1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang (115.1/152) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      hai me con nha nay dung la dang doi ma

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 60: Gặp lại cố nhân (Hoàng đế xuất )

      xe đầy yên tĩnh, biết là cố ý hay vô tình, người trước mắt và kéo ra khoảng cách lớn, Tư Nam Tuyệt vui vẻ cau mày, chân mày nhíu chặt cũng có thể kẹp chết con ruồi!

      ai oán nhìn chằm chằm người trước mắt hồi lâu, nhưng nhìn ra thích hợp chỗ nào, chẳng lẽ chưa ăn dấm có tức giận? Vậy nghĩ sai sao? Nghĩ tới đây, nhàng xê dịch đến bên người nàng, đồng thời quan sát phản ứng của nàng, thấy nàng có bất kỳ bài xích và mất hứng nào, trong lòng buông lỏng đồng thời cũng có cảm giác vô lực thất bại!

      Chuyển đến bên người nàng rồi ngồi xuống, cũng thấy nàng phản đối gì, nàng chỉ ngồi dựa vào cửa sổ, thỉnh thoảng vạch trần màn xe nhìn ra phía ngoài, có quăng bất kỳ ánh mắt nào ở người mình, ghét cảm giác bị nàng xem .

      Tư Nam Tuyệt vươn tay, giống như trước kia, muốn nắm tay nàng chặt ở lòng bàn tay, chia sẻ nhiệt độ với nhau, cảm nhận tồn tại của nhau, nhưng vừa mới chạm được, nàng cũng rút tay ra rất nhanh, vẻ mặt bình tĩnh, vẫn nhúc nhích nhìn chằm chằm bên ngoài như vậy, giống như hoàn toàn nhìn thấy kinh ngạc mất hứng. chết tâm, tiếp tục đưa tay bắt tay bé của nàng, thề phải giữ ở lòng bàn tay mới cam tâm, nhưng qua lại mấy lần đều bị nàng trốn ra, chẳng lẽ tức giận?

      Nghĩ tới đây, vừa rồi tâm tình vẫn bao phủ sương mù dày đặc, dần dần ràng, khóe miệng vui vẻ nâng lên, ánh mắt nhìn Vân Tuyết Phi càng thêm dịu dàng!

      "Ta và nữ nhân kia cũng có quan hệ gì!" Tư Nam Tuyệt đột nhiên cười rồi giải thích, giọng dịu dàng như nước suối trong chảy róc rách làm lòng người rung động.

      " liên quan tới ta!" Vân Tuyết Phi trầm tĩnh trả lời chắc chắn, ánh mắt quét cũng quét qua nam nhân bên cạnh cái.

      Tư Nam Tuyệt tức giận chút nào, ngược lại mặt mày hả hê, tâm tình cực tốt: "Nàng là nương tử của ta, sao liên quan?" Ánh mắt chút kiêng kỵ liếc nhìn người tiểu nữ nhân trước mắt, cũng tin nàng vẫn có thể làm ra vẻ như nhìn thấy !

      Ánh mắt nóng bỏng chăm chú vào người nàng, toàn thân thoải mái, Vân Tuyết Phi cũng làm ra vẻ nữa, quay đầu trừng mắt liếc cái, hung ác : “Sao ngươi luôn nhìn ta chằm chằm?"

      "Thích nhìn nàng!"

      Trả lời rất tự nhiên, biết xấu hổ là gì, bộ chính nhân quân tử hướng về phía nàng cười giống như đóa hoa loa kèn!

      Vân Tuyết Phi ngẩn ra, mặt lập tức nổi lên đỏ ửng khả nghi, nàng giọng thầm mắng câu: " đứng đắn!" xong tiếp tục đưa mắt nhìn về phía bên ngoài rèm!

      Tư Nam Tuyệt thấy nàng còn chưa có phản ứng gì, đưa tay hạ màn che xuống, sau đó bao quát, ôm Vân Tuyết Phi vào trong ngực, để ý nàng giãy giụa phản đối, giọng của có chút dè dặt cẩn trọng: "Có phải nàng ghen hay ?"

      Thân thể Vân Tuyết Phi vẫn giãy giụa, nhưng càng giãy càng ôm chặt, giống như muốn khảm nàng vào thân thể của , dung nhập vào máu xương của .

      Nàng đột nhiên cảm thấy ngực bị dồn ép thở thông, sắc mặt đỏ lên, nàng bất đắc dĩ há mồm: "Ta ghen! Ngươi buông ta ra trước, ta chỉ tức giận!"

      Tay ôm thân thể của nàng đột nhiên buông lỏng chút, nhưng vẫn cố định nàng ở giữa tay và lồng ngực của , lồng ngực phập phồng từng trận, đối diện hơi thở phái nam hùng hậu truyền đến: " ?"

      Vân Tuyết Phi nhìn ánh mắt lấp lánh có hồn của nam nhân đối diện, nàng lắp bắp gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn lung tung: "Đúng, đúng . . . . . ."

      Vừa dứt lời, luồng hơi thở phái nam mãnh liệt xông vào trong miệng, ngăn chận lời phía sau của nàng, hơi thở phái nam quen thuộc mê người bao quanh nàng, hung hăng trằn trọc triền miên, để ý nàng khước từ, bức bách nàng chịu đựng nụ hôn của , chịu đựng nhiệt tình của , hơn thừa nhận nội tâm của ! giống với mấy lần thân mật trước, lần này hình như phát điên phát hận, gặm cắn cánh môi yếu ớt của nàng!

      miệng truyền đến từng cơn đau đớn, nàng ô ô lắc đầu kháng nghị, làm thế nào cũng tránh khỏi lửa nóng của !

      biết qua bao lâu, khi nàng cảm thấy sắp hít thở thông, Tư Nam Tuyệt mới buông nàng ra, cái trán dính sát trán nàng, nhàng thở dốc, con mắt cực sắc, như có nước xoáy mãnh liệt, có thể hút người vào, đợi sau khi bình phục, yếu ớt mở miệng cảnh cáo: "Lần sau , cứ trừng phạt nàng như vậy!" Lo lắng nàng nhớ lâu, còn chuyển tay qua mông nàng, nhéo cái mạnh!

      Sắc mặt Vân Tuyết Phi hồng lên, tên lưu manh này, lại dám làm chuyện mắc cỡ này! Nàng xấu hổ giơ tay lên muốn tát tên tiểu nhân được voi đòi tiên này cái, nhưng vừa mới đưa ra, tay bị bàn tay to mạnh mẽ mà có lực hơn chặn lại, nàng chỉ có thể tức giận trừng mắt trước tên nam nhân đáng giận này!

      Nhìn ánh mắt hài lòng đáng đánh đòn của , nàng đưa tay còn lại ra đập cái mạnh trước ngực , uất ức lên án: "Nữ nhân đưa tới cửa nhiều như vậy, ngươi chỉ biết ức hiếp ta!"

      "Nữ nhân đưa tới cửa nhiều hơn nữa, nhưng mà ta lại chỉ thích nàng!" Tư Nam Tuyệt chút kiêng kị biểu đạt tâm ý của mình, và nàng vốn chính là phu thê, nếu xác định tâm ý của mình, cho rằng nữ nhân trước mặt chính là người định dắt tay cả đời, vậy phải dũng cảm biểu đạt ra ngoài!

      Thấy ánh mắt nhìn nàng chuyên chú cưng chiều, có nháy mắt, Vân Tuyết Phi cho rằng mình là người quan trọng nhất tồn tại trong lòng , thế nhưng loại suy nghĩ này vừa mới ra, liền bị cái tên Bạch Tuyết Nhu này áp đảo mạnh mẽ! Có lẽ, vẫn xem nàng như thế thân!

      Tiếng vó ngựa dừng lại, giọng cung kính của Bạch Phong vang lên ngoài xe: "Chủ tử, đến vương phủ rồi!"

      Thừa dịp Tư Nam Tuyệt mất thần trong nháy mắt, Vân Tuyết Phi vội vàng đẩy ra nhảy xuống xe ngựa, trong lòng thầm mắng mình thay đổi thành vô dụng như vậy từ lúc nào rồi, lại bị cợt nhã nhiều lần, vừa rồi thiếu chút nữa rơi vào bên trong tình cảm dịu dàng do thêu dệt!

      Sau đó Tư Nam Tuyệt xuống xe ngựa, theo phía sau nàng vào vương phủ.

      Đột nhiên bóng đen lướt qua, ngay sau đó phía sau truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.

      Trong lòng Vân Tuyết Phi căng thẳng, vội vàng xoay người, nhìn thấy hai bóng dáng dây dưa, trắng đen, nàng có thể xác định bóng dáng màu trắng là Tư Nam Tuyệt, nhưng bóng dáng màu đen, bởi vì động tác quá nhanh, nàng nhìn ra tướng mạo cụ thể, nhưng nàng có cảm giác quen thuộc cùng với hơi đau đớn, nàng rất muốn bước chân nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng ánh mắt giống như dính ở người bọn họ, thế nào cũng dời mắt được!

      biết qua bao lâu, sắc trời dần dần tối, hai người cùng dừng động tác lại, Tư Nam Tuyệt mặc bộ áo trắng đứng ở chỗ đó đặc biệt bắt mắt, trái lại bóng dáng màu đen giống như hòa thành thể với chân trời!

      "Nam Tuyệt, quả nhiên ngươi vẫn lợi hại như vậy!" Nam tử áo đen cao giọng trêu .

      Ầm ~ như gặp phải sét đánh!

      Đầu óc trống rỗng, Vân Tuyết Phi thể tin mở to hai mắt, toàn bộ thân thể giống như bị rút hết hơi sức, cả người nhàng.

      Chạng vạng giống như dải lụa đen ngăn cách nàng và , loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, thỉnh thoảng ngửi được hơi thở quen thuộc, làm thế nào cũng với tới dung mạo khắc tận xương tủy đó.

      Nàng vô ý thức chậm rãi di chuyển bước chân về phía trước, trong miệng khẽ nỉ non: "Huyền ca ca, là ngươi sao? Là ngươi sao. . . . . ."
      Last edited: 11/12/15
      duyenktn1, Chris, sanone21122 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ban oi sao ko doc dc pic nhi

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o sory ban.doc dc rui nha.thanks nhieu co len
      michellevn thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 61.1: Bất kể bao lâu ta đều chờ!

      Editor: Lin

      "Sao ngươi lại ở đây?" Giọng trong trẻo lạnh lùng của Tư Nam Tuyệt mang theo vài phần xa cách.

      "Tới thăm ngươi chút!" Hạ Hầu Huyền như nghe ra đối phương thích, lại lạnh lùng trả lời.

      Yên lặng ngắn ngủi, ánh mắt hai người sắc bén nhìn đối phương, bất động lâu, như hòa làm thể với màn đêm yên tĩnh.

      Đột nhiên có tiếng bước chân và tiếng của nữ nhân vang lên. Tư Nam Tuyệt và Hạ Hầu Huyền đồng thời cảnh giác nhìn về phía phát ra thanh.

      Đợi thấy bóng người, vẻ mặt Tư Nam Tuyệt vui vẻ, lên phía trước, tay ôm lấy Vân Tuyết Phi vào lòng, phát ra khác thường của nàng, cũng chú ý đến tiếng nỉ non của nàng, dịu dàng : "Ngươi chờ ta?" Câu hoàn toàn bất đồng với lạnh lùng vừa rồi, trong đó còn mang theo vui vẻ và tràn đầy thâm tình.

      Đột nhiên tiến vào vòng ôm quen thuộc, hơi thở sạch như được dòng suối gột rửa bao vây lấy nàng, bối rối trong mắt nàng dần biến mất, thay vào đó và cừu hận ngập trời và tấm lòng đau đớn, ánh trăng trong vắt chiếu xuống, Hạ Hầu Huyền đứng cách máy bước nhúc nhích nhìn nàng, ràng nàng có thể mở miệng với , cho biết, nàng còn chưa chết, nhưng trong đầu hàn quang lóe lên, trái tim đau đớn thế nào cũng thể quên! lừa gạt, phản bội của , lạnh lùng của như dấu ấn khắc vào trong tim nàng.

      Nàng hận, nàng hận, tại sao lại đùa giỡn nàng như kẻ ngu ngốc? Nếu như thích Mộ Dung Thanh Y, trực tiếp cho nàng biết là được, nàng phải người đeo bám, tại sao lại muốn đẩy nàng ra, thậm chí nàng chỉ lần ngĩ, nàng chết chiến trường cũng là mưu kế của , mỗi lần nghĩ đến, lại tựa như dao đâm vào tim, rút ra rồi lại đâm vào, cho đến khi máu thịt be bét, đau đến thấu xương!

      Tư Nam Tuyệt nhận ra người trong ngực như có như run rẩy, cái đầu chôn chặt trong ngực mình, thấy được vẻ mặt, có điều nàng dán vào mình chặt, như mình chính là toàn bộ thế giới của nàng, lòng dạt dào thương , vẻ mặt vô cùng cưng chiều, quan tâm hỏi thăm: "Có phải đói bụng rồi ?"

      Vân Tuyết Phi khéo léo gật đầu, cọ xát trong ngực , tựa như người sắp chết vớ được cái bè gỗ, nàng bám chặt vào , ôm , như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt chút đau đớn, thân thể mới có chút nhiệt độ, tự với bản thân bây giờ mình còn sống! Nàng lo lắng nàng khống chế được mà xông lên chất vấn, khống chế được mà cầm dao đâm vào tim , nhìn xem chút rốt cuộc trong tim chứa đựng cái gì, tại sao lại ác như vậy, lạnh lùng như vậy? Tại sao mình làm nhiều như vậy, lại vẫn chút ấm áp? người là phu quân của mình, người là khuê mật, bọn họ làm vậy sao nàng có thể chịu nổi!

      *Khuê mật: Bạn thân.

      Nàng là Vân Tuyết Phi, phải Tiết Phỉ, trong lòng nhớ lại, cưỡng chế mình trấn tĩnh lại, sau khi tỉnh táo, nàng ngẩng đầu lên từ trong ngực Tư Nam Tuyệt, che giấu hận ý trong mắt, nũng nịu ôm lấy cổ Tư Nam Tuyệt, mang theo yếu ớt đặc trưng của nữ nhi: "Tuyệt, khi nào chúng ta về phòng ăn cơm?" Ánh trăng phản chiếu trong con ngươi trong suốt của nàng, long lanh, càng làm nổi bật thêm dung nhan xinh đẹp của nàng, linh động tuyệt mỹ nên lời.

      Ánh mắt Tư Nam Tuyết lóe lên, quan sát đôi môi hồng hào trươc mắt, trong mắt từ từ sâu thẳm, đưa tay lên khẽ vuốt khuôn mặt bóng loáng tựa như thiên sứ của nàng, giọng trầm thấp: " tại về ăn cơm!"

      Bàn tay to của bọc lại bàn tay bé của nàng, kéo nàng định rời , chú ý bên cạnh còn có người?"

      "Nam Tuyệt, giới thiệu chút sao?" Hạ Hầu Huyền hồi lâu mở miệng đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, ánh mắt băn khoăn nhìn nữ nhân được Tư Nam Tuyệt bảo vệ như trân bảo cách đó xa.

      Thân thể Vân Tuyết Phi run rẩy, càng nắm chặt tay của Tư Nam Tuyệt, cúi đầu, đôi mi dài chớp, che đậy tâm tình nơi đáy mắt, dù đưa lưng về phía Hạ Hầu Huyền, nhưng nàng có thể cảm nhận được tồn tại mãnh liệt của ánh mắt với tràn ngập tò mò của người mình, nàng cảm giác như tim mình bị tảng đá lớn đè ép, hô hấp cũng có chút khó khăn. Nàng hung hăng cắn đôi môi đỏ mọng, hận thể phá hủy đôi môi của chính mình! Nàng lo lắng, nếu liếc thêm cái nữa, nàng chế được bản thân, xông lên trước, cầm đao hung hăng chất vấn !

      Bước chân Tư Nam Tuyệt đột nhiên dừng lại, nhìn đối phương cái, chẳng qua thản nhiên câu: "Nương ta, Tử Tuyết Phi!"

      Tiếng vừa dứt, lập tức cầm tay Vân Tuyết Phi rời .

      Tuyết Phi? Tiết Phỉ? Tâm tình lạnh lùng của Hạ Hầu Huyền cuối cùng cũng vì cái tên lâu mà bắt đầu phập phòng, vuốt ngực, hình như nơi này lâu còn rung động như thế nữa rồi! Từng có lúc cũng có bé tên như vậy luôn sau lưng mình, nũng nịu, nhõng nhẽo, ngày ngày kêu mình: "Huyền ca ca!" ghen vì mình, còn vì mình ra chiến trường, liều mạng với người khác...

      tự giễu cười cười, tên tương tự sao? Nàng vẫn phải là nàng, thế giới này chỉ có duy nhất mình nàng bị làm hỏng, vừa nghĩ đến đó, ngực lại dâng lên nỗi đau khó diễn tả thành lời, trong mắt là nỗi đau đớn lan tràn, lời thề này: Ngày sau ta làm đế, ngươi làm hậu! như còn vang vẳng bên tai, đăng cơ làm đế, nhưng lại làm mất hoàng hậu rồi, cũng tìm được nữa rồi!

      Màn đêm như nước, hàn khí sâu, nàng khỏi quay đầu lại, bóng dáng gậy gò đứng trong bóng tối này, như như , đột nhiên nhìn lại toàn thân như bao phủ bởi màu thê lương, khỏi tự giễu: Vân Tuyết Phi, ngươi ngu ngốc, đến bây giờ vẫn còn chưa từ bỏ ý định, vẫn còn cho rắng đau lòng vì ngươi, làm sao có thể? cao hứng còn kịp, tại người thích là Mộ Dung Thanh Y cùng tương thân tương ái, đầu bạc răng long, còn có người ngăn nạp phi, cũng còn ai cố tình gây trước mặt !

      ở trước mặt, tại Mô Dung Thanh Y là Hoàng quý phi, hậu cung của độc sủng nàng ta, nàng vừa , đợi kịp lập tức đưa nữ nhân mình thương lên vị trí tôn quý nhất, nếu như người đàn ông nữ nhân này, sao có thể hao tổn tâm lực để làm những điều này?

      Nàng bị kéo về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, cho dù đến khi còn nhìn thấy, nàng vẫn từ bỏ được cam hận và cam lòng trong lòng mình!

      Tư Nam Tuyệt phía trước đột nhiên dừng lại, nàng còn kịp hoàn hồn từ trong cừu hận với Hạ Hầu Huyền, lập tức đụng vào tấm lưng kiên cố của , cánh mũi bị đụng đến phát đau!

      Nàng vuốt vuốt cánh mũi bị đau, ngẩng đầu lên, trong nháy mắt thu lại tâm tình của mình, bất mãn nhìn chằm chằm nam nhân phía trước oán trách: "Sao đột nhiên dừng lại cũng tiếng?"

      Tư Nam Tuyệt xoay người, con ngươi trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, giọng có chút uất ức: "Ngươi biết Hạ Hầu Huyền?"

      Vân Tuyết Phi kinh hãi, thân thể lúc nghe đến vấn đề này của Tư Nam Tuyệt đột nhiên run lên cái, bàn tay bị cầm càng thêm lạnh băng, chẳng lẽ những điều vừa nãy mình vô thức nỉ non bị nghe tháy, nghĩ đến đây, nàng sợ hết hồn, ánh mắt né tránh, bất an : ", biết!"

      Dù biết, nàng cũng là người mượn xác sống lại, thân thể này hoàn toàn biết, muốn tra cũng tra được, nàng đột nhiên thoải mái, nhìn thẳng vào mắt Tư Nam Tuyệt!

      Nát mặt nàng biến hóa đều thu hết vào mắt Tư Nam Tuyệt, từ từ buông lỏng tay nàng, đầu ngón tay còn có chút ấm áo, đột nhiên trong lòng nàng có chút vắng vẻ!

      cứ lẳng lặng nhìn Vân Tuyệt Phi như vậy, trong mắt còn chút cưng chiều nào, có điều ánh mắt lại thâm thúy, khiế người khác nhìn ra suy nghĩ của .

      Lòng Vân Tuyết Phi rối loạn, có phải phát ra điều gì ? Ban đêm gió mang theo khí lạnh trầm, nhưng trong lòng nàng lúc này lại như lửa đốt.

      Sau lúc trầm mặc, đột nhiên than thở, giọng như thể làm gì: "Phi Nhi, ta thích ngươi, muốn cùng ngươi sống đến đầu bạc!" CÓn có câu: Ngươi đừng cố gắng trốn tránh cự tuyệt ta! Cái này thế nào cũng thể ra miệng, lo nàng lại cự tuyệt lần nữa, hăn có thể chậm rãi chờ, từ từ thôi, biết trong lòng nàng có nhiều tâm , nhưng nguyện ý chờ, đời nàng tiếp nhận , tin tưởng , nguyện ý mở rộng cánh cửa lòng với !

      Dù đây phải lần đầu nam tử áo trắng như tuyết này thổ lộ như vậy, nhưng lần này lại khiến lòng nàng hơi rung động, phập phồng.

      Con ngươi kiềm chế dám nhìn thẳng, Vân Tuyết Phi cúi đầu, thầm đè nén cám xúc phiền muộn, đột nhiên gặp phải Hạ Hầu Huyền, những ngày qua tất cả lên trong đầu, nhất là những nỗi đau khắc cốt ghi tâm kia, cho tới nay mình hoàn toàn quan tâm, chỉ cần đời này vui vẻ hạnh phúc là được rồi! Nhưng đến lúc chân chính xuất , nàng mới phát nỗi hận của nàng, oán của nàng chút nào giảm bớt, ngược lại theo thời gian trôi qua, vết thương đóng vảy, bị mình lãng quên ở góc nào đó, nhưng lúc đối mặt chính diện, vết sẹo lần nữa nứt ra chảy mủ, nỗi đau này như khối u ác tính trong lòng nàng!

      Nàng cũng muốn hạnh phúc, thế nhưng nàng hoàn toàn thể quên được nỗi đau này, nhìn ánh mắt tràn đầy thâm tình của nam tử trước mặt, nàng biết nên giải thích thế nào?

      Tâm tình đè nén trong lòng như tìm được nơi bùng nổ, ánh mắt đỏ lên, nước mắt tràn ra, giọng nàng nghẹn ngào, cố gắng đè nén: "Đúng, đúng, dậy nổi..." Thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ câu như vậy, nàng có cách nào cho biết chuyện kiếp trước kiếp này, có lẽ tin lời của nàng, nhưng nàng có dũng khí như vậy, đợi đến ngày nàng chân chính buông tay, có thể nàng chủ động cho biết, nhưng tuyệt đối phải tại!

      Cuối cùng Tư Nam Tuyệt vẫn nhịn được, thể nhìn nàng rơi lệ, thích nhìn dáng vẻ vui vẻ của nàng , nhìn thấy nàng đau lòng cũng cảm thấy bực bội.

      lên trước, đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt Vân Tuyết Phi, cười bất đắc dĩ: "Nha đầu ngốc, khóc cái gì?" vén tóc trước trán của nàng ra sau tai, giọng vẫn ấm áp như trước: "Ta chờ đến ngày ngươi mở rộng cánh cửa với ta!" nâng tay nàng lên môi hôn cái, trịnh trọng : "Bất kể bao lâu ta đều chờ!"

      Vân Tuyết Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt phiến hồng nhìn con ngươi kiên định của Tư Nam Tuyệt, trong đó thoáng có chút ánh sáng, có sức mạnh khiến người khác bình tĩnh.

      Đột nhiên tiếng ùng ục vang lên, phá vỡ yên lặng ấm áp này.

      Nhìn ánh mắt Tư Nam Tuyệt chuyển đến bụng mình, khuôn mặt nàng nhất thời đỏ bừng, vội vàng che nơi phát ra thanh đó, ánh mắt tránh né nhìn sang nơi khác, giọng , hơi ngượng ngùng: "Ta, hình như bụng ta hơi đói!"

      Tư Nam Tuyệt cười rạng rỡ, cưng chiều vuốt đầu nàng: "Trước về Phượng Viên, ta làm cho ngươi ăn!"

      cầm tay nàng tiếp tục tiến về phía trước, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống bóng cây, cầm tay nàng chặt, trong nháy mắt ấm áp truyền khắp toàn thân nàng, bi ai thống khổ vừa rồi cũng dần tản , trong tay mới là cả đời của nàng, cả đời của Vân Tuyết Phi!

      "Tư Nam Tuyệt..." Nàng gọi tiếng, có chứa chút giọng mũi yếu ớt: "Cảm ơn ngươi!"

      Bóng dáng trước mặt có chút khựng lại, dừng bước, nhưng nàng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy khóe miệng nhếch lên.

      Màu đen vô tận bao trùm cả bầu trời, sâu trng bóng tối, giọng thâm trầm ác liệt vang lên: "Đến bây giờ ngươi còn chưa lấy được đồ bản cung muốn, ngươi còn tác dụng gì?"

      chưởng phong ác liệt quét qua, mang theo lạnh lẽo của màn đêm, bóng đen bay theo đường parabol đụng vào núi giả cách đó xa.

      Bóng đen nằm sấp mặt đất, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng rỉ máu, ánh trăng chiếu xuống, tựa như ác quỷ, giọng nàng thấp thỏm lo âu: "Xin chủ công cho nô tỳ thêm cơ hội, lần này nô tỳ nhất định thành công!"

      "Đừng để bổn cung phải đợi, nếu như lần sau còn lấy được cho bổn cung, ngươi là người đầu tiên lãnh hậu quả!"

      Kèm theo trận gió lạnh, người trước mặt trong nháy mắt biến mất, lưu lại chút dấu vết, tựa như tất cả vừa rồi chỉ là ác mộng!

      Sau khi trở lại phòng ngủ, Vân Tuyết Phi thả mình lên giường, vươn tay kéo chăn, chặt chẽ bao quanh mình!

      Đao quang, kiếm ảnh, máu tươi đầy đất, xác chết khắp nơi.

      "Hạ Hầu Huyền lừa ngươi, ngươi lại ở đây liều mạng vì , hôm nay cưới Mộ Dung Thanh Y!"

      "Hạ Hầu Huyền và Mộ Dung Thanh Y sớm cấu kết, lần này bình định cũng là Hạ Hầu Huyền cố ý đẩy ngươi !"

      Ngay sau đó, cả người vô lực, tim đau đớn, ánh hàn quang rét lạnh lóe lên, cắm vào ngực nàng.

      Trong lúc hấp hối, người con mặc giá y màu đỏ, đầu đội mũ phong, đến trong tán thành của mọi người.

      đến trước mặt nàng, nhìn xuống nàng, khuôn mặt thường ngày điềm đạm đáng lại lên nụ cười thắng lợi đắc ý, ánh mắt giễu cợt thương hại nhìn nàng: "Tiết Phỉ, cảm ơn những gì người bỏ ra, ta và Huyền làm bạn đến già, luôn sống hạnh phúc, còn có, hài tử trong bụng ta trở thành người cao quý nhất thế giới này, ngươi hãy thành toàn cho chúng ta, an tâm nhắm mắt !"

      , nàng tin, đây phải là ! Huyền ca ca phản bội mình, cần mình! Nàng dùng hết sức lực trừng mắt với kẻ lên lời ly gián này, nữ nhân toàn lời dối!

      Đột nhiên vát áo màu vàng xuất trong tầm mắt nàng, nàng giãy giụa nhìn về phía đó, nhìn thấy khuôn mặt luôn xuất trong trái tìm mình, đến cứu mình sao?

      Nhưng tại sao ánh mắt lại lạnh nhạt, xa lạ như vậy? Nàng đau, nàng run rẩy vươn tay, khát vọng nhìn : "Huyền, cứu ta, ta rất đau!"

      Nhưng ánh mắt của người nam tử mặc long bào này còn đặt lên người nàng, mà ánh mắt thâm tình nhìn xinh đẹp khác, khóe miệng nhếch lên, nghe được là gì, gian bốn phía như trong giấy phút đó liền yên tĩnh lại, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy khóe môi bạc tình của khẽ mở khẽ đóng.

      lúc mơ hồ, nàng như nhìn thấy Mộ Dung Thanh Y nở nụ cười đắc ý ngông cuồng.

      muốn, nàng muốn chết như vậy! Nàng cam lòng, tại sao lại đối xử với mình như thế!

      Nàng muốn đứng lên, nàng muốn báo thù!

      Đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt đầy hận ý đối diện với ánh mắt dịu dàng trầm tĩnh lại mê người, nàng ý thức lập tức thu lại, ánh mắt kinh ngác quét bốn phía, ánh đèn sáng ngời chiếu lên khiến phòng ngủ sáng như ban ngày, sắc mặt nàng trắng bệch, tay che ngực, nhìn đỉnh màn trướng, nhịp tim còn đập trong lồng ngực cho nàng biết, nàng còn sống!

      Đồng thời, trong đầu có giọng ràng kêu gào: "Ta cam lòng, ta muốn báo thù!"

      Nàng hơi nhắm mắt lại, bình ổn tâm tình, đột nhiên thân thể ấm áp dán lại, vòng tay ôm lấy thắt lưng nàng, hơi thở mát mẻ bao phủ lấy nàng.

      cọ xát người nàng, hơi thở ấm áp như rượu nho tản mát khắp nơi, nhàng quét qua gương mặt nàng, giọng dịu dàng khiến nàng yên lòng: "Gặp ác mộng?" Nhìn nàng vẫn nhắm chặt mắt như cũ, lông mi hơi động, tự đưa tay xem xét trán của nàng.

      Cảm giác mát mẻ từ trán nàng truyền đến, tựa như lông vũ nhàng nhiễu loạn lòng nàng, nàng nhắm mắt mở ra, giương mắt nhìn , còn tâm tình như vừa rồi, nàng hơi cười : "Ta sao!"

      Nghe được câu trả lời, lông máy chau lại vì lo lắng của hơi giãn ra, đứng lên cầm lấy bát ngọc còn nóng hổi ở bàn, trở lại trước giường ngồi xuống, giọng dịu dàng: "Buổi tối ăn cơm dễ tiêu, ta nấu chút cháo cho ngươi!"

      Mũi thơm ngào ngạt tràn vào mũi, trấn an tâm trạng mệt mỏi cả ngày nay của nàng, nàng hơi hé miệng, mặc cho đưa thức ăn đến miệng của nàng, nàng nuốt vài miếng, cháo trắng ấm áp xuống, ràng chỉ là cháo trắng thanh đạm, lại có thịt gà, dầu, rất ngon miệng, khiến người khác muốn ăn!

      Tâm tình lạnh như băng của nàng cũng dần dần ấm lại, vết sẹo bị nứt ra giống như được đắp linh đan diệu dược, trong nháy mắt đau.

      miếng tiếp miếng, vội vàng, chờ đến lúc mình ăn xong, thân thiết đưa tiếp lên miệng, thời gian như dừng lại ở giây phút này, nàng hoảng hốt nhớ lại lúc mình là Tiết Phỉ, lúc ấy phụ thân phải là tướng quân, là đôi vợ chồng bình thường với mẫu thân, xuống bếp cho nàng và mẫu thân, còn giặt quần áo cho các nàng... mỗi lần nhìn thấy mẫu thân đều nở nụ cười hạnh phúc xuất phát từ nội tâm, nàng cũng vui vẻ, trách được thế nhân thường cảm thán: Chỉ nguyện làm uyên ương cần làm tiên! Mục tiêu của nàng là tìm được nam nhân như phụ thân làm tướng công, bình bình đạm đam, thỏa mãn hưởng thụ hạnh phúc của cuộc đời này!
      Last edited: 11/12/15
      duyenktn1, Chris, sanone21122 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :