1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 33

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Tương được chế biến đặc biệt, cách nướng cũng giống bình thường, đến khi vịt nướng xong rồi, toàn bộ phòng bếp đều thơm lừng, Thập Lang dính chặt vào phòng bếp, lôi kiểu gì cũng được.

      Nữ đầu bếp béo hít hơi sâu, nuốt xuống nước miếng ngừng chảy ra, lại lần nữa xúc động vì chỉ số thông minh ưu việt của mình. Bà đuổi mọi người ra khỏi phòng bếp, đúng là có khả năng dự đoán trước được nha, nếu phải công thức thần kỳ này bị lộ ra ngoài rồi sao.

      “Bây giờ còn chưa ăn được, Thập Lang ca, huynh quên chúng ta còn phải nhảy vũ điệu thỏ sao?” Tuy Thập Nhất Nương cũng là kẻ tham ăn, nhưng nàng là kẻ tham ăn theo đuổi cầu cao, hành, bột bánh, tương ngọt gì đó đều chưa chuẩn bị xong, nàng vội ăn, vì sao có thể ăn ngon 100% lại chịu, chỉ muốn ăn 80% chứ.

      “Muội muội, muội muội, miếng, huynh chỉ ăn miếng!” Tiểu béo giãy dụa, ô ô, vịt nướng thơm quá, vậy mà chỉ có thể ngửi, quá tàn nhẫn rồi.

      Thập Nhất Nương hừ tiếng tóm lấy cổ áo Thập Lang, đừng coi thường sức lực của nàng, từ sau khi nàng có thể , dị năng cần chỉ tập trung đùi nữa, sau khi cả người được tẩy qua bởi dị năng lần, thể chất của nàng tốt hơn nhiều so với đa số người thời này, mà thể nhất là về mặt sức lực, nàng rất dễ dàng lôi Thập Lang khỏi đó.

      được, đó là vịt quay nguyên con, cho huynh cắn miếng, chắc chắn thấy , đến lúc đó có thể bưng lên bày bàn sao?” Đồ ăn bình thường cắt ra thó vài miếng cũng sao, nhưng còn vịt nướng nguyên con và cá đều phải bày đủ ra bàn mới được có biết .

      “Huynh nhớ ra rồi, phao câu, huynh ăn phao câu vịt, ăn chỗ đó nhìn thấy được.” Tiểu trắng mập chưa từ bỏ ý định.

      Thập Nhất Nương cực kỳ vô tình , “ ngại quá, muội vứt phao câu từ lâu rồi.”

      Vẻ mặt tiểu trắng mập như cha mẹ chết, “A a, sao muội lại ném phao câu , lẽ muội biết câu gì gọi là phao câu gà nướng ăn ngon nhất sao……”

      “Phao câu vịt quay ăn được. Được rồi được rồi, nhảy , lát nữa đến bữa cơm rồi ăn.”

      Xa xa, Tư Đồ Tứ Lang nhìn thấy chính là cảnh con thỏ lớn tóm lấy tiểu trắng mập giãy dụa kịch liệt bò , nếu từng trải qua những chuyện giống Thập Nhất Nương nhất định có câu có thể hình dung tình hình trước mắt: trẻ trâu nhiều sức!

      “Chiếu tướng!” Bàn tay như ngọc của An Tam Lang hạ quân cờ đen xuống.

      Tư Đồ Tứ Lang cười khổ, “An Tam ca, huynh thể nhường đệ chút sao?”

      “Người khiến mình thua là chính mình.” An Tam Lang mỉm cười .

      ******************************

      “Tiểu thư, Thập công tử, heo sữa hương tắm sạch rồi.” Đông Mai cười ôm heo đến.

      “Oa, ra Thiên Bồng Nguyên Soái có màu hồng phấn à?” Thập Lang cảm thán, bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện, “Nó là đực hay là cái vậy?” Nếu là cái phải là Thiên Bồng Nguyên Soái.

      “Đương nhiên là đực.” Đông Mai cười tủm tỉm , “ tin nổi luôn, heo hồng phấn mũm mĩm đáng như vậy mà lại là đực.”

      Thập Lang lập tức phản bác, “Thiên Bồng Nguyên Soái chính là hồng phấn mũm mĩm đáng như thế, làm sao có thể câu hồn nhiều mỹ nữ như vậy, ngay cả Hằng Nga tiên tử cũng đều mê đắm nữa là.”

      Thập Nhất Nương đau đầu, rất muốn cho Thập Lang biết, ra Trư Bát Giới là kẻ mập mạp đáng khinh, “Thập Lang ca, đừng là huynh định gọi nó là Thiên Bồng Nguyên Soái luôn chứ, muội đồng ý, muội quyết định gọi nó là Trữ Bị Lương (lương thực dự trữ).”

      Tươi cười của Đông Mai lập tức cứng đờ, đồng tình nhìn heo sữa hương, quả nhiên nàng đúng rồi mà, heo à, ngươi nhất định đừng để quá béo, tiểu thư định đem ngươi làm lương thực dự trữ đó.

      “Thập Nhất Nương, tên Trữ Bị Lương này hay, vẫn nên gọi là Thiên Bồng Nguyên Soái, nghe uy phong hơn.”

      Thập Nhất Nương nhìn heo hồng hăng hái chạy vòng quanh bọn họ, bày ra điệu bộ đáng cực hạn, hoàn toàn thể nhìn ra chỗ nào uy phong giống Thiên Bồng Nguyên Soái, “Vẫn nên kêu là Trữ Bị Lương .”

      “Nếu kêu Trư Bát Giới .” Thập Lang miễn cưỡng nhượng bộ.

      bảo là Trữ Bị Lương.”

      “Vậy Nhị Sư Huynh sao?”

      “Trữ Bị Lương.”

      Hai người vừa vừa tranh luận, heo chạy loăng quăng phía sau.

      “Nếu để heo tự quyết định .”

      Thập Lang cười tươi, “Thiên Bồng Nguyên Soái lại đây.”

      Heo thông minh vừa nghe tên này biết, hình như là kêu nó, điên cuồng tung móng xông tới.

      “Trữ Bị Lương lại đây.”

      Mặt heo mang theo nghi vấn, xoay vòng vòng, rốt cuộc tên nó là gì đây?

      “Trữ Bị Lương, có muốn ăn đường ?”

      Thập Nhất Nương ung dung lấy ra cục đường trong hà bao bên người, heo lập tức chạy tới.

      Thập Nhất Nương cười tủm tỉm xoay người vuốt heo sữa hương thơm tho sạch , “ thông minh, về sau nhớ kỹ, ngươi tên là Trữ Bị Lương.”

      Thập Lang buồn bực chịu thấu, “Thập Nhất Nương, muội ăn gian.”

      *****************************

      Đến bữa cơm chiều, cuối cùng Thập Lang cũng được như mong ước, vỗ vỗ cái bụng tròn vo, “Muội muội, muội đúng đấy, hừ, vịt nướng Hồ gia kia quả là thiếu thiếu gì đó, còn bảo là tiệm cổ trăm năm gì chứ, còn phải bái muội làm sư phụ.”

      Tôn thị nhìn dĩa vịt trống , nhịn được cũng thầm sờ sờ eo mình, gần đây hình như béo hơn rồi, Thập Nhất Nương rất biết cách nấu ăn, khiến quần áo bà dạo này chật ních rồi.

      mặt An Tam Lang lên tươi cười kiêu ngạo chỉ huynh trưởng mới có, “Thập Nhất Nương là giỏi nhất.”

      Tư Đồ Tứ Lang cũng gật đầu khen ngợi, tối nay cũng ăn nhiều hơn, dưới tình huống bên người đều là những kẻ tham ăn, độ ngon của đồ ăn cũng tăng hơn gấp bội.

      Thập Nhất Nương ngượng ngùng, sau tận thế nàng thường hay nhìn mấy món sách dạy nấu ăn của thời trước tận thế mà chảy nước miếng, thuộc làu làu cách nấu, lúc ấy bị gia gia mắng gần chết, giờ nghĩ lại, có chuyện gì đời là vô dụng trăm phần trăm.

      “Cám ơn Thập Nhất Nương.” Tư Đồ Tứ Lang sờ sờ đầu nàng, “Đây là vịt nướng ngon nhất mà huynh từng ăn. Tinh La ca ca chuẩn bị xuất phát Du Thành, hy vọng khi trở về có thể ăn vịt nướng mà Thập Nhất Nương làm lần nữa.”

      Vẻ mặt Thập Nhất Nương nỡ, nhìn , “Tinh La ca ca nhất định phải cẩn thận, đao thương chiến trường có mắt......”

      “Yên tâm, chỉ nhìn thôi, có cơ hội ra chiến trường.” An Tam Lang lại gần ôm lấy Thập Nhất Nương, “Ca ca phải , Thập Nhất Nương có nhớ ca ca ?”

      Thập Nhất Nương khóc lên, “Ô ô, bây giờ mà muội muốn xa ca ca rồi, muội thể Du Thành cùng với ca ca sao.”

      An Tam Lang ôn nhu lau nước mắt cho Thập Nhất Nương, “ được, nếu Thập Nhất Nương đến Du Thành, mọi người đều lo lắng, ngoan ngoãn ở nhà đợi ca ca về, được ?”

      Thập Nhất Nương nhịn xuống nước mắt, “Ân, muội chờ ca ca trở về, trồng rất nhiều rau xanh ngon lành chờ ca ca về ăn.”

      An Tam Lang cứng người chút, sao muội muội vẫn chưa buông tha cho ý tưởng trở thành nông dân vậy. Nhưng…… nếu muội ấy có chuyện để làm, chắc phải miên man suy nghĩ cả ngày.

      “Được, ca ca mong đợi rau do Thập Nhất Nương đích thân trồng.”

      *****************************

      đám người tiễn An Tam Lang và Tư Đồ Tứ Lang lên đường, ánh mắt của Phương thị cùng Tôn thị đều hồng hồng, Thập Nhất Nương lại khóc, nàng giống kẻ lắm lời, lải nhải dặn dò, “Đây là khô bò tương, bây giờ trời bắt đầu nóng rồi, phải nhớ kỹ, sau khi mở hũ phải ăn xong trong vòng hai ngày. Đây là chà bông, lúc nấu cháo đường có thể cho ít vào ăn chung…… Còn đây là kim sang dược mà muội tự chế, cầm máu cực kỳ hiệu quả.”

      Tư Đồ Tứ Lang ngạc nhiên nhìn Thập Nhất Nương: “Thập Nhất Nương là lợi hại, còn biết làm cả kim sang dược nữa.”

      “Cũng có gì quá giỏi đâu, có toa thuốc là chế ra được thôi.” Thập Nhất Nương thuận tay giao cái túi cho Tư Đồ Tứ Lang, “Tinh La ca ca, Thập Nhất Nương cầu nguyện cho mọi người trước mặt Bồ Tát.”

      Tư Đồ Tứ Lang cảm thấy tim mình mềm nhũn, khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười lóa mắt, “Cầu nguyện Tinh La ca ca bị thương sao? Yên tâm, Tinh La ca ca tự bảo vệ mình tốt……”

      phải, là cầu nguyện Tinh La ca ca tuyệt đối đừng bị phong hàn.” Thập Nhất Nương lo lắng , “Hơn nữa cũng đừng bị ho khan, đến lúc đó có Thập Nhất Nương ninh đường phèn tuyết lê cho ăn mỗi ngày biết làm thế nào?”

      Tư Đồ Tinh La bị nghẹn cứng, thốt ra lời.

      “Được rồi, ca ca phải đây.” An Tam Lang tươi cười còn sáng ngời hơn cả bầu trời Tây bắc, “Ca ca chờ ăn rau mà Thập Nhất Nương trồng.”

      ************

      Tư Đồ Tứ Lang cùng An Tam Lang vừa rời khỏi chưa được bao lâu, Phương thị liền nhận được tin chiều nay Vinh tuần phủ tới Trung Châu.

      “Nhanh nhanh, bảo người phi ngựa đuổi theo bọn Tam Lang, để bọn họ từ từ, đợi Vinh tuần phủ Du Thành chung.” Phương thị vội vàng sai người phi ngựa ngăn An Tam Lang lại.

      “Vinh tuần phủ phu nhân cùng với con họ cũng đến Trung Châu à?” Tôn thị có chút khó hiểu, lập tức lại nghĩ ra, “Khó trách, trận chiến này biết kéo dài đến bao lâu. Xem ra Vinh phu nhân cũng lợi hại, có thể cùng bôn ba cả chặng đường dài cùng với phu quân mình. Nhưng mà, đại tẩu à, để bọn Tam Lang chờ có thỏa đáng ? Vinh tuần phủ đến Trung Châu nghỉ ngơi vài ngày mà lên đường ngay sao?”

      Phương thị , “Đây là nguyên nhân vì sao tẩu bảo bọn Tam Lang đợi chút. Vinh tuần phủ mang theo nữ quyến, xe ngựa cả môt đường như vậy, thế mà Vinh tuần phủ cũng biết mệt, muốn nghỉ ngơi hồi phục mà muốn lập tức đến Du Thành, còn nữ quyến phó thác cho chúng ta chiêu đãi.”

      Vinh tuần phủ quả nhiên là người rộng rãi, vừa nghe thấy An Tam Lang chờ ở phía trước, lập tức bỏ lại vợ con mình ở đây, trút bỏ gánh nặng vui mừng đuổi theo, giống như người đợi ở phía trước là tiểu tam mà ông nuôi vậy.

      Phương thị thốt nên lời, bà còn chưa kịp bày tỏ lòng chân thành, thề thốt nhất định chăm sóc tốt cho vợ con ông ấy đâu.

      đám người được mời đến phòng khách dâng trà.

      “Đây là Vinh Nhị Lang à? Quả là người tài.” Phương thị cười tủm tỉm khích lệ, “Nếu đem so với hai con khỉ con nhà chúng ta, đúng là ổn trọng đoan chính.”

      Bởi vì ca ca rồi, Thập Nhất Nương tâm tình còn rất kém, nhìn Vinh Nhị Lang béo núc ních mà lại mang vẻ mặt nghiêm túc, nàng bĩu môi, chả đáng gì cả, Thập Lang ca của nàng tuy rằng cũng vừa béo vừa trắng, nhưng cả ngày đều nở nụ cười tươi, ngọt ngào như kẹo đường vậy. Còn Vinh Nhị Lang này ràng hơn kém bọn họ bao nhiêu tuổi, tuy diện mạo đáng nhưng lại là mặt đá, hừ, ta cũng đâu có thiếu tiền ngươi.

      Vinh Phượng thị là nữ tử Giang Nam, xinh đẹp ôn nhu như dòng sông xuân, nhưng ngờ tính cách lại thẳng thắn kiên nghị, cảm giác tương phản hoàn toàn khiến người bà lại tăng thêm vài phần mị lực. Phương thị có chút hiểu ra, vì sao bà ấy lại ngàn dặm bôn ba theo trượng phu đến Tây bắc.

      “Đâu có, tính cách Nhị Lang rất thẳng, khuôn mặt lại còn vừa già vừa nghiêm nghị, ta còn thường xuyên thấy hao tâm tổn trí ấy chứ.” Vinh Phượng thị có chút đau đầu nhìn con mình, “Nếu như có thể học theo Thập Nhất tiểu thư cùng với Thập công tử tốt rồi.” Cũng chẳng biết con mình giống ai, mới tí tuổi đầu mà mặt lúc nào cũng như người già, nếu phải vì thế, lần này phu quân cũng đặc biệt dẫn đến Trung Châu, chính là hy vọng nơi bưu hãn như Trung Châu có thể làm giảm bớt vẻ tài khí cổ hủ người con trai mình.

      Tôn thị cười cười, “Nếu Nhị công tử mà giống Thập Lang nhà ta, đến lúc đó sợ là phu nhân lại phiền lòng.”

      Vinh Phượng thị cười khổ, “Nếu giống Thập Lang nhà ngươi, ta hết sức vui mừng.” Giống An thập công tử, trắng trắng mềm mềm tròn tròn, vô cùng khả ái, phu quân nhà bà nhất định cực kỳ vui sướng.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 34

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Người lớn bàn luận với nhau bên kia, bên này bọn cũng bắt đầu tán dóc.

      “Ta thích ăn đồ ngon, ngươi thích gì?” Thập Lang là kẻ khoái kết bạn, vô cùng nhiệt tình bảo nha hoàn đem đồ ăn ngon đến chiêu đãi Vinh Nhị.

      “Ta thích đọc sách.” Vinh Nhị có chút khinh thường liếc nhìn An Thập Lang, lần đầu tiên thấy có người đĩnh đạc khoe thói tham ăn của mình như thế.

      “Ta thích xuống phòng bếp nấu ăn.” Thập Nhất Nương cũng vực lại tinh thần, tiến đến tiếp đãi Vinh Nhị, nàng là đứa bé ngoan, cũng thể đem bi thương vì ca ca xa phát tiết lên người khác.

      Cả hai kẻ này đều chả có thích gì hay ho đặc biệt, Vinh Nhị hừ cái, , “Ta thích đọc sách, tương lai ta muốn làm quan lớn, Phụ tướng là lý tưởng của ta. giờ ta xem hết nửa sách trong thư viện ở nhà rồi, vài năm nữa ta thi đồng sinh (1), sau đó là tú tài, cử nhân......”

      (1) Đồng sinh: Là danh hiệu mà thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài.

      Thập Nhất Nương bội phục, ràng là học bá (1), hóa ra Vinh Nhị béo đích thị là tên thuộc dòng nâng cấp nha.

      (1) Học bá: Ngôn ngữ mạng thông dụng của Trung Quốc, ‘bá’ trong từ ‘bá đạo’, ‘học’ là học hành, ý chỉ những người ra sức học tập, cày như trâu.

      “Vậy ngày nào ngươi cũng đọc sách vất vả như thế, nhất định là phải ăn rất nhiều đồ ăn ngon để bồi bổ đúng ? Ngươi thích ăn gì nhất?”

      “Oản đậu hoàng, đúng......” Vinh Nhị tức nổ phổi, chẳng lẽ bọn họ thể vì lý tưởng rộng lớn của mà càng thêm sùng bái sao, sao tự nhiên đề tài lại vèo phát chuyển sang vấn đề thức ăn như thế chứ, “Ta hề thích ăn, ta thích đọc sách nhất......”

      Thập Nhất Nương ở bên vui sướng đâm thọt, “Vậy ngươi nhất định là thể nào so được với Thập Lang ca của ta, Thập Lang ca có phúc khí hơn ngươi nhiều.”

      Vinh Nhị giật mình, lòng hiếu thắng nổi lên, “Thập Lang ca nhà ngươi cũng đọc sách à?”

      Biết ý trêu ghẹo của muội muội, Thập Lang đến bên cạnh Vinh Nhị, ưỡn ngực, “Ý muội muội ta muốn là, ta béo hơn ngươi, so về cân nặng ta thắng!”

      Mợ nó, ai thèm so thể trọng với ngươi chứ! Vinh Nhị chưa bao giờ ăn thô tục, giờ khắc này cũng thầm nghĩ đủ loại câu thô tục, hết câu này đến câu khác. Hơn nữa, chỉ hơi béo tí tẹo thôi có biết ? Cũng xem cho kỹ, giờ mặc đồ dày cộm như gấu thôi, ai mà biết trời Tây bắc kỳ quái như vậy, sáng sớm tối muộn gì đó đều lạnh gần chết, ràng là mùa xuân mà chả khác gì mùa đông. Chẳng qua là do mấy hôm trước bị phong hàn, giờ phải mặc đống đồ nên mới có vẻ mập mạp như thế, biết chưa?

      Mấy người lớn bên này vẫn luôn nghiêng tai lắng nghe xem mấy đứa gì, nghe xong mặt ai nấy đều biến xanh. Tay Tôn thị lại ngứa ngáy, heo con, lần đầu tiên gặp mặt, ít ra ngươi cũng phải chừa lại chút mặt mũi cho mẹ ngươi chứ. Lúc này bà dám nhìn tới mặt Vinh Phượng thị, ha ha, con mình chỉ có mỗi chữ ăn trong đầu lại chuyện với đứa con thích xem sách có lý tưởng là làm quan của nhà người ta……

      Vinh Phượng thị lại hết sức vui sướng, “I da, đứa của quý phủ là hồn nhiên đáng , tốt hơn nhiều so với thằng Nhị Lang cả người toàn mùi văn thơ thối hoắc nhà chúng ta. Thập Lang, Thập Nhất Nương, làm phiền các con chơi chung với Nhị Lang nhiều chút, ta cũng cầu gì khác, chỉ cần có được nửa hoạt bát đáng như các con là được.” Vinh Nhị Lang bị mẹ chồng của bà nuôi thành thân toàn mùi cổ hủ chua loét, ngoại trừ [chi, hồ, giả, dã] cái giống gì cũng biết, khiến bà lo lắng. Nếu có thể học theo Thập Lang còn gì tốt hơn……

      thèm để ý là tốt rồi, Phương thị cười, nhìn nhìn hai huynh muội hăng hái muốn thảo luận đồ ăn gì ngon với Vinh Nhị, phải bà muốn gì, nhưng phàm là người dính vào đứa nhà bà hơn phân nửa là bị lây nhiễm tính xấu gì đó, ví dụ như hay làm trò mèo ngu ngốc……

      “Khụ, Thập Lang, Thập Nhất Nương, hai con chơi với Vinh gia Nhị Lang ca .”

      Thập Lang béo từ trong dĩa điểm tâm ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Chơi gì cũng được sao? Vinh Nhị ca, có muốn chơi trò diều hâu bắt gà con với bọn ta ? Ừ, chơi với heo cũng được, hoặc là nhảy điệu thỏ.”

      Muốn chơi với heo? Nhảy điệu thỏ? Chân mày Vinh Nhị Lang cau lại, ngờ đời hùng vang dội như An nguyên soái lại sinh ra đứa cháu ăn chơi trác táng như thế. Vinh Nhị Lang cố gắng giấu diếm vẻ khinh bỉ chực trào, nghiêm chỉnh : “ biết thư phòng của quý phủ ở đâu, ta có thể mượn ít sách hay , chúng ta cùng nhau đọc……”

      “Đọc sách? Giờ cũng sắp đến bữa tối rồi còn gì.”

      “Người hiếu học là người lãng phí dù chỉ khắc thời gian.” Vinh Nhị nghiêm túc , “Nếu có thể lợi dụng luôn cả thời gian ăn cơm quá tốt luôn, chỉ tiếc là hợp lễ nghi.”

      Hai huynh muội ngơ ngác nhìn nhau, Thập Nhất Nương vắt hết óc ca ngợi, “Vinh Nhị ca thích đọc sách thế cơ à, thậm chí đọc đến thèm ăn cơm, đúng là nhân tài rường cột của nước nhà.”

      Vẻ mặt của Vinh Nhị béo khiêm tốn, “Đâu có, bây giờ ta còn chưa xứng được gọi như vậy.” Ngụ ý, tương lai nhất định là rường cột nước nhà.

      Quá tự kỷ! Thập Nhất Nương nổi gì nữa, quả nhiên, phải mấy người béo ai cũng đều đáng giống Thập Lang ca của nàng, nàng cấp tốc đưa mắt ném sang cho Thập Lang.

      Tiết tấu này là khó theo quá , tiểu trắng mập cố gắng nghĩ ra câu gì đó để ca ngợi, sau đó hỏi: “ biết ngoại trừ đọc sách ra Vinh Nhị ca có sở thích gì khác ? Ví dụ như đánh đàn vẽ tranh gì đó......” Đối với học bá, những đề tài mà chúng ta muốn tới nhất định phải cao nhã.

      Vinh Nhị chính thái trưng ra khuôn mặt đáng cứng như đá, “Đọc sách chính là sở thích lớn nhất của ta! Đánh đàn vẽ tranh gì đó chỉ là tài mọn. Người đọc sách chúng ta, phải vì triều đình quên thân, dưới phải vì nhân dân phục vụ, nếu đọc sách nhiều tương lai sau này làm sao có thể trở thành rường cột nước nhà.”

      Thập Nhất Nương cảm thấy đau đầu liếc nhìn Thập Langmột cái, nàng chán ghét nhất là học bá, đặc biệt là học báchỉ biết đọc sách. Thập Lang ca, giao cho huynh.

      “Khụ, như vậy, nhưng kết hợp làm việc với nghỉ ngơi cũng rất quan trọng.” Khuôn mặt béo trắng của Thập Lang cố rặn ra nụ cười, “Giống như ta nè, mỗi lần ăn được đồ gì đó ngon ngon liền cảm thấy cuộc đời này hạnh phúc, hiệu suất đọc sách cũng cao hơn.”

      Mặt Vinh Nhị càng nghiêm túc hơn, “Thập Lang đệ đệ, đọc sách thiêng liêng như vậy, làm sao có thể đem so với đồ ăn chứ? Hơn nữa, Thập Lang đệ vậy mà lại còn thích chui vào trong phòng bếp. Lẽ ra ai cũng phải biết đạo lý ‘người quân tử nên tránh xa nhà bếp’ mới đúng. Huống chi, tương lai muốn làm quan hình tượng phải tốt, hình thể của Thập Lang đệ cũng đầy đặn quá độ rồi.”

      Thập Nhất Nương nhịn được, đôi mắt tròn tròn đen đen trừng , “Ngươi cũng béo như thế đó, có biết hả? Nếu muốn làm quan Vinh Nhị ca cũng phải giảm béo.”

      “Hừ, ta chỉ hơi béo tẹo mà thôi, chờ thêm vài năm nữa, vóc người gầy ngay.” Vinh Nhị béo ngẩng cao đầu , “Cha ta như vậy, đại ca của ta cũng là như vậy, nhà chúng ta sinh ra người béo.”

      Tiểu hài tử này khiến người ta ghét chết được. Thập Nhất Nương hề khách khí với , “Vinh Nhị béo, , Vinh Nhị ca, ta dám khẳng định ngươi như vậy có lẽ làm được viên quan , nhưng vĩnh viễn cũng thể đảm đương nổi chức Phụ tướng.”

      Vinh Nhị nổi giận, ai là Vinh Nhị béo! Còn nữa, ai bảo đảm đương nổi chức Phụ tướng, đó chính là lý tưởng của !

      Thập Lang vội vàng giữ chặt muội muội bất bình vì , “Vinh Nhị ca, Thập Nhất Nương vẫn còn là con nít mà. Ha ha, là, Thập Nhất Nương, cho dù muội tức giận cũng thể toẹt ra như thế, biết ?”

      Vinh Nhị Lang bị nghẹn đến thốt nổi câu nào, lời của Thập Lang mới chính là giết người thấy máu đó có biết ? Nhìn đôi huynh muội miệng lưỡi ác độc, Vinh Nhị hừ tiếng, còn là tiểu hài tử, khinh thường làm bạn với bọn họ.

      M* kiếp, Thập Lang bị vạn tiễn xuyên tâm. bị ghét bỏ! ...... có thể chém tên hỗn đản này ? Tiểu trắng mập bày tỏ thái độ chán ghét đối với tên tiểu mập mạp có diện mạo đẹp hơn này, hừ, có tiếng chung cùng nhau tác gẫu chuyện ăn uống chớ, lại còn độc mồm như thế, về sau bao giờ thèm để ý nữa!

      “Muội muội, huynh đưa Vinh Nhị công tử đến thư phòng trước, lát nữa lại đến chơi với muội.”

      Vinh Nhị nổi giận đùng đùng bỏ , đến tối vẫn là bộ dạng vui. Vinh Phượng thị ôn nhu tiến đến, vuốt đầu của , Vinh Nhị quay đầu , “Mẹ, con còn là tiểu hài tử.”

      Vinh Phượng thị cười, kiên định tiếp tục sờ đầu của , Vinh Nhị đảo tròn mắt, động đậy nữa, mẹ thích thôi cứ sờ .

      Tuy rằng bị dạy đến biến thành cổ hủ, nhưng bản tính vẫn xấu, Vinh Phượng thị cười hỏi, “Nhị Lang, con vui à?”

      Vinh Nhị rầu rĩ vui, “Làm gì có, mẹ, vì sao chúng ta nhất định phải ở lại trong nhà An nguyên soái chứ?”

      Vinh Phượng thị hiểu , “Vì bị lời hôm nay của An Thập Nhất tiểu thư tổn thương, nên muốn rời khỏi đây sao?”

      Vinh Nhị đỏ mặt, “Làm gì có, con chỉ là cảm thấy, Thập Lang hữu danh vô thực, tên ăn chơi trác táng như vậy......”

      “Nhị Lang!” Sắc mặt Vinh Phượng thị nghiêm lại, “Mẹ với con bao nhiêu lần rồi, đừng bao giờ vừa thấy người lần đầu vội vàng rút ra kết luận. An Thập Lang có phải là tên ăn chơi trác táng hay , con phải ở chung với , biết hành vi cử chỉ của rồi mới có tư cách .”

      Vinh Nhị phục lắm, lại nghe thấy mẹ chút khách khí , “Còn nữa, mẹ cảm thấy Thập Nhất Nương rất đúng, nếu con cứ như thế này, vĩnh viễn cũng thể trở thành Phụ tướng được. An Thập Nhất Nương năng như thế là còn uyển chuyển đấy, mẹ cảm thấy cho dù là viên quan con cũng làm nổi.”

      Mặt Vinh Nhị sung huyết đỏ bừng, đôi mắt trợn to, bộ dáng sắp khóc. Vinh Phượng thị quyết tâm ngoan độc, nhi tử của bà bị mẹ chồng sủng đến vô thiên vô pháp rồi, nếu sửa kịp nữa. “Nhi tử An gia có tiếng là ưu tú, 16 năm trước An Tam gia chính là Trạng Nguyên, lại còn là Tam nguyên liên tiếp (1), từ trước đến nay Đại Hạ ta chỉ có ba Tam nguyên!”

      (1) Tam nguyên liên tiếp: Gốc là ‘Liên trung Tam Nguyên’, ý chỉ những người thi đâu đậu đó, liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên trong các cuộc thi Hương, thi Hội, thi Đình.

      Vinh Nhị cúi đầu, Vinh Phượng thị dịu bớt giọng, , “An Tam gia từ khi bị tật ở chân đến giờ, đều ở nhà dạy bảo nhi tử An gia. Ở thư viện, An Thập Lang nổi danh xuất sắc, con có tư cách gì mà bảo là ăn chơi trác táng...... Chúng ta ở lại Trung Châu này, mẹ hy vọng con với An Thập Lang và Thập Nhất Nương chung sống hòa thuận, dùng hai mắt của con mà quan sát cho kỹ, rốt cuộc bọn họ là loại người thế nào.”

      ************************

      Thập Nhất Nương cùng Thập Lang bị giáo huấn nửa ngày đều có chút ủ rũ, người tới là khách, nàng cũng hơi nặng lời quá rồi, nàng nên cảm thấy vui rồi mặc kệ cho bản thân mình phát cáu như thế. Thập Nhất Nương tự kiểm điểm nửa ngày trời.

      Hai ngày này Thập Lang và Thập Nhất Nương đều hết sức trầm mặc, Thập Nhất Nương thường hay tới hỏi lộ trình của An Tam Lang, thời gian còn lại chỉ mực đọc sách.

      Bị lời của Vinh Nhị làm tổn thương rồi à? Nhưng bọn nhà mình dây thần kinh thô, da dày thịt béo, thể nào chỉ vì chút việc này mà thương cảm đâu nhỉ?

      Vốn dĩ Thập Lang mỗi khi rảnh rỗi lập tức tót đến phòng bếp, khiến người ta đau đầu thôi, nhưng giờ lại cực kỳ an phận thủ thường. Tôn thị cùng Phương thị lo lắng, hai đứa vẫn còn mà, tiểu hài tử cần phải sống sầu lo, nghĩ nhiều như vậy để làm gì chứ.

      Vinh Phượng thị mơ hồ cảm thấy hối hận, Vinh Nhị cũng vội vàng đến nhận lỗi, ngờ hai huynh muội này lại là người chính trực đến thế, chỉ bởi vì nhỡ mà áy náy đến mức này.

      Áy náy? Hai huynh muội liếc nhau, có chuyện này à?

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 35

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Thời tiết Tây bắc đúng là làm ngươi hố chết, rốt cuộc Vinh Nhị biết vì sao mẹ lại mang theo quần áo cả bốn mùa.

      Buổi sáng lạnh khiến người run cầm cập, được, vậy ta mặc áo lông, đương nhiên phải là quá dày. Các nương thích nhất là độ dày cỡ này, thứ nhất, có thể dùng để khoe lông thú, màu sắc và kiểu dáng; thứ hai, quá dày khiến người có vẻ tròn lẳn. Buổi sáng Vinh Nhị bị bọc lại như gấu, đến buổi chiều sao, ở trong phòng sao, vừa ra bên ngoài, lập tức phải mặc vào quần áo mùa xuân, giống như là cước bước ra đến kinh thành vào đầu hạ. Đến đêm là kinh khủng, khóe miệng Vinh Nhị co rút nhìn chăn bông còn chưa được cất . Nghe Tây bắc năm mười hai tháng, có hết gần mười tháng phải đắp chăn bông.

      Sau khi ăn sáng xong, mặc thân áo xuân màu lam nhạt trông có vẻ vô cùng nhàng khoan khoái, Vinh Nhị cực kỳ được tự nhiên về hướng hai huynh muội nhận lỗi. , thay vì là nhận lỗi, chi bằng là càng tăng thêm thù hận đúng hơn. “Khụ, ta nghe các ngươi cảm thấy thực áy náy, cho nên ta liền tha thứ cho các ngươi, đương nhiên...... Khụ...... Ta cũng có chỗ đúng......”

      Hai huynh muội liếc nhau, Thập Nhất Nương đảo tròn đôi mắt, rốt cuộc đứa này được nuôi lớn kiểu gì vậy, nhận lỗi mà cũng biết cách.

      Thập Lang dùng ánh mắt an ủi nàng, quên , được đến trình độ này là khá lắm rồi, so với lần trước lần này cũng xem như đủ thành ý, tuy rằng thành ý này khiến người ta được thoải mái cho lắm, “ sao, ta để ở trong lòng. Aiz, vốn cứ tưởng rằng ngươi có phúc khí giống ta, ai ngờ ngươi chỉ là vì mặc quần áo quá nhiều……”

      Vẻ mặt Thập Lang đồng tình nhìn , Vinh Nhị béo cũng coi như có thịt, nhưng vẫn hơn vòng so với , phần lớn đều bị vầng sáng của che lấp hết cả, rất đáng thương, cho nên cứ thoải mái tha thứ cho ta .

      Miệng Vinh Nhị béo méo lệch, hoàn toàn hề cảm thấy bằng An Thập Lang béo tự ti chỗ nào.

      “Được rồi, Thập Lang ca, chúng ta nhanh lên.” Thập Nhất Nương có chút kiên nhẫn, cảm giác của nàng đối với người khác cực kỳ nhạy bén, tuy Vinh Nhị Lang nhận lỗi nhưng trong ánh mắt lại vẫn mơ hồ xem thường, điều này tránh được ánh mắt của nàng. Hừ, nàng thích người đối xử tốt với Thập Lang ca của nàng.

      Cảm thấy bản thân mình lời tạ tội rồi, người khác nhất định tha thứ cho , Vinh Nhị béo tự cao tự đại tò mò nhìn hai huynh muội mặc quần áo nửa mới nửa cũ, “Các ngươi định làm gì?”

      “Trồng rau.” Thập Lang cười tủm tỉm , “Bọn ta định trồng ra loại rau ăn ngon nhất đời này.”

      Trồng rau? Lông mày Vinh Nhị nhướng lên, định khuyên răn bọn họ thế này phù hợp với quy định của thế gia vọng tộc, nhưng lời của mẫu thân lại vang lên bên tai, “Nếu con sâu vào tìm hiểu người đừng dễ dàng rút ra kết luận……”

      “Ồ, trồng rau khá tốt.” Vinh Nhị nghĩ đằng nẻo, “Ta còn chưa trồng rau bao giờ đâu, liệu ta có thể cùng với các ngươi……”

      mặt của Thập Lang mập mạp đều là vẻ mờ mịt, “Nhưng Vinh Nhị ca, ngươi phải gấp đọc sách à? Trồng rau rất phí thời gian đó.”

      Vinh Nhị Lang miễn cưỡng cười cười, “Ta cảm thấy Thập Lang đúng, muốn kết hợp giữa làm việc và thư giãn.”

      “Cũng phải thể......” Đôi con ngươi tròn xoe của Thập Nhất Nương đảo qua đảo lại, cuối cùng cười tủm tỉm , “Chỉ là, Vinh Nhị ca à, thân quần áo của ngươi thể để dính bùn……”

      Vinh Nhị nhàng thở ra, là bị ảo giác à? Sao lại cảm thấy mới vừa rồi Thập Nhất Nương có ý tốt cho lắm, nhưng dù sao nàng cự tuyệt là tốt rồi, “Ta lập tức thay quần áo.”

      *****************************

      Tây bắc giữa trưa, độ kinh khủng phải là những nơi như kinh thành hay Giang Nam có thể so sánh. Khi kinh thành bước vào mùa nóng, mặt trời cũng chói chang, nhưng người bị phơi nắng đến mức lột cả lớp da rất hiếm, giống mặt trời Tây bắc, chiếu cho hai gò má bị đỏ bừng lên được.

      cực…… Vinh Nhị thở phì phò nhìn mặt trời cao chót vót, mắt hơi hoa lên. ràng là cùng mặt trời mà sao độ ấm lúc sáng sớm và tối muộn lại kém nhiều dữ vậy?

      “Nào, Vinh Nhị ca uống miếng nước .” Thập Lang vội vàng bỏ cuốc xuống, cầm chén trà lạnh mà Thập Nhất Nương đặc biệt chế biến đưa qua.

      Vinh Nhị thả cuốc trong tay, uống hớp nước lớn, nhìn cả buổi trời vất vả mà cũng chỉ canh tác được ít đất, cảm giác như mình vừa bê đá đập chân mình. Trước đó An Đại nãi nãi , muốn cho người cuốc giúp bọn , nhưng thấy Thập Lang cùng Thập Nhất Nương mực cự tuyệt, cũng cự tuyệt cùng với bọn họ. Kỳ bây giờ ngẫm lại, việc cuốc đất hề có nội dung kỹ thuật gì như thế này, cho bọn hạ nhân đến làm cũng có sao đâu. ‘Lao tâm giả trì nhân, lao lực giả trì vu nhân’ (1), nếu mấy việc khổ cực thế này mà đều cần bọn họ đến làm, vậy hạ nhân ăn ngồi rồi sao?

      (1) Lao tâm giả trì nhân, lao lực giả trì vu nhân: kẻ lao động trí óc cai trị người khác, kẻ lao động chân tay bị người khác cai trị.

      được, Vinh Nhị cố gắng nhẫn nại, lại phạm vào lỗi sai mà mẫu thân . Mới có buổi sáng mà thôi, thời gian này đủ để rút ra kết luận gì.

      “Thập Lang, Thập Nhất Nương, các ngươi thấy nóng sao?”

      Thập Lang lau lau mồ hôi mặt, cười cười , “ đến nỗi.” Dù sao cũng xuất thân từ nhà võ tướng, từ bị mẹ dạy dỗ thành quen, thêm nữa, từ khi cùng nhảy điệu thỏ với Thập Nhất Nương mỗi ngày, thân thể hết sức khỏe mạnh, còn về khả năng linh hoạt cần phải .

      Thập Nhất Nương khinh thường nhìn Vinh Nhị Lang, quả nhiên, đều là mập mạp, nhưng sức của Thập Lang ca nhà nàng hơn Vinh Nhị béo vô số lần.

      “Vinh Nhị ca, nếu ngươichịu nổi cứ nghỉ , ta với Thập Lang ca làm là được.” Thập Nhất Nương nhìn Vinh Nhị béo mồ hôi đầm đìa khắp người, lắc đầu. Yếu, quá yếu, uổng cho thân thịt!

      Vinh Nhị béo hơi khó chịu, Thập Nhất tiểu thư xem thường sao? Thời tiết nóng bức đốt cháy lên toàn bộ tức giận trong lòng .

      “Ta có thể, Thập Lang béo hơn ta nhiều như vậy, mà còn có thể, vậy sao ta lại được! Tương lai ta nhất định là vĩ nhân, sao ta có thể bị bại bởi.......” Vinh Nhị mồm nhanh hơn não, vội vàng cảnh giác ngậm họng, nhưng còn kịp rồi.

      Thập Nhất Nương vui, tên ngu ngốc này dựa vào cái gì mà muốn so với Thập Lang ca cơ chứ, làm khách ở nhà người mà cũng biết mấy câu xuôi tai, lại còn ý thức được miệng lưỡi của mình khiến người ta thấy phiền, tương lai chắc chắn đắc tội ít người. Hừ, chỉ bằng mà đòi làm rường cột nước nhà? E là chưa kịp làm cột bị người ta đem làm củi đốt!

      “Vinh Nhị công tử này……” Thập Nhất Nương kéo kéo khóe môi: “Tương lai định làm Tướng sao?”

      “Đương nhiên.” Mặc dù có chút áy náy mới vừa rồi mình mồm nhanh hơn não, nhưng Vinh Nhị vẫn gan dạ khí phách oai phong ngẩng đầu.

      “Vậy Vinh Nhị công tử có biết gạo bao nhiêu tiền thạch ? Lúa mạch giá bao nhiêu? Gà lại bao nhiêu lượng bạc con?”

      Vinh Nhị béo hiểu gì cả, “Đây phải là chuyện quản gia sao? Có quan hệ gì với ta chứ?”

      Thập Nhất Nương thở dài dùng ánh mắt như nhìn sâu mọt triều đình mà nhìn : “Thấy bộ dáng bây giờ của Vinh Nhị công tử, tương lai chắc chắn là quan viên có năng lực. Việc trong phòng bếp có gắn bó chặt chẽ với việc của dân chúng, trước giờ phải vì triều đình thỏa mãn được cái bụng của dân chúng mà bị lật đổ sao. Vinh Nhị công tử như vậy......”

      Mặt Vinh Nhị xanh mét, nhưng vẫn phục: “Việc phòng bếp đơn giản như thế, ta đều có phụ tá giúp ta làm chuyện này, ta chỉ cần nắm giữ đại cục là được.”

      Thập Nhất Nương cười cười hỏi , “Xin hỏi công tử có thể cam đoan bao nhiêu phần về tính liêm khiết của phụ tá mình? Làm sao để xử án cho dân chúng được thiên hạ thái bình, mà lại hiểu gì về chuyện đồng áng, mẫu ruộng có thể thu được bao nhiêu lương thực? Còn chuyện cầu cống, làm sao để xây cầu lót đường? Rồi lại làm sao để tốn ít phí nhất?......”

      Vinh Nhị ngây người, đúng là biết mấy chuyện này, ngây ngẩn : “Những chuyện này phải trong triều đều có người chuyên phụ trách rồi sao? Vì sao ta phải biết mấy thứ đó? Đúng rồi, ta có thể tuyển phụ tá......”

      Thập Nhất Nương dùng ánh mắt thương hại nhìn :“Vinh Nhị, ngươi đúng là nhị(1), vẫn là câu kia, ngươi có thể cam đoan toàn bộ cấp dưới đều trong sạch ngay thẳng à? Ngươi có thể hoàn toàn chắc chắn bọn họ toàn tâm toàn ývới ngươi, hoặc là toàn tâm toàn ý với dân chúng à? Nếu ngươi hoàn toàn chẳng biết gì cả, làm sao ngươi biết được bọn họ dối hay . Mà nếu ngươi biết, cứ hỏi lệnh đường (2) của ngươi quản gia thế nào, xem bà ấy có thể cam đoan toàn bộ quản trong nhà đều hề có gì trung thực hay ? Hơn nữa, đụng đến việc gì ngươi cũng xách hỏi phụ tá, vậy ngươi định làm kẻ ngồi mát ăn bát vàng sao?”

      (1) Nhị: vừa chỉ số hai, đồng thời còn là tiếng lóng chỉ ngu ngốc.

      (2) Lệnh đường: Cách gọi mẹ của người khác cách tôn kính.

      Vinh Nhị chỉ có thể câm miệng, mới cách đây lâu vừa thấy mẹ mình đuổi vài quản . Những gì Thập Nhất Nương vừa cây gậy lớn đánh nát lòng tự cao tự đại của , lời khuyên răn của mẹ lại vang lên bên tai, trong thoáng chốc biết được, còn chưa đủ tốt……

      Vinh Nhị hoảng hốt cuốc tiếp, mở miệng gì nữa, trong đầu lặp lặp lại chỉ là những lời vừa rồi của Thập Nhất Nương.

      Thập Nhất Nương nhìn từng giọt mồ hôi nhễ nhại chảy xuống theo cằm , nhìn vẻ mặt cắn răng nhẫn nại của , cảm thấy tuy đứa này mắt cao hơn đầu, nhưng cũng phải có thuốc nào cứu được.

      Rốt cuộc cũng làm xong việc, bọn nha hoàn chạy lại đón mấy tiểu chủ nhân tự tìm khổ của mình, đến lương đình nghỉ ngơi uống trà ăn ít điểm tâm.

      “A……” Đông Mai kinh hô, “Tay của Vinh Nhị công tửbị nổi bọc nước rồi, nhanh nhanh đâm nó ……”

      Từ trước đến giờ vẫn nâng tạ đá suốt, tay Thập Lang sớm chai sần cả rồi, quan tâm ló đầu qua nhìn, “Vinh Nhị ca, ngươi tập luyện ít quá rồi. Yên tâm , sau này tay bị chai rồi bị nổi bọc nước nữa.”

      Thập Nhất Nương hơi chột dạ, nếu phải nàng luôn chèn ép Vinh Nhị béo, chắc là nghỉ ngơi từ sớm rồi, như vậy tay cũng bị nổi bọc nước.

      Tuy đau nhưng mặt Vinh Nhị vẫn làm ra vẻ như có việc gì, thể mất mặt thêm nữa, “Yên tâm, chút thương tích cỏn con này ta chả xem ra gì. Ngày mai chúng ta tiếp tục!”

      Thập Nhất Nương nhịn được lẩm bẩm, “Nổi bọc nước mà cũng gọi là thương tích á?”

      Thập Lang vội vàng liếc muội muội cái, phải sau này Vinh Nhị sửa lại hay sao, cũng phải hạ miệng lưu tình chứ.

      Vinh Nhị trầm mặc, đứa biết sai liền sửa, những ai muốn thành vĩ nhân đều phải có phẩm chất khiêm tốn biết tiếp thu lời hay lẽ phải của mọi người xung quanh, vì thế khiêm tốn hỏi: “Ta chưa đánh trận bao giờ. Những lời của Thập Nhất tiểu thư đều có lý cả, người như ta quả đủ khả năng làm Phụ tướng, ta xin nhận lỗi với Thập Lang đệ đệ, là ta đúng, xin Thập Lang đệ tha thứ.”

      An Thập Lang bị muội muội minh thần dũng nhà mình làm cho cả kinh đến thốt nên lời, thấy vậy chỉ có thể mãnh liệt lắc đầu, “ cần, cần nhận lỗi, ha ha, Vinh Nhị ca có chí hướng rộng lớn, Thập Lang rất bội phục.”

      Vinh Nhị hạ quyết tâm, “, những lời của Thập Nhất tiểu thư rất có lý, ta còn phải học tập nàng mới đúng. Trong khoảng thời gian này xin hai vị dạy ta, làm sao để trở thành kẻ sĩ có tri thức chân chính.”

      Từ trước đến nay vẫn luôn lấy chuyện sống phóng túng làm mục tiêu, Thập Lang hơi phát rầu, Thập Nhất Nương vỗ vỗ bộ ngực , “Cứ xem ta này, về sau bọn ta làm cái gì, ngươi liền làm theo vậy là được.”

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      lam theo chi thi suot ngay lo an la tren het thi sao

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 36

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mỗi lần trời Tây bắc đổ mưa giống như trải qua mùa đông, buổi chiều vừa mới rơi trận, Vinh Nhị béo hắt xì vài cái, vô cùng buồn bực phát mình lại phải quay về với áo lông. Đương nhiên cần phải phiền não gì nhiều, hai huynh muội An gia lúc trước là muốn dạy trở thành kẻ sĩ có tri thức, cầm đống quần áo xuất trước mặt .

      “Đây là đồ thỏ, còn đây là hồ ly, cái này là bộ lão hổ, còn cả sư tử và gấu nữa nè. Vinh Nhị ca, huynh thích bộ nào?”

      Thập Lang vô cùng nhiệt tình giới thiệu với Vinh Nhị Lang đống quần áo mới may năm nay của mình, cực kỳ hớn hở tặng quần áo cho , cũng cho dù thích bộ nào cũng đều có thể cầm . Thập Lang tuyệt đối là chủ nhà nhiệt tình hiếu khách, “Mấy bộ này chưa may bông bên trong, rất thích hợp để mặc vào lúc thời tiết như bây giờ. Còn mấy bộ này có thêm bông, nóng lắm. Riêng về cá nhân đệ muốn đề cử bộ đồ thỏ, hồ ly cũng tàm tạm, gấu quên , dày quá……”

      Vinh Nhị Lang cố gắng giữ cho mặt mình bị vặn vẹo, “Huynh mặc mấy bộ ban đầu của huynh là được, cần phải mặc giống hai người đâu, lông động vật này quý giá lắm...... Ha ha......” Sau hai ngày được dạy bảo, rốt cuộc cũng sơ sơ học được cách tiếng người.

      “Chúng ta là bạn bè.” An tiểu trắng mập vẫn mang vẻ mặt nhiệt tình với , “Chúng ta phải học cách có họa cùng...... , có phúc cùng hưởng, da lông này quý cỡ nào cũng thể bằng tình hữu nghị cao tựa núi sâu tựa biển của chúng ta được.”

      Khóe miệng Vinh Nhị béo co giật, nhìn hai huynh muội mặc hai bộ đồ thỏ trắng hồng phấn, lớn xác như vậy rồi nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy có ai trực tiếp lấy lông thú may thành kiểu động vật thế này, hơn nữa có con thỏ nào màu hồng phấn à? Mặt khác, cực kỳ sâu sắc cảm thấy mình đúng là cần phải học tập hai huynh muội nhà này, ít nhất đối với bản lĩnh trợn mắt dối như thế, mặc cảm.

      “Như vậy sao được.” Thập Nhất Nương lắc đầu, “Nhị Lang ca, bài học đầu tiên mà huynh phải học hôm nay, chính là ‘nhập gia tùy tục’. Nếu huynh muốn hòa nhập vào tập thể nào đó, huynh cần phải giấu cá tính của mình, hòa hợp cùng với mọi người. Vậy huynh mới có thể biết được họ nghĩ gì, có lợi ích gì cho mình hay …… Phải cố tìm cái chung, gác sang bên những điều khác biệt, mới có thể hòa thuận với nhau được.”

      Mặt Vinh Nhị Lang dần dần trở nên nghiêm chỉnh. Ở nhà, là đứa được bà nội thương nhất, mấy đường huynh đường đệ trong nhà cảm thấy bà nội bất công, thích chuyện với , vẫn thấy đường huynh đệ của quá mức mọn. Bây giờ ngẫm lại, phải là có chỗ sai, suy cho cùng ở thư viện, cũng hòa đồng được với bạn học......

      Nhập gia tùy tục? Hòa hợp? Đừng bảo là trong lúc vô hình trung nâng địa vị mình lên cao vòi vọi, khiến người ta cảm thấy kiêu căng chứ? Vinh Nhị dám nghĩ tiếp nữa......

      Cuối cùng Vinh Nhị béo chọn bộ đồ lão hổ, còn loại động vật yếu khủng khiếp như thỏ thôi quên là vừa.

      Tiểu trắng mập hơi thất vọng, còn tưởng rằng hôm nay có thể nhảy điệu thỏ cùng nhau. là, mặc đồ lão hổ nhảy điệu thỏ được đáng .

      “Hay là chọn bộ thỏ .” Thập Lang chưa từ bỏ ý định, “Da hổ này nóng lắm đó.”

      Vinh Nhị béo mỉm cười, thân da hổ uy phong lẫm liệt khiến cảm thấy cực kỳ to lớn khỏe khoắn trước mặt hai con thỏ, “ cần, hôm nay trời mưa, huynh còn thấy lạnh đây......”

      Thập Lang lại mang vẻ mặt thông cảm mà nhìn , “Vinh Nhị ca, huynh gầy quá, nếu huynh mà béo giống đệ, sợ lạnh như vậy nữa.”

      Khóe miệng Vinh Nhị lại nhịn được mà co giật, lòng mà , đối với chuyện Thập Lang béo hơn , hoàn toàn hề hâm mộ cũng hề ghen tị.

      Thập Nhất Nương cười tủm tỉm , “Thập Lang ca, quên , quần áo chỉ là chuyện mà thôi, lát nữa chúng ta cùng nhảy .”

      An Thù Sắc, An gia Thập Nhất Nương, tốt nghiệp tiểu học, nguyện vọng cao cả là làm giáo của gấu con (1) vừa khờ vừa béo, sống hai đời nhưng chả học được gì, Thập Nhất Nương da mặt dày chỉ có mỗi lòng tự tin tràn đầy: Toàn bộ đều dựa vào bao bì bên ngoài cả, thuật hóa trang thần kỳ có thể biến khủng long thành mỹ nữ, chỉ cần tỏ ra tự tin dồi dào, vậy học sinh tiểu học giả mạo tiến sĩ có gì là khó!

      (1) Gấu con: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, thường dùng để miêu tả những đứa trẻ nghịch ngợm, ngây thơ, thích quậy phá.

      “Đau đau...... Đau chết ta rồi!” Vinh Nhị bị kéo xương, ré lên thảm thiết động trời động đất.

      Thập Nhất Nương thở dài, “Vinh Nhị ca, đúng là dám tin mà, huynh mới mười tuổi mà sao gân cốt cứng ngắc vậy, đừng bảo là huynh chỉ ngồi ì chịu vận động cả ngày chứ? Cẩn thận về sau xương cổ bị tật, vai bị viêm, eo bị trẹo......”

      Vinh Nhị nghi ngờ nhìn Thập Nhất Nương, “Sao huynh chưa nghe bao giờ?”

      Thập Nhất Nương bảo , “Lần sau huynh thử làm bản thống kê mấy vị quan trong triều xem, tuổi thọ của người thường xuyên rèn luyện thân thể với người rèn luyện rất khác nhau. Đương nhiên là tính mấy võ quan bị nội thương ở trong đó, đó là ngoại lệ. Hơn nữa, tương lai Vinh Nhị ca phải thi, mỗi năm có ít thí sinh vì thân thể quá kém mà bị nâng ra ngoài, cũng chỉ vì bình thường bọn họ chịu rèn luyện cơ thể nên mới để vuột mất cơ hội quan trọng nhất của đời người......”

      Vẻ mặt Vinh Nhị kinh sợ, hình như chưa bao giờ nghĩ tới điều này, “Với tài năng của huynh, lúc ti vẫn cònlà thiếu niên độ tuổi xuân , cũng đến mức té xỉu bị nâng ra ngoài chứ đúng ?”

      Thập Nhất Nương cười tủm tỉm phản bác, “Vậy nếu như đến lúc đó huynh bị phong hàn sao? Huynh có thể chắc chắn cơ thể huynh hoàn toàn sinh ra chút ngoài ý muốn nào sao? Có thân thể tốt là điều thể thiếu, ít nhất gặp phải tai nạn xe cộ...... Ặc...... tai nạn xe ngựa, huynh phản ứng nhanh có khi còn nhặt về được cái mạng . Với cả...... gặp phải zombie...... , gặp phải bọn cướp, nếu chạy trốn nhanh còn có thể tìm thấy đường sống. đến mấy cái khác, mà vì như sau này, huynh nhậm chức ở địa phương nào đó, khí hậu hợp, thân thể tốt tất nhiên sức chịu đựng cao hơn tân thể yếu ớt chứ. Nếu Vinh Nhị ca quá tin cứ việc tìm hiểu chút , xem hàng năm có bao nhiêu người vì khí hậu hợp mà mất cơ hội?”

      Vinh Nhị nữa, cần tìm hiểu cũng biết được, bởi vì đường gia gia của , chỉ vì khí hậu hợp mà suýt nữa chết tha hương, sau đó lại thể rời triều. Vinh tuần phủ thường hay than thở, vị đường gia gia này sau khi từ quan, chẳng bao lâu là qua đời, nếu phải vậy quy mô của Vinh gia bọn họ nhất định chỉ có như thế.

      Vinh Nhị gì nữa, chỉ cúi người cái sâu với Thập Nhất Nương, xoay người với Xuân Lan, “Làm phiền Xuân Lan tỷ tỷ, cần để ý ta có đau hay , cứ việc dùng sức kéo xương cho ta .”

      Thập Lang sùng bái nhìn muội muội nhà mình, Thập Nhất Nương là lợi hại, lại còn rất thông minh nữa chứ, thảo nào nàng dám cam đoan, bảo là có thể làm giáo viên dạy người khác.

      Lúc nhảy múa, Vinh Nhị cũng có la ó om sòm gì nữa, chỉ rập khuôn nhảy theo Thập Nhất Nương. Mấy động tác này thoạt nhìn rất dễ, nhưng khi làm xương cốt đều kêu răng rắc thảm thiết, lại cảm thấy may mắn là lúc đầu có vì mấy động tác lắc mông bất nhã này mà oán giận gì. Quả nhiên lời của mẹ mình rất đúng, đối với chuyện nào đó, nếu mình đích thân trải qua thể rút ra kết luận gì được......

      Thấy Vinh Nhị béo nghiêm túc lắc mông oán tiếng nào, khóe miệng Thập Lang cong lên thành nụ cười nhàn nhạt. Đúng là trẻ dễ dạy, uổng phí tâm tư của Thập Nhất Nương.

      Vinh Phượng thị hớn hở nhìn con hổ cùng hai con thỏ lắc cái mông tròn lẳn, nhất là con hổ kia, mỗi lần xoay người là cái đuôi lại đong đưa, là đáng chịu được! Nhị Lang à, đây là lúc mà mẹ cảm thấy con đáng nhất từ sau khi bị bà nội con nhận nuôi đó.

      Mặt Phương thị hơi hồng, mấy đứa làm trò đúng là đáng , nhưng biết Vinh Phượng thị có cảm thấy con nhà bà ấy bị lôi kéo thành hư hỏng rồi hay ?

      “Cái này...... Điệu múa thỏ này thoạt nhìn có vẻ khôi hài, nhưng thực chất rất tốt cho thân thể...... Từ sau khi nhảy điệu này, thân thể của Thập Lang nhà chúng ta linh hoạt hơn nhiều lắm, Nhị đệ muội muốn tóm lấy thằng mà tóm mãi được......” Phương thị cảm thấy có chút muốn khóc, Thập Lang Thập Nhất Nương, các con chơi gì với Vinh Nhị Lang chơi, sao cứ phải nhảy điệu con thỏ hề thanh lịch này cơ chứ?

      Hai mắt Vinh Phượng thị sáng ngời nhìn bà, vẻ mặt cảm kích , “Phương đại nãi nãi, ta nên lời cảm ơn với mọi người mới đúng. Nhị Lang nhà ta vừa cố chấp vừa kiêu ngạo, ta chưa từng thấy dáng vẻ của thằng như lúc này...... Từ trước đến nay những người đặt ai vào mắt đều có được kết cục gì hay ho...... Nhị Lang như vậy, ta bỗng nhiên cảm thấy rất yên tâm......” Trong đôi mắt của Vinh Phượng thị mơ hồ dâng lên hơi nước, con vừa sinh ra bị mẹ chồng thích mình ẵm mất, bà đau lòng cũng biết làm gì đâu? Phu quân bị điều , bà thể theo, nhất là khi bà còn có đứa con khác cần phải lo lắng...... Nhưng với Nhị Lang, bà vẫn luôn rất áy náy, cho nên lần này bà mới bất chấp tất cả, đưa Nhị Lang cách xa khỏi mẹ chồng. Nhị Lang 10 tuổi rồi, tính của thằng bé nếu sửa kịp nữa.

      Phương thị vờ như thấy hơi nước trong mắt Vinh Phượng thị, bà ngờ, nữ nhân thoạt nhìn trí tuệ kiên cường lại sinh được con trai như Vinh Phượng thị mà cũng có nhiều khổ sở thầm kín như vậy. Phương thị lại lần nữa cảm thấy may mắn vì An gia nhà mình có mấy chuyện ruồi bọ như thế.

      Nhảy được gần nửa canh giờ, Vinh Nhị có cảm giác như mình vừa được vớt ra từ trong hồ.

      “Hai người nóng à?” Vinh Nhị thở hồng hộc hỏi, thể chấp nhận được, An tiểu trắng mập lại có thể chảy ít mồ hôi hơn .

      Thập Lang cười tủm tỉm nhận lấy khăn mặt lau mồ hôi người, “Bọn đệ đều quen rồi. Vinh Nhị ca, do huynh ít rèn luyện cơ thể nên mới mệt thành như vậy, sau này huynh tập luyện nhiều chút, cho dù là trồng rau hay nhảy nhót, cũng đều quá mệt như thế nữa, càng cần đến chuyện đọc sách viết chữ. Tập luyện thường xuyên có thể giúp tinh thần càng thêm tập trung để đọc sách đó nha.”

      Thập Nhất Nương cũng tiến lại gần, xấu xa nhìn , “ chỉ có thế thôi đâu. Vinh Nhị ca, giờ huynh biết vì sao bọn muội lại chọn đồ thỏ để mặc rồi chứ, ngẫm chút về độ dày của da hổ .”

      Vinh Nhị bất chợt hiểu , tuy da hổ nhìn có vẻ uy phong, nhưng dày hơn da thỏ, khi nhảy đương nhiên cũng nóng hơn so với da thỏ. Hèn chi......

      Vinh Nhị vừa học thêm được bài học: thể vì sĩ diện mà tự đày đọa mình!

      Vì thế, đến lần nhảy múa sau, có ba con thỏ xuất vô cùng trật tự, con nào con nấy trắng trắng tròn tròn, khiến Vinh Phượng thị cũng cầm lên giấy bút mà vẽ lại làm kỷ niệm.

      ********************************

      Sau khi kéo xương nhảy nhót ỏm tỏi, Vinh Nhị Lang ngủ cực kỳ ngon, đau nhức mơ hồ nơi khớp xương khiến khá là thỏa mãn, hề giống với mệt mỏi khi đọc sách hồi trước, đau nhức sau khi luyện tập ngược lại khiến thân thể cảm thấy hết sức thoải mái.

      Ngày hôm sau cuốc đất trồng rau tiếp, Vinh Nhị nhìn số đất mà hôm nay mình cuốc được nhiều hơn hôm qua, thầm vui mừng. cần phải so với người khác, An Thập Lang đúng, chỉ cần so với chính mình, thấy hôm nay mình giỏi hơn hôm qua cảm thấy rất thỏa mãn, hơn nữa...... Vinh Nhị béo cảm thấy tự mình so với mình khó khăn hơn là so với người khác, bởi vì khi so với người khác, cần phải đối chiếu hàng ngày, nhưng khi tự so với bản thân mình, ngày đọc sách mình hiểu trong lòng, có tiến bộ hay mình cũng hiểu trong lòng......

      Quả nhiên, người khó chiến thắng nhất, chính là bản thân mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :