1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu Em Đến Tận Thiên Đường - Mạch Mạch Lang

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Ta đăng mấy chương cho đến khi tìm được editor mới
      Chương 13.2 (hết)
      editor: Tiểu Yên​

      Kế tiếp những người này lại chia ra cấp A cấp B, những người có thể lọt vào cấp bậc này đều là những người tài năng, phần lớn những người thuộc cấp A và cấp B đều đến từ khắp nơi thế giới, trở thành công cụ kiếm tiền của Cố thị, đương nhiên mức lương khởi điểm của bọn họ so bọn họ chủ với những người bình thường cũng cao hơn rất nhiều, có tiền có địa vị còn có có được trọng dụng của gia chủ, ai mà cố gắng hết sức hướng về phía trước. ra cầu của Cố trạch đối với những người này cũng cao, cuối cùng đều là đôi bên cùng có lợi, nơi khác cũng có tương lai như ở đây, muốn ở lại cũng được thôi vì đằng nào đây cũng là công việc mà mọi người ao ước được giành lấy.

      phần những người thuộc cấp A được trực tiếp tiến vào Cố trạch, những người tài giỏi này phải lòng trung thành với Cố gia, tuyệt đối thể có sơ suất, nếu xảy ra sai phạm lập tức bị đào thải, giáng xuống cấp B. Từ lúc bước chân vào Cố trạch, tất cả cấp bậc phân chia biến mất, Cố trạch lấy tự do thoải mái để tiếp nhận những người này, mọi người đều có thể tìm được vị trí của mình, qua lại cơ bản là tự do, có điều đời này bọn họ phải là người của Cố trạch. Tần Đại Trung chính là lấy thân phận như vậy bước vào Cố trạch .

      Về phần William ta phải là người ứng tuyển vào, mà là do Cố Trường Phong trực tiếp mang về từ Nam Phi, ở lại Cố trạch mấy ngày rồi bị ném vào căn cứ, lúc mới tới ta như con khỉ vừa đen vừa gầy, vừa đến Cố trạch ngoại trừ ăn chính là ngủ, nhưng phàm là ai đó ăn cái gì cũng thể thoát khỏi khứu giác của ta, chỉ cần ta Cố muốn ăn thể đến tay ta, cứ như vậy nuôi cả tháng, chuyện thần kỳ xảy ra, William tạo ra truyền kỳ ở Cố trạch, từ con khỉ ốm yếu vừa đen vừa gầy biến thành cái bành màn thầu vừa trắng vừa tròn, đây quả thực chính là kỳ tích, có người hỏi ta, rốt cuộc ta là giống loài gì, miệng ta đầy bơ cười ha hả làm cho họ sốt ruột, vô số đáp án thái quá, cuối cùng chỉ có thể tổng kết là ta đùa giỡn họ.

      Xét thấy Cố trạch bị ta làm loạn cả lên, nên ta bị Cố Trường Phong ném ra ngoài, cho đến căn cứ học bản lĩnh, sau khi trở về ta liền dấn thân vào ngành nghề mà cả đời này ta nhiệt tình làm, ăn nhậu chơi bời, những việc liên quan đến ăn uống hưởng thụ là cực kỳ thích hợp với ta. Theo cách của Cố Trường Phong người này chính là trời sinh để hưởng thụ. Vì mục tiêu này mà ta cố gắng phấn đấu, cuối cùng lĩnh vực nhà hàng khách sạn trở thành nghiệp định cả đời này của ta.

      Sau đó Lâm Tiêu cũng có tâm tư dò xét lời của Cố Vân, hố càng đào càng sâu, lại đòa xuống nữa, lập tức rớt xuống hố, nghĩ tới rồi lại dừng được.

      Cố Vân nhìn Lâm Tiêu rời xong, cũng yên lặng trở về nhà, ý tứ biểu đạt ràng, nên biết cũng biết, đành chờ đợi lựa chọn của thôi, đằng nào cũng vội, chuyện này sớm hay muộn rồi cũng có kết quả. chỉ hi vọng có thể khiến chuyện này kết thúc cách tốt đẹp, nếu có thể cam tâm tình nguyện thể tốt hơn.

      Đêm hôm đó, trước Lâm Tiêu ở nhà mình giãy giụa với quyết định như thế nào, nhưng ở Cố trạch từ xuống dưới ai có được ngày lành, bởi vì bảo bối nhà bọn họ ra ngoài uống rượu xong về nhà lại bị đau bụng.

      Thân làm bác sĩ gia đình của Cố trạch Chung Đại Tự cần phải , tự thân tự lực, dám rời xa bước. Nếu phải lấy danh dự trăm năm của Chung gia ra cam đoan, dùng thuốc xong, ngày mai tốt lên, Lăng Lan tuyệt đối bất chấp tất thảy mà gọi điện thoại cho Chung lão.

      Khiến cho người duy nhất còn sống trong ba vị được truyền thừa y thuật cổ truyền là Chung lão tiên sinh, ở nơi xa ngoài ngàn dặm phải quay trở về chỉ vì căn bệnh tiêu chảy đơn giản.

      Chung Đại Tự cực kỳ muốn đem chuyện này lại cho ba của mình biết, đừng là căn bệnh này chỉ đơn giản thôi, mà cái quan trọng là Chung lão xem Cố Vân ruột thịt của mình, người khác cho dù chỉ còn hơi thở nằm trước mặt ông, ông cũng làm việc của mình xong rồi mới tính tới người đó. Nhưng nếu là chuyện có liên quan đến Cố Vân, cho dù chỉ là vết xước tay vì bị nắp chai cứa ông cũng sợ chích ngừa uốn ván mà chết, còn đem những người chăm sóc ra mắng đến mức thể ngóc đầu, cho dù có là Cố Trường Phong ông cũng mắng, ai bảo ông ấy và ông của là bạn tốt, bên cạnh ông cũng chỉ có Cố Vân là con , từ ông nhìn lớn lên, nên đương nhiên nhận được vô vàn chiều, cưng sủng.

      Khuôn mặt nhắn của Cố Vân tái nhợt, trơ mắt nhìn Lăng Lan, lại thỉnh thoảng nhìn Cố Trường Phong cái; trong lòng yên lặng ai oán, mong coi chừng Lăng Lan, đừng để cho ấy Lâm Tiêu gây phiền toái, vất vả chuyện của mới có tiến triển, đừng có xảy ra sai lầm gì mới tốt.

      Cố Trường Phong thấy như vậy cũng hiểu muốn gì bén , "Được rồi; Lăng Lan, em muốn ở đây cứ ở , nhưng Cố Vân cần phải ngủ sớm.”

      Cố Vân nhìn cực kỳ vui sướng, chỉ cần có lời của ba cần phải suy nghĩ nữa, yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Vẻ mặt Lăng Lan khôn nén được căm phẫn, nhìn Cố Trường Phong, nhanh chóng mấp máy môi tạo khẩu hình, lẩm bẩm xong, thấy đối phương vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú trở nên vặn vẹo , đè nén tính tình nóng nảy, yên lặng giữ nguyên áo nằm vật xuống ghế sô pha dài, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn giữ dáng vẻ giận dỗi.

      Ngày hôm sau, chờ Cố Vân tự động tỉnh lại, toàn thân tuy còn hơi mệt mỏi vô lực, nhưng bụng cần đau nữa. Cơ thể này của từ khi sinh ra hơn người khác, cơ thể mẹ lại khỏe mạnh, gập ghềnh trắc trở cố gắng sinh ra , nếu phải có Chung lão chăm sóc từ đến lớn, tìm dược liệu ở khắp nơi thế giới về tẩm bổ phải chết sớm vài lần rồi, càng có khả năng khỏe mạnh tự do ra vào như bây giờ, nhìn qua cũng khác gì so với người bình thường.

      Lúc Cố Vân ra ngoài, tuy Lăng Lan phát biểu ý kiến, nhưng vẫn là nhìn chằm chằm nghe ngàn lời vạn chữ, cam đoan đến cam đoan , mới cho phép ra cửa, cho nên lúc đến Cảnh Tú chỉ dám uống nước. Tuy hẹn Lâm Tiêu ăn cơm, nhưng chỉ lo nghiên cứu thực đơn, đồ ăn đưa lên lại ăn miếng nào, cuối cùng lại bị ly đồ uống lạnh chưa từng uống hấp dẫn, còn uống sạch hơn phân nửa, có thể chống đỡ trở về mà bụng chỉ hơi nhói đau chút là coi như công lao điều dưỡng mấy năm nay cũng có chút kết quả.

      Bên cạnh có người cúi đầu nhích gần tới cạnh hỏi, "Thế nào, còn bò dậy được ?"

      Cố Vân còn có chút tinh thần dù bị bất ngờ nhưng mặt vẫn nhanh chóng xuất nụ cười lớn tiếng , " chút vấn đề cũng có, tối qua có uống thuốc rồi nên bây giờ sao cả.”

      "Cậu lại dối nữa rồi, chỉ biết để ý đến người đó, thèm quan tâm mình ." Người phía chính là người trông coi cả đêm - Lăng Lan, thể , tuy rằng Cố Trường Phong mới là người có quan hệ huyết thống với , nhưng người chân chính xem như máu thịt thương đến tận xương tủy lại là Lăng Lan. Khi còn bé Cố Vân bị bệnh, bò xuống giường nổi, Lăng Lan chết sống đều muốn chăm sóc cho , lúc Chung lão ánh nắng mặt trời ban sáng rất tốt, nên phơi nắng nhiều, nghe được chuyện đó, sớm muộn gì cũng tới đỡ , cho phép bất cứ ai nhúng tay vào, nhất định muốn tự mình làm, ngay cả xe lăn cũng cho ngồi, dù là Cố Trường Phong khuyên bảo cũng nghe. Lúc ra ngoài, cho dù biết Cố Vân có thích hay , nhưng chỉ cần nhìn thấy nó thuận mắt nghỉ rằng thích, đóng gói gởi về cho . quyết cho phép bất kì ai ở Cố trạch được trêu ghẹo , cần biết người đó là hay đùa. Lúc ấy và Cố Trường Phong còn chưa nhau, tốt với như vậy hề vụ lợi, ở Cố trạch mọi người đều nghĩ rằng thích Cố Vân, đợi đến khi và Cố Trường Phong ở bên nhau, khiến đám người kinh ngạc, ngấm ngầm bàn tán xem có phải bị ép buộc hay .

      Cố Vân khúc khích cười giải thích , "Sao có thể chứ, vốn dĩ chuyện này liên quan đến ấy."

      "Được rồi, thế nào cũng chỉ là vì muốn ta thích cậu, đứng lên , nếu sao đừng nằm nữa." Chỉ cần cơ thể Cố Vân khỏe mạnh Lăng Lan muốn thấy phải nằm giường.

      " biết, " Cố Vân nghĩ gì đó, sau đó lại trốn vào trong chăn, nửa che nghiêm mặt ; "Sao cậu tránh ra."

      Lăng Lan khinh thường hừ mũi, kéo chăn của ra, "Cậu có cái gì mà mình chưa từng thấy đâu chứ."

      Cố Vân nhịn được phản bác, "Đó cũng là chuyện lúc bé, nếu bây giờ cậu mà còn thấy gì đó nữa, ba phạt cậu cho mà xem." Khi còn bé hai người hề kiêng nể gì, đến khi bọn ho hiểu chuyện muộn, sau này bị Cố Trường Phong bắt gặp, lập tức cấm cho bọn họ tiếp xúc thân mật, tuy rằng Lăng Lan tìm mọi cách để bày tỏ bất mãn, thế nhưng trong bản chất vẫn rất nghe lời Cố Trường Phong, nên cũng liền yên lặng làm theo cầu của .
      thư hồ, 1012, Nhi Đặng7 others thích bài này.

    2. Tieu An

      Tieu An Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      73
      Hê nhô e vè ri bo đì, từ nay mình nhận edit bộ này, mọi người vào ủng hộ cho xôm tụ nào...............:yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 27/11/15
      thư hồ, 1012, Nhi Đặng12 others thích bài này.

    3. ilas2ila

      ilas2ila New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      22
      Tieu An thích bài này.

    4. Tieu An

      Tieu An Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      73
      Ahihihihi cám ơn @ilas2ila nha. Vì ngày bơi lội trong biển Vip ko xa nào, :)))))
      ilas2ila thích bài này.

    5. Tieu An

      Tieu An Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      73
      Chương 15: Thỏa thuận.

      Edit: Tieu An.
      Beta: Hằng Lê

      Ngồi mình ngốc trong phòng, bỗng Cố Vân bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh, ngoài cửa giọng của quản gia truyền vào: “Vân, Cố gia chờ xuống dùng cơm.”

      “À…” Cố Vân mờ mịt đáp lời, đúng lúc đứng dậy, mới phát bộ quần áo mình mặc buổi sáng vẫn chưa thay, dừng lại động tác, : “Lập tức xuống ngay.” xong vội vàng chạy vào phòng tắm.

      Đợi cho Cố Vân xuống dưới cũng là nửa tiếng sau đó, Lăng Lan chống đầu nhìn . Vẻ mặt tò mò muốn chết còn muốn giả bộ thờ ơ. vui khi người nhà quan tâm đến cảm thụ của mình, tóm lại là cũng buồn được bao lâu, ý cười lên hai má, trêu ghẹo Lăng Lan: “Thích mình, cứ việc thẳng , cái kiểu muốn còn ngừng là sao.”

      Sắc mặt Lăng Lan đanh lại, mặt mày tuấn tú nhăn về chỗ, tay chỉ vào Cố Vân giận giữ : “Mắt mũi cậu thế nào mà bảo gia muốn….Phi phi, ra miệng cậu cũng thấy xấu hổ.” Cảm thấy càng càng sai, nặng nề vung tay bê bát đũa: “ nhiều cái gì, mau ăn cơm.”

      Cố Vân chiếm được chút tiện nghi mồm miệng, nhưng bị Cố Trường Phong quét mắt qua, nên dám lung tung, ngoan ngoãn ngồi xuống, ăn phần của mình. Sau khi ăn xong lên phòng khách lớn lầu hai,Lăng Lan vẫn như cũ chăm chỉ chơi game máy, Cố Trường Phong tay cầm văn kiện, Cố Vân cũng cầm phần cẩn thận xem xét. Bên trong căn phòng to lớn chỉ có thanh Lăng Lan nhấn tay cầm máy và thỉnh thoảng có tiếng lật giấy, còn thứ gì khác.

      cạnh tranh, mũi nhọn phụ thuộc công trình xây dựng, cậu ta dựa vào đâu?” Nhìn số liệu văn kiện, Lâm Tiêu lấy danh nghĩa Hải Thiên ràng buộc chia sẻ bản thiết kế, đem tất cả trọng tâm đặt ở hạng mục cơ sở giải trí cao cấp đỉnh núi ở đảo san hô, xem chừng giai đoạn chuẩn bị cũng hao hết tất cả vốn lưu động của bọn họ, hoàn toàn lấy thực lực đánh giá đối tác, là người quyết định cả xí nghiệp, thể ủng hộ bản kế hoạch này, có lý do gì đáp ứng. Nhưng vấn đề là chết tâm với , nếu đáp ứng điều kiện của , dựa vào cái gì đồng ý cho bọn họ vào cuộc.

      “Bọn họ tìm Hoắc gia bàn bạc, Hoắc Chính Hoa tìm William thổi chút gió. Cố Trường Phong lấy kính mắt xuống, nhắm mắt lại day day khóe mắt, Lăng Lan vươn người ra liền đem văn kiện trong tay ném tới bàn trà, ánh mắt liếc cấm làm việc.

      Cố Vân thuận tay cũng đem văn kiện ném , sai biệt lắm xếp phần văn kiện kia, đuôi mắt nhìn thấy Cố Trường Phong chưa kịp giãy giụa bị Lăng Lan cầm tay, chính mình có ai nắm tay nên khẩn trương níu góc váy, lấy tay che trán che nỗi niềm bản thân, nhìn xuống chút nữa che đôi mắt ấm áp, là liếc nhiều thêm tí lại thấy châm chọc, trước kia sao lại biết chứ. Bây giờ nhớ lại lúc Lâm Tiêu cự tuyệt lại càng thêm thương cảm, thở dài bất đắc dĩ: “Sao lại phải khổ thế chứ, ý tốt của mình khó nhận đến thế sao?"

      “Tên này là ai vậy, thủ đô? Hoắc gia?” Bản thân Lăng Lan lúc Cố Trường Phong chưa kịp chuẩn bị phụ trách cả đời, liền đặc biệt gặp ai cũng chơi trò tình , trong đó chọc đúng phiền toán nhất là gia tộc họ Hoắc bình thường này. Vừa nghe tên người ta họ Hoắc, giọng điệu bắt đầu xấu.

      “Chính là Hoắc Tam, giữ chức ở cục Thương mại, con trai mới tốt nghiệp đại học, coi trọng phần mềm trò chơi kia, Lâm Tiêu liền đem thiết kế trò chơi mới nửa bán nửa tặng cho .”

      “Con mẹ nó, so ra chúng ta vẫn còn cả Hoắc gia, đây là mắt bị mù à.” trò chơi từ thiết kế đến phát hành, tốn biết bao nhiêu thời gian, hao hết bao nhiêu nhân lực, là người cuồng game, cũng từng hân hạnh dính chân vào đó nên Lăng Lan biết rất . Vấn đề là người ta êm đẹp ôm chân Phật béo, người nên giao thiệp lại tiếp cận, so sánh như vậy, tâm tình Lăng Lan tốt mới lạ.

      Lăng Lan lòng đầy căm phẫn, Cố Vân chậm rãi đặt tay xuống, nặng nề khó khăn chống đỡ, cúi đầu buồn bã ỉu xìu. phải có biện pháp bắt lấy , chỉ là ràng hết sức cự tuyệt, còn cách nào phải chấp nhận.

      “Chuyện đến nước này, nếu muốn , nhanh kết thúc cho tốt , sợ ra bên ngoài bị đâm cho đầu rơi máu chảy, chỉ sợ thương tổn quá sâu, quay đầu lại cũng vô ích.” Bọn họ muốn đối đãi tình về lâu về dài, chứ phải là giấu oán hận cùng tai họa.

      Nếu con cũng đừng gì, từ từ thôi, nếu dán nhãn lên đó, về sau lại thỏa sức dây dưa. Đây là do người Cố gia trong tình cực kì thích sử dụng con đường thứ hai. Có thể do đời trước nam nhân Cố gia coi trọng con nhà nào, hai lời chiếm thân thể người ta, có mười *** cũng chạy nổi, còn hai trường hợp muốn, từ từ đóng kín cửa dây dưa. Nhưng đời này chỉ Cố Vân là nữ, Lâm Tiêu lại là đàn ông có địa vị xã hội thấp. ta nếu chủ động cúi đầu, nhà ngươi cũng dám ép buộc .

      Cố Vân bó tay chịu trói, vốn nghĩ chậm chậm rồi đến, nhưng thực nhịn nổi, mới thấy mặt có vài lần, muốn đem hết tất cả những gì có đều cho , làm sao còn dám dối hay lừa gạt .

      Cố Trường Phong thấy con mình tay nuôi lớn mặt đầy sợ hãi và bất lực, cũng chỉ biết lắc đầu thở dài: “Nguyên Chấn Thiên có ông chú tên Nguyên Tắc, năm đó chiếu cố Lâm Tiêu rất nhiều. Khi Nguyên gia đắc tội người khác, trước lúc nhà tan cửa nát, Nguyên Tắc kịp đưa Nguyên Chấn Thiên ra nước ngoài, bản thân lại bị nhốt vào ngục giam, ba năm sau ra tù lại cùng con dòng thứ hai Hoắc gia kết hôn..,” tới đây Cố Trường Phong nhìn về Cố Vân chú tâm nghe ngóng nhưng vẻ mặt lại mê mang.

      Cố Vân ấp úng hỏi, “Chuyện này cùng Lâm Tiêu có quan hệ gì?”

      Cố Trường Phong từ trong đống văn kiện đặt bên người rút ra phần đưa cho Cố Vân, đúng là chuyện xúi quẩy, để cho còn sợ bẩn miệng. Lăng Lan từ ghế salon trượt xuống, đặt mông kề sát Cố Vân, cũng ló đầu nhìn xem phần văn kiện kia.

      Chuyện này kể ra dài dòng, Nguyên gia vốn là từ thành phố S chuyển tới thủ đô, trải qua hai đời con cháu xuất sắc tranh đấu, cũng coi như là dòng họ tân quý ở thủ đô. diễn ra bầu cử nhiệm kì mới nên đương nhiên cũng nghĩ tranh giành cấp bậc cho mình hơn tí. Nhưng muốn lấy ghế, người cầm quyền đương nhiên muốn lấy lại của ghế, chuyện râu ria thôi, đây là chuyện quan trọng ai chịu cho . Muốn nổi bật quá mức, lại mang tới chú ý chỉ từ thế gia, cuối cùng cũng dẫn đến Chúc gia phải động thủ. Từ khi Nguyên gia vào thủ đô, vẫn phải liên tục dựa vào Chúc gia. Mượn hoa hiến phật, mãn bàn giai thâu (Mượn hoa hiến phật: lấy của người này để đối đãi người khác. Mãn bàn giai thâu: sai lầm thua cả ván cờ). Chết cũng chết, chạy cũng chạy, vào tù cũng vào tù, chu y vương hầu sau đêm trở thành hoa cúc.

      Ông nội Nguyên Chấn Thiên ở nhà cũ thành phố S bệnh trận dậy nổi, trước khi chết lấy ra vốn liếng còn lại tìm chú Nguyên gia xưa nay tham gia chính trị mà vẫn ở thành phố S, tìm Nguyên Chấn Thiên đưa nước ngoài. Đáng tiếc lại như mong muốn, cuối cùng chỉ có Nguyên Chấn Thiên được đưa , còn Nguyên Tắc vẫn phải vào tù.

      Ông chú của Nguyên gia cũng coi như người tài, khuôn mặt tuấn tú tài hoa hơn người, ra khỏi tù, còn có thể kết hôn với con chi thứ hai nhà họ Hoắc là đủ biết.

      Lại đến Hoắc gia, tham lam thành tính, nhưng được cái ánh mắt lại cực kì chính xác, quen thói gió chiều nào theo chiều nấy, người nhà bọn họ chỉ cần phần nhận thức này thôi, bảo vệ Hoắc gia yên ổn làm đại gia tộc thứ tư ở thủ đô, trăm năm cũng chưa dao động. Ba em Hoắc gia, đều nắm giữ vững vàng những ngành quan trọng. Thế hệ này của Hoắc gia lại nảy ra ý nghĩ khác người, đó là nhà nào cũng phải sinh con , lại còn người nào người nấy đều phải sinh đẹp dịu dàng, gặp cái liền muốn . Hoắc đại gia nam hai nữ, con út chính là người Chúc Viêm Vũ muốn kết hôn. Hoắc nhị gia hai nam hai nữ, con lớn chính là người chết cũng muốn gả cho người họ Nguyên, gây ra song gió rất lớn. Hoắc tam gia chính là Hoắc Chính Hoa, có con nhưng lại có hai đứa con trai, ngược lại là tốt nhất. Trừ những người danh chính ngôn thuận, bên ngoaì vẫn còn vô số con riêng, được Hoắc gia thừa nhận có năm người, sau đó cưới gả bớt, tại còn ba người. Đối với con riêng của Hoắc gia mà , mẹ để phải vợ lớn cũng sao, chỉ cần lấy được ông chồng có năng lực, Hoắc gia dùng được, các đều được Hoắc gia nhận tổ quy tông. Cưới những này gia tộc cũng mất mát gì, vừa cải thiện được giống nòi, lại vừa dựa được gốc cây to Hoắc gia, tội gì làm.

      Thế hệ sau của Chúc gia mặc dù được hoàn thiện như Cố gia, nhưng cũng xem như có hiệu quả, phần lớn con em trong gia tộc, mỗi thế hệ đều có thể sinh ra nhân vật xuất chúng, thế hệ này chính là Chúc Viêm Vũ. Bằng tuổi với Cố Trường Phong, đến thời kì hoàng kim, sang năm được điều rèn luyện, dát vàng để lên cấp Thứ trưởng, có thể thấy đường làm quan vô cùng rộng mở.

      Bây giờ Hoắc gia muốn leo lên cái cây to Chúc gia, đúng lúc thăng tiến mạnh mẽ, nhưng vấn đề lá gan con rể Chúc Viêm Vũ quá lớn, bên ngoài muốn kết hôn với con lớn dòng chính, nhưng lại cùng con thứ đương vụng trộm, vụng trộm còn cẩn thận, bị người khác quay được clip, nghe clip này trong tay Nguyên Tắc.

      “Nguyên Tắc đây là muốn vạch áo cho người xem lưng à.” Chuyện này tuyệt đối là củ khoai lang nóng bỏng tay, nếu bị lộ ra, Hoắc gia khủng hoảng có thể so sánh được với Chúc gia, người thứ nhất tiêu diệt Nguyên Tắc chắc chắn là Hoắc đại gia.

      Cố Vân hỏi ràng xong liền thiên vị Lâm Tiêu: “Vậy tại sao Hoắc Chính Hoa còn muốn giúp Lâm Tiêu.”

      Lúc này đợi Cố Trường Phong giải thích, Lăng Lan liền gào to, “Cũng chuyện với nhau, được người ta tặng tài sản hơn trăm triệu, giết vợ cũng làm.”

      Cố Trường Phong đứng lên kéo Lăng Lan ngồi sát mình, tiếp: “Tình cảnh tại của Nguyên Tắc rất gian nan, lần này Chúc gia muốn có cơ hội lật ngược thế cờ, tay có clip hay là chuyện quan trọng nữa, khả năng lớn là có. tại có ít người biết chuyện này, bọn họ đoán chừng còn cho Lâm Tiêu biết, nhưng mà cũng sắp rồi, đến lúc đó tất nhiên có hành động, chờ đến đúng thời điểm cho biết.

      Lăng Lan nghe hiểu được, nước Z có thể cùng Chúc gia ngay mặt giằng co, trừ nó ra Cố gia nghĩ ra được người nào nữa. Nhìn Lâm Tiêu đối đãi ông chú này, còn có bạn bè đều rất trân trọng. Cúi đầu nhìn lướt qua Cố Vân vẫn ngồi thảm suy nghĩ sâu xa, giận : “Cố Vân, lần này con tránh qua bên, chuyện gì cũng có chúng ta, cái đức hạnh này của con, chưa mở miệng, con nhào tới, mất cơ hội lần này cũng còn lần sau nữa đâu”.

      Cố Vân ngẩng đầu, ngón tay tự chủ được ở đùi vẽ vòng: "Vậy về sau nghĩ gì chứ.”

      “Ôi mẹ nó, cậu bị gì chứ, Cố gia các người làm người người nào phải như vậy, làm quá đáng hơn có sao, ba cậu…”

      “Lan nhi.” Cố Trường Phong quát, chút do dự chặn lại miệng Lăng Lan, Cố gia cái gì cũng có thể , trừ chuyện cha mẹ Cố Vân, đây là cấm kị.

      Lăng Lan ngượng ngùng ngậm miệng, biết mình quá đáng quá mức, hối hận rút lui vào trong lòng Cố Trường Phong.

      Cố Vân trừng mắt to nhìn hai người bọn họ, cha mẹ cuối cùng cũng có kết quả tốt, chẳng nhẽ cũng như vậy.

      Cố Trường Phong khó được lúc khuyên giải an ủi: “ đâu, Lâm Tiêu giống, giờ chưa người khác, đây là cơ hội, chỉ cần chịu phụ trách con, đời này con chắc quá khổ sở.” Tuy rằng đạt được mức tình sâu như biển như với Lăng Lan, nhưng tóm lại có thể an tường bình thản cả đời.

      Cuộc chuyện ở lầu hai cuối cùng chấm dứt trong buồn bã của Cố Vân.

      Lăng Lan vào phòng, xiêu vẹo ngã xuống giường hỏi: “ chú ý chuyện Nguyên Tắc từ lúc nào?”

      Cố Trường Phong mang quần áo hai người thay tới phòng tắm, quay người lại kéo , ôm nửa người: “ biết còn hỏi”

      “Em còn thấy lạ, lần này thái độ với Chúc gia sao lại khách sáo như vậy, chân cũng thò ra ngoài, lại muốn dẫm nát , ra là chờ.” Lăng Lan trợn tròn mắt, ra vẻ chỉ có ta biết, ngươi lừa được ta.

      Cố Trường Phong sờ mũi cái, khóe miệng nhếch cười, nhìn Lăng Lan sung sướng tự cho mình là thông minh, dung túng cưng chiều : “Đúng vậy, Lan Lan nhà ta thông minh nhất, ngoan, tắm trước .”

      Lăng Lan bị dỗ như trẻ , xương cốt đều mềm nhũn, dùng lực lật người ra, mặt hướng trong phòng, xấu hổ thẹn thùng, trong miệng còn uy hiếp mắng: “ còn dám lại lần nữa xem, ở địa bàn của gia còn dám như vậy.” Quay người lại, cả người đỏ lên, ánh mắt híp lại, giả bộ hung ác, nhưng trong mắt Cố Trường Phong chính là con nít đùa giỡn là đáng , ôm người sau đó hôn lên môi, lôi kéo người đến phòng tắm, bên trong ép buộc ngừng.
      thư hồ, 1012, Nhi Đặng3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :