1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 33: Cây rỗng ruột

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Thẩm vươn tay vững vàng đón lấy chén cháo, câu cũng .

      Mạnh Cảnh Xuân vừa định mở miệng giải thích, Thẩm lại đưa thìa tới bên môi nàng: “Ăn cháo trước , nhanh lạnh.”

      Mạnh Cảnh Xuân rầu rĩ nuốt thìa cháo, vừa định mở miệng thìa khác lại đưa đến bên môi, đành phải tiếp tục ăn.

      Nàng khó khăn lắm mới rảnh miệng để hỏi câu: “Sao con vẹt này lại ở đây......"

      Thẩm trả lời: “ đưa về đây chẳng lẽ bỏ nó đói chết ở quan xá à?”

      “Ờ.” Mạnh Cảnh Xuân lại ăn muỗng chào, vội vội vàng vàng nuốt xuống, tiếp: “Vậy hôm nay hạ quan mang nó về, quấy rầy Tướng gia lâu rồi, là......"

      thìa nữa đưa đến bên môi, Thẩm cho phép nàng thêm gì nữa. liếc qua con vẹt kia, chỉ : “Ta thấy hình như nó ở lại đây vui đến quên cả đường về rồi.” Lại quay đầu lại, nhìn Mạnh Cảnh Xuân ăn cháo, hỏi: “Nàng sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân lại nuốt thìa cháo, suýt nghẹn: "Hạ quan, hạ quan vẫn nên về quan xá hơn.”

      “E là nàng muốn về cũng về được.” Thẩm bón cho nàng thêm thìa, tiếp, “Ngày nộp tiền thuê nhà ở quan xá bị lố rồi, tháng này nàng chưa trả tiền, chắc là người bên Lại bộ cho rằng nàng ở đó nữa, đem hành lý dọn hết ra ngoài, để cho người khác ở.” (DNG: đểu ~~)

      Mạnh Cảnh Xuân trợn to mắt: “Vậy hành lý của hạ quan bị dời đến đâu rồi?”

      Thẩm lại đưa thìa tới: “Nàng xem?”

      Mạnh Cảnh Xuân bị mồm đầy cháo chặn lại được, trong lòng lại mắng tên Thẩm mặt dày vô liêm sỉ này từ đầu đến chân. Người Lại bộ dọn hành lý của nàng gì chứ, ràng chính là đem chuyển qua đây! Tưởng nàng là đồ đần à? Bên Lại bộ mới thèm vì vài ngày chưa kịp trả tiền mà dọn sạch phòng đâu, thân là Tướng của nước, lại bịa chuyện ra mà lừa gạt tên tiểu lại bát phẩm như nàng!

      Mạnh Cảnh Xuân thối mặt, nuốt cháo xuống.

      Chén cháo chẳng mấy chốc thấy đáy, Thẩm đứng lên, đặt chén lên bàn, mở miệng : " vui à?"

      Mạnh Cảnh Xuân nhảy xuống giường như giận dỗi: “Vui chứ, đỡ tốn tiền thuê nhà.”

      Thẩm cau mày: “Thương tích khỏi chưa?”

      Nàng rầu rĩ đáp: “Đương nhiên là khỏi hết rồi.”

      Mạnh Cảnh Xuân xong liền muốn ra ngoài, Thẩm tóm nàng lại, kéo ống tay áo lên nhìn, thấy máu bầm đó còn chưa hoàn toàn mất hết, vậy mà nàng còn biết ngượng mà bảo là khỏi hết rồi.

      Mạnh Cảnh Xuân rụt tay về, bộ quần áo rộng thùng thình mặc lên người nàng đúng là rất quá khổ, áo khoác đều quẹt đất cả rồi. Nànghơi nhíu mày, : "Tướng gia để hành lý của hạ quan ở đâu? Hạ quan muốn tìm bộ để thay.”

      Giọng Thẩm nhàn nhạt: “Bộ này được à?”

      Mạnh Cảnh Xuân bĩu môi: “Được chỗ nào chứ.”

      Thẩm xoay người , bộ quần áo chất liệu tốt thoải mái như vậy, lại còn mới toanh, chính còn chưa mặc lần nào đưa cho nàng, vậy mà vẫn bị ghét bỏ. Trong lòng thầm oán như vậy, nhưng cũng đẩy cửa ra ngoài.

      Thời tiết tốt khiến người lười biếng. Thẩm ở phía trước, Mạnh Cảnh Xuân lót tót bám theo sau, được vài bước chân, Thẩm cũng quay đầu lại, với nàng: “Sau này nàng ở gian phòng ở phía đông, nếu muốn mang vẹt sang đó cứ mang sang. Quản gia , dạo này Quế Phát thương nhớ nó suốt, nàng cẩn thận chút, đừng để Quế Phát ăn vẹt."(DNG: A a, bạn nghe câu này mà cứ có cảm giác như cảnh cáo chị cẩn thận coi chừng bị ăn ấy :3 )

      "......"

      “Bên đông sương tuy ấm, nhưng cũng đừng quên đóng cửa sổ, lại cảm lạnh.”

      Mạnh Cảnh Xuân bám sau đít, gật gật đầu.

      Thẩm lại : “Sau này có rảnh dạy con vẹt kia vài câu gì khác . Ta thấy nó cũng phải quá đần, dạy cẩn thận chút chắc cũng đến nỗi chỉ biết mỗi hai câu kia.”

      "......" Mạnh Cảnh Xuân chợt đỏ mặt.

      Thẩm dẫn nàng vào phòng ngủ ở phía đông, chỉ chỉ hai cái rương lớn nằm trong góc: “Đều ở trong đó hết, tự tìm quần áo rồi thay .”

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng qua, mở cái rương ra lục lọi cả buổi trời, gãi gãi đầu, lại mở rương còn lại ra, lục tìm thêm buổi nữa.

      Thẩm đứng ở ngoài cửa : “Nàng cũng chỉ có tổng cộng vài bộ, vậy mà tìm mãi ra bộ để mặc sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm trả lời, đây phải là chuyện quần áo, mà là ngàn ba trăm lượng kia bay đâu mất rồi?

      Vì thế nàng hỏi dò: “Hành lý của hạ quan…… đều ở đây cả sao?”

      Thẩm trả lời nàng câu đầy khẳng định, lại hỏi nàng: “Mất gì sao?”

      Đương nhiên là Mạnh Cảnh Xuân ngại hỏi thẳng về chuyện ngân phiếu, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt nuốt sầu não vào lòng.

      Sau đó nghĩ nghĩ rồi cũng thấy thoải mái, dù sao đó cũng là tiền phi nghĩa, hiển nhiên là có cách biến mất phi nghĩa. phải đồ của mình cũng giữ được lâu.

      Huống chi Thục viên cũng rơi vào tay Thẩm , cho dù nàng có tiền cũng thể mua lại. Chỉ là vì sao Thẩm muốn mua tòa nhà này, câu hỏi này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng. Hôm đó Trần Đình Phương , có thể Thẩm có quan hệ sâu xa gì đó với Mạnh gia, bây giờ nghĩ lại, cũng phải là thể.

      Nhưng nàng quên rất nhiều chuyện quá khứ, cũng thể nào tìm cách chứng thực được, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

      Nghỉ ở trong phủ thêm vài ngày, nàng suy nghĩ chuyện trở lại nha môn. Nhưng quan bào bị xé nát, chung quy thể nào tùy tiện khoác đại cái áo vào rồi đến nha môn được.

      Khi nàng buồn rầu, tối hôm đó Thẩm xách theo bịch đồ về. Nàng mở ra xem, thấy bên trong là bộ quan bào mới tinh tươm, vô cùng vui vẻ nhận lấy.

      Sáng sớm hôm sau, tiếng trống canh vừa dứt, trời mới hửng sáng, nàng ngủ mê mệt Thẩm đến gõ cửa phòng nàng.

      Nàng nghe tiếng, cuộn chăn bông quanh người, ngồi dậy, dụi dụi mắt : "Hạ quan ngủ thêm canh giờ rồi đến nha môn cũng muộn, nếu Tướng gia muốn vào chầu phải nhanh lên......"

      xong liền thẳng tắp ngã xuống, ôm chăn bông ngủ tiếp.

      Thẩm lại gõ gõ cửa: "Thành tây thể so với quan xá, đến Đại Lý tự xa lắm, nếu nàng ngủ nữa e là kịp họa mão đâu.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, lập tức bò lên, vội vội vàng vàng khoác lên quan bào rồi ra ngoài. Thẩm thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng của nàng, cũng gì nhiều, chỉ để tùy nàng.

      Mạnh Cảnh Xuân hấp tấp rửa mặt, hấp tấp ăn sáng, cuối cùng đến khi định ra cửa bị Thẩm kéo lại.

      Thẩm chỉnh sửa lại quan bào mà nàng khoác bừa lên người cho ngay ngắn phẳng phiu, nha đầu này ngay cả cổ áo bị xếp ngược mà cũng biết, là quá qua loa rồi.

      Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu sờ sờ mũi mình.

      Thẩm : "Quan bào mới, mặc cẩn thận chút, đừng làm hỏng nữa.”

      Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.

      Hình như Thẩm còn muốn thêm gì đó, nhưng chỉ hé miệng, lại thốt nên lời. buông tay, : “ thôi.”

      Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới cúi đầu leo lên xe ngựa, rụt ở trong góc ngủ tiếp.

      Giờ này đường xá thành tây vẫn vắng vẻ người, Mạnh Cảnh Xuân nhắm mắt định đánh giấc, nhưng xe ngựa chạy con phố thanh tịch khiến nàng tỉnh ngủ, tiếng bánh xe nghiến lên đá cực kỳ ràng, các loại giác quan đều đặc biệt nhạy bén.

      Vào triều sớm như vậy cũng có cái hay, có thể trải qua khoảnh khắc thanh tịnh hiếm có của dương gian, lại còn là trong buổi sớm tinh mơ trong lành.

      Lúc đến Đại Lý tự, nha môn vẫn còn vắng bóng người, Thẩm xuống xe, chỉ dặn dò nàng buổi chiều tối làm xong việc cũng đừng về mình, quản gia đến đón nàng.

      Từ cái đêm gặp phải kẻ xấu, lá gan của Mạnh Cảnh Xuân cũng bị thu lại, gật đầu đáp ứng rồi vội vàng xuống xe, vào nha môn mình.

      Nàng rất lâu đến Đại Lý tự, các đồng liêu gặp nàng tất nhiên phải ân cần hỏi han phen, nàng cũng chỉ thân thể khỏe rồi, có gì đáng ngại.

      Còn con cáo già Từ Chính Đạt, thấy nàng như thấy quỷ, bắt chuyện với nàng, đương nhiên cũng phân công chuyện gì cho nàng làm. Vì thế Mạnh Cảnh Xuân ăn ngồi rồi gần như cả ngày.

      Cuối cùng Mạnh Cảnh Xuân nhận lấy vụ án từ tay Thôi thừa đại nhân để giết thời gian. Đọc xong hồ sơ vụ án trời cũng tối, các đồng liêu lục tục ra về, nàng cũng đến cửa đứng đợi Ngưu quản gia.

      Mùa hè kinh thành khá ngắn, trời hôm nay bắt đầu lạnh, nhất là vào buổi tối. Ngưu quản gia đến khá muộn, giải thích với nàng, ông đến Chính đường trước, nhưng Tướng gia lại có chuyện kéo chân, phải trễ chút mới về được, nên dặn ông đến đón Mạnh đại nhân trước.

      Mạnh Cảnh Xuân tỏ ý hiểu, lên xe ngựa về phủ cùng với Ngưu quản gia.

      Nhà bếp nấu xong cơm chiều, Mạnh Cảnh Xuân nhìn bàn đầy thức ăn mà hoang mang. Từ sau khi nàng tới đây, nhà bếp như đổi người nấu vậy, ngày nào cũng nghĩ ra đủ các loại món ăn, khiến người ta mong đợi.

      Ngọn đèn dầu khẽ lay động, Mạnh Cảnh Xuân dứt khoát nằm bò ra bàn, mặt dán lên bàn, đực người ra ngây ngẩn nhìn ngoài cửa. ra nàng cực kỳ đói, nhưng Thẩm vẫn còn chưa về, cũng thể nào ăn trước rồi quăng đồ thừa lại cho được.

      Nàng xuất thần nhìn gốc đại thụ bên ngoài, bỗng nhiên mở miệng hỏi Ngưu quản giabên cạnh: “Cây này lớn tuổi rồi sao?”

      Ngưu quản gia trả lời nàng: “Rất già rồi, cho nên thân cây đều bị sâu đục rỗng.”

      Mạnh Cảnh Xuân hơi kinh ngạc: "Đục rỗng?" Nhưng nhìn thoạt nhìn thấy vẫn còn tốt lắm mà.

      " nhìn kỹ thấy được. Nếu ban ngày Mạnh đại nhân lưu ý chút, có thể thấy ngay, tâm cây chết.”

      Mạnh Cảnh Xuân có chút hốt hoảng. Tâm cây chết, chỉ trông vào lớp vỏ cùng với bộ rễ khổng lồ dưới lòng đất chống đỡ, nhưng cành lá vẫn rậm rạp xanh tươi như cũ. Nàng bất chợt vô cớ nghĩ đến Thẩm .

      Trong mắt nàng, Thẩm chắc cũng giống như cái cây rỗng ruột như vậy, tâm chết nhiều năm, tính tình bên trong lầm lì tịch, bên ngoài lại khoác lên lớp vỏ xanh tươi.

      Nàng hoàn toàn biết gì về Thẩm . hỏi xem nghĩ gì, biết thích gì, cũng nếu bỏ mặt nạ xuống trở thành người như thế nào. Thậm chí ngay cả quê quán ở đâu, trong nhà có còn người thân hay , cũng đều biết.

      Đêm khuya, cũng biết còn bận chuyện gì, sao còn chưa về phủ.

      Mạnh Cảnh Xuân quay đầu qua hướng khác, mặt vẫn dán lên bàn, nén xuống tính tình của mình mà đợi, tự dưng lại cảm thấy nghẹn ngào.

      ***

      Thẩm xử lý xong việc công, định gấp rút về nhà, tiểu lại của Chính đường lại vội vàng gọi , đưa phong thư cho . Tiểu lại kia : “Thứ sử Giang Châu Chu đại nhân khẩn cấp gửi tới, e là có chuyện gì đó quan trọng, hạ quan dám chậm trễ, vội vàng đưa tới."

      Thẩm đãbiết, rồi lại cầm thư quay ngược vào trong.

      Vào năm mà Thẩm làm chủ khảokỳ thi mùa xuân lần đầu tiên, Chu Đình Vĩ chính là trong những thí sinh, cho nên cũng coi như là môn sinh của . Lần này Chu Đình Vĩ được điều làm Thứ sử Giang Châu, liền nhờ Chu Đình Vĩ dò la chuyện của Mạnh Cảnh Xuân chút.

      Vốn phải là chuyện gì quá quan trọng, lại ngờ khẩn cấp gửi tới như thế. Thẩm mở lá thư ra dưới ánh nến, Chu Đình Vĩ viết chi chít rất nhiều, đọc từ đầu tới cuối, tay cứng đờ.

      Chu Đình Vĩ viết, chỉ tìm ra được, Mạnh Cảnh Xuân ở nhờ nhà cậu ở Giang Châu, năm kia mẫu thân qua đời, phụ thân chắc là mất sớm, gia cảnh cực kỳ bình thường, có gì đặc biệt. Nếu có gì kỳ lạ, chính là trước khi nhập học, Mạnh Cảnh Xuân còn có cái tên khác, mà lại là tên của nương ——

      Mạnh Quán La.

      Thẩm chợt thấy ngực thắt lại, cực kỳ khổ sở.
      tieunai691993, cucai_yunnie, Lim-040322 others thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 34: Giấc ngủ ngon hiếm có

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mạnh Cảnh Xuân đợi rất lâu mà Thẩm mãi vẫn chưa chịu về phủ, cuối cùng nàng nằm bò bàn ôm cái bụng đói meo mà ngủ.

      Ngưu quản gia sợ Mạnh Cảnh Xuân bị cảm lạnh, vừa định tiến lên đánh thức nàng, lại thấy Thẩm về tới. Thẩm vào phòng, nhìn thấy Mạnh Cảnh Xuân gục xuống bàn ngủ say sưa, thức ăn còn chưa được động đũa, đè giọng lại, với Ngưu quản gia: “Đem xuống hâm nóng rồi mang lên.”

      Ngưu quản gia vâng dạ rồi thu dọn mấy dĩa thức ăn, định Thẩm lại gọi giật lại, chậm rãi : "Mang ít rượu tới.”

      Tuy Ngưu quản gia ở trong phủ này chưa lâu, nhưng cũng biết trước giờ Thẩm uống rượu, hơn nữa thấy sắc mặt hôm nay cực kém, chắc là gặp phải chuyện gì rồi.

      Sau khi Ngưu quản gia rời khỏi, Thẩm cũng vội đánh thức Mạnh Cảnh Xuân. Đứa này có vẻ ngủ rất ngon, khiến cho người ta nhẫn tâm gọi nàng dậy.

      Mạnh Cảnh Xuân như nghe thấy tiếng động, nâng tay sờ sờ mũi rồi ngồi thẳng dậy, nhìn thoáng qua Thẩm ngồi đối diện, nửa tỉnh nửa mê : “A, Tướng gia về rồi.”

      mặt Thẩm lộ vẻ mệt mỏi khó nén, giọng hỏi: “Sao ăn trước ? Thức ăn bị nguội, hâm lại ăn ngon nữa.”

      Hình như đầu óc Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn chưa được tỉnh táo hẳn, nâng tay chà xát mặt mình, lấy lại tinh thần nhìn chằm chằm Thẩm hồi lâu, trả lời: “Đừng có lo, dù sao cũng đói lắm.”

      Vừa dứt câu bụng ọt ọt kêu lên, Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu đè lên bụng, : “Ngủ giấc dậy hình như cũng hơi đói.”

      Nàng thấy sắc mặt Thẩm nặng trĩu, tưởng là thích, cũng dám càn rỡ nữa, cầm bình trà ở bên cạnh lên, rót chén đưa cho .

      Ngón tay của Thẩm chạm vào chén trà, hề phát trà còn ấm.

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng phản ứng kịp: “Í, nước trà lạnh rồi, Tướng gia đừng uống." xong vươn tay ra định lấy lại chén trà, nhưng Thẩm lại nắm chặt buông.

      Mạnh Cảnh Xuân ngượng ngùng rút tay về.

      mặt nàng có vết hồng hồng lưu lại do nằm bò ra bàn ngủ, Thẩm nhìn mà hơi hốt hoảng. Lúc bọn họ gặp nhau lần đầu, Mạnh Cảnh Xuân cũng chỉ mới tám tuổi, khiếp đảm sợ sệt như chim sợ cành cong. Sau hơn mười năm gặp lại, người nàng còn nỗi kinh hoảng sợ hãi như lúc ấy nữa, mặt luôn túc trực ý cười long lanh mang theo nhiệt tình chính khí. Nếu có chuyện gì xảy ra, nàng chẳng qua cũng chỉ là khuê nữ đợi gả, có khi còn hứa hôn rồi, cả đời cần sầu lo.

      vô thức đưa tay sang, nhưng chưa chạm tới mặt nàng lúng túng ngừng lại giữa chừng, trái tim mong đợi lại như bị tảng đá lớn nghiền nát, khổ sở chịu nổi.

      Mạnh Cảnh Xuân thấy cử động quái lạ của , dè dặt hỏi: "Tướng gia khó chịu chỗ nào sao?”

      Thẩm cau chặt lông mày, lòng nghẹn lại, rốt cuộc đặt tay lên bàn, muốn trả lời nhưng cuối cùng lại mở miệng.

      Mạnh Cảnh Xuân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, : “Có muốn mời Trương thái y đến ?”

      Giọng Thẩm hơi khàn: " cần."

      Mạnh Cảnh Xuân mím môi, chắc là đói hoặc là quá mệt mỏi, lại gặp phải vài chuyện hay ho, nên trong lòng buồn bực. Nàng lại nhìn ra ngoài cửa, thấy cành lá của cái cây rỗng ruột kia bị gió thổi phát ra tiếng xào xạc, vào đêm yên tĩnh lạnh nóng như thế này, quả làm người ta cảm thấy bình thản.

      Ngưu quản gia dọn thức ăn được hâm nóng ra lần nữa, thuận đường đặt bầu rượu lên bàn. Mạnh Cảnh Xuân sửng sốt, : "Ta đâu có muốn uống rượu đâu."

      Ngưu quản gia , cầm mâm lên, cúi đầu lui ra. Thẩm vươn tay cầm lấy bầu rượu bằng sứ trắng, rót đầy ly cho mình. Mạnh Cảnh Xuân đơ người.

      phải là uống rượu à? Lần trước chẳng qua uống nhầm hớp, ánh mắt liền giống như là muốn giết nàng, sao tự dưng hôm nay lại như vậy?

      Thẩm ngây người nhìn ly rượu, hình như suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng lại thể ra, chỉ có thể để nó thối rữa ở trong lòng. Rượu thế gian này, có vài khiến người ta say, số khác lại giết chết người. Mặc dù hiểu cực kỳthấu đáo, sống chết của mình chẳng qua cũng chỉ là tấm thẻ bị người khác dễ dàng nắm trong tay, nhưng biết ly rượu có thể giết chết mình khi nào đến, cũng biết còn có bao nhiêu ly rượu như thế được xuất ra từ trong tay mình.

      Mạnh Cảnh Xuân thấy bộ dạng này của hơi lo lắng, lặng lẽ dời bầu rượu kia , giọng : “Nếu thân thể được khỏe, Tướng gia vẫn nên ăn ít cháo nóng tốt hơn, đừng đụng đến rượu......"

      Thẩm cũng ngẩng đầu, giờ thậm chí nhìn nàng, cũng sợ. Tiếng khóc của Mạnh Quán La tám tuổi ở trong ngục, đến bây giờ vẫn như cơn ác mộng quấn lấy nhiều năm, vậy mà sau thời gian dài như vậy, khi gặp lại cũng thể nhận ra nàng.

      Nỗi áy náy hổ thẹn tràn ngập trong lòng như sắp tràn ra ngoài, vừa rồi ở Chính đường, khổ sở đến mức gần như đứng dậy nổi. Vụ án Mạnh thái y mười năm trước, chính là cái hố sâu thể vượt qua trong lòng . Thời niên thiếu còn tưởng rằng đời này chắc chắn có công lý, tưởng rằng cuộc đời này có thể sống vô tư thẳng thắn, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ nhận được câu “chẳng qua cũng chỉ đến thế” vô cùng bạc bẽo.

      Mạnh Cảnh Xuân ngồi ở đối diện , lặng lẽ và cơm ăn, nhìn uống sạch rượu trong chén, cũng dám hỏi nhiều nữa, chỉ đành phải vùi đầu ăn tiếp.

      Đến khi nàng ăn hết cơm trong chén mình, Thẩm vẫncòn chưa động đũa, bụng rỗng uống vài ly rượu. Mạnh Cảnh Xuân cau chặt mày, lỡ như Tướng gia uống say biết làm sao bây giờ? Người mà ngày thường hề đụng tới rượu, khi uống say biết biến thành bộ dạng gì.

      Nhưng Thẩm lại đứng lên cực kỳ ngay ngắn, cũng gì với nàng liền thẳng ra cửa. Mạnh Cảnh Xuân thở phào nhõm, cũng tồi, tửu lượng Tướng gia hình như khá tốt. Nhưng nàng vừa mới thở ra được nửa, liền nghe được bên ngoài có tiếng gì ngã xuống.

      Nàng ngu người, vội vàng đứng dậy chạy ra, thấy Thẩm ngã quỵ trong luống hoa, hề nhúc nhích.

      Nàng lập tức qua, trầy vi tróc vẩy nâng dậy, đưa ra ngón tay kiểm tra hô hấp của , vẫn còn vững vàng, chắc là có chuyện gì. Nàng lớn to đầu như vậy rồi, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy người uống say mà có dáng vẻ như vậy.

      Mạnh Cảnh Xuân đỡlấy , có phần hơi quá sức, muốn gọi Ngưu quản gia tới giúp tay. Nhưng Ngưu quản giađang bận bịu ở sân sau, nàng gọi to mấy tiếng mà chả thấy ai đáp lại, rơi vào đường cùng đành phải dùng hết sức lực của mình đỡ Thẩm về hướng phòng ngủ. nửa trọng lượng của Thẩm đè lên người nàng, nàng oán thầm trong lòng, bình thường nhìn gầy như que tăm, sao lại nặng dữ vậy chứ?

      Khó khăn lắm mới dìu về tới phòng ngủ, Mạnh Cảnh Xuân kịp thắp đèn, vất vả đỡ đến bên giường, cởi giầy cởi vớ cho , xong hết người nàng cũng mướt mồ hôi.

      Nàng ngồi cái bệ thấp bên cạnh, thở phì phò, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào xuyên qua khung cửa sổ giấy, thoạt nhìn có vẻ lành lạnh.

      Mọi thứ đều tĩnh mịch, Mạnh Cảnh Xuân nhìn Thẩm nằm im giường, trong lòng có chuyện nhưng lại biết cùng ai. Nàng kéo kéo cái bệ thấp lại gần giường, tay chống cằm nhìn vẻ mặt Thẩm khi ngủ. Có phải khi người uống say ngủ mê man, khuôn mặt mới tháo xuống vẻ phòng bị cùng ngụy trang hay ? Mạnh Cảnh Xuân thấy câu này nhất định là lừa người. Dù ngủ say, khuôn mặt của Thẩm cũng y chang như ngày thường, đơn, bạc phúc, đẩy người ra ngoài ngàn dặm, đôi khi cũng ôn nhu, nhưng khi lọt vào trong mắt nàng, vẫn cảm thấy đáng thương.

      Sống lâu hơn nàng tám năm, hẳn là có rất nhiều bí mật. Người mà có quá nhiều bí mật, e là rất khó ngủ ngon. Mạnh Cảnh Xuân nghĩ, say khướt như vậy cũng tốt, ít ra đêm nay có thể ngon giấc.

      Nàng nghĩ như vậy, lại vô thức vươn ngón tay ra, tháo đồ cột tóc cho , tay dời xuống dưới, hơi do dự chút nhưng vẫn cởi áo ngoài của ra, nếu cứ ngủ cả đêm như vậy, sáng ra có khi lại bị nhiễm phong hàn.

      Nàng con, tay cũng ngắn, bèn dứt khoát đạp lên bệ thấp, khom lưng cởi áo ngoài cho . khi nàng cởi đến tay áo, Thẩm hơi cử động chút, khiến người nàng nghiêng hẳn về trước, nhất thời mất trọng tâm, liền trực tiếp ngã đè lên người .

      Thẩm rên lên tiếng, lông mày cau chặt. Đầu gối Mạnh Cảnh Xuân đập vào mép giường, đau điếng người. Nàng vội vàng chống người dậy, co chân lên xoa xoa đầu gối, đến khi cơn đau dịu bớt, lại ngồi xổm giường, cẩn thận từng chút cởi áo ngoài cho Thẩm , kéo chăn mỏng trong giường đến, tỉ mỉ đắp kín cho . Xong xuôi đâu đấy, nàng thở phào nhõm, ôm chân ngồi tại mép giường, nghiêng đầu nhìnThẩm Anhđang ngủ say sưa.

      Đôi lông mày cau chặt khiến người ta nhìn mà cũng lo lắng thay. Mạnh Cảnh Xuân hơi mím môi, duỗi tay ra nhàng để lên giữa hai hàng lông mày của , thử vuốt phẳng.

      Ngón tay bất tri bất giác trượt từ mi tâm đến sống mũi, lại đường thẳng xuống khóe môi. Đến khi nàng phản ứng lại được thấy tay như bị phỏng, vội vàng rút về, tim đập bình bịch. Mạnh Cảnh Xuân nâng tay sờ sờ khuôn mặt hơi nóng lên, nhìn ánh trăng lành lạnh rọi mặt đất, trong lòng mới dần bình tĩnh lại.

      Nàng chợt nhớ đến giấc mơ, mặt lập tức đỏ bừng nóng cháy. đúng là muốn mạng mà, nàng nghĩ cái quái gì vậy chứ? Nàng vội vàng vỗ vỗ ngực, quyết định xuống giường, nhưng chân nàng vừa mới ra được đến mép giường, liền có bàn tay phủ lên cánh tay nàng.

      Tim Mạnh Cảnh Xuân đập nhanh như ngựa phi, dù cho cách lớp vải, nhưng nàng vẫn cảm nhận được độ ấm cùng sức nặng cánh tay mình.

      Nàng quay đầu lại, thấy Thẩm vẫn nhắm mắt. Nàng thăm dò đẩy : "Tướng gia tỉnh rồi sao? Hạ quan đến nhà bếp nấu chén canh giải rượu mang tới nhé?”

      Nhưng Thẩm lại hề phản ứng gì, bàn tay vẫn gác lên cánh tay nàng như trước, hề nhúc nhích.

      Mạnh Cảnh Xuân thở phào nhõm, nhàng chuyển tay , cảm giác khô ráo ấm nóng khiến nàng tài nào bình phục lại hô hấp của mình được. Nàng nắm lấy bàn tay kia, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở lòng bàn tay ra.

      Nàng biết xem chỉ tay, nhưng thấy đường vân tay lung tung lộn xộn, cũng đoán được phải là người có mệnh tốt gì. Tuy có hơi mê tín, nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại nguyện ý tin tưởng, làm quan trong triều mười năm cũng vui vẻ gì. Thời niên thiếu cần cù học hành thi lấy công danh, đường nhàn nhã thăng tiến, tuổi còn trẻ mà vạn người, trong bụng nhiều mưu lược, nhưng lại biết có phải sớm làm trái với lòng mình hay .

      Trong lòng , thế gian này có bộ dạng gì, Mạnh Cảnh Xuân rất muốn biết.

      Nàng hơi thất thần, bàn tay bị nàng mở ra kia, lúc này lại nhàng nắm lại, bao bọc ngón cái của nàng trong đó. nắm quá chặt, nhưng lại cực kỳ ấm áp, dường như có thể cách làn da, theo kinh mạch truyền thẳng vào lòng nàng.

      Mạnh Cảnh Xuân bị xúc động như thế trong khắc, ánh trăng lành lạnh chiếu vào phòng lại khiến cho người ta thấy hơi lạnh. Hốc mắt nàng hơi chua xót, trong lòng rầu rĩ, nắm chặt lấy bàn tay kia, cuộn tròn người lại nằm xuống bên mép ngoài, tầm mắt vừa vặn ở ngang môi .

      Nàng có phần sợ nhìn thấy cau mày, nên dám nhìn lên . Nàng nằm nghiêng như vậy, có thể cảm nhận được hơi thở thoang thoảng mang mùi rượu của Thẩm , thong dong nhàng, hình như ngủ rất an ổn.

      Mạnh Cảnh Xuân như trút được gánh nặng, thở dài hơi, nhắm mắt lại, duỗi ra tay kia, cách chăn mền ôm .

    3. Nguyễn^_^An

      Nguyễn^_^An New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      12
      Xong. Thế là chị phải lòng :v
      TrâuDiệp Nhược Giai thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 35: Tâm tính tiểu nữ nhi

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Mồ hôi sau lưng Mạnh Cảnh Xuân lạnh, quần áo ướt dầm dề, dán vào người có phần thoải mái, nhưng nàng mệt chịu nổi, chỉ qua lúc liền mơ màng ngủ thiếp .

      Đến nửa đêm, Thẩm mở mắt ra, do vừa mới tỉnh rượu mà đầu đau như búa bổ, chăn mỏng đắp người lại quá kín, khiến đổ mồ hôi ướt đẫm. tay để ngoài chăn, bị Mạnh Cảnh Xuân nắm chặt, hề có ý định buông ra. cúi đầu liền nhìn thấy mặt nàng, tóc chưa tháo ra, áo ngoài vẫn mặc nghiêm chỉnh người, hô hấp đều đều từng hơi dài, xem ra ngủ rất sâu.

      Tay nàng khá lạnh, Thẩm chịu đựng cơn đau đầu, thở dài, dứt khoát đưa chăn sang đắp lên người nàng. hơi quay đầu , muốn nhớ lại ít chuyện lúc say rượu, nhưng chẳng nghĩ ra được gì. Sau khi tỉnh rượu, rất khó ngủ lại lần nữa, nghe tiếng trống canh vang lên ngoài phòng, quyết định đứng dậy.

      Nhưng Mạnh Cảnh Xuân vấn nắm chặt lấy tay . cúi đầu nhìn cái, thấy Mạnh Cảnh Xuân lẩm bẩm mớ. biết nàng cái gì, nhưng hình như rất sốt ruột, chắc là trong mộng bị người rượt đuổi hoặc gặp phải chuyện gì quan trọng.

      vươn tay kia ra, ôm nàng vào lòng. Mạnh Cảnh Xuân hơi giật giật, sau đó an ổn ngủ tiếp.

      Hoàn cảnh này khiến người ta thấy say mê, cũng khiến cho người ta lo được lo mất, trong lòng Thẩm rất sợ nàng bỏ . Vụ án Mạnh thái y năm đó được giải quyết cực kỳ thần bí, mọi người chỉ biết Đại Lý tự khanh Chu Dự Ninh là chủ thẩm, cũng biết Mạnh thái y bị cuốn vào vòng xoáy đấu đá trong hậu cung, cuối cùng rơi vào kết cục chết thảm trong ngục.

      Ngay cả vụ án này rốt cuộc là về chuyện gì, thẩm án thế nào, liên lụy bao nhiêu người trong cung, người ngoài đều thể biết . Thậm chí trước đó, Trương Chi Thanh cũng biết Thẩm có tham gia thẩm án vụ này.

      Có thể Mạnh phu nhân biết ít chuyện, nhưng bà có kể đầu đuôi tình cho Mạnh Cảnh Xuân hay , thể biết được. Bây giờ Mạnh Cảnh Xuân vì muốn tìm hiểu ràng vụ án năm đó, mà mạo hiểm vào triều làm quan, cũng phải có khả năng.

      Thảo nào nàng lại hỏi đến Đại Lý tự khanh Chu Dự Ninh, còn với “Khi hạ quan còn nhỏ, từng gặp qua người. Tuy bây giờ đã còn nhớ rõ diện mạo của hắn, nhưng vẫn nhớ rằng hắn có nói, làm người thể để mất lòng chân thành……” Ký ức thời thơ ấu của nàng bị vỡ nát thành từng mảnh , nhưng lại vẫn nhớ lời .

      Thời gian lâu đến mức, ngay cả khi nghe thấy nàng câu này, chỉ càm thấy hình như từng nghe qua, lại nghĩ tới, đây chính là câu mà với nàng năm đó.

      thở dài, hình như Mạnh Cảnh Xuân tỉnh, nàng duỗi tay kéo kéo lớp chăn mỏng cổ, có chút mơ hồ vươn vai, tay lại cẩn thận đập vào mặt .

      Bị tiếng vang này dọa đến tỉnh cả ngủ, Mạnh Cảnh Xuân vội vàng buông tay ra, quẫy đạp, tung chăn ra luống cuống bò xuống giường, nâng tay vén vén mấy sợi tóc tán loạn ra sau tai, đứng cúi đầu bên giường, trong khoảnh khắc biết nên gì.

      Thẩm chống giường ngồi dậy, xuống, đứng quay lưng về phía nàng, chỉnh trang lại chăn mền giường, cũng câu nào với nàng mà thẳng ra ngoài.

      Từ khi Mạnh Cảnh Xuân chuyển vào Tướng phủ, chưa từng gặp phải thái độ lạnh nhạt này của Thẩm , nàng an phận bám gót theo sau , cách khoảng hai ba bước, chân bước rón rén. Tuy nàng cực kỳ cẩn thận dè dặt, nhưng cuối cùng lại nhịn được mà hắt hơi cái.

      Thẩm phía trước bất chợt cau chặt lông mày, nhưng quay lại.

      Ngay sau đó Mạnh Cảnh Xuân lại hắt hơi thêm cái nữa, Thẩm mím chặt môi, vẫn tiến lên phía trước.

      Mạnh Cảnh Xuân nâng tay xoa xoa lỗ mũi, chắc tối qua bị lạnh rồi, lát nữa phải uống chút trà gừng xua khí lạnh trong người mới được. Hắt xì cái sau nối tiếp cái trước ngừng, nàng cúi đầu chà mũi, tiếp tục về trước.

      Thẩm lại bỗng nhiên ngừng bước, xoay người lại, tiến lên ai bước ôm nàng vào lòng.

      Ánh sáng ban mai mờ nhạt, gió sớm hơi lạnh, mặt Mạnh Cảnh Xuân lại bất chợt nóng kinh khủng. Vừa rồi Thẩm cũng thèm mặc áo ngoài bước ra khỏi phòng ngủ, người chỉ có mỗi bộ trung y mỏng manh, cả khuôn mặt của nàng đều chôn vào trong ngực , cảm nhận ràng nhiệt độ cơ thể cùng với nhịp tim , mặt bị đốt đỏ phừng phừng. Bàn tay ôm vòng lấy gáy nàng hơi dùng lực, Mạnh Cảnh Xuân muốn hắt xì hơi, nhưng đầu lại dời được. Chỉ đành “hắt xì” tiếng, có chút rầu rĩ, Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, cũng may mà có nước mũi......

      Thời tiết chuyển lạnh, Mạnh Cảnh Xuân thấy Thẩm chỉ mặc bộ trung y mỏng manh, ma xui quỷ khiến thế nào mà vươn tay ra ôm ngược lại . Cánh tay nhắn nhàng vòng qua eo , bàn tay phủ lên lưng , thân thể Thẩm nhất thời cứng đờ.

      Mạnh Cảnh Xuân khịt khịt lỗ mũi, cũng biết mình làm vậy có đúng hay , đỏ mặt xấu xa mở miệng, giọng buồn bực: "Trời đúng là lạnh quá , mùa hè kinh thành sao qua nhanh dữ vậy biết.”

      Nếu như thích người, nhất định phải có quá nhiều lý do.

      Vậy nàng cũng cần suy nghĩ rốt cuộc Thẩm thích nàng chỗ nào nữa, cũng cần suy nghĩ tình cảm tinh tế màu nhiệm của nàng đối với Thẩm được gieo hạt ở đâu, nảy mầm thế nào, mà cuối cùng lại sum xuê tươi tốt đến thế.

      Nghĩ đến đây, nàng thả lỏng mà thở dài, trọng lượng cả người đều tựa vào người : "Tướng gia nên mặc thêm nhiều chút, trời này chẳng mấy chốc lạnh, lỡ bị đông lạnh tốt đâu.”

      Đáy lòng Thẩm như bị cây chổi cứng quét qua cái, vừa đau vừa tê, khỏi nhàng than thở hơi.

      Mạnh Cảnh Xuân cảm giác được ngực nhấp nhô, cảm thấy ôm như thế này cũng rất ấm áp, hình như có phần sợ bất chợt buông tay.

      Nàng bị tâm tính tiểu nữ nhi bất ngờ nảy ra này làm cho giật bắn mình, vội vàng buông lỏng tay ra. Ngưu quản gia đúng lúc ngang qua, Thẩm cũng buông nàng ra, vươn tay xoa xoa đầu nàng, xoay người tiếp.

      Ngưu quản gia đổi sắc mặt, quẹo qua chỗ rẽ, về phía nhà bếp. Mạnh Cảnh Xuân đứng ngẩn người tại chỗ, rồi nhanh chóng đuổi kịp Thẩm , : "Tướng gia quay về mặc thêm quần áo trước .”

      Nhà bếp nấu bữa sáng rất thịnh soạn, Mạnh Cảnh Xuân vùi đầu ăn, lại thấy Thẩm ngồi đối diện có vẻ được hăng hái lắm, ngay cả chén cháo cũng ăn. Mạnh Cảnh Xuân thuận miệng hỏi câu: “Hôm nay trễ như vậy rồi...... Tướng gia vào triều sao?”

      Thẩm trả lời nàng: "Hôm nay muốn ."

      "......" Mạnh Cảnh Xuân nghĩ thầm, Tướng gia mà cũng có lúc mệt mỏi muốn đình công cơ à, lại nhớ đến sắc mặt tệ kinh khủng của tối hôm qua, biết có phải trong triều xảy ra đại gì hay . Nàng dám hỏi , ăn xong bữa sáng, cầm khăn lau miệng, đứng dậy cúi mình vái chào : “Vậy hạ quan trước......"

      Ngưu quản gia vội vàng đưa nàng ra cửa, Mạnh Cảnh Xuân hai bước, dừng lại với Ngưu quản gia: “Ta thấy khẩu vị Tướng gia rất kém, xin làm phiền quản gia dặn nhà bếp nấu ít cháo trần bì.”

      Ngưu quản gia đáp là biết, Mạnh Cảnh Xuân mới tiếp tục ra ngoài.

      Hắt xì suốt cả dọc đường , Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới nhớ ra là quên uống ít trà gừng. rất nhiều năm trải qua đầu thu ở kinh thành, nó còn quá giống như trong ký ức nữa. Trời tuy khá lạnh, nhưng trong lòng ngược lại rất ấm áp.

      Nàng vừa đến nha môn lâu, chỉ lát sau thấy bóng dáng quen thuộc lủi ra.

      Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu, thấy người đến là Bạch Tồn Lâm, hơi sững sờ chút.

      Bạch Tồn Lâm ngó qua ngó lại, cả kinh : “Sao hiền đệ lại béo vậy?”

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng sờ sờ mặt, hình như đâu có đâu.

      Bạch Tồn Lâm bảo là mình được nghỉ, nghe Mạnh Cảnh Xuân trở lại nha môn, liền đến thăm. Mạnh Cảnh Xuân liền ứng phó , bảo công việc của mình bề bộn lắm, hôm khác hẵng tới. Bạch Tồn Lâm cực kỳ thông minh, nghe ra ý miễn cưỡng trong đó, nhưng cuối cùng vẫn quên hỏi vấn đề quan trọng nhất: “Bây giờ hiền đệ ở đâu? Huynh nghe ngóng rất lâu mà cũng dò hỏi ra được nơi ở mới của hiền đệ......"

      Mạnh Cảnh Xuân rất bình tĩnh bịa chuyện: "Trong kinh đô có người cậu bà con xa, nên chuyển qua ở nhà của ông ấy.”

      “Ờ.” Bạch Tồn Lâm vẫn từ bỏ ý định, hỏi tiếp, “Nhà cậu của đệ ở thành tây à?”

      Hở? Sao lại biết bây giờ mình ở thành tây cơ chứ?

      “Huynh vừa thấy có chiếc xe ngựa về hướng thành tây.” chép chép miệng, “Nhà cậu của hiền đệ cũng giàu nhở, bây giờ lại còn sai người đặc biệt đưa hiền đệ tới nha môn nữa cơ đấy.”

      Hôm nay Mạnh Cảnh Xuân phịa chuyện lại có chút chột dạ: “Chẳng qua là cậu sợ đệ lại gặp phải chuyện gì, nên mới phái xe ngựa đưa đón......"

      “Ra là sợ xảy ra chuyện à? Nếu đệ ở quan xá, sau này cùng huynh phải là được rồi sao?" Kéo cái ghế dựa ngồi xuống, “Nhà cậu đệ buôn bán à?”

      Mạnh Cảnh Xuân muốn trả lời , bèn : "Bạch huynh tìm hiểu chuyện này làm chi?” xong liền lật lật hồ sơ vụ án trong tay: “Hôm khác tiếp , hôm nay rất bận.”

      Bạch Tồn Lâm thấy nàng như vậy, há mồm định lại thôi, cuối cùng đứng lên bỏ khỏi đó.

      Mạnh Cảnh Xuân thở phào nhõm, nếu khiến tên Bạch Tồn Lâm bép xép nhiều chuyện này mò ra được manh mối gì, e là trong triều lập tức ai biết ai hiểu, mà còn biết phố bị đồn thổi thành cái dạng gì nữa.

      Nàng vùi đầu làm tiếp chuyện của mình, đến xế chiều khi sang Ngự Sử đài đưa hồ sơ vụ án, nghe vụ Tông Đình được giải quyết, liền lắm mồm hỏi câu. Trung thừa trả lời nàng, Tông Đình bị điều làm Thứ sử Liễu Châu, hôm qua đến Lại bộ lĩnh công văn rồi.

      Lại tiếp, vụ Tông Đình này, Ngự Sử đài lại tra ra đến cuối cùng, chỉ có mỗi vụ thuỷ lợi U Châu là có bằng chứng. Vì chỉ có tội như vậy nên thể kéo đổ Tông Đình hoàn toàn được. Liễu Châu là quê cũ của Tông Đình, lần này tuy mang tiếng là bị giáng chức điều tỉnh khác, nhưng nhìn lại giống như có sắp xếp gì khác.

      Những chuyện này, Mạnh Cảnh Xuân nghĩ mãi ra.

      Đến sập tối, gã sai vặt của Tướng phủ đến đón nàng, mũi nàng bị tịt hẳn rồi, cảm thấy hơi mệt chỉ muốn ngủ luôn. Nàng liền rúc vào trong góc ngủ, cho đến khi tới cửa Tướng phủ, gã sai vặt gọi, nàng mới tỉnh lại.

      Nàng vừa bước từ xe ngựa xuống, Ngưu quản gia mở cửa bước ra, nàng định vào trong, đột nhiên có bóng người lủi nhanh đến trước mặt, chặn đường nàng.

      Mạnh Cảnh Xuân thấy là Bạch Tồn Lâm, thầm than nguy to rồi, trong đầu cũng nhanh chóng nghĩ ra vô số lí do thoái thác. Bạch Tồn Lâm liếc qua Ngưu quản gia, lại nhìn Mạnh Cảnh Xuân: "Hiền đệ ở nhà của cậu?”

      Mạnh Cảnh Xuân lại tránh mà đáp: “Sao tối muộn rồi mà Bạch huynh còn đợi trước cửa Tướng phủ vậy? Chẳng lẽ cũng có chuyện tìm Tướng gia à?"

      Bạch Tồn Lâm hơi hơi nheo mắt: “Vậy tức là hiền đệ cũng đến tìm Tướng gia?"

      “Cậu của đệ có quan hệ rất tốt với Tướng gia, hôm nay Tướng gia mở tiệc đãi khách nên đệ đến dự.”

      Bạch Tồn Lâm thấy nàng hết sức ung dung, nhưng lại tài nào tin được. Bạch Tồn Lâm sợ nàng còn tuổi, bị Thẩm cưỡng bức dụ dỗ, làm ra chuyện gì nên làm. Mấy ngày nay lòng nghi ngờ càng nặng thêm, cuối cùng hôm nay liền dứt khoát đến ngồi chầu chực trước cửa Tướng phủ, nhìn xem rốt cuộc có giống như nghĩ hay .

      Vừa rồi nhìn thấy chiếc xe ngựa chạy tới từ xa xa, thậm chí còn hy vọng ngồi bên trong phải là Mạnh Cảnh Xuân, lại ngờ nàng bước từ trong xe ngựa ra. Đến tận lúc này, đương nhiên thấy cực kỳ khả nghi.

      Hiển nhiên là Mạnh Cảnh Xuân biết tiểu tử này tin lời mình vừa , nhưng nhất thời nàng nghĩ ra được lý do nào tốt hơn nữa. Ngưu quản gia đứng trong cửa thong dong mở miệng, với Bạch Tồn Lâm: “Vị đại nhân này, hôm nay trong phủ đúng là có mở bữa tiệc, có phải đại nhân cũng nhận được thiệp mời của Tướng gia, nên đến dự tiệc hay sao?"

      Mạnh Cảnh Xuân khấn thầm trong lòng, tốt nhất là thằng nhãi Bạch Tồn Lâm này biết khó mà lui, làm ơn đừng vào phủ, giờ cơm tối trong Thẩm phủ tuy ngày nào cũng đều thay đổi đa dạng, nhưng tuyệt đối vượt quá sáu món, muốn bảo đó là tiệc là hết sức miễn cưỡng, huống chi đẻ đâu ra người cậu đây? Cũng thể nào tóm đại tên sai vặt vào nhận là cậu mình chứ! Bảo đảm lộ ngay!

      Bạch Tồn Lâm hạ quyết tâm, cũng biết là mượn gan từ đâu đến, : “Ta đến cùng với vị Mạnh đại nhân này.”

      Mạnh Cảnh Xuân hận thể nhảy phắt sang bên bảo mình chả quen gì , nhưng ngờ Ngưu quản gia lại hết sức thản nhiên lui về sau bước chân, duỗi tay mời, : “Nếu vậy , xin mời hai vị.”

      mặt Mạnh Cảnh Xuân lại lộ vẻ sốt ruột, Ngưu quản gia bước rất nhanh, khi đến cửa tiền sảnh ngừng lại, sắc mặt trầm tĩnh với hai người: “Xin hai vị chờ cho lát.” Sau đó liền xoay người gõ gõ cửa tiền sảnh, vào trước.

      Hồi xưa vì Thẩm thường hay về rất muộn, nên đều thẳng về sân sau, đèn ở tiền sảnh thắp lên, nhưng hôm nay đèn đuốc sáng trưng, là khiến người ta lấy làm lạ. Trong lòng Mạnh Cảnh Xuân rơi lộp bộp, lẽ hôm nay có khách tới à?
      tieunai691993, Chôm chôm, Lim-040319 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 36: bàn cùng diễn

      Edit: Diệp Nhược Giai

      ngoài dự đoán, Mạnh Cảnh Xuân vừa vào nhà, liền thấy trong phòng có hai người khác ngồi ở đó. Thẩm giương mắt nhìn nhìn nàng, lại thấy Bạch Tồn Lâm bên cạnh nàng, vẻ mặt thản nhiên: “Ngồi .”

      Bạch Tồn Lâm nhìn tình cảnh trong phòng, khỏi ngẩn người. Người ngồi đối diện chính là Tông Đình, ngoài ra còn có người khác lông mày dài tóc bạc trắng, nhìn tư thái của ông, thể nhận ra là cao nhân nơi nào.

      Với số tuổi của lão tiên sinh đó, nhất định thể nào là cậu của Mạnh Cảnh Xuân rồi, chẳng lẽ...... Cậu nàng là Tông Đình?! Bạch Tồn Lâm giật bắn người, nếu thực là vậy, ngờ ô dù của Mạnh Cảnh Xuân ở trong triều lại to đến thế, quả là thể khinh thường.

      cũng nghe , Tông Đình bị điều đến Liễu Châu, đúng là trọng thần có khác, phạm tội cũng bị phạt nặng. Hồi trước bị tống vào ngục, ầm ĩ đến độ ai ai cũng biết, nhưng cuối cùng chỉ là sấm to mưa , bị điều rồi thôi.

      Hơn nữa...... Trước khi lại còn đến nhà Thẩm dự tiệc! Nhưng phải bởi vì sai lầm của Thẩm mới bị tống vào ngục sao? Vậy sao bây giờ thoạt nhìn quan hệ giữa hai người lại tốt đến thế, hoàn toàn hề có khúc mắc gì.

      Bạch Tồn Lâm nghĩ ngợi lung tung, Thẩm mở miệng với Mạnh Cảnh Xuân: “Vị này là Chu đại nhân, cựu Đại Lý tự khanh.”

      Đôi đũa mà Mạnh Cảnh Xuân vừa mới cầm lên liền lạch cạch rơi xuống sàn, nàng vội vàng lấy lại tinh thần cúi đầu xuống lượm, lại giống như bị quỷ ám, lượm thế nào cũng được. Thị nữ thấy vậy cúi người nhặt đũa lên, đưa cho nàng đôi khác rồi cúi đầu lui ra.

      Người ngồi đối diện chính là Chu Dự Ninh, là cựu Đại Lý tự khanh từng đưa ra phán quyết cho vô số vụ án. Là Chu Dự Ninh. Tay Mạnh Cảnh Xuân hơi run, đến mức dám đặt lên bàn, chỉ có thể thầm nắm chặt thành quyền che dưới ống tay áo dài rộng. Nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi vị Chu đại nhân này, nhưng ở hoàn cảnh tại, nàng thể hỏi dù chỉ nửa câu.

      Mặt Thẩm nhàn nhạt, hoàn toàn hề dao động, dường như chỉ là người xa lạ với nàng. rất lâu rồi, Mạnh Cảnh Xuân thấy dáng vẻ này của , bây giờ mới sực tỉnh, thực ra hề thay đổi, đối với người ngoài luôn có thái độ như thế, chỉ là có những thời điểm nàng cách rất gần, có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ủ rũ của , cho nên mới quên mất trước kia như thế nào.

      Mạnh Cảnh Xuân lên tiếng, cầm lấy đôi đũa cúi đầu ăn cơm. Chu Dự Ninh lại bắt chuyện với Bạch Tồn Lâm và nàng: “Nghe hai vị chính là Bảng nhãn và Thám hoa của năm nay à? giờ làm việc ở đâu?”

      Bạch Tồn Lâm kinh hoảng trả lời: “Vãn bối là Bạch Tồn Lâm, nay giữ chức ở Công bộ.”

      Sắc mặt Mạnh Cảnh Xuân hơi xám: “Vãn bối là...... Mạnh Cảnh Xuân, Đại Lý tự Bình ......"

      "Đại Lý tự?" Chu Dự Ninh vuốt râu cười nhàn nhạt, “Làm Bình bát phẩm ở Đại Lý tự, xem ra Thám hoa lang phải chịu ủy khuất rồi.”

      Mạnh Cảnh Xuân cúi gằm đầu, đáp.

      Thẩm thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng cũng hiểu nàng nghĩ gì. Chu Dự Ninh vừa đúng dịp hồi kinh gặp bạn cũ, hôm nay ghé qua phủ của , lại khéo ngay lúc Tông Đình đến chào từ biệt, quả là tụ hội náo nhiệt.

      Điệu bộ này của nàng, ràng là muốn hỏi nhưng lại bị vướng hoàn cảnh lúc này, cách nào mở miệng được.

      Thậm chí Thẩm còn thấy hơi hối hận vì để nàng gặp Chu Dự Ninh. khí khá là lúng túng, Tông Đình mở miệng với Mạnh Cảnh Xuân: “Chu đại nhân là tiền bối, hôm nay khó có dịp được gặp gỡ, nên thừa cơ xin lãnh giáo chút, sau này tiếc nuối lắm đấy.”

      Thẩm nhìn ông cái, Tông Đình cười khẽ, cúi đầu nhấp ngụm rượu, gì nữa.

      Tông Đình mở miệng thay nàng, Mạnh Cảnh Xuân liền nghĩ, vậy lãnh giáo chút thôi.

      Nàng lấy lại bình tĩnh, sắc mặt trầm ổn, chút hoang mang hỏi: “Chu đại nhân nhậm chức Đại Lý tự khanh trong nhiều năm, gặp đủ loại vụ án, chắc là lĩnh hội được rất nhiều luật lệ cùng với nhân tình thế thái mà người bên ngoài thể biết được. Vãn bối cả gan muốn hỏi câu, trong lòng Chu đại nhân, luật và tình, cái nào nặng hơn? Khi kết thúc vụ án, đối với cái mà người ta gọi là kẻ ác phải bị trừng phạt, lại có ý nghĩa gì?”

      Thẩm nắm chén trà trong tay, ngồi im như tượng đá.

      Chu Dự Ninh lại vui sướng vì được hậu sinh nghiên cứu hỏi han, thản nhiên cười: “Đạo làm người chính là, luật pháp bao che tình nghĩa, quy định cứng nhắc ràng, có vẻ như có cách nào lay động, nhưng cuối cùng ra lại rất mỏng manh. Có nhiều án, nếu khi phán quyết gạt bỏ mọi tình cảm, quá mức cứng nhắc cũng nên.”

      Mạnh Cảnh Xuân giật giật khóe miệng, nhưng gì.

      Chu Dự Ninh tiếp: "Về phần Thám hoa lang hỏi, trừng phạt như vậy có ý nghĩa gì, thời trẻ lão phu từng cho rằng, trừng phạt cái ác là vì để người đời hiểu được đạo lý ‘ác giả ác báo’, nhờ đó giảm bớt tội ác. Nhưng sau đó gặp phải vài chuyện, trừng phạt chẳng vì ý nghĩa gì, giống như có rất nhiều vụ án, khi đưa ra phán quyết cuối cùng, chỉ vì muốn chấm dứt vụ án mà thôi —— án kiện tích trữ ở Đại Lý tự ít vụ, người bị hại nhận được câu trả lời thỏa đáng, chỉ vì như thế mà thôi.”

      Ông hơi ngừng chút: "Thám hoa lang còn trẻ, lão phu nên như vậy. Nhưng lão phu cũng từng trải qua độ tuổi như Thám hoa lang, hiểu tấm lòng nhiệt tình của Thám hoa lang. chỉ có riêng Thám hoa lang như thế ——" Ông nhìn thoáng qua Tông Đình, lại nhìn sang Thẩm : “Mà Thẩm đại nhân cùng Tông đại nhân cũng từng như vậy."

      Lòng Mạnh Cảnh Xuân bất chợt lạnh lẽo, giống như bị người ta hắt chậu nước giếng vào người vậy, rất khó lấy lại tinh thần.

      Bàn tay nắm chén nước của Thẩm bất giác tăng thêm sức, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

      "Vãn bối… hình như hiểu hơn được ít.”

      Chu Dự Ninh ăn miếng đồ ăn, cười nhàn nhạt, chậm rãi : "Thám hoa lang phải biết rằng, ra xử án chỉ là cân nhắc giữa luật và tình. Bên ngoài hai thứ này, còn có những thế lực thể khác. Cái gọi là phán quyết, thực tế cũng dễ dàng như vậy.”

      Thẩm ngồi bên nghe, lại có chút hốt hoảng. Chu Dự Ninh từng là ân sư của , dạy cho biết rất nhiều đạo lý về thái độ của người làm quan, nhưng hôm nay ngồi nghĩ lại, đều chỉ là múc nước lạnh tưới vào lòng mà thôi. Để rồi qua thời gian dài, lòng tê buốt chết lặng đến thể nhận ra được nữa, thầm mặc nhận mọi chuyện chính là như thế, cứ làm theo là được.

      Mạnh Cảnh Xuân gì nhiều, chỉ thấy Chu Dự Ninh cáo già như vậy, dù cho có trực tiếp mở miệng hỏi, ông ta cũng nhắc lại bản án cũ năm đó. Huống chi, cả đời này ông xử lý ngàn vạn vụ án, làm sao có thể nhớ được mạng người được phán quyết ra từ trong tay mình.

      Tối hôm nay nàng phiền lòng, nên cũng có khẩu vị. Tông Đình nhìn nàng cái, lại thêm câu: “Ăn nhiều chút ."

      câu này lọt vào tai Bạch Tồn Lâm là quá kinh khủng, Tông Đình quan tâm đến mức này, xem ra ông ấy quả là cậu họ xa của Mạnh Cảnh Xuân rồi. Mạnh Cảnh Xuân này còn như vậy, mà ngờ lòng dạ lại sâu đến thế!

      Thẩm cũng có khẩu vị, Chu Dự Ninh vài chuyện, cũng chỉ trả lời cho có lệ.

      Bân bàn cơm hôm nay, ai nấy cũng đều ôm tâm tư của riêng mình. Chu Dự Ninh thấy thời gian còn sớm, muốn cáo từ, Thẩm đứng dậy tiễn ông, Mạnh Cảnh Xuân cũng vội vàng đứng lên theo. Tông Đình lười nhác liếc Mạnh Cảnh Xuân cái, vẫn ngồi đó, hề nhúc nhích. Ông chợt giương mắt nhìn nhìn Bạch Tồn Lâm, Bạch Tồn Lâm bị ông thình lình đưa ánh mắt tới đây mà hoảng sợ. Ai cũng bảo lòng Tông Đình sâu thẳm khó dò, lần này Bạch Tồn Lâm coi như được trải nghiệm qua. thầm trong lòng, may mà Tông Đình này bị điều tỉnh khác, tay có dài mấy cũng vươn tới kinh thành được, sau này cần phải gặp nhau nữa.

      Hôm nay vốn đường đột tới, giờ mà còn chịu đúng là biết điều, nên bèn vội vàng chắp tay thi lễ, với Thẩm : “Hôm nay dựa hơi Mạnh hiền đệ mà ăn được bữa cơm của Tướng gia, quấy rầy rồi, hạ quan xin được cáo từ."

      Tông Đình quăng cho câu lạnh như băng: “Ở Công bộ toàn là mấy kẻ có đầu óc, Bạch viên ngoại lang đừng nên kết giao quá thân với mấy người đó hơn.”

      Bạch Tồn Lâm nghe mà khẽ run rẩy, vái thêm cái rồi bước nhanh ra cửa.

      Chu Dự Ninh cũng cần tiễn nữa, Thẩm liền dừng bước bảo Ngưu quản gia đưa Chu Dự Ninh về lại dịch quán.

      Đến lúc này, trong phòng chỉ còn lại Tông Đình, Thẩm cùng Mạnh Cảnh Xuân. Mạnh Cảnh Xuân thấy tình hình này, nghĩ chắc là hai người bọn họ có lời muốn với nhau, liền cực kỳ biết điều đóng cửa lui ra bên ngoài.

      Nàng đứng trong gió đêm lát, nghe thấy Tông Đình mở miệng trong phòng: “Hôm nay Chu lão đến đây góp vui, ngươi hình như có vẻ thích?"

      Thẩm im lặng.

      Tông Đình tiếp: “Bây giờ ngươi thích gì cũng viết hết lên mặt rồi, bản thân mình lại phát ra à?”

      Thẩm vẫn im lặng như cũ.

      "Nghe trong phủ của ngươi gần đây có người tới ở, có liên quan đến nàng sao?” Tông Đình cầm lên chén trà trước mặt, chậm rãi uống ngụm, "Ta nghe Hồ thái y , đợt trước có thấy bình thuốc trong phủ Tả tướng……”

      Thẩm nhìn thoáng qua cửa, thấy bóng dáng Mạnh Cảnh Xuân còn ở đó, lập tức ra hiệu im lặng với Tông Đình. Khóe môi Tông Đình hơi cong lên, gì nữa.

      và Thẩm là bạn đồng khoa, đấu với nhau hơn mười năm, rồi lại hiểu thấu lẫn nhau, những hành động của Thẩm hôm nay, ràng cho biết, người đứng ngoài phòng lúc này, chắc chắn có liên quan với Mạnh thái y. Tông Đình là người thông minh, thấy bộ dạng thanh tú xinh của Mạnh Cảnh Xuân, cũng đoán được nàng chính là nha đầu nhà Mạnh thái y.

      Chỉ là ngờ tới, nha đầu này lại có duyên phận với Thẩm đến vậy. cúi đầu uống thêm ngụm trà, nhàng : “Lại tiếp, nếu phải năm đó ngươi tận lực đấu tranh, e là cả nhà bọn họ chẳng còn ai sống sót.”

      Thẩm cau chặt lông mày, ý bảo cần tiếp.

      Tông Đình lại ác ý nhìn nhìn ra cửa, tiếp: “Nhìn ngươi sợ đến như vậy, bây giờ còn mơ thấy ác mộng ? Ngay cả ta mà ngươi còn nhẫn tâm kéo xuống nước cho được, vậy những chuyện trước kia, trong lòng ngươi có áy náy gì ? Nhưng mà cũng tốt, chờ ta rời khỏi Hộ bộ rồi, vậy người trong lục bộ đều là người của người kia cả, cũng có thể ổn định chút. Mấy năm nay bị giày vò kinh quá, ta cũng ngây ngốc trong triều đến mệt chết rồi, quay về Liễu Châu làm viên quan nhàn tản cũng vô cùng thoải mái. Trong đám bạn đồng khoa, bây giờ cũng chỉ còn có mình ngươi là còn trụ được ở kinh trành. Quan kinh thành khó làm, ngươi bảo trọng nhiều chút.”

      Thẩm gì, thấy đứng dậy, liền đưa ra cửa. Mạnh Cảnh Xuân nghe thấy tiếng lại bên trong, vội vàng bước nhanh tránh ra. Tông Đình đẩy cửa ra, còn liếc mắt về hành lang phía tây cái, hạ giọng, vẻ mặt trêu cợt: “Trong nhà Mạnh thái y lại có nương thông minh xinh đẹp như thế, năm đó ngươi cứu nàng mạng, có đoán được duyên phận hôm nay ?”

      Sắc mặt Thẩm lại chẳng tốt tí nào.

      Tông Đình nâng tay vỗ vỗ vai : “Tình hình lúc đó, Mạnh thái y phải chết, ngươi cứu được gia quyến của ông ấy là coi như có công đức rồi. Nếu ngươi có thể nghĩ thông, cũng cần phải chịu khổ qua nhiều năm như vậy nữa. thể vượt qua được chính mình, đúng là chẳng có ý nghĩa gì.”

      lại nhìn thoáng qua hành lang phía tây, than : “Nha đầu kia kết hợp với ngươi, tuy có hơi tuổi, nhưng có khi lại là duyên trời định. Ngươi chưa từng động tâm với ai, luôn luôn đẩy người ra ngoài ngàn dặm, lòng chết nhiều năm như vậy, tại được như thế này cũng dễ dàng gì. Nhưng đường tình mênh mông, nàng lại trẻ người non dạ, hiểu chuyện, biết với tuổi của ngươi còn đợi nổi .”

      Thẩm muốn nghe nữa, bèn cắt lời: “ , còn sớm nữa.”

      Tông Đình phát giọng có phần ủ rũ, đoán được mấy ngày này chắc vì chuyện này mà buồn thúi ruột rồi. Nhớ đến trước đây Thẩm lạnh lùng nhìn vì hồng nhan tri kỉ mà uống say túy lúy, lại còn mở miệng ra bảo đáng.

      Nhưng giờ bản thân Thẩm cũng chả khá hơn là bao. Hóa ra khi gặp phải chữ tình, ngay cả Thẩm cũng ngoại lệ.

      Thẩm khó lắm mới đuổi được Tông Đình, khi quay trở lại thấy Mạnh Cảnh Xuân thẫn thờ đứng dưới mái hiên.

      Thẩm hít sâu hơi, nàng cũng xoay người qua, nhìn nhìn Thẩm , : “Mới đến nhà bếp bảo đầu bếp nấu ít cháo trần bì. Hạ quan thấy hình như dạ dày Tướng gia được tốt, tối hôm nay cũng chưa ăn gì. Cháo trần bì giúp lưu thông khí huyết, uống ít cũng tốt."

      Thẩm muốn khiến nàng lo lắng, cũng biết hôm nay những lời mà Chu Dự Ninh , nàng nghe vào tai e là thoải mái, liền ấm giọng : “Những lời hôm nay Chu lão , nàng cần đặt trong lòng."

      Mạnh Cảnh Xuân nở nụ cười, giọng trong vắt lưu loát: " , hạ quan hiểu mình muốn làm gì. Hạ quan......" Nàng vẫn gắng gượng duy trì nụ cười mặt mình: “Trong lòng hạ quan……”

      Dường như rất lâu rồi Thẩm thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng có chút xúc động: “Mạnh Cảnh Xuân, chúng ta ở trong nhà, ta phải là Tướng gia gì đó, nàng cũng phải là Đại Lý tự Bình .” Hình như phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể ra những lời này: “Đổi cách xưng hô .”
      tieunai691993, Chôm chôm, Lim-040318 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :