải theo lao, ít nhất sau ván này nghĩ cách chạy khỏi.

      Hoàng Phủ Dệu Dương ngồi bên cạnh chú ý tới ván bài, ánh mắt nhìn từ đầu đến chân, rồi lại nhìn từ chân lên đầu.

      Nha đầu ki, vì sao lại lên du thuyền này, nhưng còn trang điểm như vậy.

      Nhìn chân trái mang giày thể thao của , vui nhíu mày.

      Từ sáng hôm đó đến bây giờ, bọn họ chỉ rời nhau chưa vượt quá 48 giờ, vết thương ở chân chắc chắn vẫn chưa lành, dưỡng thương cho tốt, lại chạy tới đây, buồn cười!

      Dạ Phong Dương phát lá thứ tư.

      Khách bàn cuộc nhìn ba lá bài của Lãnh Tiểu Dã, đều biết phải bỏ cuộc.

      Ba tờ bài, ba tờ A, liền nhìn phải là át chủ bài, nhưng cũng đủ lớn, mà bọn họ lại có bài gì tốt, tiếp tục nữa chỉ có thua càng nhiều.

      "Tôi chơi nữa!"

      "Tôi cũng vậy."

      Vì thế.

      Lãnh Tiểu Dã ngay cả át chủ bài cũng có, vẫn có thể thắng.

      Dạ Phog Dương thu hôif bài lại, đem đống tiền xu đưa cho .

      "Tôi về vệ sinh, sau đó lại về chơi tiếp!"

      vẫn dùng giọng Hồ Nam như trước, Lãnh Tiểu Dã cẩn thận xoay người, đứng dậy, vòng qua khách đanh cuộc, cầm theo xu bàn.

      Thiên kim vừa tản khiến người khác vô cùng phục, dù sao cũng liên tiếp thắng.

      Mất tiền chỉ là , bị nắm mới là chuyện lớn!

      Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dậy, dùng khay chống đỡ, quay người lại, kém chút đụng vào .

      "Tiểu thư, toilet bên phải."

      Bên kia khay, giọng truyền đến.

      "Cảm ơn."

      vội xoay người qua bên phải.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, chậm rãi sau lưng .

      Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn cặp chân nhanh chậm sau , cùng đôi giày da chân, Lãnh Tiểu Dã vội bước nhanh hơn.

      Chân trái vẫn còn bị thương chưa lành, dám dùng sức, cẩn thận nhấc chân giống động vật bị què.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhịn được, bước nhanh hơn.

      Lách qua người Lãnh Tiểu Dã, đụng vào người bồi bàn, Hoàng Phủ Diệu Dương bắt lấy, bồi bàn đánh vào người .

      tiếng động vang lên, xu rơi đầy xuống đất.

      "Thực xin lỗi,t iên sinh!"

      Bồi bàn vội vàng xin lỗi, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng để ý tới, chỉ đẩy ra, tiếp tục đuổi theo Lãnh Tiểu Dã.

      Khốn kiếp, biết, phát ra !

      Lãnh Tiểu Dã mắng chửi trong lòng.

      Nhìn thấy toilet nữ trước mắt, bất chấp đau chân, nhanh hơn, nhảy vào toilet, đưa tay muốn đóng cửa.

      Chậm.

      Cánh tay đưa tớ, chặn cửa lại.

      Oành!"

      Ván cửa nặng nề, đánh vào tay .

      "A!"

      Cánh tay bị đánh vào chút nữa gẫy, Hoàng Phủ Diệu Dương hừ tiếng.

      Nghe được thanh của , trong lòng vô cùng hoảng hốt, thả lỏng lực đạo.

      Mượn cơ hồi này, Hoàng Phủ Diệu Dương đẩy cửa, vào.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 126+127

      Lãnh Tiểu Dã bị dùng lực đẩy ra, lùi về sau vài bước, khay trong tay vẫn rời ra, bay xéo lên cánh cửa.

      "A!"

      vị khách từ trong toilet ra, kém chút bị khay đánh trúng, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương vọt vào toilet, liền kêu lên thành tiền.

      Hoàng Phủ Diệu Dương coi như thấy ta, lập tức ra lệnh.

      "Cút !"

      Nữ du khách ra khỏi toilet, liền nhnah chóng khóa cửa.

      Nghe tiếng cửa khóa lại, trong lòng Lãnh Tiểu Dã vô cùng căng thẳng.

      Hít hơi sâu, nhin tay trái, Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi nhấc chân, tới chỗ .

      Trong người có súng cũng phải đối thủ của , huống chi tay chân đều bị thương, xem xét tình hình, Lãnh Tiểu dã cũng dừng sức nhiều.

      "A... khéo!" Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi, "Bá tước tiên sinh, chúng ta có duyên với nhau, ngờ lại được gặp trong toilet!"

      Khóe miệng Hoàng Phủ Diệu Dương giật cái.

      Nha đầu kia, dối chớp mắt.

      ràng vừa rồi trốn , mà bây giờ còn 'tình cờ gặp lại'?

      lại bước về phía trước bước, khoảng cách giữa hai người vốn xa, lần này, cách nhau chưa đến thước.

      "Đúng vậy, khéo!"

      Ngữ khí của vô cùng nặng nề, chứng tỏ tức giận.

      Lãnh Tiểu Dã vội vàng lùi về phía sau, ngăng cách với .

      "Vậy..." Lãnh Tiểu Dã đẩy cánh cửa bên cạnh, "Tôi... vệ sinh, ngài để ý chứ?"

      Vừa , nâng tay muốn bước lên.

      Đường duy nhất rời khỏi bị khóa lại, thể trốn được, thầm nghĩ muốn chạy vào phòng vệ sinh, khóa lại chặn ở ngoài.

      Ý tưởng Lãnh Tiểu Dã vô cùng đơn giản, vô luận thế nào cũng thể để cho tiếp cận được .

      Mỗi lần tiếp xúc gần , lại bị chiếm tiện nghi, lần này kiên quyết thể như vậy.

      Hoàng Phủ Diệu Dương bước về phía trước bước, bước chân này vô cùng lớn, lập tức thu hẹp khoảng cách giữa hai người, đên nỗi còn chừa được nửa thước.

      Lãnh Tiểu Dã bất chấp chân trái bị thương, nhảy vào phòng.

      đợi đóng cửa, tay chụp lại.

      Kế hoạch khóa cửa của Lãnh Tiểu Dã bãi.

      Buông tay ra, nhìn ngây thơ cười.

      "Tôi thực muốn tơi let, ngài có thể đợi tôi giải quyết xong lại chuyện tiếp được ? Bá tước tiên sinh, người nào cũng có ba gấp mà."

      Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận.

      "Được, tôi chờ em!"

      liếc mắt nhìn tay đặt ván cửa, Lãnh Tiểu Dã nở nụ cười hùa theo.

      "Vậy ngài... Có thể cho tôi đóng cửa lại ?"

      " thể!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương từng bước tiến lên, trục tiếp đến gần phòng.

      Có người nào vào phòng chờ người khác toilet sao?

      Cho dù muốn toilet, nhưng lại bị người đàn ông nhing chằm chằm như vậy, mà tiểu được sao?

      Huống hồ, có ý định vệ sinh.

      Lãnh Tiểu Dã tức giận cắn răng, mặt vẫn nở nụ cười như cũ, tiến lên trước, đứng trước bồn cầu.

      "Vậy tôi đây... khách sáo!"

      Đưa tay phải xuống, chậm rãi vén váy.

      Làn váy màu lam ngăng bị vén lên, từng chút lộ ra đôi chân xinh đẹp, Hoàng Phủ Diệu Dương biết dối, nhưng ánh mắt vẫn tự chủ được nhìn vào đùi .

      Mượn thời cơ, Lãnh Tiểu Dã nắm chặt tay, nâng quyền.

      quyền xinh đẹp hạ xuống, mang theo vù vù, đánh vào cằm .

      Hoàng Phủ Diệu Dương bị quả đấm xẹt qua mặt, khiến ngã xuống.

      Vật , dám ra tay nặng với như vậy sao?

      Hoàng Phủ Diệu Dương lại tức giận.

      Nhìn thấy ra quyền, kéo tay lại, đè lên cửa.

      Gáy đụng vào tấm ngăng, Lãnh Tiểu Dã hít hơi lạnh, tức giận nâng đùi phải đá , đầu gối lại bị bàn tay to bắt lấy.

      Chân bị bắt, lại vươn tay phải ra.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng đầu, né tránh cú đấm, nghẹo đầu, rơi lên cần cổ , dùng răn cắn cái.

      Vật này, chừng phạt , chịu ngoan ngoãn!

      "A ——" kêu thành tiếng, dùng sức giãy giụa, "Đau quá, Hoàng Phủ Diệu Dương, là chó sao... Đau chết mất..."

      để ý đến , dời đến chỗ khác tiếp tục cắn.

      Mỗi lần muốn bắt , đều với chính mình, khi bắt được rồi, nhất định phải khiến trả giá lớn.

      Nhưng mỗi lần như bắt , lại thể thực được.

      Đánh? nỡ!

      Trách mắng? Miệng còn lợi hại hơn cả .

      Đành phải cắn phát tiết chút.

      Trong mũi tràn đầy mùi hương quen thuộc, dùng răng cắn da thịt mềm mại, lực đạo càng lúc càng yếu dần.

      Từ từ biến thanh hôn cắn, từ cổ chuyển qua xương quai xanh, thở dồn dập.

      vô cùng mềm mại, bàn tay hoạt động người .

      giãy giụa, thân thể đẹp đẽ của cọ vào người .

      Tất cả đều là đòn công kích trí mạng với .

      tự chủ được dùng lực chút, ngăn chặn , cảm nhận được khác thường , trong đầu Lãnh Tiểu Dã vang lên tiếng 'ong' trầm đục.

      chàng này, tinh lực tràn đầy, lúc nào cũng có thể làm chuyện đó!

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, chúng ta chuyện chút, được ?"

      "!"

      tiếng, dùng mối, đem cổ áo rộng rãi của bỏ ra.

      " đợi lát được ... nghĩ kỹ chút, tối hôm đó là tôi cứu , nếu , bây giờ chừng sớm... Tôi là ân nhân của , thể lấy oán trả ơn... chỉ vậy, tôi còn cho xu gọi điện..."

      Nhắc tới tiền xu, lập tức nhớ lại chuyện ở công viên, tức giận cắn cái.

      "Quăng tôi ở lại công viên, là cứu tôi sao?"

      "Đó phải là quảng, đó là... Hơn nữa, lúc ngủ, tôi còn bên cạnh bảo vệ ..."

      Động tác của Hoàng Phủ Diệu Dương ngưng lại, ngẩng mặt nhìn .

      "Em luôn ở gần đó sao?"

      Lãnh Tiểu Dã thấy cắn nữa, trong lòng dâng lên tia hy vọng tiếp tục , "Đúng vậy, tôi thấy gọi điện, sau đó lão quản gia lái xe tới đón ... xem, tôi đâu có lừa ? Tôi cứu như vậy, nên buông tôi ra..."

      "Như vậy sao được?" Hoàng Phủ Diệu Dương tà ác giơ khóe môi, "Tôi nhất định phải báo đáp em tốt."

      " cần cần!" Lãnh Tiểu Dã lặng lẽ thu lực, muốn đem đầu gối trong tay rút về, vươn tay đẩy ngực , "Tôi luôn làm chuyện tốt cần lưu danh..."

      ràng muốn bỏ rơi , còn là vì tốt cho .

      tìm kiếm, sau lưng cười , gấp đến độ tìm cả thế giới, lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kết quả, du thuyền chơi đùa.

      Vừa nghĩ tới điểm này, liền tức đến phát điên.

      Cảm giác vật lại muốn trốn, mạnh mẽ dùng lực, đem áp lên vách ngăn.
      levuong, trangmai1234, Dunghyt973 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 128+129

      "Tôi quyết định báo đáp cho em tốt!" nhìn chằm chú vào đôi mắt có chút hoảng loạn của , gằn từng chữ, "Lấy, thân, thể, , thương, em, mỗi, ngày!"

      Khuôn mặt người đàn ông tái xanh, cả người đều lộ ra vẻ nguy hiểm.

      Cảm giác được vật cứng rắn chạm vào cơ thể , Lãnh Tiểu Dã lo lắng nuốt ngụm nước miếng.

      Theo bản năng giật chân trái, vết thương dưới lòng bàn chân cũng bị ảnh hưởng theo, cỗ đau đớn dâng lên.

      nhíu mày hít hơi khí lạnh.

      Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ xem như giả vờ, vẫn đè như cũ, cử động, đôi môi dừng cánh tai , giọng .

      "Nếu còn làm như vậy, tôi giống như hai lần trước."

      xong, hé miệng, ngậm cắn .

      nhàng hôn cắn.

      trận tê dại truyền đến, nháy mắt, tóc gáy đều dựng thẳng, yết hầu run lên, suýt nữa rên ra tiếng.

      Đáng chết, ràng nghĩ ngược lại, nhưng cơ thể lại thể tự chủ được nỗi lên phản ứng.

      Cảm thấy khác thường dưới bụng, vô cùng xấu hổ.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, có còn lương tâm , vết thương của tôi là do băng lại, thể xem chút sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, nhìn thoáng qua.

      chân bị cầm lấy, tại, toàn bộ lực đạo đều dồn hết lên chân trái, lòng bàn chân cong lên, chỉ còn chút nữa thôi, bàn chân rơi ra khỏi chiếc giày, ngay cả băng gạc cũng bị lỏng ra.

      Ai bảo bị thương mà còn chạy lung tung!
      Tuy trong lòng trách móc , nhưng rốt cuộc vẫn buông ra, buông bàn tay cầm đầu gối ra, ôm lấy hông , giống như ôm đứa trẻ vào lòng.

      Lãnh Tiểu Dã cho rằng muốn, định giãy giụa, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương ôm ngồi lên bồn cầu.

      "Nâng chân lên."

      khẽ thở hơi.

      Lãnh Tiểu Dã ngoan ngoãn nâng chân lên, liền vươn tay cởi đôi giày thể thao ra, cẩn thận mở băng gạc chân , kiểm tra vết thương cho ..

      Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng liếc mắt nhìn bốn phía, tầm mắt dừng nắp bồn cầu.

      nghĩ nếu dùng cái nắp kia đập cái, biết chàng này có ngất ?

      "Đau!"
      Giả vờ kêu đau tiếng, nhân tiện dựa vào lòng , hai tay đặt lên vai , lén lút đưa về phía sau nắp bồn cầu.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi lên bốn cầu, tách hai chân ngồi đùi , tư thế này, giống như đnag ôm .

      Hai tay lặng lẽ đưa tới, chạm vào nắp bồn cầu.

      Lãnh Tiểu Dã cố gắng di chuyển chút.

      Nhưng đầu ngón tay lại có nhiều lực đạo, bất đắc dĩ, đành phải xích lại gần .

      Hai cơ thể dường như dán vào nhau.

      Cách lớp áo mỏng, bầu ngực mềm mại cùng nụ hoa, lên ràng.

      Cảm nhận được thân thể ... Lửa dục của Hoàng Phủ Diệu Dương vừa tắt, lại bùng lên trong nháy mắt.

      Nhìn vết thương chân đóng vảy, cũng biết nứt ra, bàn tay liền trượt vào bắp chân , Lãnh Tiểu Dã vẫn còn chăm chú tới nắp bồn cầu, để ý tới hành động của .

      Bàn tay hơi dừng lại đầu gối , sau đó lập tức trượt vào váy, vuốt ve đùi .

      thể mang về phòng kịp nữa rồi, bây giờ, muốn !

      "Đợi chút!" Lãnh Tiểu Dã cảm thấy tình hình tại có vẻ đúng, hoảng loạn rút tay lại, đè bàn tay , "Chúng ta... Về phòng trước... Chỗ này... có tình cảm..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt lại, nhìn thấy ràng hoảng loạn trong mắt .

      "Nhưng tôi thích ở trong này!"

      Giọng của vô cùng gian ác.

      Nếu phải nắp bồn cầu mở ra được, Lãnh Tiểu Dã chắc chắn đập chết .

      thích, thích!

      Bình tĩnh chút, suy nghĩ suy nghĩ...

      tự nhắc nhở mình, dùng sức chặn bàn tay .

      " thực rất thích tôi sao?!"
      Hoàng Phủ Diệu Dương cúi mặt, cách lớp vải mỏng cắn lên ngực , giọng có chút khàn khàn.

      "Chẳng lẽ em cảm nhận được?"

      đương nhiên... Cảm thấy, nếu cả hai người đều khỏa thân, đoán chắc bây giờ hợp thành thể!

      "Được rồi!" Lãnh Tiểu Dã thầm cắn chặt răng, "Tôi đồng ý với !"

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, "Cái gì?"

      "Tôi đồng ý... Cho cơ hội theo đuổi tôi... Với điều kiện..."

      Điều kiện chính là phải bắt đầu giống như những cặp đôi bình thường khác, thể để ta muốn hôn hôn, muốn ngủ ngủ.

      Đây đều là nhưng đều Lãnh Tiểu Dã muốn , đương nhiên đúng hơn là, chỉ cần khiến động tâm, có thể nhân cơ hội này chạy .

      Đáng tiếc, Hoàng Phủ Diệu Dương lại cho cơ hội .

      "Được!"

      chỉ chữ, sau đó ngẩng đầu, hôn lên môi , đem mọi điều kiện ngăn lại.

      Môi của dường như vẫn ngọt ngào như trong trí nhớ của , chính mềm mại này khiến trở nên điên cuồng.

      Dây dưa môi lưỡi , ngang ngược hưởng thụ vị ngọt mê người kia.

      Lãnh Tiểu Dã giãy giụa, cử động, nhanh chóng vươn tay qua, giả vờ ôm , nhưng lại sờ vào nắp bồn cầu.

      Dù sao cũng mất hứ gì, cứ coi như ăn phải hạt dưa hư , lát nữa về phòng đánh răng là được...

      Chút nữa, mang cái đầu xinh đẹp này về làm thịt.

      Đáng tiếc, mọi chuyện lại diễn ra theo ý muốn .

      Động tác của , khiến Hoàng Phủ Diệu Dương cho rằng muốn hai người thân mật với nhau, càng làm thêm động tình.

      Vừa hôn, vừa vịn vào chiếc gáy xinh đẹp của , để mình có thể hôn sâu hơn, duỗi tay ra, vén váy lên, chạm vào quần lót .

      Bị hôn như vậy, cả đầu đều trở nên choáng váng, ngón tay cũng mềm nhũn ra, cảm nhận được động tác của Hoàng Phủ Diệu Dương, trái tim run lên từng nhịp.

      Ba!

      vất vả mới có thể mở được nắp bồn cầu, thế mà nó lại lập tức rời xa , năng nề rơi xuống đất.

      Hoàng Phủ Diệu Dương giật mình quay mặt lại, nhìn nắp bồn cầu mặt đất, hiểu ra mọi chuyện.

      ... Lại dám lừa !

      "Lãnh Tiểu Dã!"

      Giọng Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức trở nên nghiêm túc.

      Bị nhìn thấu, Lãnh Tiểu Dã hoảng hôt đứng dậy, muốn xoay người rời .

      Bàn tay vừa nắm đến chốt cửa, lại bị vươn tay đến, kéo lại ôm vào lòng.

      "Em có biết tôi ghét cái gì nhất ?" Sau đó, giọng của che giấu tức giận, "Tôi ghét nhất bị người khác lừa gạt, vì sao em lại càng lúc khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ như vậy?"

      "Vậy tôi thích bị người khác ép buộc, nhưng sao lúc nào cũng cưỡng ép tôi?!" Lãnh Tiểu Dã vừa giãy giụa vừa rống, "Nhót tôi giường, ngủ là ngủ, dựa vào cái gì... Tôi cứu hai lần, còn chịu trả ơn tôi, vậy, còn cứng đầu truy tìm tôi... Vậy mà dám đứng đây lý luận với tôi... Tôi thừa nhận, tôi thích , tiễn rồi, tôi lại cảm thấy vô cùng hối hận, chỉ vì muốn đuổi theo , tôi mới đặt chân lên chiếc thuyền này, thế nào, thích bị bắt nạt sao?!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng người, "Em vừa cái gì?!"

      thích , vô cùng hối hận khi bỏ , mới xuất chiếc thuyền này?!

      Oành!

      Cánh cửa toilet bị dùng lực mở ra, sau đó lập tức vài người bước tới.
      levuong, trangmai1234, Dunghyt975 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 130+131

      Nghe tiếng cửa mở ra, Lãnh Tiểu Dã và Hoàng Phủ Diệu Dương cùng ngẩng mặt lên, nhìn ra ngoài cánh cửa.

      Cánh cửa mở toang ra, thân ảnh cao to xuất .

      đầu là người mặc áo sơ mi trắng, vest đen, cài nứt cẩn thận, đúng là Dạ Phong Dương giả trang rồi.

      Sau lưng còn thêm đội quân bảo vệ sòng bạc áo đen, mắt đeo kính.

      Thấy có người xông tới, Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nhíu mày, trong mắt Lãnh Tiểu Dã lên niềm vui sướng.

      Dạ Phong Dương ơi là Dạ Phong Dương, cuối cùng cũng tới kịp lúc cứu tôi rồi!

      Nghĩ vậy, thầm thở dài.

      Người này là, sao chịu đến sớm hơn hai phút, nếu đến sớm hơn chút, cũng cần nghĩ nhiều cách để lừa Hoàng Phủ Diệu Dương như thế này.

      chàng kia ghét nhất bị người khác lừa gạt, nếu lần này, biết được tiếp tục lừa , biết tức giận như thế nào nữa.

      Trong lúc Lãnh Tiểu Dã thầm than trong lòng, Dạ Phong Dương tới giữa toilet.

      Nhìn thấy bị Hoàng Phủ Diệu Dương ôm trong ngực, quần áo lại xốc xếch, nhịn được nắm chặt tay.

      Đè nén ý định muốn ném tên bá tước chói mắt này xuống biển, Dạ Phong Dương trầm giọng ra lệnh.

      "Dẫn này !"

      "Vì sao?" ( "为什么?" )

      Ba chữ chất vấn lạnh như băng này, xuất phát từ miệng phải ai khác chính là Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Buông Lãnh Tiểu Dã ra, đỡ lấy hông , cẩn thận đặt ngồi lên bồn cầu, nhìn thấy đôi chân dài lộ ra dưới làn váy, vươn tay giúp kéo váy xuống.

      Giọng Dạ Phong Dương hoàn toàn như giải quyết công việc, nhưng dường như cũng mang theo chút khí thế mạnh mẽ, "Chúng tôi nghi ngờ này gian lận!"

      "Hừ!" Hoàng Phủ Diệu Dương hừ lạnh tiếng, "Tôi cho phép!"

      người bảo vệ lạnh lùng lên tiếng, "Tiên sinh, đây là chuyện nội bộ của chúng tôi, tốt nhất ngài cần phải can thiệp vào."

      phải vì ta nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương có lẽ phải dạng vừa gì, lại biết chính là du khách VIP, nếu lúc này xông lên đánh vài trận.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cúi người xuống, cẩn thận giúp Lãnh Tiểu Dã mang giày lại, điều chỉnh dây giày tốt để chân bị buộc chặt nhưng cũng thể quá lỏng.

      Giờ tay lên, vân vê mái tóc loạn xạ của như an ủi, xoay người, bước lên phía trước, đứng trước tấm ngăn toilet.

      " ấy là người con của tôi, tôi cho phép bất kỳ người nào cũng được phép động vào ấy!"

      " muốn chết..." người bảo vệ trẻ tuổi tức giận xông lên.

      Dạ Phong Dương vươn tay, ngăn chặn đối phương lại.

      "Vị tiên sinh này, chúng tôi chỉ làm theo luật, nếu vị tiểu thư này gian lận, chúng tôi thả ấy tự do, mời ngài nên làm khó chúng tôi, cũng như chính bản thân ngài."

      Lãnh Tiểu Dã hiểu , dựa vào tính cách Hoàng Phủ Diệu Dương, loại lý do như Dạ Phong Dương cũng có khả năng tác động đến .

      Giỡ tấm ngăn đứng lên, phách lối mở miệng, "Cây ngay sợ chết đứng, tôi gian lận, nên việc gì phải sợ các điều tra tôi?"

      xong, chen qua người Hoàng Phủ Diệu Dương ra.

      Lần này, vất vả lắm mới được lên thuyền, thể để Hoàng Phủ Diệu Dương phá vỡ kế hoạch được.

      Phải biết rằng, khi phạm phải sai lầm, chỉ có nhiệm vụ thất bại, mà có thể ngay cả Hoàng Phủ Diệu Dương và Dạ Phong Dương đều phải bỏ mạng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay ngăn lại, che chở phía sau lưng.

      "Tôi được là được!"
      Ánh mắt Dạ Phong Dương lạnh xuống, "Hôm nay, nhất định tôi phải mang ta ."

      Nhất thời, tình hình lâm vào cảnh bế tắc.

      " Dương!"

      Bọn vệ sĩ nhìn Dạ Phong Dương, vài người biết thân phận Hoàng Phủ Diệu Dương, nên mới dám lộng hành, hề đem đặt vào mắt.

      Dạ Phong Dương giơ mắt, nghi hoặc nhìn Lãnh Tiểu Dã.

      Lãnh Tiểu Dã nhàng lắc đầu, ý cần phải hành động mù quáng như vậy.

      Thân phận của Hoàng Phủ Diệu Dương, khi tức giận, làm lớn chuyện, biết rơi vào tình trạng gì.

      Hoàng Phủ Diệu Dương phải là người biết nhượng bộ người khác, nếu lần này nghĩ cách trốn thoát, nhất định bị làm ảnh hưởng đến kế hoạch phá án.

      Lãnh Tiểu Dã sau vai Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn Dạ Phong Dương, rồi lại nhìn sang người đàn ông bảo vệ trước mặt .

      Trong lòng thở dài hơi.

      Xem ra, đành phải lừa thêm lần nữa rồi.

      Dạ Phong Dương nhận được tín hiệu của Lãnh Tiểu Dã, liền ra lệnh cho bọn bảo vệ lui ra.

      "Mời hai vị phối hợp."

      Lãnh Tiểu Dã cắn chặt răng, thân mật ôm lấy cánh tay Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Diệu Dương!"

      Hai từ ngắn gọn, nhưng lại khiến người trước mắt thay đổi, vô cùng mất hồn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại, chỉ nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã ôm lấy cánh tay , khuôn mặt nhắn ngẩng lên, mặt tràn đầy ý cười.

      " sao, cứ để tôi cùng bọn họ, dù sao tôi cũng gian lận gì cả, sợ gì..." Sợ cử động, nhón chân lên, đem môi đến gần tai , "Bây giờ chúng ta chỉ có hai người, bọn họ có tới bảy người, nếu vậy chắc chắn trong hai người chúng ta có người bị thương, đánh thắng nổi, hơn nữa, đây còn là địa bàn của người ta... Tôi biết sợ, nhưng... khẳng định muốn tôi bị thương nữa sao?"

      Giọng mềm yếu nhàng vang lên bên tai , tư thế như vậy, vô cùng thân mật.

      Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại, hơi híp mắt nhìn .

      Lý trí cho biết, tiểu nha đầu này vô cùng kỳ lạ, nhưng như vậy vô cùng thân mật, khiến cực kỳ sung sướng.

      "Tôi để em bị thương."

      Lãnh Tiểu Dã muốn tát cho cái choáng váng, giận dữ liếc cái.

      "Tên ngốc này, tôi chỉ sợ bị thương, được chưa!"

      Ánh mắt vật chuyển động, đánh nhưng lại mất vẻ quyến rũ, cái miệng nhắn chu ra như đứa trẻ, khiến tâm tình tự chủ được yên bình vô cùng.

      lại muốn mở miệng, "Tôi..."

      Nhón chân lên, Lãnh Tiểu Dã đem môi đến gần, đặt nụ hôn lên mặt .

      "Quyết định như vậy , cứ cùng bọn họ trước, lát nữa tôi quay lại sòng bạc ngay thơi..." Thấy có vẻ vẫn còn do dự, như ôm cánh tay quơ qua quơ lại, làm nũng, "Được , được ?"

      Có lễ diễn rất đạt, hoặc rất hy vọng đây là ...

      Trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương cũng bị làm trở nên mềm mại, rốt cuộc, vẫn chắc chăn, nghiêm túc nhìn , "Em ... ?"

      Ánh mắt màu lam của tràn đầy hy vọng.

      Bắt gặp ánh mắt như vậy, khiến Lãnh Tiểu Dã cảm thấy vô cùng tội lỗi.

      Chút nữa, lúc chạy trốn, chàng này nhất định tức đến chết sao?!

      hơi do dự, cắn chặt rưng, còn cách nào có thể dối với ánh mắt đó của , cụp mắt xuống, giọng , "Chúng ta đều ở chiếc thuyền này, tôi còn có thể trốn đâu được sao?"

      Chỉ câu thôi, nhưng đây đều là lời chân nhất của .

      Nhìn bộ dáng 'ủ rũ' của , trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương hoàn toàn mềm nhũn ra.

      "Lần này, tôi tin em... Nhưng, đây là lần cuối cùng!"
      levuong, Dunghyt97, Chris3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :