1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 37

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Tuy nhảy được vài ngày, nhưng Vinh Nhị béo vẫn chịu nổi bị người khác vây xem như vậy, hơn nữa trong những người vây xem còn có mẹ ruột cười đến nỗi còn thấy tổ quốc đâu nữa.

      “Vì sao chúng ta mặc đồ thỏ nhất định phải nhảy điệu thỏ?” Vì sao nhảy điệu chiến đấu hoặc cúng tế gì gì đó? Vinh Nhị béo xưa giờ luôn nghiêm chỉnh nghẹn đến đỏ bừng mặt, đám người vây xem mình mặc bộ đồ thỏ ngu ngu nhảy điệu thỏ ngu ngu, lại còn bị vẽ lại làm kỷ niệm nữa chứ. Vừa nghĩ đến chuyện bức tranh đó có thể rơi vào tay mấy người quen của ở kinh thành……

      “Bởi vì điệu nhảy này phải là điệu nhảy thông thường, nó có thể rèn luyện cho dây thần kinh phản ứng của huynh, có thể làm cho cơ thể huynh ngày càng khỏe mạnh, lúc đọc sách đầu óc cũng minh mẫn hơn......” Thập Nhất Nương thao thao bất tuyệt, “Tóm lại, điệu nhảy này khiến cho người nhà huynh cảm thấy huynh đáng , trưởng bối của huynh cảm thấy huynh có lòng hiếu thảo, kẻ địch của huynh cảm thấy huynh cùng lắm cũng chỉ có thế, do đó xem năng lực của huynh......”

      Được rồi, có nhiều ưu việt như thế, vậy nhảy thôi. Qua khóe mắt, Vinh Nhị nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của mẹ mà cắn răng, thôi coi như mình ‘thải y ngu thân’ vậy.

      Vinh Phượng thị vô cùng vui vẻ, cảm động đến sắp khóc. Thập Nhất Nương thề có thể từ mặt bà đọc ra được: Con ơi, rốt cuộc con còn cả ngày trưng ra khuôn mặt thư sinh thối già trước tuổi nữa rồi, con trai của mẹ đúng là đáng chết được.

      Vinh Phượng thị đứng bên cạnh Tôn thị cũng vẽ tranh, trước mặt cũng bày giấy bút. Gần đây bà với Tôn thị thường hay bí mật gửi kèm tranh bọn mặc đồ thỏ trong thư gửi cho chồng.

      “Bộ đồ thỏ này đúng là đáng quá mất.” Vinh Phượng thị say mê nhìn Vinh Nhị vô cùng được tự nhiên nhảy điệu thỏ theo hai huynh muội, “Cái mông kia lắc tệ, í da, cục đuôi đó dễ thương quá, chỉ muốn tóm lấy bóp nó cái thôi.”

      Tôn thị vui tươi hớn hở cười, bút mực vẫn dừng lại, “Hôm nào cho mấy đứa mặc đồ hồ ly, nhìn càng đáng hơn nữa, quan trọng nhất là cái đuôi rất dài, đủ cho chúng ta tóm thoải mái.”

      Vinh Nhị nhảy mà đổ mồ hôi đầm đìa, khẩu vị cũng tăng lên, mẫu thân hết sức vui vẻ nhìn ăn mấy thứ này nọ. Vinh Nhị có chút ngượng ngùng, hình như từ khi đến An phủ, ăn càng lúc càng nhiều, mà quan trọng nhất là sau khi bị Thập Nhất Nương qua trận, cũng kén ăn gì nữa. Hồi trước ở nhà toàn ăn thịt, chịu ăn rau xanh, giờ thói quen đó được sửa lại. tại còn giống như trước kia, bị cả nhà dụ dỗ mà vẫn kén cá chọn canh, hình như đều nhờ công của điệu nhảy con thỏ của Thập Nhất Nương phải?

      Còn có cả những thay đổi khác nữa. Vinh Nhị béo sờ sờ eo mình, trước kia thường hay ngồi ì chỗ, bên hông có vòng mà Thập Nhất Nương gọi là “cái phao”, bây giờ hình như bớt nhiều rồi. xác định lắm, đưa hai tay chống nạnh đo chút, ừ, đúng là phải ảo giác của mình. Mà tay chân cũng khỏe hơn, dạo này trồng rau còn mệt như lần đầu nữa, nhảy xong cũng còn mệt đến mức bò dậy nổi. Xem ra hồi trước mình chỉ chăm chăm đọc sách, khinh bỉ hoạt động đúng là sai lầm rồi, nếu thân thể khỏe đọc sách cũng vào.

      **********************************************

      “Trữ Bị Lương, bắt tay!” Heo ngoan ngoãn vươn cái chân ra.

      Vinh Nhị ngây ngẩn cả người, tin nổi nhìn heo mặc quần áo hồng nhạt. Đúng vậy, đó là con heo. Tuy nó có màu hồng phấn, mặc quần áo hồng phấn để lộ ra bốn cái chân nho hồng phấn trông đáng vô cùng. Nhưng vẫn là con heo!

      “Trữ Bị Lương, xoay vòng.” Heo mặc thân quần áo dễ thương ngoan ngoãn xoay vòng.

      Mắt Vinh Nhị như muốn rơi xuống đất. , ...... vừa nhìn thấy gì vậy. vậy mà lại nhìn thấy con heo có thể đứng thẳng lên như người. Trời thần đất quỷ ơi, có cảm giác như vừa tìm ra được lục địa mới, heo mặc quần áo người, heo bị huấn luyện thông minh như chó......

      “Xin hỏi, chơi với heo và học hỏi để trở thành vị quan tốt có liên quan gì sao?” Miệng Vinh Nhị run run rẩy rẩy mãi, rốt cuộc nhịn được hỏi.

      Thập Nhất Nương cũng ngẩng đầu lên, ra lệnh, “Trữ Bị Lương, ngồi xuống.”

      Thập Lang cười tủm tỉm tiến đến tìm chút cảm giác tồn tại, lặp lại lần mấy lời mà Thập Nhất Nương với hồi trước, “Đương nhiên là có liên quan. Ai cũng heo rất ngu, trừ ăn cũng chỉ có ngủ, bọn đệ chỉ muốn chứng minh heo rất thông minh mà thôi. Huynh nhìn biểu của heo bây giờ là biết, bắt chước y chang là khó làm nhất, muốn học phải hành chính là chân lý tiêu chuẩn duy nhất. Các cụ có câu, ‘quá tin sách chi bằng đừng đọc’ cũng chính là đạo lý này. Có lý hay , Thiên Bồng Nguyên Soái?”

      Thập Nhất Nương vô cùng bất mãn, “Thập Lang ca, muội bảo tên nó là Trữ Bị Lương.”

      Thập Lang cười tủm tỉm , “Nào, Thiên Bồng Nguyên Soái, tiếp nào.” khối điểm tâm thơm ngào ngạt bị ném tới, heo nhảy bật lên, phát nuốt gọn.

      “Thiên Bồng Nguyên Soái đúng là thông minh quá.” Thập Lang đắc ý sờ sờ cái đầu heo của nó, ha ha, từ khi Trữ Bị Lương, à nhầm, Thiên Bồng Nguyên Soái được huấn luyện thành vừa nhu thuận vừa đáng , mẫu thân còn mắng ngu như heo nữa.

      Thập Nhất Nương tức giận bừng bừng nhìn Trữ Bị Lương, cái thứ vô lương ai có sữa người đó là mẹ kia.

      “Quỷ tha ma bắt Trữ Bị Lương, tối nay đừng nghĩ đến chuyện được ăn cơm nữa. Thập Lang ca, muội bảo là được kêu nó là Thiên Bồng Nguyên Soái.“

      “Thập Nhất Nương, tụi mình ai gọi tên nấy, con heo vĩ đại thể chỉ có mỗi cái tên được.” Đôi con ngươi của Thập Lang xoay vòng vòng, “Nếu , tên kêu là Trữ Bị Lương, còn tự là Thiên Bồng Nguyên Soái.” Người bình thường vì kiêng dè đều gọi tên tự, như vậy người gọi Thiên Bồng Nguyên Soái nhất định nhiều hơn người gọi Trữ Bị Lương.

      “Ha ha.” Thập Nhất Nương lườm Thập Lang cái sắc lẻm, “Có phải định đặt biệt hiệu là Nhị Sư Huynh hay là Trư Bát Giới nữa đúng ?”

      Thập Lang cười giả lả, “Nếu Thập Nhất Nương thích cũng phải là thể......”

      Vinh Nhị béo đực người ra thốt nổi lời nào, con heo có tên có tự còn có biệt hiệu......

      “Nhị Sư Huynh, lại thêm khối điểm tâm nữa nào.” Thập Lang quẳng ra thêm miếng, heo sữa hương mặc kệ tên mình gọi là gì, chỉ cần có ăn là ok, vẫy cái đuôi cong queo, quắn đít chạy qua.

      Thập Nhất Nương tức đến nổ phổi, con heo này có khí phách, khí thế, cả khí tiết cũng nốt làm heo vĩ đại kiểu gì? Trư Bát Giới người ta ít nhất cũng còn thích mỹ nữ, mấy ngàn năm vẫn như ngày, chưa từng thay đổi……

      “Quỷ tham ăn, sớm muộn gì cũng béo chết, quả nhiên cái từ Trữ Bị Lương này là vì ngươi mà có.” Thập Nhất Nương xoay người sang chỗ khác, hỏi Vinh Nhị còn đơ như cây cơ, “Vinh Nhị ca nghĩ gì vậy?”

      Bị con heo làm cho sốc , Vinh Nhị vẫn bị vây trong trạng thái đông lạnh như cũ: “...... Suy nghĩ vì sao tên nó lại là Trữ Bị Lương.”

      “Vấn đề đơn giản như vậy mà còn phải nghĩ sao!” Thập Nhất Nương nghiêm trang , “Bởi vì giá thịt heo kiểu gì cũng tăng, nuôi heo trong nhà so với nuôi con khác đều có lời hơn, bình thường làm sủng vật, đến khi thiếu lương thực vừa vặn đem ra mần thịt làm thức ăn dự trữ. Thập Lang ca, huynh đừng có mà chối là lúc huynh nhìn thấy Trữ Bị Lương chảy nước miếng. phải muội muốn gì, nhưng mà giờ Trữ Bị Lương ít nhất cũng phải hơn ba mươi cân, thịt heo sữa hương lại vừa mềm vừa thơm......”

      Tiểu trắng mập quan sát cái cơ thể lắc lư mông dưới ánh mặt trời kia, nước miếng rơi tí tách tí tách. Heo hồng phấn được tẩy rửa sạch , nuôi đến mức da thịt trơn nhẵn mọng nước, đúng là thích hợp nướng lên ăn, ừ, kho tàu cũng được. Thập Lang nhịn được gật đầu tỏ ý tán đồng, “Muội muội rất đúng, a a, nuôi heo quả là ý kiến hay, nhìn cái mông đầy thịt kia , nhìn hai chân cứng cáp khỏe khoắn kia , nhất định là ngon hết sảy......”

      Heo hồng phấn có nguy cơ bị người mơ ước mần thịt, sợ run cả thân, vẻ mặt e ngại nhìn hai chủ nhân nhìn nó chảy đầy nước miếng. Cứu heo với! Run run rẩy rẩy, heo sữa hương nhích ra cái chân ngắn cũn béo núc ních, chạy nhanh như chớp.

      Vinh Nhị cuối cùng cũng tan băng, tin nổi chà chà hai mắt mình, sau khi xác định mình bị hoa mắt trong đầu chỉ có duy nhất suy nghĩ. Mợ nó chứ, quả nhiên Thập Nhất tiểu thư rất đúng, quá tin sách chi bằng đừng đọc. Tên lưu manh nào dám bảo là heo ngu! Con này thậm chí còn thành tinh rồi!

      ****************************

      “A ha! Nảy mầm, dưa chuột của huynh nảy mầm rồi kìa.” Vinh Nhị béo mang vẻ mặt cảm động nắm chặt lấy tay Thập Lang, “ uổng công chúng ta vất vả như vậy.”

      Thập Nhất Nương cổ quái nhìn , ừ, dưa chuột của Vinh Nhị béo......

      Thấy sắc mặt của Thập Nhất Nương ngồ ngộ, Vinh Nhị béo vội vàng sửa miệng, “Huynh nhầm, là dưa chuột của tụi mình......”

      Thập Nhất Nương ho cái, suýt nữa sặc nước miếng, “Ha ha, Vinh Nhị ca khiêm tốn quá rồi, đây đều là công lao của huynh và Thập Lang ca, muội chỉ giúp tí mà thôi, cho nên đây đều là dưa chuột của hai người...... Ha ha......”

      Vinh Nhị béo kiêu ngạo ưỡn ngực, vẻ mặt lại vẫn khiêm tốn , “Đâu có đâu có, đều có công cả, là dưa chuột của tất cả tụi mình, mọi người đều có phần......”

      Xa xa có bóng dáng hồng phấn vọt nhanh đến đây, tiếp đó là giọng sốt ruột của Đông Mai, “Trữ Bị Lương, đừng chạy vào vườn rau. Đợi chút! Đứng lại cho ta!”

      Thập Nhất Nương nhìn cái cục màu hồng phấn hoạt bát nhảy loạn dưới ánh mặt trời kia, mắt thấy mầm dưa đầy đất bị đạp hư, nàng chém đinh chặt sắt , “Nhầm rồi, ít nhất là có phần của Thiên Bồng Nguyên Soái. Thập Lang ca, huynh mà cản nó lại tối nay chúng ta liền ăn heo sữa hương quay.”

      Thập Lang nhịn xuống đau lòng, cước đạp qua.

      Trữ Bị Lương bị đá đến choáng đầu hoa mắt. Cùng bị mắng là heo ngốc, nhưng thịt của An Thập Lang giả heo nhiều hơn nó, sức lực cũng khỏe hơn nó, vì thế heo cực kỳ bi thảm mà hôn mê.

      Thập Lang vội vàng tiến lên kiểm tra heo đứng dậy nổi, vẻ mặt đau lòng xót xa như thể cái cục nằm đất chính là huynh đệ của vậy.

      “Thiên Bồng Nguyên Soái, ngươi sao chứ? Nhị Sư Huynh, ngươi tỉnh lại ! Aaa, có phải ta dùng sức quá mạnh hay ? Trư Bát Giới, ngươi đừng chết mà!” Thập Lang vội vàng dùng sức vỗ vỗ đầu của nó, “Đúng rồi, ấn huyệt nhân trung, nhưng mà...... Thập Nhất Nương, Vinh Nhị ca, huyệt nhân trung của heo nằm ở đâu?”

      Vinh Nhị béo lại rơi vào trạng thái đông lạnh, ha ha, đùa, heo cũng có huyệt nhân trung sao? Ha ha, vừa thấy mầm rau xanh thèm để ý đến nguy cơ sống chết của heo nữa, tầm mắt của ta đúng là được mở rộng mỗi ngày!

      “Dưới cái mũi chính là huyệt nhân trung.” Thập Nhất Nương nhàn nhạt .

      “Écccccc!” Heo chết nhanh như chớp đứng lên trốn Đông Mai đến từ phía sau, đau chết heo rồi!

      Đông Mai tiến lên giữ chặt lấy dây thừng cột cổ Trữ Bị Lương, “Thực xin lỗi, tiểu thư, em vừa quay cái Trữ Bị Lương bỏ chạy. Em thấy nó nhất định là nhớ tiểu thư rồi.” dám ra là nàng kéo nổi, Trữ Bị Lương quá khỏe.

      Thập Nhất Nương híp mắt đểu đểu nhìn Trữ Bị Lương, nhớ nàng cái con khỉ, có mà nhớ mấy thứ rau cỏ nàng dùng dị năng thúc giục nảy mầm có.

      “Về sau đừng để nó tới gần vườn rau nữa.” Thập Nhất Nương lo lắng , xem như nàng nhìn ra được rồi, hồi trước Trữ Bị Lương ăn vỏ của quả lê do nàng dùng dị năng tinh lọc, sau đó mê đắm mùi vị dị năng này rồi. Cho dù nàng đối xử với nó có tệ hơn nữa, con heo thông minh này vẫn chạy vòng vòng quanh nàng hàng ngày, khiến Thập Lang thường hay cầm điểm tâm bón cho nó ăn buồn rầu thôi: Thiên Bồng Nguyên Soái, Trư Bát Giới, Nhị Sư Huynh của ta à, Thập Nhất Nương ngược đãi ngươi trăm ngàn lần như vậy, mà sao ngươi vẫn đối với muội ấy như thể muội ấy là mối tình đầu của ngươi như thế; còn ta cho ngươi ăn trăm ngàn lần, vậy mà ngươi lại đối xử với ta như mẹ kế!

      DNG: Ôi mẹ ơi, bạn vừa edit vừa ăn mà xém phun hết cả ra màn hình… Huyệt nhân trung của heo...

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 38

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Lộ ma ma trở lại, bà mang vẻ mặt như bị đả kích nhìn Thập Nhất Nương mặc bộ đồ cũ chuẩn bị ra vườn trồng rau.

      “Ma ma, ma ma về rồi!” Xuân Lan cười tủm tỉm tiến đến nghênh đón, dồn sức nháy mắt với tiểu thư nhà mình.

      “Ma ma, thân thể ma ma khỏe hơn chưa?”Thập Nhất Nương hiểu Xuân Lan có ý gì, ngốc ngốc hỏi.

      “Tiểu thư, vì sao người lại mặc quần áo cũ?” Lộ ma ma thường ngày hiền lành hòa ái, ôn nhu hỏi Thập Nhất Nương, đương nhiên đến khi quay đầu nhìn bốn nha hoàn xung quanh trong ánh mắt đều là lửa giận. Bà ở đây là mấy đứa móng lợn này chăm sóc tiểu thư kiểu đó đó hả?

      “Ta muốn trồng rau.” Thập Nhất Nương hân hoan , “Dưa chuột ta trồng nảy mầm rồi, qua mấy ngày nữa ta muốn trồng củ cải.”

      được! Tuyệt đối được!” Mặt của ma ma xanh lè, “Người chính là thiên kim đại tiểu thư, phải là nương nơi nông thôn!” Tiểu thư nhà bà suốt ngày quanh quẩn dưới bếp đủ kỳ cục rồi, bây giờ lại còn ra ruộng trồng trọt sau này tí khí chất của thiên kim tiểu thư cũng có.

      “Thiên kim tiểu thư cũng phải ăn cơm.” Thập Nhất Nương vô cùng kiên trì, đất đai bây giờ bị phóng xạ, hiếm có cỡ nào nha.

      được, tuyệt đối được, bị người chê cười, đây chính là những chuyện mà chỉ có người thấp hèn mới làm thôi.” Ma ma sốt ruột đến độ vòng quanh, cuối cùng chỉ có thể tìm Phương thị cùng Tôn thị, các bà ấy cũng quan tâm tiểu thư thua gì bà, hơn nữa các bà ấy mới là trưởng bối của tiểu thư, chắc tiểu thư nghe lời họ .

      Tôn thị ở cùng với Thập Nhất Nương lâu nhất, hiểu tính tình nàng nhất. Phải là mấy đứa Tam gia đều có chung tính, quyết định điều gì mười con trâu cũng kéo được.

      Tôn thị ho tiếng, Lộ ma ma là nha hoàn hồi môn của mẫu thân Thập Nhất Nương, chuyện gì cũng phải cho bà ít mặt mũi, “ , Thập Nhất Nương, sau này bảo hạ nhân trồng .”

      “Nhưng con muốn tự mình trồng.” Thập Nhất Nương thầm nghĩ, hoàn cảnh ở cổ đại tốt như vậy, rau củ dùng dị năng trồng ra nhất định ngon hết sảy, nếu để hạ nhân trồng chả còn ý nghĩa gì.

      “Nhưng quần áo bị bẩn, như vậy đẹp nữa.” Phương thị cũng lựa lời khuyên chút. ra Thập Nhất Nương trồng rau cực kỳ vui vẻ, bà cũng muốn ngăn cản.

      sao, con có thể mặc đồ cũ.”

      “Nhưng mệt chết được.”

      “Vừa hay có thể giảm béo.”

      “Nhưng gặp phải rất nhiều sâu đó, màu xanh biếc, còn thô to hơn cả ngón cái, hơn nữa còn có cả sâu lông màu vàng......”

      Lời còn chưa dứt, hai mắt Thập Nhất Nương sáng rực, “ tốt quá, sâu đó là có dinh dưỡng nhất, vừa khéo đem bắt cho gà ăn, dứt khoát nuôi nhiều thêm chút......”

      Tôn thị cùng Phương thị liếc mắt với nhau, vẻ mặt vô tội nhìn về phía Lộ ma ma, tỏ ý các bà cũng bất lực.

      “Tuyệt đối thể nuôi gà.” Lộ ma ma thể nhịn được nữa, nuôi heo làm sủng vật còn có thể là sở thích, tuy rằng sở thích này có hơi kỳ dị chút. Nhưng còn nuôi gà hoàn toàn chính là nương thôn quê rồi.

      “Tiểu thư, người muốn tiêu thời gian làm chuyện khác cũng được mà, vì sao cứ nhất quyết phải tự trồng rau chứ?” Vẻ mặt Lộ ma ma vô cùng đau đớn, “Nắng Tây bắc gay gắt như vậy, lỡ phơi nắng bị đen sao?”

      “Nhưng Thập Nhất Nương muốn trồng rau cho bá mẫu ăn.” Thập Nhất Nương vội vàng chạy lại ôm đùi của Tôn thị và Phương thị, “Đại bá mẫu may quần áo cho Thập Nhất Nương, Nhị bá mẫu dạy Thập Nhất Nương viết chữ vẽ tranh làm điểm tâm...... Thập Nhất Nương làm được gì cho hai người, nhưng Thập Nhất Nương rất thích trồng rau củ, muốn trồng ra loại rau củ ngon nhất thiên hạ cho bá mẫu ăn.”

      Tôn thị cùng Phương thị cảm động đến mức rơi nước mắt, “Cục cưng, mỗi ngày có thể nhìn thấy cục cưng được khỏe mạnh bọn ta rất vui rồi. Cục cưng trồng rau, lỡ tay bị biến thành thô to biết làm sao?”

      Thập Nhất Nương bổ nhào vào trong lòng các bà, đôi mắt vui sướng híp lại, “ đâu, Thập Nhất Nương ngoan ngoãn bôi tuyết hoa sương.” Tuyết hoa sương chính là sản phẩm dưỡng da quý nhất trong thành, người khác bôi lên mặt còn thấy tiếc, trong khi Phương thị lại mua về cho nàng bôi tay. Chắc nếu nàng đem bôi chân Phương thị cũng chỉ vui sướng vì thấy nàng biết suy nghĩ chu đáo.

      Vinh Phượng thị tươi cười với Lộ ma ma, “Ma ma cần lo lắng, mấy việc nặng nhọc đều do Thập Lang và tiểu tử thối nhà ta làm cả, công việc của Thập Nhất Nương rất nhàng.”

      Thập Lang cùng Vinh Nhị gật đầu mạnh, bọn họ đều bị mẫu thân nhà mình ra lệnh cưỡng chế phải làm hết đa số mấy việc nặng nhọc, cho phép để Thập Nhất Nương bị mệt.

      Vinh Nhị thở dài, nhất định là có tỷ muội gì, cho nên mẫu thân mới thích Thập Nhất tiểu thư như thế. Đối với chuyện Thập Nhất Nương cướp thích của mẫu thân nhà mình, buồn bực nảy sinh tiếng lòng giống Thập Lang: chính là con ruột chứ phải con nhặt được đâu.

      Vinh Phượng thị ôm lấy đứa con mình, cười tủm tỉm với Lộ ma ma, “Thập Nhất Nương bị mệt đâu, ta với tiểu tử nhà ta rồi, sau này mỗi khi trồng rau, Thập Nhất Nương ngồi trong lều, để nàng phơi nắng bị đen , mọi việc đều giao hết cho các ca ca làm.”

      Lộ ma ma hết cách, nhìn khuôn mặt trắng nõn đáng như quả táo của Thập Nhất Nương, chỉ có thể thầm tính toán, nếu mặt nàng bị phơi đen, mặc kệ người khác như thế nào, bà cũng phải ngăn cản Thập Nhất Nương.

      ******************************************

      Vinh tuần phủ gia nhập vào đoàn, đối với An Tam Lang cùng Tư Đồ Tứ Lang mà chính là hổ mọc thêm cánh, đường đến Du Thành cũng an bình, đường luôn có vài du kích người Hồ chặn đánh.

      thể , bề ngoài của Vinh tuần phủ khá là gạt người, ấn tượng đầu tiên mà người ta có được về ông chính là người tri thức nhã nhặn có lễ, nhưng khi Vinh tuần phủ cầm lấy kiếm như thay đổi thành người khác, đến nỗi mẹ ruột cũng dám nhận đó là con mình.

      “Còn tên cháu chắt con rùa nào , ngon ra đây!” Vinh tuần phủ như biến thành ma, phát rồ mà giết người, ánh mắt đều biến thành đỏ ngầu, giết càng nhiều người mắt càng đỏ, nhưng vẻ mặt lại say mê, giống như lúc này phải ông giết người mà uống rượu ngon ngắm hoa đẹp dưới ánh trăng sáng vậy.

      Tư Đồ Tứ Lang buồn bực, nhớ trong tư liệu mà phụ thân đưa cho là, Vinh tuần phủ có tính cách phóng khoáng, hành vi chính trực, người mang theo hơi thở nhã nhặn của dân trí thức. Đùa à, đây mà cũng được gọi là trí thức sao, dân trí thức nhà ai mà vừa giết người vừa cười ha hả, so với đao phủ còn đao phủ hơn.

      “Quá !” Vinh tuần phủ cười hô hố giơ chân cước đá văng tên người Hồ xui xẻo phun máu ngừng như tiên nữ rải hoa, “An gia tiểu tử, chừa lại vài tên cho lão tử, đừng giết hết, mười mấy năm nay lão tử được giết người rồi.”

      Mới đầu An Tam Lang còn hơi kinh ngạc, sau đó khóe miệng chứa ý cười nhìn Vinh tuần phủ nổi điên hoàn toàn giống quan văn kia, nhà có rất nhiều người quái dị, tình cờ gặp kẻ quái dị đến từ kinh thành cũng là cái gì.

      Giết sạch người rồi, tơ máu trong mắt Vinh tuần phủ mới dần dần biến mất. Ông chỉnh chỉnh lại mái tóc cùng với quần áo hơi loạn của mình, Vinh tuần phủ lại khôi phục hình tượng mặt người dạ thú nhã nhặn có lễ của mình: “Để các ngươi chê cười rồi, aiz, khi còn trẻ bản quan vẫn luôn muốn làm quan võ, nhưng mẹ ta lại lấy cái chết ra bức ta phải theo văn......”

      Tư Đồ Tứ Lang thầm nghĩ, mẹ của ngài đúng là quá tinh mắt rồi, ngài mà cứ làm võ tướng kiểu đó, nhất định thành tên quỷ nghiện giết người......

      ****************

      “Hoan nghênh Vinh tuần phủ.” An nguyên soái cười tủm tỉm tiến lên đón, đây phải là lần đầu tiên Vinh tuần phủ đến Trung Châu, nhiều năm trước từng đến tuần tra lần rồi, giao tình với An gia khá tốt.

      “Ha ha, nguyên soái trách bản quan đến gây thêm phiền toái là tốt rồi.” Vinh tuần phủ cười sang sảng, được gặp lại cố nhân sau nhiều năm khiến ông cực kỳ vui mừng, vứt hết mấy loại hành vi văn nhã đúng mực của người tri thức ở kinh thành lên chín tầng mây.

      “Đâu có, chỉ cần Vinh tuần phủ cướp chiến trường là được rồi.” An nguyên soái có chút đau đầu , nếu Vinh tuần phủ chỉ là thường dân thích khoa tay múa chân An nguyên soái cũng cần phải đau đầu đến thế, mà chết người nhất là vị Vinh tuần phủ này lần nào cũng chộn rộn rục rịch muốn ra chiến trường giết người, đống người cũng kéo lại nổi.

      “Khụ, cái này đến lúc đó sau.” Vinh tuần phủ có chút chột dạ, ông cũng thể bảo đảm chuyện này được.

      “Tứ Lang bái kiến An nguyên soái.” Tư Đồ Tứ Lang cực kỳ lễ phép hành lễ, lần nữa bị chấn động khủng khiếp, vị An nguyên soái toàn thân đều có hơi thở thư hương này thoạt nhìn còn giống kẻ trí thức hơn cả quan văn chân chính như Vinh tuần phủ nữa.

      “Tư công tử lâu thấy, chuyện của Thập Nhất Nương nhà ta lúc trước là làm phiền ngươi rồi.” An nguyên soái mỉm cười nhìn , thân phận của Tư Đồ Tứ Lang quá mức phức tạp, còn phải giữ bí mật, ngay cả Vinh tuần phủ cũng chỉ biết họ Tư.

      Mặt An Đại gia bình thường luôn ngay thẳng nghiêm túc, là người giống võ tướng nhất trong An gia. An Nhị gia có bộ dáng xinh đẹp mềm mại như có xương, nhìn như tiểu quan trong Cúc Hương lâu ở kinh thành. Đương nhiên Vinh tuần phủ chỉ dám oán thầm trong lòng, ông cũng quên An Nhị gia là tên lòng dạ đen tối, trước kia cũng có ít người có sở thích đoạn tụ bị trực tiếp sửa cho thành đoạn .

      Về phần An Tam gia, hai mắt Vinh tuần phủ lơ đãng lướt qua chân ông ấy, thương xót vô cùng, đúng là đáng tiếc cho nhân vật như thần tiên như vậy.

      ****************

      Sau khi ra mắt trưởng bối An gia, An Tam Lang cùng Tư Đồ Tứ Lang tìm huynh đệ của mình.

      Ở ngoài xa, đám binh lính tới, mặt mang theo mệt mỏi cùng hưng phấn, người dính máu, có thể thấy được đây là những binh lính vừa thực thi nhiệm vụ trở về.

      “Tam Lang ca!” tên lính dáng người mảnh khảnh kinh hỉ hô lên bằng giọng trong suốt đực cái, kéo theo lang nha bổng vui sướng chạy tới.

      Tư Đồ Tứ Lang nín thở, mà ra chỉ có , An Tam Lang cũng chịu nổi mà quay đầu sang hướng có gió, “Ngũ Lang, đệ tắm bao lâu rồi?” người vừa có mùi máu tanh vừa có mùi mồ hôi chua loét, lại còn cộng thêm cả mùi phân ngựa...... đống hỗn hợp này đúng là làm người ta ngạt thở đến muốn xỉu.

      Ngũ Lang cúi đầu nghĩ nghĩ, nâng lên khuôn mặt bẩn hết sức bẩn, đến mức thể nhìn ngũ quan, chỉ còn lại đôimắt sáng ngời, “Đệ nhớ nữa, chắc là cũng được thời gian rồi. Nam tử hán đại trượng phu chứ đâu phải đàn bà, mỗi ngày tắm rửa bị cười cho bể mũi.”

      Cả người An Tam Lang vô lực, “Ngũ Lang, đệ thử chà chà mặt mình xem.”

      An Ngũ Lang tùy tiện dùng tay áo bẩn đến nỗi còn biết là màu gì, thoang thoảng bay ra mùi thối của đống hỗn hợp kể , đưa lên lau mặt mình.

      , múc ít nước về cho Ngũ công tử tắm rửa.” An Tam Lang nhiều lời nữa, quay sang ra lệnh cho tùy thị của , “Đừng có nhảy vào sông tắm, mất công cá trong sông bị mùi người đệ làm ngạt chết.”

      An Ngũ Lang nhếch môi cười, mặt bẩn như thế lại khiến cho hàm răng có vẻ đặc biệt trắng, “Tam Lang ca, đại trượng phu câu nệ tiểu tiết, mỗi ngày tắm rửa thoa phấn hương bị gọi là đàn bà, mùi như đệ mới là mùi của nam tử hán!”

      Phía sau, đám binh lính cũng tỏa ra “mùi nam nhân” nồng nặc y chang như thế bu lại gần, tò mò nhìn An Tam Lang cùng Tư Đồ Tứ Lang toàn thân sạch bồng bềnh như thiên tiên. An Tam công tử bọn họ biết, còn thiếu niên có bộ dạng xinh đẹp này nhận ra là ai.

      Tư Đồ Tứ Lang nín thở, mùi của mấy người này khiến nghĩ tới trăm ngàn đôi tất mang mười năm đổi được phơi dưới nắng gắt ngày hè pha trộn với mùi của cá muối bị hỏng, biết nếu bây giờ bị ngất Thập Nhất Nương có cười là vô dụng hay .

      “Đây là Tư Tứ công tử, lần trước may nhờ có , huynh với Thập Nhất Nương mới có thể an toàn quay về Trung Châu.”

      An Ngũ Lang xích lại gần, hành lễ cực kỳ tiêu chuẩn, “Bái kiến Tư Tứ công tử, người nào có ân với Thập Nhất Nương nhà chúng ta cũng tức là có ân với An ngũ ta.”

      Thấy mặt Tư Đồ Tứ Lang vì nín thở mà đỏ phừng phừng nhưng lại vẫn cố gắng bày ra dáng vẻ như có việc gì, An Tam Lang vì chuyện đệ đệ nhà mình là con quỷ nhếch nhác cảm thấy mất mặt, thể nhịn được nữa, cước đá văng đệ đệ mình, “Lăn! Nhanh tắm rửa , cũng đừng hòng mơ tưởng đến mấy món quà mà Thập Nhất Nương chuẩn bị.”

      Quà của Thập Nhất Nương? Hai mắt An Ngũ Lang tỏa sáng, định tóm lấy quần áo của An Tam Lang hỏi thêm chút, nhưng thấy vẻ mặt như chỉ sợ kịp đề phòng của bĩu môi tắm.

      “Đừng quên rửa sạch cả vũ khí của đệ.” An Tam Lang nhìn lang nha bổng quỷ dị vai , là màu gì, đó có dính vài mẩu thịt, lại còn tỏa ra “mùi nam nhân” thua kém gì chủ nhân mình, lo lắng .

      đám binh lính do An Ngũ cầm đầu, chen chúc xô đẩy nhau rời khỏi đó, đối với mấy người ôm mũi ghét bỏ vì cẩn thận gặp phải bọn họ đường, cũng chả thèm quan tâm gì. Rất ràng đám binh lính này đều bị An Ngũ Lang đồng hóa, kiên quyết cho rằng mùi hương người mình là mùi của nam nhân chính gốc, hề bẽ mặt.

      “An Tam ca.” Tư Đồ Tứ Lang cảm giác như rốt cuộc trời lại xanh nước lại trong khí lại thoáng đãng, “Du Thành hoang vắng, trước khi đến đây đệ làm công tác chuẩn bị tâm lý tốt lắm rồi, cho dù ngày nào cũng ăn bột thô trộn đất cát hay là nằm ngủ mặt đất, đệ cũng có ý kiến gì......”

      An Tam Lang thắc mắc nhìn Tư Đồ Tứ Lang, “Có chuyện gì đệ cứ việc thẳng ra .”

      Vẻ mặt Tư Đồ Tứ Lang khó xử, nhưng vẫn cố lấy dũng khí mở miệng, “An Tam ca, biết đêm nay đệ ngủ ở đâu? Đừng sắp xếp cho đệ ngủ chung phòng với An Ngũ ca, có được ?”

      DNG: là đau ruột mà :057:
      Last edited: 27/11/15

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 39

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Mùa hè càng lúc càng nóng, Vinh Nhị cảm thấy da mặt mình bị phơi nắng đến đau rát, giống như là ngay sau đó bị tan biến vậy. Dạo này cũng dám soi gương nữa, sợ da khắp người mình đều biến thành màu đen như “nô lệ Côn Luân” ( ra chính là người da đen).

      Vinh Phượng thị vô cùng vừa lòng với đứa con vạn năm sai lầm của mình, “Màu da này là đều, đen bóng luôn nha! Cha con nhất định là khoái lắm.”

      Vinh Nhị hừ tiếng, “Đó là bởi vì cha phơi nắng kiểu gì cũng đen nổi.” Vinh tuần phủ muốn làm võ tướng có gu thẩm mỹ vô cùng kỳ lạ, hết sức căm ghét làn da trắng nõn của chính mình.

      Vinh Phượng thị đồng ý gật đầu, phu quân thích vung đao múa kiếm của bà cực kỳ bất mãn vì thân trắng như trứng gà lột của mình, cố ý phơi nắng cũng đen nổi, thằng con này đúng là khác với ông ấy...... Hở? Con khác cha? Vinh Phượng thị hoảng sợ kinh khủng, đừng là thể chất phơi nắng đen ngay của thằng con mình là di truyền từ mẫu thân nó chứ? Như vậy tức là bà phơi nắng cũng rất dễ bị đen hay sao?

      “Con trai......” Vinh Phượng thị kinh hồn bạt vía nhìn Vinh Nhị, “Con nhìn thử xem mẹ có bị phơi nắng đen chút hay .”

      hiểu vì sao sắc mặt mẫu thân lại thay đổi kinh thế, Vinh Nhị vô cùng thành thực , “ phải đen chút, mà là rất đen đó. Mặt trời Tây bắc đúng là đùa được.”

      Suýt nữa Vinh Phượng thị té xỉu, bà sờ sờ mặt mình, phải ảo giác, hình như làn da thô ráp rồi, “Sao lại như vậy chứ?” Phu quân trắng như vậy, bà lại đen như vậy, sau này về lại kinh thành, liệu người ta có bọn họ quả là đôi hắc bạch vô thường vô cùng xứng hay ?

      “Mẹ à, thừa nhận thôi, mẹ phải là người có sắc đẹp trời sinh gì hết. Mẹ tưởng mẹ là Thập Nhất Nương sao, phơi nắng kiểu gì cũng đen.” Lòng dạ của Vinh Nhị dần dần rộng rãi như bầu trời Tây bắc, thẳng thắn .

      “Trời ạ, mẹ phải tìm ít bài thuốc dưỡng trắng da mới được, chứ lỡ cha con thấy được hỏng.”

      “Liên quan gì chứ.” Vinh Nhị buồn bực , “Cha thích da đen mà.”

      , con hiểu gì đâu!” Nam nhân thích da mình đen có nghĩa là cũng thích người bạn đời của mình có làn da đen. Vinh Phượng thị đuổi Vinh Nhị như đuổi gà đuổi chó, miệng lưỡi con trai nhà mình vẫn khiếm khuyết như vậy, mặc dù trước mặt người ngoài sửa lại rất nhiều, nhưng băng dày ba thước phải chỉ do ngày lạnh, aiz, con à, khi nào miệng con mới ngọt được như Thập Nhất Nương đây.

      *******************************************************************

      Ba bóng dáng nho đội mũ đứng dưới ánh mặt trời dựng giá trúc. Dưa chuột là cây bò leo, cho nên chuyện mà Thập Nhất Nương, Thập Lang cùng Vinh Nhị béo phải làm hôm nay là xây dàn cho dưa chuột.

      Tây bắc giữa trưa hè cực kỳ nóng, Thập Nhất Nương đội mũ giẫm lên lớp bùn đất tơi xốp, truyền ít dị năng ra ngoài, mầm dưa chuột đất lấy tốc độ mà mắt thường thể thấy được, lặng lẽ dài ra, càng ngày càng có sức sống.

      biết mấy thứ rau này đều bị Thập Nhất Nương truyền dị năng vào nên mới sinh trưởng tốt như vậy, Vinh Nhị vô cùng kiêu ngạo, hổ là rau trồng, đầy sức sống nha! Người làm vườn trong An phủ là Trương bá, bảo rằng ông chưa từng thấy dưa chuột nào sinh trưởng nhanh như vậy tốt như vậy cả.

      “Thập Lang, Thập Nhất Nương, sao da của hai người chả bị thay đổi gì hết, vẫn cứ trắng bóc như vậy, trong khi ngày nào chúng ta cũng phơi nắng như nhau.” Tuy quá để ý đến chuyện da mình bị đen , nhưng bên người có hai người sáng bóng đối lập như thế, còn mình da đen thui thủi theo bọn họ, nhìn thế nào cũng thấy giống tên hầu, Vinh Nhị khá khó chịu.

      “Muội vốn dễ bị phơi nắng đen.” Thập Nhất Nương cẩn thận vòng qua gốc dưa chuột, cắm giá vào bên cạnh, “Hơn nữa Lộ ma ma còn cho muội ngâm sữa để tắm.”

      Lộ ma ma biết rất nhiều bài thuốc bảo dưỡng trong cung, tiểu thư nhà mình khoái trồng rau đổi được, vậy chỉ có thể nghĩ theo hướng khác. Mỗi tối nàng về đến phòng, Lộ ma ma đều dùng sữa xoa bóp tay cho nàng, mặt còn kinh khủng hơn, dùng sữa pha mật ong bôi lớp mỏng lên làm mặt nạ. Thập Nhất Nương hoài nghi rằng Lộ ma ma mới là người xuyên qua.

      “Sữa?” Vinh Nhị kinh hãi, “Lãng phí vậy......”

      lãng phí tẹo nào.” Thập Nhất Nương , “Ở Tây bắc mấy thứ khác nhiều, nhưng trâu dê ít, sữa bị đổ từng thùng từng thùng cũng ít.” Người Đại Hạ thời này quen uống sữa, chủ yếu là vị sữa khiến người ta chịu nổi.

      “Vinh Nhị ca, Thập Lang ca, chúng ta uống trà sữa , mấy ngày nữa Lộ ma ma bảo người đưa dê sữa đến.” Thập Nhất Nương chảy nước miếng tí tách . Lộ ma ma biết sữa trâu sữa dê rất tốt cho cơ thể, nên bảo người mua vài con dê sữa về.

      Thập Lang lắc đầu quầy quậy, “Huynh uống đâu, huynh chịu nổi mùi đó.” Ở Tây bắc có ít nhà cũng học theo người Hồ uống sữa tươi, nhưng thực chịu nổi vị đó.

      Vinh Nhị cũng gật mạnh đầu, cũng thích mùi hôi của sữa dê.

      Thập Nhất Nương thần bí nhìn , “Thập Lang ca, muội có thể bỏ mùi hôi của sữa dê, muội bảo đảm huynh uống vào rồi muốn uống nữa.”

      Biết trình độ ẩm thực của An gia, vẻ mặt Vinh Nhị chờ mong, “Nhị bá mẫu của huynh cũng thích uống sữa tươi mỗi ngày, mặt được bảo dưỡng còn trắng mịn hơn cả mẹ huynh. Mẹ huynh cũng muốn học uống sữa tươi dưỡng da giống bá mẫu, nhưng cứ ngửi thấy mùi sữa là ói. Thập Nhất Nương, nếu muội thực có biện pháp loại bỏ mùi đó quá tốt luôn. Đúng rồi, bài thuốc dưỡng da mặt của muội, cho mẹ huynh dùng được ?”

      Thập Nhất Nương gật gật đầu, “Đương nhiên là được, nhưng mà, Vinh Nhị ca, huynh phải chuẩn bị tâm lý, bài thuốc này có tác dụng giống với từng người, có vài người có vấn đề đề thể chất, vừa phơi nắng là đen.”

      “Huynh hiểu rồi.” Khóe mắt Vinh Nhị quan sát An Thập Lang. Dạo này vì vừa lao động vừa vận động mà giảm béo thành công, cơ thể vốn dĩ hơi béo nhưng bây giờ chỉ được gọi là to con. Nhưng còn Thập Lang cũng vừa lao động vừa vận động y chang vậy, mà cân nặng vẫn như trước, , phải là còn béo hơn trước, bởi vì quá mệt mỏi nên ăn càng nhiều. Có ví dụ giảm béo thành công như , đối nghịch hẳn với Thập Lang càng béo hơn, khiến An Nhị nãi nãi tức đến mức tuyên bố, sau này chỉ cho Thập Lang uống nước lã......

      Vinh Nhị nhìn Thập Lang phơi nắng kiểu nào cũng đen, giảm cân kiểu nào cũng gầy, chẳng lẽ đây cũng do vấn đề về thể chất sao?

      Cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc, ba người ngồi trong lều nghỉ mát bên cạnh vườn ăn cơm trưa.

      “Vinh Nhị ca, Thập Lang ca, muội muốn trồng thêm vài khoảnh cà tím với mướp, hai người thấy sao?” Thập Nhất Nương gắp miếng thịt heo kho tương có màu đỏ đậm mê người, độ dày vừa phải, kẹp vào giữa hai miếng bánh, cho thêm ít rau xanh, làm thành cái bánh tam minh trì (1) phiên bản cải tiến.

      (1) Tam minh trì: Bánh sandwich.

      Thập Lang kẹp miếng thịt gà bọc bột chiên giòn thơm lừng vào giữa hai miếng bánh, thêm chút tương ngọt và rau xanh, thỏa mãn cắn miếng to đùng, quả nhiên gà chiên vẫn là ngon nhất, “ thành vấn đề, nhưng chỉ có ba người chúng ta mà trồng nhiều như vậy, đến lúc đó mệt chết được, hay là bảo hạ nhân đến giúp cuốc đất .”

      “Huynh cũng thấy vậy, chứ chỉ có ba người chúng ta làm tốc độ chậm lắm, e là đến khi dưa chuột ăn được mà đất còn chưa cuốc xong ấy chứ.” Vinh Nhị , đại khái vì dưa chuột trồng rất tốt, có loại ảo giác như mình là thiên tài trồng trọt, nên cũng bài xích trồng nhiều loại khác nhau, nhất là cà tím lại là món mà mẹ thích ăn nhất......

      “Được, vậy chia cho hạ nhân ít việc.” Thập Nhất Nương cười tủm tỉm quyết định, “Thập Lang ca,ăn thêm cái tam minh trìđi.”

      Vinh Nhị có chút khó hiểu, “Sao lại kêu là tam minh trì?” Sau khi đến An phủ, chuyện khiến khó hiểu nhất chính là Thập Nhất Nương đặt đủ thứ tên cho mọi loại bánh, gì mà bánh mì, bánh bao, hoa quyển, bây giờ lại còn thêm tam minh trì.

      “À, tại vì nó được tạo thành từ hai miếng bánh mì, ở giữa kẹp nhân.” Thập Nhất Nương bình thản .

      “Vậy sao gọi nó là bánh kẹp nhân?” Vinh Nhị càng hồ đồ, “Với cả, chữ ‘trì’ trong tam minh trì nghĩa là gì?”

      “Vì có bánh quy kẹp nhân giống như thế này, còn từ ‘trì’ ý là có thể trị bệnh đói.” (1)

      (1) Bánh kẹp nhân gốc là ‘giáp tâm bính’, còn bánh quy kẹp nhân gốc là ‘giáp nhân bính kiền’, bánh quy kẹp nhân là kiểu bánh giống Oreo ấy.

      Vinh Nhị mù tịt, “Đói cũng là bệnh à?”

      Thập Lang vội vàng , “Đói chính là bệnh, huynh thử mười ngày nửa tháng ăn gì xem có chết . Nên biết, đói khát còn đáng sợ hơn cả phong hàn nữa.”

      Vinh Nhị rối rắm nhìn Thập Lang, lời của Thập Nhất Nương đúng là vô cùng có lý, ngụy biện cũng là loại đạo lý, miệng lưỡi lưu loát bằng Thập Lang, về sau làm sao có thể làm Phụ tướng?

      ********************************,

      ra trồng rau lại vất vả đến thế.” Vinh Nhị lau mồ hôi, “Làm ruộng càng cần phải rồi. Cuộc sống của dân chúng đúng là dễ.”

      Thập Lang khinh bỉ nhìn , “Giờ huynh mới biết sao, làm ruộng còn phải nộp thuế nữa đấy. Mấy người nông dân quanh năm suốt tháng làm quần quật được ngơi tay, nhưng bụng vẫn đủ no.”

      Vinh Nhị cúi đầu vẩy hạt giống, suy nghĩ của trước kia quả là quá ngây thơ rồi, chỉ cảm thấy làm quan là vì muốn làm rạng rỡ tổ tiên, chưa từng nghĩ tới, những chức vị đó là vì dân chúng nhiều hơn.

      Thập Nhất Nương cũng cảm thán, “Ca dao có câu, ‘ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm hạt đắng cay muôn phần’, trồng đồ ăn cũng là để thệ nghiệm ít khó khăn của dân chúng. Muội nghĩ, nếu người làm quan thường xuyên xuống ruộng trồng trọt, hiểu nỗi khổ của dân chúng, vậy có lẽ bớt vài kẻ tham ô.”

      Vinh Nhị hơi sửng sốt, “Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm hạt đắng cay muôn phần? Là ai viết vậy? là quá chính xác rồi. Đây là bài thơ đúng , vậy cả bài là gì?”

      “Cày đồng buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày. Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm hạt đắng cay muôn phần.” (1) Thập Nhất Nương hơi mệt mỏi vươn vai, giờ thân thể nàng khỏe lắm rồi, nhờ dị năng mà thể chất mạnh hơn nhiều so với người bình thường, nhưng làm việc nông vẫn là chuyện hết sức cực nhọc.

      (1) Nguyên tác là: ‘Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ, thùy tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ.’ Nghĩa của bài thơ này chính là bài ca dao , nên mình bê nguyên bài ca dao vào thay thế.

      Vinh Nhị hoàn toàn ngây ngốc rồi, nên còn cảm nhận được mệt mỏi gì nữa. lặp lặp lại từng câu thơ, sau đó lần nữa cảm nhận đau đớn bủn rủn truyền tới từ cơ thể mình, lại nghĩ đến trước kia mình ngây thơ đến như thế nào, hoàn toàn lĩnh hội được những vất vả cơ nhọc của dân chúng. Cho dù có đọc thuộc làu làu toàn bộ sách trong thư phòng cũng thể nào làm vị quan thanh liêm phục vụ cho dân chúng được.

      Thập Lang mệt đứ đừ, người mướt đầy mồ hôi, cũng ngồi ngây dại. thích đọc sách nhưng thích làm quan. Nhưng theo muội muội trồng trọt vất vả như vậy, cũng có thể cảm nhận được. Trước giờ cũng biết mấy món này nọ thích ăn, trồng ra lại khổ cực đến vậy.

      Đến buổi tối Thập Lang ăn lại càng thêm nhiều, Tôn thị hết sức rối rắm, “Con trai à, có phải do hôm nay làm việc mệt quá hay , con ăn đến tận năm bát rồi đó.”

      Thập Lang lại cực kỳ nghiêm túc , “Mẹ, hôm nay con mới biết, trồng trọt là chuyện vất vả đến thế, cho nên con quyết định, từ nay về sau cố gắng để lãng phí đồ ăn.”

      Tôn thị càng rối rắm, vì sao lãng phí của con lại chính là ăn càng nhều hơn chứ, hai chuyện đó có quan hệ cái lông gì đâu nha.

      Đến khi cà tím và mướp nảy mầm, Vinh Nhị cùng huynh muội Thập Lang đều nhịn được mà cực kỳ vui sướng. Đây là rau của của bọn họ, là do bọn họ tự tay trồng ra! Bọn họ quả nhiên là thiên tài, có thể trồng được rau củ vừa nhanh vừa tươi tốt!

      ******************************

      Trữ Bị Lương bị cột bên tảng đá lớn sắp điên rồi, cố gắng lôi theo dây thừng tiến lên, dùng đôi mắt khát vọng nhìn khoảnh sân đầy thức ăn ngon lành.

      Thập Nhất Nương cũng ngẩng đầu lên, “Trữ Bị Lương, sau khi dưa chuột, cà tím và mướp lớn rồi, có thể cho ngươi ăn ít. Còn nếu bây giờ ngươi dám cắn dưa chuột, ta lập tức biến ngươi thành thịt heo mười tám món. Ừ, chắc là bây giờ ngươi cũng có đủ thịt để làm thịt heo mười tám món rồi. Chậc chậc, chiên xào nấu nướng chưng kho, vị giống nhau đâu nha……”

      Trữ Bị Lương vừa béo ra thêm vòng chợt cứng đờ thân heo, khôn ngoan ngừng lại động tác. Phải làm con heo có chỉ số thông minh cao, thức thời hiểu chuyện, mới có thể trường thọ được.

      Vinh Nhị béo lại nhịn được mà thầm trong lòng, lẽ con heo này là Thiên Bồng Nguyên Soái đầu thai? Sau Thập Lang, Vinh Nhị Lang trở thành người thứ hai mê tít Tây Du kí, đương nhiên khác với Thập Lang thích Nhị sư huynh, người thích chính là Sa Tăng kiên kiên định định.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 40

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Trồng rau phải bón cây, đối với chuyện này, An Thập Lang và Vinh Nhị đều đặc biệt có ý kiến.

      được!”

      “Đúng vậy, tuyệt đối được, rau của chúng ta tuyệt đối thể sử dụng......” nên lời hai chữ c*t đ*i
      (DNG: này là nguyên tác nhé, mình ko có chém đâu >.<), mặt Vinh Nhị đỏ lên, “ thể dùng mấy thứ bất nhã để trồng được.”

      Hai mắt Thập Lang tối thui, “Vừa nghĩ tới trong món huynh ăn có mùi nhà xí là huynh muốn chết rồi.”

      Thập Nhất Nương xấu xa nhìn hai người, “Vậy là lấy làm tiếc, mấy thứ mà hai huynh ăn từ khi sinh ra đến giờ, đều được trồng từ phờ ân cả.”

      Vẻ mặt Vinh Nhị và Thập Lang như thể sống đời này còn ý nghĩa gì, bọn họ vậy mà lại do phờ ân nuôi lớn, vậy bọn họ có khác gì so với bọ hung đâu?

      Bị đả kích dữ vậy sao? Thập Nhất Nương hoàn toàn thể hiểu được, đành an ủi, “ ra cái này cũng có gì đâu, trước kia có người bị đè dưới xà nhà do gặp phải động đất mà lại có ai phát ra, còn phải dựa vào nước tiểu mà mình bài tiết ra để sống sót, cuối cùng cũng được cứu thuận lợi. Nếu có đủ nước tiểu để dùng chắc cũng chết rồi......”

      “Thập Nhất Nương!” Thập Lang hổn hển, “Muội là nương, sao có thể mở miệng nước tiểu ngậm miệng nước tiểu chứ......”

      Thập Nhất Nương gãi gãi đầu, vô cùng khiêm nhường mà xin được chỉ bảo, “Vậy nên thế nào?”

      Thập Lang nghẹn lời, cố gắng tìm cách văn nhã, “ phải là có từ gọi là ‘ vệ sinh’ sao?”

      Thập Nhất Nương đồng ý nhìn , “ vệ sinh là chung hết cả rồi, huynh cũng phải để cho người khác biết được là lớn hay chứ.”

      Thập Lang miễn cưỡng , “Vậy muội cứ vệ sinh lớn với cả vệ sinh .”

      Vinh Nhị thể nhịn được nữa, nổi giận, “Bây giờ là lúc bàn luận về vấn đề vệ sinh văn nhã hay văn nhã sao? Chuyện phải suy nghĩ lúc này chính là biện pháp bón cây, huynh kiên quyết phản đối dùng thể rắn cùng với chất lỏng bất nhã để làm đồ bón.”

      “Khụ, cũng phải có thứ khác thay thế, chỉ là hơi phiền thôi.” Thập Nhất Nương vừa dứt lời liền thấy hai đôi mắt sáng như đèn pha.

      “Thứ khác thay thế?”

      “Là gì vậy, mặc kệ phiền cỡ nào cũng sao hết.”

      “Có vài phương pháp, là chờ mấy cành lá hư thối rồi ngắt đem làm đồ bón cây, đương nhiên thức ăn thừa ở nhà bếp cũng tốt vô cùng, với cả bùn ao......”

      “Huynh biết bùn ao.” Vẻ mặt Vinh Nhị phấn khởi, “Trước kia huynh thấy người làm vườn trong nhà huynh đào bùn từ trong hồ ra để trồng cây.”

      “Bùn ao thôi quên , bây giờ trong đó trồng sen rồi.” Thập Lang nhắc nhở, “Cha huynh thích hồ hoa sen đó nhất, mẹ huynh cho phép chúng ta phá hư phong cảnh đâu.”

      “Dùng thức ăn thừa .” Thập Lang nghĩ nghĩ , “Huynh thấy biện pháp này khá tốt, trước giờ còn chưa có ai phát ra thứ này còn có thể đem bón cây đâu. Nếu chúng ta thí nghiệm thành công, vậy sau này có nhiều phương pháp bón cây hơn rồi.”

      Vinh Nhị hết sức nhiệt tình về phía phòng bếp, Thập Nhất Nương sâu sắc cảm nhận được, tốc độ tiến hóa của quá nhanh. Khi dùng thức ăn thừa để làm phân bón, có khi nàng còn chịu nổi mùi chua thối kia. ra nàng cảm thấy làm như vậy chỉ vẽ vời cho thêm chuyện, mùi này kém mùi trong nhà xí. Vinh Nhị cực kỳ hăng hái lấy giấy bút ra ghi lại, là sau này lên làm vị quan vĩ đại, còn có thể dạy dân chúng trồng trọt như thế nào.

      Thập Lang trầm mặc chút, “Trong nhà dân thường căn bản có đồ ăn thừa, cho dù người ăn hết gà vịt cũng ăn sạch.”

      Vinh Nhị chán nản, sao lại mắc phải sai lầm trong chủ nghĩa kinh nghiệm (1) mà Thập Nhất Nương nữa rồi. buông cây bút trong tay xuống, thở dài, “Quả nhiên con đường huynh phải còn rất dài.”

      (1) Chủ nghĩa kinh nghiệm: Là khuynh hướng trong triết học lý thuyết, cho rằng nguồn gốc duy nhất của tri thức là kinh nghiệm cảm tính, và nội dung của tri thức là mô tả kinh nghiệm đó.

      Thập Nhất Nương an ủi , “Mọi việc đều phải thực tiễn, bây giờ chúng ta chỉ làm thí nghiệm, xem xem đồ ăn thừa có thể trồng ra rau củ ngon hay , đến lúc đó huynh có thể ngẩng đầu ưỡn ngực dạy dân chúng trồng rau rồi.”

      Vinh Nhị thầm gật đầu cái sâu, cũng hề ngại khó khăn vất vả mà bón phân tưới nước, đương nhiên bọn họ vẫn là con nít, hơn nữa rau củ trồng quá nhiều, nên vẫn phải để cho hạ nhân giúp ít việc. Nhưng ít nhất người làm vườn trong nhà đều nóng đầu mà tỏ ý rằng, nhất định vì con đường tiến tới quan viên vĩ đại của Vinh Nhị mà góp viên gạch.

      Thập Nhất Nương nhìn Vinh Nhị chu mông ghi chép lại tình hình sinh trưởng của rau củ, sâu sắc cảm thấy, tương lai Vinh Nhị chắc hẳn người nông dân vĩ đại.

      *******************************************

      “Trà sữa này uống ngon !” Thập Lang hớn hở, “Hoàn toàn hề có mùi tanh nồng gì cả.”

      Vinh Nhị Lang thành công thăng cấp từ Vinh Nhị béo lên Vinh Nhị khỏe cũng vừa lòng gật đầu, “Phương pháp loại mùi của Thập Nhất Nương đúng là tệ, mẹ huynh uống quá trời, trong khi hồi trước bà ngửi cũng muốn ngửi.”

      Thập Nhất Nương tiếc nuối , “Đáng tiếc thể làm lạnh. Vào ngày nóng nực như thế này, uống trà sữa lạnh là sướng nhất.” Về phương diện sức khỏe của nàng, Lộ ma ma vô cùng nghiêm khắc, gì mà nữ hài tử uống đồ lạnh gì đó bị nhiễm khí hàn, ảnh hưởng đến chuyện sinh con. ra với cơ thể tại của nàng, đừng uống đồ lạnh, cho dù uống thạch tín chắc cùng lắm cũng chỉ tiêu chảy mà thôi.

      Thập Lang vội , “Trà sữa nguội uống cũng ngon, lạnh cũng sao.”

      “Ừ.” Vinh Nhị đồng ý, “Trà sữa đậu đỏ này uống ngon . Thập Nhất Nương, ngoại trừ đậu đỏ, có bỏ cái khác vào được ?”

      “Đương nhiên, trà sữa hạnh nhân, trà sữa đường đỏ, nhãn táo này nọ đều cho vào được hết.” Thập Nhất Nương hơi tiếc nuối, trân châu làm như thế nào nhỉ? Nàng thích nhất là trà sữa trân châu mà đời này lại có duyên, còn cả chocolate nữa, aiz, mùa đông uống ly chocolate nóng đậm đặc tinh chất thực đúng là thiên đường.

      “Mẹ và Đại bá mẫu cũng rất thích uống trà sữa, mẹ vừa oán giận bảo là bà béo mất vừa uống ngừng nghỉ.” Thập Lang thở dài, mẹ nhất định cố gắng tập thể dục giảm béo, mà phương pháp giảm béo của mẹ chính là múa roi. Thập Lang mặt ủ mày ê, mẫu thân múa roi càng giỏi trốn càng khó.

      sao, chờ đến khi dưa chuột tụi mình trồng ra quả, để mấy bá mẫu ăn nhiều rau củ hơn gầy xuống thôi.” Thập Nhất Nương hờ hững .

      Vẻ mặt Vinh Nhị khát khao, “Đúng vậy, dưa chuột của tụi mình nở hoa rồi, chẳng mấy chốc ra quả thôi.” tại mỗi buổi sáng, chuyện đầu tiên làm sau khi xuống giường chính là chạy tới xem tình hình sinh trưởng của rau củ.

      “Đến lúc đó chúng ta phải đề phòng chút mới được.” Thập Lang hung tợn , “Mất công bị kẻ nào ăn cắp mất.” Thấy tư thế hừng hực xông lên của Thiên Bồng Nguyên Soái mỗi khi nhìn thấy mấy cây rau này, hoàn toàn hề nghi ngờ, rau củ này nhất định rất ngon.

      Lại tiếp, phương diện ăn uống, Thiên Bồng Nguyên Soái đúng là tinh mắt y như . Thập Lang là môt chủ nhân tốt bụng hiền lành, ăn gì Thiên Bồng Nguyên Soái ăn nấy, sau đó phát Thiên Bồng Nguyên Soái vậy mà lại kén ăn! Mấy thứ ăn ngon, Thiên Bồng Nguyên Soái tuyệt đối khinh thường ngoảnh mõm quay mông. Nữ đầu bếp béo cũng phát ra chỗ có ích của Thiên Bồng Nguyên Soái, mỗi lần nghiên cứu món mới đều đưa cho Thiên Bồng Nguyên Soái thử trước. Cho tới tận bây giờ, Thiên Bồng Nguyên Soái chưa từng khiến người khác thất vọng......

      Đồ ăn mà con heo thích ăn ngon cũng phải chảy nước miếng ròng ròng, đó chính là bảo bối được đụng vào của Thập Lang.

      Mắt Vinh Nhị cũng lộ ra tia hung ác, rau củ mà chịu bao nhiêu cực nhọc cay đắng, mất mười cân thịt mới trồng ra được, nếu bị kẻ khác trộm ......

      “Lập tức sai người canh giữ vườn rau bất kể ngày đêm mưa nắng!” Vinh Nhị xoay sang dặn dò Thập Lang, “Đây chính là tâm huyết của chúng ta.”

      “Được! thành vấn đề, ngày mai đệ sắp xếp người ngay lập tức, trông coi ngày mười hai canh giờ.” Thập Lang nghiêm túc .

      Thập Nhất Nương cũng vô cùng quý ru củ bảo bối của nàng. giống với lý do tự tay trồng nên nỡ cho người khác ăn của Vinh Nhị cùng Thập Lang, mà rau củ này đều được nàng dùng dị năng xử lý qua lượt, độ ngon cần phải , hơn nữa còn tuyệt đối có lợi cho cơ thể. Cho nên Thập Nhất Nương cũng keo kiệt, nỡ để người ta hái ăn.

      Nhưng đám Thập Nhất Nương vẫn khó mà đề phòng cho chu toàn, trong An nguyên soái phủ có ai dám chơi trò cuỗm đồ ăn mà toàn dân thịnh hành như thời trước tận thế, nhưng đối với bọn giặc đặc biệt --- sâu bọ tiên sinh, mấy hạ nhân nhận lệnh trông giữ rau cũng bó tay.

      Đồ mà Trữ Bị Lương thèm muốn chết, cần tưởng tượng cũng biết được độ ngon của nó, cho nên sâu bị hương vị rau củ hấp dẫn đến cực kỳ nhiều, may mà chim chóc cũng đặc biệt khoái ăn sâu được nuôi bởi rau củ được trồng ra từ dị năng, bổ lắm đó nha!

      Người làm vườn cùng với hạ nhân trông vườn trong An phủ mệt đến bò lăn bò toài, bởi vì tiểu chủ nhân đặc biệt coi trọng mấy cây rau củ này, nên bọn họ thể canh giữ đồng thời bắt sâu. Nhìn rau củ cực kỳ tươi ngon mọng nước, người làm vườn thể thừa nhận, rau của tiểu chủ nhân thoạt nhìn đặc biệt ngon nghẻ, chả trách bọn sâu lại khoái ăn như vậy. Mà chi sâu, ngay đến cả con heo tên Trữ Bị Lương mà Thập Nhất tiểu thư nuôi, ngày nào cũng như hổ rình mồi nhìn mấy cây rau này. Nếu phải Thập Lang đãhung tợn cảnh cáo nó, nếu nó dám ăn vụng rau biến thành heo sữa quay ngay lập tức, chắc mấy cây rau này bị con heo đó ăn sạch từ lâu rồi. Nhưng cho dù như vậy, ngày nào cũng phải thấy con heo chảy nước miếng ròng ròng nhìn vườn rau, cũng áp lực rất lớn đó nha.

      Rốt cuộc Thập Nhất Nương chịu nổi mấy vị khách mời mà tới nhiệt tình quá mức, hàng ngày đều nườm nượp nối đuôi nhau kiên trì đến ăn rau dưa của nàng --- côn trùng sâu bọ. Người làm vườn quả thực là cả ngày đều có thời gian thảnh thơi, thời thời khắc khắc đều phải trợn to hai mắt phòng trộm phòng sâu phòng Trữ Bị Lương.

      Thập Nhất Nương suy nghĩ đến rất nhiều biện pháp trừ sâu vừa vô hại vừa ác độc như lá cây thầu dầu, nhựa hành nhựa tỏi, cho đến những biện pháp hung ác lấy độc trị độc như điều chế ra nhang muỗi đặc biệt, nghiền sâu thành nước để lấy mùi, sâu ngửi được mùi thi thể của đồng loại biết điều mà tránh xa.

      Thập Nhất Nương lo Vinh Nhị cùng Thập Lang ghét bỏ thức ăn trồng ra có thể có mùi xác sâu, nhưng hai người này vậy mà lại đồng ý! Vinh Nhị cùng Thập Lang bị chuyện những thứ mình ăn từ đến lớn đều được trồng từ mấy thứ thải ra trong nhà xí đả kích dữ dội, rồi bắt đầu tức giận. Nhưng hai người lại suy nghĩ chút, cảm thấy dân chúng chắc hẳn là mỏng manh duyên dáng như Thập Nhất Nương, nhất định thích biện phápcuối cùng hao tổn ít nhất này. Dù sao xác sâu vẫn khá hơn so với mấy thứ trong nhà xí.

      giờ giữa Vinh Nhị và Thập Lang phát triển thành tìnhbạn tốt nhất thiên hạ, cùng nhau đọc sách thánh hiền. Tuy Thập Lang có tầm nhìn cao xa như Vinh Nhị, nhưng cũng dần dần lập ra mục tiêu của đời mình: Phải đặt ra nền tảng cho mục tiêu sống phóng túng của mình để cho những người theo cũng có thể sung sướng mà sống phóng túng!

      Cho nên Thập Lang cũng có chút tích cực với chuyện Vinh Nhị quan sát rau củ. tỏ thái độ, tất cả những gì có liên quan đến đồ ăn, đều hết sức tích cực, hơn nữa đọc sách nhiều, trồng ra rau củ đặc biệt ngon. Thập Lang biết về công lao của dị năng của Thập Nhất Nương, đem nguyên nhân rau củ mình trồng tươi ngon quy thành công lao của cùng Vinh Nhị, nhờ có hai người tri thức có thân phận cao quý như bọn trồng mà rau củ ngon hơn.

      Quả có ai có thể liên hệ nguyên nhân rau củ tươi ngon với Thập Nhất Nương. Nàng là nhất, mọi công việc đều rơi người hai ca ca.

      Buổi sáng trồng rau xong, Thập Lang cùng Vinh Nhị nghiêm túc đọc sách, Thập Nhất Nương học chữ, bởi vì nàng còn chưa biết hết mặt chữ. Thập Nhất Nương tỏ ý: Đa số chữ phồn thể nàng đãđọc được tệ, dù sao đời trước nàng cũng chỉ toàn dùng chữ giản thể.

      Giữa trưa, ăn cơm xong, ba con heo ưỡn bụng tản bộ tiêu cơm, đương nhiên Trữ Bị Lương cũng bò bò theo phía sau. Tuy Trữ Bị Lương thuộc chủng loại heo lớn nổi, nhưng dạo này ăn nhiều nên cũng béo thêm ít. Thập Lang thường hay dùng ánh mắt nhiệt tình tham lam nhìn nó như nhìn món ăn ngon. Trữ Bị Lương tỏ ý: ra nó rất là thông minh, nhất là những chuyện liên quan đến sinh mạngthế này, cho nên sau khi ăn xong phải dạo tiêu cơm là chuyện nhất định thể thiếu, đây chính là giảm béo, đại của đời heo đó nha.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chết mất thôi cái truyện này ko có ai bình thường hết trơn á. ngay cả con heo cũng khác thường nốt
      YuichiDiệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :